Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sát Thần Chí Tôn

Sát Thần Chí Tôn
Chương 575: C575: Âm mưu nhằm vào 1



Tuy Thủy Nguyệt Đại Sư cuồng, nhưng cũng biết, thực lực của mình, cùng Diệp Trọng Lâu kia có chênh lệch rất lớn.

Nàng chỉ mới vào Tiên cảnh cửu trọng, vừa mới đụng chạm đến Thiên Linh cảnh đỉnh phong. Ở trong cấp độ Thiên Linh cảnh đỉnh phong này, người có thể đánh bại nàng còn không ít.

Nhưng mà, tuy Diệp Trọng Lâu cũng là Thiên Linh cảnh đỉnh phong, nhưng lại được phong hào "Linh Vương".

Người đạt được phong hào Linh Vương, nói là ở trong Thiên Linh cảnh đỉnh phong, không có người có thể đánh bại bọn hắn, thậm chí không có người có thể tiếp cận bọn hắn.

Cho nên, tuy Linh Vương cũng là Thiên Linh cảnh đỉnh phong, không có bước vào Nguyên cảnh.

Thế nhưng mà, Linh Vương tuyệt không phải Thiên Linh cảnh đỉnh phong bình thường có thể so sánh. Linh Vương, là tồn tại vô địch dưới Nguyên cảnh, đã ẩn ẩn sờ đến cánh cửa Nguyên cảnh, nửa bước là đạt tới cấp bậc kia.

Thủy Nguyệt Đại Sư cuồng vọng, nhưng nghĩ đến Diệp Trọng Lâu, cũng đau đầu không muốn đắc tội.

- Dùng bổn tọa suy đoán, người uy h**p Sở Tinh Hán, rất có khả năng là Diệp Trọng Lâu. Nếu là lão thất phu kia, cũng có tư cách nói như vậy. Hừ, chỉ là, hôm nay đại tuyển bạt, là thịnh hội do bốn đại tông môn cộng đồng tổ chức, mặc dù là lão thất phu Diệp Trọng Lâu kia, thì như thế nào? Đang trong tuyển bạc, đao kiếm không có mắt, quyền cước vô tình. Đánh một đệ tử thế tục, ai cũng tìm không ra lý. Dù sau đó Diệp Trọng Lâu hắn muốn nháo sự, chẳng lẽ hắn còn có thể ngang ngược qua Truy Dương lão tổ sao?

Linh Vương tuy mạnh, đó cũng là trong phạm vi Tiên cảnh.

Mà ở trong mắt Tứ đại Nguyên cảnh lão tổ, Linh Vương cuối cùng chỉ là Tiên cảnh, cùng bọn họ hoàn toàn không phải một cấp bậc.

Trong đầu Thủy Nguyệt Đại Sư tràn đầy toái niệm. Nàng từ trên trực giác phán đoán, bàn thạch yêu nghiệt kia rất có khả năng là Giang Trần.

Thế nhưng mà không có chứng cứ, nàng sẽ không có biện pháp thuyết phục lão tổ.

Thủy Nguyệt Đại Sư bây giờ là lòng tràn đầy mâu thuẫn, nàng đã hoài nghi bàn thạch yêu nghiệt là Giang Trần, lại không muốn tiếp nhận điểm ấy.

Bởi vì, nàng cảm thấy, loại con sâu cái kiến như Giang Trần, căn bản không xứng có thiên phú mạnh như vậy.

Đông Phương Vương Quốc, ra một Long Cư Tuyết, như thế nào có thể lại ra một thiên tài cấp bậc yêu nghiệt?

Cái này là một loại vũ nhục đối với tuệ nhãn thức châu như Thủy Nguyệt Đại Sư nàng.

Nếu như bàn thạch yêu nghiệt này thật sự là Giang Trần, vậy vì sao nàng chỉ chọn trúng Long Cư Tuyết, mà không có phát giác được Giang Trần cùng tồn tại ở Đông Phương Vương Quốc?

Cái này đối với nàng mà nói, là một chỗ bẩn.

Cho nên, hiện tại Thủy Nguyệt Đại Sư rất mâu thuẫn, nàng rất khó tiếp nhận Giang Trần là bàn thạch yêu nghiệt, có thiên phú cao như thế.

Nhưng mà, hiện tại nàng cần một lý do, để trấn áp bàn thạch yêu nghiệt mạo phạm nàng kia.

- Căn cứ Sở Tinh Hán mang về tình báo, Giang Trần kia ở Nhị Độ Quan chiến một trận, chẳng qua là dựa vào ngự thú, chỉ huy ngàn vạn Kiếm Điểu trấn áp Long gia. Ngự thú chi đạo, chỉ là bàng môn tả đạo. Một người hứng thú với bàng môn tả đạo, nói rõ cái gì? Nói rõ thiên phú võ đạo của hắn khẳng định không được. Hơn nữa, căn cứ tình báo từ Thiên Quế Vương Quốc, Giang Trần này cũng không có biểu hiện ra sức chiến đấu kinh người gì, mỗi một lần, không phải Diệp Trọng Lâu bảo hộ, thì là dựa vào đại quân Kiếm Điểu quần ẩu. Trừ lần đó ra, hắn còn có cái gì?

Lại nói tiếp cũng kỳ quái, dùng cấp bậc như Thủy Nguyệt Đại Sư, vốn không cần để ý một Võ Giả tuổi còn trẻ như vậy.

Thế nhưng mà, từ ngày ở ngoài Viễn Cổ di cảnh, chứng kiến Giang Trần bị cự đầu ba đại tông môn khác tranh mua, một khắc này, trong nội tâm nàng khó chịu như ăn phải con ruồi.

Nàng cảm thấy, một tiểu tử thế tục như vậy, dù có chút thiên phú, nhưng đáng giá công khai tranh mua như vậy sao?

Hơn nữa, mọi người đều biết, tiểu tử kia cùng Long Cư Tuyết là đối thủ một mất một còn, nhưng ba đại tông môn kia lại công khai đoạt hắn, rõ ràng là không cho nàng mặt mũi.

Hôm nay, khi nàng hoài nghi Giang Trần có khả năng là bàn thạch yêu nghiệt, nàng ngoại trừ thẹn quá hoá giận, ẩn ẩn còn có một chút lo lắng.

Nếu như bàn thạch yêu nghiệt thật sự là Giang Trần, như vậy xu thế tiểu tử thế tục này quật khởi, cũng không khỏi quá đáng sợ.

Năm cửa sơ thí thành tích yêu nghiệt, tuyệt đối là cấp bậc nghịch thiên.

Chỉ là thành tích kia biểu hiện ra thiên phú, biểu hiện ra tiến bộ, dù kém Long Cư Tuyết, vậy cũng kém không bao nhiêu.

Thế nhưng mà mấy năm này, Long Cư Tuyết tiến bộ là tụ tập ngàn vạn sủng ái, chiếm hết tài nguyên tông môn a.

Mà Giang Trần, lại một mực lăn lộn ở thế tục, tài nguyên căn bản chưa nói tới.

Dưới tình huống đối lập như vậy, hai người cất bước không sai biệt lắm, nếu như Giang Trần còn có thể bảo trì tốc độ tiến bộ như Long Cư Tuyết, vậy tiểu tử này, thật sự rất đáng giá coi trọng, thậm chí có thể nói, đối với Long Cư Tuyết mà nói, là một uy h**p tiềm ẩn!

Tứ đại môn đồ, lại một lần nữa bị Thủy Nguyệt Đại Sư gọi đến.

- Đệ tử bái kiến sư tôn.

Tứ đại môn đồ ở Địa Linh khu tiến lên hành lễ.

Thủy Nguyệt Đại Sư thản nhiên nói:

- Hôm nay, yêu nghiệt thế tục kia cùng Âu Dương Kiếm chiến một trận, các ngươi có quan sát không?

Tứ đại đệ tử này, trong đó hai cái lúc ấy không có trận đấu, tận mắt nhìn thấy; hai cái khác thì đang ở trên lôi đài khiêu chiến, không có quan sát.

- Đều nhìn lại đi.

Thủy Nguyệt Đại Sư lộ ra Lưu Niệm bảo thạch.

Tứ đại đệ tử tập trung tinh thần quan sát, xem qua một lần, Thủy Nguyệt Đại Sư lại để cho bọn hắn xem lần nữa, liên tục nhìn ba lượt.

- Hải Thiên, ngươi là môn hạ mạnh nhất của ta ở Địa Linh khu, ngươi cảm thấy, kẻ này như thế nào? Trước kia ta bảo các ngươi lưu ý kẻ này, tuy trên miệng các ngươi khúm núm, nhưng trong lòng không cho là đúng. Hôm nay vi sư chỉ hỏi các ngươi một câu, kẻ này, nếu các ngươi gặp được, nên đối kháng như thế nào?

Tứ đại đệ tử thầm giật mình, đều không phản bác được.

Hải Thiên kia trầm tư một lát, thở dài nói:

- Yêu nghiệt thế tục này, ở phương diện Hỏa thuộc tính, nhất định có kỳ ngộ khó lường. Có lẽ có bảo vật phòng thân, hoặc có thủ đoạn khác. Nếu như trên Liệt Hỏa Lôi Đài, đệ tử có thể dựa vào Băng Phong Thiên Lý mà sư tôn truyền thụ, phong tỏa Liệt Hỏa. Từ đó suy yếu lực chiến đấu của hắn, thắng bại, chỉ là 5-5.

Hải Thiên là mạnh nhất trong tứ đại đệ tử hiện tại. Hắn cũng nói chỉ có 5-5, ba người khác, tự nhiên là càng không chịu nổi.

- Sư tôn, kẻ này cùng Âu Dương Kiếm chiến một trận, có rất nhiều ngoài ý muốn. Về sau hắn bị khiêu chiến một lần, ở Trọng Lực Lôi Đài, biểu hiện quá bình thường. Dùng tu vi của bốn người chúng ta, chỉ cần không gặp hắn ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài, phần thắng có lẽ sẽ không thấp hơn năm thành. Nếu như ở trên Hàn Băng Lôi Đài gặp hắn, kẻ này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt không có phần thắng!

Một gã đệ tử niên kỷ tương đối nhỏ, vành tai thật dài tự tin nói.

Hải Thiên cũng gật đầu nói:

- Sư tôn, nếu ở Hàn Băng Lôi Đài gặp phải hắn, đệ tử tin tưởng, ta còn có ba vị sư đệ, phần thắng đều rất cao.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 576: C576: Âm mưu nhằm vào 2



Thủy Nguyệt Đại Sư trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Các ngươi không nên đánh giá thấp kẻ này. Kẻ này ở thời điểm sơ thí, từng triển lộ thiên phú Thủy Hỏa lưỡng trọng. Hắn có thể ở Liệt Hỏa Lôi Đài như thế, các ngươi có thể bảo chứng hắn ở Hàn Băng Lôi Đài, sẽ không có cậy vào?

- Sư tôn, ta xem hắn cùng Âu Dương Kiếm chiến một trận, tựa hồ là lợi dụng bảo vật Hỏa thuộc tính gì đó ăn gian, mà không phải dựa vào tu vi của mình. Hắn có bảo vật Hỏa thuộc tính cường đại, không có khả năng ở Thủy thuộc tính, cũng có bảo vật cường đại a? Nếu là như thế, thằng này cũng không khỏi quá nghịch thiên.

- Nghiêm sư đệ nói rất đúng.

Hải Thiên cười nói.

- Sư tôn, nếu như hắn có cơ duyên như thế, vậy so với đệ tử tông môn chúng ta càng có ưu thế. Cái này, ta xem khả năng không lớn.

Thủy Nguyệt Đại Sư cũng cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng cho tới bây giờ, yêu nghiệt thế tục kia biểu hiện, bản thân cũng đã không thể tưởng tượng nổi rồi.

- Kẻ này, không thể đối đãi theo lẽ thường.

Ngữ khí của Thủy Nguyệt Đại Sư ngưng trọng.

- Yên tâm đi sư tôn, Hải Thiên sư huynh ở trong Giáp đẳng Võ Giả, cũng là bài danh Top 5, không phải Âu Dương Kiếm có thể so sánh. Nếu gặp phải Hải Thiên sư huynh, tiểu tử kia chỉ là châu chấu, nhảy đáp không được bao lâu.

Hải Thiên cũng cười cười, trấn an nói:

- Sư tôn, nếu đệ tử gặp phải kẻ này, sẽ giáo huấn hắn thoáng một phát. Chỉ là Võ Giả thế tục, lại dám chống đối uy nghiêm của sư tôn, quả thực đáng giận.

- Đúng, huynh đệ chúng ta gặp phải hắn, cũng sẽ ra một ngụm ác khí thay sư tôn.

Thủy Nguyệt Đại Sư khoát tay chặn lại:

- Hiện tại lão tổ nói, không nên chèn ép hắn. Bất quá, vi sư có chút hoài nghi, kẻ này chính là cừu địch của Long Cư Tuyết ở thế tục… Giang Trần. Nếu thật là tên súc sinh Giang Trần này, hắn cùng với Tử Dương Tông ta nhất định bất cộng đái thiên. Nếu theo như ý tứ của lão tổ, tạm thời không chèn ép hắn, chờ lông cánh hắn đầy đủ, sẽ càng khó giải quyết.

- Sư tôn có ý tứ là?

Hải Thiên thăm dò hỏi.

- Hải Thiên, Hà Yến.

Thủy Nguyệt Đại Sư mở miệng nói.

- Các ngươi ở trong mười đại đệ tử của ta, một cái bài danh thứ ba, một cái bài danh thứ tư. Bởi vì cái gọi là nuôi binh ngàn ngày, dùng ở nhất thời. Hiện tại, vi sư ý định phái các ngươi đi dò xét kẻ này thoáng một phát, các ngươi có dám thử không?

- Đệ tử nguyện vì sư tôn phân ưu.

Hai đệ tử bị điểm tên, nhao nhao nói.

Hai cái khác không có điểm danh, cũng chủ động nói:

- Đệ tử cũng nguyện vì sư tôn phân ưu.

Thủy Nguyệt Đại Sư khoát tay chặn lại:

- Sự tình trọng đại, để Tam sư huynh cùng Tứ sư huynh của các ngươi đi, sẽ ổn thỏa một ít. Đã như vầy, ngày mai ta liền an bài thoáng một phát. Lão Tứ, trước ta an bài ngươi rút thăm trúng yêu nghiệt này, ngươi cảm thấy, ngươi ở loại lôi đài nào có nắm chắc nhất?

- Sư tôn, đệ tử nguyện ý ở Hàn Băng Lôi Đài cùng hắn chiến một trận.

Môn hạ Thủy Nguyệt nhất mạch, ở phương diện Thủy thuộc tính, đều có thiên phú đặc biệt.

Thủy Nguyệt Đại Sư lại nhìn Hải Thiên:

- Lão Tam, ngươi thì sao?

Hải Thiên suy nghĩ một lát:

- Sư tôn đã phái Hà sư đệ lên Hàn Băng Lôi Đài cùng hắn chiến một trận, như vậy nếu đệ tử lại tuyển Hàn Băng Lôi Đài, sẽ không có ý nghĩa.

Thủy Nguyệt Đại Sư gật gật đầu, đối với ngộ tính của Hải Thiên rất hài lòng.

- Lão Tam, xem ra ngươi hiểu ý tứ của vi sư. Nếu như tiểu tử thế tục kia ở Thủy đạo không có chỗ dựa đặc biệt gì, hắn ở trên Hàn Băng Lôi Đài, tất sẽ chịu thiệt trong tay lão Tứ. Nếu như hắn ở Thủy thuộc tính đồng dạng có biểu hiện nghịch thiên, như vậy ngươi tiếp tục chọn Hàn Băng Lôi Đài, ý nghĩa liền không lớn.

Thủy Nguyệt Đại Sư cân nhắc, vẫn là rất chu đáo.

- Có lẽ, căn bản không cần ta ra tay, Hà sư đệ liền làm tiểu tử kia rồi.

Hải Thiên cởi mở cười cười, lại nói.

- Nếu như đệ tử phải xuất chiến, vậy thì tuyển Phệ Linh Lôi Đài a.

Phệ Linh Lôi Đài, chính là lôi đài đối ứng Kim thuộc tính.

Ở trong lôi đài này đối chiến, sẽ có các loại ngoại lực thôn phệ Linh lực trên người Võ Giả, để cho Linh lực tiêu hao nhanh hơn.

Cái lôi đài này, cơ hồ có thể nói là ở trong năm đại lôi đài, đám Võ Giả không nguyện ý đối mặt nhất.

Mà Hải Thiên, bởi vì có một ít kỳ ngộ đặc thù, làm cho hắn ở Kim chi đạo, có thủ đoạn mà người khác không có.

Cho nên, ưu thế của hắn ở trên Phệ Linh Lôi Đài, có lẽ không kém Hàn Băng Lôi Đài.

Thủy Nguyệt Đại Sư gật đầu:

- Lão Tam, lão Tứ, nhớ kỹ, trận chiến này, chỉ cầu thăm dò, tạm thời không nên giết hắn. Nếu không chỗ lão tổ không tốt bàn giao. Nếu như các ngươi có biện pháp, dùng thủ đoạn ẩn nấp, kéo mặt nạ của hắn ra, để cho hắn lộ chân dung, cái kia chính là công lớn rồi.

Đây mới là mục đích thực sự của Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này nàng muốn làm nhất, là vạch trần diện mục chân thật của yêu nghiệt kia.

Căn cứ quy tắc, không tới quyết chiến cuối cùng, Võ Giả thế tục không thể bạo lộ thân phận. Để tránh cho bốn đại tông môn tranh mua bất chính.

Thế nhưng mà, nếu như trong lúc luận võ, không cẩn thận phá vỡ mặt nạ, cái kia lại khác rồi.

Ngộ tính của Hải Thiên cực cao, biết rõ sư tôn là muốn biết thân phận chân thật của yêu nghiệt thế tục kia. Nhất là muốn xác nhận thoáng một phát, kẻ này có phải Giang Trần, cừu nhân của Long Cư Tuyết sư muội hay không.

Vấn đề này làm rõ ràng, sư tôn mới có thể chế định đối sách đằng sau.

Hải Thiên thoáng cái liền minh bạch ý nghĩa xuất chiến, trong mắt lộ ra tự tin:

- Sư tôn, việc này, đệ tử trở về sẽ nghĩ biện pháp. Không phải đệ tử nói ngoa, nếu ở Phệ Linh Lôi Đài, bảy tám phần nắm chắc, đệ tử vẫn phải có.

- Phương diện lôi đài, ngươi không cần phải lo lắng. Vi sư thân là người phụ trách, điểm ấy quyền hạn vẫn phải có.

Tuy quy định giám khảo không được ăn gian, nhưng làm ẩn nấp một ít, chết không có đối chứng, ai có thể biết? Quyền hạn của người phụ trách, cuối cùng không phải giám khảo khác có thể so sánh. Chút thủ đoạn ăn gian ấy, vẫn là dễ dàng.

- Tốt rồi, các ngươi về trước chuẩn bị một chút, ngày mai dùng trạng thái tốt nhất, nghênh đón trận chiến này. Nhất là Hải Thiên, ngươi phải nhớ kỹ, vi sư sẽ cho ngươi hết thảy chăn đệm tốt nhất.

Thủy Nguyệt Đại Sư vung tay lên, ý bảo bọn hắn lui ra.

Giang Trần trở lại tiểu viện của mình, như trước chú ý cẩn thận, điều tra bốn phía một phen, bảo đảm không có bất kỳ ngoài ý muốn, lúc này mới vào nhà.

Lần trước giáo huấn ở Huyền Linh khu, Giang Trần tuyệt đối sẽ không để cho ngoài ý muốn xuất hiện lần thứ hai.

Tu luyện ở Huyền Linh khu ba tháng, tuyệt đối bằng một hai năm ngoại giới. Mà Địa Linh khu này, ba tháng, tối thiểu nhất cũng bằng sáu tháng ở Huyền Linh khu, thậm chí thêm nữa.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 577: C577: Luận bàn dưới ánh trăng 1



- Những Võ Giả Giáp đẳng cao cấp nhất Địa Linh khu kia, đều là Tiên cảnh ngũ trọng. Tu vi của ta hôm nay, vẫn còn là Tiên cảnh tứ trọng. Cái tu vi này, ở Địa Linh khu cũng không sợ ai. Thế nhưng mà, tiến vào Thiên Linh khu, đối mặt đệ tử thiên tài của Thiên Linh khu, chỉ sợ vẫn không quá đủ. Xem ra, ba tháng thời gian ở Địa Linh khu này, ta phải hảo hảo lợi dụng. Tranh thủ, có thể càng tiến một bước, một lần hành động đột phá Tiên cảnh ngũ trọng.

Giang Trần cũng biết, tu luyện ở Bất Diệt Linh Sơn là cơ hội khó được.

Hiện tại tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, người ta ở Thiên Linh khu cũng không phải ở chơi, tại Thiên Linh khu, hoàn cảnh càng có ưu thế, người ta tiến bộ cũng phi tốc.

Cho nên, mình phải dùng cố gắng càng lớn, bảo trì tốc độ tiến lên, tranh thủ không bị kéo xuống quá nhiều.

- Những kỳ ngộ cùng bảo vật trên người ta, tuy để cho ta có tư cách cùng lực lượng vượt cấp khiêu chiến. Thế nhưng mà đến Thiên Linh khu, ở đó mỗi một cái đều là thiên chi kiêu tử, trên người nhất định đều có bảo vật do tông môn ban cho. Tuy khẳng định kém xa Băng Hỏa Yêu Liên cùng Nguyên Từ Kim Sơn, nhưng hai đồ vật này, hôm nay ta nắm giữ, cũng không quá đáng là da lông mà thôi, ngay cả 1% công năng cũng không tới. Đối phó với những thiên tài cùng bảo vật đỉnh cấp kia, chưa hẳn sẽ chiếm ưu thế.

Giang Trần không có bị thắng lợi phía trước làm choáng váng đầu óc, cũng không có tự tin mù quáng.

Băng Hỏa Yêu Liên cùng Nguyên Từ Kim Sơn, đích thật là bảo vật mà Nguyên cảnh lão quái cũng chưa hẳn có. Thế nhưng mà, mặc dù đồ vật tốt, nhưng hiện tại hắn khai phát quá ít.

Ngay cả 1% uy lực cũng không có phát huy ra.

Lại nói tiếp, Giang Trần là tâm ngứa khó cong, dùng Nguyên Từ Kim Sơn mà nói, đích thật là một đại bảo sơn, bên trong có vô số thần thông có thể khai phát.

- Ai, có được một đại bảo sơn, hiện tại ta chỉ có thể khai phát một ít da lông, vận dụng Nguyên Từ chi lực trói buộc địch nhân, dẫn một ít Kim Tinh chi lực đến tôi luyện Nhục Thân. Quả nhiên là nhìn cá ướp muối ăn cơm trắng.

Nghĩ đến thứ tốt ở trong Nguyên Từ Kim Sơn kia, Giang Trần có một loại động lực tu luyện bức thiết.

Phóng thích Nguyên Từ Phong Bạo, triệu hoán ma quái, tu luyện Tà Ác Kim Nhãn, thậm chí triệu hoán Kim Ấn Quân Chủ.

Càng khí phách là, trực tiếp tế ra một tòa Nguyên Từ Kim Sơn, dùng phương thức nguyên thủy nhất nghiền áp địch nhân, loại cảm giác sảng khoái kia, là không phải ngôn ngữ có khả năng hình dung.

Kỳ thật Giang Trần cũng thử qua, nhưng mà những thủ đoạn cường đại này, hiện tại hắn hoàn toàn không cách nào nếm thử.

Tà Ác Kim Nhãn còn đỡ một ít, bởi vì Giang Trần tu luyện đồng thuật, có Thiên Mục Thần Đồng, xem chừng, sau khi tiến nhập Thiên Linh cảnh, có lẽ có thể thử tu luyện.

Nhưng mà, Tà Ác Kim Nhãn này không đơn thuần là một môn đồng thuật, còn cần Tâm lực cường đại, cùng với lực điều khiển đối với Kim Tinh chi lực.

Tà Ác Kim Nhãn, là thần thông lợi dụng đồng thuật, thông qua định trụ linh hồn người khác, từ đó ở trong lúc vô tình, dẫn Kim Tinh chi lực thạch hóa đối phương.

Môn thần thông này, thoạt nhìn vô cùng yêu tà, kỳ thật nguyên lý chỉ đơn giản như vậy.

Chỉ có điều lúc môn thần thông này đạt đến đỉnh phong, tất cả trình tự, toàn bộ đều liên tục, cơ hồ là trong một ý niệm hoàn thành.

Cho nên, nhìn về phía trên lộ ra quỷ dị, thậm chí để cho người cảm thấy tà ác.

Liếc nhìn một cái, để cho người biến thành điêu khắc, đây quả thật là nghe có chút rợn người.

Nhưng nếu mở ra nguyên lý, lại không có bao nhiêu bí mật.

Về phần Băng Hỏa Yêu Liên, thì Giang Trần đang khai phát từng bước. Hôm nay, theo Linh Hải không ngừng khuếch trương, tu vi không ngừng đề cao, khống chế Băng Hỏa Yêu Liên cũng càng thêm thành thạo.

Trước kia là sáu gốc, hiện tại, Giang Trần đã có thể khống chế mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên, hơn nữa thủ pháp càng thêm ẩn nấp.

Lúc trước hắn cùng Âu Dương Kiếm chiến một trận, kỳ thật cũng vận dụng Băng Hỏa Yêu Liên thoáng một phát.

Chỉ có điều, Băng Hỏa Yêu Liên ở dưới lôi đài, không hiển sơn lộ thủy, từ ngoại giới xem, căn bản nhìn không ra bất luận sơ hở nào.

Nộ Diễm Cuồng Triều của Âu Dương Kiếm, kỳ thật là bị Băng Hỏa Yêu Liên chấn trụ.

Cuối cùng, cũng là bị Băng Hỏa Yêu Liên thôn phệ.

Giang Trần hất tay áo lên, chẳng qua là mê hoặc ngoại giới mà thôi.

- Địa Linh khu này, chính xác rất bất đồng với Huyền Linh khu. Năm đại lôi đài, tất cả có đặc điểm riêng. Đối với võ giả mà nói, là khảo nghiệm rất lớn. Bởi vậy, độ khó chiến đấu không thể nghi ngờ sẽ tăng lên rất nhiều. Nhìn thắng liên tiếp cao nhất hôm nay, cũng không quá đáng là ba trận mà thôi.

Giang Trần suy nghĩ tình hình chiến đấu hôm nay một chút, cũng cảm thấy Địa Linh khu này cạnh tranh kịch liệt.

Đang nghĩ ngợi, ngoài tiểu viện truyền tới tiếng đập cửa.

Giang Trần dùng Thuận Phong Chi Nhĩ nghe thoáng một phát, liền biết người đến là Lưu Văn Thải.

Mở cửa, quả nhiên là thiếu niên của Vạn Linh Tông, nhìn thấy Giang Trần, trên mặt cười nói:

- Bàn Thạch huynh, sẽ không mạo muội quấy rầy ngươi chứ?

- Vào đi.

Bằng hữu tới chơi, Giang Trần tự nhiên rất cao hứng.

Từ sau khi Tiểu Phi rời đi, Giang Trần ở khu thí luyện đã không có bằng hữu nào trò chuyện, hôm nay có Lưu Văn Thải, tuy cảm thấy vẻ mặt người này hưng phấn, tính cách hướng ngoại, nhưng đích thật là một đệ tử tông môn khó được.

- Vốn không dám tới quấy rầy Bàn Thạch huynh, bất quá ở trong phòng minh tưởng, nghĩ đến ban ngày Bàn Thạch huynh dạy bảo, ta càng nghĩ càng cảm thấy đặc sắc, càng cảm thấy thu hoạch rất lớn. Cho nên, nhịn không được muốn tới đây nói lời cảm tạ.

Lưu Văn Thải cười cười, đưa qua một quyển trục.

- Bàn Thạch huynh, ta cũng không có cái gì tốt tặng ngươi, đây là một ít tâm đắc đối với khống chế Linh thú của cá nhân ta. Cũng không biết hữu dụng hay không, đưa cho Bàn Thạch huynh, để tỏ lòng biết ơn. Nếu ngươi để ý, liền thu lấy. Còn chướng mắt, hôm nào đưa cho người khác cũng được.

Nhìn ra được, đây là một nam nhân thật tình, chú ý bánh ít đi, bánh quy lại, không phải loại tiểu nhân chỉ muốn chiếm tiện nghi.

Giang Trần thấy biểu lộ của hắn chăm chú, vẻ mặt chân thành, biết rõ người ta là chân tâm thật ý.

Cũng không có cự tuyệt, cười nhận lấy:

- Tâm đắc của thiên tài Vạn Linh Tông, nhất định là rất hữu dụng. Nói không chừng tương lai thực cần dùng đến?

Giang Trần không phải loại người thích quét mặt mũi của bằng hữu, tuy hắn biết rõ, loại vật này, với hắn mà nói, nhất định là không dùng được.

Hắn tùy tiện lấy ra một chút, cũng đủ toàn bộ Vạn Linh Tông tiêu hóa trăm năm.

Bất quá, nếu là tâm ý của bằng hữu, cho dù chỉ một cọng cỏ, một mảnh ngói, đó cũng là tâm ý của bằng hữu.

Có phần tình cảm này, liền chứng minh người kia không phải loại qua sông đoạn cầu.

- Đúng rồi, còn có một việc, cũng phải nhắc nhở ngươi. Hôm nay ngươi cường thế đánh bại Âu Dương Kiếm, ta nghe một ít đệ tử tông môn nghị luận, tựa hồ Thủy Nguyệt Đại Sư rất tức giận. Toàn bộ đệ tử Tử Dương Tông, hiển nhiên đều ẩn ẩn có khuynh hướng đoàn kết lại, muốn liên thủ chèn ép ngươi. Ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.

Lưu Văn Thải khuyên nhủ.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 578: C578: Luận bàn dưới ánh trăng 2



- Tử Dương Tông gần đây lấn thiện sợ ác, bọn hắn không làm như vậy, ta mới cảm thấy kỳ quái. Bất quá, huynh đệ ngươi tìm đến ta, không sợ bị Tử Dương Tông ghi hận sao?

Lưu Văn Thải cười khổ nói:

- Loại tiểu nhân vật như ta, bọn hắn ngay cả nhìn cũng lười nhìn. Ngươi không thấy được sao? Ngay cả đồng môn Vạn Linh Tông cũng khinh thường để ý tới ta, huống chi Tử Dương Tông?

- Thiên hạ không có tiểu nhân vật, chỉ có người nhu nhược tự mình xem thường mình. Nếu như người xem nhẹ mình, ai sẽ coi trọng ngươi?

Lưu Văn Thải nghe vậy, cười ha hả:

- Đúng, đúng. Ở trong mắt người khác, chúng ta có thể là tiểu nhân vật, nhưng bản thân mình, nhất định phải có hùng tâm đỉnh thiên lập địa!

- Đúng, hùng tâm còn, hi vọng còn.

Giang Trần gật gật đầu.

- Huynh đệ, đêm dài đằng đẵng, không bằng ta và ngươi luận bàn vũ kỹ thoáng một phát, như thế nào?

Giang Trần là càng ngày càng thưởng thức Lưu Văn Thải này rồi. Cố ý trợ giúp hắn thoáng một phát, lại không thể bày ra thái độ ta muốn làm sư phụ ngươi.

Cho nên, hắn đưa ra luận bàn vũ kỹ, mục đích là ở trong thực chiến, bắt được lỗ thủng trong vũ kỹ của Lưu Văn Thải, từ đó chỉ điểm.

Mặc dù hiện tại tu vi của Giang Trần chỉ là Tiên cảnh tứ trọng, nhưng nhận thức của hắn đối với võ đạo, tuyệt đối là phi thường cao.

Hôm nay Lưu Văn Thải ở trên lôi đài đánh thắng, Giang Trần nhìn rất tinh tường. Trận thắng đó, địch nhân kém là một nhân tố, Lưu Văn Thải đốn ngộ, khí thế như cầu vồng, đó cũng là một nhân tố.

Nhưng nhân tố chính thức là phương diện vũ kỹ, ở trận chiến ấy, ngược lại thể hiện không rõ ràng.

Giang Trần nhìn một lần, liền nhìn ra Lưu Văn Thải có rất nhiều vấn đề.

- Ngươi toàn lực tấn công ta.

Trong sân, Giang Trần đối với Lưu Văn Thải nói.

Lưu Văn Thải được chứng kiến thủ đoạn của Giang Trần, tự nhiên biết không phải Giang Trần vô lễ. Trong lòng cũng cao hứng, biết rõ cao thủ luận bàn, loại cơ hội này khó được.

Có lẽ, Bàn Thạch huynh này là muốn chỉ điểm mình!

Lập tức gầm nhẹ một tiếng:

- Bàn Thạch huynh, cẩn thận rồi.

Oanh!

Lưu Văn Thải hổ gầm một tiếng, hai đấm biến ảo, cuốn động phong vân, đánh úp tới ngực Giang Trần.

- Tiết tấu còn chưa đủ viên mãn, hai đấm vốn có thể công thủ lẫn nhau, nhưng tiết tấu của ngươi loạn, gặp được cao thủ chân chính, sẽ công không thành, thủ chẳng phải.

Giang Trần vừa nói, một bên duỗi ra một tay, gõ lên nắm tay trái của Lưu Văn Thải, sau đó thuận tay điểm tới cổ họng của hắn.

Quả nhiên, như Giang Trần nói, công không thành, thủ chẳng phải.

Lưu Văn Thải xấu hổ, ngay từ đầu hắn còn cảm thấy vừa ra chiêu, ngươi có thể nhìn ra sơ hở sao? Còn cảm thấy Giang Trần nói sớm.

Thế nhưng mà, sau một khắc, hắn liền chịu phục rồi.

Người ta cũng không phải nói mà thôi, tùy tiện một chưởng, liền phóng đại vấn đề của hắn.

- Lại đến.

Giang Trần lui ra phía sau một bước, ngữ khí như sương. Một khi luận võ, khí chất của Giang Trần hoàn toàn thay đổi.

Dưới bóng đêm, hai người trẻ tuổi ở trong tiểu viện luận bàn.

Trong chiến đấu, vậy mà tiến vào trạng thái vong ngã, thẳng đến phương đông lóe sáng, tiếng gà gáy vang, hai người mới bừng tỉnh.

Lại nhìn sắc trời, vậy mà đã hừng đông rồi.

- Ha ha, thống khoái, thống khoái. Bàn Thạch huynh, ngươi thật sự là huynh trưởng của Lưu mỗ ta, thậm chí là lão sư. Có thể kết giao với ngươi, so với tham gia lần tuyển bạt này, thu hoạch còn lớn hơn.

Lưu Văn Thải luận bàn một đêm, là tràn đầy thu hoạch.

- Bàn Thạch huynh, còn có một hai canh giờ, ta về minh tưởng một phen, hảo hảo tiêu hóa thu hoạch đêm nay thoáng một phát.

Lưu Văn Thải đã hưng phấn, lại kích động.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy, một đêm này luận bàn, sẽ để cho vũ kỹ của hắn đạt được cải thiện hoàn mỹ, lực thực chiến sẽ tăng lên trên phạm vi lớn!

Cùng Lưu Văn Thải chiến một trận, đối với Giang Trần mà nói, thu hoạch khẳng định không lớn bằng đối phương. Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Kinh nghiệm thực chiến, ở thời điểm nào đều là hữu dụng.

Vũ kỹ cùng thực lực của Lưu Văn Thải, kỳ thật đều không tính kém. Hơn nữa Lưu Văn Thải này, thiên phú cực cao, Giang Trần cùng hắn đối chiến mới phát hiện, Lưu Văn Thải này thật là con nhà thợ săn, từ nhỏ dùng các loại thú huyết rèn luyện kinh mạch, trong kinh mạch có Long Hổ khí tượng.

Loại Long Hổ khí tượng này, có nhân tố Tiên Thiên, cũng có Hậu Thiên bồi dưỡng.

- Lưu Văn Thải này, nói không chừng là nhân tài có thể đào tạo. Đáng tiếc, xuất thân thế tục, để cho hắn ở trong tông môn không được coi trọng. Sau khi không có chỗ dựa, càng thêm chán nản. Thiên phú trong cơ thể kẻ này, có lẽ còn không có bị đào móc ra, tiềm lực của hắn, có lẽ vượt xa mọi người tưởng tượng.

Giang Trần thông qua một đêm luận bàn, phát hiện Lưu Văn Thải không giống bình thường.

Trở lại trong phòng, Giang Trần điều tức tĩnh dưỡng, sau thực chiến, là giai đoạn dưỡng linh tốt nhất, lúc này, tu luyện Linh lực, luyện hóa Linh lực, rèn luyện khí hải, hiệu quả sẽ tốt nhất.

Thẳng đến thời điểm tập hợp sắp đến, Giang Trần mới mở mắt, khóe miệng tràn ra mỉm cười.

Một đêm luận bàn, quả nhiên để cho hắn có thu hoạch.

Đi ra ngoài, tới khu bách chiến lôi đài.

Đây là ngày chiến đấu thứ hai, nhìn ra được, từng Võ Giả đều dồn đủ tinh thần, trên mặt cả đám, đều có một cỗ sức mạnh không chịu thua.

Võ Giả ở Địa Linh khu, hoàn toàn chính xác càng tích cực, càng cầu tiến.

Bọn hắn ở trong tông môn của mình, đều là nhị lưu cùng nhất lưu tầm đó, nếu hơi có chút cơ duyên, liền có thể đi vào hàng ngũ nhất lưu.

Tiến vào nhất lưu, kia chính là đệ tử hạch tâm, là cấp bậc chân truyền.

Nhìn ra được, những người này, đều vì mục tiêu kia mà cố gắng.

Đối với người có mộng tưởng, Giang Trần rất tôn trọng.

Bất quá, cũng có ngoại lệ, ví dụ như những đệ tử Tử Dương Tông kia. Giang Trần mới tới, liền có thể cảm nhận được ánh mắt bất thiện đến từ đệ tử Tử Dương Tông.

Hiển nhiên, trải qua một đêm, những đệ tử Tử Dương Tông này, khẳng định không thiếu một hồi tụ tập, thương nghị tìm hắn báo thù, lấy lại danh dự như thế nào rồi.

Tuy những người này chưa hẳn có giao tình với Âu Dương Kiếm, thế nhưng mà Âu Dương Kiếm bại thảm như vậy, ném đều là mặt của Tử Dương Tông.

Tử Dương Tông mất mặt, bọn hắn là đệ tử Tử Dương Tông, tự nhiên không có khả năng lạnh nhạt.

- Một đám phế vật chỉ biết ôm đoàn, một khi tách ra, cả đám đều không chịu nổi một kích.

Giang Trần đối với bọn đệ tử Tử Dương Tông này, lại chẳng thèm ngó tới.

Tìm được một nơi tương đối trống trải, khoanh chân mà ngồi, yên lặng chờ một ngày khiêu chiến mới.

Cũng không lâu lắm, Lưu Văn Thải cũng tới. Lần này hắn lại không độc hành, có một người đi cùng hắn, như thế lại để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì, người đồng hành cùng Lưu Văn Thải, Giang Trần nhận thức.

Thằng này, thình lình là Tiểu Bàn tử Vạn Linh Tông mà ngày hôm qua Giang Trần rút thăm được, gia hỏa buồn cười này, thân hình tròn vo, hơn nữa còn là mặt dùi, trên nhọn dưới tròn, bồi lên hai cái chân tinh tế, để cho tỉ lệ cả người hắn rất kỳ quái.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 579: C579: Xa luân chiến không biết xấu hổ



Là hai đầu nhỏ, ở giữa to.

Mà lông mi của hắn cũng rất có cá tính, vừa nhìn liền lộ ra ý buồn cười. Chỉ là con mắt tinh tế kia, cười cười tầm đó, khe hở híp híp, lại lộ ra khôn khéo không thôi.

Trên mặt như heo, trong lòng tỏ rõ.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Trần đối với Tiểu Bàn tử này. Bất quá đã có kinh nghiệm trận chiến ngày hôm qua, Giang Trần đối với thằng này, ngược lại cũng có chút hảo cảm.

Đây là lần đầu tiên, Giang Trần gặp được gia hỏa thứ nhất dám tiêu cực ứng chiến.

Phải biết rằng, bị người khiêu chiến, nếu như tiêu cực nghênh chiến, là có khả năng xử phạt.

- Bàn Thạch huynh, này là...

Lưu Văn Thải mở miệng muốn giới thiệu thoáng một phát.

Tiểu Bàn tử kia liền duỗi bàn tay ra, ngăn Lưu Văn Thải, cười hắc hắc nói:

- Văn Thải sư đệ, ngươi không cần giới thiệu, Lục Tiểu Bàn ta đối với đại danh của Bàn Thạch huynh, là kính đã lâu.

Tiểu Bàn tử này, là đệ tử của Vạn Linh Tông, tên Lục Á Ly. Chỉ có điều, bởi vì ngoại hình của hắn như một con lục áp, cho nên, người khác đều xưng hắn là lục áp ly.

- Bàn Thạch huynh, ta gọi Lục Á Ly, người khác đều gọi ta là lục áp ly, sau này nhờ chiếu cố nhiều hơn.

Tiểu Bàn tử ngược lại rất tự nhiên, một chút cũng không biết lạ lẫm.

- Ngươi tốt.

Giang Trần cùng Tiểu Bàn tử này bắt tay.

Lưu Văn Thải đứng ở một bên, kỳ thật có chút xấu hổ. Hôm nay hắn cũng không nghĩ tới, Lục Tiểu Bàn sẽ tìm hắn, càng không có nghĩ tới, Lục Tiểu Bàn này chết sống muốn cùng hắn đi gặp Giang Trần.

Tuy hai người là đồng môn, xưa nay cũng có chút lui tới, nhưng tuyệt đối chưa nói tới giao tình.

Hơn nữa, Lưu Văn Thải ngoại trừ ở Huyền Linh khu có mấy tùy tùng ra, ở Địa Linh khu căn bản không có bằng hữu, cho nên đối với Lục Tiểu Bàn bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng còn có chút đề phòng.

Bất quá, căn cứ Lưu Văn Thải hiểu rõ Lục Tiểu Bàn, thằng này bởi vì vấn đề hình thể, ở trong Vạn Linh Tông cũng là nhân vật hài kịch.

Thường xuyên bị người cười nhạo, trêu đùa hí lộng, thậm chí là đánh chửi.

Chỉ có điều, Lục Tiểu Bàn này rất lạc quan, mặc kệ người khác đối với hắn như thế nào, hắn đều có thể tươi cười đón chào. Loại phương thức sinh tồn này, để cho hắn ở trong Vạn Linh Tông, cuối cùng có thể dừng chân được.

Bất quá, bởi vì loại tính cách này của hắn, những thiên tài chính thức kia, cũng không có mấy cái để mắt hắn. Cho nên, Lục Tiểu Bàn ở trong tông môn, có thể nói hảo hữu chí giao chính thức, cũng không có.

Chính là bởi vì như vậy, Lục Tiểu Bàn tìm Lưu Văn Thải, mới không có bị Lưu Văn Thải quả quyết cự tuyệt.

Bởi vì cái gọi là thò tay không đánh mặt người cười.

Nhìn bộ dáng của Lục Tiểu Bàn này, hẳn cũng là muốn tìm đồng bọn ôm đoàn, trải qua Giang Trần lạnh nhạt quan sát, Lục Tiểu Bàn ở Vạn Linh Tông, có lẽ cũng thuộc về chủng loại so sánh xấu hổ kia.

Nếu không, tông môn đệ tử bình thường, sẽ không ở thời điểm này, tìm Giang Trần hắn ôm đoàn.

Giang Trần cũng không phản cảm, ba người cười cười nói nói tầm đó, trận đấu đã bắt đầu rồi.

Nhóm đầu tiên, ba người bọn họ đều không có tiến vào danh sách khiêu chiến.

Bất quá, danh sách bị khiêu chiến, danh tự của Giang Trần lại xuất hiện đầu tiên.

- Bàn Thạch huynh, chúc thắng ngay từ trận đầu.

Lưu Văn Thải nói.

Lục Tiểu Bàn thì cười hắc hắc nói:

- Thắng hay không thắng không sao cả! Dù sao bị khiêu chiến, thắng bại sẽ không nhập thành tích.

Đây là sinh tồn chi đạo của Lục Tiểu Bàn. Vì sinh tồn, vứt bỏ một ít mặt mũi cũng không sao cả.

Bị người khiêu chiến, toàn lực ứng phó, cũng là vì mặt mũi.

Võ Giả không muốn thua, cho dù bị khiêu chiến thắng cũng không tính thành tích, nhưng đại bộ phận Võ Giả sẽ không lùi bước.

Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì cạnh tranh sẽ rất kịch liệt. Loại Võ Giả không có tiết tháo như Lục Tiểu Bàn, dù sao cũng rất ít.

Đối thủ của Giang Trần, là một đệ tử Ất đẳng của Bảo Thụ Tông, tiến vào là Hàn Băng Lôi Đài.

Giang Trần cố tình giữ lại thực lực, cho nên, đối mặt đối thủ này, hắn chỉ biểu hiện ra thoạt nhìn phi thường cố sức, ẩn giấu bản lĩnh xuất chúng.

Như thế đánh đến thời gian chấm dứt, Giang Trần mới miễn cưỡng dùng ưu thế tràng diện, để cho đối thủ không lấy được thắng lợi.

Bị người khiêu chiến, cho dù thắng, cũng phải hạ lôi đài.

Giang Trần đi xuống lôi đài, trước mặt là Lục Tiểu Bàn tặc mi thử nhãn cười quỷ dị:

- Bàn Thạch huynh, nhìn ngươi cũng là hảo hán mày rậm mắt to, không nghĩ tới, hành động so với Lục Tiểu Bàn ta còn cao minh.

Giang Trần biết rõ Tiểu Bàn tử này khôn khéo, nên không cùng hắn kéo mồm mép, cười cười, khoanh chân ngồi xuống.

Còn không có ngồi bao lâu, danh tự của Giang Trần lại bị rút trúng lần nữa.

- Tà môn rồi, vừa mới ngồi, lại bị rút trúng. Đây là có người chơi ngươi sao?

Lưu Văn Thải có chút bất bình, trong đầu đều là âm mưu.

Đối thủ, lại đổi thành một Võ Giả Giáp đẳng của Lưu Vân Tông, lần này, vậy mà cũng ở Hàn Băng Lôi Đài.

Võ Giả Giáp đẳng của Lưu Vân Tông, luận bài danh, so với Âu Dương Kiếm lúc trước còn cao hơn. Đối thủ này, thật không đơn giản.

Đã rút thăm trúng, Giang Trần tự nhiên không có khả năng phòng thủ mà không chiến.

Lên lôi đài, lại cùng đệ tử của Lưu Vân Tông đối chiến, dùng tâm tính của Giang Trần, cho dù là bị khiêu chiến, hắn cũng không có khả năng chọn thua.

Điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không nhận đồng phương thức sinh tồn của Lục Tiểu Bàn.

Đương nhiên, mặc dù là đệ tử Giáp đẳng, cũng không có khả năng bức bách được Giang Trần dùng hết toàn lực.

Lúc này, Giang Trần dùng hành động diễn xuất càng ra sức, cuối cùng đem trận chiến này, diễn biến thành một hồi khổ chiến thiếu chút nữa bị thua.

Lại là một ván may mắn thắng hiểm, thậm chí là thắng thảm.

Giang Trần mang theo vẻ mặt "mỏi mệt" đi xuống lôi đài.

Nụ cười quỷ dị trên mặt Lục Tiểu Bàn càng đậm rồi. Nhắc tới cũng kỳ quái, ngay cả Lưu Văn Thải cũng cảm thấy Giang Trần liên tục lưỡng chiến, tiêu hao quá lớn, cho nên mới mệt mỏi như thế.

Thế nhưng mà, nụ cười quỷ dị kia của Lục Tiểu Bàn, lại không thể nghi ngờ nói, hắn biết rõ Giang Trần vẫn là đang diễn trò.

Ngày hôm qua Giang Trần cùng Lục Tiểu Bàn diễn một tuồng kịch, để cho Lục Tiểu Bàn đối với Giang Trần hành động có nhận thức nguyên vẹn, cho nên, chỉ có hắn biết rõ, đây tuyệt đối là Giang Trần trang.

- Tiểu Bàn sư huynh, ngươi đừng quấy rầy Bàn Thạch huynh.

Lưu Văn Thải nói:

- Hắn liên tục lưỡng chiến, tiêu hao cực lớn, phải khôi phục thoáng một phát. Bằng không thì, vạn nhất đến phiên hắn lên đài khiêu chiến, chẳng phải là chịu thiệt?

Lục Tiểu Bàn cười hắc hắc nói:

- Tốt, tốt.

Mặc dù hắn thông minh, nhưng cũng biết có một số việc biết rõ là được, không thể vạch trần, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau là tốt rồi. Vạch trần, cái kia chính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Lúc này đây, sự tình càng tà môn lại tới nữa.

b* m*ng còn không có ngồi ấm, danh tự của Giang Trần lại bị rút trúng, vẫn là bị người khiêu chiến!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back