Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 270


Vì không muốn làm phiền quá nhiều, ít nhất là trong tháng này. Cố Tinh dù đã chuyển giao mọi việc ở Song Tinh Giải Trí cho Cố Chân, nhưng vẫn làm việc ở đó.

Sau một ngày làm việc nhịp nhàng, Cố Tinh bắt đầu giải lao.

Còn một giờ nữa mới hết giờ làm, cậu đã gói ghém xong đồ đạc cá nhân vào ba lô, bao gồm một món đồ nhỏ mua từ trên mạng, cùng bình giữ nhiệt chứa nửa bình canh dưỡng dạ dày.

Dĩ nhiên đây không phải là cậu lười biếng, mà là khối lượng công việc và năng lực cá nhân có chút không tương xứng.

Kiếp trước cậu quản lý khối tài sản có thể so sánh với tập đoàn Cẩm Giang của Trình Đông Húc, công việc hiện tại dù không đến mức dùng dao mổ trâu để giết gà, nhưng vẫn rất nhàn rỗi.

Thu dọn đồ đạc xong, mới chỉ qua chưa đến hai mươi phút.

Cố Tinh móc điện thoại ra, định nhắn tin cho Trình Đông Húc.

Dù cả hai mới ăn trưa cùng nhau vài giờ trước, nhưng cậu vẫn rất nhớ anh.

Tuy nhiên, Cố Tinh cuối cùng vẫn kiếm chế.

Trình Đông Húc bận rộn hơn cậu nhiều, gọi điện hay đến Ánh Thịnh tìm anh đều làm lỡ việc của anh.

Chờ anh xong việc, anh sẽ gọi điện, rồi cả hai cùng về nhà.

Vậy nên chờ thêm một lát cũng không sao.

Trong khi đợi, Cố Tinh nhấn nhấn vào ba lô.

Cậu không biết Trình Đông Húc sẽ có phản ứng thế nào khi thấy món đồ cậu mua.

Dù sao thì cậu cũng rất mong đợi.

Mười lăm phút sau, điện thoại của Trình Đông Húc gọi đến.

Cố Tinh vừa nghe tiếng chuông đã nhấc máy, nghe thấy giọng trầm ấm vui vẻ bên kia: "Xuống đi."

Cố Tinh đeo ba lô ra cửa, áo khoác dạ màu be tạo thành một đường cong nhẹ nhàng.

Khi đi ngang qua văn phòng trợ lý tổng giám đốc, cậu gõ nhẹ vào cửa: "Trợ lý Lý, không có việc gì thì anh tan làm đi, bảo Tĩnh Duy cũng về, tối nay không cần anh ấy đưa tôi về."

Lý Ngọc Hạo biết ngay, là Trình thiếu đến đón ông chủ của mình.

Anh ta đồng ý, rồi không kìm được đứng dậy: "Cố tổng..."

"Chuyện gì vậy?" Cố Tinh nhìn Lý Ngọc Hạo có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cố gắng kìm nén cảm giác nóng ruột muốn xuống lầu.

"Không... không có gì." Lý Ngọc Hạo cười gượng: "Chỉ là muốn hỏi cậu, sáng mai..."

"Sáng mai không cần đón tôi." Cố Tinh suy nghĩ một lát rồi thêm vào: "Nếu tôi không đến vào buổi sáng, cũng không cần gọi điện."

Lý Ngọc Hạo nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của Cố Tinh rời đi, ngây ngẩn một lúc lâu.

Anh ngồi xuống, mở ngăn kéo nhìn vào tập tài liệu bên trong, rồi lại khóa lại.

Cố Tinh không để ý đến sự bất thường của Lý Ngọc Hạo.

Cậu không biết các cặp đôi bình thường yêu nhau trong bao lâu, nhưng giữa cậu và Trình Đông Húc, dường như luôn ở trạng thái nhớ nhung khi không gặp nhau, dù chỉ là vài giờ hay vài phút.

Cố Tinh đi thang máy riêng xuống lầu.

Khi đi qua sảnh, nhiều ánh mắt tập trung về phía cậu.

Chủ nhân của những ánh mắt đó, một nửa lại nhìn qua cửa sổ lớn sáng rực để xem ngoài cửa tòa nhà.

Trước chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một người đàn ông có khuôn mặt đẹp không thua gì ngôi sao đứng đó, áo khoác dài màu đen tôn lên thân hình cao ráo, vững chãi, chìa tay về phía chàng thanh niên đang bước nhanh ra khỏi tòa nhà.

Cố Tinh biết rằng có nhiều người đang nhìn mình từ phía sau, và họ đều là nhân viên của cậu.

Cậu nghĩ rằng mình đã thể hiện rất bình tĩnh và thản nhiên, nhưng thực ra toàn thân cậu đều muốn chạy lao đến người đàn ông đang đợi mình kia.

Thậm chí không chỉ có vậy, Cố Tinh còn muốn đẩy anh lên cửa xe và làm bất cứ điều gì mình muốn.

Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ, cậu kiềm chế đưa tay vào lòng bàn tay của Trình Đông Húc, giọng nói dịu dàng: "Anh Trình."

Trình Đông Húc bóp nhẹ lòng bàn tay của Cố Tinh, tay kia mở cửa xe.

Đợi Cố Tinh lên xe xong, anh mới lên từ phía bên kia.

Người lái xe là Tống Cần.

Ngay khi ông chủ của mình xuống xe đợi người, anh đã nâng tấm chắn trong xe lên.

Hiệu suất tuyệt vời này khiến Cố tổng không chút ngại ngần lao vào lòng Trình Đông Húc ngay khi cửa xe đóng lại.

Sau đó, tặng đối phương một nụ hôn nồng nhiệt và sâu sắc.

Trình Đông Húc ôm eo người trong lòng: "Nồng nhiệt thế này à?"

Anh vừa nói, vừa lấy ba lô của Cố Tinh ra.

Cố Tinh nhớ đến đồ trong ba lô, liền nhận lấy rồi đặt sang bên cạnh, tránh xa Trình Đông Húc.

Cậu ngồi không mấy ngay ngắn, còn động qua động lại.

Trình Đông Húc liền ôm chặt cậu hơn: "Trong ba lô có gì sao?"

Cố Tinh đã quen với sự tinh tế của Trình Đông Húc.

Người này thông minh đến mức như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nên cậu thành thật đáp: "Mua một món đồ nhỏ, anh không được xem, em sẽ tự tay mở."

Trình Đông Húc nhướng mày, không hỏi thêm.

Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi vẫn còn ẩm ướt của Cố Tinh: "Rất ngọt, buổi chiều ăn trái cây à?"

Cố Tinh biết anh đang nhìn gì, l**m môi: "Vậy anh đoán xem, em đã ăn gì?"

Câu trả lời là một nụ hôn cuồng nhiệt, làm mất hết hơi thở.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 271


Kể từ khi hai người sống chung lại, dì Phùng cũng theo về. Nhưng hai ngày nay dì Phùng xin nghỉ phép.

Cố Tinh và Trình Đông Húc không sắp xếp người nấu ăn, ba bữa đều gọi đồ ăn hoặc ra ngoài ăn.

Tối nay, vốn dĩ họ định ra ngoài ăn.

Nhưng Cố Tinh cả người đều ở trong trạng thái phấn khích kỳ lạ, chỉ muốn về nhà sớm.

Trình Đông Húc tự nhiên chiều theo ý cậu.

Hai người gọi đồ ăn, trong khi đợi đồ ăn giao đến, họ tắm rửa thay quần áo.

Cố Tinh đuổi Trình Đông Húc sang phòng khách tắm.

Dù sao phòng khách cũng được dọn dẹp hàng ngày, luôn ở trạng thái sẵn sàng đón khách, và trong tủ quần áo cũng có sẵn quần áo mới và đồ dùng vệ sinh.

Cậu khóa cửa phòng, lấy hộp bưu phẩm từ ba lô ra.

Hộp đã mở ra từ chiều, cậu lấy món đồ kim loại nhỏ gọn nhưng chắc chắn bên trong đặt dưới gối.

Sau đó, Cố Tinh mới đi tắm.

Khi cậu ra ngoài, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, tỏa hương thơm của sữa tắm, Trình Đông Húc đã đợi ở cửa.

Trình Đông Húc không hỏi Cố Tinh đã làm gì trong phòng.

Dù đã sống cùng nhau một thời gian dài, Trình Đông Húc nhận ra rằng cậu bé này ở ngoài rất có phong độ và khí chất, nhưng ở nhà lại thích nghịch ngợm, luôn có những điều thú vị bất ngờ.

Trình Đông Húc rất thích điều đó, và sẵn lòng phối hợp với cậu.

Chỉ cần người này ở bên cạnh, thế nào cũng được.

Sau bữa tối chưa đến bảy giờ.

Theo lịch trình bình thường, cả hai sẽ vào phòng làm việc để xử lý công việc.

Nếu không có việc gì gấp, họ sẽ vào phòng xem phim hoặc cùng nhau đọc sách.

Chỉ cần đảm bảo đối phương luôn trong tầm nhìn của mình.

Cố Tinh theo chỉ dẫn của bác sĩ, ăn uống rất chậm rãi.

Khi cậu ăn xong, Trình Đông Húc đã rửa trái cây xong và mang đến.

Tuy nhiên, Trình Đông Húc chỉ cho phép Cố Tinh ăn một ít, để tránh bị khó tiêu.

Cố Tính chọn một quả dâu tây cực kỳ đẹp mắt.

Cậu cắn một miếng, rồi theo đuôi Trình Đông Húc vào bếp.

Trình Đông Húc đặt bát đũa xuống, quay lại, cúi đầu nuốt gọn quả dâu tây, rồi giữ lấy người đã đưa quả dâu tây, trao đổi hương vị của nó.

Khi Cố Tinh tỉnh táo lại, cậu đã bị đặt lên trên tủ bếp.

Cố Tinh đẩy đầu của Trình Đông Húc đang áp vào cổ mình: "Không... ở đây... lên lầu."

Trình Đông Húc nắm tay Cố Tinh đang đặt trên vai mình, rồi ắp tay cậu xuống tủ bếp, hơi thở gấp gáp: "Một lát nữa sẽ lên, bây giờ... trước tiên là em...."

Cố Tinh bật cười.

Cậu thì thầm đầy mê hoặc: "Trên lầu có quà, anh Trình, em chuẩn bị quà cho anh, chắc chắn anh sẽ thích."

Trình Đông Húc tạm thời ngừng lại sự xâm chiếm.

Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn đầy đam mê không kiềm chế, nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt.

Khi anh đ*ng t*nh, đôi mắt sâu thẳm như biển mực, nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ như làn nước, nhìn chằm chằm vào cậu như thể có thể xuyên thấu tâm hồn.

Cố Tinh bị nhìn như vậy, trong lòng hơi lung lay.

Hay là... ở đây trước...

Không được! Không được!

Đền lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi,

Rồi Cố Tinh hóa thành con gấu koala, được cõng lên lầu.

Trong quá trình lên lầu, vì cố ý đùa giỡn nên đầu cậu suýt va vào khung cửa.

Nhưng đó chỉ là chi tiết nhỏ không quan trọng.

Cố Tinh được đưa lên giường một cách thuận lợi, chân không chạm đất.

Cậu được đặt lên giường, rồi lăn vào trong, lấy từ dưới gối ra món quà chuẩn bị cho Trình Đông Húc.

Một cặp còng tay mới toanh, còn được thắt nơ hồng.

Trình Đông Húc nhìn món đồ sáng lấp lánh trong tay Cố Tinh, thực sự rất hứng thú.

Dù trong lòng rất phấn khích, anh vẫn tỏ ra lịch sự hỏi: "Em chắc chứ?"

Cố Tinh nghĩ Trình Đông Húc có thể hiểu lầm điều gì đó.

Cậu đẩy cặp còng tay về phía Trình Đông Húc, đôi mắt to tròn ngây thơ và đáng yêu, như đang dâng báu vật: "Anh thích không?"

Tặng quà, Cố tổng rất chân thành.

Sau vô số lần bắt đầu cuộc sống hạnh phúc rồi lại phải cầu xin nửa chừng, cuối cùng cậu đã tìm ra cách.

Giải quyết vấn đề từ gốc.

Chỉ cần điều chỉnh mức độ chấp nhận, ít nhất có thể dừng lại trước khi chịu không nổi và chạy thoát thân.

Trình bá tổng đưa ra câu hỏi: "Dùng cho anh, chẳng phải anh sẽ không thể cử động sao..."

Cố Tinh chân thành và nhiệt tình cam đoan: "Không sao, để em lo."

Trình bá tổng bán tín bán nghi.

Nhưng như đã nói trước đó, anh không từ chối những điều khiển Cố Tinh vui vẻ.

Cố Tinh thành công nắm quyền kiểm soát, cười tươi như hoa.

Khi dùng cặp còng tay trên người Trình bá tổng xong, cậu bước vào trạng thái hoàn toàn tự do.

Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.

Cố Tinh tận tâm làm cho Trình bá tổng rất thoải mái, cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị kết thúc.

Tất nhiên, lúc này Trình Đông Húc vẫn chưa muốn dừng lại.

Cố Tinh kéo một góc chăn lên che lại, lẩm bẩm đầy lo lắng: "Ngủ sớm dậy sớm cho khỏe", rồi định đi tắm.

Sau đó, cậu nghe thấy hai tiếng động không mấy tốt lành.

Giống như tiếng khóa kim loại bị mở ra.

Cố Tinh tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau.

Những quá trình nghĩ lại mà rùng mình tạm thời không nhắc tới.

Điều cậu nhớ nhất là câu nói của Trình Đông Húc: "Em quên anh trước đây làm gì rồi sao?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 272


Cố Tinh tỉnh dậy, không cam lòng động đậy cơ thể.

Phần thắt lưng trở xuống như ngâm trong giấm, ê ẩm đến mức đạt tới một chiều cao mới.

Cậu mò lấy điện thoại trên bàn đầu giường, thấy thời gian hiện là bốn giờ rưỡi chiều.

Tay cầm điện thoại của cậu, cổ tay vẫn còn một vòng xanh tím mảnh mai do bị vật gì đó siết chặt, nhắc nhở cậu về lần tự chuốc họa vào thân.

Vì tạm thời không thích hợp với những hoạt động mạnh, cử động của Cố Tinh rất nhẹ nhàng.

Nhưng chỉ sau chưa đến một phút, Trình Đông Húc đang xử lý công việc trên ghế sofa trong phòng ngủ đã bước đến.

Cố Tinh nghe thấy tiếng bước chân, hé mắt nhìn.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà, tinh thần phần chấn đến mức làn da cũng tỏa ra ánh sáng hấp dẫn, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, từ đầu đến chân đều là cảm giác thỏa mãn.

Cố Tinh muốn tỏ ra không vui vì bị làm quá sức.

Nhưng khi nhìn vào gương mặt đang tiến lại gần mình, lại sinh ra cảm giác "giúp tôi dậy, tôi vẫn có thể chiến đấu thêm tám trăm hiệp nữa".

Cuối cùng, cậu kiềm chế chỉ khẽ hừ một tiếng.

Sau đó, một nụ hôn nhẹ rơi xuống khóe môi, người đàn ông cúi mắt hỏi: "Tỉnh rồi?"

Cố Tinh kéo kéo má của Trình Đông Húc, coi như trả thù.

Cậu toàn thân đều đau nhức, chỉ có đầu là không ngừng quay trái phải tìm kiếm, như đang bắt giữ thủ phạm: "Đồ đâu?"

Trình Đông Húc cúi mắt cười khẽ.

Giọng nói của anh trầm ấm và đậm đà, khiến Cố Tinh cảm thấy như có luồng điện nhỏ chạy qua tại: "Chờ một lát, anh lấy cho em."

Sự ăn ý lâu dài.

Không cần hồi đối phương muốn gì, trong lòng đã hiểu rõ.

Cố Tinh thấy Trình Đông Húc đi vòng sang bên kia giường.

Bàn đầu giường bên đó có hai ngăn kéo, Trình Đông Húc mở ngăn dưới ra.

Cố Tinh nhắm mắt cũng biết trong hai ngăn kéo đó có gì.

Ngăn trên là sạc điện thoại và một số vật dụng nhỏ thường dùng, ngăn dưới là vài hộp bao cao su siêu mỏng và vài chai dầu bôi trơn.

Thấy đồ để ở đó, Cố Tinh lo lắng.

Ngăn kéo đó chứa những thứ thường dùng khi hai người vận động, chẳng lẽ Trình Đông Húc muốn coi còng tay là vật dụng thường dùng?

Nghĩ vậy, cậu còn chưa kịp hỏi.

Vì Trình Đông Húc đã cầm một chiếc còng tay mang lại.

Cố Tinh tròn mắt, muốn cố gắng ngồi dậy.

Khi kéo căng một chỗ nào đó không tiện nói ra, cậu lại nằm xuống.

Dù vậy, ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo vật trong tay Trình Đông Húc.

Hai chiếc vòng sáng bóng giờ đã được bọc kín bằng vải mềm màu trắng, trông còn... rất tiện dụng?

Cố Tinh giọng run run: "Anh... anh có ý gì?"

Trình Đông Húc đặt vật đó sang một bên, nâng cổ tay cậu lên hôn, ánh mắt đầy lo lắng nhìn vết hằn trên đó: "Lần sau sẽ không bị thương nữa."

"Không có lần sau, vứt... vứt nó đi!"

"Nhưng anh đã mất rất nhiều thời gian để quấn nó lại, thử xem nhé? Rất mềm, sẽ không làm em đau nữa."

"Dù vậy cũng không được!" Khi bị trói hai tay, cậu giống như con cá bị ném lên bờ, Cố Tinh cương quyết từ chối.

"Thật sự muốn vứt? Món quà em tặng anh anh rất thích." Trình Đông Húc xoa cổ tay trong lòng bàn tay mình: "Lần sau có thể mỗi người đeo một chiếc, lúc ngủ cũng không tháo ra, thật sự không thể giữ lại sao?"

Cố Tinh: "..."

Cậu rất rõ, Trình Đông Húc nói "ngủ" rất có thể là một động từ.

Nhưng vẫn không nhịn được tò mò, một người đeo một chiếc sẽ như thế nào?

Do dự một hồi, cậu "rộng lượng" nói: "Quấn lại rất mất công à? Vậy thì giữ lại đi, nhưng khi nào dùng..."

Trình Đông Húc bóp nhẹ bàn tay mềm mại của Cố Tinh: "Em quyết định."

Sau đó, Cố Tinh nhận ra món quà nhỏ này của mình dường như đã mở ra cánh cửa mới cho Trình bá tổng.

Ài... dù mệt, nhưng thật sự rất đáng giá.

Ngày hôm đó, Cố Tinh lại nghỉ làm.

Lợi ích của việc làm ông chủ là không ai thúc giục khi cậu không đi làm.

Ngày mai là thứ bảy, không phải đi làm.

Vậy nên, Cố Tinh ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.

Sáng thứ hai, Cố tổng bắt đầu lười biếng không muốn dậy.

Nguyên nhân lười biếng là do tối qua có chút mệt mỏi.

Nói đến chuyện này, là vì Cố Tinh đã cố ý dồn nén bực tức.

Cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, biết rằng Trình Đông Húc sẽ không làm gì mình, nên hành động khá vô tư.

Kiếp trước, Cố Tinh đi theo phong cách cấm dục.

Dáng vẻ như hoa trên đỉnh núi cao, vẻ trong sạch tự giữ, thật giống như một con búp bê hoàn hảo.

Có lẽ vì điều gì quá mức cũng sẽ phản tác dụng, nên cậu đã mất kiểm soát khi ở bên Trình Đông Húc.

Không chỉ mất kiểm soát, mà còn tiến hóa hơn.

Buổi tối, sau khi hai người đã rửa mặt xong, họ đều vào phòng làm việc.

Trình Đông Húc xử lý công việc, Cố tổng thì nằm trên ghế sofa chơi điện thoại.

Tất nhiên, chơi điện thoại không thú vị bằng việc nhìn Trình bá tổng xử lý công việc.

Người đàn ông hai mươi chín tuổi, giữa lông mày có sự sắc bén của tuổi trẻ, nhưng lại pha trộn sự điềm đạm vượt xa tuổi tác, ngồi đó với dáng vẻ lạnh lùng, có một sức hút vô cùng đặc biệt.

Cố tổng biết không thể quấy rầy Trình Đông Húc khi anh đang làm việc.

Nhưng đôi khi thật khó kiềm chế, cậu nhắn tin cho anh: "Anh Trình, anh đoán xem em đang mặc chiếc q**n l*t nào?"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 273


Trình Đông Húc cầm điện thoại, nhìn vài giây. Sau đó, anh mới đưa mắt nhìn thanh niên nửa nằm trên ghế sofa, ánh mắt nguy hiểm nhưng kiềm chế: "Không đau nữa à?"

Cố tổng không chút sợ hãi.

Cậu từ từ kéo vạt áo choàng tắm lên.

Đôi chân dài, một bên co lên, một bên tùy tiện đặt trên tay vịn ghế sofa, thon dài và trơn tru.

Dù không thấy được những chỗ quan trọng, nhưng những gì nhìn thấy đã có thể suy đoán rằng, ngoài áo choàng tắm, trên người cậu không có gì khác.

Trình Đông Húc cười nhẹ, rất nhẹ, không thể nghe ra điều gì.

Rồi anh đóng laptop lại, cùng với tài liệu giấy trên bàn, đặt vào ngăn kéo.

Cố tổng không khỏi nhìn xem anh định làm gì.

Cho đến khi anh đứng dậy, chiếc quần ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được sự hiện diện hùng hổ nào đó.

Sau đó, Cố tổng cảm thấy cái bàn thật cứng.

Rồi, tay thật mỏi, lại thêm một đêm thức khuya.

Hồi tưởng kết thúc.

Quay lại chuyện nằm lì trên giường.

Trình Đông Húc rất thích việc Cố Tinh nằm lì trên giường.

Nhìn cậu nhắm mắt k** r*n, rúc vào lòng anh, cảm giác tin tưởng và yêu thích hoàn toàn đó, thật khó có thể tìm thấy sự mãn nguyện và hạnh phúc như vậy trên thế giới.

Anh ôm chặt cậu hơn, thì thầm bên tai: "Năm phút."

Người trong lòng vùi đầu vào, lầm bầm: "Mười phút."

Mười phút sau.

Dù không muốn, Trình Đông Húc vẫn bế Cố Tinh ra khỏi giường.

Những gì họ có hiện tại, dù ngủ nướng cả đời cũng không vấn đề gì.

Nhưng Trình Đông Húc biết, Cố Tinh cũng như anh, đơn thuần tận hưởng sự yên tĩnh và thân mật giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ vào buổi sáng.

Người yêu của anh không chỉ nghiêm túc mà còn rất đam mê công việc, sự lựa chọn cuối cùng sẽ không thay đổi.

Trình Đông Húc bế Cố Tinh lên.

Cố Tinh quen với việc này, vòng chân quanh eo mạnh mẽ của anh, được bế vào phòng tắm.

Khi khăn ấm phủ lên mặt, Cố t*nh h**n toàn tỉnh táo.

Cậu hôn má Trình Đông Húc, xỏ dép trong phòng tắm, rồi cùng anh đứng rửa mặt.

Cả hai đều có thói quen tắm vào buổi sáng.

Nhưng thường là Trình Đông Húc tắm trước, sau khi tắm xong, anh sẽ ra ngoài, vào phòng làm việc chuẩn bị những thứ cần thiết cho hai người đi làm.

Ban đầu, hai người tắm cùng nhau.

Nhưng sau đó tắm một lúc lại lỡ giờ đi làm, nên tách ra tắm riêng.

Cố Tinh rửa mặt xong, vào phòng làm việc tìm Trình Đông Húc.

Cả hai cùng xuống lầu, dì Phùng đã chuẩn bị bữa sáng, ăn xong là có thể đi làm.

Đến công ty, trước khi xuống xe, Cố Tinh cắn nhẹ vào tai Trình Đông Húc.

Khi cậu đóng cửa xe, sự can đảm lại trỗi dậy, đôi mắt vì nụ cười mà cong cong, sáng trong và ấm áp, mang theo sự cám dỗ đặc biệt: "Anh Trình, phòng nghỉ ở văn phòng em, giường... rất... mềm."

Cố Tinh thấy ánh mắt Trình Đông Húc sâu hơn, lông mày hơi nhướng lên, rồi cậu quay người rời đi.

Người sau nới lỏng cà vạt, cảm thấy cần thiết mang cơm trưa đến cho vợ mình.

Nửa đầu tháng chín, dường như vụt qua rất nhanh.

Như đã đề cập ở trên, những ngày rất bình lặng.

Sau giờ làm, Cố Tinh vẫn thường ngồi trên xe của Trình Đông Húc.

Ngay khi đóng cửa xe, cậu đã ngồi vào lòng Trình Đông Húc.

Tống Cần đã nhận được chỉ thị của ông chủ, lái xe đến nhà hàng Vị Trân.

Ở hàng ghế sau, Cố Tinh ôm lấy người yêu vì bận họp suốt buổi trưa mà không gặp nhau cả ngày, thỏa sức bày tỏ nỗi nhớ.

Song Tinh Giải Trí cách nhà hàng Vị Trân không quá xa.

Vì đến sớm nửa giờ nên họ tránh được giờ cao điểm tan làm, nếu suôn sẻ sẽ đến nơi sau nửa giờ.

Nửa giờ hiển nhiên là không đủ để làm gì cả.

Gần đây Cố Tinh đang trong quá trình mua lại một công ty, rất mệt mỏi nên cứ năm là trên người Trình Đông Húc không chịu dậy.

Tất nhiên, cậu không nhắc đến những việc này.

Công việc của Cố Tinh dù có lúc tiến độ chậm chạp nhưng cậu luôn hứng khởi đối mặt với thử thách, không bao giờ phàn nàn.

Tại ngã tư, đèn đỏ nhấp nháy.

Cố Tinh nghịch ngợm các ngón tay của Trình Đông Húc, vừa bàn luận về thực đơn bữa tối.

Rõ ràng là rất thoải mái, nhưng trong lòng lại đột nhiên dâng lên chút bất an.

Như có linh cảm, Cố Tinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa số, toàn thân đột ngột cứng đờ, bật người lên che chắn cho Trình Đông Húc.

Không xa đó, một chiếc xe tải lớn đang rẽ thì mất lái, trượt tới.

Chỉ trong vòng một, hai giây ngắn ngủi, nó sẽ va vào xe của Cố Tinh.

Trình Đông Húc từ khe hở mà Cố Tinh chắn cho mình, nhìn thấy chiếc xe tải mất lái.

Bản năng nhanh nhạy rèn luyện ngày đêm khiến anh trong tích tắc trước khi xe tải đâm vào, đảo ngược tình thế, đè Cố Tinh xuống dưới.

"Anh Trình!" Cố Tinh gần như hét lên, ngực như bị thiêu đốt.

Cậu không thể thoát ra, chỉ có thể nhìn thấy đường nét căng thẳng của cằm Trình Đông Húc.

Tiếp đó là một tiếng va chạm dữ dội không thể diễn tả, thân xe rung chuyển dữ dội.

Kính vỡ bay qua sau tai Trình Đông Húc, găm vào bàn tay anh đang nắm lấy lưng ghế, nổi gân xanh.

Không biết bao lâu sau, xe cuối cùng dừng lại.

Cố Tinh cảm nhận được vị mặn chát trong miệng, đó là máu của Trình Đông Húc.

Cậu cảm thấy tứ chi đều mất cảm giác, mở miệng không nói nên lời, như thể dây thanh đã bị lấy đi.

Sau vài giây nghẹn ngào, cuối cùng Cố Tinh cũng gọi được: "Anh... Trình..."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 274


Cố Tinh không biết giọng mình run rẩy, chỉ mong có một phản hồi từ đối phương.

Đôi cầm căng thẳng trong tầm nhìn khẽ động: "Đừng sợ, không sao... Em sao rồi?"

Cố Tinh đột nhiên ho khan, nhịp thở và nhịp tim gần như ngưng trệ bỗng trở lại: "Em... em ổn, đừng lo."

Kính vỡ trên cửa xe phản chiếu nụ cười đau đớn nhưng thoải mái của người đàn ông.

Anh cố gắng chống tay lên, nhưng không kìm được một tiếng "hừ" đau đớn.

Cơn đau dữ dội sau khi tinh thần thư giãn trăm ngàn lần trở lại, khiến sắc mặt Trình Đông Húc tái nhợt.

Mồ hôi lạnh lập tức toát ra, anh hít một hơi, giọng nói nhẹ nhàng: "Tinh Tinh, em phải đỡ anh dậy."

Trình Đông Húc rất nặng, nhưng Cố Tinh gần đây luôn tập thể hình, cơ thể đã hồi phục rất tốt.

Cậu cẩn thận chạm vào, đặt tay lên ngực và bụng Trình Đông Húc, không có phản ứng rõ rệt, từ từ nâng anh từ tư thế nằm sấp lên tựa vào ghế.

Kính cửa sổ sau lưng Trình Đông Húc vỡ nát như mạng nhện, cửa xe lõm vào bên trong.

Bên ngoài cửa sổ là khuôn mặt đầy máu, đôi mắt mở to kinh hoàng, một nửa cơ thể trong xe tải, nửa kia đập vào cửa sổ, cổ vặn vẹo một cách kỳ dị, không còn sự sống.

Nửa giờ sau, Trình Đông Húc được đưa vào phòng phẫu thuật.

Cố Tinh ngồi xổm ở cửa phòng phẫu thuật, ôm đầu, hận chính mình.

Ba người trên xe, Tống Cần và cậu không sao.

Chỉ có Trình Đông Húc, dùng chính thân thể mình làm lá chắn an toàn cho cậu, còn bản thân thì...

"Cố thiếu, cậu ngồi đợi ở đây nhé, xe đã được cải tạo, ông chủ sẽ không sao đâu." Tống Cần bàng hoàng, cố gắng an ủi chàng trai ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.

Cố Tinh không động đậy.

Không ai hiểu rõ hơn cậu, người đáng lẽ phải nằm trong đó, là cậu.

Khi xe cấp cứu đến, Trình Đông Húc vẫn còn tỉnh táo, nhưng thậm chí không thể thả tay ra khỏi ghế.

Anh làm tất cả mọi thứ với suy nghĩ rằng ngay cả khi mình chết, cũng phải bảo vệ cậu.

Cố Tinh không thể tha thứ cho mình.

Tháng chín không đi làm thì đã sao, không để Trình Đông Húc đến đón thì đã sao, tại sao... tại sao lại bất cẩn như vậy!

Cậu thà rằng người bị thương là mình, thế nào cũng được.

Anh Trình đã chảy nhiều máu như vậy...

Sau tai nạn, Tống Cần không thể thuyết phục được Cố Tinh, chỉ có thể nhờ y tá bên cạnh chú ý sát sao đến cậu.

Sau tai nạn xe hơi, dù người nhìn bề ngoài không bị thương, cũng chưa chắc đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Ba giờ sau, Trình Đông Húc được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Trong khoảng thời gian đó, Chu Duẫn Chi, Tiêu Dẫn, Lâm Tri Thư và Kỷ Sơ Nhiên đều đến, nhưng không ai có thể khiến Cố Tinh rời khỏi cửa phòng phẫu thuật nửa bước.

Cố Tinh nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ mê man vì thuốc mê, cơ bắp cứng đờ cuối cùng cũng thả lỏng phần nào.

Cậu không dám chạm vào chỗ nào khác, chỉ nắm tay Trình Đông Húc, áp lòng bàn tay ấm áp đó lên mặt mình, nhẹ nhàng gọi: "Anh Trình."

Cố Tinh theo sát giường bệnh đến phòng bệnh.

Kỷ Sơ Nhiên và Lâm Tri Thư đứng bên giúp đỡ, còn có y tá theo sau, tạo thành một nhóm đông người.

Chu Duẫn Chi đi sau, ánh mắt dõi theo Cố Tinh.

Hoặc đúng hơn là dõi theo dáng đi có vẻ hơi khập khiễng của Cố Tinh, chắc chắn không phải là ảo giác của mình.

Cố Tinh vẫn nắm chặt tay Trình Đông Húc, đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng.

Cậu nhìn về phía Chu Duẫn Chi đang bế mình lên: "Thả tôi xuống! Duẫn Chi, anh làm gì vậy?"

"Em cần gặp bác sĩ." Chu Duẫn Chi bình tĩnh nói.

"Không cần, tôi khỏe lầm, người bị thương không phải tôi, tôi thà..."

"Anh Trình không sao, bác sĩ đã nói rồi..."

"Tôi đã nói, thả tôi xuống." Ánh mắt Cố Tinh như dính vào người Trình Đông Húc: "Tôi không sao!"

Chu Duẫn Chi thề rằng, anh chưa bao giờ thấy Cố Tinh kiên quyết như vậy.

Ánh mắt kiên quyết đó và ánh nhìn về phía Trình Đông Húc khiến anh đau thấu tim gan, nhưng không dám ngăn cản chút nào.

Cố Tinh tiếp tục đi theo giường bệnh.

Tiêu Dẫn vỗ vai Chu Duẫn Chi đang cúi đầu đứng đó: "Tôi sẽ gọi bác sĩ, kiểm tra trong phòng bệnh cũng được."

Trước khi Trình Đông Húc tỉnh lại, Cố Tinh không rời khỏi phòng bệnh nửa bước.

Bác sĩ đã đến kiểm tra sơ bộ cho cậu, nghi ngờ cao rằng cậu bị gãy xương chân, cần kiểm tra thêm.

Đến lúc này, Cố Tinh mới cảm thấy đau dữ dội ở chân.

Nhưng loại đau này, trước khi Trình Đông Húc mở mắt, cậu vẫn có thể chịu đựng được.

Dù bác sĩ nói rằng Trình Đông Húc bị gãy hai xương sườn ở một bên, cộng thêm vết thương ở lưng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, Cố Tinh không thể an tâm cho đến khi thấy anh mở mắt.

Cố Tinh rất ít khi bướng bỉnh, nhưng lúc này không ai có thể thay đổi quyết định của cậu.

Cho đến hai giờ sau, Trình Đông Húc mở mắt.

Trong khoảng thời gian đó, Cố Tinh biết vì sao cậu lại cảm thấy ngực mình như bị thiêu đốt.

Chiếc bùa bình an đeo trên cổ không biết từ khi nào đã cháy chỉ còn một nửa.

Trang phục của Trình Đông Húc đã được tháo ra khi vào phòng phẫu thuật.

Chiếc bùa bình an đã biến thành tro đen, viên ngọc bích xanh do Hồ Tiểu Ngư tặng đã có những vết nứt nhỏ.

Trình Đông Húc dùng cánh tay không bị thương, ôm nhẹ Cố Tinh.

Sắc mặt anh rất nhợt nhạt, nhưng tinh thần trông rất thư thái, thậm chí còn bóp nhẹ má Cố Tinh: "Mọi chuyện đã qua rồi, không cần sợ nữa, ngoan."

Trong số những người có mặt, chỉ có Cố Tinh hiểu ý Trình Đông Húc.

Cậu gật đầu, toàn thân cảm thấy một sự đau nhức không thể diễn tả, cố gắng kiềm chế: "Em không sợ."

Nỗi sợ mất mạng cũng không thể so sánh với việc nhìn thấy Trình Đông Húc gặp nạn ngay trước mắt mình.

Những điều này Cố Tinh không nói ra, nhưng cậu sẽ nhớ mãi cảm giác này, dùng cả đời mình để trả lại.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 275


Cố Tinh không muốn rời xa Trình Đông Húc dù chỉ một khoảnh khắc. Dù Trình Đông Húc đi vệ sinh, Cố Tinh cũng chen vào nhà tắm giúp đỡ, tuyệt đối không để Trình Đông Húc rời khỏi tầm mắt.

Lâm Tri Thư không có cách nào khác, đành phải mách lại.

Dưới sự ép buộc của Trình Đông Húc, Cố Tinh mới đi kiểm tra chân.

Kết quả là cậu bị gãy xương chày, do phần xương gãy c*m v** nhau nên cậu vẫn có thể đi lại được.

Cuối cùng, Cố Tinh được đẩy về bằng xe lăn.

Chân cậu đã được nắn lại và cố định, vốn nên đi nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn không rời mắt khỏi giường của Trình Đông Húc.

Đến tối, khi mọi người đều đã đi nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Trình Đông Húc và Cố Tinh, Trình Đông Húc xoa đầu Cố Tinh: "Qua được đại nạn, sau này sẽ có phúc, cuộc đời còn dài lắm, đi ngủ đi, anh sẽ trông em."

Cố Tinh không thể kìm nén nữa, ôm tay Trình Đông Húc khóc nức nở.

Cậu rơi rất nhiều nước mắt, nhưng tiếng khóc không lớn, chỉ thỉnh thoảng nấc lên: "Không có lần sau!"

Trình Đông Húc an ủi cậu: "Được, được, không có lần sau, dù có, cũng là em cứu anh, được không?"

Thực tế, anh biết rõ, nếu có lần sau, lựa chọn của anh sẽ không thay đổi.

Khi Cố Tinh đã ngủ, Trình Đông Húc nhắn tin cho Lý Ngọc Hạo.

Anh dặn Lý Ngọc Hạo giữ bí mật về bản di chúc của Cố Tinh, không được tiết lộ rằng anh biết về việc này.

Đúng vậy, Cố Tinh đã để lại di chúc.

Cậu vẫn sợ hãi số phận, dù không thể hiện ra.

Cái chết đột ngột của Tề Tu đã khiến Cố Tinh không thể không quan tâm.

Nhưng tháng chín này, cậu vẫn ra ngoài như bình thường, vì có những việc trốn tránh cũng vô ích, chỉ để lại di chúc phòng khi bất trắc, chia một phần ba tài sản cho Lâm Tri Thư, phần còn lại để lại cho Trình Đông Húc.

Lý Ngọc Hạo không hiểu vì sao một người trẻ như Cố Tinh lại bắt đầu lo liệu hậu sự.

Anh lo lắng, bất an, liền tìm đến Trình Đông Húc, hy vọng vị thiếu gia tài giỏi này có thể biết được khó khăn của ông chủ mình và giúp đỡ.

Mười ngày sau, Trình Đông Húc xuất viện.

Vết thương trên người vẫn cần thời gian để hồi phục, nhưng anh muốn ở nhà để dưỡng thương.

Tuy nhiên, vì cả hai đều là người bị thương, nên việc ở lại Hãn Hải Quốc Tế không còn tiện lợi.

Nơi dưỡng thương chuyển đến một biệt thự thuộc sở hữu của Trình Đông Húc, dù hơi rộng nhưng lại thuận tiện cho việc di chuyển.

Về bộ phim của đạo diễn Lộ, Cố Tinh với cái chân bị thương rõ ràng không thể tham gia diễn xuất.

Đạo diễn Lộ muốn chờ Cố Tinh, vẫn muốn cậu đóng vai chính, nhưng Cố Tinh từ chối.

Trong làng giải trí có rất nhiều diễn viên giới, kịch bản hay sẽ không bị chôn vùi.

Và đoàn phim đã khởi động, rất nhiều người đang chờ ăn cơm, rất nhiều diễn viên đã sắp xếp lịch trình, không thể vì cậu mà làm chậm trễ công việc của mọi người.

Quan trọng nhất là, Trình Đông Húc chỉ có một.

Bây giờ cậu chỉ muốn ở bên cạnh người ấy, Trình Đông Húc ở đâu, cậu sẽ ở đó.

Rất nhanh đã đến tháng mười.

Vào ngày sinh nhật của Trình Đông Húc, Cố Tinh bận rộn trong bếp rất lâu, làm một chiếc bánh kem.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào sinh nhật năm ngoái của Trình Đông Húc, Cố Tinh cảm thấy như mới hôm qua.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Đông Húc dưỡng như cũng nghĩ đến điều đó.

"Cảm giác như đang mơ vậy." Trình Đông Húc bước đến bên cạnh Cố Tinh, ôm lấy má cậu và hôn nhẹ.

"Không phải mơ." Cố Tinh ôm eo Trình Đông Húc, dụi đầu vào: "Em sẽ ở đây suốt đời."

"Suốt đời?"

"Suốt đời!"

Rồi đột nhiên, Trình Đông Húc quỳ một gối xuống.

Một cánh tay của anh vẫn không thể cử động, trán còn dấu vết của mảnh kính vỡ, nhưng anh vẫn trông rất đẹp trai.

Cố Tinh có linh cảm.

Cậu nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn mình, cúi xuống hôn lên trán anh, hôn lên sống mũi cao của anh, thì thầm: "Em đồng ý."

Trình tự cầu hôn có vẻ hơi lộn xộn.

Trình Đông Húc không kìm được cười, lấy hộp nhẫn từ túi quần, đưa đến trước mặt Cố Tinh: "Vậy bây giờ em nên gọi anh là gì?"

Cố Tinh cười rạng rỡ: "Ông xã!"

Mọi thứ diễn ra ấm áp và nhanh chóng.

Trình Đông Húc tràn đầy niềm vui, nhưng cũng hơi không hài lòng, xoa xoa sau đầu của người yêu: "Vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."

Anh cảm thấy ngày sinh nhật cầu hôn là một dịp rất phù hợp.

Đây cũng là cách anh muốn đè nén những kỷ niệm không vui xảy ra vào ngày này năm trước, để mỗi khi đến ngày sinh nhật, anh không phải cảm thấy lạnh lẽo sau lưng.

Chỉ là tình trạng sức khỏe của anh còn hạn chế.

Đợi khi cơ thể hồi phục, có lẽ...

"Em biết còn thiếu gì rồi." Cố Tinh thì thầm vào tai Trình Đông Húc.

"Thiếu gì?"

"Động phòng!" Chàng thanh niên với đôi mày thanh tú khẽ nhướng lên.

Nói đến chủ đề này, không khí giữa hai người nhanh chóng nóng lên.

Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, một người thì gãy chân, một người thì gãy tay, từ chuyện hai ngày một lần ăn thịt trở thành ăn chay hoàn toàn, nói không nhớ nhung là dối lòng.

Tuy nhiên, Trình Đông Húc vẫn phải kiềm chế từ chối đề nghị của Cố Tinh.

Anh thì không sao, nhưng chân của Cố Tinh không thích hợp với vận động mạnh, nếu không sẽ để lại di chứng thì sao.

Chuyện này, quyết định cuối cùng không nằm trong tay Trình Đông Húc.

Cố Tinh không nghĩ nhiều về bản thân mình.

Cậu chỉ nghĩ Trình Đông Húc cần điều đó.

Và cậu cũng rất thích nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh lộ ra vẻ mê đắm không thể kiềm chế khi ở bên cậu.

Hơn nữa, chuyện này, cũng không nhất thiết phải vận động mạnh mới được.

Dù sao, tối hôm đó, Trình Đông Húc cảm thấy "động phòng" cũng không tệ, sau khi kết thúc, anh vẫn phải bưng nước cho vợ súc miệng với gương mặt đầy mồ hôi, sau đó lại trách nhiệm mát xa cổ tay cho người kia.

Cả hai cuối cùng đều mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng đều cảm thấy thoải mái và hài lòng, chỉ cần có người kia ở bên cạnh.

Mệt mỏi là cơ thể, nhưng tinh thần của cả hai đều rất tốt.

Cả hai nằm ôm nhau trên giường, bắt đầu bàn luận về ngày đẹp nào đó, thích hợp để kết hôn.

Nói một hồi, họ lại không thể kiềm chế mà mũi chạm mũi, quấn quýt bên nhau.

Trước khi bị cơn buồn ngủ nhấn chìm, Cố Tinh thì thầm: "Anh Trình, em có anh thật tốt."

Người bên cạnh hôn nhẹ lên má cậu: "Anh cũng vậy."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 276: Phiên Ngoại


Cố Tinh và Trình Đông Húc gặp tai nạn xe hơi vào tháng chín, kết luận điều tra là tài xế xe tải bị đột quỵ tim, cuối cùng dẫn đến xe tải mất lái.

Nếu không phải xe của Trình Đông Húc đã được cải tiến, có lẽ cả chiếc xe đã bị nghiền nát thành đống sắt vụn.

Chuyện này, cả hai đều không muốn nhớ lại.

Mọi hậu quả sau đó đều do Tống Cần xử lý.

Không lâu sau vụ tai nạn, Tống Cần đã cầu hôn bạn gái.

Có lẽ cũng vì thoát chết mà càng thêm trân trọng người bên cạnh.

Họ kết hôn vào cuối năm.

Cố Tinh và Trình Đông Húc đã gửi một phong bao lì xì lớn, vừa là lời chúc mừng vừa là để trấn an.

Đến Tết Nguyên Đán, Cố Tinh và Trình Đông Húc đã đến miền Nam.

Cố t*nh h**n toàn hòa nhập vào gia đình lớn của Trình Đông Húc, cảm thấy như đã thực sự có một nơi gốc rễ trong thế giới này.

Khi tiếng chuông năm mới vang lên, pháo hoa rực rỡ ngoài trời.

Cố Tinh và Trình Đông Húc đứng trước cửa sổ lớn, tay trong tay, đồng thời nhìn nhau cười.

Trình Đông Húc rút từ túi ra một phong bao lì xì: "Chúc mừng năm mới."

Cố Tinh nhận lấy phong bao, nắm chặt tay Trình Đông Húc đang trao lì xì cho mình, cúi người hôn lên mu bàn tay anh: "Chúc mừng năm mới, anh Trình."

Trên mu bàn tay của Trình Đông Húc có một vết sẹo to bằng đồng xu, do mảnh kính vỡ trong vụ tai nạn gây ra.

Mảnh kính gần như đâm thủng lòng bàn tay anh, còn làm tổn thương một số dây thần kinh, may mắn là sau khi hồi phục, sự linh hoạt của các ngón tay không bị ảnh hưởng nhiều.

Cố Tinh yêu từng chi tiết trên cơ thể người đàn ông trước mặt, cũng biết anh có đôi bàn tay vừa dài, vừa mạnh mẽ và đẹp đẽ.

Nhưng đôi tay xinh đẹp như vậy, suốt đời phải mang vết sẹo đau đớn ngay chỗ dễ thấy.

Trình Đông Húc nhìn thấy sự áy náy và xót xa trong mắt Cố Tinh, dùng bàn tay có vết sẹo xoa đầu cậu.

Anh không né tránh vết thương trên mu bàn tay, đôi mắt kiêu hãnh lấp lánh: "Vết sẹo bảo vệ người mình yêu thương, đó là huy chương của đàn ông."

Đối với Trình Đông Húc, chỉ cần vết thương không nằm trên người Cố Tinh, đó là kết quả tốt nhất.

Nhưng nếu Cố Tinh không muốn nhìn thấy, anh có thể đi làm phẫu thuật thẩm mỹ để xóa bỏ vết sẹo.

Cố Tinh lắc đầu lia lịa, không cho phép Trình Đông Húc làm phẫu thuật vì vết sẹo.

Chỉ vì cậu không thích nhìn thấy mà bắt Trình Đông Húc phải chịu đau thêm một lần, dù chỉ một chút, cậu cũng không đành lòng.

Sau khi ngắm pháo hoa một lúc, Cố Tinh đã buồn ngủ.

Trình Đông Húc hôn lên cổ cậu, định bế cậu về phòng.

Cố Tinh không cho phép.

Dù chỉ có hai người ở tầng ba, nhưng nhà còn có người lớn, cậu thấy hơi ngại.

Trong một số việc, Trình Đông Húc chưa bao giờ do dự.

Thể chất của anh rất tốt, vết thương đã hoàn toàn lành, không mấy khó khăn để bế Cố Tinh về phòng ngủ.

Cố Tinh được đặt nằm trên chiếc giường êm ái.

Thân hình cao lớn, mạnh mẽ của Trình Đông Húc phủ lên, hai người trao nhau một nụ hôn dài lâu và ngọt ngào, đến khi không thể thở nổi mới dừng lại.

Trình Đông Húc chống hai tay bên cạnh Cố Tinh, đôi mắt đen láy rực lửa.

Hai người đã hiểu nhau đến mức gần như không cần nói gì, Cố Tinh đã hiểu anh muốn làm gì.

Cố Tinh hơi thở không đều, vẫn nói: "Chờ một chút."

Cậu lấy từ túi áo ngủ ra phong bao lì xì, nằm ngửa, vươn tay dài đặt dưới gối, sau đó còn vỗ nhẹ vào gối, như sợ phong bao có chân chạy mất vậy.

"Anh Trình, anh còn nhớ năm ngoái vào lúc này không?" Cố Tinh nằm trở lại, ngón tay v**t v* gương mặt Trình Đông Húc.

"Ừ." Trình Đông Húc nhớ lại năm mới năm ngoái, khi anh bị từ chối bước vào thế giới của Cố Tinh, trong ánh mắt thoáng qua một chút u ám, nhưng nhanh chóng sáng lên, hôn nhẹ lên môi Cố Tinh: "Em định bù đắp cho anh thế nào?"

"Đêm đó là đêm em ngủ ngon nhất sau một thời gian dài, phong bao anh tặng cũng được em giữ dưới gối, cảm giác như anh đang ở bên cạnh em vậy." Cố Tinh nói.

"Sau này, không chỉ có phong bao lì xì." Trình Đông Húc nghiêm túc nói.

Cố Tinh gật đầu, cậu tin từng lời của Trình Đông Húc.

Nhắc đến chuyện cũ, cậu không khỏi cảm thấy mắt mình ấm áp, chớp chớp mắt, lại nở nụ cười, có chút gian xảo và nghịch ngợm, một khía cạnh mà cậu không bao giờ bộc lộ trước mặt người ngoài.

Trình Đông Húc nhìn thấy Cố Tinh đưa tay ra, lần này ngón tay cậu chạm vào dưới gối bên phía anh.

Cố Tinh mò mẫm một hồi, ngón tay cậu móc ra một dải ruy băng đỏ rộng cỡ ngón tay, dài khoảng vài chục cm, trông như loại dây buộc hộp quà.

Trình Đông Húc đã quen với việc Cố Tinh thường xuyên nhét đồ dưới gối.

Tất nhiên, rất nhiều thứ chỉ dùng một lần, luôn mang đến những bất ngờ cho anh.

Cố Tinh thấy đôi mắt Trình Đông Húc sáng lên đầy mê hoặc, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác thích thú không gì sánh được.

Cậu hơi ngửa cổ, quấn dải ruy băng đỏ quanh cổ mình, còn buộc thành một chiếc nơ con bướm, đôi mắt lấp lánh, hai tay vươn ra ôm cổ Trình Đông Húc: "Quà năm mới!"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 277: Phiên Ngoại (Hoàn)


Đây là món quà mừng năm mới mà Cố Tinh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định.

Trình Đông Húc nhìn cậu, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Cố Tinh cởi hai nút trên cùng của áo ngủ, để lộ một mảng da thịt trắng nõn, xương quai xanh thanh tú và một chút bờ vai, cậu ưỡn người, nhắc nhở: "Anh Trình, món quà năm mới của anh, xin mời mở quà."

Ánh mắt Trình Đông Húc lướt qua thân hình người yêu, ánh mắt rực lửa, tràn đầy sự đam mê.

Giọng nói trầm thấp và vui vẻ của anh vang lên: "Quà năm mới này, anh rất thích."

Cố Tinh được khen ngợi, môi khẽ nhếch lên đắc ý.

Lúc này, cậu không nghĩ nhiều đến mức độ "thích" trong lời nói của Trình Đông Húc, cho đến khi người nhận quà biển thành một con thú hoang, như muốn nuốt chửng cậu vào bụng.

Cố Tinh bỏ lỡ bữa sáng và bữa trưa ngày hôm sau.

Khi tỉnh dậy, dải ruy bằng đồ quen thuộc được buộc quanh cổ tay cậu, sáng chói đến mức làm cậu mềm nhũn cả chân.

Cố Tinh và Trình Đông Húc ở lại miền Nam ba ngày.

Ngày mùng ba Tết, hai người quay lại Kinh Thị.

Giờ đây, họ mỗi người đều có sự nghiệp riêng, dịp Tết cũng có rất nhiều buổi gặp gỡ.

Không chỉ gặp gỡ, mà còn có bạn bè, người thân cần chúc Tết, tụ tập.

Cứ bận rộn như vậy, khi có chút thời gian rảnh thì đã là khoảng mùng mười.

Sau Tết, kế hoạch đám cưới đã được đưa lên lịch trình.

Trong thế giới này, tuổi kết hôn hợp pháp của nam giới là hai mươi, và ngày 7 tháng 3 chính là sinh nhật thứ hai mươi của Cố Tinh.

Sinh nhật lần trước của Cố Tinh, nửa đầu ở nghĩa trang, nửa sau khóc trời tối đất.

Lần này, nhất định phải làm gì đó không buồn bã như vậy.

Cố Tinh quyết định đi đăng ký kết hôn vào ngày này.

Về lễ cưới, cậu và Trình Đông Húc đã bàn bạc, sẽ tổ chức vào tháng năm.

Tháng năm tuy là mùa hè nhưng ở miền Bắc là thời tiết mùa xuân, không lạnh cũng không nóng, gió nhẹ mát mẻ.

Rất thích hợp để tổ chức hôn lễ.

Ngày 7 tháng 3, sinh nhật của Cố Tinh.

Vì ngày này rất đặc biệt, Cố Tinh tỉnh dậy rất sớm.

Thấy Trình Đông Húc mở mắt nhìn mình, cậu chống tay bò tới, đè lên ngực anh.

Trình Đông Húc vuốt lưng Cố Tinh: "Chúc mừng sinh nhật."

Cố Tinh hôn cằm anh: "Chúc mừng hôn nhân."

Hai người cùng cười, rung động trong lồng ngực cũng lan tỏa sang đối phương.

Họ cứ ôm nhau như vậy trong im lặng một lúc, rồi mới dậy rửa mặt.

Khi Cố Tinh chuẩn bị đi tắm, cậu ôm eo Trình Đông Húc từ phía sau: "Hôm nay không cần đi làm, chúng ta cùng tắm đi."

Trình Đông Húc tất nhiên không từ chối lời mời này, nhưng anh vẫn kiềm chế không làm lần thứ hai, để tránh làm lỡ việc đăng ký kết hôn.

Phòng ngủ nối liền với phòng thay đồ rộng lớn.

Cố Tinh và Trình Đông Húc mỗi người chọn bộ đồ sẽ mặc, sau khi mặc xong thì giúp đối phương thắt cà vạt, chỉnh sửa một số chi tiết nhỏ.

Sau đó, Cố Tinh đưa cho Trình Đông Húc một chiếc hộp nhỏ.

Trong hộp là đôi khuy măng sét mà Trình Đông Húc đã đeo trong lễ trưởng thành của mình, sau đó tặng lại cho Cố Tinh, và cậu đã cất giữ đến tận bây giờ, rất có ý nghĩa.

Trình Đông Húc giúp Cố Tinh đeo đôi khuy măng sét này.

Sau đó, hai người xuống ăn sáng, rồi lái xe đến nơi đăng ký kết hôn.

Giờ đây, Cố Tinh đã cao một mét tám, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, khí chất thanh tao, thật sự là một ánh sáng di động.

Trình Đông Húc không hề kém cạnh, khuôn mặt điển trai, khí chất kiêu ngạo mà lạnh lùng, đứng ở đâu cũng là tâm điểm, nhưng khi anh nhìn về phía Cố Tinh, ánh mắt và đường nét sâu sắc trên khuôn mặt sẽ mềm mại lại, khiến người ta không thể rời mắt.

Hai người nổi bật đến mức đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào họ, khiến cho nhân viên làm thủ tục đăng ký kết hôn gần như đập trúng tay mình khi đóng dấu.

Cuốn sổ đỏ nhỏ bé mỏng manh, với ảnh của hai người, dường như trở nên đặc biệt hơn hẳn.

Cố Tinh nhìn ngắm đi ngắm lại, Trình Đông Húc cũng vậy, sau đó cả hai cẩn thận cất đi.

Rồi hai người không kiềm chế được, hôn nhau một cái.

Khi nghe thấy tiếng hít thở kinh ngạc xung quanh, Cố Tinh mới nhận ra có vẻ như họ không chọn đúng chỗ, cậu nắm tay Trình Đông Húc, khuôn mặt hơi nóng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng làm thủ tục.

Chẳng bao lâu sau khi nhận giấy chứng nhận, cả hai đã lên top tìm kiếm.

Dưới bài đăng trên Weibo của Cố Tinh và Trình Đông Húc, đều rất thẳng thắn chia sẻ ảnh giấy chứng nhận kết hôn đã che đi thông tin quan trọng.

Tập đoàn Cẩm Giang và Song Tinh Giải Trí đều chia sẻ lại bài đăng của hai người.

Không chỉ chia sẻ lại, còn có hàng loạt các hoạt động quay thưởng, không ngạc nhiên gì lại lên hot search.

Đối với điều này, nhiều người đều chúc phúc.

Có một số ít người bắt đầu đoán xem thỏa thuận hôn nhân của Cố Tinh và Trình Đông Húc có nội dung gì.

Những suy đoản như vậy không thể tránh khỏi, thậm chí đối với những người giàu có, phần lớn không thể tránh khỏi việc ký kết thỏa thuận hôn nhân.

Nhưng giữa Cố Tinh và Trình Đông Húc, thực sự không có thỏa thuận hôn nhân nào, chỉ đơn giản là đi đăng ký kết hôn, để có thể đánh dấu đối phương từ mọi khía cạnh.

Nhưng những chuyện này không cần thiết phải giải thích với công chúng.

Trình Đông Húc hoàn toàn không để ý, Cố Tinh thì chỉ xem cho vui, rồi chọn ra những bình luận chúc phúc thú vị nhất đọc cho Trình Đông Húc nghe, sau đó cũng chẳng bận tâm gì nữa.

Giữa họ là mối quan hệ có thể vì đối phương mà không tiếc mạng sống.

Những tài sản của cải kia, nếu đối phương cần có thể sử dụng bất cứ lúc nào, người đã gần bó chặt chẽ với nhau, huống hồ những vật phụ bên cạnh.

Ngày 18 tháng 5, là ngày thích hợp để cưới hỏi.

Cố Tinh và Trình Đông Húc đã tổ chức hôn lễ vào ngày này.

Lâm Tri Thư và Kỷ Sơ Nhiên làm phù rể cho cả hai.

Trong lễ cưới, đặc biệt mời ông Hồ, Hồ Tiểu Ngư và Úc Đàn.

Tất nhiên, người nhà họ Cố đều bị cấm cửa.

Trình Đông Húc tuy còn trẻ nhưng rất sớm đã có thể trấn áp tình hình, cơ bản không ai dám ép anh uống rượu.

Tiêu Dẫn và Chu Duẫn Chi từng nghĩ rằng, khi Trình Đông Húc kết hôn nhất định sẽ bày trò ồn ào, nhưng đời không như là mơ, cả hai người đều từng có cảm tình với Cố Tinh, lặng lẽ giúp đỡ rất nhiều trong lễ cưới, nhưng thực sự không dám làm ồn, có thể chân thành dâng lên lời chúc phúc đã là cạn kiệt sức lực.

Sau lễ cưới, Tiêu Dẫn và Chu Duẫn Chi ngồi cùng nhau uống đến say mèm.

Về sau, quan hệ giữa hai người với Cố Tinh và Trình Đông Húc vẫn như thường, coi nhau là anh em, còn trong sâu thẳm có còn lưu luyến hay không, chỉ mình họ biết.

Đáng chủ ý là, trong lễ cưới có người hỏi hai tân lang, yêu thích đối phương từ khi nào.

Trình Đông Húc trả lời trước, rất đơn giản với bốn chữ: "Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên".

Những người tham gia lễ cưới, phần lớn là tầng lớp thượng lưu, tự nhiên đã nghe qua chuyện Cố Tinh đến bên Trình Đông Húc thế nào.

Hóa ra đúng là vừa nhìn thấy đã thích, liền trực tiếp muốn về.

Trình Đông Húc nói thật lòng.

Nhưng cái nhìn đầu tiên mà anh nói, là khi anh nhìn thấy Cố Tinh ở biệt thự.

Lúc đó, Trình Đông Húc không cảm thấy gì đặc biệt,

Nhưng giờ nghĩ lại, dường như đã bị chàng trai đó cuốn hút, vì thế mới...

Còn về trước đó, Trình Đông Húc muốn người Cố Tinh cũ ở bên mình, chỉ là ghét việc Cố Hằng Viễn dây dưa, nói một câu bâng quơ, không ngờ đối phương lại vô liêm sỉ đến thế.

Mọi thứ dường như là một sự nhầm lẫn ngẫu nhiên, cũng như định mệnh đã sắp đặt từ trước.

Cố Tinh cũng hiểu, câu "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên" của Trình Đông Húc có ý nghĩa gì.

Câu trả lời của cậu cũng giống như vậy.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người trước mặt, cậu đã quyết định phải có được người này.

Những công việc hậu kỳ của lễ cưới, tất nhiên không cần đến hai tân lang lo liệu.

Trình Đông Húc và Cố Tinh trở về căn hộ tại Hãn Hải Quốc Tế, nơi mà mọi thứ bắt đầu, tận hưởng đêm tân hôn của mình, và từ đó về sau, suốt mấy chục năm dài đằng đẵng, họ sẽ luôn bên nhau, không bao giờ rời xa.

- HẾT -

Vậy là xong rồi, tui ráng chép 10 chương tách này trong 1 ngày đó, nghe tách có vẻ ngắn mà chép 1 lượt trong ngày cũng lâu.

Tiêu Dẫn với Chu Duẫn Chi đến cuối không có ai luôn :
 
Back
Top Bottom