Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sát Thần Chí Tôn

Sát Thần Chí Tôn
Chương 3342: C3342: Binh lâm dưới thành



Từng phi thuyền rơi ở ngoại vi, cũng không có quá tới gần. Hiển nhiên, đến một bước này, Quang Độ lão nhân cũng rất cẩn thận.

Hắn biết rõ, thế cục bây giờ đối với bọn họ mà nói, đã hơi có vẻ bị động rồi. Nếu như còn không cẩn thận mà nói, nói không chừng cục diện tốt như vậy, sẽ chôn vùi cũng nói không chừng.

Ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng.

- Đại nhân, nhìn bề ngoài, nơi này không giống đã phát sinh qua chiến đấu kịch liệt a.

Một tu sĩ Thần đạo xa xa trông xem thế nào, như có điều suy nghĩ nói với Quang Độ lão nhân.

Ánh mắt của Quang Độ lão nhân cũng như chim ưng, bốn phía tới lui tuần tra, ý đồ phát hiện bất luận dấu vết gì để lại, bất quá chung quanh Tịch Diệt Thánh Địa, nhìn bề ngoài vô cùng bình tĩnh. Cũng không có bất kỳ địa phương khả nghi.

- Không phải nói nhị vị tu sĩ Đằng Hoàng ở chỗ này sao? Như thế nào không thấy bọn hắn? Đại nhân, muốn thủ hạ đi truyền một câu hay không? Để cho Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố đi ra nghênh đón?

Quang Độ lão nhân trầm tư một lát, gật đầu nói:

- Cũng tốt, các ngươi đi trước hai người, tìm hiểu hư thật một chút.

Đạt được Quang Độ lão nhân cho phép, hai tu sĩ Thần đạo hóa thành hai đạo bạch quang, lướt về phía Tịch Diệt Thánh Địa, đứng lại ở bên ngoài trận pháp phòng ngự.

Một tu sĩ cao giọng nói:

- Lam Thiên Hạo đạo hữu, tại hạ Đỗ Trinh, phụng lệnh Quang Độ đại nhân, đến đây điều tra, bọn ngươi còn không mau hiện thân?

Trong trận pháp, cũng không lâu lắm, liền truyền đến đáp lại.

Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố đi tới biên giới trận pháp, xa xa nhìn qua hai tu sĩ kia, ôm quyền nói:

- Đỗ đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Ánh mắt của Đỗ Trinh thâm thúy, phảng phất đang đánh giá lấy cái gì, nhìn chằm chằm vào hai người này, mang theo vài phần thẩm tra:

- Nhị vị đạo hữu, không phải các ngươi nói nhị vị đạo hữu Đằng Hoàng ở đây sao? Vì sao không thấy tung ảnh của bọn hắn?

Ngữ khí của Lam Thiên Hạo lạnh nhạt:

- Hai người bọn họ tự xưng là nhị vị đạo hữu Đằng Hoàng, nhưng Lam mỗ không tin, bọn hắn cũng cho không ra chứng cứ để Lam mỗ tin phục, cho nên, Lam mỗ ghi nhớ Quang Độ lão nhân dặn dò, thủ vững Tịch Diệt Thánh Địa, không dám thả bọn họ vào. Trước đó, bọn hắn đã nén giận đi ra.

- Đã đi ra?

Ánh mắt của Đỗ Trinh khẽ động, truy vấn.

- Ly khai đã bao lâu?

- Trước sau không đến hai canh giờ.

Lam Thiên Hạo nói.

- Hừ! Các ngươi cũng không biết kéo bọn hắn, để cho bọn hắn ở chỗ này chờ một lát sao?

Ngữ khí của Đỗ Trinh lộ ra có chút không vui.

Hứa Nhất Cố ở một bên lại khó chịu, bạch mục khẽ đảo:

- Đỗ đạo hữu, chúng ta làm như thế nào, tựa hồ không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân a? Nhớ rõ Quang Độ đại nhân cũng phân phối nhiệm vụ cho các ngươi, sao các ngươi xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ các ngươi cũng bỏ rơi nhiệm vụ?

Đỗ Trinh tức giận:

- Đỗ mỗ là phụng lệnh của Quang Độ đại nhân đến đây, các ngươi còn không mau đi ra nghênh đón Quang Độ đại nhân? Vậy mà nghi vấn Đỗ mỗ?

- Ha ha, không cần lấy lông gà làm lệnh tiễn dọa chúng ta. Trước kia hai người Đằng Hoàng, lúc đó chẳng phải mở miệng đe dọa, nói chúng ta không cho bọn họ vào, bọn hắn sẽ đi tới trước mặt Quang Độ đại nhân cáo trạng chúng ta sao. Bất quá huynh đệ chúng ta chỉ nghe lệnh Quang Độ đại nhân, thủ vững nơi đây. Trừ khi Quang Độ đại nhân tự mình giá lâm, nếu không, bất luận kẻ nào cũng mơ tưởng để cho chúng ta ly khai, hoặc là dẫn dụ khỏi nơi đây.

Ngữ khí của Lam Thiên Hạo chém đinh chặt sắt.

Đỗ Trinh quả thực sững sờ, lập tức nhịn không được cười lên:

- Lam đạo hữu, nói như vậy, ngươi là ngay cả ta cũng tin không?

- Không phải không tin, huynh đệ ta nghe nói chủ lực của mười Đại Thánh Địa, bước tiếp theo sẽ đến Tịch Diệt Thánh Địa, cảm giác áp lực trọng đại, lại vô lực phân biệt các hạ đến cùng là thật hay giả. Vạn nhất là chủ lực của mười Đại Thánh Địa đến lừa huynh đệ chúng ta, tùy tiện cho các ngươi tiến vào, chẳng phải là vừa vặn làm ác nhân sao?

Đỗ Trinh giận quá mà cười, bất quá cẩn thận tưởng tượng, người ta tận trung cương vị như vậy, cũng là bởi vì Quang Độ đại nhân hạ lệnh, tựa hồ còn chưa tới phiên hắn đến khiển trách.

Lập tức nhẹ gật đầu:

- Các ngươi chuẩn bị một chút, Quang Độ đại nhân ở cách đây không xa, rất nhanh sẽ giá lâm.

Đỗ Trinh không nghi ngờ gì, lập tức nói với đồng bạn một tiếng, hai người song song phản hồi tới trước mặt Quang Độ lão nhân, đem sự tình tao ngộ nói một lần.

Sau khi Quang Độ lão nhân nghe xong, có chút bán tín bán nghi, nhiều lần cân nhắc, lại cân nhắc không ra sơ hở gì. Lập tức trầm ngâm tự nói:

- Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố này, thời điểm ở Vô Tận Lao Ngục, cũng không phải là tâm phúc của lão phu, lại không thể tưởng được tận trung cương vị như thế. Trong đó, phải chăng có lừa dối?

Đỗ Trinh lại không mở miệng, chức trách của hắn đã hoàn thành. Loại sự tình phán đoán này, không tới phiên hắn lắm mồm, để Quang Độ lão nhân tự mình phán đoán.

- Các ngươi nói xem, các ngươi có cái nhìn gì?

Quang Độ lão nhân rộng đường ngôn luận.

- Đại nhân, ta cảm thấy, chắc có lẽ hai người kia không có dị tâm gì. Bọn hắn từ Vô Tận Lao Ngục đi ra, tìm đại nhân nương tựa, so với tìm mười Đại Thánh Địa nương tựa thì tốt hơn a?

- Đúng vậy, nếu như bọn hắn dễ dàng mời Đỗ đạo hữu vào, cái này ngược lại có thể là lừa dối. Ngay cả Đỗ đạo hữu cũng không cho vào, không thấy Quang Độ đại nhân ngài, người ta ngay cả trận pháp cũng không đi ra, có thể thấy được đích thật là trung thành với đại nhân.

Quang Độ lão nhân nghe vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên cảm thấy có vài phần đạo lý.

- Tốt, chúng ta đi qua nhìn một chút. Mọi người không nên phớt lờ, đều lên tinh thần, cảnh giác.

Quang Độ lão nhân vẫn quyết định, tự mình đi xem đến tột cùng.

Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố kia, muốn ở trước mặt hắn ra vẻ là tuyệt đối không được.

Lập tức, Quang Độ lão nhân mang theo tám tu sĩ Thần đạo, đi đến biên giới trận pháp.

- Lam Thiên Hạo, Hứa Nhất Cố, Quang Độ đại nhân đích thân tới, các ngươi còn không mở trận pháp, đi ra nghênh đón, còn đợi tới khi nào?

Thanh âm của Đỗ Trinh, lại lần nữa truyền vào.

Biên giới trận pháp, xuất hiện một đạo quang mang, giống như một đạo hư không chi môn mở ra.

Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố song song đi ra.

- Thuộc hạ Lam Thiên Hạo, Hứa Nhất Cố, bái kiến Quang Độ đại nhân.

Hai người này vừa đi ra trận pháp, liền ôm quyền thi lễ với Quang Độ.

Ở phía sau hắn, thì mang theo vài tên thủ hạ.

Bên Quang Độ lão nhân lại tràn ngập cảnh giác, đã sớm ngắm tới ngắm lui trên người nhóm Lam Thiên Hạo, tìm hiểu đến tột cùng.

Thấy phía sau bọn họ chỉ là một ít Bán Thần cùng Thiên Vị, lúc này mới buông lỏng một hơi.

Bên người mang chỉ là tu sĩ Bán Thần cùng Thiên Vị, vậy thì khẳng định không có trò quỷ gì rồi. Dù sao, bọn hắn đều là tu sĩ Thần đạo, thật muốn làm mánh khóe, tu sĩ Bán Thần cùng Thiên Vị căn bản không đủ xem. Hơn nữa nhìn số lượng kia, cũng chẳng qua là mấy người mà thôi.

Ánh mắt của Quang Độ lão nhân thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố, tựu như một thanh đao sáng loáng, muốn đâm vào thân thể cùng linh hồn người, đâm thấu nhân tâm.

- Hai người các ngươi, ngược lại là trung tâm. Không thể tưởng được, Quang Minh Thánh Địa cùng Húc Nhật Thánh Địa đều rơi vào tay giặc, các ngươi ngược lại phòng thủ kiên cố. Không tệ, không tệ.

Ngữ khí của Quang Độ lão nhân, như có thâm ý.

Hai người kia khúm núm, vội nói không dám.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3343: C3343: Vạch mặt



Bất quá, tuy Quang Độ lão nhân khoa trương, nhưng mà cảnh giác trong đầu, lại không có vì vậy mà buông lỏng. Từ lời nói và việc làm, nhất cử nhất động của hai người này, Quang Độ lão nhân đích thật là nhìn không ra sơ hở gì. Thế nhưng mà trong lòng của hắn, lại quanh quẩn lấy một chút không được tự nhiên, một chút hoài nghi.

Hắn cũng không cách nào xác định, loại nghi kị này, rốt cuộc là hắn quá lo lắng, hay là trực giác tràn lan.

- Quang Độ đại nhân, còn có mấy vị đồng đạo. Lần này các ngươi đến, hẳn là từ Quang Minh Thánh Địa cùng Húc Nhật Thánh Địa tới a? Nhìn bộ dạng như vậy, đạo hữu đóng ở hai Đại Thánh Địa kia, có lẽ đã không thoát khỏi?

Ngữ khí của Lam Thiên Hạo có chút trầm thấp.

Quang Độ lão nhân đột nhiên hỏi:

- Ngươi nói hai người Đằng Hoàng kia tới chỗ ngươi, đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi có thể tinh tế nói, không cần có chỗ giấu diếm.

Lam Thiên Hạo không nhanh không chậm, đem sự tình trước kia nói một lần.

Lập tức, hắn lại nói:

- Trước khi Đằng đạo hữu đi, lại đưa một phần gọi là lễ vật, yêu cầu chúng ta chuyển giao cho Quang Độ đại nhân ngài.

- Vì sao? Chẳng lẽ bọn hắn không thể đợi lão phu đến, lại lựa chọn cách không ly khai sao?

- Bọn hắn đối với Bình Sa Đảo thất bại rất tự trách. Chính là vì bọn hắn tự trách rất chân thật, nên để cho thuộc hạ mâu thuẫn. Theo lý thuyết nên tiếp bọn hắn vào, thế nhưng vừa nghĩ tới đại nhân ngài dặn dò, chúng ta lại không dám tùy tiện mạo hiểm để cho bọn hắn vào.

- Hừ, bọn hắn còn biết tự trách sao? Đã tự trách, vì sao sớm không tuyển chọn hội hợp với lão phu? Đúng rồi, bọn hắn lưu lại lễ vật gì cho lão phu?

Quang Độ lão nhân hỏi.

- Đưa lên đi.

Lam Thiên Hạo vung tay lên, ở phía sau hắn, một tu sĩ đi ra. Trong tay nâng một vật, chạy tới khu vực phụ cận Quang Độ lão nhân.

Sắc mặt Quang Độ lão nhân trầm xuống, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào người tới, phảng phất muốn xem thấu người này.

- Ngẩng đầu lên, nhìn lão phu.

Quang Độ lão nhân quát.

Tên tu sĩ kia nâng bảo vật, ánh mắt lại có chút ngượng ngùng, có chút co quắp, liếc nhìn Quang Độ lão nhân, lại không dám cùng hắn đối mặt.

- Lão phu lệnh ngươi, mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào lão phu, không nên trốn tránh ánh mắt của ta!

Ngữ khí của Quang Độ lão nhân đạm mạc, lộ ra rất có lực áp bách.

Người tu sĩ kia nơm nớp lo sợ, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, nhưng lại kiên trì nhìn Quang Độ lão nhân.

Quang Độ lão nhân híp mắt, trong nội tâm cảm thấy dị thường không thoải mái. Tu vi của tu sĩ này, nhìn về phía trên chỉ là Thiên Vị mà thôi. Mà ánh mắt của hắn cũng lộ ra rất vô tội.

Nhưng mà một người như vậy, lại để cho Quang Độ lão nhân sinh ra một ít bóng mờ cùng khó chịu.

- Dừng lại, đứng ở nơi đó.

Đỗ Trinh nhàn nhạt quát.

- Đợi Đỗ mỗ kiểm tra một cái, nếu có thể nhập pháp nhãn của Quang Độ đại nhân, lại nhận cũng không muộn.

Binh bất yếm trá, dù ai cũng không cách nào cam đoan đối phương không lừa mình.

Nhưng Hứa Nhất Cố lại khó chịu:

- Đỗ đạo hữu, ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ nói, chúng ta còn có thể lừa gạt Quang Độ đại nhân sao?

- Hắc hắc, cẩn thận chạy được vạn năm thuyền.

Dáng tươi cười của Đỗ Trinh rất ti tiện, hiển nhiên, có Quang Độ lão nhân cho chỗ dựa, hắn là không kiêng nể gì cả.

Tên tu sĩ nâng bảo vật kia, ánh mắt lại bình tĩnh trở lại, nhìn Đỗ Trinh đi tới. Bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, tay nâng bảo vật đột nhiên ném ra, hóa thành đạo đạo kim quang, thoáng cái khóa chết hư không bốn phía, kim quang tràn ngập.

Không tốt!

Cơ hồ tất cả mọi người, trong đầu đều hiện lên một tia bất an. Nhất là Đỗ Trinh, hắn cách gần nhất, nên loại cảm giác bất an kia, là cường liệt nhất.

Kim quang mãnh liệt, cướp đoạt tất cả ngũ giác của mọi người. Con mắt hoàn toàn bị cường quang bắn phá, không cách nào mở ra.

Quang Độ lão nhân quát:

- Mọi người coi chừng, tập kết trận thế, không nên bối rối!

Quang Độ lão nhân dù sao cũng là thủ lĩnh, kiến thức rộng rãi, biết rõ tình hình này, tuyệt đối không nên chạy trốn lung tung, một khi chạy tứ tán, ngược lại nguy hiểm càng lớn.

Chỉ là, hắn vừa mới dứt lời, giữa kim quang, liền nghe được tiếng hét thảm của Đỗ Trinh. Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Trinh như là giết heo, không ngừng truyền đến.

Chỉ mấy hơi thở, tiếng kêu thảm kia liền dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

- Đỗ Trinh?

Quang Độ lão nhân quát.

Không có bất kỳ thanh âm đáp lại.

- Những người còn lại không nên kinh hoảng, bám vào bên người lão phu, không nên tản ra, không cần sợ hãi. Lão phu ở đây, nhất định có thể bảo vệ các ngươi bình an!

Quang Độ lão nhân rất rõ ràng, nếu như đội ngũ bị đánh tan, đối phương rất có thể áp dụng tiêu diệt từng bộ phận, làm sạch bọn chúng.

Tụ tập cùng một chỗ, bọn hắn mới có thể tới lui tự nhiên, trận thế mới không bị xông loạn.

Bảy tu sĩ Thần đạo khác, cũng không dám lãnh đạm, nhao nhao dựa sát vào Quang Độ lão nhân. Trong đó một tu sĩ Thần đạo không ngừng mắng:

- Lam Thiên Hạo, Hứa Nhất Cố, hai hỗn đản các ngươi, quả nhiên phản bội Quang Độ đại nhân. Đáng chết!

Trong hư không, thanh âm của Lam Thiên Hạo bồng bềnh mịt mù truyền tới.

- Quang Độ lão nhân, xin thứ cho chúng ta vô lễ. Từ Vô Tận Lao Ngục đi ra, phương thức ngươi mời chúng ta nhập bọn đã không thể diện thế nào, hôm nay, chúng ta chẳng qua là thoát ly đoàn thể của ngươi, chưa nói tới phản bội hay không phản bội gì. Tối đa chỉ là đạo bất đồng, tương bất vi mưu mà thôi!

Nhìn ra được, Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố, đối với thanh danh của mình vẫn rất yêu quý, không muốn bị người ta đội một cái mũ phản đồ.

Quang Độ lão nhân oán hận nói:

- Chuyện cho tới bây giờ, các ngươi còn nói nhảm với lão phu sao? Lão phu chỉ hỏi các ngươi một câu, mười Đại Thánh Địa đến cùng tưới cho các ngươi thuốc mê gì? Bọn hắn có thể cho các ngươi cái gì? Lão phu chưởng quản Vạn Uyên đảo, có thể trực tiếp gẩy một tòa Thánh Địa cho các ngươi thống lĩnh. Mà bọn hắn, đừng nói mười Đại Thánh Địa, chỉ là một hòn đảo bình thường, cũng chưa chắc cam lòng cho các ngươi! Hai tên ngu xuẩn!

Lam Thiên Hạo cười ha ha:

- Quang Độ đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng, lúc trước, huynh đệ chúng ta không thấy được ngươi sẽ giao một Thánh Địa cho chúng ta quản lý a. Hiện tại nha, tâm phúc vây cánh của ngươi, tử thương quá nhiều, có lẽ vì để chúng ta bán mạng cho ngươi, mới sẽ ưng thuận như vậy a. Chỉ tiếc, những chuyện này đối với huynh đệ ta mà nói, đều không trọng yếu.

- Hừ, ngay cả quyền thế cùng tài phú cũng không trọng yếu, vậy các ngươi còn tu luyện võ đạo làm gì?

Bên Quang Độ lão nhân, có người lên tiếng giễu cợt.

- Các ngươi những người làm tay sai đã quen, há sẽ minh bạch huynh đệ chúng ta quan tâm là cái gì?

Hứa Nhất Cố trả lời lại một cách mỉa mai.

- Chúng ta muốn chính là tôn trọng, muốn chính là tự do. Quang Độ đại nhân, từ Vô Tận Lao Ngục đi ra ngày đầu tiên, ngươi đối với Thần đạo đạo hữu khác từng có tôn trọng sao? Ngươi chỉ như sai sử nô bộc sai sử chúng ta, ngươi chỉ muốn chúng ta như chó khúm núm với ngươi. Ở trong từ điển của ngươi, có chữ tôn trọng sao? Chớ nói chi là cho chúng ta tự do.

Cái này thật không có oan uổng Quang Độ lão nhân a.

Lửa giận trong lòng Quang Độ lão nhân không ngừng bùng lên. Hiển nhiên, Hứa Nhất Cố yêu ngôn hoặc chúng, đây không thể nghi ngờ là có ý châm ngòi.

Nếu như chỉ còn lại bảy tu sĩ Thần đạo, cũng vì vậy mà nội bộ lục đục, vậy Quang Độ lão nhân hắn, sẽ thật sự thành quang can tư lệnh rồi.

Lôi Đình Chi Nộ đại động, quát:

- Hai người các ngươi còn diễn kịch, phản bội thì phản bội, hết lần này tới lần khác muốn tìm nhiều lý do đường hoàng như vậy. Hôm nay, lão phu liền dùng thực lực đánh tỉnh các ngươi, cho các ngươi biết rõ, phản bội lão phu, là hành động ngu xuẩn bực nào!
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3344: C3344: Cá trong chậu



Thanh âm của Giang Trần, từ một nơi bí mật gần đó lạnh lùng truyền ra:

- Chư quân, tiền đồ cùng vận mệnh của Vạn Uyên đảo, bởi vì trận chiến này mà định ra. Mọi người còn do dự cái gì?

Đột nhiên nghe được thanh âm của Giang Trần, trái tim Quang Độ lão nhân trầm xuống, lập tức nhớ tới chủ nhân của thanh âm này, khàn giọng nói:

- Tiểu tử, là ngươi?

Bất quá, trả lời hắn, lại không phải thanh âm của Giang Trần, mà là công kích từ bốn phương tám hướng điên cuồng vọt tới.

- Mọi người coi chừng.

Quang Độ lão nhân khẽ quát một tiếng.

Ngay sau khi hắn hô lên, khí tức của hai đại Chân Linh mà trước kia ở Vĩnh Hằng Thánh Địa cảm thụ qua, lại lần nữa xuất hiện.

Chu Tước Thần Cầm cùng Huyền Vũ Thần Thú, cơ hồ là đồng thời giết đến.

Vòng xoáy Liệt Diễm điên cuồng cùng Huyền Vũ thi khí, như Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, lập tức ngăn cách Quang Độ lão nhân và những người khác ra.

Hết thảy, hoàn toàn là trình tự trước đó thiết lập tốt.

Dù thần thông của Quang Độ lão nhân cường thịnh trở lại, bị hai đại Chân Linh cuốn lấy, trong thời gian ngắn cũng rất khó chiếu ứng những người khác chu toàn.

Huống chi, còn có An Già Diệp ở một bên nhìn chằm chằm, chiếu ứng hai đại Chân Linh. Nếu như Quang Độ lão nhân muốn cứu viện những người khác, An Già Diệp tất sẽ lập tức gia nhập chiến đoàn.

Mà lúc này đây, Giang Trần bày mưu nghĩ kế, liền lộ ra phi thường trọng yếu rồi.

Bên kia, dưới sự dẫn dắt của Vĩnh Hằng Thánh Tổ, hơn mười tu sĩ Thần đạo, điên cuồng hướng bảy tên Thần đạo còn lại giết qua.

Lúc này, mọi người đều biết là cuộc chiến sinh tử, ai cũng không có khả năng lưu thủ. Cho nên một khi tiến công phát động, quả thực có thể so với mưa to gió lớn.

Bảy tên Thần đạo kia cũng không phải thế hệ hời hợt, thế nhưng mà sự phát đột nhiên, bọn hắn thậm chí ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, chờ bọn hắn phát hiện Quang Độ lão nhân đã không cách nào chiếu ứng bọn hắn, bọn hắn đã hãm sâu vũng bùn, không cách nào tự kềm chế rồi.

Sức chiến đấu gấp hai ba lần, dùng có tâm tính vô tâm, loại chiến đấu này, kết cục trên cơ bản là không có huyền niệm. Tại chỗ thì có ba bốn tu sĩ Thần đạo, bị oanh mất đi sức chiến đấu.

Còn lại mấy cái, thì dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ý đồ giãy dụa thoáng một phát. Thế nhưng mà luồng thứ nhất đã mất đi ba bốn đồng bọn, để cho tình cảnh của bọn hắn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. truyện teen hay

Mặc dù toàn lực giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì, cũng không lâu lắm, một tên tiếp một tên, cũng đã tràn đầy nguy cơ, tựa như ngọn nến trong gió, tùy thời có khả năng dập tắt.

- Ngoan cố chống lại, chết, đầu hàng, sống.

Giang Trần bỗng nhiên quát.

- Mấy người các ngươi, còn muốn vùng vẫy giãy chết sao?

Giang Trần quát lớn, đã phá hủy ý chí chiến đấu cuối cùng của bọn hắn.

- Nguyện hàng.

- Ta cũng hàng.

Cả đám lập tức bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay, không chút do dự đầu hàng. Hiển nhiên, bọn hắn cũng biết, loại tình hình chiến đấu này, tánh mạng của bọn hắn là hô hấp tầm đó có thể xong. Lại không đầu hàng, đây tuyệt đối chỉ còn đường chết, hoàn toàn không có lo lắng.

Bởi vì, bọn hắn thậm chí không có đường có thể chạy.

Đã đầu hàng, Giang Trần tự nhiên sẽ không khách khí, để cho người thu phục bọn chúng, loại ra khỏi vòng chiến. Kể cả mấy người trước kia mất đi sức chiến đấu, cũng bị đá ra khỏi vòng chiến.

Bởi như vậy, không khí hiện trường liền có ý tứ rồi. Quang Độ lão nhân thoáng cái liền biến thành quang can tư lệnh, một mình chiến đấu hăng hái.

Bên Quang Độ lão nhân, còn không tính là sinh tử nguy cấp, cho nên, hắn đối với tình hình chiến đấu bên kia, vẫn là rất chú ý. Nhìn thấy mấy tên thủ hạ của mình, thật không ngờ nhẹ nhõm đã bị người giải quyết. Lúc này mới ý thức tới, mình bị người tính kế, hơn nữa là triệt để trúng kế.

Trong lồng ngực Quang Độ lão nhân áp lực vô cùng, giống như có một ngụm lão huyết tùy thời muốn phun ra. Khuôn mặt đỏ bừng, quát:

- Các ngươi những phản đồ này, cỏ đầu tường! Đầu nhập vào mười Đại Thánh Địa, các ngươi cho rằng người ta sẽ bỏ qua các ngươi sao? Ngu xuẩn, ngu xuẩn!

Quang Độ lão nhân tức giận khó bình, hắn không cam lòng. Hắn cảm giác mình mới là chủ nhân của Vạn Uyên đảo, mới là tồn tại tung hoành vô địch Vạn Uyên đảo.

Loại cục diện trước mắt, tuyệt đối là trào phúng hắn.

Ánh mắt của Giang Trần lạnh nhạt, nhìn Quang Độ lão nhân ở trong vòng chiến, biết rõ đối phương đã là cá trong chậu. Đúng vậy, Quang Độ lão nhân là rất lợi hại, là Thần đạo Trung giai.

Thế nhưng mà, Thần đạo Trung giai thì tính sao? Hiện tại sức chiến đấu Thần đạo bên bọn hắn, tính toán đâu ra đấy, tuyệt đối vượt qua hai mươi.

Cho dù là chính diện so với sức chiến đấu thời kì toàn thịnh của Quang Độ lão nhân, cũng có thể chiến một trận. Huống chi hiện tại chỉ còn lại một quang can tư lệnh.

Ở trong vòng vây trùng trùng điệp điệp, cho dù là Quang Độ lão nhân, trên cơ bản cũng không có khả năng trốn đi.

- Quang Độ lão nhân, tu vi võ đạo của ngươi, có thể tới Thần đạo Trung giai, là thành công lớn nhất đời này của ngươi. Nhưng thất bại lớn nhất đời này của ngươi, cũng chính là ngươi làm việc, chỉ cậy vào thần thông, lại quá coi thường người trong thiên hạ. Ta sớm biết ngươi ở Vạn Uyên đảo sẽ thất bại, hiện tại, ngươi sẽ vì mình ngu xuẩn trả giá thật nhiều!

An Già Diệp bắt đầu bổ đao.

Sự tình bỏ đá xuống giếng, đối với An Già Diệp mà nói, tự nhiên là quen việc dễ làm. Quan hệ giữa hắn và Quang Độ lão nhân, một mực đều rất vi diệu.

Cho nên, có cơ hội bỏ đá xuống giếng, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Quang Độ lão nhân chửi ầm lên:

- An Già Diệp, ngươi có tư cách gì ở trước mặt lão phu hung hăng càn quấy? Ngươi đầu nhập vào mười Đại Thánh Địa, làm cẩu cho mười Đại Thánh Địa, uổng phí một thân bổn sự của mình. Ngươi đừng nói cho ta, sự tình ngươi bị nhốt vào Vô Tận Lao Ngục, cùng mười Đại Thánh Địa không có quan hệ nha?

An Già Diệp cười nhạt một tiếng:

- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cảm thấy nói những cái này hữu dụng sao? Ta bị nhốt vào Vô Tận Lao Ngục, cũng có một bộ phận trách nhiệm của ta. Huống hồ, nếu như ta không vào Vô Tận Lao Ngục, chưa hẳn có thể có tạo hóa hôm nay. An mỗ chỉ coi Vô Tận Lao Ngục là nơi lịch lãm rèn luyện, chỉ là một giai đoạn tu luyện võ đạo của ta mà thôi. Nhưng mà, ở trên đại nghĩa, An mỗ là người xuất thân từ Vạn Uyên đảo, tự nhiên không cho phép ngươi làm loạn Vạn Uyên đảo. Mặc dù An mỗ không coi là người tốt lành gì, nhưng mà chuyện thiên thương hại lý, An mỗ lại khinh thường làm.

- Nói láo, nói láo! An Già Diệp, đừng đem mình rùm beng thành một tên quân tử. Ngươi là mặt hàng gì, lão phu rất rõ ràng! Ngươi chỉ là một người nhu nhược không có cốt khí, ha ha ha. Lão phu cả đời khoái ý ân cừu, hôm nay cho dù bại, cũng có ngày ngóc đầu trở lại. Sự tình hôm nay, các ngươi có một cái, tính toán một cái, lão phu đều nhớ kỹ. Một ngày nào đó, nhất định khiến các ngươi trả giá gấp mười lần!

Giang Trần lạnh lùng cười cười:

- Ngươi quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng, hôm nay ngươi còn có khả năng chạy đi sao?

Mục tiêu của Giang Trần rất rõ ràng, chính là muốn triệt để tiêu diệt Quang Độ lão nhân, trảm thảo trừ căn, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy đi.

- Chư vị, diệt cỏ tận gốc, đạo lý tất cả mọi người đều hiểu. Xin bày trận thế, riêng phần mình giữ vững vị trí, hôm nay, chúng ta sẽ đưa lão ma này lên đường.

Vĩnh Hằng Thánh Tổ cũng hạ lệnh.

- Giết!

An Già Diệp lạnh lùng cười cười, cũng gia nhập chiến đoàn.

Trước kia, An Già Diệp và hai đại Chân Linh giao thủ qua với Quang Độ lão nhân, cho nên, hắn không chút do dự gia nhập chiến đoàn.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3345: C3345: Cởi bỏ nỗi băn khoăn



Càng ngày càng nhiều tu sĩ Thần đạo, không ngừng gia nhập chiến đoàn công kích. Trong lúc nhất thời, cơ hồ có một nửa Thần đạo, đều vùi vào trong vây công.

Mà một nửa khác thì dưới sự chỉ huy của Giang Trần, phong tỏa không gian bên ngoài, đề phòng Quang Độ lão nhân chạy trốn.

Không thể không nói, lần này binh lực vây quét, có thể nói là sức chiến đấu chưa từng có.

Quang Độ lão nhân không hổ là lão ma, sức chiến đấu đích thật là kinh người. Trong vòng vây, lại còn rất nhẹ nhõm.

Giang Trần xa xa nhìn chiến đấu, lông mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại.

Hắn phát hiện, sức chiến đấu của Quang Độ lão nhân, thậm chí có một loại tiết tấu gặp mạnh thì mạnh. Rõ ràng bị nhiều Thần đạo vây công như thế, lại không có lâm vào trạng thái liên tiếp bại lui, tuy chưa nói tới tiến công gì, nhưng mà hệ thống phòng ngự, lại phi thường ổn.

Trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là phá không được phòng ngự của hắn.

Chứng kiến tầng ngoài pháp thân của Quang Độ lão nhân, ẩn ẩn có một loại sương mù Tử sắc, lộ ra cực kỳ thần bí, để cho người cảm thấy rất quỷ dị.

Mà tầng sương mù này, phảng phất có thể gia trì cho Quang Độ lão nhân, để cho lực phòng ngự của hắn ẩn ẩn còn tăng lên.

- Việc lạ, sức chiến đấu của Quang Độ lão nhân này, vậy mà đang tăng lên?

Giang Trần là đại hành gia, như thế nào nhìn không ra loại biến hóa này?

Trong lòng cũng cực kỳ rung động, ánh mắt nhìn Quang Độ lão nhân, cũng trở nên phức tạp.

Tại Vĩnh Hằng Thánh Địa giao chiến, Giang Trần bái kiến thực lực của Quang Độ lão nhân, đối với thực lực của hắn cũng có một ước định đại khái.

Nhưng mà không hề nghi ngờ, Quang Độ lão nhân hiện tại, sức chiến đấu cùng trước đó so sánh, ít nhất tăng lên năm thành.

Một cường giả Thần đạo Trung giai, lực chiến đấu của hắn nhất định là có hạn mức cao nhất. Nếu như nói trước đó trong lúc giao thủ, hắn ẩn tàng thực lực, cái này tựa hồ không quá sự thật.

Dù sao, trận chiến ấy thành bại, đối với Quang Độ lão nhân là phi thường trọng yếu. Tựa hồ Quang Độ lão nhân không có lý do gì ẩn dấu thực lực, lựa chọn rút đi.

Thế nhưng mà giờ phút này, Quang Độ lão nhân thể hiện ra sức chiến đấu, để Giang Trần phi thường xác định, tuyệt đối là có tăng lên rất lớn.

Chuyện này khiến Giang Trần khó hiểu rồi.

Cũng may, hiện tại bên vây công còn không có hình thành hô ứng hữu hiệu nhất, làm cho công kích của bọn hắn rời rạc, không có hình thành chỉnh thể cường đại.

Giang Trần trầm ngâm nói:

- Chư vị, công kích của các ngươi rất cường đại, nhưng không có hình thành kết cấu, loại công kích này, linh gõ tán đả, đối với hắn uy h**p không lớn.

- Ha ha ha, tiểu tử, không thể tưởng được, ngươi tuổi còn nhỏ, lại có thể khoa tay múa chân trước mặt những lão gia hỏa Thần đạo thành danh này, ngược lại là lão phu coi thường ngươi.

Ngữ khí của Quang Độ lão nhân quỷ dị, trong chiến đấu rõ ràng còn có thể nhàn hạ mở miệng, điều này hiển nhiên là nói cho mọi người, giờ phút này hắn vẫn còn tương đối nhẹ nhõm, ít nhất không phải cố hết sức.

Cái này đối với tu sĩ vây công hắn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Trong nội tâm Giang Trần hiện lên một tia nghi hoặc, hắn cảm thấy, Quang Độ lão nhân này có chút không đúng. Theo lý thuyết, đối mặt nhiều công kích như vậy, Quang Độ lão nhân không có khả năng nhẹ nhõm như thế.

Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, lão gia hỏa này thoạt nhìn không giống như cố hết sức. Vấn đề này đến cùng ở nơi nào? Sức chiến đấu của Quang Độ lão nhân, tại sao lại biến hóa lớn như vậy?

Trong đầu Giang Trần tràn đầy nghi vấn.

Lúc này, Vĩnh Hằng Thánh Tổ như một trận gió lướt đến trước mặt Giang Trần, thấp giọng nói:

- Giang Trần, Quang Độ lão nhân này, đường đi rất kỳ lạ a.

Giang Trần gật đầu, nhưng lại trầm ngâm không nói. Hắn làm sao không biết đường đi của Quang Độ lão nhân quỷ dị? Đến cùng Vô Tận Lao Ngục kia thần kỳ đến cỡ nào, rõ ràng sáng tạo ra một tu sĩ đáng sợ như thế?

- Nhìn bề ngoài, muốn đánh bại hắn, cũng không dễ dàng.

Vĩnh Hằng Thánh Tổ thở dài.

- Hôm nay phải lưu lão nhân này lại, nếu không, Vạn Uyên đảo mười Đại Thánh Địa sẽ hậu hoạn vô cùng.

Thanh âm của Giang Trần cực kỳ kiên quyết.

Ngưng mắt nhìn Quang Độ lão nhân, nhìn tầng sương mù tím xanh quỷ dị kia, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần triển khai toàn bộ, ý đồ không bỏ qua bất luận chi tiết nào.

Lúc này, Chu Tước Thần Cầm bỗng nhiên hóa thành một đoàn hồng mang, cũng lướt đến trước mặt Giang Trần.

- Trần thiếu, ngươi có phát hiện gì không?

Ngữ khí của Chu Tước Thần Cầm lộ ra thập phần ngưng trọng.

- Cái gì?

Giang Trần vô ý thức hỏi.

- Quang Độ lão nhân này, trên người cất dấu Ma khí.

Chu Tước Thần Cầm trầm giọng nói.

- Ma khí?

Sắc mặt của Giang Trần hơi đổi.

- Đúng vậy, hắn đang che dấu, hắn muốn dùng tầng sương mù tím xanh bên ngoài kia, ngăn trở Ma khí mà hắn không ngừng bộc phát ra. Thế nhưng mà, thời đại Thượng Cổ, ta đã giao thủ với Ma tộc, đã từng cảm thụ qua khí tức của Ma tộc. Quang Độ lão nhân này, chỉ sợ lai lịch bất chính a.

Lời này vừa ra, Giang Trần triệt để rõ ràng rồi. Quang Độ lão nhân này, vậy mà thân có Ma khí, chẳng lẽ thật sự là dư nghiệt của Ma tộc sao?

Giang Trần vội vàng nghiêng đầu hỏi Vĩnh Hằng Thánh Tổ:

- Thánh Tổ đại nhân, Vạn Uyên đảo ở thời đại Thượng Cổ, có Ma tộc tàn sát bừa bãi không? Vô Tận Lao Ngục kia, có từng giam giữ Ma tộc không?

Vĩnh Hằng Thánh Tổ ngẩn ngơ, nhưng lại không xác định:

- Vô Tận Lao Ngục, từ Thượng Cổ đã có. Từ khi lão phu hiểu chuyện đến nay, chỉ biết Vô Tận Lao Ngục kia là Thượng Cổ truyền thừa, trấn áp lấy lịch đại sinh linh gian ngoan mất linh, kiệt ngao bất tuần, cuồng đồ cùng đại hung. Quang Độ lão nhân kia, khẳng định không phải ở thời đại chúng ta. Ít nhất, lão phu từ nhỏ đến bây giờ, chưa từng nghe qua tên tuổi của hắn.

Giang Trần trầm giọng nói:

- Như thế nói đến, Quang Độ lão nhân này, hẳn là ở thời điểm sớm hơn, bị giam giữ vào sao?

- Hẳn là vậy.

Vĩnh Hằng Thánh Tổ nhẹ gật đầu.

- Nói như vậy, Quang Độ lão nhân này, đích thật là rất khả nghi a.

Chu Tước Thần Cầm phảng phất lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Trần.

- Trần thiếu, nếu như Quang Độ lão nhân này là Ma tộc, vậy thì càng không thể để cho hắn đi. Đối phó Ma tộc, tuyệt đối phải nhổ cỏ tận gốc!. ngôn tình sủng

Chu Tước Thần Cầm ở Thượng Cổ chịu qua thống khổ khi Ma tộc làm loạn, càng thêm kiêng kị Ma tộc. Cho nên, liên quan đến Ma tộc, hắn là rất khó có thể bình tĩnh.

Trong ánh mắt của Giang Trần, cũng hiện ra một đạo sát cơ. Linh quang lóe lên, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì thực lực của Quang Độ lão nhân sẽ không hiểu thấu tăng lên.

Quang Độ lão nhân này, nhất định là đã thức tỉnh Ma khí trong cơ thể. Ma khí thức tỉnh, kích phát tiềm lực thân thể, để cho sức chiến đấu của bản thân tăng lên.

Đây là một loại phương pháp chiến đấu quen thuộc của Ma tộc.

Vì cái gì Ma tộc khó đối phó, là bởi vì thủ đoạn của Ma tộc khó có thể tưởng tượng, các loại thủ đoạn của bọn hắn luôn để cho người hoa mắt, khó lòng phòng bị.

Ngữ khí của Giang Trần rất ngưng trọng:

- Nếu là Ma tộc, xác thực không thể để cho Quang Độ lão nhân này chạy, nếu không, một khi hắn tàn sát bừa bãi, toàn bộ Thần Uyên Đại Lục sẽ bị hắn đảo loạn. Đến lúc đó hắn lại nội ứng ngoại hợp, Thần Uyên Đại Lục lập tức sụp đổ cũng không phải là không có khả năng!

Sắc mặt của Chu Tước Thần Cầm cùng Vĩnh Hằng Thánh Tổ hoảng sợ, nhưng đều không hẹn mà cùng gật đầu.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3346: C3346: Kết quả giằng co



Các loại nghe đồn về Ma tộc, là có rất nhiều. Nhưng một đặc điểm mà mọi người công nhận, là Ma tộc rất khó có thể g**t ch*t.

Trên cơ bản, muốn tiêu diệt Ma tộc, để cho lạc ấn của Ma tộc triệt để biến mất, độ khó là rất lớn.

Chỉ nói Thần Uyên Đại Lục, Ma kiếp trong lịch sử, nhiều Thượng Cổ đại năng như vậy, nhiều Thượng Cổ cự đầu như vậy, Thượng Cổ tông môn bỏ ra một cái giá lớn như vậy, cũng chỉ tiêu diệt bộ phận Ma tộc, sau đó phong ấn Ma tộc mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy được, muốn triệt để tiêu diệt Ma tộc, nói dễ vậy sao?

Quang Độ lão nhân kia, nếu như là Ma tộc, vậy rốt cuộc là lão ma ở Thượng Cổ Ngoại Vực, hay là huyết mạch Ma tộc đồng hóa tu sĩ Nhân tộc, để cho hắn Ma hóa?

Từ bên ngoài nhìn vào, đây tuyệt đối là nhìn không ra.

Nếu như là tu sĩ Ma hóa, cái kia còn dễ xử lý một chút.

Nếu như là huyết mạch thuần khiết của Ngoại Vực Ma tộc, muốn g**t ch*t hắn, là không dễ dàng.

Mặc dù Giang Trần biết không ít phương pháp g**t ch*t Ma tộc, nhưng mà bất đắc dĩ, hiện tại sức chiến đấu của hắn, còn chưa đủ để g**t ch*t Quang Độ lão nhân.

Thủ đoạn tiêu diệt Ma tộc, kỳ thật cũng không ít.

Bình thường so sánh đáng tin cậy, đầu tiên là pháp bảo cường đại, một ít bảo vật cường đại có thể khắc chế Ma tộc, hô hấp tầm đó đánh cho Ma tộc tan thành mây khói.

Thứ hai, là lợi dụng phù lục. Một ít phù lục chuyên môn nhằm vào Ma tộc, có thể khắc chế huyết mạch Ma tộc, để cho sức chiến đấu của Ma tộc suy yếu trên phạm vi lớn, từ đó đạt tới mục đích tiêu diệt Ma tộc.

Thứ ba, lợi dụng trận pháp. Bất luận chiến đấu nào, trận pháp so với vật lộn đều cường đại hơn. Trận pháp cường đại, là mượn sức mạnh to lớn của Thiên Địa, mượn Huyền Diệu Chi Đạo của Chư Thiên biến hóa, so với một người vật lộn thì đáng tin cậy hơn nhiều. Nhưng mà trận pháp diệt ma, lại có rất nhiều tai hại. Trận pháp không dễ thao túng, trận pháp phải sớm bố cục, trận pháp tiêu hao quá lớn.

Thứ tư, thì hơi nguyên thủy một chút, là dựa vào nhiều người quần ẩu. Bất luận chủng tộc nào, ngươi cường đại trở lại, cuối cùng cũng là nan quyền khó địch tứ thủ.

Nếu như số lượng ưu thế của ngươi quá rõ ràng, vậy muốn tiêu diệt Ma tộc, là rất có khả năng. Cùng cấp bậc, Ma tộc một đối phó hai Nhân tộc, đây tuyệt đối là không có vấn đề. Nhưng nếu như thoáng cái năm ba người lao lên, không nói đạo lý quần ẩu, vậy hi vọng thủ thắng vẫn là rất lớn.

Hiện tại, trận doanh bên Giang Trần, là áp dụng phương pháp quần ẩu a.

Chỉ tiếc, bên bọn hắn, sức chiến đấu đơn thể không ai có thể đánh đồng với Quang Độ lão nhân, nên vô hình tầm đó, lại gia tăng lên độ khó chiến đấu cho bọn hắn.

Dù sao, mọi người vây đánh, cần ăn ý, cần phối hợp. Loại phối hợp này, trước đây bọn hắn chưa có hợp tác qua, cũng không có thời gian diễn luyện, cho nên cuối cùng là rời rạc.

Nếu như cho bọn hắn thời gian, diễn luyện năm ba ngày, thậm chí cả tháng, lại đấu với Quang Độ lão nhân, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều.

Hiện tại tuy mọi người là vây đánh, nhưng ngoại trừ Chu Tước Thần Cầm cùng Huyền Vũ Thần Thú phối hợp coi như ăn ý ra, những người khác, trên cơ bản đều ở vào trạng thái từng người tự chiến.

Tuy Giang Trần cực lực chủ trì đại cục, thế nhưng mà loại chiến đấu này, ngươi chờ người ở phía ngoài chỉ huy, hiển nhiên là không kịp.

Dù sao, chiến cuộc biến hóa là thay đổi trong nháy mắt.

Trên thực tế, trên người Giang Trần, không phải là không có trang bị diệt ma. Chỉ có điều, những trang bị này của hắn, còn chưa kịp luyện chế.

Hắn từ Vân Đà Sơn lấy được Tinh Thạch hình thoi, là tài liệu đối phó Ma tộc rất tốt, nếu như luyện chế thành vũ khí, luyện chế thành pháp bảo, đối phó Ma tộc, tuyệt đối là một đại sát khí.

Không biết làm sao, những Tinh Thạch này hiển nhiên còn không có luyện chế ra.

Chu Tước Thần Cầm lại gia nhập chiến đoàn, hắn đã phi thường minh xác, vô luận như thế nào, cũng phải vây khốn lão ma này, dù tạm thời giết không chết hắn, cũng phải vây khốn hắn.

Cường độ huyết mạch của Chu Tước Thần Cầm cùng Huyền Vũ Thần Thú, cũng không thua Ma tộc. Cho nên, bọn hắn liên thủ, trên căn bản là tiêu hao hết 60% lực chú ý của Quang Độ lão nhân.

Giờ phút này, trong nội tâm Quang Độ lão nhân cũng thập phần khiếp sợ. Chính hắn rất rõ ràng, lực chiến đấu của mình, vừa rồi ở vô hình tầm đó, là tăng lên năm sáu thành.

Thế nhưng mà, dưới loại tình huống này, hắn vẫn tìm không đến cơ hội chạy ra khỏi vòng chiến.

Đầu tiên, hắn phát hiện vị trí của mình, dĩ nhiên là một không gian mê trận, hắn lâm vào trạng thái khổ chiến, căn bản không có thời gian nhàn hạ đi tìm cửa ra của không gian mê trận kia ở đâu.

Ngoài ra, Thần đạo công kích hắn thật sự nhiều lắm, để cho hắn đáp ứng không xuể. Có lẽ, chịu thoáng một phát là không có vấn đề.

Nhưng có câu là loạn quyền đánh chết sư phụ già, nếu như những người này một người thoáng một phát, không ngừng đánh lên người hắn, như vậy dù hắn có lực phòng ngự nghịch thiên, cũng khó tránh khỏi bị oanh mở.

Nếu như chỉ là một đám tu sĩ Thần đạo vây công hắn, Quang Độ lão nhân tự hỏi vẫn có nắm chắc thoát đi, thậm chí còn có thể thuận tay tiêu diệt một hai cái.

Thế nhưng mà, ghét nhất đúng là hai con Chân Linh kia rồi. Còn có An Già Diệp, mỗi một cái đều có thể đánh tới chỗ nhuyễn của hắn, để cho hắn không thể không chăm chú đối đãi.

Hai đầu Chân Linh cùng An Già Diệp, để cho Quang Độ lão nhân không dám khinh thị.

Thực lực của An Già Diệp, bản thân cũng không thua hắn quá nhiều, quan trọng nhất là, An Già Diệp kia công kích còn có vẻ chơi liều. Cái này cùng mấy tu sĩ Thần đạo còn lại có chút bất đồng.

Những người khác, thoạt nhìn hùng hổ, nhưng thực tế vẫn còn có chút tư tâm, không có mấy người nguyện ý mạo hiểm đến cùng hắn liều mạng.

Nếu như những người kia thật sự phấn đấu quên mình đến cắn xé, vậy thực lực của Quang Độ lão nhân hắn lại đề thăng, cũng khó có thể hình thành cục diện quần ẩu.

Chính vì chỉ còn lại một mình hắn, tất cả mọi người cho rằng hắn là cá trong chậu, ai cũng không muốn ở lúc mấu chốt này liều mạng.

Nhưng mà An Già Diệp lại bất đồng, mỗi một kích của hắn, vậy mà đều có loại tư thế không sợ đồng quy vu tận, cái này để cho Quang Độ lão nhân cảm thấy vô cùng căm tức.

- An Già Diệp, ngươi cái ngu xuẩn này, ngươi cho rằng lão phu thật không dám giết ngươi sao?

Quang Độ lão nhân bị thái độ chiến đấu của An Già Diệp chọc giận.

Vẻ mặt của An Già Diệp lại bướng bỉnh, cười quái dị nói:

- Ngươi có bản lĩnh, cứ việc giết. Ngươi muốn giết ta, dù sao cũng phải trả một cái giá lớn a.

Hoàn toàn chính xác, nếu như có thể không cần trả giá, Quang Độ lão nhân đã sớm tiêu diệt hắn bảy tám lần rồi.

Cũng bởi vì muốn giết An Già Diệp, hắn nhất định sẽ bị thương không nhẹ, cho nên Quang Độ lão nhân không dám mạo hiểm như vậy.

Đánh chết An Già Diệp, nhất định sẽ bị hai đầu Chân Linh kia công kích toàn lực. Sức chiến đấu của hai Chân Linh, so với những tu sĩ Thần đạo còn lại, là mạnh hơn rất nhiều.

Mặc dù là Quang Độ lão nhân, cũng không muốn chọi cứng.

Tên An Già Diệp đáng hận này, rõ ràng khám phá điểm ấy, nên công kích không kiêng nể gì cả. Dù Quang Độ lão nhân bị giày vò, nhưng hết lần này tới lần khác không thể làm gì.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back