Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 220


Tiệc của nhà họ Cố bắt đầu từ hai giờ rưỡi chiều, kết thúc vào khoảng năm giờ.

Không có ai trong chi thứ của nhà họ Cố có thể ngăn cản được Cố Hằng Viễn khi ông ta phát điên.

Cũng không có ai trong nhà họ Cố có thân phận và địa vị cao để yêu cầu khách mời ra về.

Dù sao thì, sau hôm nay, nhà họ Cố cả trong lẫn ngoài đều như một tấm vải rách.

Điều duy nhất may mắn là, nhà họ Cố, một hào môn nổi tiếng ở Kinh Thị, tổ chức tiệc không có báo chí nào đến để đưa tin.

Không phải là không xứng đáng, mà là chuyện của hào môn không giống như giới giải trí, không thích hợp để quảng bá rầm rộ trước công chúng.

Nếu khiến chính quyền không hài lòng, sẽ càng không đáng.

Giống như tiệc đại thọ của lão gia nhà họ Kỷ hồi đó, phóng viên thậm chí không thể lên được lưng chừng núi.

Khách mời đều đói meo nhưng lại hài lòng rời đi.

Tống Cần đứng cuối cùng ở cửa, chụp một bức ảnh đặc tả cảnh tượng lộn xộn của hội trường, chuẩn bị gửi cho bà chủ tương lai của mình, Cố Tinh.

Nghĩ đến tính cách cứng rắn của ông chủ mình, Tống Cần gửi thêm một tín nhân bảo cảo và xin cầu cứu.

Nội dung như sau: "Cố thiếu, khi ông chủ cứu cậu, hình như chân bị va đập, nếu tiện thì mong cậu để ý chăm sóc một chút, gần gũi còn hơn xa lạ, cười.jpg."

Khi Cố Tinh nhận được tin nhắn, cậu vẫn đang ở biệt thự Hãn Hải Quốc Tế.

Cậu ngồi trên ghế sofa xem TV, Trình Đông Húc đang nấu cháo trong bếp.

Đã gần một giờ kể từ khi cậu bước vào nhà.

Từ lúc thấy đôi dép cũ kỹ ở cửa, Cố Tinh đã có một dự cảm.

Quả nhiên, ngôi nhà này vẫn giống như khi cậu chưa từng rời đi.

Một số đồ vật cũ vẫn còn ở đó, chẳng hạn như chiếc chăn mỏng gấp gọn trên ghế sofa, là thứ cậu thích đắp lên chân khi xem phim.

Cố Tinh cầm chăn lên ngửi, có mùi nước giặt.

Biết ngay là những thứ này được làm sạch định kỳ nhưng không bao giờ dì chuyển, thời gian như dừng lại ở thời điểm hai tháng trước khi cậu rời đi.

Mặc dù khi sống ở đây, cậu là người được bao dưỡng.

Nhưng Cố Tinh đứng ở đây, cảm thấy sự quen thuộc và thoải mái mà có lẽ sẽ không bao giờ có nữa.

Cậu chưa bao giờ coi việc được bao dưỡng là chuyện gì to tát.

Và bây giờ, Trình Đông Húc rõ ràng cũng hiểu điều đó.

Vì vậy, ngôi nhà này lại là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất của hai người, cũng là nơi ấm áp và dễ chịu nhất.

Hai người thường tự trang bị cho mình ở bên ngoài, nhưng ở đây dường như cả linh hồn cũng được thư giãn.

Im lặng một lúc, Cố tổng cảm thấy không thể ở lại nữa.

Cậu định nói với Trình bá tổng rằng anh có thể đi tắm thay quần áo, còn mình sẽ về trước.

Nhưng từ phía sau vang lên giọng nói của người đàn ông: "Lên lầu tắm đi, quần áo vẫn còn đó."

Cố tổng quay lại: "...?!"

Người đàn ông cúi đầu cười, có vài phần lười biếng phong lưu: "Tinh Tinh, anh không dám làm gì nếu em không đồng ý, cổ áo... em nên thay đổi một chút."

Cố tổng không biết cổ áo ngoài của mình cũng ướt, nhưng bây giờ thì biết rồi.

Nhưng dù sao đây cũng không phải nhà của cậu.

Nói thật ra thì chuyện có nặng có nhẹ.

Cố tổng đứng yên không động đậy: "Quần áo của anh ướt hết rồi, anh đi trước đi."

Trình Đông Húc bỏ áo khoác ở cửa, chậm rãi cởi nút áo vest, lông mày hơi nhướng lên: "Anh sẽ đi sang phòng khách bên cạnh, nếu em nhìn anh c** đ* ở đây..."

Cảm thấy mình lại bị trêu chọc, Cố tổng lập tức lên lầu.

Cẩn thận hơn, cậu còn khóa trái cửa phòng ngủ.

Cậu không biết rằng sau khi khóa cửa, người đàn ông dưới lầu tựa vào ghế sofa xoa xoa chỗ dưới đầu gối, không kìm được mà kêu lên một tiếng.

Sau đó, người đàn ông nhíu mày đi lên lầu.

Khi c** q**n, mắt cá chân và gót chân của anh, chỗ tất màu tối có vài vết ướt.

Đó là máu do bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào.

Cố Tinh vào phòng ngủ.

Cảnh tượng trong phòng không khác nhiều so với dưới lầu, đều như bị niêm phong trong thời gian.

Mở tủ quần áo trong phòng, cậu đứng yên một lúc.

Nếu những gì thấy dưới lầu là sự ngạc nhiên, thì những gì thấy trong tủ quần áo lúc này chính là sự kinh ngạc.

Tủ quần áo có rất nhiều trang phục cậu từng mặc, phụ kiện cậu từng dùng.

Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng theo từng loại.

Nhưng trong một tủ quần áo khác, là những bộ đồ mới ra mắt trong hai tháng qua của các thương hiệu lớn, tất cả đều vừa vặn với kích cỡ của Cố Tinh.

Nói cách khác, Trình Đông Húc chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ không trở lại.

Cố Tinh luôn nghĩ rằng Chu Duẫn Chi là người kiên trì nhất.

Nhưng sự không chịu lùi bước và kiên nhẫn của Trình Đông Húc lại khiến người ta kinh ngạc hơn.

Cậu vẫn chọn bộ quần áo đã mặc qua, một bộ đồ thường ngày.

Chỉ là không có đồ mùa đông, đành phải chọn một chiếc áo khoác còn khá dày.

Lần tắm này mất nhiều thời gian hơn.

Đợi đến khi cậu hết kinh ngạc bởi tủ quần áo mới, Cố Tinh mới xuống lầu.

Xuống lầu rồi, trong phòng khách không có ai.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 221


Cậu vừa bước xuống mới phát hiện, Trình Đông Húc đang mặc bộ đồ dài mềm mại, tóc vẫn còn hơi ướt, bận rộn trong bếp.

Cố tổng đứng ở cửa bếp nhìn, có chút không hiểu anh đang làm gì.

Nhưng có một điều là anh che đậy rất kỹ, ngại ngùng không dám nói.

Ban đầu cậu nghĩ với dáng vẻ của Trình Đông Húc trên xe, sau khi tắm xong sẽ mặc áo choàng tắm xuống.

Không ngờ lại mặc kín đáo như vậy.

Không quen việc bếp núc, động tác của Trình Đông Húc khá chậm.

Nhìn thấy chàng trai với mái tóc ướt nhẹp đứng đó, lòng anh bỗng mềm nhũn như nước: "Sắp đến giờ ăn rồi, anh nấu ít cháo, em ra phòng khách nghỉ ngơi đi."

Cố tổng thầm nghĩ, có thể đặt đồ ăn ngoài.

Nhanh chóng và tiện lợi, hơn nữa còn có đủ các loại món ăn.

Nhưng không hiểu sao, cậu lại không nói.

Có lẽ vì động tác vụng về nhưng điềm tĩnh của Trình Đông Húc, lại có vẻ đẹp mắt hơn bình thường.

Từ "đẹp mắt" có vẻ quá phiến diện.

Dù sao thì cậu cũng cảm thấy tìm mình bỗng dưng nhói lên, một cảm giác không nói nên lời, giống như có một cái bong bóng nổi lên, cảm giác khác lạ kéo dài không dứt.

Cố tổng không dám nhìn lâu, lững thững đi về phía ghế sofa.

Nhà quá yên tĩnh, hoặc có thể là tiếng động từ nhà bếp làm gián đoạn suy nghĩ của cậu, cậu liền bật TV.

TV phát gì, cậu cũng không chú ý lắm.

Cố tổng vừa rồi nhận ra một vẻ đẹp khác của Trình Đông Húc, ôm chiếc chăn, hoài nghi về nhân sinh: chẳng lẽ cậu thích loại đàn ông nội trợ gia đình?

Ngay sau đó, tin nhắn của Tống Cần gửi đến.

Hai phút sau, Cố tổng lại đứng ở cửa bếp, im lặng không tiếng động.

Nhưng cái mà cậu cho là không tiếng động, đối với Trình Đông Húc chẳng là gì.

Mặc dù sau khi rời khỏi quân ngũ, các kỹ năng không thể duy trì đỉnh cao, nhưng sự nhạy bén và trực giác đã được phát triển, không dễ mất đi.

Trình Đông Húc đặt gạo đã vo vào nồi, lau tay, quay đầu lại.

Vì độ cao của bàn bếp, eo anh uốn thành một đường cong như căng cung, có một loại sức mạnh ẩn bên trong gợi cảm.

Anh cười: "Sắp xong rồi."

Thực ra "sắp" này ít nhất cũng phải nửa giờ.

Nhưng với Trình Đông Húc, khi cậu bé ở bên cạnh, thời gian trôi qua nhanh chóng, anh chỉ mong có thể ở bên cậu suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày.

Cố tổng vừa rồi không dám nhìn lâu, bây giờ mới nhận ra có điều không đúng.

Ai lại đi tắm mà mang tất gọn gàng như vậy?

Trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái, còn có chút giận dữ vô lý.

Cậu kéo anh về phía phòng khách.

Nói là kéo, nhưng thực ra giống như dắt đi.

Dù chỉ là vài bước, nhưng với người cao gần một mét chín như Trình Đông Húc, nếu anh không muốn, hai Cố Tinh cũng không kéo nổi.

Cố Tinh cảm thấy như mình đang dắt một con thú lớn, đối phương còn muốn đi nhanh hơn cả cậu.

Trình Đông Húc không biết chàng trai định làm gì, nhưng cổ tay bị đối phương nắm chặt nóng như lửa.

Sau đó, anh nhìn thấy chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng, dùng điều khiển từ xa kéo rèm cửa phòng khách lại.

Rồi anh nghe thấy chàng trai nói một cách không thể chối cãi: "c** q**n áo!"

Trình Đông Húc: "... Có thể đợi ăn xong rồi..."

Anh không sao cả, thậm chí tim còn đập thình thịch, nhưng chỉ sợ cậu bé không chịu nổi.

Người có dạ dày không tốt, ăn uống phải có quy luật.

Cố tổng: "...!"

Cậu nhắm mắt: "Ngay tại đây, ngay bây giờ, cả tất cũng phải cởi!"

Trình Đông Húc chậm rãi nhận ra điều không đúng.

Anh đứng yên: "Ăn cơm trước đã."

Chàng trai ném chiếc điều khiển trong tay lên bàn, "cạch" một tiếng.

Đôi mắt lạnh lùng: "Vậy anh tự ăn đi, tôi về trước!"

Cậu bé thật sự đã biết.

Và còn tức giận.

Lúc này mà giận dỗi gì, Trình Đồng Húc mơ hồ nhận ra, nhưng lại cười.

"Cởi! Em nói gì thì làm nấy!" Cố tổng nghe thấy giọng nói mang theo tiếng cười của đối phương, có chút ngoan ngoãn.

Không chút do dự, anh kéo áo lên, để lộ một nửa thân thể săn chắc và gợi cảm.

Cơ bắp mượt mà theo động tác căng lên rồi thả lỏng, gợi cảm không giới hạn.

Lúc này Cố tổng không còn tâm trí để thưởng thức vẻ đẹp.

Cậu vòng ra sau lưng anh nhìn một cái, lưng rắn chắc và rộng rãi sạch sẽ: "Quần, tất."

Đến lúc này rồi, không muốn giấu cũng không giấu được.

Trình Đông Húc cũng không do dự, c** q**n, để lộ một vết bầm to bằng nửa nằm tay trên xương chày chân phải.

Động tác cởi tất có phần chậm lại một chút.

Hai mắt cá chân và gót chân của cả hai bàn chân dán đầy bốn, năm miếng băng cá nhân.

Người bị thương đầy mình, chỉ còn lại một chiếc q**n l*t, khi nhìn lại thì không giống như đang đau, mà có chút sợ hãi như muốn hỏi bằng ánh mắt: Được chưa?

Cố tổng cảm thấy trong đầu như có một sợi dây căng thẳng bị giật mạnh một cái.

Cậu đỡ người ngồi lên ghế sofa, không nói gì, đi tìm hộp thuốc theo trí nhớ.

Hộp thuốc vốn nên gọn gàng nhưng lại lộn xộn như vừa bị lục tung.

Cậu tìm trong hộp thuốc những thứ cần dùng, sau đó điều chỉnh vị trí hai chân của Trình Đông Húc, chuẩn bị khử trùng và băng bó.

Gương mặt nặng nề, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Gương mặt nặng nề, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Cậu vừa giận vừa lo lắng.

Giận vì mình lại để cho Trình Đông Húc chịu đựng đến tận bây giờ mà không hề hay biết, lo lắng có thể còn mảnh thủy tinh vụn nào vẫn ở trong thịt.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 222


Trình Đông Húc né tránh tay cậu đang định chạm vào chân mình.

Làm sao có thể để cậu làm việc này.

Bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ cậu, ngăn cản cậu tiến lại gần, trấn an: "Không sao, hồi ở quân đội anh cũng..."

"Lúc đó có tôi không?" Chàng trai nhìn chằm chằm, ngắt lời: "Tôi không thể chịu đựng được điều này, nếu anh còn cử động... Chúng ta sẽ không bao giờ có tương lai!"

Cố tổng nói: "Nếu anh còn cử động, chúng ta sẽ không bao giờ có tương lai!"

Câu nói này thực ra không suy nghĩ nhiều, tâm trí cậu vẫn đang đặt vào vết thương trên chân Trình Đông Húc.

Nhưng khi nói ra, cậu lại cảm thấy những điều gì đó đã kìm nén bấy lâu, đột nhiên được giải tỏa.

Cậu cũng không có ý định rút lại.

Trình Đông Húc như bị điểm huyệt, không dám động đậy.

Sợ rằng nếu người kia không vui, sẽ thu lại lời nói.

Trong đời anh chưa bao giờ thấy mình bị bó buộc như vậy, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.

Cậu bảo nhấc chân thì nhấc chân, bảo chuyển hướng thì chuyển hướng.

Nhìn thấy chàng trai nhíu mày, anh bạo dạn dùng ngón tay cái xoa xoa giữa lông mày cậu.

Cố tổng không né tránh, vẫn tiếp tục việc cần làm.

Cậu bắt đầu xử lý vết thương trên chân Trình Đông Húc.

Vết thương không lớn, nhưng vì tắm rửa mạnh bạo nên viền quanh vết thương trắng bệch, cử động lại rỉ máu, rõ ràng là vết thương khá sâu.

Xử lý xong hai bàn chân, Cố tổng cũng đổ mồ hôi đầy người.

Cuối cùng là nhìn vào vết bầm tím trên bắp chân.

Không có máu chảy cũng không có bọng nước, nhưng trông rất đáng sợ.

Cố tổng biết da trước bắp chân mỏng, gần như không có cơ bắp, nếu va chạm mạnh sẽ trực tiếp tổn thương xương.

Nhưng khi hỏi Trình Đông Húc, anh chỉ nói không đau lắm.

Anh còn hoạt động chân một cách thoải mái.

Thực tế, những vết thương trên chân Trình Đông Húc cộng lại, cũng không đau bằng vết bầm ở đầu gối. Đặc biệt khi di chuyển, khớp gối vừa di chuyển là đau.

Lúc anh lên lầu, sợ chàng trai phát hiện ra, đi bộ không biểu hiện chút khác thường nào.

Thực ra mồ hôi đã thấm ra trán.

Trình Đông Húc nghĩ, đau chân có thể chịu được, một người đàn ông to lớn sao lại có thể nhõng nhẽo như vậy.

Nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của cậu, lại rất không nỡ.

Anh chỉ đạo cậu chườm đá một lúc.

Sau đó nói không sao rồi.

Trình Đông Húc cố tình giả vờ không sao, Cố tổng thật sự không phát hiện ra.

Cậu đứng dậy dọn dẹp hộp thuốc, đặt lại vào tủ gần cửa sổ, không quay đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt người đàn ông trên ghế sofa luôn dõi theo mình.

"Có gì đáng nhìn vậy?" Cố tổng đi lại, vừa hỏi.

"Chỗ nào cũng đẹp." Trình Đông Húc vẫn tr*n tr**ng, không sợ bị nhìn, mặt dày nói.

Vì câu nói trước đó của chàng trai, anh thêm can đảm không ít.

Ánh mắt cũng đặc biệt không kiêng dè.

Cố tổng đứng trước mặt Trình Đông Húc, cẩn thận nhìn anh.

Cũng thật lạ, người này làm sao lại có tất cả những điểm mà cậu thích.

Cả tính cách lẫn phẩm chất đều vậy.

Cứ nhìn như thế, tim cậu như ngâm trong nước ấm, mềm mại.

Người đàn ông cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Đôi mắt phượng đen thăm thẳm không chớp, yết hầu với đường nét sắc sảo nhấp nhô, tiếp xuống dưới...

Rồi sau đó, Cố tổng ngồi vắt ngang lên đùi anh.

Một tay chống lên sofa, một tay giữ vai người đang bị mình đè lên.

Đối với Trình Đông Húc, điều này quá k*ch th*ch.

Máu toàn thân như dồn hết vào hai chỗ, một là đầu, còn một là chỗ đang bị đè nhưng vẫn ngẩng cao đầy tự hào.

Cố tổng cảm nhận được bàn tay nóng bỏng siết chặt eo mình.

Còn ở dưới mông, thành thật mà nói, rất khó chịu.

Không cần nhìn cũng biết, chỗ đó đang đáng sợ và ngạo mạn đến mức nào.

Trình Đông Húc thở không đều, khẽ hổn hển: "Tinh Tinh?"

Không nói gì, nhưng dường như đã nói hết mọi thứ.

Trong bếp, nồi cháo sôi ùng ục, nóng hổi và náo nhiệt.

Không khí trong phòng khách cũng không khác gì.

Cố tổng thật ra không có ý định làm gì khác.

Chỉ là cảm thấy thích quá, rồi muốn sờ hai cái cho đã.

Không ngờ Trình Đông Húc lại phản ứng dữ dội như vậy.

Dù cách một lớp quần, cậu cũng cảm thấy không thể chịu nổi.

Mặc dù cũng muốn, nhưng... có chút sợ hãi.

Nghe nói người nhịn lâu rồi...

Trình Đông Húc trước đây đã rất hung dữ.

Bây giờ như thế này, Cố tổng cảm thấy mạng sống của mình còn có thể giữ thêm hai ngày.

Tình hình bây giờ, chỉ thiếu một lần phá vỡ màn cửa sổ.

Những thói quen kiêu ngạo của Cố tổng khi được nuông chiều lại trở về, cậu liếc nhìn bàn tay đang nắm eo mình: "Không phải anh nói tôi không đồng ý thì anh không động sao?"

Câu nói này Trình Đông Húc đã nói.

Khoảng một giờ trước, để cậu bé yên tâm lên lầu tắm.

Khó khăn lắm mới khiến cậu bé bình tĩnh lại, bây giờ làm sao dám nói không.

Mặc dù cực kỳ không nỡ và rất khó khăn, nhưng Trình Đông Húc vẫn giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, gần như nhường nhịn: "Em làm, anh không động."

Cố tổng hài lòng.

Ánh mắt lướt qua gương mặt cương nghị hoàn hảo của anh, cúi đầu, l**m l**m môi của người đàn ông.

Như đang nếm thử một món ngon, đơn giản là nếm thử.

Nhưng người đàn ông Trình Đông Húc, vẫn giơ tay lên, lưng uốn cong dán chặt vào người cậu.

Cố tổng đẩy người ra, đôi mắt như pha lê nửa khép, đẹp đẽ và kiêu ngạo: "Hử?"

Trình Đông Húc vẫn giơ tay lên, từ từ thở ra một hơi, thả lỏng lưng tựa lại vào ghế.

Đàn ông cả, cũng không làm trò mè nheo đó.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 223


Cố tổng tự mình buông tay, thực ra muốn lập tức đồng ý, sảng khoái muốn làm gì thì làm.

Nhưng mấy ngày tới cậu phải đi tỉnh khác một tuần.

Có một quảng cáo lớn cần quay, phải gặp gỡ nhiều người, đảm bảo đầy đủ năng lượng là điều cần thiết.

Trong lòng nghĩ rằng đợi khi trở về rồi nói, dù là gì đi nữa.

Nhưng trước khi đó, thu chút lãi cũng được, để Trình Đông Húc trên xe trêu cậu như thế!

Trình Đông Húc bị trêu đùa, có cảm giác đau mà vui sướng.

Cổ ngửa lên, ánh mắt khóa chặt vào chàng trai trên người mình, chân cử động khó chịu, cười khẽ hổn hển: "Muốn làm gì, nuốt anh sao?"

"Kiểm hàng!" Cố tổng liếc nhìn anh, cắn vào cằm anh một cái.

"Vinh hạnh của anh." Người đàn ông hạ giọng, eo gầy bất ngờ nhổm lên một cái.

Cố tổng không đề phòng anh như vậy.

Bị lắc mạnh một cái, cậu ngả về phía trước, một tay đặt lên ngực đối phương.

Hai người gần nhau trong nháy mắt, hơi thở quấn quýt.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố tổng nắm lấy khuôn mặt đẹp trai của người trước mặt, ra lệnh một cách độc đoán "Mở miệng!", rồi cúi đầu xuống.

Những gì xảy ra sau đó trở nên hỗn loạn.

Trong vòng một phút, Cố tổng đã bị đảo lộn tình thế, trong ba phút đã trở thành con cá muối cần khí oxy.

Cậu dựa vào vai người ta, tránh né chút không khí cuối cùng bị vắt kiệt.

Thở hổn hển, dùng chút sức cuối cùng kéo tay kẻ đang làm loạn ra khỏi áo mình.

Người đàn ông để cậu hành động, cuối cùng vẫn ôm chặt cậu vào lòng một lúc.

Trong lúc đó, anh thì thầm vào tai chàng trai với đôi mắt ướt át đến mức khiến người ta muốn bắt nạt: "Em không thể."

Cố tổng đẩy anh ra: "Không được."

Trên trán người đàn ông nổi gân xanh, chỗ đó căng đau như sắp nổ tung: "Mạng của anh bị em chơi đùa rồi."

Qua lớp quần, anh ép mạnh vào eo người kia hai cái.

Sau đó, vững vàng nhưng nhanh chóng ôm người đặt sang một bên, cong eo nhảy lò cò vào nhà vệ sinh.

Cố tổng: "…"

Cậu cúi đầu nhìn "người anh em" của mình đã tỉnh lại, ngồi thiền trong một lúc.

Sau khi hồi phục, cậu vùi mặt vào lưng ghế sofa cười khúc khích một lúc lâu.

Không dám vào phòng vệ sinh làm "cải non dâng miệng", cậu đi vào bếp xem nồi cháo.

Trình Đông Húc ra khỏi phòng sau nửa giờ.

Vì vết thương ở chân mới băng bó chưa lâu, anh không dám tắm, chỉ lau người đơn giản.

Cố tổng tuy không giỏi kỹ năng sống, nhưng những việc đơn giản cũng biết làm.

Trên bàn bày hai bát cháo, cùng với một đĩa dưa leo trộn.

Trình Đông Húc bước ra, nhìn thấy chàng trai với đôi mắt hạnh nhân to tròn, đuôi mắt hơi cụp xuống, nụ cười nhàn nhạt mà trong sáng.

Không còn chút nào dáng vẻ của một yêu tinh vừa rồi đốt lửa khắp người anh.

Trong lòng anh bất đắc dĩ nhưng lại yêu thương đến không thể chịu nổi, tựa như ngọt ngào đến tận xương tủy.

Anh nghe theo chỉ thị của chàng trai ngồi đối diện, nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu: "Có thể xin ăn món khác không?"

Cố tổng biết Trình Đông Húc hỏi như vậy, không chỉ đơn thuần là hỏi về đồ ăn.

Không cần làm bộ từ chối, cậu kéo tay anh lại gần, hôn một cái, nụ cười rạng rỡ: "Ra ngoài một tuần, về rồi sẽ cho anh câu trả lời."

Hôn chủ động như vậy, còn gì mà không hiểu nữa.

Trình Đông Húc gật đầu, khóe môi không ngừng nhếch lên: "Anh đợi em."

Sau bữa tối, Cố Tinh trở về nhà.

Cậu không dám ở lại đây.

Sợ Trình Đông Húc không kiềm chế được, cũng sợ chính mình không kiềm chế được.

Nếu lưng cậu không còn chịu nổi, hoàn thành công việc hoặc lỡ hẹn không phải là phong cách của Cố tổng.

Trình Đông Húc thực ra muốn cùng cậu về lại Tụ Tinh Danh Uyển.

Cố tổng không đồng ý.

Ở đây gần tòa nhà Cẩm Giang hơn.

Với cái chân của Trình Đông Húc, vẫn nên nghỉ ngơi gần đây.

Ở ngoài luôn cứng rắn quyết đoán, Trình thiếu giờ đây phát huy hết tinh hoa của sự ngoan ngoãn.

Bảo bối nói gì là làm nấy.

Trình Đông Húc gọi Khương Phục đến đưa Cố Tinh về.

Anh còn bảo cậu mặc áo khoác dày của mình để khỏi lạnh.

Trong lúc chờ Khương Phục đến.

Trình Đông Húc đè cậu vào cửa hôn, suýt nữa thì chệch mục tiêu.

Khương Phục không hiểu hành động của ông chủ mình.

Đứng ở cửa cứ như tượng phu thê, sao không giữ người lại?

Nhưng anh ta không dám coi thường vị Cố thiếu này chút nào.

Đừng nhìn người như viên pha lê, đối với nhà họ Cố lại kiên quyết và tàn nhẫn đến mức làm người ta lạnh sống lưng.

Giờ đây không còn là vấn đề ai xứng đáng với ông chủ nữa.

Hai người này đúng là kỳ phùng địch thủ, xứng đôi!

Cố tổng về đến Tụ Tinh Danh Uyển, đã hơn tám giờ.

Tuy tay cậu đã gần lành, nhưng Khương Phục kiên quyết đưa cậu lên lầu.

Thang máy mở ra.

Cố tổng thấy ngay một đôi chân dài ngồi xếp bằng ở cửa, là Chu Duẫn Chi.

Khi đối phương thấy cậu, có vẻ như cười mà không phải cười, ngốc nghếch.

Giống như một con chó lớn bị lạc.

Khương Phục thấy Chu Duẫn Chi, sững sờ một chút, kính cẩn nói: "Chu thiếu"

Dù vị này ngồi trên đất trông khá nhếch nhác, nhưng ánh mắt nhìn qua khiến người ta sợ hãi.

Chu Duẫn Chi đương nhiên nhận ra Khương Phục, liếc mắt một cái nhưng không thèm quan tâm.

Ánh mắt lại quay về phía Cố Tinh, ánh mắt lạnh lùng chợt mềm lại, giọng nói đầy uỷ khuất: "Cố Tiểu Tinh!"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 224


Thực ra trong lòng còn một câu: Anh tưởng em không về nữa.

Chuyện xảy ra chiều nay tại nhà họ Cố, Chu Duẫn Chi đều đã biết hết.

Bao gồm cả việc anh Húc đưa cậu đi.

Ngô Dũng gọi điện từ sân bay, vừa khóc vừa mếu, nói muốn tự đi sa mạc chịu phạt.

Chu Duẫn Chi không còn sức để giận anh ta nữa.

Cũng không dám gọi điện cho Cố Tinh.

Hối hận và cảm giác tội lỗi chồng chất, đợi đến bây giờ.

Cố tổng đi đến trước mặt Chu Duẫn Chi, đưa tay ra: "Đứng lên trước đi, đất lạnh."

Nhưng cậu cũng không hỏi tại sao không vào trong, trước đó cậu đã nói với dì Phùng về chuyện này, có lẽ dì Phùng không cho Chu Duẫn Chi vào.

Khương Phục cảm thấy có chuyện không hay.

Nhưng anh ta không dám cũng không đủ sức để đấu tay đôi với Chu thiếu.

Chỉ nói mình về trước.

Xuống dưới lầu, anh ta lập tức gọi điện cho ông chủ.

Trình Đông Húc im lặng một lúc: "Không cần quan tâm, cậu nghỉ đi."

Khương Phục gãi đầu: "Nhưng ông chủ... Chu thiểu không phải đối với Cố thiếu... Tôi chưa từng thấy anh ta chịu nhún nhường ai, nếu..."

Nếu như trước đây, Trình Đông Húc chắc chắn sẽ lo lắng.

Nhưng sau hành động của chàng trai trước đó, anh đã yên tâm.

Cậu bé đã chọn anh, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Không có gì phải lo lắng.

Còn về Duẫn Chi...

Anh ta và Cố Tinh bây giờ là bạn, sau này có lẽ cũng sẽ như vậy.

Trình Đông Húc sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Cũng không có gì phải can thiệp.

Anh tin tưởng Cố Tinh, cũng tin tưởng Chu Duẫn Chi.

Anh em đã sống với nhau hơn hai mươi năm, sẽ không làm gì không đúng sau khi biết mình và Cố Tinh ở bên nhau.

Tụ Tinh Danh Uyển.

Cố tổng mở cửa, dẫn Chu Duẫn Chi vào.

Có vài điều cậu muốn nói rõ trước khi đi, để gã b**n th** này không lãng phí thời gian với mình nữa.

Lâm Đình đang ở phòng khách thu dọn hành lý cho cậu.

Dì Phùng sớm nhận được tin Cố Tinh không về ăn tối, chỉ nấu một ít súp dưỡng dạ dày.

Chu Duẫn Chi rất không muốn theo Cố Tinh lên thư phòng.

Đặc biệt là khi cậu bé đang mặc một chiếc áo rõ ràng lớn hơn rất nhiều, vẻ mặt trang nghiêm khiến anh ta không muốn đối mặt.

Cố tổng bước đến cầu thang, quay đầu lại thấy Chu Duẫn Chi không theo.

Đối phương nhanh chóng đi vào bếp: "Thơm quá, Cố Tiểu Tinh, anh có thể ăn ké ở nhà em không?"

Ăn ké tất nhiên không sao, Cố tổng nghĩ.

Nhưng chàng trai với đôi mắt sáng ngời, nói những lời lẽ có phần bướng bình, lại mang theo nét u buồn, khiến cậu ngẩn ngơ.

.

Chu Duẫn Chi không thật sự muốn ăn.

Cố tổng biết, nhưng không vạch trần.

Dì Phùng nấu canh sườn, bảo có thể làm mì sườn.

Thuận tay xào thêm hai món ăn nhỏ.

Lâm Đình trước khi đến đã ăn tối, nhanh chóng hoàn thành việc thu dọn hành lý.

Nói rằng nhận được điện thoại từ Kỷ Sơ Nhiên đến đón, liền nhanh chóng rời đi.

Cố tổng cũng để dì Phùng về trước.

Về phần bát đũa, cậu sẽ dọn vào máy rửa chén.

Bữa ăn diễn ra trong sự yên tĩnh đặc biệt.

Chu Duẫn Chi ăn mì, Cố tổng ngồi đối diện uống canh.

Chu Duẫn Chi nhìn thấy dấu vết đỏ sau gáy của cậu bé khi cúi đầu.

Trong thoáng chốc, linh hồn như bị điện giật, đau nhói.

Nhưng không biểu hiện gì khác lạ, chỉ máy móc ăn mì liên tục.

Bỗng nhiên, cậu bé ngồi đối diện gọi anh ta.

Chu Duẫn Chi không biết mình đã ăn ba bát mì.

Chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc, trầm tĩnh và điềm đạm: "Đủ rồi, Duẫn Chi."

Chu Duẫn Chi đặt bát đũa xuống, nhìn chằm chằm cậu bé: "Em định đuổi anh đi sao?"

Anh ta không nhớ mình đã đợi ở cửa từ khi nào, nhưng chắc là trước giờ ăn tối.

Nhưng cảm giác đói không chỉ là đói ăn.

Chu Duẫn Chi cảm thấy mình như một cái vỏ trống rỗng, thứ anh ta muốn chưa bao giờ có được.

Bây giờ ngay cả hy vọng duy nhất cũng bị phá vỡ.

Cố tổng im lặng.

Cậu nghĩ mình không cần nói gì, Chu Duẫn Chi quá nhạy bén.

Trong mắt Chu Duẫn Chi, sự im lặng của cậu bé chính là sự đồng ý.

Anh ta nắm chặt chiếc thìa trong bát, lông mi đen dày cụp xuống rồi lại nhướng lên, giọng nói mơ màng: "Nếu anh gặp em sớm hơn, nếu anh không từng làm nhục em, anh chỉ chậm một bước, đúng không?"

Cố Tinh lặng lẽ: "Duẫn Chi, giữa người với người có nhiều loại duyên phận, tôi không hối hận khi biết anh, nhưng chúng ta hợp làm bạn hơn."

Cậu không muốn nói dối gì về những điều "nếu như" trước đây.

Con người không thể chìm đắm trong những hồi ức "nếu như" hay "trước đây", nếu không thì chẳng phải là phụ lòng tương lai sao.

Chu Duẫn Chi xoa mặt, cười một tiếng: "Thật là ngốc! Không biết nói dối sao? Làm anh không thể buông em ra, muốn gì cũng đem dâng tận tay..."

Nói đến đây, anh ta cũng không nói nổi nữa.

Người mà anh ta để mắt tới, rõ ràng nhìn non nớt như có thể bóp ra nước, nhưng trong xương lại cứng rắn hơn ai hết.

Hơn nữa, đây là làm nhục người ta.

Chu Duẫn Chi khi ra về, đứng ở cửa không chịu đi.

Đôi mắt như lá liễu ảm đạm nhưng vẫn chứa đầy hy vọng: "Cố Tiểu Tinh, mai anh dọn đi, không làm phiền em nữa, cho anh hôn một cái nhá?"

Cố Tinh lùi lại một bước, cảnh giác mà bất đắc dĩ: "Về đi."

Cậu thấy Chu Duẫn Chi tội nghiệp là một chuyện, nhưng có khoảng cách cần giữ vẫn phải giữ.

Đã quyết định ở bên Trình Đông Húc thì phải có trách nhiệm.

Dù dính dáng với ai, cũng không công bằng với người kia.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 225


Ngay lập tức, Chu Duẫn Chi bước lên một bước.

Anh ta đột ngột ôm chặt lấy chàng trai.

Anh biết cậu bé này rất giỏi võ, gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để giữ chặt cậu trong lòng.

Vội vã và áy náy trấn an: "Anh không động đến em! Cố Tiểu Tinh, chỉ ôm một cái thôi, coi như là lời từ biệt, coi như anh đã để cả mạng sống trong tay em, ngoan nào, được không?"

Cố Tinh không kịp phản ứng, sau đó thì giận dữ.

Cậu lạnh giọng: "Chu Duẫn Chi, buông ra!"

Ngay lập tức, cậu cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh rơi xuống cổ.

Cố Tinh do dự mở miệng: "Anh..."

Vài giây sau, Chu Duẫn Chi buông cậu ra.

Đôi lông mày đen nhánh hơi nhướng lên: "Ôm một cái mới biết, Cố Tiểu Tinh em thật thơm và thật mềm, anh còn ch** n**c miếng nữa, tiếc là không thể dụ em vào giường của anh, đi đây!"

Nói những lời có vẻ không để tâm nhất, Chu Duẫn Chi chủ động đóng cửa.

Ngay cả tư cách theo đuổi cũng không còn.

Anh quay lưng về phía cửa, cúi đầu kéo môi, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.

Trong lòng thầm nghĩ: Anh Húc, xin lỗi nhé, chỉ lần này thôi.

Chu Duẫn Chi biết quá rõ, anh coi cậu bé như ngọc trong mắt, chắc chắn anh Húc cũng không kém.

Ôm lần cuối, xem như khoảng cách gần nhất trong đời với Cố Tinh.

Chu Duẫn Chi xuống lầu, phát hiện ở cửa nhà có một người đang lén lút quay lưng về phía anh.

Anh ta đá một cái: "Không chạy nữa à?"

Ngô Dũng xoa mông: "Đại ca, tất cả là lỗi của tôi! Tôi đến xin lỗi, anh đánh chết tôi cũng được, đừng đuổi tôi đi, được không?"

Chu Duẫn Chi: "Đánh chết?"

Ngô Dũng rụt cổ, thử thăm dò: "Nếu không, đánh nửa chết? Dù sao cũng phải giữ lại nửa cái mạng để phục vụ anh chứ!" rồi lại nhìn kỹ: "Đại ca, sao mặt anh trắng bệch thế, ốm à, có cần..."

Chu Duẫn Chi bây giờ không còn hứng thú với gì nữa: "Ngày mai đến đây giúp tôi chuyển nhà, bây giờ... nếu không muốn chết, cút càng xa càng tốt!"

Ngô Dũng: "Chuyển nhà?!" Anh ta đoán chắc là có vấn đề giữa Cố thiếu và Chu Duẫn Chi, nên hỏi có cần giải thích không.

Đáp lại là tiếng đóng cửa lạnh lùng.

Đêm đó, Chu Duẫn Chi không ngủ.

Nằm trên giường nhìn trần nhà suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, Cố Tinh dậy rất sớm.

Trên điện thoại có tin nhắn của Trình Đông Húc: Chào buổi sáng, anh đi làm rồi, chúc em thượng lộ bình an, về thì gọi điện cho anh.

Cố Tinh trả lời: Được.

Nghĩ một lúc, cậu tinh nghịch gửi một hình động đáng yêu.

Cùng lúc đó, tại Hãn Hải Quốc Tế.

Người đàn ông mặc vest bên ngoài khoác áo khoác dày, lông mày anh tuấn nhìn điện thoại, lắc đầu cười.

Chân anh vẫn đau, nhưng khi bước ra ngoài, không có biểu hiện gì khác lạ.

Trước mặt mọi người, người đứng đầu nhà họ Trình, hành động phải hoàn hảo.

Tống Cần lái xe, liếc nhìn từ gương chiếu hậu nhiều lần.

Ông chủ dường như có gì đó thay đổi, ánh mắt sắc bén như bị một lực vô hình làm dịu đi nhiều.

Chẳng lẽ?

Tống Cần trong vài khía cạnh có phần táo bạo: "Ông chủ, ngài và Cố thiếu..."

Rồi anh ta nhìn thấy ông chủ khẽ cười: "Năm nay anh vất vả rồi, thưởng thêm 10% lương cuối năm."

Tống Cần: "Cảm ơn ông chủ!"

Xem ra anh ta sắp có bà chủ rồi.

Cố thiếu, không hổ danh là cá chép may mắn!

Ở đây, Lâm Đình lái xe đưa Cố Tinh ra sân bay.

Tề Tu tranh thủ khoảng thời gian này, nói với Cố Tinh về kế hoạch của một số chương trình gần đây.

Cũng nhắc đến một hợp đồng quảng cáo còn nhiều tranh cãi.

Tranh cãi nằm ở đối thủ cạnh tranh cho hợp đồng này.

Hợp đồng này ban đầu tìm đến họ để hợp tác, hứa hẹn rằng chỉ cần Cố Tinh nhận lời, sẽ được đãi ngộ tốt nhất.

Nhưng khi Tề Tu sắp xếp thời gian cho Cố Tinh, đối phương lại lưỡng lự.

Tề Tu tìm hiểu, thì ra Lâm Tri Thư của Ngô Đồng Giải Trí cũng đang tranh giành hợp đồng này.

Hơn nữa, anh ta có thể tìm ra điều này rất nhanh, phần lớn là vì đối phương công khai tranh giành, không hề có ý định giấu diếm.

Tê Tu đã làm việc trong ngành hơn hai mươi năm, là người có kinh nghiệm và rất tài năng.

Lúc đầu dù bị Cố Hằng Viễn liên tục đàn áp, anh ta vẫn bảo vệ Cố Tinh rất tốt, gần như không để cậu chịu thiệt thòi gì trong giới.

Nếu anh ta không quyết tâm làm việc với Cố Tinh, có lẽ đã nổi danh từ lâu.

Trực giác cho Tề Tu biết, việc này có mờ ám.

Đội của Lâm Tri Thư không phải chỉ đang tranh giành tài nguyên, mà còn có ý làm bẽ mặt.

Tề Tu muốn hỏi ý kiến Cố Tinh về cách xử lý.

Lâm Tri Thư và Trình thiếu từng lên hot search, mà Trình thiếu và Cố Tinh cũng có quan hệ, quá phức tạp.

Cố tổng hai đời đều chưa từng yêu đương nghiêm túc.

Cậu không biết người khác yêu đương thế nào,

Nhưng đối với mình, cửa số giấy còn chưa vỡ, ngọn lửa nhỏ trong lòng cứ âm ỉ.

Nghe đến tên Trình Đông Húc, khóe miệng cậu không nhịn được mà mỉm cười.

Còn Lâm Tri Thư, Cố tổng không để ý.

Nghĩ một lúc: "Chúng ta không cần hợp đồng đó, Lâm Tri Thư để em xử lý."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 226


Cố tổng liền gọi điện cho trợ lý, kiểm tra công ty quảng cáo.

Đảm bảo hợp đồng không rơi vào tay Lâm Tri Thư.

Còn về việc mất hợp đồng này.

Cố tổng nhỏ mọn, để Lý Ngọc Hạo cũng cho đối phương một lần thất bại.

Nhưng trước và sau khi xử lý chuyện này, cậu không hề tức giận.

Cậu có quá nhiều việc phải lo, không có hứng thú lãng phí thời gian vào những người không liên quan.

Tề Tu có rất nhiều việc phải làm, không đi cùng Cố Tinh lên máy bay.

Nhưng tính cách hay càu nhàu của anh ta không thay đổi.

Lảm nhảm rất nhiều, gần như muốn nhân bản thêm một bản thân để chăm sóc Cố Tinh.

"Biết rồi anh Tề, đến nơi sẽ gọi cho anh." Cố Tinh cười đáp.

Lâm Đình thì chụp một bức selfie gửi cho Kỷ Sơ Nhiên, kèm theo một biểu cảm cười ngượng ngùng.

Khi qua cửa kiểm tra an ninh, điện thoại Cố Tinh reo lên.

Nhìn thấy lại là Cố Hằng Viễn gọi, cậu trực tiếp cúp máy.

Cố Tinh cũng không ngờ rằng, Cố Hằng Viễn không thể có con nối dõi nữa.

Thật đúng là... báo ứng!

Cậu muốn vui vẻ vài ngày trước.

Đợi quay xong quảng cáo về, rồi tính đến việc đối phó với tình cha đột ngột bùng phát của Cố Hằng Viễn.

Địa điểm quay quảng cáo ở thành phố H.

Buổi tối, cậu và Trình Đông Húc gọi video.

Đối phương mặc áo choàng tắm, rõ ràng là vừa tắm xong.

Cố tổng cảm thấy đối phương đang quyến rũ mình.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Trình Đông Húc là anh sẽ đến thành phố H công tác.

Còn hỏi Cố Tinh đang quay quảng cáo ở đâu, anh có thể đến thăm.

Cố tổng vẫn nói: "c** đ*."

Vết thương ở bắp chân của Trình Đông Húc từ đỏ thẫm chuyển sang tím đen, trông càng đáng sợ.

Cố tổng đương nhiên không để anh đến.

Trong video, người đàn ông với đôi lông mày thanh tú và nét mặt cương nghị, lại nói những lời mềm mại nhất: "Tinh Tinh, kế từ lần cuối chúng ta gặp nhau, đã là hai mươi lăm giờ ba mươi phút, anh rất nhớ em."

Thật sự nhớ rõ đến vậy?!

Cố tổng nghe anh nói, có chút áy náy.

Khi chân thành, kỹ năng nói năng lưu loát dường như bị nghẽn.

Cố tổng chậm rãi, thấp giọng, hơi ngại ngùng: "Tôi cũng nhớ anh, đợi tôi về."

Ngày hôm sau, quảng cáo chính thức bắt đầu quay.

Cố Tinh mặt mày sáng sủa, khí chất lại tốt, quá trình quay rất thuận lợi.

Vào buổi chiều ngày thứ ba ở thành phố H, Cố Tinh nhận được cuộc gọi từ Tiêu Dẫn.

Giọng điệu đối phương nghiêm trọng: "Cố Tinh, quản lý của em không muốn anh làm phiền em, nhưng anh nghĩ em cần về gấp."

Tiêu Dẫn nói, Tề Tu sáng nay ngã từ cầu thang xuống, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Anh ta được đưa vào bệnh viện, kết quả kiểm tra là ung thư gan giai đoạn cuối.

"Không thể nào, anh Tề luôn kiên trì tái khám, xơ gan của anh ấy được kiểm soát rất tốt." Cố Tinh vịn vào tường, phản xạ trả lời. "Điều này không hợp lý, nhưng trong y học có rất nhiều điều khó giải thích." Tiêu Dẫn thận trọng nói: "Bệnh tiến triển quá nhanh, có thể cần phải phẫu thuật, Tề Tu không có người thân ở trong nước, em..."

"Tôi sẽ về ngay, xin anh nhất định... nhất định phải chăm sóc anh ấy!" Cố Tinh từng chữ nói rõ ràng.

"Yên tâm." Tiêu Dẫn nghe thấy tiếng thở gấp bên kia, lần đầu tiên không biết nên an ủi thế nào.

Trong đầu Cố Tinh cứ lặp đi lặp lại câu nói "không hợp lý" của Tiêu Dẫn.

Một cách kỳ lạ, cậu nhớ đến kết cục cuối cùng của Tề Tu trong nguyên tác.

Rõ ràng cậu đã đúng giờ nhắc anh Tề đi kiểm tra rồi...

Chẳng lẽ, là do cốt truyện đang tác động?

Lâm Đình thấy Cố Tinh gọi xong điện thoại, liền bước tới.

Đến gần, cậu ta giật mình: "Anh, anh không khỏe à? Sao mặt anh khó coi vậy?"

Cố Tinh chậm rãi thở ra một hơi: "Nói với đạo diễn, không quay quảng cáo nữa, mọi khoản bồi thường theo hợp đồng mà làm."

Lâm Đình định hỏi, nhưng nghe Cố Tinh nói "Đừng hỏi, đi làm đi.", liền vội vàng đi xử lý việc này.

11 giờ rưỡi tối, Cố Tinh đến bệnh viện.

Chưa đầy mười phút sau khi cậu vào phòng bệnh, Tiêu Dẫn cũng tới.

Tiêu Dẫn từng thấy hai khuôn mặt của Cố Tinh.

Một là vẻ ngoan ngoãn hiền lành khi mới gặp, một là sự điềm tĩnh sau này.

Rõ ràng, vẻ mặt trước kia chỉ là giả vờ.

Nhưng dù là trước hay sau, Cố Tinh luôn có một sự điềm tĩnh tự tại.

Nhưng Cố Tinh hiện tại, vô cớ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Theo bản năng muốn tìm cách làm cậu cười.

Cố Tinh để Lâm Đình ở lại chăm sóc Tề Tu, còn mình và Tiêu Dẫn vào phòng bác sĩ.

Tình hình còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng, theo lời Tiêu Dẫn, dù phẫu thuật thành công, Tề Tu có thể không sống quá ba tháng.

Ba tháng...

Nhanh như vậy sao?

Trên đường về, Cố Tinh đã suy nghĩ kỹ về cốt truyện.

Đặc biệt là dòng thời gian, cậu đã nhớ lại mọi thứ có thể.

Trong nguyên tác, Tề Tu qua đời khoảng sáu tháng sau khi Lâm Tri Thư trở về nước.

Lâm Tri Thư trở về vào tháng mười, còn ba tháng nữa là khoảng sáu tháng.

"Chi phí y tế không phải vấn đề, thiết bị y tế tốt nhất, phương pháp điều trị tốt nhất, mọi cách có thể, xin anh giúp tôi nghĩ kỹ." Cố Tinh nhìn Tiêu Dẫn: "Làm ơn."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 227


"Anh đã liên lạc với các chuyên gia gan mật hàng đầu trong và ngoài nước, anh đảm bảo sẽ cố gắng hết sức." Tiêu Dẫn cảm thấy chấn động, không ngờ chỉ là một người quản lý, mà Cố Tinh lại quan tâm đến vậy.

Khi cậu bé trước mặt còn chưa có gì trong tay, đã kiêu ngạo như một con công nhỏ.

Có thể khiến anh ta bất lực rồi ung dung rời đi.

Nhưng giờ đây, cậu đã cầu xin anh không chỉ một lần.

Đây chỉ là đối với bạn bè thôi.

Tiêu Dẫn không khỏi nghĩ, chẳng trách anh Húc và Duẫn Chi không thể không có cậu.

Một người như vậy mà toàn tâm toàn ý yêu, ai lại không muốn chứ?

Đang xuất thần, đột nhiên nghe thấy cậu bé bên cạnh hỏi: "Có thuốc lá không?"

Tiêu Dẫn xin một bao thuốc từ bác sĩ trực, cùng với bật lửa.

Cố Tinh đứng ở cầu thang, hút liền ba bốn điếu thuốc.

Trong lòng chưa bao giờ rối bời như vậy.

Nghĩ đến bệnh của Tề Tu.

Cũng nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác.

Nếu thật sự là cốt truyện đang tác động.

Vậy cậu cũng sẽ như trong nguyên tác, kết thúc cuộc đời sau một năm kể từ khi Lâm Tri Thư trở về sao?

Không biết vì sao, Tiêu Dẫn đứng ở góc tường nhìn cậu bé hút thuốc.

Đối phương mơ màng và mệt mỏi, như một con vật nhỏ bị nhốt trong khói bụi.

Anh ta đã thấy chàng trai rực rỡ trong các buổi tiệc.

Giờ đây như vậy, cảm thấy như viên ngọc bị phủ bụi, như sương mai bị vấy bẩn, không kìm được muốn chăm sóc cẩn thận.

Khi cậu bé chuẩn bị hút điếu thứ năm, Tiêu Dẫn lên tiếng: "Đã khuya rồi, đi nghỉ một chút?"

Anh ta đã sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho Tề Tu, có phòng nghỉ cho người nhà.

Cậu bé với ánh mắt u ám thoáng động, thực sự không châm điếu thuốc nữa.

Cậu nhìn qua: "Xin đừng nói với ai tôi ở bệnh viện."

Tiêu Dẫn hỏi: "Cả anh Húc và Duẫn Chi cũng không?"

Cố Tinh cúi đầu im lặng, một lúc sau tự giễu cười: "Tôi và họ... không có quan hệ gì."

Khi Cố Tinh trở lại phòng bệnh, Tề Tu vẫn còn tỉnh.

Cậu không còn vẻ mệt mỏi khi hút thuốc nữa, đóng cửa lại, nở nụ cười nhàn nhạt và ấm áp: "Gia Đức là bệnh viện tư tốt nhất trong nước, anh Tề, anh sẽ sớm khỏe lại thôi."

Cố Tinh đã hỏi Tiêu Dẫn, biết rằng Tề Tu vẫn chưa biết bệnh tình nghiêm trọng đến mức nào.

Hôm nay đã quá muộn, mọi chuyện để ngày mai nói tiếp.

Thật không thể giấu Tề Tu mãi được.

Sau này có thể sẽ phải phẫu thuật, xạ trị hóa trị, đều không phải là những việc mà một người không có quan hệ huyết thống như Cố Tinh có thể quyết định.

Tề Tu gật đầu, hỏi thêm vài câu về việc quay quảng cáo của Cố Tinh.

Lần này nhập viện anh cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, có thể do tác dụng của thuốc.

Cố gắng nói chuyện với Cố Tinh một lúc, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cố Tinh chỉnh chăn cho Tề Tu, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, cơ hàm hai bên đau nhức, lan ra mặt và da đầu, suýt nữa bật khóc.

Ngồi im lặng một lúc, đợi tâm trạng bình tĩnh lại mới đứng lên.

"Anh..." Lâm Đình gọi nhỏ.

"Ừ?" Cố Tình nhìn qua, thấy cậu ta vẻ mặt đầy sợ hãi, xoa đầu cậu: "Đi ngủ đi, có anh ở đây, sợ gì chứ?"

Bệnh viện Gia Đức giàu có, điều kiện phòng bệnh cũng rất tốt.

Phòng bệnh này gần 200 mét vuông, ngoài giường bệnh của Tề Tu, còn có bếp, phòng khách và hai phòng vệ sinh, đủ cho họ nghỉ ngơi.

Tề Tu vẫn đang truyền dịch, Cố Tinh dặn dò hộ lý chăm sóc cẩn thận.

Cậu vào phòng rửa mặt, đứng tựa vào bồn rửa ngây người một lúc.

Ra ngoài, liền thấy Lâm Đình đứng ở cửa.

Thấy cậu ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Anh, lần này bệnh của anh Tề... có nghiêm trọng lắm không?"

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Em ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh." Lâm Đình mím môi: "Khi anh bận rộn nhất, cũng chỉ hút một chút..."

Cố Tinh đi đến ghế sofa ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây ngồi."

Chờ Lâm Đình ngồi xuống, cậu cũng không giấu, liền kể bệnh tình của Tề Tu.

Lâm Đình xác nhận lại vài lần, rồi ôm mặt khóc.

Đợi cậu ta bình tĩnh lại, Cố Tinh vỗ vai cậu ta: "Hãy vững vàng lên, không phải không có chút hi vọng nào, chúng ta mà gục ngã thì anh Tề phải làm sao?"

Trước đây, Tề Tu là người lớn tuổi nhất và điềm tĩnh nhất trong ba người, bảo vệ Cố Tinh và Lâm Đình trong giới giải trí.

Gần đây, Cố tổng đã trở thành trụ cột trong ba người, nghe cậu nói vậy, Lâm Đình mạnh mẽ gật đầu.

Cố tổng bảo Lâm Đình đi ngủ, nhìn thấy đôi vai mỏng manh của cậu ta, cậu xoa xoa chân mày.

Nếu không phải đường đời của mình còn chưa rõ ràng, vận may xấu đến mức có thể chỉ còn sống chưa đầy một năm, cậu sẽ không sớm để Lâm Đình gánh vác những thứ này này.

Con người luôn phải tự đứng lên trước.

Dù Kỷ Sơ Nhiên đã bảo đảm nhiều điều trong bóng tối, nhưng Cố tổng vẫn hy vọng Lâm Đình có thể tự mình trưởng thành.

Tương lai nếu mình không còn, cậu ta cũng có thể sống tốt.

Ngày hôm sau, Tề Tu đề nghị chuyển sang phòng bệnh bình thường.

Phòng bệnh hiện tại tốt hơn cả những phòng mà Tiểu Tinh từng ở khi tham gia sự kiện.

Anh không quen, cũng không chịu nổi chi phí.

Trong lòng luôn cảm thấy bất an.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 228


Cố Tinh bình thản nói: "Bệnh viện này là của nhà Tiêu thiếu, em và anh ấy là bạn, giá hữu nghị giảm 90%, còn rẻ hơn cả phòng bệnh bình thường, anh Tề cứ yên tâm ở đây, anh và Lâm Đình đều là người thân của em, khó khăn lắm mới có dịp làm chút việc, anh cứ để em làm gì đó."

Nghe những lời này rất ấm lòng, nhưng Tề Tu vẫn do dự: "Nợ tình khó trả nhất, dùng cho anh thì quá lãng phí..."

Đúng lúc đó, Tiêu Dẫn vào phòng kiểm tra, nghe thấy mấy câu đó ngoài cửa.

Anh ta tiếp lời Cố Tinh, nói có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường, nhưng chi phí phòng hiện tại do đã được giảm giá nên không hoàn lại.

Nghe vậy, Tề Tu không còn nói về việc chuyển phòng nữa.

Sau khi kiểm tra xong, Tiêu Dẫn và Cố Tinh lại nói chuyện riêng.

Ý của anh ta là nếu muốn phẫu thuật, thì bây giờ có thể chuẩn bị, nhưng bệnh nhân cần biết sự thật.

Về mặt chuyên môn, Tiêu Dẫn rất kiên định với lập trường của mình.

Dù anh ta rất xúc động trước tình cảm giữa Cố Tinh và quản lý của cậu, nhưng quyền được biết của bệnh nhân vẫn phải được đảm bảo.

Nếu người thân của bệnh nhân ở trong nước, thì còn dễ nói.

Nhưng con trai duy nhất của Tề Tu đang ở cùng vợ cũ ở nước ngoài, không biết phải mất mấy ngày mới về, còn phẫu thuật thì cần phải gấp rút.

"Xin lỗi." Tiêu Dẫn nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu thiếu niên với mái tóc đen mượt: "Nếu em không tiện, để anh nói."

"Tôi hiểu, cho tôi một tiếng, tôi sẽ nói với anh ấy." Cố Tinh cố gắng cười: "Chi phí y tế cứ làm theo đúng quy định, anh biết tôi không thiếu tiền, cảm ơn anh."

Khi Tiêu Dẫn và Cố Tinh đang nói chuyện trong hành lang, một nữ bác sĩ từ phòng bệnh bên cạnh đi ra nhìn hai người mấy lần.

Nữ bác sĩ tên là Tống Duệ, cô không phải là người hâm mộ, nhưng đã thấy ảnh của Cố Tinh trong điện thoại của bạn trai.

Tống Duệ gọi điện cho bạn trai: "Tống Cần, em đã gặp người thật rồi, trắng như phát sáng, đứng cạnh viện trưởng cũng không bị lép vế."

Tống Cần đùa: "Nữ vương của anh, có phải em mệt quá hoa mắt rồi không... Bệnh viện còn có người giả sao?"

Tống Duệ gửi cho Tống Cần một bức ảnh chụp lén.

Cô chụp ảnh rất tùy ý, bức ảnh có chút mờ, nhưng Tống Cần vẫn lập tức nhảy dựng lên từ ghế trong văn phòng.

Tống Cần cảm thấy suy nghĩ hơi lộn xộn.

Cố thiếu không phải đã đi thành phố H công tác sao, sao lại ở bệnh viện?

Anh luôn làm việc cẩn thận và chu đáo, liền nhờ Tống Duệ tìm hiểu rõ sự việc.

Sau đó, nhanh chóng báo cáo cho ông chủ của mình.

Ở bệnh viện.

Dù rất khó khăn, nhưng Cố Tinh vẫn hoàn thành việc giải thích tình trạng bệnh của Tề Tu cho anh ta.

Ngoài dự đoán, Tề Tu lại không hề ngạc nhiên.

Anh cười: "Ngày đó xuống lầu rõ ràng anh không bị trượt chân, nhưng lại ngất xỉu, nghĩ lại cảm thấy như ông trời đang đợi anh ở đó, không ngờ... câu nói thế nào nhỉ, vạn sự đều do số mệnh, không chút nào do con người!"

Tề Tu ban đầu muốn làm dịu không khí.

Nhưng vừa thấy Lâm Đình mím môi rơi nước mắt, sắc mặt Cố Tinh cũng tái nhợt, anh thật sự hoảng sợ.

Dỗ dành hai người nhỏ một lúc lâu, câu chuyện mới tiếp tục.

Tề Tu nghe nói tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chưa đến một phần ba, cuối cùng quyết định chọn phương pháp điều trị bảo tồn.

Ánh mắt anh dịu dàng và cầu khẩn: "Tinh Tinh, em và Lâm Đình giờ đều ổn, anh không còn sợ gì nữa, điều duy nhất còn vướng bận là Tề Địch, anh muốn gặp nó."

Cố Tinh gật đầu: "Em hiểu rồi, em sẽ sắp xếp."

Đợi Tề Tu ngủ lại, Cố Tinh lấy thuốc lá ra, chạy đến lối thoát hiểm để hút.

Phòng của cậu cũng có thể hút thuốc, nhưng môi trường lạnh lẽo và yên tĩnh ở lối thoát hiểm giúp cậu dễ dàng bình tĩnh hơn.

Cố Tinh vẫn nhớ việc Lâm Đình hôm qua phát hiện mình hút thuốc.

Cậu không muốn tạo áp lực cho ai, sau khi hút xong lại đứng ở cửa sổ để gió thổi tản đi mùi thuốc.

Mùa đông, gió thổi lạnh đến tê mặt.

Chỉ vài giây sau, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau kéo cửa sổ đóng lại.

Cố Tinh quay đầu, mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt.

Trình Đông Húc... làm sao anh biết cậu ở đây?

Buổi sáng, Cố Tinh còn nhận được cuộc gọi từ Trình Đông Húc.

Cậu không nghe máy, chỉ nhắn lại là đạo diễn đang giục.

Rõ ràng trước khi đi, thậm chí còn nghĩ muốn hoàn thành sớm để về gặp anh.

Nhưng bây giờ thật sự gặp rồi, lại rất sợ hãi.

Nghĩ rằng nếu gặp muộn một ngày, tình yêu của lần chia tay trước dường như vẫn còn đó.

Còn đó, cậu có thể giả vờ mình vẫn còn.

Cố Tinh ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt.

Một phần nghĩ anh thật đẹp, một phần lại mừng vì mình hôm đó không đồng ý gì cả.

Ngay lập tức, má cậu bị nắm lấy.

Là Trình Đông Húc đặt tay lên mặt cậu, sưởi ấm: "Lạnh thế này, không có lần sau."

Cố Tinh luôn biết Trình Đông Húc giống như một lò lửa.

Cậu có chút luyến tiếc sự ấm áp này, lại nhớ câu nói của Tề Tu "vạn sự đều do số mệnh, không chút nào do con người", lùi lại một bước.

Trình Đông Húc nghĩ mình làm cậu không thoải mái, liền buông tay.

Anh mở rộng hai tay: "Ôm một cái, có anh ở đây, sẽ có cách."

Trình Đông Húc hiểu rất rõ chuyện của nhà họ Cố.

Hiểu rõ vị trí của Tề Tu trong lòng Cố Tinh, việc y tế Tiêu Dẫn đã làm rất tốt, điều duy nhất anh có thể làm là ở bên cạnh.

Nhưng chàng trai trước mặt lại lắc đầu.

Cậu thậm chí không lạnh mặt, chỉ là ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, khiến Trình Đông Húc có linh cảm không tốt.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 229


Cố Tinh cảm thấy mình như một cỗ máy vô cảm, máy móc thực hiện chương trình đã được lập trình sẵn.

Cậu nghe mình nói: "Trình tổng, anh xuất hiện đúng lúc lắm, tôi đã suy nghĩ kỹ, chúng ta... chúng ta không hợp nhau."

Trình Đông Húc mặt lạnh xuống, nhưng không giận dữ, nghiêm túc và nhẹ nhàng hỏi: "Tinh Tinh, em biết mình đang nói gì không?"

Cố Tinh mặt không đổi sắc: "Tất nhiên, tôi đã suy nghĩ rồi, anh rất tốt, nhưng một khi ở bên anh, tôi không thể ở bên người khác... một cái hồ cá hoặc một khu rừng, cái tốt nhất và tất cả, tôi chọn cái sau, hiểu chưa?"

Trình Đông Húc nhắm mắt lại, hít một hơi sâu: "Nghe nói em vừa mới về khuya hôm qua, chắc chắn rất mệt, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp."

Nói rồi anh bế cậu lên, đi thẳng về phòng bệnh của Tề Tu.

Cố Tinh không giãy giụa.

Bề ngoài là không thể giãy giụa, thực ra cậu rất tham luyến vòng tay của người trước mặt.

Gần chín tháng, có thể làm được bao nhiêu việc?

Yêu một lần là đủ.

Nhưng nếu sau này cậu thật sự...

Trình Đông Húc, một khi đã xác định sẽ không quay đầu lại, gần như là bị mình hủy hoại cả đời.

Trình Đông Húc ôm cậu đứng trong phòng khách, hỏi Lâm Đình phòng của Cố Tinh ở đâu.

Cố Tinh chủ động chỉ đường, còn nói với Lâm Đình: “Không sao đâu."

Cậu được đặt lên giường, nhìn Trình Đông Húc khóa cửa lại, không nhúc nhích.

Sau đó, Cố Tinh bị Trình Đông Húc quấn vào chăn.

Cậu nghe thấy đối phương nói: "Ngủ đi, bất kể có ẩn tình gì, anh cũng sẽ không từ bỏ em, anh sẽ ở đây, khi nào em nghĩ thông suốt, hãy nói cho anh biết lý do."

Những lời này khiến Cố Tinh muốn rơi nước mắt.

Cậu đã chết một lần, bây giờ lại phải chết lần thứ hai.

Không phải sẽ nhẹ nhàng hơn, ngược lại còn có áp lực chồng chất.

Nhưng chuyện này không phải là việc từ bỏ hay không từ bỏ.

Cậu hy vọng mang lại niềm vui cho người mình yêu, chứ không phải là nỗi đau và sự tiếc nuối suốt đời sau những phút giây ngắn ngủi.

Cố Tinh biết cách làm Trình Đông Húc nổi giận.

Người này quá thông minh và kiên định, gần như không thể bị đánh bại, và cậu cũng không nỡ.

Cố Tinh kéo chăn ra, cười khẽ.

Cậu cười lên rất đẹp, đặc biệt là khi nằm ngửa, có một cảm giác như sẵn sàng để người ta hái.

"Tôi biết anh thích lên giường với tôi, tôi cũng thích, không chỉ thích anh mà còn muốn thử những người khác nữa. Nếu anh cảm thấy ấm ức, sao không làm cho thỏa ngay bây giờ, cũng coi như giữ lại chút tình cảm, sau này gặp nhau trên thương trường, Trình tổng có thể nương tay."

Khi nói dối, tuyệt đối không được yếu đuối.

Cố tổng nhìn thẳng vào mắt Trình Đông Húc, cố gắng tưởng tượng mình như một Hải Vương tám chân.

Ngoài dự đoán, người đàn ông đứng bên giường không hề tức giận chút nào.

Chỉ là ánh mắt anh ta đè nén và nặng nề, như muốn nhìn thấu tâm can cậu.

Cố tổng cắn đầu lưỡi, cơn đau giúp cậu tỉnh táo và vô tình hơn.

Nhưng cậu vẫn không thể đối diện với ánh mắt sâu thẳm và im lặng của Trình Đông Húc.

Quá nặng nề và đau lòng, như nghẹt thở.

Cố tổng đưa tay lên che mắt, giọng lười biếng xen lẫn bực bội: "Không cương được? Tạm biệt, không tiễn!"

Sau đó, Cố tổng cảm thấy chăn lại được kéo lên đắp cho cậu.

Cậu bị ôm chặt trong chăn, trấn được hôn một cái: "Nhớ những lời em nói hôm nay, anh ở bên em mãi mãi không có chuyện đủ, sau này đừng khóc mà cầu xin anh tha thứ, dù em thế nào anh cũng chịu được, nhưng đừng tự coi rẻ mình như vậy, anh không thể nghe nổi cũng không chịu nổi."

Cửa phòng mở rồi đóng lại.

Cố tổng ngồi dậy, ngón tay chạm vào chỗ nhỏ trên trán được hôn, thì thầm: "Không có tương lai, anh Trình, chúng ta không có tương lai."

Thực ra, khi cậu ở một mình, mới nhận ra vừa rồi mình đã quá mức.

Cậu đột nhiên trở thành một kẻ tồi tệ, bản thân cũng hơi không kịp phản ứng, không biết Trình Đông Húc sẽ tin bao nhiêu.

Nhưng Cố Tinh không còn cách nào.

Khi gặp Trình Đông Húc, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy ấm ức.

Sợ hãi cái chết tỉ lệ thuận với mức độ luyến tiếc những điều xung quanh.

Cậu rất muốn ôm Trình Đông Húc, nói với anh sự lưu luyến và tình cảm của mình, nhưng lý trí đã ngăn cản.

So với việc để Trình Đông Húc sau này phải sống với di ảnh của mình, cậu thà rằng anh ghét mình.

Cho rằng mình từng mù quáng.

Ít nhất sau khi ghét bỏ, anh vẫn là Trình thiếu cao cao tại thượng.

Dù không đặc biệt hoàn hảo, nhưng cũng sẽ bình an qua hết một đời.

Lâm Đình cảm thấy trạng thái của Cố Tinh và Trình Đông Húc không ổn.

Cậu ta ở lại phòng khách không dám rời đi, thấy Trình Đông Húc bước ra, liền vội vàng đứng dậy.

Rồi Lâm Đình thấy đối phương chỉ chỉ cửa.

Như có điều gì muốn nói riêng với cậu.

Trình Đông Húc hỏi tỉ mỉ về những việc của Cố Tinh trong mấy ngày gần đây.

Lâm Đình nhớ rất kỹ, trả lời từng câu một, cuối cùng nói: "Trước khi anh Cố nhận được điện thoại báo anh Tề xảy ra chuyện, anh ấy vẫn rất bình thường, không, là vui hơn bình thường rất nhiều, luôn vô thức cười, có vài nữ nhân viên còn bị anh ấy mê hoặc."

Lâm Đình nói xong, cẩn thận hỏi: "Trình tổng, anh tôi... hai người..."

Người đàn ông cúi đầu trầm ngâm cười: "Là lỗi của tôi, chọc cậu ấy giận rồi, đừng lo."

Sau đó, Trình Đông Húc lại đi tìm Tiêu Dẫn.

Tiêu Dẫn không giấu giếm anh, bất kể là cuộc điện thoại, hay câu Cố Tinh nói khi hút thuốc: "Tôi và họ không có quan hệ gì."
 
Back
Top Bottom