Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sát Thần Chí Tôn

Sát Thần Chí Tôn
Chương 570: C570: Một kích hóa phồn vi giản 1



Nộ Diễm Cuồng Triều, như ánh nến dập tắt trong gió, đạo tâm của Âu Dương Kiếm, nhịn không được run rẩy thoáng một phát, ở chỗ sâu trong khóe mắt, một vẻ sợ hãi chợt lóe lên.

Ở trong Liệt Hỏa Lôi Đài, Âu Dương Kiếm vốn là tự tin tuyệt đối.

Thế nhưng mà, giờ khắc này, một cảm giác sợ hãi không cách nào ức chế chạy lên não.

Đối thủ này, quả thực quá quỷ dị.

Một người lại tự tin, khi thủ đoạn hắn am hiểu nhất, sở trường nhất, cũng tự hào nhất bị người phá dễ dàng.

Loại đả kích này tuyệt đối là trí mạng, đối với tự tin của một người mà nói, là trí mạng.

- Ngươi mới vừa nói cái gì? Nói ta ở trong Nộ Diễm Cuồng Triều này, có thể gắng gượng qua một phút đồng hồ, mới có tư cách làm đối thủ của ngươi?

Giang Trần khoan thai cười cười, thản nhiên nói:

- Hiện tại, ta đồng dạng muốn nói cho ngươi, chút bổn sự ấy, ngươi không xứng làm đối thủ của ta.

Lời nói này, so với lưỡi dao sắc bén còn đáng sợ hơn, đâm thẳng vào đạo tâm của Âu Dương Kiếm.

Toàn thân Âu Dương Kiếm co lại, trên mặt lộ ra vẻ hung hãn, giận dữ hét:

- Tiểu tử, ngươi đích thị là dùng bảo vật gì đó ăn gian, cuồng cái gì chứ? Nộ Diễm Cuồng Triều chỉ là món khai vị, ngươi có thể tiếp được 16 kích Nộ Diễm Cuồng Mãng của ta mà không chết, lại cùng ta khoác lác cũng không muộn!

Đang khi nói chuyện, thân hình của Âu Dương Kiếm hóa thành một đoàn hồng mang, Hỏa Mãng Kiếm trong tay mang tất cả hư không, hóa thành kiếm khí đầy trời, tốc độ cực nhanh, điên cuồng chém tới Giang Trần.

Nộ Diễm Cuồng Mãng 16 kích, chính là một môn kiếm kỹ điên cuồng. Cơ hồ có thể nói là vì Âu Dương Kiếm mà chế tạo.

Tốc độ cực nhanh, Kiếm thế cuồng bạo, phối hợp kỹ năng Nộ Diễm, một khi thi triển ra, uy thế kinh người, thường thường có thể lấy yếu thắng mạnh, b*n r* sức chiến đấu vô cùng.

Âu Dương Kiếm ở trên bộ kiếm kỹ này, chìm đắm không dưới mười năm, sớm đã diễn dịch bộ kiếm kỹ này đến cảnh giới viên mãn.

- Hỏa Ảnh ngập trời, kiếm như điên mãng, thật nhanh, thật mạnh!

- Xem ra, Âu Dương Kiếm là hoàn toàn bị chọc giận!

- Đúng vậy, đánh ra bản lĩnh xuất chúng, hơn nữa Cuồng Mãng kiếm ít nhất là Linh khí sáu luyện, thằng này, xem ra đã chọc giận tới Âu Dương Kiếm, hẳn phải chết không thể nghi ngờ a!

- Cũng đúng. Vừa rồi thằng này phá Nộ Diễm Cuồng Triều của Âu Dương Kiếm, nhất định là có bảo vật gì ăn gian, tuyệt không phải tài nghệ thật sự của hắn. Nộ Diễm Cuồng Mãng 16 kích này, Kiếm thế cuồng bạo, xem hắn còn ăn gian thế nào!

Những đệ tử Tử Dương Tông kia, nói cho cùng vẫn là không phục, bọn hắn không tin tiểu tử thế tục này, là dựa vào bổn sự chân thật trấn áp Nộ Diễm Cuồng Triều.

Luận tu vi chân thật, Âu Dương Kiếm cũng là Tiên cảnh tứ trọng.

Thế nhưng mà luận cảnh giới Võ Đạo, luận tầm mắt, hắn cùng Giang Trần, hoàn toàn không ở một cấp độ.

Nộ Diễm Cuồng Mãng 16 kích này, tốc độ chính xác rất kinh người, Kiếm thế rất khoa trương.

Thế nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, hắn không sợ nhất, là loại công kích so tốc độ, so khí thế này.

Nhanh?

Cái kia chỉ là đối với Tiên cảnh tứ trọng bình thường, Kiếm thế này, hoàn toàn chính xác rất nhanh.

Thế nhưng mà ở trong mắt Giang Trần, cái Kiếm thế này, tốc độ chỉ bình thường.

Mãnh liệt?

Khí thế cuồng mãng, đối với Võ Giả mà nói, đích thật là mãnh liệt.

Thế nhưng ở Giang Trần xem ra, loại uy mãnh này, cùng l* m*ng không có bao nhiêu khác nhau.

Nói cho cùng, loại vũ kỹ cấp bậc này, ở dưới kiến thức của Giang Trần, căn bản không có bao nhiêu sóng gió.

Thậm chí Giang Trần không muốn vận dụng vô danh đao, thuận tay rút ra một cọng lông đuôi của Hỏa Nha Vương.

Trong lúc đó, ánh mắt Giang Trần bùng lên tinh mang.

Lông đuôi của Hỏa Nha Vương đâm thẳng mà ra, phảng phất như đã hẹn trước, đinh đương!

Một tiếng va đập thanh thúy.

Ở trong vạn bóng kiếm, Giang Trần dùng lông đuôi Hỏa Nha Vương, thẳng tắp đâm trúng Hỏa Mãng Kiếm của đối phương.

Mà tiện tay đâm một cái này, nhìn như đơn giản, vậy mà thoáng cái phá vỡ tất cả Kiếm Thế của đối phương, một lần hành động trực chỉ hạch tâm.

Lần này, ngay cả Thủy Nguyệt Đại Sư một mực biểu lộ hờ hững, cũng khẽ chau mày.

Người trong nghề vừa nhìn, liền biết môn đạo.

Trước kia chiến đấu, bất kể là Âu Dương Kiếm, hay là yêu nghiệt thế tục kia, ở Thủy Nguyệt Đại Sư xem ra, đều là hù người, không có bản chất một kích trí mạng của võ đạo.

Thế nhưng mà, một kích kia của Giang Trần, lại làm Thủy Nguyệt Đại Sư chấn động.

Một kiếm hóa phồn vi giản kia, tuyệt đối là bắt được bản chất võ đạo. Không có hoa mỹ, không có các loại tư thế hù người.

Chỉ đâm về phía trước một cái, vậy mà phá hủy hết thảy ảo giác của Nộ Diễm Cuồng Mãng 16 kích, trực chỉ Âu Dương Kiếm.

Một kích này, là tinh hoa tuyệt đối!

Hỏa Mãng kiếm của Âu Dương Kiếm, bị lông đuôi va chạm, toát ra vô số hỏa tinh, Âu Dương Kiếm chỉ cảm thấy ngực buồn bực.

Cả người không tự chủ được rút lui vài bước, vụt vụt vụt miễn cưỡng đứng vững bước chân.

Lại nhìn Hỏa Mãng Kiếm, vừa rồi ở địa phương va chạm kia, vậy mà xuất hiện một lỗ hổng. Linh khí hắn vẫn tự hào, trải qua Luyện Khí Sư rèn luyện sáu lần, lại bị đối phương tùy ý đâm một cái, phá ra lỗ hổng thảm như vậy!

- Nghe tựa hồ là kiếm kỹ ẩn giấu của ngươi? Không gì hơn cái này a.

Giang Trần mỉm cười.

- Cái gọi là Cuồng Mãng kiếm kỹ của ngươi, ta đã tiếp. Hiện tại, ngươi cũng tiếp ta một chiêu!

Giang Trần nói xong, cánh tay khẽ nhấc, một loại giai điệu, tiết tấu kỳ diệu, lập tức làm cho cả hiện trường lâm vào trong một loại tiết tấu kỳ quái.

Rồi đột nhiên…

Thân hình Giang Trần lao nhanh, như một đạo quang mang điện thiểm tới.

Âu Dương Kiếm phát hiện, vũ khí kỳ kỳ quái quái kia của đối phương, đã đâm đến trước mặt hắn.

- A!

Âu Dương Kiếm vội vàng dựng Hỏa Mãng Kiếm lên, miễn cưỡng đón đỡ.

Đinh, đinh, đinh...

Tiếng va chạm thanh thúy, liên tục vang lên vài chục lần.

Hỏa Mãng Kiếm của Âu Dương Kiếm đứt gãy, thành từng mảnh rớt xuống.

- Không sai biệt lắm a.

Giang Trần kêu to một tiếng, cánh tay vung lên, lông đuôi của Hỏa Nha Vương đâm thẳng tới mi tâm của Âu Dương Kiếm, sát ý bạo tuôn.

Âu Dương Kiếm lui không thể lui, tất cả đường lui đều bị phong kín, duy nhất có thể làm, là nhắm mắt chờ chết.

Ngay lúc này, một tấm lụa trắng bắn thẳng đến, hoa quang lóe lên, đâm vào lông đuôi của Hỏa Nha Vương.

Đinh!

Cánh tay Giang Trần tê rần, khí huyết cuồn cuộn. Lông đuôi Hỏa Nha Vương lệch lạc, vậy mà không thể đâm trúng Âu Dương Kiếm.

- Có chừng có mực a!

Một âm thanh đạm mạc, lạnh như băng truyền đến, tràn đầy uy nghiêm.

Âu Dương Kiếm tìm được đường sống trong chỗ chết, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh. Nghe thanh âm này, mới biết là người phụ trách Thủy Nguyệt Đại Sư xuất thủ cứu giúp.

Giang Trần một kích không thành, liền biết có cường giả ra tay quấy nhiễu, hừ nhẹ một tiếng, thân hình hơi lui, ánh mắt nghênh hướng Thủy Nguyệt Đại Sư, lạnh lùng hỏi:

- Đại sư, cái này là ý gì?

Thủy Nguyệt Đại Sư đạm mạc nói:

- Ngươi đã thắng, làm gì đuổi tận giết tuyệt?

- Ta chỉ hỏi một câu, lôi đài luận võ, giám khảo có thể nhúng tay sao?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 571: C571: Một kích hóa phồn vi giản 2



Giang Trần nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng thì giận dữ. Đã thắng, làm gì đuổi tận giết tuyệt? Lời này nói đến dối trá cỡ nào a? Nếu như Âu Dương Kiếm thắng, lão bà này sẽ nói như vậy sao?

Đương nhiên, Giang Trần biết rõ, Tử Dương Tông gần đây hoành hành ngang ngược, theo chân bọn họ giảng đạo lý, căn bản vô dụng.

Tử Dương Tông thờ phụng thực lực mạnh là đạo lý, bọn hắn chỉ nhận cường quyền, nhận đồng thực lực. Cho nên, Giang Trần căn bản không muốn theo chân bọn họ giảng những đạo lý kia.

Bởi vì, đối với người không nói đạo lý, hết thảy đạo lý đều là đàn gảy tai trâu.

Đối với loại người này, chỉ có một biện pháp có thể giải quyết, cái kia chính là dùng lực lượng càng mạnh, đánh tới nàng khuất phục, nghiền áp nàng.

Tuy Giang Trần giận dữ, nhưng cũng biết, hiện tại cùng lão bà này cãi nhau trở mặt, là không có bất kỳ chỗ tốt. Cho nên, mặc dù hắn tức giận, nhưng lại không có triệt để vạch mặt, chửi ầm lên.

Thủy Nguyệt Đại Sư thản nhiên nói:

- Chỉ cần không can thiệp thắng bại, giám khảo có quyền xử lý một ít chuyện. Có gì không thể?

Lời nói nói đến không biết xấu hổ như vậy, Giang Trần còn có cái gì nói nữa?

Trong nội tâm thầm hận, thực lực của lão bà này hơn xa mình, tạm thời không cần xé rách da mặt với nàng.

Lập tức cười lạnh một tiếng, lui qua một bên, ánh mắt mang vẻ đùa cợt, nhìn Âu Dương Kiếm nói:

- Dựa vào trưởng bối sư môn bảo hộ, ngươi đời này, chỉ dừng ở đây a.

Lời nói này, nói đến Âu Dương Kiếm không phản bác được.

Đã xảy ra chuyện như vậy, Giang Trần tự nhiên không có khả năng tiếp tục khiêu chiến. Cười lạnh liếc nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư, thân thể nhảy lên, như một con Thương Ưng lướt xuống, trở lại mặt đất.

Trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư tức giận, nàng thân là trưởng lão Tử Dương Tông, quyền cao chức trọng, hôm nay càng là người tổng phụ trách Địa Linh khu, ở chỗ này cơ hồ là nói một không hai.

Võ Giả ở Địa Linh khu nhìn thấy nàng, người nào không phải như chuột thấy mèo?

Thế nhưng mà, đệ tử thế tục này, chẳng những chống đối nàng, ánh mắt kia, khẩu khí kia, vậy mà xem nàng như không có gì!

Bất kể là cân nhắc xuất phát từ quyền thế bản thân, hay là từ khí chất dung mạo của mình, Thủy Nguyệt Đại Sư đều không thể chịu đựng được bị người khinh thị như thế.

Giang Trần lui ra lôi đài, biểu lộ hờ hững, đi tới một mảnh đất trống ngồi xuống.

Địa Linh khu này, chỉ có hắn là Võ Giả thế tục, bởi vậy lộ ra thập phần dị loại.

Không có đồng bọn, tuy có chút cô đơn, nhưng Giang Trần lại lơ đễnh.

Bất quá, dùng khí thế vừa rồi kia, hiện tại toàn bộ Địa Linh khu, đã không có ai dám bỏ qua sự hiện hữu của hắn.

Tuy Giang Trần nhắm mắt dưỡng thần, lại có thể rõ ràng cảm nhận được, bốn phương tám hướng có các loại ánh mắt xem kỹ. Hắn biết rõ, mình cường thế chiến một trận, có lẽ đã gây ra rất nhiều chú ý rồi.

Cái này tuy không phải chuyện xấu gì, nhưng cũng không tính là chuyện tốt.

Giang Trần cũng không có quá để ý, theo khiêu chiến không ngừng tiếp tục, thực lực cuối cùng là phải bạo lộ. Chỉ cần át chủ bài đầy đủ, Giang Trần liền không sợ hãi.

Bởi vì hắn chủ động buông tha cho tiếp tục khiêu chiến, kể từ đó, thành tích hôm nay của Giang Trần, liền ngừng lại ở hai trận thắng liên tiếp.

- Huynh đệ, biểu hiện không tệ a.

Bên người Giang Trần, một tiếng cười truyền đến. Một thanh niên trên mặt vẽ đầy các loại đồ án kỳ quái, đi tới bên người Giang Trần, ngữ khí hiền lành hô.

Người này, Giang Trần lại nhận thức, nhớ mang máng, hình như là đệ tử Vạn Linh Tông, tên Lưu Văn Thải.

Ban đầu ở Huyền Linh khu, người nọ là hạt giống số 7, lúc trước đã từng mời Giang Trần đi tiểu viện của hắn uống rượu, bất quá lại bị Giang Trần từ chối nhã nhặn.

Giang Trần đối với người này ấn tượng không kém, lúc ấy ở Huyền Linh khu, Lưu Văn Thải này thân là hạt giống số 7, đối mặt hạt giống Số 1 Quách Nhân, cũng không có sợ hãi.

Ít nhất phần cốt khí này, làm cho Giang Trần xem trọng hắn rất nhiều.

Thằng này, ở Huyền Linh khu bài danh thứ tám, cũng đi theo Giang Trần tiến nhập Địa Linh khu. Bất quá ở Địa Linh khu, thân phận của hắn hiển nhiên là loại kém nhất.

Ở Huyền Linh khu, hắn đi đến đâu, đều mang theo mấy tùy tùng. Đến Địa Linh khu này, bên cạnh hắn rõ ràng không có người khác.

Ở Địa Linh khu, mỗi một cái đều là thiên tài nhất lưu của tông môn mình, tự nhiên không có khả năng làm tùy tùng cho Lưu Văn Thải.

Mí mắt của Giang Trần nhẹ nhàng nhấc lên, nhàn nhạt hỏi:

- Lại muốn mời ta uống rượu?

Lưu Văn Thải cười hắc hắc:

- Địa Linh khu này quản chế quá nghiêm, ta ngược lại không dám mời ngươi đi uống rượu rồi. Ai cũng biết, Thủy Nguyệt Đại Sư không dễ chọc. Ta cũng không muốn đụng vào họng súng của nàng.

Giang Trần từ chối cho ý kiến, tùy ý nhẹ gật đầu.

- Vừa rồi ngươi nghiền áp Âu Dương Kiếm, quả thực quá đẹp trai xuất sắc rồi.

Trong mắt Lưu Văn Thải hiện lên hưng phấn.

- Trước kia ta thật sự là đánh giá thấp ngươi. Xem ra, ngươi tới Địa Linh khu này, cũng có thể như cá gặp nước a.

Phảng phất như nghĩ tới vận mệnh của mình, than nhẹ một tiếng:

- Không giống ta, ở Địa Linh khu, đoán chừng chỉ là góp đủ số. Sau bách chiến, có khả năng lại sẽ bị đánh về Huyền Linh khu.

Địa Linh khu này, nhân tài đông đúc, cao thủ nhiều như mây. Hai ngày nay Lưu Văn Thải cũng phát hiện, mình ở Huyền Linh khu là tuyển thủ hạt giống, đến Địa Linh khu, quả thực là vấp phải trắc trở khắp nơi. Cho dù là đồng môn sư huynh đệ, đối với hắn cũng không ôn hoà.

Loại cảm giác thất bại này, để cho hắn cảm thấy tâm lý chênh lệch quá lớn, hơn nữa còn có một loại cảm giác không chỗ thổ lộ.

Chính là bởi vì loại cảm giác thất bại cùng cô độc này, cho nên khi Lưu Văn Thải chứng kiến Giang Trần đại phát thần uy, lại sinh ra một cảm giác thân thiết.

Hôm nay hắn ở Địa Linh khu, không có vòng tròn của mình. Ngay cả đồng môn, bởi vì lẫn nhau quan hệ bình thường, cũng không có tiếp nhận hắn, cho nên, chứng kiến Giang Trần là “nửa người quen” nghiền áp Âu Dương Kiếm, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất vinh quang.

Bởi vì, hắn cảm thấy tất cả mọi người là từ Huyền Linh khu tấn chức lên, cho nên, tự đáy lòng hắn thay Giang Trần cảm thấy cao hứng cùng kiêu ngạo.

Hơn nữa, cảm giác cô độc trong nội tâm kia, cũng làm cho hắn muốn tìm một đồng bọn để tố khổ, tâm sự, thậm chí có thể ôm đoàn sưởi ấm.

Chỉ là, dùng hiểu biết của hắn đối với Giang Trần, thiên tài thế tục này, là loại người không phải ai cũng có thể hoà mình, cho nên, hắn tới chào hỏi, cũng dùng dũng khí rất lớn.

Loại tâm tính này, cùng lúc trước ở Huyền Linh khu là hoàn toàn bất đồng. Ở Huyền Linh khu, hắn là tuyển thủ hạt giống, tràn ngập tự tin.

Đến nơi này mới hai ngày, lại vấp phải trắc trở khắp nơi, gặp lạnh nhạt, để cho lòng tự tin của hắn xuất hiện vết rách. truyện tiên hiệp hay

Giang Trần kinh ngạc ngẩng đầu, trong trí nhớ của hắn, tính cách của Lưu Văn Thải này rất tiêu sái, cũng rất tự tin a. Như thế nào hôm nay, lại có chút ít như đau đớn, như thương xót?
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 572: C572: Đạt được giang trần chỉ điểm 1



Nhìn thấy Giang Trần nhìn qua mình, Lưu Văn Thải cười khổ:

- Bàn Thạch huynh, hiện tại, ta rốt cục hiểu được vì sao Võ Giả thế tục các ngươi luôn tràn ngập phẫn nộ, vì cái gì luôn ẩn chứa động lực cường đại như vậy rồi. Bị người bài xích, khắp nơi bị người khinh thị, đích thật là động lực lớn nhất a.

Ở trong khẩu khí của hắn, cũng mang theo một chút phẫn nộ.

Hiển nhiên, gặp đủ loại tao ngộ sau khi tiến vào Địa Linh khu, để cho tâm tình của hắn, cũng đã xảy ra một ít cải biến.

Giang Trần mỉm cười gật đầu:

- Văn Thải huynh thân là đệ tử tông môn, vì sao có ngữ điệu phẫn uất này?

Lưu Văn Thải thở dài:

- Bàn Thạch huynh, kỳ thật ta cũng không coi là đệ tử tông môn chính thức. Thân phận tông môn đệ tử của ta, hàm lượng chưa đủ nghiêm trọng. Ta xuất thân từ gia đình săn bắn ở thế tục, lúc vẫn còn tã lót, trong nhà phát sinh đại biến, bị một gã chấp sự của Vạn Linh Tông vô tình cứu trở về tông môn. Có thể nói, vị chấp sự đại nhân kia là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là trưởng bối duy nhất của ta ở Vạn Linh Tông. Nhưng người tốt sống không lâu, lão nhân gia ở trong một lần nhiệm vụ tông môn, bất hạnh vẫn lạc. Từ đó về sau, ta bị người xưng là Thiên Sát Cô Tinh, không chỗ nương tựa. Nếu không phải ta liều mạng tu luyện, ở trong khe hẹp cố gắng sinh tồn, đừng nói tham gia tuyển bạt, chỉ sợ ngay cả tông môn cũng ở không được.

Lưu Văn Thải buồn bực nói.

Lúc này, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao phải thổ lộ hết với một Võ Giả thế tục? Sau khi nói xong, gãi gãi đầu, có chút không có ý tứ:

- Bàn Thạch huynh, ta lải nhải dong dài một đống lớn, ngược lại làm bẩn lỗ tai của ngươi. Nói cũng kỳ quái, Lưu Văn Thải ta không phải người thích nói nhiều. Nhưng không biết vì cái gì, nhìn thấy Bàn Thạch huynh, lại có một loại thân cận chi ý. Ta nói như vậy, ngươi có cảm thấy ta nịnh nọt ngươi? Giả bộ lại gần ngươi hay không? Ha ha.

Lưu Văn Thải có chút tự giễu cười cười, hắn thật là không muốn đập mã thí tâng bốc của ai. Hắn tìm Giang Trần mấy lần, đích thật là bởi vì có một loại thân cận tự nhiên.

Nhất là chứng kiến Giang Trần hành hạ đệ tử tông môn, hắn cảm thấy rất thoải mái. Tuy Lưu Văn Thải là đệ tử tông môn, nhưng trong thực chất của hắn, lại mang theo tư duy của đệ tử thế tục.

Bởi vì, hắn ở tông môn qua không như ý, bởi vì không phải đệ tử dòng chính của tông môn, cho nên ở trong tông môn cũng cất bước duy gian.

Sau khi vị chấp sự nuôi dưỡng hắn lớn lên kia vẫn lạc, cuộc sống của hắn càng thêm dày vò.

Nếu không phải bản thân hắn không chịu thua kém, không ngừng cố gắng lấy được cơ hội tuyển bạt, thì sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn triệt để mai một ở tầng dưới chót tông môn, trọn đời không thoát thân được.

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, chỉ chỉ đất trống bên cạnh nói:

- Ngồi đi.

Hắn đối với Lưu Văn Thải này, từ vừa mới bắt đầu đã không ghét. Giờ phút này nghe hắn nói, lại nhìn kỹ, đích xác là một gia hỏa thật tình.

Giang Trần đối với người như vậy, trời sinh cũng có cảm giác thân cận.

Giang Trần cầm lấy một nhánh cây, ở trên mặt đất vẽ lên mấy cái vòng, lại ở ngoài mấy cái vòng này, vẽ một cái vòng lớn.

- Bốn cái vòng nhỏ này, giống như bốn đại tông môn, cái vòng lớn này, tỷ như liên minh 16 nước. Mặc kệ chúng ta ở trong vòng lớn, hay trong vòng nhỏ, có thể chứng kiến, cuối cùng là vòng tròn có hạn. Nếu như chúng ta nhảy ra vòng nhỏ, lại nhảy ra vòng lớn, ngươi sẽ phát hiện, thế giới ngoài vòng tròn, càng lớn càng rộng, lớn đến khôn cùng. Đời Võ Giả chúng ta, nói cho cùng tông môn chỉ là một chỗ đứng khi truy cầu Vô Thượng Đại Đạo, không nên để cho những vật này làm phức tạp đạo tâm của mình.

Trong mắt Lưu Văn Thải toát ra vẻ suy nghĩ, nhìn qua mấy cái vòng, kinh ngạc ngẩn người, như lĩnh ngộ lời nói của Giang Trần.

Giang Trần vẽ một cái, trực tiếp kéo lê vòng tròn.

- Đời Võ Giả ta, phải luôn dũng cảm tiến lên. Xông phá muôn vàn chướng ngại, tất thành Đại Đạo; xông không phá khuôn sáo này, cuối cùng thành phù vân, đảo mắt liền vô tung.

Giang Trần cười cười, cầm nhánh cây quét qua mặt đất, tất cả hình ảnh biến mất toàn bộ.

Liên minh 16 nước cũng tốt, bốn đại tông môn cũng tốt, cuối cùng chỉ là nơi chật hẹp. Nếu thật có đại biến động gì, sẽ như vòng tròn trên mặt đất kia, thoáng cái biến mất.

Đây cũng không phải Giang Trần ăn nói lung tung, lần trước nói chuyện với Diệp lão gia tử, Giang Trần cũng nhận thức đến liên minh 16 nước yếu đến cỡ nào.

Ở trong Vạn Tượng Cương Vực, liên minh 16 nước cũng ở biên giới bị loại bỏ, có nhiều khả năng bị lưu đày thành hoang man chi địa. Cái này chứng minh liên minh 16 nước, đích thật là tràn đầy nguy cơ.

Lưu Văn Thải như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên như đã minh bạch cái gì, cảm kích nhìn Giang Trần nói:

- Đa tạ lời vàng ngọc của Bàn Thạch huynh. Vừa rồi một phen chỉ điểm, như tiếng chuông cảnh tỉnh. Đúng vậy a, đời Võ Giả ta, nói gì chuyện xuất thân, luận gì bối cảnh? Chỉ cần là thiên tài chính thức, thì dùng thiên hạ chi lực, cũng ngăn không được hắn quật khởi; nếu là tài trí bình thường, dùng thiên hạ chi lực, cũng không dìu hắn nổi.

Giang Trần cười ha ha, khẽ gật đầu, lại không nói gì.

Lưu Văn Thải thấy Giang Trần tán thành hắn, trong lòng cũng cao hứng. Ngồi ở bên người Giang Trần, cũng không cảm thấy có cái gì không được tự nhiên.

Hắn hoảng hốt cảm thấy, thiên tài thế tục này, tựa như một chiếc đèn sáng, chiếu sáng đại đạo của hắn, để cho hắn thoáng cái minh bạch nên làm cái gì.

- Bàn Thạch huynh này, đích thị là đại tài. Dùng xuất thân thế tục, lại lực áp rất nhiều thiên tài tông môn, ngày khác nếu như ngộ phong vân, nhất định sẽ hóa rồng. Lưu Văn Thải ta có thể cùng nhân vật như vậy nói mấy câu, đó là Thượng Thiên ban ân, mượn Bàn Thạch huynh, điểm tỉnh khi ta lạc lối. Sau này ta nên kết giao Bàn Thạch huynh nhiều hơn, cùng hắn là bằng hữu, tôn hắn là huynh, không ngừng tăng tiến chính mình.

Trong nội tâm Lưu Văn Thải kích động, hắn cảm thấy, cùng Giang Trần sống chung một chỗ, tâm sự với nhau vài câu, thu hoạch lại lớn kinh người.

Cảnh giới, độ cao của Bàn Thạch huynh này, quả thực vượt xa phạm trù thế tục, thậm chí vượt xa đệ tử tông môn.

Lưu Văn Thải tư duy nhanh nhẹn, đầu dùng phi thường tốt, nếu không cũng không thể dùng thân phận con nhà thợ săn, dừng chân ở trong tông môn.

Giờ phút này, hắn kiên định phán đoán của mình. Cảm thấy Bàn Thạch huynh này tuyệt đối là thiên tài tuyệt thế, thiên phú tài tình, độ cao, cảnh giới, thậm chí vượt qua những đệ tử nhất lưu kia.

Người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nhất phi trùng thiên!

- Số 498, Vạn Linh Tông Lưu Văn Thải, lên đài khiêu chiến!

Ngay lúc này, danh tự của Lưu Văn Thải cũng bị rút ra.

Giờ phút này trên mặt Lưu Văn Thải, lại khôi phục thong dong cùng bình tĩnh trước kia, hướng Giang Trần khẽ khom người:

- Đa tạ Bàn Thạch huynh chỉ điểm, phá tan sai lầm trong nội tâm của ta. Địa Linh khu bách chiến khảo hạch này, mặc kệ thành bại, ta cũng toàn lực ứng phó.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 573: C573: Đạt được giang trần chỉ điểm 2



Nói xong liền sải bước, chạy tới phương hướng lôi đài.

Một Võ Giả cởi bỏ khúc mắc, phóng ra năng lượng cũng là kinh người.

Lưu Văn Thải này vừa đi lên, liền rút thăm trúng một đệ tử Bính đẳng của Lưu Vân Tông, vậy mà ở trong 30 chiêu đánh bại đối thủ.

Một màn này, đừng nói nhóm giám khảo trợn mắt há hốc mồm, những đồng môn Vạn Linh Tông kia, cũng xem có chút giật mình.

Bọn hắn bài xích Lưu Văn Thải, là vì Lưu Văn Thải không phải dòng chính tông môn, cấp độ cũng không đủ vào vòng tròn của bọn hắn. Nhưng mà bây giờ nhìn xem, nhân vật ở tông môn vẫn là mẹ không thương, cậu không yêu kia, vậy mà ẩn chứa năng lượng cường đại như thế.

Đừng nói ngoại nhân, ngay cả Lưu Văn Thải cũng không nghĩ tới mình sẽ thắng, hơn nữa thắng điên cuồng như thế.

Hắn dùng thân phận thứ tám Huyền Linh khu sát nhập Địa Linh khu, ở bên ngoài xem ra, đó đã là thành tích cực hạn. Ở Địa Linh khu, nhất định là tồn tại đếm ngược, nhất định sẽ giáng cấp.

Trên thực tế, hai ngày nay Lưu Văn Thải tao ngộ châm chọc khiêu khích, khắp nơi không bị người tiếp nhận, cũng chính bởi vì mọi người cảm thấy loại nhân vật nhất định bị đào thải này, không cần phải dẫn vào trong vòng của mình.

Bởi vậy, tin tưởng của Lưu Văn Thải, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng nhất định.

Mà vừa rồi trước khi chiến đấu, Giang Trần nói chuyện, như trống chuông chiều gõ vang trong lòng hắn, để cho hắn hiểu ra, tất cả khúc mắc trong nội tâm đều tiêu tán.

Đi vào Địa Linh khu, trận đầu thủ thắng, lại không để cho đầu óc của Lưu Văn Thải choáng váng, hắn tỉnh táo lựa chọn buông tha cho tiếp tục khiêu chiến, mang theo trận đầu thắng lợi, đi ra Khiêu Chiến đài.

Hắn biết rõ, mình không phải loại thiên tài có thể liên tục tác chiến, tạm thời cũng không có thực lực liền khắc cường địch kia.

Trở lại bên người Giang Trần, Lưu Văn Thải vui vô cùng.

- Chúc mừng.

Giang Trần cười nói.

- Nguyên lai, trong lòng bỗng nhiên thông suốt, sức chiến đấu lại có thể tăng cao a. Xem ra, đối thủ của Võ Giả không đơn thuần là những võ giả khác, đồng thời cũng đấu với mình.

Lưu Văn Thải thở dài.

Đối với Lưu Văn Thải đốn ngộ, Giang Trần cũng tự đáy lòng vì hắn cao hứng.

Đệ tử tông môn, người thật tình như vậy, hoàn toàn chính xác không thấy nhiều.

Ngày đầu tiên, tựa hồ tất cả mọi người đều kiềm chế, không dùng hết toàn lực, phảng phất không muốn đem trạng thái mạnh nhất của mình bạo phát ra.

Cho nên, hết một ngày, tối đa là lấy được ba trận thắng.

Như Huyền Linh khu, loại động một cái là năm sáu thắng liên tiếp, thậm chí như Giang Trần hai mươi lăm trận thắng liên tiếp, là không thể xuất hiện qua.

Sau khi Giang Trần khiêu chiến xong, cũng bị người rút trúng một lần, là một đệ tử Lưu Vân Tông, ở trên Trọng Lực Lôi Đài, Giang Trần thay đổi phong cách trước kia, cố ý ẩn dấu thực lực, một mực áp đến thời gian sắp hết, lúc này mới dùng một loại tư thái miễn cưỡng thủ thắng, chiến thắng đối thủ.

Hắn làm hết thảy không chê vào đâu được, khiến ngoại giới xem ra, hắn ở Trọng Lực Lôi Đài, phát huy không nổi, Trọng Lực lĩnh vực đã hạn chế hắn phát huy.

Bởi như vậy, một ít Võ Giả Giáp đẳng ở Địa Linh khu, trong nội tâm cũng thoáng an ổn lại.

- Yêu nghiệt thế tục này, có lẽ cũng như Âu Dương Kiếm, là Hỏa Linh mạch. Cho nên, Âu Dương Kiếm mới có thể bại thảm như vậy.

- Vàng thật không sợ lửa, Võ Giả thế tục này cuối cùng chỉ là Võ Giả thế tục, một khi gặp được khảo nghiệm chính thức, cũng sẽ lộ ra nguyên hình. Xem ra, ở lĩnh vực Trọng Lực, trình độ của yêu nghiệt thế tục kia, tuyệt đối phát huy không ra một phần ba. Hắc hắc, sức chiến đấu như vậy, đã không đủ gây sợ rồi.

Trước kia, Giang Trần cường thế đánh bại Âu Dương Kiếm, tất cả hạt giống tuyển thủ của Địa Linh khu, đều coi Giang Trần là một kình địch.

Chứng kiến Giang Trần biểu hiện "chật vật" ở Trọng Lực Lôi Đài, những Võ Giả Giáp đẳng kia đều thở dài một hơi, nếu như chỉ lợi hại trên Liệt Hỏa Lôi Đài, vậy loại thiên tài này cũng không toàn diện.

Chỉ cần không phải ở Liệt Hỏa Lôi Đài, ai sẽ sợ hắn?

Ngày đầu tiên bách chiến khảo hạch chấm dứt, Địa Linh khu chí ít có mười người lấy được thắng liên tiếp, bất quá thành tích tốt nhất trước mắt, là ba thắng liên tiếp. Đại bộ phận đều như Giang Trần, hai thắng liên tiếp.

Giang Trần chủ động đình chỉ khiêu chiến, để cho thành tích của hắn tạm thời không có hiển hách như vậy, bất quá lại vững vàng xếp vào hàng ngũ Top 10.

Giang Trần chủ động điều chỉnh sách lược, thậm chí trong trận đấu buổi chiều kia, còn áp chế thực lực, ở trên Trọng Lực Lôi Đài biểu hiện giả dối.

Thế nhưng mà, mặc dù như vậy, hắn vẫn không thể thoát khỏi Thủy Nguyệt Đại Sư chú ý.

Thủy Nguyệt Đại Sư vốn không chào đón Võ Giả thế tục, từ khi biết được sự tình Quách Nhân, nàng đối với quán quân khảo hạch Huyền Linh khu kia, trong nội tâm càng có thành kiến.

Hôm nay ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài, địch ý của thằng này đối với Tử Dương Tông càng thêm rõ ràng. Tuy Âu Dương Kiếm không phải đệ tử của Thủy Nguyệt nhất mạch nàng, nhưng Thủy Nguyệt Đại Sư hiển nhiên không muốn chứng kiến đệ tử Tử Dương Tông, ở trên lôi đài bị người g**t ch*t, cho nên, vậy mà không tiếc dùng thân phận người phụ trách ra tay.

Tính cách của Thủy Nguyệt Đại Sư gần đây bá đạo, ở trong bốn đại tông môn là cọp cái nổi danh.

Nữ nhân này tên rất xuất trần, nhưng hỏa tính lại hơn xa người thường. Hôm nay thu một thiên tài Tiên Thiên thân thể làm đồ đệ, càng cổ vũ khí diễm kiêu ngạo kia của nàng.

Mà Giang Trần xuất thân thế tục, vậy mà ở trên lôi đài công nhiên nghi vấn quyền uy của nàng, tuy ngữ khí của Giang Trần không có triệt để vạch mặt, nhưng đối với Thủy Nguyệt Đại Sư mà nói, cái kia đã là rất mạo phạm.

Trở lại khu giám khảo, Thủy Nguyệt Đại Sư đem hình ảnh đối chiến hôm nay, điều tra nhìn kỹ mấy lần.

Nhất là trận chiến của Giang Trần cùng Âu Dương Kiếm, Thủy Nguyệt Đại Sư càng cảm thấy kỳ quặc. Nàng một mực ở bên cạnh lôi đài quan sát cuộc chiến, nhưng thân không ở trong đó, thủy chung không biết trên lôi đài xảy ra chuyện gì.

Bất quá, thông qua hình ảnh mà Lưu Niệm bảo thạch ghi lại, Thủy Nguyệt Đại Sư vẫn không thu hoạch được gì.

- Âu Dương Kiếm không phải người tầm thường, hắn có thể ở Địa Linh khu liệt vào Giáp đẳng, hơn nữa xếp hạng 23, phần thiên phú cùng tu vi này, cũng không phải hư danh nói chơi. Hắn dựa vào là cái gì? Dựa vào là thiên phú Hỏa Linh mạch, còn có Nộ Diễm Cuồng Triều cùng Nộ Diễm Cuồng Mãng 16 kích kia. Thế nhưng mà, trận chiến ấy, hai tuyệt chiêu ẩn giấu kia của hắn, lại phảng phất không dùng được?

Thủy Nguyệt Đại Sư nghiên cứu hình ảnh đối chiến, nàng muốn biết, ở trong đó đến cùng xảy ra chuyện gì?

Vì cái gì Nộ Diễm Cuồng Triều kia, sau khi vây quanh đến khu vực một trượng xung quanh Võ Giả thế tục kia, liền không thể tiến lên? Hơn nữa, vì cái gì tay áo tên kia quét qua một cái, tất cả Nộ Diễm liền biến mất?. Truyện Hot

Chiêu thức ấy, cũng không phải Thủy Nguyệt Đại Sư làm không được.

Nàng trời sinh Thủy Linh mạch, một chiêu Băng Phong Thiên Lý, có thể dễ dàng tiêu diệt Nộ Diễm Cuồng Triều của Âu Dương Kiếm.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 574: C574: Oán niệm của thủy nguyệt đại sư



Thế nhưng mà, Thủy Nguyệt Đại Sư nàng là cấp độ gì? Đây chính là Thiên Linh cảnh, chỉ thiếu chút nữa, liền đến Thiên Linh cảnh đỉnh phong.

Thực lực của nàng, muốn tiêu diệt Âu Dương Kiếm tự nhiên dễ dàng.

Thế nhưng mà, một Võ Giả thế tục, có thể đánh đồng với nàng sao?

Thủy Nguyệt Đại Sư lại nhìn hình ảnh đối chiến mấy lần, khuôn mặt vẫn còn thùy mị kia, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa:

- Súc sinh thế tục này, kiệt ngao bất tuân, lại cùng Tử Dương Tông ta có địch ý. Nếu không thể thu phục, tuyệt không thể để cho tông môn khác lấy được. Nếu không, ngày khác chưa hẳn sẽ không trở thành đại họa cho Tử Dương Tông ta.

Thủy Nguyệt Đại Sư là người sát phạt quyết đoán, khi nàng phát giác vấn đề, trong đầu, cũng đã xuất hiện rất nhiều phương án giải quyết.

Bất quá, nàng quyết định, vẫn là trước trưng cầu ý kiến của Truy Dương lão tổ thoáng một phát.

Theo như quy định, Tứ đại lão tổ đều không thể tiến vào khu khảo hạch, cho nên, Truy Dương lão tổ cùng Tam đại lão tổ khác, đều ở ngoài Bất Diệt Linh Sơn.

Bỗng nhiên, lòng bàn tay Truy Dương lão tổ trảo một cái, là một đạo Truyền Âm Phù.

Hào quang như đom đóm kia lóe lên, ở trong lòng bàn tay của hắn lộ ra khuôn mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư.

- Lão tổ, Địa Linh khu xuất hiện một yêu nghiệt thế tục, là quán quân năm cửa sơ thí lúc trước. Người này cùng Tử Dương Tông ta trở mặt, xin lão tổ định đoạt sách lược.

Truyền Âm Phù này phi thường thần kỳ, hắn lại trảo một cái, liền biến mất rồi.

- Lại là bàn thạch yêu nghiệt kia?

Truy Dương lão tổ thì thào nói.

- Tuy ba lão quái vật khác đều nói Nguyên Từ Kim Sơn mất tích, tuyệt đối không có khả năng quan hệ đến thiếu niên kia. Nhưng vì sao lão phu luôn có một loại trực giác, Nguyên Từ Kim Sơn kia mất tích, cùng hắn có quan hệ rất lớn?

- Ngày đó ta ngược lại quá nóng vội, ép hỏi hắn vài câu. Xem ra, hắn mặt ngoài phục tùng, nhưng trong nội tâm vẫn mang thù. Nếu không, vì sao hắn gây khó dễ với đệ tử Tử Dương Tông ta?

Nói thật, Truy Dương lão tổ đối với quán quân sơ thí này, vẫn còn có chút chờ mong.

Dù sao, thành tích sơ thí kia quá nghịch thiên, coi như là đệ tử nhất lưu của bốn đại tông môn tham gia, cũng chỉ là như vậy.

Bất quá, thưởng thức quy thưởng thức, không có nghĩa là Truy Dương lão tổ sẽ vô điều kiện nhân nhượng một Võ Giả thế tục.

- Đối nghịch Tử Dương Tông ta? Thú vị.

Trên mặt Truy Dương lão tổ hiện lên một vòng hung lệ.

- Võ Giả thế tục, rốt cuộc là lòng dạ không sâu, giấu không được tâm sự, muốn ở trong đại tuyển bạt trổ hết tài năng, nói dễ vậy sao? Đắc tội Tử Dương Tông ta, sẽ nửa bước khó đi. Ân, mà thôi, ma luyện hắn một chút nữa, nếu thật là nhân tài có thể đào tạo, lão phu sẽ có thủ đoạn dụ hắn gia nhập Tử Dương Tông ta. Nếu chỉ là thế hệ cuồng vọng, mặc dù có thể xông qua Địa Linh khu, đến Thiên Linh khu, sẽ có vô số thiên tài b*p ch*t hắn.

Truy Dương lão tổ nhất niệm đến đây, thủ quyết khẽ bấm, phát ra một đạo truyền âm, bồng bềnh thấm thoát phi độn tới Địa Linh khu, lóe lên liền biến mất.

Bên Thủy Nguyệt Đại Sư kia, trước mặt có một đạo ánh sáng rơi vào lòng bàn tay.

- Trước mặc hắn, không cần chèn ép. Nếu như có thể thuần phục, thu cho mình dùng thì tốt. Nếu không thể thuần phục, Thiên Linh khu thiên tài vô số, sẽ có người b*p ch*t hắn. Ngươi thân là giám khảo, không cần can thiệp quá nhiều.

Truy Dương lão tổ truyền âm, có chút ý khuyên bảo. Hiển nhiên cũng biết tính cách của Thủy Nguyệt Đại Sư, sợ nàng hành động theo cảm tình, dễ dàng gây ra chuyện xấu. Một khi gây công phẫn, lọt vào ba đại tông môn khác cùng một chỗ vạch tội, lâm trận đổi người phụ trách, vậy thì ném hết mặt mũi rồi.

Thủy Nguyệt Đại Sư thu được pháp chỉ của Truy Dương lão tổ, trong mắt sáng tắt lấy đạo đạo quang mang, cuối cùng thở ra một hơi.

- Pháp chỉ của Lão tổ, không thể không nghe. Chẳng lẽ, ba tháng này, bổn tọa phải trơ mắt nhìn tiểu tử kia ở trước mặt diễu võ dương oai sao?

Thủy Nguyệt Đại Sư không dám bất tuân ý chỉ của Truy Dương lão tổ, nhưng mà, ở sâu trong nội tâm nàng, vẫn không muốn tiếp nhận một Võ Giả thế tục hung hăng càn quấy ở trước mặt nàng.

Dù Giang Trần biểu hiện, xa xa chưa nói tới hung hăng càn quấy. Thế nhưng mà, Thủy Nguyệt Đại Sư mang theo thành kiến, chỉ cảm thấy hung hăng càn quấy, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

- Đệ tử thế tục trong Liên minh 16 nước, khi nào ra một dị số như vậy? Kẻ này, lại khiến bổn tọa có một loại kháng cự cùng chán ghét bản năng. Dùng tu vi của ta hôm nay, quả quyết sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra những ý niệm như vậy. Chẳng lẽ, thân phận kẻ này, thật sự như ta đoán?

Trong đầu Thủy Nguyệt Đại Sư, lại hiện lên ý niệm để cho nàng thỉnh thoảng cảm thấy bất an kia.

- Muốn nói trước đại tuyển bạt, Võ Giả thế tục tên tuổi lớn nhất của liên minh 16 nước, chính là Giang Trần. Chẳng lẽ kẻ này, thật là Giang Trần?

Thủy Nguyệt Đại Sư một mực có suy đoán như vậy.

- Nếu thật là Giang Trần, bổn tọa ngược lại có lòng tin, để cho lão tổ cải biến sách lược. Thế nhưng mà, cái chứng cớ này quá khó tìm. Hiện tại, Lão tổ đối với tiểu tử này còn có chờ mong, còn trông cậy vào thuần phục kẻ này. Nhưng nếu thật là Giang Trần, hắn nhất định bất cộng đái thiên với Tử Dương Tông ta. Ân, nếu bổn tọa tìm được chứng cứ hắn là Giang Trần, nhất định sẽ để cho lão tổ thu hồi niệm tưởng kia...

Thủy Nguyệt Đại Sư nghĩ vậy, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh:

- Giang Trần... Bàn thạch yêu nghiệt. Các ngươi tốt nhất không phải là một người. Nếu là một người, bốn khu tuyển bạt này, nhất định sẽ trở thành nơi táng thân của ngươi.

Thủy Nguyệt Đại Sư nhớ tới lúc trước Sở Tinh Hán mang tin tức về tông môn.

Lúc ấy nhị đệ tử Sở Tinh Hán của nàng, từ Đông Phương Vương Quốc Nhị Độ Quan, cứu được Long Cư Tuyết về tông môn, cũng mang về tin tức, nói là một người thần bí, ra tay cứu Giang Trần.

Hơn nữa, người thần bí kia còn nói rõ, nếu như Tử Dương Tông lại phái người đối phó Giang Trần, hắn sẽ đích thân đến Tử Dương Tông nói chuyện. Cũng nói, ân oán của Giang Trần và Long Cư Tuyết, để cho chính bọn hắn giải quyết.

Vấn đề này, một mực làm phức tạp lấy Thủy Nguyệt Đại Sư. Đây cũng là nguyên nhân nàng không có phái đệ tử đuổi giết Giang Trần.

Cũng không phải nàng hoàn toàn bị câu uy h**p kia hù ngã, mà là cảm thấy, dùng thiên phú của Long Cư Tuyết, chỉ cần lớn lên, giết Giang Trần như giết một con chó.

Cho nên, nàng cảm thấy để cho Long Cư Tuyết tự mình giải quyết, cũng không có gì không tốt.

- Thần bí nhân kia, ngay cả Sở Tinh Hán cũng cảm thấy thâm bất khả trắc. Tu vi người nọ, tất nhiên không dưới bổn tọa. Về sau Giang Trần kia đi Thiên Quế Vương Quốc, ở Thiên Quế Vương Quốc hô phong hoán vũ. Như thế xem ra, người uy h**p Sở Tinh Hán, có lẽ là Thiên Quế Vương Quốc Hộ Quốc Linh Vương Diệp Trọng Lâu!

Nghĩ đến Diệp Trọng Lâu, trên mặt Thủy Nguyệt Đại Sư lộ ra một ít kiêng kị.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back