- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng
Chương 49: Mình có nên báo cảnh sát không nhỉ ☆
Chương 49: Mình có nên báo cảnh sát không nhỉ ☆
edit: junie"Vừa rồi em có nghe nhân viên ở đây nói rằng, phía sau ôn tuyền sơn trang có một ngọn đồi nhỏ, cuối thu cảnh sắc đẹp nhất."
Ninh Mẫn lên tiếng, đôi mắt không khỏi liếc sang Chử Chấn, ý tứ muốn đi dạo lộ rõ ra mặt."
Núi ở đâu mà chẳng có?"
Chử Chấn hoàn toàn không hiểu được ám chỉ của bà, lại còn ngồi phân tích leo núi mệt cỡ nào."
Vậy thôi, em với bọn nhỏ đi, anh cứ ở đây làm cá mặn đi!"
Quả nhiên, Ninh Mẫn bị chọc tức đến phát bực.Lúc này nếu Chử Chấn không hiểu ý nữa thì đúng là ngốc thật, ông vội vàng chữa cháy: "Anh đi!
Anh cũng đi mà!"
Ninh Mẫn chẳng buồn đôi co, xoay người vào phòng thay đồ thể thao.Thế là cả nhà lại rủ nhau đi leo núi.Ninh Mẫn bước rất nhanh dẫn đầu đoàn.
Chử Chấn ở bên cạnh vừa chạy theo vừa tìm cách xoa dịu: "Ui chà, anh không nhìn ra đấy, thể lực của em cũng không tệ nhỉ."
Ninh Mẫn hừ lạnh một tiếng, cao ngạo đáp: "Hồi đó ở trường, em từng đoạt quán quân chạy cự ly dài đấy!
Một ngọn đồi nhỏ thế này thì có gì ghê gớm?"
Chử Chấn nghe xong liền phì cười.
Học sinh thời đó với bây giờ cách bao nhiêu năm rồi, em nhắc lại chuyện cũ có ích gì?
Nhưng nghĩ thế thôi chứ ông không dám nói ra, chỉ đành theo thói quen nịnh vợ vài câu.
Chẳng mấy chốc hai vợ chồng lại hòa thuận như lúc đầu.Chử Thiên Hằng ở phía sau nhìn cảnh đó mà thấy "nhức răng".Quay đầu lại anh phát hiện Tề Niệm và Chử Dung Thời đang lững thững tụt lại phía sau.
Anh nhướng mày hỏi: "Anh cả, chân anh có bị con heo nhỏ nào kéo không mà đi chậm thế?"
Tề Niệm đang chăm chú nghe lén cuộc trò chuyện của cô chú phía trước, nghe thấy tiếng Chử Thiên Hằng liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
Có vẻ bị chọc tức, cậu bỗng tăng tốc đuổi theo, đôi mắt long lanh đầy giận dỗi cố tỏ ra hung dữ: "Em mới không có kéo chân sau!"
Chử Thiên Hằng sững lại vài giây, rồi đột nhiên ôm bụng cười ha hả, không chút hình tượng.Tề Niệm nhanh chóng nhận ra điểm buồn cười.
Cậu không phủ nhận mình không phải heo nhỏ, mà lại đi cãi không kéo chân anh cả.
Thế là gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì ngượng.Chuyện chưa dừng ở đó, khi ngoảnh lại, cậu còn thấy Chử Dung Thời cũng cười.
Tề Niệm nhìn anh trai một cách khó tin, thốt lên: "Anh!
Vậy mà anh cũng hùa theo anh hai cười em à?"
Chử Dung Thời liếc mắt nhìn Chử Thiên Hằng đang cười không ngớt, ho nhẹ một tiếng: "Đừng cười em ấy nữa."
Chử Thiên Hằng vẫn không nhịn được: "Ha ha ha, thật sự nhịn không nổi mà!"
Chử Thiên Hằng từ nhỏ đến lớn vẫn giữ cái tính thích chọc người.
Nụ cười của anh lúc nào cũng mang chút ác ý.Tề Niệm không buồn để ý, nhưng rõ ràng chẳng có cách nào đối phó được.
Cậu kéo tay Chử Dung Thời hừ một tiếng: "Anh, chúng ta là đồng minh tốt nhất, để mặc anh ấy một mình cười đi!"
Rồi không quên bổ sung: "Có gì buồn cười mà cười lớn vậy, đúng là thấp kém."
Chử Dung Thời để cậu kéo tay mình, tiếp tục đi lên núi.Chẳng bao lâu sau, Chử Thiên Hằng đã bị bỏ rơi phía sau, liền gọi với theo: "Tề Tiểu Niệm!"
Tề Niệm lờ đi không thèm quay đầu lại.Chử Thiên Hằng gọi thêm một tiếng, thấy cậu vẫn không phản ứng liền đặt tay lên vai cậu: "Vẫn còn giận anh hai à?"
Nói rồi, anh ta giả bộ thở dài đầy thương tâm: "anh hai chỉ đùa chút thôi mà, em không thèm để ý tới anh, thật sự làm anh đau lòng lắm."
Chử Dung Thời liếc mắt nhìn Tề Niệm, thấy biểu cảm cậu có chút dao động liền bất đắc dĩ lắc đầu.Quả nhiên, Tề Niệm bắt đầu thấy chột dạ, nghĩ bụng: "Có phải mình làm quá rồi không?
Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, anh hai chỉ đùa thôi mà..."
Cậu bặm môi, mặc cho Chử Thiên Hằng khoác tay lên vai mình.Vừa định mở lời thì nghe Chử Thiên Hằng thở phào cảm thán: "Công nhận, khoác vai thế này đi lại nhẹ nhàng hơn hẳn."
Tề Niệm: "......"
Cậu hất mạnh tay Chử Thiên Hằng ra, quay đầu trừng anh giận dữ.Đáng tiếc, biểu cảm giận dữ của cậu chẳng hề có tí sát thương nào, còn bị Chử Thiên Hằng vươn tay ra véo má.Tề Niệm: (╯‵□′)╯︵┻━┻Đúng lúc này, Chử Dung Thời giơ tay giúp cậu chỉnh lại mái tóc rối, nhẹ nhàng trách: "Đừng chọc cậu ấy nữa."
Tề Niệm lập tức tươi tỉnh lại, mặt đầy đắc ý nhìn Chử Thiên Hằng như muốn khoe khoang.Chử Thiên Hằng nhún vai vô tội, cười nói: "Leo núi chán quá, chọc em trai tí cho vui mà."
Tề Niệm hừ lạnh, quay mặt không thèm để ý.Ngọn núi này không cao lắm nên mọi người leo đến đỉnh khá dễ dàng.Lúc gần tới đỉnh, từ xa Tề Niệm đã nghe tiếng dì mình tức giận nói: "Bị lừa rồi!"
Cậu tò mò bước nhanh lên, rồi cũng đứng hình: trước mắt chỉ toàn những cây khô vàng úa, cảnh vật tiêu điều chẳng có chút đẹp đẽ nào như lời đồn.
So với bức ảnh dì đưa lúc trước, đúng là khác nhau một trời một vực."
Mẹ ơi, bức ảnh này độ bão hòa cao thế, mẹ không thấy cái cây đỏ rực lên nhìn rất giả sao?"
Chử Thiên Hằng nhai cọng cỏ, buông lời không nể nang."
Ai mà biết giờ lòng tin giữa người với người lại mong manh đến vậy."
Ninh Mẫn xấu hổ cất điện thoại.Tề Niệm vội an ủi: "Không sao đâu dì, coi như rèn luyện sức khỏe là được mà!"
"Đúng vậy."
Ninh Mẫn gật đầu: "Nhìn các con xem, chẳng đứa nào chịu rèn luyện gì cả, mỡ bụng thì..."
Nói đến đây bà đột nhiên khựng lại.
Cả mấy đứa con trai, từ thằng cả, thằng hai đến Tề Niệm, ai nấy đều có vóc dáng cân đối, người thì có cơ bụng, người thì ít nhất cũng phẳng lì, mỡ bụng ư?
Không hề thấy đâu.Ninh Mẫn đành quay sang nhìn Chử Chấn, ngữ khí nghiêm túc: "Anh lớn tuổi rồi, nên chăm chỉ rèn luyện đi."
Chử Chấn: "......"
Tổn thương thật sự."
Anh trông già lắm à?"
Chử Chấn như bị đả kích, trên đường xuống núi cứ liên tục lẩm bẩm hỏi.Ninh Mẫn cảm thấy hơi áy náy, vội vàng an ủi: "Em chỉ tiện miệng nói thôi.
Anh trông cũng chỉ như ngoài 40 thôi, đừng để bụng nhé."
Được vợ khen, Chử Chấn sờ mặt mình, tâm trạng lập tức phấn khởi lên trông thấy.Chuyến đi ôn tuyền sơn trang nhanh chóng kết thúc, ai nấy lại quay về với lịch trình thường ngày: người đi học, người đi làm.Sau ngày khai giảng, Tề Niệm nhận được tin nhắn từ Cung Âm, cô nhắc cậu chú ý an toàn.
Cung Âm nói về tình hình của Nhậm Bội, đồng thời cảnh báo có thể sẽ xảy ra sự trả thù.Tuy nhiên, Tề Niệm lại không quá lo lắng.
Cậu hầu như chỉ di chuyển giữa trường học và nhà, hai nơi này đều rất an toàn, khả năng Nhậm Bội làm được gì là rất thấp.Dù vậy, cậu vẫn cảm ơn sự nhắc nhở của Cung Âm.Nói thêm, khi biết Tề Niệm học chuyên ngành máy tính, Cung Âm còn tặng cho cậu vài cuốn sách chuyên môn rất hữu ích.Hôm đó trong giờ học, Tề Niệm đang chăm chú đọc một trong những cuốn sách thì người thường ngày trầm ổn như Lữ Trạch bỗng thốt lên đầy kinh ngạc: "Trời ơi, sách này cậu lấy từ đâu thế?"
Tề Niệm ngẩng đầu lên, thấy Lữ Trạch nhìn cuốn sách trên tay mình như nhìn một bảo vật."
Là Cung giáo sư tặng."
Tề Niệm đáp.Lữ Trạch nghe vậy vội vàng nói với vẻ rụt rè: "Cậu đọc xong thì cho tôi mượn nhé."
Tề Niệm gật đầu không hề từ chối.
Tuy nhiên, cậu biết mình sẽ mất kha khá thời gian để đọc hết, nên đề nghị: "Cung giáo sư còn tặng thêm vài cuốn nữa, nếu cậu muốn thì cứ mượn trước mấy cuốn kia."
"Những quyển ấy tó không mang theo, nhưng tớ nhớ hết tên sách rồi, tớ đọc tên xem cậu muốn xem quyển nào thì ngày mai tớ mang cho cậu."
Nói xong, Tề Niệm liền đọc tên các cuốn sách khác cho Lữ Trạch.Đôi mắt Lữ Trạch sáng bừng, cảm động nói: "Không hổ là cậu, mối quan hệ thật rộng rãi."
Tề Niệm cảm thấy hơi ngượng ngùng.
So về quan hệ, cậu nào sánh được với Lữ Trạch?--- "Nghe Tôn Tĩnh nói, Nhậm Mộng Di vừa xuất hiện ở trường."
Giữa trưa, Lưu Ngọc mang tới một tin tức quan trọng."
Cô ta đến để học tiếp à?"
Tề Niệm hỏi."
Không, nhà trường điều tra ra kết quả thi đại học của cô ta có vấn đề.
Rất có khả năng cô ta sẽ bị đuổi học."
Lưu Ngọc bật cười: "Nhưng thử đoán xem?
Nghe nói Nhậm Bội đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm, thừa nhận đã hối lộ một giáo viên để đổi bài thi cho Nhậm Mộng Di.
Nhậm Mộng Di thì khai rằng cô ta không biết gì."
"Sao có thể?
Thành tích của mình như thế nào chẳng lẽ cô ta không rõ?"
Tề Niệm không khỏi cảm thán."
Về lý thì đúng là như thế.
Nhưng dù sao thì cũng chẳng có chứng cứ cho thấy Nhậm Mộng Di tham gia vào chuyện này.
Vậy nên, cô ta vẫn thoát tội."
Lưu Ngọc nhún vai."
Nhậm Bội bây giờ thế nào?
Bị bắt rồi chứ?"
Lữ Trạch tò mò hỏi, đặc biệt quan tâm đến vấn đề này.
Dù sao thì trạng thái tinh thần của Nhậm Bội cũng không ổn định, nếu để bà ta tự do, khác gì một quả bom hẹn giờ."
Không, cậu đoán xem?
Bà ta đã bỏ trốn rồi!
Hiện tại chẳng ai biết tung tích của bà ta, ngay cả Nhậm Mộng Di cũng không rõ mẹ mình đã đi đâu."
Lưu Ngọc đáp, giọng đầy hào hứng như vừa kể một câu chuyện kịch tính.Tề Niệm giơ tay hỏi: "Vậy nếu Nhậm Mộng Di đã bị khai trừ học tịch, cô ta còn đến trường làm gì?"
"Chuyện này phải kể từ lần tớ với Tôn Tĩnh đi làm móng tay hôm nọ."
Lưu Ngọc tỏ vẻ muốn khơi chuyện một cách dài dòng.Lữ Trạch lập tức bắt được điểm thú vị: "Không phải chứ, quan hệ của hai người từ khi nào lại tốt như vậy?"
"Con gái với nhau mà, cậu không hiểu đâu."
Lưu Ngọc cười khẩy.
"Trước đó chúng tớ có kết bạn WeChat rồi phát hiện tính cách khá hợp nhau, qua lại nhiều nên thành thân quen."
Cô nhanh chóng bỏ qua câu chuyện đó, quay lại vấn đề chính:
"Hôm đó, chúng tớ về ký túc xá của Tôn Tĩnh.
À, đúng rồi, trước đây Tôn Tĩnh và Nhậm Mộng Di ở chung một phòng.
Phòng bốn người mà chỉ có hai người ở.
Bây giờ Nhậm Mộng Di đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi Tôn Tĩnh."
"Mau vào chuyện chính đi!"
Tề Niệm không nhịn được mà thúc giục."
Được rồi, vào chuyện chính."
Lưu Ngọc nói tiếp: "Hôm đó về ký túc xá, chúng tớ bắt gặp Nhậm Mộng Di đang lục lọi đồ đạc trong phòng, mọi thứ bị cô ta bới tung lên.
Tớ hỏi cô ta đang làm gì, nhìn kỹ mới phát hiện, trời ơi, những thứ đáng giá đều bị cô ta bới ra hết."
"Nhậm Mộng Di thiếu tiền đến mức đó sao?"
Lữ Trạch hỏi."
Cậu để tớ kể hết đã!"
Lưu Ngọc nói, vẻ mặt đầy bực bội vì bị ngắt lời.
"Lúc đó tớ cũng nghĩ cô ta đang túng thiếu, hóa ra đúng là như vậy.
Chuyện này đúng là kỳ lạ.
Nhậm Mộng Di đòi Tôn Tĩnh hai vạn tệ, nói là phí dinh dưỡng.
Trước đây khi bắt Tôn Tĩnh học tập, cô ta còn mua dinh dưỡng phẩm cho Tôn Tĩnh.
Giờ cô ta muốn đòi lại số tiền đó."
"A..."
Tề Niệm không biết nói gì, cảm thấy Nhậm Mộng Di thật trơ trẽn.
Tôn Tĩnh còn chưa đòi tiền bồi thường tinh thần thì thôi, cô ta còn mặt dày làm như vậy.Hiển nhiên lúc đó Lưu Ngọc cũng nghĩ như vậy.
Cô nổi giận làm Nhậm Mộng Di bị dọa đến hoang mang.
Có lẽ cảm thấy đối phó với Lưu Ngọc không dễ, Nhậm Mộng Di đành bỏ qua chuyện đòi tiền Tôn Tĩnh.Tuy nhiên, ngoài Tôn Tĩnh còn nhiều người thực sự đang nợ tiền Nhậm Mộng Di.
Trước đây khi còn giàu có, cô ta thường hào phóng chi tiêu chẳng bận tâm.
Nhưng giờ khác rồi, cô ta lấy hết các lịch sử chuyển khoản ra, từng bước đòi tiền từng người một.Những người này ban đầu định lờ đi, nhưng Nhậm Mộng Di không phải dạng vừa.
Cô ta dọa nếu không trả sẽ công khai tên tuổi họ trên diễn đàn trường học.Mặc dù kết quả khai trừ học tịch đã có, nhưng hệ thống trường học vẫn chưa cập nhật.
Vì vậy Nhậm Mộng Di vẫn có thể đăng bài trên diễn đàn.Nếu cô ta thật sự công khai, những người đó chắc chắn mất hết mặt mũi.
Không còn cách nào khác nên họ đành phải vay mượn khắp nơi để trả tiền cho cô ta."
Hôm qua tớ còn thấy từng nhóm sinh viên xếp hàng trả tiền cho Nhậm Mộng Di.
Khung cảnh đó thật khó mà diễn tả được."
Lưu Ngọc vừa kể vừa cắn hạt dưa, vẻ mặt đầy hứng thú.Nghe xong câu chuyện, Tề Niệm chống cằm suy nghĩ: "Mọi người nghĩ Nhậm Bội sẽ đi đâu?"
"Không biết, nhưng dạo này cậu nên chú ý an toàn."
Lữ Trạch và Lưu Ngọc đồng loạt nhắc nhở.Tề Niệm gật đầu.--- Lúc này, Nhậm Bội đang đeo khẩu tran, lặng lẽ đi trên đường.
Cô nhìn xung quanh rồi bước vào một quán cà phê nhỏ, chọn một góc khuất để ngồi.Không lâu sau, Nhậm Mộng Di hớt hải chạy vào.Nhìn thấy Nhậm Mộng Di, Nhậm Bội thoáng hoảng hốt, nhưng ngay sau đó, cô nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, từ giờ đừng liên lạc với tôi nữa!"
"Mẹ..."
Nhậm Mộng Di bật khóc nức nở."
Tôi không phải mẹ cô!"
Nhậm Bội lạnh lùng nói.
"Tôi đã nói rất nhiều lần, cô chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi mà tôi nhặt được.
Đừng gọi tôi là mẹ.
Từ nay về sau, cô với tôi không còn bất kỳ quan hệ gì."
Nhậm Bội nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói với giọng đều đều nhưng lạnh lẽo: "Căn hộ kia tôi đã chuyển sang tên cô, coi như bồi thường vì nuôi cô bao năm.
Từ nay trở đi, cô tự lo lấy thân."
"Cô vốn không phải thiên kim tiểu thư gì cả, mà thực ra cô chưa từng là như vậy."
Nhậm Bội quay lại nhìn Nhậm Mộng Di: "Hãy sống khiêm tốn thôi.
Từ giờ sẽ không còn ai giúp cô nữa đâu."
Nói xong, Nhậm Bội đứng dậy rời đi.
Trước khi bước ra cửa, cô để lại một câu cuối cùng: "Chúng ta đã thanh toán xong.
Đừng bao giờ nói cô là con gái tôi.
Cô chỉ là công cụ, và giờ công cụ này đã vô dụng với tôi rồi."
"Mẹ, đừng đi được không!"
Nhậm Mộng Di khóc nức nở, vừa lục túi lấy tiền vừa sốt sắng nói: "Con còn tiền ở đây, mẹ cầm hết đi, chỉ cần mẹ đừng rời xa con!"
Nhậm Bội cười nhạt, không biết là vì cảm thấy buồn cười hay mỉa mai.
Bà đẩy tay Nhậm Mộng Di ra, từ chối nhận tiền.
Bất chấp những lời van nài, Nhậm Bội nhanh chóng rời khỏi quán.Vừa bước ra ngoài, phía sau lưng đã có cảnh sát ập vào.
Nhưng họ đến muộn một bước, chỉ thấy Nhậm Mộng Di gục trên bàn khóc không thành tiếng, xung quanh là tiền mặt rơi đầy đất.Sau khi thoát khỏi cảnh sát, Nhậm Bội trông kiệt sức.
Bà mượn điện thoại của một người qua đường, bấm một số mà bà đã khắc sâu trong trí nhớ từ lâu.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Ngô Triều Ảnh: "Alo, ai đấy?"
"Là tôi."
Nhậm Bội nói nhỏ, giọng điệu bình thản nhưng mang chút khẩn thiết:
"Đừng vội cúp máy.
Lần này tôi không cầu xin anh giúp đỡ, tôi chỉ muốn gặp anh lần cuối.
Sau khi gặp, tôi sẽ đi tự thú.
Anh có thể đồng ý với tôi không?"
Ngô Triều Ảnh trầm ngâm một lúc, cuối cùng đồng ý.Nhậm Bội không lo lắng việc đối phương báo cảnh sát, vì bà hiểu rõ Ngô Triều Ảnh, ông là người không muốn liên quan đến những chuyện ồn ào trên tin tức.Họ hẹn gặp nhau tại một ngôi nhà riêng của Ngô Triều Ảnh, nơi mà cảnh sát khó mà ngay lập tức có thể tìm đến.Nhậm Bội gõ cửa bước vào, ngay lập tức thấy một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện.Bà cười, một nụ cười đầy ý vị.Ngô Triều Ảnh nhìn Nhậm Bội, người giờ đây nhìn rất tiều tụy và chật vật, không còn dáng vẻ của một người phụ nữ từng mạnh mẽ và kiêu ngạo.
Ông khẽ thở dài:
"Cô thành ra thế này, chỉ có thể trách chính mình.
Đi tự thú đi, cố gắng để họ giảm nhẹ tội."
Nhậm Bội cúi đầu cười, ánh mắt thâm trầm: "Tôi biết.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ là sau ngần ấy năm dây dưa, tôi muốn tự tay kết thúc mọi thứ."
Ngô Triều Ảnh nghĩ rằng điều bà gọi là "kết thúc" chỉ đơn giản là muốn gặp anh lần cuối, nên không nói gì thêm."
Triều Ảnh, tôi hơi khát.
Anh rót giúp tôi ly nước được không?"
Nhậm Bội nhẹ nhàng nói.Ngô Triều Ảnh gật đầu, xoay người đi rót nước.
Nhưng đúng lúc anh quay lưng, Nhậm Bội giơ lên một vật trên tay."
Phanh!"
Tiếng gạt tàn thuốc đập mạnh vào đầu Ngô Triều Ảnh, máu chảy ròng ròng.
Ông ôm đầu quay lại, ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn Nhậm Bội.Nhậm Bội không có biểu cảm gì, lại giơ gạt tàn lên đập mạnh thêm một lần nữa.Lần này, Ngô Triều Ảnh ngã gục xuống sàn, không còn cơ hội phản kháng.Nhậm Bội cười điên dại, vừa bật lửa đốt góc sô pha vừa nói trong tiếng cười lớn:
"Anh từng nói sẽ ở bên tôi cả đời!
Ha ha ha...
Bây giờ cuối cùng anh cũng thực hiện rồi!
Anh có vui không?
Triều Ảnh, sao anh không nói gì?"
Ngọn lửa lan nhanh từ thảm đến người Nhậm Bội.
Nhưng bà dường như không cảm nhận được đau đớn, vẫn cười lớn giữa biển lửa.--- Sáng hôm sau khi Tề Niệm tỉnh dậy, vừa mở điện thoại đã thấy thông báo tin tức:
"[Tối qua, vào lúc 9 giờ, tại một căn nhà riêng ở Kinh Giao xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng.
Nguyên nhân do con người gây ra.
Hung thủ Nhậm M. tử vong tại chỗ, nạn nhân Ngô M.
được đưa vào ICU trong tình trạng nguy kịch.]"Nhậm M.?
Ngô M.?
Không lẽ trùng hợp đến vậy sao?Tề Niệm lập tức tỉnh táo, tìm kiếm thêm thông tin liên quan.Cùng lúc đó tại bệnh viện, người nhà của Ngô Triều Ảnh gần như không chợp mắt cả đêm.Ngô Triều Ảnh bị bỏng trên diện rộng.
Dù đã qua được cơn nguy kịch, nhưng quá trình điều trị sắp tới sẽ vô cùng đau đớn.
Trái lại, những chấn thương ở đầu do Nhậm Bội gây ra lại không đáng ngại bằng.Nhậm Bội đã chết, tất cả đã kết thúc.Cung Âm, người nhà của Ngô Triều Ảnh, đứng ngoài phòng ICU, tâm trạng đầy mâu thuẫn.
Không ai ngờ Nhậm Bội lại chọn cách trả thù tàn khốc như vậy.Tề Niệm không muốn nghĩ thêm về chuyện này.
Điều duy nhất cậu biết là Ngô Triều Ảnh đã được cứu sống, nhưng thời gian phục hồi sẽ rất dài và đau đớn.Đa phần thời gian bên cạnh Ngô Triều Ảnh chỉ có các y tá chăm sóc, thỉnh thoảng Cung Âm mới vào thăm vì nể mặt các con.--- Ngày hôm đó, Tề Niệm quyết định lái xe đón Ngụy Dương tan học.Đỗ xe ở cổng trường, cậu phát hiện mình đến quá sớm, nhưng trước cổng đã có rất nhiều người.
Sau một lúc do dự, Tề Niệm không xuống xe mà gửi tin nhắn:Tề Niệm: Tan học chưa?Ngụy Dương: Rồi, vừa rời khỏi phòng học.Tề Niệm: Cổng trường đông người quá, anh không xuống xe đâu.
Tìm chiếc xe màu đen, biển số: XXX...Tề Niệm: Làm ơn đi mà ~Ngụy Dương nhìn tin nhắn, bật cười bất lực: "Được rồi, biết anh sợ giao tiếp mà."
Chiếc xe màu đen nổi bật trong đám đông, chẳng mấy chốc Ngụy Dương đã tìm được.Cô cài dây an toàn rồi quay sang hỏi Tề Niệm:
"Anh họ à, em còn chưa hỏi.
Không phải dì nói sẽ tới đón em sao?"
Tề Niệm có chút lúng túng, ho nhẹ rồi đáp: "Khụ, dì và chú hiện giờ đang ở bệnh viện."
"Sao cơ?
Dì và dượng không sao chứ?"
Ngụy Dương lo lắng.Tề Niệm cười trừ: "Nói không sao thì không đúng, mà nói có sao thì cũng không phải."
Chuyện là, trưa hôm nay, Chử Chấn bỗng nổi hứng muốn tự mình xuống bếp.Đừng nói kết quả làm ra trông cũng khá ra dáng.
Nhưng ai ngờ ăn thì không vấn đề, sau khi ăn xong mới phát sinh chuyện.Hai vợ chồng đều bị ngộ độc thực phẩm, vừa nôn vừa tiêu chảy, cuối cùng phải nhập viện.Trên đường đến bệnh viện, Ninh Mẫn vẫn không quên dặn dò người nhà phải nhớ đón Ngụy Dương.
Vừa hay, Tề Niệm là người duy nhất rảnh rỗi, nên việc này rơi vào tay cậu.Nghe xong câu chuyện, Ngụy Dương chỉ biết im lặng nhìn biểu cảm khó xử của Tề Niệm.Ban đầu, Tề Niệm định đưa Ngụy Dương về nhà.
Nhưng Ngụy Dương lo lắng cho dì và dượng nên đề nghị: "Hay chúng ta đến bệnh viện thăm họ trước, về nhà rồi em cũng không yên tâm."
Tề Niệm vốn cũng có chút lo, nghe vậy liền gật đầu, lái xe thẳng đến bệnh viện.Sau khi tìm được hai người ở khoa cấp cứu, họ thấy Ninh Mẫn và Chử Chấn đang truyền nước, sắc mặt đều mệt mỏi.Chử Chấn yếu ớt sám hối: "Tiểu Mẫn, đều tại anh, làm em chịu khổ."
Ninh Mẫn lắc đầu: "Không sao, không trách anh.
Nhưng sau này đừng nấu cơm nữa."
"Được, đều tại anh..."
"Không trách anh."
"Đều..."
"Anh im miệng đi."
"......"
Tề Niệm và Ngụy Dương giúp họ uống nước, xác nhận tình trạng không nghiêm trọng thì yên tâm hơn.Ninh Mẫn lúc này có chút sức lực, liền phẩy tay nói: "Niệm Niệm, con đưa Dương Dương về nhà trước đi.
Ở đây đã có y tá chăm sóc, mà Dương Dương còn phải làm bài tập."
Ngụy Dương vội đáp: "Không sao đâu dì, ở đây con vẫn làm bài được.
Đợi một lát nữa chúng ta về cùng nhau cũng được."
May mắn là tình trạng của Ninh Mẫn và Chử Chấn không nghiêm trọng.
Truyền xong dịch là có thể về nhà.Ninh Mẫn nghe vậy cũng không từ chối, chỉ dặn thêm: "Hai đứa đi ăn cơm trước đi.
Chắc cả ngày nay chưa ăn gì rồi."
Tề Niệm gật đầu, đảm bảo rằng đã có y tá chăm sóc cho hai người rồi đưa Ngụy Dương đi ăn.Sau bữa cơm đơn giản, khi trở lại bệnh viện họ tình cờ gặp một nữ sinh chạy đến nhờ giúp đỡ.Nữ sinh có vẻ căng thẳng, sắc mặt tái nhợt.
Cô rụt rè nói: "Hai người có thể đi cùng tôi làm kiểm tra không?
Tôi đi một mình sợ lắm."
Ngụy Dương thấy đối phương cùng tuổi với mình liền mềm lòng.
Nhưng cô vẫn quay sang hỏi ý kiến Tề Niệm: "Anh họ, ý anh thế nào?"
Tề Niệm nhìn nữ sinh một lúc rồi hỏi: "Ba mẹ em không đi cùng sao?"
Nữ sinh cúi đầu, giọng buồn bã: "Ba mẹ em chẳng quan tâm đến em.
Làm ơn mà, hai người đi cùng em đi, em thực sự rất sợ."
Tề Niệm cau mày, trong lòng thầm trách mắng những bậc cha mẹ vô trách nhiệm.
Cậu gật đầu: "Được, vậy anh sẽ đi cùng."
Ban đầu, cậu nghĩ cô bé không quen thuộc bệnh viện, nhưng khi hỏi thêm mới biết, cô đã tự mình đăng ký khám qua mạng.Tề Niệm: "À, ra vậy."
Nhưng rồi, khi nữ sinh dẫn họ đi, mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ.Cô đi rất quen thuộc trong bệnh viện, thẳng tiến đến... khoa phụ sản.Cả Tề Niệm và Ngụy Dương đều chết sững.Ngụy Dương lắp bắp: "Cậu... cậu có đi nhầm không?"
Nữ sinh bình tĩnh đáp: "Không nhầm."
Tề Niệm nhìn khuôn mặt non nớt của cô, không khỏi nghi ngờ: "Em bao nhiêu tuổi?"
Nghe câu hỏi, nữ sinh lập tức trở nên cảnh giác, nhìn Tề Niệm như thể anh sắp làm hại cô.
Cô cáu kỉnh nói: "Tôi chỉ nhờ anh giả làm bạn trai đi cùng, hỏi nhiều thế làm gì?"
Nếu không vì bác sĩ ở đây luôn hỏi quá nhiều, cô cũng không cần phải tìm người đi cùng.Tề Niệm cạn lời: "......"
Khi anh còn chưa kịp phản ứng, nữ sinh đã giận dữ rời đi, lẩm bẩm: "Thôi, tôi tìm người khác vậy."
Tề Niệm: "Mình có nên báo cảnh sát không nhỉ..."