- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng
Chương 59: Hai người có bệnh à.
Chương 59: Hai người có bệnh à.
edit: junieLúc này ánh mắt Ngũ Triệu đầy hưng phấn, nụ cười lại có chút quỷ dị.
Nhìn thế nào cũng không giống một người vừa mới biết vị hôn thê của mình lại thích bạn thân của mình.Tề Niệm dù đã chứng kiến không ít những câu chuyện tình cảm ly kỳ, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cậu bối rối.
Cậu chưa từng gặp tình huống nào khó hiểu như thế này.Thậm chí Tề Niệm còn hoài nghi liệu có phải Ngũ Triệu bị sốc đến mức choáng váng không.Dù sao tình cảm giữa Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu đã kéo dài mười năm, từ những ngày ngây thơ trong sáng thời cấp ba cho đến hiện tại.
Trong mắt Tề Niệm, tình yêu ấy thật sự đáng quý, vì một đời người có được bao nhiêu lần mười năm như vậy?Hơn nữa,khoảng thời gian họ bên nhau chính là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.Nghĩ đến đây, Tề Niệm hơi há miệng, định an ủi Ngũ Triệu: "Anh... có ổn không?"
"Anh hiện tại rất tốt, cực kỳ tốt, ha ha!
Chưa bao giờ anh cảm thấy tốt đến vậy!"
Ngũ Triệu cười tươi đến mức để lộ cả hàm răng, trông có vẻ vô cùng vui vẻ.Nếu đặt trong bối cảnh khác, có lẽ Tề Niệm sẽ tin rằng Ngũ Triệu thực sự hạnh phúc.Nhưng trong tình huống này, nụ cười ấy lại càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu.Tề Niệm nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi về sau, thầm nghĩ có lẽ mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.Thế nhưng Ngũ Triệu bỗng nhiên nắm chặt tay cậu, ánh mắt đầy cảm kích: "Cảm ơn em, Tề Niệm!
Nếu không có em, anh không biết còn phải chịu đựng bao lâu nữa.
Thật sự cảm ơn em!"
Tề Niệm: "......"
Đừng như vậy, sợ lắm!Tề Niệm run rẩy nhìn Ngũ Triệu.
May mà đối phương nhanh chóng buông tay, sau đó sải bước tiến thẳng về phía Nhạc Minh Châu.Tề Niệm lo lắng Ngũ Triệu thực sự bị kích động đến mức mất kiểm soát, vội vàng chạy theo.Chỉ là, vì vội vã mà cậu không để ý dưới chân còn có một hạt cát, giày chưa kịp mang vào lại giẫm phải thứ gì đó cứng rắn, khiến lòng bàn chân đau nhói.Nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm đến chân của mình, Tề Niệm chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo Ngũ Triệu đến chỗ Nhạc Minh Châu và Tang Vũ."
Ngũ Triệu, cậu làm sao vậy?"
Tang Vũ vừa trò chuyện với Nhạc Minh Châu xong.
Vì lúc nãy Nhạc Minh Châu suýt bị ngã, hắn đã vô thức đỡ cô một cái khiến không khí giữa hai người trở nên có chút gượng gạo.
Tang Vũ vốn định tìm lý do để rời đi, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy nụ cười quỷ dị của Ngũ Triệu.Tang Vũ giật mình.
Hắn chưa bao giờ thấy Ngũ Triệu có biểu cảm như vậy.Nhìn sang Tề Niệm cũng đang nhíu mày, trông như thể có chuyện gì đó rất nghiêm trọng vừa xảy ra.Nhạc Minh Châu nhìn thấy Ngũ Triệu đột nhiên tiến đến, trong lòng liền có chút chột dạ.Lúc nãy cô không kiềm chế được mà để lộ tình cảm dành cho Tang Vũ.
Cô biết rõ điều đó là không nên, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân.
Vì vậy khi thấy Ngũ Triệu bất ngờ xuất hiện, cô cảm giác như bị bắt quả tang, cả người trở nên cứng đờ."
Ngũ Triệu, sao anh đột nhiên lại đây?
Ha ha...
Vừa rồi em suýt bị ngã, may mà Tang Vũ đỡ kịp."
Nhạc Minh Châu cười gượng, cố gắng phá vỡ bầu không khí kỳ quái."
Minh Châu, anh biết rồi."
Ngũ Triệu sau khi hưng phấn qua đi, tâm trạng đã bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã.Không ngờ rằng, cuối cùng tình cảm giữa anh và Minh Châu cũng đến lúc phai nhạt.
Có lẽ vì họ đã ở bên nhau quá lâu, tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ dần bị thay thế bởi sự quen thuộc và gắn bó như người thân.Thật ra họ quan tâm và để ý đến đối phương, nhưng lại không còn nhiều rung động như lúc ban đầu nữa.Trước đây Ngũ Triệu luôn nghĩ rằng chỉ có mình anh có cảm giác như vậy.
Chính vì thế khi mẹ thúc giục kết hôn, anh đã hỏi ý kiến Minh Châu.
Cuối cùng cả hai đều cảm thấy cần phải có một cái kết cho mối tình kéo dài mười năm này.Ngũ Triệu đã cố gắng đè nén những xúc động nhất thời, quyết định rằng từ nay về sau chỉ xem Tang Vũ là bạn.Nhưng không ngờ, Minh Châu cũng có suy nghĩ giống anh.
Nếu đã vậy, họ chẳng cần phải tiếp tục miễn cưỡng lẫn nhau nữa.Chỉ là...
Ai mà ngờ được rằng, ngày xưa là người yêu, bây giờ lại trở thành tình địch?"
Anh biết cái gì?"
Nhạc Minh Châu cảm thấy bất an.Cô luôn cố gắng che giấu cảm xúc của mình rất tốt, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Ngũ Triệu.
Nhưng cô không thể kiểm soát được con tim mình.Cô đã chuẩn bị tinh thần để đè nén tình cảm này suốt đời.
Nhưng phản ứng của Ngũ Triệu hiện tại khiến cô cảm thấy dường như anh đã nhận ra tất cả.Nhạc Minh Châu cẩn thận quan sát sắc mặt Ngũ Triệu, vô thức siết chặt ngón tay, trong lòng cầu mong anh đừng nói ra điều mà cô không muốn nghe.Nhưng hiển nhiên, Ngũ Triệu sẽ không làm theo ý cô.Anh muốn chấm dứt sự giằng co giữa hai người.
Nhìn thẳng vào mắt Nhạc Minh Châu, anh hỏi: "Minh Châu, em thích Tang Vũ, đúng không?"
Câu hỏi này không chỉ khiến Nhạc Minh Châu chết sững, mà ngay cả Tang Vũ cũng hoảng hốt.Không phải chứ?
Sao hắn lại xui xẻo thế này?
Không hiểu sao lại bị cuốn vào chuyện tình rắc rối của hai người bọn họ.Tang Vũ im lặng bước đến đứng cạnh Tề Niệm.
Ít nhất nếu Ngũ Triệu có nổi giận thì vẫn còn có người giúp hắn làm bia đỡ đạn.Bây giờ hắn đã hiểu tại sao vừa rồi Tề Niệm lại có biểu cảm đó...Lúc này Tề Niệm bỗng có linh cảm không lành, cậu liếc nhìn Tang Vũ vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra với ánh mắt đầy thương cảm, rồi nhỏ giọng nói: "Em thấy... chúng ta nên chạy trước thì hơn?"
Tang Vũ cũng thì thầm đáp lại, rõ ràng vẫn chưa nhận ra tình huống: "Anh nghĩ, vẫn nên giải thích rõ ràng thì tốt hơn."
Nhạc Minh Châu bị vạch trần tâm tư, mà người vạch trần lại chính là người yêu suốt mười năm qua của cô khiến cô hoảng loạn.
Theo bản năng, cô phủ nhận:"Không... không thể nào!
Tiểu Triệu, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?
Sao em có thể..."
Tang Vũ cũng gượng cười tiếp lời: "Đúng vậy, Minh Châu và tớ chỉ là bạn bè, chúng ta quen biết nhau cũng vì cậu.
Ngũ Triệu, cậu có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không?"
Hắn thực sự cảm thấy bản thân vô tội, hắn cái gì cũng chưa làm cả!Nếu biết trước sẽ thế này, hắn đã không đi cùng rồi!
Giờ phút này Tang Vũ vô cùng hối hận vì bản thân không giỏi cách từ chối người khác.Ngũ Triệu nghe vậy liếc nhìn Tang Vũ rồi cười nhẹ: "Tớ hiểu mà, chuyện này không phải lỗi của cậu, chỉ là Minh Châu yêu thầm cậu mà thôi."
Tang Vũ: "......"
Ngũ Triệu quay sang nhìn Nhạc Minh Châu, giọng điệu ôn hòa nhưng kiên định: "Minh Châu, chúng ta quen biết nhau đã mười năm, anh hiểu rõ em, trước mặt anh, em không cần nói dối."
Lời đã nói đến mức này, Nhạc Minh Châu chỉ có thể im lặng cắn môi, sau đó khẽ giọng nói: "Ngũ Triệu, thực xin lỗi...
Nhưng em chưa từng có ý định phản bội anh, em cũng chưa làm gì có lỗi với anh cả.
Chỉ là... em cảm thấy có câu nói rất đúng, rằng những cặp đôi yêu nhau quá lâu nhưng chưa kết hôn, có lẽ về sau cũng sẽ không kết hôn nữa."
Ngũ Triệu bất ngờ ngắt lời cô: "Em không cần nói xin lỗi."
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy nhẹ nhõm: "Thật ra, chúng ta cũng như nhau."
Nhạc Minh Châu: "?"
Cô cười gượng, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác: "Anh... có ý gì?
Anh cũng thích người khác sao?"
Tang Vũ và Tề Niệm: Vì cái gì mà chúng ta phải đứng đây nghe mấy chuyện này a a a!?Hai người thầm gào thét trong lòng: Có lẽ nên chạy đi thì hơn!Nhưng Ngũ Triệu không hề phủ nhận lời Nhạc Minh Châu, thậm chí còn bình tĩnh nói ra một câu động trời: "Anh không ngờ chúng ta lại giống nhau đến vậy...
Đều thích cùng một người."
Tang Vũ: "???"
Cậu đang nói cái quái gì vậy!?Nhạc Minh Châu trừng lớn mắt, giọng nói cao hơn vài phần: "Anh cũng thích Tang Vũ!?"
Ngũ Triệu gật đầu, hoàn toàn không phủ nhận.
"Không phải chứ?
Anh không phải thích con gái sao?"
Nhạc Minh Châu cảm thấy toàn thân đều không ổn.
Trước đó cô còn thấy áy náy vì đã thích người khác, nhưng bây giờ bạn trai của cô nói cũng thích cùng một nam nhân với cô!?Ngũ Triệu thản nhiên đáp: "Có lẽ anh là song tính luyến.
Minh Châu, trước kia anh thực sự động lòng với em, anh không hề lừa dối em.
Nhưng sau đó anh nhận ra tình cảm anh dành cho em dần chuyển thành tình thân nhiều hơn."
Nhạc Minh Châu cứng đờ người, không biết nên phản ứng thế nào.
Trách cứ Ngũ Triệu ư?
Nhưng cô cũng chẳng có tư cách gì để trách anh vì bản thân cô cũng chẳng cao thượng hơn anh chút nào.Nếu đã như vậy..."
Được, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng."
Nhạc Minh Châu nói thẳng.
Dù sao đến mức này rồi, cô và Ngũ Triệu cũng không thể tiếp tục là người yêu, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm người thân, cô cũng không muốn mọi chuyện trở nên quá khó coi.Ngũ Triệu gật đầu: "Được.
Anh sẽ về nói với ba mẹ hủy bỏ hôn ước của chúng ta."
"Khoan đã..."
Tang Vũ nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa.
Dù bình thường tính tình có tốt đến đâu, lúc này hắn cũng không thể nhịn được nữa.
Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ mờ mịt khó hiểu, cuối cùng hắn chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Hai người có bệnh à!?"
Cuối cùng cuộc đối thoại kết thúc bằng màn bùng nổ cảm xúc của Tang Vũ.Còn Tề Niệm đứng ngoài quan sát từ đầu đến cuối đã lựa chọn im lặng theo Tang Vũ rời đi.Trên đường đi, Tang Vũ không ngừng lặp lại cùng một câu: "Có bệnh!
Thật sự có bệnh!"
Tề Niệm ho nhẹ một tiếng, không biết nên an ủi Tang Vũ thế nào, nhưng nghĩ lại, phản ứng này cũng không sai.Tang Vũ hít sâu vài hơi để ổn định cảm xúc.
Hắn vốn là người rất biết kiềm chế, nhưng lần này... hắn thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh!Có thể khiến hắn tức giận đến mức này, Nhạc Minh Châu và Ngũ Triệu quả thực rất có bản lĩnh.Tang Vũ bỗng nhiên quay sang Tề Niệm, giọng đầy nghi ngờ: "Em nói đi, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư chứ?
Ha ha...
Có khi nào bọn họ phối hợp lại để trêu anh không?"
Vừa nói hắn vừa điên cuồng lật lịch xem ngày.Kết quả..."
Không phải, hôm nay không phải Cá tháng Tư."
Tang Vũ: "..."
Hắn thật sự muốn chửi thề.Điện thoại đột ngột vang lên, Tang Vũ nhìn thoáng quathấy là Ngũ Triệu gọi đến, chân mày lập tức nhíu chặt.
Hắn do dự một chút nhưng vẫn bắt máy.
Không đợi đối phương kịp nói gì, hắn đã vội vàng lên tiếng với tốc độ cực nhanh: "Tớ mặc kệ hai người các cậu thế nào, đừng tới làm phiền tớ!"
Nói xong hắn dứt khoát cúp máy, sau đó thẳng tay chặn luôn số của Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu, cùng tất cả các cách liên lạc với bọn họ."
Thật tốt quá, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh."
Tang Vũ tựa lưng vào ghế, thở dài một hơi nhẹ nhõm.Lúc này hai người bọn họ đã ngồi trên xe trở về, Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu dù muốn cũng không thể đuổi kịp.Tề Niệm không biết nói gì, chỉ im lặng lấy một chai nước chưa mở đưa cho Tang Vũ.Tang Vũ nhận lấy, nói cảm ơn xong liền uống một hơi hết nửa chai.
Sau khi tâm trạng dần ổn định, hắn bỗng cười cười: "Tề Niệm, em biết không?
Trước đây anh từng rất hâm mộ Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu.
Anh nghĩ tình yêu của bọn họ chính là điều đẹp đẽ nhất."
Nhưng kết quả thì sao..."
Hai người họ đã bên nhau mười năm?"
Tang Vũ vẫn không thể hiểu nổi: "Chẳng lẽ tình cảm mười năm lại mong manh đến vậy?
Bây giờ anh có cảm giác mình giống như một tội nhân."
Tang Vũ vốn là người dễ mềm lòng, luôn mang đến cảm giác thoải mái cho người khác.
Mỗi khi xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên của hắn là tự kiểm điểm chính mình.Tề Niệm an ủi: "Đây không phải lỗi của anh.
Em cũng không biết có phải tất cả tình cảm đều yếu đuối như vậy hay không, nhưng có lẽ giữa Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu đã sớm không còn tình yêu."
Tề Niệm tiếp tục: "Giống như chính bọn họ nói, tình cảm giữa họ bây giờ càng giống như người thân hơn."
Tang Vũ cười khổ: "Cảm ơn em đã an ủi anh, may mắn là hôm nay anh rủ em đi cùng."
Nhưng rồi hắn lại thở dài: " Rốt cuộc là chuyện quỷ gì vậy chứ?"
"Trước đây anh luôn cảm thấy đi làm rất mệt mỏi, những mối quan hệ phức tạp trong công việc khiến anh chỉ muốn trốn chạy.
Nhưng bây giờ anh lại nhận ra, đi làm thật sự cũng không tệ, chỉ cần đừng để anh gặp phải mấy chuyện như hôm nay."
Tang Vũ chân thành nói.Tang Vũ có ngoại hình rất đẹp, chắc chắn thuộc hàng nổi bật trong đám nam sinh.
Khó nhất là tính cách của hắn lại quá tốt, quen chăm sóc người khác, vì thế số người thích hắn cũng không ít.Trước đây cũng từng có bạn bè chơi chung bỗng nhiên tỏ tình với hắn.Nhưng mỗi khi hắn từ chối, đối phương lập tức xa lánh, không còn làm bạn nữa.Tang Vũ cứ nghĩ rằng làm bạn với một cặp đôi ổn định như Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu sẽ không gặp phải những chuyện như vậy.
Nhưng cuối cùng, hai người đó lại khiến hắn tam quan vỡ nát.Chỉ khác là lần này không phải bọn họ tránh xa hắn, mà chính hắn không muốn tiếp tục dính líu đến hai người họ nữa.Nếu không, hắn cũng không biết phải đối mặt với cha mẹ của họ như thế nào.Thấy tâm trạng Tang Vũ đã ổn định hơn, Tề Niệm suy nghĩ một chút rồi nói: "Có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho em."
"Cảm ơn."
Tang Vũ cười nhẹ, ánh mắt vô thức nhìn về phía Tề Niệm.
Khuôn mặt của Tề Niệm tinh xảo, đẹp đẽ, đôi mắt trong veo không vương chút dục vọng thế tục, khiến người ta cảm thấy rất an toàn.Tốt quá, Tề Niệm vừa đẹp, vừa đơn thuần thế này, chắc chắn sẽ không để hắn gặp lại tình huống hôm nay lần nào nữa.Không phải Tang Vũ thích nghĩ nhiều, mà thật sự là hắn bị dọa sợ rồi.Tề Niệm về đến nhà, lúc này mới nhận ra chân mình hơi đau.
Nghĩ lại có lẽ là lúc đuổi theo Ngũ Triệu, cậu vô tình giẫm trúng thứ gì đó.Cậu tập tễnh đi về phòng, định kiểm tra xem tình hình thế nào."
Niệm Niệm?"
Tề Niệm quay đầu lại liền thấy Chử Dung Thời đang cầm ly nước đi tới."
Anh."
Cậu yếu ớt chào hỏi."
Ừm, hôm nay về sớm vậy?"
Chử Dung Thời hỏi, ánh mắt vô tình liếc xuống chân Tề Niệm lập tức nhíu mày: "Chân em bị sao vậy?"
"Không biết nữa, em có hơi đau."
Tề Niệm lúc này mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, rất có thể anh trai cậu ở nhà.
Cậu tập tễnh nói: "Em vào phòng xem thử."
Chử Dung Thời đặt ly nước xuống: "Có vẻ là ở lòng bàn chân bị thương.
Để anh xem."
Tề Niệm nghĩ cũng đúng, tự mình kiểm tra sẽ không tiện lắm nên gật đầu đồng ý.Vào phòng, Tề Niệm ngồi trên ghế cởi giày ra.Nhưng ngay lập tức cảm thấy xấu hổ vì lúc nãy quá vội vàng, cậu không kịp kiểm tra chân mà cứ thế xỏ giày vào.
Kết quả là bây giờ trên chân toàn là cát bụi.Thấy Chử Dung Thời vẫn đứng bên cạnh, Tề Niệm vội vàng nhìn quanh, định tìm khăn ướt để lau qua trước.Nhưng chưa kịp làm gì, Chử Dung Thời đã cầm lấy khăn ướt trên bàn.
Tề Niệm vừa định đưa tay nhận lấy thì đối phương đã rút khăn ra, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.Ngay sau đó cổ chân cậu bị một bàn tay ấm áp nắm lấy khiến cậu giật mình, theo phản xạ muốn rụt lại.Nhưng bàn tay kia lại giữ chặt hơn, Chử Dung Thời khẽ nhíu mày: "Đừng nhúc nhích."
Tề Niệm lập tức ngoan ngoãn bất động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chử Dung Thời quỳ một gối xuống, đặt chân cậu lên đùi anh rồi cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch bụi bẩn trên mu bàn chân, sau đó tới ngón chân...Tề Niệm khẽ co lại, Chử Dung Thời lập tức ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu đáng thương nói: "Ngứa."
Chử Dung Thời "ừ" một tiếng, nhưng động tác lại nhanh hơn rất nhiều.Một lát sau anh ném khăn ướt vào thùng rác.
Tề Niệm vội vàng rút thêm một tờ, đưa cho đối phương.Chử Dung Thời không nhận, chỉ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu."
Chân em hơi bẩn, anh lau qua đi."
Tề Niệm đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất."
Không cần."
Chử Dung Thời bình thản nói, "Em bị thương ở lòng bàn chân, anh đi lấy cồn i-ốt."
Tề Niệm đành ngoan ngoãn ngồi yên.Chờ Chử Dung Thời đi ra ngoài, cậu mới chợt nhận ra một vấn đề: Không đúng, em rõ ràng có thể tự lau mà?Vậy vì sao nãy giờ mình lại để anh giúp lau chân chứ...?Chẳng lẽ là do mình quên mất...?Đang ngơ ngẩn suy nghĩ, Tề Niệm chợt thấy Chử Dung Thời cầm lọ cồn i-ốt bước vào rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu.Tề Niệm mím môi, ngoan ngoãn duỗi chân ra.Da cậu vốn trắng sẵn, hơn nữa lòng bàn chân quanh năm không tiếp xúc ánh nắng, trông gần như trong suốt.Khi cồn i-ốt chạm vào vết thương, cậu không nhịn được mà "rên" một tiếng.
Chử Dung Thời không dừng tay, cẩn thận sát trùng và khử trùng vết thương.Bên trong có chút cát nhỏ, anh cũng giúp cậu rửa sạch sẽ."
Được rồi, tạm thời em đừng mang giày."
Chử Dung Thời đứng dậy, dặn dò: "Lát nữa anh sẽ mang cơm trưa lên cho em."
Chử Dung Thời rõ ràng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tề Niệm vẫn theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.Đợi Chử Dung Thời rời đi, cậu mới hoàn hồn, thắc mắc trong lòng: Lẽ nào vết thương của mình nghiêm trọng lắm sao?Vừa rồi cậu còn chưa kịp xem kỹ.Nghĩ vậy, Tề Niệm vội vàng cúi xuống kiểm tra, kết quả phát hiện vết thương trên lòng bàn chân còn nhỏ hơn cả móng tay cái một chút.Tề Niệm: ...
Chỉ thế này thôi á?Có cần phải làm nghiêm trọng vậy không?Cậu hoài nghi sâu sắc về cuộc đời.Dù trong lòng có chút thắc mắc, nhưng đến trưa Tề Niệm vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ ăn cơm.---Tề Niệm không ngờ mình lại nhận được điện thoại từ Ngũ Triệu.
Ban đầu, cậu còn tưởng đối phương có chuyện quan trọng lắm, bởi vì giọng điệu nghe rất cấp bách.
Nhưng kết quả Ngũ Triệu chỉ gọi đến nhờ cậu giúp liên lạc với Tang Vũ.Bởi vì Tang Vũ đã chặn hết mọi phương thức liên lạc với họ, nghe giọng điệu của Ngũ Triệu có vẻ còn hơi đáng thương.Tề Niệm nhịn không được trợn mắt, thẳng thừng từ chối.Nếu không phải vì tính cách hướng nội, cậu thậm chí còn muốn mắng thẳng vào mặt Ngũ Triệu, bảo anh cách xa Tang Vũ ra một chút.
Tang Vũ thật đáng thương, lại gặp phải cái kiểu quan hệ kỳ quặc này.Có bài học từ Ngũ Triệu, khi Nhạc Minh Châu gọi tới, Tề Niệm dứt khoát không nghe máy.Cậu vốn không định kể chuyện này cho Tang Vũ, nhưng không ngờ Tang Vũ lại chủ động gọi tới hỏi.Nghe xong Tề Niệm xác nhận rằng đúng là cậu có nhận được điện thoại từ Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu, Tang Vũ thở dài đầy đau đầu: "Em có đoán được anh làm sao biết chuyện này không?"
"Làm sao biết?"
Tề Niệm thuận miệng hỏi."
Haha...
Bọn họ gọi điện cho tất cả bạn bè quen biết của anh."
Giọng Tang Vũ đầy bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút may mắn: "May mà bọn họ không nói lý do anh chặn họ, nếu không thì anh chắc chắn xấu hổ chết mất."
Hiện tại Tang Vũ vô cùng đau khổ: "Anh không dám về nhà nữa, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến.
Nhưng chắc là vẫn còn biết chừng mực, sẽ không mò đến công ty anh đâu."
"Vậy... bây giờ anh đang ở đâu?"
Tề Niệm không ngờ tình cảnh của Tang Vũ lại thảm như vậy."
Anh đang ở công ty."
Tang Vũ nói: "Cũng may hợp đồng thuê nhà cũ của anh sắp hết hạn, hai ngày nay anh đang đi xem nhà mới.
Vận khí của anh cũng không tệ lắm, chắc sắp chuyển nhà được rồi."
"Vậy thì tốt."
Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm.Cậu còn hỏi xem Tang Vũ có cần giúp đỡ khi dọn nhà không, nhưng đối phương từ chối, nói rằng đã có công ty dịch vụ lo liệu.Sau khi cúp máy, Tề Niệm lắc đầu, chỉ hy vọng Ngũ Triệu và Nhạc Minh Châu sớm tỉnh ngộ.
Dù Tang Vũ có muốn yêu đương, cũng nên tìm một người bình thường chút.
Nếu thực sự đến với một trong hai người kia, đến khi sự thật bị phơi bày, chắc chắn Tang Vũ sẽ bị chửi thê thảm.Có khi còn bị người ta nói là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.
Ai mà ngờ được, chân tướng lại hoang đường đến vậy.---Bị thương ở lòng bàn chân thực sự rất bất tiện.
Rõ ràng vết thương không lớn, nếu ở vị trí khác thì gần như có thể lơ đi, nhưng ở lòng bàn chân thì không giống vậy.Chỉ cần bước đi là đau.
Hai ngày nay Tề Niệm chỉ có thể đi lại trong nhà bằng dép bông.
May mà thời tiết bắt đầu vào đông, đi dép bông cũng không quá nóng.Cậu cùng Lữ Trạch và Lưu Ngọc gọi video, tám chuyện bát quái một chút rồi lại xem chương trình mới của Chu Cảnh.Chu Cảnh đã chính thức debut.
Công ty tranh thủ đẩy nhóm của họ vào một chương trình giải trí nổi tiếng, muốn nhân lúc họ còn hot để tiếp tục lăng xê.
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm trước đây, nhiệt độ cao nhất của họ có lẽ sẽ chỉ kéo dài trong thời gian phát sóng chương trình, sau đó phải dựa vào chính họ để duy trì danh tiếng.Sau khi giải trí một lúc, Tề Niệm xuống lầu đi dạo, định nghỉ ngơi rồi quay lại phòng học bài.Xuống đến nơi, cậu nhìn thấy Ninh Mẫn đang gọi điện thoại.Ninh Mẫn nhíu mày: "Ít nhất cậu cũng nên hỏi rõ xem hai đứa nó rốt cuộc có chuyện gì, tại sao đang yên đang lành lại muốn chia tay?"
Bên kia, dì Lâm cũng sắp tức điên: "Mình hỏi rồi nhưng bọn nó sống chết không chịu nói.
Nhìn dáng vẻ cũng không giống như có vấn đề về tình cảm.
Bọn nó bảo là cảm xúc phai nhạt, muốn trở lại làm bạn bè.
Mình khuyên suốt một ngày, bọn nó vẫn kiên quyết chia tay.
Bây giờ mình chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Nếu thật sự như vậy thì đúng là đáng tiếc.
Cậu cứ bình tĩnh nói chuyện với hai đứa nhỏ, chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được."
Ninh Mẫn dịu dàng an ủi."
Mình hiểu mà, nhưng thật sự nghĩ không thông.
Hôn sự đã định rồi, cậu nói xem, mình còn biết nói gì bây giờ?
Đúng là làm người ta bận lòng!"
Dì Lâm thở dài, giọng điệu rối rắm vì tức giận.Dù sao đây cũng không phải chỉ là chuyện yêu đương đơn thuần, hai bên đã đính hôn, liên quan đến cả hai gia đình.Bố mẹ hai bên đều không hiểu nổi, yêu nhau mười năm, sao vừa mới đính hôn mấy ngày đã đột nhiên muốn chia tay?"
Mình phải đi hỏi đám bạn của thằng nhóc này xem rốt cuộc là chuyện gì!"
Dì Lâm nhất quyết phải làm rõ ngọn ngành.Ninh Mẫn tiếp tục an ủi vài câu rồi mới cúp máy.Thấy Tề Niệm, bà nhịn không được nhắc đến chuyện này: "Con nói xem, Tiểu Triệu và Minh Châu vốn đang êm đẹp, sao lại đột nhiên muốn chia tay?"
Ninh Mẫn cũng không hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ bây giờ.Tề Niệm cười gượng: "Con... con cũng không rõ nữa, có lẽ là cảm thấy không hợp?"
"Yêu nhau mười năm, giờ mới thấy không hợp?"
Ninh Mẫn cảm thấy lý do này thật sự không thuyết phục.Nhưng bà cũng chỉ lẩm bẩm vài câu, dù sao chuyện này cũng không phải bà có thể quyết định.Tề Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm cầu nguyện trong lòng: Mong chuyện này cứ thế mà qua đi, như bây giờ là tốt nhất.Bằng không, cậu không dám tưởng tượng nếu dì Lâm biết được sự thật thì sẽ có phản ứng như thế nào.Thế nhưng đôi khi trời cao lại không chiều lòng người.Dì Lâm gọi cho mấy người bạn của Ngũ Triệu, nhưng chẳng ai nói được nguyên nhân.
Mãi đến khi gọi cho người cuối cùng, đối phương hơi do dự: "Dì à, thật ra Ngũ Triệu cũng không kể rõ với con.
Nhưng hôm đó cậu ấy uống say, vô tình lỡ miệng."
Dì Lâm sớm đã đoán được chắc chắn có nguyên nhân khác, vội vàng hỏi: "Con nói cho dì nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ, người lớn chúng ta có khi còn giúp giải quyết được.
Hai đứa nó đi đến ngày hôm nay thực sự không dễ dàng."
"Dì ơi... hay là thôi đi ạ?"
Đối phương có chút do dự, sợ nói ra rồi dì Lâm sẽ tức giận.Dì Lâm sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Thật vất vả mới tìm được người biết chuyện!Người bên kia bị ép đến không còn cách nào, đành phải nói: "Dì à, nếu con nói thì dì đừng bảo là con kể nhé.
Chủ yếu là chuyện này thật sự..."
"Yên tâm, dì sẽ không nói ra đâu."
Giọng dì Lâm nghe rất dịu dàng.Nhưng lúc này, nụ cười trên mặt bà có chút đáng sợ.
Ha ha... nếu đúng là do thằng nhóc nhà bà gây ra, xem bà xử lý nó thế nào!