Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà

Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 20: Tin tức chính xác



Nguyễn Sơ Đường hoàn toàn không biết tiếng lòng của mình đã bị những người có mặt ở đây nghe thấy, cô bé tiếp tục lẩm bẩm: [Chú Lê không cần cưới Hòe Hoa nữa, sau này sẽ không phải ở lại trong thôn, cũng không cần phải chứng kiến cảnh tất cả thanh niên trí thức đều về thành phố mà mình lại không thể về, để rồi tức đến mức nghĩ quẩn mà tự tử.]

Nghĩ đến điều gì đó, Nguyễn Sơ Đường lại lẩm bẩm: [Sao điểm ước nguyện của chú Lê vẫn chưa tới nhỉ?]

Lê Thanh Phong không khỏi thấy căng thẳng, chẳng lẽ vận mệnh của anh vẫn chưa được thay đổi, anh vẫn phải cưới cái cô Hòe Hoa kia sao?

Sắc mặt Lê Thanh Phong trở nên khó coi, anh nhìn Nguyễn Đình Chu như cầu cứu.

Nguyễn Đình Chu còn chưa kịp có phản ứng gì, Nguyễn Sơ Đường đã vui mừng reo lên: [Oa, tới rồi! Vận mệnh của chú Lê đã được thay đổi, nhận được một điểm ước nguyện!]

Lê Thanh Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay đang siết chặt cũng thả lỏng ra.

Điều này chứng tỏ, anh không cần phải bị ép cưới một người phụ nữ mình không thích, cũng không cần phải trơ mắt nhìn những thanh niên trí thức khác lần lượt trở về thành phố, còn mình vì đã cưới Hòe Hoa mà không đủ điều kiện trở về.

Tối hôm đó, khi biết tin chính xác kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, ai nấy đều vô cùng phấn khích, vội vàng về nhà chuẩn bị sách vở ôn tập.

Chỉ còn bảy tháng nữa là đến kỳ thi đại học vào tháng mười hai, thời gian ôn tập của họ không nhiều lắm.

Họ đã ở nông thôn mấy năm trời, ở đã quá đủ rồi, ai cũng muốn trở về thành phố.

Trước kia, việc vào Đại học Công Nông Binh đều dựa vào đề cử, không đến lượt bọn họ. Bây giờ kỳ thi đại học mang đến cơ hội công bằng, nếu không nắm bắt được thời cơ này thì chỉ có thể tự trách bản thân không đủ nỗ lực.

Có mục tiêu rồi, ai nấy đều hừng hực khí thế.

Vợ chồng Nguyễn Đình Chu cũng không ngoại lệ.

Khi Nguyễn Sơ Đường đã ngủ say, hai vợ chồng lại chong đèn ôn bài thâu đêm. Đặc biệt là Hạ Thục Nghi, kiến thức căn bản của cô quá yếu, Nguyễn Đình Chu phải bỏ ra không ít thời gian để kèm cặp cho vợ, Hạ Thục Nghi cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch.

"Hay là em không thi nữa? Chúng ta còn có con mà, em sẽ chăm sóc Đường Đường, anh tập trung vào kỳ thi. Nếu cả hai chúng ta đều đi học, vậy con phải làm sao đây?" Hạ Thục Nghi nhìn con gái nhỏ đang m*t tay, không đành lòng để con bé lại một mình.

Nguyễn Sơ Đường níu chặt áo Hạ Thục Nghi không buông, như thể đang phản đối quyết định của mẹ, trong lòng gào thét: [Mẹ ơi, mẹ không cần phải hy sinh tiền đồ của mình vì bất kỳ ai đâu.]

[Cơ hội tốt như thế này, sao mẹ lại từ bỏ chứ, mẹ ngốc à?]

[Con tự chăm sóc mình được mà, không cần mẹ phải trông chừng đâu. Đợi về thành phố rồi, gửi con vào nhà trẻ là được.] Nguyễn Sơ Đường chẳng muốn trở thành gánh nặng cho hai vợ chồng, cũng không muốn Hạ Thục Nghi phải hối hận.

[Với lại, hai vợ chồng phải cùng nhau tiến bộ chứ, không thì ba con vào đại học, được mở mang tầm mắt, lại thấy mẹ không xứng với mình nữa, rồi đi tìm người phụ nữ khác thì sao?] Nguyễn Sơ Đường không hề nhìn thấy ba mình nhíu mày.

Nguyễn Đình Chu bị vợ mình nhéo một cái, đến rắm cũng không dám thả.

Đường Đường ơi là Đường Đường, có đứa con nào lại hại ba như con không cơ chứ?

Chỉ một câu của con thôi mà làm mẹ con tưởng ba đã làm chuyện gì có lỗi với mẹ rồi đấy.

Ui da, véo đau quá đi mất!

Nguyễn Sơ Đường nào biết bọn họ nghe được tiếng lòng của mình, cô bé chỉ mải lẩm bẩm trong bụng, chẳng thèm để ý nhiều thế đâu: [Vả lại, mẹ cũng đâu có kém, chỉ cần mẹ cố gắng, nỗ lực thêm chút nữa, thì dù có đội sổ cũng đỗ được vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh thôi. Đến lúc học hành xong, mẹ sẽ trở thành một cô giáo nhân dân đáng kính đó!]

Đôi mắt Hạ Thục Nghi sáng rực lên, cô kích động nắm chặt lấy tay Nguyễn Đình Chu, dùng ánh mắt ra hiệu: Anh nghe thấy không? Em cố gắng một chút là cũng có thể thi đỗ đại học, đi làm giáo viên đó!

Nguyễn Đình Chu gật đầu lia lịa, liếc mắt nhìn xuống cái đùi đang bị vợ túm chặt: Vợ anh giỏi quá rồi, nhưng mà giơ cao đánh khẽ chút được không, anh cũng biết đau mà!

[Còn ba ba ấy à, nếu có thể tai qua nạn khỏi, ba sẽ thi đỗ vào trường tốt nhất Bắc Kinh luôn, lại còn là khoa Kiến trúc nữa chứ, ngành bất động sản sau này hái ra tiền đó nha! Ba ơi, con chờ ba dẫn con đi ăn ngon mặc đẹp đó!] Nghĩ đến chuyện sau này không phải lo không có nhà ở, Nguyễn Sơ Đường sướng đến mức muốn bay lên trời.

Nghĩ đến vận mệnh sắp tới của Nguyễn Đình Chu, Nguyễn Sơ Đường lại thở dài một hơi: [Haiz, nhưng tiền đề là... ba mình phải sống được đến ngày nhận giấy báo trúng tuyển đã.]

Nguyễn Đình Chu: "!!!"

Đường Đường, con mau nói đi chứ! Rốt cuộc ba con chết như thế nào hả?

Nói đi mà?

A!!!

Nguyễn Đình Chu sắp phát điên đến nơi.

Cô bé con trong lòng anh ngáp một cái, híp mắt rồi nhanh chóng ngủ khò khò, hoàn toàn chẳng hay biết tiếng lòng của mình đã khiến suy nghĩ của người khác dậy sóng.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 21: Đường Đường đói bụng



Nguyễn Sơ Đường vừa hết thời gian ở cữ, cả người nom xinh xắn đáng yêu hẳn ra.

Hạ Thục Nghi làm bộ người mẹ có con gái là mãn nguyện lắm rồi, chẳng nỡ rời con gái nửa bước, ngay cả khi ra đồng làm việc cũng muốn mang con theo cùng.

Nguyễn Đình Chu không yên tâm, dặn vợ cứ chuyên tâm ở nhà chăm con, lúc rảnh thì đọc sách, trong nhà không thiếu việc làm, quan trọng là chăm con cho tốt. Con bé mới đầy tháng, anh không nỡ để vợ con phải ra đồng làm lụng vất vả.

Số tiền anh kiếm được từ việc bán thịt lợn, cũng đủ cho cả nhà ba người chi tiêu trong cả năm trời.

Đợi con gái lớn hơn một chút rồi hẵng hay.

Chủ yếu cũng là vì muốn Hạ Thục Nghi có thêm thời gian ôn bài, kiến thức căn bản của cô quá kém. Nếu không nhờ có tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường như một liều thuốc trợ tim, nói cho bọn họ biết rằng chỉ cần cố gắng thì vẫn có khả năng thi đỗ trường Đại học Sư phạm.

Thì có lẽ Hạ Thục Nghi đã thật sự chẳng thể nào học tiếp nổi nữa rồi.

Sách vở đã bỏ bê mấy năm trời, giờ muốn học lại quả thực là quá khó.

Họ vốn tưởng rằng việc khôi phục kỳ thi đại học vẫn còn xa vời lắm, dù sao thì cũng đã mười năm trôi qua rồi.

May mà cuối cùng họ cũng nghe được tin mừng này từ cô con gái cưng.

Bọn họ tin vào tiếng lòng của con gái mình, bao nhiêu chuyện xảy ra trong thời gian qua đều đã chứng thực rằng con gái của họ thực sự có khả năng biết trước tương lai.

Kỳ thi đại học chắc chắn sẽ được khôi phục.

Hay tin Hạ Thục Nghi không phải xuống đồng làm việc, mấy bà tám trong thôn vừa ghen tị vừa tức tối. Nói xấu sau lưng thì cũng đành đi, đằng này khi Hạ Thục Nghi mang con gái đi giặt quần áo, hễ gặp phải người trong thôn là y như rằng lại bị họ dè bỉu một phen.

"Dân thành thị đúng là khác biệt, đẻ đứa con gái mà cứ như nhặt được vàng ấy, đến nỗi không thèm xuống đồng làm việc kiếm công điểm nữa. Đúng là đồ tiểu thư!"

"Đẻ đứa con gái vô tích sự thì có gì mà vênh váo, lại chẳng phải con trai. Đẻ con gái thì ai chẳng làm được, chỉ có cậu Nguyễn kia ngốc mới coi con gái như vàng ấy chứ. Nếu mà đẻ được thằng c* thì có phải được cung phụng lên tận trời không."

"Chứ sao nữa, bọn mình đẻ con xong ba ngày là đã phải ra đồng rồi."

"Bọn mình làm gì có chuyện ở cữ cả tháng trời!"

Nguyễn Sơ Đường nghe thấy mấy lời móc mỉa của bọn họ, bĩu môi:【Đấy là do số mấy người không tốt, ghen tị với mẹ của tui chứ gì. Ai bảo chồng mấy người không biết thương vợ mình làm chi?】

【Mẹ ơi đừng nghe họ nói nhảm, họ chỉ đang ghen tị thôi!】

Hạ Thục Nghi tất nhiên là biết vậy, chỉ là cô lo tiếng lòng của con gái bị đám người kia nghe thấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nào ngờ đám người kia dường như chẳng hay biết gì, dù bị Nguyễn Sơ Đường phản pháo trong lòng, bọn họ cũng chẳng hề để tâm, chỉ mải ghen tức đến méo mặt.

Hạ Thục Nghi lấy làm lạ, chẳng lẽ bọn họ không nghe thấy?

Hạ Thục Nghi tất nhiên sẽ không dại gì đi hỏi xem bọn họ có nghe thấy tiếng lòng của con gái mình không. Chỉ cần nhìn phản ứng im ỉm khi bị con gái mình mắng thầm là đủ biết, họ không nghe thấy gì cả.

Chuyện này, cô giấu Nguyễn Sơ Đường, đợi Nguyễn Đình Chu đi làm về liền kể lại: "Sao đám đàn bà nhiều chuyện kia lại không nghe thấy tiếng lòng của con bé nhỉ?"

"Trước giờ toàn ở nhà mình, có lẽ là do ở trong khuôn viên nhà mình chăng," Nguyễn Đình Chu phỏng đoán.

Hạ Thục Nghi ngẫm lại cũng thấy đúng, trước đây toàn ở trong nhà, những người trong sân đều nghe được tiếng lòng con bé. Giờ đổi sang chỗ khác, không nghe thấy cũng tốt, đỡ rước thêm phiền phức.

Hạ Thục Nghi nói: "Sau này mình hạn chế cho người ngoài vào nhà, kẻo bí mật của Đường Đường bị phát hiện. Thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm."

Nguyễn Đình Chu ngẫm lại cũng thấy phải: "Vậy sau này không cho mấy người thanh niên trí thức khác đến nhà tìm nữa."

Hạ Thục Nghi tán thành.

Nguyễn Sơ Đường được tắm rửa sạch sẽ xong, liền được ba nhẹ nhàng đặt lên giường. Mặc đồ cho con xong, anh véo nhẹ bàn tay nhỏ xinh, rồi hôn lên bàn chân bé xíu: "Chân cục cưng của ba thơm quá đi mất, có nhớ ba không nào?"

【Nhớ ạ. Ba ơi, hôm nay mấy bà tám kia lại nói xấu mẹ đấy. Ba phải đối xử với mẹ tốt hơn nữa vào, cho bọn họ tức chết luôn.】 Nguyễn Sơ Đường vừa m*t ngón tay bé xíu vừa mách tội.

Nguyễn Đình Chu dở khóc dở cười, nhẹ nhàng kéo bàn tay bé bỏng của con ra: "Đừng m*t tay, bẩn lắm."

Nguyễn Sơ Đường tỏ vẻ ấm ức: 【Con cũng đâu có muốn đâu, nhưng con không kiểm soát được!】

Nguyễn Đình Chu nghĩ ngợi một lát, quyết định làm cho con gái một món đồ để ngậm. Anh nhớ trước đây từng thấy người lớn tuổi làm cho trẻ con thứ gì đó giống như n*m v* giả, để em bé cầm trên tay thì sẽ không tự m*t tay mình nữa.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 22: Đường Đường đói bụng



Hạ Thục Nghi rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Nguyễn Đình Chu đang nằm sấp ở đầu giường trêu đùa con gái, cô bảo anh đi đọc sách, còn mình thì dỗ con gái ngủ.

Nguyễn Sơ Đường chẳng cần dỗ, chỉ cần ăn no uống đủ, chơi một lát là đã ngủ thiếp đi rồi.

Nguyễn Sơ Đường không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, có tiếng r*n r* khe khẽ. Ban đầu Nguyễn Sơ Đường còn chưa phản ứng kịp, đến khi nghe ra đó là tiếng gì, cô bé đỏ bừng cả mặt: 【Ammmmm, không ngờ chuyện xấu hổ thế này cũng bị mình gặp phải, đáng lẽ mình không nên tỉnh dậy, mình phải ngủ tiếp thôi, chỉ cần mình không khóc, ba mẹ sẽ không biết đã thức dậy.】

Đôi vợ chồng trẻ đang lúc cao hứng, một người cứng đờ cả người, một người thì chán ghét đẩy kẻ gây rối ra. Trong bóng tối, hai vợ chồng suýt nữa bị dọa chết khiếp.

Đây là chuyện quái gì thế này?

Trong bóng tối, hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường vẫn tiếp tục vang lên: 【Ơ, sao lại im lặng rồi?】

【Xong nhanh vậy sao? Ba mình không được à?】

Nguyễn Đình Chu suýt thì bốc hỏa, nếu không phải vì xấu hổ mà không mở miệng nổi, anh thật sự rất muốn thanh minh cho mình vài câu, anh rất được đấy!

Nếu không thì làm sao có con gái được?

Bị nghi ngờ năng lực, Nguyễn Đình Chu chỉ đành đi vào nhà xí một chuyến. Đứa con gái này đúng là đến để lấy mạng anh mà.

Nhịn mấy tháng trời, vất vả lắm mới được “ăn thịt,” vậy mà vừa mới "bắt đầu" chưa được bao lâu, con bé đã tỉnh dậy.

Nếu chỉ là một đứa trẻ sơ sinh bình thường, tỉnh thì cũng tỉnh rồi, nó còn nhỏ, biết gì đâu mà hiểu.

Nhưng khổ nỗi, đứa con gái ngoan này của anh lại cái gì cũng biết.

Đúng là... quá đáng mà!

Xem ra, sau này không thể xem đứa con gái ngoan này như một đứa trẻ sơ sinh bình thường được nữa rồi.

Sau này lúc ngủ ngáy cũng phải tránh con bé đi một chút, anh sợ thêm vài lần như vậy nữa, chắc anh thật sự không được mất.

Nguyễn Đình Chu ra ngoài giải quyết vấn đề, còn Hạ Thục Nghi thì chăm sóc Nguyễn Sơ Đường, cô thử sờ tã lót, con bé ị rồi.

Nguyễn Sơ Đường xấu hổ: 【Con cũng có muốn đâu, ai bảo con vẫn chỉ là một đứa bé sơ sinh mới đầy tháng vài ngày chứ, ăn uống tiêu tiểu đều không tự kiểm soát được, đói bụng thì muốn ăn, buồn tè thì tè thôi, hu hu hu...】

Hạ Thục Nghi dở khóc dở cười, vừa thay tã cho con gái, vừa dỗ dành: "Cục cưng ngoan đừng giận, mẹ rửa ngay cho con đây mà, con còn nhỏ mà, không trách con đâu, mẹ biết con cũng không muốn mất ngủ cả đêm đúng không?"

Nguyễn Sơ Đường quả quyết gật đầu: 【Đúng ạ!】

【Mẹ ơi, sau này lúc ba mẹ "làm việc", có thể gửi con đi chỗ khác được không ạ? Thật đó, con cũng không muốn phá đám chuyện tốt của ba mẹ đâu, như vậy không phải rất khó xử sao?】 Nguyễn Sơ Đường biết đôi vợ chồng trẻ có tình cảm rất tốt, ban đêm khó tránh khỏi việc muốn gần gũi với nhau.

Cô bé cũng đâu phải không hiểu chuyện.

Nếu còn lặp lại mấy lần nữa, cô bé cũng ngại lắm chứ!

Thà rằng chẳng biết gì còn hơn.

Hạ Thục Nghi nghĩ cũng phải, nếu cứ lặp lại mấy lần nữa, chính cô cũng không chịu nổi.

Đợi ngày mai bàn bạc với chồng một chút, lúc nào muốn "làm việc" thì gửi con gái sang nhà thím Phương hàng xóm, đợi xong việc rồi lại đón con bé về.

Chỉ là lại phải làm phiền thím Phương, cũng hơi ngại thật!

Nguyễn Sơ Đường vừa được thay tã sạch sẽ xong thì bụng đói cồn cào, cô bé bú được vài ngụm sữa liền chép miệng: 【Sữa của con đâu rồi? Sao lại hết mất rồi?】

Hạ Thục Nghi đành phải đổi bên cho con bú.

Ai ngờ Nguyễn Sơ Đường mới bú thêm được vài ngụm lại hết sạch, tức đến mức cô bé gào thét trong lòng: 【Ba đáng ghét quá đi, lại dám giành sữa của con, hu hu, con đói quá, bụng đói meo, không cho con ăn no là con khóc đó, oa oa oa!】

Hạ Thục Nghi xấu hổ vô cùng.

Nguyễn Đình Chu nghe thấy tiếng con gái khóc, lập tức giải quyết xong việc, rửa tay sạch sẽ rồi chạy vào: "Sao thế sao thế, sao lại khóc nữa rồi?"

Hạ Thục Nghi bực bội liếc Nguyễn Đình Chu một cái, anh còn dám nói à, nếu không phải tại anh, con gái có đói đến mức khóc ré lên thế không?

Hết cách, lúc này cô tạm thời không thể cho con bú được, đành phải nửa đêm sang gõ cửa nhà thím Phương.

Thím Phương vừa nghe tiếng trẻ con khóc là biết ngay con bé đói, lập tức đón lấy Nguyễn Sơ Đường, vén áo lên cho cô bé bú.

Nguyễn Sơ Đường chẳng hề khách sáo, cô bú lấy bú để: 【Xem ra vẫn phải dự trữ tám hay mười hộp sữa bột mới được, nếu không người chịu đói chính là mình.】

Ý nghĩ này vừa mới hình thành, Nguyễn Sơ Đường còn chưa kịp ngăn lại, Nguyễn Đình Chu đã trợn tròn mắt nhìn từng hộp sữa bột nội địa đúng chuẩn bao bì thập niên 70 đột nhiên xuất hiện trong phòng họ.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 23: Có sữa bột



"Đây là?" Hạ Thục Nghi chớp chớp mắt.

Nguyễn Đình Chu đóng cửa lại, chỉ vào mấy hộp sữa bột nói: "Cho Đường Đường uống, là sữa bột. Anh đếm có mười hộp, còn có một cái bình sữa nữa, hình như là loại chuyên dùng để em bé bú."

Nguyễn Sơ Đường quay về nhìn thấy mười hộp sữa bột, suýt chút nữa thì khóc ngất: [A a a, tại sao mình lại chỉ ước có mười hộp tám hộp thôi chứ, ước mười thùng tám thùng có phải tốt hơn không! Một thùng có sáu hộp thì phải, chỉ đủ cho mình uống một tháng rưỡi.]

Mười hộp này nhiều nhất cũng chỉ đủ dùng trong ba tháng, mà đó còn là kiểu uống kèm với sữa mẹ.

Ai bảo Nguyễn Sơ Đường bú khỏe làm gì, không giống mấy đứa trẻ khác, lúc cữ chỉ uống sáu mươi, tám mươi ml.

Cô bé này phải uống tới một trăm mốt, trăm hai ml mới đủ no.

Không thế thì sao mà da thịt trắng trẻo nõn nà, mũm mĩm, mềm mại thế này được. Tất cả là nhờ uống khỏe, uống được đấy.

Nguyễn Sơ Đường hối hận khôn tả, thầm nhủ với lòng, sau này tuyệt đối không được ước bừa nữa, dù là vô tình hay cố ý, người ta cũng sẽ thực hiện cho bằng được.

Nhìn điểm ước nguyện vơi đi, Nguyễn Sơ Đường tiếc đứt ruột.

Trong lúc cô bé còn đang tiếc rẻ, Nguyễn Đình Chu đã cất những hộp còn lại xuống gầm giường, chỉ để lại một hộp bên ngoài. Anh xem kỹ hướng dẫn cách pha sữa, nhiệt độ nước, cả việc nên cho nước trước hay cho sữa bột trước, bao nhiêu nước thì pha bao nhiêu thìa sữa bột, tất cả đều được ghi rất rõ ràng.

Để thực hành cho quen tay, anh còn tráng bình sữa bằng nước sôi, rồi dùng nước trong phích để pha sữa.

Động tác hết sức cẩn thận, chỉ sợ làm đổ mất một ít.

Nguyễn Sơ Đường đã uống no nê, nhìn ba loay hoay một lúc thì mí mắt nặng trĩu: [Hết chịu nổi rồi, buồn ngủ quá, phải đi ngủ thôi, con không uống sữa nữa đâu, đi ngủ đây!]

Đến lúc Nguyễn Đình Chu tự tay pha xong sữa, ôm bình sữa xoay xoay trong lòng bàn tay, thử nhiệt độ để chắc chắn không còn nóng, rồi đưa đến trước mặt Nguyễn Sơ Đường thì cô bé đã giơ tay nhỏ lên ngang tai, ngủ say trong tư thế đầu hàng mất rồi.

Hướng dẫn sử dụng có ghi sữa đã pha không nên để quá lâu kẻo hỏng.

Mà anh lại không nỡ đánh thức con gái dậy, hai vợ chồng nhìn nhau, cuối cùng dựa theo nguyên tắc không được lãng phí, chồng một ngụm, vợ một ngụm, nếm thử vị sữa bột xem sao.

Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ uống thứ này.

Nguyễn Đình Chu chép miệng: "Chẳng có vị gì mấy nhỉ? Còn không bằng của em!"

Câu này khiến mặt Hạ Thục Nghi đỏ bừng lên, cô lườm anh một cái: "Còn nói nữa! Anh chê em chưa đủ mất mặt hay sao hả? Sau này cấm anh đụng vào."

Nguyễn Đình Chu biết vợ mắc cỡ, anh xấu hổ sờ mũi. Thấy con gái đã ngủ say không nghe được họ nói chuyện, anh lại mặt dày dỗ vợ, dỗ vợ mình thì có gì mà mất mặt chứ!

Từ khi có sữa bột, Nguyễn Sơ Đường bắt đầu uống luân phiên. Có sữa mẹ thì bú mẹ, không có thì uống sữa bột. Cô bé biết điều hơn những đứa trẻ bình thường khác, cho gì uống nấy, không hề kén chọn, dù sao cũng tốt hơn là bị đói.

Cứ như vậy, việc cho Nguyễn Sơ Đường uống sữa ban đêm được giao cho Nguyễn Đình Chu, hễ cô bé đói vào nửa đêm, Nguyễn Đình Chu liền lập tức dậy pha sữa, một tay bế con, một tay giữ bình sữa.

Nhìn Nguyễn Sơ Đường uống sữa ừng ực, ánh mắt Nguyễn Đình Chu mới dịu dàng và cưng chiều làm sao.

Vấn đề lương thực đã được giải quyết, nhưng Nguyễn Sơ Đường lại thấy hơi lạ, tại sao điểm ước nguyện của Chúc Hồng Mai vẫn chưa thấy về tài khoản. Theo lý mà nói, tối hôm đó đã nhất tiễn song điêu, nguy cơ tử vong của Lê Thanh Phong được hóa giải, thì nguy cơ của Chúc Hồng Mai cũng phải được giải trừ theo mới đúng.

Vậy mà mấy ngày nay, điểm ước nguyện mãi chẳng thấy đâu, Nguyễn Sơ Đường thầm nghĩ không biết có phải đã xảy ra vấn đề gì không.

Hạ Thục Nghi nghe được tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, liền cố ý ra gốc cây lớn đầu làng ngồi một lát. Đây là nơi tụ tập tám chuyện của thôn, dân làng rất thích ra đây ngồi bàn tán.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Nguyễn Sơ Đường đã biết chuyện gì xảy ra.

Cái gã lưu manh kia, ngủ với con gái nhà người ta rồi mà còn không muốn chịu trách nhiệm, cứ khăng khăng đòi cưới thanh niên trí thức về làm vợ, lại còn chê Hòe Hoa không biết chữ, vừa xấu vừa lùn tịt, không xứng với gã.

Dân làng nghe mà tức cười, nếu không phải do hên xui thế nào, thì Hòe Hoa đời nào thèm gả cho gã.

Nhà Hòe Hoa ban đầu cũng đâu có muốn, nhưng khổ nỗi chuyện này đến người làng bên cũng biết cả rồi. Chàng trai vốn đã định cưới trước đó không đồng ý nữa, nói Hòe Hoa là đồ giày rách, sống chết không chịu cưới cô ta, thế là hôn ước bằng miệng cũng đành hủy bỏ.

Dân làng thì cứ chỉ trỏ bàn tán, nhà Hòe Hoa đành phải muối mặt, bắt gã lưu manh kia phải chịu trách nhiệm.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 24: Có sữa bột



Gã lưu manh không đồng ý, sống chết đòi cưới thanh niên trí thức làm vợ, còn luôn miệng nói mình thích Chúc Hồng Mai, nhất quyết không cưới ai khác ngoài cô ấy. Có mấy lần gã tìm đến Chúc Hồng Mai, dọa cô sợ đến mức phải trốn đi không dám lộ diện.

Hòe Hoa cũng chẳng vui vẻ gì, còn tìm đến Lê Thanh Phong. Lê Thanh Phong phán một câu "không cưới đồ giày rách", tuy phũ phàng nhưng đã thực sự mắng Hòe Hoa phải bỏ đi. Cô ta vừa tức vừa xấu hổ, ngay hôm đó liền đòi uống thuốc trừ sâu.

Nhưng chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, thuốc trừ sâu bị giật lại. Cô ta khóc lóc um sùm đòi sống đòi chết, ép gã lưu manh không thể không gật đầu đồng ý, nếu không sẽ bị xử tội lưu manh, cho ăn "kẹo đồng".

Gã lưu manh không muốn chết, đành phải cắn răng đồng ý cưới Hòe Hoa.

Tất cả những chuyện này đều là do Nguyễn Sơ Đường hóng được dưới gốc cây lớn, lại còn là tin tức nóng hổi nhất.

Gã lưu manh vừa mới gật đầu, bên tai Nguyễn Sơ Đường đã vang lên tiếng máy móc: [Điểm ước nguyện của Chúc Hồng Mai +1, tổng cộng: 8 điểm. Đủ 100 điểm ước nguyện có thể mở khóa không gian chứa vật tư, ví dụ như: siêu thị Sam's, phục chế tỉ lệ 1:1.]

Nguyễn Sơ Đường kích động đến mức mắt mở to: [A a a a, mình muốn, mình muốn, mình muốn không gian chứa vật tư!]

Hạ Thục Nghi không ngờ con bé lại hét lên trong lòng vào đúng lúc này, làm cô giật mình, vội vàng để ý phản ứng của những người xung quanh.

Những người đang tán gẫu dưới gốc cây không hề có phản ứng gì, xem ra họ không nghe thấy tiếng lòng của con gái mình.

Nhận ra điều này, Hạ Thục Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu ai cũng nghe được thì cô đã chẳng dám bế con bé ra ngoài rồi.

Nguyễn Sơ Đường vừa mới lộ diện đã nhận được không ít lời khen ngợi.

Ví dụ như: "Ối chà, con bé này xinh quá!"

"Nuôi kiểu gì mà trắng trẻo nõn nà thế này, khác hẳn mấy đứa trẻ sơ sinh khác."

"Con bé này còn biết cười nữa cơ đấy, mới tí tuổi đầu mà đã biết cười rồi!"

"Xem kìa, con bé còn biết liếc mắt nhìn người nữa kìa, có phải nghe thấy tôi khen nó không đấy?"

Sau hôm đó, cả làng đều biết con gái của thanh niên trí thức Nguyễn xinh đẹp nhường nào, trắng trẻo nõn nà, ngũ quan tinh xảo, trông như búp bê bánh bao trắng muốt, mềm mại mịn màng, khiến ai nhìn cũng muốn nựng má một cái.

Đám cưới của Hòe Hoa và gã lưu manh nhanh chóng được tổ chức, chắc là sợ cô ta mang thai thì gia đình mất mặt. Dù sao thì nghe đồn đêm đó cũng dữ dội lắm, nhưng chắc chắn không phải do vợ chồng Nguyễn Đình Chu nói ra.

Cũng chẳng biết là ai kể lại, nhưng miêu tả sinh động y như được chứng kiến tận mắt vậy.

Vào ngày bọn họ kết hôn, cả Lê Thanh Phong và Chúc Hồng Mai đều thở phào nhẹ nhõm, hai kẻ gây tai họa này cuối cùng cũng có người quản thúc, sẽ không đến gây phiền phức cho họ nữa, nhưng nào có dễ dàng như thế.

Ngay cả khi đã kết hôn, Hòe Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, thỉnh thoảng lại giở trò "tình cờ gặp mặt", rình rập, khiến Lê Thanh Phong đau đầu không ngớt.

Chúc Hồng Mai không dám đi một mình, lần nào cũng phải đi cùng những thanh niên trí thức khác. Mảnh đất tự canh trên núi phía sau cô cũng chẳng thiết tha đến nữa, chỉ sợ gã lưu manh đang nấp ở xó nào đó chờ mình.

Giây phút này, Chúc Hồng Mai chỉ mong kỳ thi tuyển sinh đại học mau đến, để cô có thể thi đậu và trở về sớm.

Cuộc sống của Nguyễn Sơ Đường khá ung dung, không cần phải xuống đồng làm việc kiếm công điểm. Ngoài ăn với ngủ, cô bé chỉ chuyên tâm cử động chân tay nhỏ xíu của mình, còn đang tập xoay người nữa, bởi vì cứ nằm mãi một chỗ thì chán chết đi được.

Thấy cô bé hì hục tập xoay người, Hạ Thục Nghi còn động viên vài câu, cổ vũ con cố gắng lên.

Nguyễn Sơ Đường thầm đảo mắt một cái, cơ thể cô bé mềm oặt thế này, có điều khiển được đâu chứ. Cái vụ xoay người này cô bé cũng đã thất bại không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi được hai tháng rưỡi mới tự mình xoay người được.

Phụp một tiếng, cả mặt mũi đều úp xuống tấm chăn bông, suýt chút nữa thì tự làm mình ngạt thở.

Hạ Thục Nghi vui mừng khôn xiết, bế con lên hôn lên trán: "Đường Đường của mẹ giỏi quá, đã biết xoay người rồi này! Đợi ba con về chắc chắn sẽ mừng lắm đây."

Vừa dứt lời, có tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Thục Nghi cứ ngỡ là Nguyễn Đình Chu, nào ngờ mở cửa ra lại là dì Lưu, người đã theo đơn vị bộ đội để chăm con dâu ở cữ đã trở về. Vừa nhìn thấy Nguyễn Sơ Đường, mắt dì ấy liền sáng rực lên: "Ối chà, con bé mấy tháng rồi? Sinh lúc nào thế? Xinh xắn quá đi mất, là bé gái đúng không?"

Trông xinh xắn thế này, nhìn là biết ngay bé gái rồi.

Hạ Thục Nghi mỉm cười gật đầu: "Vâng, là bé gái ạ. Cháu được hai tháng rưỡi rồi, sinh hôm mùng một tháng ba."

"Chúc mừng gia đình nhé! Đợi dì rửa tay sạch sẽ rồi bà bế cháu nha!" Dì Lưu cười hiền lành dỗ dành Nguyễn Sơ Đường, đang định đi rửa tay thì ai ngờ lại nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên.

Nguyễn Sơ Đường nhìn dì Lưu đang tươi cười rạng rỡ, rồi thầm lẩm bẩm trong lòng: [Thật tội nghiệp dì Lưu, tuổi còn chưa già mà đã phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con trai của dì ấy sẽ hy sinh trong nhiệm vụ lần này, đáng thương quá!]

Chiếc gáo múc nước trên tay lỏng ra, rơi xuống đất, nước đổ lênh láng, ánh mắt dì Lưu như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Sơ Đường, con bé này, đang yên đang lành lại dám trù ẻo con trai mình, mình phải sống mái với cái con bé này mới được!
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 25: Đánh điện báo



"Dì Lưu!" Hạ Thục Nghi gọi bà ấy lại, vội ôm con gái mình tránh đi ánh mắt giận dữ của bà. Đứa bé này cứ tưởng người khác không nghe được tiếng lòng của nó, nên cứ vô tư tiết lộ trước mọi chuyện, cũng chẳng màng người khác có chịu đựng nổi hay không.

Không phải ai cũng giống như bọn họ, có thể giữ được bình tĩnh.

Dì Lưu vừa nghe chuyện về cậu con trai nhà mình, liền không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Hạ Thục Nghi không muốn dì Lưu xảy ra chuyện.

Nếu bà ấy nói ra chuyện mình nghe được tiếng lòng, bà sẽ chết.

Hạ Thục Nghi nén lại nỗi kinh sợ, nói: "Dì Lưu rửa mặt trước đã, con có chuyện muốn nói với dì."

Dì Lưu hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Thục Nghi và Nguyễn Sơ Đường trong lòng cô. Nguyễn Sơ Đường bị ôm chặt cứng, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt giận dữ của dì Lưu, chỉ lo tự mình lẩm bẩm: 【Mấy chục người lận đó, nếu có người nhắc nhở vị Đại đội trưởng Lưu kia, e là cũng không chết nhiều người như vậy, bọn họ đều là vì nước hy sinh.】

【Ai mà biết được trên cái bãi cỏ nhìn có vẻ bằng phẳng kia, chôn toàn là mìn chứ. Bọn họ lỡ đi vào đó rồi, haizz...】

Nguyễn Sơ Đường vừa thở dài một tiếng, tim dì Lưu cũng run lên bần bật. Bà ấy sợ muốn chết, tròng mắt suýt lòi cả ra ngoài, lặng lẽ chỉ tay vào Nguyễn Sơ Đường, nhất thời không biết nói gì.

Hạ Thục Nghi kín đáo gật đầu, tỏ ý mình cũng nghe thấy, rồi ra hiệu cho bà ấy bằng ánh mắt bảo cứ bình tĩnh. Hạ Thục Nghi bế con gái về nhà, căn nhà họ đang ở bây giờ chính là của cậu hai Lưu.

Sau khi người nhà đi bộ đội, căn phòng này bị bỏ trống. Dì Lưu nghĩ cho thuê để kiếm thêm chút tiền nhà, cũng có thể phụ thêm vào chi tiêu gia đình. Hơn nữa, hai vị thanh niên trí thức này lại dễ tính, nên họ sẵn lòng cho Hạ Thục Nghi và người nhà cô ấy dọn vào ở.

Đặt con gái xuống, Hạ Thục Nghi dỗ dành: "Đường Đường ngoan, mẹ đi hái rau, lát nữa mẹ quay lại chơi với con nha."

Nguyễn Sơ Đường ngoan ngoãn gật đầu: 【Mẹ đi đi, con không lăn lung tung, không chạy lung tung, không nghịch lung tung đâu. Con là em bé ngoan nhất, mới không sợ ở một mình mà khóc oe oe đâu!】

Đúng là như vậy, Nguyễn Sơ Đường không phải kiểu em bé bình thường, lúc nào cũng cần người bên cạnh.

Chỉ cần có đồ ăn thức uống, có người thay tã cho, là cô bé sẽ không quấy không khóc, ngoan lắm.

Cô bé thì rất yên tâm về bản thân, nhưng Hạ Thục Nghi lại rất không yên tâm về cô bé.

Nguyễn Đình Chu cũng vậy.

Trong mắt bọn họ, cô bé chính là một đứa trẻ cần người chăm sóc, không thể rời khỏi tầm mắt, hễ rời khỏi tầm mắt là cứ như một đứa bé đáng thương sắp bị sói tha đi mất vậy.

Hạ Thục Nghi yên tâm rồi, cô đi tìm dì Lưu. Để tránh bị Nguyễn Sơ Đường nghe thấy, hai người tìm một ch* k*n đáo nói chuyện, dì Lưu chất vấn: "Con bé đó là sao vậy hả? Cô có nghe thấy nó nói không? Nó nói thằng hai nhà tôi sẽ chết, tôi sẽ phải cảnh người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh sao?"

"Dì Lưu, chuyện dì có thể nghe được tiếng lòng của con bé tuyệt đối không được nói ra ngoài," Hạ Thục Nghi dặn dò, "Càng không thể nói cho con bé nghe, sẽ chết đó."

Dì Lưu kinh hãi: "Sao lại có chuyện như vậy được?"

"Dì Lưu yên tâm, con không hại dì đâu. Còn về chuyện của cậu hai nhà dì, chắc chắn là thật đó. Dì mau đi đánh điện báo cho cậu hai đi, bảo anh ấy đừng đi đến bãi cỏ bằng phẳng, biết đâu có thể cứu được một mạng." Hạ Thục Nghi vốn rất tin tưởng tiếng lòng của con gái mình.

Vừa nghĩ đến đó đều là những chiến sĩ anh dũng, không biết thì thôi, đằng này đã biết rồi, sao có thể không cứu chứ?

Dì Lưu cắn răng: "Thật sao?"

"Vâng." Hạ Thục Nghi khẳng định gật đầu.

Không muốn con trai thứ hai xảy ra chuyện, dì Lưu không nói hai lời, vội vàng chạy ra khỏi cửa. Bà sợ mình chỉ chậm một bước thôi, thì thằng hai thật sự không thể trở về được nữa, nhà bọn họ mãi mới có được một người làm bộ đội.

Chỉ cần thằng hai bình an, bà có phải chạy thêm một chuyến nữa thì cũng có là gì.

Dì Lưu đánh một bức điện báo hỏa tốc, từng chữ một đều tính tiền, nhưng lúc này bà cũng chẳng tiếc, đánh khá nhiều chữ gửi đi: "Bãi cỏ có mìn, cẩn thận."

Điện báo vừa gửi đi, bà thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 26: Đánh điện báo



Về phía Hạ Thục Nghi, nhìn con gái đang ngủ say sưa, cô thở dài một hơi, đứa bé này không biết tiếng lòng của mình lại gây chấn động lớn đến nhường nào cho người khác, còn nó thì lại ngủ ngon lành.

Như vậy cũng tốt, vô tư vô lo, sẽ không phải chịu vất vả.

Hạ Thục Nghi chỉ mong con bé bình an lớn lên.

Nguyễn Đình Chu trở về, Hạ Thục Nghi kể lại chuyện nhà dì Lưu, Nguyễn Đình Chu tán thành việc làm của Hạ Thục Nghi. Hai người nói chuyện giấu Nguyễn Sơ Đường, cô bé còn nhỏ lại ngủ nhiều, cũng không thể tự mình chạy nhảy, hoàn toàn không biết ba mẹ đang nói chuyện sau lưng mình, còn tưởng họ bận việc đồng áng rồi.

Dì Lưu trở về, đưa mắt ra hiệu cho Hạ Thục Nghi, tỏ ý mình đã lo liệu xong xuôi.

Thằng hai có tin hay không thì bà không biết nữa, bà mà đi đến đơn vị của nó một chuyến, đi đi về về cũng mất mấy ngày, giờ có đuổi tàu hỏa cũng không kịp.

Chỉ đành gửi thêm mấy bức điện báo qua đó.

Bà gửi liền một lúc ba bức, cốt là để thằng hai chú ý hơn.

Nếu thế mà vẫn không thể khiến cho con trai chú ý thì dì Lưu cũng đành chịu.

Trước khi về quê, bà có nghe thằng hai nói một câu, bảo là mấy ngày nữa có nhiệm vụ, e là phải mấy tháng mới về được. Tính theo ngày thì chính là ngày mai lên đường làm nhiệm vụ, mong là điện báo đến kịp lúc.

Nếu không, một khi đã lên đường làm nhiệm vụ rồi thì hoàn toàn không liên lạc được, lúc đó thì muộn mất rồi.

Ai ngờ chiều hôm sau, dì Lưu nhận được điện báo của cậu hai Lưu, chỉ vỏn vẹn hai chữ, đủ để dì Lưu yên lòng: Nhớ rồi.

Dì Lưu không biết chữ, dù đã nghe người đưa thư đọc rồi nhưng vẫn không yên tâm, bèn nhờ Hạ Thục Nghi đọc giúp.

Hạ Thục Nghi nói cho dì Lưu biết ý nghĩa của hai chữ "Nhớ rồi", dì Lưu mới thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng cũng kịp lúc. Nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi biết sống thế nào đây!"

Nguyễn Sơ Đường cũng ở đó, tò mò nghĩ: 【Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ, cho dù là cậu hai nhà dì ấy thì cũng đâu phải hôm nay gặp chuyện đâu, phải mười ngày nữa mới gặp nguy hiểm chứ, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà mình không biết sao?】

Hạ Thục Nghi nắm được điểm chính: Mười ngày nữa ư?

Dì Lưu không nói hai lời, lại đùng đùng chạy đi, muốn đi gửi điện báo, báo cho con trai mình mười ngày nữa phải cẩn thận hơn, đừng lơ là cảnh giác, coi chừng mìn.

Nguyễn Sơ Đường chớp chớp mắt: 【Ủa, lại xảy ra chuyện gì mà mình không biết nữa vậy?】

Hạ Thục Nghi khó mà trả lời được, nghĩ bụng đợi sau này cậu hai Lưu sống sót trở về, lúc đó con bé có thắc mắc, thì cứ nói là dì Lưu ban đêm nằm mơ, mơ thấy cậu hai Lưu người đầy máu, nên sợ quá mới đánh điện báo nhắc nhở.

Như vậy là có thể che giấu được chuyện nghe được tiếng lòng này.

Trước khi trời tối, dì Lưu vẫn chưa về thì Nguyễn Đình Chu đã trở về. Sắp đến Tết Đoan Ngọ, toàn muỗi là muỗi, nào là muỗi vằn, muỗi chân dài, nhiều không sao đề phòng nổi.

Nguyễn Sơ Đường có làn da trắng nõn nà, muỗi lại càng thích, bị cắn cho sưng khắp người, khiến Nguyễn Đình Chu xót con muốn chết. Ngày nào anh cũng cắt ngải cứu về hun muỗi, làm nhà cửa khói mù mịt cả lên, mà vẫn không chống được muỗi đốt.

Dù đã mắc cái mùng rách bươm lên, Nguyễn Sơ Đường cũng không thể cứ ở mãi trong mùng được.

Dăm ba hôm sau, khắp người con bé toàn là nốt muỗi đốt sưng đỏ, nhất là trên đôi tay trắng nõn, nhìn mà giật mình.

Nguyễn Sơ Đường khó chịu muốn chết, đêm hôm khuya khoắt còn bị chích thêm mấy nốt, cả mũi, miệng, ngay cả mí mắt cũng bị chích mấy cái. Hun ngải cứu căn bản chẳng có tác dụng gì, cô bé bị chích đến phát khóc mấy lần.

Cuối cùng, cô bé cắn răng, ước có nhang muỗi.

Lần này quyết không thể lãng phí điểm ước nguyện một cách mơ hồ nữa, cô bé nghĩ đến những thứ sau này đều cần dùng: 【Nhang muỗi chỉ cần không mở ra thì có hạn sử dụng ba năm, ước luôn một trăm hộp nhang muỗi, một hộp có bốn mươi khoanh, dùng được bốn mươi đêm.】

【Nhà mình dùng không hết thì có thể mang ra chợ đen trên huyện bán. Vừa đổi được ít tiền, lại còn đổi được ít trứng gà mang về cho mẹ tẩm bổ thân thể!】

Phải lén bán mới được.

Nguyễn Sơ Đường càng nghĩ càng sướng rơn: 【Nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này toàn thích ra chợ đen kiếm tiền, ba mình cũng đi được mà!】

【Hu hu hu, tức ghê á, phải chi mình nói được thì tốt biết mấy, có thể nhắc ba ra chợ đen xem sao. Tuy bây giờ quản lý còn nghiêm, nhưng đợi hai năm nữa thị trường mở cửa rồi, mọi người đều có thể tự do buôn bán.】

Hai vợ chồng nghe được tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, đưa mắt nhìn nhau: Chợ đen ư?

Thế thì phải đi xem mới được!
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 27: Đi chợ đen



Trong nhà có cả đống nhang muỗi, gầm giường không còn chỗ nhét, đành phải chất đống ở góc nhà.

Tối hôm đó, Nguyễn Đình Chu mở bao bì, cẩn thận bẻ từng vòng nhang muỗi ra, chỉ sợ làm gãy giữa chừng.

May mà tay nghề anh cũng được, nhang muỗi không bị gãy.

Sau khi đốt nhang muỗi, anh dùng đĩa đựng chuyên dụng đặt vào một góc không vướng víu. Nhìn khói lượn lờ bay lên, không biết có phải ảo giác không, anh luôn cảm thấy muỗi trong nhà đã bớt đi rất nhiều.

Hạ Thục Nghi nói: “Nhang muỗi nhiều lắm, gửi cho thím Phương một ít đi, thím ấy cho Đường Đường bú không ít lần, chúng ta cũng chẳng có gì đáng giá để tặng, dù sao cũng dùng không hết, cứ gửi cho thím ấy một ít.”

“Thằng bé Hổ Tử cũng bị muỗi đốt không ít, giống hệt Đường Đường nhà mình, cũng hay bị muỗi đốt lắm, nhìn mà thương.”

Nguyễn Sơ Đường vẫn chưa ngủ, nghe vậy liền quan tâm ngay: 【Gửi chứ gửi chứ, có cả trăm hộp cơ mà, nhà mình dùng ba năm cũng không hết. Gửi cho anh Hổ Tử ba năm hộp đi, còn có chú Lê, dì Hồng Mai nữa.】

【Bọn họ có gì ngon, có gì hay đều nghĩ đến con, sao con có thể vong ơn bội nghĩa được chứ!】 Từ lúc ra cữ, mọi người bận đi làm, tan ca xong không có việc gì lại đến chơi với cô bé, bế cô bé.

Mọi người đều quý mến cô bé như thế, sao Nguyễn Sơ Đường có thể một mình hưởng thụ niềm vui không bị muỗi đốt được?

Có câu nói này của Nguyễn Sơ Đường, Nguyễn Đình Chu cũng không hề keo kiệt. Bao năm nay nếu không có Lê Thanh Phong giúp đỡ, cuộc sống của anh và Hạ Thục Nghi đã chẳng dễ dàng thế này.

Tối hôm đó, bên khu thanh niên trí thức cũng lặng lẽ đốt nhang muỗi.

Không còn sợ nửa đêm bị muỗi đốt cho tỉnh giấc, tiếng vo ve bên tai ồn ào khiến người không tài nào ngủ được nữa.

Cũng không cần vừa đọc sách vừa phải luôn tay đập muỗi.

Những người khác ở khu thanh niên trí thức cũng được thơm lây, vẫn có người không biết nhang muỗi là gì, tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế, sao lại cứ vòng vòng thế này, chưa thấy bao giờ!”

Lê Thanh Phong đáp: “Nhang muỗi đấy, người nhà tôi gửi cho, dùng để hun muỗi.”

Chẳng thể nói là do Đường Đường ước mà có được, chuyện này càng nhiều người biết càng nguy hiểm.

Mọi người ở khu thanh niên trí thức đều biết Lê Thanh Phong đến từ Kinh thị, nhà có chút gia thế, nếu không cũng chẳng được gửi tiền, gửi tem phiếu và đủ thứ lặt vặt khác mỗi tháng.

Anh là người khá giả nhất trong cả khu thanh niên trí thức, dùng nổi nhang muỗi cũng là chuyện bình thường, nên mọi người cũng không lấy làm lạ.

Dù sao thì mọi người cũng cùng được hưởng phúc lợi, đốt nhang muỗi lên, quả nhiên không còn con muỗi nào lảng vảng quanh chân, đốt cho bọn họ chẳng còn tâm trí nào mà đọc sách nữa.

Thím Phương đốt nhang muỗi, cũng không sợ muỗi đốt người vào ban đêm nữa.

Nếu mà có thừa, thím chỉ ước gì có thể đốt một khoanh trong nhà xí.

Đến mùa hè nhiều muỗi, nhà xí đúng là không thể nào vào nổi, cứ bước ra là cả mông chi chít nốt sưng.

Thím Phương thì không nỡ dùng, nhưng Nguyễn Đình Chu lại chẳng tiếc, trời tối, anh đốt một khoanh trong nhà xí, thỉnh thoảng lại ngó chừng, chỉ sợ bất cẩn gây hỏa hoạn.

Hạ Thục Nghi có thói quen đi nhà xí một lần trước khi ngủ, anh không muốn để vợ bị muỗi đốt.

Nhang muỗi trong nhà đủ dùng, xa xỉ một chút cũng không sao.

Dù đã dùng như vậy, vẫn còn lại không ít nhang muỗi.

Nhân lúc đang là giữa hè, thời điểm muỗi nhiều nhất, nhang muỗi chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Ngày hôm sau không có việc gì, Nguyễn Đình Chu nói muốn ra chợ đen xem thử tình hình.

Nguyễn Sơ Đường vểnh tai lên ngay: 【Chợ đen, cho con đi với, cho con đi với! Đợi đến lúc thị trường mở cửa rồi, muốn đi chợ đen cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu. Cho con đi mở mang tầm mắt với đi mà, ba tốt của con, ba yêu dấu, ba ơi ba ơi ba ơi...】

Nguyễn Đình Chu vốn chỉ định mang vài hộp ra chợ đen bán thử xem sao, giờ thì hay rồi, bên tai cứ có cái miệng nhỏ líu ríu không ngừng, tiếng "ba ơi" gọi liên hồi khiến anh chẳng cách nào từ chối được.

Mang theo con bé chắc chắn sẽ không tiện bán hàng, đành phải dẫn cả Hạ Thục Nghi đi cùng.

Nguyễn Đình Chu đến đội sản xuất mượn chiếc xe đạp 28 Đại Giang, từ trong thôn ra chợ đen ở huyện cũng khá xa, chỉ dựa vào hai chân thì đi không nổi.

May sao hôm nay chiếc xe 28 Đại Giang không có ai mượn dùng.

Nguyễn Đình Chu bỏ ra hai hào để mượn xe, đây là tài sản công, ai dùng người đó phải trả tiền, không trả thì đừng hòng mượn được.

Đối với người trong thôn mà nói, hai hào cũng là một khoản chi không hề nhỏ.

Trừ khi thực sự cần thiết, về cơ bản họ sẽ không dùng đến xe.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 28: Đi chợ đen



Nguyễn Đình Chu đưa Hạ Thục Nghi và cả Nguyễn Sơ Đường ra khỏi nhà từ sáng sớm tinh mơ, tiết trời lúc này vừa mát mẻ lại không nắng gắt, chứ đợi nóng lên thì chẳng tiện ra ngoài nữa.

Khá nhiều người thấy cả Nguyễn Sơ Đường cũng được dẫn theo, liền tò mò hỏi: "Sao lại mang cả con bé đi thế, còn chưa đầy ba tháng sao mà đi xa được?"

"Đưa con bé đến bệnh viện khám xem sao, làm cái kiểm tra sức khỏe thôi." Đây chỉ là cái cớ, sức khỏe của Nguyễn Sơ Đường tốt chán, nếu không thì ông đội trưởng đã chẳng viết giấy giới thiệu cho họ lên tỉnh rồi.

Hạ Thục Nghi đã lâu không đi xa nhà, ngồi vững vàng phía sau xe đón gió, trước ngực địu con gái bằng một cái địu vải, như vậy vừa đỡ mỏi lại an toàn.

Nguyễn Sơ Đường tò mò mở to đôi mắt đen láy, ngắm nhìn những cánh đồng hoa màu trải dài tít tắp. Nông thôn vào độ tháng năm, tháng sáu, núi xanh nước biếc, cảnh đẹp như tranh vẽ, trên đồng ruộng thấp thoáng bóng người đang làm cỏ.

Đậu tương, lúa nước đều đã gieo trồng xong, giờ không phải mùa vụ bận rộn nên trên đường cũng có khá nhiều người ra ngoài làm việc.

Cũng có người đi cửa hàng Cung Tiêu để mua sắm đồ.

Hầu hết mọi người đều đi bộ.

Thỉnh thoảng mới có chiếc xe đạp chạy ngang qua, ai cũng phải ngoái nhìn theo đầy ngưỡng mộ.

Khi Nguyễn Đình Chu đạp xe chở vợ con đi ngang qua, có người quen gặp trên đường cũng chào hỏi và hỏi xem họ đi đâu.

Nguyễn Đình Chu đều trả lời giống nhau là đưa con đi bệnh viện khám, chứ không đời nào nói ra mục đích thật sự.

Lỡ như bị họ biết là đi chợ đen, rồi bị kẻ xấu bụng nào đó biết được mà tố giác anh, thì chắc chắn sẽ bị đem ra đấu tố.

Tốt nhất là không nói cho ai biết hết.

Chẳng biết đã đạp xe được bao xa, Nguyễn Sơ Đường nhìn ngắm cũng mỏi mắt, liền ngáp một cái trong địu, rồi chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi giữa tiếng gió vi vu.

Mãi đến lúc Nguyễn Đình Chu tới được chợ đen, Nguyễn Sơ Đường vẫn chưa tỉnh giấc.

Dựa theo địa chỉ nghe được từ tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, Nguyễn Đình Chu tìm đến được khu chợ đen. Vừa hay đúng vào ngày họp chợ phiên ba, sáu, chín, người đến người đi tấp nập vội vã, ai nấy mua xong thứ mình cần là đi ngay.

Dù sao đây cũng là chợ đen, hoạt động không thể công khai.

Lỡ có bị tóm thì cũng đành tự nhận mình xui xẻo.

Hạ Thục Nghi lần đầu đến đây nên hơi căng thẳng, theo phản xạ ôm chặt con gái trong lòng.

Nguyễn Sơ Đường bị mẹ làm cho giật mình tỉnh giấc, lúc này mới biết đã tới chợ đen.

Lần đầu đến chợ đen, Nguyễn Đình Chu đi một vòng trước để quan sát địa hình xung quanh và cả những lối thoát hiểm có thể dùng. Nơi này đường ngang lối dọc thông nhau tứ phía, rất dễ chạy trốn, thảo nào người ta lại họp chợ ở đây.

Đi ngang qua một sạp hàng đông đúc bán trứng gà, trứng vịt, còn có đủ loại thịt gà vịt và đồ lòng phá lấu thơm nức, Nguyễn Sơ Đường ngửi thấy mùi thơm thì mắt liền sáng rực: 【Khoan đã ba ơi, đừng đi vội! Tới sạp hàng của nam nữ chính rồi sao lại không ghé qua xem thử chứ?】

Bước chân Nguyễn Đình Chu khựng lại, anh nhìn về phía góc chợ có rất nhiều người đang xúm lại tranh nhau mua đồ ăn chín, mùi thịt thơm nức mũi. Anh đã ngửi thấy từ nãy, cũng đang định bụng bán hết chỗ nhang muỗi rồi sẽ mua chút thịt kho về cho vợ nếm thử.

Con gái còn nhỏ chưa ăn được gì, vợ ăn nhiều một chút thì con bé bú sữa mẹ cũng coi như được ăn gián tiếp rồi.

Ai dè ngay lúc này con gái lại đòi hóng chuyện.

Lại còn bảo đây là sạp của nam nữ chính nữa?

Chẳng lẽ là nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết mà con bé hay nhắc đến trong tiếng lòng?

Nghĩ vậy, Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi nhìn nhau, rồi tò mò ghé lại gần xem. Họ thấy một ông lão và một bà lão đang nhanh tay nhanh chân mời chào khách hàng.

Nam nữ chính của cuốn truyện lấy bối cảnh thời xưa này già vậy cơ à?

Anh còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tiếng lòng của con gái lại vang lên bên tai: 【Ồ, tóc giả của ông già bà già trông giống thật phết! Chắc nam nữ chính sợ bị người khác nhận ra nên mới phải cải trang thế này đây mà.】

【Nếu không phải mắt mình tinh, thì cũng chẳng nhận ra là họ đâu. Hóa trang kỹ lưỡng ghê, mấy vết đồi mồi trên mặt cũng giống y như thật, kỹ thuật hóa trang đỉnh đấy!】

Nguyễn Sơ Đường thấy chỗ thịt kho chẳng còn lại bao nhiêu, bèn phấn khích gào thét trong lòng: 【Mẹ ơi mua thịt, mua thịt thủ lợn ấy, cả chân giò với lòng non nữa, toàn món con thích ăn thôi, mua nhanh lên mẹ, chờ nữa là hết sạch đó!】

Bị con gái thúc giục trong lòng, Hạ Thục Nghi đành phải nói với chồng: "Nhìn ngon quá, hay mình cũng mua một ít về đi anh."

Nguyễn Đình Chu cũng nghe thấy tiếng lòng sốt ruột của con gái, như thể sợ mua không kịp, liền đáp gọn: "Mua."

Thế là theo yêu cầu của Nguyễn Sơ Đường, món nào cô bé thích ăn họ đều mua hết.

Dù cô bé chưa ăn được thì nhìn cho đỡ thèm cũng tốt chán.

Họ mua khá nhiều thịt, nữ chính tươi cười nhận tiền, khi trả lại tiền thừa cho Nguyễn Đình Chu, bàn tay cô cũng được hóa trang cẩn thận, nhìn có cả đốm đồi mồi, thật sự rất giống tay người già.

Đến Nguyễn Đình Chu cũng phải thầm bội phục tài hóa trang của hai người này.

Anh vừa định bỏ thịt vào chiếc gùi đeo sau lưng, thì người phụ nữ mắt tinh đã nhìn thấy thứ bên trong, đôi mắt đẹp của cô khẽ nhướng lên, không kìm được bèn hỏi một câu: "Trong gùi là gì thế?"

Nguyễn Đình Chu chợt lóe lên một ý, bèn hạ giọng giới thiệu món hàng của mình: "Nhang muỗi đấy, dùng để đuổi muỗi. Đốt một khoanh là cả đêm không có muỗi, có muốn mua một hộp về dùng thử không, không đắt đâu, một hộp chỉ một đồng thôi."
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 29: Gặp nam nữ chính



Vừa nghĩ đến buổi tối muỗi gần như muốn khiêng người đi luôn, nữ chính lập tức móc tiền ra: “Mua, nhất định phải mua.”

Thấy trong gùi còn hơn chục hộp, nữ chính suy nghĩ vài giây rồi mua liền một lúc năm hộp: “Bên tôi đông người, dùng nhanh hết lắm, mua nhiều một chút để dành. Mùa hè năm nay nhiều muỗi với côn trùng, chích người ta chịu không nổi.”

“Chứ còn sao nữa, con gái nhà tôi cũng sợ muỗi lắm.” Nhắc đến con gái, ánh mắt Nguyễn Đình Chu trở nên dịu dàng.

Nữ chính nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp Nguyễn Sơ Đường đang ở trong lòng Hạ Thục Nghi, vừa hay để lộ gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu. Cô bé và nữ chính chạm mặt nhau, lúc này nữ chính vẫn đang trong bộ dạng cải trang.

Ngoại trừ đôi mắt vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, lại ánh lên mấy phần tinh anh, thì hoàn toàn không thể nhận ra cô ấy đang cải trang.

Nữ chính vừa thấy Nguyễn Sơ Đường, đôi mắt liền sáng rỡ: “Con gái nhà anh chị đáng yêu quá, trắng trẻo nõn nà, mắt tròn xoe như trái nho đen, dễ thương ghê!”

Vừa nói, cô suýt chút nữa đã không kìm được mà đưa tay véo nhẹ đôi má bầu bĩnh của Nguyễn Sơ Đường.

Được nữ chính khen, Nguyễn Sơ Đường cười toe toét khoe lợi hồng.

Nữ chính tò mò hỏi: “Bé được mấy tháng rồi?”

“Sắp được ba tháng rồi!” Hạ Thục Nghi mỉm cười đáp lời, trong lòng cũng âm thầm quan sát kỹ hơn người được cho là nữ chính của cuốn truyện thời bao cấp này.

“Con gái anh chị đáng yêu thật đấy, hai người tốt phúc quá, sinh được cô con gái xinh xắn thế này!” Nữ chính nhìn Nguyễn Sơ Đường, lòng mềm nhũn, thầm nghĩ giá mà mình cũng sinh được một cô con gái đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy.

Hạ Thục Nghi cười nói: “Con bé không chỉ đáng yêu mà còn ngoan ngoãn lắm, chẳng khóc quấy gì cả, chăm rất nhàn.”

Nữ chính nhìn Nguyễn Sơ Đường ngoan ngoãn cười với mình, tim lại mềm đi: “Đáng yêu thật sự, làm tôi cũng muốn…”

Cô chợt nhận ra mình đang trong bộ dạng bà lão, không tiện nói chuyện mình sinh con nên chỉ cười cười cho qua chuyện.

Rất nhanh, năm hộp nhang muỗi được lấy ra, cô bỏ chúng vào chiếc sọt của mình, trả năm đồng cho Nguyễn Đình Chu. Thấy trong gùi của anh vẫn còn mấy hộp nữa, lại nhìn gương mặt đáng yêu của Nguyễn Sơ Đường, cô nghĩ hai vợ chồng dắt díu con nhỏ đến chợ đen thế này dù sao cũng không an toàn.

Cô liếc thấy mấy người khách quen, biết họ là người có công ăn việc làm trên huyện, người khác có thể không mua nổi chứ họ chắc chắn mua được nhang muỗi.

Dù sao một đồng một hộp cũng đâu có đắt đỏ gì.

Cô cười nói lớn tiếng chào hàng giúp: “Có ai mua nhang muỗi không ạ, tối đốt một khoanh là yên ổn cả đêm, một hộp có bốn mươi khoanh, dùng được hơn một tháng luôn đó, tránh bị muỗi đốt, hiệu quả lắm!”

Nghe cô nói vậy, Nguyễn Đình Chu cũng mỉm cười lấy nhang muỗi ra cho mọi người xem hàng.

Có mấy người nghe thấy cũng xiêu lòng, dù sao nước hoa chống muỗi thì thơm thật đấy nhưng hiệu quả đuổi côn trùng cũng thường thôi, đám trẻ con ở nhà đứa nào chân cũng đầy nốt muỗi chích sưng vù, còn đốt ngải cứu thì khói mù mịt quá.

Nếu nhang muỗi thật sự hiệu quả như vậy, mua một hộp về dùng thử cũng đáng.

Nghĩ vậy, người này một hộp, người kia một hộp, chẳng mấy chốc số nhang muỗi còn lại đã được bán hết sạch.

Nguyễn Đình Chu nhận tiền, mỉm cười cảm ơn hai người: “Cảm ơn ông bà đã giúp đỡ, lần sau nếu có gặp lại, chúng tôi nhất định sẽ đến mua thịt ủng hộ.”

“Chuyện nhỏ thôi mà, sau này có dịp cứ ghé qua ủng hộ sạp hàng của tôi nhé.” Nữ chính quả thật rất biết buôn bán, lại còn khéo ăn khéo nói. Trao đổi thêm vài câu, thịt của họ cũng bán hết, hai người liền thu dọn đồ đạc rời đi.

Lúc rời đi, nữ chính còn quay lại nựng Nguyễn Sơ Đường một cái.

Nguyễn Sơ Đường lại cười toe toét với cô, đáng yêu hết chỗ nói.

Suốt quá trình đó, nam chính vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không hề tham gia vào câu chuyện, dù đối mặt với một em bé dễ thương như vậy cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, trái tim anh ta hoàn toàn đặt trên người nữ chính.

Nguyễn Sơ Đường nhìn theo bóng dáng nam nữ chính rời đi, không kìm được thầm cảm thán một tiếng: 【Ai mà ngờ được, một pháo hôi nhỏ bé như mình lại có cuộc gặp gỡ thế này với nam nữ chính chứ. Trong truyện gốc, nhân vật pháo hôi của mình sau này trở thành người giúp việc trong nhà nữ chính. Trong thời gian làm việc ở đó, thấy nam chính vừa chín chắn điềm đạm, lại lạnh lùng nhiều tiền, mình đã nhân lúc nữ chính đi công tác để quyến rũ anh ta nhưng không thành, cuối cùng còn định hãm hại cả nữ chính nữa chứ.】

Tiếng lòng này khiến Nguyễn Đình Chu nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Còn Hạ Thục Nghi thì hãi hùng khiếp vía.
 
Back
Top Bottom