Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 50



Trưởng làng Dương Sơn đảo mắt tìm kiếm vị trí của nhà Tô Vệ Quân.

Hàn huyên vài câu không mặn không nhạt, người làng Tô Gia liền chiếm vị trí bắt đầu khuân đồ xuống, nhà Tô Vệ Quốc cũng không ngoại lệ.

Họ vẫn lái chiếc xe bánh mì cũ nát của Tô Hàm, chiếc xe này đã bị đập vỡ cửa và kính ở thị trấn, thân xe chỗ nào cũng lồi lõm, may là vẫn có thể chạy bình thường.

Họ mang theo hai con cá trắm lớn gần tám mươi cân, khoảng một trăm cân khoai lang khô, còn có một ít đậu đũa muối chua và củ cải khô, không mang theo một chút lương thực nào.

Ngoài những đồ ăn này, còn có vật tư do Tô Hàm mang về từ bên ngoài.

Thuốc lá rượu trà, dầu muối nước tương giấm, khăn giấy, đồ dùng vệ sinh phụ nữ, nến pin đèn pin, hương muỗi, kim chỉ... Có thể nói những thứ này mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ cũng được, đầy đủ không chê vào đâu được.

Tối hôm đó Tô Hàm và em trai đi ăn tối ở chỗ anh Từ, Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga kiểm kê vật tư, kiểm kê đến ngây người, con gái đây là cướp sạch một cửa hàng tạp hóa sao?

Nhưng ngay sau đó lại vui mừng, nhiều như vậy, đầy đủ như vậy, nhà mình dùng không hết, vừa vặn có thể mang đến làng Dương Sơn đổi đồ.

“Vệ Quốc, nhà ông đồ nhiều thật đấy, hôm nay nhất định kiếm được nhiều lắm!” Người trong làng trêu chọc.

Tô Vệ Quốc nhận hết: “Không có cách nào, con gái tôi tìm về được, đồ dùng không hết đành phải mang ra đổi, ông cũng xem thử đi, tôi giảm giá cho ông!”

“Tôi có ngốc không, từ xa lặn lội đến đây đổi với ông! Thôi tôi cũng đi bày hàng đây.”

Mọi người bày ra những thứ không giống nhau nhưng có một điểm giống nhau, đó là rất ít nhà mang lương thực thực sự ra.

Phải nói rằng, suy nghĩ của mọi người đều na ná nhau, đều muốn dùng những thứ mình không dùng hết, không dùng đến để đổi lấy đồ ăn, đều là những lão nông rồi, đều biết tầm quan trọng của thức ăn, bây giờ không tích trữ nhiều đồ ăn đồ dùng mới là kẻ ngốc.

Có người làng Tô Gia xuống núi tìm vật tư, trở về cũng sẽ trao đổi với người trong làng, đồ ăn dưới núi không dễ tìm rồi, những thứ không ăn được thì vẫn có thể tìm được một ít, cho nên đồ dùng hằng ngày của người trong làng đúng là thiếu thốn hơn so với trước mạt thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không dùng được.

Trưởng làng Dương Sơn nhìn những vật tư mà người làng Tô Gia bày ra, khóe mắt giật giật.

Trưởng làng Tô Gia nhìn những vật tư mà người làng Dương Sơn bày ra, nụ cười trên khóe miệng cũng cứng đờ.

Đại đa số những thứ mà người làng Dương Sơn bày ra đều là dược liệu, sau đó là mật ong, cuối cùng mới là một ít đồ rừng khô, có một số quầy hàng còn treo bảng giấy nói chỉ chấp nhận giao dịch bằng lương thực, giá trao đổi ghi trên đó không hề thấp.

Đều muốn vặt lông cừu của đối phương, có thể tưởng tượng được cuối cùng sẽ không ai như ý.

Tô Hàm liếc mắt một cái, ngồi im trên chỗ của mình, tâm trạng cô vẫn khá thoải mái.

Bây giờ mới mạt thế được hai tháng, cho dù mọi người thiếu đồ dùng hằng ngày thì cũng không đến mức thiếu thốn, cô biết hôm nay sẽ không đổi được bao nhiêu đồ ăn, vốn dĩ là nhắm vào dược liệu mà đến.

Không gian có thể bảo quản tươi, dược liệu chế biến tốt có thể bảo quản rất lâu. Mật ong ở đây cũng không tệ, có lẽ có thể tích trữ thêm một ít mật ong.

“Những gia vị này của các người bán thế nào?”

Người làng Dương Sơn đến hỏi, hàng hóa của nhà Tô Hàm và Tần Việt là đầy đủ nhất, thu hút sự chú ý nhất.

Tô Vệ Quốc liền nói: “Trao đổi, dùng đồ săn bắt hoặc dược liệu đều được.”

Người đến lật xem, lấy một túi giấy vệ sinh cuộn gồm mười hai cuộn: “Tôi lấy một túi, đổi cho anh hai cân xuyên tâm liên được không?”

“Ít quá, thứ này bây giờ dùng một cuộn là ít đi một cuộn, thành phố đã bị thây ma bao vây rồi, đi đâu tìm giấy vệ sinh cho anh?”

Tô Vệ Quốc mặc cả, cuối cùng giao dịch thành công với năm cân dược liệu xuyên tâm liên.

Lần lượt có người đến mua, lượng giao dịch đều không nhiều.

Cô còn làm một thùng trà sữa để bán, thứ này người làng Dương Sơn chất phác tiết kiệm bình thường vốn không có thói quen tiêu dùng, bây giờ càng không có ai để mắt đến, chỉ có mấy đứa trẻ mười mấy tuổi để mắt đến, lén lút lấy trộm mấy cây dược liệu từ nhà đến đổi, mỗi đứa một cốc lén lút chui vào rừng uống trộm.

“Cha, con sang bên kia xem.”

“Đi đi đi, ở đây cha tự trông được.”

Tô Hàm đi dạo khắp nơi, đồ rừng ở đây rất đắt, sau khi hỏi giá cô quyết định thà gặm khoai lang khô, hai củ là no căng.

Nếu không thì cô cũng sẵn lòng gặm thức ăn cho mèo cho chó, dù sao trong đó cũng có thịt, cô đã ăn thử hai viên, vị như bánh quy, cũng không tệ. Giá mật ong thì thấp hơn một chút nhưng đắt hơn rất nhiều so với giá của chú Năm ở làng Tô Gia, chú Năm bán năm cân mật ong đổi một cân gạo, ở đây một cân mật ong đổi một cân gạo.

Vậy thì thôi vậy, không đổi nữa, mùa thu hoạch vẫn chưa đến, lương thực trong nhà phải tiết kiệm ăn. Nếu trước khi thu hoạch mà thảm họa trong lời giới thiệu của tiểu thuyết ập đến thì không phải là bó tay sao? Trước khi thu hoạch, tuyệt đối không được tiêu xài hoang phí, phải cẩn thận cầu ổn.

Vừa định đứng dậy quay về quầy hàng của mình, đột nhiên Tô Hàm nhìn thấy Tô Nguyên theo sau trưởng làng Dương Sơn đi ngang qua cô, cô đang ngồi xổm xem đồ, Tô Nguyên hẳn là không nhìn thấy cô.

Nghe trưởng làng Dương nói “Bà đồng đang đợi cháu...” cô liền động lòng, cảm thấy mình phải đi theo xem thử.

Chuyến này, cô vốn đã ôm ý định gặp bà đồng. Cuộc đời cô, trong lời giới thiệu của “Nữ hoàng mạt thế giáng lâm.” chỉ tóm tắt bằng một câu, sau đó cô dần dần phát hiện ra đằng sau tất cả những chuyện này đều có bóng dáng của bà đồng, cô rất khó không nghi ngờ động cơ của bà đồng đó.

Bây giờ thấy trưởng làng Dương Sơn dẫn Tô Nguyên đi gặp bà đồng, cô không khỏi cảnh giác.

Đi theo sau, cô thấy trưởng làng Dương Sơm dẫn em gái vào một tòa nhà ba tầng, cửa sổ của tòa nhà đều được che bằng vải đen, phù hợp với lời đồn mà trước đây Tô Hàm nghe người trong làng nói, nhà của bà đồng dùng vải đen che cửa sổ.

Cô trực tiếp tiến lên gõ cửa, xin vào thăm.

Một cô bé mười mấy tuổi ở cửa nghiêng đầu nhìn cô: “Bà đồng đang tiếp khách, chị gái đợi một chút nhé.”

“Người khách bên trong là em gái ruột của tôi.”

Tô Hàm đưa cho cô bé một viên kẹo: “Có thể giúp tôi hỏi một chút không? Tôi tên là Tô Hàm, em nói với bà đồng, bà ấy nhất định biết tôi.”

“Được rồi, vậy chị đợi một chút nhé.”

Trong nhà, vừa nhìn thấy Tô Nguyên, nụ cười trên mặt bà đồng lập tức biến mất, còn lảo đảo suýt ngã.

“Bà đồng!”

Trưởng làng Dương Sơn giật mình, không phải đây là khách mà bà đồng muốn gặp sao?

Sao vừa dẫn vào, bà đồng đã như nhìn thấy ma, mắt trợn tròn, lùi lại mấy bước suýt nữa ngã.

Ông vội vàng tiến lên đỡ, bà đồng ngồi xuống, đẩy trưởng làng Dương ra, mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyên: “Con là Tô Nguyên?”

“Vâng.”

Tô Nguyên ngơ ngác: “Không phải bà gọi cháu đến gặp bà sao?” C

ha mẹ thấy trưởng làng Dương Sơn đến đón cô ấy thì rất vui, nói hồi nhỏ bà đồng rất tốt với cô ấy, rất chăm sóc cô ấy, bảo cô ấy mau đến bái kiến, sao cô ấy thấy bà đồng như không chào đón mình vậy?

Bà đồng th* d*c: “Không đúng, con không đúng, sao lại thế này, không nên như vậy!”

Bà lẩm bẩm, như thể tín ngưỡng mà bà luôn tin tưởng đã sụp đổ, cả người thậm chí còn run rẩy.

Biểu hiện của bà đồng thật sự khiến người ta sợ hãi, trưởng làng Dương Sơn sợ hết hồn:

“Bà đồng! Bà không sao chứ?”

Bà đồng chính là trụ cột tinh thần của cả làng, bà thậm chí còn tính ra được thiên tai, tổ chức tế lễ cầu xin tổ tiên phù hộ, rất nhiều dân làng trở về tế lễ đã thoát nạn, những người ở lại bên ngoài có người may mắn chạy thoát về, có người đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 51



Có bà đồng, thôn Dương Sơn của họ mới có thể sống sót, bà không thể xảy ra chuyện được.

“Con lại đây, lại đây cho ta xem nào--” Bà đồng lại đẩy tay trưởng làng Dương Sơn ra, kiên trì đưa tay về phía Tô Nguyên.

Tô Nguyên nào từng thấy trận thế này, cô ấy không tin vào ma quỷ, chỉ là không chịu nổi cha mẹ bên tai lải nhải nói bà đồng thần bí lợi hại thế nào, kết quả bà đồng này quá đáng sợ rồi! Y hệt mụ phù thủy già trong phim, cô ấy không nhịn được lùi lại hai bước.

Đúng lúc này, cô bé đẩy cửa bước vào, vén tấm vải đen dày lên nhìn vào: “Bà đồng, có một người tên Tô Hàm nói muốn gặp bà, bảo là chị gái của cô gái này.”

“Chị gái tôi đến sao?” Tô Nguyên mừng rỡ.

Bà đồng khàn giọng hít sâu một hơi rồi rụt tay lại: “Cho cô ta vào đi.” Bà phải xem, xem cho kỹ, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.

Tô Hàm đi vào, không khí trong căn phòng này rất tệ, đầu thu đã treo rèm cửa màu đen dày, mùi hương khói pha lẫn với mùi thuốc bắc cùng một thứ mùi không biết là gì nữa, ngửi vào khiến người ta choáng váng.

Cô nhìn bà đồng, bà đồng cũng nhìn cô, ánh mắt đó không thể gọi là thân thiện, thậm chí không thể gọi là ánh mắt nhìn người sống.

Cô cảm thấy ánh mắt của bà đồng như muốn lột da lột thịt cô ra, điều này khiến cô rất khó chịu, mồ hôi sau lưng túa ra.

Nhưng cô không biểu hiện gì trên mặt, Tô Nguyên phá vỡ sự yên tĩnh này, cô ấy vui vẻ tiến tới nắm tay Tô Hàm: “Chị đến đây làm gì? Có phải đến đón em không?”

“Chị cũng có chuyện muốn hỏi bà đồng, còn em? Em nói xong chuyện của mình chưa?”

Tô Nguyên hơi thất vọng: “Ồ, chưa, bà đồng bảo muốn gặp em, còn chưa nói chuyện chính.”

“Vậy em nói chuyện chính của em trước, chị đợi một lát.”

Tô Nguyên nhìn về phía bà đồng nhưng thấy mắt bà đồng cứ nhìn chằm chằm chị gái, cô ấy không khỏi sợ hãi, thêm vào đó không khí trong này u ám, mùi lại khó ngửi, cô ấy không muốn ở lại đây nữa, vì thế đành lấy hết can đảm hỏi:

“Bà đồng, bà tìm cháu có chuyện gì?”

Bà đồng vẫn nhìn Tô Hàm, miệng lẩm bẩm, nhãn cầu chuyển động điên cuồng, đôi mắt đục ngầu trở nên đen kịt, kết hợp với hơi thở kỳ quái của bà khiến Tô Nguyên dựng tóc gáy, nắm chặt cánh tay Tô Hàm.

Trưởng làng Dương Sơn thì đã quen rồi, nhỏ giọng giải thích:

“Đây là bà đồng đang vận công, các cháu đợi một lát, đừng giục.”

Nói vậy nhưng chính ông cũng nắm chặt tay. Ông biết bà đồng đã lâu lắm rồi không vận công, từ sau khi dự đoán được thiên tai, bà đồng nói rằng việc dò xét thiên cơ làm tổn thương căn cơ, thậm chí xem tướng, bói toán cũng không xem nữa.

Bây giờ đột nhiên vận công, cũng không thắp hương, cầu nguyện trong phòng tĩnh tâm, chẳng chuẩn bị gì cả, cứ thế ngồi trong phòng khách vận công? Trưởng làng Dương Sơn không khỏi lo lắng trong lòng.

Nhìn bà đồng, Tô Hàm đột nhiên không sợ nữa, tự tìm một cái ghế ngồi xuống.

Cô vừa động đậy, mắt bà đồng cũng theo cô mà động, cánh tay Tô Nguyên nổi da gà, cô ấy xoa xoa cánh tay lại gần Tô Hàm: “Chị, hay là chúng ta đi trước đi?”

“Chị muốn đợi một lát, em sợ thì đi trước đi, không thì đợi chị ở ngoài cửa.”

“Vậy em đợi chị ở đây vậy.”

Bà đồng hét lớn một tiếng, mắt mở to hơn, Tô Hàm thấy màu đen trong mắt bà như nước rút đi, sắc mặt trở nên xanh xao, lúc này trông giống như người chết.

Nhưng bà rõ ràng vẫn sống, nhãn cầu chuyển động, nhìn Tô Hàm hai giây, rồi mí mắt lật lên ngất đi.

“Bà đồng! Tiểu Nha! Mau đi gọi người, bà đồng ngất rồi!

Tô Nguyên, cháu và chị cháu ra ngoài trước đi!”

Trưởng làng Dương Sơn đỡ bà đồng, bế bà vào phòng đặt lên giường.

Ông ra lệnh đuổi khách, Tô Hàm cũng biết lúc này không thể làm gì, đành dẫn Tô Nguyên ra ngoài. Tiểu Nha chạy ra ngoài gọi người, Tô Hàm thấy rất nhanh đã có người chạy vào nhà bà đồng, Tô Nguyên hơi lo lắng:

“Bà đồng sẽ không sao chứ? Bà ấy trông đáng sợ quá.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 52



“Chị cũng không biết, lát nữa hỏi trưởng làng Dương Sơn vậy.”

Tô Hàm trở về quầy hàng, thấy Tô Vệ Quốc đã đổi được không ít thuốc bắc, hàng hóa trên quầy cũng ít đi một ít, điều khiến cô bất ngờ là thùng trà sữa đã vơi đi một nửa.

“Vừa nãy có một đám trẻ con đến, mua không ít trà sữa, cũng lạ thật, thứ này chẳng phải chỉ là nước ngọt thôi sao, sao trẻ con lại thích thế, đúng là phá gia chi tử, thôi con ngồi đi, cha ra ngoài duỗi chân tay một chút, ngồi tê hết cả người rồi.”

Tô Vệ Quốc hơi ngượng ngùng nhường chỗ cho Tô Hàm, để cô ngồi vào đó. Tô Hàm thấy băng vệ sinh đã hết một nửa, trong lòng hiểu rõ, không nói gì mà ngồi xuống.

“Thiên Bảo đâu?”

“Nó đi chơi chưa về, ôi cha thấy nó rồi! Thiên Bảo! Tô Thiên Bảo về đây cho cha!”

Tô Thiên Bảo đang chơi vui vẻ với đám trẻ trong làng, nghe Tô Vệ Quốc gọi, miễn cưỡng trở về: “Cha, con chỉ chơi một lát thôi.”

“Chơi cái gì mà chơi! Ồ, b.ắ.n ná à, lỡ như b.ắ.n trúng người thì sao, ngoan ngoãn ngồi đây với chị con đi!”

Sắc mặt Tô Vệ Quốc tối sầm, Tô Thiên Bảo có chút sợ, thế là tủi thân bê một cái ghế nhỏ ngồi xuống. Thấy Tô Hàm đang ngẩn người, cậu hỏi:

“Chị đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì. Chị đang nghĩ hôm nay đổi được ít thịt quá, toàn là thuốc bắc, giá mật ong ở đây cũng không hợp lý.”

“Đúng vậy, thịt bọn họ bán đắt quá, nửa con nai mà đòi hai trăm cân lương thực! Không ăn thịt thì không c.h.ế.t nhưng không ăn cơm thì sẽ c.h.ế.t đói.”

Tô Vệ Quốc rất không hài lòng, cảm thấy người dân làng Dương Sơn không thật thà: “Cá trắm to của chúng ta, chẳng lẽ không ngon hơn đồ rừng sao?

Vừa nãy có một người nói muốn dùng hai mươi cân xuyên tâm liên đổi một con cá của chúng ta, cha khạc nhổ đuổi đi, sao lại có thể nói ra lời như vậy được chứ?

Nếu anh ta nói lấy hai mươi cân thịt thú rừng đổi thì còn tạm được, cá của chúng ta một con nặng tới bốn mươi cân! Nếu không phải ăn ngán rồi, cha mới không nỡ lấy ra đổi đâu!”

Càng nói càng tức, Tô Vệ Quốc vặn nắp bình nước uống một ngụm nước lọc để hạ hỏa.

Tô Hàm đi sờ cá trong thùng, thấy chúng vẫn còn nhảy tanh tách, xem ra cá tự nhiên đúng là có sức sống.

“Không đổi được thì thôi, mang về làm ruốc cá.” Cũng tốt hơn là đổi rẻ.

Chợ tạm hôm nay họp không mấy sôi nổi, dân làng Tô Gia dù sao cũng muốn đổi một ít thuốc bắc về dự trữ, dân làng Dương Sơn muốn lương thực thì khó rồi, dân làng Tô Gia thà không ăn thịt cũng không thể chấp nhận giá đồ rừng.

Nhưng tạm thời Trưởng làng Dương Sơn vẫn chưa có thời gian xử lý chuyện này, hạt giống lúa cần mua vẫn chưa có, bây giờ ông quan tâm nhất là bà đồng.

Bà đồng ngất một tiếng mới tỉnh lại, lúc tỉnh dậy cả người già đi mười tuổi, tóc khô như rơm trắng, lưng cũng còng xuống.

Tám mươi tuổi với chín mươi tuổi dường như không chênh lệch bao nhiêu, đều đã bước vào giai đoạn tuổi già nhưng thực tế vẫn có sự khác biệt rất lớn, tinh thần của bà đồng suy sụp hẳn, nhìn vào mắt Trưởng làng Dương Sơn và những người khác như thể người sắp chết.

“Bà, bà đồng?”

“Bà đồng, bà không sao chứ?”

Bà đồng yếu ớt chớp mắt, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra thật mạnh, giọng khàn khàn: “Trâu Ngưu ở lại, những người khác ra ngoài hết!”

Trưởng làng Dương Sơn mặt mày ngượng ngùng, tên cúng cơm của ông là Trâu Ngưu, sau khi lớn lên thì lấy tên là Dương Công, sao bà đồng lại đột nhiên gọi tên cúng cơm của ông.

Thực ra là bà đồng bị đả kích quá lớn, không còn sức lực để quan tâm đến lòng tự trọng của trưởng làng.

“Ông đi gọi chị em Tô Nguyên đến đây.”

“Bà đồng! Chẳng lẽ bà còn muốn tính nữa sao? Không được, tuyệt đối không được!”

“Chuyện này liên quan đến tương lai của làng Dương Sơn chúng ta!”

Thái độ của bà đồng còn kiên quyết hơn cả ông, bà đồng già nua hơn khiến người ta có cảm giác càng bí ẩn hơn, Trưởng làng Dương Sơn cũng hơi sợ, hạ giọng:
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 53



“Bà đừng kích động, chuyện này bà phải nói rõ với tôi trước đã, nếu bà lại vận công rồi ngất thêm lần nữa, có thể, có thể sẽ không tỉnh lại được nữa!

Đây là bà tự miệng nói với tôi, nói thần thông của bà đang dần biến mất, dùng một lần ít đi một lần, ảnh hưởng rất lớn đến tuổi thọ, bà rất quan trọng với làng Dương Sơn, tôi không thể hồ đồ nhìn bà xảy ra chuyện được.”

Ông nói rất chân thành, người đã hơn năm mươi tuổi rồi mà còn đỏ hoe mắt, bà đồng nhắm mắt lại, bảo ông ngồi xuống.

“Được, vậy ta nói cho ông nghe trước, nghe xong ông sẽ biết tại sao ta lại sốt ruột như vậy.

Thần thông của ta, thực ra không liên quan gì đến chồng ta, năm đó ta mười sáu tuổi, một đêm nọ ta gặp được thần tiên, thần tiên nói ta kiếp trước tu được phúc khí nên sẽ ban cho ta một phần sức mạnh của bà ấy, bà ấy nói, bảo ta bảo vệ Nữ hoàng cứu thế!”

Nói đến đây, bà đồng kích động đến mức mặt đỏ bừng, trông càng có vẻ hồi quang phản chiếu, Trưởng làng Dương vội bảo bà bình tĩnh lại: “Bà từ từ nói, uống ngụm nước trước đã.”

Bà đồng cảm nhận được cơ thể suy yếu, trong lòng buồn bã không cam lòng, bà vẫn chưa thể c.h.ế.t được.

Bà uống hai ngụm nước làm ướt cổ họng, tiếp tục nói:

“Thần tiên nói với ta, sau này sẽ xuất hiện kiếp nạn, lớn sẽ có rất nhiều người chết, những người còn sống cũng rất khó sinh tồn, cuối cùng tất cả mọi nơi đều sẽ sụp đổ, loài người sẽ diệt vong.

Nhưng đến lúc đó sẽ có Nữ hoàng cứu thế giáng lâm, cô ấy sẽ mang đến một vùng đất đào nguyên xanh tươi, để loài người có thể tiếp tục tồn tại.

Ông thấy không đáng tin lắm phải không? Ha ha, lúc đó ta cũng nghĩ vậy nhưng sau này ông cũng thấy rồi đấy, ta có được thần thông, có thể thông linh với quỷ thần, đây là thần tiên nói để đến lúc đó ta có thể thông qua mệnh cách nhận ra Nữ hoàng cứu thế, sau đó lại truyền thụ cho ta y thuật, nói là để ta có thể tận trung với Nữ hoàng.”

Ánh mắt bà rực lửa: “Ông hiểu không? Đó là nhiệm vụ mà thần tiên giao cho ta, ta không lấy chồng không sinh con, chính là vì phúc báo này!

Chỉ cần ta phò tá Nữ hoàng, thần tiên nhất định sẽ ghi nhớ công lao của ta, đợi ta c.h.ế.t đi ta có thể dựa vào công lao mà phi thăng thành tiên!”

Bà tin tưởng sâu sắc như vậy, nói chắc như đinh đóng cột, khiến Trưởng làng Dương Sơn nghe xong cũng nhiệt huyết sôi trào.

Nếu là người khác kể câu chuyện này, Trưởng làng Dương Sơn chắc chắn sẽ không tin, nhưng người nói là bà đồng, vậy còn gì phải nghi ngờ nữa? Ông kích động xoa tay:

“Vậy Nữ hoàng ở đâu? Bà là người làng Dương Sơn, thần tiên gặp bà, có phải Nữ hoàng xuất thân từ làng chúng ta không?”

“Không phải.”

Bà đồng rất tiếc nuối lắc đầu: “Trước đây ta cũng tưởng Nữ hoàng ở đây nhưng ta đã xem tướng số của tất cả các cô gái, tất cả phụ nữ trong làng, mỗi đứa bé gái mới sinh ra, ta đều xem qua, phát hiện không đứa nào là Nữ hoàng cả, mãi đến hơn hai mươi năm trước, có một cặp vợ chồng ở làng Tô Gia bế đứa con mới đầy tháng đến nhờ ta xem bói đặt tên, Nữ hoàng cứu thế đã xuất hiện, chính là cô gái Tô Nguyên mà ta vừa bảo ông mời đến!”

Một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Trưởng làng Dương Sơn rất thất vọng:

“Thật sự là cô ấy sao? Nhưng trông cô ấy không giống vậy, cô ấy trông rất xinh đẹp, hơn nữa cô ấy không phải người làng chúng ta, Nữ hoàng hẳn phải xuất thân từ làng chúng ta mới đúng.”

“Ông hiểu gì chứ? Đó là vì Nữ hoàng cứu thế vẫn chưa thức tỉnh, đợi cô ấy trưởng thành là được, sự sắp đặt của thần tiên mà ông cũng dám nghi ngờ sao?”

Bà đồng trừng mắt nhìn ông: “Đừng đắc tội với cô ấy, nếu không sau này làng gặp họa, dù ông có treo cổ thì ông bà tổ tiên cũng không tha thứ cho ông đâu.”

Trưởng làng Dương vội vàng xin lỗi, lại hỏi: “Nhưng nếu cô ấy là Nữ hoàng cứu thế, vậy chúng ta cứ cung phụng cô ấy là được rồi, sao vừa rồi bà lại như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 54



“Đúng vậy, mệnh cách của Nữ hoàng cứu thế đã thay đổi, ta không nhìn thấy được ánh sáng tương lai rực rỡ của cô ấy nữa rồi, mệnh cách của cô ấy bị một tầng sương mù bao phủ.

Ngược lại là chị gái cô ấy, rõ ràng năm đó ta đã tính ra cô ấy là mệnh Thiên sát cô tinh yểu mệnh, sao mệnh cách của cô ấy cũng thay đổi rồi, ta cũng không nhìn rõ được vận mệnh của cô ấy nữa, sương mù trên người cô ấy còn dày hơn cả Tô Nguyên, ta còn thấy trên người bọn họ có rất nhiều sợi dây vô hình đang kéo, chẳng lẽ là vì bọn họ là chị em sinh đôi sao?

Không thể nào, sau khi tính ra chị gái cô ấy là mệnh Thiên sát cô tinh, để không cho chị gái cô ấy khắc cô ấy, ta đã làm phép trấn áp mệnh cách của chị gái cô ấy, còn bảo cha mẹ cô ấy đưa chị gái cô ấy đi, hai chiêu này dùng xuống, sao mệnh cách của chị gái cô ấy vẫn có thể ảnh hưởng đến cô ấy được?”

Bà đồng tỏ ra sợ hãi hoang mang: “Sao lại thế này được? Ta không tin, ta muốn tính lại lần nữa.”

“Nhưng cơ thể bà có chịu được không?”

“Ông vẫn chưa hiểu sao? Mệnh cách của Nữ hoàng cứu thế đã thay đổi, tương lai của chúng ta càng không nhìn thấy được nữa rồi!

Mạng sống của nhiều người ở làng Dương Sơn như vậy, đều nằm trên vận mệnh của hai chị em họ!”

Trưởng làng Dương Sơn giật mình kinh hãi, đứng phắt dậy: “Vậy tôi đi mời ngay, đi mời ngay, bà bình tĩnh trước đã, tôi sẽ đích thân đi mời!”

Đang là giữa trưa, Tô Hàm và gia đình đang ăn cơm trưa, họ dùng bếp cồn đun nước nóng pha mì ăn liền, cô còn cho thêm khoai lang khô vào, hầm cho thơm mềm, ăn cùng với nước súp gia vị của mì ăn liền có một hương vị rất riêng. Trưởng làng Dương Sơn vội vã đến nói rõ ý định, Tô Vệ Quốc thấy rất kỳ lạ:

“Bà đồng tìm con gái nhà tôi làm gì?” Sau đó nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.

Nhìn ông một cái, Tô Hàm biết ông đang nghĩ gì, cô đề nghị: “Cha cũng đi cùng đi.”

Tô Vệ Quốc phản ứng lại, có chút ngượng ngùng: “Cha không đi đâu, con đi đi, con đi đi ha ha.”

Nghe Trưởng làng Dương Sơn nói còn phải đi tìm Tô Nguyên, Tô Hàm liền ăn nốt phần mì còn lại, đợi Trưởng làng Dương Sơn dẫn Tô Nguyên đến, ba người cùng đi gặp bà đồng.

Trong một ngày gặp bà đồng hai lần, lần này bà đồng càng già nua hơn, Tô Hàm tò mò trong lòng, bà đồng vận công đã nhìn thấy được điều gì? Bà ấy thật sự có thần thông kỳ diệu sao?

“Các người, nhỏ một giọt m.á.u của các người vào cái bát này.” Trưởng làng Dương Sơn chuyển lời của bà đồng.

“Nhỏ máu?” Tô Nguyên nhìn Tô Hàm.

“Bà đồng, trước khi chúng tôi nhỏ máu, bà hãy nói rõ lý do trước đã.”

“Đúng vậy, không có lý do gì mà lại bắt người ta nhỏ máu--”

Tô Nguyên cũng phụ họa theo, trong lòng cô ấy, bà đồng bây giờ chính là một bà đồng đáng sợ, cô ấy làm sao dám tùy tiện nhỏ m.á.u cho bà ta được? Nếu bà đồng làm phép hại cô ấy thì sao?

Không gì khiến bà đồng đau lòng hơn ánh mắt đề phòng và cảnh giác của Tô Nguyên.

Bà ôm n.g.ự.c ho vài tiếng, nói: “Được, vậy ta sẽ nói cho con biết.”

Bà nhìn Trưởng làng Dương Sơn, Trưởng làng Dương Sơn liền nói lại sự thật mà bà đồng vừa nói với ông nhưng giọng điệu của ông rất bình thản, lại không có sự chắc chắn và sự cuồng nhiệt khắc cốt ghi tâm như bà đồng đã từng trải qua, Tô Nguyên nghe mà nhíu mày, cảm thấy mình đang nghe một câu chuyện kỳ quái, vẫn là câu chuyện cũ rích mà ngay cả trẻ con bây giờ cũng không thích nghe.

“Những gì ông ấy nói đều là sự thật.

Chỉ là lần này ta gặp các con, ta lại phát hiện ra mệnh cách của các con đều đã thay đổi, con--”

Bà đồng chỉ vào Tô Hàm: “Ta nhớ rất rõ, con là mệnh yểu mệnh, hai mươi tuổi sẽ chết, con là chị gái song sinh của Tô Nguyên, mệnh cách của con quá cứng quá kém, sự tồn tại của con sẽ phá hủy mệnh cách của Tô Nguyên, sau khi con chết, vận khí của Tô Nguyên sẽ tăng vọt, từ đó bắt đầu bá đồ!
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 55



Nhưng mà con lại không chết, ta không cảm nhận được một chút hơi thở cạn kiệt nào trong mệnh cách của con, ngược lại còn có một luồng sức sống ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc, tương lai vốn tươi sáng của Tô Nguyên lại trở nên u ám, rốt cuộc con đã làm gì? Có phải con đã cướp vận khí của Tô Nguyên không!”

Đối mặt với câu hỏi của bà đồng, Tô Hàm mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Bà đồng lại nói trúng rồi, những lời bà ta nói đều trùng khớp với phần giới thiệu của tiểu thuyết “Nữ hoàng mạt thế giáng lâm.”

Chẳng lẽ bà đồng thật sự có bản lĩnh? Mệnh cách và tương lai, chẳng lẽ đều có thể dự đoán trước được sao? Hay là, bà đồng cũng đã nhìn thấy cuốn sách đó?

Nhưng không thể thừa nhận được, Tô Hàm nhíu mày: “Tôi không biết bà đang nói gì, là bà tìm tôi đến, kết quả bà lại hỏi tôi đáp án, như vậy không phải rất buồn cười sao?”

“Chắc chắn con đã giấu diếm điều gì đó, đã làm gì đó?!

Em gái con là Nữ hoàng cứu thế, con không thể cản trở cô ấy!” Bà đồng sắc mặt nghiêm nghị.

Tô Nguyên nhìn trái nhìn phải, có chút ngượng ngùng chỉ vào mình hỏi bà đồng:

“Bà nói tôi là Nữ hoàng cứu thế? Nữ hoàng?” Nói xong cô ấy còn cười, đây là cốt truyện tiểu thuyết gì vậy, sao không nói mình là hậu duệ của Nữ Oa luôn đi!

Ha, ha ha! Thật là buồn cười quá đi mất!

“Con chính là Nữ hoàng cứu thế, mỗi năm ta đều sẽ xem mệnh cách cho con một lần, cho đến ba tháng trước, mệnh cách của con vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng sau khi mạt thế đến, mệnh cách của con đã thay đổi, ta tưởng rằng mạt thế đến đã che giấu thiên cơ, định chờ đến khi tận mắt nhìn thấy con rồi mới xem cho con, không ngờ lại xảy ra tình huống này. Tô Nguyên, trong này nhất định có liên quan đến chị gái con, ta biết con không tin ta, cho rằng ta đang nói đùa nhưng ta dám thề những gì ta nói đều là sự thật, vì vận mệnh tương lai của thôn Dương Sơn chúng ta, ta sẽ không nói dối!

Tô Nguyên, con đừng nghĩ rằng đây chỉ là chuyện của riêng con, con sinh ra đã là Nữ hoàng cứu thế, vận mệnh của nhân loại đều nằm trên người con, nếu con xảy ra chuyện, có thể cả thế giới này sẽ diệt vong, cha mẹ anh em người yêu bạn bè của con đều sẽ chết!”

Tô Nguyên ngây người.

“Tô Hàm, ta không biết trên người con đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ con phải phối hợp với ta, ta phải điều tra vấn đề trên người con.”

Bà đồng đưa ra yêu cầu, ánh mắt áp bức nhìn Tô Hàm.

Thái độ đương nhiên của bà đồng khiến Tô Hàm cười lạnh.

“Nhỏ m.á.u để xem sao? Bà cho rằng tôi là đồ ngốc, sẽ đưa m.á.u của mình cho bà đồng như bà sao? Trước kia tôi còn nhỏ, chỉ có thể mặc cho các người sai khiến, bây giờ bà nằm mơ đi.”

“Đây là vì tương lai của thôn Tô Gia và thôn Dương Sơn, con là người thôn Tô Gia!”

Tô Hàm lại cười: “Bà nói tôi là thiên sát cô tinh sẽ khắc c.h.ế.t người thân, cho nên tôi bị cha mẹ ruột đuổi đi, trở thành con gái của người khác.

Em trai tôi ốm yếu, bà nói là do tôi khắc, cho nên bắt cha mẹ nuôi tôi cho tôi uống thuốc để tôi cũng bị bệnh, bây giờ bà lại bóng gió ý nói tôi vốn nên ngoan ngoãn đi chết, còn phải điều tra vấn đề trên người tôi?

Tôi có thể có vấn đề gì, vấn đề lớn nhất của tôi chính là tôi còn sống, chẳng lẽ bà muốn g.i.ế.c tôi sao?”

“Chị!” Tô Nguyên vội vàng hét lên, lại nhìn về phía bà đồng, sau đó tim đập thình thịch, cô ấy sao lại nhìn thấy sát ý trong mắt bà đồng?

Một luồng hàn ý từ lòng bàn chân xông lên ngực, khiến trái tim cô ấy run rẩy điên cuồng.

“Tôi không biết thần thông của bà là thế nào, cũng không hứng thú, bà có thể tôn sùng tín ngưỡng của bà, tôi không quản được nhưng nếu bà còn dám động đến tôi, tôi nhất định sẽ c.h.ặ.t t.a.y bà.”

Tô Hàm nói xong liền quay đầu bỏ đi, Tô Nguyên lập tức đuổi theo, Trưởng làng Dương Sơn vội vàng ngăn lại: “Đừng đi vội!” Nhưng căn bản không ngăn được.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 56



Nhìn bóng lưng hai cô gái trẻ biến mất sau cánh cửa, Trưởng làng Dương Sơn thở dài: “Giờ phải làm sao đây.”

Bà đồng nhắm mắt lại: “Ông cứ đi tìm vợ chồng Tô Vệ Quân nói rõ ràng là được, người trẻ tuổi không tin, người lớn thì sẽ hiểu chuyện hơn.”

Tô Nguyên và Tô Hàm rời đi, trên đường lại không biết nên nói gì, nặn ra một câu:

“Bà đồng giả thần giả quỷ, chị đừng để ý đến bà ta. Cha mẹ, cha mẹ không phải như bà ta nói đâu, là vợ chồng bác cả không có con, cha mẹ mới đưa chị qua đó, chúng ta vẫn là một nhà--”

Tô Hàm đứng yên nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói:

“Không phải, chuyện bà ta nói là đúng, trước kia cha mẹ chị muốn con gái út trong cặp song sinh, sau khi chú hai gặp bà đồng thì đưa chị qua đó.

Lúc đó chị sinh ra đã cầm viên ngọc trên tay, nhiều người nói đây là phúc khí có tạo hóa, mẹ chị nói bà ấy cũng không dám mở miệng đòi chị, sau này khi chú hai đưa chị qua, mẹ chị còn rất vui mừng, cảm thấy vợ chồng chú hai đủ nghĩa đủ tình, đưa đứa con gái có phúc nhất cho bà ấy, khi bà ấy mang thai Thiên Bảo còn nói, may nhờ chị mang phúc khí đến nên mới có em trai.

Chuyện sau này em cũng biết rồi, hồi nhỏ chúng ta trốn trong đống cỏ chơi, chị khóc lóc nói với em, tại sao cha mẹ nào cũng không yêu chị không thương chị, lúc đó chị rất hâm mộ em, lúc đó em an ủi chị là không sao, em sẽ yêu chị, Tiểu Nguyên, em còn nhớ không?”

Mắt Tô Nguyên đỏ hoe: “Chị...”

“Cho nên đây chính là sự thật, có thể sống hiểu biết hơn một chút cũng là chuyện tốt, chị đã sớm không muốn cưỡng cầu cái gọi là tình thân nhưng mạng sống của chị chỉ có thể là của riêng chị.

Bà ta sẽ không bỏ qua đâu, Tiểu Nguyên, em phải chuẩn bị tâm lý.”

“Chị, chị cho rằng bà ta sẽ làm gì?”

Tô Hàm xoa đầu Tô Nguyên, cô không biết sau này tình cảm với em gái sẽ thế nào nhưng với suy nghĩ trong lòng cô lúc này, cô hy vọng sẽ không có ngày cô và em gái phải đối đầu với nhau, bọn họ từng là chị em thân thiết nhất trên thế giới, bất kể khoảng cách và thời gian, huyết thống sẽ mãi mãi gắn kết bọn họ với nhau.

“Về thôi.”

Sau khi về, Tô Hàm kể lại lời của bà đồng cho Tô Vệ Quốc nghe, Tô Vệ Quốc nghe xong thì cười.

Ông là người mê tín phong kiến, đây là truyền thống lâu đời ăn sâu vào tiềm thức của người dân trên vùng đất hẻo lánh khép kín này, có lẽ chỉ có thế hệ trẻ mới có thể từ bỏ nó dưới sự rửa tội của tư tưởng mới.

Tô Vệ Quốc mê tín tin rằng con trai ông hồi nhỏ ốm yếu là do con gái nuôi khắc nhưng bảo ông tin rằng cháu gái là “Nữ hoàng cứu thế”, nghe vào chỉ thấy buồn cười.

“Còn không bằng nói Tiểu Nguyên là tiên nữ trên trời giáng thế!” Tô Vệ Quốc cười không ngừng.

“Con kể chuyện này cho cha, chủ yếu là muốn nhắc nhở cha, bà đồng không có ý tốt với con, sau này đừng tùy tiện đưa cho con thứ gì của bà ta.”

Tô Vệ Quốc có chút ngượng ngùng: “Không phải là bà ta xem bói rất giỏi sao——Được rồi, được rồi, cha biết rồi!”

Đợi đến khi mặt trời lặn, nhà họ Tô cũng chuẩn bị dọn hàng về nhà.

Hôm nay đổi được hai bao tải thuốc, ước chừng cũng được tám mươi cân, coi như là thu hoạch lớn, Tô Vệ Quốc nói: “Lần sau không đến nữa, những thứ này đủ dùng lâu rồi, nhiều quá sợ để lâu sẽ mất tác dụng, ngược lại còn lãng phí!”

Đang dọn dẹp đồ đạc thì Tô Vệ Quân lại đến tìm Tô Hàm, nói là Tô Nguyên không khỏe, bảo cô qua chăm sóc một chút.

“Hôm nay tôi gặp cô ấy hai lần, vẫn khỏe.” Tô Hàm vẻ mặt nhàn nhạt, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.

Tô Vệ Quân cau mày: “Vừa nãy bị say nắng rồi, con là chị thì qua chăm sóc là được, lắm lời thế.”

Tô Vệ Quốc liền nói: “Tiểu Hàm con cứ đi đi, ở đây để cha và Thiên Bảo dọn là được.”

“Được.” Tô Hàm đặt đồ xuống định đi.

“Một cô gái như con mang theo thứ gì trên người thế này!”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 57



Tô Vệ Quân không hài lòng nhìn con d.a.o đeo bên hông Tô Hàm: “Có ra thể thống gì không? Mau vứt đi! Con nhìn gì thế, con đang trừng mắt với chú à?”

“Đây là vũ khí tự vệ của tôi, dù sao thời buổi này cũng không tốt, khắp nơi đều là những thứ vô nhân tính.”

Tô Hàm mỉm cười với ông ta: “Không phải nói là Tiểu Nguyên không khỏe sao? Đi thôi, đừng để cô ấy sốt ruột.”

Tô Vệ Quân nuốt nước bọt: “Được, vậy thì đi thôi.”

“Đúng rồi, Tiểu Nguyên ở đâu?”

“Con bé ngất xỉu rồi, chú hai đưa con bé đến nhà người quen nằm, ở nhà đồ đạc nhiều phải dọn dẹp, chú hai bận không xong, con qua đó trông chừng một chút.”

Đi một lúc, bọn họ rời khỏi bãi đất trống đi về phía nhà dân làng, càng đi càng hẻo lánh.

“Đến rồi, vào đi.” Tô Vệ Quân dừng bước, ra hiệu cho Tô Hàm tự vào.

“Tiểu Nguyên thật sự ở bên trong sao?”

“Tất nhiên rồi, đừng kéo dài thời gian nữa, mau vào đi! Con bé cứ nói muốn gặp con!”

Tô Hàm lùi lại hai bước:

“May mà tôi chưa từng có một tia hy vọng nào với các người, không hy vọng thì không thất vọng, đạo lý này quả nhiên không sai. Hôm nay chú lừa tôi đến đây, là muốn tôi chết, đã như vậy thì vừa hay, các người sinh ra tôi nhưng không nuôi tôi, ân sinh thành hôm nay vừa hay xóa bỏ.”

Sắc mặt Tô Vệ Quân đại biến: “Con nói gì thế!”

Tô Hàm quay người bỏ chạy. Cô chạy nhanh đến mức những người mai phục trong nhà đều không đuổi kịp.

Đều không phải là kẻ cùng hung cực ác, kinh nghiệm của dân làng Dương Sơn không đủ, đuổi một đoạn đường thì không dám đuổi nữa, dù sao thì người nhà họ Tô đang bày hàng ở phía trước!

Bà đồng nghe tin, tức giận đập vỡ bát thuốc: “Sao các người ngu thế, lừa cô ta đến rồi thì nhanh chóng đánh ngất cô ta đi, còn để cô ta ở đó nói một đoạn dài như vậy với cha đẻ của cô ta, các người đều không phản ứng kịp sao?!”

Trưởng làng Dương Sơn cũng thấy ấm ức, ai mà biết Tô Hàm lại đề phòng cha đẻ của mình đến vậy, cách cổng lớn còn ba mét đã không đi tiếp, lúc bọn họ đuổi ra thì đã muộn. Tô Vệ Quân cũng vô dụng, không giúp được gì.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đi mời trưởng làng Tô gia đến đây.”

Tô Hàm trực tiếp đi tìm trưởng làng Tô gia, kể lại chuyện Tô Vệ Quân cấu kết với người làng Dương Sơn lừa cô, cũng như chuyện “Nữ hoàng cứu thế.” mà bà đồng từng nói.

Trưởng làng Tô gia nghe xong, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Đây là chuyện gì thế, đóng phim truyền hình à?”

“Trưởng làng, tôi là người làng Tô gia, người làng Dương Sơn bắt nạt tôi, ông sẽ làm chủ cho tôi chứ?” Tô Hàm chỉ quan tâm đến chuyện này.

“Tất nhiên rồi! Người ngoài làng dám đến bắt nạt cháu thử xem!” Trưởng làng đảm bảo: “Tôi đi tìm chú hai của cháu hỏi rõ đã.”

Tô Vệ Quân lo lắng trở về nhà, Tô Nguyên bị ông ta sai đi lấy đồ cũng vừa mới về, ngạc nhiên nói: “Cha, chú ba nói cha không để quên đồ ở đó mà.”

Vừa khéo trưởng làng đi đến, đồ trên tay Tô Vệ Quân lập tức rơi xuống.

Còn chưa hỏi đã thế này, chắc chắn có chuyện. Trưởng làng Tô gia tức giận nói: “Xem ra lời Tô Hàm nói là thật rồi? Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì ám vào người chú, khiến chú lại đi cấu kết với người ngoài làng, chú lừa Tô Hàm đi làm gì? Bán con bé sao?!”

“Cha?”

Tô Nguyên kinh ngạc mở to mắt: “Ý của trưởng làng là gì, cha cháu đã làm gì?”

“Không có gì, hiểu lầm hiểu lầm...”

Tô Vệ Quân liên tục xua tay: “Thật ra là tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Hàm nhưng con bé hiểu lầm rồi! Đều là hiểu lầm cả!”

Trưởng làng Tô Gia dạy dỗ Tô Vệ Quân vài câu: “Đừng nghe mấy lời vớ vẩn đó, tôi còn ngại không dám nói ra ngoài mất mặt! Chú về nhà trồng thêm lương thực, trồng thêm rau mới là việc chính đáng, đừng có người ta nói gì thì tin nấy!”

Đợi trưởng làng đi rồi, Tô Hàm không thể tin nổi hỏi Tô Vệ Quân: “Cha, vừa nãy cha lừa chị đến cho bà đồng sao? Sao cha có thể làm như vậy!”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 58



“Con nít con nôi biết gì, vận khí của chị con đè ép con, nhất định phải giải quyết chuyện này, đây là vì tốt cho con, cha đều là vì con.”

“Cha, cái gì mà nữ hoàng cứu thế, đó là tà giáo của bà đồng, nếu không phải bây giờ là thời mạt thế, con nhất định sẽ báo cảnh sát bắt bà ta!” Nói xong liền tức giận bỏ đi.

Tô Hàm đã cùng người nhà dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, đi trước, Tô Nguyên đuổi theo không kịp, vô cùng thất vọng.

Cô ấy muốn nói với chị gái rằng cô ấy không tin lời bà đồng, cô ấy muốn nói với chị đừng giận cha nhưng không kịp nói gì cả. Cô ấy ghét nơi làng Dương Sơn này rồi, sau này cô ấy sẽ không bao giờ đến đây nữa!

Trưởng làng Tô Gia được mời đến nhà bà đồng, ông căn bản không tin lời bà đồng, cười đến nỗi thở không ra hơi. Bị khuyên đến phiền, hỏi lại:

“Bằng chứng đâu?”

Ông sớm đã biết bà đồng làng Dương Sơn có thần thông quảng đại nhưng chưa từng nghe nói bà ta còn là một kẻ điên, đây là xem nhiều phim truyền hình hay bị lú lẫn tuổi già rồi?

Uy vọng của bà đồng vẫn chưa lan đến thôn Tô gia, với người ngoài nghe những lời đó chẳng khác gì chuyện hoang đường.

Bà đồng có chút khó xử, bà ta đúng là không đưa ra được bằng chứng, từ sau khi dự đoán được ngày đại khái mạt thế sắp đến, pháp lực của bà ta đã suy yếu rất nhiều, hôm nay dùng pháp thuật xem mệnh cách của Tô Hàm và Tô Nguyên đã hao tổn quá nhiều tâm huyết, bây giờ bà ta không tính được nữa.

Trưởng làng Tô Gia cười xong, cảnh cáo trưởng làng Dương Sơn một câu: “Ông làm thế này không phải là muốn hai làng giao lưu tốt đẹp đâu, rằm tháng sau chúng tôi chưa chắc đã đến.” Nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Bà đồng chưa bao giờ bất lực như vậy, bà ta hô mưa gọi gió trong làng, được mọi người tôn kính nhưng dù có lợi hại đến đâu thì phạm vi ảnh hưởng cũng chỉ trong làng, nhiều lắm là vài làng xung quanh sẽ vì danh tiếng của bà ta mà tìm đến, kiến thức của bà ta chỉ quanh quẩn trong ngọn núi này, trong ngôi làng này.

Không gặp phải khó khăn, cả đời thuận buồm xuôi gió, kiến thức và mưu kế của bà ta thực sự có hạn nhưng vì địa vị cao nên không ai dám chỉ bảo bà ta, trưởng làng Dương Sơn cũng nghe theo lệnh của bà ta mà hành sự, không ai dám nghi ngờ bà ta.

Bây giờ liên tiếp thất bại trong tay Tô Hàm, bà đồng chỉ cảm thấy bất lực, vừa bực tức vừa bất lực nhưng lại không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Bà ta nói là thật, sao trưởng làng Tô Gia lại không tin chứ?

Rõ ràng là bình thường bà ta nói gì mọi người cũng tin.

“Hay là đi bắt cô ta về, lén lút, ông làm được không?” Bà đồng nhìn trưởng làng Dương Sơn.

Trưởng làng Dương Sơn khó xử: “Tôi cũng chưa từng bắt cóc ai, để ai đi làm?”

“Ông tìm mấy người khỏe mạnh, đầu tháng sau là ngày làng chúng ta đến làng Tô gia trao đổi, đến lúc đó thì bắt người về.

Tô Nguyên và Tô Hàm có vẻ rất thân thiết, chúng ta muốn kéo cô ta về phe mình thì không được đắc tội với cô ta, chuyện này có thể nhờ Tô Vệ Quân giúp, vợ chồng họ rất sùng bái và tin tưởng tôi, chắc chắn sẽ phối hợp, như vậy cho dù cuối cùng Tô Nguyên biết được, có cha mẹ ở đấy thì cô ấy cũng không thể nói gì, còn tôi sẽ giúp cô ấy trở thành nữ hoàng cứu thế, tôi sẽ là công thần, cô ấy chỉ có thể cảm ơn tôi!”

“Được... được rồi, tôi thử xem.”

Những yêu cầu của bà đồng đưa ra, người bên dưới chưa bao giờ từ chối nên bà ta cứ thế mà nói. Trưởng làng Dương Sơn nghĩ, lời bà đồng nói chưa bao giờ sai, vậy thì nghe theo bà ta đi, thế là ông ta cũng đồng ý.

Một người dám đề nghị, một người dám đồng ý, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ngay trên địa bàn của mình, họ còn không có bản lĩnh và thủ đoạn để bắt người, đến địa bàn của đối phương, chẳng lẽ lại có thể dễ dàng thành công sao?

Trên đường về, Tô Vệ Quốc rất tức giận: “Tô Vệ Quân điên rồi sao, sao ông ta dám lừa con đi, cha còn tưởng là Tiểu Nguyên không khỏe! Ông ta điên rồi sao, con gái mình đẻ ra mà không biết, cái gì mà nữ hoàng cứu thế, buồn cười c.h.ế.t đi được...”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 59



Tô Thiên Bảo còn nhỏ, cậu không hề kính sợ bà đồng, an ủi Tô Hàm: “Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị, chị xem cơ bắp trên tay em này! Có sức lắm, chị đừng sợ.”

Tô Hàm cười vỗ vai cậu: “Chị không sợ, chị chỉ đang nghĩ, bà đồng để cứu nữ hoàng cứu thế trong lòng bà ta, còn có thể làm ra chuyện gì nữa.”

“Phụt, mỗi lần nghe chị nói là em lại thấy buồn cười, trước đây em từng đọc tiểu thuyết, nam chính tên là Long Ngạo Thiên, anh ta là cứu tinh được định sẵn, anh ta rất lợi hại, biết chín mươi tám loại phép thuật, ai đánh với anh ta cũng không đánh lại, anh ta là người lợi hại nhất thế giới, mỗi trận chiến đều đánh từ tối đến sáng, rất bá đạo, đặc biệt là tuyệt chiêu của anh ta gọi là Long Tiếu Cửu Thiên, chỉ cần tung ra là tất cả kẻ địch đều sẽ chết, như vậy mới gọi là cứu tinh chứ, chị Tiểu Nguyên giống ở chỗ nào, lại còn nữ hoàng cứu thế, chẳng lẽ bà đồng cũng lén đọc tiểu thuyết sao?”

“Thằng nhóc thối, ở trường lại lén đọc tiểu thuyết à? Chết tiệt!”

Tô Vệ Quốc hung hăng chọc vào trán Tô Thiên Bảo: “Về nhà cha sẽ mách mẹ con!”

Về đến nhà, Tô Vệ Quốc quả nhiên mách Vương Nguyệt Nga, Tô Thiên Bảo bị Vương Nguyệt Nga lải nhải nửa tiếng, cuối cùng cậu hét lớn:

“Mẹ! Dù sao bây giờ cũng không cần học hành thi cử nữa, mẹ đừng nói con nữa!”

Vương Nguyệt Nga sửng sốt, vẻ mặt có chút buồn bã, buông rau đang nhặt trong tay xuống, vào nhà.

Điều này khiến Tô Thiên Bảo không biết làm sao: “Cha—”

“Mẹ con lo cho nhà ngoại con đấy, cha vào khuyên nhủ, con rửa rau để chị con xào đi.”

Khi Tô Hàm đang xào rau, Tô Nguyên đến, cô ấy đứng ngập ngừng ở cửa, ánh mắt đầy xấu hổ.

“Ngồi đi, cùng ăn tối.”

Bữa cơm này khiến Tô Nguyên như ngồi trên đống lửa, sau khi ăn xong, hai người ra sân sau nói chuyện, đêm đầu thu gió rất mát mẻ nhưng Tô Nguyên lại thấy hoàn toàn không thể xoa dịu được cơn nóng nảy trong lòng mình.

“Chuyện này không liên quan đến em, em không cần thấy có lỗi với chị.”

“Chị, em thấy rất xấu hổ, xin lỗi chị. Chị yên tâm, em sẽ thuyết phục cha mẹ, những gì bà đồng nói đều là mê tín dị đoan, không thể tin được.”

Trong mắt cô ấy đầy vẻ tức giận: “Cái gì mà nữ hoàng cứu thế, toàn là nói bậy!”

“Tiểu Nguyên, nếu chị chết, có thể khiến em có được một bảo vật, bảo vật đó có thể biến em thành nữ hoàng cứu thế giống như lời bà đồng nói, được mọi người kính trọng, em có muốn chị c.h.ế.t không?”

Tô Nguyên trợn tròn mắt: “Sao có thể! Chị là chị gái của em, là chị gái ruột cùng mẹ sinh ra!” Cô ấy vô cùng kiên định, không chút do dự.

Từ khi thức tỉnh đến nay, trái tim vẫn luôn có một khoảng trống, những bất an, nghi ngờ, căm hận, hoang mang, đau buồn mà cô không muốn thừa nhận và chạm đến, dường như đều được an ủi và chữa lành trong ánh mắt của em gái.

Mặc dù Tô Hàm cũng hiểu rõ, chỉ cần có vợ chồng Tô Vệ Quân ở đó, họ sẽ mãi mãi không thể trở thành chị em tốt thực sự thân thiết.

Cô hận Tô Vệ Quân và Cát Thu Lệ, Tô Nguyên được họ yêu thương thì ngược lại.

Đó là khoảng cách không thể xóa bỏ, cô mãi mãi không thể tha thứ.

Cộng thêm sự thiên vị của thiết lập thế giới tiểu thuyết đối với em gái, cô luôn có chút bất an và cảnh giác.

Nhưng vào lúc này, cô rất trân trọng sự chân thành và thiện ý này. Mỉm cười ôm lấy em gái, Tô Hàm nói: “Cảm ơn em, Tiểu Nguyên.”

Tô Nguyên rất bối rối nhưng cô ấy thích cái ôm này của chị gái, dường như sự xa cách và nhạt nhẽo của hai chị em trong mấy tháng qua đều biến mất, cô ấy vui vẻ ôm chặt lấy chị gái: “Chị, em mãi mãi là em gái của chị, chị cũng mãi mãi là chị gái của em.”

Khủng hoảng đã đến...

Trong làng Tô gia, những người dân làng mệt mỏi vì tham gia phiên chợ đã sớm chìm vào giấc ngủ sau khi trời tối hẳn, Tô Hàm cũng nói chuyện đôi câu với người nhà sau khi Tô Nguyên rời đi, rồi vào phòng ngủ.
 
Back
Top Bottom