Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu

Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu
Chương 10



Trong thời gian Beta đi kiểm tra, Alpha đã xem kỹ tất cả các báo cáo.

Với thân phận bạn đời, Alpha còn xin bệnh viện cho xem chẩn đoán pheromone của Beta. Khi nhìn thấy mùi pheromone là nước lọc, y tá phụ trách điều hồ sơ đã “ồ” lên một tiếng.

“Là pheromone không màu không mùi.” Y tá nói, ánh mắt không khỏi liếc về phía Alpha, trong lòng thở dài cho Omega đáng thương này.

Không màu không mùi, có nghĩa là trên người Alpha sẽ không xuất hiện mùi pheromone của Beta. Điều này đối với ao dựa vào mùi để hình thành dấu hiệu, mà nói thì không công bằng - Omega mùi nước lọc này chỉ có thể đơn phương bị mùi của Alpha bao vây, bản thân lại không có cách nào ảnh hưởng đến đối phương.

Alpha không phản ứng gì với điều này, chỉ đưa tay chạm vào con số màu đỏ trên màn hình.

“Nồng độ pheromone hơi cao? Nguyên nhân gì?”

“Tạm thời không thể xác định.” Y tá cũng chú ý, “Trường hợp phân hóa lần hai rất ít, chúng tôi suy đoán, hoặc là anh Hứa là Omega cao cấp, nồng độ pheromone trong thời kỳ phân hóa đã có thể so sánh với Omega trưởng thành sau phân hóa; hoặc là do mang thai gây ra rối loạn pheromone, dẫn đến các chỉ số trong cơ thể anh ấy mất cân bằng.”

Nghe thấy nửa câu sau, ngón tay Alpha nhẹ nhàng rũ xuống.

“Ngoài ra, kết quả xét nghiệm tương thích pheromone mà anh vừa làm thêm đã có rồi.” Máy in bắt đầu nhả giấy, y tá từng tờ một nhận lấy, giải thích: “Nhưng tôi xin nhắc anh trước. Tuyến thể của anh bị tổn thương nghiêm trọng, anh Hứa lại đang trong thời kỳ mang thai, cả hai người đều có mức pheromone không ổn định. Kết quả tương thích này không chính xác lắm. Nhưng mà...”

Y tá dừng lại một chút, khi đưa giấy cho Alpha, vẻ mặt trên mặt đủ để gọi là thương hại.

“Dù là như vậy... thấp đến mức này, chúng tôi cũng khuyên anh và anh Hứa thương lượng lại, cân nhắc thêm một chút, có nên giữ đứa bé này hay không.”

Tay Alpha nắm giấy trong nháy mắt dùng sức.

Trong khoảnh khắc đó, não bộ của Alpha hiếm khi rơi vào trạng thái trống rỗng, anh máy móc nhận lấy giấy, tờ báo cáo mỏng manh kia giống như một con dao đồ tể dính máu, giây tiếp theo dường như sẽ dán lên đầu anh.

Alpha chưa bao giờ tin vào thần phật, nhưng lúc này lại không khỏi cầu nguyện trong lòng, hy vọng số liệu này có thể cao hơn một chút, cao hơn một chút nữa, như vậy Hứa Khinh khi mang thai sẽ nhẹ nhàng hơn, con của họ cũng sẽ khỏe mạnh hơn.

Đứa bé có thể nói là kỳ tích này, được nuôi dưỡng trong cơ thể Hứa Khinh, đứa bé gần như không thể xuất hiện. Xin ông trời, hãy để nó bình an hạ sinh, để nó khỏe mạnh lớn lên.

Nhưng ông trời dường như không thể ban tặng kỳ tích nữa.

Hoặc có lẽ, lý do Thượng Đế ban tặng kỳ tích, chỉ là muốn nhìn thấy biểu hiện tuyệt vọng của con người sau khi hạnh phúc.

Ánh mắt từ từng hàng chữ không ngừng đi xuống, Tần Trì không dám nhìn quá nhanh, sợ vì động tác gấp gáp, khiến kết cục trở nên tồi tệ.

Nhưng trên tờ giấy mỏng manh kia, độ tương thích đầy 100, số phận lại chỉ cho họ 56.

Đến 60 mà phần lớn các cặp AO có thể đạt được cũng không có.

Con số này thấp đến mức đáng sợ, giống như ông trời đang cảnh cáo hai người không thể dung hòa.

Ánh mắt Alpha nhìn chằm chằm vào con số kia hồi lâu, không nói một lời, im lặng như tượng điêu khắc. Anh nghe thấy hơi thở của mình trong khoảnh khắc ngừng lại, ngay sau đó, Tần Trì bắt đầu suy nghĩ, trong trường hợp không ảnh hưởng đến cơ thể của Hứa Khinh, anh phải làm thế nào mới có thể đồng thời bảo vệ được Hứa Khinh và đứa con?

Suy nghĩ quá lâu, y tá cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, "Anh Tần?"

Ngón tay Tần Trì khẽ run, báo cáo tuột khỏi tay, anh nhìn tờ giấy trắng rơi xuống, trong lòng dường như có một tảng đá lớn theo đó mà rơi xuống.

Anh đã hạ quyết tâm.

Mở miệng nói: "Độ tương thích thấp như vậy, nếu muốn sinh thường, tôi phải cung cấp bao nhiêu pheromone?"

Y tá suy nghĩ một lát, "Các cặp AO có độ tương thích trên 60, pheromone của Alpha duy trì ở mức 30 là được... nhưng độ tương thích của hai người quá thấp, cho dù không tính đến phản ứng bài xích của Omega, cũng cần ít nhất 60."

Y tá dịu giọng, không nhịn được khuyên nhủ: "Thật ra, nếu hai người không giữ đứa bé này, thì độ tương thích thấp cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng anh Hứa đã có thai rồi - "

"Nói thật, tôi khuyên anh nên bỏ thai. Anh Tần, tuyến thể của anh bị khiếm khuyết, căn bản không thể gánh vác lượng cung cấp pheromone nhiều như vậy. Nếu thiếu pheromone của Alpha trong thời kỳ mang thai, bạn đời của anh sẽ bị nghén rất nặng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển khỏe mạnh của đứa bé..."

"Đứa bé này còn chưa ra đời, nhưng đối với anh, đối với bạn đời của anh, đều là một gánh nặng rất lớn."

Alpha lại đột nhiên hỏi: "Nếu tôi có thể cung cấp đủ pheromone thì sao?"

Y tá nói: "Vậy thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy, tuyến thể của anh bị tổn thương nghiêm trọng, ngày thường chỉ có thể duy trì nồng độ 30%... chắc chắn là không đủ."

Alpha nhìn về phía phòng khám mà Beta vừa đi vào, đưa những giấy tờ lớn nhỏ trong tay cho y tá, "Đủ."

Y tá: "Cái gì?"

Alpha nhìn y tá, nhưng ánh mắt rất nhanh lại lướt đi, giọng nói của anh bình tĩnh không chút gợn sóng: "Nếu lắp máy bơm nhân tạo vào tuyến thể, hút pheromone ra, thì sẽ đủ."

Giọng y tá trở nên sắc bén và căng thẳng: "Máy bơm nhân tạo?! Thưa anh, tuyến thể lắp máy bơm nhân tạo sẽ bị teo đi nhanh chóng trong vòng một năm, thậm chí - "

"Có thể trụ được đến khi anh ấy sinh xong." Alpha nói, "Tôi rất hiểu nguyên lý của máy bơm nhân tạo, cũng biết rõ tất cả các hậu quả và di chứng. Xin hãy sắp xếp phẫu thuật cho tôi ngay, nếu không lỡ thời gian thì tôi còn có thể ra cửa phòng khám đợi anh ấy."

Alpha nhìn đồng hồ đeo tay, "Trong thời gian phẫu thuật, xin hãy giúp tôi điều tra lại hồ sơ tương thích ba năm trước. Tôi từng làm xét nghiệm tương thích pheromone với khoảng 1000 Omega, phiền cô giúp tôi tìm một người..."

Alpha dừng lại, "Tôi quên tên của anh ta rồi. Nhưng pheromone của anh ta có mùi thực vật."

"Độ tương thích của anh ta và tôi là 85, người duy nhất."

"Tôi cần thông tin liên lạc của anh ta."
 
Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu
Chương 11



Bàn tay cầm vô lăng của Tần Trì siết chặt, vô thức ngửi trên người, nhưng tuyến thể của anh đã hỏng từ lâu, không ngửi thấy mùi gì.

Máy bơm nhân tạo sau gáy vừa "tít" một tiếng, báo hiệu đã vào trạng thái ngủ đông.

Hoặc là hết điện, hoặc là quá tải mà đình công rồi.

Tần Trì tự nhận tâm trạng ổn định, không có chút dao động nào, không thể nào có chuyện tin tức tố tăng vọt đến mức khiến máy bơm nhân tạo cũng đình công được.

..Chỉ là bị người yêu chê tin tức tố, hơi không vui một chút thôi.

Chất lượng máy bơm nhân tạo tệ quá, mới được bao lâu mà đã hết điện?

Liếc nhìn hàng cây vụt qua bên đường, lúc này cách nhà không còn xa, Tần Trì mím môi, đạp chân ga, xe lao vút đi.

Anh không thể để Beta ở trong môi trường tin tức tố nồng độ thấp quá lâu.

Đón gió lùa vào từ cửa sổ xe, Beta khó khăn lắm mới đè được cảm giác buồn nôn, mùi khói thuốc súng bị thổi tan thành một làn hương nhàn nhạt vương vấn ở đầu mũi, khiến anh dễ chịu hơn nhiều.

Đóng cửa sổ lại, mùi hương giảm đi không ít, lúc này Beta mới có tâm trạng đáp lời.

Beta nghĩ, chỉ là hỏi làm sao biết có thai thôi mà... mà lại thả ra nhiều tin tức tố như vậy, làm gì chứ?

"Không phải không thích." Beta đỡ trán, không muốn trêu chọc Alpha, lại đổi chủ đề, "Vậy tối qua anh vào phòng ngủ—"

Nửa câu đầu vừa nói ra, mùi khói thuốc súng liền như mưa phùn bắt đầu bao phủ lấy Beta, trong làn khói thuốc súng thấp thoáng lộ ra chút mùi cháy xém, biểu thị sự hưng phấn của chủ nhân.

Nửa câu sau vừa tiếp nối, mùi khói thuốc súng đột nhiên dừng lại, giống như ngọn lửa đang cháy bỗng dưng bất động trong một khoảnh khắc.

Ngay sau đó, Alpha lên tiếng: "Tối qua là kỳ mẫn cảm."

"Do bản năng thúc đẩy, anh đã uống thuốc rồi."

Anh nói một cách chặt chẽ, bình tĩnh thản nhiên, nhưng mùi khói thuốc súng xung quanh lại bỗng dưng im bặt, rõ ràng là đã căng thẳng đến tột độ.

Không đúng, có gì đó không đúng, cực kỳ không đúng.

Kết hôn với Tần Trì ba năm, Beta đã nắm vững thói quen sinh hoạt và hành vi thường ngày của chồng.

Lần trước Tần Trì đến kỳ mẫn cảm là ba tháng trước.

Sau khi ân ái đã đời, Tần Trì bắt đầu tăng ca liên tục.

Alpha sau khi kết hôn vốn đã không thường xuyên về nhà, sau đó thì càng phải làm việc ngay cả khi về nhà, có mấy lần, Beta ngủ say đến khi tỉnh giấc, xung quanh giường chiếu vẫn sạch sẽ phẳng phiu, không có chút hơi ấm nào.

Lúc đó Beta chỉ im lặng.

Dù sao anh cũng nợ Alpha quá nhiều. Chỉ cần không chạm đến giới hạn, anh nên trả giá nhiều hơn, bao dung hơn.

Theo lẽ thường, Beta cũng nên tiếp tục im lặng, anh sẽ không truy cứu lỗ hổng trong lời nói của Alpha, chỉ giả vờ không biết để đóng vai một người chồng hiền lành.

Nhưng phản ứng của tin tức tố ở đầu mũi cho Hứa Khinh biết, Tần Trì nói không đúng.

Với tính cách của Alpha, sao có thể vì thấy mình nôn mửa mà vội vàng đưa đến bệnh viện kiểm tra? Tối qua là kỳ mẫn cảm, tại sao sau khi cậu tỉnh lại thì không tiếp tục nữa?

Còn nữa, nếu nói Alpha thực sự như trong ấn tượng của mình, quanh năm không về nhà, về nhà cũng không ngủ chung với mình, vậy thì mùi khói thuốc súng nồng nặc đến cực điểm trong nhà từ đâu mà có? Tin tức tố không thể nào tẩy sạch trên quần áo, đồ dùng cá nhân của mình từ đâu mà ra?

Beta xoa xoa lông mày, không hiểu vì sao Alpha lại nói dối.

Rốt cuộc anh ta đang giấu giếm điều gì? Giống như chuyện mang thai lớn như vậy, tại sao Alpha lại không muốn nói rõ ràng với mình?

Beta tự biết mình giấu giếm giới tính là vì sợ ly hôn, nhưng Alpha cũng có điều gì đó phải sợ sao?

Tay mò về phía cốc nước trên bệ tì tay ở giữa. Beta muốn uống chút nước, để đi khám mà cả buổi sáng chưa ăn gì.

Còn chưa chạm được thì Alpha đã rút cốc đưa cho anh, cốc của hai người là cùng một kiểu, chỉ là hoa văn khác nhau, trông rất giống nhau, để cạnh nhau.

Beta định cầm lấy, nhưng liếc thấy hoa văn, không nhận, "Anh lấy nhầm rồi."

Alpha không nói gì, hình như cũng không nhìn, "Cốc này là nước nóng."

Beta nhận lấy, mở nắp cốc khẽ thổi, nước ấm lay động trong bình, anh có chút kỳ lạ ngửi thử, cảm thấy mùi khói thuốc súng của cốc này... rất nhạt.

Trò hề nhỏ này so với biểu hiện kỳ lạ của Alpha không đáng nhắc đến.

Mãi đến khi về đến nhà, Beta lại đi lấy nước, mới lấy cốc thì một mùi khói thuốc súng nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

"Thu bớt mùi lại—" Beta theo bản năng nhíu mày, chỉ cảm thấy lại có chút buồn nôn.

Mùi khói thuốc súng này thật đáng ghét, nhạt thì quyến rũ, nồng thì gây buồn nôn.

Nhưng lúc này Beta mới phát hiện, Alpha còn chưa vào nhà.

"?"

Beta cúi đầu, phát hiện nguồn gốc của mùi hương, là từ cốc của mình.

Anh đột nhiên nhớ đến chuyện trên xe, phản ứng lại, cầm lấy chiếc cốc cùng bộ, thuộc về Alpha.

Hai chiếc cốc sứ cùng màu, chỉ là trên quai cốc có đánh dấu, anh nhíu mày quan sát, xác nhận mình không cầm nhầm.

Tiếp đó, Hứa Khinh đưa chiếc cốc thuộc về Tần Trì lên mũi, một mùi khói thuốc súng cũng từ đó mà bay ra—

Nhưng, nồng độ của mùi này, hình như...

"Hứa Khinh?"

Ngoài cửa, giọng của Tần Trì đột nhiên vang lên.

"Em đang làm gì vậy?"

Bàn tay đang nâng cốc của Hứa Khinh cứng đờ, dù nhìn thế nào, nghĩ thế nào.

Ngửi tin tức tố còn sót lại trên cốc của Alpha...

Câu trả lời này, tuyệt đối không được rồi!
 
Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu
Chương 12



Đưa Beta vào nhà xong, Alpha lại quay trở lại xe.

Máy bơm nhân tạo mỗi ngày chỉ có thể sử dụng không quá 8 tiếng, Alpha tính thời gian, tháo miếng dán cách ly và máy bơm nhân tạo ở sau gáy xuống, lại lấy ra tin tức tố nhân tạo mùi khói thuốc súng xịt lên người một cách triệt để.

Tin tức tố nhân tạo không thể bắt chước hoàn hảo mùi của anh, xịt nhiều quá, sợ làm nặng thêm cơn nghiện của Beta, xịt ít quá, lại không có tác dụng. Rất khó để xác định phạm vi này.

Suy nghĩ một lát, Tần Trì tắt bình xịt, nghĩ đến đứa con còn chưa ra đời kia, liền cảm thấy một niềm vui khó tả nảy sinh từ tận đáy lòng.

Thật tình mà nói, anh không thích trẻ con, cũng không có ý nghĩ nhất định phải sinh con.

Chỉ là đây là con của anh và Hứa Khinh, liền không kìm được lòng mình một mảnh xao động.

Hôm nay là ngày làm việc, tin nhắn đến liên tục, anh bình tĩnh trả lời từng cái một, cuối cùng nói với trợ lý ngày mai sẽ quay lại làm việc.

Trợ lý nói vâng, lại nói chúc mừng boss.

Khóe miệng Tần Trì cong lên, trả lời: 【Sao cậu biết cậu ấy có thai?】

Trợ lý: 【...Ý tôi là ký được hợp đồng rồi, chúc mừng, thôi vậy. Song hỷ lâm môn boss.】

Cất bình xịt và điện thoại đi, Tần Trì nhặt cốc của Hứa Khinh lên, lại ra ghế sau lấy cốc của mình, quay về nhà.

Từ thang máy về đến nhà, Alpha theo thói quen mở cốc của Hứa Khinh ra, chú ý thấy nước bên trong vẫn không hề suy chuyển, mới nhớ ra hôm nay Hứa Khinh đã uống của mình.

Hứa Khinh trước đây chỉ uống nước lạnh, sau này phải đổi thành nước ấm.

Anh ghi nhớ, không hề biến sắc đậy nắp cốc lại, bỏ qua cốc nước đầy ắp, không ngại phiền phức mở cốc của mình ra.

Thấy mực nước đã vơi đi một nửa, Tần Trì không biểu cảm, uống một ngụm.

Có một người yêu Beta chậm tiêu là một chuyện phiền phức, không thể đánh dấu, không thể chiếm hữu, chỉ có thể hao tâm tổn trí để lại chút đồ của mình - Tần Trì đã quen thành tự nhiên, những đồ dùng hàng ngày đặc biệt mua cho Hứa Khinh đều là đồ đồng bộ, để anh dễ dàng dùng lẫn lộn.

Vừa nghĩ đây là cốc nước Hứa Khinh vừa dùng xong, tâm trạng lại càng vui vẻ hơn.

Đột nhiên, động tác của Tần Trì khựng lại, nhớ ra một chuyện - Hứa Khinh đã biến thành Omega.

Một Omega có thể ngửi thấy tin tức tố.

Tay run lên, Tần Trì bỏ cốc nước xuống, trong đầu thoáng qua cốc ở nhà, quần áo của Hứa Khinh, còn cả...

Chắc không sao. Tần Trì trấn định, dù sao mùi tin tức tố của anh rất nhạt -

Tay lại run lên, nghĩ đến tin tức tố nhân tạo vừa xịt.

...Về nhà rửa cốc thôi. Tần Trì thả lỏng, anh cẩn thận nhớ lại: quần áo hôm qua đã bỏ vào giỏ đồ bẩn, cốc trên bàn đã rửa sạch, đồ lót của Hứa Khinh cũng đã bỏ đồ mới vào cẩn thận.

Hứa Khinh sẽ không phát hiện ra đâu.

...Chắc là vậy.

Alpha hiếm khi căng thẳng, cầm cốc nước, do dự hồi lâu. Cắn răng uống một ngụm.

Có chút do dự mở cửa, Hứa Khinh lại không chờ ở trước cửa.

Tim của Alpha treo lên, đang định ho nhẹ như mọi khi, gọi Hứa Khinh đến.

Lại nghĩ đến Hứa Khinh đang mang thai, vì nghén mà nôn suốt trông rất đáng thương. Liền nhanh chóng thay giày, chưa kịp cởi áo khoác đã vào nhà tìm kiếm.

Đặc biệt đi vào nhà vệ sinh trước, Hứa Khinh không có ở đó, lúc này mới yên tâm đôi chút, quay sang đi chỗ khác.

Phòng khách và bếp đều không có ai, vòng qua quầy bar, mới nhìn thấy bóng lưng của Hứa Khinh qua tấm kính mờ dài.

Alpha thở phào nhẹ nhõm,

"Hứa Khinh?"

"Em đang làm gì vậy?"

Đẩy cửa đi vào.

Hứa Khinh quay người, trên tay cầm hai chiếc cốc sứ, nước ấm lắc lư trong cốc.

Beta có chút ngại ngùng: "Em ra lấy cốc nước."

Tần Trì thở phào nhẹ nhõm, câu hỏi vừa định thốt ra lại khựng lại. Bởi vì anh thấy Hứa Khinh đặt cốc xuống, đầu cúi thấp, đi đến gần.

Tay của Hứa Khinh đưa tới, nắm lấy ống tay áo của Tần Trì, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay Tần Trì, có chút lạnh.

Trước đây không phải như vậy. Tần Trì có chút đau lòng, cảm thấy mang thai không phải là một chuyện tốt.

Thời đại học, Hứa Khinh là quán quân của hội thao, khi từ sân thi đấu chạy về phía anh, toàn thân đều là hơi nóng, anh cứ như vậy mà hết lần này đến lần khác rung động trước Hứa Khinh, dùng thủ đoạn, dần dần trở thành người duy nhất của Hứa Khinh.

Trong vài giây, Tần Trì đã nghĩ xong sẽ đi thắt ống dẫn tinh.

Hứa Khinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Áo khoác." beta nói.

Rất tự nhiên muốn giúp Tần Trì cởi áo khoác ngoài.

Khoảnh khắc đó Tần Trì cảm thấy có chút vi diệu.

Anh chỉ muốn hỏi Hứa Khinh có khó chịu không, có cần giúp gì không. Chuyện mang thai anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể cố gắng giúp Hứa Khinh làm chút việc nhỏ có thể. Nhưng Hứa Khinh bỏ cốc nước xuống, phản ứng đầu tiên là giúp anh cởi áo khoác ngoài.

Tệ hơn là, cơ thể anh đã quen làm như vậy. Theo động tác của Hứa Khinh, thuần thục xoay người, giống như mỗi lần vào cửa để Hứa Khinh... hầu hạ.

Giống như có một chậu nước dội xuống, sắc mặt Tần Trì lạnh đi, nắm lấy cổ tay Hứa Khinh, "...Em ra ngoài."

Hứa Khinh gật đầu, gấp áo khoác lại, cũng không cầm cốc, anh tự nhiên cho rằng Alpha muốn anh mang áo khoác vào phòng giặt.

Alpha không buông tay, một mùi khói thuốc súng nồng nặc tỏa ra, so với mùi bình thường...dịu đi không ít.

Hứa Khinh kỳ lạ nhận ra, mùi của Alpha không còn nồng nặc như trước nữa.

Dễ chịu hơn nhiều.

Giọng Alpha trầm xuống, "Em đi nghỉ đi."

Nói rồi nhận lấy áo khoác, đưa cốc cho Hứa Khinh.

Hứa Khinh bưng cốc đi ra ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Hứa Khinh rất chắc chắn - trong hai chiếc cốc sứ, trên chiếc thuộc về mình, mùi khói thuốc súng nồng và rõ ràng hơn.

Nhìn quanh, có lẽ vì hôm nay Tần Trì đi cùng anh ra ngoài kiểm tra cả ngày, mùi khói thuốc súng trong nhà đã nhạt đi không ít. Nhưng vẫn còn một vài góc tỏa ra mùi hương không thể xua tan, giống như đã bị ướp hương vậy.

Anh lần theo mùi hương xem xét từng chỗ một, phòng khách và phòng làm việc, chỉ có trên ghế sofa mà Tần Trì thường ngồi là còn mùi.

Còn khu vực bị nặng nhất là phòng ngủ, vừa mở cửa ra, mùi khói thuốc súng tràn lan xộc thẳng vào mặt.

Nồng nặc, khó chịu.

Ga trải giường, ghế sofa, ngay cả phòng thay đồ cũng có thể ngửi thấy mùi.

"..." Hứa Khinh đột nhiên có một dự cảm không tốt, anh mở cửa phòng thay đồ, ánh mắt lướt qua hai tủ quần áo riêng biệt của hai người.

Một bên trái một bên phải, mùi khói thuốc súng của Tần Trì nồng nặc...chiếm cứ cả căn phòng.

Bao gồm cả tủ quần áo của Hứa Khinh.

Hứa Khinh ban đầu còn tự thôi miên mình: có lẽ là do tính chuyển động của phân tử, khiến mùi của Tần Trì bay sang tủ quần áo của anh, ừm, nhất định là như vậy.

Rồi vừa mở tủ quần áo ra, Hứa Khinh phát hiện mùi trong tủ còn nồng hơn cả bên ngoài.

"..." Hứa Khinh im lặng mở tủ quần áo thông gió, anh không nghĩ ra lý do, tại sao Tần Trì lại điên cuồng xịt tin tức tố lên đồ của anh như đánh dấu vậy?

Từ một đống đồ ngủ giống như đồ mặc vào dịp tết, anh chọn ra một bộ có mùi tương đối nhẹ, cầm vào phòng tắm.

Lúc thay quần áo, anh đột nhiên phát hiện trong giỏ đồ bẩn cũng có mùi.

Sáng nay anh bận nôn, nên không ngửi thấy.

Anh ngồi xổm xuống, phát hiện mùi nặng nhất là ở bộ đồ ngủ anh thay ra ngày hôm qua.

Không chịu cho anh thêm tin tức tố, thà rằng mang miếng dán cách ly. Nhưng trong nhà đồ vật chỗ nào cũng ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc...

Hứa Khinh nhíu mày cầm quần áo lên, mùi ở đầu mũi rất nồng, anh dừng lại, vùi đầu vào...

Tự mình chìm vào hít lấy.

Mùi khói thuốc súng rất khó chịu, nhưng vẫn dễ chịu hơn mùi kém chất lượng của Alpha bây giờ nhiều.

Đây là hiện tượng phụ thuộc bình thường, rất bình thường.

Beta tự lừa mình dối người, hít đủ rồi, mới chui ra khỏi bộ đồ ngủ với một cái đầu bù xù.

Lúc gấp quần áo bỏ lại vào giỏ đồ bẩn, Beta vẫn đang tự kiểm điểm bản thân.

Chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi... hít quần áo của mình đúng là có hơi b**n th**, nhưng không còn cách nào mà...

Cũng chính lúc này, beta phát hiện có gì đó không đúng.

Quần áo mà anh bỏ vào giỏ đồ bẩn đều sẽ được gấp gọn.

Nhưng lúc nãy lấy quần áo từ trong giỏ, bộ đồ ngủ này lại bị xộc xệch.

Cũng không thể nói là xộc xệch, nhưng cách gấp rất vụng về, vừa nhấc lên đã rối tung cả lên.

Trong nhà chỉ có hai người. Chỉ có thể là Tần Trì làm.

Sau khi ghé thăm nửa đêm hôm qua, Tần Trì cầm quần áo của anh làm gì? ... Đặc biệt còn muốn che giấu, sợ bị phát hiện, đem quần áo gấp lại bỏ về chỗ cũ.

Beta nghĩ: Chẳng lẽ lại giống mình, anh ta cũng nghiện tin tức tố, cần phải ngửi sao.
 
Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu
Chương 13



Alpha đang rửa cốc ở quầy bar, mấy cái cốc bị cọ rửa qua lại, nắp cốc cũng bị lau đi lau lại mấy lần.

Có chút thất thần, tay sờ vào cốc, nhưng lòng lại trôi về quá khứ.

Tần Trì không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như bây giờ.

Thời đại học, Tần Trì và Hứa Khinh là bạn cùng phòng. Như hình với bóng, sớm chiều ở bên nhau. Tình bạn cùng phòng dần dần biến chất theo sự phân hóa của Tần Trì, không rõ là sau buổi học nào vô ý nắm tay, cũng không hiểu là sau trận bóng nào lỡ uống nước của đối phương, tóm lại, tình cảm của bọn họ bắt đầu từ những khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng giống như tia lửa rơi vào đống củi, bùng lên không thể kiểm soát.

Từ bạn cùng phòng đến bạn bè, từ bạn bè biến thành người yêu.

Chỉ tiếc rằng sau khi hẹn hò không lâu, Tần Trì bắt đầu bồn chồn bất an.

Hứa Khinh là Beta, không thể đánh dấu, không thể chiếm hữu. Cậu ấy ở trên sân đấu như sao trời, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Mùi khói thuốc súng mà Tần Trì cố công tạo ra trên sân vận động đều bị gió thổi bay mất.

Rất nhiều lần, Tần Trì ghen tị nhìn người yêu và đồng đội ôm nhau, đập tay. Anh nghĩ tại sao Hứa Khinh không phải là Omega, như vậy anh có thể tuyên bố với tất cả mọi người rằng mình và Hứa Khinh không thể tách rời.

Lúc đó Tần Trì rất non nớt, cũng rất vô tri, anh xốc nổi kiểm soát mối quan hệ xã giao và cuộc sống của Hứa Khinh, gần như tự mình trói buộc mình vào Hứa Khinh.

Cái giá phải trả là suýt chút nữa chia tay.

Sau đó, Tần Trì biết, tình yêu của anh b*nh h**n và không bình thường, người yêu bình thường sẽ không giống anh, lúc nào cũng cần dính lấy Hứa Khinh, lúc nào cũng cần nhìn Hứa Khinh.

Anh biết mình sai rồi, nhưng anh không sửa được.

Anh đổi sự kiểm soát thành nghe lén và giám sát kín đáo hơn, biến sự trói buộc thành quan sát trong bóng tối, anh giấu d*c v*ng chiếm hữu của mình trong một lớp vỏ bọc "bình thường", bề ngoài không có chút h*m m**n nào với Hứa Khinh, thực tế lại hận không thể nuốt Hứa Khinh vào bụng.

Lần duy nhất suýt chút nữa bị bại lộ, là năm vừa tốt nghiệp, mẹ của Hứa Khinh bị bệnh.

Tần Trì làm việc ở nơi khác, vừa nghe tin liền không chút do dự chạy đến, ôm Hứa Khinh ở trước cổng bệnh viện.

Anh nói: “Hứa Khinh, anh cho em tiền, chúng ta kết hôn đi.”

Anh còn muốn nói, bốn năm đại học anh đều đang nhìn em, anh đã đến xem mỗi trận đấu của em, anh đã tặng cho em vô số hoa, anh không muốn chỉ l*m t*nh nhân thời sinh viên với em, anh không muốn vừa tốt nghiệp đã phải xa em.

Nhưng anh đã nhịn được, vì anh là một... người bình thường cần phải lấy lòng Hứa Khinh.

Hứa Khinh dường như cũng không ngờ anh sẽ đến, ngơ ngác nhìn anh, có một khoảnh khắc, Tần Trì còn tưởng rằng cậu ấy đã phát hiện ra.

Dù sao Hứa Khinh cũng không hề liên lạc với anh.

Nhưng Hứa Khinh chỉ nói: “...Sao không tìm một Omega? Chúng ta đã...”

Tần Trì muốn nói Omega là cái gì chứ? Anh thích em, anh chỉ muốn ở bên em.

Nhưng như vậy có phải sẽ lại dọa Hứa Khinh không?

Tần Trì bắt chước một alpha bình thường nói:

“Omega yếu ớt, chăm sóc sẽ tốn rất nhiều tâm sức.”

Ngập ngừng một chút, “Không tiện bằng beta.”

Khoảnh khắc đó, có lẽ là ông trời có linh, Tần Trì nhìn thấy Hứa Khinh nhắm mắt lại, rồi gật đầu.

Anh nghĩ, quả nhiên, Hứa Khinh thích Alpha bình thường.

Những ngày sau khi kết hôn ngọt ngào như trong mơ.

Nhưng để duy trì thể diện của một người bình thường, càng là vì một lần vấp ngã khôn ra.

Tần Trì cố gắng làm một người bình thường.

Dậy sớm thêm vài phút, có thể thỏa thích ôm Hứa Khinh đang ngủ say; ngủ muộn thêm nửa tiếng, liền có thể vùi vào lòng Hứa Khinh ngủ ngon.

Anh có thêm nhiều cách bí mật, an toàn để thân mật với Hứa Khinh.

Nhưng d*c v*ng chiếm hữu của anh dường như không hề dừng lại.

Hứa Khinh trong lúc ngủ sẽ không trả lời, không nói chuyện, nghe lời, muốn gì được nấy. Nhưng Tần Trì lại muốn ngày càng nhiều hơn.

Tần Trì chỉ có thể hết lần này đến lần khác khao khát, hết lần này đến lần khác tìm kiếm cơ hội thân mật với Hứa Khinh.

Một lần mưa to, Hứa Khinh ra huyền quan giúp anh cởi áo khoác ướt sũng, ngón tay luồn vào ống tay áo, nhiệt độ cơ thể của Hứa Khinh dính lên người anh.

Hứa Khinh nhíu mày, giọng điệu hiếm khi có chút oán trách: “Sao không để em đi đón anh?”

Khoảnh khắc đó, Tần Trì rất ngạc nhiên phát hiện —

So với việc chạm vào không chút giới hạn trong giấc ngủ, lúc này chút hơi ấm trên đầu ngón tay của Hứa Khinh, lại càng khiến anh mê mẩn hơn.

Tần Trì nghĩ, anh cần nhiều hơn nữa.

Anh muốn nhiều hơn sự chạm vào của Hứa Khinh, muốn nghe nhiều hơn giọng nói của Hứa Khinh, anh vắt óc suy nghĩ, một mặt duy trì mặt nạ của người bình thường, một mặt ở mọi nơi, cố gắng tạo ra cơ hội ở cùng với Hứa Khinh.

Lâu dần, sự cần thiết này đã biến chất.

Vào lúc chính Tần Trì còn chưa chú ý, những sự cần thiết đó đã biến thành… những quy tắc hà khắc đối với Hứa Khinh.

Cho đến vừa rồi nhìn Hứa Khinh đặt cốc xuống, cũng phải cởi áo khoác ngoài cho anh, Tần Trì mới phát giác ra điều không đúng.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa. Bây giờ vẫn chưa muộn, nhân lúc đang mang thai, anh làm nhiều việc nhà hơn, nhẫn nại hơn một chút, để Hứa Khinh biết mình không cố ý…

Tần Trì thầm nghĩ, lấy máy bơm nhân tạo trong túi ra, lại c*m v**.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy tin tức tố nhân tạo không đáng tin. Chỉ là tối nay dùng quá giờ một chút, chắc không có vấn đề gì lớn.

Lại bưng cốc nước ấm đã rót cho Hứa Khinh, Tần Trì gõ cửa phòng ngủ.

Không có ai trả lời, bên trong cũng không có tiếng động.

Sắc mặt Tần Trì thay đổi, vặn tay nắm cửa, thấy cửa phòng tắm đóng, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Hứa Khinh đang tắm.

Tần Trì thở phào nhẹ nhõm.

Cửa sổ phòng ngủ đang mở, nhưng trong phòng vẫn có thể cảm nhận được hơi nước. Tần Trì không nghĩ nhiều, chỉ đặt cốc nước xuống đầu giường, lại sờ vào sau gáy của mình.

Máy bơm nhân tạo khi hoạt động sẽ gây đau, nhưng lúc này cảm giác đau hình như hơi quá nặng.

Khiến tuyến thể cũng đột ngột co giật, giống như tổn thương tuyến thể nhiều năm trước lại bắt đầu kích động, trong thoáng chốc, Alpha thậm chí đau đến mức đầu ngón tay run rẩy.

Điều tệ hơn là, kỳ mẫn cảm lại quay trở lại, nỗi bi thương khó tả ập đến trong lòng, Alpha hít sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Nhưng không có tác dụng.

Anh lập tức đứng dậy, loạng choạng bước về phía phòng thay đồ—

Vừa hay, cửa tủ quần áo của Hứa Khinh đang mở.

Anh ngã vào bên trong, lộn xộn vùi mình vào đống quần áo đã gấp gọn, móc treo rung lắc dữ dội, quần áo đã treo bị rơi xuống, bị anh ôm vào lòng.

Tần Trì giống như chim đang làm tổ, vùi quần áo xung quanh mình, đầu mũi không ngửi thấy bất cứ mùi gì, nhưng cơ thể ngâm trong đồ vật của Beta, lại khiến anh cảm thấy an tâm đến lạ.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, Tần Trì co người ôm chặt từng bộ quần áo, trong lúc mơ màng anh lại cảm thấy hơi nước bốc lên xung quanh, bao bọc lấy anh, thu hút anh. Cơn đau ở sau gáy không ngừng tăng lên, nỗi buồn trong lòng càng lúc càng nhiều, anh nắm chặt tay, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.

Chỉ có thể ở lại vài phút, anh không thể để Hứa Khinh phát hiện ra… anh là một Alpha không bình thường.

Bên ngoài phòng thay đồ, không biết từ khi nào, tiếng nước đã dừng lại.

Tần Trì mặt tái mét đứng dậy, gấp từng bộ quần áo lại, đầu óc không ngừng suy nghĩ cách giải quyết đống hỗn độn này –

Trên người anh có mùi không? Thời gian tin tức tố nhân tạo còn lại rất ngắn, nhưng để an toàn, có thể lấy những tin tức tố mùi cây cỏ dư thừa kia qua, dù sao nước xịt phòng trong nhà cũng toàn là mùi thực vật.

Nước có phải đã nguội rồi không? Anh còn phải nói với Hứa Khinh, không thể để Hứa Khinh làm việc nhà nữa, sau đó còn phải nói với trợ lý sẽ không tăng ca nữa…

Đau quá. Tần Trì không kìm được cúi đầu, vùi đầu vào đống quần áo vừa gấp xong, bản năng của anh đang gào thét muốn hút lấy, nhưng lý trí của anh nói với bản thân: Điều này là không bình thường.

Alpha nào lại b*nh h**n dựa dẫm vào bạn đời của mình như vậy?

Nhưng anh không thể nhịn được.

Hình như từ đâu đó truyền đến tiếng "tích" nhỏ, càng lúc càng gấp gáp, nhưng Tần Trì đau đến mức tưởng là ảo giác của mình.

“Tần Trì?”

Động tác của Tần Trì chợt dừng lại.

Đau đớn khó nhịn, không biết là đến từ cơ thể hay trái tim. Có một khoảnh khắc, Tần Trì còn mong mình bị ảo thính.

Tại sao lại vào lúc này…lúc anh đau đến mức không thể suy nghĩ, lúc anh còn rất nhiều việc chưa làm, lúc anh vừa nghĩ ra cách xử lý…

Tần Trì không quay đầu lại.

Anh bịt tai trộm chuông, ánh mắt hướng xuống, nhìn thấy phía sau, một cái bóng dài không ngừng tiến lại gần mình.

“Tôi—" Giọng Tần Trì khàn đi, anh đáng lẽ phải có rất nhiều lý do, rất nhiều biện minh, nhưng đau đớn khó nhịn, não bộ của anh gần như không thể suy nghĩ được nữa.

Mà Hứa Khinh đã đi đến.

Hứa Khinh đưa tay ra, ngồi xổm xuống, ngón tay v**t v* sau gáy của Alpha.

Trước khi Alpha kịp lên tiếng, cậu tháo miếng dán cách ly xuống.

—Máy bơm nhân tạo cắm ở sau gáy Alpha, kêu tích tắc.

Hứa Khinh im lặng.

Một lát sau, Hứa Khinh nói, “Em biết hết rồi, Tần Trì.”

Hứa Khinh nhìn máy bơm nhân tạo, trong lòng hoàn toàn sáng tỏ: Tuyến thể của Tần Trì có vấn đề, cho nên mới không ngửi được mùi, mới điên cuồng đánh dấu khắp nơi, thậm chí còn dùng máy bơm nhân tạo để khống chế…

“Em biết gì?” Alpha lại đột ngột quay đầu lại.

Trong một khắc, trời đất quay cuồng, khi Hứa Khinh mở mắt ra lần nữa, phát hiện Alpha đã đè lên người.

"Có phải em biết tôi luôn nửa đêm...hay là biết tôi lắp thiết bị định vị lên người em, lẽ nào là lần nào đó tôi lấy quần áo của em..."

Hứa Khinh: "...?"

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, mùi khói thuốc súng xung quanh lại giống như bị đè nén trong một giới hạn nào đó. Gò má Alpha không ngừng đổ mồ hôi, ngữ điệu vì đau mà có chút run rẩy.

"Không quan trọng nữa."

Nhìn đôi mắt mở to của Hứa Khinh, trong mơ màng lại như nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên sợ hãi của Hứa Khinh lúc chia tay.

Tần Trì cúi người, "Dù có biết, anh cũng sẽ không buông tay."

Trong mùi khói thuốc súng nổ tung, Hứa Khinh cảm thấy khó hiểu, cậu chống người muốn đẩy vòng tay của Alpha ra.

"Anh lên cơn điên gì vậy?! Tần Trì, máy bơm nhân tạo của anh sắp - ưm!"

Mùi sắt rỉ lan ra trong miệng.

Cổ tay của Hứa Khinh bị kìm kẹp, sự giãy giụa bị đè xuống.

Giây tiếp theo, máy bơm nhân tạo phát ra tiếng rít chói tai.

Tần Trì chỉ cảm thấy cơn đau ở sau gáy trong nháy mắt rút đi, nhưng một luồng nước lũ tràn ra từ tuyến thể, lan khắp toàn thân.

Tầm nhìn trở nên tối đen.

"Thời gian sử dụng máy bơm nhân tạo không được quá tám tiếng — vì tuyến thể bị rút dịch trong thời gian dài sẽ dẫn đến pheromone bất thường."

“Và một khi mức pheromone vượt quá một phạm vi nhất định, máy bơm nhân tạo sẽ tự động giải phóng dòng điện, khiến vật chủ hôn mê, tránh tổn thương tuyến thể.”

Ba tiếng sau, Hứa Khinh đưa Tần Trì vào phòng bệnh và nghe thấy những lời này.
 
Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu
Chương 14



Khi Tần Trì tỉnh lại, phát hiện xung quanh trống rỗng.

Trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng máy móc tích tắc, cơn đau sau gáy đã biến mất, Tần Trì đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, thấy Hứa Khinh đang ngồi bên giường.

Trong thoáng chốc, ký ức trào ngược lên. Tần Trì nhớ lại hành động của mình: ở trong phòng thay đồ như một kẻ điên giam cầm Hứa Khinh, bất chấp sự phản kháng của Hứa Khinh mà cố gắng... cuối cùng trước mắt anh tối sầm lại—

Đầu ngón tay Tần Trì run lên, muốn mở miệng, nhưng giọng khàn khàn lại có chút run rẩy, anh ho một tiếng, vội vàng nắm lấy ngón tay của Hứa Khinh.

Hứa Khinh đang cúi đầu, xem báo cáo kiểm tra trong tay. Trên tờ giấy mỏng, mấy chữ [Tổn thương tuyến thể] không ngừng lóe lên trước mắt.

Đột nhiên một bàn tay run rẩy dò đến, có chút lạnh, khó khăn nắm lấy đầu ngón tay của Hứa Khinh.

Hứa Khinh ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Trì đã mở mắt.

Tần Trì còn rất yếu, kỳ mẫn cảm và tin tức tố tiêu hao quá độ đã gây gánh nặng cho cơ thể anh, theo lý thì bây giờ anh ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, vậy mà lại đưa tay đang truyền dịch của mình ra, kéo theo kim tiêm treo lơ lửng ở trên cao lắc lư.

Tần Trì há miệng, dường như nói gì đó, nhưng giọng rất nhỏ, Hứa Khinh không nghe rõ.

Thế là Hứa Khinh cúi đầu, trong giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, Hứa Khinh nghe thấy anh không ngừng lặp lại, không ngừng cầu xin.

Anh nói: "Không ly hôn."

Đầu ngón tay Hứa Khinh run lên, phần bị Alpha nắm lấy giống như bị lửa đốt nóng rực, nóng đến mức anh muốn lập tức trốn chạy, lại cảm thấy hơi nóng từ chỗ bị bỏng lan tỏa ra khắp nơi.

Trong một khoảnh khắc, Hứa Khinh lại không thể mở miệng đáp lại. Anh cảm thấy Tần Trì đã điên rồi, ai lại có thể nói câu đầu tiên sau khi hôn mê là cầu xin đừng ly hôn chứ? Ai lại có thể bỏ mặc bạn đời ba năm, nhưng lúc suy yếu tột độ lại nói không muốn buông tay chứ?

Thiết bị trong phòng bệnh tích tắc, trong phòng dường như tràn ngập một làn hơi nước mờ ảo. Một lát sau, Hứa Khinh cúi đầu xuống.

Đầu ngón tay rút ra khỏi lòng bàn tay Tần Trì.

Trái tim Tần Trì cũng theo bàn tay đó rời đi mà lạnh dần từng chút một.

Giọng của Hứa Khinh trở nên rất xa xôi, trong ánh mắt cầu khẩn của Tần Trì, cậu chậm rãi mở miệng:

"Anh kỳ lạ quá, Tần Trì."

Toàn thân Tần Trì cứng đờ.

Con dao chém đầu cuối cùng đã hạ xuống, chế nhạo sự ngụy trang mà Tần Trì đã tạo ra trong những năm qua. d*c v*ng chiếm hữu và sự cố chấp mà anh đã cất công che giấu đều bị vạch trần, điều đang chờ đợi anh tiếp theo chẳng qua chỉ là thông báo ly hôn.

Nhưng giây tiếp theo, Hứa Khinh nói, "...Em đoán không ra anh muốn làm gì, Tần Trì."

"Em không biết phải đoán đến mức độ nào, mới có thể hiểu được anh."

Giọng của Hứa Khinh hòa vào ký ức đã qua, "Tỏ tình thì phải đoán, làm hòa thì phải đoán, lý do kết hôn thì phải đoán, mỗi ngày sau khi kết hôn, mỗi hành động của anh, em đều phải liên tục suy đoán lý do...Tần Trì, em hơi mệt."

Ánh mắt của cậu nhìn về phía Tần Trì, ký ức bay tán loạn, khuôn mặt của Tần Trì hòa lẫn với khuôn mặt nhiều năm về trước.

Trong ký ức của Hứa Khinh, Tần Trì là một người bạn trai cũ kỳ lạ.

Năm nhất đại học, hai người được xếp vào chung một phòng ký túc xá. Không nhớ rõ là trong một lần say rượu, hoặc là trong một buổi liên hoan nào đó, tay của hai người vô tình chạm vào nhau.

Hứa Khinh uống say, hoặc cũng có thể vẫn còn tỉnh táo, cậu nhìn bàn tay không tách rời của hai người, đoán chừng, đùa giỡn nói: “Tần Trì, không buông tay sao?”

Tần Trì không nói gì, chỉ là bàn tay kia đã nắm lấy, siết chặt lấy năm ngón tay của Hứa Khinh.

Bữa tiệc ồn ào, trên bàn là những chiếc đĩa và ly rượu bừa bộn, dưới bàn là những đầu ngón tay của hai người đang liên kết với nhau.

Nhịp tim của Hứa Khinh trong tiếng người ồn ào dần dần tăng tốc, dường như xung quanh trong chốc lát trở nên tĩnh lặng, mọi thứ hư vô, chỉ còn lại làn da của Tần Trì và cậu chạm vào nhau qua kẽ ngón tay.

Không có tỏ tình, cũng không có nghi thức, dường như cứ như vậy một cách tự nhiên và hợp lẽ, hai người bắt đầu như hình với bóng không rời. Hứa Khinh sẽ nhìn thấy bóng dáng của Tần Trì sau trận đấu, cũng sẽ tự động dành vị trí bên cạnh cho Tần Trì trong các buổi liên hoan.

Thực ra đôi khi Hứa Khinh sẽ nghĩ, có phải là mình tự đa tình không? Tần Trì chưa bao giờ nói thích, có lẽ bọn họ như vậy chỉ là một loại mập mờ.

d*c v*ng chiếm hữu của Tần Trì rất mạnh, gần như có chút b*nh h**n. Không biết là lần thứ mấy, khi cãi nhau với Tần Trì vì những chuyện nhỏ nhặt, mối quan hệ của hai người đi đến hồi kết.

Hứa Khinh hy vọng Tần Trì bình thường hơn một chút, đừng luôn làm phiền đồng đội vô tội, đừng luôn giám sát hành động của cậu, giữa bọn họ nên để lại một chút không gian riêng tư.

Sau khi nghe xong, Tần Trì im lặng, mấy ngày liền không về ký túc xá.

Hứa Khinh trằn trọc nhiều đêm, liên tục suy đoán ý nghĩ của Tần Trì. Cậu có chút hối hận, thực ra cậu không ghét sự chiếm hữu cố chấp của Tần Trì, chỉ cần Tần Trì đừng ảnh hưởng đến trận đấu, vậy thì bên cạnh cậu toàn bị Tần Trì chiếm cứ cũng không sao...

Mấy ngày sau, Tần Trì trở lại trường. Hứa Khinh chủ động mở miệng, giống như trước đây muốn tiếp xúc với Tần Trì.

Nhưng lại bị Tần Trì né tránh.

Tần Trì dường như biến thành đỉnh núi khó chạm đến. Những lời mà Hứa Khinh đã chuẩn bị tan vỡ dưới sự đáp trả lạnh nhạt của đối phương, nói được một nửa, Hứa Khinh run rẩy mở miệng: "…Tần Trì, chúng ta cứ như vậy sao?"

Cứ như vậy không rõ ràng mà tan? Cứ như vậy mà đến tỏ tình cũng không có mà chia lìa?

Tần Trì trong ánh mắt tuyệt vọng của cậu, không chút do dự gật đầu.

Mối quan hệ này là mối tình hỗn loạn và khó hiểu nhất mà Hứa Khinh từng trải qua.

Cậu đoán hướng đi của Tần Trì, đoán ngôn ngữ của Tần Trì, đoán hành vi của Tần Trì, rốt cuộc có ý nghĩa gì. Đoán Tần Trì muốn hẹn hò, đoán Tần Trì muốn chia tay… Cậu muốn đường đường chính chính chất vấn Tần Trì rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nhưng ngay từ đầu, mối quan hệ yêu đương này giống như vở độc diễn của Hứa Khinh. Cậu tự cho rằng hai người thân mật, cho rằng hai người yêu nhau, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, Tần Trì không cho cậu bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Vậy cậu có tư cách gì để chất vấn mối tình từ đầu đã không có cơ sở này.

Mối tình này lẽ ra cũng như bao mối tình học đường khác, tan thành tro bụi trong góc ký ức. Ấn tượng của Hứa Khinh về người bạn trai cũ này dần dần phai nhạt theo thời gian, cho đến khi cậu tốt nghiệp năm tư, mẹ bị bệnh.

Hứa Khinh không nhớ rõ số lần tế bào ung thư của mẹ di căn, cậu chỉ biết giấy báo bệnh nguy hiểm hết lần này đến lần khác gửi xuống, còn tay cậu ký tên từ run rẩy biến thành bình ổn tê dại.

Tiền tiết kiệm của gia đình từng khoản một giảm xuống, biến thành từng tờ giấy nợ; nhà cửa bán đi, biến thành nước tiêm cho mẹ và vô số lọ thuốc chống ung thư.

Mấy lần gây quỹ, mấy lần quyên góp, nhưng bệnh tình của mẹ không hề thuyên giảm. Một đêm mưa tĩnh mịch, mẹ nắm lấy tay Hứa Khinh, đôi môi khô ráp bong tróc mở ra, phát ra tiếng r*n r* khó khăn.

Không biết tại sao, Hứa Khinh lại nghe rất rõ.

Mẹ nói: "Để mẹ chết đi."

Trong khoảnh khắc, dường như trời long đất lở, lại dường như không có gì xảy ra. Hứa Khinh im lặng đứng dậy, muốn nói gì đó.

Cuối cùng chỉ im lặng đẩy cửa ra, ngồi xổm xuống ở hành lang.

Hành lang đèn đuốc sáng trưng, y tá và bác sĩ đi lại, vô số bệnh nhân và người nhà đi qua người Hứa Khinh. Có người gào khóc thảm thiết, có người quỳ xuống cầu thần, có người quỳ gối dập đầu trước bác sĩ, nỗi đau của Hứa Khinh giữa những người này, sao mà nhẹ, sao mà tầm thường, sao mà không đáng kể.

Nhưng lại đau khổ đến vậy.

Hứa Khinh hít sâu vài lần, muốn duy trì vẻ bề ngoài bình thường. Nhưng vừa định đẩy cửa vào trong, một y tá đi ngang qua, người đã tiêm cho mẹ cậu. Cô ấy có khuôn mặt tròn, nụ cười thân thiện.

Cô ấy rất tùy ý và rất thoải mái nói: “Hứa Khinh, ngày mai cần đóng tiền rồi đấy.”

Hứa Khinh đột nhiên suy sụp. Xương sống của thiếu niên đã sớm bị mài mòn trong vô số lần vay mượn tiền, tự tôn và tuổi thanh xuân của cậu đã bị áp lực cuộc sống bào mòn.

Bệnh tật của mẹ biến thành ngọn núi đè lên người Hứa Khinh, bạn bè, giải trí, thư giãn đều biến thành một loại áy náy khó tả, áp lực khó có thể chịu đựng khiến Hứa Khinh rất cần một lối thoát.

Cậu mở điện thoại, cuối cùng, cũng không gọi cho ai.

Hứa Khinh chỉ đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lại thay bô cho mẹ, ngủ gật một lúc, tỉnh lại, Hứa Khinh vẫn đi làm như thường lệ.

Buổi tối, Hứa Khinh xếp hàng ở quầy thanh toán, công ty không cho ứng trước lương. Cậu nắm hai nghìn tệ* đi mượn, còn chưa nghĩ ra cách làm sao để gom đủ tiền thuốc lần sau, y tá thông báo với cậu, tiền viện phí của mẹ đã được thanh toán.

* ( hai nghìn tệ ≈ 7,000,000 triệu Vnđ)

Khoảnh khắc đó Hứa Khinh như bị đánh choáng váng đầu óc, cậu khó tin, thậm chí bị người xếp hàng phía sau chen ra ngoài cũng không kịp phản ứng.

Nhưng trên giấy thanh toán ghi rất rõ ràng, cậu xem đi xem lại mấy lần, chuẩn bị đi nói với y tá máy móc bị lỗi.

Vừa xoay người trở lại cuối hàng, có người kéo lấy cánh tay của Hứa Khinh.

Quầy thu ngân ở tầng một, đối diện cửa lớn. Hàng người rất dài, gần như xếp đến cửa, Hứa Khinh ở cuối hàng người ồn ào, bị Tần Trì kéo lại.

Dường như không cần nói gì, lại dường như cần phải nói rất nhiều.

Tần Trì đã giúp cậu thanh toán viện phí, trả hết các khoản nợ, yêu cầu duy nhất mà anh đưa ra cho Hứa Khinh, là kết hôn.

Một người bạn trai cũ đã xa cách ba năm đột nhiên xuất hiện, nói, có thể cho tiền, mục đích là muốn kết hôn với Hứa Khinh.

Trong số bạn bè thi đấu của Hứa Khinh có không ít Alpha, cậu biết, có một số Alpha sẽ tìm Beta làm bạn đời, vì không mang thai, không cần đánh dấu, muốn dùng thì dùng.

Rất tiện lợi.

Hứa Khinh cảm thấy một phần nào đó trong con người mình đang bị phá vỡ, lòng tự trọng của cậu trước mặt Tần Trì lung lay sắp đổ: "…Sao không tìm một Omega? Chúng ta đã..."

Đã chia tay rồi, giọng của Hứa Khinh gần như nghẹn ngào. Ngay cả bắt đầu cũng không có, kết thúc cũng mơ hồ, tại sao Tần Trì lại chọn cậu?

“Omega yếu ớt, chăm sóc sẽ tốn rất nhiều tâm sức.”

Tần Trì ngập ngừng, “Không tiện bằng Beta.”

Câu trả lời của Tần Trì không nằm ngoài dự đoán.

Hứa Khinh trong khoảnh khắc đó gần như hiểu rõ con đường đi của mình—cậu phải trở thành một Beta tiện lợi.

Nhưng Hứa Khinh thực sự không còn cách nào khác, tiền thuốc của mẹ không ngừng lóe lên trước mắt, Alpha đã cho cậu một con đường không thể từ chối.

Hứa Khinh đồng ý.

Sự kết hợp của AB không phải là hiếm, nhưng cũng không nhiều. Hứa Khinh tại đám cưới đã nhìn thấy vô số ánh mắt dò xét, điều đó khiến lòng tự trọng lung lay sắp đổ của cậu càng thêm tan vỡ.

Gia đình của Tần Trì không tham gia, khách mời nghe thấy Hứa Khinh là Beta thì đều hiểu ý mà thu lại sự tôn trọng. Ánh mắt của họ như gai đâm sau lưng, khiến Hứa Khinh khó thở.

Cũng chính vào lúc này, Tần Trì đã nắm lấy tay Hứa Khinh.

Anh không nói gì, chỉ là che chắn những ánh mắt đó.

Hứa Khinh không hiểu ý của Tần Trì, Tần Trì quá im lặng, hành động của anh còn rõ ràng hơn lời nói. Hứa Khinh mang theo một chút hy vọng, cảm thấy Tần Trì đang bảo vệ mình.

Hứa Khinh sau khi kết hôn đã kìm nén tính tình của mình, cậu càng im lặng hơn, càng cẩn thận hơn, đã mất một thời gian rất dài để đoán hành vi của Alpha. Đoán xem anh dậy sớm mấy phút vào buổi sáng để làm gì? Đoán xem buổi tối anh không về nhà thì rốt cuộc đang nghĩ gì? Đoán đi đoán lại dường như đã trở thành thói quen. Tần Trì không nói gì với Hứa Khinh, Hứa Khinh cũng tự biết mình không có tư cách hỏi, nên chỉ có thể đoán.

Tần Trì vừa đưa tay, cậu liền biết phải chuẩn bị áo khoác. Tần Trì nói tối nay về nhà, dù là đêm khuya cậu cũng sẽ chuẩn bị cơm nóng. Tần Trì muốn cậu làm một bạn đời tiện lợi, cậu liền gánh vác mọi việc trong nhà. Chỉ là từng thấy sự cố chấp bốc đồng của Tần Trì thời đại học, cậu cũng tự giễu cợt cho sự lạnh nhạt của hai người hiện tại.

Bọn họ kết hôn rồi, nhưng Tần Trì chưa bao giờ dẫn Hứa Khinh đi gặp gia đình bạn bè, không giới thiệu với Hứa Khinh về công việc của anh, không cho Hứa Khinh tiếp xúc với cuộc sống của anh. Sự tồn tại của Hứa Khinh dường như chỉ còn lại việc ở nhà chờ Tần Trì về.

“...Em đoán mệt quá, Tần Trì.”

"Suy đoán dường như đã trở thành thói quen của em, thế giới của em chỉ còn lại mình anh, điều đó khiến em đặt mọi cảm xúc của mình lên người anh, một chút phản ứng của anh cũng khiến em trằn trọc, em đã vô số lần nghĩ, có lẽ đây là cái giá phải trả."

"Vì em nợ anh."

Hứa Khinh: “Em nợ anh thì phải trả. Em cố gắng làm một người bạn đời hoàn hảo, chăm sóc cuộc sống của anh, nhưng đôi khi em cũng sẽ nghĩ…”

“Có đáng không?”
 
Sau Khi Beta Biến Thành Omega Phát Hiện Ông Xã Là Tên Cuồng Chiếm Hữu
Chương 15: Hết



Tần Trì nắm chặt tay Hứa Khinh.

Anh thấy nước mắt rơi từ trên mặt Hứa Khinh, một góc nhìn khác từ người yêu gần như khiến thế giới của Tần Trì đảo lộn, thì ra cùng một chuyện đặt trong mắt hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, anh rất muốn kể cho Hứa Khinh nghe câu chuyện của mình, rất muốn nói ra những suy nghĩ thật của mình, anh chưa bao giờ biết Hứa Khinh lại đau khổ đến vậy.

Ba năm mà anh tự cho là hạnh phúc, là đổi bằng những đêm Hứa Khinh lo lắng bất an, trằn trọc không yên.

Nhưng ngay từ đầu, anh chỉ muốn Hứa Khinh được hạnh phúc.

Anh chưa bao giờ coi Hứa Khinh là đồ chơi, chưa bao giờ cảm thấy Hứa Khinh tiện lợi. Anh không muốn để Hứa Khinh tiếp xúc với vòng giao tiếp của mình, là vì nghĩ rằng Hứa Khinh không thích tiếp xúc với người khác.

Anh có rất nhiều điều muốn nói, muốn giải thích những hiểu lầm nhiều năm qua. Chưa từng có khoảnh khắc nào như thế này, khiến Tần Trì nghi ngờ thói quen của mình, anh lần đầu tiên biết sức mạnh của ngôn ngữ lại nặng nề đến vậy, hành động lớn hơn lời nói mà anh tự cho là đúng lại là một sai lầm.

Sự bình thường mà anh tự cho là đúng, lại lạnh lùng và làm tổn thương người khác đến vậy.

"...Em không biết." Giọng của Tần Trì nhỏ đến vậy, chính anh cũng không biết tại sao cơ thể lại run rẩy, nói năng lộn xộn, chỉ là đi theo ký ức tìm về nguồn gốc của mọi chuyện, "Không có ai dạy anh phải đối xử với em như thế nào. Anh dựa vào bản năng, chỉ muốn độc chiếm em, muốn giam cầm em lại... nhưng em không thích."

Tần Trì chỉ đành phải đi học. Học những Alpha có bạn đời Beta, bắt chước hành vi của họ, anh cho rằng đó là bình thường.

Không có một khóa học nào dạy anh cách xử lý tình cảm, giáo dục cho Alpha cao cấp bao gồm thiên văn địa lý, nhưng lại không dạy anh cách yêu người.

“Nếu…” Thế giới quan của Tần Trì trong một khoảnh khắc sụp đổ, anh cảm thấy những nỗ lực nhiều năm đã biến thành một loại tổn thương khác chồng chất lên người Hứa Khinh, thì ra anh càng muốn có được Hứa Khinh, thì ra anh càng tận hưởng tình yêu của Hứa Khinh, Hứa Khinh lại càng đau khổ.

Sao bọn họ lại thành ra như vậy.

“Nếu anh không thích, chúng ta ly hôn đi.”

Anh chỉ hy vọng Hứa Khinh được hạnh phúc mà thôi.

Hứa Khinh lại nhìn chằm chằm vào Tần Trì.

Cậu đột nhiên nói.

“Em đã đoán anh rất nhiều năm, Tần Trì. Nó giống như một tờ giấy thi không có đáp án, anh chỉ ra đề, nhưng lại không cho em biết điểm số. Em run sợ, cẩn thận, sợ sai quá nhiều, liền mất đi tất cả.”

"Nhưng lần này, em muốn có một đáp án."

“Em đoán, Tần Trì, có phải anh muốn nói, anh yêu em?”

Hứa Khinh nghĩ đến sau lần cãi nhau đó, mỗi lần sau khi kết thúc hội thao đều có hoa tươi không tên được gửi đến.

Nghĩ đến việc lâu không liên lạc với Tần Trì, chỉ biết đối phương đang làm ăn ở nước ngoài, nhưng vào buổi tối hôm đó, Tần Trì phong trần mệt mỏi đã chạy đến bệnh viện.

Mỗi buổi sáng sau khi kết hôn, rèm cửa sổ không bao giờ kéo ra khi dậy sớm, nước lạnh luôn được chuẩn bị sẵn trong xe và ở nhà.

Bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều lần, vì Tần Trì không mở miệng, vì Hứa Khinh không muốn hỏi.

Những yêu thương chưa từng nảy mầm, chưa từng nói ra.

Ngưng đọng trong mỗi bó hoa không tên sau hội thao, cố thủ trong ba năm sau khi kết hôn, trong mỗi buổi bình minh bị rèm cửa che khuất.

Những dấu vết nhỏ bé của tình yêu còn sót lại sau những lần thất vọng, những lần hoang mang sau khi kết hôn.

Sau khi Hứa Khinh tự hỏi mình có đáng không hết lần này đến lần khác, đã đưa ra câu trả lời mơ hồ.

Một chút tình yêu còn sót lại đó. Khiến Hứa Khinh từng chút từng chút nhặt lên, cậu giống như một thám tử từng chút một nắm bắt, từng chút một tìm kiếm, tự hỏi mình hết lần này đến lần khác, đây có phải là tình yêu không?

Cuối cùng, trước mặt Tần Trì, người ra đề vụng về này, Hứa Khinh đã viết ra đáp án.

Đề bài của Tần Trì câu trên không ăn nhập câu dưới, đầy sai sót, không có sách tham khảo, không có đề bài để tham khảo, giáo viên không mở miệng, vấn đề không có đáp án, gần như là một bài toán khó của thế giới.

Hứa Khinh đã xem đi xem lại trong từng con chữ, đã tìm kiếm hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, cậu thấy Tần Trì nhìn mình, gật đầu.

Hứa Khinh cuối cùng cũng đã nhìn thấy đáp án của bài thi.

Cậu cúi đầu, trán chạm vào trán Tần Trì, dường như nhiều năm trước, bọn họ đã nên làm như vậy, nhưng bây giờ làm cũng không muộn.

Cậu nói: “Em cũng yêu anh.”

Một làn hơi nước lan tỏa bao trùm lấy khói thuốc súng, tin tức tố của hai người hòa vào nhau, đan xen quấn quýt.

Tình yêu của người khác mãnh liệt dâng trào, như lửa dữ, như biển động.

Tình yêu của Tần Trì lại giống như khói thuốc súng lượn lờ bay lên, chỉ thấy khói bốc, không thấy lửa cháy.

Không nắm được, không sờ được, trôi lơ lửng trên không trung, biến mất không dấu vết.

Tự cho mình là đang thiêu đốt, nhưng lại thả ra làn khói trắng xóa để che chắn.

Chỉ khi chờ một trận mưa đổ xuống, làm ướt làn khói, mới có thể phát hiện khói tan, một ngọn lửa rực cháy đang bùng lên dữ dội.

Hứa Khinh và Tần Trì quen nhau 7 năm, sau khi kết hôn được ba năm, cuối cùng đã phát hiện ra ngọn lửa này.

Bài kiểm tra khiến Hứa Khinh ăn không ngon ngủ không yên, trằn trọc không yên, hóa ra cậu chỉ cần viết tên, Tần Trì đã cho điểm tuyệt đối.

Còi báo động trên đỉnh đầu đột ngột vang lên, hơi nước phun xuống, một nhóm nhân viên y tế xông vào phòng bệnh, ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc.

Hứa Khinh ôm lấy đầu Tần Trì, trong làn hơi nước bao quanh, đã hôn ngọn lửa được che giấu suốt bảy năm này.

Nửa tiếng sau, Hứa Khinh được bác sĩ gọi đến phòng khám.

“Xin lỗi,” Hứa Khinh xấu hổ vô cùng, “lại kích hoạt báo động cháy, chúng tôi sẽ bồi thường…”

“Đây đúng là một vấn đề, nhưng trọng điểm không nằm ở đây.”

Bác sĩ đưa một tờ báo cáo, “Kết quả xét nghiệm của anh Tần đã có, tuyến thể của anh ấy đã được phẫu thuật cắt bỏ ba năm trước, đã tan nát.”

“Theo lý, anh ấy bây giờ là một Alpha tàn tật, ngay cả việc đánh dấu cũng rất khó khăn.”

Hứa Khinh nhận lấy báo cáo: “Không sao, tôi có thể uống thuốc.”

Bác sĩ: “…Không phải nói về cái đó.”

Bác sĩ: “Tuyến thể của anh ấy đang hồi phục.”

Hứa Khinh ngẩng đầu.

Bác sĩ chỉ vào hình ảnh trên báo cáo, “Độ phù hợp của hai người rất cao, tuyến thể của anh ấy vì sự k*ch th*ch của tin tức tố của cậu mà không ngừng phát triển sửa chữa, tuy không biết có thể hồi phục được bao nhiêu, nhưng có vẻ như tốc độ hồi phục rất nhanh, hơn nữa hiệu quả rất tốt.”

“Điều duy nhất cần chú ý là…”

Hứa Khinh ngồi thẳng lưng: “Mời ngài nói.”

“Cậu không thể đánh dấu anh ấy nữa.”*

*( huhu dịch chỗ này kì kì sao á nguyên văn của nó là vậy nè: “你不能再标记他了。” nhưng Beta mà sao đánh dấu Alpha nhỉ??? )

Hứa Khinh: "Hả?"

Bác sĩ đẩy kính: “Cậu không thể ỷ vào tin tức tố của mình không màu không mùi mà điên cuồng đánh dấu lên người anh ấy, theo báo cáo cho thấy, nồng độ tin tức tố trên người anh Tần quá cao, cho nên anh ấy mới liên tục giải phóng tin tức tố để chiều theo cậu.”

“Sau này cậu cần phải kiểm soát nồng độ tin tức tố của mình, duy trì ổn định, tin rằng cơ thể của anh Tần sẽ ngày càng tốt hơn.”

Hứa Khinh nhận lấy tờ báo cáo, lại bị quở trách thêm hai câu, quay về phòng bệnh, Tần Trì đang đáng thương nằm đó.

“Ổn không?” Hứa Khinh ngồi xuống, tóm tắt ngắn gọn lời của bác sĩ.

Tần Trì đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại đột nhiên gật đầu.

“Anh cảm thấy không ổn,” Alpha nói, “Anh cần tin tức tố của em.”

Hứa Khinh: “…Việc này không ổn.”

Cậu đang định nói cho Tần Trì chuyện nồng độ tin tức tố của mình quá cao, nhưng đối phương đã nắm lấy tay cậu, nước mắt chực trào trên mặt.

“Anh muốn tin tức tố của em.”

Ngón tay Hứa Khinh run lên, một lát sau, run rẩy nói: “Không được. Bác sĩ nói…”

Tần Trì lấy điện thoại ra, không biết lấy ở đâu ra đoạn ghi âm, phát rõ ràng lời của bác sĩ.

…Cái máy nghe lén kia hóa ra lại thực sự tồn tại! Hứa Khinh nghĩ.

Tần Trì: “Anh đã nghe hết rồi, Hứa Khinh, em nên chịu trách nhiệm.”

Lời của Tần Trì bình tĩnh không gợn sóng, “…Cho anh tin tức tố của em đi, Hứa Khinh.”

Hứa Khinh còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Trì tiếp tục.

“Là em nói, nếu anh muốn, thì nên nói với em. Nói ra hết tất cả, không giữ lại gì.”

Tần Trì cúi người, nắm lấy tay Hứa Khinh không cho cậu trốn thoát:

“Anh muốn đánh dấu em, không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.”
 
Back
Top Bottom