Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà

Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 10: Không Đủ Sữa



Rất nhanh, thím Phương đã hâm nóng món thịt lợn, lại nấu một nồi mì lớn.

Mì vụn có chỗ quá vụn, suýt chút nữa biến thành cháo đặc.

Bọn họ một chút cũng không chê, so với khoai lang, khoai tây, cao lương, cơm ngũ cốc, có thể ăn một bữa mì sợi, giống như ăn Tết vậy.

Mì vừa nấu xong, Nguyễn Đình Chu cũng đưa cho Hạ Thục Nghi một bát: "Ăn nhiều một chút, em còn phải cho con bú, em ăn chính là con ăn, thịt lợn này, nếu không phải có Đường Đường, chúng ta còn không được ăn đâu!"

Hạ Thục Nghi cũng không tiện từ chối, nhìn bát mì bốc hơi nghi ngút thơm phức, nước miếng ứa ra, ăn từng ngụm lớn, ăn đến mức trán đổ mồ hôi: "Nếu như sau này ngày nào cũng được ăn một bữa như vậy thì tốt biết mấy."

"Sẽ có, sau này sẽ tốt thôi, chúng ta có hơn một trăm đồng, cộng thêm năm mươi đồng tự mình để dành, có thể mua đồ ăn ngon cho em." Số tiền này của bọn họ, đều là tiền làm công điểm hàng năm để dành, không nỡ tiêu.

Ai mà biết được một con lợn bán được hơn một trăm đồng.

Lần này may mà có Lê Thanh Phong và Triệu Hải Xuyên, hai vợ chồng bàn bạc một chút, cho mỗi người mười đồng tiền công chạy vặt.

Bọn họ xua tay không nhận.

Nguyễn Đình Chu biết bán thịt lợn cho anh phải chịu rủi ro lớn đến mức nào, cho dù là anh em, cũng không thể để bọn họ chịu thiệt.

Ba người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng vẫn là Triệu Hải Xuyên nhận năm đồng: "Lần sau nếu còn cần tôi giúp đỡ, cứ việc nói, nhiều hơn thì không lấy, năm đồng là giới hạn, trừ phi anh không coi chúng tôi là anh em."

"Sao có thể chứ?" Nguyễn Đình Chu không lay chuyển được, đành phải thôi, mỗi người năm đồng tiền, còn có một ít thịt lợn.

Bọn họ để thịt lợn ở chỗ Nguyễn Đình Chu, tránh mang về những thanh niên trí thức khác thấy lại ghen tị.

Hai ngày tiếp theo bọn họ đều ăn cơm ở bên này, thịt lợn rất nhanh đã ăn hết, còn mang về một vại mỡ lợn, về nhà có thể dùng để xào rau.

Ba ngày này, mỗi ngày Hạ Thục Nghi ăn một bát mì vụn, không phải cho thêm trứng gà, thì là cho thêm thịt băm.

Còn hầm canh xương sườn cho cô uống,

Hiệu quả không được tốt lắm, Nguyễn Sơ Đường mệt muốn chết, cũng chỉ có thể bú lửng bụng, tức giận đến mức Nguyễn Sơ Đường gào khóc: [Đói, đói quá, muốn uống sữa, bụng đói meo, mẹ ơi mẹ nghĩ cách gì đi chứ!]

Cách chính là, chia cho thím Phương một nửa xương sườn, để thím ăn canh sườn, cho Nguyễn Sơ Đường bú sữa.

Hạ Thục Nghi xấu hổ: "Tôi thật sự không có cách nào, đứa bé này đêm đến đói đến mức gào khóc, không thể nhìn nó đói bụng được, sau này còn phải làm phiền thím Phương."

"Nói gì vậy, xương sườn ngon như vậy, tôi một chút cũng không chê." Thím Phương sinh mấy đứa con, cũng chỉ có mấy ngày nay mới được ăn sườn, gan lợn, dạ dày lợn hầm.

Đừng thấy Nguyễn Đình Chu lịch sự văn nhã, anh ta nấu ăn rất giỏi đó.

Cho dù là xương sườn, gan lợn, canh dạ dày lợn đều rất thơm ngon!

Mấy ngày nay mỗi bữa thím Phương đều được ăn đồ mặn, hận không thể cho Nguyễn Sơ Đường bú cả đời, chỉ vì một miếng ăn.
Bà ăn ngon, đừng nói Nguyễn Sơ Đường không đói bụng, ngay cả Hổ Tử nhà bà ấy, cảm giác cũng béo lên không ít.

Bà có dinh dưỡng, các con cũng có dinh dưỡng, tốt biết bao.

Gần đây là mùa bận rộn việc đồng áng, trong thôn không ít người nghe nói Hạ Thục Nghi vẫn còn đang ở cữ, không ít người nói thanh niên trí thức chính là làm ra vẻ, bọn họ sinh con ba ngày đã xuống ruộng kiếm công điểm.

Hạ Thục Nghi còn ở nhà nằm, việc giặt tã lót, tắm rửa cho con, thay tã đều phải do anh Nguyễn làm, cô ấy không làm gì cả, khiến không ít nàng dâu trẻ hâm mộ ghen tị.

Người đàn ông như vậy, sao bọn họ lại không gặp được?

Bọn họ sinh con ba ngày đã phải xuống ruộng làm việc.

Nghe nói Hạ Thục Nghi phải ở cữ một tháng, không ít người tức đến mức mũi vẹo.

Thím Phương không tức, thím Phương còn mong Hạ Thục Nghi ở cữ thêm mấy ngày, để bà còn được ăn thịt.

Cho dù không có thịt, cũng có thể được ăn trứng, hoặc là cá tôm anh Nguyễn bắt được ở sông, nói chung vẫn có chút đồ mặn. Mỗi lần bà cho bú, nếu không phải có Nguyễn Sơ Đường, Hổ Tử chắc chắn không thể bú hết sữa.

Nguyễn Sơ Đường ăn ngon uống tốt, mới sinh được bảy tám ngày mà mỗi ngày một khác, nom trắng trẻo hồng hào, cả người thoạt nhìn xinh đẹp sạch sẽ, đáng yêu như ngọc, Nguyễn Đình Chu vui mừng, mỗi ngày tan làm về, dù mệt mỏi đến đâu, cũng phải rửa sạch tay, bế con gái lên trêu đùa một chút.

Mỗi lần như vậy, Nguyễn Sơ Đường sẽ vui vẻ gọi ba trong lòng, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là có thêm một chút kinh hãi: [Ôi, ngày mai sẽ có sấm sét mưa to, khu thanh niên trí thức có người sẽ bị sét đánh chết, ba mình còn bị sét đánh ngất xỉu, tóc tai dựng đứng cả lên, sợ thật sợ thật.]

Nguyễn Đình Chu: "..."
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 11: Tránh sét



Sáng sớm, Nguyễn Đình Chu chuẩn bị ra đồng kiếm công điểm.

Nguyễn Sơ Đường tỉnh giấc, khóc oe oe: [Ba ơi, đừng đi mà, ba sẽ bị sét đánh đó!]

[Nếu bị đánh hỏng mất não thì sao, con không muốn có một người ba ngốc đâu!]

Nguyễn Đình Chu thu lại chút cảm động ít ỏi, đội nón lá ra cửa. Con bé này, còn tưởng nó thương ba, ai ngờ lại sợ ba biến thành đồ ngốc.

Hạ Thục Nghi cũng biết, đang mùa bận rộn, một mình cô ở cữ là đủ rồi, nếu Nguyễn Đình Chu cũng ở nhà, không biết sẽ bị người ta cười nhạo thế nào!

Nguyễn Đình Chu biết là trời sẽ có sấm sét, còn có thể bị sét đánh, anh sẽ không dại gì mà đi trú dưới gốc cây.

Mặc kệ Nguyễn Sơ Đường gào khóc, Nguyễn Đình Chu nói: "Em chăm sóc Đường Đường cẩn thận nhé, anh ra đồng đây."

"Vâng, anh đi đường cẩn thận, sấm xuân rền vang, anh chú ý một chút." Hạ Thục Nghi dặn dò.

Nguyễn Sơ Đường khẽ gật đầu: [Đúng đúng đúng, nghe mẹ đi, tuyệt đối đừng đến dưới gốc cây trú mưa, sẽ bị sét đánh đó.]

Nguyễn Đình Chu mỉm cười: "Ừ, anh biết rồi, hai mẹ con nghỉ ngơi cho khỏe, đợi anh về nấu món ngon cho hai mẹ con."

Nguyễn Sơ Đường bĩu môi khinh thường: [Nhà mình nghèo kiết xác, có món gì ngon mà ăn chứ?]

"Cá chạch." Nguyễn Đình Chu nói: "Nếu bắt được cá chạch, anh sẽ nấu canh cá chạch cho em."

Hạ Thục Nghi không kén chọn, dù sao cũng là món mặn: "Được, anh đi nhanh rồi về."

Nguyễn Sơ Đường lại bĩu môi: [Cá chạch có gì ngon, muốn có sữa thì phải ăn cá lóc, ít nhất cũng phải ba cân mới đủ, nếu có cá lóc thì tốt quá.]

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng động trong thùng gỗ ở nhà, Nguyễn Đình Chu chạy tới xem: "Có một con cá lóc đen nặng gần ba cân, hung dữ thật!"

Nguyễn Sơ Đường: [A a a a, cái này cũng tính là ước nguyện sao?]

Nhìn điểm ước nguyện bị trừ mất, Nguyễn Sơ Đường cảm giác như vừa mất đi cả gia tài: [Hối hận quá, đáng lẽ mình nên ước một tấn cá lóc, một con ít quá, hu hu hu!]

Hạ Thục Nghi nghe được tiếng lòng hối hận của con gái, vỗ về lưng cô bé: "Tốt quá rồi, hôm nay có thể uống canh cá, nghe nói cá lóc rất bổ, em muốn uống thêm một bát."

"Đợi anh về sẽ làm cho hai mẹ con ăn." Nguyễn Đình Chu không ngờ, thật sự có cá lóc lớn ba cân, có thể ăn cả ngày, tốt quá.

Nguyễn Đình Chu không thể lãng phí tấm lòng hiếu thảo của con gái.

Nguyễn Đình Chu đem cá lóc đi thả vào nước, anh ra đồng làm việc kiếm công điểm.

Đến khoảng giữa buổi sáng, quả nhiên sấm xuân rền vang, mưa to như trút nước đổ xuống, không ít người không muốn bị ướt, thấy cái cây to gần đó, định đến trú mưa, còn gọi cả Nguyễn Đình Chu đang bị ướt.

Nguyễn Đình Chu xua tay, khuyên nhủ: "Trời đang có sấm sét, đừng đứng dưới gốc cây, dễ bị sét đánh, mau ra đây."

Bọn họ không tin.

Nguyễn Đình Chu thấy Lê Thanh Phong cũng ở đó, cuống lên: "Đồng chí Lê, anh mau ra đây, đàn ông dầm mưa thì có làm sao, dưới gốc cây nguy hiểm lắm."

Lê Thanh Phong ngẫm nghĩ cũng đúng, khuyên mấy người thanh niên trí thức, còn có mấy người dân quê cùng rời đi.

Mấy thanh niên trí thức bước ra khỏi gốc cây, những người dân quê khác nhìn nhau, trong lòng có chút thấp thỏm, bị Nguyễn Đình Chu kêu lên: "Ra hết đây, đứng dưới gốc cây nguy hiểm, tôi không lừa mọi người đâu!"

Mấy người dân quê mắng chửi: "Có gì mà nguy hiểm, trước giờ tôi toàn trú mưa dưới gốc cây, chỉ có mấy người từ thành phố đến là lắm chuyện."

Vừa lúc bọn họ rời khỏi gốc cây không được hai giây, một tia chớp lóe lên chói mắt, ngay sau đó là một tiếng sét đinh tai nhức óc.

"Á!"

"Ái ui!"

"Má ơi!"

Trong cơn mưa lớn, một đám người nhìn cái cây to bị sét đánh trúng, cái cây to ba người ôm không xuể, bị đánh gãy mất một cành bên, to bằng một người ôm.

Tia lửa và khói bốc lên, rắc một tiếng, cành cây rơi xuống đất.

Những người ở gần đó sợ hãi lùi lại, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.

"Thật sự bị sét đánh rồi."

"Trời ơi, nếu tôi không rời đi, người bị sét đánh chính là tôi."

"May nhờ có thanh niên trí thức Nguyễn, suýt nữa thì bị sét đánh rồi!"

Mọi người thoát chết trong gang tấc, cảm kích nhìn Nguyễn Đình Chu một cái.

Nguyễn Đình Chu xua tay: "Mọi người không sao là tốt rồi, sau này vẫn là không nên đi trú mưa dưới gốc cây, nguy hiểm lắm."

Bọn họ gật đầu phụ họa.

Lê Thanh Phong kín đáo liếc nhìn Nguyễn Đình Chu một cái, khẽ nói: "Đường Đường?"

Nguyễn Đình Chu khẽ gật đầu, chuyện họ có thể nghe được tiếng lòng của con gái, ra khỏi sân nhà họ liền giữ kín như bưng, tránh để người ta lấy đó làm cớ, nói con gái anh là yêu quái.

Nếu con gái bị coi là yêu quái thiêu chết, Nguyễn Đình Chu sẽ không chịu nổi.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 12: Tránh sét



Nguyễn Sơ Đường vừa tỉnh lại, phát hiện mình có thêm một điểm may mắn.

Xem xét nguồn gốc, hóa ra là từ một người dân trong làng.

Nguyễn Sơ Đường nhướng mày: 【Mình rõ ràng không làm gì cả, sao lại cứu được một mạng người chứ?】

Hai vợ chồng nghe được tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, nhìn nhau, giải thích cho cô bé.

Người lên tiếng là Nguyễn Đình Chu: "Hôm nay thật nguy hiểm, nếu không phải anh bị ngã một cái, mọi người đều xúm lại xem náo nhiệt, thì suýt chút nữa đã bị sét đánh chết rồi."

Nguyễn Sơ Đường dựng đứng lỗ tai lên.

Hạ Thục Nghi tiếp lời: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nguyễn Đình Chu nói tiếp: "Trời mưa to sấm chớp, mọi người vốn đang trú mưa dưới gốc cây, bị anh ngã một cái thu hút sự chú ý, nên không còn ai ở dưới gốc cây nữa, đúng lúc đó có một tia sét đánh xuống."

Nguyễn Sơ Đường trợn to mắt: 【Mình biết rồi, mình biết rồi, có phải là một cành cây lớn bị sét đánh gãy không, nếu có người ở dưới gốc cây, chắc chắn sẽ bị sét đánh chết, bọn họ may mắn thật, ba mình đúng là có chút vận may trên người.】

【May mà không sao, uổng công mình khóc lâu như vậy, cổ họng cũng đau hết cả rồi, ba mình còn không biết, đúng là phí công khóc!】

Nguyễn Đình Chu dịu dàng ôm con gái yêu vào lòng, những lời không nói ra được đè nén trong lòng: Đường Đường à, con không hề khóc uổng công, con đã cứu ba, cũng cứu những người ở dưới gốc cây kia.

Hạ Thục Nghi kinh ngạc thốt lên: "Ôi, mọi người không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là cái cây bị sét đánh thôi, mọi người đều bình an, còn cảm ơn anh đã ngã đúng lúc, cứu mạng bọn họ." Nguyễn Đình Chu áp mặt vào con gái cưng, cảm ơn con Đường Đường, lại cứu ba một lần nữa.

Nguyễn Sơ Đường đắc ý nhướng mày:【Đúng vậy, nếu không phải ba mình bị ngã, mọi người không chết thì cũng bị thương bảy tám người.】

Nguyễn Đình Chu không dám nghĩ tới.

May mà anh đã nghe được tiếng lòng của con gái nên thoát được một kiếp.

Trong thôn xảy ra chuyện như vậy, đủ để mọi người bàn tán một thời gian.

Nguyễn Đình Chu không đi hóng chuyện, anh thu dọn cá lóc, nấu cho vợ một nồi canh cá thơm lừng, nước canh cá màu trắng sữa không hề có mùi tanh, húp một ngụm, ngon vô cùng, cô dùng để chan cơm.

Hạ Thục Nghi còn bảo Nguyễn Đình Chu múc một bát lớn cho thím Phương, thím Phương có ba đứa con, chỉ uống mỗi canh, nhường thịt cá cho các con, bảo thím ấy ăn một mình, thím ấy không nỡ.

Con mình đẻ ra, tự mình phải thương.

Hôm nay Nguyễn Sơ Đường bú sữa, cảm thấy sữa cũng có mùi canh cá.

Ực ực, cô bé bú đến mức mồ hôi nhễ nhại.

Hạ Thục Nghi dịu dàng lau mồ hôi trên trán Nguyễn Sơ Đường, nhìn tóc em bé ướt đẫm, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Sau hơn mười ngày làm nông bận rộn, Nguyễn Đình Chu cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, hôm nay anh không vội xuống ruộng, mà là rửa mông cho Nguyễn Sơ Đường vừa ị đùn, thay tã sạch cho cô bé.

Nguyễn Sơ Đường nằm thoải mái trên giường m*t tay, cô bé cũng không biết tại sao lại thích m*t tay, chỉ là không kìm được, không m*t thì hình như không có cảm giác an toàn.

Nguyễn Sơ Đường vừa m*t tay, vừa nghe ba giặt tã cho mình: 【Ba à, ba giặt tã xong thì xem sách nhiều hơn đi, sắp thi đại học rồi, ba không thể không thi đậu đâu đấy!】

Vừa nghe đến thi đại học, hai vợ chồng liền dựng đứng lỗ tai lên.

Từ khi biết sẽ có kỳ thi đại học, chuyện này luôn là một việc lớn trong lòng họ, lại không tiện hỏi trực tiếp con gái, chỉ có thể đợi làm xong việc đồng áng, nghĩ cách mở lời.

Ai ngờ cô bé lại tự mình khơi mào.

Lần này tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội moi tin.

"Đợi anh giặt tã xong, rảnh rỗi sẽ xem sách, sách cấp ba mốc meo hết cả rồi, cũng không biết kiếp này còn có thể đi thi đại học nữa không." Nguyễn Đình Chu thở dài một tiếng.

Nguyễn Sơ Đường kích động cắn tay: 【Được mà, có thể thi, ba mau mau xem sách đi, tiện thể dạy dỗ mẹ nhiều hơn, để mẹ cũng cùng thi đại học.】

Nguyễn Đình Chu nắm chặt tay: Con à, con nói đi chứ, khi nào thi đại học, để ba còn biết đường mà tính!

【Haizz, dù có thể thi đại học thì sao, ba mình đã định sẵn không có số được học đại học.】 Nghĩ đến vận mệnh của ba mình, lại tính toán thời gian, lúc đó cô mới có mấy tháng, e là còn chưa nói được để nhắc nhở, Nguyễn Sơ Đường thở dài trong lòng.

Nguyễn Đình Chu lo lắng sợ hãi, vì sao thế?

Hạ Thục Nghi tối sầm mặt mày, vì sao thế?

Con nói đi chứ!

Con nói tiếp đi chứ!

Nói tiếp đi Đường Đường, cầu xin con đó!!!
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 13: Nhìn thấy được



"Đường Đường..." Hạ Thục Nghi không nhịn được muốn hỏi, lời nói đã đến bên miệng, nhìn con gái đang nghiêng đầu ngủ say trong lòng ba, Hạ Thục Nghi nhất thời không biết nên nói gì.

Nguyễn Đình Chu nhìn ra suy nghĩ của cô, dặn dò: "Đừng hỏi, bị con bé biết em có thể đọc được suy nghĩ, em sẽ chết."

"Yên tâm, Đường Đường thích ba nó như vậy, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu, em không nghe con bé nói, muốn cố gắng học nói chuyện sao?" Nguyễn Đình Chu là người thông minh.

Anh nói: "Con nhà bình thường, khoảng một tuổi là biết nói."

"Con gái chúng ta thông minh, chắc chắn sẽ sớm hơn một chút, nói như vậy, e là kỳ thi đại học sẽ vào khoảng tháng 11, đến tháng 12."

Lời này vừa nói ra, Hạ Thục Nghi không dám tin trợn to mắt: "Thật sao?"

"Anh tính ra, có chuẩn hay không thì hiện tại chưa rõ lắm, Đường Đường không nói." Nguyễn Đình Chu đặt con gái đang ngủ say xuống, nghe thím Phương nói, không thể thường xuyên ôm, nếu hình thành thói quen, sau này phải ôm mới ngủ được.

Hạ Thục Nghi há miệng, vui mừng: "Thật sự sẽ khôi phục thi đại học sao?"

"Nghe Đường Đường không sai, chúng ta có thời gian phải ôn lại sách vở, trường Đại học Công Nông Binh được tiến cử chắc chắn không có phần của chúng ta, chỉ có thể đi con đường thi đại học." Nguyễn Đình Chu kích động nắm tay Hạ Thục Nghi: "Đường Đường cũng hy vọng em thi đậu đại học."

"Nhưng thành tích học tập của em rất kém." Trong lòng Hạ Thục Nghi không chắc chắn, cô không giống Nguyễn Đình Chu, trước đây ở trường đều đứng trong top 3 của lớp, thành tích của cô chỉ ở mức trung bình kém, căn bản không phải là người học giỏi.

"Không sợ, anh sẽ kèm cho em, chỉ cần có thể thi về lại thành phố Bắc Kinh là được." Nguyễn Đình Chu dịu dàng ôm vợ mình, cho cô thêm chút động lực.

Rồi lại nhìn con gái đang ngủ say, ánh mắt dịu dàng như nước.

Nguyễn Sơ Đường không biết mình ngủ một giấc, ba cô bé từ những lời nói trong suy nghĩ của cô, đã suy đoán ra thời gian thi đại học đại khái.

Cô bé chỉ biết, mình đang bú sữa thì Hạ Thục Nghi đang đọc sách, lâu rồi không xem, có mùi mốc meo, khiến cô bé khó chịu nhíu mày: 【Khó ngửi quá, sao trong tháng ở cữ lại đọc sách, không sợ hại mắt sao?】

【Mẹ à, dù mẹ muốn thi đậu đại học, cũng không cần vội vàng vào lúc này, mẹ không sợ mắt bị hỏng sao?】 Nguyễn Sơ Đường khó chịu hắt hơi.

Hạ Thục Nghi lập tức cất sách đi, rửa tay sạch sẽ mới dám chạm vào con gái: "Con gái ngoan tỉnh rồi, có phải đói rồi không?"

【Đói đói!】 Nguyễn Sơ Đường cũng không muốn thừa nhận, cô bé chỉ cần tỉnh dậy, không đói thì là tè dầm, ị đùn.

Em bé sơ sinh về cơ bản đều là ngủ ngủ ngủ ngủ.

Cô bé cũng không ngoại lệ.

Giai đoạn đầu một lòng muốn bú sữa mẹ, giai đoạn sau bú gần no, bắt đầu nói sang chuyện khác: 【Ba mình đâu? Ba, ba ơi, ba thân yêu của con?】

Khóe miệng Hạ Thục Nghi co giật, cười nói: "Bú sữa không tập trung, có phải nhớ ba con rồi không, ba con đang trồng rau ở đất vườn nhà mình đấy?"

【Trồng gì vậy?】 Nguyễn Sơ Đường thấy chán.

"Ba con nói là muốn trồng một ít dưa chuột, cà tím, mướp đắng, mướp hương, còn có bí đỏ, và cà chua." Hạ Thục Nghi biết cô bé thích nghe, tự mình lầm bầm trả lời.

Nguyễn Sơ Đường không nghi ngờ, cô biết rất nhiều người thích nói chuyện với trẻ sơ sinh, cũng không quan tâm bọn trẻ có thể hiểu hay không, họ chỉ cần nói là được.

Nguyễn Sơ Đường có thể nghe hiểu, hơn nữa còn trùng hợp đối đáp được.

Nguyễn Sơ Đường kích động nắm chặt tay nhỏ: 【Khoai tây ngon như vậy không trồng sao?】

【Khoai lang nữa?】

【Cũng không thể thiếu bắp!】

Nguyễn Sơ Đường tò mò: 【Đất vườn nhà chúng ta rộng bao nhiêu?】

Nói đến chuyện này, Hạ Thục Nghi buồn bã, đất vườn nhà mình có thể rộng bao nhiêu chứ, cũng chỉ có mười mấy mét vuông, vốn không trồng được nhiều thứ.

Tuy nhiên, con gái muốn ăn khoai tây, muốn ăn khoai lang, còn có bắp nữa, chắc chắn phải sắp xếp.

Đợi Nguyễn Sơ Đường ngủ thiếp đi, Nguyễn Đình Chu trở về, Hạ Thục Nghi nói chuyện trồng khoai tây, khoai lang, bắp cho anh nghe.

Nguyễn Đình Chu nói: "Đất vườn nhà mình trồng đầy rồi, ngày mai anh đi lên núi sau khai khẩn một mảnh đất hoang, trồng một ít khoai tây, bắp, khoai lang, ai cũng khó khăn cả, người trong thôn cũng mắt nhắm mắt mở thôi."

"Vậy cũng được." Hạ Thục Nghi biết, trong thôn có không ít người khai hoang đất.

Trước đây họ không nghĩ đến việc khai hoang, dù sao cũng là thanh niên trí thức trẻ xuống nông thôn, cũng không biết khi nào trở về, cứ thế năm này qua năm khác trôi qua, đến năm nay dù có thể rời đi, trồng được một năm cũng hay một năm.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 14: Nhìn thấy được



Hai ba ngày tiếp theo, sau khi tan làm Nguyễn Đình Chu đều lặng lẽ đi khai hoang trồng trọt.

Những người khác ở khu thanh niên trí thức biết chuyện, cũng đi theo khai hoang trồng trọt.

Ví dụ như Lê Thanh Phong và Triệu Hải Xuyên, bọn họ biết Nguyễn Sơ Đường muốn ăn bắp, khoai tây, khoai lang, bọn họ cũng dự định khai khẩn một ít, trồng nhiều một chút, đợi cuối năm cô bé có thể ăn được, có thể cho cô bé gặm khoai lang, ăn khoai tây, bẻ bắp.

Hôm nay, Lê Thanh Phong, Triệu Hải Xuyên và Nguyễn Đình Chu cùng nhau đến nhà.

Bọn họ săn được một con thỏ rừng, mọi người cùng nhau ăn thịt thỏ, nếu mang đến khu thanh niên trí thức, thì không đủ chia cho mọi người.

Nguyễn Sơ Đường ngủ dậy nghe thấy động tĩnh, cô bé tò mò mở mắt ra, liền nhìn thấy Hạ Thục Nghi đang ngồi dậy chuẩn bị xuống ruộng, Nguyễn Sơ Đường phát hiện tầm nhìn của mình đặc biệt rõ ràng, không còn mờ mờ ảo ảo nữa.

Nguyễn Sơ Đường vui mừng: 【Trời ơi, cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy rồi, mẹ ơi mẹ ơi, mẹ mau đến đây cho con nhận mặt!】

Hạ Thục Nghi tính toán thời gian, hôm nay vừa đúng 20 ngày.

Hóa ra tiếng lòng của con gái lại đúng, chỉ cần hai mươi ngày là con bé có thể nhìn thấy mọi vật.

Cô phải làm sao đây, vừa hồi hộp, lại vừa căng thẳng.

Hạ Thục Nghi lập tức cầm chiếc lược sứt răng, chải vài cái lên mái tóc bết dầu, rồi đội một chiếc mũ, vẫn là màu xanh lá, để tránh cho đầu bị gió, phụ nữ đang ở cữ phải chú ý.

Nghe tiếng con gái gọi, cô sửa soạn xong xuôi, rồi mới cẩn thận lại gần, ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng đáng yêu: "Đường Đường tỉnh rồi à, mẹ đây rồi, con yêu của mẹ, còn nhận ra mẹ không?"

Nguyễn Sơ Đường mở to đôi mắt đen láy, nhìn khuôn mặt tái nhợt, không chút màu hồng đột nhiên xuất hiện trước mắt, mày cong như vẽ, môi hơi nhợt nhạt, đây là dấu hiệu của thể trạng suy nhược, tiều tụy.

Gương mặt với ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hạnh sáng ngời, khóe miệng mang theo nụ cười nhìn chằm chằm vào mình.

Còn nhịn không được mà phát ra tiếng để trêu chọc mình.

Nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, Nguyễn Sơ Đường cảm thán trong lòng: 【Mẹ đẹp quá, còn có đôi mắt hạnh to tròn nữa chứ, khóe miệng còn có lúm đồng tiền, cười lên thật xinh, không biết mình có lúm đồng tiền không nhỉ.】

Hạ Thục Nghi nhìn con gái cười toe toét, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền nông, nhịn không được mà chọc một cái: "Đường Đường có lúm đồng tiền xinh quá, di truyền từ mẹ rồi, sau này cũng sẽ là một cô bé xinh đẹp."

Nguyễn Sơ Đường mừng rỡ: 【Thật hay giả vậy?】

"Sau này bé Đường Đường nhà ta cũng sẽ là một mỹ nhân má lúm đồng tiền!", Hạ Thục Nghi khen ngợi.

Nguyễn Sơ Đường cười toe toét, cô bé còn chưa mọc răng, hé miệng ra ngoài lợi thì chẳng có gì, cười lên trông cực kỳ đáng yêu.

Nghe thấy động tĩnh, Nguyễn Đình Chu vén rèm trúc lên: "Con tỉnh rồi à? Ba có hầm thịt thỏ, lát nữa ba lấy cho con một ít nếm thử nhé."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nguyễn Sơ Đường quay đầu, giờ cô bé đã có thể run rẩy điều khiển được cổ của mình, trẻ sơ sinh xương cốt đều mềm, Nguyễn Sơ Đường cũng không ngoại lệ, cô bé muốn xem ba mình trông như thế nào.

【Ba ơi, mau lại đây cho con xem mặt với, con có thể nhìn rõ mọi người rồi, ba ơi ba mau lại đây, mẹ xinh đẹp như vậy, ba đừng làm con thất vọng nha!】

Bước chân Nguyễn Đình Chu khựng lại, nhìn về phía Hạ Thục Nghi, có phải như anh đoán không, con gái đã có thể nhìn thấy bọn họ rồi?

Hạ Thục Nghi gật đầu.

Nguyễn Đình Chu căng thẳng, tay lau vào ống quần mấy cái, rồi mới bước đôi chân run rẩy lại gần, anh sợ rằng con gái không thích dáng vẻ của mình, nếu con bé không thích người ba này thì phải làm sao?

Nghĩ vậy, người chưa từng tự ti về dung mạo của mình, vậy mà lại có chút không dám nhìn con.

Hạ Thục Nghi nhìn ra được tâm tư nhỏ của anh, bế con gái nhét vào lòng anh: "Con gái anh đợi anh nãy giờ rồi, vừa tỉnh dậy đã tìm ba, mau ôm con bé đi!"

Nguyễn Sơ Đường mở to mắt, nhìn cằm của người trước mặt, ở góc độ "chết người" này vậy mà vẫn có thể nhìn ra được một chút đẹp trai, đợi đến khi được ba đỡ lấy eo và mông, tay còn lại đỡ cổ và sau gáy, Nguyễn Sơ Đường và Nguyễn Đình Chu nhìn nhau, Nguyễn Sơ Đường hít sâu một hơi.

【Oa oa oa, ba mình đẹp trai quá! Mày rậm mắt to, mặt mày đã hết sẩy rồi, mũi còn cao nữa, miệng không phải kiểu môi mỏng vô tình, mắt lại còn là mắt hoa đào, cả người toát lên vẻ thư sinh, đây thật sự là ba mình sao? Đẹp trai quá đi mất!】

Nguyễn Đình Chu bị con gái khen đến đỏ bừng cả mặt, anh biết mình trông không tệ, nhưng cũng không đến mức đẹp trai như con bé khen chứ!

Những bong bóng đang nổi lên trong lòng, khiến Nguyễn Đình Chu thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, con gái anh không ghét anh.

Nguyễn Sơ Đường không những không ghét, mà còn rất vui mừng nữa!

【Mình có giống ai thì cũng không xấu đâu, nếu mà giống ba thì càng tốt!】 Nguyễn Sơ Đường rất mong chờ khuôn mặt của mình sau khi lớn lên!
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 15: Đầy tháng



Lê Thanh Phong và những người khác cũng muốn nhìn Nguyễn Sơ Đường.

Đợi bữa tối chuẩn bị xong, bảo Nguyễn Đình Chu bế con gái vào nhà bếp cho họ xem, lúc này trong thôn không có điện, chỉ thắp đèn dầu và nến, ánh sáng không được sáng sủa cho lắm.

Dù vậy, cũng không ngăn được tâm tư muốn làm quen mọi người của Nguyễn Sơ Đường.

Nguyễn Đình Chu bế cô bé ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Lê Thanh Phong, Nguyễn Sơ Đường nhướng mày: 【Không ngờ chú Lê lại đẹp trai như vậy, đúng là hời cho người đàn bà xấu xa trong thôn kia rồi, chú Lê ơi, chú nghe con nói này, lát nữa tuyệt đối đừng ra bờ sông tắm, có người đang chờ chú đó!】

Lê Thanh Phong chấn động, nghĩ đến chuyện mình sắp gặp phải, sợ đến mức không nhẹ.

Nguyễn Sơ Đường không biết tiếng lòng của mình bị người khác nghe thấy, cô bé vẫn còn đang mắng chửi người đàn bà xấu xa đã tính kế chú Lê kia: 【Vì muốn gả cho chú Lê, biết chú Lê cách ba ngày lại ra bờ sông tắm một lần, cô ta cố ý mai phục trong bụi cỏ, đợi tối nay chú Lê qua đó, liền ôm chặt lấy chú Lê không buông.】

【Người nhà phối hợp tới bắt gian, vừa hay bắt được chú Lê, nhà bọn họ nhắm vào thân phận người thành phố của chú Lê, mỗi tháng có thể gửi về mười đồng tiền trợ cấp mà tính kế chú Lê, hại chú Lê không thể về thành phố, tức giận quá mà nghĩ quẩn...】

Nguyễn Sơ Đường thở dài trong lòng: 【Chú Lê ơi, chú đừng có tự chui đầu vào rọ nha, một ngày không tắm cũng không sao đâu, dù sao người hôi hám cũng không phải là con.】

Lê Thanh Phong: "..."

Thịt thỏ rừng tối nay cũng không còn thơm nữa rồi.

Nguyễn Sơ Đường không hề hay biết mình đã ném ra một quả bom, khò khò ngủ thiếp đi, ai bảo cô bé chỉ là một đứa trẻ hai mươi ngày tuổi chứ, không thức nổi mà!

Nguyễn Sơ Đường vừa ngủ, liền được đưa vào lòng mẹ, Nguyễn Đình Chu và những người khác bàn bạc một chút, khuyên Lê Thanh Phong, sau này dù có vất vả một chút, mỗi ngày cũng phải xách nước về tắm, không thể vì muốn bơi lội mà ra bờ sông tắm.

Nếu thật sự bị người đàn bà xấu xa kia tính kế, bám riết lấy anh, không muốn cưới cũng phải cưới.

Nguyễn Đình Chu còn nói: "Anh biết được từ tiếng lòng của Đường Đường, sắp tới kỳ thi đại học rồi, có thể là cuối năm nay, mọi người rảnh rỗi thì mau lấy sách vở ra ôn lại đi, chúng ta đều phải thi đỗ để trở về."

"Cuối năm ư?"

"Thi đại học??"

Vừa hay Chúc Hồng Mai mang trứng gà tới nhướng mày: "Thật không?"

Nguyễn Đình Chu không dám chắc, anh nói một cách khéo léo: "Đường Đường không nói, anh chỉ suy đoán thôi, nếu mọi người tin anh, thì bây giờ xem sách nhiều một chút để chuẩn bị, tránh đến lúc thông báo thi đại học lại không kịp học."

Chúc Hồng Mai kích động đến mức suýt khóc: "Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ bắt đầu xem sách, đây là trứng gà để bồi bổ cho đồng chí Hạ, anh hấp cho cô ấy ăn đi, tôi về đây!"

Lê Thanh Phong và những người khác vừa nghĩ đến việc đã năm sáu năm không cầm đến sách vở, kiến thức đều quên sạch rồi, cũng sốt ruột trở về ký túc xá thanh niên trí thức.

Còn về chuyện ra bờ sông bơi lội tắm rửa, sau tối hôm đó, Lê Thanh Phong không bao giờ ra bờ sông lượn lờ nữa, chỉ sợ bị người ta tính kế.

Tối hôm đó, kẻ ngâm mình trong sông cả đêm, bị cảm lạnh, về nhà liền đổ bệnh.

Nửa đêm Nguyễn Sơ Đường đói tỉnh, còn ị đùn, cô bé oe oe gào khóc, đợi Nguyễn Đình Chu thức đêm xem sách rửa mông cho cô bé, thay tã xong, Nguyễn Sơ Đường ôm bình sữa bú ngon lành, còn không quên nghe Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi, anh một câu em một câu đọc thuộc lòng bài thơ.

Nguyễn Sơ Đường từng nghe ba trăm bài thơ Đường, cảm thấy quen thuộc, cơn buồn ngủ dần dần nhấn chìm cô bé.

Trước khi ngủ, Nguyễn Sơ Đường còn cảm thán một câu: 【Bài thơ này ba mẹ phải ghi nhớ thật kỹ, sẽ thi đó.】

Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi đồng loạt mở to mắt.

Là...

Là như bọn họ nghĩ sao?

Chuyện này... chuyện này... chẳng phải là quá gian lận rồi sao?
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 16: Đầy tháng



Dù sao đi nữa, tối hôm đó Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi không chỉ học thuộc lòng bài thơ này đến mức nhuần nhuyễn, mà còn bảo Lê Thanh Phong và những người khác, nhất định phải ghi nhớ kỹ bài thơ này.

Mọi người đều không ngốc, vừa nghe đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Biết làm sao đây, rất muốn trộm Đường Đường mang về nhà mình!

Không chỉ Lê Thanh Phong có ý nghĩ này, những người khác cũng vậy.

Trộm không được, bọn họ chỉ có thể một ngày đến ba bốn lần, hận không thể cắm rễ ở nhà Nguyễn Đình Chu.

Trong sân suýt chút nữa không còn chỗ, người này lẫn người kia, đều ở đây đọc sách, đèn dầu thì tự mang theo, trời tối thì trở về.

Trong lúc nhất thời, nơi này suýt chút nữa đã trở thành lớp tự học.

Nguyễn Sơ Đường biết được, khen ngợi một câu: 【Học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến bộ, đại học đang vẫy gọi, chỉ cần mọi người thi đỗ, là có thể trở về thành phố rồi, đây là cơ hội duy nhất của mọi người, cố lên!】

Nguyễn Sơ Đường lại có thêm một điểm ước nguyện.

Là sáng ngày hôm sau cô bé phát hiện ra, vừa nhìn là: Lê Thanh Phong +1.

Nguyễn Sơ Đường được Lê Thanh Phong bế trong lòng, nhịn không được hỏi: 【Chú Lê, chú vậy mà thoát được một kiếp nạn, chú làm thế nào vậy, Hòe Hoa lại không thành công, cô ta không tức chết chứ?】

Lúc này Lê Thanh Phong mới biết, người tính kế anh là Hòe Hoa.

Anh có quen biết Hòe Hoa, mỗi lần gặp anh cô ta liền đỏ mặt, không ngờ cô ta lại dám làm chuyện như vậy.

Hòe Hoa không chỉ thấp bé, còn có một hàm răng hô, Lê Thanh Phong căn bản không vừa mắt, đối với cô ta không có ác ý gì, nhưng làm vợ thì vạn lần không thể.

Vừa nghĩ đến nếu không phải Đường Đường nhắc nhở, anh suýt chút nữa phải lấy Hòe Hoa làm vợ, lập tức ăn cơm không ngon.

Anh nghe ngóng một hồi mới biết, Hòe Hoa bị ốm rồi, nói là bị cảm lạnh phát sốt cao, giờ đang nằm ở nhà.

Lê Thanh Phong biết tại sao cô ta bị cảm lạnh, sợ là ngâm mình trong nước cả đêm để đợi anh đến.

Sau hôm đó, Lê Thanh Phong nhìn thấy người nhà Hòe Hoa thì cứ tránh mặt.

Chỉ sợ nhà bọn họ bẫy anh một lần không được, không bỏ cuộc lại tiếp tục bày kế anh lần nữa.

Nguyễn Sơ Đường nhận được điểm ước nguyện từ Lê Thanh Phong, cô bé nở một nụ cười không răng với anh.

Rất nhanh, Nguyễn Sơ Đường đã đầy tháng, Hạ Thục Nghi cuối cùng cũng có thể ra ngoài đi lại một chút.

Cô tự tắm rửa thơm tho thì thôi đi, còn tắm cho Nguyễn Sơ Đường thơm tho, thay cho cô bé bộ quần áo vải bông mới xinh đẹp, đầu tháng tư đã có chút nóng, cô bé mặc áo dài tay quần hở đũng, quấn tã được bế ra ngoài.

Chúc Hồng Mai nhìn Nguyễn Sơ Đường đáng yêu mà trêu chọc cô bé vui vẻ.

Nguyễn Sơ Đường nhìn Chúc Hồng Mai mặt tròn phúc hậu, trong lòng cảm thán một câu: 【Dì Hồng Mai tốt như vậy, sao có thể bị một gã lưu manh ức h**p, dì Hồng Mai ơi, trước khi trời tối, đừng đến mảnh đất tự canh sau núi, gã lưu manh kia đang nhắm vào dì đó!】

Tay Chúc Hồng Mai run một cái.

Những người nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, đều thay Chúc Hồng Mai toát mồ hôi hột.

Nguyễn Đình Chu sợ cô làm rơi con gái bảo bối của mình, lập tức bế lấy: "Để ba bế con đi tìm anh Hổ Tử chơi."

Nguyễn Sơ Đường không vui: 【Ba ơi ba nghe con nói, dì Hồng Mai sắp gặp nguy hiểm, mọi người đừng để dì ấy đi một mình lung tung, đừng để gã khốn nạn kia thực hiện được ý đồ, dì Hồng Mai sẽ bị đánh chết đó!】

Hốc mắt Chúc Hồng Mai ươn ướt, ôm lấy Hạ Thục Nghi, quay lưng về phía Nguyễn Sơ Đường lau nước mắt: "Phải làm sao đây, tối nay gã lưu manh kia sẽ ra tay."

Lê Thanh Phong nắm chặt tay: "Đừng sợ, cô đừng đi là được."

"Lần này không đi, lần sau thì sao?" Chúc Hồng Mai lặng lẽ rơi lệ: "Hòe Hoa kia không phải một kế không thành, còn nghĩ đến lần thứ hai sao, mấy ngày nay đều canh giữ ở bờ sông, gã lưu manh kia liệu có phải cũng thế, tôi tránh được tối nay, sau này gã vẫn sẽ nhắm vào tôi thôi?"

Sắc mặt Lê Thanh Phong thay đổi, anh nghĩ đến hôm nay đến nhà họ Nguyễn, cái cô Hòe Hoa kia lại khóc lóc nhào tới: "Anh thanh niên trí thức Lê, anh cưới em có được không, ba mẹ em muốn gả em đến thôn bên cạnh."

Khiến Lê Thanh Phong sợ đến mức chạy trối chết.

Hòe Hoa không bỏ cuộc, gã lưu manh kia e rằng cũng vậy.

Nghĩ đến đây, Lê Thanh Phong nắm chặt tay: "Hay là, để Hòe Hoa và gã lưu manh kia thành một đôi?"

Cô ta có thể tính kế mình, tại sao mình không thể tính kế cô ta?

Hai mắt Chúc Hồng Mai sáng lên, đúng thế chỉ cần bọn họ thành đôi, sẽ không có thời gian đến tính kế cô.

Những người có mặt ở đây đều cảm thấy ý kiến này không tồi, ăn miếng trả miếng mắt đền mắt.

Hay lắm!
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 17: Tương kế tựu kế



Khi Nguyễn Sơ Đường tỉnh lại thì trời đã tối, cô bé ăn no uống đủ, đang gặm tay mình. Hạ Thục Nghi sợ cô bé ở một mình sẽ sợ hãi, bèn ôm con vào lòng, dùng một chiếc địu vải địu con trước ngực, đang nấu cháo ngũ cốc.

Hiện tại đang là thời điểm giáp hạt, lương thực không đủ ăn.

Nguyễn Sơ Đường không nhịn được mà thở dài một tiếng: 【Nhà này nghèo quá đi mất, nếu mà không thiếu ăn thiếu uống thì tốt biết mấy, xem tiểu thuyết người ta xuyên không về thời này đều có không gian chứa vật tư, còn mình thì chỉ có bàn tay vàng ước nguyện.】

Hạ Thục Nghi: "???"

Không gian chứa vật tư?

Đó là cái gì?

Nguyễn Sơ Đường không biết suy nghĩ của Hạ Thục Nghi, cô bé chợt nảy ra một ý: 【Mình có thể ước nguyện, có phải là có thể ước có một không gian chứa vật tư không? Kiểu như siêu thị Sam's ấy?】

"Ting" một tiếng: 【Điểm ước nguyện không đủ, ước nguyện không thành công.】

Nguyễn Sơ Đường mừng rỡ như điên: 【Có phải là, chỉ cần điểm ước nguyện của tôi đủ, là có thể có được không gian chứa vật tư có sẵn đồ vật như siêu thị Sam's không?】

Giọng nói máy móc lạnh lùng đáp lại: 【......】

Nguyễn Sơ Đường cũng không giận, cô bé cười nói: 【Im lặng chính là ngầm đồng ý rồi, he he, không gian chứa vật tư, tui tới đây, tui phải thu thập thật nhiều điểm ước nguyện, a ha ha!】

Nếu không phải cô bé không thể chống nạnh, thì cô bé chắc chắn sẽ chống nạnh cười lớn.

Đầu óc Hạ Thục Nghi chẳng hiểu ra sao, siêu thị Sam's lại là cái gì?

Đường Đường à, có thể giải thích trong lòng được không!

Mẹ quá ngốc nghe không hiểu được!

Còn nữa, cái gì mà xuyên không về thời này mà con nói là có ý gì thế?

Lời của trẻ con thật khó hiểu quá đi!

Hạ Thục Nghi cảm thấy đầu óc không đủ dùng, ước gì chồng mình ở bên cạnh, để có thể bàn bạc một chút.

Cô lại nhìn sắc trời, lúc này có lẽ gã lưu manh kia đã mắc câu rồi nhỉ?

Còn về phần Hòe Hoa có mắc câu hay không, Hạ Thục Nghi không biết.

Vào lúc hoàng hôn, Lê Thanh Phong cố ý đi ngang qua nhà Hòe Hoa. Hòe Hoa thấy vậy, cơm tối cũng không nấu nữa, lập tức đi theo. Chỉ cần cô ta úp sọt được thanh niên trí thức Lê, còn cần phải gả cho người khác sao?

Thanh niên trí thức Lê vừa cao lớn đẹp trai, lại có học thức, gia đình còn ở thành phố, mỗi tháng có mười đồng tiền. Nếu trở thành vợ anh ta, mười đồng đó chính là của cô ta, cuộc sống sung sướng biết bao!

Đợi sau này đồng chí Lê trở về thành phố, còn có thể đưa cô ta đi cùng.

Hòe Hoa nghĩ thôi đã thấy sướng rơn, cô ta không muốn ở lại nông thôn cả đời.

Nghĩ vậy, trong lòng Hòe Hoa nóng như lửa đốt, tối nay nhất định phải "đè" được đối phương.

Lê Thanh Phong phát hiện Hòe Hoa đi theo, mím môi, đừng trách tôi, là do cô tự mình đi theo, muốn trách thì trách cô tự tìm đường chết.

Lê Thanh Phong dẫn người lên núi.

Chúc Hồng Mai bên này cũng hành động theo kế hoạch. Biết gã lưu manh kia đang theo dõi mình, cô cố ý đi đến khu đất tự canh tác ở sau núi một mình, xách theo một cái rổ nhỏ, nhìn như là đi hái rau.

Trời nhá nhem tối, mọi người đều ở trong nhà, sau núi căn bản không có ai.

Nhìn cái mông to, nảy nở của Chúc Hồng Mai, nghe nói là dễ sinh nở, nhà gã nghèo không cưới được vợ, bị người trong thôn chê cười. Nếu gã ngủ với cô gái đến từ thành phố, có học thức, dễ sinh nở này, không biết bao nhiêu người sẽ ghen tị!

Gã đã theo dõi hai năm rồi, trước đây đều không có cơ hội ra tay, tối nay chính là cơ hội tốt, gã không muốn nhịn nữa.

Nghĩ đến đây, gã lưu manh lặng lẽ đi theo.

Chúc Hồng Mai biết được, sợ đến mức tim đập chân run, không ngừng tự trấn an mình, nếu không phải cô đủ tàn nhẫn, người bị bạo hành gia đình, bị đánh chết chính là cô.

Cô muốn trở về thành phố, cô muốn học đại học, cuộc đời của cô không thể bị một gã khốn hủy hoại.

Chúc Hồng Mai cắn răng, tiếp tục đi về phía sau núi. Tại ngã ba, cô chạm mặt Lê Thanh Phong, họ trao đổi ánh mắt, trong bóng tối, chạy về một hướng khác, trốn ở một nơi an toàn xem kịch vui.

Hòe Hoa đi theo, và gã lưu manh đuổi theo, đều không mang đèn pin, chỉ biết trên núi có người mà bọn họ muốn tìm.

Trong bóng tối, nhìn thấy một bóng người, trong lòng hai người kia nóng bừng lên, đều không nghĩ nhiều, cô ta nhào vào gã, gã đè lên cô ta. Không bao lâu, bãi cỏ bị đè bẹp, hai người lăn lộn trên đất hoang.

Nhìn cái bóng đang quấn lấy nhau kia, Lê Thanh Phong xấu hổ quay mặt đi.

Khuôn mặt Chúc Hồng Mai nóng bừng, ngại ngùng không dám nhìn.

Để tránh bị phát hiện, họ thì thầm trong bóng tối: "Bây giờ đi, hay là đợi một lát nữa rồi đi?"

Lê Thanh Phong không muốn làm bẩn mắt mình, bọn họ lập tức xuống núi.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 18: Tương kế tựu kế



Trên đường xuống núi, Lê Thanh Phong và Chúc Hồng Mai còn gặp người nhà Hòe Hoa đi bắt gian. Vừa nghe Hòe Hoa và Lê Thanh Phong một trước một sau lên núi, bọn họ lập tức hiểu ngay ý đồ của Hòe Hoa, cơm cũng không ăn nữa, chỉ sợ bỏ lỡ màn kịch hay.

Ai ngờ giữa đường lại gặp Lê Thanh Phong, bọn họ không nói hai lời, túm lấy cổ áo Lê Thanh Phong: "Sao cậu lại ở đây? Em gái tôi đâu, cậu đã làm gì em gái tôi? Có phải cậu bắt nạt em gái tôi không?"

Lê Thanh Phong coi như đã được chứng kiến sự ngang ngược, không nói lý lẽ của người nhà Hòe Hoa, anh cười khẩy một tiếng: "Tôi làm sao biết em gái anh thế nào, nhưng mà vừa rồi tôi thấy gã lưu manh kia lên trên đó rồi, em gái anh nếu cũng ở sau núi, tốt nhất là mau chóng qua đó đi, nếu không em gái anh..."

Bọn họ đều biết gã lưu manh không phải người tốt lành gì.

Vừa nghe em gái có thể gặp nguy hiểm, bọn họ cũng không thèm dạy dỗ Lê Thanh Phong nữa, mấy anh em lập tức lên núi, chỉ sợ em gái mình bị người ta ức h**p.

Đáng tiếc bọn họ vẫn đến muộn một bước, đợi đến khi anh em Hòe Hoa lên đến núi, hai người kia đang "mây mưa" cuồng nhiệt.

Một người thì tưởng rằng đã "đè" được thanh niên trí thức Lê, sướng đến phát điên.

Một người thì tưởng rằng đã ngủ với thanh niên trí thức Chúc, ra sức đến không thể tả.

Đợi đến khi đèn pin chiếu vào người họ, chỉ thấy một mảng trắng bóc, cùng với những động tác cơ thể hỗn loạn kia, làm mù mắt những ai có mặt ở đó.

Lê Thanh Phong, Nguyễn Đình Chu, và cả Triệu Hải Xuyên cũng có mặt, bọn họ chỉ đến để hóng chuyện.

Chúc Hồng Mai đã sớm xuống núi, nói là không muốn làm bẩn mắt mình.

Bị làm phiền chuyện tốt, Hòe Hoa cũng không giận, cô ta đang lo không có ai phát hiện cô ta và thanh niên trí thức Lê dan díu với nhau, cố ý kêu la thất thanh: "Thanh niên trí thức Lê, sao anh có thể bắt nạt người ta như vậy, hu hu, sau này em còn mặt mũi nào lấy chồng?"

Lê Thanh Phong kinh ngạc tột độ.

Nguyễn Đình Chu âm thầm bội phục.

May mà bị tiếng lòng của Đường Đường vạch trần, nếu không lần trước Hòe Hoa tính kế Lê Thanh Phong có lẽ cũng như thế này.

Nếu mà bị bắt quả tang thế này, không cưới Hòe Hoa thật sự rất khó xong việc.

Gã lưu manh vừa nghe thấy tiếng khóc của Hòe Hoa, nhíu mày: "Đây không phải là giọng của thanh niên trí thức Chúc, cô là ai?"

Hòe Hoa nghe ra giọng của gã lưu manh, da đầu cô ta tê dại, không kịp than khóc, trợn mắt nhìn gã lưu manh quần áo xộc xệch, bị cô ta cào cấu, cắn xé trước mặt, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra ngoài, hồn vía lên mây.

Hòe Hoa kinh hãi, suýt chút nữa nhảy dựng lên, không màng đến việc không mặc quần áo, ôm lấy thân mình lùi ra xa: "Anh... sao lại là anh, không phải thanh niên trí thức Lê sao?"

Lê Thanh Phong ghét bỏ quay lưng đi: "Tôi không làm gì cả, đừng có đổ oan cho người khác."

Hòe Hoa lúc này mới nhận ra, người cô ta nhào vào không phải thanh niên trí thức Lê, mà là gã lưu manh, cô ta suy sụp khóc lớn: "Hu hu hu, sai rồi, đè nhầm người rồi, sao số tôi lại khổ thế này, đồ trời đánh kia, ai bảo anh ở đây hả."

Gã lưu manh bị đánh cho một trận túi bụi, ấm ức muốn chết: "Tại sao lại là cô, không phải cô Chúc sao? Cô phá hỏng chuyện tốt của tôi, thảo nào ngủ thấy không đúng, hóa ra là ngủ nhầm người, cô đền con cháu đời sau cho tôi..."

Cả hai đều không hài lòng, tức giận lập tức đánh nhau, cũng không màng đến những người khác có mặt ở đó.

Người nhà Hòe Hoa, càng ngơ ngác nhìn nhau.

Nguyễn Đình Chu đổ thêm dầu vào lửa: "Đây là chuyện nhà của các người, chúng tôi không biết gì cả, không làm phiền nữa."

Ba người thanh niên tri thức bọn họ chạy nhanh như bay, sợ bị vạ lây.

Anh em Hòe Hoa nhìn em gái bị gã lưu manh chà đạp, tức giận nghiến răng nghiến lợi, đánh cho gã lưu manh một trận.

Chúc Hồng Mai bên này, sau khi xuống núi, cố ý đi một vòng trước mặt người đàn bà thích buôn chuyện nhất trong thôn, nói rằng nhìn thấy gã lưu manh đi về phía khu đất tự canh tác của nhà cô, dọa cô sợ gã lưu manh trộm rau, nên lên núi xem thử.

Ai ngờ lại vừa hay nhìn thấy anh em Hòe Hoa bắt gian.

Người đàn bà kia phấn khích tột độ, chạy như bay về nhà, suýt chút nữa gõ cửa từng nhà, báo cho cả thôn biết, gã lưu manh và Hòe Hoa vụng trộm bị bắt quả tang rồi.

"Thím Ba, thím nghe tôi nói này..."

"Chị Hai, chị không biết đâu..."

"Bà cả ơi, thằng cháu lưu manh nhà bà sắp cưới vợ rồi, sợ là sắp có cháu cho bà bế rồi đấy!"

Nhìn thấy vẻ mặt há hốc mồm, kinh ngạc tột độ, không dám tin của bọn họ, người đàn bà cảm thấy vô cùng mãn nguyện, trong lòng thỏa mãn không gì sánh bằng, còn cố ý đi đến nhà Hòe Hoa báo cho mẹ Hòe Hoa, bảo bà ta chuẩn bị gả con gái đi.

Mẹ Hòe Hoa biết tâm tư của Hòe Hoa, tưởng rằng đã "hạ" được thanh niên trí thức Lê, vui mừng khôn xiết: "Tốt quá rồi, con bé này cuối cùng cũng sắp gả đi rồi, đến lúc đó nhớ đến uống chén rượu mừng nhé!"

Đáng tiếc, khi biết con rể tương lai không phải thanh niên trí thức Lê, mẹ Hòe Hoa tức giận đến phát bệnh.
 
Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà
Chương 19: Tin tức chính xác



Biết con gái mình là một đứa trẻ thích nghe ngóng chuyện thiên hạ.

Từ sau núi trở về, thấy Nguyễn Sơ Đường vẫn chưa ngủ, Nguyễn Đình Chu rrửa tay sạch sẽ, rồi đón con từ trong lòng Hạ Thục Nghi, dịu dàng dỗ dành: "Ba về rồi đây, để ba ôm Đường Đường nào."

Đôi mắt Nguyễn Sơ Đường sáng long lanh: 【Ba đi đâu vậy, con đợi ba lâu lắm rồi đó, mau nói mau nói đi, dì Hồng Mai sao rồi, có bị tính kế không? Nghe mẹ nói, mọi người định tương kế tựu kế hả?】

【Bọn họ xấu xa như vậy, tốt nhất là để bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, đỡ phải làm hại chú Lê và dì Hồng Mai.】

【A a a, ba mau nói đi, ba định làm con sốt ruột chết hay sao?】

Nghe tiếng lòng dần mất kiên nhẫn của Nguyễn Sơ Đường, những người có mặt nhìn nhau, cười đầy cưng chiều.

Đứa trẻ này, thật là hoạt bát.

Cũng thích hóng chuyện.

Không biết giống ai nữa.

Dù sao trong ký ức của họ, Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi đều không phải là người thích nghe chuyện tầm phào.

Nguyễn Đình Chu khẽ hắng giọng, ngoài mặt là nói cho Hạ Thục Nghi nghe, nhưng thực chất là nói cho người đang nằm trong lòng mình nghe, thấy đôi mắt to tròn đen láy của con bé, khi nghe đến những đoạn cao trào, lại càng thêm kích động.

Cái dáng vẻ kinh ngạc đến mức đồng tử rung động ấy, thật đáng yêu.

Khiến Nguyễn Đình Chu không nhịn được mà v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm.

Mặt em bé thật đáng yêu, khiến người ta ngứa tay.

"Giờ cả làng đều biết gã lưu manh và Hòe Hoa dan díu với nhau, lúc chúng ta rời đi, anh em của Hòe Hoa đang đánh gã lưu manh kia kìa!"

Lê Thanh Phong khịt mũi một tiếng: "Đánh chết là tốt nhất, dù sao danh tiếng của người phụ nữ đó cũng đã nát rồi, mỗi lần nghe cô ta gọi tên tôi, tôi lại thấy buồn nôn, sao lại có loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy chứ?"

Triệu Hải Xuyên cười nhạo: "Còn không phải tại thanh niên trí thức Lê quá thu hút sao, mấy người phụ nữ đó đều muốn theo anh về thành phố hưởng phúc đó!"

Nguyễn Đình Chu cảm thán một câu: "Trong thành phố cũng không phải ai cũng tốt, bọn họ nghĩ về thành phố quá tốt đẹp rồi."

Những thanh niên trí thức từ thành phố đến đều đồng cảm, ngoại trừ những người có điều kiện gia đình tốt, cuộc sống ở thành phố còn không bằng ở nông thôn, tự tay trồng lương thực, thế nào cũng có miếng ăn.

Trong thành phố cái gì cũng phải mua, đến một củ khoai tây cũng phải mua.

Nước uống cũng phải trả tiền.

Triệu Hải Xuyên cằn nhằn: "Dù sao sau tối nay, Hòe Hoa cũng không dám tơ tưởng đến anh Lê nữa."

Hạ Thục Nghi tán thành gật đầu.

Lê Thanh Phong liếc nhìn Nguyễn Sơ Đường đang vểnh tai nghe chuyện trong lòng Nguyễn Đình Chu, cố ý nói: "Không biết bao giờ những thanh niên trí thức xuống nông thôn như chúng ta mới có thể trở về."

Triệu Hải Xuyên lo lắng: "Nếu cả đời phải ở lại nông thôn thì sao?"

Nguyễn Đình Chu biết tâm tư nhỏ của bọn họ, anh cũng muốn biết tương lai sẽ ra sao, bèn hùa theo để dò la Nguyễn Sơ Đường mới được đầy tháng hai ngày: "Đúng vậy, cả đời này còn không biết có thể trở về được hay không!"

【Được chứ, sao lại không?】 Nguyễn Sơ Đường mắc bẫy, cô bé ỷ vào mình đang nghĩ thầm nên chẳng lo sợ gì, trong lòng tràn đầy suy nghĩ: 【Bây giờ là năm 77, ngày 21 tháng 10 năm nay sẽ công bố việc khôi phục kỳ thi đại học, tháng 12 sẽ thi đại học, đến lúc đó thi đậu là có thể trở về rồi.】

Rắc một tiếng.

Chiếc ghế đẩu nhỏ dưới mông Triệu Hải Xuyên gãy, anh ta ngã nhào xuống đất, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Nguyễn Sơ Đường liếc xéo anh ta:【Chú Triệu à, trông chú ngốc thế này, sao mấy chục năm sau lại thành một viện trưởng lạnh lùng được nhỉ? Đúng là năm tháng chẳng khác gì con dao mổ lợn, nếu giờ mà có máy chụp hình, sau này có thể lôi ra để cười nhạo chú rồi.】

Lần thứ hai nghe thấy từ "viện trưởng", Triệu Hải Xuyên cảm thấy như đang nằm mơ.

Anh âm thầm nhéo mình một cái, đau quá!

Không phải nằm mơ.

Trong lòng mừng như điên!

Tốt quá rồi, năm nay sẽ khôi phục kỳ thi đại học, vậy là họ có hy vọng trở về thành phố rồi.

Không chỉ có Triệu Hải Xuyên, Lê Thanh Phong cũng vui mừng không thôi.

Vợ chồng Nguyễn Đình Chu lần đầu tiên nghe được tin tức chính xác từ con gái, hai vợ chồng suýt nữa thì ôm chầm lấy nhau.

Trong lòng họ mừng như điên, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra một chút nào.
 
Back
Top Bottom