Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 10: Chương 10


Trong hang động ánh sáng lờ mờ, đối mặt với một kẻ b**n th** tàn ác, xảo quyệt và nham hiểm như vậy, Ôn Dao rất sợ hãi: "Anh buông tôi ra..."

Quý Minh Trần mặc áo trắng ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng điệu thong thả lặp lại những lời cô đã nói trước đó: "Cô xem, đây chính là sự khác biệt giữa tôi và cô, người của Bắc Châu chúng tôi, không bao giờ dồn người khác vào chỗ chết..."

"Chậc chậc chậc, thật là lương thiện..." Người đàn ông vừa cười vừa dùng ngón trỏ thon dài nâng cằm cô lên, là một động tác vừa ngả ngớn vừa trêu chọc: "Cho nên, không ra tay quyết đoán lúc đó, bây giờ cô hối hận rồi chứ?"

Ôn Dao hất mặt sang một bên, nghiến răng mắng anh ta: "... Tiểu nhân hèn hạ."

Quý Minh Trần tiếc nuối nhìn ngón tay bị hất ra của mình, đột nhiên cởi cúc áo cô.

Ôn Dao lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, vùng vẫy liều mạng: "Anh muốn làm gì?"

Quý Minh Trần lại ghé sát vào mặt cô, giọng điệu chậm rãi trêu chọc đến cực điểm: "Kéo mỹ nhân bị bắt vào hang động, cô nói xem có thể làm gì?"

"Đã bị mắng là hèn hạ rồi, vậy thì... hèn hạ thêm chút nữa..."

Ôn Dao: "Quý Minh Trần!"

Quý Minh Trần: "Có mặt."

"..."

Nhìn thấy dù có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, cổ áo đã bị kéo ra hoàn toàn, Ôn Dao co rút đồng tử, sắc mặt hoảng sợ và lúng túng: "Anh thà g.i.ế.c tôi đi!"

Quý Minh Trần lại không cho là vậy, hơi thở nóng bỏng phả hết vào cổ cô: "Tôi thật sự không nỡ..."

Đầu ngón tay x** n*n vị trí xương quai xanh của cô, thấy người ta rơi lệ nóng hổi, anh ta lại cười, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói lời cay nghiệt: "Sao vậy Ôn phó đội, cô thật sự khóc à."

"..."

"Chuyện này mà nói ra, chẳng phải sẽ khiến người ta cười nhạo sao? Chậc, Ôn phó đội, Ôn chỉ huy của khu mười ba Bắc Châu, vậy mà lại khóc trước mặt tôi."

"..."

"Đừng khóc nữa, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Ôn Dao không thể cử động, trong lúc tuyệt vọng chỉ có thể nhắm mắt lại, cô nghĩ chỉ là da thịt thôi, cứ coi như bị chó cắn một cái.

Kết quả cô thật sự bị cắn một cái, xương quai xanh bị môi ẩm nóng của người đàn ông ngậm lấy, kèm theo đầu lưỡi l.i.ế.m láp, ngay sau đó là cảm giác đau nhói, một giọt m.á.u chảy vào áo lót của cô.

Nhưng cũng chỉ có vậy, Quý Minh Trần cắn cô một cái rồi buông ra, đầu ngón tay lau vết m.á.u bên môi, cười dịu dàng: "Hình phạt nhỏ dành cho tù binh, không quá đáng chứ?"

Ôn Dao không nói gì, Quý Minh Trần thì cởi trói cho cô: "Hôm nay, chỉ là cho cô một bài học nhỏ."

"Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với chính mình."

"Nhớ kỹ chưa?"

"..."

Ôn Dao nhân lúc anh ta nói chuyện liền lật người, với tốc độ cực nhanh nắm lấy ngân nguyệt đao, chĩa mũi đao về phía Quý Minh Trần.

Quý Minh Trần tay không tấc sắt, nhưng lại không hề sợ hãi: "Chậc, đồ vô ơn bạc nghĩa, thật sự vong ân phụ nghĩa..."

Ôn Dao cũng không kịp kéo cổ áo, chỉ nắm chặt chuôi đao, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống: "Hôm nay anh tha cho tôi, tôi cũng tạm tha cho anh, nhưng lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c anh."

Quý Minh Trần phủi cỏ khô trên người xuống, vẫn cười: "Vậy thì... xin cứ tự nhiên."

"..."

"Trên đời này làm gì có chuyện trắng đen rõ ràng."

"Ít nhất trên mảnh đất này, tôi là trắng, anh là đen."

"Lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c anh."

"..."

Không ngờ, lần gặp mặt tiếp theo, cô không những không thể g.i.ế.c anh ta, mà còn được anh ta cứu, còn những lời tàn nhẫn mà cô đã nói lúc đó, tất cả đều trở thành trò cười.

Ôn Dao ngủ thiếp đi trong mơ màng, nhưng vào lúc rạng sáng lại bị một tiếng động nhỏ đánh thức.

Là tiếng ủng cao su giẫm lên bùn đất, có rất nhiều người đến bên ngoài căn biệt thự cũ...

Cô được huấn luyện nhiều năm, thính giác nhạy bén, cảnh giác cũng rất cao, vừa nghe thấy động tĩnh này liền nhanh chóng mở mắt ra, thuận tay nắm lấy con d.a.o bên cạnh.

Quý Minh Trần nhận thấy động tác của Ôn Dao, cũng tỉnh dậy, cúi đầu ra hiệu "Suỵt" với cô.

Ôn Dao nhỏ giọng nói: "Có người đến, hình như họ vào từ cửa sau của biệt thự, ban công bên này không nhìn thấy..."

Quý Minh Trần nhắm mắt lại một cách thờ ơ, còn tiện tay xoa đầu cô: "Ngoan, nhắm mắt, ngủ đi."

Ôn Dao: "..."

Cô ước lượng sơ qua, những người tới là một đội, khoảng mười mấy người. Trong thời mạt thế, dù gặp phải chuyện gì cũng phải nâng cao cảnh giác, có đôi khi con người còn nguy hiểm và đáng sợ hơn cả zombie và quái vật.

Ôn Dao giấu tay cầm d.a.o ra sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối ra cầu thang xoắn ốc. Không lâu sau, quả nhiên một cái đầu nhọn hoắt thò ra, rồi lại sợ hãi biến mất trong nháy mắt. Hắn ta nói với người bên dưới: "Đội trưởng! Trên này có người..."

Lúc này, trong đại sảnh tầng một, người đàn ông râu quai nón được gọi là đội trưởng cau mày, đá hắn ta một cái thật mạnh: "Người nào! Nói rõ ràng cho tao!!!"

"Một nam, một nữ, hai người đang ngủ trên ghế sofa..."

"..."

Người đàn ông râu quai nón vác mã tấu lên vai, giọng trầm hỏi: "Chỉ có hai người?"

Người đàn ông gầy gò, mặt nhọn hoắt dè dặt gật đầu: "Vâng, chỉ có hai người..."

Phía sau có người bàn tán: "Chỉ có hai người mà dám ngủ trong biệt thự ở khu vực nguy hiểm này, chẳng lẽ bọn họ là người của các căn cứ khác..."

Có người phản bác: "Không thể nào, căn cứ hành động theo đội, không thể nào chỉ có hai người!"

"Vậy thì chắc chắn là có s.ú.n.g trong tay, chúng ta phải cẩn thận..."

Người đàn ông râu quai nón chỉ vào mấy người: "Mấy người đi trước, mấy người đi sau, chúng ta lên xem thử!"

Melissa nghe thấy tiếng động, liền vỗ mạnh vào người Địch Đại Hổ đang ngủ say như chết: "Có người tới!"

Địch Đại Hổ giật mình, lập tức giơ s.ú.n.g máy lên nhắm vào ban công phía dưới. Melissa bất lực, lại cho hắn ta một cái tát: "Bên trong, bọn họ đi cửa phụ!"

Đợi đến khi hai người bọn họ kịp phản ứng, trở lại phòng khách nhỏ tầng hai thì mười mấy người đàn ông bên dưới cũng lần lượt đi lên. Ngoại trừ hai người gầy yếu phía trước, những người phía sau đều cao to vạm vỡ, da đen nhẻm, trên tay mỗi người đều cầm rìu hoặc mã tấu khổng lồ.

Ôn Dao chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra bọn họ là ai.

Những kẻ săn mồi trong thời mạt thế, bọn họ phần lớn là bọn cướp, không thuộc bất kỳ khu vực nào, cũng không tuân theo quy tắc của bất kỳ nơi nào, đa phần hoạt động theo nhóm mười mấy hoặc mấy chục người, đi săn mồi ở khắp các khu vực...

Những người này tuy không được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng đã trải qua trăm trận chiến trong quá trình săn mồi cực kỳ nguy hiểm, thực lực không thể xem thường.

Những người sống sót bình thường, hoặc các thành viên căn cứ hoạt động đơn lẻ, đều sẽ tránh gặp phải những kẻ săn mồi...

Bởi vì những người này dám cả gan không tuân theo sự quản chế của các châu, các khu, chắc chắn là không có bất kỳ quy tắc nào, bọn họ đa phần sẽ g.i.ế.c người bừa bãi, cướp bóc vật tư, cưỡng h.i.ế.p phụ nữ... Tóm lại là một đám liều mạng không từ thủ đoạn nào, không có tính người.

May mà... không một ai trong số bọn họ có súng, nếu chỉ so đấu về đao pháp, cô hoàn toàn có khả năng chiến thắng.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 11: Chương 11


Người đàn ông râu quai nón thấy bọn họ chỉ có bốn người, lập tức thả lỏng cảnh giác, nhưng hắn ta cũng không có ý định ra tay, mà quay sang hướng ghế sofa nói:

"Anh em chúng tôi vừa c.h.é.m một đám zombie, còn g.i.ế.c mấy con biến dị thể, bây giờ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi ở đây hai ngày, các người có vật tư gì, nếu biết điều thì chia ra một ít."

Quý Minh Trần cụp mi mắt xuống, không nói gì. Bên cạnh, Ôn Dao ngồi dậy, lặng lẽ giấu dao, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Melissa đảo mắt, xoay xoay khẩu s.ú.n.g trong tay, cũng không có động tĩnh gì.

Địch Đại Hổ thì vác s.ú.n.g máy, thành thật nhắc nhở: "Tầng một chỗ rộng rãi, các người có thể xuống tầng một, đừng làm phiền lão đại của chúng tôi."

"..."

Thấy cả bốn người bọn họ đều bình tĩnh như vậy, đám người này cũng hơi hoảng hốt, mấy người đứng cuối nhỏ giọng bàn tán: "Sao bọn họ không sợ gì cả vậy, chẳng lẽ có lai lịch gì đó?"

"Có lai lịch gì chứ, chẳng qua là dựa vào việc có hai khẩu s.ú.n.g thôi mà."

"Nhìn người đàn ông ở giữa kia kìa, trông như một tên thư sinh yếu ớt, e rằng ngay cả s.ú.n.g cũng không biết cầm..."

"Còn cô gái bên cạnh nữa, tay chân nhỏ nhắn, lại còn xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ có thể nguy hiểm sao?"

Theo tiếng bàn tán của bọn họ, sự chú ý của người đàn ông râu quai nón ở giữa chuyển sang Ôn Dao.

Thiếu nữ mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, ôm đầu gối ngồi, vẻ mặt vừa bất lực vừa cảnh giác.

Trông còn trẻ, da dẻ trắng nõn mịn màng, dung mạo ôn hòa xinh đẹp, là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có trong thời bình, càng thêm quý giá trong thời mạt thế.

Chỉ cần nhìn một cái, cũng đủ khiến một đám đàn ông ngứa ngáy con tim, giống như dã thú nhìn thấy con mồi ngon lành, không kìm được sự kích động.

Bọn họ đã lâu không được gần gũi phụ nữ, huống chi là một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Mấy người đàn ông nhìn nhau, người đàn ông râu quai nón tiến lên một bước, thương lượng với Quý Minh Trần: "Anh em chúng tôi cũng mệt rồi, lười động tay động chân với các người..."

"Như vậy đi, chúng ta trao đổi thế nào? Chúng tôi chia cho các người nửa con nai rừng, các người đưa ra hai người phụ nữ, để mười mấy anh em chúng tôi hưởng thụ một đêm, chơi xong sẽ trả lại cho các người, các người cũng không thiệt..."

Nghe vậy, Melissa lập tức nổi giận, giơ s.ú.n.g lên mắng đám đàn ông: "Tao thấy chúng mày đều đang tìm đường chết!"

Nhưng người đàn ông râu quai nón căn bản không để ý lời của phụ nữ, vẫn nhìn Quý Minh Trần, hắn ta cảm thấy anh ta giống như là người cầm đầu, mà người cầm đầu mới là người có tư cách quyết định: "Nếu không được thì thôi bỏ cái con hung dữ kia đi, tôi muốn cái con bên cạnh cậu..."

Quý Minh Trần ngẩng mí mắt lên, đôi mắt hoa đào cong lên, nở một nụ cười ôn hòa với hắn ta: "Được thôi."

Ôn Dao bên cạnh: "..."

Melissa và Địch Đại Hổ nhìn nhau, đồng loạt cất súng, chuẩn bị xem kịch.

Thấy người ta dễ nói chuyện như vậy, lại còn rất sảng khoái, người đàn ông râu quai nón rất hài lòng, hắn cười nói với thuộc hạ: "Mấy người xuống khiêng nai lên, hai người các ngươi đi bế cô gái kia lại đây."

Hai người đàn ông với ánh mắt d*m d*c tiến lên, con d.a.o sau lưng Ôn Dao đã sẵn sàng, nhưng tiếc là chưa kịp ra tay, hai người đàn ông đột nhiên bốc cháy sau lưng, kêu thảm thiết lăn lộn trước ghế sofa.

"Lửa! Lửa ở đâu ra vậy!"

"Sao lại nóng như vậy!"

"A a a cháy, lửa, hắn, hắn là dị năng giả..."

Đầu ngón tay Quý Minh Trần bốc cháy, ung dung đứng dậy, thong thả bước tới, dùng chân giẫm lên một người trong số đó, hai ngón tay đang bốc cháy chọc thẳng vào mắt người đàn ông.

Cùng với tiếng xèo xèo và khói đen, trán người đàn ông nổi gân xanh, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết: "A a a———"

"Mắt tôi, mắt tôi! Ặc a..."

Hai con mắt lập tức biến thành hai cái lỗ đen, người đàn ông còn chưa kịp đưa tay che mắt, đã đau đến mức ngất xỉu.

Còn người đàn ông kia, Quý Minh Trần cũng không tha, anh ta thẳng người dậy, dùng giày da giẫm lên đầu hắn ta, ngay sau đó giẫm nát mặt, óc b.ắ.n tung tóe.

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Hơn mười người đàn ông còn lại đều hoảng sợ, hai người đàn ông gầy yếu phía trước thậm chí còn nôn mửa ngay tại chỗ.

"Hắn là dị năng giả hệ Hỏa!"

"Thể lực của hắn còn được tiến hóa, có thể giẫm nát đầu người..."

"... Chạy, chạy mau!"

Một đám người chen chúc nhau chạy xuống cầu thang hẹp, thậm chí còn có người hoảng loạn đến mức nhảy thẳng từ tầng hai xuống.

Melissa thì rút s.ú.n.g lục ra, đuổi theo b.ắ.n c.h.ế.t thêm hai người: "Xem bước chân của chúng mày nhanh hay s.ú.n.g của bà đây nhanh!"

Thấy Địch Đại Hổ cũng muốn xông lên b.ắ.n thêm mấy phát, Quý Minh Trần liền đặt tay lên vai hắn ta.

Địch Đại Hổ quay đầu lại: "Lão đại?"

Quý Minh Trần mỉm cười, giọng điệu lười biếng: "Đưa s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cho tôi."

Địch Đại Hổ vội vàng đưa s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.

Thấy Quý Minh Trần đi về phía ban công phía tây, Melissa và Địch Đại Hổ cũng vội vàng cất s.ú.n.g đi theo.

Ôn Dao buông d.a.o xuống, ánh mắt quét qua những cái xác c.h.ế.t thảm hại trên mặt đất, lặng lẽ lau mồ hôi trên tay, cũng đi theo ra cửa ban công.

Lúc này trời đã sáng hẳn, nhìn từ ban công ra ngoài, mây đen u ám bao trùm bãi cỏ khô héo, trên thảo nguyên rộng lớn mênh mông, có tám chín người đàn ông đang chạy bán sống bán chết.

Có người ngã xuống bùn lầy, có người bị người phía trước vấp ngã, có người vừa mới bò dậy, cảnh tượng vô cùng buồn cười...

Quý Minh Trần đặt s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lên lan can, nòng s.ú.n.g nhắm vào bọn họ.

"Đoàng—" một tiếng s.ú.n.g vang lên, người đàn ông to con nhất ngã xuống đất.

Chính là tên đội trưởng của bọn họ, người đàn ông râu quai nón.

Những người khác nghe thấy tiếng súng, càng chạy nhanh hơn, không lâu sau, những người còn lại lăn lê bò lết qua ngọn đồi nhỏ đó.

Quý Minh Trần thẳng người dậy, thản nhiên lau tay, vẻ mặt hơi tiếc nuối: "Chậc, b.ắ.n lệch rồi, phải một lúc nữa mới chết..."

Melissa lập tức nịnh nọt: "Kỹ năng dùng s.ú.n.g của lão đại quá chuẩn, khoảng cách này, cũng chỉ có lão đại mới b.ắ.n trúng."

Địch Đại Hổ tỏ vẻ khó hiểu: "Nhưng tại sao lão đại chỉ g.i.ế.c một người?"

Quý Minh Trần quay đầu lại, nhìn vào mắt Ôn Dao: "Bởi vì nhìn hắn ta quen mắt."

Melissa chống nạnh: "Kẻ mạnh vung đao c.h.é.m kẻ mạnh hơn, kẻ yếu vung đao c.h.é.m kẻ yếu hơn, không dọn dẹp đám rác rưởi này, sẽ chỉ có thêm nhiều người sống sót lưu lạc ở khu vực nguy hiểm gặp nạn."

"Lão đại, vẫn là quá nhân từ rồi."

Ôn Dao im lặng nhìn, không nói gì, Quý Minh Trần đi tới bên cạnh cô, cúi đầu ghé sát vào cô, khóe môi cong lên: "Sao vậy, làm Ôn tiểu thư sợ rồi sao?"

"Đã nói với cô rồi, nhắm mắt lại ngủ ngoan đi."

"..."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 12: Chương 12


Sau cơn sóng gió của những kẻ săn mồi, biệt thự trở lại yên tĩnh.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Địch Đại Hổ canh gác ở ban công, Melissa đi nấu cơm, Ôn Dao đi tới cửa phòng Quý Minh Trần, giơ tay gõ cửa: "Tôi có thể vào được không?"

Giọng nói lười biếng của người đàn ông nhanh chóng vang lên từ trong phòng: "Vào đi."

Nhưng khi Ôn Dao đẩy cửa bước vào, lại phát hiện bên trong sương khói mù mịt, cùng với làn sương mù tan đi, người đàn ông trong bồn tắm trắng nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lúc này đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng ngủ theo phong cách châu Âu cổ điển rộng lớn không có gì cả, chỉ có tấm thảm trải sàn phủ đầy bụi và một chiếc bồn tắm trắng tinh khiết.

Do hệ thống điện của biệt thự bị hư hỏng, trong phòng không có đèn, chỉ có mấy ngọn nến được thắp sáng bên cạnh bồn tắm, ánh nến lay động, sương mù bốc lên từ bồn tắm trắng, còn người đàn ông yêu nghiệt trong bồn tắm để trần nửa người trên, cơ bắp n.g.ự.c bụng săn chắc, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Ngón tay anh ta còn đang kẹp một chiếc ly rượu rỗng, trong ly là một đám lửa bốc lên, mãnh liệt như một đóa hồng lửa.

"..."

Rõ ràng là đang chạy trốn trong thời mạt thế, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng người này lại có nhã hứng tắm rửa ở đây, còn tạo ra bầu không khí lãng mạn như vậy, cứ như đang đi nghỉ dưỡng.

Ôn Dao cúi đầu: "... Anh đang tắm sao còn cho tôi vào? Vậy tôi nói sau."

Quý Minh Trần lại ra lệnh: "Quần áo ở trong tủ cạnh cửa, lấy giúp tôi."

Ôn Dao: "Sao anh không tự lấy?"

"Hửm?" Quý Minh Trần nói như một lẽ đương nhiên: "Vừa nãy quên mất, bây giờ... tay không với tới."

Nói xong, anh ta đặt ly rượu xuống, liếc mắt nhìn Ôn Dao, nhắc nhở: "Ôn tiểu thư, hai lần ơn cứu mạng."

"..."

Tuy bất lực, nhưng Ôn Dao vẫn ngoan ngoãn lấy một chồng quần áo bên cạnh.

Cô chưa từng thấy bộ quần áo này, giống như là đồ mới, hơn nữa, đây đã là bộ quần áo thứ ba mà anh ta thay trong ngày hôm nay.

Sáng nay g.i.ế.c người dính máu, anh ta đi thay đồ, trưa ăn cơm dính một giọt dầu lên áo, anh ta lại đi thay đồ, còn có lần trước ở bệnh viện, anh ta mặc áo blouse trắng chơi cosplay, không biết anh ta có dị năng không gian hay không, nếu không thì lấy đâu ra nhiều quần áo như vậy.

Ôn Dao im lặng đặt quần áo lên tủ bên cạnh bồn tắm, còn chưa kịp quay người, người đàn ông bên cạnh đã giơ tay chỉ vào vai mình: "Cô xem..."

"Cái gì?"

Quý Minh Trần cười nói: "Thấy chưa?"

Ôn Dao nhìn hai vết sẹo dữ tợn đó, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"

Quý Minh Trần lướt nhẹ ngón tay: "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này..."

Ôn Dao cũng không biết tên thần kinh này rốt cuộc muốn làm gì, bầu không khí này khiến cô rất không thoải mái.

Quý Minh Trần cười nhìn cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng, lời nói cũng vô cùng mờ ám: "Đây đều là dấu vết cô để lại trên người tôi, không thấy rất thân thiết sao?"

"..."

Vừa rồi còn có chút đồng cảm, nhưng câu nói này vừa thốt ra, chút đồng cảm chưa kịp nhen nhóm trong cô lập tức tan biến.

Nói thật, trước đây anh ta bị nhiều nhát d.a.o như vậy, quả thật không có nhát nào là uổng phí.

Tuy ánh nến phản chiếu, mặt nước trong bồn tắm lấp lánh, cũng không nhìn rõ lắm, nhưng Ôn Dao không cảm thấy đây là một nơi thích hợp để nói chuyện nghiêm túc, quyết định lát nữa sẽ nói chuyện với anh ta.

Nhưng vừa quay người, đã nghe thấy người phía sau cười phá lên: "Có phải cô nhìn thấy gì rồi không? Sao tai lại đỏ như vậy..."

Ôn Dao không nhịn được nữa: "Quý Minh Trần!"

Dao của cô đâu?

Địch Đại Hổ đi ngang qua cửa nghe thấy tiếng động liền nhìn vào trong phòng, còn dùng đèn pin chiếu vào trong, thấy lão đại đang tắm, còn Ôn tiểu thư đang như đang đùa giỡn với anh ta.

Hắn ta sợ hãi lập tức tắt đèn pin, tiện tay đóng cửa phòng lại: "Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục, tôi không thấy gì hết."

"..."

Ôn Dao hít sâu một hơi, không quan tâm người này nói gì nữa, trực tiếp xông ra ngoài.

Quý Minh Trần bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, hồi lâu, nụ cười của anh ta mới dần biến mất khỏi khóe mắt và lông mày.

Nửa tiếng sau, Quý Minh Trần ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng, Melissa cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, trên bàn trà thắp một ngọn nến, bên cạnh ngọn nến bày bốn cái đĩa ngay ngắn, cứ như một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.

Bữa tối kết thúc, như thường lệ, Địch Đại Hổ và Melissa canh gác, còn Quý Minh Trần thì thu liễm lại đúng lúc, hỏi Ôn Dao: "Vừa nãy cô tìm tôi có chuyện gì?"

Ôn Dao vốn đang tức giận không muốn nói chuyện, nghĩ đến việc mình đã quyết định rồi, do dự một chút rồi vẫn mở miệng: "Tôi đã nghĩ thông suốt rồi."

"Hửm?"

"Tôi bị đồng đội bỏ rơi trên Tuyết Nguyên là vì bị nhiễm virus zombie loại R."

Quý Minh Trần đã sớm đoán được là vì nguyên nhân này, tuy anh ta không hỏi nhiều, nhưng bây giờ nghe cô nhắc đến, khóe môi anh ta cong lên, ánh mắt lại lạnh lùng: "Ừ."

Ôn Dao tiếp tục bình tĩnh trình bày: "Đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ, nếu người bị nhiễm virus zombie loại R là Thẩm Dật Xuyên, tôi không nói là có thể xử lý tốt hơn anh ta, nhưng với tình nghĩa đồng đội bảy năm, tôi không thể bỏ mặc anh ta, hơn nữa còn bình tĩnh đến mức không có chút cảm xúc nào."

Quý Minh Trần cụp mi xuống: "... Nói điều gì tôi thích nghe hơn đi."

"..."

Ôn Dao: "Ý tôi là, tôi và anh ta không phải là cùng một loại người, đã khác đường thì không cần đồng hành nữa."

Quý Minh Trần ngẩng mắt nhìn cô, có chút khó tin: "Cái gì?"

Ôn Dao giọng nói dịu dàng: "Tôi sẽ không quay về khu 13 Bắc Châu nữa."

Những hình ảnh trong giấc mơ chủ yếu xoay quanh Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh, cô không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trong mấy ngày cô được Quý Minh Trần cứu, nhưng cô biết cô sẽ không biến dị, và vài ngày sau, Quý Minh Trần sẽ phái người đưa cô trở về khu 13 Bắc Châu an toàn.

Sau chuyện đó, cô lạnh nhạt với Thẩm Dật Xuyên hơn rất nhiều, không còn răm rắp nghe theo ý kiến của anh ta nữa, dẫn đến việc hai người bất đồng quan điểm trong cách xử lý nhiều vấn đề. Đôi khi, cô thậm chí còn lên tiếng bênh vực Đông Châu, và điều này cuối cùng đã trở thành một trong những bằng chứng cho việc cô bị gán tội phản bội.

Đã định sẵn bị oan uổng, vậy cô thà làm kẻ phản bội triệt để, dứt khoát không quay về nữa.

Không đánh lại thì có thể trốn, cô phải tránh xa nam nữ chính từ gốc rễ, thay đổi kết cục bi thảm trong giấc mơ kia.

Quý Minh Trần nhìn chằm chằm Ôn Dao qua ánh nến leo lét, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự dò xét và đánh giá, dường như đang xác nhận lời nói của cô là thật hay giả.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Cô gái cứng đầu, cố chấp, thề c.h.ế.t bảo vệ khu 13 Bắc Châu này đột nhiên thông suốt rồi?
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 13: Chương 13


Ôn Dao cụp mi, giọng nói khẽ thở dài: "Tôi... có thể gia nhập Đông Châu của anh không?"

Thực ra cô không phải là chưa từng nghĩ đến việc không gia nhập bất kỳ căn cứ nào, làm một kẻ săn mồi độc lập, nhưng cô chỉ có một mình, lại không thức tỉnh bất kỳ dị năng nào, điều này khó tránh khỏi quá nhiều rủi ro.

Chưa nói đến việc gặp phải zombie biến dị thể mạnh, cho dù gặp phải băng nhóm săn mồi cô cũng sẽ tiêu đời.

Vì vậy, trước khi thức tỉnh dị năng, cô chỉ có thể tìm một tổ chức để nương tựa, và lựa chọn tốt nhất hiện tại của cô chính là căn cứ khu 14 Đông Châu.

Thấy người kia không nói gì, Ôn Dao lại tự mình giải thích: "Anh đã cứu tôi hai mạng, tôi lấy lý do này để làm phó thủ cho anh, báo đáp anh, điều này hình như cũng hợp tình hợp lý."

Quý Minh Trần nghe vậy liền cười: "Tôi không thiếu thuộc hạ, khu 14 Đông Châu của tôi cũng không thiếu nhân tài..."

Ôn Dao nhíu mày, không hiểu ý anh ta lắm: "Những gì tôi có thể làm cho chỉ huy khu 13 Bắc Châu, tôi cũng có thể làm cho anh, những gì tôi có thể hi sinh vì Thẩm Dật Xuyên, tôi cũng có thể hi sinh vì anh."

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Quý Minh Trần cố nén cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên đầy tự do, anh ta ngửa đầu ra sau, ngón tay xoa xoa thái dương: "Nhưng tôi dù sao cũng không phải là tên vô dụng Thẩm Dật Xuyên, cũng không cần cô phải làm gì cho tôi..."

Ôn Dao im lặng.

Vậy là cô bị từ chối rồi sao?

Cũng phải, Thẩm Dật Xuyên trong mắt anh ta cũng là kẻ vô dụng, thực lực của cô còn kém hơn Thẩm Dật Xuyên, chắc hẳn trong mắt anh ta cô càng không đáng nhắc đến.

Ôn Dao gật đầu, có chút thất vọng: "Được."

Quý Minh Trần không nhịn được cười: "Cô đồng ý cái gì?"

"Tôi không thiếu thuộc hạ, nhưng tôi thiếu..."

Ôn Dao lại cầm đao đứng dậy, cắt ngang lời anh ta: "Họ đã canh gác cả đêm rồi, tối nay để tôi thay."

Nói xong, bóng đao Ngân Nguyệt lóe lên, người đã vén rèm, bước ra ban công.

Quý Minh Trần: "..."

Chậc, vẫn là cô gái cứng nhắc không có tình thú, không tán tỉnh được.

...

Tuyết nguyên Bắc Châu.

Khi Thẩm Dật Xuyên dẫn theo vài đội viên quay lại đây, tất cả dấu vết đã bị tuyết phủ kín.

Anh ta nhớ vị trí, tìm kiếm suốt một ngày một đêm, nhưng chỉ tìm thấy đám zombie không đầu kia, đừng nói là không thấy Ôn Dao, ngay cả một mảnh vải trên người cô cũng không tìm thấy...

"Báo cáo Thẩm đội trưởng! Phía Tây không có."

"Phía Đông cũng không có..."

"Phía Bắc là sông băng, không có gì cả."

"..."

Thẩm Dật Xuyên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí lạnh: "Không thể nào..."

Ôn Dao luôn có thể chất rất tốt, cộng thêm nhiều năm huấn luyện bài bản, xác suất cô biến dị sau khi bị nhiễm virus zombie loại R thực chất không đến một phần ba, thậm chí còn chưa đến một phần năm.

Cho dù cô thực sự đã chết, biến dị thành zombie loại R, trong trường hợp không có mục tiêu sống, nó cũng chỉ loanh quanh trong khu vực này, sau đó chọn ăn thịt những zombie gần đó.

Nhưng hiện tại, những xác zombie trên mặt đất không có dấu vết bị ăn thịt, xung quanh cũng có lác đác zombie lang thang, rõ ràng là chưa từng xuất hiện bất kỳ biến dị thể nào đến săn mồi...

Các đội viên nhìn nhau, Phương Lam Âm cũng bước tới, vẻ mặt thất vọng và buồn bã: "Chẳng lẽ Ôn phó đội c.h.ế.t cóng rồi, sau đó bị tuyết chôn vùi?"

Một đội viên cũng suy đoán theo: "Bị đàn zombie hoặc zombie sói ăn thịt hết rồi?"

"Rơi xuống sông băng rồi?"

"Có phải gặp phải bọn cướp săn mồi rồi bị bắt đi không? Dù sao Ôn phó đội cũng rất xinh đẹp..."

Thẩm Dật Xuyên không muốn tin, thậm chí không dám nghĩ đến.

Ôn Dao là người như thế nào...

Bao nhiêu năm qua, dù có khổ cực, đau đớn, khó khăn đến đâu, cô cũng chưa bao giờ gục ngã, thậm chí còn không oán thán một lời.

Cô ấy muốn tìm chị gái của mình, muốn tìm cha mẹ người thân của mình như vậy, sao có thể dễ dàng c.h.ế.t đi được? Sao có thể không đợi anh ta trở về được...

Khóe mắt Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe, hàng mi phủ đầy sương giá, anh ta nhìn chằm chằm xuống mặt tuyết với vẻ mặt đau khổ, giọng khàn khàn ra lệnh: "Tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác..."

"Nghi ngờ là t.h.i t.h.ể cũng đừng bỏ qua, mang về làm xét nghiệm DNA."

"...Vâng."

Sau khi các đội viên tản ra, Thẩm Dật Xuyên ngồi xổm xuống trước đám xác zombie không đầu, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* cổ bị đông cứng, vết cắt phẳng lì, có thể thấy người cầm đao có đao pháp cực tốt, lực đạo mạnh mẽ.

Là Ôn Dao...

Nhất định là Ôn Dao...

Cô ấy sẽ không chết, cô ấy nhất định ở gần đây, cô ấy thông minh như vậy, có khi đang tìm chỗ trốn, bây giờ đang đợi anh ta đi tìm.

Bàn tay Thẩm Dật Xuyên bị đông cứng đến đỏ bừng, không biết tại sao, anh ta đột nhiên nhớ đến nguồn gốc của Ôn Dao và đao Ngân Nguyệt.

Năm đó khi căn cứ mới được thành lập, không có nhiều vũ khí nóng, mọi người đều dùng đao và rìu, đến khi anh ta có được s.ú.n.g phù hợp, anh ta đã rèn lại thanh đao bạc mà anh ta từng sử dụng thành kích thước phù hợp với cô và tặng cho cô, vì anh ta đã khắc một biểu tượng mặt trăng lên chuôi đao, nên cô đã đặt tên cho thanh đao này là Ngân Nguyệt.

Sau đó, s.ú.n.g ống phổ biến, mọi người đều luyện súng, chỉ có cô là b.ắ.n s.ú.n.g không chuẩn, anh ta đã nhiều lần khiển trách nhưng không có kết quả, chỉ đành để cô cầm lại đao Ngân Nguyệt.

Sau đó, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, cô đã trở thành người sử dụng đao số một ở Bắc Châu, đến mức nhắc đến đao Ngân Nguyệt là nghĩ đến Ôn Dao, nhắc đến Ôn Dao là nghĩ đến đao Ngân Nguyệt.

Nhớ lại những kỷ niệm trong những năm tháng đã qua, tay Thẩm Dật Xuyên run rẩy rời đi, đột nhiên nắm chặt một nắm tuyết trên mặt đất, anh ta siết chặt nắm tuyết thành một cục, không kiềm chế được mà đỏ hoe mắt.

"..."

...

Ngày hôm sau, khởi hành từ biệt thự, đi đến căn cứ Đông Châu khu 14.

Trên đường đi, Ôn Dao vẫn luôn suy nghĩ về lý do Quý Minh Trần từ chối cô gia nhập Đông Châu.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy anh ta có lẽ... không tin tưởng cô lắm.

Dù sao cô cũng đã thề sống c.h.ế.t bảo vệ khu 13 Bắc Châu nhiều năm như vậy, đột nhiên phản bội, ai cũng sẽ thấy kỳ lạ, thậm chí còn có thể cho rằng cô muốn trà trộn vào làm gián điệp.

Ôn Dao có chút buồn phiền.

Nếu không tìm được tổ chức, chẳng phải sẽ c.h.ế.t nhanh hơn sao?

Quý Minh Trần vì đêm qua thức trắng đêm canh gác cùng Ôn Dao nên không hề chợp mắt, lúc này đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Địch Đại Hổ vừa lái xe vừa hỏi Melissa: "Đây cũng là khu vực thành phố, không có biến dị thể chứ?"

Melissa không nhịn được mắng anh ta: "Không thấy đây là khu vực của người sống sót à? Trên đường có nhiều người như vậy, nếu có zombie thì đã ngửi thấy mùi rồi..."

Ôn Dao nghe vậy cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, theo xe việt dã chậm rãi di chuyển, ánh mắt cô lướt qua thành phố đổ nát hoang tàn này.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 14: Chương 14


Thành phố này vốn là một thành phố du lịch lớn, nằm trên vùng đồng bằng dốc giao giữa Đông Châu và Bắc Châu, do vị trí địa lý đặc biệt, sau khi ngày tận thế ập đến đã nhanh chóng trở thành nơi tập trung của những người sống sót.

Nhưng nó không thuộc về Đông Châu cũng không thuộc về Bắc Châu, mà độc lập với bốn châu, tương đương với một khu tự trị, trị an hỗn loạn, g.i.ế.c người cướp của giữa đường phố là chuyện thường thấy...

Ngoài những cư dân bản địa thực sự không còn nơi nào để đi, nơi đây chủ yếu là nơi tập trung của những kẻ săn mồi.

Lúc này, ngoài cửa sổ xe, đường phố ồn ào náo nhiệt, có băng nhóm đánh nhau giữa đường, có người cầm d.a.o g.i.ế.c người, có người cướp bóc vật tư, những người già yếu bệnh tật thì co ro trong những căn nhà tôn hoặc lều xi măng, run rẩy, sợ hãi, tuyệt vọng...

Ôn Dao nhìn với vẻ thờ ơ, nét mặt tê dại.

Quý Minh Trần dường như đã ngủ đủ, mở mắt liếc nhìn Ôn Dao, kéo tay áo cô cười với cô: "Cô có muốn ngủ với tôi một lát không?"

Ôn Dao: "..."

Cô quay đầu lại định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa sổ xe phía sau Quý Minh Trần, khiến đồng tử cô co rút lại, sắc mặt khó coi nói: "Dừng xe!"

Nghe vậy, ba người còn lại trên xe đều sửng sốt, Địch Đại Hổ vội vàng giảm tốc độ quay đầu lại hỏi: "Sao, sao vậy?"

Melissa cũng hoảng sợ, khó hiểu nhìn về phía ghế sau.

Phải nói rằng sau hai ngày tiếp xúc, bọn họ đều cảm thấy Ôn Dao tính cách trầm lặng, nội tâm, bình thường nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, chưa bao giờ có lúc kích động tức giận.

Mà bây giờ, cô ấy vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát khí, như thể đột nhiên nổi điên vậy...

Quý Minh Trần cũng nhíu mày, ra hiệu cho Địch Đại Hổ dừng xe.

Chiếc xe việt dã đang chạy đột ngột phanh gấp, dừng lại trước một tòa nhà xi măng đổ nát.

Sau khi xe dừng hẳn, Ôn Dao nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nắm chặt đao Ngân Nguyệt chạy nhanh ra phía sau.

Quý Minh Trần ba người vì muốn đảm bảo an toàn cho Ôn Dao, cũng xuống xe theo.

Thành phố lúc này vẫn đang mưa phùn, vì sương mù nên xung quanh đều mờ mịt.

Ôn Dao mặc váy liền thân màu trắng tinh, tay cầm một thanh đao bạc sáng bóng, không màng vết thương trên người, cứ thế chạy trên con đường hỗn loạn của thành phố.

Ngay khi cô xuất hiện, đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của phần lớn người đi đường, lý do cũng không có gì khác, trong thành phố đổ nát, ô uế, xám xịt này, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp với làn da trắng nõn thật sự quá mức lạc lõng và đột ngột.

"Nhìn kìa! Cô gái xinh đẹp từ đâu đến vậy..."

"Còn mặc váy nữa chứ, trời ạ, thời buổi này có cô gái nào dám mặc váy khi chạy nạn chứ?"

"Đi đi đi! Qua đó xem thử!"

Cùng với bước chân nhanh chóng tiến về phía trước, từng ánh mắt mang theo biểu cảm khác nhau đều đổ dồn về phía Ôn Dao, thậm chí còn có người dè dặt tiến lại gần.

Nhưng Ôn Dao không quan tâm, cô không để ý đến bất kỳ người qua đường nào, một đường dẫm lên con đường xi măng gồ ghề, đi đến ngã tư mà chiếc xe việt dã vừa đi qua.

Ánh mắt đảo qua xung quanh, tìm kiếm bốn người mà cô vừa nhìn thấy.

"Này, cô gái, cô đang tìm gì vậy?" Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm chắn trước mặt, hỏi với vẻ mặt d*m đ*ng.

Ôn Dao ngẩng lên nhìn anh ta một cái, người đàn ông đang định giở trò bỉ ổi lập tức cứng đờ, tất cả những lời lẽ th* t*c đều mắc kẹt trong cổ họng.

Chuyện gì vậy?

Nhìn chỉ là một cô gái yếu đuối xinh đẹp, tại sao đôi mắt kia lại tràn đầy... sát khí?

Mọi người tò mò về sự xuất hiện của Ôn Dao, nhưng không biết là cảm thấy kỳ lạ, hay là kiêng dè thanh đao dài trong tay cô, nhất thời không ai dám tiến lên, chỉ túm tụm lại gần, cách nhau vài mét bàn tán.

Ôn Dao không cho rằng mình nhìn nhầm, cô rẽ ngoặt, đi về phía trước vài bước, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu.

Đó là bốn người đàn ông có hình xăm màu đen trên cánh tay, bọn họ dường như vừa đánh nhau xong, trên cổ và cánh tay đều có vết thương, một người đang ngồi trên xe ba bánh, hai người đang khiêng một bao tải lương thực lớn lên xe, người còn lại thì đứng canh gác bên đường, đề phòng có người đến cướp đồ.

Ôn Dao giấu đao ra sau lưng, chậm rãi bước tới.

Người đàn ông gầy cao đang đứng canh gác liếc nhìn cô, dường như không cảm thấy nguy hiểm, còn huýt sáo với cô một cách khinh miệt.

Ôn Dao cũng cười, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, dung mạo xinh đẹp như hoa tuyết nở trên núi, thuần khiết động lòng người.

Người đàn ông ngẩn ra một lúc, sau đó cười d*m đ*ng hơn: "Sao vậy, muốn ngủ với anh à... ư!"

"Xoẹt—"

Cùng với m.á.u b.ắ.n tung tóe, người đàn ông còn chưa dứt lời, đầu đã rơi xuống đất, đầu lăn lông lốc trong vũng nước, nhãn cầu lồi ra, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi người xung quanh đều hít vào một hơi lạnh.

"Chết tiệt... Cô gái đó là ai, sao lại g.i.ế.c người như vậy?"

"Mày có thấy rõ động tác cô ta ra đao không? Là cô ta g.i.ế.c người sao?"

"Vừa rồi chỉ có cô ta đứng đó, không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa?"

"Chậc, người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn thì có vẻ là cô gái yếu đuối không biết đánh đấm, vậy mà một đao c.h.é.m đầu người ta, như c.h.é.m dưa hấu vậy, cái này..."

Khi Melissa chạy đến ngã tư, quay đầu lại vỗ vào đầu Địch Đại Hổ: "Nhanh lên! Không canh chừng người cẩn thận lão đại sẽ phạt đấy!"

Ai ngờ lời vừa dứt, hai người đã bị ánh sáng của đao Ngân Nguyệt làm chói mắt, chỉ thấy Ôn Dao phía trước lại xoẹt xoẹt c.h.é.m thêm hai cái đầu nữa, đao pháp nhanh gọn, dứt khoát.

Thậm chí người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, hai cái đầu đã lăn xuống mương nước, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí ẩm ướt, cảnh tượng vừa hoang đường vừa kỳ quái.

Lần này không chỉ người qua đường, mà ngay cả Melissa và Địch Đại Hổ cũng há hốc mồm.

Một lúc sau, Địch Đại Hổ mới nuốt nước bọt nói: "... Với thân thủ này, nếu không có dị năng, thì trong số những người này có mấy ai là đối thủ của cô ấy?"

Melissa cũng không nói gì, phải thừa nhận đao pháp này thật sự quá tuyệt vời...

Cho dù là tốc độ ra đao, lực đạo, hay độ chính xác, đều hoàn hảo đến kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt đã c.h.é.m bay đầu hai người đàn ông to lớn, ở khu 14 Đông Châu cũng không có mấy người có bản lĩnh này.

Có lẽ là do tính cách hướng nội và vẻ ngoài ôn hòa của Ôn Dao quá mức đánh lừa người khác, khiến hai người bọn họ đều lầm tưởng cô chỉ là một cô gái yếu đuối cần được che chở.

Bốn người trong nhóm trong nháy mắt đã c.h.ế.t ba, người đàn ông đang ngồi trên xe ba bánh lúc này đã hoàn toàn bị sát khí của Ôn Dao làm cho sợ hãi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back