Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 200


Cố Chân mỉm cười lịch sự nhất: "Cố tổng, hai vị này..."

Chưa kịp giới thiệu xong, tay chạm vào tay Cố Tinh đã bị gạt ra.

Chỉ thấy ánh mắt Chu Duẫn Chi lạnh như băng: "Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì?"

Thực ra, Chu Duẫn Chi đã khá khách khí.

Chỉ vì sợ tên mặt trắng này là người có ích gì đó cho Cố Tinh, hoặc là đối tác hợp tác, nên giữ thể diện cho cậu.

Anh hỏi Cố Tinh: "Cố Tinh, không giới thiệu à?"

Trình Đông Húc dù không biểu lộ cảm xúc như Chu Duẫn Chi, nhưng cũng rất không thích người khác đến gần Cố Tinh.

Nhưng nhìn kỹ mặt mũi Cố Chân, có chút suy nghĩ, rồi cũng yên lòng.

Cố Chân và Cố Tinh dù là anh em họ, nhưng mặt mũi không giống nhau.

Nhưng Trình Đông Húc từng thấy ảnh của Cố Hằng Viễn và Cố Hằng Sơn, dù chỉ thoáng qua, anh vẫn có ấn tượng với Cố Hằng Sơn.

Đó là khi điều tra về Cố Tinh.

Trong hồ sơ, Cố Hằng Sơn là một người rất kỳ lạ, gây gổ với con ruột, nhưng lại rất quý trọng đứa cháu Cố Hải luôn bắt nạt Cố Tinh.

Và người thanh niên bên cạnh Cố Tinh bây giờ, có nét giống Cố Hằng Sơn.

Cố Chân bị Chu đại lão liếc một cái mà run sợ.

Vị này trông thì thoải mái, nhưng khi tùy hứng thì thật sự rất hủy diệt, không ai có thể làm gì được.

Nhưng tại sao khi nhìn em họ lại có vẻ kỳ lạ, dễ chịu?

Họ quen nhau?

Còn cái tên "Cố Tinh" là sao?

Cố Chân với vẻ mặt đầy hoang mang, nhìn Cố Tinh.

Rồi bị em họ ôm lấy cánh tay: "Anh họ tôi đó, Cố Chân."

Chu Duẫn Chi vốn định cảnh cáo tên mặt trắng tránh xa Cố Tinh: "......"

Chút căng thẳng ngay lập tức bị lời giới thiệu của Cố Tinh đánh bay, mặt mày cũng thả lỏng, cười chào hỏi: "Chào anh, Chu Duẫn Chi, bạn của Cố Tinh."

Cố Chân: "......"

Bạn bè?

Rồi Trình đại lão bên cạnh cũng nhẹ nhàng đưa tay ra: "Chào, Trình Đông Húc, hân hạnh."

Cố Chân: Trình đại lão đang hân hạnh gặp mình?

Cố Chân cố gắng hiểu ý của hai vị đại lão.

Xác nhận mình không phải đang mơ.

Anh ngoài đời cũng là một người tỉnh anh, thận trọng và chu toàn.

Nếu không cũng không thể nổi bật.

Nhưng khi hai vị đại lão bất ngờ cúi mình trước mặt anh, lại là hai người một lúc.

Dù có chu toàn đến đâu cũng không chịu nổi.

Chu Duẫn Chi là người khó đối phó, điều này là điều mà ai ở Kinh Thị cũng biết.

Còn Trình thiếu, nhìn bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng nói lạnh lùng vô tình thì quá thường, mọi người cùng tuổi nhưng Trình thiếu đứng trước anh lại khiến cho anh có cảm giác muốn tuân lệnh.

Cố Chân đối với bạn bè của em họ, hiện tại không biết phải mô tả thế nào.

Dù sao thì cũng theo phản xạ, lần lượt bắt tay hai vị đại lão, máy móc nói: "Hân hạnh, hân hạnh."

Chu Duẫn Chi ngay sau đó nói: "Tôi đang theo đuổi Cố Tinh."

Cố Chân theo phản xạ: "Được thôi... Không đúng... theo đuổi? Ý tôi là... cái này còn tùy thuộc vào Cố Tinh."

Nếu là trước mặt người khác, mặc Chu Duẫn Chi nói gì, Trình Đông Húc cũng không động lòng.

Nhưng với Cố Chân có quan hệ với Cố Tinh, nên anh nói rõ: "Tôi cũng đang theo đuổi Cố Tinh, sau này có dịp, cùng nhau tụ họp."

Cố Chân: "... Được... được thôi..."

Trên trán anh có chút ngứa, nghĩ rằng chắc chắn là đổ mồ hôi rồi.

Anh quả thật đã đánh giá thấp em họ.

Hóa ra việc đá bố ruột xuống cũng chỉ là chuyện nhỏ, giải quyết việc công ty cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Người ta thu hoạch đại lão là theo từng mẻ.

Mà Kinh Thị chỉ có bốn gia tộc hàng đầu, em họ một lưỡi liềm cắt xuống, gặt đi một nửa...

Ghen tuông sai đối tượng, đúng là một sai lầm.

Báo động được giải tỏa, không khí hài hòa nhưng vẫn pha chút lúng túng.

Chủ yếu là mọi người đều nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.

Hai múi bụng của ai đó...

Cố tổng liền phát hiện Trình bá tổng trong lúc trò chuyện với Cố Chân, ánh mắt liếc nhìn bụng mình.

Ánh mắt đó, không phải là hời hợt, nhưng mang chút quyến rũ mờ ám.

Sự điềm tĩnh nhưng đầy gợi cảm.

Còn có một cảm giác không thể tả, sự cưng chiều? Dung túng?

Dù sao cũng làm mặt cậu nóng lên ngay lập tức.

Trình Đông Húc thực sự đang nghĩ đến những chuyện khác.

Bị cậu bé trừng mắt một cái yếu ớt, anh cúi đầu cười, trong lòng yêu thương không sao kể xiết.

Anh không thể không nghĩ đến, cũng không thể không nhìn.

Yêu một người, yêu tất cả.

Và tự nhiên sẽ liên tưởng đến t*nh d*c.

Chỉ nghĩ đến những khoảnh khắc riêng tư trong quá khứ.

Bao gồm cả việc đè người lên giường, hôn nhẹ nhàng lên vòng eo mềm mại dẻo dai.

Phần bụng nổi lên cơ bắp mỏng manh, nhạy cảm căng lên, khiến người ta không thể buông tay.

Thậm chí nhiều lần, không nhịn được mà dùng môi răng để lưu lại nhiều dấu ấn của riêng mình.

Khi đã quá mạnh, bị đối phương không chịu nổi mà đá vào ngực, nhưng lòng vẫn nóng bừng, chỉ mong được hòa quyện vào thân thể của đối phương, xương cốt hòa tan cũng không đủ.

Cố Chân rất có ý thức không làm loạn cặp đôi uyên ương.

Hơn nữa, trước mắt không chỉ có một cặp đôi uyên ương... không phải... thật sự rất khó diễn tả!

Anh có con mắt tinh tế, nhưng cánh tay lại bị em họ giữ chặt.

Cuối cùng, cây gậy gỗ trở thành cây cọc, muốn làm gì thì làm....
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 201


Cuối cùng người giải cứu Cố tổng là đại thiếu gia nhà họ Kỷ.

Vị này, sắp rời khỏi vị trí gia chủ nhà họ Kỷ, sai người mời Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi lên lầu một chuyến.

Cố tổng và Cố Chân liền rất thân thiết rời đi cùng nhau.

Còn người khác?

Không có ai khác.

Không nhìn thấy, không có gì xảy ra, cứ như vậy.

Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi vốn không cần đi ngay.

Nhưng thấy Cố Tinh mặt mỏng, tạm thời không theo sát cậu nữa.

Chu Duẫn Chi trước khi đi còn xoa đầu Cố Tinh.

Không nói gì, nhưng hiếm khi cười đến cong cả khóe mắt, rõ ràng mang ý trêu chọc.

Cố tổng: "......"

Mệt mỏi.

Mười mấy phút sau.

Trước mặt Cố Tinh là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề.

Người đàn ông trung niên chỉ nói là quản gia riêng của đại thiếu gia nhà họ Kỷ, mời cậu lên lầu nói chuyện.

Cố Chân nhìn em họ - máy gặt đại lão: "Em với đại thiếu gia nhà họ Kỷ cũng..."

Cố Tinh: "... Chưa từng gặp mặt, thật sự."

Nhưng em trai của đại thiếu gia nhà họ Kỷ, cậu đã chăm sóc mấy ngày.

Tuy nhiên, Cố Tinh không nói nhiều.

Cậu sợ suy nghĩ 'thiên mã hành không' của Cố Chân lại chạy xa.

Trên lầu, trong thư phòng của đại thiếu gia nhà họ Kỷ.

Trình Đông Húc, Chu Duẫn Chi, Tiêu Dẫn và Kỷ Sơ Nhiên đều nghĩ rằng đại thiếu gia nhà họ Kỷ có việc quan trọng, im lặng chờ anh mở lời.

Kỷ Đình Sâm, đại thiếu gia nhà họ Kỷ, ánh mắt lần lượt lướt qua mặt đám người.

Anh mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: "Lâu rồi không tụ tập đông đủ như vậy, gọi mọi người đến đây là có hai việc cần nhờ. Dù sao thì... không nói nhiều nữa, chỉ mong các cậu nể mặt tôi mà chăm sóc Sơ Nhiên nhiều hơn."

Trình Đông Húc hai tay đặt lên đầu gối: "Không cần khách sáo, anh yên tâm, Duẫn Chi và Tiêu Dẫn, anh cũng có thể yên tâm."

Kỷ Đình Sâm nén tiếng họ khẽ: "Tôi biết, chỉ là nói ra thì lòng bớt lo hơn."

Trong phòng nhất thời im lặng.

Mọi người đều biết thời gian của Kỷ Đình Sâm không còn nhiều, những lời an ủi nói nhiều cũng vô ích, chỉ chăm chú nhìn anh, trong lòng nghĩ rằng dù là việc gì, đều sẽ đáp ứng trong khả năng của mình.

Một lát sau, Trình Đông Húc hỏi: "Còn việc kia?"

Kỷ Đình Sâm cười: "Việc kia là, Sơ Nhiên mới quen một người bạn, cậu ta đã giúp Sơ Nhiên nhiều, rất đáng kết giao, chỉ là hoàn cảnh có phần khó khăn, mong các cậu giúp đỡ nhiều hơn."

Anh thở ra một hơi, nói thêm: "Người đó sẽ đến ngay, tôi sẽ giới thiệu các cậu làm quen."

Trong lòng anh nghĩ, đây cũng là lần đầu tiên mình gặp người ta, không khỏi cười nhạt.

Thực ra không nên gặp gỡ người ta một cách vội vàng và giới thiệu ngay như vậy.

Nhưng Kỷ Đình Sâm sợ mình không kịp, nên gộp hai việc lại.

Anh dù chỉ xem qua ảnh của vị thiếu gia nhà họ Cố.

Nhưng nhìn ảnh thôi, thiếu niên đó trông rất chính trực, là một người tốt.

Còn trẻ mà đã có thể thoát khỏi gông cùm của gia tộc, cũng là một người có thủ đoạn.

Người như vậy, một khi gặp được thời thế thì có thể nắm bắt cơ hội mà vươn lên.

Kỷ Đình Sâm rất biết ơn Cố Tinh đã kéo em trai mình ra khỏi tình cảnh u ám, nên muốn trao cơ hội này để đền đáp.

Còn về mối quan hệ giữa em trai và Cố Tinh, để tùy duyên vậy.

Chưa đầy năm phút sau, có tiếng gõ cửa.

Kỷ Đình Sâm nói: "Mời vào." liền thấy một thiếu niên mặc vest màu xanh bước vào, dung mạo thanh tú, ánh mắt sáng ngời, thật là một nhan sắc hiếm thấy, còn xuất sắc hơn trong ảnh.

Kỷ Đình Sâm sức khỏe không tốt, muốn đứng lên chào khách, nhưng hành động không nhanh nhẹn.

Còn chưa kịp phản ứng, ba người anh em bên cạnh đã đồng loạt đứng dậy.

Trình Đông Húc: "Sao, em ấy à?"

Chu Duẫn Chi: "Cố Tinh à?"

Tiêu Dẫn: "Cố Tinh?"

Kỷ Đình Sâm: "...... "

Cuộc điều tra của anh không chi tiết đến mức giám sát từng hành động của người ta, hóa ra bỏ sót nhiều việc rồi.

Cố Tinh: "......!"

Chẳng lẽ họ tụ tập để chế giễu hai múi bụng của mình?

Ngay lúc đó, mắt cậu chợt sáng lên.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha chủ vị, mặc vest màu xám nhạt, thật là...

Cố tổng dù chưa gặp Kỷ Đình Sâm, nhưng trực giác mách bảo đó chính là người đàn ông này.

Với vẻ đẹp tuyệt đỉnh, cậu đương nhiên phải miêu tả cẩn thận, chỉ có bốn chữ: "Sắc như xuân sơn."

Nhóm người bị lãng quên: "......"

Tiêu Dẫn nhìn thấy vẻ mặt sống động của Cố Tinh, thấy thú vị.

Hai người còn lại thì biết cậu bé lại phát tác bệnh cũ.

Không biết nên che đôi mắt sáng lên mấy độ của cậu trước hay che mặt Kỷ Đình Sâm trước.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 202


Trong nguyên tác, Kỷ Đình Sâm là một người tồn tại trong khung ảnh đen trắng.

Chỉ vài dòng ngắn gọn, nhắc đến việc đại thiếu gia nhà họ Kỷ đã qua đời là bạn thời thơ ấu của Trình Đông Húc, nên Trình Đông Húc mới chăm sóc nhiều cho việc kinh doanh của nhà họ Kỷ.

Cố tổng rất chắc chắn rằng, nguyên tác không nhắc đến Kỷ Đình Sâm trông như thế nào.

Không ngờ mang tâm trạng khá bình tĩnh đến, gặp người rồi, lại sinh ra cảm giác gặp mà hận mình gặp muộn.

Cảm giác này không chỉ vì Kỷ Đình Sâm có dung mạo xuất chúng.

Anh đương nhiên có dung mạo hàng đầu, nhưng hiện tại những người khác trong phòng cũng không ai kém ai.

Kỷ Đình Sâm nhìn thoáng qua, có một cảm giác bao dung và yên bình.

Có lẽ do bệnh tình, sắc môi rất nhạt, thân hình gầy gò nhưng không yếu ớt, chỉ cần ngồi đó, tựa như những năm tháng qua khóe mắt, đuôi mày anh đều là êm đềm và hiền hòa.

Nhìn chằm chằm vào người khác thực ra là rất bất lịch sự.

Đặc biệt Kỷ Đình Sâm còn là một bệnh nhân sắp qua đời.

Sự thất thần của Cố tổng chỉ trong hai ba giây, nhưng cũng thấy ngại ngùng.

Cậu mỉm cười với Kỷ Đình Sâm.

Sự bình thản của cậu phần lớn là do lịch sự, bên trong thực ra hơi lạnh nhạt.

Nhưng đối với Kỷ Đình Sâm, cậu lại có cảm giác như gặp lại người quen.

Sau này Cố tổng cũng nghĩ lại, dần dần hiểu ra một chút.

Cậu và Kỷ Đình Sâm đều có vẻ ôn hòa, thân thiện, người ngoài nhìn vào sẽ thấy dễ gần.

Nhưng Cố tổng tự biết, những góc cạnh của mình là do tự mình mài giữa, thuận tiện cho mình và cũng cho người khác.

Nói trắng ra là giả tạo.

Vì mình giả tạo, nên biết người như Kỳ Đình Sâm, người dễ gần từ tận xương tủy, quý giá biết bao.

Thiếu niên ban đầu đứng đó, trông nghiêm trang và thanh tú.

Một nụ cười, căn phòng dường như sáng bừng lên.

Kỷ Đình Sâm mỉm cười gật đầu đáp lại.

Anh đứng dậy lịch sự mời: "Cố thiếu, xin lỗi đã mạo muội mời cậu đến đây, hy vọng không làm phiền cậu. Đáng lẽ tôi nên đích thân xuống đón, nhưng vì không tiện, mong cậu thông cảm."

Kỷ Đình Sâm là người có địa vị cao, lại là chủ nhà.

Nếu anh xuất hiện, không biết bao nhiêu người sẽ vây quanh, muốn đến gần Cố Tinh để nói vài lời thân mật, quá khó và tốn thời gian.

Cố Tinh hiểu điều đó, nên cười nói: "Không có gì, rất hân hạnh."

Kỷ Đình Sâm ngạc nhiên trước sự thông minh của thiếu niên, một lúc lại nhìn ba người anh em, cười nói: "Có vẻ như tôi đã chậm một bước, các cậu đã quen biết Cố thiếu từ trước, vậy thì tốt quá."

Kỷ Đình Sâm nói, bước tới trước mặt Cố Tinh.

Anh đi chậm hơn người bình thường một chút, nhưng mỗi bước đi đều rất vững, ánh mắt khi nhìn tới có cảm giác rất ấm áp và tập trung.

Cố tổng liền cảm thấy, thật sự rất thích Kỷ Đình Sâm.

Không phải là thích kiểu tình cảm, mà là cảm giác người này thật tốt, muốn kết bạn.

Trong mắt cậu lúc này chỉ có Kỷ Đình Sâm, nói chuyện với anh một hồi lâu.

Cố ý kiềm chế, không để lộ sự tiếc nuối và buồn bã trong lòng.

Kỷ Đình Sâm cũng có cảm giác tương tự đối với Cố Tinh.

Anh vốn dĩ trưởng thành và chín chắn hơn so với tuổi, không ngờ lại có cảm giác đồng cảm với thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi trước mắt.

Một lúc lại nghĩ, không lạ gì khi Sơ Nhiên ở bên Cố Tinh mấy tháng, cả người như nước đọng bỗng chảy lại.

Cố Tinh bẩm sinh có một loại khí chất tươi sáng, chỉ nói vài câu mà cảm giác bệnh tật trong người dường như tan biến không ít.

Nghe Kỷ Đình Sâm và Cố Tinh nói chuyện, ba người còn lại cảm thấy mình như người ngoài cuộc.

Nhưng làm người ngoài cuộc thì cũng được, không muốn làm phiền cuộc trò chuyện của họ.

Đối với Kỷ Đình Sâm, ba người Trình Đông Húc rất quen thuộc.

Nhưng Cố Tinh từ khi bước vào, rõ ràng chưa từng gặp Kỷ Đình Sâm, nhưng thần thái và phong cách của cậu là điều họ chưa từng thấy.

Cố Tinh đứng trước Kỷ Đình Sâm mà không hề thua kém.

Phải biết rằng, Kỷ Đình Sâm là biểu tượng của công tử nhà giàu hoàn mỹ trong giới thượng lưu Kinh Thị.

Điều này không có nghĩa là những người khác không tốt.

Nhưng Trình Đông Húc quá lạnh lùng, Chu Duẫn Chi quá tùy tiện, Tiêu Dẫn quá lãng mạn, chỉ có Kỷ Đình Sâm hoàn mỹ như một ngọc nhân.

Cổ ngữ có câu: "Trí tuệ quá mức thì tổn thương tình cảm, tuổi thọ không dài."

Thậm chí có người nói, có lẽ chính vì sự hoàn mỹ này mà Kỷ Đình Sâm bị trời ghen ghét, nên mệnh không dài.

Chỉ trong vài câu, Cố tổng đã hiểu lý do Kỷ Đình Sâm mời cậu lên.

Cũng hiểu tại sao Trình Đông Húc họ lại ở đây.

Dù không cần giới thiệu nữa, nhưng ý định của Kỷ Đình Sâm đã rõ, tình cảm này rất nặng.

Trong lòng nghĩ, người bạn này phải kết giao rồi.

Lại nhìn ba người Trình Đông Húc, nhận ra ánh mắt họ nhìn mình có chút khác lạ.

Không rõ cụ thể ra sao, nhưng cảm giác hơi rờn rợn.

Tiêu Dẫn suy nghĩ đơn giản nhất, cũng hối hận nhất.

Chỉ nghĩ rằng vài tháng trước, mình nên đi chữa mắt.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 203


Chu Duẫn Chi nhận ra sâu sắc, cậu bé này luôn khiến anh kinh ngạc không thôi.

Cảm thấy Cố Tinh là một kho báu.

Một kho báu sáng chói và vô tận, khiến anh muốn mãi mãi bảo vệ.

Trình Đông Húc cũng ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không ngoài dự đoán.

Anh đã yêu người này từ lâu, người trước mắt dù thế nào cũng tốt, anh không thể chống cự, cũng không muốn chống cự.

Đã quen biết rồi, không cần giới thiệu thêm.

Kỷ Đình Sâm lại tò mò, Cố Tinh và đám người Trình Đông Húc quen biết thế nào.

Cố tổng lúng túng.

Nhưng chỉ dừng lại một giây, liền nói: "Tôi và Trình tổng trước đây có giao dịch, còn Duẫn Chi và Tiêu Dẫn, đều quen khi giao dịch với Trình tổng."

Ba người, ba mức độ thân thiết khác nhau.

Kỷ Đình Sâm cảm thấy có câu chuyện phía sau.

Nhưng Cố Tinh trả lời ngắn gọn, có ý không muốn nói rõ.

Anh cũng không hỏi thêm.

Giao dịch kinh doanh.

Bốn chữ này chứa đựng gì, ngoài Kỷ Đình Sâm, những người khác đều rõ.

Tiêu Dẫn chú ý đến điểm chính: Trình tổng? Duẫn Chi?

Anh cảm thấy hoặc là tai mình có vấn đề, hoặc là Cố Tinh nói ngược.

Lúc trước, Trình Đông Húc bảo vệ Cố Tinh quyết liệt đến mức nào, anh cũng thấy ngạc nhiên.

Còn Duẫn Chi, thái độ xa cách và ghét bỏ Cố Tinh không cần nói thêm.

Nhưng bây giờ, tại sao Cố Tinh lại thân thiết với Duẫn Chi?

Chẳng lẽ liên quan đến vụ Tri Thư và anh Húc lên hot search trước đây?

Tiêu Dẫn chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy, nghĩ rằng sẽ hỏi Chu Duẫn Chi sau.

Cũng vì anh khó lòng tĩnh tâm, sợ chưa kịp bình tĩnh lại đã bị quấy nhiễu, nên một thời gian dài không theo dõi chuyện bên ngoài, làm sao biết được Trình Đông Húc, Chu Duẫn Chi và Cố Tinh giờ đã là hàng xóm.

Không lâu sau, có người gõ cửa nhắc nhở Kỷ Đình Sâm rằng thời gian khai tiệc đã đến.

Điều đó có nghĩa là đã đến lúc xuống lầu.

Kỷ Đình Sâm đứng dậy, nhìn Cố Tinh: "Cùng đi nào."

Vì Cố Tinh không cần giới thiệu mối quan hệ, sự biết ơn trong lòng anh sẽ được thể hiện qua buổi tiệc này.

Cố tổng liền hiểu, Kỷ Đình Sâm muốn cậu cùng xuống lầu với mọi người.

Tiệc ở đại sảnh lúc này toàn những người quyền quý, việc cậu xuống lầu không chỉ đơn thuần là đi xuống, mà còn là một tín hiệu cho việc gia nhập vào một tầng lớp nào đó.

Từ nay, bất kỳ ai gặp cậu, nhớ đến bữa tiệc của nhà họ Kỷ, sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác.

Đôi khi cái nhìn khác biệt không chỉ là một mô tả.

Cố tổng rất bình thản đáp lại.

Ở vị trí này, mắc nợ tình cảm còn khó chịu hơn mắc nợ tiền bạc, người nợ thì phải trả.

Hơn nữa, Cố tổng hoàn toàn không e ngại việc cùng các đại lão xuống lầu.

Dù cậu trẻ hơn vài tuổi, nhưng bên trong vẫn là một Cố bá tổng kiêu hãnh và tự tin, nhìn xa trông rộng đã thành thói quen, không chút gợn sóng.

Rất bình thường đáp lại Kỷ Đình Sâm, Cố tổng quay sang nhìn Tiêu Dẫn.

Người này tối nay không biết sao, cứ nhìn cậu hoài, không biết có gì muốn nói?

Kết quả là cậu nhìn sang, Tiêu Dẫn lại làm ra vẻ mặt thắc mắc và tội lỗi.

Hỏng cả hình tượng.

Cố tổng nhướng mày, coi như không có gì xảy ra.

Tiêu Dẫn: "......!"

Thật nguy hiểm.

Cảm giác tội lỗi và thắc mắc, hàng đống câu hỏi nghẹn lại thật khó chịu.

Đặng Tuyên nhìn mọi người đều hướng về phía sân khấu chính, nhìn đồng hồ: "Tri Thư, tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng đi thôi, ông Kỷ sẽ xuất hiện, đứng xa không tiện."

Lâm Tri Thư vẫn còn cảm giác thất vọng, không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu.

Cố Chân ban đầu đang nói chuyện nhỏ với ai đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh ngạc bên cạnh.

Rất thắc mắc nhìn sang.

Dù sao thì những người đến đây đều là người cẩn trọng, dù có vài người không cẩn trọng, ở nhà họ Kỷ cũng không dám l* m*ng.

Không gặp chuyện kinh hoàng gì, không đến mức như vậy.

Anh nhìn người kinh ngạc một cái, rồi theo ánh mắt nhìn lên lầu hai.

Cái nhìn này, suýt nữa cũng khiến anh muốn thốt lên một tiếng.

Người đang xuống lầu cùng các đại lão kia, có phải là em họ của mình không?

Sao cậu lại lên lầu trên?

Không phải, sao cậu lại ở cùng các đại lão đó?

Và quan trọng nhất là, Trình, Kỷ, Chu, Tiêu đều là những người tài giỏi, ai gặp cũng đều thấp hơn một bậc?

Nhưng em họ đứng giữa họ, ngoại trừ gương mặt trẻ hơn một chút, không hề thua kém chút nào.

Thậm chí còn khiến người ta cảm thấy cậu vốn dĩ nên ở trên cao, giống như những người xung quanh.

"Đó là..." Đặng Tuyên nhìn lên cầu thang rồi nhìn Lâm Tri Thư.

Ánh mắt không đủ dùng, đầu óc cũng không đủ dùng.

Lâm Tri Thư cũng nhìn thấy.

Tại sao Cố Tinh lại ở đó, chẳng lẽ anh Húc đã chăm sóc cậu đến mức như vậy, thậm chí không muốn rời xa cậu một phút nào?

Ghen tuông, thất vọng, tức giận đan xen, khiến Lâm Tri Thư thở không ra hơi,

Cậu ta cũng muốn đứng bên anh Húc, nhưng trong lòng lại rất tủi thân, cậu ta không thèm vị trí đó!

Nhưng lời nói ra lại là: "Cố Tinh quá đáng quá!"

Đặng Tuyên: "Cái gì?"

Lâm Tri Thư nhìn cầu thang: "Hôm nay là ngày quan trọng thế này, Cố Tinh muốn anh Húc nâng đỡ mình, cũng không cần phải gấp gáp như vậy!"

Cậu ta cũng xuất thân từ gia đình danh giá, có những chuyện không quan tâm, nhưng vẫn hiểu rõ.

Cố Tinh đứng ở đó, dù chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, những lợi ích đạt được khó mà đong đếm bằng tiền bạc.

Hiểu rõ, nên có chút khinh thường.

Tưởng rằng cậu được anh Húc đối xử đặc biệt, chắc hẳn có điểm khác biệt, không ngờ...
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 204


Lời của Lâm Tri Thư ở một mức độ nào đó có lý.

Ít nhất trong đại sảnh nhiều người đang đoán mối quan hệ giữa Cố Tinh và các đại lão.

Dù đoán gì, có một điều chắc chắn.

Đại thiếu gia nhà họ Cố không đơn giản, sau này tốt nhất không nên đắc tội.

Đặng Tuyên muốn an ủi Lâm Tri Thư, nhưng trước sự thật rõ ràng, cũng không biết phải an ủi thế nào.

Còn lén lút nhìn thiếu niên mặc vest xanh: Thật kỳ lạ, Cố Tinh gan dạ như đá sao? Đứng cùng những người đó mà không hề run sợ.

Nếu là anh...

Ôi thôi, nghĩ đến đã thấy mềm chân rồi.

Cố tổng cùng mấy người Kỷ Đình Sâm đã xuống lầu rồi, cậu liền đứng ở phía trước.

Nếu không thì gấp gáp chen vào phía sau, người ta lại tưởng rằng cậu làm điều gì mờ ám.

Nhìn thấy hai anh em Kỷ Đình Sâm và Kỷ Sơ Nhiên dìu ông Kỷ ngồi vào chỗ, Cố tổng cảm thấy thật cảm động.

Lúc mình chưa tốt nghiệp đại học, bố mẹ đột ngột qua đời, cũng chính là ông nội đã tổ chức tiệc thọ để đưa mình lên vị trí tổng giám đốc Tập đoàn Cố thị.

Điều duy nhất Cố tổng cảm thấy may mắn là trước khi mình đột tử, ông nội đã qua đời rồi.

Nếu không, lần nữa để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật không thể tưởng tượng nổi.

Về phần công ty, người em ruột Cố Diệu mà mình đã tự tay dạy dỗ chắc sẽ trụ được.

Nếu không thì Cố tổng sau khi tái sinh cũng không lập tức lao vào cuộc sống tự do phóng khoáng.

Đang mơ màng, vai cậu bị chạm nhẹ.

Cố tổng quay đầu, liền đối diện với ánh mắt yên tĩnh mang theo sự an ủi của Trình bá tổng.

Thấy cậu nhìn qua, đối phương tiến lại gần, giọng trầm thấp tự nhiên đầy sự tin cậy: "Tôi sẽ luôn ở đây."

Cố tổng: "......"

Cố tổng không biết nói gì, cũng không muốn phản bác.

Dù sao cũng không hiểu rõ ý của Trình bá tổng, nhưng sự quan tâm trong mắt anh thì cậu vẫn nhìn thấy.

Thực ra, Trình Đông Húc nghĩ rằng Cố tổng chạm vào cảnh trước mắt mà nhớ nhà họ Cố.

Cố Hằng Viễn là người cha vô trách nhiệm.

Trình Đông Húc chỉ muốn nói với Cố Tinh rằng đã có anh ở đây.

Ông Kỷ nhận lời chúc mừng của mọi người, sau đó tuyên bố Kỷ Sơ Nhiên đảm nhận chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn.

Mọi người liên tưởng đến việc đại thiếu gia nhà họ Kỷ thường xuyên vào bệnh viện, liền hiểu rõ.

Nếu là vài tháng trước, không khỏi lo lắng cho nhà họ Kỷ.

Dù sao thì Kỷ Sơ Nhiên còn trẻ.

Nhưng từ khi Kỷ thiếu gia xuất hiện cho đến nay, thủ đoạn và tâm cơ của cậu ta không hề phù hợp với tuổi tác.

Việc kinh doanh cậu ta điều hành thật sự là gặp người cản người, gặp phật cản phật, ai dám xem nhẹ.

Cho dù Kỷ thiếu gia có hơi ngu ngốc một chút đi nữa, nhưng những vị đại lão vừa vây quanh đại thiếu gia nhà họ Kỷ, ai dễ dàng đối phó?

Mấy vị đại lão không nói câu nào liên quan, nhưng ý định bảo vệ là rõ ràng.

Ông Kỷ già rồi, chẳng bao lâu sau liên đi nghỉ ngơi.

Tiệc phía sau mang tính chất thương mại, sân khấu đã được dựng lên, ai muốn gặp ai, muốn bàn chuyện làm ăn gì, tất cả đều tự lo liệu.

Cố tổng trong một số việc, hiếm khi có chút muốn trốn tránh.

Cũng muốn yên tĩnh một chút, liền nhìn về phía Cố Chân.

Cố Chân vừa nhìn thấy em họ nhìn về phía mình, liền có cảm giác mình sẽ làm tấm chắn.

Anh không muốn bị đại lão kẹp, liền chuồn đi.

Cố tổng: "......"

May là cậu lại nhìn thấy Hoắc Chính Trạch, "vừa đúng lúc" có chuyện kiện tụng với Cố Hằng Viễn cần bàn, liên đi qua.

Trình Đông Húc nhìn cậu bé nói chuyện với Hoắc Chính Trạch, còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mình.

Anh cúi đầu cười một tiếng, rồi đi về phía cửa, thuận tiện gọi một người phục vụ để lấy một hộp thuốc lá.

Chu Duẫn Chi bị Tiêu Dẫn ngăn lại, nhướng mày nhìn anh ta: "Tôi đang có việc chính, chuyện uống rượu để sau."

Tiêu Dẫn bị tò mò: "Việc chính? Cậu và Cố Tinh rốt cuộc là sao?"

Bị Tiêu Dẫn chặn một cái, Chu Duẫn Chi liền mất dấu Cố Tinh.

Nhưng anh ta đúng lúc có nhu cầu bày tỏ, liền dừng lại, hơi khoe khoang: "Chính là việc cậu nhìn thấy đấy."

Tiêu Dẫn: "......"

Thực ra anh ta không biết mình đã nhìn thấy cái gì, chỉ đơn thuần muốn hỏi, Cố Tinh và Trình Đông Húc rốt cuộc thế nào.

Còn nữa, Chu Duẫn Chi có muốn nhận Cố Tinh làm đàn em không.

Dù sao thì Chu Duẫn Chi chỉ có vẻ mặt tốt với người phe mình.

Nhưng Cố Tinh trông không có vẻ là người muốn làm đàn em của người khác.

Hơn nữa, đàn em nào dám gọi thẳng tên ông chủ, ngay cả Ngô Dũng theo Chu Duẫn Chi bao nhiêu năm, cũng vẫn gọi là lão đại.

Tiêu Dẫn đã nghĩ hết mọi khả năng, chỉ duy nhất không nghĩ đến việc Chu Duẫn Chi sẽ thích một người.

Khi người ta tươi tắn lại mang theo chút suy tư nói: "Tôi đang theo đuổi Cố Tinh, chẳng lẽ không rõ ràng sao?" thì anh ta hoàn toàn kinh ngạc.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 205


Tiêu Dẫn luôn biết Chu Duẫn Chi là một người ngông cuồng, kiêu ngạo.

Lúc nào nhìn mọi thứ cũng mang theo ba phần khinh thường.

Nhưng giờ đây, trong mắt người đó lại có ánh sáng lạ lùng.

Giống như khoe khoang, lại mang theo chút nghi hoặc: "Tôi đang theo đuổi Cố Tiểu Tinh, chẳng lẽ sự theo đuổi của tôi không rõ ràng sao?"

Tiêu Dẫn há hốc miệng, không nói nên lời.

Hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào

Chỉ mới một hai tháng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Ngẩn ngơ một lúc, khó khăn lắm mới hỏi: "Vậy anh Húc... anh Húc không phải cũng đối với Cố Tinh... các cậu..."

"À, đã đánh nhau rồi." Chu Duẫn Chi ngửa mặt vừa nghĩ vừa nói: "Anh em là anh em, tôi không có chen ngang, sau khi bọn họ chia tay tôi mới theo đuổi người ta, mỗi chuyện đều rõ ràng, hơn nữa tình cảm mười mấy năm của tôi với anh Húc cũng không dễ dàng tan vỡ, yên tâm đi!"

Thấy Tiêu Dẫn ngây ngốc, Chu Duẫn Chi lại vỗ vai anh: "Đi thôi!"

Chu Duẫn Chi vốn muốn hỏi, Lâm Tri Thư trở về, Tiêu Dẫn có muốn lại tiếp tục...

Nhưng giờ anh ta cũng hiểu cảm giác thích một người là như thế nào.

Dù cho rằng Lâm Tri Thư không xứng, nhưng cũng không còn chế nhạo như trước.

Mỗi tình cảm đều đáng được tôn trọng, điều này Chu Duẫn Chi trước đây không hiểu, bây giờ mơ hồ cảm nhận được.

Tiêu Dẫn nhìn bóng lưng phấn khích của Chu Duẫn Chi, trực giác mách bảo anh ta là đi tìm Cố Tinh.

Câu nói "anh em là anh em... mỗi chuyện đều rõ ràng" cứ vang vọng bên tai.

Mơ hồ nói: "Hóa ra có thể như vậy..."

Trước đây anh Húc cũng không ở cùng với Lâm Tri Thư, mình vốn có thể theo đuổi sao?

Tiêu Dẫn bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy những cảm xúc một thời đã qua.

Rất nhanh liền vượt qua.

Mọi thứ đều đã thay đổi.

Thật sự hiểu được câu này, còn gì mà không buông bỏ được.

Còn việc Duẫn Chi và anh Húc đều theo đuổi Cố Tinh, Tiêu Dẫn nhận ra sau khi ngạc nhiên ban đầu, cũng không còn thấy kỳ lạ.

Hai người bạn của anh đương nhiên rất xuất sắc, nhưng Cố Tinh cũng vậy.

Tiêu Dẫn vừa bình tâm lại, quay người liền nhìn thấy Lâm Tri Thư.

Có chút không biết phản ứng thế nào.

Thời gian này, Lâm Tri Thư không phải không mời anh ta gặp mặt.

Nhưng Tiêu Dẫn luôn né tránh, thậm chí hạn chế không gọi bạn bè đi uống rượu ăn uống, không ngờ vẫn không tránh được.

Nhưng gặp lại như vậy, anh lại cảm thấy một sự chắc chắn đã định.

Không có gì đặc biệt xúc động, cũng không muốn chạy trốn.

Giống như nhìn thấy một người quen, chào hỏi vài câu không thành vấn đề.

Tâm trạng thay đổi, Tiêu Dẫn liền rất bình thản nhìn Lâm Tri Thư.

Đối phương vẫn như trước, nhưng dường như có gì đó khác, như thể đã chịu đựng một nỗi ấm ức lớn: "Anh Dẫn, anh giúp em được không?"

"Giúp em... gì?" Tiêu Dẫn trong lòng mơ hồ có chút dự cảm.

"Anh nói đúng, là em quá sơ suất." Lâm Tri Thư nhìn xung quanh, lại thất vọng cúi đầu: "Cố Tinh cậu ta... anh Húc dường như thật sự thích Cố Tinh rồi, em thừa nhận cậu ta rất xuất sắc, nhưng em không muốn từ bỏ như vậy, xin anh cho em biết anh Húc đang ở đâu, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy."

Nếu trên đời này có ai hoàn toàn hiểu tình cảm của Lâm Tri Thư với anh Húc, đó không ai khác ngoài Tiêu Dẫn.

Trước mặt người khác, Lâm Tri Thư kiêu ngạo, khó chịu, nhưng trước mặt Tiêu Dẫn, hoàn toàn buông bỏ, vì biết rằng anh là người hiểu mình nhất.

Chỉ là Lâm Tri Thư không ngờ, ánh mắt Tiêu Dẫn nhìn mình dường như đã thay đổi.

Không còn bao dung và ấm áp như trước, thậm chí có chút xa lạ, dù anh vẫn cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo chút bất lực.

"Anh Dẫn, sao anh lại nhìn em như vậy?" Lâm Tri Thư hỏi.

Trước mặt Tiêu Dẫn, cậu luôn nói thẳng.

"Xin lỗi Tri Thư, anh không thể giúp em." Tiêu Dẫn nói.

"Tại sao?" Lâm Tri Thư lòng thắt lại: "Chẳng lẽ anh cũng đứng về phía Cố Tinh?"

"Không phải đứng về phía ai, mà là không thích hợp." Tiêu Dẫn thở dài, như trút bỏ một gánh nặng: "Em muốn gì thì tự mình tranh đấu, tương tự, anh Húc thích ai cũng là chuyện của anh ấy, chuyện của hai người, anh không nên can thiệp."

"Nhưng trước đây... trước đây anh luôn giúp em." Lâm Tri Thư bối rối nói.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Dẫn sẽ từ chối mình.

Cậu coi Tiêu Dẫn như anh trai ruột, có những chuyện không tiện nói với anh Húc, đều nói với anh ta.

"Trước đây là anh sai, vượt quá giới hạn." Tiêu Dẫn từ chối rất kiên quyết, nghĩ một lúc rồi nói: "Em mới về nước, có thể có những điều không quen, nếu cần giúp đỡ việc khác, cứ nói với anh, chúng ta vẫn là bạn."

Còn những cảm xúc chưa bao giờ bày tỏ, anh đã quyết định gác lại.

Lâm Tri Thư ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Dẫn rời đi, có chút không thể phản ứng.

Cảm giác hoảng hốt lo sợ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả sự lạnh nhạt của anh Húc sau khi cậu ta về nước.

Anh... anh ta không thích mình nữa sao?

Suy nghĩ này đột ngột nảy ra, chính Lâm Tri Thư cũng bị dọa.

Con người rất nhạy cảm.

Một người có cảm tình với người khác, mà còn là kiểu suýt nữa có thể vĩnh viễn bên nhau, nếu không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể không biết chút nào.

Lâm Tri Thư chưa từng nghĩ đến việc đáp lại, nên chưa từng suy nghĩ sâu.

Nhưng lúc này, mơ hồ cảm nhận rằng, Tiêu Dẫn có lẽ đã không thích cậu ta nữa.

----

Biết người ta thích mình mà làm dị đó -.-

Tui có đăng truyện khác á, mọi người qua bên đó đọc bình luận để tui biết có người đọc để đăng tiếp nha.

Lần này gộp chương lại nên không chắc chắn đăng nhanh >.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 206


Lâm Tri Thư ngơ ngác nhìn xung quanh, nhận ra ai cũng đang nói chuyện với người bên cạnh, chỉ có mình đứng đó cô độc.

Cảm giác này thật đáng sợ.

Cậu ta nắm chặt tay lại để lấy lại tinh thần, rồi bước về phía rìa của phòng tiệc.

Bên ngoài cửa sổ lớn phủ đầy tuyết, cành thông bị đè nặng bởi tuyết trắng, tạo ra cảm giác trống trải và cô tịch, đồng thời cũng giúp tâm trạng nhẹ nhõm hơn.

Đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa số, Lâm Tri Thư bỗng dừng lại khi thấy một bóng hình quen thuộc.

Người đang đứng trên bậc thang bên cạnh cây thông, đang hút thuốc, chẳng phải chính là Trình Đông Húc sao!

Vị trí mà Trình Đông Húc đứng rất khéo léo, không dễ bị phát hiện. Trừ khi đứng rất gần cửa sổ như Lâm Tri Thư, nhưng khu vực gần cửa sổ này khá lạnh, hầu như không ai lại gần.

Hóa ra hôm nay, vận may của cậu ta không hẳn là luôn tồi tệ.

Lâm Tri Thư tham lam nhìn chăm chăm vào bóng hình bên ngoài cửa số, trong lòng quyết định điều gì đó, nhanh chóng bước ba bước thành hai hướng ra cửa.

Trình Đông Húc không hề biết có người đã nhìn mình một lúc lâu.

Anh đang có tâm trạng tốt, nhưng lại sợ mình sẽ làm điều gì đó không đúng, nên ra ngoài để tỉnh táo lại.

Nhớ đến dáng vẻ trốn tránh của Cố Tinh trong buổi tiệc, Trình Đông Húc không khỏi cúi đầu cười nhẹ.

Anh thật sự rất vui, vui vì cậu bé cuối cùng cũng đã tham gia vào cuộc chơi.

Trước đây, bất kể anh nói gì, khi đối diện với Cố Tinh, dường như luôn có một khoảng cách vô hình.

Giống như Cố Tinh là người ngoài cuộc, đã có sẵn định kiến của mình, nên dù người khác nói gì cũng không tin.

Nhưng tối nay, anh cuối cùng đã kéo cậu vào cuộc.

Cố Tinh bắt đầu tin tưởng và nhìn nhận tình cảm của anh, nên mới trốn tránh anh.

Nghĩ kỹ lại, thực ra điều này có chút tính toán.

Nhưng Trình Đông Húc không dám không tính toán, và cũng không thể không tính toán.

Khi ở đoàn phim Tây Bắc, Cố Tinh suýt gặp chuyện không may, anh đã chắc chắn rằng Cố Tinh là vận mệnh của mình.

Chưa bao giờ anh sợ hãi như thế.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Việc anh nói ngủ bên cạnh Cố Tinh mới không mất ngủ, không phải là lời tán tỉnh, mà là sự thật.

Cuộc sống và hạnh phúc của anh trong nửa sau cuộc đời đều gắn liền với Cố Tinh, làm sao có thể không dốc hết sức, dùng mọi kế hoạch mà mình biết.

Kế hoạch định trước rồi mới hành động, để đảm bảo không có sai sót.

Nghĩ như vậy, Trình Đông Húc lại gọi điện cho Tống Cần.

Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh: "Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Bỗng cảm thấy đau ở mu bàn tay.

Điếu thuốc mới hút chưa được bao nhiêu, đã cháy đến tận đầu, tàn thuốc không còn giữ được nữa mà rơi xuống.

Cách vài bước chân có một thùng rác.

Trình Đông Húc dập tắt thuốc rồi đặt vào tấm lọc tàn thuốc, mới nhận ra trên người mình có một trận gió lạnh, định quay lại.

Chỉ là chưa kịp quay đầu, tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau.

Rồi một bàn tay chạm vào lưng anh.

Trình Đông Húc phản xạ nắm lấy tay đó, theo đà đẩy người đó vào thân cây bên cạnh: "Ai?"

Lâm Tri Thư đau đớn kêu lên: "Anh Húc, là em!"

Trình Đông Húc buông tay, không nói gì.

Nhận thấy Lâm Tri Thư muốn nhào vào lòng mình, anh lại đẩy cậu ta ra.

Hai người cách nhau gần một mét.

Anh lạnh lùng nói: "Có gì thì nói, đừng làm loạn!"

Lâm Tri Thư không khỏi nghĩ, nếu là Cố Tinh làm vậy, anh Húc có nói Cố Tinh là làm loạn không?

Cậu ta không dám nói ra lời này, sợ làm Trình Đông Húc tức giận, không có cơ hội nói chuyện.

Bây giờ xung quanh không có ai, Lâm Tri Thư không thể kìm nén nữa.

Cậu ta không kìm được nghẹn ngào: "Anh Húc, anh không thể trách em, cũng đừng lạnh nhạt với em, được không? Anh biết không, lúc em ra nước ngoài, cả nhà họ Lâm ra nước ngoài, đều là vì anh! Là ông Trình..."

Cùng lúc đó.

Chu Duẫn Chi nhìn hai người đang nói chuyện dưới cây, ánh mắt đầy tức giận.

Anh ta thấy Lâm Tri Thư chạy ra ngoài, còn tưởng là đi tìm Cố Tinh gây rắc rối, nên mới đi theo xem thử.

Không ngờ...

Từ góc nhìn của Chu Duẫn Chi, Trình Đông Húc như đang ép người ta vào thân cây.

Còn nói gì mà một lòng một dạ với Cố Tinh, hừ... thật là mở rộng tầm mắt!

Đang tức giận vì Trình Đông Húc dám coi Cố Tinh là phương án dự phòng, không ngờ sau lưng lại có giọng nói quen thuộc vang lên: "Duẫn Chi?"

Quay đầu lại, chính là Cố Tinh.

Cố Tinh vừa nói chuyện xong về vụ kiện với Hoắc Chính Trạch, liền vội vã rời đi.

Chủ yếu là vì chú Hoắc bắt đầu tám chuyện về mối quan hệ giữa cậu và Trình Đông Húc cùng Chu Duẫn Chi, thực sự không thể đối phó nổi.

Cố Tinh ban đầu còn muốn phủ nhận, nói rằng mình chỉ là bạn bè với hai người kia.

Tuy nhiên, Hoắc Chính Trạch mắt rất tinh, vừa nói rằng khi Cố Tinh xuống lầu, Chu Duẫn Chi nhìn cậu rất nhiều lần, lại nói rằng khi ông cụ Kỷ nhận lời chúc mừng của mọi người, Trình Đông Húc thì thầm với cậu.

Cố tổng: "..."

Cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu chỉ đáp qua loa vài câu rồi muốn ra ngoài để hít thở không khí.

Nhà họ Kỷ không thiếu tiền, buổi tiệc cũng được trang trí rất tỉ mỉ.

Từ giữa sườn núi đến sảnh tiệc, họ xây dựng một hành lang hoa đón khách, ngoài ra cửa chính của sảnh tiệc cũng có thể mở ra.

Từ cửa chính đi ra là một quảng trường, có thể ngắm toàn cảnh núi non.

Tuy nhiên, cần phải chịu được lạnh mới được,

Cố tổng hiện giờ rất cần hạ bớt cơn nóng trong người, vì vậy cậu đi về phía cửa chính.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 207


Nhưng Cố tổng biết rõ giới hạn, sợ bị cảm lạnh, cơ thể không chịu nổi, nên chỉ định đứng lảng vảng ở nơi không khí nóng lạnh giao nhau.

Nhìn thấy Chu Duẫn Chi đứng ngoài trời lạnh thổi gió, cậu gọi một tiếng.

Thời tiết này, bị cảm có gì vui?

Không ngờ khi Chu Duẫn Chi nhìn thấy cậu, người luôn làm những chuyện liều lĩnh như anh lại như bị kinh hãi.

Cố Tinh đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Chưa đi được hai bước, cậu lại bị Chu Duẫn Chi chạy đến nhét lại vào trong.

Cố Tinh: "......!"

Muốn hỏi anh ta bị sao, nhưng thấy vẻ mặt Chu Duẫn Chi rất nghiêm túc.

Ngũ quan của Chu Duẫn Chi rất đẹp, nhưng khi anh ta nghiêm túc, ánh mắt sắc bén và u ám khiến nhiều người phải sợ hãi.

Cố Tinh nghe anh ta nói: "Cố Tinh, anh có chuyện muốn nói với em."

Nói xong, anh ta kéo Cố Tinh đi một vòng rất thành thạo.

Không vào sảnh tiệc, anh ta đẩy cửa một lối thoát hiểm bên cạnh, hóa ra là một dãy phòng dài.

Bàn tay anh ta nắm lấy cổ tay cậu rất lạnh.

Cố Tinh không biết Chu Duẫn Chi bị làm sao, nhưng dáng vẻ căng thẳng của anh ta thật hiếm thấy, nên cậu muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhìn thấy Chu Duẫn Chi đấy cửa một phòng, bên trong được bài trí như một phòng khách.

Cố Tinh đi theo anh ta vào.

Chu Duẫn Chi buông tay cậu ra, vẻ mặt trầm lặng khóa cửa lại.

Cố Tinh: "......?"

Thực tế, bây giờ Chu Duẫn Chi vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch.

May mà anh ta nhanh tay, nếu không để Cố Tinh bắt gặp Lâm Tri Thư và anh Húc quấn quýt, thì thật xấu hổ và khó xử biết bao.

Anh ta đã đến biệt thự nhà họ Kỷ này nhiều lần, cũng khá quen thuộc, nơi này một lúc nữa chắc không ai tới.

Trong lòng còn tức giận với Trình Đông Húc, Chu Duẫn Chi nhìn thiếu niên bị mình kéo vào.

Thiếu niên tóc đen nhánh, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo mịn màng.

Đôi mắt trong sáng, còn mang theo chút lo lắng: "Duẫn Chi, anh bị sao vậy?"

Cố tổng thề rằng cậu chỉ lo lắng Chu Duẫn Chi bị cảm lạnh.

Người trước mặt có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt lại rất đen, đôi môi đỏ đậm, ánh mắt nhìn cậu rất sâu và nặng nề, khá áp đảo.

Ngay sau đó, Cố tổng cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng.

Là Chu Duẫn Chi đột nhiên cúi xuống, bế cậu lên đặt lên cái kệ hoa cao hơn một mét cạnh cửa.

"...... Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!" Cố tổng không kịp phản ứng.

"Cố Tinh, anh có chuyện muốn nói với em, yên lặng... chỉ một lúc thôi, được không?" Chu Duẫn Chi cầu xin, tiện tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đẩy vai anh ta của cậu.

Về mặt sức mạnh, Cố tổng trước Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi, từ trước đến giờ chưa bao giờ hy vọng gì.

Cậu bất đắc dĩ rút tay lại.

Thực ra trong lòng cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Cậu gần 1m80, gần đây cân nặng lại tăng thêm một chút, một người đàn ông chính hiệu.

Nhưng Chu Duẫn Chi rõ ràng trông rất gầy, lại có thể nói bế là bế.

Nhanh và ổn định, như bế một đứa trẻ vậy.

Cố tổng cảm thấy, sự tôn nghiêm của nam giới bị thách thức.

Đặc biệt là khi Chu Duẫn Chi đột nhiên tiến lại gần, hơi thở mạnh mẽ mang tính xâm lược và áp bức khiến da đầu cậu co giật.

Bởi vì chiều cao của kệ hoa, hiện tại cậu gần như nhìn xuống Chu Duẫn Chi.

Đối phương mặc bộ vest đỏ, rõ ràng là một bộ trang phục rất gây chú ý, nhưng vì chiều cao, đôi chân dài và khí chất u ám, lại mang một vẻ đẹp rợn người, như một ma cà rồng đẹp đẽ quyến rũ lẩn khuất giữa đám đông.

Chỉ vài giây sau, cảm giác rợn người trên người Chu Duẫn Chi biến mất.

Bởi vì gương mặt ngẩng lên, đôi mắt trông tròn hơn, lại có chút ngây thơ.

"Anh nói đi, tôi nghe đây." Cố tổng cúi nhìn anh ta, cũng không động đậy.

Dù sao động cũng vô ích, với tính cách của Chu Duẫn Chi, có làm gì anh ta cũng sẽ không để cậu xuống.

Chu Duẫn Chi nhìn thiếu niên yên lặng chỉ nhìn mình.

Tim anh ta đập mạnh, vừa nhanh vừa mạnh.

Anh ta muốn người trước mặt mãi mãi thuộc về mình, không chỉ ở nơi này, trong một lúc này.

Giọng nói trầm thấp và khao khát: "Anh Húc xem em như người thay thế, anh xem em như tâm can, Cố Tinh, đi với anh được không?"

Cố tổng thực ra cũng có thể đoán được Chu Duẫn Chi muốn nói gì.

Nhưng cậu không ngờ, người thường ngày thẳng thắn và bộc trực như Chu Duẫn Chi lại có thể dùng thái độ như vậy để nói ra những lời tình cảm đầy mê hoặc đến thế.

Có một khoảnh khắc, trái tim cậu như bị dừng lại.

Không biết nó đập như thế nào nữa.

Quá bất ngờ và sốc, Cố tổng trong vài giây chỉ ngồi ngẩn người im lặng.

Lấy lại tinh thần là vì đối phương đã chạm vào tay cậu.

Cố tổng không rút tay ra.

Mở mắt nhìn chàng trai với đôi mắt sáng rực, nắm lấy tay cậu đặt lên mặt mình.

Lòng bàn tay và má áp sát vào nhau, má chầm chậm cọ lên xuống trong lòng bàn tay.

Giống như một thử nghiệm, lại như một lời ám chỉ và cầu xin.

Cố tổng rất rõ, bản chất của Chu Duẫn Chi nguy hiểm và mạnh mẽ đến mức nào.

Nhưng một người như vậy, trước mặt mình lại thu mình, thật quá quyến rũ và hấp dẫn.

Có một khoảnh khắc, cậu gần như muốn gật đầu.

Chẳng cần bận tâm gì, chỉ cần gật đầu, người đàn ông đẹp đẽ và mạnh mẽ trước mặt, người có trái tim và ánh mắt đều hướng về mình, sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.

Nhưng cậu không thể.

Cố tổng tự nhủ, cậu không thể, đó là quá đê tiện.

Kẻ b**n th** đã bộc lộ bản thân hoàn chỉnh và nhiệt thành trước mặt cậu.

Nhưng cậu không có gì để đáp lại.
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 208


Nếu bây giờ cậu đồng ý, sau này chắc chắn sẽ chia tay.

Một mối quan hệ lâu dài cần cả hai cùng đồng lòng, cơn cảm động nhất thời của cậu có thể kéo dài bao lâu?

Sau này chia tay, Chu Duẫn Chi sẽ không đồng ý.

Và Cố tổng chưa bao giờ ép buộc bản thân, đến lúc đó không ai có thể rút lui mà không bị tổn thương.

Giống như cậu rất khó khăn mới sống lại một lần, nếu có ai đó nói với cậu rằng, vào một thời điểm nào đó trong tương lai cậu vẫn sẽ chết.

Cảm giác đó, chỉ nghĩ thôi cũng quá đau khổ rồi.

Chu Duẫn Chi vào thời điểm hăng hái nhất trong cuộc đời, là khi anh ta tiếp nhận vị trí người đứng đầu của Chu thị.

Nhưng khi nắm lấy tay cậu nhóc này, lại cảm thấy mười cái Chu thị cũng không bằng.

Cảm giác thỏa mãn và phấn khích tràn ngập trong lồng ngực.

Chỉ cần người trước mặt gật đầu, anh ta sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cố Tinh có thể rõ ràng nhìn thấy những tia sáng trong mắt Chu Duẫn Chi.

Ngón tay cậu đang chạm vào má đối phương co lại, lập tức bị đè xuống.

Bị buộc phải mở rộng tay, để tiếp xúc nhiều nhất có thể.

Cố Tinh không giãy dụa nữa.

Ánh mắt đối phương quá rực rỡ, quá sắc bén.

Cậu muốn cúi mắt xuống.

Nhưng cuối cùng lại đối diện, như cách đối phương nhìn thẳng vào cậu: "Duẫn Chi, xin lỗi, tôi chỉ coi anh là một người bạn tốt."

Cố Tinh thầm nói trong lòng, thực ra cậu coi anh ta như một người em, giống như Lâm Đình vậy.

Khác ở chỗ, Chu Duẫn Chi chỉ kém cậu một tuổi.

Kiếp trước, Cố Tinh chết đột ngột ở tuổi hai mươi lăm.

Dù tuổi còn trẻ, nhưng cậu luôn chín chắn và ổn định, giống như một người anh lớn trong số bạn bè cùng trang lứa, giống như Trình Đông Húc bây giờ.

"Sao lại nói thận trọng thế? Bạn trai cũng là một loại bạn mà." Chu Duẫn Chi tiến lại gần thiếu niên trước mặt, không chớp mắt: "Có đúng không?"

"Chỉ là bạn, nếu anh không chê, có thể là anh em." Cố Tinh kiên quyết.

Sự nhiệt huyết trong mạch máu của cơ thể lập tức nguội lạnh.

Chu Duẫn Chi đặt thiếu niên xuống, lại không nỡ buông ra, vòng tay ôm chặt cậu vào tường.

"Duẫn Chi." Cố Tinh khẽ nhíu mày.

Cậu biết anh ta sẽ bình tĩnh lại, nên chỉ nhắc nhẹ một câu.

Ngay khoảnh khắc sau.

Chu Duẫn Chi cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào tai Cố Tinh.

Anh ta nói: "Trước đây là người xa lạ, quá khứ là bạn, hiện tại là anh em, vậy anh còn tiến bộ được, phải không? Cố Tinh, anh sẽ có ngày nắm tay em, cùng em lên giường, sẽ cùng em ngủ chung một giường cả đời, rồi vào cùng một cái hộp tro, không ai có thể chia cắt chúng ta!"

Nghĩ đến cả chuyện tro cốt thế này rồi sao?

Cố Tinh không biết phải đáp lại thế nào, đẩy anh ta ra: "Đi thôi, chúng ta nên ra ngoài."

Người đàn ông chặn cậu ở giữa tường và ngực mình, giọng nói hơi ủ rũ: "Cố Tinh, anh đau ngực, em bù đắp cho anh được không?"

Chưa đợi Cố Tinh phản ứng, thùy tai của cậu đau nhói trong nháy mắt.

Giống như bị muỗi đốt, lại mang theo hơi ấm của môi răng.

k*ch th*ch bất ngờ.

Cố tổng vốn còn cảm thấy áy náy, giờ thì mạnh tay đẩy người ra.

Chu Duẫn Chi không phòng bị hoặc không muốn phòng bị, bị đẩy lùi lại hai ba bước.

Anh nghiêng đầu, nhấc chân dài lại gần, l**m môi như hồi tưởng, cười: "Rất ngọt."

Cố - rất ngọt - Tinh: "......!"

Cuối cùng vẫn yêu cầu Chu Duẫn Chi giữ khoảng cách, rồi tự mình đi ra trước.

Cùng lúc đó.

Lâm Tri Thư sau khi nói chuyện với Trình Đông Húc, đứng ngẩn ngơ trong tuyết.

Trong đầu cậu ta vẫn vang vọng những lời rõ ràng và lạnh nhạt của Trình Đông Húc: "Tri Thư, cậu cảm thấy cậu phải nhẫn nhục chịu đựng, nghĩ tôi vì tương lai của tôi mà hòa giải với ông nội, cậu không còn cách nào nên phải theo anh trai ra nước ngoài sao?"

"Anh biết hết rồi sao?"

"Tôi biết hết, nhưng tôi biết một khía cạnh khác, ông nội đã cho nhà họ Lâm lựa chọn, hoặc không ra nước ngoài nhưng giao nộp toàn bộ tài sản, ông ấy có thể cho tôi và cậu một cơ hội, thành hay không thành là tùy duyên, nhưng nhà họ Lâm đã chọn con đường khác, cầu xin ông nội để cho họ vốn liếng đứng vững ở nước ngoài, điều kiện là cậu phải lập tức ra nước ngoài và không bao giờ quay lại. Cậu nên trưởng thành rồi, về hỏi anh trai cậu xem có giấu giếm gì cậu không."

"Em không tin, anh trai em sẽ không lừa em!"

"Tôi cũng không tin, càng không tin cậu ra nước ngoài chưa bao lâu đã hẹn hò với con trai của một gia đình giàu có ở đó. Đừng nói là để gia đình có chỗ đứng vững chắc, anh trai cậu không đến mức vô dụng như vậy, cậu chỉ là vẫn còn tức giận, giận tôi từ chối giúp đỡ người thân của cậu. Tôi biết cậu không nhanh chóng thay lòng, nhưng được người khác chào đón có thể khiến cậu lấy lại tự tin, cảm thấy tôi cũng không có gì to tát, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn, đúng không?" Trình Đông Húc nói.

Mỗi lời nói của Trình Đông Húc đều làm đảo lộn nhận thức bấy lâu của Lâm Tri Thư.

Đặc biệt là những lời cuối cùng, như thể nhìn thấu hoàn toàn tâm trạng và hành vi của cậu ta lúc đó, gần như miêu tả đúng chín mười phần.

Lời nói rõ ràng, như sét đánh ngang tai.

Lâm Tri Thư cuối cùng chỉ nhớ Trình Đông Húc còn nói một câu: "Tôi chưa bao giờ nợ cậu gì, trước đây không nợ, bây giờ cũng không nợ. Khi tôi coi cậu là bạn, đã sẵn sàng đánh đổi cả tương lai để giúp cậu. Bây giờ tôi yêu Cố Tinh, dùng mạng yêu cậu ấy, cậu tự suy xét, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi nữa!"
 
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 209


Cố Tinh từ cửa bên đi ra, đúng lúc gặp Lâm Tri Thư từ ngoài bước vào.

Đối phương mặt có chút tái nhợt, dường như đã bị lạnh.

Trời lạnh như thế này mà chạy ra ngoài, thật không biết quý trọng cơ thể mình chút nào.

Nhưng cậu chỉ thầm trách vài câu trong lòng, không có ý muốn xen vào chuyện người khác.

Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc.

Cố tổng chỉ thấy ánh mắt của Lâm Tri Thư nhìn mình, đặc biệt kỳ lạ.

Đó là ánh mắt khác với trước đây, lúc trước còn mang theo chút khinh thường và kiêu ngạo.

Nhưng giờ đây, giống như uất ức lại giống như ghen tị.

Tuy nhiên, dù là gì đi nữa, cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, bỗng trở thành sợ hãi.

Sau đó, Lâm Tri Thư vội vã bước vào trong sảnh.

Sợ hãi sao?

Cố tổng quay người lại.

Vừa đẩy cửa bên, bàn tay còn nắm lấy cạnh cửa bị nắm lấy, Chu Duẫn Chi nhìn cậu với ánh mắt vô tội và ngây thơ.

Thực tế, một giây trước, Chu - vô tội ngây thơ - Duẫn Chi, khi nhìn vào Lâm Tri Thư, ánh mắt lạnh lùng đến rợn người.

Lâm Tri Thư bước đi vội vàng, dù đã cách xa cửa sảnh, tâm trạng vẫn chưa bình ổn.

Vì những lời của Trình Đông Húc, cũng vì ánh mắt chán ghét và lạnh lẽo của Chu Duẫn Chi, mọi thứ đều rối tung lên.

Ở đây thêm nữa không còn ý nghĩa gì.

Lâm Tri Thư rất cần một sự thật, vội vã xuống núi.

Chị Đào đang ngồi trong xe xem phim truyền hình.

Lâm Tri Thư đột nhiên mở cửa xe vào, chị Đào bị khí lạnh làm giật mình: "Xong nhanh vậy sao? Gặp ai rồi? Có tiến triển gì không?"

"Không có! Không có gì cả!" Lâm Tri Thư bực bội ôm đầu: "Đừng nói nữa được không? Tôi muốn về rồi."

"Cậu này..." Chị Đào vừa tiếc vừa giận, cố nén giận khuyên: "Hay kiên trì thêm chút nữa? Đã sắp xếp xong phóng viên dưới chân núi rồi, tin tức ngày mai nhất định là..."

"Tôi đã nói, bây giờ muốn về!" Lâm Tri Thư đau khổ nói.

Nếu không phải trong xe không tiện, cậu đã muốn gọi điện hỏi rõ anh trai ngay bây giờ.

Chị Đào tắt điện thoại, ném lên ghế phụ, khởi động xe.

Trong lòng nghĩ thật là phí công, nếu không phải vì tiệc đại thọ nhà họ Kỷ không cho phép phóng viên lên nửa đường, thì đã không phải mất công như vậy.

Trong nửa sau buổi tiệc, Chu Duẫn Chi không theo sát Cố Tinh nữa.

Phải giữ chừng mực, kẻo cậu nhóc thực sự chán ghét mình, cuối cùng chẳng nói được gì.

Anh ta chỉ muốn tìm Trình Đông Húc hỏi rõ tình hình.

Không có ý gì khác, chuyện tình cũ không quên anh ta không quản được.

Nhưng tốt nhất đừng làm rối tung trước mặt Cố Tinh.

Khiến Cố Tinh mang danh lợi dụng để thăng tiến, nghe có ổn không?!

Chu Duẫn Chi đi một vòng trong sảnh tiệc, không thấy Trình Đông Húc.

Khi quay lại, thấy ông cụ nhà Ngô Dũng không biết vì lý do gì, lại gọi Ngô Dũng đến bên cạnh, sắc mặt nhìn rất khó chịu.

Chu Duẫn Chi liền tiến lại, khoác tay qua cổ Ngô Dũng.

Sắc mặt vốn nghiêm trọng của ông cụ nhà Ngô Dũng, rất cố gắng mới dịu đi được.

Tiệc sắp tàn, Đặng Tuyên lén lút chuồn đi.

Chán chết.

Anh ta vốn chỉ đi theo Lâm Tri Thư.

Nếu tự mình đi, trong tiệc gặp mười người, một nửa phải giả làm cháu ngoan.

Khó chịu!

Khi đi dọc hành lang hoa sắp ra ngoài, anh ta thấy hoa mắt.

Người đàn ông nửa dựa vào giá hoa, ôm một bó hoa hồng lớn, là Trình thiếu sao?

Trình thiếu là ai?

Toàn bộ Kinh Thị, những công tử cùng tuổi với anh ta, gặp mặt đều không nhịn được mà run rẩy.

Khuôn mặt đẹp trai đỉnh cao.

Thường ngày luôn lạnh lùng, ai gặp cũng ngán ngẩm.

Một người như vậy, đạp trên đống vàng bạc cũng không thấy cười.

Bây giờ, ôm một bó hoa hồng to đùng?

Như bị trúng tà!

Đặng Tuyên bước lại gần, xác nhận đó là Trình Đông Húc, liền dừng bước xem náo nhiệt.

Phản ứng đầu tiên, chẳng lẽ là để tặng cho Lâm Tri Thư?

Không đúng, Lâm Tri Thư đã xuống núi rồi.

Anh ta đã gọi điện xác nhận.

Chẳng lẽ là Cố Tinh?

Dù sao cũng không quan trọng là ai, cảnh tượng này thật đáng để xem.

Nhiều người cũng có cùng ý nghĩ như Đặng Tuyên.

Đi ngang qua liền đứng lại, chờ xem diễn biến tiếp theo.

Cũng có người biết vài năm trước Trình Đông Húc vì thiếu gia nhà họ Lâm mà suýt chút nữa làm rạn nứt mối quan hệ với ông nội mình, cảm thấy có chút vị.

Nghe nói thiếu gia nhà họ Lâm trở về, đây là chuẩn bị tái hợp sao?

Lại có người lờ mờ biết Trình thiếu đã chờ Lâm Tri Thư sáu năm, nghĩ càng nhiều.

Trong buổi tiệc còn thấy Cố Tinh nói chuyện với Trình thiếu, không ngờ lại nhanh chóng bị bẽ mặt như vậy, nghe nói hai người sớm đã chia tay, xem ra người mới vẫn không bằng người cũ.

Nhưng Cố Tinh cũng rất có thủ đoạn.

Không biết có phải là mượn tay Trình thiếu để thâm nhập vào nhà họ Kỷ hay không.

Còn chuyện Trình Đông Húc chờ Lâm Tri Thư sáu năm từ đâu ra, bọn họ không rõ.

Dù sao ngoại trừ Chu thiếu và một vài người, Trình thiếu nào còn thân thiết với ai.

Hồi đó Trình thiếu và Lâm Tri Thư có ở bên nhau hay không họ không biết.

Nhưng chuyện vì Lâm Tri Thư mà không gia nhập quân đội, đó là sự thật đúng không?

Chuyện này rõ ràng.

Cố Tinh toan tính lên vị trí cao không thành công, có lẽ buổi tiệc hôm nay là sự bù đắp từ Trình thiếu.

Tiệc kết thúc, càng ngày càng nhiều người xuống núi.

Ra khỏi tiệc, lại vì tò mò nên đều đứng lại ở hành lang hoa này.

Lâm Đình được giữ lại nhà họ Kỷ làm khách.

Cậu đã đồng ý trước, Cố tổng cũng không thể phản đối, chỉ đành hoãn lại việc muốn nói chuyện với cậu.
 
Back
Top Bottom