Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng

Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng
Chương 68: Bọn họ có chút gì đó giống nhau ☆


edit: junie"Cái thứ sát tinh ngàn đao này, đúng là nghịch thiên mà!

Nghịch thiên thật rồi!"

Người phụ nữ trung niên ngồi bệt dưới đất, chân tay mềm nhũn, vừa vỗ đùi vừa chửi bới tục tĩu đến mức khó nghe nổi."

Khóc, khóc, khóc!

Suốt ngày chỉ biết khóc!" – Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh vừa rít mạnh điếu thuốc, vừa mắng: "Không mau nghĩ cách đi còn đứng đó làm gì..."

Miệng thì chửi rủa, nhưng trong lòng ông ta lại thầm hối hận vì sao trước kia không bóp chết cái "con nhỏ đòi tiền" đó cho rồi, để giờ nó quay lại gieo họa lên đầu cha mẹ.Hai vợ chồng bắt đầu mắng qua mắng lại, rồi quay sang đổ lỗi cho nhau."

Cũng tại bà!

Trước kia không chịu nghe tôi, cứ nhất quyết đi tìm con nhỏ đó.

Giờ hay rồi, con tiện nhân đó muốn ép tôi đến chết luôn rồi đây này!" – Người đàn ông gào lên."

Đòi bồi thường?

Thế chẳng khác gì giết tôi!

Thà giết còn hơn!"

Ông ta gào tiếp.Người phụ nữ cũng không chịu thua, nước mắt nước mũi tèm lem: "Sao ông lại nói như thế?

Lúc đó nếu ông không đồng ý, tôi có thể một mình đi tìm nó chắc?

Bây giờ lại quay sang đổ hết cho tôi, ông nói vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?"

Người đàn ông hút nốt hơi thuốc cuối cùng, giẫm tắt dưới chân rồi lao vào đánh nhau với người vợ.Hai người như hận không thể đánh chết đối phương, vừa đánh vừa mắng loạn xạ.Hai đứa con trong nhà nghe thấy ầm ĩ thì bước ra xem.

Thấy cha mẹ đang vật nhau như thường lệ, chúng cũng chẳng buồn để tâm, chỉ lẩm bẩm một câu rồi lại quay vào đóng cửa.Chẳng ai có ý định can ngăn.Dù hai vợ chồng ra tay dữ dằn là vậy, nhưng cuối cùng vẫn không đánh đến mức ngươi sống ta chết.

Vật lộn một lúc lâu, cuối cùng người vợ bật khóc cầu xin tha thứ thì hai người mới chịu dừng tay.Bà vợ ôm lấy khuôn mặt bầm tím, vừa khóc vừa mắng: "Ông đánh tôi thì ích gì?

Sao không đi đánh con tiện nhân đó, nó mới dám kiện cả cha mẹ ruột đấy!"

Ánh mắt người đàn ông xoay chuyển, gương mặt trở nên gian xảo, khác hẳn vẻ thành thật ban đầu: "Đi!

Chúng ta đi tìm nó!

Tôi không tin, chúng ta là cha mẹ ruột của nó mà nó dám kiện?

Đúng là làm phản thật rồi!"

Bị lời nhắc nhở ấy khơi dậy ý chí, người phụ nữ mắt sáng lên, dường như lấy lại tinh thần, đứng bật dậy vén tay áo: "Đúng vậy!

Tôi cũng không tin!"

Nhìn vợ chuẩn bị lao ra làm loạn, ông chồng trừng mắt: "Bà chỉ cần giả đáng thương, cứ khóc lóc thôi là được!"

Giả đáng thương?

Quá dễ!

Người phụ nữ lập tức gật đầu lia lịa.Hai vợ chồng đầy tự tin đi đến khu chung cư nhà Trịnh Mộ Thanh, vốn định gây một trận náo loạn.

Nhưng chưa kịp bước vào cửa đã bị chặn lại.Bảo vệ chẳng thèm để họ vào.Mặc cho họ giải thích thế nào, nói rằng là cha mẹ ruột của Trịnh Mộ Thanh, bảo vệ vẫn lạnh lùng không buông.Đùa à?

Ai đến cũng bảo là cha mẹ của cư dân thì tôi làm sao làm bảo vệ nữa?Không được cho vào, hai vợ chồng liền nổi khùng, la lối um sùm trước cổng.

Nhưng bảo vệ vẫn không xi nhê.Cuối cùng, cả hai bị kéo ra ngoài như bao tải rách.Bên kia, điện thoại của Tề Niệm rung lên.

Cậu mở ra thì thấy Lưu Ngọc gửi đến một bức ảnh, là cảnh hai vợ chồng kia bị kéo đi.【Lưu Ngọc】: Tớ vừa theo mẹ đến nhà chị Mộ Thanh, ai ngờ lại bắt gặp hai vợ chồng kia đang làm loạn ngoài cổng.【Tề Niệm】: Gì?

Sao họ lại tới gây chuyện nữa vậy?【Lưu Ngọc】: Tớ không biết, chỉ nghe họ la hét "Làm phản", "Dám kiện cha mẹ ruột".

Chắc là nhận được đơn kiện của tòa nên phát điên rồi.【Lưu Ngọc】: Mà buồn cười chết đi được, đến mặt chị Mộ Thanh họ còn chẳng gặp được nữa kìa.【Tề Niệm】: Bị phá như này rồi, đợi tòa xử xong chắc tức mà chết luôn quá.Tề Niệm thầm nghĩ: Ha ha, hả dạ quá!Vụ của Trịnh Mộ Thanh có đầy đủ bằng chứng nhân chứng nên tòa xử rất nhanh.

Cuối cùng, hai vợ chồng trung niên bị buộc phải bồi thường tổn thất cho cô.Chuyện đó chẳng khác nào cắt thịt họ.Với họ, tiền còn quý hơn mạng.Chưa hết, không chỉ bị mất tiền, ngay cả đứa con trai cũng trở mặt.

Ban đầu họ còn họa bánh vẽ, hứa với nó sẽ lấy tiền "bồi thường hóa" để lo sính lễ, mua nhà cho nó cưới vợ.Giờ thì cái gì cũng không có.Thằng con vốn được nuông chiều từ nhỏ, chẳng cần biết tình hình ra sao, chỉ biết cha mẹ hứa mà không làm, thế là nó làm loạn mỗi ngày.Hôm nay, nó lại cãi nhau to với mẹ khi đang dọn dẹp nhà.

Trong cơn tức giận, nó đẩy mạnh làm mẹ ngã lăn ra đất.Người mẹ bị ngã đau điếng, mặt mày trắng bệch, rên rỉ: "Con ơi, tay mẹ đau quá, mau... mau đưa mẹ đi viện, đau quá..."

Thằng con do dự một chút rồi lẩm bẩm: "Cũng đâu có chết được, con đói bụng, để con đi mua cơm cái đã."

Nó nhìn qua bữa trưa đang nấu dở, vào phòng cha mẹ lục ví lấy ít tiền, mặc kệ mẹ mình đang rên la thảm thiết, rồi bỏ đi.Đến khi người ta phát hiện ra, thì bà đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh.Sau đó, người mẹ chất vấn con trai vì sao không đưa mình đi viện, thằng bé lại thản nhiên đáp: "Con quên mất.

Mà mẹ cũng có sao đâu, vẫn sống khỏe đấy thôi?"

Người phụ nữ hoảng hốt nhìn đứa con trai vô tâm, trong lòng bất giác nghĩ đến cô con gái ngày xưa luôn quan tâm mình.

Bà lắc đầu thật mạnh.Không, nó chỉ là đứa "bồi tiền hóa" vô lương tâm, sau này chỉ có con trai mới nuôi nổi bà.

Bà tự an ủi chính mình.Chỉ là... khoảnh khắc ấy, trong lòng bà thoáng nảy ra một ý nghĩ – liệu mọi thứ trước kia bà tin tưởng có phải đều là sai lầm?Nhưng suy nghĩ đó vừa lóe lên, đã bị bà dập tắt.

Bà không cho phép mình thừa nhận rằng thứ bà từng giữ chặt, lại là một trò cười.Mặc dù hiện tại bà đã có thể nhận ra được sự thật rằng, về sau chờ đến khi bà già, không còn khả năng hoạt động, cũng chỉ có thể nằm đó chờ chết mà không có ai chăm sóc.---Sáng sớm chưa đến tám giờ, Tề Niệm hiếm khi được ngủ nướng một chút.Vừa mới xuống lầu, Ninh Mẫn đã cười tủm tỉm gọi cậu lại."

Chào buổi sáng chú dì."

Tề Niệm vừa ngáp vừa đi qua."

Niệm Niệm à, ngày mai con có bận gì không?"

Ninh Mẫn vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi.Tề Niệm gật đầu, đang nghỉ đông nên đúng là không có việc gì."

Vậy giúp dì một tay nhé.

Ngày mai trường của Dương Dương có họp phụ huynh, nhưng dì nhỏ của con có chút việc gấp không đi được, con xem có thể đi thay được không..."

Ninh Mẫn cười nói.Họp phụ huynh?

Chẳng phải lại phải đối mặt với thầy giáo Ngụy Dương sao?

Tề Niệm hít sâu một hơi.Thấy vẻ mặt Tề Niệm, Ninh Mẫn dở khóc dở cười, thầm nghĩ thôi bỏ đi, không thể ép buộc con nít, không muốn đi thì thôi."

Thế hôm nay con đi đón Dương Dương giúp dì một chút được không?"

Việc đi đón người đối với Tề Niệm mà nói rất nhẹ nhàng, chỉ cần không phải giao tiếp quá nhiều thì đều ổn, cậu nhanh chóng đồng ý.Chiều hôm đó, Tề Niệm lái xe đến cổng trường của Ngụy Dương.Cổng trường chen chúc xe đến đón học sinh, Tề Niệm đến hơi muộn nên đành phải đỗ xe ở một chỗ cách trường một đoạn.Nhưng vì vậy, cậu phải xuống xe chờ Ngụy Dương nếu không thì đối phương sẽ không tìm được cậu.Tề Niệm đang định mở cửa bước xuống thì thấy hai nam sinh vai kề vai đi tới.

Ban đầu cậu còn tưởng là bạn bè thân thiết, nhưng rất nhanh phát hiện có điều không ổn.Không đúng, sao cậu cảm thấy nam sinh bị khoác vai kia đang giãy giụa, hơn nữa biểu cảm lại đầy sợ hãi và kháng cự?Tề Niệm nhíu mày, lập tức xuống xe rồi lặng lẽ đi theo hai người vào một con hẻm nhỏ gần đó.Quả nhiên, từ xa đã thấy nam sinh kia bất ngờ hất mạnh đối phương ra, người còn lại lập tức ngã xuống đất.Thấy tên vừa ra tay chuẩn bị giơ chân đá người, Tề Niệm liền hét lên: "Dừng chân!"

Tên kia không ngờ ở đây lại có người, vội thu chân lại rồi quay sang nhìn Tề Niệm."

Khuyên mày đừng xen vào chuyện người khác," tên đó lạnh lùng nói.Một học sinh cấp ba mà nói chuyện đầy khí thế xã hội đen.

Tề Niệm thầm cạn lời.Cậu cố làm ra vẻ người lớn, nghiêm túc nhíu mày: "Bắt nạt bạn học là sai."

Dù Tề Niệm sở hữu một khuôn mặt ngây thơ xinh xắn, nhưng khi nhíu mày lại thì vẫn khá dọa người.Tên kia rõ ràng có chút do dự, lùi bước về sau định bỏ chạy.Tề Niệm chặn đường: "Xin lỗi đi."

Nam sinh bị chặn lại nhìn người đối diện cao hơn mình nửa cái đầu, lại còn như tượng gỗ (do sợ giao tiếp xã hội), cắn môi cứng đầu không nói lời nào.Tề Niệm nghĩ thầm: Ai không biết còn tưởng cậu mới là người bị bắt nạt.Cậu cúi đầu nhìn vào bảng tên trước ngực nam sinh kia: "Khối 10, lớp 4 – Du Giang Bằng."

Du Giang Bằng kinh hoảng, vội đưa tay che bảng tên.Tề Niệm khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ "hung dữ": "Không xin lỗi thì tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm của cậu."

Du Giang Bằng: "..."

Tề Niệm: "Ngày mai có họp phụ huynh đấy."

Nghe vậy, Du Giang Bằng thay đổi thái độ thấy rõ, dù miễn cưỡng nhưng vẫn nói với nam sinh đang đứng dậy: "Xin lỗi."

Mấy chữ này được hắn nói ra rất gượng ép, rõ ràng chẳng vui vẻ gì.Tề Niệm hài lòng gật đầu: "Bắt nạt bạn học là sai, sau này đừng như vậy nữa."

Du Giang Bằng liếc nhìn Tề Niệm rồi xoay người rời đi.Tề Niệm không ngăn lại, mà quay sang nam sinh bị bắt nạt.

Ánh mắt hắn dừng lại trên bảng tên đối phương, thì ngạc nhiên phát hiện cậu ta cũng họ Du.Khối 12, lớp 1 – Du Học Tài.

Không phải cùng khối với Du Giang Bằng.Hơn nữa, người bị bắt nạt lại là đàn anh lớp trên.Du Học Tài trông có vẻ rất rụt rè, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Chờ đối phương rời đi, Tề Niệm mới hoàn hồn — cậu đến đây là để đón Ngụy Dương mà!Cậu vội vàng quay lại, liền thấy Ngụy Dương đã đứng bên cạnh xe: "Anh họ, cuối cùng anh cũng tới!

Em đến đây thì chỉ thấy mỗi xe anh ở đây thôi."

Tề Niệm ngượng ngùng gãi đầu: "Vừa rồi có gặp chút chuyện."

Ngụy Dương thắt dây an toàn, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

Tề Niệm nghĩ nghĩ rồi quyết định kể lại, chủ yếu cũng là muốn nhân cơ hội nói một chuyện với Ngụy Dương:
"Nếu em mà bị bắt nạt ở trường, đừng giữ trong lòng, nhất định phải nói với người nhà, biết không?"

Chuyện bạo lực học đường trong mắt Tề Niệm là khá nghiêm trọng.

Dù sao học sinh đang trong giai đoạn trưởng thành, nếu gặp chuyện như vậy, rất dễ để lại tổn thương tâm lý suốt đời."

Trường em mà cũng có chuyện như vậy sao?

Em phải về báo lại với cô chủ nhiệm mới được.

Nhưng mà hai học sinh anh nói không cùng khối với em, em cũng không quen.

Dù sao các cô chủ nhiệm đều biết nhau cả, cô chủ nhiệm em chắc chắn sẽ báo lại cho họ." — Ngụy Dương nghiêm túc nói.Tề Niệm nghĩ: Tốt quá, nhìn bộ dạng thế này chắc chắn con bé sẽ không bị bắt nạt đâu.Ừm, tiện thể còn giải quyết được luôn chuyện vừa rồi nữa.Sao em gái nào cũng lợi hại hơn mình vậy chứ QAQ...(ý chỉ bạn Trịnh nào đó)---Mấy ngày nay, Ninh Diệu đang đi công tác xa.

Họ không yên tâm để Ngụy Dương ở nhà một mình nên cô tạm thời chuyển sang ở nhà họ Chử.Ban đầu, Ninh Mẫn đã sắp xếp xong việc ở cửa hàng để hôm sau đi họp phụ huynh cho Ngụy Dương.Ai ngờ đúng lúc chuẩn bị ra cửa thì đột nhiên nhận được cuộc gọi báo trong cửa hàng có việc gấp.Ninh Mẫn vừa rối rít gọi điện hỏi tình hình bên kia, Tề Niệm thấy vậy bèn nói ngay:
"Dì, nếu có việc gấp thì đi lo ở cửa hàng đi, con sẽ đi họp phụ huynh cho Dương Dương."

Nếu là chuyện trong nhà thì Tề Niệm đương nhiên không thể chối từ.Ninh Mẫn thật sự không còn cách nào, nghe vậy liền vội vàng khoác balo lên:
"Vậy thì phiền con rồi, Niệm Niệm.

Con cứ đi trước, nếu bên cửa hàng giải quyết xong sớm, dì sẽ tới trường thay con."

Tề Niệm gật đầu, sau đó lái xe đến trường học.Vì chậm trễ một chút thời gian nên khi đến nơi, đã có không ít phụ huynh đến rồi.

Từ xa, Tề Niệm đã thấy Ngụy Dương đang đứng ngoài cửa lớp, nhón chân nhìn quanh.Thấy Tề Niệm, Ngụy Dương lập tức vẫy tay, Tề Niệm cũng nhanh chân bước lại.Ngụy Dương hơi ngạc nhiên: "Ủa?

Không phải dì nói là dì tới sao?

Sao lại là anh họ vậy?"

Tề Niệm giải thích: "Dì đột nhiên có việc gấp trong cửa hàng nên anh đi thay."

Cậu nhìn vào trong lớp, rồi nói: "Anh đứng đây chờ được không?"

Bởi vì vừa rồi thấy vài phụ huynh sau khi vào lớp đều phải trò chuyện với giáo viên.

Lỡ đâu cậu cũng bị gọi nói chuyện thì biết làm sao?Hai người đứng ngoài lớp, Tề Niệm phát hiện Ngụy Dương rất được lòng bạn học, không ít học sinh lớp cô đi qua chào hỏi.Có một cậu nam sinh hơi ngốc ngốc thấy hai người đứng ngoài liền gãi đầu hỏi: "Ngụy Dương, sao cậu không vào lớp?"

Tề Niệm: "......"

Ngụy Dương nhắc nhở: "Cậu không vào đi, tớ thấy mẹ cậu đang tìm cô chủ nhiệm đấy."

Cậu nam sinh giật mình hoảng sợ, sợ chủ nhiệm mách mình lắm chuyện nên vội chạy vào lớp, không còn để ý tới chuyện hai người kia đứng ngoài làm gì.Tề Niệm ho nhẹ: "Chúng ta cũng vào thôi."

Chỗ ngồi của Ngụy Dương ở phía bên trong.

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Chi Chi đang nói chuyện với anh trai mình quay sang liếc nhìn Tề Niệm, sau đó kéo Ngụy Dương ra ngoài lớp.Tề Niệm chăm chú nhìn theo bóng lưng Ngụy Dương, thở phào một hơi, cúi đầu giả vờ nghiêm túc xem bài thi của cô.Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nam ôn hòa: "Chào cậu, tôi là anh trai của Chi Chi.

Trước đây đã nghe Chi Chi nhắc đến cậu rồi."

Tề Niệm quay sang, lúc này mới để ý đến anh trai của Mạnh Chi Chi.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác đơn giản nhưng rất phong cách, trang điểm cũng rất cool.Không giống với vẻ đẹp thanh tú của Mạnh Chi Chi, anh ta có đường nét sắc sảo, mang theo khí chất tự tin, mạnh mẽ.

Nhưng giọng nói lại cực kỳ ôn hòa.Tề Niệm không ngờ Mạnh Chi Chi lại còn nhắc đến mình với anh trai cô, có chút bất ngờ xen lẫn bối rối, chỉ gật đầu nhẹ: "Chào anh."

Anh trai của Mạnh Chi Chi cười nói: "Tôi tên là Mạnh Chiêu Nam."

Tề Niệm cũng tự giới thiệu tên mình.Không ngờ Mạnh Chiêu Nam trông thì rất "ngầu", vậy mà lại là người hay nhiều lời.

Hai người trò chuyện một lúc, chủ yếu là Mạnh Chiêu Nam nói, Tề Niệm chỉ ngồi nghe.Chẳng bao lâu, Tề Niệm đã biết Mạnh Chiêu Nam là tay đua xe chuyên nghiệp, nhìn bộ dáng thì chắc là rất lợi hại.

Chỉ là người nhà anh ta hình như không quá ủng hộ nghề này, cảm thấy nó quá nguy hiểm."

Hửm, thời buổi này làm gì có việc gì hoàn toàn không nguy hiểm?

Ba tôi hồi trẻ làm ăn buôn bán, cũng từng đắc tội người ta, suýt nữa thì bị chém đấy." — Mạnh Chiêu Nam vừa nói vừa lộ rõ vẻ bất mãn, như thể đã nhịn điều này lâu lắm rồi.

Dù đối diện với người chưa thân thiết như Tề Niệm, anh ta vẫn không nhịn được mà tuôn trào cảm xúc.Tề Niệm: "......"

"Tôi thật sự không cảm thấy mình có thiên phú làm thương nhân.

Nếu một ngày nào đó tôi khiến công ty phá sản, cả nhà phải ăn gió Tây Bắc thì biết đâu lại phải trông vào tôi đua xe kiếm tiền ấy chứ." — Mạnh Chiêu Nam nói với vẻ rất tỉnh táo, dường như cũng rất hiểu rõ bản thân.Tề Niệm không biết phải nói gì, chỉ gượng đáp: "Có khi anh lại có năng khiếu kinh doanh thì sao?"

Mạnh Chiêu Nam cười: "Cảm ơn vì đã an ủi, nhưng tôi thật sự không có."

Tề Niệm: ...Được rồi.---Bên kia, Mạnh Chi Chi kéo tay Ngụy Dương, kích động không thôi.

Cô cứ chốc chốc lại liếc vào lớp: "Oa, anh cậu nhìn thật đẹp trai đó nha!

Cậu trước giờ không hề kể với tớ!"

Ngụy Dương bất lực: "Trước đây tớ nói rồi mà?

Cậu quên rồi đấy chứ?"

Mạnh Chi Chi: "Ừ, chắc là tớ quên thật."

Ngụy Dương lại bổ sung: "Mà, anh cậu cũng đẹp trai đấy chứ."

Mạnh Chi Chi lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ ghét bỏ: "Cậu... chắc chứ?"

Có lẽ anh em trên đời đều có kiểu ghét bỏ lẫn nhau như vậy.Mạnh Chi Chi sờ cằm, ánh mắt nhìn vào trong lớp học nơi Mạnh Chiêu Nam đang trò chuyện với Tề Niệm.

Đôi mắt cô nheo lại đầy nghi hoặc: Không phải chứ?

Anh mình sẽ không thật sự thấy anh họ của Ngụy Dương đẹp trai đó chứ?

Sao cứ nói chuyện mãi vậy?---Buổi họp phụ huynh cuối cùng cũng bắt đầu.

Ngụy Dương là học sinh ưu tú nên được giáo viên khen ngợi.Tề Niệm vừa tự hào lại vừa thấp thỏm, chỉ mong khi giáo viên nhắc đến Ngụy Dương thì các phụ huynh xung quanh đừng quay sang nhìn mình là tốt rồi.Cuối cùng, sau bao nhiêu phút "như đứng đống lửa, như ngồi đống than", buổi họp cũng kết thúc.Trường Ngụy Dương sắp xếp khá kỳ lạ, sáng họp phụ huynh, chiều vẫn phải đi học, vậy nên Tề Niệm cũng đành rời đi trước.Mạnh Chiêu Nam cũng tiện đường nên đi cùng Tề Niệm ra cổng trường.Tề Niệm vừa rồi uống khá nhiều nước, giờ có chút ngại ngùng: "Tôi phải đi toilet trước, anh cứ đi trước đi."

Mạnh Chiêu Nam đút tay vào túi quần, trông cực "ngầu": "Trùng hợp quá, tôi cũng đang muốn đi mà ngại nói."

Tề Niệm thầm nghĩ: Người này đúng là ngoại hình với tính cách không hề giống nhau chút nào.Ra khỏi toilet, bước chân của Mạnh Chiêu Nam bỗng dừng lại: "Cậu có nghe thấy gì không?"

Tề Niệm: "Hả?

Anh đừng làm tôi sợ?"...Có tiếng gì sao?Mạnh Chiêu Nam ra hiệu im lặng, rồi chỉ tay về phía ngoài phòng vệ sinh.Tề Niệm lắng tai nghe kỹ, thật sự có âm thanh gì đó."

Tao đã bảo mày chuyển trường rồi cơ mà, mày không nghe thấy sao?!"

Một giọng nói thấp và đầy đe dọa vang lên.Không có tiếng đáp, kế đó là một tiếng "rầm" Hình như đối phương đã đá một cú thật mạnh.Tề Niệm lập tức nhíu mày, trong đầu hiện lên mấy chữ lớn: "Bạo lực học đường."

Cậu bước nhanh về phía đó, trong lòng thầm rủa: Không phải nói Nhất Trung quản lý rất nghiêm sao?

Sao mới hai ngày mà mình đã chứng kiến tận hai vụ bạo lực học đường rồi?!Đi đến bên ngoài phòng học, Tề Niệm nhìn thấy một người quen, mới phát hiện thật đúng là trùng hợp quá mức.

Hai lần gặp cảnh bạo lực học đường, nhân vật chính lại đều là cùng một người!Không sai, hai người đang đứng bên ngoài kia chính là Du Giang Bằng và Du Học Tài, cũng là hai người mà hôm qua Tề Niệm đã từng gặp.Du Giang Bằng khi nhìn thấy Tề Niệm thì cũng ngạc nhiên không kém, biểu cảm trên mặt rõ ràng mang theo ý "Sao anh lại như âm hồn không tan thế này?"

Tề Niệm cũng chẳng ngờ trùng hợp đến thế, lại gặp lại người này lần nữa, mà lần này còn nghiêm trọng hơn.

Du Giang Bằng thậm chí đang ép Du Học Tài phải chuyển trường."

Lại là anh?" — Du Giang Bằng cau mày nói, chưa để Tề Niệm kịp mở miệng."

Cậu quen hắn?" — Mạnh Chiêu Nam nghiêng đầu hỏi.Tề Niệm vội vàng kể sơ lại chuyện xảy ra hôm trước."

Giỏi thật đấy, thế này chẳng phải đã là lần thứ hai rồi?"

Mạnh Chiêu Nam khoanh tay, vẻ mặt khó chịu.Đừng nhìn vẻ ngoài hắn có chút phóng khoáng bất kham, thực ra hồi đi học cũng là học sinh ngoan.

Mà học sinh ngoan thì vốn chẳng ưa gì mấy loại "bá đạo học đường" thế này.Mạnh Chiêu Nam xoa tay, tiến về phía Du Giang Bằng.

Đừng nghĩ hắn trông không to con, thực ra trên tay toàn cơ bắp, dù gì cũng là dân đua xe, lại cao lớn khỏe mạnh, đối phó loại như Du Giang Bằng, một thiếu niên chẳng to con gì thì quá dư sức.Cục diện lập tức đảo ngược.

Du Giang Bằng vốn đang bắt nạt người khác, giờ lại lùi về sau, vẻ mặt sợ hãi nhìn Mạnh Chiêu Nam: "Anh... anh muốn làm gì?

Đây là trường học đấy đó!"

Mạnh Chiêu Nam cười lạnh: "Cậu còn biết đây là trường học à?

Khi cậu bắt nạt bạn học, có nhớ nơi này là trường học không?"

Tề Niệm thấy bộ dạng Mạnh Chiêu Nam có vẻ muốn động thủ thì hơi khẩn trương, sợ anh chàng xúc động thật sự ra tay thì không ổn, lấy bạo chế bạo đâu có phải cách hay.Ngay lúc Tề Niệm còn căng thẳng nhìn theo, Mạnh Chiêu Nam đưa tay túm lấy sau gáy Du Giang Bằng.

Nghe thấy Du Giang Bằng kêu lên sợ hãi, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:"Câm miệng!"

Du Giang Bằng mở to mắt, đối phương hình như... không có ý định ra tay?Nhưng chưa kịp thở phào, Mạnh Chiêu Nam đã kéo cậu ta đi: "Cậu học lớp nào?

Dẫn tôi tới gặp chủ nhiệm lớp cậu."

"Không!

Buông ra!

Buông tôi ra!"

Du Giang Bằng giãy giụa điên cuồng, nhưng dưới tay Mạnh Chiêu Nam, trông chẳng khác gì một con gà con.Tề Niệm âm thầm giơ ngón cái, sau đó quay sang nhìn Du Học Tài, lúc này mới vừa lấy lại tinh thần, dịu giọng nói: "Cậu cùng đi với bọn tôi nhé."

Du Học Tài do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Nhà họ rất có tiền, cũng rất thế lực..."

Du Học Tài từ nhỏ sống cùng mẹ và bà ngoại, tính cách cẩn thận rụt rè.

Tuy hơn Du Giang Bằng tới hai tuổi, nhưng trước kiểu bắt nạt này, cậu vẫn không dám phản kháng.Cậu sợ phiền phức, sợ mang rắc rối về cho gia đình.

Cậu nghĩ chỉ cần nhịn thêm chút nữa, dù sao cũng là học kỳ cuối rồi, chịu đựng xong thì coi như xong.Tề Niệm nhìn cậu bạn có phần nhút nhát này, mũi có chút cay cay, không nhịn được giơ tay xoa đầu cậu, trong ánh mắt sáng ngời của cậu khẽ cười nói: "Cho dù có tiền, cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác."

"Đúng thế!" — Mạnh Chiêu Nam phối hợp đập tay cái "leng keng", rồi trừng mắt nhìn Du Giang Bằng: "Nếu không phải cậu còn chưa thành niên thì tôi đã cho một trận nên thân rồi."

Tuy đánh người là không đúng, nhưng nếu đối tượng là kẻ chuyên bắt nạt người khác thì...

Tề Niệm cũng chẳng còn lời gì để nói.

Dù sao Mạnh Chiêu Nam chỉ nói ngoài miệng, cũng đâu thật sự động thủ.Dọa cho Du Giang Bằng một trận, vậy là đủ rồi.Tề Niệm nghĩ thế, trừng mắt nhìn Du Giang Bằng vẫn còn chưa hoàn hồn.Mạnh Chiêu Nam lôi Du Giang Bằng đến văn phòng chủ nhiệm lớp, chẳng bao lâu sau, chủ nhiệm lớp của Du Học Tài cũng vội vàng tới.Nghe xong toàn bộ sự việc, giáo viên chủ nhiệm của Du Học Tài đỏ cả mắt: "Tôi đã thấy dạo này em ấy có vẻ tâm trạng không ổn...

Đây là học kỳ cuối lớp 12, chuyện này nhất định phải mời phụ huynh lên trường để xử lý nghiêm túc!"

Chủ nhiệm lớp của Du Giang Bằng vội vàng xoa dịu, nói đã liên hệ với phụ huynh cậu ta rồi.Du Học Tài nghe nói cũng sẽ gọi mẹ mình tới, lập tức khẩn trương: "Có thể...

đừng gọi mẹ em không ạ?"

Cậu vẫn luôn giấu chuyện này vì sợ mẹ lo lắng.Giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng nói: "Đứa ngốc này, đừng sợ, thầy cô sẽ đứng về phía em."

Du Học Tài mím môi, không nói gì thêm nữa.Ngược lại Du Giang Bằng bộ dạng vẫn rất thản nhiên, hai người hai thái độ, đối lập rõ ràng.Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, Tề Niệm lại thấy... bọn họ có chút gì đó giống nhau.
 
Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng
Chương 69: Cùng cha khác mẹ ☆


Edit: junieKhi Tề Niệm đang miên man suy nghĩ, cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra, và một giọng nữ vang lên: "Mới vừa kết thúc buổi họp phụ huynh, sao lại vội vã gọi tôi về vậy?

Có phải Giang Bằng gặp chuyện gì không?"

Tề Niệm quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng, tóc xoăn nhẹ theo xu hướng.

Bà ta là mẹ của Du Giang Bằng.

Mặc dù bà có một người con trai lớn như vậy, nhưng trông bà lại khá trẻ trung.Khi Du Giang Bằng nhìn thấy mẹ mình, cậu thở dài một hơi nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ vẻ có chút ủy khuất, vội vàng chạy đến bên mẹ: "Mẹ..."

"Ôi, sao vậy?"

Mẹ Du Giang Bằng đưa tay xoa đầu cậu, giọng đầy quan tâm."

Thưa cô, con trai cô ở trường học có hành vi bắt nạt bạn học..."

Du Học Tài, chủ nhiệm lớp, lập tức lên tiếng.Theo lý lẽ thông thường, khi con mình bắt nạt bạn học, ít nhất cũng phải xin lỗi, nhưng mẹ của Du Giang Bằng chỉ nhìn qua Du Học Tài, rồi lạnh nhạt nói: "Không có gì nghiêm trọng cả.

Đừng làm to chuyện, tôi còn tưởng Giang Bằng bị người ta bắt nạt chứ."

Lời nói của bà như ám chỉ rõ ràng: "Con tôi có thể bắt nạt người khác, miễn là không bị ai làm hại là được."

Chủ nhiệm lớp Du Học Tài suýt nữa thì tức đến mức phát điên.

Cách hành xử của người có tiền này thật đáng ghê tởm.

Họ làm như vậy là đang hủy hoại một thế hệ tương lai!Du Học Tài cố gắng kìm nén cơn giận: "Mẹ bạn học Du Giang Bằng, sao bà lại nói như vậy?

Liệu bà có hiểu rằng các em học sinh khác cũng có quyền được tôn trọng không?

Không thể cứ để con bà tùy ý khi dễ người khác được!

Các em học sinh khác cũng có cha mẹ, và họ cũng quý trọng con cái của họ!"

Mẹ Du Giang Bằng đưa tay xoa đầu con trai, rồi nhìn chăm chú vào Du Học Tài, đôi mày nhíu lại và nói: "Anh là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy?

Anh là chủ nhiệm lớp nào?

Nếu anh không biết điều, tôi sẽ bảo hiệu trưởng cho anh thôi việc ngay lập tức!"

Bà ta lẩm bẩm: "Thật là, tôi không cần phải chịu đựng cái kiểu này đâu.

Nói cho anh biết, cho dù hiệu trưởng đến, họ cũng không dám nói chuyện với tôi như thế đâu."

Mặt Du Học Tài đỏ bừng vì tức giận: "Cô..."

Du Học Tài định phản bác lại, nhưng ngay lúc này, Du Giang Bằng đã lên tiếng, nói với mẹ: "Mẹ, không cần phải lo, tôi cũng chẳng thèm để ý tới cái thằng nghèo đó đâu.

Nhưng có người nói con với nó giống nhau, còn bảo nó có thể là anh trai con.

Mẹ, nó phải chuyển trường, nếu không con sẽ bị người ta chê cười chết mất!"

Vì có người nói Du Giang Bằng và Du Học Tài giống nhau, cậu ta liền coi đó là lý do để bắt nạt Du Học Tài, mặc dù Du Học Tài chẳng làm gì sai cả!Du Học Tài không thể kiềm chế được cơn giận, cả người run lên.

Du Học Tài rõ ràng là một học sinh rất xuất sắc.

Cậu không có cha, gia đình nghèo khó, nhưng vẫn đạt thành tích xuất sắc, thi đỗ vào Nhất Trung, và còn là một trong những học sinh ưu tú dẫn đầu trường.Du Giang Bằng đâu?

Cậu ta suốt ngày chỉ ở trong nhà, không học hành, lại dựa vào gia đình có tiền, cảm thấy mình là người trên cao, có thể tùy ý bắt nạt Du Học Tài sao.Mặc dù chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng cậu ta lại thể hiện thái độ kiêu ngạo khiến người khác phải sợ hãi.Điều đáng ghét là, mẹ của Du Giang Bằng lại không hề cảm thấy con trai mình có gì sai.

Bà nhìn Du Học Tài một cái rồi thẳng thắn nói: "Bao nhiêu tiền thì đủ để cậu chuyển trường?

Mười vạn có đủ không?"

Chủ nhiệm lớp Du Học Tài giận dữ: "Sao bà có thể dùng tiền để coi thường người khác như vậy?"

Mẹ Du Giang Bằng hất tay: "Cảm thấy ít sao?

Thế thì hai mươi vạn đi.

Các người nghĩ rằng thi đỗ đại học thì giá trị hai mươi vạn sao?

Tôi nói cho các người biết, chỉ cần nhận tiền, đừng để con tôi thấy là được."

"Mẹ, đưa cho nó ít tiền, để nó đổi họ Du đi nữa!"

Du Giang Bằng kiêu ngạo nói."

Đây là học của cha tôi!"

Du Học Tài tức giận, lần đầu tiên nắm chặt tay phản kháng.Du Giang Bằng lại cười lạnh: "Cha anh là cái gì rác rưởi?

Dựa vào đâu mà lại có thể giống học của tôi?"

Du Giang Bằng cảm thấy có mẹ hậu thuẫn, càng trở nên ngạo mạn."

Các người đừng quá đáng!"

Tề Niệm đứng một bên, cảm thấy tức giận không thôi, không ít lần muốn tát vào mặt mẹ Du Giang Bằng."

Cậu là gia trưởng của Du Học Tài?"

Mẹ Du Giang Bằng nhìn Tề Niệm, nhận thấy cậu có vẻ ăn mặc không giống người bình thường, bà hơi ngập ngừng."

Chúng tôi chỉ không thể chịu đựng được sự vô lý của bà thôi, thật không phải tôi nói, nhưng tôi thật sự nghi ngờ nhà bà có phải đang rối loạn không?"

Mạnh Chiêu Nam mỉa mai nói: "Có cần tôi gọi điện cho báo chí không?"

"Cậu nói bậy gì đó!"

Mẹ Du Giang Bằng liếc nhìn Mạnh Chiêu Nam đầy khinh miệt."

Cái gì là nói bậy?

Các ngươi chẳng phải cũng đang nói bậy sao?

Các người tưởng mình là hoàng đế à?

Người khác phải kiêng dè bà à?

À, bạn học Du Học Tài cùng con trai bà có cùng một họ, thật ra tôi thấy khá tội nghiệp cho cậu ấy."

Mạnh Chiêu Nam nói thẳng, khiến mặt mẹ Du Giang Bằng đỏ bừng vì tức giận."

Cậu..."

Ngay lúc này, cửa lại bị gõ và một phụ nữ vội vã bước vào.

Trên khuôn mặt bà hiện rõ dấu vết của thời gian, tay không đeo trang sức, chỉ có bàn tay thô ráp.Vừa thấy Du Học Tài đang khóc, bà vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?

Thầy giáo, chuyện gì đã xảy ra?"

Du Học Tài nhìn người phụ nữ này, không biết nói gì.Mẹ Du Giang Bằng nhìn thấy mẹ của Du Học Tài, lập tức che mũi, giọng đầy khinh miệt: "Trường học các người sao lại nhận hết những người như vậy?

Nếu vậy, tôi sẽ đưa con trai tôi đến trường tư thục quý tộc."

"Mẹ, con không muốn chuyển trường, con muốn Du Học Tài chuyển trường!"

Du Giang Bằng nói đầy kiêu ngạo.Mẹ Du Học Tài tức giận phản đối: "Các người sao có thể nói vậy?

Còn nữa, con tôi dựa vào đâu mà phải chuyển trường?"

Mẹ Du Học Tài đã nuôi con vất vả bao nhiêu năm, giờ nhìn thấy con bị bắt nạt, bà không kiềm chế được cơn giận và mắng ngay lập tức.Mẹ Du Giang Bằng dù có thái độ kiêu ngạo, nhưng trong tình huống này, bà cũng không dám mắng lại đối phương.Bà tức giận giậm chân, chỉ trích hai chủ nhiệm lớp: "Các người làm giáo viên mà sao lại để học sinh bị bắt nạt như vậy?"

"Ai, người nhà bạn học Du Giang Bằng, bà nói như vậy là sai rồi.

Đây cũng là người nhà học sinh, chúng tôi không có quyền quản lý người nhà đâu."

Chủ nhiệm lớp Du Học Tài cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.Bà không dám mắng người nhà, nhưng có người khác mắng thay thì khá đã!Nhìn mẹ Du Giang Bằng đang giận dữ, bà ta càng cảm thấy sảng khoái hơn."

Các người đều liên hợp lại khi dễ người, chờ... chờ tôi gọi chồng tôi đến!"

Mẹ Du Giang Bằng tức giận nói, bắt đầu gọi điện thoại."

Bà gọi hắn tới đây đi!

Tôi sợ các người chắc?

Ha ha!

Tôi ngược lại muốn xem thử rốt cuộc là cái loại gì, mà có thể sinh ra tai họa như vậy!

Còn dám bắt nạt con trai tôi à?

Hôm nay không cho tôi một lời giải thích, thì chuyện này không xong đâu!"

Mẹ của Du Học Tài chống nạnh, tay chỉ thẳng vào mặt mẹ của Du Giang Bằng mà mắng.Tề Niệm, Mạnh Chiêu Nam cùng hai giáo viên chủ nhiệm đều trợn mắt há mồm, không ai ngờ mẹ của Du Học Tài lại là người như vậy!Nhưng thật ra cũng không trách họ ngạc nhiên, ngay cả Du Học Tài cũng sửng sốt.

Trong ấn tượng của cậu, mẹ lúc nào cũng dịu dàng, vậy mà cũng biết... chửi người sao?Thật ra là do mỗi lần mắng chửi ai, mẹ cậu đều cố ý tránh mặt con.

Bà luôn nghĩ, con trai học hành tốt như thế, sau này chắc chắn là người thành đạt, chẳng cần phải nghe mấy lời bẩn tai này làm gì.Nhưng hôm nay, nghe nói con mình bị bắt nạt, bà còn nhịn được nữa sao?

Mắng như trút nước, chửi đến máu chó phun đầu bọn họ luôn!Du Học Tài thầm nghĩ: Tự nhiên cảm thấy mẹ mình... ngầu quá trời!Mẹ của Du Giang Bằng vẫn chưa chịu thua, còn hùng hổ đe dọa: "Cứ chờ đó!

Để chồng tôi đến dạy dỗ lại các người!"

Lúc này, Tề Niệm nhìn Du Giang Bằng rồi lại nhìn Du Học Tài, trong lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ, hai người này... sao mà giống nhau dữ vậy?

Đã thế còn trùng họ Du, chẳng lẽ không phải trùng hợp?Mới nãy hai bên còn cãi vã túi bụi, bị mẹ Du Giang Bằng làm cho tức giận đến mức không kịp nghĩ nhiều.

Giờ đây tạm thời ngừng chiến, Tề Niệm mới bắt đầu lật lại, xem có phải thật sự có "quả dưa to" nào không.Và rồi, cậu trố mắt ngạc nhiên: 【 Trời ơi!

Bảo sao Du Giang Bằng với Du Học Tài giống nhau như vậy, hóa ra hai người này căn bản là anh em cùng cha khác mẹ!! 】Mẹ Du Học Tài nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Chồng tôi đã mất từ mười mấy năm trước rồi sao?

Sao lại có thể sinh thêm con?"

Tề Niệm lập tức tìm ra chi tiết quan trọng: 【 Thì ra là trước đây, ba của Du Học Tài đi làm ăn xa, vì không muốn gửi tiền về mà không dám về nhà.

Cuối cùng ông ta viết thư nói với vợ rằng mình mắc bệnh truyền nhiễm, bảo bà đừng đi tìm.

Khi đó giao thông chưa phát triển, mẹ Du Học Tài không có cách nào xác minh, thật sự tưởng ông ta chết rồi, còn lập cả mộ cho ông ta ở quê nữa! 】【 Ai mà ngờ được, tên tra nam kia căn bản chưa chết!

Ông ta lại còn cưới một tiểu thư nhà giàu bên ngoài.

Nếu không phải Du Học Tài học giỏi, được một thầy giáo giới thiệu lên Nhất Trung học thì có lẽ cả đời hai bên cũng không chạm mặt nhau. 】【 A...

Mẹ của Du Học Tài những năm qua cực khổ nuôi con khôn lớn đã đành, lại còn tận tâm tận lực chăm sóc mẹ già của tên tra nam kia.

Kết quả thì sao?

Gã ta căn bản chẳng chết gì hết, ngược lại còn sống tiêu dao sung sướng, cưới vợ sinh con ở bên ngoài! 】Tề Niệm tức đến nỗi nắm chặt cả tay lại!Lúc này trong đầu mẹ Du Học Tài hoàn toàn trống rỗng, cả đầu óc chỉ quanh quẩn một chuyện Du Cao Vận căn bản không chết, vậy thì bao nhiêu năm cực khổ của bà rốt cuộc là vì cái gì?Tin tức này giáng thẳng một cú vào bà, khiến bà không thể nào hoàn hồn lại nổi.

Trước kia bà từng vô số lần tự an ủi, tự huyễn hoặc mình rằng biết đâu Du Cao Vận chưa chết, rằng một ngày nào đó anh sẽ mặc áo gấm trở về, tìm lại hai mẹ con họ.Nhưng bây giờ, khi biết người kia thật sự có thể vẫn còn sống... bà lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.

Ngược lại, bà thà tin rằng Du Cao Vận đã chết thật rồi."

Ba tôi sao có thể là cha của nó!"

Du Giang Bằng hét lên đầy tức giận.Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.Người đàn ông chưa kịp nói gì, nhưng một giọng nói đầy sửng sốt vang lên: "Du Cao Vận!

Là anh!"

Du Cao Vận đã bỏ đi nhiều năm, giờ trở về sau khi đã kết hôn với một cô gái nhà giàu.

Mặc dù đã thay đổi khá nhiều, mẹ của Du Học Tài vẫn nhận ra ngay người đàn ông này, người mà bà đã tưởng đã chết từ lâu.Du Cao Vận nhìn bà, có chút không nhận ra: "Cô là...?"

Lời còn chưa dứt, mẹ Du Học Tài liền lao vào, tức giận đá Du Cao Vận: "Du Cao Vận, anh là kẻ vô lương tâm, tôi cực khổ nuôi nấng mẹ anh, con anh, anh lại không chết.

Anh có biết bao nhiêu năm qua ta sống như thế nào không?"

Du Cao Vận trợn mắt, không thể tin nổi nhìn người phụ nữ điên cuồng đang đánh mình."

Du Cao Vận là sao?

Chẳng phải là Du Hồng Vận sao?"

Mẹ của Du Giang Bằng cũng bừng tỉnh, không thể tin nổi rằng người chồng hiền lành mà bà vẫn tin tưởng, lại từng kết hôn và sinh con với người khác.Mà lại là với người phụ nữ này.

Bà không thể chấp nhận điều đó."

Tôi đã nói rồi, đừng chờ tôi mà!"

Du Cao Vận lúc đầu còn không thừa nhận, nhưng khi thấy đối phương không tin, liền bắt đầu biện minh: "Tôi đã nói với cô rồi, phải tìm người tốt mà gả đi, sao cô không nghe?

Cô không chịu gả, sao lại trách tôi lấy vợ?"

"Anh sao lại nói ra những lời như vậy?

Anh sao lại mặt dày đến mức này!"

Mẹ của Du Học Tài như điên cuồng chửi rủa Du Cao Vận.Du Cao Vận không thể chịu nổi, một tay đẩy mẹ của Du Học Tài ra, khiến bà ngã nhào xuống đất.Du Học Tài lao lên: "Ông không được ức hiếp mẹ tôi, ông là loại người gì vậy?"

"Cậu...

Con là Học Tài?"

Du Cao Vận nhìn Du Học Tài, ngạc nhiên nhận ra đó là con trai mình, một cậu bé mà hắn đã nuôi nấng từ lúc còn trong bụng mẹ.Du Học Tài bị Du Cao Vận nắm chặt tay, chỉ có thể nghiến răng trừng mắt nhìn Du Giang Bằng.Du Giang Bằng: "Học Tài, ta là ba của con."

"Ông không phải ba của tôi!

Ba tôi đã chết lâu rồi!"

Du Học Tài giãy giụa, cuối cùng thoát ra và chạy về phía mẹ mình, nâng bà dậy.Du Học Tài: "Mẹ, mẹ có sao không?"

Mẹ của Du Học Tài lắc đầu: "Không sao đâu, mẹ không sao..."

Du Cao Vận nhìn con trai mình, định nói gì đó, nhưng đầu đã bị một cái tát mạnh.Mẹ của Du Giang Bằng lên tiếng: "Du Hồng Vận, anh lừa tôi nhiều năm như vậy, anh vẫn nghĩ rằng tôi sẽ để anh nhận lại bọn họ à?

Du Hồng Vận, tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

Du Cao Vận cảm thấy mất mặt: "Để sau nói đi."

"Anh dám nói vậy với tôi?

Du Hồng Vận, hôm nay anh phải nói rõ ràng cho tôi!"

Mẹ của Du Giang Bằng không chịu buông tha, kéo Du Cao Vận lại."

Bà nháo đủ chưa?

Đừng tưởng rằng lúc này bà vẫn còn quyền lực!"

Du Cao Vận hét lên.Mẹ của Du Giang Bằng không thể tin nổi, bà lập tức phát điên: "Du Hồng Vận, ngươi dám nói chuyện với tôi như vậy sao?

Nếu không có tôi và ba tôi, anh chỉ là kẻ dọn gạch ngoài công mà thôi!

Anh phải xin lỗi, nghe chưa?

Nếu không, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi công ty!"

Du Cao Vận vốn đã bực bội, nghe thấy lời này liền nổi giận quát: "Bà tưởng ai còn quan tâm tới việc bà tới công ty quậy?

Công ty của các người đã sớm suy sụp rồi!

Có biết không?

Chính là một khoản nợ rất lớn đó!"

Mẹ của Du Giang Bằng trước đây từng sở hữu công ty khá lớn, nhưng đó là khi ông ngoại của Du Giang Bằng còn sống.

Ông có năng lực điều hành tốt.Nhưng khi ông qua đời, mọi thứ chưa kịp sắp xếp, công ty liền để lại cho mẹ Du Giang Bằng và Du Cao Vận.

Cả hai đều thiếu kinh nghiệm, một người là tiểu thư sống trong nhung lụa, người kia chỉ biết làm công trường, không ai có thể điều hành công ty một cách hiệu quả.Mặc dù ông ngoại của Du Giang Bằng đã dạy Du Cao Vận, nhưng ông ta chẳng học hành gì.

Cả ngày chỉ nghĩ cách lừa dối ông già, khi ông qua đời, họ mới nhận ra mình chẳng có khả năng làm gì.Công ty vốn là một cơ ngơi vững mạnh, giờ chỉ còn là một vỏ rỗng.

Du Cao Vận trước kia có làm ăn nhỏ, nhưng giờ ông ta phát hiện mình tiền để trả nợ cũng không có."

Sao lại như vậy được?"

Mẹ của Du Giang Bằng khó tin thốt lên.Trong văn phòng, hai người cứ cãi vã không màng đến hình tượng.Mẹ của Du Học Tài lạnh lùng nhìn, tuy không quen biết người phụ nữ này, nhưng khi nghe bà ta mắng chửi điên cuồng như vậy, một cảm giác quen thuộc bất ngờ dâng lên.Du Cao Vận vẫn vậy, ích kỷ và vô lương tâm, điều mà bà chưa từng nhận ra.Kỳ thực, mẹ của Du Giang Bằng là người từng sống bên Du Cao Vận lâu nhất, cũng chính là người hiểu rõ ông ta nhất.Mẹ của Du Học Tài lắc đầu cười, nhìn người phụ nữ ngu xuẩn giống như chính bà ngày trước."

Mẹ..."

Du Học Tài nhìn mẹ mình thận trọng.Cậu không để tâm đến người cha "chết mà sống lại" này, đối với cậu, người đó không đáng để nhắc đến, ít nhất mẹ sẽ không đau khổ như vậy."

Chúng ta đi thôi."

Mẹ của Du Học Tài nhắm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh nói.Người phụ nữ này đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau, từ khi chồng mất, bà đã trở nên mạnh mẽ chăm lo cho cả gia đình.Cảnh tượng hai người đang mắng nhau cũng chẳng còn gì ý nghĩa.

Tề Niệm và Mạnh Chiêu Nam quyết định rời đi.Đằng xa, Du Giang Bằng vẫn khóc lóc: "Ba mẹ, đừng đánh nữa, quá mất mặt đi!"

Ừm, hắn còn biết xấu hổ là gì đó.

Những lúc bạo lực học đường người khác, sao không nghĩ được như vậy đi."

Cái tên Du Cao Vận kia đúng là đồ rác rưởi!"

Mạnh Chiêu Nam vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, tức giận bất bình mà mắng.Anh ta lại nói tiếp: "Cái dì kia thật sự quá thảm."

Nhìn qua cũng biết, Mạnh Chiêu Nam là kiểu người rất coi trọng nghĩa khí, cực kỳ có tinh thần chính nghĩa.Tề Niệm an ủi cậu vài câu, hai người cùng rời khỏi trường học, vốn định lái xe về thì từ xa đã trông thấy hai mẹ con đang đứng chờ xe buýt ở bến xe phía trước.Sau một trận ầm ĩ như vậy, Du Học Tài dù có quay lại lớp thì chắc cũng chẳng còn tâm trí học hành.

Chủ nhiệm lớp của cậu thấy vậy liền khuyên cậu nghỉ ngơi nửa ngày, cậu nghĩ cũng hợp lý nên đồng ý.Tuy nhiên, Du Học Tài cũng không phải tay không ra về.

Trên lưng cậu còn đeo một chiếc cặp rất nặng, ép cho phần vải đồng phục bị lõm xuống một mảng, vai cũng vì vậy mà hơi cong lại.Từ xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mẹ Du Học Tài dặn dò: "Học Tài, chuyện vừa rồi, về nhà đừng nói với bà con."

Du Học Tài gật đầu.

Cậu hiểu, bà tuổi đã cao chỉ sợ không chịu nổi cú sốc như vậy.Gió mùa đông thổi qua lạnh đến mức đau cắt cả mặt.

Tề Niệm do dự chốc lát rồi vẫn bước tới.Mẹ Du Học Tài thấy cậu liền chủ động mở lời cảm ơn: "Cảm ơn cháu.

Vừa rồi Học Tài có kể, nếu không nhờ cháu, chắc nó còn bị bắt nạt hơn nữa."

Tề Niệm ngượng ngùng lắc đầu.Mẹ của Du Học Tài nhìn cậu một cách ngạc nhiên.

Cậu trai này, thật sự là một người rất đẹp, nhưng cười lên nhìn lại rất thẹn thùng.Tề Niệm: "Chỗ này không tiện đợi xe, để cháu đưa hai người đi nhé?"

Du mẫu lập tức xua tay, liên tiếp từ chối: "Không cần không cần, xe buýt sắp tới rồi, chỉ là hơi chậm một chút thôi.

Không phiền các cháu nữa, ở chỗ này lạnh, cháu mau tránh đi."

"Cô à, không sao đâu!

Chỉ là đưa hai người về thôi mà?

Chắc là xe buýt sẽ phải chờ rất lâu đó, cô nhìn xem, mặt của con trai cô đã đỏ hết lên vì lạnh rồi."

Mạnh Chiêu Nam vừa mới định đi, không biết từ đâu lại quay lại, hiển nhiên anh ta rất biết chọn điểm quan trọng.Quả thật, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của con trai, Du mẫu cuối cùng cũng không thể từ chối, ngượng ngùng nói: "Vậy làm phiền hai đứa rồi."

Du mẫu và Du Học Tài lên xe, Tề Niệm ngồi ở ghế phụ, Mạnh Chiêu Nam lái xe.Nhưng cậu quên mất một điều rằng, Mạnh Chiêu Nam rất thích lái xe như lúc đang trên đường đua.Ngay khi bắt đầu, chiếc xe đã lao đi nhanh chóng, Tề Niệm lập tức thắt chặt dây an toàn.Mạnh Chiêu Nam chú ý thấy động tác của Tề Niệm, liền cười nói: "Yên tâm, tôi lái xe rất an toàn mà!"

Vừa dứt lời, chiếc xe lại đột ngột thay đổi hướng.Tề Niệm: "......"

Cậu bắt đầu nghi ngờ lời của Mạnh Chiêu Nam.

An toàn thật sao?!Cuối cùng, lúc xe dừng lại.

Tề Niệm bước xuống, thấy Du mẫu và Du Học Tài phía sau mặt mày có chút khó chịu.Mạnh Chiêu Nam thì vẫn quan tâm nhìn Du mẫu: "Cô à, người không sao chứ?"

Du mẫu cố gắng mỉm cười: "Cô không sao, chỉ là cần nghỉ một lát thôi."

Mạnh Chiêu Nam: "......"

Một lát sau, Du mẫu súc miệng xong, cười nói: "Phun xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều."

Mạnh Chiêu Nam ngượng ngùng xoa mũi.Tề Niệm và Mạnh Chiêu Nam định rời đi nhưng Du mẫu kiên quyết không chịu, cứ khuyên mãi làm hai người ở lại ăn cơm.Cuối cùng, hai người đành phải chịu không nổi sự nhiệt tình của Du mẫu mà ở lại.Du mẫu vui vẻ đi vào bếp nấu cơm, trong khi hai người trò chuyện cùng bà nội Du.Du gia là một ngôi nhà cũ, nhìn vào đồ đạc bên trong, có thể thấy rõ nó đã lâu năm.Nhà chỉ có hai phòng ngủ, bà nội Du và Du mẫu ở phòng chính còn Du Học Tài thì ngủ trong một phòng nhỏ với cửa sổ chật hẹp.Mạnh Chiêu Nam có lẽ chưa từng thấy một ngôi nhà như thế này, không gian rất chật chội, phòng khách cũng chỉ có một diện tích nhỏ, hơn nữa Du gia nằm ở ngoại ô, giá trị ngôi nhà không cao.Du mẫu một mình làm việc nuôi sống cả gia đình, nhưng vì Du Học Tài học ở Nhất Trung, không thể rời khỏi thành phố đắt đỏ này, cuộc sống gia đình quả thật rất khó khăn.Tề Niệm nhớ lại những ngày ở cô nhi viện, thật ra cậu đã từng rất quen thuộc với những nơi chật hẹp như vậy."

Ê?

Cái chén nhỏ này?"

Mạnh Chiêu Nam bỗng nhiên chú ý tới một chiếc chén nhỏ ở góc phòng.Chiếc chén có họa tiết cổ điển, trông khá cũ."

À, chiếc chén này bà đã có được từ lúc đi lấy chồng, chỉ là thấy nó đẹp nên giữ lại, cũng không có gì đáng giá."

Bà nội Du vẫy tay nói: "Chỉ để đó cho đẹp thôi."

"Không phải đâu?

Cháu thấy cái này giống đồ cổ lắm.

Cháu từng nhìn thấy một chiếc giống như vậy qua ảnh chụp của ông nội."

Mạnh Chiêu Nam nói một cách nghiêm túc.Nhìn dáng vẻ của anh ta, tay cũng không dám chạm vào chiếc chén cũ.Tề Niệm tò mò hỏi: "Liệu có thật sự là đồ cổ không?"
 
Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng
Chương 70: Được ôm ôm☆


Edit: junie"Ha ha, sao có thể là đồ cổ chứ?"

Mẹ Du không biết từ khi nào đã từ trong bếp đi ra, vừa xoa tay vào tạp dề vừa nói: "Mẹ chồng tôi trước đây từng nhờ người xem qua rồi, người ta nói là... cái gì ấy nhỉ...

à đúng rồi, hàng mỹ nghệ!"

"Chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật?"

Mạnh Chiêu Nam hơi dao động.

Dù sao thì nếu không phải trước đây từng thấy món tương tự ở chỗ ông nội, cậu cũng sẽ không vừa nhìn đã nghĩ đây là đồ cổ.Tề Niệm tò mò hỏi: "Dì ơi, dì từng nhờ người giám định thật sao?"

"Đúng rồi, giám định rồi đó!"

Mẹ Du cười nói, "Chính là ông Trương bên cạnh nhà!"

Nghe đến đây, Mạnh Chiêu Nam không biết phải nói gì.

Cái ông Trương đó là ai chứ?Cậu do dự một chút: "Hay là...

để cháu chụp cái ảnh gửi cho ông nội cháu xem thử nhé?"

"Chụp đi, chụp đi."

Mẹ Du hào phóng vung tay, rõ ràng chẳng tin trong nhà mình có thứ gì quý giá như đồ cổ.Thế là Mạnh Chiêu Nam chụp một tấm ảnh rồi gửi cho ông nội.

Nhưng nhìn dáng vẻ mẹ Du và bà nội Du chẳng mấy quan tâm, cậu cũng hơi bị thuyết phục theo...

Ừm, có lẽ thật sự không phải đồ cổ.Tề Niệm cũng liếc nhìn cái chén nhỏ đó vài lần, mà cũng chẳng nhìn ra được gì đặc biệt.Tin nhắn phản hồi từ ông nội Mạnh đến rất chậm, cả nhóm đành gác chuyện này sang một bên để ăn cơm trước đã.Phải nói là, cơm mẹ Du nấu thật sự ngon.

Tề Niệm đã đói đến mức bụng dính lưng từ lâu, giờ cũng không khách sáo mà ăn một bữa thỏa thích.Đúng lúc này, điện thoại Mạnh Chiêu Nam reo lên.

Cậu vừa nhìn vào màn hình thì thấy ông nội gửi đến một đoạn video.Trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác căng thẳng.

Cái chén đó... chẳng lẽ thật sự là đồ cổ?Video vừa mở lên, ông nội đã hùng hồn quát: "Tiểu tử thúi, nửa ngày không trả lời!"

Mạnh Chiêu Nam: "......"

Rõ ràng ông nội mới vừa gửi tin mà?Nhưng ông nội chẳng để ý điều đó, ông sốt ruột nói: "Cái chén con vừa gửi, con thấy ở đâu?

Mau mang lại cho ta xem tận mắt!"

Mạnh Chiêu Nam vừa cầm chén vừa nói: "Ông nội, sao ông gấp thế?

Không lẽ thật sự là đồ cổ?"

Nghe đến đó, ba người nhà họ Du lập tức khẩn trương.

Nhìn dáng vẻ ông nội Mạnh nghiêm túc thế kia, lẽ nào thật sự là...

đồ cổ?Bọn họ đương nhiên không phải người không màng danh lợi, ai mà chẳng mong nhà mình có món đồ cổ thật sự chứ?

Dù sao mấy năm nay cuộc sống cũng không dễ dàng gì.Trong khi cả nhà Du đang hồi hộp nhìn chằm chằm, ông nội Mạnh càng lúc càng hưng phấn: "Không ngờ nó lại ở đây!

Bây giờ con đang ở đâu?

Ta dẫn mấy ông bạn già qua xem!"

Nói xong liền vội vàng cúp máy."

Ý là... thật sao?"

Mẹ Du luống cuống xoa tay, bỏ luôn bữa cơm.Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Mạnh Chiêu Nam gật đầu: "Tám chín phần mười là thật."

Du Học Tài trước nay trầm lặng, lúc này cũng không nhịn được nói: "Con đã nói là từng thấy trong sách rồi, rất giống cái nhà mình đang có.

Nhưng mẹ với bà đều nói không thể nào."

Bà nội Du lại quan tâm thực tế hơn: "Nếu thật sự là đồ thật... thì đáng giá bao nhiêu?

Có... có được một vạn không?"

Với người lớn tuổi như bà, một cái chén mà có giá một vạn tệ đã là mức "trên trời" rồi.Mạnh Chiêu Nam nghe vậy liền bật cười: "Cháu nhớ ông nội từng chụp được một cái tương tự, giá lên đến hàng trăm triệu."

"Hàng trăm triệu?!"

Cả nhà Du đồng loạt hít một hơi lạnh, suýt thì ngất xỉu vì sốc.Thật ra Mạnh Chiêu Nam cũng không nói quá, cái chén ông nội cậu từng tìm được đúng là có giá trị như thế.Chỉ là cái chén nhà họ Du bảo quản không được tốt, giá trị bị ảnh hưởng, nhưng cũng có thể bán được vài triệu tệ.Nghe đến chuyện vì bảo quản không tốt mà mất mấy chục triệu, bà nội Du lập tức vỗ đùi tiếc nuối, trách bản thân sao trước kia không nghe lời mẹ chồng bảo phải giữ kỹ cái chén này.Nhưng rồi bà cũng sớm nguôi ngoai.

Nghĩ lại, vài triệu cũng đã quá đủ khiến cả nhà cảm thấy mãn nguyện.Cuối cùng, ông nội Mạnh đã nhận lấy cái chén đó, giá mà ông đưa ra cũng rất công bằng.Bà nội Du đã già, chẳng ngờ đến tuổi này còn gặp được chuyện như thế.

Nhìn ngôi nhà cũ nơi mình sống cả đời, bà nắm chặt tay mẹ Du, mắt đỏ hoe."

Mẹ, chúng ta đổi cái nhà lớn hơn đi.

Mua một chỗ tử tế chút."

Mẹ Du vui mừng, tim đập liên hồi.

Số tiền đó đủ để họ mua một căn nhà tốt thật sự.Con trai của bà cũng không cần phải vất vả như vậy nữa, không còn phải sống trong căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm đến mức ban ngày cũng phải bật đèn, cũng không cần phải đi lại vất vả, mất mấy tiếng đồng hồ mới đến được trường học.Đôi khi, để tiết kiệm thời gian, thằng bé cuối tuần cũng không về nhà.

Nhưng cuối tuần thì căn tin trường học lại không bán cơm, nó đành phải pha nước ấm để ăn màn thầu qua bữa.Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, lòng Du mẫu lại đặc biệt xót xa.

Cho nên, sau khi có được khoản tiền này, phản ứng đầu tiên của bà chính là muốn mua một căn nhà.Dù nhà cũ có tốt đến đâu, thì cuối cùng cũng không nỡ ở lại.

Nhưng dù sao đi nữa, ít nhất cũng phải đổi một căn khá hơn.Bà nội Du ban đầu còn do dự không nỡ rời, nhưng nhắc đến đứa cháu trai của mình, thì còn chần chờ gì nữa, lập tức gật đầu:
"Được, mua!

Mua nhà!"

Vì thế cuối tuần này, Du mẫu dẫn theo Du Học Tài đi xem nhà.Bà nội Du vì chân yếu đi lại không tiện, không thể đi lại nhiều, nên chỉ có thể ở nhà.Tuy số tiền hiện tại đủ để họ mua một căn hộ rộng rãi, nhưng cả nhà vẫn chỉ chọn mua một căn hộ ba phòng bình thường trong khu dân cư vừa tầm.Họ không biết rằng, ngay khi cả nhà đang vui vẻ thu dọn nhà mới, thì mẹ của Du Giang Bằng cũng vừa dọn đến khu này cùng con trai.Du Giang Bằng mờ mịt đi theo mẹ đến nhà mới.

Nhìn căn nhà nhỏ hơn rất nhiều so với trước kia, hắn từ bé đã được nuông chiều, lập tức giãy nảy khóc lóc: "Mẹ!

Con muốn ở căn nhà lớn của nhà mình!

Con không muốn ở đây!

Con không cần ở đây!"

Nếu là trước kia, mẹ cậu chắc chắn sẽ kiên nhẫn dỗ dành.

Nhưng giờ thì bà đã không còn tâm trí đâu mà dỗ nữa.Công ty cha để lại cho bà đã phá sản, còn nợ một khoản khổng lồ.

Đám chủ nợ đó nào phải người dễ chơi.

Vì sự an toàn của hai mẹ con, bà đành phải bán căn nhà cũ, dùng chút tiền còn lại để thuê chỗ này.Đúng vậy, đến cả tiền mua nhà ở đây bà cũng không có mà chỉ có thể đi thuê.Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, người phụ nữ từng kiêu ngạo tự phụ giờ đã suy sụp hoàn toàn, cả người tiều tụy đi rất nhiều.Nhìn con trai đã cao lớn hơn mình vẫn giống như một đứa trẻ con khóc nháo ầm ĩ, cuối cùng bà không nhịn được nữa mà hét lên: "Con có thể hiểu chuyện một chút được không?!"

Nhưng nếu Du Giang Bằng dễ bảo như vậy, thì đã không đến mức náo loạn như thế.

Thấy mẹ không để ý đến mình, cậu lại bắt đầu đá đồ lung tung, vừa đá vừa hét: "Mẹ đúng là vô dụng!

Con muốn tìm ba!"

Nghe thấy câu đó, sắc mặt mẹ cậu lập tức tối sầm lại.

Bà giơ tay tát về phía Du Giang Bằng, giọng đầy kích động và giận dữ: "Mày dám nhắc lại lần nữa xem!

Mày dám nói lại một lần nữa xem nào!"

Vừa khóc vừa chửi thô tục, cảm xúc của bà gần như đã sụp đổ hoàn toàn.

Bà hối hận lắm...

Hối hận vì sao ngày đó không nghe lời cha mình, để rồi dẫn sói vào nhà!

" Du Cao Vận bị bắt?"

Tề Niệm nghe tin từ Mạnh Chiêu Nam thì kinh ngạc vô cùng, vội vàng hỏi lại: "Anh biết vì sao bị bắt không?"

"Làm sao tôi biết được?

Tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi."

Mạnh Chiêu Nam đáp.Tề Niệm âm thầm suy đoán.

Dù có bỏ vợ bỏ con thì cũng không đến mức bị bắt chứ?

Chẳng lẽ là vì tội trùng hôn?

Dù gì thì hình như Du Cao Vận đã "chết" giả trước đó, mà còn chưa ly hôn với mẹ của Du Học Tài nữa.Thế nhưng không bao lâu sau, Tề Niệm phát hiện suy đoán của mình sai hoàn toàn.Mạnh Chiêu Nam không biết nghe được tin từ đâu, nhưng lại cực kỳ chính xác:
Du Cao Vận... có liên quan đến cái chết của cha vợ mình!Tên này có lẽ cảm thấy bản thân bị cha vợ quản thúc, chèn ép quá mức, không chịu nổi nữa nên đã ra tay độc ác âm thầm tráo thuốc tim của ông thành... viên kẹo đậu đỏ!Tề Niệm nghe xong, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Không biết giờ phút này mẹ của Du Giang Bằng có hối hận không... vì chính tay mình đã đưa sói vào nhà.Du Cao Vận đúng là không còn chút giới hạn nào thật.

Cũng phải thôi, người bỏ vợ bỏ con, ngay cả mẹ ruột cũng không thèm quan tâm như ông ta thì làm gì còn chút giới hạn đạo đức nào đáng để nhắc tới.——Bên kia, hôm nay Du mẫu đi mua đồ ăn về, lúc ngang qua cửa nhà hàng xóm dưới lầu, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.Trên cửa nhà đó bị vẽ bậy bằng mực đỏ, thậm chí còn có cả phân nước đổ lên.

Du mẫu lo lắng khu này không an toàn, liền dò hỏi mới biết, thì ra là hộ mới dọn vào kia thiếu tiền người ta, bị chủ nợ tìm đến tận cửa."

Chủ nhà này cũng thật xui xẻo."

Người hàng xóm biết chuyện nói với Du mẫu: "Nghe nói thấy hai mẹ con kia tội nghiệp quá nên mới cho thuê giá rẻ.

Ai ngờ đâu, hai mẹ con đó ba ngày hai bữa lại cãi nhau, chưa nói đến còn có khoản nợ lớn như thế."

"Nghe bảo chủ nhà định đuổi họ đi rồi.

Đến tiền dọn dẹp vệ sinh cũng không thèm lấy nữa.

Dù sao thì cũng không thể để cái tai họa này tiếp tục ở đây được."

Du mẫu nghe vậy thấy có chút sợ sệt.

Bà vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác.

Huống hồ nhà mình còn có già có trẻ, tránh được thì cứ tránh.Bà lắc đầu, ôm túi thức ăn lên lầu.

Con trai bà giờ đang học năm cuối cấp ba, cần phải ăn uống đầy đủ mới có sức học hành.Dù không phải đi làm kiếm tiền nữa, mỗi ngày bà vẫn tự tay nấu cơm mang vào trường cho con ăn.Vừa bước vào thang máy, bà nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, kèm theo tiếng ném đồ loảng xoảng.

Hình như là chủ nhà đang ném hết đồ đạc của căn hộ kia ra ngoài.Loáng thoáng trong tiếng cãi vã, bà còn nghe thấy một giọng nữ quen quen.

Du mẫu khẽ cau mày, cảm thấy mình có lẽ nghe nhầm.

Khu dân cư lớn như vậy, bà quen ai ở đây chứ?Nhưng bất chấp sự van xin, hai mẹ con Du Giang Bằng vẫn bị đuổi ra ngoài.Đứng trước cửa, nhìn thấy bóng lưng Du mẫu đang lên lầu, hai mẹ con gần như không tin nổi.Đối phương rõ ràng cũng sống ở đây, hơn nữa mới mấy ngày không gặp, mà mẹ của Du Học Tài lại trông trẻ trung lên thấy rõ!Ngược lại, hai mẹ con vốn cao ngạo của họ giờ đây lại trở thành người mà chính họ từng khinh thường nhất.

Thậm chí khi nhìn thấy mẹ của Du Học Tài, họ cũng chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn.Hai mẹ con Du Giang Bằng gần như phát điên.

Còn gì khiến người ta đau đớn hơn việc nhìn thấy kẻ mình ghét trở nên tốt đẹp hơn?Tiếng chủ nhà mắng nhiếc lại vang lên bên tai, mẹ Du Giang Bằng bỗng nhiên ôm đầu, gào thét điên loạn.Người xung quanh thấy thế đều hoảng sợ: "Trời ơi, chắc là lên cơn động kinh rồi đó?"

"Chủ nhà này cũng quá xui xẻo đi..."

Du Giang Bằng nhìn mẹ mình sắp phát điên, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi.

Ba đã bị bắt, nếu mẹ mà cũng hóa điên... thì ai sẽ nuôi hắn?Không biết nếu mẹ cậu nghe được suy nghĩ ích kỷ đó, liệu có thấy... thà phát điên luôn còn hơn không?---Lúc này, Tề Niệm chẳng thể ngờ được, sau mấy ngày ở nhà buồn chán lại nhận được lời mời đi xem đua xe từ Mạnh Chiêu Nam.Tề Niệm nghĩ cũng đang rảnh, mà cậu đã hẹn với Tang Vũ đi chơi mà vẫn chưa có địa điểm nào cụ thể.

Thế là liền hỏi Chiêu Nam xem có thể dẫn thêm người không.

Sau khi được đồng ý, hai người hí hửng quyết định đi "xem thế sự".Đua xe ấy à, từ trước đến nay bọn họ chỉ thấy trên TV thôi!>>> Còn tiếp
 
Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng
Chương 71: Cậu rốt cuộc làm thế nào vậy? ☆


Edit: junieTang Vũ nhìn người đàn ông cao lớn đang ôm Tề Niệm, khí thế của đối phương mạnh mẽ đến kinh người, trên người toát ra khí chất quý phái, ngũ quan sắc bén, rõ ràng là kẻ sinh ra để đứng ở vị trí cao.Thế nhưng, khi anh nhìn Tề Niệm, trong ánh mắt lại tràn đầy ôn nhu.Tang Vũ thầm nghĩ: Thật lòng mà nói, mình có hơi... cảm thấy hai người họ khá hợp nhau."

Lại đây giúp một tay."

Bác tài xế vừa thở hồng hộc vừa trói kẻ gây sự bằng dây thừng, thấy Chử Dung Thời vẫn còn ôm người thì giận dữ nói.Tang Vũ vội vàng đáp: "Tôi tới, tôi tới."

Tề Niệm lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng dùng sức đẩy Chử Dung Thời ra, cậu nhìn đối phương một cái."

Tôi biết, Niệm Niệm chỉ là vừa rồi bị hoảng sợ, không có ý gì khác."

Tề Niệm còn chưa kịp mở miệng, Chử Dung Thời đã lên tiếng giải thích thay cậu, làm cho Tề Niệm cảm thấy càng ngượng ngùng hơn.Tuy rằng đúng là vừa rồi bị dọa thật, nhưng hiện tại Tề Niệm đã bình tĩnh lại.

Cậu sờ sờ vành tai hơi nóng lên của mình, khẽ thở ra một hơi, nhíu mày nói với Chử Dung Thời: "Anh, gã hình như nhận ra em.

Vừa nãy còn gọi tên em nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Chử Dung Thời liền trầm xuống: "Tình cờ gặp sao?"

Tề Niệm gật đầu: "Chắc vậy.

Khi gã gọi tên em, giọng điệu cũng rất bất ngờ, có lẽ không nghĩ tới sẽ gặp em ở đây."

Kẻ gây rối đã bị trói chặt.

Bác tài xế sợ gã vùng thoát nên trói rất kỹ, tên kia phát điên giãy giụa nhưng dây thừng vẫn không hề suy chuyển.Tề Niệm cẩn thận bước tới, nhìn đối phương hỏi: "Anh nhận ra tôi sao?"

"Tề Niệm!

Mẹ nó, mày dám nói không quen biết tao?

Tao thành ra thế này đều là do mày!

Tao nói cho mày biết, dù có thành quỷ tao cũng không tha cho mày!"

Người mà mình hận đến nghiến răng nghiến lợi lại không nhận ra mình, điều đó đối với gã là đòn kích thích quá lớn.

Trông gã như sắp phát điên rồi.Tang Vũ vốn còn đang chăm chú nghiên cứu cách bác tài xế trói người, thấy gã nổi điên liền vội vàng lùi lại một đoạn.Tang Vũ nói: "Gã tóc tai bù xù, mặt cũng bị che hết, hay là vén tóc gã lên xem thử?

Biết đâu thật sự quen."

Chử Dung Thời nhìn sang bác tài, đối phương lập tức lộ rõ vẻ chán ghét, vén tóc tên gây rối lộ ra gương mặt đầy râu ria xồm xoàm.Trông gã như đã rất lâu không rửa mặt, bẩn thỉu đến kinh người.

Nhưng điều đó cũng không cản trở Tề Niệm nhận ra gã.

Cậu trợn tròn mắt, kinh ngạc gọi: "Hàn Kiệt!"

Không phải chính là tên Hàn Kiệt, kẻ từng vu oan cho Lữ Trạch ăn trộm, suýt chút nữa ép Lữ Trạch đến chết sao?Không ngờ hiện tại lại thành ra thế này, Tề Niệm bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp."

Vậy mà mày còn nhớ tao... ha ha ha, mày còn nhớ rõ tao, Tề Niệm!

Tao biến thành thế này, tất cả đều do mày!

Đều là tại mày!"

Hàn Kiệt vừa cười điên loạn vừa gào lên.Bác tài không nhịn nổi nữa, đá cho gã một cú: "Tới nước này rồi mà còn không chịu yên!"

Cuối cùng, Hàn Kiệt bị nhét giẻ vào miệng rồi tống thẳng lên xe đưa đến đồn cảnh sát.Việc tiếp theo, cũng không phải chuyện Tề Niệm và mọi người có thể quản.Sau khi rời đồn, họ đưa Tang Vũ về trước.

Trên đường về, Tề Niệm ngồi cạnh Chử Dung Thời, hơi dịch mông ra xa, có chút không được tự nhiên.Lúc còn có Tang Vũ đi cùng thì không sao, nhưng giờ chỉ còn hai người, Tề Niệm lập tức cảm thấy cả người không thoải mái.Đang miên man suy nghĩ, cậu thấy Chử Dung Thời đưa tay lại gần, theo bản năng muốn tránh, nhưng đầu liền bị một bàn tay to giữ lại.Chử Dung Thời khẽ nhíu mày: "Đừng nhúc nhích."

Tề Niệm nín thở, cảm nhận được đối phương đang vén tóc mình lên,cậubối rối gãi gãi áo: "Anh...anh làm gì vậy?"

"Bên tai bị trầy rồi."

Giọng Chử Dung Thời không vui lắm."

A?

Em chỉ thấy hơi đau, tưởng là do gió thổi..."

Tề Niệm nghĩ lại, lúc nãy Hàn Kiệt ném đá, dù Tang Vũ kịp kéo tránh nhưng có vẻ vẫn sượt qua thật.Về đến nhà, Tề Niệm soi gương thấy tai mình đỏ bừng, đúng là trông khá dọa người.Chử Dung Thời lấy cồn i-ốt ra xử lý vết thương.Ngón tay ấm áp nâng cằm cậu lên, hơi thở lạnh lạnh phả vào mặt làm hàng mi Tề Niệm khẽ run.Chử Dung Thời chú ý thấy, liền nhẹ tay hơn."

Anh... anh đừng nói cho dì biết nha."

Tề Niệm năn nỉ đáng thương, nếu dì biết thì nhất định sẽ lo sốt vó.Chử Dung Thời không nói gì, ném tăm bông đi rồi nhìn cậu.Tề Niệm tưởng anh không nghe, lại gọi khẽ: "Anh?"

"Ừ."

Chử Dung Thời đáp."

Trước mắt đừng gội đầu."

Anh dặn dò.Tề Niệm chớp mắt: "Nhưng mà không gội khó chịu lắm..."

Chử Dung Thời cất đồ, đứng dậy: "Nếu gội thì nhớ cẩn thận.

Gội xong phải cho anh kiểm tra."

Tề Niệm thầm nghĩ mình đâu còn là con nít, nhưng trước sự quan tâm đó lại không thể từ chối, đành ngoan ngoãn gật đầu.Tối hôm đó, cửa thư phòng Chử Dung Thời vang lên tiếng gõ nhẹ.

Một lúc sau, một cái đầu nhỏ ló vào.Chử Dung Thời nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, khiến Tề Niệm càng thêm bối rối, chậm rãi nói: "Em...

đến để anh kiểm tra."

Chử Dung Thời buông bút: "Ừ, lại đây."

Tề Niệm đi tới.Cậu cảm nhận được bàn tay của Chử Dung Thời vén tóc cậu ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai chưa bị thương.Tề Niệm siết chặt tay: Kiểm tra kiểu gì mà đụng chạm kiểu này?Nhưng mà, anh ấy cũng sẽ không...Đang miên man suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp:"Niệm Niệm, đừng chỉ xem anh là anh trai nữa.">>> Còn tiếp
 
Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng
Chương 72: Tin tưởng ☆


edit: junie"Cho nên anh lựa chọn tin tưởng Loan Tông sao?"

Tề Niệm có phần tò mò, nhìn Mạnh Chiêu Nam hỏi."

Đương nhiên, tôi hiểu rõ hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó."

Mạnh Chiêu Nam không hề do dự, khẳng định chắc nịch.Tang Vũ tất nhiên cũng biết chuyện này.

Tuy quen biết Mạnh Chiêu Nam chưa lâu, anh vẫn hiểu được trận chung kết lần này đối với cậu ấy quan trọng đến mức nào.Một lần thắng có thể nói là do vận may, nhưng nếu Mạnh Chiêu Nam tiếp tục chiến thắng ở trận chung kết, thì những kẻ không coi trọng cậu ấy cũng chẳng thể dùng câu "chỉ là may mắn" để đánh giá nữa.Có thể nói, trận chung kết lần này mới là lúc thực sự kiểm nghiệm thực lực của Mạnh Chiêu Nam.Một khi thất bại, cơ hội như vậy sẽ rất khó lặp lại.

Huống chi, còn có không ít người đặt cược vào cậu ấy – nếu thua, hậu quả không chỉ ảnh hưởng đến riêng bản thân cậu ấy mà thôi.Tuy ai cũng biết thắng thua là chuyện bình thường, nhưng với những kẻ mất tiền vì thua cược thì chưa chắc đã còn giữ được lý trí như thế.Vì vậy, việc Mạnh Chiêu Nam lựa chọn tin tưởng Loan Tông khiến Tang Vũ không khỏi bất ngờ.Tang Vũ nhìn cậu, cảm thấy Mạnh Chiêu Nam lúc này có chút khác lạ:
"Em tin hắn chỉ vì hắn là bạn của em sao?"

Mạnh Chiêu Nam lại ngoài dự đoán lắc đầu: "Không.

Dù em không phải bạn bè của hắn, hắn cũng sẽ không làm chuyện đó."

Tang Vũ thoáng nghi hoặc.

Vì sao chứ?

Là vì tin tưởng vào nhân phẩm của Loan Tông ư?"

Hơn nữa, thua thì thua, cùng lắm thì về nhà kế thừa gia nghiệp."

Mạnh Chiêu Nam gác hai tay sau đầu, cố ý tạo không khí nhẹ nhàng, nửa đùa nửa thật nói.Tề Niệm nhìn vẻ ngoài có vẻ bình thản của anh ta, nhưng lại chẳng cảm thấy đối phương thật sự nghĩ như vậy.

Dù gì trước kia, chỉ cần ai nhắc đến chuyện kế thừa gia nghiệp, Mạnh Chiêu Nam chẳng khác gì một con thỏ bị giẫm đuôi, lập tức nhảy dựng lên.Bất chợt, Tề Niệm nhớ tới Khương Dịch – người từng hao tâm tổn trí chỉ để độc chiếm gia nghiệp, giờ lại chứng kiến Mạnh Chiêu Nam thật lòng theo đuổi giấc mộng của mình.Vậy rốt cuộc là người trước quá thực tế, hay người sau quá ngốc?Tề Niệm lắc đầu, cảm thấy mình không hợp để nghĩ về những vấn đề sâu xa như vậy.Chỉ mong Loan Tông đừng khiến Mạnh Chiêu Nam thất vọng.---Trận chung kết hôm nay, Tang Vũ đứng ở khán đài, ánh mắt dõi theo vài chiếc xe đua đang chuẩn bị xuất phát.

Trong đó có một chiếc là của Mạnh Chiêu Nam.Hắn lộ rõ vẻ lo lắng: "Chắc là không sao chứ?"

Tề Niệm an ủi vài câu.

Hai người giống như bao khán giả khác, đều căng thẳng dán mắt vào đường đua.Giọng nói hào hứng của người bình luận vang lên cùng lúc với tiếng hiệu lệnh, mấy chiếc xe đua như những lưỡi kiếm sắc bén, lao vút khỏi vạch xuất phát, phóng nhanh như chớp trên đường đua.Ở một nơi khác, Loan Tông cụp mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay."

Làm theo lời tao nói chưa?"

Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến.Loan Tông đáp khẽ: "Ừ.

Xe của hắn không thể xử lý được khúc cua đột ngột kia."

Đối phương cười khẩy, giọng đầy đắc ý: "Không hổ là dân chuyên nghiệp.

Làm thế này cũng tốt, không ai phát hiện ra có gì bất thường."

Loan Tông im lặng.Có vẻ đối phương đang trong tâm trạng tốt, cười nói tiếp: "Sao thế?

Phản bội bạn bè thấy khó chịu à?

Nhưng mà mày nghĩ lại xem, đó là 100 vạn đó!

Tới lúc đó cầm tiền, ngoan ngoãn câm miệng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì tự biết rõ nhé?"

Loan Tông nhìn về phía đường đua, khẽ nhếch môi: "Biết rồi."

Người bên kia nhíu mày.

Hắn cảm thấy Loan Tông có gì đó không đúng.

Trước đây nghe đến 100 vạn thì kích động lắm cơ mà, giờ lại bình tĩnh quá mức.Chẳng lẽ đang lừa mình?

Nhưng nghĩ kỹ lại, không thể nào, với một kẻ nghèo rớt mồng tơi, tiền học còn phải chạy vạy như Loan Tông, sao có thể từ chối được số tiền lớn như vậy?Nghĩ vậy, hắn yên tâm tắt máy, chờ đợi tin tức tốt tiếp theo.Loan Tông thở ra một hơi sau khi ngắt điện thoại.

Ngón tay vẫn còn run lên.Lúc này, tình hình trên sân càng thêm gay cấn.

Hai chiếc xe phía trước bỏ xa những chiếc còn lại.

Bình luận viên nói như reo hò, khiến khán giả không dám rời mắt khỏi màn hình."

Hiện tại, hai tay đua hàng đầu gần như không phân thắng bại!

Mỗi một động tác của họ đều làm người xem phải nín thở.

Vậy ai sẽ là vương giả thực sự trên đường đua hôm nay đây?"

"Xem kìa!

Mạnh Chiêu Nam hiện đang tạm thời tụt lại phía sau.

Nhưng như chúng ta đều biết, Mạnh Chiêu Nam rất giỏi xử lý các khúc cua bất ngờ để vượt lên đối thủ."

"Vậy lần này, cậu ấy có còn tái hiện kỳ tích như trước không?"

"Hãy nhìn xem!

Đó là khúc cua cuối cùng!"

Ban đầu, Tề Niệm còn thấy người bình luận hơi ồn ào, dễ khiến người khác phân tâm.

Nhưng đến lúc này, cậu nhận ra sự hiện diện của người bình luận cũng có lý.

Bởi lẽ, tâm trạng cậu lúc này đúng là bị dẫn dắt đến nghẹt thở.Mà Tang Vũ còn lo lắng hơn cậu.

Cánh tay bị đối phương nắm chặt đến mức đau điếng, Tề Niệm không nhịn được hít một hơi lạnh.Đau... dùng sức quá rồi.Dưới ánh nhìn chăm chú của cả khán đài, chiếc xe của Mạnh Chiêu Nam như luồng ánh sáng vút qua khúc cua hiểm hóc, bỏ lại chiếc xe phía sau, lao vọt về đích.Chiếc xe kia mãi đến khi Mạnh Chiêu Nam đã dừng lại rồi mới vất vả về đích.Ngay khoảnh khắc đó, cả sân vỡ òa trong tiếng hò reo."

Mạnh Chiêu Nam!

Mạnh Chiêu Nam!"

Tiếng gọi tên cậu còn cuồng nhiệt hơn cả lần trước.Tiếng hò hét vang dội đến mức muốn chấn vỡ màng tai.

Tề Niệm không kìm được cũng hét theo, nhìn Mạnh Chiêu Nam vừa tháo mũ bảo hiểm bước ra khỏi xe, cậu không nhịn được bật cười.Xem ra, Mạnh Chiêu Nam đã không tin sai người.Trong khi đó, tay đua về nhì mặt mày khó coi, thấp giọng lẩm bẩm: "Chết tiệt, bị chơi một vố rồi."

Ở phía khác, nụ cười của Loan Tông còn chưa kịp thu lại thì điện thoại lại đổ chuông liên tục.Hắn do dự một chút rồi bắt máy, không ngạc nhiên khi bên kia là một tràng chửi rủa điên cuồng.

Đối phương gần như phát điên, hận không thể đem toàn bộ những lời lẽ tục tĩu ném hết lên đầu Loan Tông.Hiển nhiên, kết quả lần này khiến hắn ta "thua lỗ hoàn toàn."

Mẹ kiếp!

Mày có biết lần này tao thua bao nhiêu tiền không hả?

Đồ chết tiệt *&#+¥......"

Có lẽ hắn đã cược cho đối thủ của Mạnh Chiêu Nam, người về đích thứ hai kia."

Tôi chưa bao giờ đồng ý với anh."

Loan Tông thở dài một hơi, lần đầu tiên bình tĩnh đối diện với đối phương.Đối phương giận dữ: "Mày đúng là đồ khốn."

Lại là một tràng chửi rủa tục tĩu, nhưng Loan Tông cũng không tức giận.

Dù sao người này lần này thua không ít tiền, e rằng ngay cả quần cộc cũng không còn giữ được?Huống hồ, hắn đã nghe qua những lời còn khó nghe hơn thế.

Với hắn, mấy câu này chẳng là gì cả.Đối phương tiếp tục: "Mày tưởng có quan hệ tốt với Mạnh Chiêu Nam thì giỏi lắm sao?

Tao nói cho mày biết, mày thật nghĩ hắn coi mày là bạn à?

Mày chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!"

Tâm trạng đối phương tệ đến cực điểm, cố tình moi móc điểm yếu của Loan Tông, kiểu như "tao không vui thì ai cũng đừng mong vui vẻ."

"Không."

Loan Tông lúc này đã khác hẳn bình thường, ánh mắt hắn ánh lên một tia sáng: "Dù cậu ấy không phải bạn của tôi, tôi cũng sẽ không làm như vậy.

Anh biết tín ngưỡng là gì không?

Loại người như anh, sẽ không bao giờ hiểu được."

Không ai có thể làm bẩn tín ngưỡng của hắn.

Dù có bị bùn lầy phủ kín, phần tín ngưỡng ấy vẫn lấp lánh trong tim hắn.Loan Tông từng khinh thường những kẻ vì thắng mà không từ thủ đoạn.

Với hắn, muốn thắng thì phải khiến bản thân mạnh lên, phải thắng cho đàng hoàng, quang minh chính đại.Dùng mưu mẹo mà thắng thì sao?

Lừa được người khác, chứ làm sao lừa được chính mình?Điều quan trọng nhất là, nếu thật sự làm theo lời đối phương, vì 1 triệu mà phản bội bản thân, thì cả đời này hắn có lẽ cũng không thể chạm tới đua xe nữa.Như vậy, thà chết còn hơn.Còn về việc người kia có tìm đến gây rắc rối hay không, Loan Tông tạm thời chưa nghĩ tới.Đúng lúc hắn còn đang suy nghĩ, từ phía xa vang lên tiếng gọi: "Loan Tông!"

Hắn theo bản năng siết chặt điện thoại, nhìn về phía Mạnh Chiêu Nam đang cười hớn hở bước lại.Loan Tông cũng bật cười, bước tới gần đối phương: "Chúc..."

Hai chữ còn chưa kịp nói xong, Mạnh Chiêu Nam đã thu lại nụ cười, vung tay ôm cổ hắn siết chặt, giọng hung hăng: "Thằng nhóc này, cũng lắm chiêu đấy chứ?

Mà cái gì cũng không thèm nói!"

Loan Tông hơi hoảng, gương mặt ngăm ngăm hiện rõ vài phần lúng túng.Mạnh Chiêu Nam nheo mắt lại: "Sao?

Giờ vẫn không định nói à?"

Loan Tông liếc nhìn Tang Vũ và Tề Niệm bên cạnh, gãi đầu xấu hổ, cuối cùng vẫn là thật thà khai ra.

Dù sao, cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì."

Ôi, tận1 triệu lận đó nha!"

Đại thiếu gia Mạnh Chiêu Nam gia tài sản hơn trăm triệu lại làm ra vẻ vô cùng khoa trương, cứ như chưa từng thấy qua số tiền đó vậy."

Cậu vì tôi mà từ bỏ 1 triệu, cảm động ghê luôn á!"

"Ờm...

Có thể đừng nói mấy lời như vậy không?"

Loan Tông có tính cách khá ngại ngùng, không chịu nổi kiểu diễn sâu của Mạnh Chiêu Nam."

Quá xấu hổ, thiệt tình."

Loan Tông xoa cánh tay, lúng túng nhìn Tang Vũ và Tề Niệm, nghiêm túc nhấn mạnh: "Tôi không thích con trai, thật đấy.

Còn cậu ấy... thì chưa chắc."

Loan Tông nói xong còn cố tình dừng một chút, liếc nhìn Mạnh Chiêu Nam với vẻ đùa cợt."

Cái quỷ gì!

Cậu dám nói tôi hả!"

Mạnh Chiêu Nam lập tức đè đầu hắn xuống, lén lút liếc sang Tang Vũ với vẻ lúng túng, sau đó giận dữ vò đầu Loan Tông như vò đầu chó. (hahaa...tui nghĩ hai người này dễ có 3 chân với nhau lắm, hint tung phấp phới mà))"Bá đạo!

Cậu đang bá đạo với tôi đó hả!"

Loan Tông bị vò đến xù tóc, nhất thời la oai oái."

Cậu ta mới vừa liếc nhìn anh đó."

Tề Niệm len lén thò đầu ra, tóc mái nhỏ lay động theo, thì thầm với Tang Vũ."

Hở?

Em nhìn nhầm rồi đi?"

Tang Vũ vội phủ nhận.

Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn để lộ vài phần lúng túng.Tề Niệm như nhìn ra được điều gì, ngạc nhiên đến há cả miệng.Không phải chứ, hai người này...

Từ trước tới nay quả thật rất hay liên lạc."

Thấy chưa?

Tôi đã nói hắn sẽ không làm chuyện đó mà."

Mạnh Chiêu Nam lúc này đúng là thần thanh khí sảng.Trước đó còn tập trung để thi đấu, lại biết chuyện Loan Tông bị người xấu dụ dỗ bởi 1 triệu, dù rất tin tưởng bạn mình nhưng vẫn không tránh được cảm xúc bị ảnh hưởng.Giờ cuộc thi đã xong, biết Loan Tông không phụ lòng tin của cậu, Mạnh Chiêu Nam mà không vui mới là lạ.Còn mấy kẻ dám uy hiếp Loan Tông?

Trong mắt cậu chẳng qua chỉ là hổ giấy, xử lý xong là sẽ tự động an phận.Mạnh thiếu gia chẳng hề để vào mắt.---"Niệm Niệm, có tin vui này, anh hai ngốc của con sắp về rồi đó~"
Chỉ nghe giọng Ninh Mẫn ngân vang đầy phấn khởi cũng đoán được tâm trạng bà đang cực kỳ tốt.Dù sao đã lâu không gặp con trai thứ hai, sao có thể không háo hức?Nhưng vừa nhắc đến con trai, Ninh Mẫn lại nhớ đến con gái Chử Thiên Nghiên đang ở nước ngoài: "Con nói xem, chị con trước nói nghỉ đông sẽ về, kết quả lại bảo có cơ hội thực tập, không muốn bỏ lỡ nên chắc nghỉ đông này cũng không về nữa."

Có thể thấy lần này cơ hội thực tập với Chử Thiên Nghiên rất quan trọng.

Rõ ràng cô đã đặt vé về nước, sắp đến ngày rồi vậy mà giáo sư bất ngờ báo có một cơ hội quý giá.Dù rất muốn về thăm nhà sau gần một năm, nhưng cô không nỡ từ bỏ cơ hội này.

Sau bao đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định ở lại.Mọi chuyện đều ổn cả, chỉ có Ninh Mẫn là không yên tâm.

Thiên Nghiên còn đặc biệt nhắn cho Tề Niệm, nhờ cô an ủi mẹ giùm."

Dì à, con thấy chị có thể nhận được cơ hội này, nhất định là rất giỏi."

Tề Niệm biết không thể để dì mãi chìm trong buồn bã, phải nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý.Quả nhiên, Ninh Mẫn vừa nghe liền cười rạng rỡ, khen con gái không tiếc lời:
"Đúng đúng, dì nghe nói giáo sư của chị con chỉ chọn một người trong mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ.

Vậy là đủ biết cơ hội này quý giá cỡ nào rồi."

"Vâng vâng!

Với lại nếu dì cứ ép chị về nước, chị ấy hiếu thuận như vậy, chắc chắn sẽ nghe lời mà về mất."

Tề Niệm cố tình giở trò ngược tâm, bày ra dáng vẻ đưa ra cao kiến.Con người mà, thường phản ứng theo bản năng ngược lại.

Nếu cứ nói mãi cơ hội khó có được thì dì sẽ càng tiếc, càng muốn con gái về.Nhưng nếu nói thẳng là "con về đi", thì lại càng khiến người làm mẹ thấy khó xử.Quả nhiên, Ninh Mẫn do dự một lát rồi lắc đầu: "Không được không được, cơ hội thế này hiếm có, không thể vì chuyện nhà mà trì hoãn tiền đồ của chị con được.

Sau này tốt nghiệp về nước làm việc cũng có nhiều cơ hội, thiếu gì lần gặp mặt này."

Tề Niệm trong lòng gật gù: "Ừm ừm, đúng thế thật."

Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thở dài: "Vậy... cũng đành vậy."

Không ngờ Ninh Mẫn lại quay sang an ủi Tề Niệm ngược lại, khiến cậu cũng có chút ngượng ngùng.Đang nói chuyện thì Chử Chấn không biết từ đâu xuất hiện, thở dài: "Haizz, Thiên Nghiên thật không về à?

Con nói xem, Tết Âm Lịch là ngày quan trọng nhất, sao lại không về chứ?

Đã gần một năm không gặp rồi..."

"Đi đi đi!

Con gái chúng ta có tiền đồ như vậy, ông đừng có kéo chân sau của nó."

Ninh Mẫn không vui, nghiêm giọng:
"Không được nói lung tung với Thiên Nghiên nghe chưa?

Nếu con bé vì ông mà từ bỏ cơ hội để về nước, tôi sẽ không để yên đâu."

Chử Chấn: "...Hả?"

Không phải chứ, bà trước đó đâu có thái độ này?Chử Chấn ngơ ngác, vẻ mặt uất ức, tâm trạng rối bời.Tề Niệm nhìn bộ dạng của ông, trong lòng không nhịn được mà cười trộm.

Tuy rằng chú cậu nhìn rất thảm nhưng mà cậu thật sự không nhịn được cười.Khổ sở thì khổ sở, nhưng việc Chử Thiên Hằng trở về nhà vẫn coi như là chuyện vui.Dì Ninh Mẫn là nội trợ trong nhà – đã chuẩn bị đầy đủ những món Chử Thiên Hằng thích ăn, chỉ đợi hắn quay lại.Buổi tối, tiếng còi xe vang lên, là Chử Thiên Hằng đã về.

Sau một thời gian không gặp, màu tóc của hắn lại thay đổi, lần này là tóc cam.Nhìn mái tóc hoàn toàn mới của hắn, Tề Niệm không khỏi hoài nghi, có phải anh hai của cậu xác định sai thời gian khi đi nhuộm tóc hay không...Nhưng mà, mấy đứa nhỏ trong nhà đều thừa hưởng nước da trắng lạnh của Ninh Mẫn, cho nên dù là mái tóc tối màu như vậy, nhuộm lên đầu Chử Thiên Hằng vẫn toát lên một sức hút khác biệt.Tề Niệm còn đang âm thầm cảm thán về nhan sắc của anh hai thì đột nhiên một bàn tay xoa mạnh lên đầu cậu.

Tề Niệm còn chưa kịp phản ứng thì gò má đã bị xoa vài cái, sau đó đối phương cười khẽ: "Ha ha, cảm giác sờ vẫn tốt như xưa."

Tề Niệm đầy mặt oán khí: "......"

Đáng tiếc hôm nay anh cả cậu phải tăng ca, nếu không cậu nhất định sẽ tố cáo hành vi này thật lớn tiếng.Mà nói đi cũng phải nói lại, thật không khoa học chút nào!

Anh hai cậu rõ ràng bị dị ứng với lông chó, sao lại không dị ứng với tóc cậu?

Nếu thật sự dị ứng thì còn dám xoa tóc như đang vuốt lông chó thế kia?Ơ?

Khoan đã... nghe sao thấy kỳ kỳ? =)))))))Đang suy nghĩ, thì thấy Chử Chấn nheo mắt nhìn mái tóc của Chử Thiên Hằng, ông tháo kính ra rồi hỏi: "Con nhuộm cái gì đây?

A Mẫn à, tôi bảo sao trông quen mắt thế, chẳng phải giống cái máy sấy heo hồng nhạt mà Niệm Niệm hay xem à?" ( ê nha, tui quên cái này rồi)Tề Niệm: "......"

Con không có thích xem cái đó mà!Chử Thiên Hằng càng thêm bất lực: "Ba, đây là màu cam, không phải hồng nhạt!"

Chử Chấn: "Có khác gì đâu."

Tề Niệm: "Phụt ha ha ha......"

Không hổ là chú của cậu, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên!Đối mặt với ánh mắt sâu xa của Chử Thiên Hằng, Tề Niệm làm như không thấy gì cả."

Mau ăn cơm đi.

Lớn đầu rồi mà còn đấu võ mồm với con nít."

Ninh Mẫn cuối cùng cũng phải ra tay điều hoà không khí gia đình.Bà lại gọi Tề Niệm: "Niệm Niệm, gọi điện cho anh con xem có về được không, không về kịp thì khỏi đợi."

Tề Niệm: "......"

Ninh Mẫn nhìn cậu: "Sao vậy?"

Sợ bị phát hiện gì đó, Tề Niệm ngoan ngoãn cầm điện thoại gọi cho Chử Dung Thời.

Không biết có phải chột dạ không, cậu còn lén chọn một góc khuất mới dám gọi.Vừa bấm gọi, điện thoại đã được kết nối khiến Tề Niệm hoài nghi, anh cậu rốt cuộc có đang bận không vậy?Không đợi đầu bên kia lên tiếng, Tề Niệm đã vội nói: "Anh, dì hỏi anh có về ăn cơm được không!"

Chử Dung Thời im lặng một chút rồi cười nhẹ: "Chắc không kịp về, mọi người cứ ăn trước đi."

Tề Niệm hơi mất tự nhiên, xoa xoa tai: "Vâng, em biết rồi, vậy em cúp đây."

Không để anh kịp nói gì thêm, Tề Niệm lập tức tắt máy, rồi thở dài một hơi.Cào cào tường, a a a, chỉ là cười một cái thôi mà, có cần phải căng vậy không!"

Tề Tiểu Niệm~"Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh làm Tề Niệm giật nảy mình.

Quay đầu lại, thì thấy anh hai cậu không biết từ khi nào đã đứng cạnh bên, chậm rãi nhìn cậu."

Anh làm gì vậy!

Làm em sợ muốn ch·ết!"

Tề Niệm vỗ ngực, chủ động giành lại quyền kiểm soát."

Anh còn muốn hỏi em đấy.

Gọi một cuộc điện thoại mà lâu thế?

Mẹ kêu anh ra giục em."

Chử Thiên Hằng nhìn mặt cậu hồng rực, đưa tay chọc chọc: "Gọi điện thôi mà mặt đỏ như mông khỉ."

Tề Niệm: "......"

Mặt cậu đỏ đến thế à?Tề Niệm lườm nguýt, bực dọc lầm bầm: "Ai thèm anh lo!"

Nói xong liền quay về bàn ăn.Chử Thiên Hằng đi chậm phía sau, bỗng hỏi: "Em vừa rồi thật sự gọi cho anh cả?"

Tề Niệm ngây ngô không nhận ra gì khác lạ, xoa xoa mặt nhỏ rồi đáp: "Đương nhiên, anh ấy bảo không về được, bảo tụi mình ăn trước."

Chử Thiên Hằng thấy cậu nói tự nhiên như vậy, cũng chẳng giống đang nói dối, nheo mắt lại.

Chẳng lẽ là anh nghĩ sai?Ừm...

Dù sao thì tên ngốc này vốn đã dễ đỏ mặt.Mấy người ngồi ăn cơm.

Tề Niệm nhìn anh hai hiếm khi không phải kiêng ăn kiêng uống, thuận miệng hỏi: "Anh hai, dạo này anh không có công việc gì à?

Sao đột nhiên về nhà thế?"

Tề Niệm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Anh hai cậu là lưu lượng hàng đầu đấy, mà giờ đang mùa đông, bình thường không phải nên bận rộn sao?

Thế mà vẫn có thời gian về nhà nghỉ.Chử Thiên Hằng cắn ống hút, chậm rãi liếc cậu: "Ai thèm em lo?"

Tề Niệm: "......"

Cậu chỉ hỏi một câu thôi mà!Thái độ của anh hai càng khiến cậu cảm thấy không bình thường.Tề Niệm có chút lo, liền mở Weibo xem thử.

Anh hai vẫn hot như trước, gần đây cũng không có tin đồn tiêu cực gì.Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều?Đang định thoát Weibo thì ánh mắt cậu dừng lại ở một bài viết của tài khoản marketing.Đọc xong nội dung, Tề Niệm suýt nữa thì cười phá lên, xem kìa, tài khoản này lại nói anh hai cậu sắp hợp tác với Tống Tiêu Minh quay một show tổng hợp đình đám, còn là khách mời cố định?!Ha ha ha, sao có thể chứ.

Với thái độ của anh hai đối với Tống Tiêu Minh mà nói, nếu thật sự có chuyện hợp tác này, không phải đã tức tốc chạy về nhà rồi sao?Nhưng nghĩ đến đây, nụ cười của Tề Niệm bỗng cứng lại.

Không ổn... anh hai cậu đúng là vừa về nhà thật.Trời ơi, chẳng lẽ tin tức kia lại đúng?!Tề Niệm run rẩy.Nghi ngờ khiến cậu cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Cuối cùng, cậu ngồi dậy, quyết định đi uống chút nước.Vừa ra khỏi phòng, liền thấy một bóng đen đang lặng lẽ xuống lầu.

Cậu bật đèn pin, lập tức đối mặt với... anh hai đang mặc đồ đen toàn thân.Tề Niệm tròn mắt: "anh hai, anh làm gì vậy?"

Không biết có phải ảo giác không, nhưng Chử Thiên Hằng nhìn có hơi chột dạ: "Anh định về phòng ngủ, nhóc con đừng hỏi nhiều thế."

Tề Niệm: "......"

Cậu giơ điện thoại soi kỹ từ đầu đến chân bộ đồ đen tuyền của anh hai, nghi ngờ hỏi: "Anh nghĩ em sẽ tin lời đó à?"

Chử Thiên Hằng: "......"

Hắn lườm cậu: "Anh ra ngoài một chút."

Ngày thường Tề Niệm sẽ không xen vào, nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi và bài viết marketing kia, cậu không thể không nghi ngờ đêm nay có chuyện mờ ám.Cậu giơ tay: "Em cũng đi."

Chử Thiên Hằng: "......"

Tề Niệm: "Lỡ anh ra ngoài một mình bị paparazzi chụp thì sao?

Có em còn có thể giải thích được."

Không biết nhớ đến điều gì, Chử Thiên Hằng mềm giọng xuống, khẽ cười: "Anh phát hiện em càng ngày càng mồm mép."

Tề Niệm coi như được khích lệ.Thế là Tề Niệm cũng thay quần áo, cùng anh hai ra ngoài.Hai người đến hội sở tư nhân của nhà mình.

Vừa bước vào, liền có một người đàn ông trung niên bước ra, vẻ mặt ngượng nghịu: "Ôi, phiền đến cậu Chử rồi, nếu không có cách khác, tôi cũng chẳng muốn làm phiền cậu giữa đêm thế này."

Chử Thiên Hằng lườm ông ta một cái, không khách sáo: "Lời này nói muộn rồi."

Tề Niệm tò mò ló đầu, thấy rõ người sau thì suýt hét lên, trời ơi, chẳng phải người đại diện của Tống Tiêu Minh sao?!Dường như để xác nhận suy đoán, người đại diện dẫn họ đến ghế sô pha, bất đắc dĩ nói: "Khuyên thế nào cũng không nghe, không hiểu sao uống say rồi lại như biến thành người khác.

Tôi sợ bị paparazzi chụp được rồi lại đưa tin linh tinh."

Tề Niệm trừng to mắt.

Trên sô pha chính là Tống Tiêu Minh, mặt đỏ như gấc, rõ ràng là say bí tỉ.Chử Thiên Hằng tiến tới, không khách khí đá một phát vào người anh ta: "Dậy đi, đừng có giả ch·ết."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back