Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà

Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 40



Ông Lưu không dám mạo hiểm, nhìn dòng lũ cuồn cuộn, ông không muốn chết trẻ, Hổ Tử nhà ông mới được mấy tháng, ông còn muốn nhìn con trai khôn lớn thành người!

“Thôi kệ, không vớt nữa, đằng nào cá cũng lắm xương, tôi cũng chẳng thích ăn.” Ngoài miệng thì nói không thích, nhưng thực ra là tự dối lòng, chứ không thì cũng tiếc hùi hụi, dù gì người ta cũng có cá mà ăn.

Bọn họ không ra bờ sông vớt cá, nhưng lại không cưỡng được việc hóng chuyện.

Nguyễn Sơ Đường cũng vậy, cứ nằng nặc đòi đi ra ngoài.

Hạ Thục Nghi đành để Nguyễn Đình Chu bế con bé đi xem người ta bắt cá.

Đến bờ sông nơi nước lũ đã dâng cao, họ thấy không ít người vì muốn vớt cá mà bất chấp nguy hiểm, quăng lưới giữa dòng nước xiết.

Nguyễn Sơ Đường liếc mắt một cái là nhận ra ngay chỗ sắp xảy ra chuyện: 【Chính là chỗ đó, vậy mà vẫn có người không sợ chết. Lát nữa chỗ đó sạt lở, bọn họ đều sẽ ngã xuống, bị lũ cuốn trôi, hối hận cũng không kịp.】

Nguyễn Đình Chu nhìn theo hướng mắt con gái, lòng chợt trĩu xuống, anh lớn tiếng gọi: “Lưu Đại Vĩ, mau quay lại! Chỗ đó không an toàn đâu, quay lại mau, các cậu không muốn sống nữa à?”

Lưu Đại Vĩ đang bị réo tên và em trai quay đầu lại, thấy Nguyễn Đình Chu mặt mày sa sầm gọi bọn họ thì sợ đến mức lùi lại mấy bước, cũng không dám mạo hiểm nữa.

Đúng lúc này, họ nhìn thấy chỗ mình vừa đứng, bờ kè sông sụp xuống. Nếu họ còn ở đó, chắc chắn đã ngã nhào xuống nước. Cơn lũ lớn hung dữ thế này, có lẽ họ đã bị cuốn phăng đi rồi.

Ý thức được điều đó, ai nấy đều sợ đến tái mặt, cũng chẳng còn tâm trí vớt cá nữa, vội vàng lùi về nơi an toàn.

Những người khác thì thầm: “Đúng là mạng lớn, suýt nữa thì bị lũ cuốn trôi.”

“Cũng may có anh trí thức Nguyễn, nếu không phải anh ấy nhắc một câu, hai anh em nhà họ Lưu chắc toi mạng rồi.”

Hai anh em biết ơn cứu mạng: “Cảm ơn anh trí thức Nguyễn, sợ chết khiếp, suýt nữa thì chúng tôi rơi xuống rồi.”

“Sau này đừng đến những chỗ nguy hiểm nữa, mạng người chỉ có một, đừng dễ dàng mạo hiểm.” Nguyễn Đình Chu vỗ vai họ, mấy cậu choai choai này đúng là không sợ trời không sợ đất mà.

Nguyễn Sơ Đường mắt long lanh nhìn ba mình: 【Đây là tâm linh tương thông sao?】

Nguyễn Đình Chu xoa cái đầu tròn xoe của cô con gái rượu một cách đầy yêu thương, thầm nghĩ không phải tâm linh tương thông gì đâu, mà là nghe được tiếng lòng của con nên mới biết nguy hiểm đó chứ.

Ông Lưu cũng ra xem náo nhiệt, vốn dĩ ông cũng định đứng ở vị trí đó vớt cá, nếu không phải được Đường Đường nhắc nhở, ông thật sự đã bị lũ cuốn trôi mất rồi.

Đường Đường lại cứu ông một mạng.

Ánh mắt ông Lưu nhìn Đường Đường phải gọi là vô cùng biết ơn.

Nguyễn Sơ Đường không để ý đến ánh mắt của ông Lưu, trong đầu cô bé “ting” một tiếng, giọng nói máy móc vang lên: 【Lưu Quốc Trụ, điểm ước nguyện +1】

Lưu Quốc Trụ chính là tên của ông Lưu.

【Lưu Đại Vĩ, điểm ước nguyện +1】

【Lưu Tiểu Vĩ, điểm ước nguyện +1. Tổng: 10 điểm ước nguyện】

Nguyễn Sơ Đường không ngờ, thế này mà cũng cộng được điểm ước nguyện cho mình.

Cô bé coi như đã hiểu ra, nếu ba mẹ cô bé trực tiếp hoặc gián tiếp thay đổi vận mệnh của những người này, điểm ước nguyện cũng sẽ được tính cho cô bé.

Lại còn có chuyện tốt như vậy sao.

Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ!

【Mười điểm ước nguyện này không thể dùng linh tinh được, phải tích góp lại, đổi lấy không gian chứa vật tư, như vậy ba sẽ không phải vất vả từng chuyến từng chuyến chở gạo đi bán nữa.】

【Có không gian chứa vật tư rồi, có thể cất đồ trong đó, lúc nào cần thì lấy ra dùng, chỉ cần tránh tai mắt người khác là được. Muốn tích trữ bao nhiêu cũng được, không gian rộng như siêu thị Sam's Club, chắc chắn có chỗ chứa đồ.】

【A a a, không gian chứa vật tư của tôi ơi, mi chờ đó, tui sẽ sớm đổi được mi thôi.】Nguyễn Sơ Đường nắm chặt tay.

Nguyễn Đình Chu nhìn con gái cưng đang nắm chặt bàn tay bé xíu ra vẻ nghiêm túc, dáng vẻ ấy khiến anh thấy dễ thương vô cùng, sự cưng chiều trong mắt gần như tràn ra tới.

Đáng yêu quá đi mất.

Cục cưng nhỏ đáng yêu nhường này lại là con gái của anh.

Lúc đang chuẩn bị quay về, Nguyễn Sơ Đường nhìn chằm chằm vào mặt đường ngập nước, trong lòng phấn khích: 【Đây rồi, chính là chỗ này! Đừng đi, lát nữa sẽ có cá tự nhảy lên bờ đó. Cơ hội thử tài nhanh chân lẹ mắt tới rồi, tối nay mẹ có được ăn cá hay không là nhờ cả vào ba đó!】

Nguyễn Đình Chu còn chưa kịp phản ứng, một con cá mè hoa lớn đã nhảy vọt lên khỏi mặt nước, lao thẳng về phía họ.

Nguyễn Đình Chu theo phản xạ đá một chân, con cá mè hoa bị đá văng lên bãi cỏ. Rời khỏi mặt nước, nó chỉ còn biết giãy giụa quẫy đạp yếu ớt trên đất, cá mà lìa khỏi nước thì làm sao sống nổi.

Nhìn con cá mè hoa, Nguyễn Sơ Đường cười toe toét khoe lợi: 【Ha ha ha, tối nay ba mẹ có cá ăn rồi! Vận may này đúng là không ai sánh bằng!】

Nguyễn Đình Chu, người vừa nhặt được một con cá mè hoa, đã nghĩ ngay đến việc chế biến thành hai món.

Đầu cá làm món đầu cá hấp tương ớt.

Thân cá làm món cá phi lê nấu dưa chua, đúng lúc trong nhà còn dưa chua, mùa hè ăn đồ chua cho dễ tiêu.

Những người khác nhìn Nguyễn Đình Chu một tay bế cô con gái cưng, một tay xách con cá mè hoa lớn đi về nhà, ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ ghen tị.

Tại sao bọn họ lại không gặp được chuyện tốt như vậy, có cá tự dưng dâng đến tận cửa chứ?
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 41



Lũ rút xuống, mọi người bắt đầu cứu vớt hoa màu bị ngập, lại một phen bận rộn.

Mỗi lần Nguyễn Đình Chu trở về, trên người không dính bùn đất thì cũng đẫm mồ hôi, lúc này Nguyễn Sơ Đường không dám lại gần, chỉ rúc trong lòng mẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn ba.

Cô bé đã tự ngồi vững được, vớ được thứ gì cũng muốn cho vào miệng gặm, nhất là những thứ cô thèm ăn.

Mấy quả mận chua Nguyễn Đình Chu hái về, cô bé cũng đòi ăn.

Nguyễn Đình Chu thấy cô bé thèm thuồng, bèn cho cô bé l**m thử một miếng. Chao ôi chua quá!

Tức đến nỗi cô bé dụi mặt vào vai Nguyễn Đình Chu, dùng hàm răng mới nhú lên một tí ti để cắn người, nhưng tiếc là răng còn bé quá, cắn chẳng đau chút nào, chỉ như gãi ngứa thôi.

Hành động nhỏ này của cô bé lại khiến anh bật cười, Nguyễn Đình Chu ôm con gái cười khà khà, bao nhiêu mệt mỏi cả ngày dường như tan biến hết!

Nguyễn Sơ Đường tức đến mức thầm chửi trong bụng: 【Ba ba hư, ba ba hư quá!】

Nguyễn Đình Chu bị mắng không những không tức giận mà còn tỏ ra rất vui, cố tình lấy mận chua, đào chua trêu cô bé. Vậy mà lần nào cô bé cũng không nhịn được, cứ há miệng ra ăn, rồi lại bị chua đến nhăn mặt.

Việc đồng áng ở nông thôn thì làm không bao giờ hết.

Dù vậy, mỗi đêm Nguyễn Đình Chu và mọi người vẫn thắp đèn học hành ôn bài đến rất khuya. Đặc biệt là Hạ Thục Nghi, nền tảng của cô ấy kém hơn nên cần nhiều thời gian hơn.

Vì thế, hễ không phải mùa vụ bận rộn là cô lại ở nhà trông con.

Không ít người trong làng xì xào bàn tán, nói cô ham ăn biếng làm, sinh được đứa con gái rồi thì như bà địa chủ, chẳng thèm xuống đồng nữa.

Đôi khi Hạ Thục Nghi cũng cảm thấy ngại ngùng.

Nguyễn Sơ Đường thầm chửi trong lòng: 【Bọn họ chỉ ghen tị thôi, miệng lưỡi thiên hạ không cần để ý. Dù sao ba mẹ cũng không thể ở đây cả đời được, việc ôn bài thi cử mới là quan trọng.】

【Đợi đến lúc thi đỗ đại học, bọn họ còn ghen tức hơn nữa cho xem!】

【Ba con thương mẹ, còn đàn ông nhà họ không biết thương vợ nên mới ghen ăn tức ở thế đấy!】

Nghe Nguyễn Sơ Đường an ủi vậy, Hạ Thục Nghi ngẫm lại cũng thấy đúng. So với những lời ong tiếng ve kia, thi đỗ đại học vẫn quan trọng hơn. Đến lúc mọi người đều đỗ mà chỉ mình cô trượt thì mất mặt biết bao nhiêu?

Chồng mình ưu tú như vậy, cô cũng phải cố gắng để xứng với anh ấy mới được.

Nguyễn Sơ Đường biết mẹ mình cần học bài, nên không quấy khóc ầm ĩ, cho gì ăn nấy, không có gì làm thì ngủ. Hoặc mẹ sẽ đặt cô bé ở chỗ râm mát ngoài sân, ngắm trời, hóng gió, ngủ một giấc là lại hết ngày.

Cô bé cũng muốn mau lớn, nhưng bấm đốt ngón tay tính đi tính lại, cô bé mới được năm tháng tuổi thôi.

Trời nóng, cô bé không ngủ được, đêm đến còn phải có người quạt cho. Việc này toàn là ba cô bé làm.

【Không có điện, không có quạt, đúng là khổ thật. May mà đợi về thành phố rồi sẽ đỡ hơn, chứ đợi làng này có điện chắc phải đến sau năm chín mấy, cuộc sống này thật chẳng dễ chịu chút nào.】

Nguyễn Đình Chu nhướng mày, sau năm chín mấy?

Vậy không phải là sau hai mươi năm nữa sao?

Nghĩ lại cũng phải, cái làng mà họ đang ở chỉ là một ngôi làng nhỏ, đường núi khó đi, điện đóm cũng không dễ gì kéo về được.

Năm nay đúng là nóng thật, nếu không có nhang muỗi, cả nhà mà ngồi ngoài sân thì không biết sẽ bị muỗi đốt thành cái dạng gì nữa.

Dù vậy, Nguyễn Sơ Đường vẫn nóng đến không ngủ được, đêm nào cũng tỉnh giấc mấy lần vì nóng, trẻ con đứa nào chẳng sợ nóng.

Cô bé còn bị nổi rôm sảy, khiến Nguyễn Đình Chu xót hết cả ruột gan. Nghe thím Lưu mách, anh hái ít ngải cứu và các loại lá thuốc khác về nấu nước tắm cho Nguyễn Sơ Đường, thấy cũng mát mẻ hơn nhiều nhưng vẫn còn nóng.

Hôm nay, Nguyễn Đình Chu quyết định đi đến cửa hàng Cung Tiêu một chuyến, định mua ít phấn rôm về cho con bé, kẻo nó bị rôm sảy lại khó chịu.

Nguyễn Sơ Đường cũng muốn dùng điều ước lắm, nhưng nghĩ lại cảm thấy vì một hộp phấn rôm mà lãng phí một cơ hội ước thì có đáng không.

Cô bé đành phải bỏ ý nghĩ đó thôi.

Nhưng cô bé lại muốn đi theo ra ngoài.

Đôi mắt to tròn nhìn ba chằm chằm, long lanh ngấn nước, trông mới khao khát làm sao.

Nguyễn Đình Chu không chịu nổi con gái cưng làm nũng, bèn cưng chiều bế cô bé lên: “Đến lúc đó nóng thì đừng có khóc đấy nhé.”

【Không khóc, không khóc, nhất định không khóc đâu!】 Nguyễn Sơ Đường khẽ lắc đầu. Cô bé đã được năm tháng, có thể cử động cái đầu nhỏ của mình một cách linh hoạt rồi, mấy động tác lắc đầu gật đầu này cô bé làm thành thục lắm.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 42



Thấy con gái cũng đòi đi, Hạ Thục Nghi bèn pha cho con một bình sữa để uống dọc đường.

Hạ Thục Nghi không đi hóng chuyện, có thời gian đó, thà ở nhà đọc sách làm bài còn hơn. Cô có nhiều bài toán không biết làm, cần luyện tập thêm. Thời gian dành cho việc học không còn nhiều, cô không thể lãng phí.

Nguyễn Đình Chu bèn bế con gái ra ngoài.

Ngoài anh ra, còn có Lê Thanh Phong.

Anh ta là người thích đến cửa hàng Cung Tiêu nhất: "Hôm nay có một bưu kiện đến, tôi nhờ ba mẹ gửi cho ít tài liệu học tập, đến lúc đó mọi người xem nhiều một chút, biết đâu lại có ích."

"Được!" Nguyễn Đình Chu gật đầu, anh bế con gái ngồi sau chiếc xe đạp khung ngang, người đạp xe là Lê Thanh Phong.

Chẳng mấy chốc đã đến hợp cửa hàng Cung Tiêu, Nguyễn Đình Chu bế con vừa xuất hiện, không ít người đang xếp hàng mua đồ đều không kìm được mà ngoái nhìn, có người còn khẽ xì xào: "Ối chà, con bé kia trắng trẻo thật!"

"Cô bé đáng yêu quá!"

"Con nhà ai mà kháu khỉnh thế nhỉ?"

"Ba con bé trông cũng được đấy chứ, đẹp trai hơn hẳn ông chồng ở nhà tôi, thảo nào con bé xinh xắn, giống ba nó!"

"Nhìn con bé này xong, nghĩ đến lũ quỷ sứ ở nhà mà thấy ngứa cả mắt!"

Nguyễn Sơ Đường biết mọi người đang khen mình, cô bé đắc ý nhướng mày, nhoẻn miệng cười thật tươi với bọn họ, khiến ai nấy đều yêu thích, chỉ muốn chạy lại bàn với Nguyễn Đình Chu cho bế một lát, nựng cái má phúng phính.

Mong sao sau này mình cũng sinh được một đứa con đáng yêu như thế.

Nguyễn Đình Chu lo lắng ôm chặt Nguyễn Sơ Đường, chỉ sợ con gái bị người ta giành mất, mua xong hộp phấn rôm liền vội vàng chạy đi.

Lúc đợi Lê Thanh Phong, anh liền lấy hộp phấn rôm ra, xoa một lớp lên cổ, nách và khoeo chân cho Nguyễn Sơ Đường. Lớp phấn thơm tho, khô ráo thoa lên người rất dễ chịu.

Ngay lúc anh đang chăm sóc Nguyễn Sơ Đường, đột nhiên có một người phụ nữ chạy tới: "Đồng chí ơi đồng chí, cứu tôi với, có kẻ xấu! Anh làm ơn giúp tôi bắt hắn lại, tôi bế con giúp anh cho, yên tâm, tôi bế trẻ con giỏi lắm!"

Nguyễn Sơ Đường sợ hãi ôm chặt lấy Nguyễn Đình Chu: [Đồ lừa đảo! Mấy người là bọn buôn người, thấy mình đáng yêu nên định bắt cóc mình đi chứ gì! Ba mình không dễ bị lừa thế đâu!]

Nguyễn Đình Chu lạnh lùng nhìn người phụ nữ mặt mày hớt hải trước mắt, nếu không nghe được tiếng lòng của con gái, suýt nữa anh đã tin lời mụ ta.

Vừa nghe đến bọn buôn người, chắc hẳn cô ta đã trộm không ít con nhà người ta rồi.

Từ khi có con, Nguyễn Đình Chu mới thấu hiểu con cái quan trọng với cha mẹ đến nhường nào.

Kẻ này lại dám lừa bắt Đường Đường của anh.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Đình Chu không nói một lời, túm lấy tay người phụ nữ định lôi mụ ta đến đội dân phòng. Người phụ nữ sợ hãi giãy giụa không ngừng: "Bớ người ta! Cứu tôi với! Có kẻ sàm sỡ!"

Thời buổi này, tội sàm sỡ là tội lớn. Mọi người vừa nghe tiếng, lập tức chạy đến giúp đỡ, ai nấy đều hùng hổ, ra vẻ trừ gian diệt ác, tay cầm nào đá, nào gậy, nào liềm, nào đòn gánh, thậm chí có người còn cầm cả làn đi chợ sẵn sàng tấn công.

Nguyễn Sơ Đường gào thét trong lòng: [Ba mình không có sàm sỡ ai hết! Cũng không thèm nhìn xem mụ kia trông thế nào nữa, ba mình mới không thèm để mắt tới nhé!]

Khóe miệng Nguyễn Đình Chu giật giật. Con gái yêu ơi, cho dù mụ ta có xinh đẹp đến mấy, ba cũng không đi sàm sỡ người ta đâu.

Thấy ai nấy đều đằng đằng sát khí, coi mình như kẻ xấu, Nguyễn Đình Chu thấy cần phải lớn tiếng giải thích: "Bà con ơi, đừng để mụ ta lừa! Tôi không sàm sỡ ai cả, tôi đang bắt kẻ xấu! Mụ này là bọn buôn người, định lừa bắt con gái tôi!"

[Đúng đúng đúng! Trong tay bọn chúng còn có ba đứa trẻ bắt từ công xã khác đến nữa đấy! Không tin mọi người cứ ra đống cỏ mà xem, ba đứa bé đó vẫn còn bất tỉnh kia kìa!]

[Bọn chúng thấy mình đáng yêu, lại còn là trẻ sơ sinh nên định bắt đi bán lấy tiền. Hứ, mình mới không dễ bị bắt cóc thế đâu!]

Nguyễn Đình Chu siết chặt tay, gần như muốn bẻ gãy cánh tay người phụ nữ: "Nói! Đồng bọn của mày đâu? Có phải mày đã bắt cóc những đứa trẻ khác không?"

"Tôi không có! Tôi không làm! Anh nói bậy!" Người phụ nữ không ngờ gặp phải thứ dữ, thấy mọi người tin lời anh, sợ đến mức la hét inh sỏi, tưởng làm vậy là có thể thoát nạn.

Nguyễn Sơ Đường nhìn thấy một người trong đám đông, hắn ta móc từ trong người ra một vật gì đó, khiến cô bé sợ hãi hét lớn: [Ba ơi cẩn thận! Bọn chúng có súng!!!]
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 43



Đoàng một tiếng.

Nguyễn Đình Chu che chắn cho Nguyễn Sơ Đường, một tay còn bịt tai cô bé, sợ làm con gái cưng hoảng sợ.

Đồng thời, anh xoay lưng về phía kẻ nổ súng.

Đối phương có lẽ quá căng thẳng, nên súng bị chệch, không bắn trúng Nguyễn Đình Chu.

Cũng may nhờ Nguyễn Sơ Đường nhắc nhở, ba cô bé mới kịp thời né tránh.

“Á á á, giết người! Kẻ xấu đến rồi! Đừng bắn tôi!” Đám đông xung quanh sợ hãi tột độ, la ó inh ỏi rồi chạy tán loạn tứ phía.

Cũng có người sợ đến mức đứng sững tại chỗ.

Lại có kẻ ôm đầu ngồi thụp xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Đừng giết tôi, tôi không biết gì hết, tôi chỉ đi ngang qua thôi!”

Cha con Nguyễn Đình Chu không sao, nhưng mụ đàn bà buôn người bị anh túm lấy thì không may mắn như vậy. Mụ ta bị bắn trúng đùi, đau đến mức kêu la thảm thiết: “Phương Lão Nhị, mẹ kiếp nhà mày bắn trúng tao rồi! Lát nữa bà đây sẽ tính sổ với mày!”

Mụ đàn bà chửi bới không ngớt, ôm cái chân trúng đạn, trông bộ dạng đúng là suy sụp hoàn toàn.

Kẻ nổ súng không ngờ ở khoảng cách gần như vậy mà Nguyễn Đình Chu vẫn né được.

Mặt hắn sa sầm, chĩa súng vào Nguyễn Đình Chu: “Đứng im! Động đậy nữa tao bắn chết mày! Giao con gái mày cho bọn tao.”

Trước đó là dụ dỗ, bây giờ thì trắng trợn cướp đoạt.

Nguyễn Sơ Đường căng thẳng ôm chặt cổ ba mình: [Không, con không đi. Ba ơi, ba tuyệt đối đừng giao con cho bọn chúng, bọn chúng là lũ buôn người tàn ác đó!]

Nguyễn Đình Chu vỗ về cô con gái đang hoảng sợ: “Đường Đường đừng sợ, ba sẽ không giao con cho bọn chúng đâu.”

Nguyễn Sơ Đường thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm tên buôn người đang giương oai giễu võ, mừng rỡ: [Ba ơi đừng sợ, hắn hết đạn rồi, hắn chỉ dọa người thôi, không cần sợ! Xông lên đi, bắt bọn buôn người thôi!]

Nguyễn Đình Chu: “?”

Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng đang bế con, làm sao tiện bắt người cho được!

Ánh mắt anh đảo một vòng qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Lê Thanh Phong, mặt anh ta đầy vẻ căng thẳng lo lắng, muốn giúp nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ vì sợ khẩu súng trong tay kẻ xấu.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Đình Chu trong lòng đã có quyết định.

Nếu đã biết súng không còn đạn, vậy thì cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Nguyễn Đình Chu nhìn Lê Thanh Phong từ từ tiến lại gần kẻ bắt cóc, mắt thấy anh ta sắp đến nơi, người phụ nữ đang nằm sõng soài dưới đất phát hiện nguy hiểm, vội nhắc nhở đồng bọn: “Phương Lão Nhị, cẩn thận sau lưng!”

Kẻ bắt cóc giật mình, đột ngột quay đầu lại, khẩu súng đã chĩa thẳng vào Lê Thanh Phong. Lê Thanh Phong sợ đến biến sắc, không kịp suy nghĩ nhiều, vội tóm lấy khẩu súng bẻ hướng lên trời, rồi cả người lao về phía kẻ bắt cóc.

Anh có chết thì thôi, chứ không thể để tên bắt cóc làm hại Đường Đường.

Con bé còn nhỏ như vậy, không thể không có ba.

Hơn nữa, anh đều nghe thấy cả rồi, Đường Đường đã nói súng không còn đạn, anh tin tiếng lòng của Đường Đường không lừa người.

Kẻ bắt cóc không ngờ có kẻ lại không sợ chết, mặt mày hung tợn: “Buông tay ra, nếu không tao bắn đấy!”

Lê Thanh Phong túm chặt tên bắt cóc không buông, khiêu khích: “Có giỏi thì mày bắn đi, bắn không chết tao thì mày thua.”

Sắc mặt tên bắt cóc biến đổi, hắn cũng muốn bắn lắm chứ, nhưng hắn hết đạn rồi.

Thấy không địch lại nổi thanh niên cao lớn trước mặt, tên bắt cóc thấp bé cuống lên: “Tam Nương, mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh chết bọn nó rồi cướp con bé đi!”

Người phụ nữ tên Tam Nương lúc này mới sực tỉnh, mụ ta cũng có súng, hơn nữa đạn còn đầy ắp.

Được Phương Lão Nhị nhắc, mụ ta định rút súng, nhưng đã chậm một bước. Nguyễn Đình Chu đã nghe được từ tiếng lòng của con gái cưng rằng mụ ta cũng giấu một khẩu súng nguy hiểm, theo cử động của mụ ta, anh liền tung một cước.

Tam Nương kêu thét một tiếng thảm thiết, khẩu súng còn chưa kịp rút ra đã bị Nguyễn Đình Chu nhanh tay lẹ mắt giật lấy.

Súng đã về tay, tình thế đảo ngược.

Nguyễn Sơ Đường thở phào một hơi thật dài: [Ha ha, tịch thu công cụ gây án rồi. Giờ thì bọn chúng không phải là đối thủ của chúng ta nữa. Ba mình với mình đúng là tâm linh tương thông, nếu không làm sao biết được mụ đàn bà thối tha này cũng giấu súng chứ.]

[Mất công mụ ta giấu kỹ, nếu không phải ba mình phát hiện ra, có lẽ đã phải “ăn kẹo đồng” rồi.]

Khóe môi Nguyễn Đình Chu co giật, khó mà giải thích sự thật.

Tâm linh tương thông cái gì chứ, chẳng phải là nhờ tiếng lòng của con gái cưng cả sao.

Nếu không phải nghe được tiếng lòng của con gái cưng, làm sao anh biết được trên người mụ đàn bà xấu xa này lại giấu thứ nguy hiểm như vậy. Cũng không biết bọn chúng kiếm đâu ra thứ đó, người thường mà có thứ này thì nguy hiểm quá.

Chẳng biết đến bao giờ mới có thể kiểm soát thứ này, chứ cứ như thế này, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa!
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 44



Tam Nương vẫn còn muốn cướp lại súng, Nguyễn Đình Chu không khách khí đá thêm mấy phát, còn giẫm lên cái đùi trúng đạn của mụ ta một cái, đau đến mức mụ ta suýt ngất đi.

Tiếng súng nổ ở đây đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của đội dân phòng, một tốp người vội vã chạy tới.

Những người xung quanh thấy bọn bắt cóc đã bị khống chế, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thấy người của đội dân phòng đến, bọn họ kích động tố cáo: “Sao các anh đến muộn thế, bọn chúng có súng đấy!”

“Suýt nữa thì có người chết rồi, mau bắt bọn chúng lại đi!”

Nhìn thấy người của đội dân phòng, Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong ngay lập tức ném súng ra xa khoảng hai trượng, giơ hai tay lên quá đầu, để tránh bị họ nhầm là kẻ xấu mà bắn hạ.

Nguyễn Sơ Đường nhìn thấy người của đội dân phòng, kích động kêu to. Cô bé vẫn chưa biết nói, miệng chỉ ê a, mọi người hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong, những người có thể nghe được tiếng lòng của cô bé, mới biết ý cô bé là gì.

Nguyễn Sơ Đường nói: [Chúng tôi là người bị hại, bọn họ mới là kẻ xấu, bọn họ là bọn buôn người, mau bắt hết bọn chúng lại rồi xử bắn đi.]

Súng được thu giữ ngay lập tức, sau khi hỏi han tình hình, biết được hai kẻ đang nằm sõng soài dưới đất chính là bọn bắt cóc, họ liền còng tay chúng lại, rồi nói với Nguyễn Đình Chu đang bế cô bé con đáng yêu: “Hai anh theo chúng tôi về đồn một chuyến để lấy lời khai.”

Nguyễn Đình Chu phối hợp gật đầu.

Thấy Nguyễn Sơ Đường mắt to tròn long lanh, da trắng như tuyết, dáng vẻ đáng yêu không hề sợ hãi, đang tò mò nhìn ngó bọn họ, một đồng chí công an có vẻ hiền lành liền trêu cô bé: “Cháu bé có sợ không?”

Nguyễn Sơ Đường lắc đầu.

Đồng chí công an kinh ngạc: “Con bé này mấy tuổi rồi mà đã hiểu được lời tôi nói vậy.”

Nguyễn Đình Chu tự hào gật đầu: “Hơn năm tháng rồi ạ, có nghe hiểu được một chút, con gái tôi thông minh lắm!”

Đồng chí công an gật đầu, cũng nhìn ra được. Trẻ con nhà người ta hơn năm tháng tuổi vẫn chỉ biết gặm tay, thổi bong bóng, chứ đâu biết gật đầu đáp lại như thế.

“Con gái anh đáng yêu thật, phải chăm sóc cẩn thận nhé, đừng để bọn buôn người được như ý!” Đồng chí công an dặn dò một câu.

Nguyễn Đình Chu tán thành gật đầu, cô con gái đáng yêu như thế này mà bị mất thì anh khóc chết mất.

Vừa trêu đùa Nguyễn Sơ Đường, chẳng mấy chốc đã đến đồn công an. Sau khi hỏi han tình hình, Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong đã lập công lớn, nếu không nhờ hai người họ dũng cảm khống chế bọn bắt cóc, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Đồng thời, họ cũng biết được từ lời khai của bọn bắt cóc rằng, trong đống cỏ khô còn giấu ba đứa trẻ bị chúng bắt cóc, tất cả đều là bé trai, tầm hai ba tuổi, chỉ cần một viên kẹo là lừa được.

Bọn chúng đã đánh thuốc mê bọn trẻ, định tối nay sẽ rời đi, đưa sang tỉnh khác để bán.

Ai ngờ lúc đi mua đồ, thấy Nguyễn Sơ Đường đáng yêu, nhất thời không kìm được lòng, muốn bắt luôn cô bé xinh xắn này.

Xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ dễ bán.

Không ngờ người chưa lừa được, bản thân lại sa lưới.

Ba người Nguyễn Đình Chu còn chưa rời khỏi đồn công an, một đám người nghe tin chạy đến, suýt nữa đã chặn kín cổng.

Hóa ra, họ là người nhà của những đứa trẻ bị mất tích.

Nguyễn Sơ Đường đang ngủ gà ngủ gật thì bị đánh thức, liền nhìn thấy hai người trong đám đông. Người đàn ông cao lớn, lạnh lùng, kiêu ngạo, toàn thân toát ra khí chất nam chính trung thành kiểu người lạ chớ lại gần. Người phụ nữ thì có đôi mắt sáng xinh đẹp, cử chỉ phóng khoáng, ung dung tự tại. Cô vừa xuất hiện, dường như mọi ánh hào quang đều ưu ái chiếu rọi lên người cô, quả nhiên là người mang hào quang nữ chính.

Nguyễn Sơ Đường đang ngáp, thấy họ liền trợn tròn mắt: [Ôi trời, thật là trùng hợp! Lại gặp nam nữ chính ở đây! Trông họ đúng y như miêu tả trong tiểu thuyết, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.]

Nguyễn Đình Chu bất giác nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Sơ Đường, để anh xem mặt mũi thật của hai người họ thế nào.

Lê Thanh Phong ngơ ngác không hiểu ra sao, nam nữ chính, là ai vậy?
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 45



Mạnh Lệ và Cố Thiên Quân nghe người đồng hương kể rằng bọn buôn người bắt cóc Tiểu Bảo hình như đã mò đến công xã kế bên, nên họ tức tốc chạy đến tìm, hy vọng có thể đưa Tiểu Bảo trở về.

Kiếp trước, Tiểu Bảo đã bị lạc mất.

Bà nội Tiểu Bảo không chịu nổi cú sốc đó, ngã bệnh rồi không bao giờ gượng dậy được nữa.

Mẹ Tiểu Bảo tự trách mình đã không trông coi con cẩn thận, nói là đi tìm Tiểu Bảo, rồi một đi không trở lại.

Ba của Tiểu Bảo trong lúc đi tìm con ở thị trấn trong huyện không may bị ngã, rồi cũng qua đời.

Chỉ còn lại ba chị em gái nương tựa vào nhau, sống cùng nhà bác gái. Tuổi còn nhỏ mà một đứa bệnh chết, một đứa đuối nước, đứa còn lại sau khi lấy chồng thì bị nhà chồng đối xử tệ bạc, nghĩ quẩn mà thắt cổ tự vẫn.

Tóm lại, chuỗi bi kịch của gia đình này đều bắt nguồn từ việc Tiểu Bảo bị bắt cóc.

Bọn buôn người thật đáng căm hận.

Mạnh Lệ vừa biết tin Tiểu Bảo bị lạc, liền lập tức dò hỏi tin tức, rồi cùng bà nội Tiểu Bảo và mọi người tìm đến đây. Khi nghe thấy tiếng súng, họ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Hỏi ra mới biết là bọn buôn người đã bị bắt giữ.

Bọn chúng còn có cả súng.

Nguy hiểm thật!

Nào ngờ khi đến đồn Công an, bọn họ lại nhìn thấy một cô bé quen thuộc, trắng trẻo bụ bẫm, mắt tròn xoe, một bé con đáng yêu nổi bật giữa đám đông.

Cô bé đang tựa đầu trên vai ba mình, khóe miệng còn vương dòng nước miếng trong veo, toe toét cười với cô, để lộ hai chiếc răng sữa xinh xinh mới nhú, trông vô cùng dễ thương.

Nghe đồng chí công an giới thiệu, Mạnh Lệ mới biết người dũng cảm bắt giữ bọn bắt cóc chính là đồng chí thanh niên trí thức đang bế cô bé kia.

Mạnh Lệ nhận ra Nguyễn Đình Chu, biết anh có lẽ không nhận ra mình. Mấy lần gặp trước, cô đều cải trang. Hôm nay cô không cải trang, xuất hiện với dung mạo thật, chắc chắn không thể biết nhau được.

Bà nội Tiểu Bảo nhìn thấy Tiểu Bảo ba tuổi được dắt ra, thất thanh kinh hô, rồi kích động ôm chầm lấy Tiểu Bảo mà gào khóc: "Tiểu Bảo ơi là Tiểu Bảo, cháu làm bà sợ chết khiếp! Nếu cháu mà mất tích thật, bà biết sống sao đây hả cháu ơi?"

Tiểu Bảo vốn đã sợ hãi tột độ, bây giờ được người thân quen ôm vào lòng, nghe giọng nói quen thuộc, cậu bé ngơ ngác mới phản ứng lại, "oa" một tiếng, khóc ré lên: "Bà nội... hu hu bà ơi... người xấu, có người xấu, hu hu hu..."

Chứng kiến cảnh tượng cảm động này, ai nấy có mặt đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt, lòng như vỡ òa. Nếu đứa bé này thật sự bị bắt đi mất, gia đình họ sẽ đau đớn tuyệt vọng đến nhường nào!

Chỉ cần nghe tiếng khóc như tìm lại được của báu của bà cụ cũng đủ biết, chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Hơn nữa, đã đặt tên là Tiểu Bảo thì còn không phải là bảo bối của cả nhà hay sao?

Đợi họ khóc đã đời, Mạnh Lệ mới thì thầm gì đó với bà nội Tiểu Bảo, rồi chỉ tay về phía Nguyễn Đình Chu. Bà nội Tiểu Bảo bế đứa cháu đang khóc nức nở không thôi tiến đến cảm ơn: "Cảm ơn đồng chí thanh niên trí thức đã cứu Tiểu Bảo nhà chúng tôi, nếu không có đồng chí, Tiểu Bảo nhà chúng tôi, hu hu..."

Nói rồi, bà nội Tiểu Bảo định quỳ xuống để tạ ơn.

Sợ đến mức Nguyễn Đình Chu vội vàng ngăn lại: "Bà đừng làm vậy, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi ạ. Sau này bà trông nom cháu cẩn thận là được, đừng để kẻ xấu có cơ hội."

Bà nội Tiểu Bảo gật đầu, ôm chặt cháu trai vào lòng, không dám buông tay nữa.

Mạnh Lệ ra hiệu cho Tiểu Bảo: "Mau cảm ơn chú đi, nếu không có chú, con đã bị người xấu bắt đi rồi."

Tiểu Bảo hai mắt đỏ hoe, ngoan ngoãn nói: "Cháu cảm ơn chú ạ."

"Sau này đừng đi theo người lạ, nếu có người lạ kéo con, phải khóc thật to, làm ầm lên để người ta đến cứu, biết chưa?" Từ khi có con gái, Nguyễn Đình Chu mới biết trẻ con đáng yêu đến nhường nào.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu con mình bị bắt đi, anh cũng sẽ suy sụp mất.

"Cảm ơn anh đã cứu Tiểu Bảo!" Mạnh Lệ lên tiếng cảm ơn.

Nguyễn Đình Chu khẽ gật đầu, không muốn nói nhiều với cô, bế cục cưng nhà mình định rời đi. Bọn họ ra ngoài quá lâu, sợ vợ ở nhà lo lắng.

Hơn nữa, sữa bột của cục cưng nhà anh cũng hết rồi, lát nữa bé đói bụng anh không có sữa cho bé bú.

Chân còn chưa kịp bước đi, một nhóm người đã tìm đến đồn Công an. Vẻ mặt họ lo lắng, hoang mang, thất thần, trông rõ là vừa trải qua cú sốc lớn.

Nguyễn Đình Chu nghe họ nói đã tìm thấy con, biết đó là người nhà của hai cậu bé trai kia.

Vừa ra khỏi đồn Công an, trong đầu Nguyễn Sơ Đường vang lên một tiếng "ting": [Điểm ước nguyện +10, lần lượt dành cho Lý Tiểu Bảo, Lý Đạt Thành, Chu Tiểu Muội...]

Toàn là những cái tên xa lạ.

Nguyễn Sơ Đường còn tưởng mình nhầm, khi xem phần giới thiệu phía sau danh sách mới biết, những người này đều là người thân của ba đứa trẻ bị bắt cóc. Vì bọn trẻ mất tích mà gia đình họ tan vỡ, người thân lần lượt qua đời.

Người nhà của bọn trẻ vì đi tìm con mà gặp tai nạn, cuối cùng uất ức ra đi.

Bây giờ bọn trẻ đã được tìm thấy, người nhà chúng sẽ không vì tìm con mà gặp chuyện nữa.

Tóm lại, tất cả những người này đều gián tiếp được bọn họ cứu giúp.

Nhưng người thật sự được hưởng lợi lại là Nguyễn Sơ Đường.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 46



Cô bé kinh ngạc mở to mắt, nhìn 10 điểm ước nguyện vừa tăng thêm mà cười không khép được miệng.

Nguyễn Đình Chu biết cục cưng nhà mình có thêm 10 điểm ước nguyện, cũng vui lây cho con.

Không ngờ bắt được hai tên buôn người mà còn cứu được cả mười mạng người, đây quả thật là niềm vui bất ngờ.

Mãi đến nửa buổi chiều Nguyễn Đình Chu và Nguyễn Sơ Đường mới trở về, liền bị Hạ Thục Nghi lườm một cái: "Sao đi lâu thế, làm em cứ tưởng xảy ra chuyện gì chứ."

Nghĩ đến việc mấy hôm nữa có thể sẽ có buổi lễ tuyên dương, cả anh và Lê Thanh Phong đều phải lên sân khấu nhận thưởng, anh thấy không nên giấu Hạ Thục Nghi nữa, bèn kể lại chuyện hôm nay gặp bọn buôn người, Nguyễn Sơ Đường suýt chút nữa đã bị lừa đi.

Hạ Thục Nghi chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.

Cô theo phản xạ ôm chặt lấy Nguyễn Sơ Đường: "Sau này không được dẫn Đường Đường ra ngoài nữa, nếu Đường Đường mà mất tích, em cũng không sống nổi."

"Anh cũng vậy." Nguyễn Đình Chu vẫn còn thấy sợ hãi.

Nguyễn Sơ Đường không ngờ vì chuyện này mà mình không được ra ngoài nữa, lập tức không vui bĩu môi: [Đâu cần phải thế chứ, người khác muốn hại con còn phải xem có cái mạng đó không đã chứ!]

[Ba mẹ cứ yên tâm, có nguy hiểm con sẽ biết trước. Giống như hôm nay này, người khác không biết mụ đàn bà xấu xa kia là bọn buôn người, nhưng con thì biết!]

[Chỉ cần tránh đi trước là được mà.]

[Chưa kể đến chuyện khác, vì điểm ước nguyện, chúng ta cũng phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn chứ, nếu không làm sao có thể trực tiếp, gián tiếp cứu người để lấy điểm ước nguyện được!]

[100 điểm ước nguyện không ít đâu, vì không gian chứa vật tư, nhất định phải ra ngoài thử vận may nhiều hơn.]

So với không gian chứa vật tư, bọn họ càng quan tâm đến sự an toàn của Nguyễn Sơ Đường hơn.

Lần này, dù Nguyễn Sơ Đường có làm nũng mè nheo, bĩu môi hờn dỗi thế nào, họ cũng không nuông chiều con bé nữa.

Hai vợ chồng âm thầm hạ quyết định, không cho kẻ xấu có cơ hội lợi dụng.

Ba ngày sau, loa phát thanh của đội sản xuất công xã vang lên: "Các đồng chí, các vị hương thân, xin thông báo với mọi người một tin vui đáng học hỏi. Đồng chí thanh niên trí thức Nguyễn Đình Chu và đồng chí thanh niên trí thức Lê Thanh Phong của khu thanh niên trí thức chúng ta, ba ngày trước đã không quản hiểm nguy, dũng cảm khống chế một vụ bắt cóc trẻ em nghiêm trọng, giải cứu ba cháu bé vô tội bị bắt cóc. Công xã quyết định khen thưởng hai đồng chí..."

Sau một tràng dài những lời ca ngợi, Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong trở thành những người nổi tiếng trong đội sản xuất. Mọi người đều kinh ngạc và bất ngờ, không ngờ bọn họ lại làm được một việc phi thường đến vậy.

Người trong đội sản xuất không hề hay biết chút tin tức nào.

Nếu không phải nhờ loa phát thanh thông báo, bọn họ vẫn không biết tý gì luôn!

Trong chốc lát, nhà họ có không ít người đến chúc mừng.

Cũng không ít người đến hóng chuyện.

Còn có người muốn biết rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Đình Chu bị sự nhiệt tình của mọi người bao vây, đầu đau như búa bổ.

Nguyễn Sơ Đường vốn thích hóng chuyện, thấy nhiều người đến hỏi thăm như vậy, cái miệng nhỏ nhắn cứ líu lo không ngừng, nói những lời mà họ chẳng hiểu gì cả.

Nguyễn Đình Chu dở khóc dở cười, đành nói qua loa vài câu, nhận được không ít lời khen ngợi có cánh.

"Không ngờ anh Nguyễn thanh niên trí thức lại dũng cảm đến vậy, sau này tôi không dám nói thanh niên trí thức là mọt sách nữa!"

"Không biết buổi lễ tuyên dương có tiền thưởng không nhỉ."

"Chuyện vinh quang như vậy, sao lại không đến lượt mình cơ chứ!"

Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, chỉ ước kẻ cứu người là mình.

Cũng không ít người đoán rằng họ đã làm việc tốt như vậy, liệu có được tiến cử đi học Đại học Công Nông Binh không.

Một số người ở khu thanh niên trí thức không khỏi cảm thấy ghen tị.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 47



Buổi lễ tuyên dương diễn ra vào ngày hôm sau.

Thanh niên trí thức trong đội, còn có đội trưởng, cùng những thôn dân muốn đến hội trường của công xã đều có thể tham dự.

Nhà thím Lưu cũng chẳng màng đến công điểm nữa, tìm gặp đội trưởng xin nghỉ một ngày, rồi cùng nhà Nguyễn Sơ Đường đến hội trường công xã dự lễ tuyên dương.

Hạ Thục Nghi xúc động lấy chiếc áo sơ mi trắng mà cô vẫn không nỡ mặc ra, đưa cho Nguyễn Đình Chu thay.

Ngày thường Nguyễn Đình Chu chỉ mặc quần áo vá víu sờn cũ, áo may ô, nhưng anh vốn đã điển trai ngời ngời, đến quần áo rách cũng chẳng thể che nổi vẻ ngoài. Giờ đây, chỉ cần chải chuốt một chút, đám phụ nữ trẻ, các bà các thím trong thôn đều chẳng dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Nguyễn Sơ Đường được mẹ bế trên tay, ngắm nhìn Nguyễn Đình Chu trong chiếc áo sơ mi trắng và quần dài xanh quân đội, dáng vẻ vừa chỉn chu sạch sẽ, lại nho nhã điển trai, cô bé không khỏi nhướng mày: 【Ba mình đẹp trai thật đấy, phong thái ôn tồn lễ độ, đậm chất thư sinh, nhìn là biết người trí thức.】

Nguyễn Đình Chu được cục cưng nhà mình khen thầm trong bụng, cũng thấy hơi ngượng ngùng.

【A a a a, mẹ mình thật có phúc, lấy được ông ba đẹp trai thế này!】

Hạ Thục Nghi nhìn người đàn ông đẹp trai nổi bật của mình, gương mặt bất giác ửng hồng. Cô đúng là có phúc thật, trong số các thanh niên trí thức, hai người đẹp trai nhất chính là Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong.

Cô và Lê Thanh Phong quen nhau trên chuyến tàu hỏa đưa họ cùng về nông thôn. Giữa đám đông, cô đã để ý đến anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, thầm nghĩ Lê Thanh Phong trông thật trắng trẻo, cao ráo, đúng là một người ưu tú.

Lê Thanh Phong ưu tú thật, nhưng Hạ Thục Nghi cũng không nghĩ nhiều, bởi những người thầm thương trộm nhớ anh ta quá đông. Sau vài ngày quan sát, cô nhận ra mình và Lê Thanh Phong không phải người cùng một thế giới, nên cũng chẳng buồn chen chân vào.

Mãi cho đến khi gặp Nguyễn Đình Chu, người thanh niên trí thức đến đón họ về nông thôn ngày đó, Hạ Thục Nghi mới thực sự hiểu thế nào là tiếng sét ái tình.

Cô đã yêu Nguyễn Đình Chu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đặc biệt khi biết anh cũng đến từ Kinh Thị, Hạ Thục Nghi càng để ý đến anh nhiều hơn.

Nguyễn Đình Chu thuộc tuýp người ngoài nóng trong lạnh, bề ngoài, anh có vẻ đối tốt với tất cả mọi người, nhưng thực chất chỉ là xã giao. Sau này, khi phát hiện Nguyễn Đình Chu dường như đối xử với mình có chút khác biệt, cô đã vui mừng khôn xiết.

Mùa đông năm thứ hai về nông thôn, cô đổ bệnh một trận thập tử nhất sinh. Chính Nguyễn Đình Chu đã cõng cô đến bệnh viện. Khi ấy, cô lấy hết can đảm, ghé vào tai anh thì thầm: “Nếu em không chết, em có thể gả cho anh được không?”

Lúc ấy, nghĩ mình không qua khỏi nên cô đã bất chấp tất cả mà đánh liều một phen.

Cũng may nhờ sự dũng cảm liều lĩnh đó của cô, nếu không thì chưa chắc đã lấy được Nguyễn Đình Chu. Phải biết rằng, khi ấy ở đội thanh niên trí thức có hai cô gái rất ưu tú, bọn họ xuống nông thôn chỉ để cho có lệ, chờ lấy được suất vào Đại học Công Nông Binh là sẽ trở về.

Cả hai cô đó đều thích Nguyễn Đình Chu, nhưng anh chẳng để mắt đến ai.

Cuối cùng, khi cô khỏi bệnh và định “xù” lời hứa, chính Nguyễn Đình Chu đã chặn đường, bắt cô phải thực hiện lời hứa. Hai người cứ thế mà mặt đỏ tim run, nắm lấy tay nhau.

Khi đó, một trong hai cô gái kia ngỏ lời thích Nguyễn Đình Chu và muốn cùng anh trở về thành phố, Hạ Thục Nghi đã tự ti đến mức rụt rè, dám làm mà không dám nhận.

May mắn thay, Nguyễn Đình Chu không phải hạng người xu nịnh, anh không thích cô gái có gia thế kia, đã từ chối lời đề nghị đưa anh cùng về thành phố của cô ta, mà chọn một người chẳng có gì như cô.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Thục Nghi nhìn người đàn ông của đời mình tràn ngập xúc động.

Nguyễn Sơ Đường nhìn mẹ mình mắt hoe hoe đỏ, rồi lại nhìn ba với ánh mắt ngập tràn cưng chiều, cô bé chớp chớp mắt: 【Nhìn qua nhìn lại làm gì, ôm hôn nhau đi chứ!】

Nguyễn Đình Chu giật mình vì tiếng lòng quá đỗi táo bạo của cục cưng nhà mình đến nỗi sặc cả nước bọt.

Hạ Thục Nghi thì ngượng đến mức mặt đỏ bừng.

Nguyễn Sơ Đường bó tay: 【Hai người là vợ chồng hợp pháp mà, hôn nhau một cái thì có làm sao?】

Nguyễn Đình Chu dở khóc dở cười, cục cưng à, mọi người đều ở đây cả, muốn ôm hôn thì cũng phải đợi con ngủ rồi chứ?

Thời buổi này, vợ chồng trẻ muốn thân mật cũng phải để ý đến con nhỏ. Để tránh bị cô con gái rượu nghe lỏm được, tối nào anh cũng lén lút như đi vụng trộm, vừa mệt tim vừa k*ch th*ch.

Hạ Thục Nghi chỉ muốn vứt quách đứa con này đi cho rồi. Bản thân cô là một người hay e thẹn, vậy mà sao lại sinh ra một cô con gái mặt dày, bạo dạn không biết ngượng là gì thế này cơ chứ?
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 48



Một đoàn người đông đúc lên đường đến hội trường công xã, quãng đường cũng phải vài cây số, nhưng ai nấy đều không thấy mệt, dọc đường cười nói rôm rả, trước chín giờ sáng đã đến nơi.

Ngoài họ ra, còn có các vị lãnh đạo của công xã và cả trên huyện.

Còn có gia đình của ba đứa trẻ bị bắt cóc buôn bán, bọn họ tìm lại được con mình đều là nhờ cả vào Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong.

Nguyễn Sơ Đường được ba bế, vì sợ mẹ mệt nên suốt quãng đường đều do ba bế cô bé.

Nguyễn Sơ Đường còn nhìn thấy nam nữ chính, bọn họ còn dẫn theo cả nhà Tiểu Bảo đến.

Vừa chạm mặt, ba mẹ Tiểu Bảo đã suýt quỳ xuống trước nhà Nguyễn Đình Chu, may mà được mọi người đỡ tay ngăn lại, nếu bọn họ quỳ thật thì ngại ngùng biết mấy.

Cái lễ này quá nặng.

Mọi người chào hỏi vài câu rồi nhắc lại chuyện nguy hiểm hôm đó.

Mạnh Lệ cũng bắt chuyện với Hạ Thục Nghi.

Hạ Thục Nghi vốn không giỏi giao tiếp, thêm nữa là biết chuyện mâu thuẫn giữa con gái mình và cô nữ chính này, tuy rằng chuyện đó vẫn chưa xảy ra, nhưng trong lòng họ vẫn có chút lấn cấn, thành ra không mấy nhiệt tình với nam nữ chính.

Nhưng Mạnh Lệ lại rất thích Nguyễn Sơ Đường, cô mỉm cười hỏi Hạ Thục Nghi: "Tôi bế bé một lát được không? Con bé đáng yêu quá, trắng trẻo bụ bẫm, dễ thương hết nấc. Hai vị khéo sinh thật đấy."

Hạ Thục Nghi không mấy vui lòng.

Nhưng Nguyễn Sơ Đường lại chẳng nhỏ nhen đến thế, cốt truyện là cốt truyện, đó là chuyện của lúc cô bé còn chưa xuyên tới đây.

Giờ cô bé đã đến rồi, cốt truyện chắc chắn sẽ khác.

Cô bé cũng không đến mức thù ghét nữ chính, chỉ xem cô ấy như một người bình thường.

Nguyễn Sơ Đường liền vươn tay về phía Mạnh Lệ, đòi bế.

Mạnh Lệ ngạc nhiên nhướng mày, rồi đưa tay về phía Nguyễn Sơ Đường.

Hạ Thục Nghi nhìn cô con gái "phản bội", thầm quyết định về nhà sẽ dạy dỗ lại, còn lúc này đành chiều theo ý con bé.

Nguyễn Sơ Đường thuận lợi nằm vào vòng tay Mạnh Lệ. Ở cự ly gần, ngắm nhìn Mạnh Lệ với đôi mắt sáng long lanh, làn da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cô bé không thể không thừa nhận, đúng là một mỹ nhân, rất xứng với thân phận nữ chính.

Mạnh Lệ ôm Nguyễn Sơ Đường mềm mại, thơm tho, đáng yêu trong lòng, mặt mày tươi như hoa.

Nhìn cô nhóc mắt to tròn dễ thương, cô thầm nghĩ sau này mình cũng sinh một cô con gái để cưng nựng, con gái đáng yêu thế này ai mà không muốn chứ?

Bế một lúc, Mạnh Lệ đã thấy mỏi tay.

Nhìn thì đáng yêu thế thôi, ai ngờ cũng nặng phết.

Cố Thiên Quân thấy dáng vẻ có phần chật vật khi bế trẻ con của cô, liền đưa tay về phía Mạnh Lệ: "Để anh bế một lát."

Mạnh Lệ mừng như bắt được vàng, vội dúi Nguyễn Sơ Đường cho anh.

Nguyễn Sơ Đường không khóc không quấy. Được nam chính bế vào lòng chưa được bao lâu, Hạ Thục Nghi còn chưa kịp giành lại con, thì đã thấy Cố Thiên Quân biến sắc, người cứng đờ, từ từ dịch chuyển cô nhóc trong lòng ra.

Ánh mắt anh hơi tối lại, nhìn xuống người mình, liền thấy trên đó có thêm một vệt nước ẩm nóng.

Nguyễn Sơ Đường vừa xấu hổ vừa tức giận giơ tay về phía Hạ Thục Nghi, cô bé mới hơn năm tháng tuổi, vẫn còn là trẻ con, hoàn toàn không kiểm soát được, cô bé không muốn sống nữa.

"Ôi chao, xin lỗi xin lỗi, con bé còn nhỏ, tôi quên không xi tè cho nó rồi. Anh không sao chứ? Có cần đi giặt một chút không?" Hạ Thục Nghi đón lấy cô con gái rượu vừa tè ướt người khác, trong lòng thầm sung sướng.

Tè giỏi lắm!

Cô biết cục cưng không cố ý, nhưng cô vẫn thấy vui.

Nguyễn Đình Chu vốn thấy cục cưng nhà mình bị Cố Thiên Quân bế thì cứ như gặp phải đại địch, ai ngờ con gái cưng lại biết "trả thù", tè một phát cho người ta biết sự lợi hại của con bé.

Nhìn Cố Thiên Quân đang buồn bực câm nín, mặt mày tỏ rõ vẻ khó chịu, Nguyễn Đình Chu thầm cười khoái trá trong lòng.

Nguyễn Sơ Đường xấu hổ đến phát khóc, nếu biết ba mẹ lại thấy mình làm tốt lắm, chắc cô bé sẽ khóc to hơn nữa.

Mạnh Lệ sững người một chút, nhìn Cố Thiên Quân bị tè ướt người, cô không nhịn được cười: "Không sao, không sao, dọn dẹp một chút là được. Con bé vẫn còn là trẻ sơ sinh, hoàn toàn không tự chủ được, anh đừng giận nó."

Cố Thiên Quân liếc nhìn Mạnh Lệ, ánh mắt mang theo vài phần tủi thân.

Mạnh Lệ cười chán chê rồi nói: "Hay là để em giặt áo cho anh nhé?"

Cố Thiên Quân mừng ra mặt, sảng khoái đồng ý: "Được!"

Anh thầm nghĩ, giặt áo thì nhằm nhò gì, giặt luôn cả quần mới tốt chứ.

Thế này thì chẳng phải là phải làm bẩn cả quần thì mới có cớ để cô ấy giặt hay sao?

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Quân lại nhìn chằm chằm Nguyễn Sơ Đường: "Hay là để tôi bế thêm lát nữa nhé?"

【Đừng mà!】 Nguyễn Sơ Đường viết hoa hai chữ TỪ CHỐI, vội quay đầu ôm chặt lấy mẹ không buông, chỉ sợ lại bị bế đi mất.

Hạ Thục Nghi cũng không muốn cục cưng nhà mình tiếp xúc quá nhiều với anh ta.

Nguyễn Đình Chu lại càng dứt khoát ôm lấy con gái, nói là đi thay tã.

Nguyễn Sơ Đường gục đầu lên vai ba: 【Ba ơi, con nói con không cố ý, ba tin không?】

Nguyễn Đình Chu thầm gật đầu, biết con bé đang xấu hổ, liền an ủi: "Cục cưng ngoan, không sao đâu, con đâu có cố ý. Trẻ con tầm tuổi con đứa nào chẳng vậy, người ta ba bốn tuổi còn tè dầm nữa là, con mới năm tháng tuổi, đã giỏi lắm rồi!"

【Thật ạ?】

Nguyễn Đình Chu hôn nhẹ lên trán cục cưng: "Ba không chê con đâu, đừng sợ nhé!"

【Tè ướt người khác mà cũng không bị chê, xem ra ba thật sự thương mình, ba ơi, thơm một cái nào!】 Nguyễn Sơ Đường chủ động thơm chụt một cái lên má ba.

Trái tim Nguyễn Đình Chu như muốn tan chảy.

A a a a, con gái mình ngoan quá đi!!!
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 49



Chẳng mấy chốc đã đến phần trao giải.

Nguyễn Sơ Đường được Nguyễn Đình Chu bế lên sân khấu, cô bé chẳng hề tỏ ra bỡ ngỡ hay sợ sệt, cứ thế vui vẻ hớn hở theo ba mình lên nhận giải.

Từ tay lãnh đạo, anh nhận lấy lá cờ biểu dương, mười đồng tiền thưởng, ngoài ra còn có một chiếc phích nước nóng.

Đây quả là một món đồ tốt, nhà nào cũng cần đến.

Nhất là vào mùa đông, dùng để đựng nước nóng thì tuyệt vời, lại còn giữ ấm tốt.

Vừa hay chiếc phích ở nhà giữ nhiệt không còn tốt nữa, có phích mới rồi, có thể dùng để pha sữa cho Nguyễn Sơ Đường, đỡ phải lo nước không đủ ấm, mỗi lần pha sữa cho con bé trước khi ngủ lại phải lúi húi đun nước sôi.

Chứng kiến cảnh anh bế cô con gái bé bỏng lên nhận giải, không ít người sáng mắt lên, ánh nhìn đều đổ dồn về phía Nguyễn Sơ Đường đáng yêu, lanh lợi, đang toe toét cười khoe hàm răng sữa.

"Cô bé đó là con nhà ai thế?"

"Không phải con của thanh niên trí thức Nguyễn đấy chứ? Anh ấy có con rồi cơ à?" Chị gái vừa thốt lên lời này, vẻ mặt tiếc nuối khôn tả.

Còn có người khen: "Ồ, là bé gái đúng không, xinh xắn quá. Mắt to tròn, má bầu bĩnh, da dẻ trắng nõn nà trông đáng yêu chết đi được, y như tranh vẽ em bé ngày Tết vậy."

"Sao con gái nhà người ta vừa ngoan vừa đáng yêu thế, còn con nhà mình thì cứ như đến để đòi nợ vậy?"

Dưới khán đài, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía sân khấu.

Lê Thanh Phong thì căng thẳng đến mức tay chân lóng ngóng.

Nguyễn Đình Chu lại giữ vẻ mặt điềm nhiên, ôm con gái trong lòng, phong thái vô cùng bình thản.

Nguyễn Sơ Đường nép trong vòng tay anh, thầm cảm thán: 【Oa, đông người quá đi!】

Nguyễn Đình Chu một tay bế con gái, mỉm cười nhận tiền thưởng từ tay lãnh đạo. Thấy có phóng viên chuyên chụp ảnh, anh cũng phối hợp đứng cạnh vị lãnh đạo, hướng mắt về phía ống kính.

Nguyễn Sơ Đường nhìn thấy ống kính, liền cười toe toét, khoe nụ cười đáng yêu nhất của mình.

Rồi như chợt nhận ra điều gì, bàn tay nhỏ xíu của cô bé giơ lên làm ký hiệu chữ V.

Nguyễn Sơ Đường: 【...】

【Sao lại là chữ V chứ?】

【Rõ ràng có bao nhiêu kiểu tạo dáng chụp ảnh đẹp như vậy, tại sao mình lại không thoát khỏi cái kiểu chữ V này cơ chứ?】

Nguyễn Sơ Đường suýt nữa thì phát khóc vì hành động theo bản năng này của mình, cũng may là cô bé còn nhỏ, nên động tác giơ tay chữ V chỉ càng khiến mọi người thấy đáng yêu hơn.

Quả nhiên, hành động giơ tay chữ V của cô bé khiến không ít người bên dưới bắt chước theo, có người còn khen cô bé thông minh, biết nhìn ống kính rồi tạo dáng tay, lại chẳng khóc quấy gì, ngoan hết chỗ nói.

Nhìn cô bé, rồi lại ngó sang đám "giặc con" nhà mình, nhiều người chỉ muốn cho chúng một trận dù chúng chưa gây chuyện gì.

Đến lượt Lê Thanh Phong lên nhận giải, họ còn chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm.

Lê Thanh Phong nhìn Nguyễn Sơ Đường mà thèm nhỏ dãi, bèn thương lượng với Nguyễn Đình Chu: "Có thể cho tôi bế Đường Đường chụp một kiểu ảnh được không?"

"Muốn bế con thì tự đi mà đẻ lấy một đứa! Đường Đường là con gái tôi, không cho bế!" Nguyễn Đình Chu như sợ con gái bị cướp mất, ôm chặt cô bé không rời tay.

Nguyễn Sơ Đường: 【Hi hi, ba thương con nhất!】

【Chú Lê tự sinh một cô con gái mà chơi nhé, con vẫn thích ba bế hơn.】

Tiếng lòng này vừa vang lên, đối với Lê Thanh Phong mà nói, quả là một đòn đau nhân đôi.

Chẳng qua chỉ là con gái thôi mà, làm như ai không đẻ được ấy.

Đợi đến khi anh lấy được vợ, nhất định phải sinh hai đứa, tốt nhất là một cặp song sinh.

Sau này, Lê Thanh Phong sinh được hai cậu con trai, lại tự trách mình vô dụng, đến một cô con gái cũng không sinh nổi, đúng là hận rèn sắt không thành thép mà!

Phần thưởng của Lê Thanh Phong cũng giống như của Nguyễn Đình Chu. Cả hai mỉm cười cảm ơn lãnh đạo và tất cả mọi người có mặt, đồng thời cũng căn dặn mọi người ở đây không được làm điều xấu, phải trở thành người chính trực, tuân thủ pháp luật.

Còn phải trông chừng con cái cẩn thận, kẻo để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng.

Sau khi phát biểu vài lời trang trọng, họ rời đi trong tiếng vỗ tay tiễn đưa nồng nhiệt của mọi người.

Nguyễn Sơ Đường vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh của người ta: 【Nhà mình còn chưa có ảnh gia đình đâu, nếu được chụp một tấm ảnh cả nhà cùng với mẹ thì tốt biết mấy!】

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Nguyễn Đình Chu, anh quyết định lát nữa sẽ đưa vợ con lên huyện một chuyến, thỏa mãn mong ước nhỏ bé của cục cưng nhà mình, chụp một tấm ảnh gia đình, con gái rượu của anh sắp tròn sáu tháng rồi mà vẫn chưa có tấm ảnh nào.
 
Back
Top Bottom