Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 240


Rất nhanh đến dịp Tết.

Bệnh tình của Tề Tu ngày càng nặng, toàn thân phù nề, đặc biệt là bụng, mỗi ngày đều phải rút nhiều dịch ở bụng.

Tiêu Dẫn khuyên Cố Tinh chuẩn bị sẵn sàng.

Cố Tinh hiểu ý của câu nói đó, nhưng vẫn không thể kìm được suy nghĩ trống rỗng trong đầu, vì Tề Tu, cũng vì chính mình.

Lý Ngọc Hạo nói có đài truyền hình muốn mời Cố Tinh ghi hình video chúc Tết ngắn.

Cố Tinh từ chối, cậu thực sự không còn chút sức lực nào để cười.

Tuy nhiên, điện thoại của Cố Hằng Viễn từ hai ba ngày gọi một lần tăng lên thành mỗi ngày gọi vài cuộc.

Cuối cùng Cố Tinh đã gặp mặt ông ta một lần.

Cố Hằng Viễn so với vẻ hào hoa ngày xưa đã khác xa.

Tóc mai đã có sợi bạc, người cũng gầy đi nhiều, thực sự đã già đi.

Khi nhìn thấy Cố Tinh, mất ông ta sáng lên, thậm chí còn ân cần kéo ghế cho cậu.

Cố tổng không khách sáo, liền ngồi xuống.

Cố Hằng Viễn không chỉ già đi, mà còn lắm lời hơn nhiều.

Ông ta kể chuyện đã cho Cao Đồng ra đi tay trắng, còn đuổi Cố Hằng Sơn ra khỏi hội đồng quản trị của Cố thị, nhìn Cố Tinh với ánh mắt cầu cạnh và yêu thích.

Cố Tinh đối với thái độ của Cố Hằng Viễn không có nhiều hứng thú.

Cố Hằng Viễn cũng không thực sự thích cậu, chỉ là một người đàn ông truyền thống không muốn mình vô hậu nên tạm thời nhượng bộ mà thôi.

Đối mặt với lời hứa của Cố Hằng Viễn, rằng chỉ cần cậu quay về, ông ta sẽ dốc toàn lực đẩy cậu lên vị trí chủ tịch Cố thị, Cố tổng chỉ cười nhạt.

Cậu muốn gì, chẳng lẽ không tự mình giành được sao?

Nhưng những lời này, nói với Cố Hằng Viễn cũng là lãng phí.

Cố tổng thực sự yêu cầu một thứ, đó là đại trạch nhà họ Cố.

Không có lý do đặc biệt gì.

Đó là nơi nguyên chủ đã lớn lên từ nhỏ.

Để trống cũng tốt.

Còn việc Cố Hằng Viễn đề nghị về nhà ăn Tết, Cố tổng không thèm để ý.

Cậu chỉ nói một câu: "Ông quên rồi sao, ông đã bán tôi đi cho người khác rồi." Câu nói đó khiến tay đối phương run rẩy.

Tự làm tự chịu.

Cố tổng không hề đồng cảm với Cố Hằng Viễn, rời đi một cách chán nản.

Tết năm đầu tiên sau khi Cố tổng chết đi sống lại, cậu đã đón Tết ở bệnh viện.

Tề Tu đã không thể dậy nổi, trên người cắm đầy ổng, thời gian hôn mê nhiều hơn thời gian tỉnh táo.

Cậu và Lâm Đình mỗi ngày đều tranh thủ lúc Tề Tu tỉnh táo, nói chuyện với anh ấy một chút.

Chỉ là để cho Tề Tu biết rằng, bên cạnh anh ấy luôn có người.

Điều khiến Cố Tinh ngạc nhiên là, Trình Đông Húc cả ngày ba mươi và mùng một Tết đều ở bệnh viện.

Rõ ràng trong nguyên tác có đề cập rằng, mỗi năm vào thời điểm này anh sẽ đến miền Nam cùng gia đình.

Nhưng lần này, bữa cơm tất niên ngày ba mươi, Cố Tinh không từ chối ngồi cùng bàn với Trình Đông Húc.

Cậu rất trân trọng cơ hội này.

Dù món ăn mà đối phương gắp cho, cậu cẩn thận tránh không ăn.

Sau bữa ăn, Trình Đông Húc nhận được cuộc gọi từ ông nội.

Ông cụ giọng đầy khí lực: "Thằng nhóc thối, đã theo đuổi được người ta chưa?"

Trình Đông Húc cười: "Sắp rồi."

Lần trước anh vội vã rời nhà ông bà, nói là Tết này có thể không về, phải đi theo đuổi vợ, nên mới có cuộc đối thoại này.

Cố Tinh từ nhà vệ sinh bước ra, thấy phòng khách trống trải, ánh mắt trùng xuống.

Cậu vào phòng mình, nhưng lại thấy Trình Đông Húc ngồi bên trong.

Trái tim rơi xuống đáy vực nhanh chóng bay lên, mặt lại lạnh lùng: "Trình tổng, anh vào nhầm phòng rồi à?"

Người đàn ông chống tay vào ghế đứng dậy: "Đi ngay đây."

Cố Tinh đứng yên không nhúc nhích, chờ anh rời đi để đóng cửa.

Không ngờ, người đàn ông cao lớn, đẹp trai khi đi ngang qua lại nhanh chóng nhét một bao lì xì vào túi áo trước của cậu.

Cố Tinh chưa kịp phản ứng, đầu cậu bị nhấn nhẹ.

Cậu nghe thấy đối phương nói: "Chúc mừng năm mới."

Cố Tinh như bị dán chặt tại chỗ, đứng đó rất lâu.

Sau đó đóng cửa, nhìn bao lì xì nói nhỏ: "Chúc mừng năm mới, anh Trình."

Buổi tối, Cố Tinh đặt bao lì xì dưới gối.

Đáng tiếc không ngủ được.

Nếu không biết đâu lại mơ thấy anh ấy.

Ngày 20 tháng 2, mùng 8 Tết.

Tề Tu qua đời tại bệnh viện.

Ngày 23 tháng 2, 11 Tết.

Cố Tinh chôn cất Tề Tu ở quê nhà của anh, sau khi trở về bị ốm mấy ngày.

Ngày 29 tháng 2, 17 Tết.

Đại thiếu gia nhà họ Kỷ, Kỷ Đình Sâm không may bị cảm lạnh, bệnh cũ và bệnh mới chồng chất, điều trị không hiệu quả mà qua đời.

Ngày 5 tháng 3, 22 Tết.

Lễ tang của Kỷ Đình Sâm.

Sau khi trở về từ lễ tang, Cố Tinh ngồi trong phòng khách suốt đêm.

Cậu không biết điểm thay đổi của nguyên tác nằm ở đâu.

Rõ ràng có một số tình tiết đã thay đổi.

Nhưng dường như ngày tháng của cái chết vẫn là cố định, đầu tiên là Tề Tu, sau đó là Kỷ Đình Sâm, tất cả đều chết vào thời điểm được ghi trong nguyên tác.

Áp lực và lo lắng đè nặng lên thần kinh của Cố Tinh.

Chuông điện thoại lại reo, là cuộc gọi từ Trình Đông Húc, nhưng cậu không nghe.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 241


Khi trời sáng, Cố Tinh đi tắm và thay quần áo.

Ngày mới bắt đầu, công việc và cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Mở cửa ra, Cố Tinh nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Trình Đông Húc.

Dưới chân anh là đống đầu lọc thuốc lá.

Cố Tình nghĩ, Trình Đông Húc chắc hẳn là người có cấu trúc xương rất đẹp.

Khi mạnh mẽ thì đẹp trai, khi suy sụp cũng đẹp trai.

Đợi ở đây suốt đêm, mất Trình Đông Húc đỏ hoe.

Anh nhìn cậu thiếu niên gầy gò, gần như cầu xin: "Anh đưa em đi ăn ở Vị Trân, được không?"

Cố Tinh nhìn anh, đôi mắt màu nhạt lạnh lùng như mọi khi: "Anh phải làm thế nào mới tin rằng tôi hoàn toàn không thích anh?"

Gương mặt người đàn ông trở nên tái nhợt: "Em phải làm thế nào mới tin rằng, anh yêu em, lúc nào cũng vậy."

Cuộc đối thoại như mọi khi, không có gì bố ích.

Trình Đông Húc không chớp mắt nhìn cậu bước vào thang máy, đứng tại chỗ rất lâu.

Ngày 7 tháng 3, 24 Tết.

Ngày này là sinh nhật của Cố Tinh, cũng là sinh nhật của nguyên chủ.

Có rất nhiều người nhớ đến sinh nhật của Cố Tinh.

Nhưng không ai tìm thấy cậu, điện thoại tắt máy, mất tích.

Cố Tinh, người mà nhiều người đang tìm kiếm, hiện đang ở nghĩa trang.

Cậu mua một mảnh đất bên cạnh mộ mẹ mình, đặt những món đồ mà nguyên chủ thích vào, coi như lập một ngôi mộ gió.

Tề Tu có thể một bước hụt chân rồi phát bệnh, cho thấy diễn biến về sinh tử là không thể kháng cự.

Không thể tránh khỏi sự kháng cự này.

Cố tổng không biết khi mình gặp tai nạn, cơ thể sẽ bị phá hủy đến mức nào.

Trước tiên lập một ngôi mộ, coi như là một lời giải thích.

Thời tiết đầu xuân, mát mẻ và trong lành.

Bầu không khí tĩnh lặng đến mức gần như chết chóc trong nghĩa trang khiến Cố tổng cảm thấy rất thoải mái.

Đã rất lâu rồi cậu không có một giấc ngủ trọn vẹn.

Không biết từ lúc nào, cậu đã ngủ thiếp đi.

Cố tổng tỉnh dậy vì cảm giác lạnh trên mặt, trời bắt đầu mưa.

Mưa rất mỏng và nhẹ, nhưng thấm vào quần áo lại lạnh buốt.

Khung cảnh thê lương và u ám này, phối hợp với nghĩa trang thì khá là rùng rợn.

Cố tổng nghĩ vậy, cũng không biết là do môi trường ảnh hưởng đến tâm trạng hay tâm trạng làm cho môi trường thêm u ám, cậu chỉ ngồi ngây ra đó.

Khi Trình Đông Húc đến, anh nhìn thấy cảnh tượng này, cậu thiếu niên ngồi gục xuống đất, gầy như tờ giấy, mặt bên tái nhợt, không có chút sinh khí.

Anh chân mềm nhũn, giọng khàn đặc đến mức không nghe rõ: "Tinh Tinh!"

Cố Tinh chìm trong tâm trạng hoang tàn và thê lương.

Gần đây cậu đã quá mệt mỏi, thậm chí muốn ở lại đây mãi, không có hy vọng cũng không có mong đợi, yên bình.

Khi được ôm chặt vào lòng, Cố Tinh nhất thời không phản ứng kịp.

Giống như bị mưa làm cho ngốc nghếch, khi người ôm hỏi cậu có sao không, cậu mới ngơ ngác nói: "Anh Trình?"

"Anh đây, Tinh Tinh, anh đây." Trình Đông Húc không ngừng nói.

Anh chưa bao giờ thấy cậu bé với ánh mắt mờ mịt vô vọng như vậy, lòng đau như có người lấy dao khuẩy vào.

Trình Đông Húc cởi áo khoác vest bọc lấy cậu.

Hôn lên trán cậu: "Anh đưa em về nhà."

Mưa xuân kéo dài không thể che giấu được nước mắt trong hốc mắt của người đàn ông trước mặt.

Cùng với đó là sự kinh hoàng và lo sợ tột độ.

Cố Tinh chạm vào bên mắt của người đàn ông, hơi ngỡ ngàng: "Anh Trình, anh khóc?"

"Em gọi anh là gì?" Trình Đông Húc vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Trình... anh Trình..." Sợi dây trong lòng hoàn toàn đứt đoạn, Cố Tinh đau buồn nhìn anh: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Trình Đông Húc ôm lấy cậu: "Em ở đâu, anh ở đó, cả đời đều như vậy."

Cố Tinh do dự một chút, rồi vòng tay ôm lấy cổ anh: "Cả đời nếu rất ngắn thì sao?"

Trình Đông Húc kéo cao áo khoác, che kín đầu cậu trong lòng: "Thì đó cũng là cả đời."

Trình Đông Húc bế cậu lên xe.

Chỉ khi lên xe mới thả ra một chút, rồi lại ôm chặt như bảo vật quý giá.

Tống Cần thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu.

Hai người ngồi ở ghế sau không nói gì suốt dọc đường, nhưng ôm nhau rất chặt, như thể họ là một.

Tại Hãn Hải Quốc Tế.

Trình Đông Húc mở cửa bước vào, nhưng lại thấy cậu bé nắm chặt tay nắm cửa.

"Sao vậy?" Anh hỏi.

Cố Tinh không biết phải nói gì.

Cậu tất nhiên muốn đi cùng Trình Đông Húc vào, rất muốn.

Biết rằng một khi vào rồi, thời gian còn lại sẽ trôi qua theo ý mình.

Nhưng điều Trình Đông Húc muốn là cả đời.

Trình Đông Húc nhận thấy sự do dự của cậu thiếu niên trong lòng.

"Nhìn anh này." Anh nói.

Hai người nhìn nhau, đôi mắt hoàn mỹ của người đàn ông đầy tình yêu chân thành.

Cố Tinh nghe anh nói: "Ở lại đây, Tinh Tinh, tình yêu cho em, người cũng cho em, không đi đâu hết được không?"

Cố Tinh cúi mắt, nước mắt kìm nén suốt chặng đường cuối cùng cũng rơi xuống.

Cả người anh ướt đẫm, lạnh buốt, rất khó chịu, nhỏ giọng, nức nở nói: "Anh Trình, em muốn tắm."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 242


Cứ như vậy thôi!

Khi được bể vào phòng tắm, Cố Tinh buông thả mà nghĩ.

Cậu thật là tồi tệ và ích kỷ.

Dù không có tương lai, vẫn không muốn rời xa người trước mặt.

Nước ấm rơi trên vai.

Cố Tinh để mặc Trình Đông Húc cởi hết quần áo của mình, mặc cho anh làm gì thì làm.

Trình Đông Húc cầm vòi sen, cẩn thận tránh không cho nước vào mắt và tai cậu thiếu niên.

Thấy đối phương không chớp mắt nhìn mình, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo giơ chân thì giơ chân, hôn lên trán cậu: "Ngoan lắm."

Nhưng vẫn có chút không hài lòng.

Bàn tay anh chạm vào vòng eo gầy gò của cậu thiếu niên, như đo kích cỡ: "Khó khăn lắm mới nuôi được ít thịt."

Cố Tinh nghe anh nói vậy, mắt hơi cong lên.

Khi cậu mới đến thế giới này, còn gầy hơn bây giờ, sau đó bị Trình Đông Húc chăm sóc đến mức phải giảm cân.

Trình Đông Húc tắm cho Cố Tinh xong, bảo cậu đợi mình một chút.

Anh nhanh chóng tắm xong, không mặc quần áo, bọc Cố Tinh trong áo choàng tắm rồi ôm vào giường.

Sau đó, áo choàng tắm bị ném ra khỏi chăn.

Trình Đông Húc đặt Cố Tinh ngồi lên đùi mình, quấn chăn xung quanh như một chiếc tổ.

Cố Tinh rất thích cảm giác mềm mại ấm áp và an toàn này.

Đó là cảm giác an tâm mà ngay cả trong mơ cậu cũng muốn có.

Mọi chuyện đã đến mức này, Cố Tinh cảm nhận được sự kiên định không buông tay của Trình Đông Húc.

Cậu cũng không có gì phải giấu giếm, như một tù nhân bị kết án tử hình, cậu thổ lộ tất cả.

Cố Tinh kể về việc mình sống lại, về câu chuyện nguyên tác.

Cậu kể về cái chết của Tề Tu và Kỷ Đình Sâm, tất cả đều là những sự kiện đã được định sẵn trong nguyên tác, và cả ngày chết của chính cậu.

Suốt quá trình kể, cậu dựa mặt vào ngực ấm áp của Trình Đông Húc, không ngẩng đầu lên.

Khi đã kể hết mọi điều giấu kín, giọng cậu run rẩy mà chính mình cũng không nhận ra: "Anh có xem em là quái vật không? Và cả Lâm Tri Thư nữa, nếu không có em, các anh chắc chắn sẽ có một cuộc sống yên bình."

Trong lòng Trình Đông Húc dậy lên sóng gió vì thân thế của cậu bé, vì thế giới mà anh đang sống hóa ra chỉ là một cuốn sách, và vì những điều mà cậu bé phải chất chứa trong lòng.

Mọi thứ gần như đảo lộn nhận thức hai mươi mấy năm của anh.

Nhưng Trình Đông Húc che giấu tất cả rất tốt.

Cậu bé khó khăn lắm mới thò đầu ra khỏi vỏ ốc, nếu anh không giữ vững, cậu bé sẽ thế nào?

Trình Đông Húc nâng khuôn mặt người trong lòng lên, hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt của cậu: "Em không phải quái vật, em là bảo bối, là món quà trời ban cho anh."

Cố Tinh nhìn vẻ bình tĩnh và chân thành của Trình Đông Húc, linh hồn co rúm của cậu như được tiếp thêm dưỡng chất, bất ngờ giãn ra, hóa ra việc cậu xuyên không vào sách chẳng là gì to tát?

Dây thần kinh căng thẳng suốt mấy tháng qua, giờ phút này hoàn toàn thả lỏng.

Cố Tinh chạm vào mặt Trình Đông Húc: "Anh Trình..."

Chưa nói hết câu, cậu đã run rẩy khóc.

Cố Tinh không biết tại sao mình lại khóc, cậu vốn là người thà chảy máu chứ không rơi lệ.

Nhưng người đàn ông trước mất này quá tốt.

Anh đáng tin đến mức cậu có thể co mình trong một thế giới nhỏ bé, an toàn, không còn áp lực gì, giống như một đứa trẻ có thể lăn lộn và nhõng nhẽo.

Trình Đông Húc cười, từng chút một hôn khô những giọt nước mắt của cậu.

Anh cũng hơi thắc mắc, muốn chuyển hướng chú ý của cậu bé, nên hỏi: "Lúc đầu bị anh bao dưỡng, tại sao không rời đi?"

Nếu là Cố Tinh trước đây, bị ràng buộc bởi cái gọi là tình thân, không có dũng khí cũng không có khả năng.

Nhưng người trước mặt bản chất là người điều khiến mọi thứ, nếu muốn đi, thì quá dễ dàng.

Cố Tinh không ngờ anh sẽ hỏi điều này.

Chuyển chủ đề quá nhanh, ngay cả nỗi buồn cũng không để tâm, cậu có chút ngại ngùng: "Thấy sắc mà sinh lòng."

Sau đó, đầu của Cố Tinh bị xoa mạnh.

Trình Đông Húc nói bên tai cậu: "Vậy anh thật may mắn vì có khuôn mặt này, lừa được một người bạn đời tốt nhất."

Cố Tinh thầm nghĩ, không chỉ khuôn mặt.

Ngay cả sợi tóc cũng dường như được mọc theo gu thẩm mỹ của cậu, hoàn toàn không có sức kháng cự.

Hai người lại nói chuyện vớ vẩn một lúc.

Hoàn toàn là nghĩ gì nói đó.

Chẳng hạn như chuyện của Lâm Tri Thư, Trình Đông Húc nói rằng sách không nhất thiết phải chính xác.

Anh chỉ yêu mỗi Cố Tinh.

Lại nói về vụ tai nạn xe của Cố Tinh trong tương lai.

Trình Đông Húc nói có anh ở đây, nhất định sẽ nghĩ ra cách, mọi chuyện nằm ở con người, không có lý do gì phải chịu bó tay chịu chết.

Cố Tinh lặng lẽ lắng nghe.

Chỉ cần có Trình Đông Húc, mọi chuyện đều không phải vấn đề.

Cậu đột nhiên thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến.

Mí mắt sụp xuống, mặt chà lên ngực Trình Đông Húc.

Sau đó, Cố Tinh mơ màng nhớ rằng mình được đặt xuống giường, đắp chăn.

Cậu chìm vào một nơi an toàn, hoàn toàn thư giãn.

Nghe tiếng thở đều đều bên cạnh, Trình Đông Húc yêu không dứt, dùng ngón tay chạm nhẹ lên má cậu.

Một tay anh còn bị cậu bé ôm chặt, dùng tay còn lại với lấy điện thoại, lần lượt nhắn tin cho những người đang tìm Cố Tinh, nói rằng cậu đang ở chỗ mình, không cần lo lắng.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 243


Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Trình Đông Húc nhắn tin cho Tống Cần.

Yêu cầu cụ thể là, không được làm phiền anh vì bất kỳ chuyện gì, sau đó tắt máy.

Dạo này Trình Đông Húc cũng không nghỉ ngơi được tốt.

Người luôn làm mình lo lắng đang ở ngay trước mặt, Trình Đông Húc ôm cậu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trình Đông Húc không ngủ lâu, ba tiếng là đủ để anh hồi phục tinh thần.

Khi mở mắt, cậu bé vẫn nằm ngửa như thường lệ, nhưng không còn nằm xa anh như trước nữa.

Thậm chí, một cánh tay của cậu còn ôm lấy tay anh, như ôm một món đồ chơi, đặt trên bụng.

May mà Cố Tinh không ôm quá chặt, Trình Đông Húc cẩn thận rút tay ra.

Sau đó, anh nằm nghiêng ngắm nhìn khuôn mặt của Cố Tinh một lúc lâu.

Thấy cậu cau mày, anh không nhịn được dùng ngón cái vuốt nhẹ lên.

Rồi anh mới trở mình rời khỏi giường.

Trước khi hai người đi ngủ, Cố Tinh không cho anh kéo rèm.

Trình Đông Húc không nỡ từ chối, nhưng cậu bé cố ép mình tỉnh táo như vậy, nhìn cũng thấy đau lòng.

Bây giờ thấy cậu ngủ say, Trình Đông Húc dùng điều khiển chuyển sang chế độ ngủ.

Phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Trình Đông Húc đóng cửa rồi xuống lầu, ra ban công.

Anh từng chữ từng chữ nhớ lại những điều cậu bé thú nhận, từ từ tiêu hóa hết.

Cuối cùng, anh chỉ tỉnh lại khi trong hộp thuốc không còn điều nào.

Dù thế nào, cũng phải cố gắng hướng đến điều tốt nhất, Trình Đông Húc thở ra một hơi sâu.

Anh dọn dẹp đầu lọc và tàn thuốc, sau đó rửa mặt.

Khi mở cửa thông gió, anh gọi điện cho ông nội.

Giọng ông cụ tràn đầy khí lực truyền qua điện thoại: "Không phải cháu không tin chuyện đó sao? Gặp khó khăn à? Về đây ông cháu mình uống vài chén!"

Bản thân ông cũng không tin, nhưng vợ ông không cho phép nói những lời khó nghe, nên ông cũng chiều theo, làm một cái bầu bít miệng.

Trước đây Trình Đông Húc đúng là không tin chuyện đó.

Nhưng chuyện của cậu bé đã thay đổi tất cả, không chỉ khiến anh tin, mà còn sẵn sàng cầu thần bái phật.

Tuy nhiên, trải nghiệm kỳ lạ của cậu bé không thích hợp để công khai.

Trình Đông Húc chỉ nói là công ty gặp chút chuyện lạ lùng, cần tìm một người vừa đáng tin tưởng vừa có năng lực.

Ông cụ suy nghĩ một lúc rồi dập máy, gọi vợ mình đang tưới cây ngoài sân.

Nửa giờ sau, Trình Đông Húc nhận được thông tin liên lạc và địa chỉ cụ thể của cao nhân.

Theo lời bà nội, những người này sống tu hành đã quen, ít khi can thiệp vào thế tục.

Nhưng gia đình bà có chút quan hệ với họ, cứ trực tiếp đến và báo tên là được.

Trái tim Trình Đông Húc tạm thời an ổn lại.

Anh chuẩn bị đi một chuyến trước, có thể giải quyết được thì tốt, không thì sẽ tìm cách khác.

Nếu lập tức đưa cậu bé đến, anh sợ cậu lại thất vọng lần nữa.

Thêm vào đó, anh cũng muốn thăm dò trước, nếu cần vượt qua khó khăn thì anh sẽ đi trước, tránh để cậu bé chịu khổ.

Giờ ôm cậu bé chỉ còn da bọc xương.

Nếu tiếp tục căng thẳng vài ngày nữa, không biết khi nào mới hồi phục được?

Nghĩ vậy, Trình Đông Húc quyết định xong xuôi.

Anh lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, tìm hết thuốc lá rồi vứt đi.

Đàn ông đối mặt với phiền muộn, không thuốc thì rượu, phần lớn không tránh khỏi.

Dạo này Trình Đông Húc hút nhiều, anh cũng thường ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Cố Tinh, nhưng thuốc lá không phải thứ tốt, cai được thì tốt.

Khi Cố Tinh tỉnh dậy, đã hơn tám giờ sáng.

Cậu nhớ rằng khi Trình Đông Húc tìm thấy cậu, đó vẫn là buổi sáng.

Vậy tức là, cậu đã ngủ gần một ngày một đêm?

Chỉ một lát sau khi mở mắt, Trình Đông Húc đã tới.

Cố Tinh ngồi dậy, nhận ra trên bàn trà trong phòng ngủ có nhiều tài liệu, đoán rằng anh ấy đã làm việc ở bên cạnh cậu.

Giờ đã nghỉ ngơi đủ, mặt cậu lại bắt đầu nóng lên.

Nhớ lại dáng vẻ khóc lóc của mình ngày hôm qua, Cố Tinh cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Khi mặt đang đỏ bừng, đầu cậu bị xoa nhẹ một cái.

Người đàn ông đi tới giường, cúi xuống nhìn cậu: "Đói không? Ăn chút gì đó rồi mới đi rửa mặt?"

Cố Tinh lắc đầu: "Rửa mặt trước đã."

Trình Đông Húc đề nghị bế cậu đi, nhưng Cố Tinh kéo dép, tự chạy đi.

Hai người dường như đã trở lại trạng thái sống chung như trước đây.

Nhưng lại có vẻ khác rất nhiều, như một cặp song sinh dính liền nhau.

Sau khi ăn xong, Trình Đông Húc nói với Cố Tinh về một việc.

Anh nói rằng, mấy chục năm trước khi chính quyền mới của Trung Quốc chưa thành lập, có một số việc khó giải thích đã được xử lý bởi những người chuyên trách, và bà nội của anh xuất thân từ một gia đình lớn, có mối liên hệ với những người như vậy.

Cố Tinh hỏi: "Việc khó giải thích?"

Trình Đông Húc chơi đùa với ngón tay của cậu: "Anh đã gọi điện hỏi rồi, vài ngày nữa chúng ta sẽ đến đó, mặc dù giải quyết có chút khó khăn nhưng vẫn có cách."

Cố Tinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

Vẻ mặt anh rất chân thành, cậu tin rằng anh sẽ không dùng điều này để lừa dối mình.

Trình Đông Húc nhìn ánh mắt đờ đẫn của cậu thiếu niên, lòng mềm nhũn.

Vẫn còn đau lòng một chút.

Anh thầm nói trong lòng, mọi thứ cứ để anh lo.

Bất kể phải trả giá như thế nào.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 244


Cố Tinh có một khoảnh khắc mơ hồ.

Tảng đá đè nặng trong lòng hoàn toàn được dỡ bỏ.

Dễ dàng như vậy sao?

Như một giấc mơ.

Dù tảng đá vẫn nhìn thấy.

Nhưng cậu đã nhìn thấy hy vọng để phá vỡ nó.

Trong lòng cậu vẫn còn chút nghi ngại.

Ví dụ như việc giải quyết chuyện này khó đến đâu, nếu như không thể thì sao?

Nhưng khi đã nhìn thấy phương hướng, mọi thứ sẽ khác đi.

Trong lòng Cố Tinh vẫn còn áp lực.

Nhưng áp lực này so với sự bức bách đến gần như sụp đổ trước đây, thì chẳng là gì.

Bữa sáng được giao từ bên ngoài.

Ăn xong, Cố Tinh nhìn Trình Đông Húc dọn dẹp.

Cậu muốn giúp nhưng Trình Đông Húc không cho.

Anh chỉ nói cậu gầy như vậy, phải ngồi yên để tăng cân trở lại.

Cố Tinh lững thững đi dạo bên cạnh.

Khi tâm trạng sáng sủa, những suy nghĩ khác lại nảy ra, tay cậu luồn vào dưới áo của người kia.

Rất rõ ràng, cơ bụng của ai đó lập tức căng lên.

Cố Tinh bóp nhẹ, ngón tay lại mân mê trườn vào trong quần người kia.

Sau đó, chưa kịp thành công thì ngón tay bị giữ lại.

Người đàn ông bị cậu chiếm tiện nghi, giọng căng thẳng: "Ban đầu anh định để em nghỉ ngơi vài ngày..."

Cố Tinh không hiểu ý anh là gì.

Cậu có bệnh gì đâu, cần gì phải nghỉ ngơi, áp sắt người vào lưng anh, thổi hơi nóng: "Làm không?"

Sau đó, Cố Tinh bị bế lên lầu.

Khi Trình Đông Húc đá cửa phòng ngủ, áo ngủ của Cố Tinh đã rách bươm treo trên tay.

Đàn ông làm chuyện này, chỉ cần thoải mái không kiêng kỵ gì.

Cố Tinh cảm thấy người đàn ông đè lên người mình như muốn nuốt chửng cậu, không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn mong chờ không ngừng.

Mong chờ đó, không chỉ là thân thể.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ còn cơ hội ở bên người đàn ông trước mặt.

Khi Trình Đông Húc lấy dầu và bao cao su từ ngăn kéo tủ đầu giường, Cố Tinh nói: "Không... không cần cái đó!"

Người đàn ông đang căng tràn cảm xúc, cố nên lại: "Không được, em sẽ bị thương..."

Cố Tinh ném bao cao su xuống đất.

Khóe mắt cậu đỏ lên: "Anh Trình, cứ như vậy đi, em muốn cảm nhận trọn vẹn anh, không có gì ngăn cách, chỉ có anh, chỉ cần anh!"

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông càng trở nên không đáy.

Cố Tinh định ngồi dậy, lại bị đẩy xuống.

Sau này Cố Tinh mới hiểu, câu "nuôi vài ngày" của Trình Đông Húc có ý nghĩa gì.

Lần thứ hai, cậu quay lưng lại phía anh, nghe người đàn ông thở dài không thỏa mãn: "Mảnh mai thế này, thật sự sợ làm gãy mất."

Mặt Cố Tinh đỏ bừng, duỗi chân đá anh.

Sau đó bị áp chế không thương tiếc, cuối cùng nằm úp trên gối r*n r* cầu hòa.

Khi kết thúc, Cố Tinh được Trình Đông Húc bế lên, cậu yếu ớt trừng mắt nhìn anh, thực sự không còn sức để nói gì.

Không kìm được, cậu lại chạm vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi của đối phương.

Sau đó, khóe mắt của Cố Tinh bị đầu lưỡi của anh l**m nhẹ.

Trình Đông Húc: "Lưng không bị làm gãy, nhưng mà lại khóc."

Trên giường nói đủ lời th* t*c, Cố Tinh cũng nói.

Nhưng khi đã xong, nói lại, mặt cậu đỏ bừng.

Cậu mới biết mình đã khóc không ra hồn.

Thật là mất mặt...

Cố Tinh không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn phải chăm chút bản thân.

Cậu nửa nhắm mắt, sống mũi cao thoáng mồ hôi, kiêu ngạo ra lệnh: "Muốn tắm."

Trình Đông Húc thuận theo, bế cậu đi, lại nói: "Hay ngâm mình luôn?"

Sau khi được đồng ý, anh đặt cậu thiếu niên đầy dấu vết vào bồn tắm.

Cố Tinh vốn rất mệt mỏi, được nước ấm bao quanh, không khỏi thoải mái thở phào.

Chưa kịp thư giãn lâu, cậu đã cảm thấy nước trong bồn tắm dao động mạnh.

Mở mắt ra, cậu hoảng sợ.

Cậu nghiêm giọng ra lệnh: "Anh ra ngoài! Đồ thú tính! Lần nữa là chết đấy! Anh Trình... chúng ta từ từ được không? Anh đừng tới đây, anh mà tới em sẽ ra ngoài! Em..."

Bồn tắm rất lớn, hoàn toàn chứa đủ hai người.

Điều này khiến cho Cố Tinh chưa kịp ra ngoài đã bị kéo lại.

Trình Đông Húc ấn cậu xuống mép bồn tắm.

Anh ôm lấy lưng cậu thiếu niên, thì thầm bên tai: "Bảo bối, anh Trình đã làm em thoải mái, em cũng nên thương tình anh Trình, nhớ lời em nói không? Ở chỗ anh vẫn chưa đủ đâu."

Cố Tinh: "...!!!"

Cậu nghĩ rằng, lần trước đã là cực hạn của mình.

Không ngờ lần này, người đàn ông phía sau như đã lâu chưa được giải tỏa.

Cậu hết lần này đến lần khác muốn trèo ra khỏi bồn tắm, cuối cùng lại bị kéo lại.

Lúc quan trọng nhất, Cố Tinh nghe thấy tiếng người đàn ông phía sau đè nén.

Anh hỏi: "Em biết sai chưa?"

Cố Tinh đột nhiên hiểu ra lý do của lần cuối cùng này.

Cậu không trả lời.

Đó là vì cậu không nghĩ mình đã sai.

Nếu lần nữa, Cố Tinh vẫn không muốn áp lực liên quan đến sinh tử đè lên vai Trình Đông Húc.

Nhưng lúc này, cảm giác cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát.

Cố Tinh không thể ngăn được tiếng khóc: "Anh Trình..."

Trình Đông Húc cúi đầu cắn nhẹ vào gáy cậu thiểu niên.

Sự mạnh mẽ và cứng rắn bộc lộ mạnh mẽ, gần như tàn nhẫn: "Nhớ kỹ, cả đời của em, dù là một phút hay một trăm năm, đều là của anh, không có lần sau, nếu không..."

Nếu không gì, Trình Đông Húc không nói ra.

Nếu thực sự phải trả giá bằng một mạng sống, anh sẵn sàng đứng ra trước, để Cố Tinh có thể sống lâu trăm tuổi.

Lời nói vừa dứt, tất cả cơn giận, bất mãn, không hiểu, thương yêu và lo sợ của Trình Đông Húc đều được giải tỏa ra hết.

Cuối cùng, anh nói: "Tinh Tinh, anh yêu em!"

Yêu hơn cả em tưởng tượng.

Lúc này yêu hơn trước, tương lai yêu hơn hiện tại, không bao giờ dừng lại.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 245


Cảm giác ngất xỉu sau khi vận động kịch liệt như thế nào.

Cố tổng cảm thấy cậu có thể viết ngay một bài văn tầm trăm chữ về chủ đề này.

Dù sao khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối đen.

Cậu cảm thấy đầu hơi choáng váng, chỗ nào đó càng khó nói.

Cố tổng được tên thủ phạm dìu dậy uống một cốc nước.

Rồi lại như bệnh nhân nguy kịch nằm trở lại giường.

Trình Đông Húc sờ trán của người đáng thương trên giường: "Cơn sốt đã hạ, muốn ăn gì không?"

Nói xong, anh định kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.

Cố tổng lắc đầu, mặt đầy vẻ hiểu rõ sự hiểm ác của cuộc đời: "Đã bị anh ép ăn no rồi."

Nói ra mới thấy có gì đó không ổn, cậu nhắm mắt bỏ mặc.

Thật ra cậu muốn cố kéo chăn lên che mặt.

Nhưng cánh tay cũng mỏi, trên vai còn mấy vết xanh tím rõ ràng, đành bỏ cuộc.

Cố tổng nhắm mắt, nghe thấy một tiếng cười trầm thấp của kẻ kia.

Cậu hé mắt, tức giận: "Anh ra ngoài! Từ hôm nay chúng ta ngủ phòng riêng."

Trước đó, không biết vì không có biện pháp hay vì quá mãnh liệt.

Không lâu sau khi ngất, Cố Tinh bắt đầu sốt.

Trình Đông Húc cảm thấy có lỗi.

Không được ngồi, anh đành quỳ một chân bên giường, kiên quyết bắt Cố Tinh ăn chút gì để không bị tái phát đau dạ dày.

Cố tổng nhìn khuôn mặt đẹp trai sát cạnh giường, vừa yêu vừa hận.

Nhìn anh là nhớ tới dáng vẻ mất kiểm soát của mình, thật là mất mặt.

Nhưng lời của Trình Đông Húc khiến Cố tổng nảy ra ý tưởng.

Là một "bệnh nhân", cậu không thể vô độ h*m m**n chuyện đó.

Cậu bắt đầu đưa ra điều kiện.

Đề xuất quy định hoạt động giải trí một tuần một lần, mỗi lần một nháy.

Dù cảm xúc lên cao có thể không chỉ một nháy.

Nhưng đến lúc đó cậu sẽ ôm bụng... không, là ôm dạ dày kêu "đau" một cái, hoàn toàn tuân thủ nguyên tắc vừa xong là rút lui, mặc kệ sự đời.

Còn về Trình Đông Húc...

Khi mình không có ở đó, anh ấy vẫn sống rất tốt với bàn tay của mình mà.

Gương mặt trắng bệch, ánh mắt ướt át nhìn sang, tính toán nghiêm túc về cuộc sống vợ chồng sau này.

Trình Đông Húc yêu chết đi được cái dáng vẻ này của cậu.

Dù không hài lòng về chu kỳ và số lần hoạt động, nhưng anh cũng không nói gì.

Hoàn toàn thể hiện sự ngoan ngoãn phục tùng.

Sau khi xong việc, anh giúp cậu tắm rửa, chính anh cũng hoảng sợ.

Da Cố Tinh trắng mịn, thật sự không muốn rời tay, nhưng sau đó vết đỏ biến thành vết xanh tím, rõ ràng đã bị ức h**p quá mức.

Vừa hối hận vừa đau lòng, Trình bá tổng sẵn sàng bồi thường.

Còn về quá trình thực thi quy định sau này, cả hai đều hiểu rõ sự thèm muốn lẫn nhau, chỉ cần không cẩn thận là...

Tóm lại, cả hai đều có mưu tính riêng.

Nhưng vì cả hai đều che giấu được, nên họ đã vượt qua giai đoạn ký kết quy định một cách hòa bình.

Sau cuộc chiến lần này, Cố tổng nằm lì trên giường hai ngày.

Trừ việc giải quyết nhu cầu sinh lý, cậu gần như không ra khỏi giường.

Không phải không muốn, mà là không thể.

Lưng chịu không nổi, chân cũng run rẩy, hoàn toàn bị tước mất khả năng hoạt động.

Nhưng, là một bá tổng, Cố tổng vẫn giữ sĩ diện.

Dù giải quyết nhu cầu sinh lý, cậu cũng bị một người nào đó ân cần bế vào phòng vệ sinh, nhưng đều đuổi người ra ngoài, tự mình hoàn thành mọi thao tác.

Tất nhiên, việc tắm rửa thì Cố tổng không thể tự làm.

Trên người cậu đầy vết tích, khiến Trình bá tổng dù muốn nổ tung, vẫn bị sự hối hận lấn át, chỉ có thể chăm sóc tận tình, không dám vượt ranh giới.

Khi Cố tổng được đưa lại vào chăn, Trình bá tồng sẽ biến mất khoảng một giờ.

Dù sao khi Trình bá tổng trở lại, cả người lạnh ngắt, nghĩ cũng biết đã làm gì.

Năm ngày sau, Cố tổng chuẩn bị đi làm.

Cậu cũng là người có sự nghiệp, hơn nữa còn có hai công việc, thật sự rất bận.

Hai người dậy sớm, hôn tạm biệt ở cửa.

Rồi mở cửa đi ra.

Một phút sau, Cố tổng đồng ý yêu cầu đi chung xe của Trình bá tổng.

Mười phút sau, tài xế đa năng Tống Cần lại làm nghề cũ, vừa thành thạo vừa cảm khái, vừa vui vẻ, ấn nút hạ ngăn cách.

Trong khoang xe kín, Trình bá tổng nghiêng mặt đẹp trai không ai sánh bằng.

Cố tổng kéo cà vạt của anh, chiếm đoạt và bị chiếm đoạt, hoàn thành nụ hôn chào buổi sáng lần hai dài và sâu sắc.

Sau đó, tay của Cố tổng bị nắm chặt đặt lên chỗ phồng căng.

Chủ nhân của vật đang kích động, th* d*c: "Tinh Tinh... hôm nay nghỉ thêm một ngày được không?"

Cố tổng "tuyệt tình" rút tay lại.

Đương nhiên, động tác tuyệt tình, nhưng biểu cảm vẫn rất đáng thương: "Em còn đau, anh Trình."

Trình bá tổng bị khơi gợi đến mức cảm thấy mình sắp nổ tung: "..."

Cuối cùng, Cố tổng cũng an toàn xuống xe.

Trong khoảng khắc quay đầu lại, Cố tổng thấy một bá tổng dữ dội, với ánh mắt như muốn l*t s*ch quần áo của cậu tiễn cậu đi.

Cố tổng: "..." Nguy hiểm thật!
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 246


Tính ra, Cố tổng đã một tuần không đến công ty.

Cậu bước vào sảnh tầng một, Lý Ngọc Hạo liền tiền tới: "Chào buổi sáng, sếp."

Cố tổng gật đầu, đôi mắt phía sau khẩu trang cong lên.

Lý Ngọc Hạo khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy sếp phục hồi sức khỏe.

Lý Ngọc Hạo là một trợ lý đặc biệt xuất sắc, rất nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của vị sếp trẻ.

Cảm xúc có vẻ tốt hơn, nhưng bước đi chậm chạp, như thể cơ thể không khỏe.

Lý Ngọc Hạo định hỏi thăm, vì sức khỏe của sếp là quan trọng nhất.

Hơn nữa, công ty hiện nay đang đi đúng hướng, bước tiến rất vững chắc, hoàn toàn có không gian và thời gian để sếp nghỉ ngơi.

Thực tế, Cố tổng cũng biết cậu có thể trì hoãn việc đi làm hai ngày.

Nhưng cậu cảm thấy đi làm có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể chất... Ừm, chính là như vậy.

Lý Ngọc Hạo chưa kịp nói gì thì đường đi của sếp đã bị một chàng trai cao ráo chặn lại.

Gương mặt đẹp trai, lạnh lùng, là nghệ sĩ trọng điểm được công ty đào tạo - Vân Đình.

Vân Đình biết mình đang mạo hiểm rất lớn.

Nếu nhận nhầm người, có thể hủy hoại con đường hiện tại của mình.

Nhưng cậu ta không cam lòng.

Nếu đúng là người đó thì sao?

Lý Ngọc Hạo thấp giọng: "Sếp?"

Chỉ cần Cố tổng thể hiện bất kỳ dấu hiệu không muốn bị quấy rầy nào, anh ta sẽ tiến lên.

Cố tổng nhìn ánh mắt nôn nóng và lo lắng của Vân Đình, thở dài.

Cậu mở lời: "Đi theo tôi."

Đã lâu không nghe thấy giọng của Cố Tinh, nhưng Vân Đình ngay lập tức nhận ra đó là ai.

Hóa ra cậu được công ty ưu ái vì...

Mười phút sau, tại văn phòng tổng giám đốc của Song Tinh Giải Trí.

Cố tổng tháo khẩu trang, nhìn Vân Đình: "Lâu rồi không gặp."

Vân Đình vừa bối rối vừa phấn khích.

Cậu lớn hơn Cố tổng một tuổi, không kiềm chế được mà gọi: "Cố Tinh!"

Sau đó lại cảm thấy không đúng: "Tôi nên gọi cậu là... Cố tổng phải không?"

Cố tổng với vẻ mặt tươi cười, nhìn ra sự nhiệt tình trong mắt Vân Đình đại diện cho điều gì.

Cậu gật đầu, không lạnh nhạt cũng không quá nhiệt tình, giống như gặp người quen mà không có giao tình nhiều: "Đều được, có chuyện gì khó khăn trong công việc sao?"

Vân Đình lắc đầu, hiện tại cậu là đối tượng được công ty đào tạo trọng điểm, không có khó khăn gì.

Nhưng vẫn không thể kiềm chế, mang theo hy vọng nào đó mà hỏi: "Hiện tại tôi ở công ty... là do cậu giúp đỡ phải không?"

Lúc đó cậu muốn giải ước, công ty cũ rất khó chịu.

Còn muốn tiếp tục bóc lột cậu.

Nhưng Song Tinh Giải Trí đã gánh vác tất cả những rắc rối đó, thậm chí còn trả cả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, đãi ngộ quá tốt.

Khi đó cậu vô danh tiểu tốt, luôn cảm thấy không an tâm.

Cố tổng thừa nhận cậu có chỉ thị công ty đào tạo trọng điểm Vân Đình.

Cậu thẳng thắn: "Tôi thấy anh rất có tiềm năng, tương lai sẽ có chỗ đứng trong giới giải trí."

Đó rõ ràng không phải là câu trả lời mà Vân Đình muốn.

Cậu lấy hết can đảm: "Vậy còn cậu? Tôi... tôi luôn thích cậu, cậu có thể... cho tôi một cơ hội không?"

Cố tổng trước mặt Trình bá tổng, tuổi tác như một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi.

Dù sao cũng được cưng chiều, rất thích hưởng thụ quá trình đó.

Nhưng ở bên ngoài, đầu óc và khí thế không chút suy giảm.

Cậu lặng lẽ nghe Vân Đình nói xong lời tỏ tình, ít nhất là vì sự tôn trọng.

Sau đó, Cố tổng rõ ràng trả lời: "Cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng tôi đã có người yêu rồi, tôi rất yêu anh ấy, chúng tôi sẽ không chia tay."

Là người yêu, không chỉ là bạn trai.

Trình Đông Húc xứng đáng với hai chữ kinh điển và trang trọng đó.

Vân Đình có dũng khí, nhưng cũng biết điều.

Cậu không tiếp tục quấy rầy, còn hứa sẽ không tiết lộ thân phận của Cố Tinh.

Sau khi Vân Đình rời đi, Cố Chân đặc biệt đến thăm một vòng.

Thấy cậu em họ nhỏ của mình an ổn như vậy, cuối cùng Cố Chân cũng yên tâm phần nào.

Nhưng anh không hỏi nhiều, khơi lại chuyện buồn thì có ích gì?

Anh lại tiếp tục công việc của mình.

Lý Ngọc Hạo hiện đang kiêm luôn vai trò quản lý của Cố tổng.

Anh báo cáo rằng bộ phim "Anh hùng vô danh" mà Cố tổng đóng vai nam phụ sẽ được đề cử giải Phi Thiên, nhưng hiện tại trong danh sách giám khảo đã định có Lâm Tri Thư.

Lý Ngọc Hạo không biết về mối quan hệ phức tạp giữa Cố Tinh, Lâm Tri Thư và Trình Đông Húc.

Nhưng đội ngũ của Lâm Tri Thư từng cướp đi hợp đồng đại diện của sếp mình, người có mối thù lại làm giám khảo, nên anh mới báo trước.

Cố tổng nghĩ một lát: "Lâm Tri Thư không được, tìm cách thay người."

Cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức cho "Anh hùng vô danh", và cậu có kỳ vọng lớn vào giải thưởng này, nên việc thay người là giải pháp an toàn nhất trong trường hợp không chắc chắn về ý định của Lâm Tri Thư.

Với vị thế hiện tại của Lâm Tri Thư, làm giám khảo giải Phi Thiên thật ra vẫn còn thiếu chút.

Nhưng giải thưởng quốc tế mà cậu ta giành được có trọng lượng rất lớn, lưu lượng và đề tài gần đây lại bùng nổ, cộng thêm sự hỗ trợ mạnh mẽ từ Ngô Đồng Giải Trí, vị trí giám khảo gần như là chắc chắn.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 247


Thực chất đây là cuộc cạnh tranh của các nguồn lực.

Nhà nào chẳng có vài trụ cột muốn đẩy lên.

Làm giám khảo sẽ thể hiện tầm ảnh hưởng, quyền lực và mức độ thảo luận trong giới, không biết bao nhiêu lợi ích, có nhiều người tranh giành.

Lâm Tri Thư vẫn còn non kinh nghiệm, việc giành được vị trí giám khảo, người sáng suốt đều thấy có người đứng sau hỗ trợ mạnh mẽ.

Cố tổng đã đến vị trí ngày hôm nay, không có lý gì lại phải chịu đựng sự lo lắng và ấm ức này.

Ngô Đồng Giải Trí sẽ không vì Lâm Tri Thư mà đối đầu với cậu.

Về phần khác, cậu không can thiệp thêm.

Mắt khán giả luôn sáng suốt.

Cố tổng muốn đảm bảo một môi trường tương đối công bằng cho mình.

Còn lại thì để tùy duyên.

Cùng lúc đó, tại tòa nhà Cẩm Giang.

Tống Cần cũng đang bảo cáo với sếp mình về chuyện tương tự.

Trình Đông Húc nhớ lại sự nghiêm túc của cậu bé nhà mình khi đóng phim: "Không được."

Với khả năng của anh, hoàn toàn có thể chi phối việc giải Phi Thiên thuộc về ai, nhưng anh không làm vậy, nếu không sẽ làm mất đi sự nghiêm túc của Cố Tinh đối với việc đóng phim.

Nhưng Lâm Tri Thư làm giám khảo, không đủ tiêu chuẩn là một chuyện, lại sợ có điều bất ngờ xảy ra.

Trình Đông Húc liền dặn Tống Cần: "Bảo ủy ban tổ chức giải Phi Thiên thay người, không cần can thiệp thêm, chỉ cần đảm bảo giải thưởng công bằng là được, về phần Lâm Tri Thư, bù cho cậu ta một hợp đồng."

Buổi trưa, Trình Đông Húc gọi điện thoại hẹn ăn cơm với Cố Tinh.

Anh cứ băn khoăn mãi về việc cậu bé nhà mình giờ gầy quá, nhìn mà lòng đau nhói, chỉ muốn mau chóng bồi bổ lại.

Nếu là trước đây, Cố tổng chắc chắn sẽ bảo anh mang cơm đến.

Không nói đến gì khác, vận động trong văn phòng là cái gì đó rất thú vị.

Nhưng lần trước thực sự làm quá rồi.

Sướng thì có sướng thật, nhưng nghĩ lại vẫn còn sợ, tạm thời né tránh vài ngày.

Cố tổng thẳng thừng từ chối.

Cậu nói mình bận rộn công việc không thể rời khỏi, tối hẹn ăn cơm.

Trình bá tổng thất vọng cúp máy.

Buổi trưa anh cũng không có khẩu vị, lại dặn Tống Cần: "Nhanh chóng sắp xếp xong văn phòng của Ánh Thịnh Giải Trí."

Chiều tan làm, Trình bá tổng đến đón cậu bé nhà mình.

Hai người đã xa cách quá lâu, mặc dù đã ở nhà gần một tuần, nhưng cảm giác vẫn còn nóng hổi, một ngày không gặp như cách ba thu.

Lên xe rồi mà vẫn nhìn nhau, thế nào cũng không thấy đủ.

Sau đó, cho đến khi xe dừng trước cửa nhà hàng Vị Trân, cả hai vẫn dính nhau như sam.

Từ sau lần chia tay trước, Cố tổng không còn đến Vị Trân nữa.

Bây giờ đứng trước cửa, cậu cảm thấy khá cảm khái.

Trình Đông Húc nắm tay cậu, ngón cái xoa nhẹ lòng bàn tay mềm mại.

Cố tổng siết nhẹ tay anh, đôi mắt nhạt màu hơi cong: "Muốn ăn cá, anh Trình."

Khi ăn, Trình Đông Húc nói với Cố Tinh về việc để Lâm Tri Thư nhận một hợp đồng đại diện.

Không có ý gì khác, chỉ là báo cáo bình thường sau khi đã quyết định.

Trước đó, hai người cũng đã nói rõ về chuyện của Lâm Tri Thư.

Không có gì phải kiêng kỵ, chỉ là quá trình ăn uống và trò chuyện bình thường.

Trình Đông Húc cũng đã nghĩ về chuyện trong nguyên tác mà cậu bé nhà mình kể, rằng anh và Lâm Tri Thư cuối cùng ở bên nhau.

Trong sách thế nào anh không quan tâm.

Nhưng trước khi yêu Cố Tinh, mối quan hệ của anh với Lâm Tri Thư chỉ dừng lại ở mức bạn bè đặc biệt, không hơn.

Khi có xung đột lợi ích, đ* nhiên người nhà mình quan trọng hơn.

Cố tổng không khỏi cười nhẹ.

Cậu thầm nghĩ không biết đây có phải là sự đồng cảm không.

Tuy nhiên, cậu không nói gì về việc mình kêu Lý Ngọc Hạo xử lý chuyện Lâm Tri Thư làm giám khảo.

Cảm giác được người yêu nhớ đến cũng không tệ, còn về hợp đồng đại diện, cho thì cho.

Trình Đông Húc hiện tại đã thành thạo việc lọc xương cá.

Một miếng cá lớn, lọc hết xương vẫn không vỡ, đặt vào đĩa nhỏ đẩy tới trước mặt Cố Tinh, vừa hỏi: "Cười gì vậy?"

Gần đây, Cố tổng dựa vào việc đang dưỡng thương mà rất nghịch ngợm.

Trước mặt thì phong thái không chê vào đâu được, sau lưng, đặc biệt là trước mặt Trình Đông Húc, lại rất kiêu căng.

Phòng ăn khá rộng, bàn cũng không nhỏ.

Nhưng hai người lại ngồi sát nhau, tay luôn nắm chặt.

Cố tổng nắm tay Trình Đông Húc, đưa lên môi.

Hàng mi dài ở đuôi mắt, ánh mắt nhạt màu, khi nheo lại giống như mèo.

Nhìn anh nửa như trêu đùa, nửa cười, hôn lên mu bàn tay anh.

Nói là hôn cũng không đúng, chỉ là chạm nhẹ một cái, rồi lại chạm nhẹ thêm một cái.

Cố tổng không cố ý khơi gợi hay gì.

Chỉ là khi đã gần gũi đến một mức nào đó, trong một môi trường kín đáo như vậy, tự nhiên biểu hiện sự thân mật.

Trình Đông Húc: "..."

Khi Cố Tinh không làm gì, anh đã không kiềm được mà hôn hít, bây giờ còn thế này.

Anh ôm người vào lòng, hôn mạnh một lúc lâu.

Cuối cùng còn cắn tai cậu: "Tinh Tinh, trong phòng này không có camera, cũng không ai vào."

Cố tổng không ngờ anh bây giờ dễ bị khơi gợi như vậy.

Chẳng phải vẫn đang ở bên ngoài sao!

Hơn nữa.

Cậu cảm thấy Trình bá tổng đang ám chỉ điều gì.

Đối đầu trực diện thì không được.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 248


Cố tổng dùng chiến lược mềm dẻo, ánh mắt đượm buồn, tỏ vẻ tội nghiệp: "Không, đau lắm."

Thật ra nói đau, nhưng mấy ngày nay cũng đã hồi phục gần hết.

Chỉ là vẫn còn hơi sợ.

Lần ở trong bồn tắm, cảm giác hoàn toàn không kiểm soát được.

Nghĩ lại mà vẫn thấy rùng mình.

Trình Đông Húc cằm tựa vào vai cậu bé nhà mình, như một con chó lớn bị tổn thương.

Không ép buộc làm gì, chỉ ôm chặt người vào lòng, hơi thở nặng nề, tay thì không yên.

Cố tổng nhìn thấy vậy, không nhịn được cười khúc khích.

Như để an ủi, cậu nắm lấy mặt anh mà hôn ngược lại.

Hôn mãi, cậu cũng có cảm giác.

Đàn ông mà, đôi khi cảm xúc đến rất nhanh.

Sau đó, hai người cúi đầu rồi ngẩng đầu lên, nhìn nhau.

Trình Đông Húc là cổ đông của Vị Trân, phòng ăn là không gian riêng tư không mở cửa cho công chúng.

Cuối cùng, anh ôm cậu vào phòng tắm.

Do Cố tổng phản đối mạnh mẽ, hai người không đi đến bước cuối cùng.

Tóm lại là chỉ mới "chơi súng".

Một giờ sau, khi ra ngoài, khóe mắt và chân mày của Cố tổng đều đỏ ửng.

Chỗ không thoải mái duy nhất là cổ tay đau nhức.

Về đến nhà, trời đã tối.

Hai người mỗi người chiếm một góc phòng làm việc, xử lý một số công việc hàng ngày.

Trình Đông Húc bận hơn một chút, dù sao cũng phải lo cho cả cơ nghiệp.

Trước đây, vì chuyện của Cố Tinh, anh đã bỏ lỡ nhiều việc, giờ phải bù lại.

Nhưng hiện tại, hai người đã đạt được một thỏa thuận.

Đến 10 giờ tối, nhất định sẽ đi rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ, tuyệt đối không thức khuya.

Trình Đông Húc một khi bận rộn thì sẽ quên mất thời gian.

Cố tổng canh đúng giờ, đi vòng ra phía sau, thổi nhẹ vào cổ anh: "Cảnh báo, quá thời gian hai phút, quá mười phút sẽ bị phạt ngủ sofa."

Trình Đông Húc cười, quay đầu ôm mặt cậu bé hôn một cái.

Sau đó, ánh mắt lại dán vào màn hình máy tính: "Xin thêm ba phút ân xá, có một email quan trọng cần trả lời."

Cố tổng không thúc giục nữa, cậu tựa cằm lên đầu Trình Đông Húc, xem anh trả lời email.

Sau đó, hai người lần lượt đi tắm.

Cố tổng tắm trước, khóa cửa từ bên trong, để tránh bị anh đẩy lên giường bất ngờ.

Trình Đông Húc dựa vào tường bên ngoài phòng tắm đợi cậu, tranh thủ dùng điện thoại xử lý thêm vài việc.

Đợi người ra ngoài, Trình Đông Húc xoa đầu cậu rồi vào tắm.

Tắm xong, anh còn tiện tay dọn sạch nước trong phòng tắm, tránh cho cậu bé vô tình trượt ngã khi vào đó vào ban đêm.

Trước khi ngủ, Cố tổng nằm lướt điện thoại.

Khi Trình Đông Húc lên giường, cậu lăn qua ôm anh.

Trình Đông Húc ôm cậu, nói nhỏ: "Ngày mai anh phải đi công tác, nhanh thì hai ngày sẽ về."

Cố tổng ngẩng đầu nhìn anh: "Em có thể đi cùng không?"

Nếu là trước đây, Cố tổng sẽ không nói ra điều này.

Đều là người trưởng thành, dù thân mật đến đâu thì cũng cần có không gian riêng.

Nhưng trong lòng cậu vẫn còn áp lực.

Dù Trình Đông Húc nói có thể giải quyết, nhưng với Cố tổng, áp lực vẫn còn đó, không có chuyện gì là tuyệt đối không có vấn đề.

Hai người sau khi làm hòa, không ai nhắc đến chuyện này.

Không ai trong số họ là người dễ dàng than vãn, nhưng trong lòng thì không khỏi nghĩ đến.

Cố tổng không nói gì, vẫn đi làm bình thường.

Nhưng mỗi giây phút bên nhau, mỗi đêm cùng nhau ôm ngủ, cậu đều trân trọng vô cùng.

Trình Đông Húc cười, dùng lực kéo cậu vào lòng, hai người gần gũi hơn: "Lần sau nhé, anh phải đi G thị, ở đó nhiều rắn rết lắm, em không chịu nổi đâu."

G thị là nơi ở phía Nam.

Quanh năm phần lớn thời gian đều rất nóng bức, thường có tin tức về rắn rết gây hại.

Cố tổng cả hai kiếp đều là người miền Bắc.

Lần mất mặt nhất của cậu là khi đi công tác ở miền Nam, bị một con rắn bò ra từ bãi cỏ, suýt nữa dọa cậu leo lên cây.

Cố tổng nghĩ lại, rồi thở dài nằm xuống ngực Trình bá tổng: "Được rồi, anh cẩn thận nhé."

Thực ra hơn cả việc sợ đông sợ tây, quan trọng nhất vẫn là ở bên Trình Đông Húc, nhưng Trình bá tổng từ chối rất dứt khoát, chắc là có chuyện gì đó không tiện để cậu tham gia, nên cậu cũng không ép.

Nói xong chuyện đi công tác, Trình bá tổng bổ sung: "Tinh Tinh, chúng ta sẽ không gặp nhau hai ba ngày."

Gối người rất thoải mái, Cố tổng cười nhẹ, vô tư: "Ừm"

Trình Đông Húc cong lưng: "Ở Vị Trân, anh đã xem rồi, vết thương có vẻ đã lành, muốn không?"

Cố tổng lắc đầu: "Không." Sau đó cậu hất Trình bá tổng ra, định rời đi.

Trình Đông Húc không để cậu đi, ôm chặt.

Anh mơ hồ đoán được điều gì, thấp giọng: "Là lỗi của anh, hôm đó quá đáng, sau này sẽ không thể nữa, thử lại một lần nhé? Nếu không anh ra bếp..."

"Bếp?"

"Lần này nếu em thấy không thoải mái, dao cho em, tùy em xử lý."

Cố tổng: "..."

Dù sao cũng không nhịn được cười, thật quá đáng.

Sau đó, cậu kéo áo ngủ của Trình Đông Húc, hôn lên ngực anh một cái.

Coi như là đồng ý.

Nhưng chưa bắt đầu mà đã thấy eo đau rồi (áo giác).
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 249


Cố tổng có chút do dự: "Thôi được, cho anh một cơ hội chuộc lỗi, làm cho tốt."

Tối hôm đó, hai người làm hai lần.

Lần đầu dịu dàng và dài, khác hoàn toàn với khi mãnh liệt, nhưng cảm giác sung sướng không hề kém.

Khi xong, Cố tổng nếm vị ngọt.

Cậu chọc chọc eo ai đó, hào hứng: "Làm lại một lần nữa nhé?"

Sáng hôm sau, Trình Đông Húc đưa Cố Tinh đến Song Tinh Giải Trí.

Sau đó, anh mới đi máy bay, Khương Phục đi cùng.

Hai giờ sau, máy bay hạ cánh ở một nơi nào đó ở Đông Bắc.

Trình Đông Húc nhận được địa chỉ từ ông cụ, nơi này rất hẻo lánh, còn phải vượt qua một ngọn núi nhỏ. Khi đến nơi đã hơn sáu giờ tối.

Trình Đông Húc vừa hỏi thăm đường, vừa đi đến tận cùng phía Đông của ngôi làng hẻo lánh.

Hai căn nhà đắp bằng đất đã đổ nát, cành cây khô được buộc bằng những túi nhựa màu sắc làm hàng rào, trong sân nuôi gà, còn có vài luống rau.

Khương Phục đeo ba lô lớn, chân giẫm lên một đống... phân gà.

Không phải do anh ta mắt kém và xui xẻo, mà thực sự không còn chỗ nào để đặt chân.

Nhìn lại sếp mình, người vốn rất ưa sạch sẽ, vậy mà mặt không đổi sắc.

Anh ta có chút do dự hỏi: "Sếp, có phải tìm nhầm người không?"

Trình Đông Húc thực ra trong lòng cũng có chút không chắc chắn.

Anh ra hiệu cho Khương Phục đừng nói lung tung, im lặng một lúc rồi nói: "Dù sao cũng phải thử mới biết được."

Lời vừa dứt, cánh cửa gỗ cũ kỹ từ bên trong mở ra.

Từ trong căn nhà đất bước ra một ông lão da ngăm đen, khoảng sáu bảy mươi tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt không đục ngầu như người già khác, rất sáng và tính anh: "Ồ, đến nhanh thế."

Ông lão đi chắp tay sau lưng đến trước hàng rào gỗ, cẩn thận quan sát Trình Đông Húc.

Ông lắc đầu cười khẽ: "Số phú quý đủ đầy, chạy đến đây làm gì? Về đi!"

Trình Đông Húc giật mình.

Không phải vì số mệnh tốt của mình, mà là cảm giác nhìn thấy hy vọng, anh lấy ra bức ảnh của Cố Tinh đã chuẩn bị sẵn: "Ông ơi, vậy ông xem cậu ấy thế nào?"

Ông lão nhìn ảnh trong tay Trình Đông Húc: "Người chết... không, là người sắp chết, cậu đến đây vì cậu ta?"

Nói rồi ông lão tỏ ra hứng thú, lấy ảnh xem kỹ: "Lạ thật, sao lại nhìn nhầm."

Trừ khi cần thiết, Trình Đông Húc không định nói về chuyện Cố Tinh tái sinh.

May mắn là ông lão cũng không hỏi, trực tiếp nói: "Cậu muốn cứu người?"

Trình Đông Húc từ nhỏ đã rất kiên định, lúc này cũng không khỏi xúc động.

Anh gật đầu: "Xin ông giúp cháu."

Ông lão nhìn anh: "Người đã định chết thì làm sao cứu? Đổi mạng cậu lấy mạng cậu ta nhé?"

Khương Phục nín thở, trong lòng thầm nghĩ cái quái gì mà cao nhân, nhưng dẫu sao cũng không dám xúc phạm, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ông ơi, nghĩ cách giúp đi mà?"

Ông lão không thèm nhìn Khương Phục.

Chỉ nhìn chằm chằm Trình Đông Húc: "Một mạng đổi một mạng, cậu làm được không?"

Trước khi đến, Trình Đông Húc đã nghĩ về cái giá mình phải trả.

Thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn, bao nhiêu tiền cũng được.

Nhưng anh thật không ngờ, trên đời lại có chuyện đổi mạng.

Ban đầu, trong lòng rất kinh ngạc.

Sau đó thì thở phào, có cách là tốt rồi.

Trình Đông Húc lắc đầu cười khẽ, cậu bé nhà mình tối còn lén lên ban công hút thuốc, giấu hộp thuốc trong tủ giày, tưởng mình không biết sao.

Cứ lo lắng thế này, bao giờ mới béo lên được.

Khương Phục bị câu hỏi của ông lão làm choáng váng.

Sau đó, nhìn thấy sếp mình lại cười, cười xong còn rất trịnh trọng trả lời ông lão: "Vậy... xin ông giúp cháu."

Trình Đông Húc không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Nhưng những thông tin từ ông cụ thì không cần nghi ngờ về tính xác thực.

Còn về sự phản đối của Khương Phục, không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.

Khương Phục biết không thể thay đổi quyết định của sếp, chỉ có thể giận dỗi với ông lão.

Mỗi người đều có quyền tự quyết định, nhất là với sinh mạng của mình.

Ông lão nói có thể đổi mạng họ Hồ, dù kinh ngạc trước sự lựa chọn nhanh chóng và dứt khoát của Trình Đông Húc, nhưng không nói thêm gì.

Ông Hồ yêu cầu Trình Đông Húc để lại một bát máu của mình.

Còn những việc khác thì không cần anh lo lắng.

Ông Hồ đứng lên vươn vai: "Trời không còn sớm nữa, trong bếp có dao, làm ngay bây giờ đi."

Trình Đông Húc đưa tay ra, anh biết Khương Phục luôn mang theo dao găm bên mình.

Nhưng suy nghĩ một lúc, anh nói với ông Hồ: "Ông ơi, có thể đợi một chút không."

"Hối hận rồi?" Ông Hồ hồi.

"Không." Trình Đông Húc lắc đầu cười: "Dao thì rõ ràng quá, dùng dụng cụ truyền dịch được không?"

Ông Hồ lần này không nói gì, chỉ phất tay.

Ông quay lưng vào nhà, dù đôi mắt vẫn tinh anh nhưng bóng lưng lại mệt mỏi rã rời, như thể linh hồn không đủ sức chống đỡ cơ thể cũ kỹ.

"Ông chủ, chắc chắn còn có cách khác!" Khương Phục nghiến răng: "Điều này quá huyền bí, có khi là lừa đảo!"

“Cậu theo tôi đã mười lăm năm rồi?" Trình Đông Húc vỗ vai Khương Phục: "Tôi đã quyết thì không thay đổi, cậu biết điều đó, chuyện này quan trọng như khi tôi tiếp quản Cẩm Giang, cậu biết phải làm gì, Tiểu Phục."
 
Back
Top Bottom