Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
423,909
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOCyO46-34Si-zTNCyDSyLeWY8LRwg1O79kgYCiWNhqumo4tdfZ2u2mBO_BDhtvH_oTNeHfOAaCctGRUg0_dgpOXu8dzm-NYnArfH1sBQ-DmiuhUvYh5mRVlUJPytHutss_LHEt8zlGGTMXYIDoDbfb=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Tác giả: JQK
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Gia Đấu, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

“Mau tới bệnh viện hiến máu."



"Lập tức tới bệnh viện.”



"Nhớ đến bệnh viện hiến máu.”

Dù đã hiến máu ba lần trong vài tháng qua, khiến cơ thể bị ảnh hưởng, nhưng Hoắc Xuyên chưa từng cảm thấy một chút thương hại nào cho người mà anh ta gọi là vợ suốt ba năm hôn nhân, Hoắc Xuyên chỉ liên lạc với cô mỗi khi cần cô đến bệnh viện hiến máu. Không, nói chính xác là cô đang bán máu. Bán cho người phụ nữ mà Hoắc Xuyên yêu, Bạch Đình.



Vân Thanh đã nỗ lực hết sức để đóng vai một người vợ tốt và một thư ký chu đáo, nhưng gia đình Hoắc Xuyên chẳng coi cô ra gì. Họ đối xử với cô một cách khó hiểu và nhỏ nhen. Vân Thanh thậm chí còn phải làm tất cả việc nhà và nấu ăn một mình. Sự tồn tại của cô tầm thường đến mức có thể khiến người ta lầm tưởng cô là một người hầu. Ở công ty, ai cũng coi thường cô. Vân Thanh đã chịu đựng đủ.

"Chúng ta ly hôn đi."

Có lẽ cô vẫn còn chút hy vọng, nhưng phản ứng của chồng cô khiến cô hoàn toàn thất vọng.

“Cô đang giở trò gì vậy? Ra giá đi. Bác sĩ nói rằng Bạch Đình đang trong tình trạng nguy kịch!”

Mẹ của Hoắc Xuyên nói.

"Một thư ký hèn mọn như cô phải biết ơn vì được gả vào nhà Hoắc chúng tôi, vậy mà còn dám làm loạn sao?"

Hoắc Xuyên nhìn cô một cách khinh miệt.

"Tôi biết tháng này cô đã hiến nhiều máu hơn, nhưng tôi đã chuyển khoản tiền bồi thường cho cô rồi! Tôi có thể chịu đựng việc cô đòi thêm, nhưng không thể chịu được trò hờn dỗi này!”

Nhìn vào gương mặt quyến rũ của Hoắc Xuyên, Vân Thanh tự cười nhạo bản thân. Đúng là anh ta có sức hút, nhưng anh chưa bao giờ dành cho cô một biểu hiện dễ chịu. Dù trái tim đau đớn, Vân Thanh vẫn kiên quyết ly hôn với Hoắc Xuyên.

"Sau này cô đừng có hối hận, Vân Thanh!"

"Hoắc Xuyên điều duy nhất tôi hối hận là đã đồng ý kết hôn với anh ba năm trước. Cuộc hôn nhân này khiến tôi tổn thương đến thảm hại. Đã quá đủ rồi!”



Vì Hoắc Xuyên, cô từ bỏ thân phận của mình và phớt lờ lời khuyên của gia đình. Cô lao vào Hoắc Xuyên như một con thiêu thân, chỉ để nhận lại sự lạnh nhạt và vô cảm từ anh. Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Vân Thanh bước lên một chiếc xe sang trọng. Ông nội đau lòng vì cô cháu gái.

"Thanh Thanh, cháu đã có thỏa thuận ba năm với ông, rằng nếu anh ta không yêu cháu, cháu sẽ trở về và thừa kế công ty. Giờ là lúc thực hiện lời hứa rồi."​
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 1: Chương 1



"Bạch Đình đang trong tình trạng nguy kịch, cô ấy cần được truyền máu. Mau đến nhanh đi."

"Cô đang ở đâu?"

"Cô không nghĩ số tiền này là đủ rồi sao? Lần này là một triệu đấy."

"Vân Thanh, tôi muốn cô có mặt ở bệnh viện trong nửa giờ."

.. Những dòng tin nhắn liên tiếp hiện lên trên điện thoại của cô. Vân Thanh nhếch môi và nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay của cô chuyển sang trắng bệch. Dù cô đã hiến m.á.u ba lần trong tháng này, dù cơ thể cô đã quá sức chịu đựng, Hoắc Xuyên vẫn không buông tha cho cô.

Người chồng chỉ trên danh nghĩa của cô, Hoắc Xuyên, chưa bao giờ coi trọng cô. Ngay cả khi gọi tên cô, hắn ta cũng chỉ dùng giọng điệu ra lệnh.

Càng mỉa mai hơn nữa, mỗi khi Hoắc Xuyên tìm đến cô lại là vì một người phụ nữ khác. Trong lúc này, hắn ta đang sử dụng m.á.u của vợ mình để cứu một người phụ nữ khác, Bạch Đình.

Hoắc Xuyên đồng ý kết hôn với cô là vì nhóm m.á.u của cô giống với Bạch Đình. Cả hai đều thuộc nhóm m.á.u O.

"Nếu cô chấp nhận hiến m.á.u cho Bạch Đình, tôi sẽ cưới cô."

Những lời nói lạnh lùng của Hoắc Xuyên vẫn văng vẳng bên tai cô. Vân Thanh mở album ảnh, bức ảnh mới nhất là của chồng cô, Hoắc Xuyên! Trong bức ảnh là khuôn mặt ngủ say của Hoắc Xuyên. Các đường nét trên gương mặt hắn thật tinh tế và sắc nét. Cô yêu hắn sâu đậm suốt mười năm…

Tuy nhiên, mọi vẻ đẹp ấy đã bị phá hủy bởi Bạch Đình, người đang tựa vào vai Hoắc Xuyên! Không phải bức ảnh này được gửi cho cô bởi Bạch Đình sao?

[Đồ vô liêm sỉ, cô không xứng với Hoắc Xuyên chút nào!]

[Cô là kẻ cướp giật tình cảm của người khác! Mau biến khỏi cuộc đời Hoắc Xuyên đi!]…

Có phải tất cả những dòng tin nhắn thô lỗ đó đều là do Bạch Đình gửi đến không? Cô ta bảo cô phải biến khỏi cuộc đời của Hoắc Xuyên? Vân Thanh lạnh lùng nhìn vào màn hình. Như là giọt nước tràn ly! Suốt ba năm qua, cô đã cẩn thận bảo vệ danh tiếng và địa vị của Hoắc Xuyên, cô đã đóng vai Hoắc phu nhân trong lo sợ và hồi hộp.

Cô nghĩ rằng chỉ cần thuận theo hắn, Hoắc Xuyên sẽ quan tâm đến cô, trân trọng cô và yêu chiều cô. Tuy nhiên, Hoắc Xuyên chưa bao giờ bị cảm động bởi những gì cô hy sinh cho hắn. Hoắc Xuyên từng bước đẩy cuộc hôn nhân của họ đến bờ vực thẳm.

Vân Thanh nhắm mắt lại, trái tim cô đau đớn. Cô đã quyết tâm, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã… Không dễ dàng gì để buông bỏ một mối tình kéo dài mười năm.

Vân Thanh không thể kiềm chế được mà bật khóc. Ngay lúc đó, cửa biệt thự đột ngột mở ra. Hoắc Xuyên cao lớn đứng trong bóng tối, vẻ mặt hắn thâm trầm. Hắn bước tới và nắm chặt lấy cổ tay Vân Thanh.

"Mau đến bệnh viện."

Hoắc Xuyên nói một cách lạnh lùng.

"Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi."

Kiên nhẫn? Tất cả sự do, đau đớn và không nỡ buông bỏ của Vân Thanh đã bị hai từ này hoàn toàn hủy diệt. Cô bật cười khiến Hoắc Xuyên ngạc nhiên. Hắn quay lại nhìn Vân Thanh với vẻ bối rối, nét mặt thiếu kiên nhẫn.

"Truyền m.á.u thì được, nhưng trước tiên chúng ta phải ly hôn đã."

Giọng Vân Thanh lạnh lẽo như băng. Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Xuyên, gương mặt không thể hiện chút cảm xúc nào. Đôi mắt Hoắc Xuyên thoáng chốc có chút d.a.o động.

Ly hôn? Tại sao cô ta lại muốn ly hôn? Không thể phủ nhận rằng Hoắc Xuyên không muốn ly hôn. Hắn tin rằng cuộc hôn nhân của họ không phải là điều không thể cứu vãn. Còn về việc truyền máu… Đó không phải là điều mà họ đã thỏa thuận ngay từ đầu hay sao?

Nhìn thấy Vân Thanh có vẻ đang tức giận, nhưng hắn vẫn để cô làm loạn, sau vài ngày, cô chắc chắn sẽ lại quấy rầy hắn như trước thôi. Hoắc Xuyên nghĩ vậy rồi gật đầu không chút do dự. Hắn kéo Vân Thanh đi. Vân Thanh không chống cự, hai người cùng nhau đi đến văn phòng đăng ký hôn nhân. Chỉ một vài nét bút, một vài con dấu, và tờ giấy chứng nhận. Khi đọc hai từ ly hôn, Hoắc Xuyên đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn.

Thực ra, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có lỗi với Vân Thanh suốt những năm qua. Dù sao thì Vân Thanh cũng là vợ của hắn trên danh nghĩa. Cô thực sự đã hy sinh rất nhiều cho Bạch Đình. Nhưng…máu đâu có quý giá đến vậy?

Hoắc Xuyên xoa xoa huyệt thái dương và tạm thời dập tắt những suy nghĩ phân tâm trong lòng. Thầm nghĩ mọi thứ sẽ ổn sau khi truyền m.á.u xong.

Tại bệnh viện. Bạch Đình nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tái nhợt. Ngay khi nhìn thấy Hoắc Xuyên, toàn thân cô ta bỗng trở nên sống động. Sau đó, cô ta nhìn đến Vân Thanh bên cạnh hắn, Vân Thanh liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận thoáng qua của Bạch Đình.

"Xuyên, em không sao đâu. Anh không cần phải…khụ, khụ. Anh không cần đưa chị Vân Thanh đến đây..."

"Cô ấy không thấy phiền."

Hoắc Xuyên cắt ngang lời Bạch Đình và quay sang nhìn Vân Thanh.

"Truyền m.á.u đi!"

Vân Thanh ngẩng đầu, thoát khỏi tay Hoắc Xuyên đi đến. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, cô đã kéo băng gạc ở đầu Bạch Đình ra.

"Á!"

Bạch Đình kêu lên.

"Chị đang làm gì vậy?! Chị điên rồi sao?!"

Hành động đột ngột khiến Bạch Đình mất bình tĩnh trong chốc lát. Hoắc Xuyên cau mày. Bạch Đình thấy vậy liền nhanh chóng nói thêm.

"Xuyên, em không có ý trách chị ấy đâu. Em chỉ là…"

"Cô chỉ là không gặp rắc rối gì cả. Đầu cô còn chẳng có vết thương nào nữa mà."

Vân Thanh nói một cách thản nhiên. Con ngươi của Hoắc Xuyên đột nhiên co lại.

Anh lên tiếng quát bác sĩ phụ trách.

"Chuyện này là sao?! Chẳng phải anh đã nói Bạch Đình bị chấn thương ở đầu và cần truyền m.á.u gấp sao?!"

Bác sĩ phụ trách cúi đầu, không dám thở mạnh.

"Chúng tôi...chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị…"

"Từ khi nào tôi bảo các người làm vậy?!"

Hoắc Xuyên phản bác. Hắn lại nhìn Vân Thanh. Vân Thanh tỏ ra thờ ơ mà không để tâm đến hắn. Tim Hoắc Xuyên thắt lại. Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Team Hạt Tiêu

"Cô Bạch…cô Bạch nói rằng anh đã bảo chúng tôi làm như vậy…"

"Mỗi lần lấy m.á.u của Hoắc phu nhân, đều là do cô ấy yêu cầu…"

Bác sĩ do dự nói ra mọi chuyện. Mặt Bạch Đình tái mét. Cô nhanh chóng nắm chặt Hoắc Xuyên và giải thích.

"Xuyên, không phải vậy đâu. Để em giải thích! Em có bị đập đầu, nhưng không có vết thương ngoài da. Là chấn thương bên trong. Bác sĩ sợ rằng sẽ dẫn đến biến chứng nên đã yêu cầu truyền máu!"

"Bạch Đình à, cô có chút kiến thức y tế nào không hả? Lời giải thích của cô không hợp lý chút nào, thực chất là cô đã cố gắng sắp đặt mọi thứ chỉ để có được vị trí Hoắc phu nhân."

Vân Thanh hừ lạnh, mở điện thoại rồi ném chứng cứ đến trước mặt Hoắc Xuyên.

"Những bức ảnh và tin nhắn đều do Bạch Đình gửi. Bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Hoắc gia rất mạnh. Nếu anh không tin, có thể đi kiểm tra. Còn bệnh của cô ta thì...anh có thể kết hôn một cây lấy m.á.u khác mà. Tôi không cần anh nữa!"

Nói xong, Vân Thanh bước đi một cách dứt khoát. Những bức ảnh trong điện thoại làm Hoắc Xuyên thật cay mắt. Đọc. Những dòng tin nhắn đó…Hoắc Xuyên đột nhiên cảm thấy đau nhói ở ngực. Anh vội vã đuổi theo cô.

"Vân Thanh, tôi…"

Thấy Hoắc Xuyên sắp rời đi, Bạch Đình nằm trên giường bệnh lập tức ôm n.g.ự.c với vẻ mặt đau đớn.

"Xuyên…tim em đau…Xuyên, em sắp đi gặp Trần Thiên rồi sao…Xuyên, đừng đi…"

Hoắc Xuyên đứng sững tại chỗ.

Hình ảnh những giây phút cuối cùng của Trần Thiên hiện lên trong tâm trí anh.

Vân Thanh dừng lại cách đó không xa nhìn vào Hoắc Xuyên.

À, đây chính là người mà cô đã yêu trong suốt mười năm qua. Chính đôi tay của anh đã xóa bỏ vết tích cuối cùng của lòng thương hại mà cô có. Vân Thanh quay lưng và rời đi, không một chút hoài niệm.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 2: Chương 2



Trong gara của bệnh viện, một chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn lặng lẽ dừng trong bóng tối. Cửa xe mở ra. Vân Thanh từ từ ngồi xuống rồi cúi đầu, trông rất ngoan ngoãn.

"Anh, em đã quá ngây thơ rồi. Về tin nhắn và bức ảnh... cảm ơn anh đã giúp em giải quyết nó."

Người đàn ông bên cạnh Vân Thanh khẽ mỉm cười nhưng không nói gì. Bộ vest trên người anh rất đắt tiền, từng sợi chỉ đều tôn lên sự tinh xảo. Anh là con trai lớn của Vân gia và là Chủ tịch hiện tại của tập đoàn Vân thị, Vân Triết.

"Biết vậy là tốt." Vân Triết nói một cách thư thái. "Thằng nhóc đó không tốt với em. Anh đã nói từ lâu rồi. Em phải tự trải qua nó. Anh cũng không thể làm gì hơn."

"Sao rồi? Giờ em có thể ngoan ngoãn quay về tiếp quản tập đoàn Vân thị rồi chứ?"

Vân Triết là người có thể khiến cả thành phố Hồ rung chuyển chỉ với một cú giẫm chân. Vân gia là tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước! Tất cả những thứ này đều thuộc về Vân Thanh. Đáng tiếc, cô còn trẻ và mù quáng, đã đánh giá sai người. Cô đã sai lầm khi tin vào tình yêu.

Vân Thanh nhếch môi, nở một nụ cười tự giễu. Cô đang cười chính mình.

"Được rồi, anh cả."

Đã đến lúc cô lấy lại mọi thứ thuộc về mình.

Hoắc Xuyên vội vàng rời khỏi bệnh viện, khuôn mặt tái mét. Hắn nhìn xung quanh, nhưng không thấy Vân Thanh đâu cả.

Hoắc Xuyên lấy điện thoại ra, tất cả những gì anh nhận được chỉ là một dòng thông báo: "Số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được."

"Giám đốc, chúng tôi đã tìm kiếm toàn bộ bệnh viện, nhưng vẫn không tìm thấy phu nhân."

Một nhóm người mặc vest đen chạy lại, dẫn đầu bởi thư ký của Hoắc Xuyên và trưởng nhóm bảo vệ, Trần Khải.

Lời của Trần Khải khiến khuôn mặt Hoắc Xuyên trở nên càng tối tăm hơn. Người phụ nữ này có thể đi đâu được chứ? Sau ba năm chỉ ở trong biệt thự làm nội trợ, sau khi ly hôn Vân Thanh không có ai để dựa vào. Cô sẽ sống như thế nào?

Hơi thở của Hoắc Xuyên ngưng lại, lồng n.g.ự.c cảm thấy nặng nề. Nghĩ đến việc Vân Thanh đã nhanh chóng và dứt khoát ký vào đơn ly hôn, Hoắc Xuyên đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu sai ý định của Vân Thanh.

Ánh mắt Hoắc Xuyên trở nên tối sầm, anh ra lệnh:

"Nhanh đi điều tra. Chúng ta phải tìm ra chỗ ở của Vân Thanh!"

"Vâng."

..

Trong một biệt thự sang trọng ở ngoại ô.

Một chiếc Bentley đen từ từ tiến vào. Vân Thanh nhìn nơi mình đã sống từ nhỏ, một cảm giác u sầu dâng lên trong lòng. Nếu cô không cố chấp kết hôn với Hoắc Xuyên thì sao có thể không nói một lời mà bỏ nhà đi?

Theo bước chân của anh trai mình, Vân Thanh tiến vào phòng khách. Cha của cô, Vân Khôn đang ngồi trên sofa, nhìn cô với ánh mắt rực lửa.

"Cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao? Thật là bướng bỉnh mà."

Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cha mình, Vân Thanh không khỏi bật khóc. Vân Khôn có vẻ lo lắng, ông đứng dậy và từ từ bước về phía Vân Thanh.

Ông đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Vân Thanh.

"Sao lại khóc rồi? Với tính cách của con, biết quay về là tốt rồi, ba rất vui đó. Hoắc Xuyên chẳng xứng đáng với con đâu. Ba đã chờ ngày con rời bỏ hắn lâu rồi. Sao nào? Con có muốn quay về tiếp quản Vân gia không?"

Vân Khôn nói một cách nhẹ nhàng. Ông không quyết đoán và độc đoán như những người khác trong giới kinh doanh. Ông luôn là một người cha yêu thương con gái của mình.

Vân Thanh nghe vậy liền nức nở và gật đầu.

"Cha, con sẵn sàng rồi."

Ba năm đủ để cô nhìn rõ bản chất tình yêu và trái tim của Hoắc Xuyên. Thứ tình yêu mà cô đã từ bỏ tất cả để theo đuổi chỉ là một trò đùa. Hoắc Xuyên không xứng đáng. Giống như những gì Vân Thanh đã nói, cô không cần hắn nữa. Cho dù là Hoắc Xuyên hay tình yêu, cô đều không cần nữa. Vân gia mới thật sự là chỗ dựa của cô.

Vân Thanh nép vào lòng cha mình. Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Vân Khôn thở dài và một tia bất mãn thoáng qua trong mắt ông. Tất nhiên, tia bất mãn này đều dành cho Hoắc Xuyên. Nếu không phải vì tình cảm của con gái và lời hứa mà ông đã từng hứa năm đó, ông thật sự muốn xé nát tên khốn Hoắc Xuyên đó ra!

Còn Hoắc gia…nếu không phải vì đứa con gái quý giá của ông, Hoắc gia cũng không tồn tại đến tận bây giờ.

Vân Khôn nghiến răng. Ông căm ghét việc con gái mình bị Hoắc Xuyên làm mê muội.

"Cứ nghỉ ngơi trước đi. Hai ngày nữa, Vân Triết sẽ đưa con đến công ty để làm quen. Sau đó ba sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để mọi người biết rằng công chúa nhỏ của Vân gia đã trở lại!"

Đặc biệt là cậu, Hoắc Xuyên, hãy mở mắt to ra và nhìn rõ vợ của mình đi, người mà cậu từng khinh thường, lại có địa vị cao quý như thế nào!

Khoé miệng Vân Khôn cong lên một nụ cười mỉa mai. Trước khi Vân Khôn tổ chức tiệc, bạn thân nhất của Vân Thanh, Cố Chi đã nhận được tin Vân Thanh trở về. Sáng hôm sau, cùng với tiếng gầm rú của động cơ, một chiếc xe sang màu xanh hoàng gia dừng lại trước cửa biệt thự Vân gia.

Cố Chi bước đi với đôi chân dài như người mẫu, cô không thể chờ đợi hơn nữa mà nhanh chóng tìm gặp Vân Thanh. Cô bỏ kính râm sang một bên và ôm chầm lấy Vân Thanh.

"Ôi, tiểu công chúa Vân Thanh của tôi, cuối cùng cậu cũng về rồi!"

"Mình nghe nói cậu và Hoắc Xuyên đã ly hôn rồi sao? Làm tốt lắm!"

"Nhìn cậu đi. Cậu vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp, gia đình lại giàu có thế kia. Tại sao cậu lại nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy chứ? Từ bỏ cả khu rừng chỉ để lấy một cái cây cong queo thì thật không đáng mà!"

Cố Chi ôm cổ Vân Thanh mà nói huyên thuyên.

Ngày trước, khi Vân Thanh như một con thiêu thân lao vào lửa, ngoài Vân gia, cô là người phản đối chuyện này nhiều nhất. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng Vân Thanh giống như lão già Vân Khôn kia. Cô bạn của mình rất bướng bỉnh và không dễ dàng để thuyết phục.

Khi hít vào hương nước hoa quen thuộc trên người Cố Chi, nước mắt Vân Thanh liền ứa ra, một nụ cười hiếm hoi hiện lên khuôn mặt cô.

Sau khi gả vào nhà họ Hoắc, cô đã dành toàn bộ tâm trí vào hắn, rất ít khi nói chuyện với Cố Chi. Đến giờ mới nhận ra bản thân thực sự quá ngu ngốc.

Hai người bạn thân đã lâu rồi không gặp nên họ đã trò chuyện rất lâu. Cuối cùng thì căn biệt thự lớn của Vân gia lại tràn ngập tiếng cười.

Team Hạt Tiêu

Trong lúc trò chuyện, Vân Thanh đột nhiên ngây người như nhớ ra điều gì đó, cô nhíu mày nói:

"Mình để quên một số tài liệu ở biệt thự Hoắc gia mất rồi."

"Mau đi lấy chúng đi." Cố Chi nói với vẻ không hài lòng. "Đi nào, mình sẽ đi cùng cậu!"

Cố Chi kéo Vân Thanh vào chiếc xe thể thao của mình và đạp ga, đến trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc. Tuy nhiên, họ không ngờ sẽ chạm trán với người nhà Hoắc gia ngay khi vừa bước vào biệt thự.

Đó là mẹ của Hoắc Xuyên, Tôn Lan.

Tôn Lan không khách khí trợn mắt, thô lỗ bói.

"Không phải tôi đã nói với cô đừng dẫn người lạ vào nhà rồi hay sao?"

"Đây là nhà họ Hoắc, không phải là cái chợ!"

Tôn Lan liếc nhìn Cố Chi. Lời nói của bà đầy châm biếm.

Cố Chi tức giận đến mức bật cười.

"Bà già, bà nói ai là người lạ hả? Sao? Bà ghen tỵ vì tôi trẻ hơn và xinh đẹp hơn bà à? Nếu là tôi, tôi cũng chẳng thèm để mắt đến Hoắc gia các người!"

Cố Chi không phải là người dễ bị bắt nạt.

Bà dám khiêu khích tôi sao? Tôi sẽ cho bà sáng mắt ra!

Tôn Lan bị Cố Chi chọc giận. Bà không thể trị được Cố Chi, vậy sao có thể kiểm soát được Vân Thanh được đây?
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 3: Chương 3



Trong suốt ba năm hôn nhân, Vân Thanh luôn luôn khiêm nhường. Vậy nên Tôn Lan mới thường trút hết sự giận dữ của mình lên Vân Thanh.

"Vân Thanh! Nhìn bạn của cô đi! Chẳng trách Hoắc Xuyên muốn ly hôn với cô! Người như cô không xứng với Hoắc Xuyên nhà tôi! Nếu không phải vì cô, Hoắc Xuyên đã cưới một tiểu thư danh giá và sống hạnh phúc hơn bây giờ! Cô giống như một con gà lôi đang tán tỉnh phượng hoàng. Mọi người đã gọi cô là Hoắc phu nhân suốt ba năm qua, cô thực sự tự cho mình cái danh đó sao? Đúng là mơ mộng hão huyền! Mau biến đi! Hai người mau biến đi! Đừng làm xấu mặt Hoắc gia chúng tôi!"

Tôn Lan đẩy cô khiến Vân Thanh mất thăng bằng suýt ngã. Cố Chi liền tức giận. Nghĩ đến những gì Vân Thanh phải chịu đựng khi ở Hoắc gia, Cố Chi liền không ngần ngại trả đũa mà đẩy Tôn Lan ngã xuống đất.

"Ái, ái, đau quá!"Tôn Lan ôm lấy eo. Dù vậy bà ta vẫn không chịu buông tha cho cô.

"Vân Thanh! Cô mù sao? Mau đến giúp tôi!"

Vân Thanh mặt không chút cảm xúc.

Cô nhìn Tôn Lan từ trên cao, lạnh lùng hỏi.

"Tại sao tôi phải giúp bà? Bà là ai chứ? Bà đã không tôn trọng bạn tôi mà giờ còn muốn tôi giúp bà? Thật nực cười!"

Vân Thanh cười nhạt, cô bước ngang qua Tôn Lan, trở về phòng để lấy đồ của mình sau đó sải bước rời đi, trong lòng không còn chút lưu luyến nào.

Chiếc xe thể thao màu xanh lam vừa rời đi thì Hoắc Xuyên trở về, Tôn Lan lúc này mới loạng choạng đứng dậy, khi nhìn thấy Hoắc Xuyên, bà ta lập tức chạy lại và nắm lấy tay Hoắc Xuyên, vẻ mặt đầy tức giận và hung dữ.

"Hoắc Xuyên, mẹ nói cho con biết, bất kể thế nào con cũng đừng liên quan gì đến Vân Thanh! Con khốn đó không xứng với con, không xứng với Hoắc gia chúng ta Cô ta thậm chí còn không quan tâm đến tôn nghiêm của mình, lúc nãy cô ta còn đẩy mẹ nữa đó! Một người đáng khinh như vậy, gã vào Hoắc gia chỉ mang lại sự nhục nhã cho chúng ta mà thôi!"

Team Hạt Tiêu

Hoắc Xuyên có vẻ không kiên nhẫn, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Tôn Lan, đôi mắt đen của hắn bỗng tối sầm lại.

"Mẹ đã gặp Vân Thanh sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu hả mẹ?!"

Hắn hoàn toàn bỏ qua những phàn nàn hay chửi rủa của Tôn Lan, chỉ quan tâm đến Vân Thanh khiến Tôn Lan ngỡ ngàng.

"Cô ta đã đi rồi, mẹ muốn nhanh chóng để cô ta rời đi càng xa càng tốt!"

Hoắc Xuyên nhẹ nhàng tặc lưỡi, hắn không do dự đẩy tay Tôn Lan ra, quay lưng rời đi tìm Vân Thanh, để mặc Tôn Lan hoảng hốt lớn tiếng gọi phía sau lưng hắn.

"Hoắc Xuyên!"

"Sau khi ly hôn con không chia tài sản đúng chứ? Con không th mắc mưu của người phụ nữ đó được!"

Hoắc Xuyên dừng lại, hắn cảm thấy khó chịu, dù sao đi nữa Vân Thanh vẫn là vợ hắn, làm sao Tôn Lan có thể nói những lời như vậy về cô ấy? Hoắc gia luôn đối xử lạnh nhạt với Vân Thanh, nhưng Hoắc Xuyên luôn cho rằng đó là vì họ vẫn chưa quen biết nhau cũng không coi trọng nhau, vậy nên hắn cũng không để tâm nhiều.

Hơn nữa, miễn là hắn và Vân Thanh sống cuộc sống của riêng mình, hắn không quan tâm gia đình hắn nghĩ gì, nhưng bây giờ có vẻ như hắn đã sai? Tôn Lan không chỉ lạnh nhạt với Vân Thanh mà còn rất keo kiệt và khinh thường…

Hoắc Xuyên hít một hơi thật sâu, cảm thấy có chút bực bội.

"Cô ấy không yêu cầu bất cứ điều gì cả."

Sau khi trả lời Tôn Lan một cách lạnh lùng, Hoắc Xuyên vội vã rời đi. Hắn phải đi tìm Vân Thanh. Hắn muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Hoắc Xuyên từ người bảo vệ đã tìm ra hướng Vân Thanh rời đi. Ngay khi hắn chuẩn bị lái xe, Tôn Lan lại gọi đế.

"Hoắc Xuyên! Con đ* Vân Thanh đã nói dối! May mắn là mẹ đã đề phòng cô ta từ trước. Mẹ vừa quay lại phòng đã thấy chiếc nhẫn kim cương trong két sắt đã biến mất! Đó là một chiếc nhẫn kim cương lớn trị giá hàng triệu lận đó! Chắc chắn là ả Vân Thanh đã lấy trộm rồi! Nếu không, một người dân quê bình thường như cô ta thì sao có thể sống được ở thành phố lớn như vậy?! Hoắc Xuyên, nhanh chóng lấy lại chiếc nhẫn kim cương đó, nó là của Hoắc gia, chúng ta không thể để cô ta lấy nó đi!"

Đôi mắt Hoắc Xuyên tối sầm lại, hắn vẫn nhớ rằng chiếc nhẫn kim cương đó là nhẫn cưới của hắn và Vân Thanh, thế nhưng hắn chưa bao giờ đeo lại nó.

Lúc đầu, Vân Thanh coi chiếc nhẫn kim cương như báu vật, cả ngày không nỡ tháo nó ra, từ khi nào cô lại khóa chiếc nhẫn kim cương trong két sắt vậy?

Hoắc Xuyên bỗng cảm thấy sợ hãi, điều đó giống như Vân Thanh đã tự nguyện cắt đứt quan hệ với hắn mà hắn không hề hay biết, chiếc nhẫn kim cương đã bị khóa lại, dù anh có cố gắng thế nào cũng không tìm thấy dấu vết của nó…

Rome không được xây dựng trong một ngày, cũng như hôn nhân không thể sụp đổ trong một ngày, mọi thứ đều có thể bắt nguồn từ khởi đầu.

Tôn Lan vẫn đang nói huyên thuyên trên điện thoại, Hoắc Xuyên liền nói với giọng trầm thấp.

"Chiếc nhẫn kim cương đó ngay từ đầu là của Vân Thanh. Cô ấy muốn mang nó đi cũng là điều dễ hiểu, con sẽ không yêu cầu cô ấy trả lại, vậy thôi."

Hoắc Xuyên lạnh lùng cúp máy.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 4: Chương 4



Trong biệt thự, Tôn Lan cảm thấy hoảng loạn, bà muốn đập vỡ chiếc điện thoại trong tay.

Được, được lắm!

Hoắc Xuyên không quan tâm, nhưng bà thì có! Bà vậy mà không thể kiểm soát được con ả Vân Thanh đó sao? Làm sao một người nghèo nàn như vậy có thể đấu lại bà cơ chứ?!

Tôn Lan trừng mắt nhìn về phía cánh cửa, đôi mắt đầy sự tối tăm và độc ác.

..

Trong chiếc xe thể thao, Cố Chi cong môi nở một nụ cười chế nhạo.

"Người nhà Hoắc gia thật khác biệt mà! Bà già lúc nãy là mẹ chồng của cậu à? Nghĩ đến việc cậu đã sống cùng bà ta trong ba năm trời! Nếu là mình, mình chẳng thể chịu đựng nổi một phút đâu! Nhìn cái vẻ mặt nhà giàu mới nổi của bà ta mà xem, ghê tởm thật!"

Cố Chi luôn nhanh miệng, Vân Thanh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng mà không nói thêm gì, không phải vì cô cảm thấy tội nghiệp cho Tôn Lan, mà đơn giản là cô cảm thấy không cần thiết.

Năng lượng và cảm xúc của mỗi người là hữu hạn. Cô không muốn lãng phí nó vào Tôn Lan.

Cố Chi nhanh bỏ qua chuyện này. Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa khi trở về Vân gia.

Điều làm Vân Thanh vui mừng hơn nữa là anh trai cô, người luôn bận rộn và khó gần cũng có mặt ở nhà!

Vân Triết hiện giờ là giám đốc điều hành tập đoàn của Vân gia. Sau khi tiếp quản chức vụ của Vân Khôn, mỗi ngày anh rất bận rộn.

Vân Thanh không ngờ rằng Vân Triết lại tự mình đến đón cô từ bệnh viện ngày hôm đó, thế nhưng sau khi đưa Vân Thanh về nhà, Vân Triết đã vội vàng rời đi với dáng vẻ bận rộn.

"Anh cả!"

Vân Thanh vui mừng kêu lên và ôm lấy tay Vân Triết một cách trìu mến, Vân Triết đặt tài liệu trong tay xuống rồi nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối trên trán Vân Thanh, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt lạnh như băng ngàn năm không thay đổi của anh.

Cố Chi đi theo sau Vân Thanh bỗng đỏ mặt.

"Xin lỗi, hôm đó anh có chuyến công tác nên đã rời đi mà không nói chuyện với em."

Trước khi Vân Thanh kịp hỏi tại sao hôm đó anh rời đi, Vân Triết đã chủ động giải thích với giọng điệu đầy hối lỗi, Vân Thanh mỉm cười lắc đầu.

"Không sao đâu, anh cả. Em biết anh bận mà."

Vân Triết cảm thấy ấm lòng khi thấy em gái mình ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Anh cầm hộp quà bên cạnh đưa cho Vân Thanh.

"Đây, quà của em, em xem có thích không."

Vân Thanh háo hức mở hộp quà. Bên trong là một chiếc túi Channel cao cấp trông rất đắt tiền.

Vân Khôn có ba con trai và một cô con gái, Vân Thanh là đứa được cưng chiều nhất trong gia đình, kể từ khi còn nhỏ, ba anh trai của cô luôn tặng quà cho cô, từ kẹp tóc cho đến các món quà đắt giá, miễn là ba người họ muốn, không cho Vân Thanh có cơ hội từ chối.

Vân Thanh cũng đã quen với điều đó. Cô nhận món quà từ Vân Triết, ngọt ngào nói.

"Cảm ơn anh, anh cả."

Vân Triết cong môi, anh ngước lên nhìn Cố Chi cách đó không xa, nhận thấy được điều đó Cố Chi vội vàng tránh ánh mắt của anh.

Vân Triết mỉm cười và đưa một hộp quà khác cho Cố Chi.

"Cố Chi, đây là quà của em."

Anh đã nghe từ người quản gia rằng Cố Chi đã đến thăm Vân gia, là con trai trưởng, Vân Triết luôn đối xử tốt với mọi người. Vậy nên Cố Chi cũng có một món quà. Tuy nhiên Cố Chi không ngờ rằng mình cũng có quà, niềm vui trong ánh mắt cô hiện lên rất rõ ràng.

"Cảm…cảm ơn anh, anh Triết!,"

Cố Chi vui vẻ nhận món quà, cô ngại ngùng không dám mở nó trước mặt Vân Triết, nhưng quà từ Vân gia thì chắc chắn rất đắt tiền đi? Mà cho dù có rẻ đi nữa, cô cũng sẽ không bận tâm!

Vân Triết đã tự tay tặng cho cô đó! Cố Chi mím môi cười thầm. Vân Thanh nhạy bén nhận ra điều gì đó, ánh mắt tinh quái của cô lia giữa Cố Chi và Vân Triết, Vân Thanh đã bắt đầu nghĩ đến sự tương hợp giữa cô bạn thân và anh trai mình.

Họ quả là trời sinh một cặp.

Team Hạt Tiêu

Nếu Vân Triết không đột nhiên lên tiếng, Vân Thanh thậm chí đã nghĩ đến kiểu dáng váy phù dâu phù hợp với mình nữa cơ, thế nhưng lời nói của Vân Triết đã cắt đứt tất cả những mộng tưởng của cô.

"Anh hai và anh ba của em đều đang ở nước ngoài. Những ngày tới, em hãy đi theo anh, anh sẽ dẫn em đi làm quen với công ty."

Khi nghe những lời đó, sắc mặt Vân Thanh ngay lập tức trở nên khó chịu, trong số ba anh trai, Vân Triết là người cuồng công việc nhất!

Cô đã nghĩ đến việc để anh hai và anh ba lén lút đưa cô ra ngoài chơi, nhưng bây giờ có vẻ như đó là một tương lai xa vời…

Vân Thanh muốn khóc nhưng không rặn được nước mắt. Cô chỉ có thể tự ép mình đồng ý.

..

Tối hôm đó, Cố Chi ở lại biệt thự Vân gia. Vân Thanh thấy rõ điều đó nhưng không nói gì.

Tuy nhiên, ngay khi Vân Thanh bước ra khỏi phòng tắm, cô đã nghe giọng Cố Chi mắng.

"Đm!"

"Hoắc gia không có chút xấu hổ nào sao?!"

Hoắc gia?

Bàn tay của Vân Thanh đang lau tóc liền dừng lại. Cô đến bên Cố Chi ngồi xuống. Cô thò đầu ra và nhìn vào điện thoại của Cố Chi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Cậu mau xem đi!"
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 5: Chương 5



Cố Chi đưa điện thoại của mình cho Vân Thanh, nhìn vào từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất là "Cựu phu nhân Hoắc gia là một kẻ trộm", khuôn mặt Vân Thanh bỗng chốc tối sầm lại.

Cô duỗi ngón tay trắng muốt của mình nhấp vào bài viết, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trong bài đăng mới nhất của tập đoàn Hoắc thị trên weibo, họ đã công khai cáo buộc Vân Thanh ăn cắp tài sản của Hoắc gia sau khi ly hôn, đó chính là chiếc nhẫn kim cương trị giá hàng triệu tệ.

Hoắc thị thậm chí còn mỉa mai rằng họ hy vọng Vân Thanh có thể giữ mình trong sạch và không làm gì có hại cho Hoắc thiếu, hết lần này đến lần khác họ ngầm cho rằng Vân Thanh là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này.

Các netizen chửi bới không ngừng, một số người thậm chí còn đào bới tài khoản weibo của Vân Thanh và để lại những bình luận châm biếm.

Khuôn mặt Vân Thanh tối sầm, cố kìm nén cơn tức giận, ngay từ đầu cô có quan tâm đến chiếc nhẫn cưới của Hoắc Xuyên đâu chứ? Cuộc hôn nhân của họ đã chấm dứt, cô không muốn đeo chiếc nhẫn đó, vì nó chẳng khác nhắc nhở cô về sự nhục nhã mà cô đã phải chịu đựng trong ba năm qua.

Cố Chi cũng rất tức giận, nhưng cơn giận của cô lại khác biệt với Vân Thanh.

"M* kiếp, Hoắc Xuyên chỉ tặng cậu chiếc nhẫn trị giá hàng triệu tệ thôi sao? Bố thí cho ăn mày à?! Món trang sức rẻ nhất của cậu còn hơn cả số tiền này nữa mà, đúng chứ? Thật không nói nên lời mà!"

Sau khi Cố Chi cằn nhằn xong, cô quay sang hỏi:

"Cậu định làm gì đây? Rõ ràng đây là vu khống còn gì!"

Vân Thanh cười nhạt, cô bình thản gọi điện cho Vân Triết.

"Anh cả, em nhớ rằng công ty quản lý của anh ba đứng tên em, đúng không?"

"Đúng vậy, người phụ trách hiện tại là Lưu Đào. Em dự định làm gì sao? Có cần anh giúp không?"

Vân Triết hỏi với vẻ lo lắng.

"Không cần đâu anh." Vân Thanh hít sâu, ánh mắt sắc bén. "Chỉ là chuyện nhỏ. Em có thể tự xử lý."

Hoắc Xuyên, anh thực sự muốn đẩy tôi đến chỗ ch*t sao?

Vân Thanh cười giễu cợt, cô không phải là người không dễ bị trêu chọc.

Ngày hôm sau, đồng hồ điểm chín giờ, lưu lượng truy cập internet đạt mức cao nhất, Vân Thanh, người đã lên hot search suốt một đêm cuối cùng cũng đã phản công.

Vân Thanh đăng một bức ảnh trực tiếp trên tài khoản weibo của mình, là bức ảnh mà Bạch Đình đã từng gửi cho cô, có thể chứng minh Hoắc Xuyên đã không chung thủy với cô.

Cô đăng tải thêm một bài viết lên weibo.

[Sau ba năm được gã vào Hoắc gia, tôi tự hỏi liệu mình có thể sống đúng với lương tâm hay không, nhưng có vẻ như Hoắc thiếu không có cùng ý nghĩ với tôi, tôi nghĩ mọi người có thể thấy rõ người đã đánh cắp chiếc nhẫn kim cương đó. Tôi mong rằng Hoắc thiếu sẽ ngừng việc vu khống tôi, thay đổi bản thân và trở thành người tốt hơn!]

Dưới bài viết, Vân Thanh còn đính kèm một bức ảnh, đó là bức ảnh chụp em gái của Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh đã chi tiêu rất nhiều tiền tại một sòng bạc ở nước ngoài, trên tay Hoắc Tịnh còn đeo chiếc nhẫn kim cương.

Sòng bạc nước ngoài ngay lập tức phát một thông cáo nói rằng tiểu thư Hoắc Tịnh đã cầm cố chiếc nhẫn kim cương vì nợ tiền cờ bạc, sòng bạc còn công bố một bức ảnh hợp đồng và chiếc nhẫn kim cương cùng lúc, bằng chứng vô cùng xác thực.

Ngay lập tức dư luận dậy sóng, đúng như Vân Thanh đã nói, bất cứ ai có mắt đều có thể thấy rõ rằng những lời khiếu nại của Hoắc gia đối với Vân Thanh đều là tin đồn!

"Hoắc gia thật bao dung quá nhỉ, thế mà lại chơi trò đổ lỗi sao?"

"Ai đó có thể nói rõ cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra được không?"

"Trời ạ, Hoắc Xuyên thoạt nhìn giống như kẻ vô dụng, không nghĩ tới sau lưng chúng ta lại là loại người như vậy! Tôi nôn mất…"

"Sau này tôi sẽ không bao giờ mua bất cứ thứ gì của Hoắc gia nữa. Mọi người cùng nhau tẩy chay đi!"

..

Dư luận đang sôi sục, trong sự phấn khích của đám đông, cổ phiếu của Hoắc thị không ngừng giảm trong vòng một ngày.

Team Hạt Tiêu

Trong văn phòng, Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị thị trường chứng khoán với vẻ mặt u ám.

"Ai cho phép các người phát biểu lung tung vậy hả?! Chuyện quan trọng như vậy mà không thông báo cho tôi biết sao?!"

Giọng nói của Hoắc Xuyên cực kỳ trầm thấp, trước bàn làm việc, giám đốc truyền thông của tập đoàn Hoắc thị đang run rẩy vì sợ hãi, nhỏ giọng giải thích.

"Đó là lệnh của lão phu nhân…lão phu nhân đã nói rằng ngài đã đồng ý rồi nên tôi…"

Hơi thở của Hoắc Xuyên như ngưng lại, đường gân m.á.u trên trán anh đều nổi lên.

"Lời của phu nhân thì lớn lắm sao? Không cần xác nhận với tôi sao?! Não của các người để ở đâu hả?!"

Hoắc Xuyên ném tài liệu lên bàn, hắn quay sang Trần Khải ra lệnh.

"Tất cả mọi người trong bộ phận truyền thông đều bị sa thải, mau thu dọn rồi nghỉ việc đi! Còn nữa, nói với bộ phận tiếp cận công chúng, nếu họ không giải quyết vấn đề này một cách ổn thỏa thì tốt nhất nên nghỉ việc luôn đi!"

Trần Khải gật đầu đáp "vâng" rồi vội vã rời khỏi văn phòng của chủ tịch.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 6: Chương 6



Một lát sau, Trần Khải quay lại với vẻ mặt khó coi.

"Giám đốc Hoắc, phòng tiếp cận công chúng nói là chủ tịch Lưu của công ty giải trí Tân Dao đã ra lệnh rằng lời nói của cô Vân Thanh sẽ là chủ đề nóng trong 72 giờ, không được chậm hơn một giây."

Công ty giải trí Tân Dao? Lưu Đào? Tại sao anh ta lại giúp Vân Thanh? Mối quan hệ giữa Vân Thanh và anh ta là gì?

Hoắc Xuyên gật đầu, trong mắt hiện lên một cơn bão dữ dội.

"Tôi hiểu rồi."

Hoắc Xuyên nhàn nhạt nói với giọng trầm thấp. Công ty giải trí Tân Dao là công ty dẫn đầu trong ngành giải trí, ngay cả tập đoàn Hoắc thị cũng phải cân nhắc trước khi đối mặt.

Vân Thanh a Vân Thanh… em thực sự làm anh rất bất ngờ đấy.

Hoắc Xuyên nhíu mày, tâm trạng cực kỳ không tốt.

Đúng lúc đó cha của hắn, Hoắc Phong gọi điện đến.

Hoắc Xuyên sốt ruột nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng của Tôn Lan:

"Hoắc Xuyên! Mau bảo con đ* Vân Thanh kia xóa bài viết đi, sau này nhà họ Hoắc có còn chút mặt mũi nào nữa không? M* kiếp, cô ta thật vô liêm sỉ, vì cô ta nên nhà họ Hoắc chúng ta mới bị nhục nhã như vậy!"

Hoắc Xuyên nghiến răng.

"Con không phải đã nói mẹ đừng để ý đến chuyện chiếc nhẫn rồi sao? Hơn nữa, chiếc nhẫn kia rõ ràng là do Hoắc Tịnh lấy trộm, Vân Thanh đâu có liên quan gì?"

Tôn Lan dừng một lát, liền sốt ruột nói:

"Gì đây? Con bây giờ là đang trách ta sao?! Lúc trước ta đã nói với con đừng kết hôn với ả Vân Thanh kia rồi, là con không nghe, con có tư cách gì mà chất vấn ta hả?!"

Thấy Tôn Lan bắt đầu nặng lời, Hoắc Phong không nhịn được nữa dành điện thoại từ tay vợ, thấp giọng nói:

"Hoắc Xuyên, chuyện này nhất định phải giải quyết sớm nhất có thể, xóa sạch mọi tin tức trên mạng ngay lập tức!"

"Con không thể xóa được." Hoắc Xuyên lạnh lùng nói. "Hiện tại, Hoắc gia chỉ có thể xin lỗi để đền bù tổn thất."

"Tại sao?! Tại sao chúng ta phải xin lỗi?! Rõ ràng là do con khốn đó gây chuyện mà!"

Tôn Lan ngắt lời, ý tứ rõ ràng không muốn bỏ qua. Hoắc Xuyên nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên thành một đường.

Tại sao mẹ lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vân Thanh? Nếu Tôn Lan không cố ý hãm hại Vân Thanh thì Vân Thanh đâu có trả đũa không phải sao?

"Anh Hoắc, anh đừng coi tôi là người xấu…"

Lời nói của Vân Thanh làm Hoắc Xuyên cảm thấy mắt cay cay, chính mẹ hắn mới là người không chịu buông bỏ và đang tạt nước bẩn vào người cô…

Hoắc Xuyên cụp mắt xuống, cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng lại không thể làm gì.

Team Hạt Tiêu

Sự im lặng của anh chỉ càng khích lệ Tôn Lan, dựa vào sự hiện diện của Hoắc Phong, bà thậm chí còn vô liêm sỉ nói thêm:

"Hoắc Xuyên, mẹ không quan tâm con dùng kế sách gì, nhưng Vân Thanh nhất định phải đến nhà họ Hoắc để xin lỗi chúng ta! Con khốn này, sao lại dám làm ra loại chuyện vô pháp vô thiên như vậy chứ?"

Nói xong, Tôn Lan tức giận cúp điện thoại, Hoắc Xuyên dựa vào ghế da, nhắm mắt lại, cau mày, dùng ngón tay thon dài xoa xoa thái dương.

Anh và Vân Thanh đã ly hôn, anh có quyền gì đi tìm Vân Thanh? Chưa kể đến việc anh ta thậm chí còn không biết Vân Thanh hiện đang ở đâu…

Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên từ từ mở mắt ra, cảm xúc trong mắt không thể nào hiểu nổi.

“Có tìm thấy dấu vết gì của Vân Thanh không?”

Hoắc Xuyên lạnh lùng hỏi Trần Khải đứng ở một bên, thân thể Trần Khải cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười, thận trọng trả lời:

"Thưa giám đốc, chúng tôi vẫn chưa tìm được, xem ra Vân tiểu thư không ở trong thành phố, nếu cô ấy vẫn còn ở thành phố, chúng ta đã có thể dễ dàng tìm được cô ấy…"

Trần Khải giải thích, Hoắc Xuyên nhíu mày, càng lúc càng buồn bực.

Sau đó, tập đoàn Hoắc thị đã xóa những lời chỉ trích về Vân Thanh, thậm chí còn đưa ra lời xin lỗi, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, thế nhưng Hoắc thị không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào về việc Hoắc Xuyên và Vân Thanh ly hôn, khiến công chúng có cớ để bàn tàn.

Hoắc Xuyên vuốt màn hình điện thoại, tỏ vẻ khinh thường những lời chửi bới của cư dân mạng, so với điều đó, hắn quan tâm đến những bài viết trong tài khoản của Vân Thanh hơn.

[Hôm nay mình đã kết hôn với Hoắc Xuyên.]

[Hôm nay Hoắc Xuyên mua quà cho mình, anh xem này, hoa có đẹp không?]

[Mới ngày đầu tiên anh ấy đi công tác mình đã thấy nhớ rồi, làm sao đây?]

...

Tất cả các bài viết đều là viết về hắn, hắn hiện diện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Vân Thanh, dường như không hề thờ ơ như những gì hắn nghĩ.

Ít nhất là sau khi xem weibo của Vân Thanh, Hoắc Xuyên bất ngờ khi nhận ra rằng hắn thực sự có một chút ký ức về những gì mà Vân Thanh đã ghi lại.

Vân Thanh đã từng coi hắn là tất cả, nhưng còn hắn thì sao? Hắn đã làm gì chứ?

Hoắc Xuyên mở nhật ký trò chuyện với Vân Thanh, nội dung chuyển tiền đều hiển thị rõ ràng, sau đó là sự quan tâm từng li từng tí của Vân Thanh dành cho hắn.

Ngón tay của Hoắc Xuyên dừng lại, gương mặt tràn đầy sự cay đắng, hắn đã cố gọi cho Vân Thanh nhưng không thể liên lạc được vì tài khoản hai người đã không còn là bạn bè. Hoắc Xuyên thất vọng tắt điện thoại.

Vân Thanh thật sự nghiêm túc sao?

Hoắc Xuyên nhíu mày, nút thắt trong lòng không thể gỡ bỏ.

Không, hắn không thể để mọi chuyện qua đi như thế được. Hắn phải tìm được cô ấy!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 7: Chương 7



Một vài tháng sau, trong một bữa tiệc tối ở Hải Thành, hầu như tất cả những người nổi tiếng trong thành phố đều có mặt.

Vì buổi tiệc được tổ chức riêng tư nên không có phương tiện truyền thông nào nhận được lời mời. Thế nhưng điều này không ngăn cản các tay săn ảnh ngồi xổm trước cổng và chụp ảnh những thiếu gia và tiểu thư nhà danh giá.

"Này, Hoắc Xuyên tới rồi!"

"Là xe của Hoắc Xuyên kìa!"

..

Trong lúc các tay săn ảnh thì thầm với nhau, xe của Hoắc Xuyên từ từ tiến vào địa điểm tổ chức sự kiện và dừng lại trước thảm đỏ.

Team Hạt Tiêu

Cửa xe mở ra, Hoắc Xuyên mặc một bộ lễ phục cao cấp, trông vừa cao quý vừa xa cách, Bạch Đình cũng từ từ bước xuống xe, mỉm cười nắm lấy tay Hoắc Xuyên, một thoáng khó chịu hiện lên trên khuôn mặt của Hoắc Xuyên, trong khi đó nụ cười của Bạch Đình càng tươi hơn.

Sau khi biết được chuyện Vân Thanh và Hoắc Xuyên ly hôn, Bạch Đình vô cùng hưng phấn, cô tin chắc rằng cơ hội của mình đã đến, thế nhưng mọi chuyện lại không như Bạch Đình nghĩ, sau khi ly hôn Vân Thanh, Hoắc Xuyên không đến bệnh viện thăm ả dù chỉ một lần.

Phải đến khi dùng mối quan hệ của mình để có được lời mời đến dự tiệc tối, ả mới tiếp cận được Hoắc Xuyên…

Ngay lúc Bạch Đình đang suy nghĩ làm sao để dụ dỗ được Hoắc Xuyên vào đêm nay, ánh đèn sân khấu và ánh mắt đang tập trung vào Hoắc Xuyên đột nhiên dịch chuyển.

"Là Vân Triết!"

"Vân Triết ở thành phố Giang đến rồi!"

Trong tiếng reo hò của đám đông, chủ tịch tập đoàn Vân thị bước ra khỏi chiếc Bentley được thiết kế riêng với khí chất phi thường.

Vân Triết vừa xuất hiện, cả hội trường đã náo loạn, rất nhiều doanh nhân trong thành phố đều vây quanh anh, vội vã chào hỏi.

Thế nhưng Vân Triết lại đi ngang qua đám đông với vẻ mặt lạnh lùng và mở cửa xe phía bên kia, Vân Thanh kiêu hãnh bước xuống xe, chủ tịch Vân thị chưa bao giờ mang theo ai cùng đi dự tiệc, hôm nay lại mang theo một nữ nhân đi cùng.

Chiếc váy dài màu sắc tinh khiết do nhà thiết kế hàng đầu thế giới thiết kế và đồ trang sức của giới quý tộc châu Âu đều tôn lên vẻ đẹp của Vân Thanh.

Bản thân Vân Thanh cũng có khí chất cao quý không hề thua kém Vân Triết, nhiều người bắt đầu thì thầm với nhau, thảo luận về thân phận của Vân Thanh.

"Cô ấy và Vân Triết có quan hệ thế nào?"

"Chẳng lẽ là phu nhân?"

...

Tiếng bàn luận xung quanh truyền đến tai Hoắc Xuyên, ánh mắt hắn tối sầm lại, trên mặt Hoắc Xuyên phủ một tầng u ám.

Mặc dù Vân Thanh là vợ trên danh nghĩa của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đưa cô đến bất kỳ sự kiện nào, vì vậy rất ít người biết rằng người phụ nữ lộng lẫy trước mặt hắn không phải là Vân phu nhân, mà là Hoắc phu nhân…

Hoắc Xuyên nhìn Vân Thanh bước về phía mình, trên mặt nở nụ cười nhẹ, nắm lấy cánh tay của Vân Triết.

Ngay lúc hai người chạm mắt nhau, Hoắc Xuyên cảm thấy rõ ràng Vân Thanh không hề coi trọng mình, cô bây giờ chỉ xem hắn như một người xa lạ.

Hoắc Xuyên cảm thấy đau lòng, thế nhưng hắn không ngờ Vân Triết vẫn đưa tay ra trước mặt hắn.

"Tôi đã nghe rất nhiều về cậu, Chủ tịch Hoắc."

Vân Triết cười một cách tự nhiên, nhưng Hoắc Xuyên lại cảm nhận được sự chế giễu cực độ.

"Tôi cũng vậy, chủ tịch Vân"

Hoắc Xuyên bắt tay đáp lại, hai người giao thủ một hồi, thế trận ngang ngửa, Vân Thanh vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vân Triết, cô đã sớm chuẩn bị đối mặt với Hoắc Xuyên, quả nhiên đúng như cô dự đoán, Hoắc Xuyên không thể khiến cô động lòng thêm nữa.

Vân Triết quay đầu lại nhìn cô với vẻ lo lắng, Vân Thanh mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ là Hoắc Xuyên thôi mà, cô cần gì phải quan tâm chứ? Cô chỉ coi hắn là một người qua đường bình thường mà thôi.

Tất cả những điều này đều không thoát khỏi ánh mắt Hoắc Xuyên, hắn cảm thấy như tim mình bị ai đó đ.â.m một nhát, Vân Thanh trước mặt hắn bây giờ đã tự tin, hờ hững hơn trước, cô ấy thật chói mắt, cô ấy hoàn toàn khác so với khi ở bên cạnh hắn, vậy ra tất cả sự thay đổi này đều là do Vân Triết mang lại sao? Sau khi ly hôn với hắn, Vân Thanh đã đến bên Vân Triết sao?

Ánh mắt Hoắc Xuyên mơ hồ, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân căng cứng, Bạch Đình đang bám chặt lấy hắn tự nhiên cảm nhận được sự thay đổi này, ả nghiến răng căm hận, ả ghét vẻ ngoài của Vân Thanh, ghét cách Vân Thanh khiến ả trông giống như một tên hề!

Hoắc Xuyên thậm chí còn không thèm liếc nhìn khuôn mặt đã trang điểm và đồ trang sức mà ả đã chuẩn bị tỉ mỉ, lòng đố kỵ đã lên đến đỉnh điểm, ả chế giễu:

"Vân Thanh, sao chị lại ở đây? Đây là nơi mà chị nên đến sao?"

Ả vừa nói xong, sắc mặt của Hoắc Xuyên và Vân Triết đều biến sắc, Vân Thanh không chút quan tâm, vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước đây.

Ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy cánh tay Hoắc Xuyên của Bạch Đình một lúc lâu, Vân Thanh khẽ hừ một tiếng, tại sao ả lại háo hức muốn vươn lên vị trí Hoắc phu nhân như vậy chứ?

Vân Thanh nhìn thẳng vào mắt Bạch Đình, nhàn nhạt nói:

"Người như cô có thể đến, tại sao tôi lại không thể?"

Chỉ một câu nói đã khiến Bạch Đình tức giận đến mức bùng nổ.

"Cô đang mắng ai hả?!"

Vân Thanh nhún vai không nói gì.

"Tôi có thể biết cô gái này là ai không?” Vân Triết lạnh lùng hỏi. "Hình như tôi chưa từng gặp cô trước đây, hay là do cô quá mờ nhạt nên tôi không để ý nhỉ, Hoắc phu nhân?"

Vân Triết nhìn Hoắc Xuyên bằng ánh mắt khiêu khích.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 8: Chương 8



Lời nói của Vân Triết rõ ràng là đang chế giễu Bạch Đình, cho cô ta nếm mùi vị bị sỉ nhục, anh cố ý nói Bạch Đình là tình nhân mới của Hoắc Xuyên, tiện thể mắng Hoắc Xuyên khẩu vị kém, đây gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn!

Sắc mặt Bạch Đình tái mét, nhưng trước mặt Vân Triết, ả có thể làm gì đây?

Bạch Đình không nhịn được, miễn cưỡng cười nói:

"Chủ tịch Vân, đừng bị người phụ nữ bên cạnh anh lừa gạt, cô ta đã ly hôn rồi!"

Nói cách khác, Vân Thanh chỉ là một người phụ nữ tầm thường.

Vân Triết cười thản nhiên, nhìn Hoắc Xuyên đầy ẩn ý, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng nói:

"Không phải chủ tịch Hoắc đây cũng đã ly hôn rồi sao?"

Lại thêm một đòn chí mạng, Vân Triết quyết tâm bảo vệ Vân Thanh đến cùng khiến Bạch Đình tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ả nhìn Hoắc Xuyên như đang cầu xin giúp, nhưng Hoắc Xuyên vẫn không hề động lòng.

Vân Thanh không thèm để ý đến Hoắc Xuyên, cô ôm chặt lấy cánh tay Vân Triết, không quên châm chọc anh:

"Chúc hai người hôn nhân hạnh phúc, Bạch tiểu thư, cô cũng phải cẩn thận đấy, vị trí Hoắc phu nhân đó ngồi lên cũng không dễ dàng đâu."

Nói xong, cô và Vân Triết nắm tay nhau rời đi không chút do dự, Bạch Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vân Thanh, trong mắt tràn đầy hận ý, hận không thể cào nát mặt cô.

"A Xuyên…"

Ả gọi tên Hoắc Xuyên bằng một giọng nũng nịu , như thể ả vừa phải chịu một sự bất công to lớn.

Hoắc Xuyên không để ý đến ả, lạnh lùng rút tay ra, sải bước tham gia vào buổi tiệc, bóng lưng của hắn thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Vân Thanh và Vân Triết.

..

Bên cạnh hồ bơi, Vân Triết đã đi họp ở công ty, Vân Thanh buồn chán ngồi trên ghế dài, tay cầm ly rượu sâm panh, mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong nước, không ai biết cô đang nghĩ gì.

Mọi người ở đây đều biết cô là do chủ tịch Vân thị dẫn theo, cho nên Vân Thanh không cần bắt chuyện với ai, cũng không có ai dám tiến lên quấy rầy cô ngoại trừ Bạch Đình.

Bạch Đình từ đâu đi tới tức giận mắng:

"Là chị cố tình đúng không?! Chị cố tình tới bữa tiệc, cố tình tìm Hoắc Xuyên, cố tình chọc đến anh ấy để anh ấy thay đổi chủ ý! Vân Thanh, tôi đã nhìn thấu con người chị lâu rồi!"

Bạch Đình cười lạnh một tiếng, hung hăng nói: "Từ bỏ ý định này đi, Hoắc Xuyên tuyệt đối sẽ không thích loại người như chị đâu, hơn nữa, Vân Triết cũng sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của chị và đá bay chị sớm thôi!"

"Nói xong chưa?"

Vân Thanh nghiêng đầu nhìn, nở nụ cười khinh thường.

"Không phải ai cũng coi Hoắc Xuyên như là bảo vật như cô, tìm bạn trai trong thùng rác sao? Chậc chậc, đúng là hợp với tính cách của cô."

Vân Thanh nói xong liền nhấp một ngụm rượu sâm panh, Bạch Đình hơi sững sờ trước thái độ bất cần của Vân Thanh trong giây lát.

Từ khi nào mà người phụ nữ này lại trở nên bá đạo như vậy?!

Bạch Đình không nhịn được, giơ tay hất đổ ly rượu trong tay Vân Thanh:

"Vân Thanh, đừng tưởng rằng chỉ cần gặp được Vân Triết là chị giỏi! Dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể rửa sạch được quá khứ nghèo nàn của chị! Nếu chị không bán m.á.u cho Hoắc Xuyên, chị nghĩ chị có cơ hội được mang những bộ quần áo và trang sức này sao?"

Vân Thanh tặc lưỡi, có nói nhiều hơn cũng vô ích, nếu tiếp tục dây dưa với Bạch Đình chỉ khiến hình tượng của mình trở nên tệ hơn.

Ngay lúc Vân Thanh định quay người rời đi, Bạch Đình đột nhiên tiến lên nắm lấy tay cô, ả như đã phát điên, đột nhiên lại bật khóc nức nở.

"Em xin lỗi, em không cố ý, xin chị tha cho em…"

Team Hạt Tiêu

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Thanh, Bạch Đình đột nhiên ngã xuống hồ bơi khiến cô không kịp trở tay.

"Vân Thanh, là chị ép tôi làm vậy."

Ngoài Vân Thanh ra, không ai nghe được lời nói cuối cùng của Bạch Đình trước khi ả rơi xuống nước.

Cô đột nhiên nhớ lại cảnh tượng như lúc này vào ngày cưới của tôi.

"Vân Thanh, Hoắc Xuyên là của tôi, chị không thể mang anh ấy đi."

Sau đó...cũng giống như ngày hôm nay, Bạch Đình rơi xuống nước, Hoắc Xuyên không chút do dự nhảy xuống, trên người vẫn mặc bộ âu phục chú rể, hôn lễ lập tức trở thành trò cười, mọi người đều cười nhạo Vân Thanh, có lẽ từ ngày đó trở đi, cô luôn là người thua cuộc.

Vân Thanh đột nhiên bậc cười, tiếng bước chân vội vã truyền đến từ phía sau, Vân Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên nhìn cô với ánh mắt thất vọng, sau đó, lịch sử lại tái hiện.

"Ào."

Hoắc Xuyên nhảy xuống, bơi về phía Bạch Đình đang giãy dụa, tất cả những điều này vẫn không thể nào thay đổi, Vân Thanh cụp mắt, vô thức nắm chặt tay.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 9: Chương 9



"Xuyên, đừng trách chị ấy, đều là lỗi của em, là em làm chọc giận chị ấy. Em đến tìm chị ấy để cầu xin chị ấy tha thứ, nhưng chắc là vì chị ấy quá giận, không tha thứ cho em cũng là điều dễ hiểu, tất cả là lỗi của em…"

Bạch Đình trông như một con thỏ yếu đuối, vừa được Hoắc Xuyên cứu lên, ả nhỏ giọng nói một cách đáng thương, lời nói của Bạch Đình cùng vẻ mặt của ả khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải động lòng, nhiều người bắt đầu chỉ trích Vân Thanh.

Hoắc Xuyên ôm Bạch Đình, im lặng nhìn Vân Thanh, Vân Thanh hơi nhướng mày, nhìn Hoắc Xuyên như nhìn một kẻ ngốc: "Anh sẽ lại tin lời cô ta nữa chứ gì? Trước đây tôi lại không nhận ra anh ngốc nghếch đến thế nhỉ?"

Vân Thanh cong môi, khinh thường nhìn hắn.

"Vân Thanh, chị muốn gì thì tìm tôi, đừng chỉ trích A Xuyên!"

"Đừng lo lắng, tôi đã nhắm vào cả hai người, vậy nên không cần giành giật đâu.

Vân Thanh mỉm cười nói tiếp:

"Tôi rất bận, không nói chuyện tiếp với hai người được, tạm biệt."

Nói xong, Vân Thanh xoay người chuẩn bị rời đi, cô không muốn xem tiếp bộ phim nhạt nhẽo này nữa, thế nhưng Bạch Đình lại quá đắm chìm vào vở kịch, cô kéo tay áo Vân Thanh, lại tiếp tục khóc lóc:

"Chị, em biết chị tức giận vì Xuyên bỏ tiền mua m.á.u của chị để cứu em mấy năm qua, nhưng em không làm gì được, chị, em không còn nhiều thời gian nữa, xin chị hãy để em và Xuyên được đến với nhau! Hôm nay chị tới dự tiệc không phải là để đòi tài sản của nhà họ Hoắc sao?"

Bạch Đình cũng thật sáng tạo, càng ngày càng có nhiều người lại gần hóng chuyện, khách mời trong bữa tiệc đều tụ tập xung quanh, ít nhiều đều biết chuyện xảy ra ở nhà họ Hoắc.

Chỉ là vì địa vị của nhà họ Hoắc nên không ai dám công khai bàn luận về chuyện này.

Nhưng bây giờ đã có một bên liên quan đã tự phanh phui mọi chuyện, nếu không hóng hớt thì còn nghĩa lý gì nữa chứ?

Hơn nữa, theo lời người phụ nữ vừa bị rơi xuống nước kia nói, Vân Thanh không hề ngây thơ như những gì được miêu tả trên mạng.

Sắc mặt Hoắc Xuyên tối sầm, hắn không muốn bị Bạch Đình kéo theo, trở thành đề tài bàn tán của mọi người, nhưng chưa kịp kéo Bạch Đình đi, Vân Thanh đã quay người lại, giơ tay tát một cái vào mặt Bạch Đình.

"A!"

Lực mạnh khiến Bạch Đình mất thăng bằng và ngã xuống hồ bơi một lần nữa, lần này không phải Bạch Đình cố ý rơi xuống nước, trong cơn hoảng loạn, Bạch Đình một mình cố gắng bơi vào bờ, sắc mặt tái nhợt.

"Ôi trời, thế mà tôi tưởng cô không biết bơi chứ."

Vân Thanh nhàn nhạt giễu cợt nói, vừa nghe câu này, không chỉ sắc mặt của Bạch Đình và Hoắc Xuyên biến đổi, mà những người xung quanh cũng bắt đầu nghi ngờ con người của Bạch Đình.

Vân Thanh bật. cười, trêu chọc nói:

"Cô rất thích diễn xuất đúng không? Đừng lo, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi."

Nói xong, Vân Thanh sải bước rời đi, không ai biết cô muốn đi đâu, những lời bàn tán và chỉ trích nhỏ nhặt xung quanh khiến Bạch Đình vô cùng bối rối, ả bất lực nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Xuyên, giọng nói nhỏ nhẹ:

" Anh Xuyên, em…"

Hoắc Xuyên không đẩy ả ra, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng:

"Vân Thanh không hề đẩy cô xuống nước đúng không? Vào ngày cưới cũng vậy, phải không?"

Team Hạt Tiêu

Câu hỏi lạnh lùng của Hoắc Xuyên khiến Bạch Đình cảm thấy như bị sét đánh, hạt giống ngờ vực một khi đã gieo xuống sẽ tùy tiện nảy nở, ả không thể để hắn nghi ngờ thêm nữa.

"Xuyên, anh phải tin em! Cho dù là vì Trần Thiên…"

Nghe ả nhắc đến cái tên quen thuộc, lòng Hoắc Xuyên thắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự nghi ngờ và bất mãn trong lòng.

Hắn khoác áo cho Bạch Đình rồi đưa ả rời khỏi nơi rắc rối này, nhưng trước khi anh và Bạch Đình kịp đi xa, giọng nói quen thuộc của Vân Thanh đột nhiên vang lên từ ban công tầng hai.

"Hoắc Xuyên!"

Đây là lần đầu tiên Vân Thanh gọi tên hắn trong ngày hôm nay, thân thể Hoắc Xuyên run rẩy, trong mắt ẩn chứa một tia kinh ngạc khi nhìn Vân Thanh, nhưng rất nhanh, Vân Thanh đã đập tan kỳ vọng nực cười này của anh.

"Bao nhiêu năm qua, anh đã đưa cho tôi tổng cộng 30 triệu tệ để tôi hiến m.á.u cho Bạch Đình. Tôi sẽ trả lại toàn bộ 30 triệu nhân dân tệ cho anh!"

Lời nói vừa dứt, Vân Thanh liền nhấc lên một chiếc vali lớn, tiền giấy bên trong tràn ra, rất nhanh đã phủ kín bầu trời, có cả một dãy va li như vậy dưới chân Vân Thanh.

Vân Thanh từ trên cao nhìn xuống, vỗ tay rồi cười lớn, cô quay người rời đi, đám vệ sĩ của Vân gia phân tán số tiền trong những chiếc vali còn lại.

Chẳng hạn phải họ nói cô muốn phân chia tài sản của nhà họ Hoắc sao? Cô muốn chứng minh cho bọn họ thấy, lời nói của Bạch Đình toàn là dối trá, cũng phải chứng minh cho họ thấy, cô không thiếu tiền và nghèo nàn tới mức phải tranh giành của hồi môn sau khi ly hôn, hành động của cô như là đang xối nước lạnh vào mặt những người đã từng nghĩ về cô như vậy.
 
Back
Top Bottom