Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 210


Xuống núi rồi, Cố Chân liền rề rề bước tới.

Cố tổng liếc nhìn anh ta một cái, đùa cợt: "Anh họ đến... thật đúng lúc."

Hai người trò chuyện, liền thấy phía trước có một đám đông.

Một nhóm người có địa vị cao, ăn mặc sang trọng, chen chúc đứng cùng nhau, trông khá thú vị.

Cố tổng vốn không phải người thích xem náo nhiệt, cũng bị k*ch th*ch tò mò.

Đang định hỏi xem có chuyện gì, đám đông tự động tách ra hai bên.

Rồi, Cố tổng nhìn thấy Trình Đông Húc đang cầm một bó hoa hồng lớn.

Ánh mắt đó nhìn thẳng đến, cố định trên khuôn mặt cậu.

Cố Chân: "......!" Quả thật một chuyện lại lớn hơn một chuyện.

Anh ta rất tinh ý lùi lại một bước, để cậu em họ của mình ra phía trước.

Người mang hoa đến là Tống Cần, đứng trong đám đông, kích động đến mức ngón chân bấm vào đế giày.

Trời ơi, sắp sửa Cố thiếu - biểu tượng của may mắn - trở thành bà chủ của mình rồi, thật là kích động!

Xa hơn, Tiêu Dẫn lo lắng nhìn người anh em bên cạnh.

Người này nắm chặt hai tay, nhưng bất ngờ không xông lên, chỉ thở dài một cách nặng nề.

Trình Đông Húc ôm hoa, từng bước từng bước đi đến trước mặt thiếu niên mà anh yêu.

Chưa từng làm chuyện tặng hoa trước đám đông, trong lòng có chút căng thẳng, chợt nghĩ, nếu cậu bé gật đầu thì tốt biết bao.

Đúng vậy.

Hoa còn chưa được trao, Trình Đông Húc đã xác định, anh sẽ bị từ chối.

Nhưng dù bị từ chối cũng phải tặng.

Đây là ý nghĩ xuất hiện ngay khi anh thấy Đặng Tuyên.

Sự xuất hiện của Đặng Tuyên nhắc nhở Trình Đông Húc về một số chuyện, nhiều người đều nghĩ rằng, Cố Tinh là người thay thế cho Lâm Tri Thư.

Thậm chí, còn cho rằng Cố Tinh đã dùng thủ đoạn để mê hoặc anh.

Buổi tiệc của nhà họ Kỷ có nhiều nhân vật nổi tiếng, đây là cơ hội tốt để làm sáng tỏ.

Trình Đông Húc muốn đường đường chính chính nói với tất cả mọi người, là anh đang theo đuổi Cố Tinh, là anh đơn phương bị Cố Tinh cuốn hút, hy vọng nhận được sự chú ý của cậu bé.

Thực ra, nếu muốn hiệu quả tốt nhất, thì tặng hoa trong buổi tiệc là hợp lý nhất.

Nhưng đây là sân nhà của nhà họ Kỷ, lại là thời điểm chuyển giao quyền lực quan trọng, làm khách lấn chủ không thích hợp, nên cuối cùng Trình Đông Húc chọn thời điểm kết thúc buổi tiệc.

Kết thúc tiệc cũng không sao.

Anh ở đây, trong lĩnh vực mà mình kiểm soát tuyệt đối, sẽ không ai có thể rời đi.

Tất cả mọi người sẽ là nhân chứng.

Cố tổng cả đời hai lần được tặng hoa, người tặng đều là cùng một người.

Nhưng so với lần trước, Trình bá tổng trước mắt rõ ràng là phiên bản tiến hóa.

Không còn quá hung hăng đến mức lộ hết nanh vuốt.

Trông rất chín chắn, nhưng lại đang làm việc vô cùng phô trương.

Trình bá tổng không biết rằng nếu mình bị từ chối, sẽ bị mất mặt trước mọi người sao?

Cố tổng không khỏi nghĩ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu kinh ngạc lùi lại một bước.

Người đàn ông tuấn tú và cao ráo khi cách cậu hai bước, bỗng nhiên quỳ một gối xuống, từng chữ từng chữ nghiêm túc và thành kính: "Cố Tinh, ở bên anh, được không?"

Tất cả mọi người có mặt đều không thể tin được những gì họ đang thấy.

Cao quý như Trình thiếu, thật sự đang...!!!

Cố Chân: "......!"

Nghe nói trước đây, khi Trình thiếu gặp rắc rối, thà hạ gục cả đội bảo vệ của ông nội Trình cũng không chịu nhận lỗi, vậy mà giờ lại quỳ xuống sao?

Tống Cần: "......."

Chỉ có cầu hôn mới phải quỳ, ông chủ chẳng lẽ không quen việc?

Chu Duẫn Chi nghe thấy hai công tử phía trước đang thì thầm:

"Trời ơi! Không phải nói Cố Tinh muốn chui vào vòng của Trình thiếu đến mức mặt dày mày dạn sao? Có kiểu trèo cao nào mà cao quý đến mức chờ người khác tặng hoa như thế này không?"

"Nếu tôi tặng hoa cho Trình thiếu, người ta có lẽ cũng chẳng thèm nhìn, vậy mà lại quỳ gối, Cố Tinh thật giỏi!"

"Nói thật, chỉ vì cái quỳ này, Trình thiếu thật sự là yêu thật lòng rồi? Trước đây ai đồn rằng anh ta chung thủy?"

"Cậu tin điều đó à? Dù sao thì cái này tôi thấy tận mắt, nếu là tôi, tôi sẽ đồng ý ngay lập tức!"

"Chỉ là cậu..."

Tiêu Dẫn nghe hai người kia nói càng lúc càng không ra gì, khẽ họ một tiếng.

Hai người kia quay đầu lại, thấy Chu Duẫn Chi với khuôn mặt lạnh lùng, nghĩ rằng đã làm phiền đến vị đại gia này, sợ đến mức trốn như chim cút.

Tiêu Dẫn xua đi hai người buôn chuyện, cũng không nói gì thêm.

An ủi cũng không biết làm cách nào cho hợp lý.

Thực lòng mà nói, khi thấy Trình Đông Húc có thể làm đến mức này, bản thân anh cũng ngạc nhiên đến mức giống như có nước sôi đang sủi trong lòng.

Chỉ là vì Chu Duẫn Chi ở bên cạnh, phải kìm nén mà thôi.

Chu Duẫn Chi không nghĩ đến việc xông lên.

Nếu xông lên thì đưa Cố Tinh đi hay đánh nhau với Trình Đông Húc?

Dù là làm gì, đều là chuyện mất mặt.

Bản thân anh ta thì không sao, nhưng dù là Trình Đông Húc hay Cố Tinh, bỗng dưng trở thành trò cười thì không đáng.

Nghĩ như vậy, lòng dạ như bị tưới dầu sôi.

Hận không thể kéo một vị thần nào đó xuống để cầu xin bảo vệ, hy vọng Cố Tinh không đồng ý.

Mặc dù là tình địch, nhưng trong lòng Chu Duẫn Chi vẫn tôn kính Trình Đông Húc như một người anh lớn.

Trình Đông Húc có thể làm đến mức này, anh ta cảm phục, cũng đoán rằng những chuyện trước kia trong vườn có lẽ chỉ là hiểu lầm.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 211


Trong nhận thức của Cố Tinh, Trình Đông Húc là một người khá kín đáo.

Trong các sự kiện công cộng, anh luôn lạnh lùng nghiêm túc.

Riêng tư với bạn bè, trong môi trường thoải mái, mở hai nút trên cổ áo và xắn tay áo lên, đó đã là rất thoải mái với anh.

Nhưng bây giờ, người như vậy lại xuất hiện trước mặt mọi người, ôm một bó hoa.

Những đóa hoa hồng rực rỡ như lửa, mãnh liệt đến mức khiến mùa đông bên ngoài cũng không là gì.

Cầu tình giữa đám đông, thật sự là lãng mạn.

Nhưng nghĩ kỹ lại, có quá nhiều người nhìn vào, có phần như ép buộc.

Nhưng người đàn ông trước mặt, vẻ lạnh lùng quen thuộc trên gương mặt đã biến mất.

Nụ cười lan tỏa trong ánh mắt, thể hiện rõ ràng tình cảm của mình.

Công khai và chân thành, lại quỳ gối.

Không có ý ép buộc, chỉ là biểu lộ sự việc như thế này.

Ý nghĩa như thể bày cho mọi người thấy: Tôi thích người này, muốn như vậy, dù cậu ấy có chấp nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ muốn mang hết cả trái tim và mọi thứ của mình đến cho cậu ấy.

Kín đáo vì cậu mà trở nên phô trương, lạnh lùng vì cậu mà trở nên nồng nhiệt.

Cố tổng cảm nhận được, thật sự là kinh ngạc đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Cậu không biết, tại sao hai anh em Chu Duẫn Chi và Trình Đông Húc, làm gì cũng như đã bàn trước.

Trước đây tỏ tình, chuyển đến làm hàng xóm, bây giờ ôm cả trái tim muốn trao cho cậu, cũng chọn cùng một ngày để làm.

Chỉ là hai người vẫn khác nhau.

Trong mắt Cố tổng, kẻ b**n th** là một người em, khi từ chối vẫn còn có thể suy nghĩ lý trí.

Nhưng Trình Đông Húc thì khác.

Người mạnh mẽ như vậy không chút ngần ngại bộc lộ sự dịu dàng của mình, hai người lại từng có một thời gian bên nhau, thật sự quá sức chấn động.

Đặc biệt là cậu mới xác định người này thực sự không thích bạch nguyệt quang.

Hiện tại những hành động này, thật sự rất nặng tình.

Cố tổng trong lòng vẫn rối bời, liền bị cản lại ở đây.

Có chút không biết phải làm sao.

Đám đông vây quanh đều chăm chú nhìn.

Người bàn tán rất ít, tất cả đều bị sốc, ngơ ngác chờ đợi kết quả.

Đó là Trình Đông Húc!

Sinh ra đã cao quý, làm gì từng cúi đầu trước ai?

Cố tổng không biết phải làm sao, nhưng cũng không có ý định đồng ý.

Chuyện xảy ra trong buổi tiệc cậu vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, bây giờ không dám và cũng không thể đồng ý bất cứ điều gì.

Nói ra lời nào thì phải có trách nhiệm với lời đó.

Cố tổng bản thân còn đang bối rối, làm sao dám đồng ý điều gì, chỉ nhìn người đàn ông đang quỳ một gối trước mặt: "Anh... sao anh không đứng dậy trước đi?"

Mặc dù đã dự đoán trước, nhưng trong lòng vẫn khá thất vọng.

Tuy nhiên, Trình Đông Húc không hề chần chừ.

Anh nhìn thiếu niên với đôi tai hơi đỏ, cười nhẹ: "Đều nghe theo em, chưa nghĩ kỹ cũng không sao, anh sẽ đợi."

Đứng dậy, anh cao hơn thiếu niên một cái đầu.

Anh nói tiếp: "Em vẫn chưa khỏi đau vai, hoa anh cầm, tiễn em lên xe được không?"

Trước đó đã mập mờ từ chối.

Sau đó, Cố tổng không tiện từ chối thêm lần nữa.

Nhiều người đang nhìn như vậy.

Cậu không sao, nhưng không thể để sự tự trọng và kiêu hãnh của Trình Đông Húc bị đạp xuống đất.

Khí chất và diện mạo của Trình Đông Húc không cần phải nói.

Đặc biệt là bây giờ đang ôm một bó hoa rực rỡ đến tột độ, lại thêm vài phần dịu dàng và sống động, không thể diễn tả bằng bất kỳ từ ngữ nào.

Nhưng mọi người nhìn thiếu niên trong bộ vest xanh, đứng cạnh người đó, không hề bị áp đảo chút nào.

Khí chất này đôi khi là sự cạnh tranh, thường sẽ có một người làm nền cho người kia.

Nhưng hai người đó bước đi bên nhau, một người cao lớn và kiêu hãnh, một người thanh tú và quý phái.

Như một bức tranh hài hòa, càng thêm xứng đôi.

Khi họ đi xa rồi, đám đông mới dần tỉnh lại.

Có người ngỡ ngàng: "Đây là đồng ý hay chưa đồng ý?"

Bên cạnh không biết là phu nhân nhà ai đáp: "Hoa còn chưa nhận, tất nhiên là chưa đồng ý rồi. Trình thiếu năm nay đã hai mươi bảy rồi nhỉ, trước kia sống như một nhà sư khổ hạnh, không ngờ..."

Nghe vậy, vài phu nhân xung quanh đều cười rộ lên.

Dù là phụ nữ ở tuổi nào, cũng đều có một phần mong đợi vào sự lãng mạn và tình yêu, vừa rồi xem cảnh đó, thật sự là quá đã.

Cũng có người không vui vẻ lắm, chẳng hạn như người nhắm vào Trình Đông Húc muốn người ta làm con rể hoặc em rể.

Nhưng với địa vị đó, chuyện hôn nhân hoàn toàn do bản thân quyết định, thật không có chỗ cho người ngoài can thiệp.

Một lúc sau, lại nghĩ, Trình thiếu đã có người rồi, nhưng ba người kia vẫn chưa có.

Thiếu gia nhà họ Kỷ đã nói sẽ không kết hôn.

Hai người nhà họ Chu và Tiêu vẫn còn độc thân, vậy vẫn còn cơ hội!

Chỗ Trình Đông Húc đang đứng, đi khoảng trăm mét là ra khỏi hành lang.

Đi tiếp ra ngoài là bãi đậu xe rộng lớn được mở trên sườn núi.

Cố Tinh để Trình bá tổng tiễn mình, hoàn toàn là không muốn làm mất mặt anh.

Nhưng khi ở riêng, cậu lại không biết nói gì.

Im lặng đi một lúc, liền nghe người bên cạnh hỏi: "Em thích hoa không?"

Bó hoa quá nổi bật, mãnh liệt đến mức khiến người ta không biết phải làm sao, thực sự Cố tổng cũng không dám nhìn lâu, liền nhớ đến một chuyện, hỏi: "Anh không bị dị ứng sao?"

Bó hoa rất lớn, một tay không cầm nổi.

Trình Đông Húc vòng tay ôm lấy bó hoa, rút một bông hồng ra đưa cho thiếu niên bên cạnh: "Có lẽ là đã thích nghi rồi, hôm nay không sao."
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 212


Thực tế, Trình Đông Húc đã uống thuốc chống dị ứng trước đó.

Chuyện này anh không định nói với Cố Tinh.

Tặng hoa là một việc rất đẹp, không cần phải than thở.

Cậu nhóc vui vẻ nhìn hoa là được rồi, nếu còn mang theo cảm giác áy náy, thì còn gì ý nghĩa nữa.

Bông hồng được cắt tỉa rất đẹp, gai trên cành đã được xử lý.

Cố Tinh nhận lấy, liền nghe Trình Đông Húc nói: "Đừng động."

Sau đó, Trình Đông Húc nghiêng người đến, cúi xuống.

Vì có bó hoa lớn chắn ngang, động tác của anh có chút vụng về.

Nhưng vẫn hôn lên bông hồng trong tay thiếu niên.

Cánh hoa bị đôi môi nhấn xuống một khoảnh khắc, hơi run rẩy.

Cố Tinh có chút không chịu nổi điều này.

Chỉ cảm thấy, người này không phải đang hôn hoa, mà là muốn hôn cậu...

Đặc biệt là khi anh hôn lên hoa, lúc rũ mắt xuống, để lộ hàng mi rất dài.

Hàng mi dài nhưng không quá dày, giống như con người của anh, mang một vẻ lạnh lùng, nhưng khi ngước lên, đường nét của đôi mắt phượng hơi nhướng lên, trong con ngươi đen nhảnh phản chiếu hình bóng của cậu, hấp dẫn lòng người.

Trình Đông Húc cũng không giải thích tại sao lại làm vậy.

Dù sao hai người đều hiểu ngầm với nhau, cảm giác mơ hồ và mập mờ đó, luôn bao quanh họ.

Đến xe rồi, Trình Đông Húc còn mở cửa xe.

Người vốn định làm việc này là Thi Tĩnh Duy, thấy Trình đại lão đang cầm bó hoa lớn, làm sao dám cản đường.

Cố Tinh bước vào xe.

Bông hồng trong tay không có chỗ đặt, cậu vẫn giữ lấy.

Trình Đông Húc vòng qua phía bên kia, đặt bó hoa hồng ở ghế bên cạnh.

Lại dặn dò Thi Tĩnh Duy lúc mang hoa lên lầu nhớ cẩn thận, rất nặng.

Nhìn theo xe Cố Tinh đi xa, Trình Đông Húc vẫn đứng đó.

Cánh tay trống trải có chút không quen, cúi đầu cười một chút, trong lòng cảm thấy rất vui.

"Tại sao ông chủ không trực tiếp đưa Cố thiếu về nhà?" Tống Cần đi đến hỏi.

Đó vẫn là cảm giác quen thuộc của sự tiếc nuối, kiểu như đã ở cùng một khu phố, đưa người về nhà ít nhất cũng có thể ở lại lâu hơn một chút.

"Thuốc đâu, cho tôi một viên nữa." Trình Đông Húc hắt hơi.

Anh tất nhiên muốn về cùng cậu nhóc, nhưng sau lưng có biết bao nhiều người đang nhìn, làm sao mà được?

Cố Tinh không đồng ý với anh, nhưng lại đi chung xe với anh.

Mọi người bàn tán, còn không biết sẽ nói gì về Cố Tinh, Trình Đông Húc không nỡ để cậu bị ảnh hưởng.

Sau buổi tiệc hai ngày.

Cố Tinh bay đi Tây Bắc để quay phim.

Trước đó Vương Thân Nhiên gặp chuyện phải vào tù, vai diễn của anh ta tất nhiên không thể tiếp tục.

Cố Tinh và đạo diễn Lộ nói chuyện qua điện thoại, xác định cần quay bổ sung khoảng nửa tháng, sau đó toàn bộ phim sẽ hoàn thành.

Còn về bó hoa hồng lớn đó, vứt đi thì không hay.

Nhưng xử lý thế nào cũng là một vấn đề đau đầu.

Cố Tinh tìm một cái xô, đặt tất cả hoa vào trong đó.

Sau đó nhờ người mang xuống ban công tầng một.

Một tháng sống như bá tổng, Cố tổng đến sân bay mà vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp.

Nhưng có các fan đến tiễn, mà còn khá nhiều, cảm giác như mình là một ngôi sao, lại còn rất nổi tiếng, tràn ngập trong cậu.

Nói thật là xấu hổ, cả tháng này Cố tổng không hoạt động trên Weibo mấy.

May mà có Tề Tu quản lý Weibo, thỉnh thoảng đăng ảnh dự trữ, cộng thêm dư âm của "Sư Tôn", nên vẫn giữ được mức độ tương tác tốt.

Đến đoàn phim, Cố tổng liền bị mắng.

Đã quen với cuộc sống bá tổng, nhưng do bận rộn theo hướng khác, kịch bản để qua một bên, kết quả cảnh đầu tiên NG đến năm lần.

Đạo diễn Lộ tóc dựng đứng lên, chống tay vào hông đi vòng vòng.

Nhưng cũng không nổi giận, việc Cố Tinh bị thương trước đó lỗi lớn ở đoàn phim, nếu cậu ấy bỏ ngang cũng không nói gì được.

Nhưng cậu ấy không chỉ đến, mà còn đến vào giữa mùa đông.

Phải biết điều.

Hơn nữa, bài đăng về tiệc nhà họ Kỷ đã giúp đạo diễn Lộ rất nhiều.

Nguồn đầu tư cho bộ phim mới cũng đã có manh mối, với Cố Tinh, đạo diễn Lộ chẳng làm được gì hơn ngoài cung kính.

Đến tối, đạo diễn Lộ lại mở lớp dạy kèm riêng cho Cố Tinh.

Không kìm được mà tiết lộ, "Anh Hùng Vô Danh" là bộ phim ông ta chuẩn bị bảo giải Phi Thiên, vào tháng ba năm sau.

Nếu Cố Tinh chỉ là nam phụ số ba thì không nói gì.

Nhưng giờ vai diễn là nam phụ số hai, nếu nhờ bộ phim này giành giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, thì các cảnh quay bổ sung không thể qua loa.

Giải Phi Thiên là một giải thưởng rất có uy tín trong nước.

Cố tổng ban đầu định năm sau nhận một vai nam phụ hoặc nam chính, để thử vận may, không ngờ bây giờ lại có cơ hội, thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, làm sao dám lơ là.

Vì vậy, cảnh quay dự kiến trong nửa tháng kéo dài thành khoảng hai mươi lăm ngày.

Cố Tinh trở về Kinh Thị, đã là tháng mười hai.

Trong thời gian này, Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi đều không đến Tây Bắc.

Điều này rất bình thường.

Bá tổng nếu cứ mãi chăm chăm vào chuyện tình cảm, vậy chưa làm được gì đã phá sản trước.

Họ cũng có công việc chính đáng, và làm việc thâu đêm là chuyện thường.

Hơn nữa, người lớn đều có không gian riêng của họ.

Theo đuổi người là chuyện tao nhã, nhưng ép buộc chèn ép thì không thể chịu nổi và cũng không hợp lý.

Dù người không đến, đoàn phim lại thường xuyên nhận được đồ gửi đến.

Dù chỉ là quay phim trong chưa đầy một tháng, khi Cố tổng rời đoàn, hầu như mọi người đều tăng cân.

Quay phim xong, những việc sau đó không cần Cố Tinh phải lo.

Cùng lắm là sau đó phối hợp tuyên truyền gì đó, rồi liên lạc là xong.

Ra khỏi sân bay, Cố Chân đã đợi sẵn.

Anh ta không che giấu nổi sự phấn khích: "Anh còn lo em không kịp về, ngày tới chính là ngày mười tháng mười hai, hai lão già kia lo lắng, gửi thiệp mời như phát tờ rơi."

Cố tổng nhận thiệp mời, nhìn qua một lượt.

Nhíu mày, hiếm khi cậu nói một câu cay độc: "Chuyện đội nón xanh, không thể trễ được."

Ngày mười tháng mười hai là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Cố Hải.

Cố tổng dự định vào ngày này sẽ tặng cho Cố Hải một người cha, tặng cho Cố Hằng Viễn một cái nón xanh, hoàn hảo!
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 213


Cố Tinh trở về Kinh Thị vào ngày 5 tháng 12.

Ngoại trừ Cố Chân, cậu không nói với ai.

Cả người cuộn mình trong chiếc áo khoác dài ấm áp, an toàn trở về nhà.

Còn Lâm Đình thì bị Kỷ Sơ Nhiên chặn lại ngay tại sân bay.

Cửa thang máy mở rồi đóng lại.

Cố Tinh bước ra, liền thấy cửa phòng của Trình Đông Húc.

Thực ra cậu chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục đi về nhà mình.

Trong lòng không khỏi nghĩ đến những chuyến xe chở đồ đến đoàn phim.

Đồ có của Trình Đông Húc, cũng có của Chu Duẫn Chi.

Chủ yếu là đồ ăn và đồ dùng, hầu như bao trọn cả đoàn phim.

Nếu thật sự tính giá trị, cộng thêm đoạn đường khó đi, những thứ đó ước chừng phải là con số sáu chữ số.

Với họ thì đó không phải là số tiền lớn, thêm vào đường khó đi, Cố Tinh không từ chối.

Chỉ là nhận rồi, phải trả lại ân tình.

Thực ra không chỉ là trả ân tình cho đoàn phim, còn cả chuyện ở buổi tiệc nhà họ Kỷ.

Sự tiếp đãi đặc biệt tại buổi tiệc đã bị không ít người nắm bắt.

Sau đó, không chỉ công ty phát triển thuận lợi hơn, mà cả những chuyện tranh chấp với Cố Hằng Viễn về tài sản, nhiều gia đình hợp tác với Cố Hằng Viễn cũng đứng ngoài cuộc.

Thái độ đứng ngoài này tạo áp lực rất lớn cho Cố Hằng Viễn.

Ít nhất, khi cậu ở đoàn phim, Hoắc Chính Trạch đã gọi điện báo rằng Cố Hằng Viễn đã chịu nhượng bộ, một phần tài sản đã được gửi đến yên ổn, vì sợ kéo dài sẽ làm ảnh hưởng đến các dự án của tập đoàn Cố thị đang thực hiện.

Trong suy nghĩ của Cố tổng, việc Cố Hằng Viễn chịu nhượng bộ chỉ là vấn đề thời gian.

Cậu tự tin và có căn cứ để nói điều này.

Nhưng việc mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy, công lao chủ yếu là của ai, cũng không thể không nhận ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu quyết định mời họ ăn một bữa.

Về địa điểm, cuối cùng cậu quyết định tại nhà mình.

Thứ nhất là gần, thứ hai là bây giờ cậu ra ngoài cũng không tiện.

Thực ra việc mời ăn, đã có tiền lệ.

Cố Tinh nghĩ lại cũng đau đầu.

Nhưng làm ngơ không phải là cách.

Nếu tính toán giá trị mà chuyển khoản cho họ, thì quá khó coi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nên làm thế.

Cố Tinh về đến nhà vào buổi trưa, liền định buổi ăn tối sẽ diễn ra vào tối đó.

Cứ mãi lo lắng sẽ không tốt cho sức khỏe tinh thần, làm sớm thì sớm nhẹ nhõm.

Thời gian định là 6 giờ tối, 5 giờ rưỡi Chu Duẫn Chi đã đến.

Mở cửa ra, gió lạnh ùa vào, Cố Tinh ngửi thấy trên người anh ta có mùi hương nhàn nhạt nhưng lại có phần hoa mỹ.

Là một mùi rất quyến rũ.

Giống như xịt nước hoa.

Chu Duẫn Chi thấy thiếu niên hơi ngập ngừng, linh cảm bừng lên, hàng lông mày đen dài hơi nhướng lên: "Ngửi thấy rồi, thích không?"

Anh ta chống tay lên khung cửa, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, có cảm giác như bao trùm lấy người trước mặt vào vòng tay, cũng thuận tiện để Cố Tinh ngửi thấy mùi nước hoa hơn.

Kiếp trước, là một bá tổng tinh tế và thanh lịch, Cố tổng tất nhiên cũng từng dùng nước hoa.

Cậu còn sưu tập một tủ trưng bày các loại nước hoa kinh điển, cũng có chút khả năng đánh giá.

Loại nước hoa của Chu Duẫn Chi có mùi hương gỗ trầm, hương thơm đậm sâu như tiếng thì thầm, rất gợi cảm.

Nếu xét về nước hoa, Cố tổng cảm thấy rất tốt.

Nhưng cậu lại sợ kẻ b**n th** sẽ được đà lấn tới.

Hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Cố tổng diễn xuất đã tiến bộ.

Cậu hít mũi một cái, nói rằng bị viêm mũi dị ứng.

Chu Duẫn Chi bán tín bán nghi, nhưng không nản lòng, kiên nhẫn đáp: "Không sao, chỗ anh còn một thùng, đủ dùng vài năm."

Cố tổng: "....."

Thực tế, loại nước hoa mà Chu Duẫn Chi dùng vẫn chưa ra mắt.

Là sản phẩm mới do công ty dưới quyền phát triển, tổng cộng có hai chai, anh ta đã tự ý lấy một chai.

Ban đầu anh ta không hứng thú với những thứ này, cảm thấy không nam tính.

Nhưng tình cờ nghe giám đốc sản phẩm nói rằng loại nước hoa này có thể tăng cường không khí và sự lãng mạn giữa các cặp đôi, anh ta không thể không dừng chân.

Để chắc chắn, Chu Duẫn Chi còn cho Ngô Dũng ngửi thử.

Thằng nhóc đó cũng thấy thứ này khá tốt, muốn một chai để tán gái.

Chu Duẫn Chi xác định sản phẩm này thực sự tốt, liền sử dụng.

Còn về việc Ngô Dũng thèm khát chai nước hoa của mình, anh ta không ngần ngại đá vào mông nó.

Trong lòng còn nghĩ, nếu nước hoa này thực sự tốt, sau này anh ta có thể dùng để tắm.

Chỉ cần cậu nhóc nhìn anh ta nhiều hơn một chút.

Không ngờ cậu nhóc lại cảnh giác như vậy.

Chu Duẫn Chi có chút thất vọng, nhưng thấy cậu nhóc hít mũi, trông rất dễ thương, nên không truy cứu thêm về vấn đề này.

Cố tổng nói xong lý do viêm mũi, cảm thấy có chút không thoải mái.

Chủ yếu là kẻ b**n th** này không ngốc, ngược lại còn rất thông minh và nhạy bén, điều này tạo áp lực rất lớn.

Trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ lộn xộn, cậu cũng không đóng cửa.

Dù sao thì đối diện một lát nữa cũng sẽ có người đến, tiếp đãi một lần cho tiện.

Hai mươi phút sau, Trình Đông Húc đến.

Anh ta nhìn Chu Duẫn Chi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách một cái, sau đó quen thuộc tìm dép để thay.

Chu Duẫn Chi: "......!"

Dù sao cũng không vui vẻ gì.

Cố tổng đặc biệt sắp xếp hai vị khách ngồi một bên.

Cậu ngồi bên khác.

Bàn ăn lớn chuyên để đãi khách, ai cũng không với tới ai.

Cuối cùng đã ăn xong một bữa cơm yên ổn.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 214


Ngày 10 tháng 12, sinh nhật của Cố Hải.

Nhà họ Cố rất náo nhiệt, Cố Hằng Viễn cũng lâu rồi không khí phách như vậy.

Gần đây nhà họ Cố bị Cố Tinh cắt mất một miếng thịt lớn, tương đương với việc mất nửa mạng sống của ông ta.

Lễ trưởng thành của Cố Hải được tổ chức lớn, mời nhiều bạn bè thân thích cũng như đối tác, cũng để an ủi người nhà họ Cố và đối tác, chứng tỏ rằng nhà họ Cố vẫn ổn định.

Không ngờ, khách đến còn nhiều hơn dự kiến.

Nhiều người đến vậy, quá đủ thể diện rồi.

Cố Hằng Viễn nhìn người vợ xinh đẹp, còn cậu con trai gần đây gầy đi nhiều nhưng lại càng thêm tuấn tú, cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều hy vọng.

Cao Đồng nhìn cậu con trai tinh thần phấn chấn, trong lòng đầy niềm vui và tự hào.

Nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Hằng Viễn, thật sự không mời Tiểu Tinh đến sao?"

"Nhắc đến thằng vô ơn đó làm gì?" Cố Hằng Viễn mặt tối sầm.

"Nhưng dù sao nó cũng là con anh..."

"Tôi chỉ có một đứa con là Cố Hải, sau này mọi thứ của nhà họ Cố đều là của nó, Cố Tinh... đồ thừa cũng không đến lượt nó!"

Cao Đồng chờ câu này, không hỏi thêm gì nữa.

Quay đầu nhìn Cố Hằng Sơn đang chỉnh lại cà vạt cho Cố Hải, ánh mắt hai bên chạm nhau một thoáng rồi rời đi.

Khách khứa cũng bắt đầu bàn tán về chuyện hai cậu con trai của nhà họ Cố.

"Không thấy đại thiếu gia nhà họ Cố đâu, nghe nói cậu ấy và Cố tổng đang mâu thuẫn, không lẽ không đến?"

"Gì cơ? Nếu biết đại thiếu gia nhà họ Cố không đến, đến đây làm gì cho mất thời gian!"

"Đại thiếu gia nhà họ Cố cái gì, ở tiệc nhà họ Kỷ tôi nghe nói... ai lại gọi cha mình là "ngài Cố", rõ ràng là đã trở mặt rồi!"

"Không chỉ trở mặt, Cố Hằng Viễn hồi đó nuốt tài sản của nhà họ Ngô, giờ đã phải nhả ra hơn một nửa!"

"Không đến là đúng, nếu không một người mẹ kế, một người em trai, lại còn kém chưa đầy nửa tuổi..."

"......"

Ngồi bên nghe chuyện bát quái, Ngô Dũng uống nhiều nước phải đi vệ sinh.

Tiện thể gọi cho Chu Duẫn Chi: "Lão đại, nghe nói Cố thiếu không đến, anh còn đến không?"

Chu Duẫn Chi vốn định đến ủng hộ Cố Tinh, chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tay chơi đùa với món đồ nhỏ: "Cố Hằng Viễn là cái thá gì, ông đây mà đến, đẹp mặt hắn quá! Cậu cũng về đi, toàn đến chỗ linh tinh!"

Ngô Dũng chỉ chờ câu này, cúp máy rồi đi ra ngoài.

Còn về Cố Hằng Viễn đang nói những lời chào đón khách khứa sau lưng, không buồn nghe.

Trong lòng còn lẩm bẩm vài câu, với loại người giả dối, yếu đuối như Cố Hằng Viễn, sao lại sinh ra được người như Cố Tinh, thật kỳ lạ.

Có lẽ là đột biến gen!

Trợ lý Tổng nhìn Ngô Dũng rời đi, cảm thấy người đó đạp cửa nhà họ Cố với dáng vẻ rất oai phong.

Hơi ganh tỵ, anh ta cũng nhắn tin cho ông chủ.

Tống Cần: "Cố thiếu không đến, ông chủ, tôi có nên rời đi không?"

Trình Đông Húc: "Cậu ấy sẽ đến, tôi sẽ đến sau hai mươi phút nữa."

Trình Đông Húc trả lời xong, thúc giục Khương Phục đang lái xe: "Lái nhanh một chút."

Anh luôn cảm thấy Cố Tinh đối với Cố Hằng Viễn, có một chút gì đó như mèo vờn chuột, không giống cha con cũng không giống có thù hận, đơn giản chỉ là không ưa, như muốn đòi lại công bằng.

Nếu là anh ở vị trí của Cố Tinh, sẽ không bỏ lỡ lễ trưởng thành của Cố Hải.

Dù sao thì không quan tâm Cố Tinh chọc ghẹo Cố Hằng Viễn thế nào, gia đình đó xứng đáng nhận lấy, anh chỉ cần xuất hiện khi cậu nhóc cần là đủ.

Cố tổng đến đại trạch nhà họ Cố, bị chặn lại.

Có vẻ như Cố Hằng Viễn không hoan nghênh cậu, còn đặc biệt cử người cản trở.

Cố Chân đi cùng liền cảm thấy buồn cười.

Nhưng khi nhìn thấy khóe miệng cậu em họ khẽ nhếch, vẻ mặt bình thản và trong sáng, nghĩ đến mục đích của cậu, liền cảm thấy không biết ai mới là người gặp xui xẻo.

Năm phút sau, năm người bảo vệ bị đánh gục.

Cố tổng luôn chuẩn bị chu đáo, mang theo cả Thi Tĩnh Duy và Âu Dương Kiều, người thường sao có thể là đối thủ.

Nhìn thấy người dẫn đầu đội bảo vệ định gọi điện, Cố tổng cười lạnh.

Rõ ràng là một người với đôi môi đỏ, răng trắng, tĩnh lặng và thanh tú, con ngươi màu nhạt như hạt thủy tinh, lại lạnh lùng đến mức làm người ta hoảng sợ.

Người bảo vệ cầm điện thoại chỉ nghe thiếu niên nói: "Thấy đủ thì dừng lại, tôi không ngại trả tiền viện phí cho các người, nhưng đau đớn gãy tay gãy chân, người thông minh đều biết phải làm gì mới ít bị đòn, đúng không?"

Bảo vệ nhà họ Cố: "..." Vì an toàn tính mạng, tất nhiên là tránh đường.

Cố tổng thuận lợi và chậm rãi bước vào.

Phía sau có Cố Chân, Lý Ngọc Hạo, Âu Dương Kiều và Thi Tĩnh Duy, nhìn qua đã rất oai phong.

Cố tổng tất nhiên không cần ai chống lưng cho mình.

Nhưng hôm nay khách nhà họ Cố đồng, cậu càng lộng lẫy thì Cố Hằng Viễn càng khó chịu, rất đáng giá!

Trước khi vào, Cố tổng nhìn quanh với vẻ thích thú.

Đại trạch nhà họ Cố chứa đựng nhiều ký ức của nguyên chủ và mẹ Cố, nơi này trông cũng đẹp, cần phải giành lấy.

Trong sảnh lớn.

Cố Hằng Viễn đang ôm vai con trai, giọng đầy tự hào kể về thành công của con mình, nói những lời xã giao.

Thấy người đẩy cửa bước vào, theo phản xạ nói: "Cậu đến làm gì?"

Giọng Cố Hằng Viễn có bảy phần bất ngờ, ba phần lo lắng, qua micro truyền vào tai mỗi người.

Khách khứa đang chán ngán quay đầu, mắt họ đều sáng lên.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 215


Tống Cần đại diện cho ông chủ đến, ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Nhìn qua, thấy thiếu niên điềm nhiên bằng qua sảnh, thật quá có phong cách.

Trong lòng cũng ngạc nhiên, ông chủ liệu có phải là giun đũa trong bụng Cố thiếu không?

Cảm thấy thật đẹp.

Không cần nói nhiều về sự xuất sắc của Cố thiếu, mấy người đi cùng cũng rất không tầm thường.

Như sao vây quanh mặt trăng, hoàn toàn áp đảo toàn trường.

Sau vài giây ngơ ngác, Tống Cần không còn bận tâm đến việc giữ hình tượng trợ lý già dặn điềm tĩnh nữa.

Lấy điện thoại ra nhanh chóng, nghĩ rằng ghi lại đoạn này, để ông chủ cũng nhìn thấy phong thái của Cố thiếu.

Cố tổng nhìn Cố Hằng Viễn trên sân khấu, một tay ôm vai Cố Hải, bên kia là Cao Đồng, cười nhẹ.

Đến gần, cậu đánh giá: "Một nhà đông đủ, tiện lợi, rất tốt."

Trong số những người có mặt, chỉ có Cố Chân thực sự hiểu ý nghĩa của từ "tiện lợi".

Không nhịn được, anh cười nhẹ.

Gần đây Cố Hằng Viễn bị hành hạ nhiều, khả năng nhẫn nhịn ngày càng cao.

Kìm nén cơn giận và cảm giác không lành, ông ta ra lệnh: "Sắp xếp chỗ cho đại thiếu gia, sinh nhật của em trai mà cũng đến muộn, thật là vô lý."

Khách khứa vừa rồi buồn ngủ, giờ mắt sáng như đèn.

Ban nãy còn thấy Cố Hải trông cũng tuấn tú ngoan hiền, nhưng khi Cố Tinh đứng đó, lập tức Cố Hải trở nên thô kệch, như hàng kém chất lượng.

Có người thì thầm: "Không lạ khi nhà họ Cố càng ngày càng tệ, ngay cả châu ngọc với hạt cườm cũng không phân biệt được!"

Người bên cạnh đáp: "Thật tiếc cho Ngô tiểu thư, gia đình danh giá, Cố Hằng Viễn lại thích kiểu yểu điệu phong tình, đúng là bông hoa nhài cầm bãi cứt trâu!"

Yểu điệu phong tình nghĩa là gì?

Dù sao đây cũng không phải từ tốt, nghe thấy mọi người đều cười thầm.

Cố tổng không bận tâm đến Cố Hằng Viễn nhiều.

Cãi qua cãi lại có gì thú vị, lát nữa mặt Cố Hằng Viễn sẽ xanh lè, mới đáng xem.

Thi Tĩnh Duy và Âu Dương Kiều có mặt, sao để người khác tiếp cận ông chủ của mình được.

Ghế mang đến cũng vô dụng, chỉ cần một chiếc, đặt ở vị trí đầu tiên bên cạnh sân khấu, như một giám thị.

Cố tổng ngồi xuống, hơi hất cằm: "Tiếp tục đi."

Cố Hằng Viễn: "..." Thằng con bất hiếu này!

Trong lòng căm hận, Cố Hằng Viễn càng nói nhiều về sự khó khăn khi nuôi con và kỳ vọng cùng yêu thương dành cho Cố Hải.

Cũng là để hạ thấp thể diện của Cố Tinh, ông ta nói rằng sau này toàn bộ tài sản nhà họ Cố sẽ được giao cho người con trai thông minh và hiếu thảo Cố Hải.

Khán phòng xôn xao.

Mọi người đều nghĩ Cố Hải không được tỉnh táo lắm.

Cố Hải xúc động đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không dám như trước kia nhìn Cố Tinh mà khoe khoang.

Cậu chỉ cảm thấy Cố Tinh khó đối phó.

Đặc biệt là sau buổi tiệc của nhà họ Kỷ không lâu trước đây.

Cậu và cha mình rõ ràng đã về nhà, nhưng khi tỉnh dậy lại thấy mình ở một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Kinh Thị.

Mặc dù không bị thương gì, nhưng cậu liên tục gặp ác mộng vào ban đêm.

Muốn báo cảnh sát, cha cậu lại không cho, chỉ nói chắc chắn có liên quan đến Cố Tinh.

Cố Hải hối hận chết đi được vì đã bắt nạt Cố Tinh.

Dù sao trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải tránh xa Cố Tinh.

Cao Đồng thì không có nhiều kiêng dè như vậy.

Con trai bà ta là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố!

Chưa bao giờ cảm thấy an tâm và phấn khởi như vậy, bà ta liền ra vẻ "hiền lành rộng lượng" hỏi thiếu niên: "Tiểu Tinh, con là anh trai, hôm nay không biết đã chuẩn bị món quà gì cho Tiểu Hải?"

Cố Hằng Viễn khẽ nhấn cánh tay Cao Đồng, ra hiệu bà ta đừng gây sự với Cố Tinh.

Cao Đồng nghĩ rằng đó là sự khuyến khích của chồng, càng cười hiền lành hơn, còn vẫy tay: "Lại đây, chúng ta cũng nên chụp một tấm ảnh gia đình để làm kỷ niệm."

Tống Cần: Người phụ nữ này cũng độc ác quá!

Con trai mình đã nhận được lời hứa sẽ trở thành người thừa kế, tha cho người ta một lần thì có làm sao?

Cố Chân nhìn vẻ mặt giả dối của Cao Đồng, thầm nghĩ đúng là tự làm tự chịu!

Còn cha anh, Cố Hằng Sơn, liên tục ra hiệu bằng mắt, muốn lao đến kéo anh lại, nhưng đều bị Âu Dương Kiều chặn lại.

Mọi người đều nhìn về phía thiếu niên đang ngồi yên tĩnh bên cạnh.

Chỉ thấy người đó cúi đầu cười khẽ, gò má trắng trẻo và lạnh lùng, nghiêng đầu nói điều gì đó với người đàn ông cao lớn lực lưỡng như vệ sĩ phía sau.

Sau đó, mọi người thấy người đàn ông đó lên sân khấu và lấy micro.

Thật sự là lấy.

Bởi vì thấy anh ta lên, cả nhà họ Cố đều lùi lại một bước, suýt nữa hét lên cầu cứu, làm gì dám ngăn cản.

Cố tổng cầm micro trong tay, giọng khá nhẹ nhàng: "Bà Cao nói đúng, làm anh trai phải tặng quà cho em, dù Cố Hải là em họ, nhưng tôi cũng không thể keo kiệt.”

Nói hai chữ "em họ", cậu đặc biệt dừng lại một chút.

Cố Hằng Viễn nghi ngờ mình nghe nhầm.

Khách khứa cũng vậy.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 216


Trong lòng Cố Hằng Sơn và Cao Đồng đều đột nhiên căng thẳng.

Cao Đồng cười gượng: "Tiểu Tinh có lòng rồi, nhưng cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, Tiểu Hải là em ruột của con."

Cố tổng giơ một ngón tay lên, trợ lý của cậu liền đưa tập tài liệu mang theo lên.

Cậu cầm lấy tập tài liệu cười nhẹ: "Bà Cao nói đúng, không nên nói bậy, nhưng một người lăng nhăng như bà, ha..."

Cố Hằng Viễn nhận ra, Cố Tinh không muốn để ông ta yên.

Sự kiêu hãnh của người đàn ông và quyền uy của người cha đều bị thách thức, ông ta gần như hét lên: "Cố Tinh, cậu có ý gì? Nói rõ ra!"

Cố tổng bóp nhẹ tập tài liệu mỏng: "Ý của tôi là, trên đầu ông mọc thảm cỏ đủ để chăn bò rồi, người phụ nữ bên cạnh ông trong ba tháng gần đây đã gặp gỡ Cố Hằng Sơn năm lần, thay đổi hai khách sạn. Trước khi bà ta trèo lên giường của ông mười tám năm trước, khách hàng trước đó là ai, ông có biết không? Cố Hải nhìn thì có vài phần giống người nhà họ Cố, nhưng sao tôi lại thấy cậu ta giống chú của nó, Cố Hằng Sơn hơn?"

Mọi người không thể ngờ rằng còn có một quả bom nổ lớn như vậy.

Cố Hằng Viễn gần như phát điên, theo phản xạ nhìn Cao Đồng và Cố Hằng Sơn.

Cao Đồng và Cổ Hằng Sơn, một người tránh ánh mắt, một người cúi đầu cong lưng.

Cố Hằng Viễn cảm nhận rõ ràng rằng Cố Tinh nói thật.

Cơn giận và sự bất an như muốn bùng nổ, nhưng kỳ lạ là người mà Cố Hằng Viễn ghét nhất lại không phải là vợ ngoại tình và Cố Hằng Sơn.

Trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, muốn Cố Tinh im miệng!

Nhưng khi ông ta lao tới, liền bị Thi Tĩnh Duy và Âu Dương Kiều chặn lại.

Hai người đó tất nhiên không thể bị Cố Hằng Viễn làm khó, nhưng nhớ đến đó là cha ruột của ông chủ mình, họ cũng không dám ra tay mạnh, ngược lại còn bị động.

Cố Chân định giúp ngăn lại, nhưng vừa đứng lên lại ngồi xuống.

Bởi vì cậu em họ thật sự mạnh mẽ, cú đá vào ngực Cố Hằng Viễn đủ làm ông ta khó chịu.

Cố tổng một cú đá đá bay Cố Hằng Viễn, cũng làm ông ta choáng váng.

Cậu bước tới trước mặt Cố Hằng Viễn, ném tập tài liệu vào mặt ông ta: "Kết quả xét nghiệm ADN và thỏa thuận chấm dứt quan hệ cha con đều ở đây, từ từ xem, không cần vội."

Cố tổng có ký ức của nguyên chủ, cảm giác bị ức chế trong lòng không thể tả.

Cho đến hôm nay, đến giờ phút này, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Cố Hằng Viễn run rẩy tay mở tập tài liệu.

Cố tổng nhìn xuống từ trên cao.

Cậu chờ đợi nhìn thấy mặt Cố Hằng Viễn chuyển xanh, thì nghe thấy một tiếng hét phía sau: "Không được mở! Không được mở mà!"

Là Cố Hằng Sơn.

Cố tổng cũng không cản.

Nếu hai anh em đánh nhau sống chết, thì càng vui.

Tuy nhiên, định luật hạnh phúc kéo theo đau khổ không chừa một ai.

Cố Hằng Sơn trong lúc cấp bách chạy tới, va vào một cái kệ chất đầy ly champagne.

Ông ta tự vấp ngã và làm đổ kệ champagne.

Rồi, cái kệ cao hai mét nghiêng về phía vị trí Cố Tinh đang đứng.

Tất cả diễn ra rất nhanh.

Cố tổng theo phản xạ né sang một bên, trong chớp mắt, cậu còn tính toán sẽ né được phần trên cơ thể.

Nhưng khoảnh khắc sau đó, cảm giác mất trọng lực ập đến.

Cậu bị ai đó ôm lấy eo và xoay hướng, phía sau người ôm cậu là tiếng nước bắn và tiếng kính vỡ không ngừng.

Cố tổng ngây ngẩn nhìn người đàn ông ôm cậu vào ngực, giữa lông mày hơi nhíu lại.

Trình Đông Húc... anh đến từ khi nào?

Trình Đông Húc bế người chỉ trong vài giây.

Kính vỡ văng đầy đất, anh bước lên hai bước, tìm chỗ sạch sẽ để đặt người xuống.

Cả hội trường im lặng.

Nhìn dáng vẻ tội lỗi của Cố Hằng Sơn, tám phần là Cố Hằng Viễn thật sự đã bị cắm sừng rồi!

Trình thiếu đến từ khi nào?

Tốc độ của Trình thiếu vừa rồi thật nhanh!

Khách khứa cảm giác hôm nay như lạc vào vườn dưa, đầu óc không kịp xử lý.

Tống Cần là người duy nhất biết ông chủ mình đến từ lúc nào.

Khi Cố thiếu đá bay Cố Hằng Viễn.

Ông chủ của anh vào lặng lẽ, đứng sau ghế của Cố thiếu vừa ngồi.

Khi thấy ông chủ, Tống Cần định dọn chỗ.

Nhưng ánh mắt ông chủ quét qua, rõ ràng mang ý "đừng gây rối", anh ta không dám động.

Không ngờ, ông chủ đến thật đúng lúc.

Không chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, mà còn bể kiểu công chúa.

Chỉ là sao không bế lâu hơn, 10 điểm trừ 1 còn 9!

Nhưng, anh ta vừa thấy...

Cố tổng bị bế kiểu công chúa trong khoảnh khắc, hơi không biết phải làm gì.

Cảm giác như mơ.

Trình Đông Húc xuất hiện quá đúng lúc và quá bất ngờ, khiến người ta không kịp phản ứng.

Cảm giác mất trọng lực khi hai chân rời khỏi mặt đất như truyền đến cả đầu óc, trong khoảnh khắc khó mà phản ứng kịp.

Trong sự im lặng ngắn ngủi, người đàn ông cúi đầu nhìn cậu là người mở lời trước.

Anh bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra: "Anh không sao, em tiếp tục đi."

Tiếp tục gì?

Tất nhiên là chuyện Cố Hằng Viễn bị cắm sừng, đã đánh thì phải đánh cho kỹ càng.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 217


Cố tổng mỉm cười đáp lại anh: "Đủ rồi."

Nếu cậu bị đổ rượu lên người, chỉ cần cởi áo khoác ra rồi tiếp tục làm những gì cần làm, chẳng hạn như xem Cố Hằng Sơn và Cố Hằng Viễn đánh nhau sống chết.

Nhưng áo khoác dài của Trình Đông Húc hiện giờ vẫn đang nhỏ giọt rượu.

Anh là một người kiêu ngạo và kén chọn như vậy, Cố tổng không muốn để người khác nhìn thấy anh trong bộ dạng nhếch nhác.

Đặc biệt là khi sự nhếch nhác đó là vì mình.

Trong lòng Cố tổng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, có chút đau lòng, muốn đưa Trình bá tổng vào túi và mang đi.

Những nơi lộn xộn như thế này, không xứng đáng với người đàn ông này.

Trước khi rời đi, Cố tổng liếc nhìn Lý Ngọc Hạo: "Anh tiếp tục."

Trong tay trợ lý của cậu còn một chiếc USB.

Bên trong có một số ảnh của Cao Đồng sau khi kết hôn đã qua lại với nhiều người đàn ông khác, đặc biệt là với Cố Hằng Sơn, ôm ấp, âu yếm, và hai bản xét nghiệm ADN điện tử, tất cả đều được làm thành dạng trình chiếu PPT.

PPT được làm khá đẹp, phải chiếu lên để mọi người giải trí một chút.

Cố tổng rất ít khi đẩy mọi việc đến tận cùng như thế này.

Nhưng nguyên chủ đã chết không thể ấm ức hơn, cậu không thay nguyên chủ trừng trị những kẻ đã bắt nạt cậu ấy thì thật là phụ lòng với cuộc sống mới này.

Phần việc còn lại, Lý Ngọc Hạo hoàn thành rất tốt.

Âu Dương Kiều học theo cách của Tống Cần quay video, cũng ghi lại cảnh hỗn loạn sau đó của nhà họ Cố, chuẩn bị cho ông chủ trẻ xem.

Với Trình Đông Húc, những gì Cố Tinh nói, tất nhiên anh ta đều nghe theo.

Nhưng cậu nhóc muốn chậm bước vài bước để nhìn xem áo của anh thế nào, anh không chịu.

Trình Đông Húc cũng không biết phía sau áo mình thế nào, nhưng anh cảm thấy lưng ẩm ướt, dính nhớp rất khó chịu.

Anh liền bế cậu nhóc lên, đưa thẳng vào trong xe.

Trợ lý Tống dõi theo hai người rời đi, cảm thấy mình không nên đi theo.

Tiếp tục ngồi đó xem kịch vui.

Khương Phục đang đợi ngoài cửa, nhìn thấy ông chủ và người trong lòng ông chủ đi ra: "......!!!"

Anh vốn là một người khá điềm tĩnh, nhưng hành động của ông chủ hôm nay thật chưa từng có, khiến anh ngạc nhiên một lúc.

Cố Tinh lại bị bế kiểu công chúa, cứ thể bị nhét vào xe.

Khi Trình Đông Húc vòng qua xe để đi đến bên kia, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy phần lưng áo anh ướt đẫm một mảng lớn.

Trình Đông Húc lên xe, đóng cửa, hỏi Cố Tinh: "Đến Hãn Hải Quốc Tế được không? Nơi đó gần hơn."

Anh nói thật, nhưng vì mang theo chút ý riêng, nên lo lắng chờ đợi.

Cố Tinh gật đầu, câu tiếp theo là: "Cởi áo ra."

Không chỉ nói, tay cậu còn đưa ra định cởi áo khoác của Trình Đông Húc.

Nhìn gần hơn, thấy áo của Trình Đông Húc bị ướt một mảng lớn và đã đóng băng ở viền.

Trời quá lạnh, như thế này không ổn chút nào.

Khương Phục ngồi ở ghế lái khởi động xe: "......"

Không hổ danh là tương lai của ông chủ.

Thay người khác, ai dám không kiêng nể mà cởi áo ông chủ?

Hãn Hải Quốc Tế mà ông chủ thường đến dạo gần đây, Khương Phục biết rõ.

Nhưng như có ma xui quỷ khiến, anh lại ấn nút nâng tấm ngăn giữa ghế trước và ghế sau.

Không biết tại sao, nhưng cảm thấy sự hiện diện của mình không nên quá rõ ràng.

Trình Đông Húc nắm tay đang kéo áo của cậu nhóc: "......"

Cố tổng đang chuẩn bị cởi áo anh: "......!!!"

Cố tổng nghĩ đầu tiên, người lái xe không phải là Tống Cần sao?

Tấm ngăn nâng lên tạo ra tiếng rì rì nhẹ, âm thanh trong yên tĩnh lại như phóng đại lên nhiều lần.

Hai người ở ghế sau im lặng, đồng loạt nghĩ đến một số chuyện.

Tình hình bây giờ, quá khép kín và quá mập mờ.

Cố tổng không biết tai mình có đỏ hay không, nhưng vẫn kiên quyết với lời nói ban nãy: "Cởi áo ra, ướt như vậy, sẽ bị cảm!"

Tay cậu đang nằm vào mép áo vẫn bị Trình Đông Húc giữ chặt.

Anh siết nhẹ tay, giọng hơi khàn: "Anh tự làm, em thế này... anh không chịu nổi."

Không chịu nổi cái gì?

Trước đây cậu nhóc cũng từng cởi áo anh, cũng từng đốt lửa khắp nơi.

Trình Đông Húc là một người đàn ông bình thường.

Người mà anh đặt trong tim ở gần như vậy, chỉ nghĩ đến thôi anh cũng sẽ có phản ứng, huống chi cậu đã lâu không đến gần anh, quan tâm anh như thế này.

Thật hiếm hoi và đáng trân trọng.

Ký ức ùa về trong đầu, không thể kiểm soát được.

Đặc biệt là những hình ảnh nóng bỏng quấn quýt trong không gian kín giống thế này.

Cảm giác sở hữu nhau đầy run rẩy, những tiếng thở gấp không thể kiểm soát và những tiếng nức nở khi không chịu nổi, thách thức thần kinh của con người.

Trình Đông Húc đặt tay cậu nhóc trở lại đùi.

Không nhìn cậu, anh lặp lại một lần nữa: "Anh tự làm."

Cố tổng mơ hồ hiểu ý của Trình Đông Húc, nhưng không biết anh đã nghĩ đến mức nào.

Dù sao thì mấy tháng nay cậu không có chuyện đó, sau khi nếm mùi lại phải ăn chay, giờ bị k*ch th*ch thế này, thật muốn ra ngoài tuyết để hạ nhiệt.

Cả hai đều im lặng.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 218


Trình Đông Húc cởi chiếc áo khoác dày màu đen nhưng không bỏ đi, mà giữ trong lòng.

Bên dưới áo khoác, áo vest của anh cũng ướt sũng.

Nhưng nếu cởi ra nữa, chẳng lẽ phải c** tr*n?

Khi đến nơi, không thể xuống xe được.

Cố tổng cảm thấy nhiệt độ trên mặt đã giảm bớt, bèn lấy áo khoác ướt của Trình Đông Húc: "Để ở ghế sau đi."

Kéo một cái, không kéo được.

Trình Đông Húc giữ chặt áo: "Không cần."

Giữ chặt áo không di chuyển, nhưng anh lại nghiêng đầu nhìn qua.

Khi anh nhìn qua, ánh mắt như say rượu, đôi mắt vốn đen thẳm càng thêm sâu thẳm.

Như hồ sâu bị khuấy động, nguy hiểm nhưng mê hoặc.

Nhưng đồng thời, còn có chút lúng túng.

Đều là đàn ông, sẽ có sự đồng cảm với một số hành vi bất thường.

Cố tổng cảm thấy mình như biết được điều gì.

Nhưng hiếm khi thấy Trình bá tổng thế này...

Dù sao cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tiếng cười này khiến Trình Đông Húc hiểu ra mọi chuyện.

Ngược lại, anh thản nhiên ném áo khoác lên ghế sau.

Nhìn thiếu niên đang cười tủm tỉm, anh lại cúi đầu nhìn xuống phía dưới: "Anh không cố ý, nó giống như anh, luôn nhớ đến em."

Lần này, Cố tổng thật sự đỏ mặt.

Lời nói của Trình Đông Húc quá nóng bỏng.

Nhưng chỉ xét về góc độ sinh lý, Cố tổng thực ra cũng khá...

Trình Đông Húc nói thẳng quá, chính anh cũng không ngờ.

Nhưng nói ra rồi, cũng thấy nhẹ nhõm, liền quan sát phản ứng của cậu nhóc, cũng sợ quá thẳng thắn sẽ đẩy cậu xa hơn.

Quan sát một chút, chỉ thấy thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho anh một cái ót.

Trông lạnh lùng, cách biệt ngàn dặm.

Trình Đông Húc trong lòng chợt căng thẳng.

Rồi lại thấy vành tai đỏ bừng của thiếu niên, khác hẳn với khuôn mặt trắng trẻo.

Thấy thế, lòng anh lại dấy lên hi vọng.

Anh lại gần thiếu niên một chút, gần như nghiêng người qua: "Anh muốn hôn em một cái, Tinh Tinh, được không nào?"

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai.

Cố tổng không nhịn được xoa xoa tai, cũng không dám nhìn anh: "Không được."

"Vậy nắm tay thôi, được không?"

"Không được." Cố tổng máy móc trả lời, cố gắng phớt lờ giọng nói hấp dẫn của ai đó.

Cảm giác bối rối không kiểm soát được lại xuất hiện.

Cố tổng không thể kiểm soát được điều này, theo phản xạ biết rằng cách an toàn nhất là từ chối.

Sau đó, bên tai là một tiếng cười khẽ.

Là một bá tổng thường xuyên lướt mạng, Cố tổng đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa của câu "giọng nói làm tai người ta mang bầu".

Rồi anh ép người đến quá gần.

Ngón tay bị nắm lấy, rồi chạm vào thứ ấm áp mềm mại.

Cố tổng quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông cúi đầu hôn lên ngón tay cậu, từng ngón một, như đang nâng niu báu vật.

Cậu cũng không biết tại sao mình không rút tay lại.

Nhìn một hồi liền ngây người.

Rồi, sau khi hôn xong ngón tay, Trình bá tổng bóp nhẹ lòng bàn tay cậu.

Giọng nói tự nhiên trầm ấm, lạnh lùng, kèm theo chút khàn khàn: "Anh có thể tiếp tục không?"

Ngoại hình của Trình Đông Húc thực sự quá hoàn hảo.

Ánh mắt, giọng nói, cử chỉ và điệu bộ của anh, tất cả đều đang cố gắng để trình bày phần tốt nhất của mình trước mặt thiếu niên.

Giống như trong thế giới động vật, con đực khi tán tỉnh sẽ phô ra bộ lông rực rỡ và tiếng hót hay nhất của mình.

Đàn ông khi muốn được lòng người mình yêu, đôi khi sẽ làm một số thứ theo bản năng.

Cố tổng kìm nén hơi thở.

Cảm giác giống như thu mình lại, cuộn chặt những cảm xúc mơ hồ khó nói.

Cố tổng thu lòng mình lại, nhưng vẫn không nhịn được thở dài: Trình bá tổng đúng là quá biết cách!

Không còn hình ảnh cứng nhắc và thô lỗ vài tháng trước nữa, ngay cả khi là chuyện đó.

Cố tổng biết người đàn ông này vốn nên là người thế nào.

Mạnh mẽ, kiên cường, như một tảng đá hàng ngàn năm không thay đổi, góc cạnh ra sao hoàn toàn do mình quyết định.

Nhưng giờ đây, anh ấy giao quyền quyết định cho mình.

Ánh mắt nhìn thẳng tới, như chờ đợi một phán quyết.

Sự mềm mại đột ngột này quá sức thu hút.

Cố tổng không biết nên đáp lại anh thế nào.

Thực ra cậu đã lên kế hoạch, sau khi đứng đầu trong giới giải trí sẽ làm gì.

Công việc chính đã chuẩn bị xong, các khía cạnh khác không có gì phải lo lắng.

Nhưng cậu không thể ngờ Trình Đông Húc sẽ vì mình mà không chút do dự chắn hết mọi nguy hiểm.

Cố Tinh thực sự chưa từng trải qua điều này.

Kiếp trước cậu đứng cao hơn người khác, nhận được nhiều hơn, cũng phải chịu đựng những thử thách và rèn luyện vượt quá sức của người thường.

Ban đầu là cứng rắn chống đỡ, sau này thì thành thạo ứng phó.

Sự thành thạo đó, một phần là nhờ vào sự thông minh, một phần là nhờ vào khả năng chịu đựng áp lực.

Nói thẳng ra là da dày thịt thô đã quen rồi.

Nhưng bây giờ, được người ta nâng niu trong tay như báu vật.

Cảm giác như trong mơ, không quen, lúng túng, và một chút mới lạ, các cảm xúc lẫn lộn quay cuồng trong lòng.

Ngay cả biểu cảm cũng không biết nên dùng biểu cảm nào cho phù hợp.

Trình Đông Húc kiên nhẫn chờ đợi, chỉ thấy thiếu niên cúi đầu, lông mi khẽ run rẩy.

Rồi, ngón tay vừa được hôn kèm theo lòng bàn tay, đột nhiên che lên mắt anh ta, có chút mạnh mẽ nhưng yếu đuối: "Anh ngồi lại... đừng nhìn tôi!"

Tay thiếu niên ấn lên mắt, nhưng thực ra không che kín.

Trình Đông Húc có thể thấy, tay cậu nhóc chỉ cách đôi môi mình một chút.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 219


Trình Đông Húc để cậu nhóc ấn.

Anh khẽ ngửa đầu, rồi hôn lên cổ tay nổi gân của cậu.

Cố Tinh cảm thấy cổ tay như bị điện giật, tê tê.

Cậu rút tay về, cảm giác mặt nóng không thể kiểm soát, chỉ muốn dán lên cửa kính.

Trong lòng nghĩ: Trình bá tổng thế này là giả sao?!

Anh sao có thể dính người như vậy!

Trình - bị nghi ngờ là giả - bá tổng, nhẹ giọng an ủi: "Tinh Tinh, nhìn anh này, nhìn anh được không, em có thiện cảm với anh, đúng không?"

Anh cảm nhận được, lần đầu tiên có cảm giác cấp thiết muốn một câu trả lời như vậy.

Cố tổng không dám nhìn Trình Đông Húc.

Cậu cũng không biết, mình lại có ngày hèn nhát như vậy.

Nhưng người đàn ông từng bước ép sát, khuôn mặt quá hợp khẩu vị mình, Cố tổng biết rất rõ.

Không chỉ là khuôn mặt, ngay cả người như Trình Đông Húc, cậu cũng không phải không có cảm giác.

Nhưng để đưa ra quyết định này, rất khó.

Sau khi xuyên sách cậu còn có thể ổn định thân phận, nhưng với chuyện tình cảm thì hoàn toàn không có kinh nghiệm cũng không có đường hưởng, chỉ có thể cố gắng không gật đầu.

Có lẽ giây tiếp theo sẽ gật đầu?

Cố tổng không biết, nhưng cảm thấy mình chịu đựng được giây nào hay giây đó.

Đang tự đấu tranh với bản thân.

May thay, Cố tổng không cần phải đấu tranh lâu.

Một tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí không thể diễn tả bằng lời.

Tiếng chuông điện thoại của Trình Đông Húc rất bình thường, chỉ là nhạc chuông có sẵn của điện thoại.

Không ngừng vang lên.

Trình Đông Húc nhìn thấy tên hiển thị "Tống Cần", thở dài một hơi.

Bắt máy, câu đầu tiên từ đối phương là: "Ông chủ, chân ngài có sao không?"

Trợ lý Tống dù xem kịch vui, nhưng không thể yên tâm.

Trong đầu cứ nghĩ đến cảnh ông chủ lao tới ôm lấy Cố Tinh, lúc đó chân va vào tay vịn ghế.

Cái ghế đó không nhẹ, nhưng lại bị va lệch đi một bên.

Không biết chân ông chủ có bị thương không, cứ băn khoăn mãi phải hỏi.

Trình Đông Húc: "......"

Lời trách cứ không thể thốt ra, anh nén lại: "Không sao."

Rồi cúp máy.

Thực tế, anh không chỉ bị đau xương chân, mà mắt cá chân cũng đau nhói.

Nhưng Trình Đông Húc không hề để ý, toàn tâm toàn ý lo cho cậu nhóc bên cạnh.

Không gian trong xe kín mít, nhưng điện thoại của Trình Đông Húc rất tốt, không có khả năng lọt âm.

Cố tổng không nghe thấy gì cả.

Không khí này, cũng cần có thiên thời địa lợi.

Dù điện thoại có cúp nhanh đến đâu, sự mờ ám, căng thẳng cũng tan biến.

Cố tổng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cố tổng muốn mở cửa sổ để hít thở không khí, nhưng lại nhớ ra áo của Trình Đông Húc vẫn còn ướt, nên thôi.

Cậu hỏi: "Ai gọi vậy?"

Trình Đông Húc đáp: "Tống Cần."

Cố tổng ừ một tiếng, sau đó lại không biết nói gì tiếp.

Nhưng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm khi xe đã vào cổng Hãn Hải Quốc Tế.

Bất ngờ lại nghe Trình Đông Húc nói: "Dự án bên nước ngoài gần đây đã đủ người rồi."

Nghe có vẻ hơi tiếc nuối, thậm chí có chút ấm ức khó nhận ra.

Cố tổng: "...?"

Trình Đông Húc nghĩ thầm, tiếc là không thể đẩy Tống Cần ra chỗ nào xa xa cho đỡ bực mình.

Đến dưới nhà, Trình Đông Húc xuống xe trước.

Cố tổng sợ anh vòng qua mở cửa cho mình, liền nhanh chóng xuống xe: "Vết thương trên vai tôi đã khỏi rồi."

Đến cửa nhà, Cố tổng cảm thấy có chút không gian sai lệch.

Dù sao cũng đã sống ở đây gần nửa năm, từng về cùng Trình bá tổng rất nhiều lần.

Trình Đông Húc mở cửa.

Mở cửa nhưng không vào, nhường đường.

Cố tổng vào phòng, phát hiện không hề có chút mùi bụi bặm nào.

Cảm giác như lúc nào cũng có người ở.

Hoặc có lẽ cậu và Trình bá tổng vẫn như trước kia, tan làm rồi cùng về nhà.

Cảm giác quen thuộc nhưng lạ lẫm.

Cúi đầu nhìn, ở cửa ra vào có hai đôi dép xếp ngay ngắn.

Cả hai đều không mới không cũ.

Đôi màu xanh rất quen thuộc.

Cố tổng gần như nhận ra ngay đó là đôi dép cậu từng đi khi ở đây.

.

Hơn một giờ sau khi Cố Tinh rời đi, bữa tiệc sinh nhật tuổi trưởng thành của Cố Hải tại nhà họ Cố kết thúc trong một mớ hỗn độn.

Cụ thể là sự hỗn loạn bắt đầu từ việc Cố Hằng Viễn và Cố Hằng Sơn tranh giành tập tài liệu mà Cố Tinh để lại.

Cố Hằng Sơn, người được Cao Đồng ưa chuộng hơn, yếu ớt hơn so với anh Cố Hằng Viễn.

Sau đó bị đè xuống đất đánh một trận.

Trong lúc đó, Cao Đồng và Cố Hải cũng đến can ngăn.

Trước đó, Cố Hải không biết cha mình là người khác, nhưng vẫn theo bản năng bảo vệ Cố Hằng Viễn.

Nhưng Cố Hằng Viễn đẩy Cố Hải ra.

Ông nói: Cố Hải, thằng con hoang, tránh xa ra.

Cao Đồng cũng bảo vệ Cố Hằng Viễn.

Đại khái là vì tài sản của nhà họ Cố vẫn nằm trong tay Cố Hằng Viễn.

Cảnh tượng này làm Cố Hằng Sơn tức giận, thừa nhận Cố Hải là con trai mình.

Ông còn chế nhạo Cố Hằng Viễn không phải đàn ông.

Điều này không phải ám chỉ Cố Hằng Viễn không làm được chuyện giường chiếu.

Cố Hằng Sơn khi gặp gỡ Cao Đồng đã nghe bà ta nói rằng, Cố Hằng Viễn vài năm trước bị viêm mào t*nh h**n, dẫn đến vô sinh, không thể có con.

Nói cách khác, chỉ cần đuổi Cố Tinh ra khỏi nhà họ Cố, tương lai tất cả tài sản nhà họ Cố đều thuộc về Cố Hải.

Khách khứa: Ôi trời...

Tham khảo mối quan hệ mật thiết giữa Cố Hằng Viễn và Cố Hằng Sơn, lời này rất có khả năng là thật.

Tống Cần: Thông tin quan trọng, phải ghi lại.

Trợ lý Lý : Thực ra Cố Hằng Viễn chỉ có một đứa con là Cố tổng? Phải báo cáo lại sau.

"Trợ lý Lý, có cần chiếu USB không?" Thi Tĩnh Duy hỏi, có vẻ như sự thật đã rõ ràng rồi.

"Tiếp tục." Lý Ngọc Hạo điềm tĩnh đáp.

Quyết định của ông chủ đương nhiên phải thực hiện 100%.

Về phần nhà họ Cố tự tan vỡ, coi như thu hoạch thêm.

Vì vậy, khi Cao Đồng bị đánh hai cái tát, tóc tai bù xù khóc lóc, Cố Hải ngốc nghếch đứng một bên, Cố Hằng Viễn bị Cố Hằng Sơn đá vào hạ bộ, biểu cảm méo mó, thì màn hình lớn bắt đầu chiếu những bức ảnh ngoại tình của Cao Đồng.

Âu Dương Kiều, người điều khiển trình chiếu, rất hài lòng với chất lượng hiển thị của màn hình lớn vừa chiếu cảnh nhà họ Cố gia đình ấm áp.

Cố Chân nhìn cảnh tượng nhếch nhác của Cố Hằng Sơn, nhận ra mình cũng không vui vẻ như tưởng tượng.

Nhưng những bất công trong quá khứ dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Khi Cố Hằng Sơn với khuôn mặt sưng húp hỏi: "Mày cứ nhìn họ ức h**p cha mày thế này sao?" Cố Chân cười.

Anh vốn mang khí chất u buồn, nhưng giờ đây lại tươi sáng, thoải mái, chỉ nói: "Chúng ta huề nhau rồi, Cố Hằng Sơn."
 
Back
Top Bottom