Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 5: Chương 5


Ôn Dao gật đầu, bây giờ anh ta trông quả thật khá trẻ, bảy năm trước là sinh viên cũng bình thường.

Nhưng cô cảm thấy cho dù anh ta là bác sĩ, thì cũng không giống như một người hành nghề y chân chính, mà giống như... kiểu bác sĩ b**n th** g.i.ế.c người hàng loạt.

Quý Minh Trần xử lý xong chân phải của cô, lại bắt đầu cắt ống quần chân trái, vốn tưởng thuốc tê đủ dùng, nhưng cuối cùng lại phát hiện còn hai vết thương chưa xử lý xong.

Hơn nữa, trong một vết thương còn găm một nửa chiếc răng gãy của zombie.

Quý Minh Trần ném dụng cụ xuống đất, gọi Melissa vào: "Còn thuốc tê không?"

Melissa lắc đầu: "Đây là bệnh viện căn cứ bị bỏ hoang, vật tư y tế chắc đã bị lấy đi hết rồi, chỉ tìm thấy nửa lọ này còn dùng được..."

Quý Minh Trần cau mày, có chút bực bội.

Melissa không dám lên tiếng, Ôn Dao thấy vậy, liền bình tĩnh nói: "Cứ xử lý trực tiếp đi, tôi có thể chịu đựng được."

Trong thời buổi loạn lạc này, cô đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, lần trước bị gãy xương, vẫn là do Thẩm Dật Xuyên trực tiếp nối lại một cách đơn giản và thô bạo, đừng nói là không có thuốc tê và dụng cụ y tế chuyên dụng, lúc đó cô thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đã trực tiếp đau đến ngất xỉu tại chỗ.

Melissa cũng dè dặt nói: "Vết thương này phải được xử lý càng sớm càng tốt, hơn nữa nơi này là khu vực nguy hiểm, không nên ở lâu..."

"Ra ngoài."

"... Vâng."

Lần này khi Quý Minh Trần ngồi xuống, trên mặt không còn chút ý cười nào, cả người u ám đến lạ thường.

Sắc mặt Ôn Dao cũng không tốt lắm, nhưng cô là do đau, vì đột nhiên không có thuốc tê, cảm giác đau nhói khi vết thương được xử lý liên tục ập đến, đau đến mức cuối cùng toàn thân tê dại...

Đến khi xử lý xong hoàn toàn, Ôn Dao đã nhíu chặt mày và nhắm mắt lại.

Mái tóc mềm mại của cô dính vài sợi trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi, đôi môi bị cắn rách chảy ra một giọt máu, càng khiến khuôn mặt vốn đã tuyệt sắc của cô thêm phần thê lương và tan vỡ, giống như một đóa hồng nhuốm m.á.u bị mưa gió tàn phá.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao như vậy, ánh mắt hơi tối lại.

Anh ta không nhịn được cúi người xuống, dùng đầu ngón tay lau đi giọt m.á.u đỏ tươi trên môi, sau đó nhẹ nhàng thoa lên má cô, để lại một vệt m.á.u đỏ tươi.

Ôn Dao run rẩy hàng mi mở mắt ra, ánh mắt m.ô.n.g lung như phủ một lớp sương mù, phải mất một lúc lâu mới thoát khỏi cơn đau.

Bắt gặp ánh mắt của cô, người đàn ông cười, hơi thở quyến rũ: "Thế nào, tôi đã cứu cô, cô định báo đáp tôi như thế nào?"

"..."

Ôn Dao nhớ lại những gì đã xảy ra trong mơ, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

Nhân vật phụ trong câu chuyện muốn lật ngược tình tiết thì chỉ có thể làm những việc trái với thiết lập nhân vật, nếu Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh mới là một đôi, nếu kết cục đã định sẵn của cô là c.h.ế.t thảm trong ngục tối, nếu tất cả bọn họ đều là nhân vật trong phim, nếu sự tồn tại của bọn họ đều là để phục vụ cho bộ phim cẩu huyết não tàn đó...

Vậy thì không bằng... phá vỡ tất cả.

Khoảng cách gần trong gang tấc, sống mũi Ôn Dao cay cay, đột nhiên cô liều lĩnh, ngẩng đầu hôn lên môi người đàn ông.

Đôi môi thiếu nữ ấm áp và mềm mại, trong khoảnh khắc chủ động áp sát, Quý Minh Trần nuốt nước bọt, như có dòng điện chạy qua, khiến trái tim anh ta tê dại.

Chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, cả người anh ta đều cứng đờ...

Ôn Dao hôn anh ta một cái như chuồn chuồn lướt nước, thấy nụ cười của người đàn ông hơi thu lại, cô có chút hoảng hốt.

Anh ta không có ý này sao?

Hay là, anh ta chỉ nhìn trúng chiếc vòng tay của cô ấy?!

Ôn Dao đỏ mặt, sờ lên chiếc vòng tay bạc của mình: "Vậy anh... muốn tôi báo đáp anh như thế nào?"

Quý Minh Trần vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi vẫn còn tê dại, như thể không thể tin được, anh ta không nói gì.

Ôn Dao cụp mi xuống, nghiêm túc giải thích: "Chiếc vòng này là do bà nội tôi tặng, chị gái tôi cũng có một chiếc, tôi muốn tìm chị gái mình, nên không thể đưa cho anh..."

"Ở căn cứ khu 13 của chúng tôi, tài nguyên được sử dụng chung, các thành viên hầu như không có tài sản riêng, bây giờ tôi ngoài chiếc vòng này ra, thì chỉ còn lại thanh đao Ngân Nguyệt này..."

"Nhưng nó là vũ khí bảo vệ mạng sống của tôi, cũng không thể đưa cho anh."

Quý Minh Trần cụp mi xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi môi căng mọng của cô, đột nhiên khẽ cười thành tiếng, như thể bị chọc trúng chỗ nào đó, anh ta cười rất lâu cũng không dừng lại được.

Ôn Dao vốn đã xấu hổ, giờ lại bị người ta cười nhạo một cách trắng trợn như vậy, càng cảm thấy mất mặt hơn: "... Anh đừng cười nữa."

"Được, tôi không cười nữa..." Quý Minh Trần nói miệng thì nói không cười, nhưng khóe môi lại không kìm được nhếch lên: "Nếu Ôn phó đội nổi tiếng của căn cứ khu 13 Bắc Châu đã nghèo đến mức đáng thương như vậy, thì ân cứu mạng này, cứ nợ trước đã."

Ôn Dao: "..."

Cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.

Cô còn muốn nói gì đó để lấy lại chút tôn nghiêm thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Địch Đại Hổ hoảng hốt bò ở cửa nói: "Lão đại, không xong rồi, tòa nhà bệnh viện này có ma..."

Quý Minh Trần kìm nén khóe môi, vẻ mặt lập tức khó chịu: "Ma ở đâu ra?"

Địch Đại Hổ lắc đầu, thở hổn hển: "Không phải ma... là, là nhốt rất nhiều zombie biến dị thể! Ở dưới tầng hầm của tòa nhà này! Còn có loại mà tôi chưa từng thấy, sức sát thương rất kinh người..."

Tiếng ầm ầm càng lúc càng gần, kèm theo tiếng gào thét thảm thiết đặc trưng của zombie, hòa lẫn vào tiếng mưa xối xả ngoài cửa sổ, chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.

Melissa ở hành lang thậm chí còn hét lên: "A! Chúng phá vỡ lan can sắt sắp lên đến nơi rồi..."

Địch Đại Hổ cũng chỉ vào cửa sổ đối diện hét lớn: "Lão đại, phía sau! Cửa sổ!"

Ôn Dao nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ kính vốn âm u, có một con biến dị thể toàn thân màu xanh lá cây đang bám vào.

Nó có hình dạng giống người, nhưng lại không phải người, toàn thân chảy đầy m.á.u mủ đen nhầy nhụa, tứ chi vặn vẹo kỳ dị, hai con ngươi đầy tơ m.á.u lồi ra, một con còn bị rớt xuống, chỉ còn lại một sợi gân m.á.u me be bét treo lơ lửng, vô cùng kinh khủng và ghê tởm.

Con ngươi Ôn Dao co rút lại, vội vàng cầm lấy đao Ngân Nguyệt.

Quý Minh Trần thần sắc hơi nghiêm nghị, khi con biến dị thể bay nhảy ngoài cửa sổ đập vỡ kính lao vào, anh ta giơ tay phóng ra một luồng lửa.

Ngay sau đó, một ngọn lửa mãnh liệt bao trùm lấy con biến dị thể, chỉ nghe thấy nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó bốc cháy thành tro tàn bay tứ tán.

Ôn Dao trợn tròn mắt, há hốc mồm: "..."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 6: Chương 6


Hóa ra Quý Minh Trần đã thức tỉnh dị năng từ lúc này rồi sao?

Không, nhìn tốc độ phản ứng nhanh nhạy và sức sát thương của dị năng của anh ta, hẳn là anh ta đã thức tỉnh từ lâu rồi.

Vậy mà anh ta đã đánh nhau với cô bằng s.ú.n.g và đao kiếm nhiều năm như vậy, tại sao?

Cô nghiêm túc coi anh ta là kẻ thù để đối phó, kết quả anh ta chỉ đang chơi trò chơi gia đình với cô?

"..."

Ôn Dao không phải không biết sự lợi hại của dị năng giả, nhưng sức sát thương như thế này, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy...

Đối với loại biến dị thể bay nhảy nhanh nhẹn như thế này, đội của họ cần hơn chục người hợp sức đối phó trong một thời gian dài mới có thể tiêu diệt hoàn toàn, vậy mà anh ta chỉ đốt cháy nó trong nháy mắt?

Chưa kịp để mọi người phản ứng, Melissa vội vàng kéo Địch Đại Hổ vào cửa, sau đó "ầm" một tiếng đóng cửa lại, giọng nói gấp gáp báo cáo với Quý Minh Trần: "Lão đại, mấy chục con biến dị thể các loại, tất cả đều xông tới rồi! Cầu thang hai bên đều bị chặn hết rồi!"

"Cả biến dị thể loại R nữa!!"

Ôn Dao cũng sợ hãi tột độ, biến dị thể loại R là loại biến dị thể cấp cao mới xuất hiện gần đây, điểm yếu của nó không phải ở đầu mà là ở toàn bộ kinh mạch, cho dù bị chặt thành tám khúc, các chi của nó vẫn có sức tấn công rất mạnh.

Nếu bị nó cắn, tỷ lệ tử vong và biến dị đều là 100%, nếu chỉ bị cào, tỷ lệ biến dị cũng lên tới 1/3, hơn nữa vắc-xin phòng ngừa vẫn chưa được nghiên cứu ra.

Địch Đại Hổ mặt mày hoảng hốt, nhìn Quý Minh Trần: "Lão đại, phải làm sao bây giờ! Chúng ta không ra ngoài được rồi!!!"

Hắn ta đã nói rồi, tại sao gần đây nhiều tài nguyên như vậy mà không thấy ai cướp bóc, hóa ra là đang giấu một đống biến dị thể đáng sợ như vậy...

Quý Minh Trần cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nếu nói anh ta đơn thương độc mã đối phó với nhiều biến dị thể như vậy thì đương nhiên có thể, nhưng hiện tại anh ta rõ ràng không cần thiết phải liều mạng với chúng.

Những con biến dị thể này mỗi con đều có ưu điểm riêng, có con da dày thịt béo, có con tốc độ nhanh nhẹn, có con lưỡi dài vô số, thậm chí có con còn có thể phun ra nọc độc khiến người ta tử vong và biến dị...

Nếu dây dưa với chúng, anh ta có thể sống sót, nhưng ba người bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Nghe thấy tiếng động càng lúc càng gần, Quý Minh Trần không do dự, anh ta đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, trực tiếp ra lệnh: "Đi ra bằng cửa sổ."

Xe của bọn họ đang đậu ngay ngoài cửa sổ này, Melissa lập tức hiểu ra, một bước nhảy vọt từ cửa sổ bị đập vỡ xuống dưới, sau khi nhảy lên nóc xe, cô ta nhanh chóng lật người vào trong, vừa khởi động xe vừa hét: "Lão đại! Nhanh lên!"

Vị trí này là tầng hai, nếu không có dị năng mà nhảy xuống thì có chút nguy hiểm, Địch Đại Hổ do dự hai giây bên cửa sổ, chưa kịp quyết định thì Quý Minh Trần đã đạp hắn ta một cái xuống dưới: "Đồ ngu, cút!"

"A—"

"Bịch!"

"..."

Lúc này ở hành lang đã xuất hiện những cái đầu kỳ dị của biến dị thể, Ôn Dao bất lực ngồi trên giường bệnh, nắm chặt chuôi đao, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng...

Theo lý mà nói, zombie biến dị thể rất ít khi xuất hiện, phần lớn trường hợp chỉ xuất hiện đơn lẻ, cô cũng không biết đây là khu vực nguy hiểm gì, vậy mà lại có nhiều biến dị thể như vậy.

Cô bị mất m.á.u quá nhiều, cả người rất yếu ớt, nhiều vết thương trên người mới vừa được khâu lại, bây giờ đừng nói là chiến đấu hay chạy trốn, ngay cả xuống giường cũng khó khăn...

Trong tình huống nguy cấp như vậy, Quý Minh Trần chậm một giây cũng sẽ mất mạng, anh ta sẽ cứu cô sao?

Nhìn thấy một đám biến dị thể phá cửa xông vào, Ôn Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo và nhớp nháp chạm vào cánh tay mình, ngay sau đó nhanh chóng tách ra, cơ thể cô bỗng nhiên bay lên, được ôm vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa giây, một bức tường lửa bùng lên, hai người nhảy xuống từ cửa sổ.

Gió rít bên tai, nước mưa lớn tạt vào mặt, đến khi Ôn Dao buông cổ người đàn ông ra, mở mắt, chiếc xe việt dã đã lao đi rất xa.

Quý Minh Trần ôm Ôn Dao đứng trên nóc xe việt dã, phía sau xe là cửa sổ bệnh viện đổ nát, từng con zombie biến dị thể kỳ quái rơi xuống, chúng toàn thân chảy mủ, mặt mày dữ tợn, đang há những cái miệng đầy m.á.u hướng về phía bọn họ lao tới.

Phía trên là những đám mây đen u ám, phía dưới là những tòa nhà xi măng đổ nát, mưa vẫn xối xả, cuốn trôi bùn đất và cỏ khô khắp mặt đất, cũng cuốn trôi những con quái vật kinh khủng đang chạy toán loạn khắp nơi...

Đây chính là ngày tận thế, ngày tận thế hiếm khi có nắng đẹp và ánh sáng, ngày tận thế lúc nào cũng tràn ngập m.á.u tanh, nguy hiểm và cái chết.

Ôn Dao nhìn cảnh tượng phía đuôi xe, tim đập thình thịch rất lâu, mãi đến khi Quý Minh Trần nhét cô vào ghế sau, cô mới hoàn hồn.

Quý Minh Trần sau đó cũng lật người ngồi vào, toàn thân anh ta ướt sũng nước mưa, tóc đen rối bời, một giọt nước theo đuôi tóc rơi xuống, rơi trên chiếc áo choàng trắng ướt sũng của anh ta.

Anh ta thong thả cởi chiếc áo choàng trắng bên ngoài ra, dùng ngọn lửa trên lòng bàn tay từ từ hong khô, không gian ghế sau lập tức trở nên ẩm ướt.

Nhận thấy ánh mắt của Ôn Dao, anh ta cười nói: "Kịch tính không?"

Ôn Dao: "..."

Người khác suýt chút nữa đã bị dọa c.h.ế.t khiếp, vậy mà người này lại cảm thấy k*ch th*ch, đúng là Quý Minh Trần, quả nhiên đủ b**n th**.

Cô cụp mắt xuống, lúc này mới phát hiện ra chiếc quần của mình không biết từ lúc nào đã bị xé rách, vốn dĩ đã bị cắt nát, sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, chiếc quần dài trực tiếp biến thành quần đùi.

Đôi chân trắng nõn như ngọc lộ ra, chỉ tiếc là trên đó chi chít những vết sẹo dữ tợn, cũng sưng phù không ra hình thù gì, không đẹp mắt cho lắm.

Kể từ khi ngày tận thế xảy ra, cô luôn mặc quần dài áo dài tay, chưa bao giờ để lộ chân, nhất thời không quen nên theo bản năng muốn tìm thứ gì đó che chắn.

Nhưng cô nhìn quanh ghế sau, không tìm thấy gì, chỉ có thể miễn cưỡng kéo áo khoác gió.

Quý Minh Trần liếc nhìn, tùy ý ném chiếc áo choàng trắng trên tay về phía cô, tấm vải vừa được hong khô lập tức che khuất đôi chân, che kín từ eo đến chân.

Cảm giác lạnh lẽo biến mất, Ôn Dao biết ơn nhìn anh ta: "Cảm ơn."

Quý Minh Trần không còn áo choàng ngoài chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng bên trong, vì bị ướt mưa nên chất liệu dính sát vào da, có chút trong suốt, mơ hồ để lộ cơ bụng săn chắc, cộng với gương mặt đẹp đến yêu nghiệt của anh ta, vô hình trung càng thêm phần quyến rũ.

Anh ta chống cằm, ánh mắt thích thú nhìn Ôn Dao, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi ở bệnh viện, cùng với nụ hôn đó...
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 7: Chương 7


Ôn Dao bị ánh mắt của người đàn ông nhìn đến mức da đầu tê dại, đang định hỏi gì đó thì thấy Quý Minh Trần giơ tay gõ nhẹ vào tấm chắn phía trước.

Tấm chắn kim loại từ từ hạ xuống, truyền đến giọng nói của Melissa: "Lão đại?"

Quý Minh Trần hỏi cô ta: "Cô hiểu biết về virus biến dị loại R không?"

Melissa không biết lão đại có ý gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Virus biến dị loại R là loại virus zombie biến dị mới xuất hiện trong ba tháng gần đây, là loại mạnh nhất trong số tất cả các loại virus zombie hiện nay..."

Quý Minh Trần cắt ngang lời Melissa: "Nhiễm virus này, đầu óc sẽ có vấn đề?"

Melissa: "Virus này các bộ phận sinh học của căn cứ vẫn đang nghiên cứu, hiện tại kết quả vẫn chưa rõ ràng."

Quý Minh Trần đặt ngón tay lên môi, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ xát qua môi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Ôn Dao, như đang suy nghĩ gì đó: "Sao tôi lại cảm thấy, virus này sẽ ảnh hưởng đến cấu trúc não bộ nhỉ..."

Ôn Dao: "..."

Cô thầm nghĩ anh mới là người có vấn đề về đầu óc, nhưng ngại người ta đã thực sự cứu mình hai lần, không nói ra miệng, chỉ tự cuộn tròn trong lớp áo, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh và buồn bã của Ôn Dao, Quý Minh Trần cúi đầu khẽ cười, anh ta dựa người ra sau, ánh mắt dâng lên vài phần vui vẻ và tò mò, nhưng không nói gì nữa.

...

Cùng lúc đó, Bắc Châu, căn cứ khu 13.

Thẩm Dật Xuyên cầm báo cáo nghiên cứu từ phòng thí nghiệm virus đi ra, trong đầu không ngừng lặp lại lời của nhà nghiên cứu:

"Vắc-xin ngăn chặn virus zombie loại R vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nhưng xác suất biến dị của chủng virus đã được xác nhận là giảm dần theo ngày, nói chung sẽ giảm mạnh sau mười ngày, nhưng để hoàn toàn an toàn thì cần phải đợi một tháng."

Mười ngày...

Kể từ khi tàu khởi hành lại cho đến khi đến căn cứ khu 13, trái tim Thẩm Dật Xuyên chưa bao giờ được yên ổn, anh ta lo lắng đến mức mất ngủ cả đêm, làm sao có thể đợi thêm mười ngày nữa, số vật tư anh ta để lại cho cô cũng chỉ đủ dùng trong ba ngày.

Anh ta lập tức trở về chỗ ở, nhân lúc đêm khuya tập hợp một vài đội viên đáng tin cậy, chọn một chiếc xe đã được cải tiến quay trở lại tuyết nguyên.

Khi xe chạy ra khỏi gara, một bóng đen chạy tới bên cạnh, tài xế dừng xe, cửa xe được mở ra.

Thẩm Dật Xuyên vốn đã bực bội, lúc này nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn bên ngoài, lông mày nhíu lại, giọng điệu không tốt: "Cô đến làm gì? Quay về đi."

Mộc Sanh Sanh với gương mặt thanh tú ngẩng đầu nhìn Thẩm Dật Xuyên: "Thẩm đội trưởng chuẩn bị khởi hành đi tìm Ôn phó đội sao?"

Thẩm Dật Xuyên quay mặt đi, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi ra lệnh cho cô quay về."

Nhưng Mộc Sanh Sanh vẫn bám chặt cửa xe, nước mắt lưng tròng nói: "Nếu không phải vì tôi, Ôn phó đội căn bản sẽ không bị cào, tôi muốn đi cùng mọi người..."

Phương Lam Âm trên xe nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Cô biết mình kéo chân người khác là tốt rồi, đừng ở đây cản trở nữa, mau về ngủ đi."

Bên cạnh cũng có người phụ họa: "Đúng vậy, đừng để đến lúc Thẩm đội trưởng bận cứu cô, chúng ta lại phải gặp nạn."

"..."

Nhưng Mộc Sanh Sanh không cam lòng, nhìn thấy xe sắp khởi động lại, cô ta cắn răng, một tay kéo cửa xe nhảy lên.

Thẩm Dật Xuyên lần đầu tiên thấy có người dám cãi lời mình như vậy, không nhịn được giơ s.ú.n.g về phía cô ta: "Cô làm cái gì!?"

Mộc Sanh Sanh nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống: "Tôi muốn đi, nếu Thẩm đội trưởng thật sự tức giận, không bằng cứ nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t tôi đi."

Nhìn thấy xe đã chạy trên đường, Thẩm Dật Xuyên cũng không muốn lãng phí thời gian, tức giận ném s.ú.n.g xuống, quay mặt đi không nhìn cô ta nữa.

Mộc Sanh Sanh và Ôn Dao có chiều cao và vóc dáng tương đương, đường nét khuôn mặt cũng có vài phần giống nhau, nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc ương ngạnh của cô ta, không biết tại sao tim Thẩm Dật Xuyên bỗng nhiên đau nhói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ôn Dao rơi nước mắt giữa trời tuyết.

Ôn Dao không phải là Mộc Sanh Sanh, cũng không phải bất kỳ đội viên nào nhút nhát và yếu đuối trong căn cứ...

Nhiều năm qua, ngoại trừ những tháng đầu tiên, cô gần như chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt anh ta, cô bề ngoài ngoan ngoãn, tính cách ôn hòa, có vẻ nhu mì dễ bắt nạt, nhưng thực chất trong xương cốt lại kiên cường hơn bất kỳ ai.

Xương gãy cô không khóc, bị zombie cắn bị cào cô không khóc, ngay cả khi bị mắc kẹt trên núi zombie với anh ta, suýt chút nữa không thể quay về, cô cũng không khóc.

Nhưng lần này, anh ta bỏ cô lại trên tuyết nguyên, cô lại khóc...

Tại sao, chỉ vì người anh ta bảo vệ ngay lập tức là Mộc Sanh Sanh mà khiến cô bị thương sao?

Nhưng nếu người bị cào là Mộc Sanh Sanh, Mộc Sanh Sanh chắc chắn sẽ chết, còn Ôn Dao lại có khả năng sống sót rất lớn.

Thẩm Dật Xuyên nhìn màn đêm tuyết trắng ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Ôn Dao nước mắt lưng tròng, cùng với câu nói run rẩy của cô.

"Nhưng mà Thẩm Dật Xuyên, không chỉ có Mộc Sanh Sanh, tôi cũng sẽ sợ..."

"Tôi cũng sẽ sợ..."

Sao cô có thể sợ hãi chứ? Sao có thể chứ, cô được huấn luyện bài bản, thân thủ tốt như vậy, nhạy bén, kiên cường, bình tĩnh.

Chỉ là một vùng đất hoang vu băng tuyết mà thôi, cô có gì mà phải sợ chứ?

Nhưng càng nghĩ như vậy, càng nghi ngờ như vậy, trong lòng Thẩm Dật Xuyên càng thêm bất an, giống như ném trái tim vào chảo dầu, thế nào cũng là một sự dày vò.

Cuối cùng chỉ có thể đau khổ nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện trong lòng mong cô bình an vô sự.

Biên giới Bắc Châu.

Sau khi xe việt dã chạy qua khu vực đô thị hoang tàn nguy hiểm nhất, bọn họ đã chọn một căn biệt thự tương đối an toàn ở ngoại ô để nghỉ ngơi tạm thời.

Quý Minh Trần đi vào dọn dẹp trước, sau khi anh ta g.i.ế.c c.h.ế.t ba con zombie biến dị thể bên trong, Melissa mới dìu Ôn Dao vào.

Địch Đại Hổ trước đó bị ngã từ trên lầu xuống, bị thương một chân, sau khi bọn họ vào trong, hắn ta mới chống súng, khập khiễng mở cốp xe chở đồ dùng hàng ngày vào.

Đây là một căn biệt thự nhỏ ẩn sau dãy núi, có thể thấy được là không có nhiều người đến lục soát, phàm là những người đến đây, có lẽ đều bị biến dị thể ăn thịt, cho nên đồ đạc bên trong hầu hết đều còn nguyên vẹn, chỉ là phủ một lớp bụi dày.

Trong ngày tận thế, ngoài khu vực sống sót của căn cứ ra thì không có nơi nào an toàn, để tiện quan sát tình hình bên ngoài, bọn họ đã chọn vị trí nghỉ ngơi ở phòng khách nhỏ trên tầng hai gần ban công.

Tối hôm đó, Melissa vào bếp trên tầng hai chuẩn bị đồ ăn, làm được một nửa thì đi ra, nói với Quý Minh Trần: "Ba cái bật lửa đều hỏng rồi, diêm cũng bị ẩm, cho nên... lão đại cho mượn bật lửa với?"

Lúc này Quý Minh Trần đã thay một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề, đang lười biếng dựa vào giữa ghế sofa, tư thế nhàn nhã ung dung, cả người không hề có chút nào chật vật, trông không giống người đang chạy trốn trong loạn thế.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 8: Chương 8


Anh ta thấy Melissa cầm hai que củi đi tới, lười biếng giơ tay lên, ngọn lửa trên đầu ngón tay lập tức châm lửa cho que củi.

Melissa: "Cảm ơn lão đại!"

Ôn Dao ngồi bên cạnh ghế sofa: "..."

Còn có thể thao tác như vậy nữa à...

Quý Minh Trần nhận thấy ánh mắt của Ôn Dao, lại cười đưa tay về phía cô: "Nào, chơi lửa không? Cho cô chơi."

"..."

Ôn Dao thu hồi ánh mắt, xua tay từ chối: "Không cần, cảm ơn."

Một người đẹp trai như vậy, sao lại cứ giống như kẻ b**n th** thế nhỉ.

Phong cách hành sự thần kinh như vậy của anh ta, cũng không trách cô trước đây hiểu lầm anh ta nhiều như vậy, lần nào nhìn thấy anh ta cũng muốn rút đao.

Nhưng Quý Minh Trần không để bụng, dùng ngọn lửa trên đầu ngón tay chạm vào tay Ôn Dao, Ôn Dao nhìn thấy ngón tay sắp bị đốt, sợ hãi hít sâu một hơi, lập tức rụt tay lại.

Nhưng cô hoảng sợ hồi lâu, cũng không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.

Ngọn lửa trên đầu ngón tay... không nóng?

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào tay mình với vẻ mặt kỳ quái, Quý Minh Trần lại bị dáng vẻ nhỏ bé này của cô chọc cười, bật ra tiếng cười khẽ.

Ôn Dao: "..."

Cô dùng ngón tay khác chạm vào ngọn lửa trên ngón trỏ, ngón tay kia cũng bốc cháy, thử hết lượt, mười ngón tay trắng nõn đều bốc lên một ngọn lửa màu vàng nhỏ, trông giống như mười cây nến, nhưng không hề có chút nhiệt độ nào.

Quý Minh Trần vẫn còn ý cười: "Vui không?"

Như thể thật sự kinh ngạc, Ôn Dao đưa ngọn lửa trên tay về phía vạt áo Quý Minh Trần, nhưng ngọn lửa vẫn không có tác dụng gì, không hề có dấu hiệu đốt cháy quần áo của anh.

"Tại sao lại thế này..." Ôn Dao vừa nói, vừa nhìn thấy Địch Đại Hổ đi ngang qua, cô đưa ngón tay chọc vào cánh tay hắn ta.

Giây tiếp theo, Địch Đại Hổ bị bỏng đến mức nhảy dựng lên: "Áu!"

Ôn Dao sợ hãi vội vàng thu tay lại, dập tắt ngọn lửa trên đầu ngón tay, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Địch Đại Hổ nhìn lỗ đen vẫn còn bốc khói trên cánh tay, lại nhìn sang lão đại đang cười ngặt nghẽo bên kia, âm thầm nuốt xuống sự tủi thân, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi... không sao."

"Tôi da dày thịt béo, sao có thể có chuyện gì được hahaha, chỉ cần Ôn tiểu thư và lão đại vui vẻ là được hahaha."

"..."

Ôn Dao đầy áy náy: "... Xin lỗi."

Quý Minh Trần: "Hahahahaha..."

Ôn Dao hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía thủ phạm bên cạnh: "Chuyện gì thế này?"

Quý Minh Trần: "Hắn xui xẻo thôi."

Địch Đại Hổ đã lăn ra xa: "..."

Ôn Dao lại chỉ ra một cách sắc bén: "Anh có thể điều khiển nhiệt độ của lửa."

Quý Minh Trần nhướn mày, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Thực ra Ôn Dao khá ngạc nhiên.

Các khu ở Bắc Châu tạm thời chưa xuất hiện dị năng giả hệ Hỏa, trước đây cô cũng chưa từng thấy, bây giờ mới biết dị năng hệ Hỏa không chỉ có thể tấn công bằng ngọn lửa, mà còn có thể điều khiển nhiệt độ của ngọn lửa...

Mạt thế đã bảy năm rồi, zombie và các loại động thực vật biến dị ngày càng nhiều, không khó để dự đoán sau này chúng sẽ ngày càng mạnh hơn.

Nhìn Quý Minh Trần, Ôn Dao không khỏi nghĩ, nếu như cô cũng có thể thức tỉnh dị năng thì tốt biết mấy.

Trong giấc mơ đó, cô đến c.h.ế.t cũng không thể thức tỉnh dị năng, cũng không biết liệu có còn cơ hội này nữa không...

...

Melissa bưng bữa tối đến, là bánh mì kẹp thịt bò và sữa tươi với ngũ cốc.

Trong thời mạt thế, có thể ăn được những thứ này, đã không thể dùng từ thịnh soạn để hình dung nữa rồi, quả thực là một bữa tiệc xa hoa.

Thế nhưng ngay lúc Ôn Dao đang cảm động vì đồ ăn, Quý Minh Trần lại nhìn bát sứ trên tay với vẻ mặt chán ghét: "Sao lại cho ngũ cốc vào?"

Melissa khó hiểu: "Lão đại, trước đây anh không phải đều muốn cho vào sao?"

Quý Minh Trần "Ồ" một tiếng, nói một cách rất đương nhiên: "Nhưng tối nay tôi ghét ngũ cốc."

Ôn Dao: "..."

Người này thật khó hầu hạ, mạt thế đã nhiều năm như vậy rồi, anh ta vậy mà vẫn nhàn nhã như một cậu ấm, ăn cơm mà còn phải xem xét thiên thời địa lợi nhân hòa.

Ôn Dao khá thích sữa với ngũ cốc này, sau khi lặng lẽ uống hết ngụm cuối cùng, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đưa tới: "Giúp tôi uống hết đi."

Nhìn bát sứ nhỏ trên tay người đàn ông, Ôn Dao ngẩng đầu lên vẻ mặt mơ hồ, Quý Minh Trần nhướn mày, giọng điệu thong thả: "Không được lãng phí thức ăn."

"..."

Chẳng biết là ai lãng phí nữa...

Bát này không lớn, một bát nhỏ uống vài ngụm là hết, Ôn Dao cũng không ngại ăn thêm chút gì, lặng lẽ nhận lấy bát.

Sau bữa tối, Địch Đại Hổ và Melissa thay phiên nhau ra ban công đứng gác, Quý Minh Trần nằm dựa trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, Ôn Dao thì đi đến phòng sách nhỏ cách đó không xa.

Cô lục lọi, tìm thấy một cuốn sổ cũ và một cây bút miễn cưỡng viết được.

Trí nhớ của con người có hạn, cô sợ mình quên giấc mơ đó, nên nhân cơ hội này ghi chép lại.

Về giấc mơ kỳ lạ đó, ban đầu Ôn Dao cũng đoán có thể là do cô xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết lúc nhỏ, nên mới vô thức dựng lên cốt truyện như vậy.

Nhưng sau đó phân tích kỹ lưỡng, giấc mơ này thực sự quá rõ ràng và sâu sắc, hoàn toàn không giống như mơ.

Nó giống như... cô đã nhìn thấu một thiên cơ nào đó trong lần gặp nạn này, nhận thức sâu sắc rằng hóa ra mình chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện, có số phận đã được định sẵn.

Ôn Dao trở lại phòng khách nhỏ, cầm bút dựa vào tấm thảm bên cạnh ghế sô pha, từng nét từng nét viết ra những chi tiết mà cô nhớ được.

Thẩm Dật Xuyên, tương lai sẽ thức tỉnh dị năng hệ Kim, sở hữu thể chất mạnh mẽ và khả năng điều khiển kim loại, tường đồng vách sắt gì đó đối với anh ta mà nói đều không đáng kể, ngay cả viên đạn của s.ú.n.g cũng có thể bị anh ta điều khiển, hoàn toàn là tiêu chuẩn của nam chính, bách chiến bách thắng...

Mộc Sanh Sanh, tương lai sẽ thức tỉnh dị năng hệ Mộc, không chỉ có thể điều khiển thực vật sinh trưởng, mà còn có được thuật trị liệu, đối với dị năng giả chiến đấu mà nói, đây là sự hỗ trợ rất mạnh mẽ.

Ngoài ra, các loại động thực vật biến dị, zombie biến dị lần lượt xuất hiện, thiên tai cũng sẽ hoành hành trong hai ba năm tới, phạm vi sinh tồn của con người tiếp tục thu hẹp.

Thậm chí, Tây Châu sẽ bị cát bụi bao phủ, Nam Châu sẽ bị nước biển nhấn chìm, hàng trăm khu vực sinh tồn, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười khu...

"..."

Đêm khuya tĩnh mịch, Ôn Dao cầm bút suy nghĩ, vậy mà lại có chút không ngủ được...

Lúc cô đặt bút xuống quyết định nghỉ ngơi trước, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một cái đầu người ghé sát vào, làm cô giật mình hít một hơi khí lạnh, cây bút trong tay rơi xuống đất: "... Anh làm gì vậy?"
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 9: Chương 9


Quý Minh Trần vô tình liếc nhìn cuốn sổ trên tay cô, vừa hay liếc thấy cái tên "Thẩm Dật Xuyên".

Anh cụp mắt xuống, giọng điệu lười biếng, khi nói chuyện bên tai cô lại có vẻ ung dung và thân mật: "Tôi muốn hỏi, cô không ngủ mà làm gì vậy?"

Ôn Dao khép cuốn sổ lại, nhỏ giọng nói: "Không ngủ được, tôi... viết nhật ký."

Quý Minh Trần cong môi cười, nhưng ánh mắt lại đen láy sâu thẳm: "Có phải cô đang thất vọng không..."

"Cái gì?" Ôn Dao khó hiểu nhìn anh, dung nhan người đàn ông được ánh trăng chiếu rọi nửa sáng nửa tối, đẹp như yêu ma quỷ quái từ đâu bay tới.

"Thất vọng... người cứu cô không phải là Thẩm Dật Xuyên mà là tôi." Quý Minh Trần lại nằm ngửa ra chỗ cũ, yết hầu trượt lên xuống, giọng điệu thong thả như có thâm ý sâu xa.

Ôn Dao thu hồi ánh mắt, cúi đầu thất vọng: "Không có gì phải thất vọng cả."

"Có thể sống sót, tôi đã rất mãn nguyện rồi."

Quý Minh Trần nhướn mày: "Thật sao?"

"Vậy sao cô lại có vẻ không vui?"

Ôn Dao nhẹ nhàng đặt cuốn sổ trong tay xuống: "Có sao?"

Sau khi hỏi xong, cô đột nhiên ý thức được câu hỏi này của anh ta rất kỳ lạ, trong thời mạt thế đầy tuyệt vọng này, mọi người chỉ quan tâm đến việc có nguy hiểm hay không, có an toàn hay không, bản thân có thể sống sót hay không, ai còn bận tâm đến những cảm xúc không liên quan như vui hay không vui nữa.

Trước đây không ai quan tâm đến điều này, Thẩm Dật Xuyên không quan tâm, thậm chí bản thân cô cũng lười động não suy nghĩ, giờ đây đột nhiên bị hỏi đến vào lúc đêm khuya thanh vắng, Ôn Dao cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không nói rõ được cảm giác đó là gì, nhưng lại không hề bài xích.

Quý Minh Trần im lặng thu hồi ánh mắt, cũng không nói gì thêm, nhắm mắt lại lần nữa.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, một vầng trăng tròn lộ ra khỏi tầng mây dày đặc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, như rắc xuống một lớp sương giá màu bạc, tăng thêm vẻ đẹp kỳ dị nào đó cho luyện ngục hoang vu này.

Ôn Dao lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những gì đã trải qua hai ngày nay.

Buồn không?

Nếu thật sự phải nói, thì đúng là rất buồn...

Người mà cô đã yêu tha thiết nhiều năm như vậy, vào thời khắc nguy cấp lại bảo vệ người khác, đồng đội mà cô hết lòng bảo vệ, cũng trong lúc gặp đại nạn, đã quyết đoán bỏ rơi cô.

Mà trong tương lai không xa, cô còn bị gán cho cái danh phản bội, bị những người sống sót ở khu 13 mắng chửi, cuối cùng chịu đủ mọi hình phạt tra tấn, bị Thẩm Dật Xuyên tự tay kết liễu trong ngục tối tăm.

Có lẽ cô nên hiểu sự bất đắc dĩ của họ vì muốn tự bảo vệ mình, có lẽ nên thông cảm cho việc sinh ra trong thời đại này, mọi người sống đều rất khó khăn...

Nhưng, tín ngưỡng mà cô đã kiên trì bảy năm, niềm tin tự cho mình là đứng về phía chính nghĩa, thật sự đã sụp đổ hoàn toàn trong cơn mưa tuyết ngập trời đó...

Rốt cuộc cái gì là đen, cái gì là trắng trên thế giới này?

Ôn Dao đột nhiên có chút không hiểu rõ nữa...

Kể từ khi khủng hoảng zombie bùng phát toàn diện, trật tự của các quốc gia trên thế giới nhanh chóng sụp đổ, trải qua một hai năm bất ổn, loài người lại nhanh chóng thiết lập trật tự trong hỗn loạn.

Dựa theo sự tập trung của những người sống sót và lực lượng vũ trang, vùng đất duy nhất có thể sinh tồn được chia thành bốn châu Đông Nam Tây Bắc, mỗi châu lớn lại phân bố từ mười mấy đến mấy chục khu vực an toàn.

Trong đó, hai châu Đông, Bắc thích hợp nhất cho sự sinh tồn của loài người có lực lượng chiến đấu mạnh nhất, hai châu Tây, Nam có điều kiện thời tiết và địa lý khắc nghiệt đứng thứ hai.

Sinh ra trong thời loạn lạc, lòng người tham lam, không chỉ giữa các châu có tranh đấu, mà giữa các khu cũng có tranh đấu.

Nhưng vì có zombie biến dị hoành hành và các loại thiên tai, nên cuộc đấu tranh giữa con người không nằm ở việc tranh giành lãnh thổ hay quyền lực, mà chủ yếu thể hiện ở việc tranh giành tài nguyên.

Trong đó, khu mười ba Bắc Châu và khu mười bốn Đông Châu có vị trí tiếp giáp nhau là đấu đá gay gắt nhất, thuộc về hai khu vực sinh tồn không đội trời chung.

Từ trước đến nay, người cai trị Bắc Châu nhân từ hơn, trừ tội c.h.ế.t ra sẽ không dễ dàng g.i.ế.c người, việc quản lý các khu cũng lấy mục tiêu cứu giúp thêm nhiều người sống sót làm chủ yếu.

Còn Đông Châu thì ngược lại, vị lãnh chúa của bọn họ lại dựa trên nguyên tắc "cá lớn nuốt cá bé" để quản lý các khu, ông ta cho rằng trong mạt thế, tài nguyên có hạn, những kẻ yếu không thích nghi được với sự sinh tồn thì không đáng thương hại, bị đào thải cũng là đang tiết kiệm tài nguyên.

Một bên mang lòng trắc ẩn, một bên lấy lợi ích làm trọng.

Vì vậy, phần lớn những người sống sót tị nạn đều cảm thấy, Bắc Châu tuy yếu nhưng sẽ thắng, còn Đông Châu, thủ đoạn tàn nhẫn như bọn cướp, nhất định tà không thắng chính.

Ôn Dao trước đây cũng nghĩ như vậy.

Cô kiên trì tín ngưỡng của mình, ủng hộ nguyên tắc của căn cứ mình, cho rằng mình là trắng, còn đối phương là đen.

Quý Minh Trần từng cười nói: "Sinh ra trong thời loạn lạc này, nào có chuyện gì là trắng đen rõ ràng."

Nhưng cô lại phản bác: "Ít nhất trên mảnh đất này, tôi là trắng, anh là đen."

Bắc Châu là trắng, căn cứ mười ba Bắc Châu là trắng, là chính nghĩa, là nhân đạo, là con đường dẫn đến ánh sáng...

Nhưng kết quả thì sao? Người có công bị vứt bỏ như giày rách, người bị oan c.h.ế.t oan uổng không ai bênh vực...

Ngay cả Thẩm Dật Xuyên, anh ta tự cho mình là công bằng chính nghĩa, sau này cũng g.i.ế.c người cai trị để lên nắm quyền, hy sinh vô số người tị nạn, dùng bạo lực cưỡng chế chinh phục những khu vực an toàn còn sót lại của loài người.

"..."

Ôn Dao chìm vào giấc ngủ với tâm trạng phức tạp, có lẽ vì tâm trạng rối bời, đêm nay cô lại mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng nửa năm trước, cô và Quý Minh Trần bị mắc kẹt ở dãy núi Thương Bình.

Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với người này.

Lúc đó cô bị lạc khỏi đội, Quý Minh Trần thì cố ý đuổi theo để g.i.ế.c cô, kết quả cả hai đều lạc đường trên núi tuyết mênh mông, cô kề d.a.o vào cổ anh ta muốn g.i.ế.c anh ta, còn anh ta thì xảo quyệt, nói rằng dù sao một mình cô cũng không thể đi ra ngoài được, chi bằng cùng nhau tìm đường ra.

Cô tin lời ma quỷ của anh, kết quả anh ta dễ dàng tìm được đường ra, còn quay lại bắt cô.

Quý Minh Trần trói tay chân cô lại, vác cô lên vai ném vào một hang động tối tăm không người.

Ôn Dao đã nghe rất nhiều lời đồn đáng sợ về Quý Minh Trần, nghe nói anh ta g.i.ế.c người không thích g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức, mà thích giữ lại mạng sống để từ từ tra tấn, ví dụ như lột da lột thịt từng chút một, hoặc là chặt đứt tứ chi rồi khâu lại...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back