Siêu Nhiên Sau cái chết ( Ace × Marco )

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
139440251-256-k360991.jpg

Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Tác giả: HtRiThtR
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ace - sama chết làm ai cũng rất buồn.

Nhưng chỉ có Marco là không có cảm xúc trong khi Ace và anh ta là....​
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Thế giới mới ( 1 )


Cú đấm của Akainu xuyên qua lưng của Ace.

Cú đấm đó phá hỏng hình xăm biểu tượng của băng hải tặc Râu Trắng - điều cậu luôn tục hào và nó cũng lấy đi mạng sống của cậu.

Chính hành động xấu xa của Akainu đã khiến ổng có một lượng lớn fan 💩 ý lộn, một lượng antifan hùng hậu.

Huhuuuu....

Ace đã.....chếtttt

Huhuuuu...

-------------------------------------------------------------

Hazz

Ace chết để lại nỗi buồn, sự đau khổ cho đứa em trai coi thịt là nhất ( Luffy) và cả người bạn mà Ace tưởng rằng đã chết.

Những người đồng đội của Ace trong băng Râu Trắng cũng rất buồn.

Duy chỉ có Marco là chẳng có cảm xúc gì cả.

Vẻ mặt cái quả dứa đó lúc nào cũng buồn ngủ thế hả????Tui said :Marco.

Tại sao????

Tại sao anh có thể không chút buồn vậy hả???

Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì????

Rõ ràng anh với Ace là .....Quả dứa ấy nhìn tôi bằng cái ánh mắt.............. buồn ngủ 😑.

Cái ánh mắt ấy cũng làm tôi chẳng dám phát ra lời nào nữa.

Tôi nghĩ thầm : cái tên này định nói cái gì đây.Marco bình thản nói : Bà là ai????

Tui không quen bà.

😨😨😨😨

Tui 😢 : 😢 Sao mà lạnh lùng với tui thế???

😐

Marco : Lạnh lùng gì chứ???

Chẳng phải bà biết lí do sao tôi bình thản như thế rồi mà bà tác giả. 🙂Tui bắt đâu lo sợ cái tên đầu dứa này tiết lộ bí mật tui che dấu quá.

Hazz.

Chắc phải xuống nước với trái thơm quá.

Tui : Em xin lỗi anh Marco 😢😢😢Quả thơm đó đáp lại tui bằng cái nụ cười mà tôi chỉ có thể 😨😨 nổi da gà : được rồi.

Bà tác giả cứ kể tiếp đi.

Tôi phải đi gặp người đó đấy. ❤

Thật ra cái tên đầu dứa đó cần đi gặp Ace - sama, idol của tui đó mà.

Sau khi Ace chết cậu đã được đưa đến thế giới mới.

Có thể coi đây là một thế giới dành cho người đã chết cũng không sai.

Tại đây Ace sẽ được gặp Roger, Rouge, Bellmere, Tom, Hiluluk, Corazon, Thatch....

Cậu sẽ tiếp tục phiêu lưu cùng mọi người, có cả Marco - người duy nhất còn sống có thể đến được đây.
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Thế giới mới ( 2 )


Trong căn nhà nhỏ phía trên đồi, một người phụ nữ có mái tóc dài trông thật đẹp.

Bà ấy đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với chiếu giường - nơi một cậu bé đang nằm dưỡng bệnh.

Gió phảng phất từ chiếc cửa số đối diện bà.

Những sợ tóc mai của bà và cậu cùng bay nhẹ để lộ vài cái tàn nhan trên mặt của cả hai.

Bất chợt một người đàn ông bước vào căn nhà.

Có lẽ ông ấy vừa đi săn về, những con thú săn được đều đặt ở ngoài sân, tấm lưng ông đã ướt đẫm.

Ông bước tới bên người phụ nữ từ bao giờ mà bà chẳng biết.

Một bàn tay to lớn, rắn chắc đặt lên đôi vai nhỏ của bà.

Và một giọng nói trầm cất lên :

- Ace sẽ không sao đâu.

Em đừng lo.Khi Ace chết và đương nhiên bất kì ai chết trong One Piece đều được đưa tới thế giới mới.

Roger và Rouge đã biết được điều này nên họ đã đưa đứa con của mình về.

Nhưng kì lạ lắm.

Ace - kun đã ba ngày chưa tỉnh lại.

Roger và Rouge từng ngày từng ngày mong đứa con trai của họ tỉnh lại.

Hazz.

Nhưng trong ánh mắt của họ có hiện lên chút sợ sệt.

Họ sợ đứa con của mình sẽ ghét họ, xa lánh họ vì những gì thằng bé phải chịu đừng trong suốt 20 năm qua.

Chỉ nhớ đến cảnh một đứa trẻ 10 tuổi giết những kẻ sỉ nhục Roger và phải mang cái danh đứa con của quỷ cũng đã khiến ông Vua Hải Tặc không thể kìm lòng.

Cũng tổn thương, cũng đau lắm chứ.

Ace đang trong cơn mê, trán ướt đẫm mồ hôi.

Có điều gì đó khiến cậu phải bất dậy và hét lên trong đau đớn : - Không

Mọi người xung quanh lo sợ chạy đến bên cậu.

Người ta nói khi thoát khỏi cơn ác mộng thì hạnh phúc sẽ đến.

Bên cậu lúc này là Bố Già, là Thatch, có cả cha mẹ cậu.

Mẹ cậu lấy khăn lau từng giọt mồ hôi trên trán và mặt của cậu.

Cha cậu đừng ngay bên Râu Trắng ông vui mừng vì đứa con của mình đã tỉnh, nhưng sâu trong ánh mắt của vua hải tặc lại chứa nỗi sợ.Thacth : Ace - kun.

Cậu làm mọi người lo đấy. /vừa nói anh vừa xoa đầu Ace/Ace ngạc nhiên trước những gì cậu đang thấy : Thacth......anh....anh.... cả Bố Già......

Bố Già........ và cả kaa - chan ( mẹ )......... tou - chan ( bố )Ace đang khóc.

Những giọt nước mắt chứa đầy sự hạnh phúc, giống hệt cái lần ở Tổng Bộ Hải Quân.

Ace muốn ôm lấy mẹ của mình, muốn được mẹ ôm.

Đó là điều cậu muốn làm từ lâu lắm rồi.

Cậu còn muốn ôm lấy người cha luôn là mục tiêu để cậu vượt qua.

Muốn vượt ông trong tất cả mọi mặt.

Đáng lẽ cậu phải ghét bỏ ông ta chứ nhưng sao bây giờ suy nghĩ của cậu lại khác nhiều đến vậy????
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Bắt Đầu


- Ace - kun.

Tôi không nhớ là mình quen một đứa mít ướt đâu.Từ ngoài có một con chim lạ từ đâu bay tới, bao quanh nó là ánh lửa màu xanh rất đẹp.

Nói đến đây thì chắc ai cũng biết con ý là con nào rồi đúng không???😌Giọng nói quen thuộc và theo cả thói quen cậu vội vàng lau nhanh những giọt nước còn vưng trên khóe mắt.

Với cậu, khóc là yếu đuối nên cậu rất ít khi khóc và nếu có thì cũng chẳng ai thấy được. ( Ace khóc ở đây không phải là yếu đuối mà chỉ là hạnh phúc.)

Với Marco lại khác.

Tại sao cậu có thể yếu đuối trước anh mà không phải là một ai khác.

Cậu đã khóc vài lần trên tàu Mody Dick.

Cậu khóc, khóc khi cùng anh đứng trên boong tàu lần đầu tiên.

Trong cái đêm lạnh ấy, cậu đã kể cho anh nghe về thân phận của mình.

Cậu là một đứa con của quỷ, chẳng ai muốn cậu sống cả.

Nhưng anh chẳng quan tâm đến xuất thân, cách mà mọi người nghĩ về cậu.

Với anh, cậu là cậu.

Cậu là con của ai hay kẻ khác nghĩ về cậu thế nào thì mãi cậu vẫn là cậu thôi mà. 😄Và có lẽ chính vì vậy nên anh là người duy nhất cậu có thể yếu đuối khi ở bên.

Thấy anh, cậu vui lắm nhưng sau vài giây vẻ mặt cậu lại biến đổi vì sợ :

- Marco...... anh ở đây.... không lẽ.... anh....

đã ...... 😢😢😢Cộccc......

Cái cốc đầu của anh không những không làm cậu bực mình mà lại khiến cậu thấy vui và hạnh phúc.

Có lẽ cái hành động của anh làm cậu chắc chắn anh đang bên cậu, những suy nghĩ vớ vẩn của cậu cũng bị cái cốc đầu đó đánh bay.

"Tên đầu dứa chết tiết.

Ace - kun mới tỉnh đã bạo hành rồi.

Phải là tui thì có dứa xào bò ăn rồi đấy nhé". ( Hazz.

Mấy câu đó tôi chỉ dám nghĩ thôi.

Vì nói ra kiểu gì cũng được nghe cái giọng nói giọt ngào mà đầu đáng sợ của đầu dứa )- Baka.

Cậu nghĩ là tôi chết rồi đấy hả đồ ngốc???

- Tại tôi... tôi.... tôi.... ( cậu ngập ngừng chẳng biết nói gì )Cái xoa đầu bất ngờ của anh khiến má cậu ửng đó.

Má ửng đỏ chấm vài vết tàn nhang nhỏ làm cậu trong rất giống quả dâu tây.

Anh mỉn cười khi thấy bộ dạng này của cậu.

Quả dâu tây của anh trông thật dễ thương chết đi được. 🍓🍓💓💓 Nếu anh và cậu không thấy quá yên lặng thì chắc họ không biết mọi người đã đi ra ngoài từ lâu.

- Marco....( cậu nhìn và chạm vào vết thương trước ngực ).

Tôi rất đau khi bị Akainu đấm, đó không đơn giản chỉ là nỗi đau về thể xác đâu.

Tôi đau vì tôi sợ sẽ phải rời xa đứa em trai ngốc và tôi sợ sẽ chẳng thể thấy anh.

Nhưng tỉnh lại thấy Bố Già, Thatch, cha mẹ tôi và anh nên chẳng thấy đau nữa rồi. 😄😄Kết thúc câu nói chính là nụ cười.

Anh thích nhìn cậu cười.

Lần đầu thấy cậu cười thì anh đã rung động trước con người này.

Khi cậu chết anh không đau buồn vì anh biết trái ác quỷ phượng hoàng của anh có thể khiến anh sống tiếp bên cậu.

Nhưng anh lại sợ khi tỉnh lại ở thế giới mới cậu sẽ quên mất anh.

Anh chẳng thể hiểu vì sao bản thân lại nghĩ như vậy.

Câu nói vừa nãy của cậu đã đánh tan cái suy nghĩ vớ vẩn của anh.

Anh bước đến bên cậu.

Vòng tay của anh đã ôm chọn cậu từ khi nào cậu chẳng rõ.

Dù bất ngờ nhưng cậu cũng dang tay ôm lấy con người đó.

- Ace.

Đừng bao giờ xa tôi nhé.

Tôi không muốn mất đi người tôi yêu.Ace nghĩ :" Đầu dứa ngốc.

Tôi cũng không muốn xa anh đâu."

Dòng suy nghĩ chưa kết thúc cậu đã cảm nhận được hơi ấm của anh trên môi.

Anh muốn sâu hơn, muốn chiếm lấy.

Nhưng anh bị cậu đẩy ra.

Cậu chạy thẳng ra ngoài mà chẳng để ý đến khuôn mặt khó chịu của anh.

- Marco.

Ra ngoài ăn thôi.

Cậu cho anh vài lời rồi chạy mất.

Cậu là vậy.

Chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn ở đâu là lao thẳng đến đó mà không cần biết đó là bạn hay thù.

Nhưng không sao anh với cậu chỉ mới bắt đầu ở thế giới mới mà, còn nhiều thời gian. 😌
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Tôi sẽ luôn ở bên cậu, đừng lo


Bước ra khỏi căn nhà của bố mẹ vợ...... a á à chết chết nhầm.

Bước ra khỏi căn nhà nhỏ phía trên đồi, một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp hiện ra trước mắt " đầu dứa ".

Bây giờ là buổi tà chiều, mây chia làm hai tầng và được nhuộm màu đen xám và vàng có chút ánh cam.

Mặt trời đang dần dần nhường chỗ của màn đêm.

Nhưng Marco lại chẳng để tâm đến cảnh thiên nhiên đó.

Vẫn là cái ánh mắt " buồn ngủ " ấy, ánh mắt ấy đang kiếm tìm.

Anh đang kiếm tìm " quả dâu của anh " trong khung cảnh nhộp nhịp của một bữa tiệc lớn.

Cuộc vui đã bắt đầu từ khi " đầu dứa" bị " quả dâu" đẩy ra..... 😂😂😂 để chạy kiếm đồ ăn.

Cũng đúng thôi vì đây là bữa tiệc của Ace- kun mà.

Chẳng khó để anh tìm được " quả dâu của anh".

Cứ nơi nào có nhiều thức ăn nhất là nơi đó có cậu.

Anh thấy cậu nhóc của mình đang ngồi giữ bố Già và Roger.

Vẫn như mọi lần cậu bé của anh đang ăn thì lăn ra ngủ.

Dù đây không phải là lần đầu tiên thấy cảnh này nhưng Bố Già, Thacth....

đều bất ngờ, cười phá lên.

Roger cũng cười, ông vua hải tặc không ngờ con trai mình lại học được cái tánh này từ "anh hùng hải quân" - ông bạn già Garp.

Anh cũng cười, nụ cười ấy chứa đầy sự hạnh phúc.

- " Đầu dứa ".

Anh không ra ngoài ăn ư???

Tôi ăn hết phần của anh bây giờ.

Nhồm nhoàm.

Nhồm nhoàm.

Miệng đầy thức ăn

Ace - kun đang ăn không thấy anh thì lo lắng cất tiếng gọi anh.

Nhưng cậu không rời khỏi chỗ.

À mà chính xác là Ace - kun không muốn rời khỏi cái đống đồ ăn mọi người đã cất công chuẩn bị cho cậu.

Lo anh sẽ đói nhưng cậu chẳng đứng dậy tìm anh đâu.

Cậu cứ ngồi ăn thôi à.

Cậu gọi anh rồi, anh không ăn thì cậu sẽ ăn hộ anh. 😍😍😍🍖Tội nghiệp đầu dứa. 😂😂😂😂

Tui : Anh Marco.

Anh biết Ace với Luffy giống nhau chỗ nào không?????

Marco : Biết chứ.

Ace rất thích ăn với ngủ.

Nhiều lúc tôi ghen với đám đồ ăn của cậu ta lắm.

Cậu ta hay bơ tôi vì đồ ăn đấy. 😑😑😑 - Marco buồn bả trả lời.

Tui : Thế còn không mau qua chỗ cậu ta đi.

- Tui thúc dục anh

Marco : ừm.

Anh muốn cậu chú ý đến anh.

Anh phải nhờ Bố Già nhường chỗ để ngồi bên cậu.

Hazzz nhưng dù có kế bên cậu thì cậu cũng chẳng chú ý đến anh.

Cậu chỉ ăn, ăn, ăn, và ăn.

Chỉ ăn nên cậu đâu có biết anh bực mình vì cậu bơ kìa.

Cậu coi thức anh quan trọng hơn anh ư?

Mới ban nãy cậu nói là không muốn xa anh mà.

Tức giận cậu, anh lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.

Lang thang trong khu rừng yên tĩnh ( thật ra cũng không hẳn là yên tĩnh hẳn. vài phút thì có tiếng rít của gió và tiếng vô cánh của vài con côn trùng).

Chọn cây to, cao nhất trong rừng và nhảy lên ngồi trên một cành to, chắc.

Trong anh bây giờ chỉ có một câu hỏi : " Tại sao cậu ấy không chú ý tới mình 😢???"

Nỗi buồn càng được nhân lên khi anh chẳng còn nghe thấy mấy âm thanh kia.

......

Có kẻ tiến tới chỗ anh, anh cảm nhận được hắn sẽ tấn công anh.

Đúng như câu nói : " Địch chưa ra tay, ta chưa ra tay.

Địch vừa ra tay, ta ra tay trước.".

Tên đó vừa định nhảy lên chỗ anh thì đã thấy anh nhảy xuống dơ cú đấm.

Nếu không phải do vướng phải cành cây thì chắc tên đó đã được ăn cú đánh đó rồi.

Anh ngã xuống.

Nhưng sao không đau nhỉ???

- Marco.

Anh đang đè lên tôi nè.

Đauuuuu

Anh giật mình.

Hóa ra là cậu nhóc của anh.

Mà cậu định làm gì vậy hả???? 😈 Cậu đang nằm dưới.

Có nên ........ không nhỉ????

Không.

Không được.

Cậu đang bị thương đợi lúc nào cậu khỏi thì làm cũng chưa muốn.

Kakaka.

- Đầu dứa.

Dậy đi chứ.

- Ace - kun thúc dục anh.Anh rời khỏi người cậu và mặc kệ cậu ở đó không thèm giúp cậu đứng lên.

Anh trách cậu :" vì ăn bỏ mình ".

Còn cậu thì trách anh :" không quan tâm cậu".

Anh đang ngồi trên cành cây vừa nãy và cậu ngồi kế bên.

- Marco.

Anh không sao chứ????

Cậu tự đầu vào anh.

Còn anh thì vòng tay qua vai, chạm vào tay bả vai cậu.

- Marco.

Tôi lo cho Luffy.

Nó là một đứa trẻ tốt bụng nhưng chẳng chịu lắm nghe.

Tôi sợ nó sẽ gặp chuyện xấu nên thì quay về thế giới thực anh chăm sóc nó giùm tôi nhé. 😄

- Ừ.

Jinbe cũng sẽ chăm sóc cho cậu ấy- Anh trả lời đại.

Thiệt ra anh tưởng cậu sẽ xin lỗi anh vì sự vô tâm của cậu.

À dè.

Hazz.

Anh lại buồn hơn.- Marco.

Đây không phải giấc mơ đúng không???

Tôi sợ mai tôi tỉnh lại thì anh sẽ chẳng còn ở đây nữa.

Tôi sợ anh sẽ biến mất đấy.

Tôi nghĩ mình không nên để ý anh đang ở đây để khi anh đi tôi sẽ không buồn. 😔 Nhưng khi không thấy anh tôi lại càng sợ và đau hơn.

- Cậu cúi mặt xuống để anh không thấy những giọt nước mắt.

Cậu đang đợi, đợi câu trả lời.

Anh im lặng, không đáp lại một lời.

Giờ anh đã hiểu tại sao "bé dâu" lại không quan tâm anh.

Cậu nhóc của anh thật là..... baka

Cậu thấy lo lắng vì sự im lặng của anh.

Bất chợt cánh tay anh nâng cằm cậu lên, lau nước giọt nước mắt cho cậu.

Chưa hết anh còn chiếm lấy đôi môi của cậu.

Vì cậu ngạc nhiên nên chẳng khó để anh xâm nhập vào bên trong.

Lưỡi anh đang chiếm chọn khoang miệng cậu.

Phải đến khi không còn chịu được nữa anh mới tha cho cậu.

Nhưng cũng không quên cắn nhẹ vào môi cậu.

- Tôi sẽ luôn ở bên cậu, đừng lo. 😘Kết thúc câu nói đó cậu nhận được một nụ hôn trên trán từ anh.

Câu trả lời của anh thật kiến cậu hạnh phúc.

Cậu sẽ chẳng thể bên đứa em trai nhỏ, chẳng thể thấy được đứa em của mình thực hiện giấc mơ của nó...

Những điều đó làm cậu thật đau lòng.

Nhưng cậu cũng yên tâm vì bên cạnh em trai của cậu đã có những đồng đội tốt rồi.

Bây giờ cậu sẽ giống hạnh phúc bên bố mẹ, Bố Già và cả người cậu yêu nữa. ❤❤❤
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Cha và con


Cũng đã được một tháng rồi đấy.

Ace - kun đã quen với cuộc sống nơi đây.

Sống trong ngôi nhà nhỏ phía trên đồi rất thú vị.

Cảnh thiên nhiên đẹp, khí hậu trong lành, đồ ăn thì tươi mới không lo chất bảo quản😌😌😌, chỉ tốn chút sức thôi à😂😂😂.

So với cuộc sống tất bật, trẻ con lo học sml, người lớn bận rộn với công việc, danh vọng, tiền tài thì cuộc sống nơi đây tốt hơn nhiều. 💗💗💗 Việc sống ở đây khiến Ace nhớ đến hồi nhỏ.

Cậu đã từng rất cô đơn lúc đó, Dadan - mẹ nuôi cậu chẳng thể hiện chút tình cảm mẹ con nào với cậu khiến một đứa trẻ như cậu không định nghĩa được tình cảm mẹ con.

Rồi Sabo xuất hiện, cậu có một người bạn.

Cậu và Sabo có cùng một ước mơ về sự tự do.

Cả hai đã rất cố gắng trong suốt 5 năm để đợi một ngày ra khơi.

Rồi tự dưng "ji- chan" chết tiệt mang cho cậu một thằng em trai khiến cậu thành một " oni - san" bất đắc dĩ. 😥😥😥 Ace, Sabo, Luffy đã có những phút giây thật hạnh phúc ở vùng cực xám.

Bộ ba ASL cùng đi săn, cùng luyện tập, cùng chống lại những kẻ thù mạnh....

Tối tối qua lại chỗ Dadan tắm rửa, ăn tối và cũng không quên chiến một trận trước khi ngủ.

Khi rời khỏi nhà của Dadan thì tối chúng trở về ngôi nhà trên cây và tưởng tượng đang trên con thuyền hải tặc của chúng.

Mọi kí ức của trước đây đều hiện về trong tâm chỉ Ace.....

Hazzz....

Nhưng mà......

Kí ức thì mãi vẫn chỉ là kí ức mà thôi, cậu chỉ có thể nhớ.....

....

Mất nhiều nhưng không phải là tất cả.

Chẳng thể bên em trai yêu dấu và người bạn cùng ước mơ như cậu được sống bên cha mẹ.

....

- Ace - kun.

Con đứng đấy mãi rồi.

Đó là tiếng nói của ông vua hải tặc.

Thấy con trai của mình cứ đứng ngắm nhìn cảnh vật bằng ánh mắt xa xăm nên ông lại gần và hỏi.

- Chỉ là đứng ngắm cảnh thôi.

- Ừ.

Chuẩn bị về thôi con.

Trời lạnh rồi.

Mẹ con đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.

...

Một tháng.

Đã một tháng rồi Roger chưa được nghe đứa con trai mình gọi mình tiếng " tou - chan" lần thứ hai.

Một lần.

Cậu chỉ gọi đúng một lần lúc mới gặp mặt.

Ông ghen với Rouge, với cả lão bạn già Râu Trắng.

Ace có thể ngồi bên Rouge cả ngày mà chẳng chán.

Nhưng ông và cậu ngồi nói được một chút thì cuộc hội thoại kết thúc.

Nếu Ace có thể ôm mẹ, xà vào lòng mẹ để mẹ xoa đầu thì Ace chẳng thể nhìn thẳng vào mắt của ông.

Cậu cười với Râu Trắng nhưng lại chẳng biểu lộ cảm xúc với ông.

Thật ghen tị.

Ghen tị.

Ghen tị quá đi mất. 😣😣😣😥😥😥

...

Bữa tối hôm nay cũng như mọi hôm.

Vẫn là đốm lửa trại, mọi người ngồi bên nhau.

Họ cùng uống rượu sake, hát vang bài hát của hải tặc :" Bink Sake" - Roger !

Sao ông lại có vẻ mặt thế hả lão già?????

- Râu Trắng cất tiếng hỏi ông vua hải tặc khi thấy lão bạn già của mình cứ ngồi thẫn thờ.

Có lần Râu Trắng đã bắt gặp ánh mắt buồn bã của bạn khi ông nói chuyện với Ace.

Ông biết rõ "lão bạn mình" đang có chuyện gì.

- Lão già !

Tôi ghen với ông đấy.

- Gurarararara.

Ông già đầu vậy mà tính vẫn trẻ con quá.

Ông ghen vì Ace thân thiết với tôi hả????

- Lão già chết tiệt !

Biết vậy mà còn cười - Ông vua hải tặc đang phát bực trước điệu cười đùa của bạn mình.

Còn về phần Râu Trắng thì chẳng thể kìm ném được mình trước suy nghĩ trẻ con của bạn.

- Lão già !

Ông đang nghĩ con trai ông ghét ông hả???

Nó chỉ chưa biết đón nhận cha mình như thế nào thôi.

Ace rất giống ông. 😁 Nó là một đứa trẻ ngoan. 😒 Mà thay vì cứ ngồi ở đây mà ghen tị với tôi thì ông nên đến nói chuyện thành thật với con ông đi.

Cứ ở đây là ông càng xa con mình đấy.

- Râu Trắng vỗ vai lão bạn và nhắc ông việc ông cần làm.

....

Ở một nơi nào đó trong rừng Ace - kun đang ngồi nói chuyện với chồng ồ ối ôi hình như sai rồi.

Ace đang nói chuyện với Marco.

- Marco !

Tôi phải làm sao đây???

Tôi chẳng thế nói chuyện vui vẻ với cha tôi????

Dường như có một bức tường ngăn cách tôi và ông ấy. 💔 Mỗi lần cậu buồn hay chưa suy nghĩ thông thoáng chuyện gì thì lại đến tìm anh.

Cậu vẫn yếu đuối trước anh.

Thật ra chẳng ai mạnh mẽ suốt được.

Dù có mạnh mẽ như thế đi chăng nữa thì ta nhất định sẽ yếu đuối trước ai đó.

Có lẽ vì với ta người đó rất quan trọng, rất cần nên mới có thể yếu đuối trước người ấy.

Hoặc có thế vì đó là người duy nhất hiểu được cảm xúc của lúc bấy giờ nên ta yếu đuối trước họ???Anh vẫn vậy.

Vẫn rất ân cần, giọng nói vẫn rất ấm áp.

Anh xoa đầu cậu như mọi lần rồi cất lời.

- Nhóc con. 😒 Lại suy nghĩ linh tinh rồi nhóc.

Chẳng phải khi còn trên Mody Dick cậu từng nói rất muốn được gần cha mình hay sao hả????

Cậu nói muốn như cha mình trở thành một người vĩ đại.

- Anh đừng lại ôm cậu vào lòng.

- Cả cậu với cha cậu luôn có những suy nghĩ rất giống nhau.

Bức tường đó nếu cậu không cùng cha phá vỡ thì nó sẽ càng dày hơn.

Cậu nhóc của tôi có thể phá vỡ bức tường đó đúng không???

- Anh nhìn thẳng vào mắt cậu khi nói câu đó.

Bắt gặp ánh mắt tin tưởng và đầy hi vọng của anh lòng cậu chợt bâng khuâng.

Đó là cha cậu dù cậu có cố gắng chối bỏ thì cũng chẳng thể khác được.

Cậu từng cố gắng chối bỏ điều đó nhưng anh và Bố Già lại kiến cậu thường nhận điều đó.

Anh nói đúng.

Với cậu cha là hình tượng để vượt qua, cậu muốn vượt qua ông ấy.

Cậu ghét cha????

Không hề. 😁 Cậu chỉ đang không biết đối điện với cha mình như thế nào thôi.

Mà phải nói là cậu không biết thể hiện tình cảm của mình như thế nào thôi.

Một người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của cha mẹ thì sao có thể thể hiện thứ tình cảm đó....Ngày mai cậu sẽ thử cùng ông đi săn, và có thể sẽ bót vai giúp ông sau khi về.

Lúc ăn tối sẽ ngồi bên ông cùng nói chuyện.

Sau khi ăn xong sẽ cùng ông uống trà và nghe ông kể về những chuyến phiêu lưu.

Và cuối cùng có lẽ là một cái ôm trước khi ngủ. 😊😊😊

...

Tình yêu thương của cha mẹ luôn là thứ một đứa trẻ cần.

Từ nhỏ Ace đã không có được điều đó nên đó chắc chắn là điều cậu muốn.

Còn bạn thì sao???

Bạn có cảm nhận được tình yêu của cha mẹ không???
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Ngoài lề chút thôi.


Cảm ơn những bạn đang đọc truyện mặc dù mình biết nó không ra gì.

Cảm ơn nhiều nhe. 💗💗💗

😄😄😄 Vì tối thứ 7 không phải đi học thêm + kiếm được vài cái ảnh hay hay nên não mình tự dưng nổi hứng viết vài dòng. 😅

☆ Kawaii

- Anh dứa ơi.

Cho anh xem một thứ rất Kawaii

- Thật không????? /mặt đầu dứa nghi ngờ del tin tui/

- Đương nhiên rồi. /mặt tui thì cười nhan hiểm đáp trả/

- Kawaii không anh dứa???

- Rất kawaii 😍😍😍😍😍😍.

Bye nha tui đến giúp vợ tôi đây.

- Ok anh........

À mà anh đừng có làm bậy đấy nhé. 😂😂

☆ Ghen - Marco ơi.

- Kêu gì tui????

- Xem cái này nè. 😊😊😊😊

- Gừm !

Gừm !

Gừm. 😡😡😡

- Anh đi đâu thế Marco???? 🤔🤔🤔

- Đi tìm Thatch. 😡😡😡

- Để làm gì???? 🤔🤔🤔

- Nhắc cậu ta không được câu dẫn vợ tôi. 😑😑😑



Làm việc riêng.

Hôm nay, có một băng hải mới nổi đến gây chiến với băng của Bố Già. 😌 Kết quả thì băng đó bị oánh sml.

Bố Già tha mạng cho chúng và kêu gọi chúng ra nhận băng với danh nghĩa là con của ông. 😄 Tối đến mọi người mở tiệc chào mừng thành viên mới.

Thế nhưng có người ai đó đang "làm việc riêng" 🙈🙈🙈🙈

☆ Suy nghĩ trong em

- Hôm trước Ace mới ôm tôi đó 😍😍😍 / đầu dứa khoe mẽ với tôi /

☆ Buồn

Dù không ở bên chăm sóc nhưng Grap luôn yêu thương những đứa cháu của mình 💗💗💗

The end. 💗
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Một chút hiểu lầm nhỏ.


Chap 1 : Cuộc nói chuyện gây tổn thương và suy nghĩ của trẻ con

Tôi muốn sống một cuộc đời không có gì hối hận.

Khi rời khỏi thế giới đó, không có gì làm tôi hối hận mặc dù còn có thứ chưa thấy, có điều chưa làm.

Nhưng chẳng sao.

Mọi thứ đâu đã kết thúc.

Bây giờ vẫn có thế tiếp tục, mơ ước vẫn sẽ được vun vén và thực hiện.

Tại đó không hối hận nên tại đây chẳng cớ gì lại hối hận cả.

Tình cảm gia đình, đồng đội và tình yêu - những thứ đó đã chữa lành hết những vết thương cậu phải chịu từ nhỏ đến bây giờ.

Hạnh phúc là thứ cậu cảm nhận được.

------------- Bề lệp... bề lệp... bề lệp.....

Tiếng Den den mushi vang lên.

Một người đàn ông bước tới và nhấc máy.

- Thưa ông chủ !

Mọi thứ vẫn đúng như kế hoạnh.

- Đầu dây bên kia trả lời người đàn ông đó.

- Tốt lắm.

Cứ làm đúng như kế hoạch tôi đã đề ra.

Hãy nhớ có bất cứ chuyện gì xảy ra làm hỏng kế hoạch của tôi thì hậu quả sẽ như thế nào.

- Vâng thưa ông chủ.

- Bên kia đầu dây trả lời người đàn ông bằng giọng chứa đầy sự sợ hãi.

--------- Ace - kun....

Ace - kun....

Ace - kun ....Marco đang lang thang trong rừng tìm kiếm ai đó.

Buồn bã và lo lắng là hai từ hiện ngay trên mặt anh.

Anh nhớ đến những gì mình nói vào tối qua, rồi cả sáng nay nữa.

Lời nói của anh thật làm tổn thương cậu nhưng cái tôi, cùng danh dự của anh, khiến anh phải làm những việc cần làm.--------Yên tĩnh quá, bình yên quá, mọi người thật hòa thuận, chẳng thấy được sự ích kỉ, tàn độc và tham lam.

Đó là những thứ Ace thấy trong thế giới này.

Mọi thứ vẫn như lần đầu cậu tiếp xúc.

Vui vẻ, nhiệt tình.

-------Nay, Bố Già mở tiệc vì muốn tạo ra một không gian vui vẻ cho mọi người nhưng thật ra là muốn uống với lão bạn già và con trai út cưng nhất thôi à.

Vui vẻ, náo nhiệt, sôi nổi là thứ không thể thiếu trong bữa tiệc của Râu Trắng.

Chủ tiệc và lão bạn già của mình vừa ngồi uống vừa kể lại chuyện hồi trẻ.

Tại một bàn phía xa xa kia là ba tên đó.

Marco và Thatch nói chuyện vui vẻ với nhau.

Còn ai đó thì đang cắm mặt vào đống đồ ăn của mình, mặc kệ đời.

Ăn xong thì lăn ra ngủ ngay, chẳng để ý đến những thứ khác.

Ai đó cứ ăn rồi lại ngủ, cứ hồn nhiên, vô tư như vậy.

Rồi thì cũng phải dậy.

Mở mắt ra Ace thấy mình đang ngủ trong phòng của Marco nhưng anh không ngồi bên cậu như mọi lần.

Anh đi đâu thế????

Cậu vẫn đang ngái ngủ nhưng vẫn ôm cái gối chạy đi tìm anh trên con tàu mới đóng của bố Già. (Cái này là do bố Già sống nhiều trên thuyền quá nên giờ không chịu được khi sống trên nhà nên mới đóng thuyền ấy mà).

Cứ ôm cái gối lang thang mãi nhưng cậu chẳng thấy anh đâu.

- Bố GiàLà tiếng của anh.

Anh đang ở chỗ Bố.

Sao muộn vậy còn nói chuyện với Bố nhỉ????

Cậu lon ton chạy đến phòng bố.

Cậu muốn mở cửa vào gọi anh về nhưng cuộc hội thoại của anh và bố đã ngăn cậu lại.- Con sẽ quay về thế giới thực và lấy lại danh hiệu "Tứ Hoàng"- Với sức mạnh của con bây giờ chưa để đánh bại hắn.

Sức mạnh của trái bóng tối vô cùng lớn.

Muốn đánh bại hắn con phải luyện được haki vũ tranh cực mạnh.

Nhưng như vậy chưa đủ, sức mạnh thể chất của hắn không hề thua con.

Và đặc biệt sau trận đánh ở tổng bộ hải quân, hắn đã có được những đồng đội với sức mạnh có thể hủy hoại cả một vương quốc.

- Nhưng mọi người vẫn đang đợi con và hi vọng con sẽ dành được chiến thắng.- Con trai !

Hãy nghe lời ta.

- Con xin lỗi cha.

Lần này con sẽ phải tự làm theo ý mình.- Hazz .

Thôi được rồi.

Ta sẽ để con làm vậy nhưng con phải hứa sẽ quay lại đây.

- Dạ vâng- Còn Ace.

Con sẽ nói với nó như thế nào đây.

- Con... con... không biết nữa.

Có thể con sẽ không từ mà biệt.

- Anh hạ giọng, tiếng nói ấy đủ làm người nghe hiểu được anh đang rất buồn và phân vân thế nào.

Cậu dời khỏi đó.

Ôm cái gối chạy lên đài quan sát ngồi.

Là do cậu.

Do cậu nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.

Nếu như lúc đó cậu nghe lời Bố Già không tìm hắn thì chắc sẽ không có ngày hôm nay.

Nhưng vì trách nhiệm, tình đồng đội nên cậu phải trả thù cho Thatch.

Mà nếu có thế nhận ra được hắn là kẻ phản bội ngay từ đầu thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Càng nghĩ cậu càng cảm thấy lỗi đều do mình.

Gió biển thổi lạnh lắm, chiếc áo cậu mặc đâu có ấm.

Cậu co ro vì lạnh.

Cậu đang ngủ mà, sao nước mắt không chịu nằm im mà cứ chạy nhảy rồi lăn ra từ khóe mắt thế???

- Cậu đang làm cái gì vậy????

Một giọng nói tức giận.Ai vậy????Là anh ư???Về phòng anh chẳng thấy cậu.

Lo lắng, anh chạy đi tìm cậu khắp nơi.

Cậu đi đâu thế???

Sao cậu bỏ đi???

Mấy câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong anh.

Chợt nhớ đến đêm đó anh liền chạy lên đài quan sát tìm cậu.Sao lại khóc????

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???

Thấy cậu khóc không phải lần đầu tiên nhưng sao lần này anh lại thấy đau như vậy????Cậu thường ngày vô tư, vô lo vậy mà bây giờ lại đang khóc, khuôn mặt chứa đầy sự đau khổ.

Anh ôm cậu vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm cơ thể run run của câu.

Tay anh lau nhanh những giọt nước mắt và hôn lên tóc cậu.

Hơi ấm cơ thể anh xóa đi sự giá lạnh của biển.

Nó còn xóa đi sự lạnh giá trong tâm hồn cậu.

Hơi ấm ấy cứu rỗi một trái tim lạnh và đầy thương tích.
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Một chút hiểu lầm nhỏ


Chap 2 : Trẻ con xảy ra sự cố.Tiếng hải âu.Ánh nắng ban mai đang dần thay thế sự tối tăm của trời đất.

Còn hơi ấm của anh đã xóa đi bóng tối trong cậu.Sáng sớm được nằm trong vòng tay người mình yêu đó là một hạnh phúc.

Nhưng liệu đây có phải là mơ không?????Cậu chạm vào anh.

Đúng là anh.

Không phải mơ.

Đây đúng là anh thật.Bàn tay tinh nghịch chạm môi anh.

Thật mềm.

Ham muốn khiến cậu muốn chiếm lấy cánh môi mềm ấy.

Nhưng chưa kịp ra tay thì ai đó đã ra tay trước rồi.

Cánh môi mềm kia đang gìm chặt môi cậu.

Không mạnh bạo và điên cuồng, rất nhẹ nhàng và ngọt ngào.- Nhóc con !

Sao tối qua lại chui ra đây hả????

- Anh nghiêm mặt nhìn cậu trách móc yêu thương.

- Tôi..... tôi.....

- Cậu ấp úng.

Phải trả lời sao đây????

Chẳng lẽ nói do không muốn phiền anh, không muốn là gánh nặng của anh nên anh không cần để ý đến cậu.

- Con không nói mau.

- Sự yêu thương cùng lo lắng biến thành giận dữ.

Tay anh nắm chặt tay cậu, chẳng mấy chốc tay cậu đã ửng đỏ.

Cái giọng nhẹ nhàng và trầm ấm không còn nữa.

Cũng phải thôi.

Ai cũng sẽ vậy trong hoàn cảnh của anh đúng không????Những hành động khó hiểu của người mình yêu luôn làm ta khó chịu.

Cái kiểu giận dỗi mà không cho ta biết lý do.

Bực mình, khó chịu là hiển nhiên.Cậu càng im lặng cánh tay anh siết càng mạnh.

Bây giờ tay cậu đã đỏ tím lên rồi.

Cậu kêu lên : - Aaaaa....

Bỏ tôi ra...

ĐauuuAnh giật mình, buông tay.

Cúi mặt xuống nói :- Nhóc con !

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu- Không có gì - Cậu chu môi trả lời anh một cách hồn nhiên.- Sao cậu cứ mãi trẻ con thế hả???

Sao không nói cho tôi biết những gì đang xảy ra với cậu????

- Anh tức giận trước sự hồn nhiên của cậu- Ừ !

Tôi trẻ con.

Tất cả do tôi.

Anh không cần quan tâm tôi làm gì.

Cứ đi làm những việc anh cần làm đi.

Ace cũng không vừa, cũng giận dữ đáp trả anh.

Anh ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu.

Phải chăng cậu đã nghe được cuộc hội thoại đêm qua.

Nếu thật như vậy anh sẽ phải làm sao đây.- Biết bản thân mình trẻ con sao cậu cứ hành động như vậy.

- Anh không kiềm chế được nên lỡ lời.

Có người yêu tính tình trẻ con thì ta phải thật chín chắn.

Cách cư xử cũng rất cần người lớn để quan hệ của hai người có thể trở nên lâu dài.

Nhưng xem ra lần này anh không nhường cậu như trước.

- Ừ.

Thế nên anh kệ tôi được rồi.

Cậu đứng dậy và bỏ đi.

Đi đi mãi.

Cậu chẳng biết bản thân mình đã đi xa như thế nào.

Cứ lang thang trong cái khu rừng rộng lớn ấy.

Trong cậu ngoài anh ra thì chẳng nghĩ đến ai khác.

Anh quát cậu, làm cậu đau....

Nhưng sao cậu mới xa có một chút mà lại nhớ anh nhiều như vậy....-------------- Tui : Ace - kun.

Đừng buồn mà.

Đầu dứa đáng chết ấy dám làm tổn thương cậu 😡😡😡 Tí về tôi méc Râu Trắng để ông tét mông hắn nhá. 😄😄Ace : Bà đừng xàm nha. 😑 Do tôi mà.

Do tôi cố chấp, trẻ con nên anh ấy mới ghét tôi, không yêu thương tôi nữa 😓😓😓Tui : Đừng nghĩ vậy mà.

Cậu biết tên đó vì lo cho cậu nên mới thế.Ace : Tôi biết chứ.

Anh ấy rất thương tôi nhưng tôi cứ bên anh ấy thì anh ấy sẽ càng lo lắng nhiều hơn.

Tôi là kẻ không nên tồn tại bên anh ấy.

---------Khi lạc lối ta sẽ khó tìm được đường trở về.

Trong rừng thật yên tĩnh.

Cậu dải bước trên nền đất.

Cảnh vật xung quanh cũng chẳng hề tươi vui.

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ

Cậu thấy lạnh.

Lạnh quá.Đầu đau, choáng.AaaaaaMấy cành cây nhỏ gãy.

Cậu vô tình rơi xuống một cái hố sâu dùng để bẫy mấy con thú lớn.

Cậu muốn thoát khỏi đây nhưng không thể.Cơ thể cậu không cho phép cậu làm điều đó.Cậu thấy trời bắt đầu tối lại.
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Một chút hiểu lầm nhỏ.


Chap 3 : Kết thúc hiểu lầm và chuẩn bị ra khơi thôi.

- Làm ơn...

đừng...

đừng đi.

Anh buông tay mặc cậu khóc lóc, kêu gào.

Chân anh vững chắc bước đi, dường như chẳng có thứ gì làm anh phải vương vấn.

Anh không quay đầu, mặc cậu khóc trong bóng tối.

- Khôngggggggggg

Bật dậy khỏi giường, cậu thở phào mừng rỡ.

Hóa ra chỉ là mơ thôi.

Cậu tự hỏi :" Mình đang ở đâu???"

Mùi hương quen thuộc khiến cậu nhận ra mình đang trong phòng của anh.

Nhưng.... nhưng ..... sao anh không có ở đây bên cậu????

Vậy đó không phải mơ sao???

Bước xuống giường, muốn tiến ra cửa nhưng quá mệt, chân yếu chẳng thể đứng vững huống hồ là đi.

Cậu ngã xuống.

Cánh cửa mở ra.

Ai đó bước vào.

Mặt lo lắng khi thấy cậu ngã bên giường.

Nhanh chân chạy đến chỗ cậu, bế cậu đặt lên giường.

- Nhóc con !

Đang ốm sao còn chạy lung tung vậy hả???

- Nhẹ nhàng xoa đầu rồi hôn nhẹ lên tóc.

Anh cất lời hỏi nhẹ nhàng.

- Anh sẽ đi sao....

Cậu sợ mất anh, muốn giữ anh bên mình nhưng lại không muốn anh chết.

Cậu không được phép ích kỉ giữ anh bên cạnh.

Cả băng Râu Trắng còn đang đợi anh.

Nếu anh ở với cậu thì họ sẽ phải làm sao???

Hai tay anh mạnh bạo nâng mặt cậu lên, điên cuồng hôn môi cậu.

Không để cậu bắt kịp, anh tách môi xông thẳng vào trong.

Chưa dừng lại ở đó.

Tay cái hư hỏm luồn qua lớp áo tìm kiếm thứ gì đó quen thuộc.

- Ace - kun.

Rầm...

Cánh cửa bị đạp, đau đớn nép mình bên tường.

Thacth, bố Già, Roger lo lắng xông thẳng vào phòng thì ....

- A .....

Xin lỗi hai đứa.

Cứ tiếp tục đi.

- Roger và Râu Trắng cười cười gian xảo rồi kéo Thatch ra ngoài.

Miếng ăn đến miệng rồi còn rơi mất.

Anh khó chịu nhìn ra ngoài cửa.

Còn cậu thì xấu hổ tới mức sẽ chẳng dám gặp mọi người quá.

- Tại sao tôi lại ở đây????

- Tôi thấy cậu ngấp xỉu, nằm trên nền đất nên vội vàng đưa cậu về đây.

Bác sĩ nói cậu bị sốt nhẹ, suy nhược thần kinh do chịu lạnh.

- Nhưng tôi nhớ mình bị ngã xuống một cái hố mà.

- Không.

Tôi thấy cậu nằm trên nền đất, xung quanh đó không có cái hố nào cả. 🤔 Mà tôi không quan tâm đến chuyện đó.

Nói cho tôi biết mau cậu có chuyện gì vậy hả????!

----

Tui : Đầu dứa chết tiệt.

Có nói nhẹ nhàng không thì bảo.

Marco : Được rồi.

Được rồi.

Tôi sẽ ăn nói nhẹ nhàng với người thưng của bà.

Tui : Gừm.

Chắc không phải người yêu của ông ha. 😡

-----

- Anh sẽ quay lại thế giới thực sao???

Như anh đã nghĩ.

Cậu biết chuyện rồi.

- Đúng vậy.

Cậu nói khiến cậu cảm thấy tủi thân và lo sợ.

Biết được người mình yêu như vậy anh nhẹ nhàng hơn.

- Nhóc con !

Vì vậy mà cậu tránh tôi sao???

- Ừm.

- Ngốc ạ !

Tôi đi sẽ quay lại mà 😁.

Đâu có phải là ở đó mãi đâu, sẽ quay lại với nhóc mà.

- Anh cười cười hiền hòa, xoa đầu cậu.

- Với lại tôi chưa đi bây giờ đâu.

- Vậy bao giờ anh đi?

- Cũng chưa biết nữa. 🤔 Nhưng bây giờ tôi sẽ ở bên cậu.

Cánh tay to lớn của anh, ôm chọn đứa nhỏ đáng yêu ấy.

- Nhóc con này - Anh nhẹ nhàng gọi

- Hả.

Mà đừng gọi tôi là nhóc con nữa.

Tôi lớn rồi.

- Cậu khó chịu, phồng má nhắc nhở anh.

Nhưng dù có lớn hơn nữa cậu vẫn là nhóc con của anh thôi.

- Rồi không gọi nữa. 😊 Muốn ra biển nữa không????

- Có chứ.

Tôi muốn đi hết mọi nơi ở thế giới này.

- Ừm.

Được.

Vậy chúng ta cùng đi nhé.

Chịu không???

- Hì.

Đồng ý 😄

- Được rồi !

Vậy mau ngủ đi.

Cậu cần được nghỉ ngơi.

Khi nào cậu khỏi bệnh chúng ta sẽ đi nhé.

- Ừ.

Nói xong cậu cuộn chọn người vào chăn và ngủ luôn.

Dù ngủ tay cậu vẫn không buông tay anh ra.

Nhóc con này mà ngủ thì chỉ có đồ ăn mới đánh thức được nhóc dậy, cứ cầm tay anh như vậy thì làm sao anh làm việc khác được.

Vậy nên anh chỉ có thể nằm xuống bên cậu.

Bộ mặt lúc ngủ của cậu thật rất đáng yêu.

Cứ thế này anh sẽ không thể chịu nổi quá.

Đành nhắm mắt và ngủ cùng cậu vậy.

------

Phía bên ngoài, hai người đàn ông mạnh mẽ đang buồn bã nói chuyện :

- Sao chúng nó không làm gì nhỉ?

- Tại chúng ta vào không đúng lúc đó lão già.

- Cũng đúng.

Hazz.

Cùng thở dài hai người đàn ông rời khỏi đó.

Phía xa xa kia có một ánh mắt lo lắng hướng về phía căn phòng của hai người.

-------------------------------------------------------------

21/2/2018 là ngày chap đầu tiên xuất bản.

Đến bây là đã là 4 tháng.

Cảm ơn đã ủng hộ mình.

Mina.

Arigatou.

Bây giờ mình xin gửi đến các bạn những tấm ảnh của Ace và Marco mà mình thích nhất.

Đầu tiên là mấy tấm mình làm nhé.

Các bạn xem có cute hông???

^_^

Và đây là ảnh sưu tầm nha.

Đầu dứa.

Cậu phải gửi người đấy.

Nếu không sẽ có người lấy mất đó.

Đội vợ lên đầu.

Nụ cười hạnh phúc

Những tấm ảnh mình nhìn là cười.

♡♡♡

^.^

~.~

Và cuối cùng là tấm mình vẽ.

Hơi xấu mong mọi người thứ lỗi.
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Sự chuẩn bị cho chuyến đi.


Chap 1 : Nanimonai.

Ra khơi không phải là một chuyện đơn giản đâu nhé.

Cần phải có rất nhiều thứ đó.

Nào là bản đồ, la bàn, rồi một con thuyền thật vững chắc, à còn tìm thêm đông đội đi cùng nữa chứ.....Nói chung là cần chuẩn bị rất nhiều thứ chứ không phải là cứ muốn là đi được á.--------

- Marco à - Sao ???- Tôi hết bệnh rồi.

- Thì ....???- Hừm ...

- Ai đó phồng má trợn mắt nhắc nhở - Chúng ta ra biển đi.

Anh đã hứa rồi mà.

Mới sáng sớm người sở hữu "cái mặt không bao giờ hết buồn ngủ" còn chưa tỉnh đã bị tên nhóc của mình làm phiền.

Trẻ con, đúng là trẻ con mà.

Cứ nhõng nhẽo với anh hoài.

Nhưng duy chỉ có anh cậu mới vậy nên anh phải chịu chứ biết sao giờ.

Nếu quát nạt cậu thì cậu sẽ giận dỗi anh cho mà xem.

Phận làm "công" như anh lại rất ngại dỗ cậu nên tốt nhất là nghe lời cậu nhóc đáng iu này.

- Ace - kun.

Ra biển cần gì???

- Anh xoa xoa đầu cậu rồi nhẹ nhàng hỏi.Vẫn rất ngây ngô cậu trả lời anh :- Thuyền, la bàn, hải đồ,.... và đặc biệt là "đồ ăn" 😍😍Bó tay với tên nhóc này rồi.

Anh cười khổ trong lòng, rồi tự nhủ :" Nếu có một điều ước chắc chắn anh sẽ ước trên đời này không có thứ gọi là đồ ăn." 😡 Mấy thứ cậu kể đúng là rất cần.

Nhưng cậu lại quên mang một thứ quan trọng.

Rất quan trọng.

Đó là anh.

Khi nghe đến chỗ :" đặc biệt là....

" anh đã liên tưởng ngay đến mình.

Nhưng thật không ngờ.....

-----

Đầu dứa : Ê tác giả.Hắn chui từ màn hình điện thoại, xách áo tui lên tra khảo.Tui : Na ni??Đầu dứa : Bà trêu tôi thế hả???Tui : Không có nha.

Đầu dứa : Thế sao bà để vợ tôi nói thứ quan trọng là đồ ăn.Tui : À cái đó ... cái đó thì ....

- tui ấp úng, éo biết trả lời sao cho hợp lí.

Không khóe tên này hạ độc thủ với tui thì khỏi xem One Piece nữa.

Đầu dứa : Thì sao ....Tui : Thì tính đó là do cha đẻ của mấy người cho Ace mà.

Đầu dứa : Bà xạo vừa.

Roger không cho Ace tính đó.Tui : Là Eiichiro Oda.

Không phải Gol D Roger.

Tôi chỉ đang áp dụng "định luật bảo toàn tính cách" thôi biết chưa.

Muốn trách thì trách Oda đi.

Đầu đứa : -_- Làm gì có :" định luật bảo toàn tình cách"???

Ai chế??? 😑Tui : Đó là một người thông minh, fan cứng của Ace đó. 💖Đầu dứa : Thôi bà không cần tự sướng.

Không ai thích đâu.

Hắn lè lưỡi trêu trọc tôi.

-_-Tui : Gừm... 😡 Biến ngay cho tôi cho sáng tác.

Bực ông rồi đấy nhá. 😡😡-------------- Chúng ta có thuyền không???

- Anh cười hiền dịu, xoa mái tóc đen óng, bồng bềnh của cậu.

- Không- Có la bàn không???- Không- Hải đồ có không???- Không - Vậy sao mà ra khơi đây.

Mặt cậu xám xịt.

Ngồi chống cằm suy nghĩ những gì anh nói.

1 giây

2 giây

3 giâyAnh nghe thấy tiếng khò khò khò.

Đặt cậu lên giường, chỉnh lại cách nằm để cậu thấy thoải mái.

Kéo chăn lên cho cậu, nhìn cậu ngủ say, tiếc nuối hôn phớt lên đôi môi ấy rồi từ tốn bước ra khỏi phòng.

------

Bề lệp ....

Bề lệp ....

Bề lệp ...

Cắt chả Nghe được tiếng denden mushi, người đàn ông ấy vội vàng nhấp máy.- Tình hình sao rồi???

- ông ta đang lo lắng??

Lo lắng cho người khác hay vì bản thân???- Mọi chuyện vẫn ổn thưa ông chủ.- Tốt !

Ngươi chuẩn bị đến đó đi.Thở phào nhẹ nhỏng, ông quay lại trước ghế của mình.

Một nụ cười hiện hữu trên môi.

Nó có ý nghĩa gì đây????------------Như bao buổi sáng khác, anh sẽ nhâm nhi ly cafe ở boong thuyền và ngắm cảnh biển vào buổi sáng.

Nhưng hôm nay "đồng hồ sinh học" đã bị thay đổi.

Vẫn có ly cafe nhưng không ở boong tàu, không ngắm cảnh biển mà là một cuộc nói chuyện của những người đàn ông trong phòng bếp.

Anh ngồi đối diện Roger, Thatch và Râu Trắng ngồi hai bên.

Căn phòng bị bao trùm bởi sự im lặng.

Vẫn như trước kia, Roger là người phá vỡ sự im lặng đó.- Những gì cậu nói tối qua với ta là thật???- Đúng.

Tôi sẽ làm vậy mong ngài giúp đỡ.

- Anh dõng dạc trả lời không một chút lo sợ.- Marco.

Con chắc lắm như vậy sẽ không gây tổn thương cho nó.

- Râu Trăng đặt ly cafe xuống bàn và hỏi đứa con cả của mình.

- Bố Già.

Con đã suy nghĩ rất nhiều.

Đây là một cách làm tốt.

- Không do dự, không phân vân là cách anh trả lời người đàn ông mạnh mẽ nhất thế. giới.- Nếu cậu đã quyết định như vậy thì tôi chỉ có thể đồng ý thôi.

Nhưng nếu thất bại thì no đòn đấy nhé.

- Vẫn là phong cách hài hước ấy.

Thatch vui vẻ nhắc nhở anh.

- Mọi người hãy tin tưởng ở tôi.

Dứt lời, cánh cửa nhà bếp bị lập tung.

Cậu mang bộ mặt tức giận bước vào trong.

Bốn con người kia vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ.

Cậu nghe lén???

Không phải cậu đang ngủ sao???

Cậu tỉnh khi nào mà lại mò đến đây......- Sao các người .....

- Giọng nói của cậu nhẹ, rất hiền hòa nhưng liệu có thật không??Bốn con người càng lo lắng.

- Sao các người dám ...

- Giọng nói bắt đầu được thêm vào "ít gia vi tức giận".Bốn con người bắt đầu sợ.

Một giọng nói vô cùng tức giận thét lên : - Sao các người dám ăn sáng mà không kêu tôi.

Mấy người quá đáng lắm.

-_- Cả phòng xém chút nữa bị cậu hù chết.

Rất may vì họ đang giấu cậu vài chuyện nên không đã xúm lại cho cậu một trận đó nha.- Ace à.

Chúng ta không có ăn sáng.

- Roger lên tiếng phủ nhận suy nghĩ của con trai mình.

Quả thật những gì anh nói về cậu là đúng.- Thế mọi người đang làm gì?????

Mọi người đều trong phòng ăn không ăn chứ làm gì???

- Cậu không khỏi tò mò mà gấp gáp hỏi lại - Cái này ....

- Roger không biết trả lời con trai mình như thế nào.

- Cái này là sao ????

- Ngửi được mùi lừa dối.

Cậu nhăn mặt hỏi lại.- Chúng tôi đang nói đến chuyến phiêu lưu biển của cậu và Marco.

- Thatch nhanh chóng cứu Roger trước một bàn thua trông thấy.- Đúng rồi đấy Ace.

Chúng ta đang nói chuyện về chuyến phiêu lưu của con.

Ta sẽ gọi cho Tom nhờ lão già đó đóng cho con một con tàu tốt.

- Thật sao???

- Gurarara...

Ace - kun.

Con không tin lão già đó sao???- Không phải.

Con tin cha con mà Bố Già.

Otou - sama dou mo arigatou gozaimasu.- Nanimonai - Roger vui vẻ trả lời đứa con của mình.

--------- Ê tác giả

- Cái gì????

- Sao vợ tui tự dưng lễ phép một cách không cần thiết thế???

- Cái đó dễ hiểu lắm.

Ghé sát tai vào đây tui cho.

- Được .

- Bởi vì .....

Tui thích thế 😂------------ Ace - kun đi ăn sáng với mẹ đi con trai.

- Tiếng của Rouge vọng vào trong phòng.

Ăn.

Chỉ nghe đến đây mắt cậu đã sáng lên rồi.

Mặc kệ những người trong phòng, cậu vui vẻ lao nhanh tới chỗ Rouge.

Thấy cậu vui vẻ như vậy trong lòng anh có chút gì đó phiền muộn.Nhìn thấy bạn mình như vậy, Thatch đặt tay lên vai anh khuyên nhủ :- Tôi sẽ giúp cậu.

Đừng nghĩ quá nhiều.- Ừ cảm ơn cậu.

-----------------------------------------------------------Góc ân ân, ái ái của 2 nhân vật chính.

1 - Marco cũng biết thả thính.

2 Ôm một cái thôi sẽ hết giận

3 - Đám cưới.

3 - Ân ân ái ái

4 - Sự chủ động của Ace

Và cuối cùng là phần quảng cáo cho chap sau :

Hết.

Cảm ơn đã ủng hộ. ❤
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Sự chuẩn bị cho chuyến đi.


Chap 2 : Anh chàng xinh đẹp.

- Ông già !

Chiếc thuyền tôi nhờ ông làm thế nào rồi????- Tahahaha.

Lão già !

Ông cứ yên tâm đi tôi đã đóng xong cho con trai ông rồi.

Thằng nhóc đó chắc chắn sẽ rất thích.

- Cảm ơn ông nha lão già.

- Tahahaha.

Ơn huệ gì???

Nhờ ông mà tôi được mệnh danh là người đóng tàu giỏi nhất thế giới đó.

Hãy nhắn con trai ông chuẩn bị tới nhận tàu của nó đi.

----------------- Biển cả đang giận giữ.

Từng cơn sóng cao, điên cuồng đánh vào mạn thuyền.

Mưa lớn, những cơn gió mạnh.

Trên con thuyền kia, hai chàng trai đang rất vất vả để vượt qua cơn bão lớn này.

Sự cố gắng của họ đã được đền đáp.

Chiếc thuyền đã rời khỏi tâm của cơn bão tàn nhẫn.

Thở phào nhẹ nhõm.

Một người đi xung quanh thuyền kiểm tra với hi vọng chiếc thuyền sẽ không bị hư hại gì.

Người còn lại thong thả tiến đến cột buồm.

Hằn dơ nắm đấm, gằn giọng :- Ace - kun.

Dậy ngay cho tôi.

Nói xong, hắn tàn nhẫn thẳng tay đánh.

À nhầm, là gọi cậu dậy.

Đau vậy chắc chắn cậu sẽ tỉnh nhưng sẽ không tha cho tên chết tiệt nào bắt cậu phải dậy đâu.

Nắm chặt tay, hướng thẳng lên mặt nhưng ai đó nhanh chóng né đòn của cậu.

Hắn giữ chặt tay cậu, tham lam, mạnh mẽ cuống lấy cánh môi ấy.

Nụ hôn vô cùng bất ngờ khiến cậu choáng váng nhưng cũng vô thức đáp lại hắn.

- Có chuyện rồi Marco.

- Tiếng Thatch vang lên giống như lời nói của Belle thức tỉnh con quái vật không cho nó làm hại người khác.

Rất nhanh chóng.

Ai đó đã rời khỏi cậu, bộ mặt xem ra khác là tức giận nha.

-------------------------------------------------------------- Ê tác giả.

- Na ní????

- tôi hốt hoảng, định chạy đi thì bị tóm lại.- Bà lại phá việc tốt của tôi.

- Nào có.

Ông nghĩ oan cho tôi hoài à.- Oan hả????

Bà hỏi bạn đọc xem.

Bà đang phá hoại việc tốt của tôi đấy.

- Đừng nóng.

Đừng nóng.

Thật ra tôi là có ý tốt, có ý tốt.

- Ý tốt???- Ừ.

Đó chính là đang bảo vệ idol bằng phương pháp:" bảo vệ cúc". hihi hihi hihi-------------------------------------------------------------Thatch vội vàng chạy đến chỗ Marco và Ace để thông báo.

Marco bình tĩnh hỏi :

- Có chuyện gì mà cậu hốt hoảng thế???- Con thuyền này thật yếu đuối.

Mới qua một cơn bão mà đã hỏng vài nơi rồi.

Trên thuyền lại không có đủ đồ để sửa chữa.

Theo như dự tính chúng ta phải mất 2 ngày để đến được hòn đảo nơi Tom đang sống.

Nhưng với tình trạng này thì ....Nhìn những vết hư hại trên mạn thuyền, mũi thuyền và vài vết rách trên cánh buồm, cả hai bắt đầu cảm thấy lo lắng cho hai ngày phía trước.

Con thuyền này đúng là không tốt.

Phải chăng do muốn thử thách họ nên Râu Trắng cho họ con thuyền này.

- Nè hai người có đảo kìa.

- Ace chạy đến, vỗ vai, rồi kéo họ đi.- Nhìn đi.

Nhìn đi.

Có đảo.

Có đảo.

Hai người họ nheo mắt nhìn về hướng cậu chỉ.

Đúng là có đảo nhưng xunh quanh nó âm u quá.

Chẳng biết có tốt lành hay không.

- Chúng ta đến đó nha.

- Cậu cười vui vẻ nói lớn.- Ừ.

Chúng ta sẽ đến đó.

- Anh ôn nhu trả lời cậu.

Nhưng cũng không khỏi lo lắng thầm nghĩ - Hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Từ xa trông hòn đảo này rất âm u nhưng khi thuyền vào bờ họ không thể tin vào mắt mình.

Hòn đảo này thật rất xinh đẹp nha.

Bờ cát trắng trải dài, hàng dừa nhìn rất xanh mát.

Một vài người đàn ông đang kéo những lưới cá lên thuyền.

Ai da.

Thật yên bình à nha.

Sau khi cập bờ, ba người họ nhanh chóng đi sâu vào trong đảo tìm mua những thứ cần thiết để sử con tàu Bố Già cho.

Đi được vài phút họ đã bắt gặp được một ngồi làng.

Tiếng cười nói rôm rả, tiếng mời chào của những cửa tiệm, tiếng trả giả....

Tất cả các âm thanh đó đã xây dựng cho Marco một chút lòng tin rằng hòn đảo này an toàn.

- Chúng ta nên đi mua đồ để sửa chiếc thuyền nát đó.

- Marco lên tiếng - Ừ.

Nên hỏi người mấy người dân ở đây.

- Thatch lên tiếng trả lời bạn thân.- Để tôi đi hỏi cho.

- Ace vui vẻ trả lời, rồi chạy vọt đi.

Cậu bỏ lại hai người con trai đứng nhìn cậu bằng ánh mắt phẫn nộ.

Cái gì mà chạy đi hỏi đường.

Ai nhìn cũng biết là cậu chạy đi ăn chứ hỏi đường cái gì.

Xem ra cái cửa hàng cậu mới chạy vào, sắp tán loạn rồi đây.

Không cần có haki quan sát đỉnh như Katakuri cũng biết :" Khi cậu ăn được vài phút sẽ ập mặt xuống đĩa thức ăn.

Mọi người sẽ hoang mang rồi tưởng thức ăn trong quán có vấn đề."

- Cậu có đuổi theo Ace không????

- Kệ nhóc.

Chúng ta đi tìm hỏi mua đồ rồi quay lại sửa thuyền.

Sau đó sẽ đến đón nhóc.

Cứ để nhóc của tôi ăn đến bội thực đi.

- Lại giận rồi ha.

Lời này nói đúng, khiến anh phải im lặng.

Anh thích cậu vì sự hồn nhiên, vô tư nhưng cậu vô tư đến mức vô tâm rồi.

Với người khác cậu đâu có vậy.

Sau gần một tiếng, hai người họ cũng đã mua được những thứ cần thiết.

Trở lại thuyền và sửa chữa mất thêm một tiếng nữa.

Thế là cậu có dư thời gian để ăn rồi.

Khi chiếc thuyến nát được sửa xong, hai người họ chạy ngay đến chỗ cậu với mong ước :" cậu sẽ không gây phiền phức cho ai".

Nhưng xem ra mong ước của họ không được như ý rồi.

Một đám người đang sợ hãi chạy ra khỏi cửa hàng.

Ai nấy trông cũng rất hoảng sợ.

Lo lắng cho cậu, Marco vội vàng chạy vào trong cửa hàng.

Cứ ngỡ là cậu gây lộn đánh nhau với người ta chứ nhưng xem ra không phải rồi.

Cậu vẫn đang ngồi ăn ngon lành kia kìa.

Và trong cửa hàng cũng không có dấu tích của xô xát.- Từ bao giờ cậu làm việc hấp tấp thế Marco.

Cậu quên thể lực của Ace tốt lắm sao - Thatch bước vào cửa hàng, vỗ một cái lên vai anh, thắc mắc hỏi.- Tôi biết nhưng .....

Nhưng tôi vẫn sợ.

Sợ mất đi cậu ta một lần nữa.

Thế giới này đâu có tươi đẹp.

- Đúng.

Thế giới này không tươi đẹp.

Nhưng nếu cứ mất bĩnh tĩnh cậu sẽ không thể hoàn thành mục đích của mình đâu.

- Ừ.

Tôi sẽ kiềm chế.

- Chúng ta đến chỗ Ace thôi.

Cậu bỏ cái bản mặt lo lắng được rồi.

Đi.

- Ừ.

Khi đến chỗ cậu, họ nhận ra không chỉ có cậu ở đó với đống đĩa, bát đựng đồ ăn mà còn có một người khác.

Cậu và người đó nói chuyện rất vui vẻ.

Nếu ai không biết sẽ tưởng bọn họ đã thân từ rất lâu chứ không phải mới quen.

- Nhóc con.

Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.

- Marco cất tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người nọ.

- Marco.

Cậu ghen đấy hả.

- Thatch lên tiếng trêu trọc.- Tôi ...

- Thatch.

Anh ấy không thế đâu.

- Anh chưa kịp trả lời Thatch thì cậu đã nhanh chóng đáp lại - Hai người lại đây ngồi đi để tôi giới thiệu cậu ấy cho hai người.Cũng rất hợp tác, Marco và Thacth nhanh chóng rồi xuống.

Cậu vui vẻ chỉ tay về người ngồi đối diện mình nói : - Đây là Aoi.

Tôi vừa quen cậu ấy đó.

Còn đây là Marco và Thatch.Bây giờ hai người bọn họ mới chút ý đến diện mạo của người này.

Một người con trai với dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú.

Mái tóc người này có màu bạch kim.

Có lẽ thứ đặt biệt nhất người này có là đôi mắt.

Đôi mắt màu xanh nước biển giống cái tên của anh ta.

Đôi mắt ấy luôn thu hút ánh nhìn của đối phương.

Nó kiến đối phương không thể xa rời.

Nếu anh ta để tóc dài thì rất nhiều người sẽ nghĩ anh ta là nữ.

Thật xinh đẹp.

- Thatch.

Sao anh lại ngây là như vậy???

- Ace ngạc nhiên trước vẻ mặt ngây ra của Thatch.

- À không có gì.

Sao cậu và cậu ta lại quen nhau.

- Lúc tôi đến hết bàn trống, may mà có cậu ấy cho ngồi ké không thì đã phải đi tìm quán khác rồi.

- Đồ ham ăn.

- Marco hậm hực nói.

- Ờ.

Kệ tôi.

- Ace bực mình đáp trả.

- Thôi đừng giận.

Cậu còn đói không???

Cứ gọi thêm đồ ăn đi.

Tôi sẽ bao cậu.

- Người con trai tên Aoi rất ôn nhu dỗ dành cậu.

Ánh mắt cậu sáng lên như vớ được vàng, cầm tay người con trai đó lên nói : - Cậu thật tốt nha.

Đã vậy tôi không khách khí đâu.- Không được.

Chúng ta cần phải khởi hành sớm.

- Marco vội vàng ngăn cản cậu.- Ace à.

Marco nói đúng đấy.

Chúng ta tốt nhất nên khởi hành sớm.

- Thatch lên tiếng đồng tình với anh.

- Mọi người định đi đâu sao???

- Aoi lên tiếng hỏi.- Chúng tôi dự định sẽ đi vòng quanh thế giới này.

Hay cậu đi với chúng tôi đi - Ace vui vẻ trả lời.

- Lời mời rất thú vị.

Nhưng không biết bạn của cậu có đồng ý hay không????

- Họ không từ chối cậu đâu.

- Ace vỗ vỗ vào vai Aoi rồi tự tin nói.

- Tôi không phản đối.

- Thacth cũng rất vui trước lời nói của Ace và thái độ của Aoi.

- Anh đồng ý chứ Marco.

- Aoi lên tiếng phá vỡ bầu không khi vui vẻ.

- Tôi không phản đổi.

Từ nãy đến giờ anh chỉ im lặng nhìn hành động của người này.

Anh có cảm giác người này quá tốt.

Và anh cứ mãi nghĩ đến cái nụ cười của người sau khi Ace nói về chuyến đi.

Trong anh có cảm giác người này đã biết rất rõ về ba người bọn anh.

- Chúng ta về thuyền đi.

Tôi muốn đi ngủ.

Thật bó tay với cậu mà.

Ăn xong là ngủ.

Mọi người nghe lời cậu rời khỏi cửa hàng trở lại thuyền.
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Sự chuẩn bị cho chuyến đi


Chap 3 : Cháu rất thích.- Này.

Sao có đám người sợ hãi bỏ ra khỏi quán thế.- Họ muốn bắt chuyện với cái cậu con trai ăn uống như bị đói mấy ngày.

Chợt có cậu trai tóc trắng cũng muốn nói chuyện với cậu ta.

Kết quả thành ra một cuộc cãi vả.

Mà tôi không hiểu nổi tại sao cái cậu đó vẫn ăn cho được???

Cũng chẳng hiểu sao chúng lại rời khỏi đó.- Đám côn đồ kia chịu thua một người ???- Tôi nghe có vài đứa trong đám lẩm bẩm như người mất hồn : Phải nghe lời chủ nhân- Không lẽ hắn ...- Ai mà biết được.

Đám đó đi, cậu trai tóc trắng ngồi xuống nói chuyện rất thân thiết với người con trai đó.

- Đám đó chắc có ý xấu với cái tên ăn như điên ấy rồi.- Nói cũng đúng.

Lòng tốt nhiều.

Thôi đừng bàn nữa.

Sắp đến ngày đó rồi.

Phải chuẩn bị thật tốt đấy.- Ừ.

------------------------------------------- Con tàu này ....- Nát.

Thatch lên tiếng trả lời Aoi.

Nát.

Đúng là nát.

Ai cũng sẽ nói như thế.

Chắc chắn.

Chắc chắc chắn.

- Không phải.

- Hả????

- Rất ấm cúng.

Cơm tối anh nấu cũng rất ngon.

- Aoi quay người đối diện với Thacth nở một nụ cười.- Ha ha.

Cậu.... cậu .... quá khen rồi.

- Khuôn mặt Thacth ửng đỏ.

Đây không phải là lần đầu có người khen anh nấu ăn ngon nhưng sao người con trai này khen lại có cảm giác khác lạ như vậy chứ.

Mà cũng không hẳn vì lời khen.

Còn cả nụ cười kia nữa.

Thật đẹp, thật yên bình giống như mặt biển bây giờ.- Anh bị sốt rồi.

Má ửng đỏ kìa- Không... không có.

Ha ha - Anh cười trả lời người này rồi tiếp tục im lặng.- Thacth này.

- Hả.

- Anh hơi giật mình.

Có phải vừa rồi tim khẽ run.- Hình như Marco không thích tôi.

Thacth im lặng, có chút hụt hẫng.

Và bắt đầu nhớ lại.

Trên đường trở về, Aoi với Ace nói chuyện rất vui vẻ, khoác tay nhau nói chuyện rất thân mật.

Anh và Marco phải lủi thủi đi sau, không thể chen vào cuộc nói chuyện của hai người.

Đang buồn bực vì không được nói với ai đó, Thatch mang cái giọng buồn, khiêu khích, trêu đùa nói với Marco : - Cậu xem vợ cậu lại bỏ cậu rồi.- Tôi sẽ chú ý tên đó.

- Lại ghen.

Bấy giờ anh mới để ý.

Trong mắt của Marco có vài tia máu nhưng khuôn mặt vẫn rất ảm đạm.

Ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đang thân thiết, cận kề.

Chỉ hận không thể xông thẳng tới mà phá vỡ sự liên kết đó.

Thacth thầm nghĩ :" Hình như chưa thấy Ace đối xử với Marco thân như với Aoi".Khi về đến thuyền, Ace thì chạy về phòng ngủ một giấc dài đến bữa tối phải để Marco đi gọi mới dậy.

Về phần của Aoi, cậu ta có đi dạo quanh thuyền rồi về phòng xếp hành lý.

Khi đó anh và Marco có cuộc nói chuyện - Thacth.

Nên trông chừng người mới.- Không cần.- Cần.

Rất đáng nghi.- Cậu ghen thì nói ghen chứ.

Sao lại nói đáng???- Không có.

- Hazzz.

Rồi sẽ trông chừng.

- Ừ.Trong bữa cơm, anh với Ace nói chuyện với Aoi rất vui vẻ nhưng Marco lại chẳng lên tiếng.

Biết hắn lâu như vậy, anh đương nhiên đoán được hắn đang nghi ngờ Aoi.

Coi cậu là thù nhiều hơn là bạn.

Nhưng thật ra anh chẳng muốn nghĩ đó là thật.

Anh chỉ muốn nghĩ hắn vì ghen nên mới như thế.

Người con trai xinh đẹp kia là bạn.

Là bạn.

Anh chỉ muốn nghĩ như vậy.

- Thacth.

Sao anh im lặng vậy???- Không.- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.- Cậu ta không ghét cậu đâu.

Chắc là đang ghen với cậu thôi.

- Vì thân thiết với Ace.

- Đại khái cậu cứ nghĩ vậy đi.- Thật trẻ con.- Nói rất đúng.

- Thacth cười cười trả lời người.

Nhưng nụ cười ấy không được lâu.

Trong chốc lát anh thấy được trong đôi mắt xanh lam của đối phương chứa một nỗi sầu không thể nói.

- Cảm ơn nha.

- Aoi phá vỡ sự im lặng.- Cậu rất thích :" cảm ơn người khác".

Đừng nói cảm ơn nhiều như vậy.- Không phải thích.

Lần này đáng.- Đáng????

Tôi không hiểu???- Anh cùng tôi ngắm cảnh biển, cùng nói chuyện với tôi.

Đối với tôi rất tốt.

Dạy tôi nấu cơm.

Giống như người đó.

Cảm giác thật quen thuộc.

- ...-------------------------------------------------------------- Yeah.

Cuối cùng cũng đến được đảo nơi Tom sống.Ace hào hứng nhảy xuống thuyền reo hòi vui vẻ.

Marco với Thatch xuống sau đó :- Cậu ta đâu???

- Marco nghi hoặc hỏi Thatch- Chút cậu ấy xuống.

- Trong lòng tôi có chút bất ổn về ngày hôm nay.- Nhiều ngày như vậy mà cậu vẫn chưa tin Aoi sao???- Tôi...- Marco.

Tôi biết cậu sợ mất Ace một lần nữa nhưng mà cậu không nên quá lo lắng.

Aoi là người tốt, cậu ấy mấy ngày qua giúp chúng ta rất nhiều.

Nếu có ý đồ xấu thì cậu ấy đã ra tay từ lâu.

Cậu nghĩ xem nếu hại chúng ta, Aoi không hề có lợi.

- Hai người dám nói xấu Aoi hả????

Hai người họ ngạc nhiên, bất chợt run sợ cái gì đó.-------------------------------------

Marco : Tác giả???

- Ông chú đầu dứa thích ăn dứa đang gào tên tôi??? 😲😲😲 Hoang mang, hoang mang...Tui : Dạ có cháu.

Marco : Muốn hù chết tôi hả???

Tui : Chú chết rồi idol cháu phải làm sao??? 😣😣😣

Marco : Hừ ...

Mau nói.

Ace - kun có nghe được gì không???

Tui : cái này ... cái này...cháu không biết..../co chân , chuồn lẹ/------------------------------------ Ace - kun.

Là giọng của Aoi.

Cậu đang mỉn cười, từ từ xuống thuyền.

Nụ cười như ánh dương sau cơn bão.

Nó đẹp, nó khiến người ta thấy hi vọng, khiến người ta tiếp thêm sức mạnh khắc phục những tổn thương.

- Nhớ tôi hả mà nhắc tên tôi thế???

- Aoi xuống thuyền, đi nhanh về phía Ace, khoác tay vai cậu.- Không.

Cậu làm gì lâu thế???- Tôi gọi cho vài người bạn.

Chúng ta đến chỗ Tom lấy thuyền chứ.- Bác Tom nói sẽ chuyển cho chúng ta khi ta đến.

- Thật tiện lợi.

À tôi muốn đi mua ít đồ.

Cậu muốn đi không???- Để tôi đi với cậu nhé Aoi - Thatch lên tiếng gợi ý cho Aoi.- Cũng được.

Đi chung không Ace???- Cậu ấy sẽ ở lại với tôi.

- Marco lên tiếng, hướng ánh mắt trìu mến về phía người con trai ấy.- Hai người đi đi tôi ở lại với anh ấy.

- Cậu từ chối lời mời của Aoi vì đã bắt gặp ánh mắt ấy của anh.

- Vậy chúng tôi đi trước nha.

- Thatch hớn hở trả lời rồi kéo Aoi rời khỏi chỗ đó.Bến cảng vắng lặng, chỉ có hai con người đang đứng bên nhau.

Thật hiếm khi họ có những giây phút tỉnh lặng như vậy.- Nhóc con.

Cậu muốn đi về hướng nào sau khi rời khỏi hòn đảo này.- Không phải gì đi theo hướng của la bàn sao???

- Cậu giả ngây ngô hỏi Marco.

Cậu thích những lúc nghe anh giải thích sự việc cho cậu.

Khoảnh khắc ấy tâm trí cậu chỉ có hình bóng của anh ở bên.

Khi ấy không hiểu sao cậu cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vô cùng.- Đồ ngốc này.

Ở đâu không hoàn toàn giống thế giới thực.

Cậu có thể đi đâu tùy thích.

Nhưng vẫn có một số nơi không nên đặt chân đến.

- Nơi nào thế???

- Là ...- Hây Marco.

Tiếng gọi đó được vọng lại.

Từ phía xa một chiếc thuyền lớn được kéo đến.

Người gọi không ai khác chính là Tom - người đóng tàu giỏi nhất thế giới.

- Marco.

Dạo này vẫn khỏe chứ nhóc.

Moby Dick dạo này thế nào hả???

Các cậu có chăm sóc tốt nói không???- Tôm vừa cười, vừa đi đến chỗ hai người hỏi thăm.- Cháu vẫn khỏe.

Nó vẫn được mọi người yêu quý.

À.

Giới thiệu với bác đây là ...- Là con của lão Roger.

Ta nhìn chút có thể đoán ra.

Trông rất giống lão hồi trẻ.

Tahaha.

- Cháu giống cha hồi trẻ lắm bác???- Rất giống.

Nào cháu trai mau cùng ta đến xem của thuyền mới của cháu.Tom vẫy gọi Ace đi đến phía con thuyền đang được đưa tới gần biển.

Khi trước thuyền đến sát bờ biển Tom ra lệnh : - Hạ chiếc thuyền mạnh mẽ đó xuống, để cậu nhóc này bắt đầu chuyến thám hiểm của mình.Dứt lời một đám người khéo léo, linh hoạt hạ chiếc thuyền lớn xuống biển.

- Cháu cảm ơn bác Tom.

- Ace vui sướng cảm ơn Tom rối rít.

Trước mắt Ace là con thuyền dài 20m, rộng 18m, cao 15m, cột buồng cao 5m.

Trước mũi thuyền là hình ngọn lửa đỏ đang bùng cháy bên ngọn lửa xanh êm dịu.

- Cháu có thích vẻ bề ngoài của nó không???- Cháu rất thích.- Tahaha.

Nội thất bên trong còn tốt hơn nữa.

Đẹp nhất chắc chắn là phòng của hai đứa đấy.

- Tom cười bí ẩn với hai người họ.- Bọn cháu....

- Ace đỏ mặt, xấu hổ nhìn Tom rồi liếc sang nhìn Marco thì thấy anh đang cười bỉ ổi.

- Thằng nhóc này.

Chuyện của hai đứa lão Râu Trắng đã nói cho ta nghe rồi.

Hai đứa không phải ngại.

Tahaha.

Mà thôi, hai đứa cầm lấy bản thiết kế của thuyền rồi lên thăm quan bên trong đi.

Ta phải về rồi.

------------

Năm mới và cũng là sinh nhật của Ace nên mình đã cố gắng viết chap mới mặc dù bài vở rất nhiều.

Trước đây thì mỗi tháng cho ra được 1 chap giờ chap 2, 3 tháng mới được 1 chap quá.

Mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện này suốt một thời gian qua.

Mình biết mình viết không tốt lắm nên sẽ cố gắng hơn nữa.Đây là quà dành cho năm mới :

Chỗ ... tự điền nhé.
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Sự chuẩn bị cho chuyến đi.


Chap 4 : Tôi muốn quên đi cái gọi là kí ức.Lang thang trong thị trấn được một lúc thì Thacth và Aoi lạc mất nhau.Thacth đi vòng vòng tìm kiếm cậu, trong lòng anh ẩn chứa một sự sợ sệt mà ngay cả chính anh cũng chẳng biết lí do.

Mà thôi kệ vẫn là tìm cậu trước thì tốt hơn.

Rảo bước nhanh trên con phố tập nấp tiếng cười, anh đưa mắt tìm kiếm cậu.

Một tiếng gọi vang lên :

- Thacth !

Tiếng gọi xóa đi sự lo lắng trong tâm trí anh, một tiếng thở phào nhẹ nhỏm.

- Cậu biến đi đâu vậy???

- Thacth lo lắng hỏi người con trai kia

- À à à.

Tôi bị thu hút bởi một tiệm sách nên vào đó xem qua.

- Aoi cười ngượng thú nhậnMấy lời này của cậu làm anh nhẹ nhỏng hẳn.Vì muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nên anh đặt câu hỏi :- Câu nói muốn mua một ít đồ là gì vậy???

Mua được chưa???

Nếu chưa chúng ta cùng đi.- Tôi mua được rồi, chủ yếu là tôi mua chút sách với vài đồ linh tinh thôi.

- Ừ.

Đúng rồi chúng ta đi mua một ít thực phẩm tươi đi.

Thuyền sắp hết thực phẩm rồi.- Được.Hai con người cùng nhau trải bước trên đường mà không để ý phía xa kia có một bóng đen đang đưa ánh mắt theo hai người họ.

Họ không tốn nhiều thời gian như Zoro để có thể đến được nơi mình muốn.

Cửa hàng họ đến đầu tiên là một tiệm rau quả.

- Thacth.

Anh tính mua cái gì vậy???

- Aoi kẽ hỏi vì thấy anh vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.- Ớt Bhut Jolokia và ớt Peperoncino cho Ace.

- Tôi không nghĩ Ace ăn cay ghê như vậy đâu.- Ừ.

Lần đầu biết hai loại ớt đó là món ăn yêu thích của cậu ta tôi cũng bất ngờ lắm.

Chúng ta nên mua thêm một ít dứa trước khi rời khỏi đây.- Anh mua dứa làm gì???

- cậu tỏ mò hỏi như đứa trẻ không hiểu chuyện.

- Là cho Marco.

Hắn thích ăn dứa.

Đúng rồi cậu muốn ăn gì???Chỉ một câu hỏi đó thôi đã làm Aoi khựng lại.

Một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong tâm trí cậu.

- Aoi.

Em muốn ăn gì???

Giữa trời tuyết giá lạnh, một đứa trẻ mặt mày nhem nhúa, áo quần rách nát đang cùng một cậu nhóc thấp hơn hướng mắt về những trước bánh ngọt trong tủ kính.

Đứa trẻ này muốn dùng số tiền còn lại mua một chiếc bánh chúc mừng sinh nhật cho cậu nhóc bên cạnh.- Em muốn ăn cái bánh kia.

- Cậu chỉ vào chiếc bánh có hình tròn và to và giá của nó cũng rẻ nhất.- Jumbo milk bread hả???

Sao em không chọn một cái bánh khác hả????

Hôm nay là sinh nhật em mà.- Chiếc bánh ấy to như vậy, còn rẻ nữa.

Chỉ cần mua một cái thôi em với anh ăn có thể ăn no và còn thừa tiền để dành ngày mai nữa.Người anh ấy chỉ xoa đầu cậu em rồi trả tiền bánh.

Hai đứa trẻ cần chiếc bánh nặng khoảng 250 g, đường kính trên 7 inch.

Chúng bẻ đôi chiếc bánh, bên trong không có nhân.

Khi ăn bánh hai đứa trẻ cảm thấy ruột bánh mền, xốp, đâm đà mùi thơm của sữa và trứng.

Tuy sinh nhật không có bánh kem, không có nếm, không có quà, không có cả bố mẹ chúc mừng nhưng với người em, có lẽ đây là lần đón hạnh phúc nhất từ trước đến giờ.- Aoi!

Cậu làm gì mà cứ gẩn ngơ thế???- Không.

Không có gì.

Chỉ đang nghĩ đến chuyện hồi nhỏ thôi.- Ồ.

Cậu có thể chia sẽ với tôi những kí ức đó không???- Không.

Tôi muốn quên đi cái gọi là kí ức ấy.

Nó chẳng đẹp đẽ gì cả.

Chính là cứ quên đi sẽ tốt hơn.

Nghĩ tới càng làm tôi thấy đau.Thatch im lặng một chút rồi trả lời Aoi.- Cậu sẽ không thể quên được kí ức.

Nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống hiện đại của cậu là được chứ?- Được.

- Aoi nở nụ cười nhẹ nhàng với Thacth.

Trong lòng cậu cảm thấy rất nhẹ nhỏng, cùng chút gì đó không nỡ.- Nói nhảm đến đây đủ rồi.

Cậu muốn ăn gì Aoi???- Jumbo milk bread.

- Được thôi.

Chúng ta cùng đến chỗ bán bánh ngọt....Khi hai người họ nhìn thấy con thuyền mới, họ rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp cùng sự to lớn của nó.

- Thacth à!

Tại sao phía mũ thuyền lại hình ảnh ngọn lửa xanh và ngọn lửa đỏ???

- Aoi tò mò hỏi- Đó là biểu tượng của hai ...- Cậu bớt "buôn bán" đi.Thacth chưa kịp nói xong thì Marco từ đâu xuất hiện.

Tiếp theo đó là tiếng nói vui vẻ của Ace.- Hai người về rồi hả???

Có gì ăn được không???- Có ớt Bhut Jolokia và ớt Peperoncino.

- Aoi nhiệt tình trả lời Ace, cậu còn không quên nói - Thacth mua giùm cậu đấy.Nghe thấy đồ ăn yêu thích của mình Ace càng trở lên vui vẻ.

Nhưng ai đó thì lại cảm thấy khó chịu đấy.- Cái hộp bánh kia.

Cho tôi ăn với.

- Ace - kun chỉ tay vào hộp bánh Aoi đang xách.- Không được đó là của Aoi.

Cậu đừng dành ăn với người khác - Thacth lên tiếng chỉ trích Ace - Không sao.

Ăn chung đi.

Nếu hết có thể cùng làm mà.

- Aoi vui vẻ nói.- Trời sắp tối rồi.

Hai người mau lên thuyền đi.

Đồ của hai người chúng tôi đã chuyển lên giúp hai người rồi.

- Ừ.

Chúng ta lên thuyền thôi.

- Thacth nhẹ nhàng nói với Aoi xong thì lên giọng gọi tên "đầu dứa" - Tên kia!

Mau xuống giúp tôi bê đồ lên.- Rồi.

- Marco lãnh đạm trả lời.Khi Aoi có ý định giúp mang đồ lên thì Marco từ chối.

Anh nói cậu không cần làm, đi sắp xếp phòng của mình, những việc này cứ để anh và Thacth lo là được.

Thacth tỏ ra khá vui vẻ trước hành động của Marco.

Anh nghĩ Marco đã thay đổi suy nghĩ về Aoi.

Anh cũng nghĩ mọi chuyện từ đây sẽ tốt đẹp.

Nhưng chỉ một câu nói đã làm anh phải suy nghĩ lại : - Cậu đừng đặt niềm tin quá nhiều vào người mới gặp có vài ngày, nói được với nhau vài câu.

- Cậu vẫn chưa có thiện cảm với cậu ấy sao???

- Thacth có vẻ bực mình hỏi lại.- Chuyện đó không quan trọng.

- Tại sao không quan trọng???

Chúng ta cùng số chung một thuyền, là đồng đội ...- Thôi.

Tôi chỉ muốn hỏi cậu.

- Thacth chưa nói hết câu đã bị Marco cướp lời.

- Cậu có tình cảm với Aoi?- Cái này ...

- Thacth ngượng ngùng trước câu hỏi này nhưng vẫn thành thật trả lời - Có một chút.- Còn Izo thì sao???

- Marco trầm mặc một lúc rồi hỏi Thacth.- Izo là ai???

- Thacth ngạc nhiên hỏi, anh chẳng hiểu Marco đang muốn nói gì với mình.

- Tôi có quen người này hả???Nghe được câu trả lời của Thacth, Marco ngạc nhiên vô cùng.

Anh không ngờ sau khi chết con người này lại có thể quên đi người mình yêu say đắm khi còn sống.

Roger từng nói với anh và Ace rằng : một số người được đưa đến đây thì một phần kí ức ngọt hoặc bi bị xóa bỏ.

Ông nói việc đó giúp những con người này sống vui vẻ hơn.

Những kí ức đó sẽ có lại nhưng có lại bằng chách nào thì ông không biết.

Anh không ngờ bạn thân mình lại bị lấy đi một phần kí ức.

Và anh cũng thật không ngờ Thacth lại có thể quên đi Izo của cậu ta.

Rồi anh cứ vu vơ nghĩ nếu anh trở về, Izo sẽ hỏi anh về người này.

Anh phải nói thế nào đây???

Nói cậu ấy vẫn ổn, đang thích một người khác ư???

Anh không dành lòng nói vậy với Izo.

Cậu ta nóng tính, dữ dằn với Thacth nhưng tình cảm dành cho hắn thì rất sâu đậm.

Khi Thacth vừa mất, anh thấy cậu ta cứ ngồi một mình trong phòng của Thacth rồi khóc hết nước mắt vì nhớ, vì đau.

Lúc đó anh thấy được sự yếu đuối của cậu.

Cậu ấy chưa bao giờ yếu đuối trước bấy kì điều gì, bất kì ai nhưng lại yếu đuối trước cái chết của Thacth.

Cậu ta phản đối để Ace đi tìm Râu Đen nhưng không phải vì cậu ta lo lắng cho Ace - kun mà là do cậu ta muốn tự tay mình giết chết Râu Đen.

Đến cả trước khi anh đến thế giới này Izo vẫn còn nhớ, còn khóc vì người này vậy mà người cậu ta yêu lại...

- Marco.

- Hả?

- Anh giật mình vì tiếng gọi của Thatch- Cậu thơ thẩn gì vậy???

Izo là ai???

- Thôi bỏ đi.

Trời sắp tối rồi.

Mau mang đồ lên thuyền và chuẩn bị bữa tối.

Cái bụng của Ace chắc đang kêu rồi.

- Ừ.

Mau lên thôi.Bữa tối trong phòng ăn sẽ vui vẻ hơn nếu Ace không tò mò hỏi về quá khứ của Aoi.

- Cậu kể tôi nghe đi Aoi.

Tại sao cậu chết nữa???

- Ace.

Cậu không nên tò mò như vậy???

- Thacth lên tiếng chỉ trích Ace vì anh biết Aoi không muốn nhắc tới nó.- Không sao???

- Aoi cười trả lời - Tôi sẽ kể cho cậu nghe.- Cậu đừng vì cậu ta mà cố gắng nhớ lại quá khứ.

- Thacth lo lắng nhắc nhở Aoi.

Anh không muốn Aoi phải nhớ lại những chuyện đau lòng vì sự tò mò của Ace.- Không sao đâu Thacth!

Tôi ổn.

Nói ra một chút sẽ nhẹ lòng.

Không khí trong căn phòng yên lặng, tiếng của Aoi cất lên kể về quá khứ : Cậu ấy là hoàng tử của một vương quốc thuộc biển Bắc nhưng vì đôi mắt xanh của mình mà cậu bị phụ thân ruồng bỏ.

Phụ thân nói đôi mắt của cậu sẽ đem lại sự bất hạnh cho người khác.

Khi 5 tuổi, cậu ấy cùng mẹ bị đuổi ra khỏi lâu đài.

Phụ vương cậu hạ lệnh không để hai người mang một chút tài sản của ông ra khỏi lâu đài.

Nhưng người gác cổng vẫn cố gắng giấu có họ một chút lương thực và tiền.

Mẹ cậu sau khi rời khỏi lâu đài xa hoa thì không còn yêu thương cậu như trước, bà chỉ uống rượu, mắng chửa cậu.

Khi cậu 7 tuổi thì mẹ cậu mất, cậu phải lang thang đầu đường xó chợ.

Cậu gặp được một người anh lớn hơn cậu 2 tuổi.

Họ cùng sống với nhau được 3 năm thì người anh đó cũng mất.

Cậu cứ lang thang một mình như vậy rồi được một tên cướp biển già cưu mang dạy đỗ nhưng không biết có phải do cậu là thứ xui xẻo như phụ vương nói hay không mà nhưng ai bên cậu đều ra đi vì cái chết.

Đến năm 15 tuổi cậu lên thuyền làm hải tặc phiêu bạc nhiều nơi nhưng cuộc sống chẳng vui vẻ gì.

Trong một lần giao chiến với băng hải tặc khác cậu bị bắt và trở thành nô lệ tình dục cho bọn họ.

Cuộc sống của cậu lúc ấy chẳng khác địa ngục.

Kể đến đây nước mắt của Aoi rơi ra lúc nào không biết.

Thacth và Ace cũng không khỏi đau lòng khi nghe cậu kể tới đây.

Họ dường như không muốn nghe tiếp quá khứ cậu.

- Aoi!

Đừng kể nữa.

- Thacth lên tiếng, anh cũng đã đẩy hộp khăn giấy trước mặt của Aoi.- Aoi!

Xin lỗi.

Tôi không nên bắt cậu kể lại quá khứ đau thương đó - Ace cảm thấy có lỗi vì cứ nài nỉ muốn nghe quá khứ của Aoi.

Cậu thấy quá khứ của mình so với Aoi còn không đau khổ bằng.

Hồi nhỏ cậu đã có một gia đình : một người mẹ nuôi Dadan, một người ông, một đứa em trai, một người bạn.

Khi ra khơi cậu đã có thêm một gia đình nữa, cậu có một người cha và một người yêu cậu, luôn đối tốt với cậu.

Còn Aoi thì chẳng có cái gì ngoài đau thương trong quá khứ.

- Tôi không sao.

- Aoi mạnh mẽ trả lời nhưng đôi mắt của cậu lại đang ẩn dấu một nỗi buồn.

- Chuyện sau đó có thể không kể được không???

- Được.

Chính là không nên nhớ lại mới tốt.

Đây là lời của Marco.

Anh không muốn nghe tiếp cậu chuyện của con trai này.

Có lẽ anh thương cảm có người con trai kia hoặc anh chỉ đang cảm thấy nhàm chán về câu chuyện của người này.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Thacth và Ace cũng cảm thấy vui vì câu nói của Marco.

- Ừ.

- Chúng ta nên dọn phòng ăn thôi.

Bữa ăn cũng nên kết thúc rồi.

- Marco tiếp tục lên tiếng.

Anh cảm thấy mệt mỏi và muốn cùng ai đó của anh đi nghỉ ngơi.- Được.

Chúng ta nên dọn thôi.

- Thacth nhiệt tình ủng hộ.

- Vậy chúng ta dọn thôi.

- Ace cũng vui vẻ hưởng ứng.

Chẳng mấy chốc phòng ăn được dọn dẹp sạch sẽ, ai về phòng nấy.

Trong căn phòng của mình, Ace nằm ngay ngắn trong lòng Marco.

Cậu để mặc cho anh xoa đầu mình như một đứa trẻ.

- Ace nè.

- Dường như nhớ ra cái gì đó, anh lên tiếng gọi Ace.- Hả?

- Ace ngước mặt lên đối diện với anh.

- Thacth quên Izo rồi.

- Anh đừng đùa.

Làm sao Thacth quên Izo được.

Hồi đó anh ta theo đuổi Izo lâu như vậy sao nói quên là quên được.

- Ace phản bác lại lời nói của Marco một cách mạnh mẽ.- Tôi vừa hỏi Thacth về Izo .

Cậu ta không biết Izo là ai.

- Tôi phải đi tìm Thacth nói cho cậu ta biết.

- Ace bật dậy.

Cậu muốn đến nói cho Thacth biết anh ta đã quên đi một người rất quan trọng.

- Không nên.

- Marco lên tiếng ngăn cản.

- Roger từng nói kí ức bị lãnh quên phải để người đó tự nhớ, chúng ta không nên nói để cậu ấy nhớ.- Vậy phải làm sao???

- Tôi không biết.

Căn phòng trở lên yên lặng.- Mà cậu có quên mất gì không Ace???

- Marco muốn thay đổi không khí nên đùa.- Không.

Tôi vẫn nhớ mình là người năm trên - Ace cũng hùa vào với Marco - Vậy hả???

- Marco nhíu mày hỏi lại- Ừ.

- Được.

Vậy bây giờ tôi sẽ giúp cậu nhớ cậu nằm ở đâu.

- Cười gian xảo- Không phải anh định ...- Thông minh - Aaaa.

Không muốn- Cậu không biết phòng này cách âm tốt hả???_________Trong màn đêm tĩnh mịch, có một người vẫn đang ngồi trong phòng của người mình yêu mà khóc vì nhớ. _________________________________________

Quà tặng năm mới :

Một vài hình ảnh của Izo và Thacth

Chúc mừng năm mới. ❤❤❤

Chúc mọi người năm mới ấm no hạnh phúc, luôn vui vẻ, gặp nhiều may mắn.

Tiện đây mình xin thông báo với mọi người một tin buồn.

Mình sẽ ngưng viết tiếp cho đến tháng 7.

Lí do là vì năm nay mình cuối cấp, một kì thi đại học đang đợi mình mình, ước muốn thửa nhỏ đang đợi mình.

Mình phải tạm thời từ bỏ đứa con tinh thần này.

Mình hứa khi qua trở lại chắc chắn sẽ ra truyện đều. 😂
 
Sau Cái Chết ( Ace × Marco )
Vương Quốc Hạnh Phúc


Xin chào!Là mình đây.

Đứa đã bắt các bạn đợi từ tháng 7 năm ngoái đến tháng 7 năm nay mới ròi ra cái chap mới đây.

Nói thật với các bạn là nhiều lúc mình muốn dẹp con nó truyện này đi cho xong nhưng mà sự yêu thích Ace không cho phép mình làm điều đó. (◔‿◔)Ace : Xạo chó vừa thôi gái.Tôi : Anh phải tin em chứ.

ಡ ͜ ʖ ಡAce : Được rồi bỏ cái mặt ý đi.Tôi : Dạ vâng anh ╰(▔∀▔)╯Ơ mà hình như mình nói tháng 7, chứ không nói là tháng 7 năm nào mà nhỉ???

Thế nên chắc là mình cũng đã giữ đúng lời hứa rồi.Chap này hơi dài, khoảng 23.. từ.

Thật ra mình muốn viết thêm đấy nhưng bấm điện thoại mỏi tay lắm nên chuyển sang chap sau cho hợp lý.

Cuối cùng : chap tiếp theo sẽ ra vào tháng 8 (◔‿◔)À quên.

Mình gửi các bạn bảng Pinterest về MarAce của mình :

https://pin.it/5Yy7JPFCó hơn 2000 ghim thôi á.-----------------------------------Chap 1 : Chúng tôi luôn biết ơn đức vua.Sau khi xem xong đống tài liệu thống kê số liệu tài chính của băng thì đến phòng tập.

Cứ tập luyện không ngưng nghỉ một phút một giây nào cả.

Mọi người lo sợ cơ thể kia sẽ không thể chịu đựng những bài tập khắt khe ấy.

Vậy mà bọn họ lại chẳng thể ngăn người đó.

Họ biết rằng cậu muốn mạnh hơn nhưng luyện tập như vậy thật chẳng có hiệu quả.Kết thúc buổi tập, cậu tiến về phòng.

Từ từ mở cánh cửa ra....Nếu là trước kia thì có thể sẽ có một xô nước hay bột ở trên cửa đổ xuống làm cậu bị ướt hoặc dính bột.

Và rồi cái tên ngốc ấy sẽ cười phá lên khi thấy cậu dính bẫy.Nếu không thì là chạy ù ra dọa ma cậu. ...Còn bây giờ thì chỉ có căn phòng trống trơn, mọi thứ đều vẫn vậy mà người đâu còn...

Bước từng bước nặng nề, cậu đến bên chiếc giường, không vội nằm xuống.

Cậu ngồi xuống sàn, lưng dựa vào thành giường rồi nhìn một lượt căn phòng chống.

Vài giọt lệ bắt đầu rơi : - Đồ khốn!

Anh nói muốn bên tôi cả đời...

Anh nói để anh bảo vệ tôi...

Anh còn muốn cùng tôi đến Wano làm đám cưới...

Anh còn muốn chúng ta nhận nuôi một đứa con gái xinh đẹp giống tôi, một đứa con trai mạnh mẽ giống anh ...

Tôi ...

Tôi...

Tôi đồng ý. ...Tôi..

Tôi cũng yêu anh mà.------ Ace...

Dậy mau ...

Dậy mau ....

Dậy mau...

- Thacth đang vật vã gọi người con trai đang nằm ngủ ngon lành trên nền đá của cái phòng lao này.

Thật không thể hiểu nỗi sao cậu ta có thể an ổn mà ngủ như vậy được.

Nhiều lúc anh chỉ muốn đấm cho cậu ta một cái để con người kia tỉnh giấc nhưng nghĩ đến sau đó sẽ bị chồng người ta báo thù nên lại thôi.- Anh Thatch để em thử gọi.

- Tanpo.

Em có làm được không vậy?

Cậu ta một khi đã ngủ thì khó gọi dậy lắm.- Không thử làm sao biết được.

- Được rồi em thử đi.- Vâng.

Cô bé Tanpo bắt đầu ừ hừm vài tiếng trong cổ họng rồi cất tiếng vội vàng : - Anh Ace dậy đi.

Mọi người sắp ăn xong rồi.Đúng như dự đoán của cô bé, Ace bật dậy, miệng hớt hải kêu : - Các người ăn mà không gọi tôi hả?Ngay lúc đó, cậu nhận được một cái cốc đầu của Thatch.

- Cậu nhìn lại xem đây là đâu mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống hả?

- Đây là đâu???

- Ace hồn nhiên hỏi lại người bạn của mình - Cả Tanpo nữa, sao em lại ở đây?- Anh không nhớ được gì sao anh Ace?- Không.

Có chuyện gì vậy Thatch?- Hazz.

Chuyện là ....---1 tuần trước.

Buổi sáng trên biển, tiếng hải âu chính là đồng hồ, đánh thức người ta dậy.

Nhưng mà không phải người nào nghe tiếng hải âu cũng sẽ dậy.- Bữa sáng đã có chưa Thatch?

- Ace ngáp ngắn ngáp dài đứng ở cửa phòng bếp hỏi người bên trong.- Bữa sáng gì nữa, trưa rồi Ace.

- Aoi đang xếp thức ăn lên bàn nghe người ngoài kia hỏi mà phải sửng sốt trả lời lại.- Hả?

Trưa rồi sao Aoi???

Thế là tôi đã bỏ mất 2 bữa rồi còn gì.

- Ace bực bội nói- Đều tại anh đấy.

- Ace đưa tay chỉ thẳng vào mặt người con trai tóc vàng, đầu quả dứa đang ngồi trên bàn ăn.- Tại sao lỗi lại cho tôi?

- Marco ngây ngô hỏi lại.- Tối qua anh... anh... anh...

- Nhận thấy đây là điều không nên nói nên Ace đỏ mặt, ấp úng.- Tôi làm sao?

- Được thể Marco khiêu khích hỏi lại.- Thôi hai người im đi.

Chúng tôi không muốn ăn "cẩu lương" cho bữa trưa đâu.

- Thatch bực bội nói.

Hai cái người này thật chẳng ra sao.- Ace.

Cậu mau vào ăn trưa đi.

Hôm nay tôi có phụ Thatch làm một số món đấy.

Hi vọng mọi người sẽ thích.

- Aoi nấu ngon lắm.

Món khai vi hôm nay là do cậu ấy nấu đấy, tôi đảm bảo với mọi người là chắc chắn rất ngon.

Vì một đầu bếp tài giỏi như tôi đã thử qua.

- Thatch hãnh diện khoe với hai người bạn của mình....- 2 ngày nữa chúng ta sẽ phải lên bờ.

Rau và hoa dự trữ sắp hết rồi.

- Tôi đồng ý với cậu Aoi.- Ace!

Cậu lại muốn lên bờ đi chơi đúng không??- Cậu hiểu tôi đấy Thatch.- Các cậu đã biết gì về nơi chúng ta sẽ đến chưa???- Tôi nghe mọi người nói đấy là một vương quốc hòa bình, mọi người dân đều hạnh phúc.

- Cậu chắc chứ.

- Marco đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn người con trai có đôi mắt xanh nước biển kia.- Đó là những gì tôi được nghe kể.- Cậu còn biết gì nữa không Aoi.

- Thatch tò mò hỏi người ngồi đối diện mình.- Hòn đảo lần này chúng ta cập bến tên là Saiwai.

Nhìn trên bản đồ thì thấy nó có hình một hạt đậu, thuộc vùng khí hậu nhiệt đới.

Nơi đây được trị vì bởi một vị vua, người sống ở đây đều luôn vui vẻ.

Họ đối xử với nhau rất thân thiết như người trong một nhà vậy.

Và ở đấy không có tội phạm.- Có nơi tốt vậy sao???

Tôi thấy không tin lắm.

- Anh bớt đa nghi đi anh Dứa.- Sao cậu dám gọi tôi thế hả?- Thôi tôi xin hai người, mau ăn đi.

Không tôi bắt hai người rửa bát đấy.- Hì hì ..

Thatch à, tôi biết cậu sẽ không làm vậy với tôi đâu.

Vì cậu biết mỗi lần tôi rửa bát thì chúng ta lại được dùng bát mới mà.

- Ace tự tin, vừa cắn miếng thịt quái vật biển vừa trả lời Thatch.- Rồi ... rồi... mau ăn đi - Nghe vậy thì ai chả tức nhưng Thatch vẫn bất lực chấp nhận. ...2 ngày sau - Tôi thấy hòn đảo này giống "thận" hơn là "đậu" đấy.

Phía tâm có một đoạn đá kéo xuống kìa.

Kiểu này chắc là "thận phải" rồi.- Cậu thôi thể hiện cái khả năng giải phẫu đi, anh bác sĩ.

- Thatch cảm thấy bực mình vì lời nó của tên bạn đầu dứa.

Thật chẳng hiểu sao còn có hơn 500m nữa là tới mà tên này lại tấu hài kiểu này.- Mọi người chuẩn bị cho thuyền cập bến đi - Thatch ra lệnh chỉ huy.Nghe vậy, những người còn lại chạy về đúng vị trí để bắt đầu tăng tốc đưa con thuyền tới bến.

Đoạn đường tới bến rất may là không có bãi đã ngầm nào.

Khi còn hơn 100m nữa là tới bến thì họ ngửi được một mùi hương kì lại.

Ban đầu, nó có mùi nhẹ nhàng giống như hoa lan rừng nhưng càng lại gần đảo mùi hường đó càng nồng và họ cũng chẳng thể chẳng thể nhận ra được đây là mùi của thứ gì.Đến bến, họ lại được thêm một sự ngạc nhiên nữa.

Không có bất kì ai quản lý nó.

Tuy cái bến này hơi có cũ nhưng mọi thứ đều vẫn còn tốt, tại sao lại không có người quản lý chứ.

Bốn người họ định đi xem xét một vòng nhưng vì không thể chịu được cái mùi ở đây nên quyết định đi sâu vào trong mua đồ rồi rời đi.

Thật kì lạ, họ đã đi được hơn 10km và vẫn chưa thấy bất cứ một xuất hiện của sự sống nào.

- Mọi người có cảm thấy, có gì đó không đúng không?- Ừ.

- Marco đồng ý với Ace.- Khu vực này hình như không có người sống?- Cái gì mà người sống?

Cậu nhìn đi xem.

Ngay cả một cái cây cũng không có kìa.

- Anh dứa bất lực trả lời cậu bạn.- Có phải thông tin của cậu sai không Aoi?

- Thatch quay sang hỏi người đứng bên mình.- Tôi không chắc.

Vì tôi chỉ được nghe nói.

- Hay chúng ta cứ đi tiếp đi.

Có thể phía trên có người.

- ỪTiếp tục đi bộ thêm 30 phút, bốn con người bắt đầu nghe thấy tiếng nói của những con người.

Phía trước họ là một khu chợ, mọi người đúng như lời nói của Aoi.

Ai ai cũng đang mỉm cười nói chuyện với nhau.

Trong khu chợ này, khuôn mặt của mọi người đều rất thân thiện.

Bình thường thì mỗi khu chợ đều có tiếng cãi vã, tranh giành khách hàng và cách cư xử của hầu hết mọi người ở đấy đều sẽ chẳng thân thiện gì nhưng khu chợ này lại chẳng như vậy.

Sự thân thiện, vui vẻ của họ làm Marco cảm thấy khó chịu nhưng ba người kia thì mặt vui vẻ như vớ được vàng.Những khuôn mặt ấy có thật đang cảm thấy hạnh phúc?- Ở đây sạp hàng nào cũng có đậu mèo- Cậu không nhắc thì tôi cũng không để ý.

- Marco đồng tình với Thatch.- Sạp hàng bán rau có đậu mèo thì không có gì lạ.

Nhưng bán hoa quả, thịt và đồ dùng cũng có một giỏ đậu mèo thì đúng là khác thường.

- Aoi phân tích- Vì đó là đơn vị tiền tệ ở đây.

- Một cô bé khoảng 12, 13 tuổi, có mái tóc màu lục, đôi mắt đen, mặc bộ kimono đã cũ trả lời thắc mắc của họ.- Em là ai vậy???

- Thatch cúi xuống hỏi cô bé kia.- Em tên là Tanpopo.

Mọi người cứ gọi em là Tanpo.

Khi nãy em đi lại không chú ý nên suýt nữa bị chiếc xe ngựa trở hàng đụng trúng.

Nhưng may có anh Ace giúp nên em được cứu.- Vậy Ace đây?

- Marco hỏi cô bé kia.

- Anh ấy ở kia - Cô bé quay lưng, chỉ tay về phía hàng bán đồ gia vịVì đúng lúc Ace quay ra nên cậu vẫy tay kêu bọn họ tới đây luôn.

Thấy vậy mọi người nhanh chân chạy đến chỗ đó.- Tanpo.

Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận.

- Ace xoa đầu cô bé nhắc nhở ân cần.- Cậu mới là người cần đi đứng cẩn thận.

Cứ chạy đi như thế lại tốn công chúng tôi đi tìm.

- Marco khó chịu nói.- Rồi... rồi...

Chúng ta mua đồ rồi trở về th...Cô bé Tanpo kéo tay Ace, không cho cậu nói tiếp.

- Có chuyện gì thế Tanpo??

- Ace tò mò hỏi cô bé.- Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi?- Được.Bọn họ được Tanpo dẫn đến một con hẻm gần sạp gia vị đó.

Đến nơi, cô bé quan sát xung quanh, khi đã chắc chắn không có ai cô bé mới chịu cất lời : - Anh đừng nhắc đến thuyền, hay việc bản thân từ nơi khác đến.

Nếu không anh sẽ bị giết Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước câu nói của cô bé.- Ngài Kifura, đã đưa ra sắc lệnh nếu thấy kẻ từ ngoài vào vương quốc này thì sẽ giết không tha.

Mọi người ở vùng đất hạnh phúc này đều biết ơn ngài ấy.

Chính vì vậy mọi lời nói của ngài ấy họ đều cho là đúng.

Với người dân ở đây ngài ấy giống như một vị thần cứu thế.

- Tanpopo!

Tại sao em giúp bọn tôi?

- Marco nghi ngờ hỏi?- Vì anh Ace đã cứu em.

Các anh mua đồ rồi rời khỏi đây đi.

Nhìn mọi người ở đây lúc nào cũng vui vẻ vậy thôi nhưng nếu họ biết các anh là người bên ngoài vào thì họ sẽ không tha cho các anh đâu.

- Con bé đó đây rồi.

Bất chợt có 3 người đàn ông ló mặt vào cái hẻm.

Bộ mặt của họ vẫn rất vui vẻ, âm giọng nghe có vẻ ôn ào nhưng ngôn ngữ họ phát ra lại là : - Con ch* kia.

Mày lại dám đến đây trộm đậu mèo hả?

Hôm nay chúng tao sẽ bẻ gãy tay, sau đó sẽ đánh chết mày vì mày dám ăn cắp đậu của ngài Kifura.Nói xong, ba tên đó giơ nắm đấm tiến tới chỗ của Tanpo nhưng bị Ace ngăn lại : - Chúng mày dám đối xử với một cô bé thế hả?

- mỗi từ cậu nói ra thì tay cậu càng dùng sức nắm cổ tay hắn.Là hạng tôm tép thì không thể đánh thắng Ace được.

Sau khi hạ xong ba tên ấy.

Ace quay sang hỏi Tanpo.- Tại sao em phải ăn trộm đậu mèo?

Ở đây là vương quốc hạnh phúc, mọi người đều thân thiện với nhau.

Em chỉ cần nói với họ thì họ sẽ cho em mà.- Không...sẽ không....

Em... em...em chỉ muốn mua một chút đồ ăn về cho mẹ em thôi.

- cô bé bắt đầu bật khóc.

-Đây...đây...là ...là vương quốc hạnh phúc nhưng tại sao em và gia đình lại không có?- Nín đi nào.

- Ace lấy khăn lau nước mắt cho cô bé, rồi an ủi.

- Nói rõ anh nghe đi.- Chúng ta phải nơi khác thôi nếu không sẽ có vài con chuột chạy tới đấy.

- sự cảnh giác nhắc nhở Marco rằng không thể ở đây lâu.- Đúng rồi Ace, chúng ta phải mau rời khỏi đây.

Thatch giúp tôi kéo mấy tên này dấu đi.

- Ừm- Mọi người đến nhà em đi.

Rồi em sẽ kể cho mọi người nghe.

- Tanpo khụt khịt vài cái rồi nói với bốn người.- Được.

- Marco thấy hợp lý nên đồng ý ngay.- Tanpo này!

Anh sẽ giúp em có được hạnh phúc.

- Ace nhìn cô bé và khẳng định.

- Tu bi khong tinh iu-
 
Back
Top Bottom