Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta

Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta
Chương 30



Hứa Lan gật đầu.

Ngôn Xu nhìn cô, "Chị chờ em ở đây, hắn dùng vé của em, cho nên cần đăng ký lại một lần nữa, em đi qua hỏi một chút, lập tức liền về.

"
Ngôn Xu nói xong, liền xoay người chạy về chỗ bán vé.

Bởi vì nàng là người mua, cho nên tra được thông tin đăng ký của nam nhân vừa nãy là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hiện tại là thời đại internet, thông qua tên họ và số điện thoại, là có thể tra được rất nhiều tư liệu của một người.

Nam nhân tên là Tôn Nghị Cường, năm nay 21 tuổi, lại vẫn còn học lớp 12.

Bởi vì thành tích kém hơn nữa đánh nhau ở trong trường quá nhiều lần, cho nên bị lưu ban cho tới bây giờ, đến nay không thể tốt nghiệp.

Tam trung ở đế đô xem như miễn cưỡng sóng vai được với nhất trung, hai trường học đều nổi tiếng nhờ có suất tuyển thẳng.

Nhưng đại đa số học sinh nhất trung gia cảnh tương đối giàu có, mà tam trung tương đối hào phóng ở phương diện học bổng, này đại khái cũng chính là khác biệt rất nhỏ giữa hai trường.

Mà lúc nghe thấy tam trung, mày Hứa Lan nhăn lại, "Có chút quen thuộc.

"
Tam trung, Tôn Nghị Cường, hai tin tức này làm tử cục nhiều ngày không có tiến triển đột nhiên có một đường hy vọng.

Ngôn Xu cười nói: "Em nhớ rõ chú của Mộc Giang là phó hiệu trưởng tam trung, xem ra chúng ta có thể đi điều tra một chút.

"
Nghe được Ngôn Xu nói muốn vào hệ thống của tam trung, mặt Mộc Giang trực tiếp bị doạ trắng.

Hắn liên tục nói: "Không được không được, chú em là một người cổ hủ, sao có thể nể mặt em để cho học sinh vào nơi quan trọng như vậy?"
Ngôn Xu không nói chuyện, hoạt động mười ngón tay của mình một chút, phát ra tiếng "rắc rắc".

Mộc Giang lập tức sửa miệng, "Nhưng mà em cảm thấy, cũng có thể thử một lần.

"
Dưới sự nỗ lực của Mộc Giang, Ngôn Xu rốt cuộc có cơ hội đi tam trung gặp chú của Mộc Giang, đương nhiên, nàng đưa Hứa Lan theo.

Ngôn Xu không có nói thẳng là muốn vào hệ thống trường học người ta tra xét, như vậy tám phần là sẽ bị trực tiếp đuổi ra ngoài, vì thế nàng lựa chọn dò hỏi Tôn Nghị Cường.

Hiển nhiên, tên Tôn Nghị Cường này là học sinh có vấn đề nhất trong trường, lúc nghe thấy tên này, trên mặt Mộc phó hiệu trưởng chỉ kém viết nguyên chữ "chán ghét" lên.

Mộc phó hiệu trưởng nói: "Cháu muốn điều tra nó hả, tôi không giúp được cháu, bởi vì năm ngoái nó đã bị trường chúng tôi đuổi học.

"
"Đuổi học?" Ngôn Xu có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Vì sao?"
Mà lúc bị hỏi đến vấn đề này, sắc mặt Mộc phó hiệu trưởng khó coi hơn rất nhiều, "Còn không phải là vì tính tình kia của nó, trốn học đánh nhau những việc này thật sự nhiều không đếm xuể, lưu ban ở trường học mấy năm, vi phạm nhiều, chúng ta đương nhiên chỉ có thể đuổi.

"
Lời này của Mộc phó hiệu trưởng vừa nghe thì không có vấn đề gì, nhưng rồi lại làm người ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào không đúng lắm.

Thần sắc không kiên nhẫn trên mặt hắn càng đậm, "Nếu các cháu chỉ muốn hỏi cái này, có thể rời đi, tôi còn phải làm việc.

"
Trực tiếp hạ lệnh tiễn khách, Ngôn Xu tự nhiên cũng không thể lại ở lâu.

Nàng cùng Hứa Lan liếc nhìn nhau một cái, hai người liền đứng dậy rời đi.

Một khắc đi ra khỏi tam trung, Hứa Lan nhẹ giọng nói: "Hắn nói dối.

"
"Em nhìn ra được.

" Thần sắc Ngôn Xu cũng bình tĩnh, nói: "Hắn quá mức qua loa, căn bản không dám nói tỉ mỉ.

"
Này cũng làm Ngôn Xu càng thêm xác định, Tôn Nghị Cường nhất định là làm chuyện gì đó rất quá đáng, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng nào đó, mới có thể bị trường học đuổi.

Lãnh đạo trường không dám nói, như vậy có lẽ có thể ra tay từ trên người học sinh.

Ngôn Xu lập tức mở ra diễn đàn tam trung, tìm tòi một ít bài viết về Tôn Nghị Cường.

Phần lớn không phải là chuyện tốt gì, nhưng cũng chính là chuyện bắt nạt trong trường bình thường.

Cho đến mấy cái trả lời gần nhất, đương nhiên, cũng là chuyện năm trước.

"Trời ạ, làm ra loại chuyện này, Tôn Nghị Cường lúc này chơi lớn rồi.

"
"Kết quả sau khi trường xử lý, đuổi học.

"
"Xứng đáng a, loại chuyện này đuổi học là còn nhẹ.

"
"Trên lầu nói cái gì nữa vậy? Tôi có phải rớt mạng rồi hay không?"
"Rớt mạng +1"
"Rớt mạng +2"
Trả lời phía dưới cũng đều là các loại xin đáp án.

Hiển nhiên, chỉ có số ít người biết nguyên nhân.

Ngôn Xu kết bạn với toàn bộ người nhắc tới "loại chuyện này", đây là manh mối mới có được.

Nhưng mà ngoài ý muốn của Ngôn Xu là, sau khi được đồng ý kết bạn, nàng vừa mới gửi tin nhắn dò hỏi, liền trực tiếp bị một người trong đó huỷ kết bạn.

Một người khác cũng mập mờ.

[Đừng hỏi tôi, cái này thật sự không thể nói]
[Tôi còn muốn học xong năm cuối, xin đừng ép hỏi tôi]
Thái độ bên kia nói chuyện thậm chí mang theo vài phần cầu xin, tựa như Ngôn Xu đang làm khó dễ hắn.

Ngôn Xu càng thêm nghi hoặc.

Tôn Nghị Cường kia rốt cuộc làm chuyện gì, mới có thể làm cho từ lãnh đạo đến học sinh trong trường đều giữ kín như bưng.

Ở một mặt nào đó cái này cũng chứng minh, chuyện Tôn Nghị Cường làm vô cùng nghiêm trọng.

Vì thế lúc này, Ngôn Xu tìm tới ba của mình xin trợ giúp.

"Mời phó hiệu trưởng tam trung ăn cơm?" Ba Ngôn đầy mặt hoang mang nhìn con gái bảo bối của mình, như thế nào cũng không thể lý giải nàng cư nhiên đưa ra một lời thỉnh cầu như vậy.

"Ba cứ nói có ý đầu tư gì đó, chỉ cần có thể hẹn người ra là được.

" Ngôn Xu kéo cánh tay Ngôn Xu làm nũng.

Tuy rằng yêu cầu này khá hoang đường, nhưng ba Ngôn vẫn phá lệ đồng ý.

Từ lần nằm viện trước, ba Ngôn liền càng thêm khắc sâu ý nghĩa quan trọng của hai chữ người nhà.

Vô luận ông kiếm được bao nhiêu tiền, đều không ý nghĩa bằng vợ và con gái ở bên cạnh.

Hơn nữa Ngôn Xu tính tình quật cường, từ nhỏ đã một mình đảm đương một phía, này vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động tới tìm người ba này trợ giúp.

Tuy rằng hoàn toàn không rõ trong hồ lô của con gái bán thuốc gì, nhưng ba Ngôn vẫn chọn đồng ý.

Ba Ngôn cũng coi như làm việc nhanh gọn dứt khoát, một cú điện thoại liền trực tiếp quyết định được thời gian.

Buổi tối ngày thứ mười ba, Ngôn Xu mặc váy dài ưu nhã, đi theo bên người ba tham dự tiệc rượu này.

Ba Ngôn chỉ mời phó hiệu trường tam trung, cũng chính là chú Mộc Giang, nhưng trên bàn cơm còn có mấy chủ nhiệm linh tinh, bất quá này đều không quan trọng.

Một khắc nhìn thấy Ngôn Xu kia, Mộc phó hiệu trưởng sửng sốt một chút, liền chủ động bắt chuyện, "Thì ra đây là thiên kim nhà Ngôn tổng a, tôi thật là có mắt không thấy núi Thái Sơn.

"

Bộ dáng tất cung tất kính nịnh nọt, so với ban ngày quả thực như hai người khác nhau.

Ba Ngôn cười cười, tuy rằng không biết con gái mình rốt cuộc vì sao lại hao hết tâm tư để gặp vị phó hiệu trưởng tam trung này, nhưng trước mặt người ngoài ông đương nhiên chọn dùng nụ cười có lệ cho qua.

Trên bàn cơm, mấy người bắt đầu nói đến đầu tư.

Làm thương nhân, cho dù không định đầu tư thật sự, nhưng loại chuyện vẽ bánh này, vẫn là không thầy dạy cũng hiểu.

Ba Ngôn từ ái nhìn Ngôn Xu, "Bởi vì gần đây chuẩn bị chuyển nhà, cho nên học kỳ sau muốn cho con gái của tôi chuyển trường đến tam trung gần đây, đến lúc đó còn nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.

"
Một lý do hợp lý, cho nên mới có bữa cơm này.

"Đó là đương nhiên, con gái Ngôn tổng chúng tôi khẳng định sẽ chiếu cố thật tốt.

"
"Ngôn tổng ngài cứ yên tâm, chất lượng dạy học ở tam trung chúng tôi cũng là không phân cao thấp với nhất trung.

"
"Ngôn tổng ngài lựa chọn tam trung chúng tôi, là quyết định sáng suốt tuyệt đối!
"Con không muốn đi tam trung.

" Ngôn Xu uống một ngụm nước trước mặt, đột nhiên bắt đầu nói ngược.

Tươi cười trên mặt mấy vị lãnh đạo ngồi đó cứng đờ, trong nhất thời không biết có nên tiếp tục nịnh nọt hay không.

Ba Ngôn nhìn Ngôn Xu, hỏi: "Sao vậy, lúc trước không phải đã đồng ý rồi sao?"
Miệng Ngôn Xu hơi chu, trên mặt viết đầy bất mãn, "Lúc trước con đi công viên giải trí, bị học sinh tam trung ăn h**p.

"
Ba Ngôn lập tức "nghiêm túc" lên, "Chuyện là như thế nào?"
Mộc phó hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán mình.

Ngôn Xu nhìn về phía Mộc phó hiệu trưởng, dương cằm càng cao, một bộ dáng đại tiểu thư ngang ngược vô lý điêu ngoa, "Con lén đi tìm Mộc phó hiệu trưởng, tên Tôn Nghị Cường kia chính là ở tam trung!"
Mộc phó hiệu trưởng cười nịnh nọt, nói: "Ngôn tiểu thư, tuy rằng không biết Tôn Nghị Cường đắc tội ngài như thế nào, nhưng hắn xác thật đã bị chúng tôi đuổi học rồi.

"
"Đuổi học?" Ba Ngôn nhận được ánh mắt con gái bảo bối mình ám chỉ, liền bắt được trọng điểm này, hỏi: "Học sinh này vì sao bị đuổi học?"
Lúc trước Ngôn Xu hỏi chuyện này, Mộc phó hiệu trưởng tự nhiên có thể tìm lý do có lệ cho qua.

Mà người hỏi hắn bây giờ, là Ngôn tổng có tiếng tinh tế nghiêm cẩn trên thương trường đế đô.

Mộc phó hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán không biết toát ra từ khi nào, nhưng cũng chỉ có thể nói thật, "Đó là bởi vì trong trường có một học sinh nữ, Tôn Nghị Cường với em ấy có chút mâu thuẫn, về sau nữ sinh nhảy lầu tự sát.

"
Tay Ngôn Xu rũ bên người siết chặt chút.

Bạo lực học đường, nói ra cũng thật là dễ nghe.

"Cho nên a, trường học của chúng tôi phi thường coi trọng chuyện này, lập tức liền đuổi học Tôn Nghị Cường, cũng tiến hành bồi thường cho gia đình nữ sinh kia.

"
Tình huống đã kể, Mộc phó hiệu trưởng cũng nhanh chóng nói chút lời hay của chính phủ để cứu vãn chút.

Ngôn Xu trực tiếp quay đầu qua một bên, hừ lạnh một tiếng.

Ba Ngôn ngầm hiểu, ho khan hai tiếng, nói: "Trường cư nhiên đã từng phát sinh chuyện như vậy? Tôi phải từ từ suy xét lại một chút.

"
Sắc mặt Mộc phó hiệu trưởng khó coi chút, nhưng lại dùng hết thủ đoạn cả người cười nịnh nọt, "Ngôn tổng, lời này của ngài, thiên kim nếu tới trường chúng tôi học, có gì trong trường không hài lòng, cứ việc tới tìm tôi là được.

Tôi dám bảo đảm với ngài, sẽ không làm thiên kim chịu một chút uỷ khuất nào ở trường chúng tôi.

"
"Sẽ không để tôi chịu uỷ khuất?" Ngôn Xu cảm thấy có chút vớ vẩn buồn cười, trực tiếp nhìn qua, "Nữ sinh kia thì sao, cô ấy làm sai cái gì, mà phải chịu khinh nhục như vậy, cả tính mạng cũng không còn?"
"Nữ sinh kia a.

" Mộc phó hiệu trưởng cười càng thêm xấu hổ, thanh âm cũng yếu đi chút, không có mười phần tự tin như vừa nãy, nhưng vẫn biện giải nói: "Em ấy là học sinh nghèo, trường chúng tôi miễn học phí với cho em ấy phí sinh hoạt, chúng tôi hy vọng em ấy chăm chỉ học tập, lại không nghĩ tới em ấy không chỉ có không nỗ lực học tập, còn liên luỵ với người như Tôn Nghị Cường, chuyện này trường học cũng không có cách nào.

"
Tươi cười trên mặt Mộc phó hiệu trưởng lúc này, mang theo dối trá cùng với giả nhân giả nghĩa làm cho Ngôn Xu chán ghét.

Mà bữa ăn này tự nhiên cũng vì Ngôn Xu mặt lạnh mà thất bại, tuy rằng nói thật thì nàng cũng không có thật sự muốn đi tam trung.

Trên đường về nhà.

Ngôn Xu ngồi ở ghế phụ ăn snack khoai, tựa đầu lên cửa sổ xe.

Ba Ngôn liếc nhìn Ngôn Xu một cái, tuy rằng diễn đã diễn xong rồi, nhưng ông vẫn hỏi: "Xu Xu, nói cho ba, chuyện hôm nay, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?"
"Không có gì.

" Ngôn Xu lắc đầu, sau đó miễn cưỡng cười một chút, không có trả lời câu hỏi của ba, ngược lại là đổi đề tài, "Ba, ba có cảm thấy lời vừa nãy của phó hiệu trưởng kia có đạo lý không? Nhà nghèo đi học là chuyện không dễ dàng cỡ nào a, bị người bắt nạt đến chết, còn bị lấy ra để biện minh cho người phạm tội.

"
Ba Ngôn lắc lắc đầu, "Ba đương nhiên đứng ở bên con, lời của những người đó con cũng không cần để ở trong lòng qua, bọn họ vì thanh danh trường học chuyện quỷ quái gì cũng nói được.

"
Ngôn Xu gật gật đầu, miễn cưỡng cười một chút.

Nàng cũng muốn không để trong lòng, nhưng không biết vì sao, lại muốn cố gắng bỏ qua rồi lại cảm thấy sắp rõ ràng.

Trực giác của bản thân nói cho nàng, nữ sinh bị Tôn Nghị Cường bắt nạt đến nhảy lầu, nhất định có liên quan tới Hứa Lan, hoặc chính là Hứa Lan.

Nếu đã có phỏng đoán, như vậy việc phải làm tiếp theo đó là đi nghiệm chứng.

Ngôn Xu ngồi thẳng người, "Ba, có thể đưa con tới nhà Hứa Lan tỷ tỷ không?"
Mấy ngày nay Ngôn Xu đều rất dính Hứa Lan, ba Ngôn nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không có ngăn cản.

Ông nhíu nhíu mày, "Đã trễ thế này, có phải sẽ làm phiền người ta hay không? Bằng không ngày mai đi.

"
Ngày mai chính là ngày thứ 14, thời gian cấp bách.

Vì thế Ngôn Xu lắc đầu, làm nũng nói: "Con đã hẹn với Hứa Lan tỷ tỷ rồi, tối nay chị ấy muốn giảng bài thi địa lý cho con mà.

"
Thành tích địa lý của con gái tiến bộ vượt bậc ba Ngôn cũng nhìn thấy, cho nên tuy rằng biết lý do này là giả, nhưng ba Ngôn cũng vẫn đồng ý, "Được rồi, bất quá sau này vẫn là nên bớt ra đường trễ như vầy.

"
"Vâng.

" Ngôn Xu gật đầu đồng ý.

Bởi vì nàng biết, căn bản không có cái về sau nào.

Xe chạy về hướng một tiểu khu xa hoa, Hứa Lan gần đây đều ở chỗ này, tiện cho Ngôn Xu đi tìm cô.

Ngôn Xu xuống xe ở cổng tiểu khu, tạm biệt và chúc ngủ ngon ba xong, sau đó liền đi vào tìm Hứa Lan.

Bảo vệ cổng đã quen mặt Ngôn Xu, lần này không cần Ngôn Xu đăng ký tên họ, trực tiếp phất phất tay để nàng đi vào.

Sau khi Ngôn Xu nhìn thấy Hứa Lan, liền kể lại những tin tức hôm nay có được từ chỗ Mộc phó hiệu trưởng.

Hứa Lan như suy tư gì đó gật đầu, "Ý của em là, tôi có thể là nữ sinh nghèo bị Tôn Nghị c**ng b** lực học đường sau đó nhảy lầu kia?"
Ngôn Xu gật gật đầu.

Hứa Lan cười một chút, "Một khi đã như vậy, đêm nay chúng ta đi tra sẽ biết.

"
"Tra như thế nào?"
"Tôi là quỷ mà, đưa em vào trường vẫn là rất đơn giản.

"
Hứa Lan là nói như vậy, cũng làm như vậy.

Vì thế 12 giờ đêm, hai người liền cùng nhau xuất hiện ở trong phòng hồ sơ tam trung.

Nơi này có một máy tính, có thể tra tin của tất cả học sinh từng học ở đây.

Bởi vì là đồ công cộng, cho nên máy tính này cũng không có mật khẩu, càng tiện cho các nàng tra xét.

Đầu tiên Ngôn Xu gõ tên Tôn Nghị Cường, ấn phím enter xong, liền hiện ra vài tờ thông tin.

Bên trên ngoại trừ một ít tư liệu cơ bản, thì là ghi chép xử phạt trốn học đánh nhau các loại đếm không xuể.

Mà lướt đến cuối cùng, lý do dẫn tới Tôn Nghị Cường bị đuổi học ----
Các học sinh khác xác nhận, thường xuyên phát sinh tranh cãi với học sinh Tô Nhã lớp một năm ba, nguyên nhân chính dẫn tới bạn học Tô Nhã nhảy lầu tự sát, hội đồng trường quyết định đuổi học.

Tô Nhã, tên nữ sinh nhảy lầu kia.

Ngôn Xu liếc nhìn về phía Hứa Lan một cái, "Tô Nhã, chị còn nhớ lúc trước tên mình có phải là cái này không?"
Mà một khắc khi nghe thấy cái tên này, Hứa Lan chau mày.

Ngón trỏ cô để ở giữa mày, hình như có chút đau đớn khó có thể che giấu, "Tôi nghĩ không ra, nhưng tôi xác định tôi có ấn tượng với tên này.

"
Ngôn Xu gật đầu.

Muốn xác định Hứa Lan có phải Tô Nhã hay không, này cũng rất đơn giản, trực tiếp tìm a.

Nhưng mà khi Ngôn Xu tìm Tô Nhã, xuất hiện trên tư liệu, là một ảnh chụp hoàn toàn xa lạ.

Tô Nhã là một nữ sinh diện mạo hoàn toàn bình thường, thoạt nhìn thực an tĩnh ngoan ngoãn, nhưng đồng dạng cũng là diện mạo mà đặt vào đám người thì khó có thể tìm thấy được.

Nhưng cho dù là từ ảnh chụp này, Ngôn Xu cũng có thể nhìn ra, đáy mắt Tô Nhã có chút yếu đuối và trốn tránh, để lộ ra tự ti từ trong xương cốt.

Một cô gái như vậy, nhìn thấy nào cũng không giống như là Hứa Lan.

Mà Hứa Lan lắc lắc đầu, cũng đưa ra phán đoán, "Tuy rằng tôi không nhớ ra, nhưng đây xác thật không phải tôi.

"
Ngôn Xu mím môi, lại ở thanh tìm kiếm gõ tên "Hứa Lan".

Nhưng kết quả tìm kiếm lại là không có.

Tất cả manh mối cũng theo đó gián đoạn, các nàng giống như làm phí công.

Mất mát trên mặt Ngôn Xu không cần nói cũng biết.

Hứa Lan cười với nàng một chút, an ủi: "Không sao.

"
"Tuy rằng tôi tạm thời vẫn chưa nhớ ra được tôi là ai, nhưng nơi này cho tôi một loại cảm giác quen thuộc, bao gồm cả Tô Nhã mà em nói, tôi cũng cảm thấy tôi đã từng quen biết, nơi này là nơi tôi đã từng sinh hoạt.

"
Ngôn Xu như suy tư gì đó híp híp mắt.

Hứa Lan quen biết Tô Nhã, mà khi nhìn thấy Tôn Nghị Cường biểu hiện là khác thường như vậy, vậy suy ra, Hứa Lan hẳn là đều quen biết Tôn Nghị Cường và Tô Nhã.

Tô Nhã là lớp một năm ba, Tôn Nghị Cường cũng vậy.

Vì thế Ngôn Xu lại đổi một cách tìm khác.

Nàng tìm được danh sách lớp một năm ba, sau đó dùng di động chụp lại, dựa theo trình tự bắt đầu tìm tòi ở trên một đám tên.

Từng khuôn mặt xa lạ, nhưng lại đều không phải Hứa Lan.

Cho đến khi một cái tên xuất hiện ----
Hứa Lam Y.

Hứa Lan, Hứa Lam Y.

Tên này xuất hiện, làm Ngôn Xu run sợ một chút.

Mà từ tên này tìm kiếm, lại là một tư liệu duy nhất không có ảnh chụp, ở trình độ nào đó cũng làm tăng thêm đáng ngờ.

Ngôn Xu tiếp tục lật xem, trên lý lịch sơ lược viết Hứa Lam Y cao trung đạt được giải thưởng, thoạt nhìn cũng là một học sinh thành tích phi thường ưu tú.

Nhưng đến cuối cùng, Hứa Lam Y cũng chưa tốt nghiệp giống Tôn Nghị Cường và Tô Nhã, nhưng cũng không viết đến tột cùng đã xảy ra cái gì.

Trái tim "thình thịch" nhảy lên, Ngôn Xu hít sâu một hơi, ngẩng đầu, hô: "Hứa Lan.

"
"Ân?"
Ngôn Xu nhìn mặt cô, gằn từng chữ: "Hứa, Lam, Y.

".
 
Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta
Chương 31



Cái tên quen thuộc đã lâu, giống như mặt hồ phẳng lặng bị hòn đá ném mạnh vào, tức khắc liền nhấc lên gợn sóng.

Sắc mặt Hứa Lan cực kỳ khó coi.

Những ký ức phủ đầy bụi bị cố tình lãng quên đi, vào giờ phút này giống như tìm được chỗ trào ra, trước sau nhào vào trong đầu cô.

Từng cảnh từng màn, toàn bộ hiện lên trước mắt.

Mười ngón không tự giác cuộn tròn nắm chặt, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, đau đớn làm cô thanh tỉnh.

Hứa Lan, cũng chính là Hứa Lam Y.

Nhưng cũng giống như Tô Nhã, kết cục của cô, cũng đồng dạng là nhảy từ trên khu dạy học xuống.

Ở lớp một năm ba năm đó, có hai học sinh nghèo, một là Tô Nhã, một người khác là Hứa Lam Y.

Cho nên ở trong lớp phần lớn là có gia đình khá giả hoặc giàu có này, hai cô có vẻ phá lệ không hoà hợp.

Mà Tô Nhã cũng tự nhiên, coi Hứa Lam Y như đồng loại của mình, cũng là người bạn duy nhất của nàng.

Kỳ thật tính tình Hứa Lam Y so với Tô Nhã còn quái gỡ hơn rất nhiều, cho nên cô cũng không có coi Tô Nhã như bạn bè, cô càng thích một mình một chỗ.

Một mình học tập, một mình sinh hoạt, một mình đối diện với tất cả lạnh lẽo cùng trào phúng.

Đồng dạng bần cùng, nhưng tính cách Hứa Lam Y so với Tô Nhã lại càng thêm không được thích, theo lý thuyết đương nhiên sẽ càng không được hoan nghênh, nhưng cố tình cô lại cực xinh đẹp, cho dù là đồng phục bình thường nhất mặc ở trên người cô cũng không che đậy được nửa phần rực rỡ, thế giới này từ trước đến này đều không công bằng, đại đa số người đối với người đẹp sẽ luôn có vài phần thiện ý.

Cho nên chẳng sợ Hứa Lam Y đã từng không hoà hợp, nhưng một khi có người thật sự công khai đi bắt nạt cô, cũng sẽ luôn có người nhìn không được mà ngăn cản.

Cho nên bắt nạt Hứa Lam Y, trên cơ bản cũng chỉ là những từ ngữ mang tính vũ nhục "đồ nghèo nàn" "không cha sinh không mẹ đẻ" này đó.

Tuy rằng cũng khó nghe, nhưng số lần cũng không tính quá nhiều, nhẫn nhịn vẫn là có thể được.

Những sự vô tri ngu xuẩn lại tr*n tr** ác ý của các thiếu niên thiếu nữ 17-18 tuổi đó, trực tiếp nhắm vào Tô Nhã.

Bọn họ sẽ giấu cặp của nàng, đổ rác đầy bàn của nàng, hoặc là ở trên bàn viết những chữ như "đồ xấu xí".

Bọn họ sẽ không ý thức được sai lầm của mình, chỉ là coi đó như "vui đùa" giữa các bạn học.

Mà ở loại khinh nhục dài lâu lại không nguy hiểm đến tính mạng này, Tôn Nghị Cường lại xuất hiện.

Khi đó Tôn Nghị Cường đã lưu ban hai năm, chia tay với bạn gái làm tâm tình hắn rất không tốt, cho nên liền chọn nữ sinh thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất lớp này làm bao cát phát tiết.

Hắn mang theo ác ý theo đuổi Tô Nhã, sau khi bị từ chối tự nhiên thẹn quá thành giận, thường xuyên dùng ngôn ngữ nhục mạ nàng trước mặt mọi người, thậm chí ở nhà ăn rắc tàn thuốc lên đồ ăn của Tô Nhã.

Này đó Tô Nhã đều nhịn xuống.

Nhưng cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, là nhật ký trong ngăn kéo của nàng bị Tôn Nghị Cường đưa ra.

Bên trong viết sự chán ghét của Tô Nhã với rất nhiều bạn học trong lớp, yêu thầm hot boy của lớp, cùng với phẫn nộ vì người bạn Hứa Lam Y không giúp nàng.

Người trong lớp lập tức ồn ào Tô Nhã với hot boy, mà hot boy cũng luôn chán ghét ngăn bọn họ nói chuyện này.

Lúc sau, tiết sáng một ngày, Tôn Nghị Cường đứng ở trên bục giảng, lại lấy chuyện Tô Nhã với hot boy ra đùa giỡn.

Nữ sinh mềm yếu làm một chuyện lớn gan nhất từ trước đến nay, Tô Nhã lật đổ bàn ghế của mình, sau đó ở trước mặt bao người lên sân thượng, sau đó ở trong sự ngăn cản của mọi người không do dự nhảy xuống.

Hứa Lan người này, từ trước đến nay lãnh đạm.

Sau khi chết vẫn luôn là như vậy, nhưng làm Hứa Lan ngoài ý muốn là, sinh thời cô cư nhiên cũng là tính cách này.

Chuyện không liên quan mình, cao cao tại thượng, luôn luôn như thế.

Xác thật, làm cho người ta ghét.

Cô chưa bao giờ bởi vì đồng bệnh tương liên mà coi Tô Nhã là bạn bè, cũng chưa bao giờ nghĩ tới đi cứu vớt nàng.

Bởi vì đối với Hứa Lam Y khi đó mà nói, đây là chuyện râu ria với nàng.

Cho dù là Tô Nhã nhảy xuống, bạn học chung quanh không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, mà Hứa Lan lại chỉ trầm mặc ngồi ở chỗ kia, không nói một lời.

Nhưng kỳ thật, Hứa Lan cũng bởi vì chuyện Tô Nhã bị bắt nạt, đi tìm chủ nhiệm lớp một lần.

Chủ nhiệm lớp trong mắt viết không kiên nhẫn, quát lớn cô, "Trường học cho học sinh nghèo các em đi học ăn cơm, các em phải hiểu được biết ơn, đừng có suốt ngày gây chuyện với bạn học khác, đây đều là tăng thêm phiền phức cho lão sư, hiểu chưa?"
Hiển nhiên, chủ nhiệm lớp là không muốn quản những việc này, ở trình độ nào đó đây cũng chính là ngầm đồng ý và dung túng cho những người bắt nạt.

Lúc đó Hứa Lam Y gật gật đầu, liền rời đi, cô có thể làm cũng chỉ được như vậy.

Cô không có tinh thần trượng nghĩa cùng thiện lương dư thừa, cuộc sống của cô cũng hoàn toàn không tốt.

Cha mẹ mất sớm, ở nhờ nhà cậu, hằng năm chịu mợ lạnh lẽo, từng ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải chiếu cố biểu đệ hư hỏng kia.

Cho dù cô đồng tình Tô Nhã, cũng không có ai đồng tình cô.

Người sống một đời, sẽ có khổ sở, ai cũng không cứu nổi ai.

Vận mệnh cùng bi kịch tương tự lại tái diễn, Tô Nhã đã chết, Tôn Nghị Cường liền chuyển mục tiêu về phía Hứa Lam Y.

Các bạn học khác lúc này, lại không giúp đỡ cô.

Bởi vì quyển nhật ký kia của Tô Nhã, quá nhiều lời lên án Hứa Lam Y làm một người bạn lại thờ ơ lạnh nhạt.

Thế cho nên những bạn học đã từng bắt nạt Tô Nhã kia, một đám đều hoá thân thành sứ giả chính nghĩa, bắt đầu đứng ở phe đối lập với Hứa Lam Y.

Nghĩ tới khúc này, Hứa Lan đến nay đều cảm thấy hoang đường.

Tất cả mọi người đều chọn ngầm đồng ý hoặc quạt gió thêm củi, nhưng sau khi người chết, lại đẩy tất cả sai lầm lên người cô.

Có người trào phúng cô.

"Lúc trước mày không giúp Tô Nhã, không nghĩ tới bây giờ cục diện này sẽ dừng ở trên người mình đi, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.

"
Khi đó Hứa Lam Y cảm thấy buồn cười, khuôn mặt người này vui sướng khi người gặp hoạ xấu cực kỳ.

Cô căn bản là chưa từng hối hận, bởi vì cô căn bản không có năng lực đi cứu Tô Nhã.

Người muốn chết ai cũng không ngăn được.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới dùng kịch cứu rỗi gì đó, đi làm ánh sáng của người khác.

Cô không thiện lương, không có tâm đồng tình, ích kỷ lại tư lợi.

Cô chính là một người như vậy, cô không nghĩ cứu người khác, cũng không cần bất luận kẻ nào tới cứu.

Nếu nói suy nghĩ duy nhất, đó chính là cô nhớ ba mẹ, cô đã sắp quên bọn họ trông như thế nào.

Cho nên Hứa Lan nghĩ, chờ tốt nghiệp cấp ba, cô lấy được một lá thư trúng tuyển vừa ý, liền mang theo nó đi gặp ba mẹ.

Nhưng mà cô không có chờ được một ngày kia.

Trong một đêm mưa, bởi vì phải làm trực nhật, cho nên cô là người ra về cuối cùng.

Lúc Hứa Lan đang khoá cửa, đột nhiên một bàn tay to cướp chìa khoá của cô, ôm vòng eo cô liền đẩy vào trong phòng học.

Cô còn nhớ rõ sắc mặt ghê tớm của Tôn Nghị Cường ngày đó, "Kỳ thật mày lớn lên khá là xinh đẹp, nếu mày làm bạn gái tao, tao bảo đảm không có ai bắt nạt mày nữa.

"
Tôn Nghị Cường nói xong liền muốn tới cưỡng hôn cô.

Đó là lần đầu tiên trong nhân sinh của Hứa Lam Y, sau khi ba mẹ rời đi, cảm giác được sự tồn tại của loại cảm xúc sợ hãi.

Vì thế khi đó Hứa Lam Y không chút do dự đẩy Tôn Nghị Cường ra, chán ghét đầy mặt không chút che giấu.

Mà bị từ chối, Tôn Nghị Cường tự nhiên bực bội, trực tiếp cho cô một cái tát lên mặt.

"Mẹ mày một đứa mồ côi không cha không mẹ, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp của mình liền dám lên mặt với bố mày? Mẹ mày cũng không nhìn lại bản thân?"
Tôn Nghị Cường nói, liền ngang ngược ra tay muốn làm chút gì đó.

Hứa Lam Y làm như chạy trốn, từ cầu thang chạy lên sân thượng, đứng ở bên cạnh.

Mà Tôn Nghị Cường tự nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Hứa Lam Y như suy tư gì đó hỏi: "Cái loại hư hỏng như mày, sao trường học vẫn còn giữ đây?"
Tôn Nghị Cường cười càng càn rỡ, "Chú của tao có tiền, một mạng người mà thôi, nó tự mình tự sát có thể liên quan gì đến tao? Mày thật đúng là cho rằng sẽ ảnh hưởng đến tao à?"
"Một mạng người không đủ, vậy hai thì sao?" Hứa Lam Y ngước mắt, nhìn camera giám sát cách đó không xa, cô bình tĩnh quá mức.

Sân thượng rộng rãi trống trải, tất cả đều có thể quay được rõ ràng.

Mà Tôn Nghị Cường còn chưa nhận thấy được cô đang nói cái gì, lại tiến lên chuẩn bị lôi kéo cô.

Hứa Lam Y mặt vô biểu tình nhìn, sau đó ở một khắc Tôn Nghị Cường chạm vào mình, lui về sau một bước, trực tiếp rơi xuống.

Cô thấy Tôn Nghị Cường mặt hoảng sợ thảng thốt, mà ngay sau đó là cả người vỡ vụn đau đớn.

Cho dù đã chết, Hứa Lam Y lại tựa hồ còn chút ý thức tàn lưu.

Cô "thấy" vô số bạn học đứng trên sân thượng, nghị luận sôi nổi.

"Xứng đáng thôi!"
"Lúc trước cậu ta không giúp Tô Nhã, bây giờ tới lượt cậu ta, tự làm tự chịu.

"
Bởi vì cô, cho nên mới dẫn tới cái chết của Tô Nhã, cùng với kết cục hiện tại của mình, là cô xứng đáng.

Những chuyện ma quỷ này, Hứa Lan ngay lúc đó thiếu chút đã tin.

.
 
Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta
Chương 32



"Mới không phải!"
Nghe đến đó, Ngôn Xu rốt cuộc nhẫn nại không được mà lên tiếng, "Chị lại không có làm sai, người làm ác là Tôn Nghị Cường, những người đó có phải thánh mẫu chuyển thế gì, cư nhiên còn trách chị?"
Hứa Lan nhợt nhạt cười, sắc mặt tái nhợt, "Yên tâm, tôi sẽ không tin."
"Nhưng mà lúc ấy vì sao chị......"
Ngôn Xu mím môi, muốn nói lại thôi.
Vì sao lại chọn tự sát a.
"Vốn dĩ tôi đã không có khát vọng gì với việc tồn tại, lúc ấy cảm thấy, cứ như vậy đi."
Kết thúc ở nơi này đi.
Chết sớm chết muộn, chung quy là cũng chết.
Chỉ là cô còn chưa có lấy được thư trúng tuyển của trường đại học yêu thích, hy vọng ba mẹ nhìn thấy, đừng trách cứ cô là được rồi.
Nhưng Hứa Lan làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi chết cô không thể đoàn tụ với ba mẹ như mình mong muốn, mà là ở lại trên thế gian cho đến nay.
Trên mặt Ngôn Xu mang theo khổ sở không nói nên lời.
Nàng không nghĩ tới, quá khứ lại là như vậy.
Nhưng cũng may, tìm được ký ức rồi, Hứa Lan cũng có thể đầu thai chuyển thế.
Những quá khứ trước kia, vô luận đúng sai, hẳn là đều xoá bỏ toàn bộ.
Nàng hy vọng Hứa Lan, kiếp sau, phải sống thật tốt.
Ngôn Xu mím môi, "Tìm được ký ức rồi, vậy chị phải đi sao?"
Hứa Lan gật gật đầu.
Nếu tìm được ký ức, luân hồi là chuyện sớm hay muộn thôi.
Chỉ là tiếc nuối duy nhất, đó là cô đã để lại chứng cứ Tôn Nghị Cường đẩy cô xuống lầu trong camera, lại vẫn không đủ làm Tôn Nghị Cường gặp báo ứng.
Cho nên cô nói: "Tôi còn có một chuyện phải làm."
Nghĩ đến tên Tôn Nghị Cường này, cô vẫn là không cam lòng.
Ngôn Xu đã hiểu được ý định của cô, hỏi: "Em có thể giúp được gì không?"
Hứa Lan gật đầu.
Hôm sau, Ngôn Xu gửi cho Tôn Nghị Cường một bưu kiện.
Đại ý là, 10 giờ đêm nay, ở tam trung có một bữa tiệc tối.
Lấy đồng phục học sinh là mở đầu, tình thú khác, nam nữ không giới hạn, chơi rất cởi mở.
Tôn Nghị Cường tự nhiên động tâm, dù sao cũng nhàn rỗi, chi bằng đến xem có em gái xinh đẹp nào không.
9 giờ tối, tiết tự học tối kết thúc, 10 giờ không có bóng người, cả bảo vệ cũng đi về ngủ.

Hứa Lan vận dụng quỷ thuật, cải tạo cổng trường tam trung một phen.
Băng rôn, hoa tươi, champagne, bánh kem, thoạt nhìn rất ra dáng ra hình.
Mà thực mau, Tôn Nghị Cường xuất hiện.
Mặc một cái sơ mi trắng với tây trang màu đen rất ra dáng ra hình, đã lên kế hoạch tốt cho ngày hôm nay.
Đợi lát nữa ở tiệc tối, hắn muốn tìm nữ sinh thanh thuần xinh đẹp nhất, đến đêm liền chơi cosplay học sinh lão sư.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tôn Nghị Cường liền không ngăn được nụ cười đáng khinh.
Cổng trường không có ai tiếp đón, im ắng.
Nhưng Tôn Nghị Cường cảm thấy cũng có thể lý giải, rốt cuộc đây là làm chuyện k*ch th*ch ở trong trường học, đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
Mà sau khi tiến vào sân trường, hắn đi theo biển chỉ dẫn một đường về phía trước.
Đây là trường mà hắn đã ở 5 năm, từng cái cây từng ngọn cỏ hắn đều quen thuộc.
Mà cuối cùng, biển báo kia chỉ hướng về sân thượng.
Nghĩ đến ở đây đã từng xảy ra hai vụ án mạng có liên quan đến hắn, Tôn Nghị Cường kỳ thật vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng thực mau, hắn liền nghe thấy được cách một cửa, tiếng trai gái hoan hô cùng vui đùa hỗn loạn trong âm nhạc ầm ĩ.
Tôn Nghị Cường ngứa ngáy, chút sợ hãi này bị hắn trực tiếp vứt ra sau đầu, hắn duỗi tay đẩy cửa ra, vẫn là muốn gia nhập vào bầu không khí vui thích này.
Nhưng mà cửa mở ra, lại làm Tôn Nghị Cường sững sờ ở tại chỗ.
Trên sân thượng trống rỗng, cái gì cũng không có.
Yến hội hắn tưởng tượng, thiếu nữ xinh đẹp, cùng với k*ch th*ch và vui vẻ đêm khuya, đều không tồn tại.
Nhưng mà vừa nãy, hắn rõ ràng nghe thấy được.
Tôn Nghị Cường dụi dụi mắt, có chút hoài nghi mình có phải là đang nằm mơ hay không.
Nhưng mà chuyện làm hắn càng hoảng sợ đã xảy ra.
Trước mắt tuy rằng một mảnh trống rỗng, nhưng những âm thanh đó lại vang lên bên tai hắn như cũ.
Nhưng đột nhiên có thanh âm quen thuộc vang lên, là uỷ viên thể dục của lớp lúc trước, quan hệ với Tôn Nghị Cường cũng không tồi.
"Tôn ca, mau mau mau, tới ngồi!"
Đột nhiên một lực vô hình kéo tay Tôn Nghị Cường, làm hắn bị ép buộc chỉ có thể đi về phía sân thượng.
Hắn liều mạng muốn tránh thoát, lại căn bản vô lực phản kháng.
Hắn trơ mắt nhìn mình từng bước một đi tới bên lan can, lại đi về trước mấy centimet nữa, là có thể tuỳ thời té xuống.
Nhưng cũng may, bước chân hắn rốt cuộc cũng dừng lại.
Thanh âm kia còn đang nói chuyện với hắn, "Tôn ca, đã lâu không gặp, gần đây có khoẻ không a?"
Nội dung nói chuyện thật bình thường, nhưng bởi vì không nhìn thấy người đang nói trước mặt, lại làm mồ hôi lạnh trên trán Tôn Nghị Cường ứa ra, hắn thậm chí cảm thấy hai chân run rẩy, tuỳ thời đều có thể sợ tới mức té ngửa trên mặt đất.

Thực mau, lại có rất nhiều thanh âm quen thuộc lục tục vang lên.
"Ai nha, là Tôn ca à."
Tôn Nghị Cường nghe ra được, đây là giọng nữ sinh ngồi bàn trước hắn.
"Sao Tôn Nghị Cường cũng tới, thật là mất hứng."
Đây là giọng uỷ viên học tập ngồi bàn đầu.
"Tôn Nghị Cường a, cậu cư nhiên cũng tới."
Thanh âm bình tĩnh vang lên, lại làm Tôn Nghị Cường sợ hãi chạm đỉnh.
Bởi vì hắn nghe ra được, đây là....!Giọng Tô Nhã.
Hắn lập tức liền luống cuống, vội vàng muốn chạy trốn.
Mà lần này, bước chân hắn cũng có thể động đậy.
Hắn hấp tấp trốn, dọc theo đường đi đụng vào không ít "người vô hình", nhưng những người này đều không ý thức được bọn họ trước mặt Tôn Nghị Cường là tàng hình, còn bắt chuyện với hắn.
"Tôn ca anh chạy cái gì a, gặp quỷ à?"
Gặp quỷ! Thật mẹ nó gặp quỷ! Tất cả mọi thứ trước mắt này đều mẹ nó là gặp quỷ!
Tôn Nghị Cường căn bản không dám trả lời, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Mà khi hắn vừa mới chạy đến trước cửa, còn chưa kịp đi đẩy cửa, cửa liền từ bên ngoài mở ra.
Lần này đứng ở trước mặt không còn là những thứ quỷ quái tàng hình đó nữa, mà là một người hắn rất quen thuộc.
Hứa.....!Hứa Lam Y!
Hứa Lan mặc đồng phục đen trắng của tam trung, an an tĩnh tĩnh đứng ở đó, mặt không biểu tình nhìn Tôn Nghị Cường.
Cô không có trang điểm, ngũ quan sạch sẽ, lại mang theo chút trắng nõn khác thường.
"Quỷ a!!!"
Tôn Nghị Cường rốt cuộc nhịn không được, thét chói tai.
Năm đó chính mắt hắn thấy Hứa Lam Y ngã xuống từ sân thượng, hắn còn nhớ rõ một khắc khi khuôn mặt xinh đẹp mà hắn từng mê luyến dính đầy máu tươi.
Mà hiện giờ, Hứa Lan đứng ở chỗ này nhìn hắn, cái này bảo hắn làm sao lại không sợ hãi?
Bình sinh không làm chuyện có lỗi với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Nhưng mà cố tình, hắn đã làm quá nhiều chuyện.
Hai mạng người, tuy hắn càn rỡ đến cực điểm, nhưng khi đêm khuya nằm mơ, cũng từng bị ác mộng quấn thân.
Mà đột nhiên một bàn tay ngăn cản đường đi của hắn, lại là thanh âm quen thuộc vang lên, "Tôn Nghị Cường, cậu muốn đi đâu nha?"
Là......!là Tô Nhã!

Giây tiếp theo, chất lỏng nào đó liền không khống chế được theo ống quần hắn chảy xuống.
Chung quanh cười vang.
"Tôn ca sao lại thế này a?"
"Lúc này mới bao lâu không về trường, chẳng lẽ cả toilet đều tìm không thấy?"
Mà Tôn Nghị Cường giờ phút này, căn bản vô tâm đi để ý mấy thứ không biết người hay quỷ nhục nhã.
Trước có Tô Nhã, sau có Hứa Lam Y, này đối với Tôn Nghị Cường mà nói, quả thực là đường cụt không thể chạy thoát.
Mà đột nhiên, "Tô Nhã" cũng dần dần xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tôn Nghị Cường nhìn nhìn Tô Nhã trước mặt, lại quay đầu lại nhìn Hứa Lam Y phía sau, lý trí của hắn cũng đang bên bờ sụp đổ.
Này nhất định.....!nhất định là một giấc mộng!
Ngôn Xu nhếch mép một cái, Tô Nhã lúc này, là Hứa Lan giúp nàng biến thành.
"Tô Nhã" giờ phút này giơ tay muốn bắt lấy tay hắn, Tôn Nghị Cường tránh né giống như điên rồi, chạy về phía trước.
Hắn đứng ở bên cạnh lan can, hai chân run rẩy càng thêm lợi hại.
Mà "Tô Nhã" với Hứa Lan liếc nhìn nhau một cái, hai người đều đi tới trước mặt Tôn Nghị Cường, từng bước một, bức hắn đến trong một góc.
Ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên người hắn, bình tĩnh tới cực điểm, không có oán hận, chỉ là nhàn nhạt chán ghét.
"Nhảy xuống từ đây đi, chỉ cần nhảy xuống, chúng ta sẽ buông tha ngươi."
Mà nhảy xuống, cũng có nghĩa là tử vong.
Tôn Nghị Cường quỳ gối trên mặt đất, điên cuồng lắc đầu, khẩn cầu cùng thất thố đầy mặt, "Không không, tôi xin lỗi các người, tôi dập đầu với các người, các người buông tha tôi, buông tha tôi được không?"
Nhìn đến bộ dáng sợ hãi của Tôn Nghị Cường này, Ngôn Xu đều cảm thấy buồn bực, trực tiếp chất vấn: "Xin lỗi? Mày nói nói tiếng xin lỗi, người chịu tổn thương có thể sống lại một lần nữa sao?"
"Đó......!đó là các người tự nhảy, tôi không có muốn các người chết....."
Tôn Nghị Cường nói tới đây, ngũ quan đã vặn vẹo, mặt mày khả ố lại đáng thương.
Nhưng mặc dù đã tới tình cảnh như này, sợ hãi như thế, hắn cũng không biết hối cải, thậm chí còn không cho rằng mình sai.
Hứa Lan bình tĩnh mở miệng, "Một khi đã vậy, mày cũng nhảy một lần đi."
"Tôi? Không! Không! Tôi không muốn chết!"
Tôn Nghị Cường nói xong, cũng không màng đến tôn nghiêm, trực tiếp mạnh mẽ dập đầu xuống đất, ngẩng đầu lên, "Buông tha tôi, buông tha tôi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi dập đầu với các người, tôi đốt vàng mã cho các người, cầu xin các người.....!cầu xin các người....."
Nhưng cũng không biết vì sao, Tôn Nghị Cường đột nhiên cảm thấy tứ chi mình có chút không chịu khống chế.
Một sức mạnh không tên khống chế hắn, Tôn Nghị Cường từ trên mặt đất đứng lên, sau đó bước chân lùi về sau.
Trên mặt hắn tràn đầy hoảng sợ, không ngừng hấp tấp lắc đầu, nhưng lại không khống chế được mà bị lực lượng này điều khiển, lùi về sau từng bước từng bước ----
Cho đến dẫm lên khoảng không.
Trong tiếng thét hoảng sợ mang theo khóc nức nở của mình, rơi xuống từ lầu cao.
Nhưng mà giây tiếp theo, hắn lại ngã ngồi ở trên sân thượng.
Chân Tôn Nghị Cường đã mềm không đứng lên nổi, hắn ngã lộn nhào một vòng đứng dậy, còn chưa có vui sướng sau khi trọng sinh, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Hắn đẩy ra Ngôn Xu đang chắn trước mặt, nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy về phía cửa.
Nhưng mà hắn đẩy cửa kia ra, thấy vẫn là sân thượng như cũ, Hứa Lan với Tô Nhã như cũ.
Vô luận là hắn thoát ra bằng đường nào, cho dù là lại nhảy từ trên cao xuống, đều căn bản không rời đi được sân thượng này.

Hắn sẽ không chết, cũng không thể rời đi.
Đương nhiên, này đó đều chỉ là ảo ảnh Hứa Lan chế tạo mà thôi.
Chờ trời sáng, có người tới đây phát hiện Tôn Nghị Cường, sẽ đưa hắn vào bệnh viện tâm thần.
Hứa Lan nhìn về phía Ngôn Xu, đạm thanh nói: "Đi thôi."
"A?"
Ngôn Xu sửng sốt một chút, lại vội vàng đuổi kịp, "Chúng ta cứ đi như vậy sao, cứ vậy buông tha hắn?"
"Hắn đã điên rồi." Hứa Lan khẽ thở dài một hơi, cũng không nói nữa.
Quãng đời còn lại của Tôn Nghị Cường, sẽ lâm vào trong sự sợ hãi này, vĩnh viễn không thể chạy thoát.
Kết quả như vậy, cũng đủ.
Tiếng chuông 12 giờ gõ vang, giống như ma chú trầm trọng, bởi vì ngày thứ 15, cho dù Ngôn Xu vạn phần không muốn, nhưng vẫn là đã đến.
Ngôn Xu sóng vai với Hứa Lan rời khỏi tam trung.
Giữa hai người, khó có được thời điểm an tĩnh như vậy.
Ký ức của Hứa Lan kỳ tích mà tìm lại được, mà Tôn Nghị Cường cũng đã điên rồi, chuyện muốn làm tựa hồ đều đã làm được, mọi thứ tự nhiên cũng đều kết thúc.
Ngôn Xu há miệng th* d*c, cảm thấy yết hầu mình nghẹn lại, có chút lời tới bên miệng rồi lại không nói nên lời.
Hồi lâu, Ngôn Xu nuốt tất cả những gì muốn hỏi xuống yết hầu, mà là hỏi: "Hứa Lan, chị còn có tâm nguyện gì không?"
"Hôm nay hẳn là một ngày cuối cùng rồi, em không muốn chị có tiếc nuối."
Khi Ngôn Xu nói lời này, đột nhiên nghĩ tới người nhà ở đầu giường muốn hỗ trợ thực hiện tâm nguyện cuối cùng của người bệnh ung thư.
Đương nhiên, nàng dùng sức lắc lắc đầu, vứt loại ý nghĩ này ra sau đầu.
Đó là chuyện thương tâm, mà Hứa Lan tìm được ký ức, là có thể đi đầu thai, có được nhân sinh mới.
Đây là chuyện tốt, đây cũng là mục tiêu của các nàng cho tới bây giờ, các nàng hẳn là nên vui vẻ mới đúng.
Vì thế Ngôn Xu miễn cưỡng cong khoé môi, nỗ lực lộ ra nụ cười nhìn Hứa Lan.
Mà ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên khuôn mặt nàng, trầm mặc một hồi, "Không vui thì không cần cười."
"Không có, em rất vui vẻ."
Ngôn Xu hít sâu một hơi, nỗ lực áp cảm xúc của mình xuống, "Đây là chuyện tốt, là mục tiêu của chúng ta, chúng ta làm được rồi."
Chỉ là có chút đáng tiếc, các nàng phải tách ra.
Thần sắc Hứa Lan có chút phức tạp, cô nhìn Ngôn Xu, "Em về nhà đi.

Tôi muốn đi tìm Tưởng Thiệu, nếu tôi tìm về ký ức rồi, vậy hắn liền có thể độ tôi nhập luân hồi."
"Ngôn Xu, tôi phải rời đi.

Tôi rất cảm ơn em, con người của tôi không thích chia lìa, cũng không thích khóc, vì thế tôi không muốn để em đưa tôi đi."
"Cho nên chúng ta, cũng chỉ đến đây thôi.".
 
Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta
Chương 33: Hoàn



Ngôn Xu không biết lúc ấy tâm tình mình là như thế nào, nàng chỉ nhớ đầu óc mình trống rỗng.

Nhưng nàng vẫn nỗ lực cười một chút, "Được.

"
Lời tạm biệt giữa các nàng, so với tưởng tượng còn bình tĩnh hơn.

Sau đó Ngôn Xu liền xoay người, nghe lời Hứa Lan, nàng phải về nhà.

Đi chưa tới trăm mét, Ngôn Xu đột nhiên cảm thấy mũi có chút lên men, nàng rốt cuộc nhịn không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nhưng mà nàng còn nhớ rõ vừa nãy, Hứa Lan vuốt tóc nàng, thanh âm ôn nhu, "Đồng ý với chị, không được quay đầu lại.

Còn có, quên chị đi.

"
Cái sau nàng không làm được.

Lần đầu tiên nàng nghiêm túc thích một người, sao có thể nói quên liền quên.

Một khi đã như vậy, cái trước nàng nhất định phải làm được.

Cho dù có luyến tiếc nàng cũng sẽ không quay đầu lại.

Nàng muốn đi theo con đường này, đi ra đường chính, sau đó gọi xe về nhà.

Tắm nước ấm một cái, ngủ một giấc thật ngon.

Sau đó, cũng phải bắt đầu một sinh hoạt mới.

Ngôn Xu vô cùng rõ ràng biết, từ nay về sau, sinh hoạt của nàng, sẽ không có Hứa Lan tồn tại nữa.

Nàng hy vọng kiếp sau, Hứa Lan có thể có ba mẹ yêu cô, bạn học thân thiện, cùng với một bạn đời ưu tú hơn nàng.

Thôi, vẫn là không cần ưu tú hơn nàng quá nhiều, nếu không nàng sẽ ghen tị.

Bất quá đến lúc đó, nàng cũng không biết.

Ngôn Xu ngẩng mặt lên, mà nước mắt chảy xuống lại không thể chảy ngược về.

Gió lạnh thổi tới trên má nàng, đau đớn rõ ràng.

Hồi lâu, Ngôn Xu đứng dậy, nàng lau khô nước mắt của mình, sau đó từng bước một đi về phía trước.

Ngủ ngon, Hứa Lan.

Tạm biệt, Hứa Lam Y.

*
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngôn Xu liền phát hiện lắc tay thuỷ tinh trên tay mình biến mất.

Nghĩ đến phản ứng lúc trước của Tưởng Thiệu, nàng liền hiểu ra, lắc tay này có liên hệ với Hứa Lan.

Bây giờ, lắc tay biến mất.

Cho nên, Hứa Lan cũng đã rời đi.

Ngôn Xu trở mình, úp mặt vào trong gối đầu.

Hồi lâu nàng mới đứng dậy đi rửa mặt, mà trên bao gối còn lưu một mảnh ướt át nhỏ.

Sau Tết, học sinh năm cuối chưa từng có kỳ nghỉ đông liền khai giảng.

Mà hôm này, Ngôn Xu mặc một cái váy trắng.

Trang trí ren xinh đẹp, có chút bồng bềnh, nhưng Ngôn Xu nhớ rõ, Hứa Lan thích cái váy này.

Ngồi ở trên bàn cơm, Ngôn Xu cúi đầu ăn bữa sáng, mặt mày dịu ngoan.

Ba Ngôn nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Ngôn Xu, "Trời rất lạnh, con mặc váy làm gì, áo khoác này cũng thực mỏng, không sợ bị cảm lạnh hả?"
"Con muốn mặc mà.

" Ngôn Xu hơi hơi chu môi, có chút bất mãn nói.

"Được rồi được rồi, con gái muốn mặc gì chúng ta làm ba mẹ không cần xen vào.

" Mẹ Ngôn giảng hoà, bưng sữa bò nóng ra bàn ăn, lại nhìn về phía Ngôn Xu, "Nếu ở trường bị lạnh thì gửi tin nhắn cho mẹ, mẹ đưa quần áo qua cho con.

"
"Vâng ạ.

" Ngôn Xu gật gật đầu.

"Đúng rồi, tối nay về sớm một chút.

" Mẹ Ngôn nói: "Mẹ tìm cho con một gia sư địa lý, tối nay người ta sẽ tới.

"
Ngôn Xu mím môi, "Hứa Lan không tới sao?"
Cho dù nàng đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi.

"Hứa Lan? Ai là Hứa Lan?" Mẹ Ngôn mờ mịt ngẩng đầu.

Ngôn Xu nhíu nhíu mày, nói: "Gia sư địa lý lúc trước của con a.

"
"Con có gia sư địa lý khi nào?" Mẹ Ngôn cười nhìn nàng, cười mắng: "Đứa nhỏ này có phải ngủ đến choáng váng hay không?"
Ba Ngôn cũng lắc lắc đầu, "Vốn dĩ đã không thông minh, qua một năm sao lại càng ngốc thêm?"
Ngôn Xu giật mình, dao nĩa rơi xuống trên mặt đất.

Mẹ Ngôn nửa ngồi xổm, một bên nhặt dao nĩa một bên trách cứ nói: "Đứa nhỏ này bị sao vậy, ăn bữa sáng thôi mà cả dao nĩa cũng cầm không được.

"
Ngôn Xu không trả lời mẹ, mà là chạy vội lên lầu, từ trong cặp lấy di động của mình ra.

Nàng nhanh chóng mở album.

Tấm ảnh đã từng là nàng với Hứa Lan chụp chung, bây giờ trong hình chỉ còn lại một mình nàng, cười vui vẻ với màn ảnh.

Nàng click mở Wechat, không còn phương thức liên lạc của Hứa Lan.

Hôm nay, Ngôn Xu trốn học.

Ngôn Xu đi tìm Tưởng Thiệu, đối phương vẻ mặt khó xử, cuối cùng chỉ nói: "Nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô đi thăm mộ cô ấy một lần, nhưng cô ấy không có để lại thi thể, đó chỉ là một ngôi mộ không.

"
Ngôn Xu lắc đầu từ chối, lại một mình rời đi, nàng lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường, cuối cùng đi vào nhà ma Trường Sơn.

Nhà ma thần bí cổ xưa ngày trước, bây giờ bị một cửa hàng bánh kem phong cách đáng yêu thay thế.

Chỉ gần một ngày mà thôi, làm sao cũng sẽ không thể biến đổi nhanh như thế.

Trừ phi! ! trừ phi tất cả đều thật sự bị xoá bỏ.

Nhịn không được đi vào cửa hàng bánh kem, tiếng chuông gió vang lên.

Nhân viên trước quầy ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Xu, tươi cười nhiệt tình, "Hoan nghênh khách hàng.

"
Mà nhân viên cửa hàng này, lại là Tống Mặc.

Ngôn Xu đi ra phía trước, hô một tiếng, "Tống Mặc tỷ tỷ?"
Tống Mặc sửng sốt, ngay sau đó cười càng xán lạn, "Em gái, em quen tôi hả?"
Ngôn Xu gật gật đầu, thử hỏi: "Chị có quen Hứa Lan không?"
Tống Mặc chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, "Chưa nghe qua ai có tên này, cô ấy từng làm việc ở cửa hàng của chúng tôi sao?"
Ngôn Xu cười một chút, lắc lắc đầu, "Em tuỳ tiện hỏi thôi.

"
Ngay sau đó, nàng mua chút điểm tâm ngọt trong tiệm, liền rời đi.

Ngôn Xu đi ở ven đường, từng miếng từng miếng cắn bánh mì, bánh mì này cực kỳ ngọt, nàng lại cảm thấy trong lòng đắng chát.

Nàng lại nghĩ tới lời Hứa Lan hôm đó ----
"Quên chị đi.

"
Giống như bây giờ, ngoại trừ nàng, tất cả mọi người đều quên Hứa Lan.

Cho dù nhớ, cũng nên là Hứa Lam Y.

Mà tồn tại của Hứa Lan, chỉ có một mình nàng nhớ rõ, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Học kỳ mới, Ngôn Xu rất ít ra ngoài chơi, chỉ là yên tĩnh vùi đầu học tập.

Thành tích nàng một đường tăng lên, trực tiếp lọt vào top 10 trong khối.

Ban đầu Mộc Giang cười nói nàng "uống lộn thuốc", nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn Xu thi được top 10 xong cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vô luận là mẹ Ngôn hay ba Ngôn, trên mặt đều cười nở hoa.

Ngôn Xu nhớ rõ, lúc trước trong một lần học bổ túc, Hứa Lan đã nói, hy vọng nàng có thể thi đậu đại học A ở thành phố kế bên.

Bây giờ nghĩ tới, mục tiêu của Hứa Lam Y cũng là đại học A.

Cho nên Ngôn Xu cũng coi đại học A thành mục tiêu của nàng.

Học tập, làm đề, thi cử, mấy thứ này tràn ngập sinh hoạt năm cuối của Ngôn Xu.

Một học kỳ này, cũng không có gian nan như vậy, có lẽ nói là trôi qua thực mau.

Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, kết thúc kỳ thi đại học.

Ngôn Xu thi cao thứ 3 toàn trường, cũng như nguyện được trúng tuyển vào đại học A.

Ngày nhận bằng tốt nghiệp đó, Diệp Sở Nghi ngăn nàng lại, sắc mặt rối rắm, "Tôi!.

Tôi có lời muốn nói với cậu.

"
Ngôn Xu nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: "Cậu thích tôi, sợ chậm trễ tôi học tập, cho nên bây giờ mới thổ lộ?"
Diệp Sở Nghi không thể tin nổi nhìn nàng, hỏi: "Sao cậu biết?"
Diệp Sở Nghi quên mất Hứa Lan, cho nên cũng quên mất mình đã từng thừa nhận thích Ngôn Xu.

Ngôn Xu lắc lắc đầu, không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà là dùng thái độ ôn nhu nhất từ chối Diệp Sở Nghi.

Bởi vì, nàng có người mình thích.

Cho dù người kia sẽ không trở về, Ngôn Xu cũng vĩnh viễn thích cô.

Tháng chín ngày khai giảng đầu tiên, khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Xu, nhanh chóng trở thành vận may duy nhất của đại học A chuyên khoa học tự nhiên này.

Nhưng cả một năm nhất đại học, nàng uyển chuyển từ chối vô số lời thổ lộ, vẫn một mình như cũ.

Ngay cả bạn cùng phòng của Ngôn Xu cũng nhịn không được lén nghị luận, rốt cuộc ánh mắt của nàng cao bao nhiêu, cả nam thần của ngành của từ chối.

Mà mỗi lần gặp được hiểu lầm như vậy, Ngôn Xu đều không có giải thích.

Thực mau, lại một năm đi qua.

Sinh viên năm nhất khai giảng, bởi vì thành tích ưu dị, cho nên Ngôn Xu được giảng viên sắp xếp đi lớp mới làm trợ giảng một tháng.

Đây là việc được cộng điểm, Ngôn Xu tự nhiên là đáp ứng.

Hôm nay là tiết tự học buổi tối đầu tiên, dựa theo bình thường, hẳn là cho các bạn học đi lên tự giới thiệu.

Những khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên, đầy lòng mong chờ với cuộc sống đại học và hướng tới tương lai, nói một ít từ ngữ còn non nớt.

Mà cửa lớp đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nữ mang theo một chút xin lỗi vang lên, "Xin lỗi, tôi đến trễ.

"
"Không sao, đi ra sau ngồi đi.

" Ngôn Xu nói xong quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa, tươi cười lại cứng đờ ở trên mặt.

Đó là một khuôn mặt quá mức quen thuộc.

Thanh lãnh đạm nhiên, xinh đẹp như cũ, đó là người Ngôn Xu thương nhớ ngày đêm.

Cô nhìn về phía Ngôn Xu trong ánh mắt mang theo ôn nhu không chút nào che giấu, đi lên bục, "Chào mọi người, tôi tên Hứa Lam Y, hy vọng sau này có thể làm bạn với mọi người.

"
Cô tự giới thiệu đơn giản xong, liền đi tới bên người Ngôn Xu ngồi xuống.

Ngôn Xu chỉ là nhìn cô, lại không có nói chuyện.

Trái tim nhảy lên quá mức mãnh liệt, làm Ngôn Xu trong nhất thời không nói nên lời, nàng thậm chí không thể tin được tất cả trước mắt này đều là chân thật xảy ra.

Hứa Lan nhợt nhạt cười, lại lặp lại câu nói lúc đẩy cửa vào hồi nãy một lần, "Xin lỗi, tôi đến trễ.

"
Cánh môi Ngôn Xu hơi hơi run rẩy, rồi lại dùng sức lắc đầu.

Không trễ, một chút cũng không trễ.

Trước mặt bao người, Ngôn Xu không nhịn được nước mắt, trực tiếp vùi mặt vào trong lồng ngực Hứa Lan, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Vốn đang ở trên bục tự giới thiệu sinh viên đột nhiên dừng lại, đáy mắt mọi người đều có chút mờ mịt.

Hứa Lan giơ tay ôm nàng vào trong lòng, ngẩng đầu, lại không có chút xin lỗi nào, nói: "Ngại quá, vừa nãy quên giới thiệu với mọi người, tôi là bạn cùng lớp của mọi người, cũng là bạn gái của Ngôn Xu học tỷ.

"
Dưới bục phát ra tiếng "oa oa" ồn ào, ánh mắt nhiều chuyện hoặc hâm mộ toàn bộ dừng ở trên người hai người.

Mà Ngôn Xu cũng không nói gì, chỉ là chôn mặt càng sâu vào trong lồng ngực Hứa Lan.

Thật lâu về sau.

Ngôn Xu hỏi Hứa Lan vì sao lại về đây.

Hứa Lan suy nghĩ một hồi, trả lời: "Lúc trước không thể rời đi là bởi vì chị mất đi ký ức, mà ký ức sinh thời giống như chấp niệm của chị, nhốt chị lại nơi này.

"
"Mà bây giờ, chị có chấp niệm mới.

"
Em chính là chấp niệm của chị.

Hoàn.

Tác giả có lời muốn nói: Bất ngờ không các bảo bối của tôi!
Tôi định lặng lẽ kết thúc, sau đó làm mọi người bất ngờ.

Không có phiên ngoại, tôi cảm thấy câu chuyện dừng ở đây là phù hợp nhất.

Cảm ơn các bạn đã đồng hành!.
 
Back
Top Bottom