Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 15: Chương 15


Anh ta cũng không quan tâm đến xác đồng bọn và vật tư nữa, lau mồ hôi trên trán rồi đạp xe ba bánh điên cuồng bỏ chạy về phía trước...

Ôn Dao đuổi theo vài bước nhưng không kịp, thấy khoảng cách ngày càng xa, cô liền giơ tay ném thanh đao dài trong tay ra ngoài.

"Vèo—" một tiếng, đao Ngân Nguyệt dài xé toạc vô số hạt mưa bụi, vẽ một đường cong trên không trung, sau đó đ.â.m thẳng vào lưng người đàn ông kia, xuyên tim.

Xác c.h.ế.t từ trên xe ngã xuống đất, chiếc xe ba bánh vì quán tính mà lăn xa, cho đến khi đ.â.m vào một bức tường xi măng mới dừng lại.

Hàng mi Ôn Dao dính đầy nước mưa, thấy bốn người đã c.h.ế.t hết, cô mới thở hổn hển, bước tới nhặt thanh đao Ngân Nguyệt của mình.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người qua đường đã biết được sự lợi hại của cô, những ánh mắt ban đầu có ý đồ xấu đều thu lại, thậm chí vì cô tiến lên, những người chắn đường đều lùi xa, sợ chọc giận cô bị c.h.é.m đầu.

Khi Ôn Dao rút đao Ngân Nguyệt chuẩn bị quay lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Quý Minh Trần ở cuối con đường.

Người đàn ông mặc áo trắng tinh khôi, toàn thân không dính bụi trần, còn cầm một chiếc ô trong suốt, toát lên khí chất cao quý tao nhã, hoàn toàn lạc lõng với thành phố đổ nát hỗn loạn này.

Cho đến khi hai người gặp nhau, Quý Minh Trần nghiêng chiếc ô trong tay, che cho Ôn Dao: "Thù hận sâu đậm gì mà phải vất vả đuổi theo g.i.ế.c sạch như vậy?"

Ôn Dao vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc, không nói gì.

Quý Minh Trần đưa tay lau đi giọt m.á.u trên mặt cô, chú ý đến vẻ căm hận trong mắt cô, lại dùng đầu ngón tay dính m.á.u lau lên tay áo cô: "Thật sự khiến Ôn tiểu thư của tôi không vui như vậy sao? Giao cho tôi là được rồi, một đao kết liễu bọn chúng thật tiện nghi cho chúng."

Nhìn hành động của người này, Ôn Dao: "..."

Cô không nói gì, chỉ quay mặt đi: "Xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của mọi người."

Trở lại xe, Ôn Dao nói với Quý Minh Trần: "Tôi không g.i.ế.c người vô cớ, bọn chúng đáng chết."

Chuyện này phải nói từ hai tháng trước, hai tháng trước, Thẩm Dật Xuyên giao cho cô một nhiệm vụ nhỏ, cô dẫn một đội nhỏ hơn mười người đến thành phố này để đổi lấy một số hạt giống cây trồng.

Kết quả trên đường gặp phải zombie biến dị thể, hai nữ đội viên bị thương ở chân, không đi được nữa, cô bèn để lại một nam đội viên chăm sóc bọn họ, còn mình thì dẫn đội đi vận chuyển hạt giống.

Kết quả khi cô dẫn đội hơn mười người quay lại, bên trong căn nhà tranh đổ nát chỉ còn lại t.h.i t.h.ể của nam đội viên, hai nữ đội viên không biết đã đi đâu.

Lúc đó trời đã tối, mọi người đều khuyên cô nên coi trọng nhiệm vụ, nói nơi này nguy hiểm không nên ở lâu, nhưng cô không cam lòng, dẫn người tìm kiếm từ chiều tối đến rạng sáng hôm sau.

Cuối cùng cũng tìm thấy bọn họ dưới một nhà kho bằng nhôm bên cạnh một tòa nhà xi măng, quần áo của họ không chỉnh tề, đồng thời bên cạnh còn có bốn người đàn ông, không khó để đoán được hai người bị thương này đã trải qua những gì trong đêm.

Cô lập tức hạ gục bốn người đàn ông trói lại, sau đó đi kiểm tra vết thương của họ, thật không may, một người đã bị tra tấn đến chết, người còn lại tuy hôn mê nhưng cũng toàn thân đầy thương tích, cuối cùng c.h.ế.t trên đường về căn cứ.

Vì quy định của Bắc Châu không được lạm dụng hình phạt tư, cho dù cô có tức giận và căm hận đến đâu, cô cũng chỉ có thể đưa người về thẩm vấn rồi mới xử lý.

Tuy nhiên bốn người đàn ông này rất xảo quyệt, trong lúc tạm nghỉ trên đường, bọn họ đã vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế bỏ chạy, còn g.i.ế.c c.h.ế.t một đội viên đang canh gác ban đêm.

Vì chuyện này, cô đã hối hận suốt hai tháng, và nhiều lần cầu xin Thẩm Dật Xuyên, để anh ta cho phép cô quay lại lần nữa, cô muốn tự tay xử lý bốn người này. Kết quả Thẩm Dật Xuyên không chỉ không đồng ý, mà còn mắng cô nhu nhược, hành động theo cảm tính.

Thẩm Dật Xuyên nói, nếu lúc đó cô có thể lập tức từ bỏ hai đội viên không tìm kiếm nữa, thời gian nhiệm vụ sẽ không bị trì hoãn, sau đó đội viên canh gác ban đêm cũng sẽ không vì vậy mà mất mạng.

Nhưng làm sao cô có thể cam tâm chứ?

Hai đội viên đó đến căn cứ ba năm, đi theo cô hai năm, ngày đêm bên nhau tình như chị em, tại sao lại bị tra tấn vô cớ, tại sao lại phải c.h.ế.t thảm trong góc tối, không ai hỏi han cũng không ai chôn cất.

Những tên súc sinh đã g.i.ế.c hại bọn họ, tại sao lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mà không bị truy cứu trách nhiệm...

Nói đến chuyện này, Ôn Dao nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đỏ hoe mắt, vì không muốn bản thân quá khó xử, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, giọng nói nghẹn ngào: "Để anh chê cười rồi."

Quý Minh Trần nhìn vẻ mặt uất ức và đau buồn của Ôn Dao, nụ cười trên mặt hơi thu lại, sau đó cụp mi nói: "Chê cười gì chứ, cô khóc trước mặt tôi đâu phải chỉ một hai lần."

Ôn Dao: "..." Rất tốt, nước mắt đã biến mất hoàn toàn.

Cho đến khi chiếc xe việt dã đi qua thành phố đổ nát này, biểu cảm của cô trở lại bình tĩnh như thường, cô nói với người đàn ông bên cạnh: "Đây là lý do tôi muốn rời khỏi Bắc Châu..."

Quý Minh Trần lại nhướng mày nhìn cô: "Hửm?"

Ôn Dao: "Bề ngoài có vẻ nhân nghĩa, nhưng lại rất vô tình, đội viên mất tích nói bỏ là bỏ, đồng đội bị thương nói vứt là vứt, còn những kẻ rõ ràng tội ác tày trời, lại phải đợi đến khi bị thẩm vấn mới xử lý, cứng nhắc đến mức gần như cổ hủ."

Quý Minh Trần nghe lời cô nói: "Vậy thì?"

Ôn Dao nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, giọng điệu kiên định: "Tôi tự ý g.i.ế.c người mà chưa được phép, nên tôi không thể quay về Bắc Châu nữa..."

Bắc Châu có lệnh cấm g.i.ế.c người, ngoài việc tự vệ chính đáng thì không được phép tự ý g.i.ế.c người, cho dù có người phạm tội chết, cũng phải bắt về thẩm vấn rồi mới xử tử, nếu vi phạm, sẽ bị coi là tội phạm nghiêm trọng.

Quý Minh Trần sững người một chút, sau đó lại không nhịn được cười: "Cô nàng cổ hủ..."

"Chuyện này cô không nói thì ai biết là cô giết?"

Ôn Dao nhìn nụ cười của người đàn ông, không nói gì nữa.

Cô tự cho rằng mình đã bày tỏ ý rất rõ ràng, chẳng lẽ đến nước này, anh ta vẫn không chịu tin tưởng cô sao?

Quý Minh Trần liếc nhìn vẻ mặt của Ôn Dao, khóe môi nhếch lên một đường cong vui vẻ: "Tôi đã nói rồi, khu 14 Đông Châu của tôi không thiếu nhân tài, muốn gia nhập Đông Châu của tôi cũng không phải là không thể, nhưng cô, chỉ có thể với một thân phận..."

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn anh: "Thân phận gì?"

Quý Minh Trần cười với cô, đôi mắt hoa đào cong lên như nở rộ một khoảnh khắc xuân sắc: "Bạn đời của tôi."

"..."

"???"
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 16: Chương 16


Liếc thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ôn Dao, khóe môi Quý Minh Trần cong lên càng thêm tùy ý, anh dứt khoát nghiêng đầu ghé sát cô, dùng giọng nói êm tai trong trẻo lặp lại một lần nữa: "Muốn gia nhập Đông Châu của tôi, thì hãy làm bạn đời của tôi."

Ôn Dao cảm thấy người đàn ông này đúng là có độc, lần này cô không chỉ nóng mặt, mà chỗ bên tai bị hơi thở của anh phả qua cũng mang theo một trận tê dại ngứa ngáy, khiến cả người cô vô cùng không thoải mái: "...Chỉ có thể như vậy sao?"

Quý Minh Trần không phủ nhận cũng không khẳng định, nụ cười hơi thu lại, tư thế cũng trở lại lười biếng như thường: "Tất nhiên, cô cũng có thể từ chối."

"..."

Chiếc xe việt dã chạy qua con đường cũ kỹ đầy cỏ dại, không lâu sau đường chân trời xuất hiện một vùng biển mênh m.ô.n.g vô tận, bên cạnh vùng biển là những tòa nhà cao tầng san sát.

Thành phố này hiện đại hơn nhiều so với khu đô thị cũ kỹ gặp phải trước đó, các tòa nhà không phải là tường đổ nát, các công trình kiến trúc chủ yếu là các tòa nhà cao tầng, rất hiếm khi thấy các tòa nhà xi măng cũ kỹ.

Con đường rộng rãi dần dần, cầu vượt, tường kính, tất cả đều cho thấy rằng, trước khi ngày tận thế ập đến, đây là một đô thị cực kỳ phát triển.

Cây xanh và thảm cỏ xanh dọc đường gần đó đều khô héo, thi thoảng lại có vài con zombie đáng sợ thò đầu ra, mặt đường nhựa bị hư hại nghiêm trọng, lồi lõm, đầy vết m.á.u và đủ loại vết xước.

Nhìn từ xa là vùng biển xanh đen phản chiếu thành phố mưa mù hoang tàn, trong một mảnh yên tĩnh mờ ảo, khiến thành phố này giống như một chiến binh cao cấp đang mang lớp trang điểm chiến đấu.

Đây chính là khu Đông Châu, bởi vì trước ngày tận thế là khu kinh tế cực kỳ phát triển, cho nên dù ngày tận thế ập đến bảy năm, nhưng về tài nguyên vật chất và xây dựng đô thị các mặt, đều giàu mạnh hơn ba châu còn lại rất nhiều.

Ngoại ô không có nhiều người, thỉnh thoảng có vài con zombie di chuyển chậm chạp đuổi theo đuôi xe, mãi đến khi đi qua lớp lưới điện cao ba mươi mét kia, xung quanh mới có chút hơi thở sinh tồn của con người.

Ôn Dao nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn những quầy hàng bên cạnh tòa nhà cao tầng và những người sống sót ăn mặc rách rưới, vẻ mặt chán nản, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.

Cảm giác này phải nói thế nào nhỉ, có cảm giác hoang đường như người nguyên thủy vào thành phố sống...

Quý Minh Trần nhắm mắt dưỡng thần suốt quãng đường, vô thức mở mắt liếc nhìn, vừa vặn bắt gặp vẻ kinh ngạc trong mắt Ôn Dao, bèn dùng giọng điệu lười biếng nhắc nhở: "Sắp đến căn cứ rồi, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ôn Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy gật đầu.

Trải qua hai ngày chung sống, Ôn Dao cảm thấy tuy người này hơi b**n th**, mạch não kỳ quặc, nhưng cũng không tà ác đáng sợ như lời đồn, ít nhất, đối với cô thì không tệ.

Quay về Bắc Châu là đường chết, với năng lực hiện tại của cô tự mình đánh lẻ cũng là đường chết, nhưng đi theo Quý Minh Trần, dù với thân phận gì, ít nhất cô cũng có thể sống sót an toàn...

Mà chỉ cần sống sót, thì vẫn còn hy vọng, vẫn còn khả năng tìm thấy người thân thất lạc của mình.

"Được, tôi đồng ý với anh."

Tuy rằng... cách làm đánh không lại thì gia nhập này của cô, đúng là có hơi sụp đổ hình tượng người chính trực trước đây, nhưng đây cũng là không còn cách nào khác.

Quý Minh Trần đặt ngón tay lên môi, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ thích thú, một lúc sau, mới gật đầu nói: "Được."

"Vậy thì tôi... miễn cưỡng đồng ý."

"...?"

"Tôi chỉ muốn gia nhập các anh, cũng không nhất thiết phải làm bạn đời của anh, cái gì mà anh miễn cưỡng..."

Lời còn chưa dứt, Quý Minh Trần đã đưa tay xoa đầu cô, ngắt lời: "Cô nàng phản bội, xuống xe thôi."

Chiếc xe việt dã vừa dừng lại, Melissa và Địch Đại Hổ hai người xuống xe trước, Quý Minh Trần cũng thuận tay đẩy cửa bước ra ngoài, Ôn Dao muốn giải thích, nhưng tình hình trước mắt rõ ràng không cho phép nói nhiều.

Cô quyết định ra ngoài rồi nói chuyện rõ ràng với người này, nhưng khi cô đưa tay ra ghế sau, còn chưa kịp cầm lấy đao Ngân Nguyệt, thì Quý Minh Trần đứng bên ngoài xe, liếc nhìn cô một cái với ánh mắt ngăn cản.

Ôn Dao nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này xe dừng ở một quảng trường rộng rãi, các tòa nhà xung quanh mang hơi hướng phong cách lâu đài Châu Âu, cổ kính mà lại phô trương sự tráng lệ.

Bên cạnh chiếc xe việt dã còn có rất nhiều người đứng ngay ngắn chỉnh tề, phần lớn bọn họ mặc đồng phục màu đen, trên đồng phục có logo của căn cứ Đông Châu, có vẻ là thành viên đội chiến đấu của căn cứ khu 14 Đông Châu.

"..."

Đã đến đại bản doanh của khu 14 Đông Châu rồi, cô là người ngoài mà cầm d.a.o thì đúng là hơi bất lịch sự.

Vì vậy Ôn Dao ngoan ngoãn rút tay về.

Thấy Quý Minh Trần, một cô gái tóc xoăn màu hạt dẻ xinh đẹp đi tới trước, nhiệt tình hỏi: "Minh trưởng quan, anh cuối cùng cũng đã trở lại! Nhiệm vụ lần này hoàn thành thế nào? Mẫu gấu tuyết biến dị của Bắc Châu đã lấy được chưa?"

Nghe vậy Quý Minh Trần thần sắc lười biếng, ánh mắt mang theo ý cười, nói một cách đương nhiên: "Rất tiếc, đã xảy ra chút sự cố, nhiệm vụ thất bại rồi."

Nụ cười trên mặt Phí Khả Vi rạng rỡ, vốn còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nụ cười đó đã cứng đờ trên mặt.

Bởi vì ngay sau đó, cô ta nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng từ từ xuống xe: "Sự cố?"

Ôn Dao vừa xuống xe, đã thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, cô lập tức cảm thấy không được tự nhiên.

Lại nghe lời Quý Minh Trần vừa nói, cô lúc này mới biết anh đến Bắc Châu hóa ra cũng là có nhiệm vụ, hơn nữa hình như còn vì cứu cô mà dẫn đến nhiệm vụ thất bại.

"..."

Cũng hơi ngại ngùng.

Ôn Dao có chút chột dạ, Quý Minh Trần nhận ra sự bất an của cô, đặt tay lên đầu cô, xoa xoa tóc cô một cách cực kỳ thân mật, là một tư thế an ủi và che chở: "Bác sĩ Lâm có ở đó không?"

Nhìn hành động này, lông mày Phí Khả Vi càng nhíu chặt hơn: "Anh ấy ở... phòng nghỉ tầng ba."

Quý Minh Trần cười với Phí Khả Vi, rồi nhìn Ôn Dao bên cạnh, dù là giọng nói hay hành động đều dịu dàng đến mức không giống anh ta: "Đi thôi."

Ôn Dao vuốt lại mái tóc bị xoa rối, nhìn anh ta một cái đầy vẻ kỳ quái.

Đợi hai người bọn họ rời đi, Phí Khả Vi mới hướng ánh mắt về phía Melissa và Địch Đại Hổ, hỏi: "Minh trưởng quan có chuyện gì vậy? Nhiệm vụ không quan tâm, còn dẫn một cô gái về?"

Melissa xòe tay: "Cô quen biết lão đại cũng không phải ngày một ngày hai, anh ấy làm việc khi nào thì có logic?"

Địch Đại Hổ cũng lắc đầu, vẻ mặt ngốc nghếch: "Tôi chỉ nghe theo lệnh của lão đại."

Phí Khả Vi nghi ngờ trong lòng, Minh trưởng quan tuy bản tính lười biếng, nhưng bản chất không phải là người háo sắc, bên cạnh cũng không giống những trưởng quan khác mỹ nữ vây quanh, sao đột nhiên lại dẫn một cô gái xinh đẹp về?

Tò mò, cô ta cũng xoay người đi theo.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 17: Chương 17


Dưới ánh mắt của đám lính canh, Quý Minh Trần dẫn Ôn Dao vào tòa nhà biệt thự chính được trang trí cực kỳ sang trọng, từ khi đi qua đại sảnh rộng lớn cao ráo đến khi đi lên tầng hai từ cầu thang xoắn ốc bên cạnh, Ôn Dao không nhịn được mà nhìn xung quanh.

Phải nói rằng kể từ khi ngày tận thế ập đến, hầu hết các công nghệ đều đang thụt lùi, một phần đáng kể các khu vực thậm chí còn không có nước và điện.

Cho dù có một số môi trường hiện đại, nhưng sau khi trải qua sự tàn phá của zombie và không được sửa chữa, thì cũng khá cũ kỹ đổ nát, ngay cả bên trong căn cứ khu 13 của bọn họ, cũng có không ít công trình kiến trúc bị hư hại.

Mà môi trường bên trong biệt thự cổ kính này, lại mới mẻ đến mức khiến người ta sáng mắt.

Các loại đồ trang trí trong phòng khách đều sáng bóng như mới, hành lang và cầu thang được trải thảm đỏ, trên tường xung quanh treo những bức tranh nổi tiếng thế giới, thậm chí dọc đường còn có chậu cây xanh, sang trọng đến mức không giống như cảnh tượng có thể nhìn thấy trong ngày tận thế.

Quan trọng nhất là, trong thời đại khan hiếm tài nguyên điện, cả biệt thự đều sáng trưng, từ tầng hai trở lên, còn có thang máy hoạt động bình thường.

"..."

Không thể không nói Quý Minh Trần làm trưởng quan này đúng là sống sung sướng, hưởng thụ xa hoa, cũng khó trách anh ta ở bên ngoài lại có tiếng xấu như vậy...

Quý Minh Trần không biết Ôn Dao đang nghĩ gì, thấy vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi của cô, cười hỏi cô: "Thích nơi này sao?"

Suy nghĩ của Ôn Dao bị giọng nói của người đàn ông kéo về, mới phản ứng lại thang máy đã đến nơi, vội vàng đi theo anh ta vào: "...Cũng được."

Thang máy đến tầng ba phía đông, đến một văn phòng, bác sĩ bên trong thấy Quý Minh Trần vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Minh trưởng quan, anh đã trở lại?"

Quý Minh Trần gật đầu: "Cho tôi chìa khóa phòng thuốc bên cạnh."

Lâm Trạch Nhân cầm lấy chùm chìa khóa trên bàn: "Minh trưởng quan cần loại thuốc gì ạ? Tôi sẽ đi lấy ngay."

"Không cần làm phiền anh nữa." Quý Minh Trần nháy mắt với Lâm Trạch Nhân, đuôi mắt ánh lên nụ cười quyến rũ, giọng điệu cũng đầy ẩn ý: "Đồ vật riêng tư như bao cao su, vẫn là tự mình tôi đi lấy thì thích hợp hơn."

"...!"

Lời này vừa nói ra, không chỉ Ôn Dao nhíu mày nhìn Quý Minh Trần, mà những người ở hành lang bên ngoài cửa cũng dừng bước.

Lâm Trạch Nhân càng bị nụ cười của người đàn ông làm choáng váng trong giây lát, sau khi phản ứng lại lời này có ý gì, cả người không khỏi đỏ mặt, ánh mắt kinh ngạc từ từ di chuyển, sau đó rơi vào người cô gái bên cạnh.

Cô gái đó trông chỉ hơn hai mươi tuổi, da trắng nõn nà, dung mạo xinh đẹp kinh diễm, nhìn có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, cho dù mặc chiếc váy trắng dính máu, cũng không che giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không biết anh ta nhặt được ở đâu.

Nhặt được một cô gái yếu đuối đã đành, còn dẫn người ta đến đây trước mặt mọi người đòi bao cao su, vẫn là Minh trưởng quan của anh ta biết cách chơi...

Lâm Trạch Nhân thầm cảm thán trong lòng, đưa chìa khóa cho Quý Minh Trần một cách cung kính.

Quý Minh Trần nhận lấy chìa khóa tự mình xoay người rời đi.

Ôn Dao cũng không quen biết những người khác, nhìn trái nhìn phải chỉ có thể bám sát bước chân của anh, đến phòng thuốc, Ôn Dao nhìn bóng lưng người đàn ông, tâm trạng vô cùng phức tạp: "...Anh chắc chắn là anh có ý này sao?"

Quý Minh Trần kéo tủ thuốc ra, vừa tìm đồ vừa trả lời qua loa: "Không thì sao?"

Ôn Dao không nói nên lời.

Anh ta đang lấy bao cao su.

Vậy nên anh ta định dẫn cô đi...

Cũng đúng, trong thời đại mạt thế này, quy tắc sinh tồn đều quay về quy luật rừng rậm mạnh được yếu thua, cái gọi là bạn đời, tự nhiên cũng là chỉ bạn tình thỏa mãn bản năng sinh lý.

Ngoại trừ một số căn cứ ở khu Bắc Châu vì để quản lý thuận tiện, các thành viên không được phép có tình cảm riêng tư, nhìn chung tương đối kiêng khem, còn lại những nơi khác mọi người đều khá cởi mở, về chuyện nam nữ, có thể nói là một mớ hỗn độn...

Nghe nói rất nhiều ông lớn có thực lực mạnh mẽ ở các khu Đông Châu, nếu như nhìn trúng ai, đều là trực tiếp bắt về c**ng b*c, không hề khách sáo cũng không có đạo lý gì cả.

Nghĩ như vậy, cô đã đồng ý làm bạn đời của anh ta, anh ta dẫn cô đi thỏa mãn nhu cầu sinh lý hình như cũng là chuyện đương nhiên.

"..."

Quý Minh Trần lấy một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật, sau khi ra ngoài lại vào thang máy, dẫn cô lên tầng năm trên cùng.

Nơi này có thể thấy là khu vực riêng tư của anh ta, Ôn Dao đi theo anh ta trong hành lang hẹp, mỗi bước đi, tim cô lại đập mạnh một cái, đến cuối cùng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng...

Nhìn người đàn ông đẩy cửa phòng khách, cô không nhịn được hỏi: "...Bây giờ anh đã muốn như vậy sao? Có thể đợi thêm một chút nữa không?"

Quý Minh Trần quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Rất căng thẳng à?"

Ôn Dao cũng không biết phải giải thích thế nào, thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng đến vậy.

Trước đây gặp phải kẻ địch, cô không hề căng thẳng, gặp phải zombie, cô cũng có thể bình tĩnh tự nhiên, nhưng tại sao đến chuyện rõ ràng không đe dọa đến tính mạng này, cô lại không thể khống chế nổi sự bối rối trong lòng?

Quý Minh Trần đi vào phòng trước, thấy cô đứng ở cửa do dự không dám vào, anh nhướng mày, kéo dài giọng điệu trêu chọc: "Vừa rồi không phải đồng ý rất sảng khoái sao, bây giờ lại... hối hận rồi?"

"..."

Không đợi Ôn Dao trả lời câu hỏi này, Quý Minh Trần đã bước qua cô, liếc nhìn hành lang phía sau cô, xác nhận không có ai đi theo, anh mới thu lại vẻ mặt nói: "Vào đây, tiêm cho em."

"Hả?"

Một câu nói không đầu không đuôi, Ôn Dao rõ ràng không kịp phản ứng, nhưng Quý Minh Trần cũng không cho cô thời gian phản ứng, trực tiếp đưa tay kéo tay áo cô lôi vào cửa.

Cánh cửa lớn khép lại nhẹ nhàng, ánh đèn hành lang bị ngăn cách bên ngoài, mà trong phòng không bật đèn, đại sảnh được trang trí theo phong cách cổ điển chìm trong ánh sáng mờ ảo, vô hình chung tăng thêm một loại không khí ái muội kỳ lạ.

Ôn Dao cảnh giác dựa vào lưng cửa, sự căng thẳng quá mức vừa rồi khiến cô nhất thời chưa lấy lại được bình tĩnh, đến nỗi đầu óc bị chập mạch trong giây lát, lắp bắp hỏi: "Tiêm... tiêm gì?"

Lúc này Quý Minh Trần đang lấy ống tiêm ra khỏi hộp thuốc bằng nhôm, nghe vậy động tác trên tay khựng lại, lười biếng nhếch môi: "Hỏi gì vậy, em hy vọng là tiêm gì?"

"..."

Ôn Dao cụp mi xuống, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: "... Là vắc-xin virus?"

Quý Minh Trần "ừm" một tiếng, đưa hộp nhôm trong tay cho cô.

Ôn Dao cẩn thận liếc nhìn anh một cái, đưa tay nhận lấy, trên hộp nhôm màu bạc dán nhãn trắng, mà chữ trên nhãn là ——

"Vắc-xin ngăn chặn virus zombie loại R (mẫu thử nghiệm)."

"..."

"!!"
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 18: Chương 18


Bộ phận sinh học của căn cứ Đông Châu đã nghiên cứu ra cả vắc-xin virus loại R rồi sao? Loại biến dị thể này mới xuất hiện khoảng ba tháng thôi mà? Tốc độ của họ thật nhanh...

Ánh mắt Ôn Dao khó giấu nổi sự kinh ngạc, đồng thời thở phào nhẹ nhõm: "Vậy nên vừa rồi anh không phải cầm... Anh đi lấy vắc-xin?"

Quý Minh Trần ra hiệu "suỵt" với cô.

"?"

"Trụ sở nghiên cứu sinh học Đông Châu mới nghiên cứu ra, bác sĩ Lâm chỉ được phân một mẫu thử nghiệm, anh ta quý nó lắm, em đừng nói với anh ta là tôi lấy trộm đấy."

"Nếu không, anh ta nhất định sẽ nguyền rủa tôi sau lưng."

Ôn Dao: "..."

Không biết nói gì cho phải.

Vậy sao anh không nói sớm!

Quý Minh Trần tự mình đeo găng tay trắng trong khay bạc, cắm kim tiêm vào lọ thuốc thủy tinh cỡ ngón tay cái.

Trong không gian yên tĩnh, Ôn Dao nhìn xung quanh, không tìm thấy bất kỳ công tắc nào, liền hỏi anh: "Sao anh không bật đèn? Như vậy anh nhìn thấy được sao?"

"Không có điện."

"?"

Bốn tầng dưới đèn đuốc sáng trưng, hành lang cũng đèn đuốc sáng trưng, vậy mà chỉ có căn phòng này là không có điện?

Để giảm bớt sự bất an mà môi trường tối tăm mang lại, Ôn Dao lại hỏi: "Cầu d.a.o bị hỏng rồi à?"

"Không có." Quý Minh Trần rút thuốc xong, đặt lọ thuốc nhỏ trong tay lên tủ, sau đó ngón tay bùng lên một ngọn lửa nhỏ, tiện tay châm nến trên cây nến mạ vàng bên cạnh.

Trong nháy mắt, ánh nến vàng mờ chiếu sáng khu vực cạnh cửa, bóng của hai người in trên thảm, kéo dài ra.

"Đây là nơi tôi ở, mà tôi... không thích đèn điện, chỉ thích nến."

Ôn Dao: "..."

Vừa nghĩ đến việc anh là một kẻ thần kinh, rất nhiều vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.

Quý Minh Trần cầm ống tiêm bước tới: "Cởi cúc áo ra."

Ôn Dao cảm thấy sự việc đến nước này, cũng không còn gì để không tin tưởng nữa, cô tự cởi cúc áo, lộ ra bờ vai.

Quý Minh Trần hơi cúi người, dùng bông tẩm cồn lau qua da cô, sau đó đ.â.m mũi kim vào.

Ở khoảng cách gần trong gang tấc, mùi hương trên người người đàn ông rõ ràng đến mức có thể ngửi thấy, không rõ đó là mùi gì, thanh khiết xen lẫn một chút hương thơm thoang thoảng, nhàn nhạt.

Cảm nhận được cơn đau nhói ở vai, Ôn Dao hỏi: "Mẫu thử nghiệm mới nghiên cứu ra, có đáng tin cậy không? Liệu có tác dụng phụ gì không?"

Quý Minh Trần: "Chưa rõ, thử nghiệm trên em không phải là biết ngay sao."

Ôn Dao: "!!?"

Hóa ra cô chỉ là một con chuột bạch sao?

Chưa kịp rút kim tiêm, lượng thuốc ít ỏi đã bị người đàn ông đẩy vào.

Quý Minh Trần ấn tay cô, khi rút kim tiêm ra liền nhướng mắt nhìn cô, nụ cười ái muội quyến rũ: "Cho dù tác dụng phụ có mạnh đến đâu, cũng tốt hơn là biến thành zombie rồi chết, phải không?"

"..."

Cũng đúng, mẫu vắc-xin ngăn chặn mới ra mắt là thứ hiếm có, thường được sử dụng để sao chép và nghiên cứu vắc-xin phòng ngừa, anh thì hay rồi, thành phẩm mà người khác vất vả lắm mới làm ra, anh tiêm một mũi là hết cho cô.

Nếu để các nhà nghiên cứu hy sinh vì khoa học biết được, chắc sẽ phát điên.

Làn da trên vai vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đầu ngón tay anh, Ôn Dao cảm thấy khoang miệng hơi tê dại, sau khi kéo cổ áo cài cúc áo xong, cô khẽ nói: "... Cảm ơn."

Hóa ra anh chỉ muốn tiêm vắc-xin cho cô, kết quả cô lại hiểu lầm là anh muốn đưa cô đến...

Nhìn Quý Minh Trần đốt ống tiêm và lọ thuốc, Ôn Dao vốn tưởng chuyện này cứ thế lật sang trang mới, nào ngờ người đàn ông vừa chậm rãi tháo găng tay trắng, vừa nhếch môi nói: "Thì ra em đã thèm muốn tôi lâu như vậy rồi..."

"...?"

Ôn Dao vẻ mặt khó hiểu: "... Cái gì?"

"Không phải sao?" Quý Minh Trần nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý rơi trên đôi má ửng hồng của cô: "Vậy vừa rồi em đang mong đợi điều gì?"

Ôn Dao hít sâu một hơi: "Đó là tôi mong đợi sao?"

Rõ ràng là anh dẫn dắt cô hiểu lầm, bây giờ sao lại đảo ngược trắng đen, đổ lỗi cho cô?!

"Sao lại không phải, mặt đỏ như vậy..." Nói xong, anh cụp mi xuống cười, giọng nói trầm ấm, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, như thể đây là chuyện gì đó đặc biệt buồn cười.

Ôn Dao thật sự không chịu nổi bộ dạng b**n th** của anh, hít sâu một hơi rồi bước tới hai bước, đưa tay túm lấy cổ áo sơ mi của anh.

Vốn chỉ muốn túm lấy cổ áo anh, nào ngờ tay lại lệch một chút, biến thành kéo mạnh chiếc áo sơ mi của anh ra.

Nhìn đường nét cơ bụng lộ ra của người đàn ông, cùng với hai cúc áo rơi xuống đất, Ôn Dao như bị bỏng, lập tức buông tay: "..."

Xong rồi...

Quý Minh Trần đợi đến khi cúc áo trên mặt đất ngừng nảy lên, mới nhướng mắt nhìn Ôn Dao, đuôi mắt đào hoa hẹp dài cong lên, vẻ mặt như thể "quả nhiên là vậy".

Ôn Dao không muốn nghe tên chó đê tiện này nói nữa, dứt khoát bịt tai lại.

Quý Minh Trần còn muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Minh trưởng quan."

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn Ôn Dao, khi nhìn về phía cửa, ánh mắt mang theo ý cười: "Đang mặc quần áo, đợi một chút."

Người bên ngoài nghe vậy lập tức im bặt, Ôn Dao cũng bị chuyển hướng sự chú ý, sau đó mới buông tay xuống.

Cô chợt cảm thấy có chút kỳ lạ, phải nói rằng cô rõ ràng là người rất bình tĩnh, cảm xúc cũng không thường bộc lộ ra ngoài, tại sao cứ gặp phải người này là lại mất kiểm soát đủ kiểu.

Ôn Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ là do thói quen, dù sao bọn họ vô số lần chạm mặt nhau trên Tuyết nguyên, đều là tình cảnh như vậy, cho dù bây giờ thời thế thay đổi, cô cũng nhất thời không sửa được.

Cô thu lại vẻ mặt, dứt khoát quay mặt đi không nhìn anh nữa: "Vậy anh nói muốn tôi làm bạn đời của anh, cũng là giả?"

"Là thật."

"...?"

Quý Minh Trần cũng lười chỉnh lại áo sơ mi của mình, bước tới mở cửa, ngoài cửa đứng một người đàn ông mặc quân phục.

Đối phương nhìn thấy anh, cung kính báo cáo: "Mẫu vật thí nghiệm số 067 có tình hình hơi đặc biệt, chủ nhiệm Phí mời ngài qua đó một chuyến."

"Đi thôi."

Quý Minh Trần nói xong, tiện tay kéo cổ tay Ôn Dao bên cạnh, Ôn Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Chưa kịp để cô hỏi gì, đã bị kéo đi.

Hà Phong Diên thấy hai người họ một người mặt đỏ bừng, một người quần áo xộc xệch, vội vàng cúi đầu, giả vờ như không thấy.

Ôn Dao cả người cực kỳ không thoải mái, trên đường đi liên tục rụt tay lại.

Đợi đến khi ba người đến cửa thang máy, cô không nhịn được nữa, dứt khoát đưa tay véo cánh tay Quý Minh Trần.

Vốn tưởng người này ít nhiều sẽ buông cô ra, không ngờ anh không chỉ không buông tay, còn cố ý "hít" nhẹ một tiếng, sau đó giơ hai tay cô lên trên đầu, ấn vào tường bên cạnh nói: "Em làm tôi đau..."

"..."

Cửa thang máy "ding" một tiếng mở ra, Hà Phong Diên nhìn hai người bên cạnh đang quấn quýt lấy nhau, có chút ngại ngùng: "... Minh trưởng quan, hay là tôi xuống trước?"

Quý Minh Trần nghiêng đầu cười gật đầu với anh ta: "Để anh chê cười rồi."

Đợi cửa thang máy đóng lại, Ôn Dao không nhịn được nữa, tức giận nói: "Quý Minh Trần, anh có bị bệnh không?"

Nói xong còn giãy giụa hai cái: "Buông tay..."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 19: Chương 19


Quý Minh Trần giữ chặt hai tay cô, không cho là đúng cúi người tới gần cô: "Thật là vô lương tâm, giây trước tôi cứu mạng em, giây sau em đã ra tay đánh tôi rồi lại còn nổi giận..."

"Đó không phải là vì anh...!"

Nhìn thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức mũi chạm mũi, hơi thở cũng quấn lấy nhau, lời Ôn Dao chưa nói hết đột nhiên dừng lại.

Lồng n.g.ự.c cô phập phồng, hai má nóng bừng, đôi mắt long lanh nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một chút.

Khóe môi Quý Minh Trần vẫn cong lên, hơi thở dịu dàng mà phóng túng, lời nói lại hiếm khi nghiêm túc: "Vắc-xin đã tiêm cho em rồi, xác suất biến dị về không, bây giờ em đã an toàn rồi, Melissa ở phòng 2024 tầng hai, em bảo cô ấy lái xe đưa em về Bắc Châu, cứ nói là tôi dặn."

Ánh mắt Ôn Dao nhìn anh càng thêm kỳ quái, Quý Minh Trần đưa tay ấn nút bên cạnh: "Tất nhiên, nếu em muốn ở lại, vậy thì thân phận của em, chỉ có thể là bạn đời của tôi, hiểu chưa?"

Đợi đến khi thang máy đi lên lại, anh mới buông tay ra đứng thẳng người, tự mình bước vào thang máy.

Ôn Dao cũng đi theo vào, đến tầng hai ra khỏi thang máy, cô đỏ mặt, nghi ngờ nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi.

Lúc này trên hành lang lâu đài có lác đác vài người đi ngang qua, nhìn trang phục ăn mặc, bọn họ hẳn là đội trưởng các đội của căn cứ khu 14, hoặc là những nhà nghiên cứu có chút thân phận.

Những người đó đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân mặc váy trắng như cô, không khỏi liên tục liếc nhìn, có người gan to hơn, còn nhỏ giọng bàn tán:

"Ê, cậu nhìn xem bên kia là ai vậy?"

"Những người sống trong biệt thự cổ này tôi đều đã gặp qua, nhưng cô gái xinh đẹp này tôi thật sự chưa từng thấy..."

"Đi, đến làm quen thử xem!" Chàng trai vừa nói xong còn chưa kịp bước chân, đã bị một bàn tay bên cạnh kéo lại:

"Cậu chán sống rồi à? Đó là cô gái Minh trưởng quan đưa về, chiều nay tôi tận mắt nhìn thấy..."

"Ai cơ? Minh trưởng quan? Tôi còn tưởng Minh trưởng quan thích Vi tiểu thư chứ, không ngờ nha không ngờ..."

Ôn Dao không để ý đến bất kỳ ai, cô ngẩng đầu nhìn số phòng bên cạnh, sau đó men theo con số này đi dọc theo hành lang hình vòng cung rộng rãi vào trong, để tìm phòng 2024 của Melissa.

Trên đường đi, cô hết lần này đến lần khác suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Quý Minh Trần.

Xem ra, anh đưa cô về căn cứ Đông Châu không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm, mà là để tiêm cho cô liều vắc-xin phòng ngừa này.

Hơn nữa bây giờ đã an toàn rồi, anh cũng cho cô quyền lựa chọn, về Bắc Châu hay ở lại, hoàn toàn do cô tự mình cân nhắc, anh tôn trọng mọi lựa chọn của cô.

Còn về việc tại sao lại muốn cô làm bạn đời của anh, chắc cũng không phải là người này có tư tâm, mà là... vấn đề thân phận của cô.

Giữa bọn họ có lẽ có chút tình cảm nông cạn không đáng giá, nhưng khu 13 Bắc Châu và khu 14 Đông Châu thì không có.

Cô là một phó chỉ huy của phe đối địch, làm sao có thể thuận lợi gia nhập Đông Châu với thân phận thành viên đội? Cho dù gia nhập, thì làm sao để người khác tin phục?

Cách duy nhất có thể, chính là trở thành bạn đời của anh trước, ở lại bên cạnh anh, dù sao, cũng không ai có thể can thiệp vào đời tư của một vị trưởng quan căn cứ, phải không?

Có lẽ sự lựa chọn này chính là bước ngoặt của số phận, trong mơ cô đã trở về Bắc Châu, còn bây giờ, cô quyết định ở lại.

...

Bắc Châu.

Thẩm Dật Xuyên đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại anh ta thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, cơn đau đầu dữ dội khiến anh ta nhíu chặt mày kiếm, không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Mộc Sanh Sanh ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vàng mở nắp chai, đưa đến tay người đàn ông, quan tâm nói: "Thẩm đội trưởng, anh uống nước đi..."

Thẩm Dật Xuyên ngẩn người một lát, anh ta khẽ gọi tên Ôn Dao với Mộc Sanh Sanh, mãi đến khi tầm nhìn rõ ràng, anh ta mới mím chặt môi mỏng, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.

Có lẽ là vì chuyện xảy ra trên Tuyết nguyên hôm đó, anh ta không muốn gặp Mộc Sanh Sanh lắm.

Nếu không phải vì cô ta, Ôn Dao căn bản sẽ không bị thương, vừa sẽ không bị thể biến dị loại R cào, cũng sẽ không bị anh ta làm bị thương.

"Không tìm thấy người sao?" Thẩm Dật Xuyên khàn giọng hỏi.

Anh ta đã mấy đêm không ngủ, căn bản không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cho dù kiệt sức đến mức hôn mê, cũng luôn mơ thấy đủ loại ác mộng, không cái nào là không liên quan đến Ôn Dao.

Mộc Sanh Sanh có chút thất vọng, tự mình vặn nắp chai nước lại, báo cáo với người đàn ông trước mặt: "Không có, những nơi có thể tìm đều đã tìm hết rồi, chỉ tìm thấy một cái túi rỗng, sau đó bão tuyết lớn hơn, Thẩm đội trưởng lại ngất đi, thức ăn mang theo không đủ, chúng tôi liền quyết định quay về trước."

"Nhưng Thẩm đội trưởng cũng đừng quá bi quan, có lẽ... có lẽ Ôn phó đội đã được người tốt bụng cứu rồi thì sao?"

Mặc dù lời này nói ra ngay cả chính cô ta cũng không tin, trên Tuyết nguyên Bắc Châu rộng lớn, lấy đâu ra người? Cho dù có người, trong thời buổi loạn lạc nguy hiểm này, làm sao có thể có người tốt bụng?

Đến lúc này, Thẩm Dật Xuyên cũng không thể nói gì hơn.

Hết giờ rồi, không tìm thấy người, vì mọi người, đương nhiên chỉ có thể quay về, hơn nữa sinh ra ở mạt thế, sống c.h.ế.t vô thường, ai c.h.ế.t cũng đều bình thường, Ôn Dao cũng không có gì đặc biệt.

Anh ta cụp mi xuống, đưa tay xoa mi tâm.

Không biết có phải vì những giấc mơ đó hay không, anh ta vốn luôn trầm ổn bình tĩnh, bây giờ trái tim lại như bị khoét rỗng một mảng.

Nỗi hối hận như một ngọn lửa, bắt đầu cháy lên ở một nơi nào đó trong lòng...

...

Tòa nhà nghiên cứu sinh học khu 14 Đông Châu được xây dựng trên một bãi đất hoang tàn ở ngoại ô Cảng Kiều, bán kính trăm dặm xung quanh đây đều là những tòa nhà đổ nát hoặc gạch ngói đá vụn bị san phẳng, ở rìa bãi đất hoang tàn, được bao bọc bởi một hàng rào điện cao ba mươi mét.

Bên cạnh lối vào duy nhất có dựng một biển cảnh báo màu vàng, trên biển cảnh báo có ghi bốn chữ "Nguy hiểm chớ đến gần", kèm theo một dấu chấm than màu đỏ nổi bật.

Khi một chiếc xe màu đen chạy đến, lính canh cầm s.ú.n.g ở cửa lui sang hai bên, mãi đến khi chiếc xe đến tòa nhà khoa học kỹ thuật hình tròn ở trung tâm bãi đất hoang tàn, bọn họ mới khôi phục lại đội hình phòng thủ.

Tài xế dừng xe, Hà Phong Diên xuống xe trước, đợi anh ta đi tới mở cửa xe, Quý Minh Trần mới chậm rãi bước ra.

Lúc ra ngoài anh còn chỉnh lại ống tay áo nhăn nhúm của mình, bộ dạng thong thả ung dung khiến Hà Phong Diên trong lòng lo lắng: "Minh trưởng quan vẫn nên vào trong sớm một chút đi, lúc tôi ra báo tin thì tình hình đã không ổn rồi, bây giờ e là càng tệ hơn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back