Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 70



Ôn Nhiêu không có bạn bè trong cả lớp. Ban đầu, vẫn có mấy bạn nữ đồng cảm nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng họ cũng bị các bạn nam trong lớp làm cho đồng hóa, bắt đầu ghét cái tính cách âm trầm của anh.

Lâm Phồn ghét Ôn Nhiêu phần lớn là vì những người xung quanh đều ghét anh. Nhưng sau này, khi ở chung phòng, dù vẫn thấy khó chịu với tính cách u tối và mái tóc bết dầu của đối phương, nhưng cũng không có xích mích gì lớn. Hắn ta khinh thường mấy hành động bắt nạt vô cớ Ôn Nhiêu của các bạn nam khác trong lớp.

Nếu không có chuyện kia xảy ra, hắn có thể xem Ôn Nhiêu như người vô hình cho đến khi kết thúc năm học cấp ba. Nhưng rồi chuyện đó đã xảy ra...

Đầu bút của Lâm Phồn ấn mạnh xuống tờ giấy, suýt nữa làm thủng cả trang.

Mỗi khi nghĩ lại chuyện hôm đó Ôn Nhiêu trốn trên giường hắn ta làm cái việc kinh tởm kia, hắn lại có cảm giác muốn nôn nhưng không nôn được. Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc khi Ôn Nhiêu chuyển phòng và hắn ta vứt bỏ cả bộ chăn gối, nhưng vì các bạn nam xung quanh thường xuyên nhắc tới, khiến hắn mãi không thể quên.

"Thật ghê tởm."

"Thật ghê tởm."

"Thế này có đúng không?"

"Đúng rồi."

"Cảm ơn cậu nhé!"

Giọng của Ôn Nhiêu từ phía trước vọng lại.

"Không có gì, chúng ta đều là bạn cùng lớp mà."

Lâm Phồn ngồi phía sau, nhìn Ôn Nhiêu đưa lại sách cho một bạn nữ đứng dậy. Anh thường xuyên cúi đầu, nhưng khi ngồi lại hơi ngẩng lên, một tay chống cằm, tay còn lại lơ đãng xoay bút. Từ góc nhìn của Lâm Phồn, anh dường như đang cười.

"Cái tên u tối như chuột cống này mà cũng biết cười sao?"

Sau khi tiễn bạn nữ kia đi, Ôn Nhiêu luôn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình từ phía sau. Anh quay đầu lại và thấy Lâm Phồn đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ. Thật ra, anh đã quen với điều đó rồi.

Lâm Phồn bị ánh mắt nhìn thẳng của Ôn Nhiêu làm cho khó chịu. Dù là người nhìn trước, nhưng việc bị Ôn Nhiêu quay lại nhìn làm hắn ta bực bội. Trước khi cơn giận bùng lên, Ôn Nhiêu đã quay đầu đi trước.

Suốt cả tiết học sau đó, Lâm Phồn cứ cố ý hay vô ý nhìn chằm chằm gáy của Ôn Nhiêu.

Vì thành tích tiếng Anh không tốt, Ôn Nhiêu đã bị thầy giáo chuyển thẳng xuống dãy cuối cùng. Ôn Nhiêu cũng không cãi lại, chỉ ôm chiếc cặp sách đầy ắp sách vở xuống ngồi ở cuối lớp. Tối qua ngủ không ngon, anh nghe giảng được một nửa thì không chịu nổi, gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy dụi mắt, anh thấy xung quanh có mười mấy đôi mắt đang nhìn mình.

"Nhìn cái gì chứ?"

"Chưa thấy ai đi học ngủ gật sao?"

Ôn Nhiêu cầm bình nước đi đến máy lọc nước phía trước để lấy nước, nghe thấy những lời bàn tán đó. Anh thực sự không còn chút h*m m**n tranh cãi nào. Uống ừng ực nửa cốc nước, anh vươn vai thật mạnh rồi ngáp một cái. Anh muốn nói chuyện với những người đàn ông trưởng thành, không muốn cãi vã với mấy thằng nhóc ranh chưa mọc hết lông.

Vì tiếng ngáp của anh, cả lớp lập tức im lặng.

Chịu đựng mãi cũng đến giờ tan học, Ôn Nhiêu xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, quyết định về phòng ngủ nằm một lát. Nhưng chưa kịp đứng dậy, một bạn nam cao lớn đã đứng trước mặt anh.

"Ôn Nhiêu."

"Hả?"

"Mày ở lại dọn vệ sinh, tiện thể đổ rác luôn nhé."

Bạn nam cao lớn nói.

Ôn Nhiêu nghiêng đầu nhìn danh sách trực nhật trên bảng.

"Hôm nay không phải tớ trực."

"Mẹ nó bảo mày quét thì quét đi!"

Bạn nam cao lớn cố tỏ vẻ hung dữ mà bình thường vẫn khiến Ôn Nhiêu sợ hãi.

"Này, còn đánh bóng nữa không đấy?"

Ngoài cửa lớp, mấy bạn nam lớp khác gọi.

"Đến ngay đây."

Bạn nam cao lớn đang trừng mắt nhìn Ôn Nhiêu đáp lại một câu rồi trực tiếp nắm cổ áo anh.

"Đổ rác xong thì mới được về, biết chưa? Không thì coi chừng đấy!"

"Hôm nay không phải tớ trực nhật."

Ôn Nhiêu lặp lại lần nữa.

Bạn nam cao lớn lập tức nổi giận, trực tiếp tóm cổ áo Ôn Nhiêu rồi đẩy mạnh về phía sau. Với sức lực đó, Ôn Nhiêu vốn không coi là gì, nhưng cơ thể anh quá yếu ớt nên bị đẩy ngã vào bàn ghế phía sau. Những người xung quanh chưa về đều đứng xem như xem kịch hay.

Lâm Phồn đã dọn xong đồ đạc, đứng dậy nói.

"Mọi người đi không? Không thì tao đi trước đây."

Nói rồi hắn ta bước ra khỏi lớp. Hai người bạn cùng phòng, vốn đang đợi hắn dọn đồ nhưng lại mải xem kịch, vội vàng đuổi theo.

"Ê, đợi tao với, Lâm Phồn."

Vì là giờ tan học, tiếng ồn ào ở hành lang lớp học rất lớn. Một vài người ở lớp khác còn tò mò thò đầu vào xem vì không khí kỳ quái trong lớp.

"Tao bảo mày quét thì quét!"

Người kia chưa bao giờ thấy Ôn Nhiêu không nghe lời như hôm nay, tức giận tát thẳng vào đầu anh khi anh còn chưa đứng vững.

Không biết cơ thể này vốn có bệnh hay sao, sau một cú tát, máu mũi anh bắt đầu chảy ra. Giống như hôm bị Lâm Phồn đánh vậy.

Ban đầu Ôn Nhiêu chỉ thấy mũi nóng nóng, một lát sau thấy máu chảy xuống mu bàn tay mới nhận ra mình lại chảy máu mũi. Anh đưa tay lên lau, thấy một bàn tay đầy máu đỏ tươi. Ôn Nhiêu nhìn thấy bạn nữ đã nói cảm ơn anh lúc nãy đang đứng run rẩy nhìn anh.

"Cậu có giấy không?"

"Giấy? Có, có."

Bạn nữ đưa một gói khăn giấy tới.

"Có điện thoại không?"

Ôn Nhiêu nắm chặt gói giấy chưa mở.

"...Có."

Bạn nam đã đánh anh chảy máu mũi đứng đờ ra đó không nói gì. Giờ nghe Ôn Nhiêu đòi điện thoại, hắn ta nghĩ anh muốn mách.

"Sao, muốn gọi điện mách phụ huynh à?"

Ôn Nhiêu chỉ định dùng điện thoại chụp lại bộ dạng thê thảm hiện tại của mình, để lát nữa có đánh nhau cũng không bị phạt.

"Mách đi, tao sợ mày chắc."

Ôn Nhiêu nhận lấy điện thoại từ bạn nữ đang do dự. Anh đã quen với điện thoại quay số từ lâu, bây giờ lại có chút không quen với điện thoại di động. Mò mẫm một lúc mới mở được chức năng chụp ảnh, chỉ nghe một tiếng "tách". Bạn nam kia đang chờ anh gọi điện mách mà ngây người.
Ôn Nhiêu ném điện thoại lại, rồi nhấc cái ghế lên, ném thẳng vào người kia trong tiếng la hét chói tai của bạn nữ.

(Sốp chỉ muốn nói là em Ôn mãi đỉnh moa moa 🤩🤩)
...

Vừa về phòng ngủ nằm dài trên giường, một người bỗng bật dậy sau khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.

"Ôn Nhiêu với Trương Vũ đánh nhau rồi!"

Lâm Phồn đang lật sách, động tác trên tay bỗng khựng lại.

"Ai cơ?"

"Ôn Nhiêu với Trương Vũ mà."

"Ai đánh với Trương Vũ?"

Người vừa bật dậy khỏi giường lập tức không nghe rõ. Sau khi được lặp lại vài lần và còn thấy mấy bạn nam trong lớp gửi ảnh chụp tại hiện trường, cậu ta mới không nghi ngờ tai mình có vấn đề.

"Bây giờ còn đánh không?"

"Tao biết đâu."

"Mày hỏi xem!"

Cái thằng Ôn Nhiêu tuy âm trầm nhưng bị bắt nạt chưa bao giờ nói ra lại đi đánh nhau ư? Đây đúng là tin tức lớn.

"Không đánh nữa, thầy giám thị đến, đưa hai đứa nó đi phòng y tế rồi."

"Ôi!"

Thấy mình đã bỏ lỡ một màn kịch hay, mấy người kia than vãn.

"Lẽ ra ban nãy không nên đi, ở lại xem sẽ hay hơn nhiều."

Lâm Phồn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẫn với vẻ mặt không cảm xúc.

"Mấy đứa chán quá nhỉ?"

... Chỉ đăng ở Wattpad......

Ôn Nhiêu thực sự đã bị đưa đến phòng y tế. Vết thương của anh đều ở trên mặt, nhưng bạn nam đã đánh anh thì lại bị thương khắp người.
Bác sĩ phòng y tế đã cầm máu mũi cho anh và sát trùng vết thương trên mặt xong, mới đi xử lý cho người còn lại.
Thầy giám thị đứng cạnh hai người, đợi bác sĩ xong việc mới lên tiếng.

"Học sinh lớp mười hai rồi, còn đánh nhau trong lớp, tưởng học sinh tiểu học à?"

Ôn Nhiêu nói.

"Bạn ấy động thủ trước."

"Thưa thầy, em..."

Người bị đánh nặng nhất giờ lại không biết mở lời thế nào.

"Tôi không cần biết ai động thủ trước, ngày mai cả hai đứa đều phải gọi phụ huynh lên đây cho tôi!"

Ôn Nhiêu cứ tưởng học sinh cấp ba sẽ không dễ dàng bị gọi phụ huynh như vậy, không ngờ thực sự lại dễ dàng như thế.

"Cậu biết tìm phụ huynh ở đâu bây giờ?"

Thầy giám thị giận đùng đùng bỏ đi. Ôn Nhiêu, người vừa nãy còn nằm dài ra giường ôm mặt, lập tức nhẹ nhàng bật dậy. Bạn nam bị ghế đập trúng thì bị thương thật, tuy không nặng lắm, nhưng nhìn hắn ta nhăn nhó, biết là đau không nhẹ. Vì đánh nhau, khi anh về phòng ngủ thì trời đã khuya. Cậu bạn cùng phòng năm nhất gõ máy tính "cạch cạch", không biết đang bận rộn cái gì.

Nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cậu bạn cùng phòng năm nhất, người toàn tâm toàn ý với cái máy tính, lên tiếng.

"Về rồi thì đi đổ rác đi."

"Ừ."

Ôn Nhiêu liếc nhìn thùng rác, phía dưới vẫn là rác của anh đã đổ từ hôm qua.

Khi Ôn Nhiêu đi vòng qua cậu ta để lấy thùng rác, tiếng gõ bàn phím "cạch cạch" bỗng dừng lại.

"Mùi gì vậy?"

Nói rồi cậu ta quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng chói, cậu ta thấy mặt Ôn Nhiêu tím bầm.

"Mặt bị sao thế?"

"Đánh nhau."

"Cậu cũng biết đánh nhau à?"

Ôn Nhiêu "..."

Nói thật, anh không chỉ biết đánh nhau, anh còn biết dùng súng nữa. Mặc dù bắn không chuẩn lắm.
Cậu bạn cùng phòng năm nhất không có hứng thú quản chuyện của anh, chỉ hỏi qua loa một lần rồi quay lại tiếp tục gõ máy tính. Ôn Nhiêu liếc nhìn, trên màn hình máy tính chi chít những thứ giống như mã số. Anh nhìn thôi cũng thấy đau đầu.

...

Ngày hôm sau đi học, Ôn Nhiêu cảm nhận rõ rệt những ánh mắt soi mói xung quanh đã thay đổi. Trước đây chỉ là ác ý và chế giễu, bây giờ lại pha lẫn chút e sợ.

Bạn nam đánh nhau với anh hôm qua hôm nay không đến. Ôn Nhiêu ngồi trong lớp một lúc, thầy giám thị đã đưa hai người họ đi phòng y tế gõ cửa.

"Ôn Nhiêu, ra đây."

Ôn Nhiêu đứng dậy đi ra ngoài. Anh cứ nghĩ thầy giám thị muốn nói chuyện tìm phụ huynh, không ngờ thầy lại đưa anh đến văn phòng. Sau khi uống vài ngụm trà, thầy mới nói.

"Ôn Nhiêu, tôi đã hỏi giáo viên chủ nhiệm của các em rồi, người giám hộ của em hiện tại là cậu ruột đúng không?"

"Hả?"

"Nếu gia đình em có vấn đề, thì không cần đến trường cấp ba trọng điểm như chúng tôi, áp lực ở trường cấp ba bình thường sẽ ít hơn."

Từ những lời này, Ôn Nhiêu rút ra một thông tin, hình như anh là... trẻ mồ côi? Không chừng, Ôn trước chẳng phải đột nhiên nhảy ra một người cha sao.

"Mối quan hệ của em với các bạn trong lớp cũng không tốt phải không?"

Ôn Nhiêu nói.

"Khá tốt ạ."

Thầy giám thị vốn đang định dẫn dắt từng bước thì nghẹn lại.

"Giờ là lớp mười hai rồi, hoàn cảnh gia đình em cũng không dễ dàng, lần này tôi sẽ không nói gì nữa."

Ôn Nhiêu đoán với tư duy của người trưởng thành, thầy giám thị này có vẻ muốn khuyên mình nghỉ học. Dù sao ở một trường cấp ba trọng điểm như thế này, một học sinh như anh có vẻ không mấy quan trọng.

"Em ra ngoài đi."

Nói xong, thầy vẫy tay.

Ôn Nhiêu đi ra, vừa vặn đụng phải cậu bạn cùng phòng năm nhất. Phía sau cậu bạn này còn đứng một người phụ nữ ăn mặc tinh tế nhưng rất có khí chất, xách một chiếc túi màu đỏ và đi một đôi giày cao gót ít nhất bảy phân, chậm rãi bước tới. Nhìn là biết gia đình giàu có — nhưng, cậu ta cũng... bị mời phụ huynh à?

____________

Lời tác giả:
Tôi uống xong nước sông Hoàng Phố rồi quay lại đây!

Tiểu kịch trường:

Thiên sứ nhỏ: Mỗi chương 3000 chữ, nửa tiếng không viết xong sao?

Tra tác giả : emmmmmmmmmmmm

Thiên sứ nhỏ: 40 phút thì chắc viết xong nhỉ?

Tra tác giả : Bạn ơi, bạn viết luận văn bao giờ chưa? (cười)

Thiên sứ nhỏ: Đùa giỡn nhân vật chính không phải trôi chảy hơn viết luận văn sao?

Ôn Nhiêu: ?????
 
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 71



Ôn Nhiêu muốn đi cắt tóc, tóc dài quá cứ che khuất mắt. Nhưng vì là học sinh nội trú, trừ khi xin nghỉ, nếu không thì anh không thể ra khỏi cổng trường. Để không bị những sợi tóc lòa xòa làm vướng mắt, amh mua một sợi dây buộc tóc, cột phần tóc quá dài lại thành một túm nhỏ. Tuy nhiên, tóc anh không dài như của Sylvie trước kia, chỉ một đoạn ngắn, trông giống cái đuôi thỏ.

Con trai thường cắt tóc gọn gàng. Dây buộc tóc là thứ chỉ con gái dùng nên việc Ôn Nhiêu dùng nó khó tránh khỏi bị người khác bàn tán.

"Đồ ẻo lả, lại còn buộc tóc nữa, bảo nó giống con gái thật không sai."

Chuyện đánh nhau lần trước đã qua đi. Đối tượng đánh nhau vì cái gọi là tự tôn mà nhất mực khẳng định đã đánh cho Ôn Nhiêu một trận tơi bời, nên những người ban đầu còn e ngại Ôn Nhiêu vì chuyện anh tức giận mà đánh người, giờ lại bắt đầu không kiêng nể gì.

Ôn Nhiêu đưa tay gãi gãi túm tóc ngắn cũn, trong lòng bàn tay cảm thấy cộm cộm.

"Cả tóc cũng tết, sao không mặc váy luôn cho rồi."

Thấy Ôn Nhiêu thờ ơ, những kẻ bàn tán càng táo bạo hơn, thậm chí cố tình nói to để Ôn Nhiêu cũng phải nghe thấy.

Ôn Nhiêu đang xoa tóc thì buông tay, chống bàn đứng lên. Tiếng bàn tán đột nhiên im bặt, nhưng Ôn Nhiêu chỉ cầm lấy cốc nước trên bàn, đi đến máy lọc nước rót một cốc. Khi trở về chỗ ngồi, anh vừa uống nước vừa lướt mắt qua những kẻ vừa nói xấu mình.

Dù nguyên chủ trước đây có đáng ghét thế nào đi nữa, nhưng giờ chuyện này có thể coi là bạo lực học đường rồi đúng không?

Thời gian giải lao ngắn ngủi giữa giờ trôi qua, tiếng chuông vào học vang lên. Thầy giáo giảng bài trên bục, còn Ôn Nhiêu thì uể oải gục xuống bàn. Các học sinh ngồi xung quanh đều nghe rất chăm chú. Ngay cả những bạn nam học dốt lại ham chơi, trong lớp cũng im lặng, không dám làm loạn.

"Chán thật đấy."

Ôn Nhiêu gục nửa thân trên xuống bàn, đưa ghế lên xuống.

Đang lúc lắc ghế, Ôn Nhiêu đột nhiên cảm thấy chiếc ghế chao đảo một cái. Sau đó, toàn bộ cơ thể anh không kiểm soát được quán tính, ngã ngửa ra sau, va trúng thùng rác ở góc tường. Anh ngã xuống cùng với đống rác đổ ra ngoài.

"Ôn Nhiêu, em đang diễn trò xiếc à?"

Thầy giáo đang viết bài trên bảng quay đầu lại nhìn Ôn Nhiêu đang ngã nhào trong đống rác.

Bạn nam ngồi trước mặt Ôn Nhiêu cười khúc khích không ngừng.
Ôn Nhiêu đứng dậy từ đống rác. Vì cú ngã quá đột ngột, mông anh tê dại. Thùng rác bị đổ ra đầy vỏ hộp đồ ăn nhanh còn thừa lại. Toàn bộ tay áo của Ôn Nhiêu dính đầy mỡ và những miếng ớt xanh mềm nhão như nôn ọe.

"Cậu ấy đá ghế của em."

Ôn Nhiêu nói.

Bạn nam ngồi phía trước lập tức thề thốt phủ nhận.

"Là tự mày ngồi lắc ghế, ngã thì đổ lỗi cho tao à?"

Ôn Nhiêu thực sự có chút bực mình.
Thầy giáo không có ý định giúp anh vạch trần sự thật, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vở hài kịch này để tiếp tục giảng bài.

"Em ngồi đàng hoàng, nó có thể đá ngã ghế của em à?"

Vẻ mặt bạn nam phía trước có chút đắc ý.

"Chúng ta tiếp tục bài học."

Thầy giáo quay người, ném viên phấn xuống bàn.

"Ôn Nhiêu, em dọn dẹp thùng rác đi."

Nói xong còn cố ý thêm một câu.

"Dù sao em cũng có nghe giảng đâu, dọn luôn bây giờ đi."

Ôn Nhiêu tức đến bật cười. Anh là một người trưởng thành, dù chưa từng trải nhiều nhưng cũng đã trải qua nhiều hơn những người trong lớp này. Giờ bị một thầy giáo cấp ba mắng mỏ, bị các bạn học chưa thành niên bắt nạt, sao lại... May mà anh không tức giận đến mức mất hết lý trí. Nghĩ đến thầy giám thị vừa nói chuyện với mình mấy hôm trước, anh liền kéo chổi, bắt đầu quét dọn đống rác trên sàn nhà.
Trong giờ học, Lâm Phồn chưa bao giờ quay đầu lại nhìn. Nhưng giờ đây, hắn quay đầu lại, liếc nhìn Ôn Nhiêu đang quét dọn. Trước đây, Ôn Nhiêu là bạn cùng phòng của hắn. Dù bị bắt nạt như vậy, Lâm Phồn cũng chưa từng quan tâm. Giờ xảy ra chuyện như thế này, hắn ta không hùa theo chế giễu đã là tốt lắm rồi.

Quét dọn xong đống rác, Ôn Nhiêu vòng qua một nhóm học sinh tan học đi ăn cơm, đi vào nhà vệ sinh. Anh cởi áo khoác trong nhà vệ sinh, vặn vòi nước giặt những thứ dính trên đó.
Ôn Nhiêu còn đang suy nghĩ tìm cơ hội nào đó để đánh cho bạn nam kia một trận ra trò thì người bạn nam đã đánh nhau với cậu mấy hôm trước, dẫn theo bạn nam vừa đá ghế của anh cùng mấy người ở lớp khác vào nhà vệ sinh. Hắn ta nhìn Ôn Nhiêu đang c** tr*n trên, trông có vẻ thảm hại và chật vật, đang giặt quần áo ở vòi nước, rồi cười khẩy mấy tiếng.

Ôn Nhiêu thấy cả đám người cùng nhau đi đến, liền biết là kẻ đến không có ý tốt. Anh vắt khô nửa chiếc áo đã giặt rồi mặc vào.

"Ôn Nhiêu."

Vài người lặng lẽ vây quanh Ôn Nhiêu.

"Hôm nay thầy giám thị chắc sẽ không đến đâu nhỉ?"

Quần áo còn ướt sũng, bên người lại đông đúc, khiến Ôn Nhiêu không khỏi rùng mình.

Trong nhà vệ sinh có mùi nước tiểu khai nồng nặc và tiếng nước chảy ào ào từ vòi. Thời gian và địa điểm này tạo cho người ta một cảm giác rất xấu.

"Mày không phải thích đi mách lẻo sao?"

Một người đưa tay đẩy Ôn Nhiêu một cái.

Ôn Nhiêu đụng vào bệ sứ phía sau, phải bám vào mép bệ lạnh lẽo, trơn trượt mới đứng vững được.

"Hả? Mách đi!"

Nhìn thấy túm tóc buộc sau gáy của Ôn Nhiêu, kẻ đó cười cợt.

"Lại còn buộc tóc như con gái nữa, ghê tởm thật đấy - -"

Hắn ta thô lỗ túm lấy dây buộc tóc, tiện thể giật luôn mấy sợi tóc của Ôn Nhiêu.

Đang lúc một đám người vây quanh Ôn Nhiêu, tiếng nói chuyện từ cửa nhà vệ sinh trống trải vọng lại.

"Không muốn ăn ở căng-tin, đợi ra ngoài cổng trường ăn đi."

"Chiều nay tiết thể dục cùng chơi bóng rổ đi."

Tiếng nói từ xa đến gần, rồi đột nhiên im bặt khi thấy cảnh tượng căng thẳng trong nhà vệ sinh.
Vốn dĩ đang có chút lo lắng khi nghe tiếng người, Trương Vũ thấy những người vừa vào thì nét mặt lại trở lại bình thường.

Ôn Nhiêu thấy ba người bạn cùng phòng cũ của mình bước vào. Người dẫn đầu là Lâm Phồn, người đã đuổi anh ra khỏi kí túc xá. Người bạn bên cạnh Lâm Phồn, vì thường xuyên chơi bóng rổ nên dáng người cao lớn hơn nhiều so với các bạn nam khác, lại trông rất điển trai. Chỉ là vì đang ở tuổi dậy thì nên giọng có chút ồm ồm như vịt đực, nghe rất khó chịu.

"Mấy cậu làm gì đấy?"

"Không làm gì cả, mấy cậu đừng quan tâm là được."

Trương Vũ nói.

Ba người liền đi vào. Ôn Nhiêu nghe thấy tiếng c** q**n sột soạt, sau đó là tiếng nước tiểu xả ào ào. Toàn bộ nhà vệ sinh như bị ấn nút tạm dừng, đợi ba người đi ra ngoài mới khôi phục lại hoạt động.

Ôn Nhiêu ban đầu không mong ba người bạn cùng phòng kia có thể làm gì. Nhưng khi anh bị đấm một cú và ngã xuống đất, anh thấy một người trong ba người đó quay lại nhìn, ánh mắt có chút tội nghiệp.

Ôn Nhiêu đã từng bị đánh không ít, cũng đã chứng kiến nhiều cảnh máu me. Loại bạo lực học đường cấp thấp này anh không để vào mắt. Nhưng vì đối phương quá đông, khi bắt đầu đánh nhau, anh thực sự bị ấn đầu xuống và ăn đòn không nhẹ. Dù sao cũng là học sinh cấp ba, đánh người cũng không có chút cấu trúc gì, lại sợ để lại vết thương cho giáo viên thấy, nên ra tay cũng e dè. Ôn Nhiêu tuy chưa từng luyện tập, nhưng đã chứng kiến quá nhiều cảnh đánh nhau thực chiến. Dù là ở phố đen hay sàn đấu ngầm, những chiêu thức muốn lấy mạng hay những chiêu thức để dạy dỗ người khác, dù anh chưa luyện tập nhiều, nhưng...

Tóc lại bị nắm chặt. Bị ấn xuống bệ sứ, Ôn Nhiêu thấy máu nhỏ giọt từ mũi mình, bị dòng nước làm loãng thành màu hồng nhạt, rồi từng vòng từng vòng chảy xuống cống thoát nước.
Những kẻ đánh người cũng thấy máu, vì có máu nên họ chần chừ, chỉ đè lên người Ôn Nhiêu, do dự giơ nắm đấm.
Trương Vũ ngồi xổm xuống, vỗ vào mặt Ôn Nhiêu gần như bị ấn vào vũng nước bẩn.

"Lần sau còn dám không?"

Nếu lần trước đánh nhau với hắn ta không phải là Ôn Nhiêu, hắn ta chắc chắn không dám đến tìm rắc rối lần thứ hai. Nhưng vì là Ôn Nhiêu, cả lớp đều ghét Ôn Nhiêu. Nếu đánh nhau với anh mà còn không thắng thì sẽ rất mất mặt.

Sự im lặng của Ôn Nhiêu khiến hắn ta nghĩ anh đã khuất phục.

"Mày không biết mình là cái thứ gì à? Ăn trộm q**n l*t của Lâm Phồn làm cái chuyện đó, cả lớp đều coi mày là thằng b**n th** đấy biết không?"

Ôn Nhiêu ban đầu đã bị giữ chặt hai tay, không thể tránh thoát nên đành chịu đòn. Giờ hai tay anh đã được thả ra, mà tên này lại còn tiến sát đến mặt anh...

Ngay khi những lời chế nhạo vừa dứt, Ôn Nhiêu trực tiếp túm cổ hắn ta, ấn mặt hắn ta vào vũng nước bẩn trong bồn.

Sự thật chứng minh, khi đánh nhau, túm cổ hữu ích hơn bất cứ thứ gì. Đó là điểm yếu nhất và chí mạng trên cơ thể con người. Ôn Nhiêu giống như túm một con vịt, ấn đầu hắn ta vào bồn, nhìn hắn ta liều mạng vùng vẫy. Những kẻ muốn đến giúp đều bị vẻ mặt hung hãn đầy máu của Ôn Nhiêu dọa sợ. Ôn Nhiêu đã đánh nhau nhiều lần hơn bọn họ rất nhiều. Vì thế, lần này dù bị áp đảo về thể lực và số lượng, cả đám người đến gây rắc rối cuối cùng cũng thua ở khí thế. Bị Ôn Nhiêu trông có vẻ yếu đuối đánh cho một trận tơi tả.

Ôn Nhiêu nhìn bộ dạng nằm la liệt trên mặt đất và ánh mắt sợ hãi của bọn họ, anh nghĩ đến lúc mình dọa nạt bọn côn đồ ở phố đen. Lúc này, anh quên mất thân phận học sinh của mình. Anh nhe răng, bày ra vẻ mặt dữ tợn, đầy sát khí.

"Lần sau mà còn dám đến đây, tao sẽ trói mày lại, đổ bê tông rồi dìm xuống sông!"

Lời đe dọa chỉ có thể xuất hiện trong phim tội phạm này quả nhiên đã dọa sợ những kẻ này.

"Hoặc là, tao sẽ tạo một cái lỗ ở đây cho mày."

Ôn Nhiêu dùng ngón tay chống vào thái dương của một người, rồi nghĩ ra tiếng 'đoàng' như tiếng súng.
Thấy những người này sợ đến mức sắp khóc, Ôn Nhiêu mới tỉnh táo lại, nhận ra mình đang ở trong một xã hội có pháp luật đầy đủ, và đối tượng anh đe dọa là một đám học sinh chưa thành niên trong trường. Sự phấn khích vừa rồi lập tức bị thực tế dập tắt. Ôn Nhiêu buông cổ người kia ra, đứng dậy, vặn vòi nước rửa sạch máu trên mặt, rồi thong thả đi ra khỏi nhà vệ sinh.

"Thật mất mặt."

Nếu Norman mà biết anh đi dọa một đám học sinh, chắc chắn sẽ cười nhạo.

Nghĩ đến đây, Ôn Nhiêu dừng lại, có chút ngượng ngùng che mặt lại.

______

Lời tác giả:

Tiểu thuyết này còn có một tên khác: Đại ca giang hồ trùng sinh vào học đường (cái quỷ gì!)

Tiểu kịch trường:

Tra tác giả : Muốn thêm chương không?

Thiên sứ nhỏ: (gật đầu)

Tra tác giả : Cậu hiểu ý tôi mà phải không?

Thiên sứ nhỏ: (vẻ mặt rối rắm) Tôi là thụ trong Tấn Giang

Tra tác giả : Ôi, hôm nay tôi muốn làm thụ, nếu cậu không thể làm tôi thỏa mãn thì tôi không thêm chương nữa đâu. Vỡ nát!
 
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 72



Học sinh lớp mười hai gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Ngay cả giờ nghỉ trưa quý giá cũng bị các thầy cô bộ môn dùng để giao bài tập đè bẹp. Thế nên, sau khi đi phòng y tế xử lý vết thương, Ôn Nhiêu không còn thời gian đi căng tin ăn trưa. Anh lê cái chân phải bị người đá vài cú, có chút nhức mỏi, vào lớp, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thùng rác.

Vẻ mặt thảm hại của anh, vừa nhìn đã biết là vừa bị đánh. Những người xung quanh thì thầm, bàn tán xem bộ dạng anh ta thê thảm đến mức nào.
Lâm Phồn đang làm bài, dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Hắn tận mắt thấy Ôn Nhiêu bị vây ở trong nhà vệ sinh. Lâm Phồn biết Ôn Nhiêu sắp phải đối mặt với điều gì, nhưng lại không có ý định ra tay giúp đỡ. Thấy hắn thờ ơ như vậy, Ôn Nhiêu lẽ ra phải oán hận hắn mới phải, dù không có tư cách oán hận, thì cũng không thể bình tĩnh như thế.

Ôn Nhiêu nhận ra ánh mắt của Lâm Phồn, anh dừng lại nhìn hắn một cái, rồi khi đi ngang qua chỗ ngồi của hắn, anh tránh đi một chút.

Từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

"Này, Lâm Phồn, cậu nói xem chuyện vừa nãy chúng ta có nên nói với thầy cô một tiếng không?"

Bạn nam ngồi cạnh Lâm Phồn thấy Ôn Nhiêu bước đi khập khiễng, bỗng dưng cảm thấy tên u ám này có chút đáng thương.

"Cậu ta bị đánh thành ra thế này cơ mà."

Lâm Phồn có chút bực bội.

"Mày thích lo chuyện bao đồng à?"

Biết Lâm Phồn ghét Ôn Nhiêu, người bạn thân không nói thêm nữa.
Ôn Nhiêu bị đánh một trận cũng không sao, nhưng chủ yếu là anh chưa ăn cơm trưa. Từ lúc trở về chỗ ngồi, anh đã gục xuống bàn.

"Ôn Nhiêu, cậu không sao chứ?"

Ôn Nhiêu ngẩng đầu, thấy bạn nữ lần trước đã đến hỏi bài anh, từ bàn đầu tiên chạy xuống cuối lớp. Ôn Nhiêu ngẩng đầu lên.

"Tớ không sao."

"Cậu có cần đi phòng y tế không?"

Bạn nữ hỏi.

Lần trước Ôn Nhiêu chỉ bài cho cô, anh đã thấy tên cô trong sách: Phương Thu Tuyết. Thành tích cô ở mức trung bình của lớp, là người rất cố gắng. Ôn Nhiêu thích những cô gái như vậy, nên đối mặt với sự quan tâm của cô, cậu cũng nhẹ nhàng đáp lại .

"Tớ đã đi rồi."

"Mặt cậu..."

Ôn Nhiêu đưa tay sờ lên trán, chỗ đó bị trầy một chút. Anh không bận tâm đến vết thương nhỏ này, lúc nãy đi phòng y tế, chính anh cũng không chú ý. Ôn Nhiêu đang định nói mình không sao thì Phương Thu Tuyết lấy từ trong túi ra một miếng băng cá nhân.

"Cậu có cần băng dán không?"

Ôn Nhiêu trong lớp là người bị mọi người ghét bỏ, đột nhiên có một bạn nữ đối xử tốt với anh, những người ban đầu không chú ý đến anh khi vào lớp, giờ cũng ngoảnh đầu lại nhìn.
Ôn Nhiêu nhận miếng băng dán từ tay cô.

"Cảm ơn."

Phương Thu Tuyết quay người trở về chỗ ngồi của mình. Khi Ôn Nhiêu dán băng dán, anh thấy bạn nữ ngồi cạnh Phương Thu Tuyết kéo tay áo cô, nói gì đó. Vừa nói vừa quay đầu lại, dùng ánh mắt ghét bỏ đánh giá Ôn Nhiêu. Phương Thu Tuyết bị kéo tay áo, có chút bối rối.

Mặc dù Ôn Nhiêu không để ý đến ánh mắt của mấy tên nhóc này, nhưng anh không muốn thấy một bạn nữ chỉ vì đối xử tốt với anh mà bị cả đám người bàn tán sau lưng, vì vậy anh muốn cố gắng giữ khoảng cách với Phương Thu Tuyết.

Tiết thể dục buổi chiều lại là giờ tự do. Các bạn nam tụ tập trên sân bóng rổ, các bạn nữ ngồi trên bãi cỏ tán gẫu. Ôn Nhiêu thì ngồi một mình dưới xà đơn ngẩn ngơ. Dáng vẻ của anh quá cô độc. Phương Thu Tuyết đến tìm anh một lần, Ôn Nhiêu thấy ánh mắt của các bạn nữ sau lưng cô nên đã khéo léo từ chối.

Vì là buổi chiều, mặt trời càng lúc càng chói chang. Ôn Nhiêu không ngồi dưới xà đơn nữa, anh phủi cỏ dính trên mông, định tìm một chỗ mát mẻ hơn để ngồi. Không ngờ khi anh đi qua sân bóng rổ, một quả bóng rổ do người khác ném trúng đầu anh.

Người ném bóng là Lâm Phồn. Má hắn đầy mồ hôi. Lâm Phồn căn bản không chú ý đến Ôn Nhiêu đang đi qua. Quả bóng bay ra ngoài, đập trúng người. Chỉ khi nghe tiếng kinh hô của các bạn nữ, hắn mới phản ứng lại.
Ôn Nhiêu bị bóng đập trúng đầu, cả người ngây ra, gục thẳng xuống đất. Quả bóng rổ nảy lên trước mặt anh, cuối cùng lăn vào bụi cỏ.
Các bạn nam đang chơi bóng vây lại, hoảng sợ khi thấy Ôn Nhiêu ngã dưới đất mãi không đứng dậy.

"Này, cậu không sao chứ?"

Một bạn nam ngồi xổm xuống, dùng tay đẩy vai Ôn Nhiêu.
Trong đầu Ôn Nhiêu có tiếng "ầm ầm". Có lẽ vì đã chảy máu mũi một lần, chiếc mũi yếu ớt của anh, lần này bị bóng rổ đập mạnh vào, lại không chảy máu nữa. Anh chỉ cảm thấy mình không thể đứng dậy.

Lâm Phồn cũng đã đi tới. Vì hai người từng có một lần xích mích mà cả lớp đều biết, nên lần này quả bóng rổ trượt tay đã bị mọi người cho là cố ý. Lâm Phồn không giải thích, chỉ đứng trước mặt Ôn Nhiêu, nhìn anh bị bao phủ dưới bóng của mình.

Hắn thấy Ôn Nhiêu không đứng dậy được, trong lòng cũng có chút hoảng, nhưng ánh mắt xung quanh khiến hắn ta thốt ra.

"Giả vờ cái gì chứ."

Ôn Nhiêu cử động, chống tay muốn đứng dậy, nhưng mãi không thành công.
Lâm Phồn nhìn Ôn Nhiêu bị bao phủ trong cái bóng do mình tạo ra, cảm giác bực bội trong lòng càng lúc càng rõ ràng. Hắn ta cúi người, muốn túm cánh tay Ôn Nhiêu giúp anh đứng dậy. Nhưng hành động của hắn lại bị bạn cùng phòng hiểu nhầm là không kiên nhẫn, muốn đánh anh, nên người bạn cùng phòng kéo tay hắn lại nói.

"Lâm Phồn, thôi đi, cậu ta không phải giả vờ đâu. Buổi trưa cậu ta còn bị Trương Vũ đánh một trận trong nhà vệ sinh đấy."

Lâm Phồn không muốn đánh anh, chỉ là...

"Ôn Nhiêu!"

Bạn nữ từ bãi cỏ chạy tới, trực tiếp đẩy những bạn nam cao lớn ra, ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Nhiêu.

"Cậu không sao chứ?"

Ôn Nhiêu toàn thân không còn chút sức lực, bị Phương Thu Tuyết túm cánh tay cũng không thể đứng dậy.
Khi Phương Thu Tuyết chạy tới, cô vừa nghe thấy mấy bạn nam nói, cô biết các bạn học không thích Ôn Nhiêu, cô cũng chưa từng tiếp xúc với anh. Nhưng những gì xảy ra trước mắt hôm nay khiến cô sinh ra lòng đồng cảm với Ôn Nhiêu.

Ôn Nhiêu nhìn Phương Thu Tuyết đang cố gắng đỡ mình dậy, có chút không biết phải phản ứng thế nào.

"Lâm Phồn, cậu cố ý ném bóng đập vào người cậu ta đúng không?"

Phương Thu Tuyết trừng mắt nhìn Lâm Phồn.

Lời nói của bạn cùng phòng vừa rồi đã khiến Lâm Phồn có chút bực mình. Giờ Phương Thu Tuyết lại ra vẻ chính nghĩa mà trách mắng, càng khiến hắn không thể kiềm chế cơn giận trong lòng.

"Tôi? Hừ, tôi muốn đánh cậu ta thì cần gì dùng mấy trò vặt này?"

"Cậu chính là cố ý!"

Phương Thu Tuyết thấy Ôn Nhiêu đứng dậy, thu ánh mắt lại và nói với anh.

"Ôn Nhiêu, đi, tớ đưa cậu đi gặp thầy cô."

"Tớ không sao."

Chỉ là bị đập có chút choáng thôi.

"Hai đứa yêu nhau nên cậu mới bênh vực cậu ta như thế à?"

Lâm Phồn ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Phương Thu Tuyết nghe lời này, mặt đỏ bừng.

"Cậu, cậu!"

"Hay là đã ngủ với nhau rồi?"

Lâm Phồn ngày thường luôn lịch sự, nhã nhặn, lại học giỏi nên rất nhiều bạn nữ trong lớp thích hắn. Nhưng chưa có bạn nữ nào nghe hắn ta nói những lời độc ác như vậy.
Phương Thu Tuyết tức đến run người.

"Cậu có ghê tởm không đấy?"

Lâm Phồn vừa chơi bóng đổ mồ hôi, lúc đứng đây giằng co với Phương Thu Tuyết thì đã khô hết. Má hắn ta trở lại vẻ trắng trẻo như thường. Với lợi thế chiều cao, hắn nhìn xuống Phương Thu Tuyết đang đỡ Ôn Nhiêu, vẻ mặt còn mang theo sự khinh thường.

"Thế này đã ghê tởm? Những gì Ôn Nhiêu làm còn ghê tởm hơn nhiều."

"Cậu ta làm gì?"

Phương Thu Tuyết biết giữa họ đã từng xảy ra chuyện không hay, nhưng chuyện đó chỉ lan truyền trong các bạn nam, các bạn nữ biết thì không nhiều.

Ôn Nhiêu cảm thấy chuyện đó thực sự không hay ho gì. Giờ nghe Phương Thu Tuyết hỏi Lâm Phồn, cả người anh có chút lo lắng. Anh nhẹ nhàng kéo tay áo Phương Thu Tuyết.

"Tớ thật sự không sao."

Lâm Phồn cũng thấy chuyện đó ghê tởm, ngoại trừ hai người bạn cùng phòng lắm mồm kia, hắn ta chưa nói với bất cứ ai. Nhưng giờ đây, hắn ta rõ ràng đã bị Phương Thu Tuyết chọc giận.

"Cậu ta là một kẻ b**n th** thích đàn ông đấy, cậu biết không?"

Phương Thu Tuyết bị lời nói của hắn làm cho rùng mình.
Ôn Nhiêu nghe Lâm Phồn nói ra, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng cãi lại.

"Cậu đừng nghe cậu ta nói linh tinh, tớ không phải."

Lâm Phồn cũng nhận ra mình đã nói gì, thấy Ôn Nhiêu phủ nhận, hắn ta cũng không tiện nói thẳng ra nữa, chỉ cười khẩy một tiếng, nói giọng đe dọa

"Lần sau nhớ mở to mắt ra, nếu không thì không chỉ là một quả bóng rổ đâu."

"Cậu!"

Phương Thu Tuyết chưa bao giờ thấy Lâm Phồn đáng ghét như vậy.
Lâm Phồn không quan tâm đến Ôn Nhiêu nữa, nhặt bóng lên, dẫn một đám bạn nam quay lại sân thể dục chơi bóng rổ.

Phương Thu Tuyết định đưa Ôn Nhiêu đi phòng y tế, nhưng mấy ngày nay Ôn Nhiêu cứ chạy đi chạy lại phòng y tế, thực sự không muốn đi nữa, nên anh lấy cớ rồi quay về kí túc xá. Dù sao buổi chiều cũng không có tiết học. Hôm nay đối với anh mà nói đúng là một ngày xui xẻo. Bị một tên nhóc dẫn một đám người đến đánh mình, còn chưa kể đến việc bị bóng rổ đập vào đầu, thật là...

Bác sĩ y tế đã bôi thuốc cho anh, thuốc dính vào quần áo. Ôn Nhiêu không có nhiều quần áo để thay, anh cởi ra ném vào chậu để giặt. Nhưng vết thuốc màu tím đó khá khó giặt, anh giặt mãi mà vẫn còn một mảng trên ống quần.
Tiếng nước chảy từ vòi ào ào che lấp tiếng mở khóa cửa. Ôn Nhiêu vắt quần áo, quay đầu chuẩn bị vào phòng ngủ lấy sào phơi đồ thì đụng phải cậu bạn cùng phòng năm nhất vừa mới về. Cả hai đều giật mình.
Vì là mùa hè, Ôn Nhiêu c** q**n áo xong cũng không thay, chỉ mặc một chiếc q**n l*t trắng, lê dép lê đi lại trong phòng ngủ.

Cậu bạn cùng phòng năm nhất ăn mặc chỉnh tề, tai còn đeo tai nghe. Cậu ta là người đầu tiên nhận ra Ôn Nhiêu hiện tại chỉ mặc một chiếc q**n l*t.

"Trong phòng ngủ, có thể mặc quần áo vào không?"

Ôn Nhiêu vốn dĩ cũng hơi xấu hổ, nhưng lời nói của bạn cùng phòng lại khiến anh cảm thấy như đang cố ý khoe khoang.

"Tớ có mặc một cái mà."

Ánh mắt cậu bạn cùng phòng năm nhất hạ xuống, có chút vẻ ghét bỏ, cậu ta lùi lại rồi đóng cửa sau lại. Khi Ôn Nhiêu phơi xong quần áo quay lại, cậu bạn cùng phòng mới phát hiện ra vết thương trên người cậu.

"Trên người cậu lại bị làm sao vậy?"

"Đánh nhau."

Ôn Nhiêu nói.

Cậu bạn cùng phòng cười khẩy, vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện.

"Loại như cậu, rõ ràng là bị đánh thì có."

Ôn Nhiêu không giải thích mấy tên đánh anh thảm hại thế nào. Anh lấy một chiếc áo từ tủ ra rồi mặc tạm vào để che thân.

"Này."

Ôn Nhiêu kéo áo xuống.

"Hả?"

"Muốn đi theo tôi không?"

Cậu bạn cùng phòng cười vẻ mặt không kiêng nể gì.

"Hả?"

"Sau này nếu bị đánh, cứ báo tên tôi ra."

Cậu ta dường như cảm thấy mình rất ghê gớm, cằm đều ngẩng cao lên.
Lúc này Ôn Nhiêu mới nhớ ra, từ trước đến giờ anh vẫn chưa biết tên của cậu bạn cùng phòng mới.

"Cậu tên gì vậy?"

"Tiết Nhất Hàn."

Ôn Nhiêu trầm ngâm ba giây.

"Chưa từng nghe qua."

Vẻ mặt vốn kiêu ngạo kia đột nhiên trở nên tức giận vì xấu hổ.

"Mấy hôm trước cậu bị mời phụ huynh đúng không?"

Ôn Nhiêu nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy ở văn phòng thầy giám thị mấy hôm trước.

"Cậu đấy, cứ học hành tử tế vào."

"Hừ."

Tiết Nhất Hàn cảm thấy anh vô phương cứu chữa.

"Loại như cậu thì đáng bị đánh thôi."

Ôn Nhiêu gãi gãi trán, rồi sờ vào chỗ dán băng cá nhân cộm cộm. Anh buông tay, nhìn thiếu niên đang khoanh tay với vẻ khinh thường trước mặt, cười nói.

"Tôi tên là Ôn Nhiêu."

"Ai quan tâm cậu tên gì."

Ôn Nhiêu lờ thái độ của cậu ta, nhếch miệng cười có chút bất cần.

"Sau này cậu bị đánh, có thể báo tên tớ ra."

Trong mắt Tiết Nhất Hàn, người trước mặt trông có chút nữ tính, nói là đàn anh lớp mười hai mà lại còn thấp hơn cả cậu ta, quả thực là không biết sống chết. Hừ, sau này anh sẽ phải hối hận. Tiết Nhất Hàn nghĩ thầm trong lòng.

_________

Lời tác giả:

Tiểu kịch trường:

Tiết Nhất Hàn: Sau này nếu bị đánh, cứ báo tên tôi ra.

Ôn Nhiêu: Ồ?

(Hai tháng sau)

Tiết Nhất Hàn: Đại ca, anh rộng lượng...(đưa)

Ôn Nhiêu: (mỉm cười)
 
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 73



Ôn Nhiêu gội đầu thì lại bị chảy máu mũi. Máu sền sệt chảy theo lòng bàn tay anh xuống ngón tay, rồi tí tách nhỏ lên nền gạch trắng, bị nước xối loãng thành màu hồng nhạt.

Bọt xà phòng trên tóc Ôn Nhiêu còn chưa kịp gội sạch, anh đã cuống cuồng tìm cách cầm máu mũi. Khi Tiết Nhất Hàn xách lon Coca từ ban công về, nhìn thấy Ôn Nhiêu đang lom khom ôm vòi nước, tưởng anh đang gội đầu. Cho đến khi cậu ta vô tình liếc mắt, nhìn thấy cả mu bàn tay anh đầy máu, trong lòng run lên, theo bản năng đè vai Ôn Nhiêu.

"Cậu bị sao vậy?"

Ôn Nhiêu đặt tay xuống vòi nước rửa sạch, giọng nói có chút nghẹt mũi.

"Hơi nóng trong người, chảy máu mũi thôi."

Tiết Nhất Hàn nghe thấy là chảy máu mũi, vẻ mặt căng thẳng liền giãn ra một chút.

"Ăn cái gì mà nóng thế? Không phải là—"

Nói đến nửa chừng, Ôn Nhiêu đã đứng thẳng người vào phòng rút khăn giấy.

Tiết Nhất Hàn bực bội ngậm miệng, ném lon Coca không còn gì vào thùng rác.

Ôn Nhiêu cảm thấy mình phải đến bệnh viện chính quy kiểm tra, xem việc cứ liên tục chảy máu mũi này là chuyện gì. Nhưng hôm nay mới là thứ Năm, thứ Bảy lại phải học thêm. Nếu đợi đến Chủ Nhật thì chỉ còn buổi chiều. Thà rằng cứ dứt khoát xin nghỉ ngay bây giờ. Nhân tiện ra ngoài, anh cũng có thể mua vài bộ quần áo tử tế, nếu không thì cứ mặc đi mặc lại mấy bộ đó. Không chỉ Tiết Nhất Hàn thấy khó chịu, ngay cả chính anh cũng không chịu nổi.

Học sinh lớp mười cũng không nhàn nhã hơn lớp mười hai là bao. Buổi chiều, khi Ôn Nhiêu đi học, anh lại thấy Tiết Nhất Hàn vẫn đang gõ bàn phím trong phòng. Ôn Nhiêu liếc nhìn, trên màn hình là những hiệu ứng sặc sỡ, trông giống một trò chơi trực tuyến.

"Buổi chiều cậu không đi học à?"

Tiết Nhất Hàn không quay đầu lại.

"Không đi."

"Tôi thấy thời khóa biểu của cậu có tiết mà."

Ôn Nhiêu nói.

Tiết Nhất Hàn đáp.

"Không muốn học."

"Được rồi."

Nghe thấy cậu ta nói như vậy, Ôn Nhiêu biết đây không phải là không có tiết, mà là cậu ta định trốn học. Cài chặt nút áo sơ mi, Ôn Nhiêu đóng cửa phòng đi ra ngoài. Anh băng qua mấy tòa nhà học song song, bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông báo hiệu vang lên. Phương Thu Tuyết ngồi bàn đầu tiên nhìn anh đi ngang qua trước mặt, rồi quay đầu lại nhìn theo một lúc.
Chỗ ngồi của Lâm Phồn không gần Ôn Nhiêu, nhưng hắn ta có thể liếc mắt là thấy Phương Thu Tuyết ngồi ở bàn đầu. Vì vậy, nhất cử nhất động của Phương Thu Tuyết đều làm hắn bị phân tâm. Hắn cố gắng siết chặt cây bút trong tay, để không giống như Phương Thu Tuyết mà quay đầu lại nhìn khi Ôn Nhiêu đi ngang qua.

Ôn Nhiêu trở về chỗ ngồi, lục lọi trong ngăn kéo, rồi lấy một vài thứ ra nhét vào túi. Sau tiếng chuông báo hiệu, chỉ còn năm phút nữa là vào học. Cả lớp chỉ có tiếng bút viết "sột soạt", cùng với tiếng mở ngăn kéo trầm thấp, khó chịu của hắn.

Lâm Phồn đang bực bội thì lưng bỗng bị ai đó dùng bút chọc vào. Hắn quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tươi cười tiến đến gần cùng một quyển bài tập được đưa qua.

"Cảm ơn nhé."

Người trả bài tập còn nháy mắt với hắn ta .
Lâm Phồn nhận lại bài tập, tiện tay đặt lên bàn.

Làm bài tập xong trước giờ học, Lâm Phồn có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Hắn nghe thấy tiếng ngáp có phần khoa trương từ phía sau, hắn ta lướt mắt qua tất cả những người đang làm bài trong lớp, rồi phát hiện một chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú.

"Này, Lâm Phồn!"

Lâm Phồn bị bút của cậu ta chọc vào lưng có chút khó chịu, nhưng vẫn cúi người lại gần.

"Gì vậy?"

"Cậu nhìn cái tên kia kìa—"

"Tên kia" không biết từ khi nào đã trở thành biệt danh của Ôn Nhiêu. Lâm Phồn vừa nghe thấy cậu ta nói "tên kia", liền theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi của Ôn Nhiêu. Ôn Nhiêu vừa vặn ngồi thẳng dậy, Lâm Phồn theo bản năng thu ánh mắt lại.

"Hôm qua cậu ta bị đánh thảm lắm đấy."

Giọng nói thì thầm bàn tán.

Lâm Phồn cau mày, nghiêng đầu liếc mắt một cái, vừa lúc thấy cánh tay Ôn Nhiêu đang lục lọi cặp sách. Ở mặt ngoài cánh tay, có vài vết bầm tím đặc biệt rõ. Hắn ta có thể đoán được vết bầm đó hình thành như thế nào — hắn đã tận mắt thấy Ôn Nhiêu bị ấn ở cạnh bồn nước.

"Trương Vũ hôm nay cũng không đến, chắc là sợ cậu ta mách thầy giám thị."

Cậu ta đoán vậy.

Lâm Phồn không muốn quan tâm đến chuyện của Ôn Nhiêu. Nếu không phải ngày đó hắn phát hiện chuyện Ôn Nhiêu đã làm trong phòng ngủ, hắn sẽ không ghét anh, cũng không thích anh, chỉ xem anh như người vô hình. Nhưng bây giờ, vì sự ghét bỏ, cái tên này bắt đầu không ngừng thu hút sự chú ý của hắn ta.

"Liên quan gì đến mày?"

Một câu của Lâm Phồn làm bạn nam phía sau nghẹn lại.

Những lời này cũng khiến chính hắn nghẹn lại. Như thể đang nói với chính mình vậy.

"Liên quan gì đến mình chứ?"

"Cứ lờ đi như trước là được rồi."

"Vào học. Đứng dậy—"

Giọng của lớp trưởng và tiếng chuông vào học gần như đồng thời vang lên. Thầy giáo cầm giáo án bước vào từ cửa.

Lâm Phồn cảm thấy một cái bóng đen lướt qua trước mặt. Nhìn kỹ, đó là Ôn Nhiêu đang đi qua hắn ta. Thầy giáo vừa đặt giáo án lên bàn, còn chưa kịp mở ra, đã thấy Ôn Nhiêu đi tới trước mặt.

Lâm Phồn nghĩ anh muốn đi mách lẻo, trong lòng đang trào dâng sự khinh bỉ "quả nhiên là thế", thì nghe Ôn Nhiêu nói.

"Thưa thầy, em muốn xin nghỉ ạ."

"Xin nghỉ?"

Thầy giáo cũng thấy giấy xin nghỉ Ôn Nhiêu đưa tới.

"Em cảm thấy không khỏe, muốn đến bệnh viện khám."

Ôn Nhiêu nói.

Thầy giáo gần như không hề nghi ngờ rằng Ôn Nhiêu đang giả vờ để đi chơi như những học sinh nghịch ngợm khác. Nhưng thầy vẫn hỏi thêm một câu.

"Khám ở phòng y tế không được sao?"

"Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn ạ."

Ôn Nhiêu nói.

Sắc mặt Ôn Nhiêu vẫn luôn không tốt. Học sinh tuổi này, dù có thức khuya học bài mỗi ngày, thì cũng chỉ sắc mặt kém một chút thôi. Ôn Nhiêu thì cả khuôn mặt đều không nhìn thấy chút máu nào, thêm mái tóc dài, trông anh uể oải, có chút u ám. Thầy giáo chỉ nhìn anh một cái, rồi trực tiếp cầm lấy giấy xin nghỉ, ký tên vào.

"Được rồi, đi đi, cẩn thận trên đường."

"Cảm ơn thầy."

Lần này có thể thuận lợi như vậy, cũng có mối liên quan rất lớn đến thầy giáo này. Giống như nếu là thầy giáo tiếng Anh, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Ôn Nhiêu cầm giấy xin nghỉ, trực tiếp đi ra khỏi lớp. Lâm Phồn nhìn bóng lưng anh lướt qua hai cửa sổ bên ngoài.

"Mở sách giáo khoa trang 71, chúng ta bắt đầu học."

Lâm Phồn hoàn hồn, làm theo lời thầy giáo mở sách ra.

Vừa ra khỏi cổng trường, Ôn Nhiêu có cảm giác nhẹ nhõm như được ra tù. Điều duy nhất khiến anh lo lắng là cái ví lép của mình — anh không chắc số tiền này có đủ để đến bệnh viện hay không.

"Giá mà có thể lấy số tiền trong két sắt của Norman thì tốt biết mấy."

Ôn Nhiêu nghĩ.

Anh mất hai mươi phút để tìm thấy bệnh viện, rồi ngồi đối diện với bác sĩ. Sau khi hỏi kỹ các triệu chứng, bác sĩ bảo anh đi làm một vài xét nghiệm. Nhưng dù đã dặn dò xong chỗ xét nghiệm, Ôn Nhiêu vẫn ngồi yên bất động. Bác sĩ dừng bút hỏi anh.

"Vẫn không biết ở đâu à?"

Ôn Nhiêu lắc đầu.

"Tiền của em có lẽ không đủ."

Tuổi của anh vừa nhìn đã biết vẫn còn đang đi học. Vốn dĩ có chút lạnh nhạt, bác sĩ nghe anh nói xong, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.

"Bố mẹ em đâu?"

"Em không biết."

Ôn Nhiêu thực sự không biết điều này.
Bác sĩ nhìn bộ dạng gầy gò của anh, có chút đáng thương, xua tay.

"Em đi kiểm tra đi, không đủ tiền cũng không sao."

Ôn Nhiêu tương đối trân trọng mạng sống của mình. Cứ liên tục chảy máu mũi, mong rằng chỉ là do thiếu dinh dưỡng gì đó thì tốt, sợ nhất là một căn bệnh di truyền nào đó. Ôn Nhiêu cầm tờ đơn bác sĩ kê, đi kiểm tra. Một y tá đẩy anh vào một thiết bị kiểm tra. Khoảng năm phút sau, y tá cho anh ra ngoài.

Kết quả chưa ra, bác sĩ vừa kê đơn cho anh đã đến. Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra lên nhìn.

"Ngoại thương khoang mũi."

Ôn Nhiêu lập tức không hiểu.

"Mũi từng bị thương mà không xử lý đúng không?"

Bác sĩ hỏi.

Ôn Nhiêu nhớ lại, mơ hồ có ấn tượng về cú đấm của Lâm Phồn vào mũi. Nhưng lúc đó anh không để tâm, sau này quả thực có từng cơn đau ở mũi.
Bác sĩ nói gì đó với y tá bên cạnh, Ôn Nhiêu nghe được.

"Có cần phẫu thuật không?"

Bác sĩ nghĩ anh sợ, an ủi.

"Tiểu phẫu thôi, nhanh lắm."

Như lời bác sĩ nói, vì đã tiêm thuốc tê, anh nằm một lúc còn chưa có cảm giác gì thì đã xong. Tóc vì quá dài, để tránh ảnh hưởng đến phẫu thuật, đã bị cắt đi một đoạn không nhỏ. Ôn Nhiêu cảm thấy tầm nhìn cũng thoáng hơn nhiều. Nhưng chưa kịp làm xong phẫu thuật, đứng dậy xem bộ dạng hiện tại của mình như thế nào, thì mũi đã bị dán băng vải.

"Đúng giờ thay băng một chút, một tuần là ổn thôi."

Ôn Nhiêu sờ sờ mũi, miếng băng vải dán trên đó là loại cotton, sờ lên mềm mại.

Đợi từ bệnh viện ra, khi đi xuống tầng, Ôn Nhiêu tiện đường nhìn bộ dạng hiện tại của mình trên nền gạch bóng loáng. Nói thật, tóc cắt không xấu, để lộ mặt mày, nhìn bớt đi rất nhiều vẻ u ám. Còn về cái thứ dán trên mũi kia, Ôn Nhiêu cũng không để tâm lắm.

Không kịp mua quần áo, trên thực tế là không có tiền mua quần áo, Ôn Nhiêu ngoan ngoãn quay về trường học. Giấy xin nghỉ ghi thời gian là năm tiếng, anh dùng ba tiếng đã về rồi. Anh không có ý định quay về lớp học, ở trong phòng ngủ cho đến tiết tự học buổi tối,anh mới thong dong đi đến lớp.

Khi anh đến, tiết tự học buổi tối đã trôi qua được một nửa. Vì học sinh lớp mười và lớp mười một ở tầng dưới tan học, tiếng ồn ào khiến các học sinh lớp mười hai trong tòa nhà học có chút nóng nảy.

Ôn Nhiêu đi vào từ phía sau, vốn định lẻn vào, không ngờ lớp trưởng đang ngồi ở vị trí giáo viên đột nhiên gọi anh một tiếng.

"Này, cậu lớp nào đấy?"

Sau khi nói ra câu đó làm cả lớp chú ý, lớp trưởng thấy anh ngồi xuống chỗ cuối cùng, mới hậu tri hậu giác nhận ra đây là ai.

Nhưng vẻ mặt của Ôn Nhiêu lúc này có chút buồn cười. Câu nói vô tình của lớp trưởng ngay lập tức khiến những học sinh vốn đã nóng nảy và không thể đọc sách, tìm thấy việc để làm. Họ thì thầm, bàn tán xem vẻ ngoài hiện tại của Ôn Nhiêu buồn cười đến mức nào.

Các bạn nữ thì che miệng cười, các bạn nam lại có chút ác ý vô thức.

"Có phải lại bị đánh không? Trông cậu ta như thế là muốn gây sự mà."

"Thế này cũng tốt, che đi cái xấu."

Ôn Nhiêu đã giải quyết được một mối lo trong lòng, tâm trạng vẫn còn khá tốt. Anh chỉ liếc mắt khinh thường một cái thật lớn, không so đo với mấy đứa trẻ con chưa mọc hết lông.
Vẻ ngoài đó của anh, trong mắt Lâm Phồn lại là sự yếu đuối. Sự yếu đuối của Ôn Nhiêu đã trở thành ấn tượng ăn sâu bám rễ trong mắt cả lớp. Chính ấn tượng này, khiến tất cả mọi người dám bắt nạt anh ta không kiêng nể. Lâm Phồn nhớ lại lúc hắn ta bắt quả tang lấy Ôn Nhiêu làm chuyện đó. Lúc ấy hắn tức đến chết, Ôn Nhiêu chỉ cuộn tròn trên giường, không giải thích, chỉ ôm đầu run rẩy, cho đến khi hắn ta túm tóc Ôn Nhiêu, ấn anh ta vào máy lọc nước.

"Yếu đuối."

"Vì yếu đuối nên mới đáng ghét như vậy."

"Một chút phản kháng cũng không có sao?"

Tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng ồn ào, khiến tay Lâm Phồn nắm bút cũng không ngừng run rẩy.

"Ồn ào cái gì chứ?"

Những người này đôi khi còn đáng ghét hơn cả Ôn Nhiêu, giống như ruồi bọ vậy.

Lâm Phồn muốn đứng dậy bảo họ im miệng, nhưng lại sợ bị hiểu lầm là đang bênh vực Ôn Nhiêu. Vì vậy, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, cúi đầu cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cuối cùng như được giải thoát khỏi một trạng thái nào đó.

"Đói quá, đi ăn đêm đi."

Bạn thân hớn hở gọi hắn.

Một người khác cũng nói.

"Đi thôi đi thôi, ngồi cả ngày mệt chết."

Lâm Phồn thở ra một hơi, đứng dậy.

"Đi thôi."

Ở cửa lớp, hắn ta gặp Phương Thu Tuyết, và Ôn Nhiêu đang dựa lưng vào tường. Hai người nói gì đó, Ôn Nhiêu có vẻ rất vui, môi còn cong lên.
Lâm Phồn nghĩ đến sự bực bội vừa rồi của mình là vì Ôn Nhiêu. Giờ thấy anh không hề bận tâm, vẫn cười nói với người khác, hắn chỉ cảm thấy có một cảm xúc bạo lực nào đó đang lan tỏa trong cơ thể. Lý trí chưa kịp nói cho hắn biết phải làm gì, thì cơ thể hắn đã thô lỗ đẩy Ôn Nhiêu vào tường.

"Tránh ra, đừng chắn đường."

__________

Tiểu kịch trường:

Thiên sứ nhỏ: Sao lại có nhiều truyện xuyên nhanh thế ạ?

Tra tác giả : Vì nam chính trong truyện xuyên nhanh nhiều, có thể coi là mảnh ghép, tinh thần phân liệt. Những việc làm vô đạo đức của nhân vật chính có thể đổ hết cho hệ thống.
Dù sao thì cũng có cái để nói.

Thiên sứ nhỏ: Sốc quá ạ.

Tra tác giả : Đương nhiên quan trọng nhất là có thể thoải mái đùa giỡn nhân vật chính haha ha.

Ôn Nhiêu: ...

Tiết Nhất Hàn: Tân binh vừa đến, cần làm gì đây (gãi đầu)

Ôn Nhiêu: Cậu cứ làm người qua đường cho tốt là được rồi.

Tra tác giả : (cười) Làm vài chuyện có ♂ với ♀ là được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back