Dịch Sát Thần Chí Tôn

Sát Thần Chí Tôn
Chương 3452: C3452: Sách lược tấn công



Sách lược cua ma tộc nhìn hư có âm mưu, cũng có dương mưu.

Đại quân mười mạch ma tộc không ngừng khôi phục nguyên khí, binh lực bọn chúng nhất định cũng không ngừng tăng lên. Công kích đối với Vạn Uyên đảo cũng dần dần tăng trưởng, không ngừng tăng cường.

Nếu như Giang Trần xuất kích từ cương vực nhân loại, thứ phải đối mặt chính là các loại âm mưu ám toán của ma tộc, thậm chí là bẫy rập chờ hắn chui vào.

Nếu như Giang Trần ngồi yên không để ý tới, như vậy ma tộc cũng có biện pháp, chỉ cần bọn họ chậm rãi công kích Vạn Uyên đảo. Đem thập đại thánh địa Vạn Uyên đảo xơi tái từng bước. Cuối cùng triệt để khống chế Vạn Uyên đảo trong lòng bàn tay.

Đợi tới khi ma tộc triệt để khống chế Vạn Uyên đảo, bọn họ lấy Vạn Uyên đảo làm cứ điểm. Công kích Đông Duyên đảo, khi đó sẽ thuận tiện hơn nhiều. Có căn cứ địa là Vạn Uyên đảo, công kích Đông Duyên đảo, tới thẳng cương vực nhân loại sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chuyện này so với việc bọn họ đi qua tất cả các cương vực khác trong Thần Uyên đại lục công kích cương vực nhân loại thì thuận tiện hơn nhiều.

Cho nên nói đây là âm mưu, cũng là dương mưu.

Giang Trần mặc kệ xuất động hay không xuất động, theo thời gian trôi qua, thế cục ngày càng trở nên bất lợi.

Thế cục biến hóa như vậy khiến cho tất cả mọi người biết rõ, quyết chiến với ma tộc chỉ sợ khó mà tránh khỏi.

Có lẽ thời gian quyết chiến với ma tộc có thể so với dự đoán của mọi người còn sớm hơn nhiều.

- Vĩnh Hằng thánh địa có tình hương khói với ta. Thủ đoạn của Mộc Ma nhất mạch cực kỳ hung tàn, kh*ng b*. Nếu như không cứu, ba đại thánh địa kia tất sẽ nhắm mắt diệt vong. Bất Hủ thánh địa, cách Đông Duyên đảo gần nhất, tuy rằng Bất Hủ thánh địa này giao tình với ta bình thường, nhưng mà ta nghe nói Bất Hủ thánh địa là một thánh địa dùng luyện khí làm căn cơ. Có phải thế không?

An Già Diệp gật đầu:

- Bất Hủ thánh địa, thực sự là thánh địa am hiểu luyện khí nhất trong thập đại thánh địa. Hiện tại trong giới luyện khí, Vạn Uyên đảo đều công nhận linh khí mà Bất Hủ thánh địa luyện chế. những đại sư luyện khí tông môn khác, hỏa hầu vẫn không kém, nội tình cũng không nhỏ.

Đám người An Già Diệp từ nhỏ đã ở trong Vạn Uyên đảo, đối với thập đại thánh địa kỳ thực cũng không xa lạ gì.

Lời nói này cũng nhận được sự tán đồng của những người khác.

- Muốn nói tới luyện khí, thực sự phải nói tới Bất Hủ thánh địa.

- Kim Ma nhất mạch kia công kích Bất Hủ thánh địa,chỉ sợ cũng có mưu đồ. Dù sao tài nguyên luyện khí của Bất Hủ thánh địa phong phú nhất, mà Kim Ma nhất mạch, am hiểu nhất là thôn phệ tài nguyên luyện khí của người ta, tăng trưởng thực lực bản thân.

Mà lời nói của người này đã nhắc nhở Giang Trần.

Tại sao Kim Ma nhất mạch phải đi đánh Bất Hủ thánh địa? Hóa ra còn có đạo lý như vậy. Xem ra ma tộc làm việc đều có căn cứ, tuyệt đối sẽ không xông lung tung.

Ngân Phong lão tổ của Kim ma nhất mạch kia bị ta bắt được. Nhưng mà mười mạch ma tộc, bất luận một mạch nào đều có nhiều lão tổ thần đạo. Ngân Phong lão tổ kia nhất định còn không phải là lão tổ duy nhất của Kim Ma nhất mạch. Cũng không biết lần này Kim Ma nhất mạch vây công Bất Hủ thánh địa có bao nhiêu cường giả Kim Ma nhất mạch?

Những tình báo kỹ càng này tự nhiên Giang Trần không thể nào biết được.

Nhưng mà Giang Trần vẫn thiên về lựa chọn tiến công tới Bất Hủ thánh địa hơn.

Thứ nhất Bất Hủ thánh địa cách Đông Duyên đảo tương đối gần. Thứ hai, Bất Hủ thánh địa cũng là một thế lực mà Giang Trần muốn lôi kéo.

Hơn nữa cuộc chiến phong ma thượng cổ tương lai, Bất Hủ thánh địa nhất định phải phát huy tác dụng của bọn họ.

- Chư vị, Bất Hủ thánh địa và Bách Hoa thánh địa với Vĩnh Hằng thánh địa, ta sẽ ưu tiên cứu viện Bất Hủ thánh địa. Mà Vĩnh Hằng thánh địa, cũng không thể không cứu. Chúng ta phải chia mấy đường.

Giang Trần mở miệng nói.

- Thiếu chủ, hiện tại bản thân binh lực của chúng ta cũng yếu. Chia ra mấy đường, có phải không có lý trí hay không?

Một gã tu sĩ thần đạo nhịn không được hỏi.

Giang Trần nở nụ cười cơ trí:

- Già Diệp thần tôn, Vĩnh Hằng thánh địa ngươi quen thuộc nhất, không biết có thể thay ta tới Vĩnh Hằng thánh địa một chuyến hay không?

An Già Diệp nghĩ một lát rồi gật đầu nói:

- Đi tới Vĩnh Hằng thánh địa,vấn đề không lớn. Chỉ là Vĩnh Hằng thánh địa cách Đông Duyên đảo xa xôi như vậy, một mình chúng ta đi cứu viện, chỉ sợ ý nghĩa cũng không lớn lắm a.

- Đối phó với Mộc Ma nhất mạch không cần lực địch. Ta sẽ đưa cho các ngươi rất nhiều giải dược mang theo, cùng với biện pháp đối phó với Mộc Ma nhất mạch. Nhất là Sơ Dương chi hỏa của Húc Nhật thánh địa, chính là căn bản đối phó với Mộc Ma nhất mạch. Giải dược mà ta luyên chế ra là tinh luyện từ Long tiên chi thủy, có thể khiến cho Mộc Ma cổ trùng mất đi tác dụng. Mà Sơ Dương chi hỏa là khắc tinh của Mộc Ma cổ trùng. Hai thứ này tụ tập lại một chỗ, nhất định có thể khắc chế Mộc Ma nhất mạch. Lợi dụng tốt còn có thể tiêu diệt Mộc Ma nhất mạc cũng không phải là không có khả năng. Lần này nhiệm vụ không phải là chuyện nói chơi, không phải Già Diệp thần tôn ngươi thì không ai không thể. Những người khác đi ta cũng lo lắng. Hơn nữa đối phó với Mộc Ma nhất mạch cũng không cần nhiều cường giả tụ tập. Mấu chốt nhất vẫn là khắc chế thuộc tính, Sơ Dương chi hỏa chính là chìa khóa tiêu diệt Mộc Ma nhất mạch.

An Già Diệp nghe vậy thoáng cái đăm chiêu.

Một lát sa An Già Diệp mới gật đầu nói:

- Tốt, ta sẽ đi lần này.

Giang Trần gật đầu.

- Ngươi đi lần này nhất định sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Ta lại tặng ngươi một đạo thần phù bỏ chạy. Phù này chính là Lưu Ly đại thân tôn thượng cổ ban thưởng cho ta. Thúc dục phù này có thể có được tốc độ bỏ chạy cao nhất của Lưu Ly đại thần tôn. Cho dù là Thiên Ma ma tổ mạnh nhất trong ma tộc cũng chưa chắc đã bắt giữ được ngươi. Phù này có thể thúc dục ba lượt, ngươi nên giữ bên người, chuẩn bị đề phòng bất trắc. Nếu như cần sử dụng thì không nên keo kiệt. Bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.

Thiên phú võ đạo của An Già Diệp siêu quần, đợi một đoạn thời gian nữa nhất định có thể có được thành tựu rất cao. Lần này hắn tu luyện ở Lưu LY cung cũng được Hạ Thiên Trạch chỉ điểm, đạt được không ít thu hoạch, cách đột phá Thần đạo trung giai cũng chỉ một tầng màng mỏng mà thôi.

Có lẽ lần này đi Vĩnh Hằng thánh địa, hắn có thể đột phá.

Tăng thêm Lưu Ly thần phù, tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhìn thấy An Già Diệp đạt được trọng bảo như vậy, những người khác cũng vô cùng hâm mộ. Nhưng mà bọn họ biết rõ quan hệ của An Già Diệp và Giang Trần, cho nên cũng không có gì là ghen ghét cả.

An Già Diệp cười ha hả, nói:

- Trần thiếu, ngươi không sợ ta dùng Lưu Ly thần phù này chạy trốn, trực tiếp bốc hơi trong nhân gian hay sao?

Giang Trần cười ha hả:

- Nhân vật như Già Diệp thần tôn, nếu như chỉ vì một khỏa Lưu Ly thần phù mà bốc hơi trong nhân gian. Vậy cũng khó tránh khỏi không coi trọng mình. Thành tựu tương lai của ngươi đâu phải là thứ một khỏa Lưu Ly thần phù có khả năng so sánh được?

Đừng nhìn An Già Diệp trò chuyện vui vẻ, trong lòng hắn kỳ thực rất xúc động. Loại tín nhiệm này từ lúc chào đời tới nay cũng không nhận được quá nhiều.

Mà người tín nhiệm hắn như vậy không ngờ lại là một người trẻ tuổi. Mười hai mươi năm trước còn là người trẻ tuổi ngưỡng mộ hắn.

Không thể không nói loại cảm giác được tín nhiệm này rất là tốt.

- Trần thiếu, ngươi cứ yên tâm đi. Ta nhất định sẽ đem giải dược của ngươi đưa tới Vĩnh Hằng thánh địa. Nhất định sẽ bảo hộ Húc Nhật thánh địa, đem Sơ Dương chi hỏa tới Vĩnh Hằng thánh địa. Tiêu diệt Mộc Ma nhất mạch.

- Không thể khinh địch. Mặc dù Mộc Ma nhất mạch không được tính là nhất mạch lợi hại nhất ma tộc. Nhưng mà thủ đoạn của Mộc ma nhất mạch rất nhiều, tuyệt đối không thể khinh địch. Nếu như bên này ta thừa thãi nhân thủ, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Vĩnh Hằng thánh địa, tranh thủ sớm ngày tiêu diệt Mộc Ma nhất mạch.

Giang Trần ân cần khuyên bảo, mười mạch ma tộc, bất luận nhất mạch nào cũng không thể khinh thị.

Ai khinh thị ma tộc, kẻ đó nhất định sẽ không may.

Không thể không nói, Giang Trần vô cùng cẩn thận, chỉ phái một mình An Già Diệp đơn thương độc mã đi tới Vĩnh Hằng thánh địa, loại sắp xếp này nhìn như mạo hiểm, nhưng mà cũng có đạo lý của hắn.

Nếu như là loại cuồng nhân chiến đấu như Kim Ma nhất mạch, phái một người đi căn bản không có ý nghĩa. Nhưng mà đối phó với Mộc Ma nhất mạch, quan trọng nhất không phải là chiến đấu, mà là giải dược và vật khắc chế.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3453: C3453: Át chủ bài



Nhìn thấy trên mặt những người khác cũng có d*c v*ng chiến đấu, Giang Trần cười nói

- Chư vị, giao chiến với ma tộc không phải trong một sớm một chiều. Nhất định là phải lâu dài. Trước tiên mọi người không nên gấp gáp, giữ vững vị trí Vạn Uyên đảo, cũng là một phần công lao. Tương lai tính công lao, nhất định cũng có một phần của các ngươi. Giao chiến với ma tộc, trước khi có nhiều cơ hội giao chiến với ma tộc. Mọi người phải siêng năng tu luyện. Một khi giao thủ với ma tộc, các ngươi sẽ phát hiện ra một việc, hiện tại mỗi một người tốn thêm một chút mồ hôi thì có thể khiến cho mọi người tương lai bớt một giọt máu đó.

Mọi người đồng thanh nói:

- Chúng ta nghe theo sự sắp xếp của Giang Trần thiếu chủ, tuyệt đối không tham công liều lĩnh.

Tuy rằng bọn họ hâm mộ An Già Diệp đạt được Lưu Ly thần phù, nhưng quả thực cũng không ghen ghét. Dù sao An Già Diệp lần này đi mạo hiểm cũng không nhỏ.

- Được rồi, chư vị chỉ cần nhớ kỹ, Đông Duyên đảo chính là hạch tâm chiến đấu với ma tộc. Cuộc chiến phục ma, thành bại của nơi này rất quan tọng. Như vậy các ngươi đã biết rõ trách nhiệm trên vai các ngươi có bao nhiêu quan trọng gì chứ?

Thủ vững Đông Duyên đảo, ý nghĩa chiến lược trọng đại.

Nhưng mà có trjana pháp cường đại như vậy hỗ trợ, bọn họ thủ vệ Đông Duyên đảo, ngược lại cũng không quá khó. Trọng yếu nhất chính là Ma tộc hiện tại dù sao cũng không có tập kết quy mô lớn, không có quy mô lớn phát động công kích với Đông Duyên đảo.

Ma tọc nhất mạch, nếu như hai mạch ma tộc cùng tụ tập vào một chỗ, đối với Đông Duyên đảo hiện tại cũng khó hình thành uy h**p hữu hiệu.

Giang Trần sắp xếp, bố trí Đông Duyên đảo cho thỏa đáng. Cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian. Bắt đầu nghiên cứu địa đồ, chuẩn bị tới Bất Hủ thánh địa cứu viện.

- Trần thiếu, Bất Hủ thánh địa các nơi này vô cùng gần. Ma tộc nhất định sẽ đoán được ngươi sẽ đi cứu viện. Cho nên việc này vô cùng hung hiểm a.

Thần điểu Chu Tước âm thầm nhắc nhở.

Sao Giang Trần không biết nguy hiểm cơ chứ.

Nhưng mà hắn không có lựa chọn nào khác, Bất Hủ thánh địa tuyệt đối không thể rơi vào trong tay giặc.

- Chu Tước lão ca, Bất Hủ thánh địa là thánh địa am hiểu luyện khí nhất trong thập đại thánh địa. Ta ở Vĩnh Hằng thánh địa từng nhận được một đầu linh mạch, bên trong có Ngũ Sắc tinh thạch, dùng cái này làm căn cơ luyện khí, luyện chế linh khí, đối với ma tộc có tác dụng tương khắc tự nhiên. Nếu như có thể lợi dụng toàn bộ đám Ngũ sắc tinh thạch này luyện chế thành lợi khí hàng ma, ý nghĩa đối với trận chiến này không thể đánh giá thấp.

Ngũ sắc tinh thạch kia có quan hệ với Thái Tuế bạch hổ, lúc trước đám người thần điểu Chu Tước cũng biết rõ.

- Trần thiếu, những tinh thạch kia có thể luyện chế bao nhiêu kiện thần binh lợi khí?

- Nếu như là luyện chế thần khí, chỉ sợ nhiều nhất là mười lăm kiện. Nhưng mà nếu như luyện chế linh khí Thiên Vị mà nói, ít nhất có thẻ luyện chế hơn ba ngàn kiện. Đây vẫn là phỏng đoán tương đối bảo thủ.

- Ba ngàn?

- Sao nào? Các ngươi cảm thấy rất ít sao? Thử nghĩ một chút mà xem, nếu như ta kiến tạo một chiến đội Thiên Vị, trong tay mỗi một người đều có linh khí Thiên vị được luyện chế từ Ngũ sắc tinh thạch. Sức chiến đấu sẽ đáng sợ thế nào đây?

Một hai tu sĩ Thiên vị, sẽ không sinh ra bất kỳ uy h**p nào với cường giả Thần đạo, mười, hai mươi chỉ sợ cũng rất khó hình thành uy h**p.

Nhưng nếu như một trăm tu sĩ Thiên Vị, chống lại một cường giả thần đạo, trong tay còn có thần binh lợi khí khắc chế ma tộc tự nhiên, vậy khó mà nói được.

Chiến đội ba ngàn Thiên Vị, nếu như cảnh giới đều là Thiên Vị cao giai mà nói, sức chiến đấu sẽ vô cùng kinh người.

Đây cũng là nguyên nhân Giang Trần luôn có chủ ý này, chỉ bất quá hắn không có người, không có thời cơ.

- Như vậy xem ra, Bất Hủ thánh địa này không cứu không được sao?

Thần điểu Chu Tước thở dài?

- Đúng vậy, Bất Hủ thánh địa này, nhất định phải ứng cứu. Dù biết rõ trên núi có hổ, chúng ta cũng phải đuổi hổ trên núi đi.

- Sức chiến đấu của Kim Ma nhất mạch quả thực đáng sợ, trận chiến lúc trước với Ngân Phong lão tổ kia, nếu như không phải ngươi tự mifh ra tay, lúc ấy chúng ta cũng đã cố hết sức rồi.

Trận chiến ấy, lão tổ Ảnh Ma nhất mạch, Dực ma nhất mạch đều bị bọn họ diệt sát. Chỉ một Ngân Phong lão tổ của Kim Ma nhất mạch lại khiến cho bọn họ phí sức chín trâu hai hổ, còn không có cách nào đánh bại hắn. Cuối cùng Giang Trần vận dụng bảo vật hóa phàm của phụ thân hắn là Thủy Hỏa chân long tác, lúc này mới bắt giữ được người nọ.

Sức chiến đấu của Kim Ma nhất mạch có thể nhìn thấy rõ từ trận chiến đó.

Nhưng mà Giang Trần lại nói:

- Kim Ma nhất mạch thân thể cường hãn, chuyện này không thể nghi ngờ. Chỉ là lần giao chiến kia các ngươi chỉ mới là lần đầu giao chiến với lão tổ Kim Ma nhất mạch, không có thích ứng với chiêu số của hắn. Các ngươi phải tin tưởng, trình độ ưu việt của tứ đại thần thú các ngươi tuyệt đối không kém hơn Kim Ma nhất mạch. Nhất là tứ đại thần thú chân linh liên thủ, Chư Thiên đại thế giới cũng không có người nào dám nói có thể đánh bại các ngươi.

Tứ đại huyết mạch thần thú, là thứ trông cậy lớn nhất của Giang Trần. Nhất là tấm át chủ bài này còn có thể không ngừng đánh tiếp, còn có thể không ngừng thăng cấp.

ánh mắt Giang Trần không đơn thuần là nhìn qua ma tộc, còn nhìn về phía Chư Thiên, nhìn về phía kiếp trước.

Thực lực bây giờ của Tứ đại thần thú còn không có đại thành, đều là thần đạo sơ giai, thần điểu Chu Tước và thần thú Huyền Vũ hơi vượt lên một chút, gần đột phá thần đạo tứ trọng.

Mà Long Tiểu Huyền là thần đạo nhị trọng, Thái Tuế bạch hổ càng chỉ có thần đạo nhất trọng.

Nhưng mà sau khi nuốt Đại La Vân anh quả, tiềm lực bọn họ đều rất lớn, cuối cùng tất sẽ đi tới thần đạo cao giai, thậm chí còn cất bước lên vị trí rất cao.

Khi đó ánh mắt Giang Trần nhất định là chinh chiến Chư Thiên, phá giải mê hoặc kiếp trước.

Mà Ma tộc ở Thần Uyên đại lục cuối cùng cũng chỉ là khảo nghiệm trước mắt.

Hắn cũng không hy vọng, huyết mạch Tứ đại thần thú đối mặt với Kim Ma nhất mạch đã có cảm giác thất bại.

- Chu Tước lão ca, trên thực tế Nguyên Châu thiên hỏa của ngươi đối với Kim Ma nhất mạch cũng có công dụng khắc chế tự nhiên. Chỉ là chính ngươi chỉ sợ cũng không có ý thức được vấn đề này. Trong ngũ hành, nam hỏa khắc tây kim, Kim ma nhất mạch trong Chư thiên đại thế giới e ngại nhất là thần thông thuộc tính hỏa.

Công kích thủy hỏa bình thường đối với KIm Ma nhất mạch không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng mà thần điểu Chu Tước lại khác. Hắn là huyết mạch Chu Tước, lửa của Chu Tước, chính là lửa tiên thiên, là vật tạo hóa.

Chỉ là thần điểu Chu Tước còn chưa hoàn toàn phát huy ra toàn bộ uy năng của huyết mạch Chu Tước, nếu không mà nói, một mình thần điểu Chu Tước cũng có thể khắc chế Ngân Phong lão tổ gắt gao.

Thái Tuế Bạch Hổ kia nhếch miệng kêu lên:

- Bất quá chỉ là đồ bỏ đi Kim Ma nhất mạch, tứ đại thần thú chúng ta sợ gì chúng chứ?

- Nghe Trần thiếu, chúng ta sẽ tới chơi với Kim Ma nhất mạch một chút.

Ý chí chiến đấu của Long Tiểu Huyền sục sôi, trước đó giao thủ với Ngân Phong lão tổ, hắn cũng thu hoạch không nhỏ, có chút tâm đắc.

Hắn tự tin, lần nữa giao thủ với lão tổ Kim Ma nhất tộc, tuyệt đối sẽ không bị động như vậy.

- Ồ? Đó là gì?

Giang Trần cười cười, bấm đốt tay, nói:

- Lão Kim, xuất hiện đi, cũng nên gặp mặt mọi người a.

Phệ KIm thử vương cười hắc hắc, từ trong hư không chui ra.

Phệ Kim thử vương và Long Tiểu Huyền kỳ thực không xa lạ gì nhau. Trước đó thường gặp mặt. Chỉ là gần đây Phệ Kim thử vương không lộ diện, song phương gặp mặt vẫn tương đối lạnh nhạt a.

Nguyên nhân chủ yếu là Phệ Kim thử vương có chút tự ti, cảm giác huyết mạch của mình so với tứ đại thần thú chân linh chênh lệch quá xa.

Nhưng mà Giang Trần không ngừng đưa cho hắn truyền thừa thượng cổ của Phệ Kim vương thử nhất tộc, về sau Phệ Kim thử vương cũng không ngừng tự tin lên.

Hiện tại hắn trở ra gặp mặt với tứ đại thần thú, lại không có bao nhiêu tự ti, mà ngược lại còn tràn ngập loại tự tin từ bên trong.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3454: C3454: Bất hủ thánh địa



Nhìn thấy một con chuột bự như vậy, Thái Tuế bạch hổ sinh ra hứng thú nồng đậm, đồng thời trong mắt lộ ra tinh mang, dường như tùy thời chuẩn bị đại chiến một hồi với Phệ Kim thử vương vậy.

- Tiểu Bạch, buông lỏng một chút đi. Đây là người một nhà.

Giang Trần cười, quát lớn.

Tiểu Bạch cười hắc hắc, l**m l**m môi:

- Con chuột lớn này thực sự là thú vị a. Thực sự khiến cho ta có xúc động đại chiến một hồi.

Tiểu Bạch hiện tại cũng rất là phiền muộn. Tứ đại huyết mạch thần thú, hắn trẻ tuổi nhất, sức chiến đấu cũng yếu nhất. Hắn vẫn muốn tìm người đánh một chầu, nhưng mà chung quy vẫn không tìm thấy đối thủ phù hợp.

Bây giờ nhìn thấy Phệ Kim thử vương, dường như thực lực không bằng mình, nhưng mà dường như cũng không kém quá xa, chuyện này khiến cho tâm tư hắn thoáng cái bắt đầu linh hoạt.

Phệ Kim thử vương dùng vẻ mặt đau khổ nói:

- Huyết mạch Thái Tuế bạch hổ chính diện chiến đấu vô địch, cũng đừng bắt nạt Phệ Kim thử nhất tộc chúng ta.

Nghe lời này Tiểu Bạch lập tức nhụt chí giống như quả bóng xì hơi:

- Lớn như vậy mà hóa ra lại là người nhát gan, xem ra trận chiến này xôi hỏng bỏng không a.

Giang Trần cười nói:

- Được rồi, ta giới thiệu với mọi người một chút, đây là Phệ Kim thử vương. Mọi người có thể gọi hắn là Lão Kim. Phệ Kim thử nhất tộc chính là hậu duệ của Phệ Kim vương thử thượng cổ. Phệ Kim vương thử nhất mạch thôn phệ Chư Thiên, bất luận chủng tộc nào cũng không dám trêu vào bọn họ. Sức chiến đấu của bọn họ cũng không phải quá mạnh, nhưng mà ưu thế lớn nhất của bọn họ chính là số lượng nhiều, năng lực sinh sổi nảy nở nhanh, dùng số lượng mà thủ thắng.

Phệ Kim vương thử.

Trong trí nhớ truyền thừa của tứ đại thần thú chân linh, đối với Phệ Kim vương thư cũng không xa lạ gì. Biểu lộ của cả đám trong lúc nhất thời đều xuất hiện vẻ mất tự nhiên.

Không hề nghi ngờ, bọn họ cũng không muốn trêu vào Phệ Kim vương thử nhất tộc.

Phệ Kim thử nhất tộc này chính là hậu duệ của Phệ Kim vương thử, vậy cũng có nghĩa là người ta cũng có hy vọng tiến hóa tới Phệ Kim vương thử, huyết mạch phản tổ, cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

- Lão kim Tứ đại thần thú chân linh tin rằng ngươi cũng không cảm thấy lạ lẫm a?

Phệ Kim thử vương gần đây là người dối trá, hắn cười hắc hắc nói:

- Tứ đại thần thú chân linh huyết mạch cao quý, vẫn là tồn tại mà lão Kim ta ngưỡng mộ. Chư vị, tất cả mọi người theo Trần thiếu lăn lộn, về sau nên chỉ dẫn nhiều hơn a.

Thần điểu Chu Tước khẽ cười, nhìn qua Phệ Kim thử vương nói:

- lão Kim, bây giờ ngươi có bao nhiêu hậu duệ rồi?

Phệ Kim thử vương cẩn thận ngẫm nghĩ, làm ra bộ dáng rất là tùy ý nói:

- Tính toán toàn bộ, cũng chỉ có ba bốn ức tử tôn a.

Nụ cười của thần điểu Chu Tước thoáng cái cứng đờ, nhưng mà hắn lập tức cười rộ lên:

- Trần thiếu, ta biết rõ át chủ bài ngươi muốn nói là gì rồi.

Thần thú Huyền Vũ cũng rung động:

- Nghe đồn Phệ Kim vương thử nhất tộc thôn phệ Chư Thiên, không có gì là không gặm, không có gì bỏ qua. Cho dù là th* c*ng r*n nhất thế gian cũng chỉ là thức ăn cho chúng. Như vậy không sai chứ?

- Quả thực là như thế.

Giang Trần cười nói.

- Lão Kim, nay ta muốn đi tới Bất Hủ thánh địa một chuyến. Có lẽ sẽ giao thủ với Kim Ma nhất mạch, đây làm một cọc tạo hóa, nhưng mà cũng là một lần khảo nghiệm. Có lẽ trải qua trận chiến này Phệ Kim Thử nhất mạch các ngươi sẽ chết mất hơn phân nửa. Nhưng mà những người có thể còn sống, thực lực và cảnh giới đều tăng lên trên phạm vi lớn. Thân thể huyết nhục của Kim Ma nhất mạch có thể so với sắt đá, đối với Phệ Kim thử nhất tộc các ngươi càng là vật đại bổ. Ngươi có hứng thú không?

Hai mắt của Phệ KIm thử vương khẽ động, vẻ mặt vô cùng hướng tới.

Phệ KIm thử nhất tộc từ trước tới nay không sợ chết, không sợ tổn thương. Năng lực sinh sôi nảy nở của bọn họ siêu cường, sợ nhất là không có cơ hội, không có cơ hội làm cho huyết mạch tăng lên.

Chỉ cần có loại cơ hội này Phệ Kim thử nhất tộc nhất định sẽ không chút do dự xông lên.

Bởi vì bất luận một lần tăng lên nào đối với tộc đàn này mà nói, đều là một lần thăng hoa, một lần lột xác.

Phệ Kim thử nhất tộc, sau khi quen biêt Giang Trần, từng lần từng lần lột xác, hiện tại lực chiến đâu tối thiểu cũng tăng lên gấp trăm lần.

Thế nhưng mà loại lột xác này không có chừng mực, ít nhất trước mắt mà nói, còn chưa đạt tới cực hạn.

Phệ Kim thử nhất tộc còn có không gian tăng trưởng rất lớn.

- Trần thiếu Phệ Kim thử nhất tộc chúng ta không phải chỉ có cái danh hão. Có lẽ ngươi gọi chúng ta đi đối phó với một lão tổ ma tộc, chúng ta chưa hẳn đã làm được. Nhưng mà muốn nói tới quần chiến thì phải dùng Phệ Kim thử nhất tộc chúng ta a. Ta cam đoan, chỉ cần số lượng của Kim Ma nhất mạch không cao hơn mười vạn. Bọn chúng nhất định sẽ bị chúng ta gặm sạch, không dư thừa một ai.

Phệ Kim thử vương hiện tại nói chuyện cũng có lực lượng mười phần.

Dù sao Phệ Kim thử nhất tộc không còn là Phệ Kim thử nhất tộc lúc mới gặp Giang Trần.

- Được, Lão Kim, ta thích loại hào khí như của ngươi, ta cũng không thấy nhiều trước đó. Ta thích như vậy. Đã như vậy trận chiến này vừa vặn xem biểu hiện của Phệ Kim thử nhất tộc các ngươi thế nào. Nhìn xem bồi dưỡng những năm qua của ta có được hồi báo hay không.

Giang Trần nhẹ giọng nói.

Tứ đại chân linh cũng triệt để hiểu rõ, át chủ bài của Giang Trần quả nhiên là cường hãn.

Phệ Kim Thử nhất tộc không phải là khắc tinh của Kim Ma nhất mạch sao? Tu sĩ Kim Ma nhất mạch thân thể cường hãn, nếu như dùng mạng người đi bồi tiếp, không biết phải chết, tổn thương bao nhiêu.

Thế nhưng mà Phệ Kim thử hất tộc, lại rất thích thân thể của Kim Ma nhất mạch, đối với bọn họ là vật đại bổ.

...

Ba ngày sau, Giang Trần mang theo Tứ đại chân linh lặng lẽ rời khỏi.

Mà từ một ngày trước An Già Diệp đã sớm rời khỏi.

Giang Trần đưa Lưu Ly thần phù cho An Già Diệp, cũng không phải là hắn không dùng được, mà hiện tại hắn có Trượng Thiên Xích, ở phương diện chạy trốn cũng có công năng mạnh mẽ, so với Lưu Ly thần phù kia có rất nhiều điểm tiện lợi. Cho nên một tấm Lưu Ly thần phù đối với Giang Trần mà nói, cũng không phải là không thể thiếu.

Giang Trần ra trận, tứ đại thần thú chân linh thì ẩn giới tàng hình. Giang Trần giống như một kẻ tán tu, làm chuyện gì không thèm suy tính sâu xa, tùy hứng.

Bất Hủ thánh địa tuy rằng là thánh địa gần với Đông Duyên đảo nhất, nhưng mà khoảng cách thực tế vẫn tương đối xa xôi. Tăng thêm Giang Trần không có thúc dục phi chu, mà dựa vào đạo cụ phi hành, vừa phải tránh đi tai mắt của ma tộc, bởi vậy tốc độ cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Trên đường đi tuy rằng ma tộc có thể nhìn thấy được ở khắp nơi, nhưng mà cũng nhìn ra được ma tộc chưa có xâm lấn trên quy mô lớn. Rất nhiều nơi tuy rằng ma tung nhiền lần hiển hiện, nhưng mà không có hoàn toàn bị ma tộc chiếm lĩnh.

Thậm chí không ít người thiếu đề phòng còn xuất hiện nội chiến, không ít thế lực dụng tâm kín đáo còn muốn đục nước béo cò. không thể không nói, thế cục trong Vạn Uyên đảo thoạt nhìn dường như không có bao nhiêu nghiêm trọng, thế nhưng trên thực tế đã tới tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Sắp tới gần địa bàn của Bất Hủ thánh địa, tốc độ của Giang Trần cũng giảm bớt đi nheiuef. Rất nhiều nơi đều có thể nhìn thấy tu sĩ Kim Ma nhất mạch tuần tra.

Mà ở khu vực biên cảnh đã rất khó có tu sĩ nhân tộc xuất hiện ở vùng này. Bởi vậy Giang Trần muốn trà trộn đi vào, độ khó không thể nghi ngờ sẽ cực lớn.

Tu sĩ nhân tộc cơ hồ rất khó tiếp cận tới phiến khu vực này. Hắn muốn nhân cơ hội tới gần hiển nhiên không quá thực tế.

Giang Trần cũng không vội phát động công kích, xem thế cục trước mắt này, Kim Ma nhất mạch dường như cũng không có hoàn toàn chiếm lĩnh Bất Hủ thánh địa.

Cũng có thể nói là thế cục hiện tại còn có chỗ vãn hồi.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3455: C3455: Kim ma nhất mạch



Kim Ma nhất mạch tụ tập trong Bất Hủ thánh địa còn nhiều hơn bên ngoài. Cả đám tu sĩ Kim Ma nhất mạch, khoảng chừng bốn năm vạn người.

Trừ một gã lão tổ Kim Ma nhất mạch vẫn còn ở bên ngoài man hoang ra, ba gã lão tổ thần đạo còn lại của Kim Ma nhất mạch. Hai người đều tọa trấn ở Bất Hủ thánh địa.

Có thể nhìn ra được lần này Kim Ma nhất mạch có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng.

Lão tổ chí cao trong Kim Ma nhất mạch gọi là Kim Khiếu lão tổ, một thân tu vi cơ hồ gần tới thần đạo cao giai.

So với Ngân Phong lão tro còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Mà hai gã lão tổ thần đạo khác, một gọi là Ngân Chuy lão tổ, một gọi là Vân Oanh lão tổ. Một thân tu vi đều không kém hơn Ngân Phong lão tổ kia bao nhiêu.

Nhất là Ngân Chuy lão tổ, tu vi so với Ngân phong lão tổ cũng không chia trên dưới. Vân Oanh lão tổ tuy rằng hơi kém chút sắc, nhưng mà cũng không thua kém quá nhiều.

Mà một thân tu vi của Kim Khiếu lão tổ càng được xưng là top ba ma tộc. Những lão tổ khác trong Kim Ma nhất mạch cộng lại nghe nói cũng không phải là đối thủ của Kim Khiếu lão tổ.

Mà lần này, Kim Khiếu lão tổ tự mình tới đây, có thể nói là vô cùng coi trọng.

Giờ phút này, ba đại lão tổ này hội tụ lại, ở bên ngoài Bất Hủ thánh địa tra xét phòng ngự của Bất Hủ thánh địa.

Nhìn một hồi, Kim Khiếu lão tổ kia lắc đầu nói:

- Cấp bậc phòng ngự như vậy cũng dám tự xưng là thánh địa? Xem ra Vạn Uyên đảo này quả thực còn xa không bằng cương vực nhân loại thượng cổ.

- Ha ha, đạo huynh ngươi cũng không biết rồi. Tu sĩ trong Vạn Uyên đảo này đại đa số đều là hậu duệ đào binh thượng cổ chạy tới Vạn Uyên đảo tránh né Ma tộc chúng ta. Thực chất bên trong lòng bọn họ đã e ngại ma tộc chúng ta. Đối phó với Bất Hủ thánh địa này, tiểu đệ một mình mang theo ba ngàn tu sĩ Kim ma nhất mạch chúng ta cũng có thể mã đáo thành công.

Vân Oanh lão tổ kia ung dung cười nói:

- Nghe nói Bất Hủ thánh địa này có một lão tổ thần đạo, chỉ là vẫn còn ở bên chiến trường vực ngoại, không thể không nói, Vạn Uyên đảo này thực sự quá yếu a.

Nhìn thấy Bất Hủ thánh địa chỉ có một chút tiền vốn như vậy, ba đại lão tổ của Kim Ma nhất mạch cũng có chút thất vọng. Bọn họ vốn cho rằng thập đại thánh địa dù thế nào cũng là khúc xương khó gặm một chút. Hiện tại xem ra đây căn bản không tính là xương, nhiều nhất chỉ là một khối thịt mỡ, một ngụm là có thể nuốt xuống.

- Đạo huynh, không bằng chúng ta một hơi xông lên, đem Bất Hủ thánh địa này chiếm giữ. Nghe nói Mộc Ma nhất mạch đã chiếm lĩnh Cửu U thánh địa, mà Yêu Ma nhất mạch và Cự Ma nhất mạch đã vây quanh Bách Hoa thánh địa kia. Chúng ta cũng không thể rớt lại phía sua a. Hiện tại công đầu đã bị Mộc Ma nhất mạch cướp đoạt.

Ngân Chuy lão tổ kia vô cùng tích cực, chủ động nói.

Kim Khiếu lão tổ trầm ngâm nói:

- Chính như theo lời các ngươi nói, Bất Hủ thánh địa này muốn thu phục không cần tốn nhiều sức. Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới không, tin tức của Ngân Phong đạo hữu không có, sinh tử chưa biết a.

- Chuyện này còn không phải là Ảnh Ma nhất mạch làm hỏng việc sao? Lúc trước Ngân Phong đạo hữu và Ảnh Ma nhất mạch, Dực ma nhất mạch đi chấp hành nhiệm vụ. Lại lấy Ảnh Ma nhất mạch là kẻ cầm đầu. Hiện tại xem ra, Ảnh Ma nhất mạch kia chỉ biết lý luận suông. Đánh trận thực sự căn bản không dùng được.

- Đúng vậy, muốn lấy Hồi Xuân đảo vực kia có bao nhiêu độ khó cơ chứ? Nghe nói chỉ là thế lực tam lưu của Vạn Uyên đảo mà thôi. Chính là bởi vì gần cương vực nhân loại cho nên mới bị cương vực nhân loại ám toán. Theo ta phỏng đoán, hơn phân nửa là Giang Trần kia gây ra.

Kim Khiếu lão tổ cũng gật đầu nói:

- Đúng là Giang Trần, đây mới là khúc xương cứng a. Bản lão tổ cân nhắc, không phải là Bất Hủ thánh địa, mà là Đông DUyên đảo, là cương vực nhân loại kia.

- Ồ? Lão tổ có tính toán gì không?

Hai người Ngân Chuy lão tổ và Vân Oanh lão tổ đều khẽ động, hỏi.

- Sức chiến đấu của Kim Ma nhất mạch chúng ta trong mười mạch ma tộc cũng là tồn tại đỉnh tiêm. Cần xem Đông Duyên đảo kia rốt cuộc mạnh bao nhiêu mà cũng khiến cho Ngân Phong lão tổ rơi vào trong tay giặc?

KIm Khiếu lão tổ đang tự hỏi vấn đề này.

- Đạo huynh, sau khi thu phục được Bất Hủ thánh địa, chúng ta sẽ thẳng tiến tới Đông Duyên đảo. Dùng lực trùng kích của Kim Ma nhất mạch chúng ta, cũng không tin không thu phục được Đông Duyên đảo kia.

- Đúng vậy a. Thu phục một Đông Duyên đảo, là công đầu nha. Bọn họ thu phục bao nhiêu thánh địa, soa có thể có ý nghĩa bằng Đông Duyên đảo có địa vị chiến lược lớn như vậy nha.

Sách lược của Ma tộc kỳ thực rất rõ rnagf, là công kích cương vực nhân loại, dùng Vạn Uyên đảo làm cứ điểm, công kích cương vực nhân loại.

Mà mấu chốt của việc công kích cương vực nhân loại ở ngay tại Đông Duyên đảo.

Căn cứ vào tình báo ma tộc thu thập, Đông Duyên đảo có lẽ chính là điểm mấu chốt câu thông Vạn Uyên đảo và cương vực nhân loại. Thu phục được Đông Duyên đảo, cương vực nhân loại chẳng khác nào đang mở rộng cửa chờ đón bọn họ.

Trong mắt KIm Khiếu lão tổ lộ ra tinh mang, cuộc chiến thượng cổ, Kim ma nhất mạch trong mười mạch ma tộc, chiến công cũng vô cùng hiển hách.

Hiện tại ma chiến tái diễn, KIm Khiếu lão tổ tự nhiên không muốn đẻ cho chín mạch khác vượt lên đầu.

Công kích Đông Duyên đảo, thực sự là chuyện những ngày nay hắn luôn suy nghĩ. Nếu như không phải đám người Ngân Phong lão tổ thất bại, bọn họ nhất định sẽ không do dự.

Nhưng mà bởi vì đám người Ngân Phong lão tổ thất bại, cho nên ít nhiều mới làm cho hắn có chút đề phòng.

Nhưng mà đề phòng thì đề phòng, theo hắn thấy, sức chiến đấu của Kim Ma nhất mạch tuyệt đối không phải là thứ mà cương vực nhân loại hiện tại có thể chống lại được.

Hắn cũng thu thập rất nhiều tình báo, biết rõ cương vực nhân loại do một người trẻ tuổi gọi là Giang Trần cầm đầu. Người trẻ tuổi này hai mươi năm trước tu vi còn chưa đột phá thần đạo. Thủ hạ có vài đầu chân linh thần đạo, còn có một đám tu sĩ thần đạo sơ giai.

Chỉ thế không hơn.

Hiện tại hai mươi năm qua đi, có lẽ thực lực chỉnh thể của cương vực nhân loại tăng lên không ít. Thế nhưng mà chỉ có vỏn vẹn hai mươi năm thời gian, có thể tăng lên bao nhiêu thực lực cơ chứ?

Nếu như cương vực nhân loại thực sự cường đại tới mức như vậy. Cần gì phải phân tâm đi trọng tổ Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận?

Kim Khiếu lão tổ phân tích đám người Ngân Phong lão tổ thất bại nhất định là do tu sĩ ba mạch nội chiến, không có hợp tác tốt.

Bằng không mà nói dùng thực lực của ba đại lão tổ ba mạch ma tộc, dùng sức chiến đấu của đội ngũ bọn hắn dẫn theo, tuyệt đối không có khả năng toàn quân bị diệt.

Trận chiến đó nhất định nhân tộc đã thắng lợi.

Nhưng mà Kim Khiếu lão tổ cảm thấy, nhân tộc nhất định đã dốc toàn bộ lực lượng vào trận chiến ấy.

Hiện tại hắn tự thân xuất mã, mang theo cơ hồ tất cả tinh nhuệ của Kim Ma nhất tộc, so với đội ngũ lần trước đó hoàn toàn không thể so sánh.

Đội hình như vậy so với lần trước ít nhất cũng có sức chiến đấu gấp ba tới năm lần. Mà Kim Khiếu lão tổ hắn, có thể nghiền nát được ba người Ngân Phong lão tổ.

Dưới loại tình huống này, đây là cơ hội tốt nhất để hắn kiến công lập nghiệp. Nếu như có thể chiếm lấy Đông Duyên đảo, chiếm cứ cứ điểm chiến lược này, hắn có thể đem mũi nhọn của Kim Ma nhất mạch trực tiếp nhắm vào cương vực nhân loại. Đến lúc đó Kim Ma nhất mạch hắn trong ma tộc, địa vị nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3456: C3456: Phát động công kích



- Bẩm báo lão tổ, các huynh đệ ở khu vực phía nam phát hiện tình huống dị thường. Có một đầu linh cầm dường như đang xoay quanh không trung ở chỗ kia, nhìn đại doanh KIm Ma nhất mạch chúng ta.

- Bẩm báo lão tổ, đội ngũ phía bắc của chúng ta gặp phải công kích. Một thống lĩnh bán thần của chúng ta mất tích.

- Bẩm báo lão tổ...

Ngay khi Kim Khiếu lão tổ hạ lệnh chưa được bao lâu, khi mà Vân Oanh lão tổ vẫn còn tập kết đội ngũ, tin tức khắp nơi không ngừng truyền tới.

Hơn nữa những tin tức này đối với Kim Ma nhất mạch bọn họ tuyệt đối là bất lợi.

Nhất là các loại tin tức như một thống lĩnh bán thần mất tích càng làm cho hai hàng lông mày giống như dao găm của Kim Khiếu lão tổ nhăn lại, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Sức chiến đấu của Kim Ma nhất mạch mình hắn rất tự tin. Thống lĩnh cấp bán thần, ít nhất có thể so với tu sĩ thần đạo nhị trọng của nhân tộc.

Nếu nói sau khi chiến đấu bị giết, vậy ít nhất cũng sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn. Nhưng mà vô duyên vô cớ mất tích, vậy cũng có nghĩa, người hạ thủ với những thống lĩnh bán thần này tuyệt đối không chỉ là tu sĩ thần đạo nhị trọng.

Kim KHiếu lão tổ quay đầu hỏi Ngân Chuy lão tổ:

- Ngân Chuy, đại doanh chúng ta phân bố thế nào?

- Phân bố thành bốn phía, bốn phía bảo vệ chung quanh, khoảng cách giữa các nơi cũng không quá một ngàn dặm, vô cùng dày đặc a.

Ngân Chuy lão tổ đáp lại.

- Truyền lệnh, đội ngũ tập kết toàn bộ lại, không nên phân tán ra tứ phương.

Kim Khiếu lão tổ sao không nhìn ra, đây nhất định là chiến thuật quấy rối của địch nhân.

Từ bốn phương tám hướng quấy rối khắp nơi, ảnh hưởng tới việc công kích Bất Hủ thánh địa của bọn họ.

Loại thủ đoạn này không tính quá cao minh, nhưng mà lại khó lòng phòng bị. Trừ phi Kim Khiếu lão tổ hắn tự thân xuất mã, nếu không, muốn ngăn chặn loại quấy rối này, dường như rất không thực tế.

Ngân Chuy lão tổ phụng mệnh đi sắp xếp.

Một lát sau, Vân Oanh lão tổ kia đã tập kết đội ngũ:

- Đạo huynh, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đạo huynh ra lệnh.

Kim Khiếu lão tổ trầm giọng nói:

- Bắt đầu công kích.

Một chút quấy rối bên ngoài bất quả chỉ là gãi ngứa mà thôi. Kim Khiếu lão tổ cũng không đặt nặng trong lòng. Chỉ cần thu phục được Bất Hủ thánh địa, tiến vào địa bàn của Bất Hủ thánh địa, mượn nhờ phòng ngự của Bất Hủ thánh địa, bất luận quấy rối gì bên ngoài đều chỉ là mây bay.

Sau khi sắp xếp tốt tất cả mọi việc, Kim KHiếu lão tổ tiến vào doanh trướng của mình, bắt đầu minh tường. Trong lòng hắn lúc này đã coi công kích Đông Duyên đảo là trọng tâm.

Chuyện khác, Vân Oanh lão tổ cũng tốt, Ngân Phong lão tổ cũng tốt, đều có thể xử lý tốt.

- Ngân Phong à Ngân Phong, hồn đăng bản mạng của ngươi còn chưa tắt, vậy còn chưa chết. Chẳng lẽ ngươi thực sự rơi vào tay giặc ở Đông Duyên đảo hay sao?

Kim Khiếu lão tổ suy đoná, hắn đối với Ngân Phong lão tổ vô cùng coi trọng. Thậm chí trình độ coi trọng còn trên Ngân Chuy lão tổ.

Luận sức chiến đấu, Ngân Chuy lão tổ không thua Ngân Phong lão tổ. Nhưng mà luận dũng mãnh và hung hãn, không sợ chết thì không bằng Ngân Phong lão tổ.

Nói một cách khác, Ngân Phong lão tổ có tinh thần liều mạng vượt quá Ngân Chuy lão tổ, đây cũng là chỗ Kim Khiếu lão tổ thưởng thức nhất.

Cho nên Kim Khiếu lão tổ vẫn hy vọng cứu được Ngân Phong lão tổ ra. Thế nhưng mà rốt cuộc Ngân Phong lão tổ sao lại rơi vào trong tay giặc, ở sâu trong lòng hắn kỳ thực cũng vô cùng hiếu kỳ.

Dùng tình báo trước mắt xem ra, Nhân tộc nếu như toàn lực xuất động, diệt sát ba đại lão tổ kia, ngược lại cũng có hy vọng rất lớn. Nhưng mà muốn nói tới bắt giữ Ngân Phong lão tổ kia, hắn dù suy diễn thế nào cũng cảm thấy có chút vớ vẩn.

- Ở đây nhất định còn có chút tình báo mà ta còn chưa nắm giữ được. Có lẽ hai mươi năm qua, cương vực nhân loại lại xuất hiện biến hóa gì khác?

Trong lòng Kim KHiếu lão tổ tràn ngập nghi hoặc.

Nhưng mà rốt cuộc hắn cũng là tồn tại gần tới thần đạo cao giai. Kiến thức và khí độ đều vượt xa tu sĩ cùng mạch rất nhiều.

Ma tộc xâm lấn vị diện khác, nhiều khi sách lược cũng không nhất định hữu dụng. Nhưng mà sức chiến đấu dũng mãnh trên cơ bản đều làm cho mọi việc thuận lợi.

Cho nên Kim Khiếu lão tổ vẫn tin tưởng, dốc hết sức là có thể thành công.

Sức chiến đấu của Kim Ma nhất mạch từ trước tới nay đều đáng tin tưởng. Hắn cân nhắc nhiều như vậy, còn không bằng đi thử một chút.

- Lần này công kích Đông Duyên đảo, nếu như có thể thành công, ta trực tiếp chỉ mũi thương về phía cương vực nhân loại. Nếu như nhận được chút cơ duyên, giúp ta đột phá thần đạo cao giai. Thiên hạ to lớn này có chỗ nào mà ta không đi được chứ? Nếu như ta đột phá thần đạo cao giai thì cần gì phải nghe lệnh Thiên ma nhất mạch?

Mười mạch ma tộc gần đây đều lấy Thiên ma nhất mạch cầm đầu.

Kim Ma nhất mạch dũng mãnh nhưng mà cũng phải nghe lệnh Thiên Ma nhất mach, nhưng cuối cùng thế giới võ đạo vẫn là thực lực làm trọng.

Nếu như Kim Khiếu lão tổ hắn có thể đột phá thần đạo cao giai, vậy có tư cách ngang hàng nói chuyện với Thiên Ma lão tổ. Có lẽ thực lực tổng hợp không bằng Thiên Ma lão tổ, nhưng mà sức chiến đấu có thể ngang hàng với Thiên Ma lão tổ, cho nên quyền nói chuyện nhất định sẽ được tăng lên.

Mười mạch ma tộc hợp tác với nhau, nhưng cũng có cạnh tranh.

Nhất là một khối thịt mỡ như Thần Uyên đại lục, ai cũng muốn cắn thêm nhiều một cái. Ai cũng không hy vọng phân tới tay mình chỉ có một khối thịt vụn.

...

Lại nói Ngân Chuy lão tổ kia lúc này đã xuống dưới sắp xếp Kim Ma nhất mạch bày trận.

Còn chưa kịp sắp xếp thỏa đáng, thần thức Ngân Chuy lão tổ khẽ động, phát ra một tiếng thét dài, thân ảnh nhanh chóng bắn về khu vực phía nam.

Trong trời xanh trên khu vực phía nam có một đạo thân ảnh màu đỏ đột nhiên phun ra một đạo hỏa diễm rất dài, giống như tạo thành một vét rách trong hư không, phun ra hỏa diễm tới từ chín tầng trời, vắt ngang hư không, cuốn Ngân Chuy lão tổ vào bên trong.

Ngân Chuy lão tổ hừ lạnh một tiếng:

- Chút tài mọn cũng dám khoe khoang?

Kim Ma nhất mạch thân thể vô địch, cũng không phải là nói khoác mà ra. Trong mắt hắn mà nói, loại công kích thuộc tính hỏa này căn bản là gãi ngứa cho hắn.

Nhưng mà khi hắn bị những hỏa diễm này vây quanh mới phát hiện ra, hỏa diễm này cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, hảo diễm này có lực ăn mòn đáng sợ. Giống như có thể hòa tan vạn vật chư thiên, trong lúc mơ hồ còn mang theo lục lượng tạo hóa thần kỳ.

- Đây là tạo hóa chi hỏa?

Nhưng mà Ngân Chuy lão tổ không hề hoảng hốt, ngân quang trên người nhoáng lên một cái, thân thể đã nhanh như thiểm điện thoát ra khỏi sự bao vây của đám hỏa diễm kia.

Đồng thời trảo chụp một cái, một thanh đại chùy xuất hiện trong tay hắn, ầm ầm đập về phía hư không kia.

Một tiếng ầm vang vang vọng.

Trong hư không xuất hiện một cái hố cực lớn. Hư không vỡ ra, pháp thân thần điêu Chu Tước từ trong b*n r*, tốc độ nhanh chóng cực kỳ, né tránh đạo công kích đáng sợ này.

Đồng thời trong miệng thần điểu Chu Tước lần nữa phun ra nguyên châu thiên hỏa. Nguyên châu thiên hỏa cuồn cuộn b*n r*, giống như lập tức tiêu đốt hư không bên người Ngân Chuy lão tổ.

- Quả nhiên là thần thú Chân linh, nói như vậy người là chân linh bên người Giang Trần.

Ngân Chuy lão tổ thân ở trong biển lửa, cũng không sợ hãi chút nào.

Tu vi của thần điểu Chu Tước không bằng Ngân Chuy lão tổ này. Ngân Chuy lão tổ này chính là thần đạo tứ trọng, sức chiến đấu còn mạnh hơn thần điểu Chu Tước.

Cho nên Nguyên Châu thiên hỏa của thần điểu Chu Tước tuy rằng có thể uy h**p được Ngân Chuy lão tổ, thế nhưng cũng không có cách nào triệt để khóa chết được hắn.

Nhưng mà thần điểu Chu Tước đã ra tay, cũng đồng nghĩa với việc những chân linh khác đang ở bên cạnh chờ cơ hội.

Phong vân rung động, Sơn Hà phá toái trảo của Long Tiểu Huyền đã từ trong hư không vươn ra, hung hăng chụp vào đỉnh đầu Ngân Chuy lão tổ kia.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3457: C3457: Lại dùng chiêu cũ



Tứ đại chân linh cơ hồ đồng thời ra tay.

Mà Giang Trần cũng ở một bên nhìn qunah, chỉ cần Tứ đại thần thú vây khốn Ngân Chuy lão tổ này, hắn lập tức thi triển Thủy Hỏa chân long tác, đem Ngân Chuy lão tổ này trói lại.

Loại cơ hội này có thể trôi qua ngay lập tức, tuyệt đối không cho phép hắn có bất kỳ sai lầm nào. Chỉ cần Giang Trần có chút do dự có lẽ sẽ mất đi cơ hội.

Quan trọng nhất chính là, chiến đấu cũng không cách đại doanh Kim Ma nhất tộc quá xa. Đồng bạn của Ngân Chuy lão tổ này tùy thời có khả năng tới trợ giúp.

Mấu chốt nhất là Giang Trần có thể cảm nhận được trong đại doanh của Kim Ma nhất tộc có một đạo lực lượng vô cùng đáng sợ.

Lực lượng kia tuyệt đối không phải là thứ mà Giang Trần hắn có thể chống lại. Có lẽ tứ đại thần thú tập hợp, hơn nữa lại thêm Giang Trần hắn cũng không chống đỡ được.

Thậm chí ngay cả Hạ Thiên Trạch tiến lên cũng chưa chắc có thể thắng. Đạo lực lượng kia có lẽ có thể so với Lưu Ly đại thần tôn thượng cổ.

Cho nên Giang Trần càng thêm hy vọng, tốc chiến tốc thắng.

Ngân Chuy lão tổ hiển nhiên so với Ngân Phong lão tổ còn cẩn thận hơn. Một mặt chiến đấu, một mặt phát ra tiếng rít gào. Hiển nhiên là thông báo cho Kim Khiếu lão tổ.

Trong lòng Giang Trần bất động như núi, Thiên mục thần đồng gắt gao tập trung vào vòng chiến, chờ cơ hội.

Khi trọng lực cường đại của thần thú Huyền Vũ bao trùm tới quanh thân Ngân Chuy lão tổ, trong lòng Giang Trần khẽ động:

- Cơ hội tới rồi.

Thủy Hỏa chân long tác được thúc dục, hóa thành hai đạo lực lượng huyền ảo một âm một dương, giống như hai đạo chân long thủy hỏa cao ngạo rít lên trong hư không. Khí thế cuồn cuộn, một trái một phải giống như muốn chia cắt phiến thiên địa này ra vậy.

Ngân Chuy lão tổ tuy rằng cẩn thận, nhưng mà không có nghĩ tới việc nguy cơ lại xuất hiện gần ngay trước mắt. Khi hắn phát giác ra được uy năng cường đại của Thủy Hỏa chân long tác, muốn bứt ra lại phát hiện tốc độ mình đã bị thần thú Huyền Vũ hạn chế, một thân tốc độ cơ hồ không phát huy ra được một phần ba.

- Không tốt.

Ngân Chuy lão tổ sợ hãi, kêu gào liên tục, thông báo cho Kim Khiếu lão tổ tới trợ giúp. Hắn biết rõ nếu như Kim Khiếu lão tổ chậm một bước, phiền phức của hắn sẽ rất lớn.

Hiển nhiên Giang Trần không có ý định cho hắn thời gian này, thủ quyết liên tục biến đổi, THủy Hỏa chân long tác thúc dục tới mức tận cùng. Hóa thành hai đạo quang mang nhanh chóng quấn quanh thân Ngân Chuy lão tổ kia.

Trong chớp mắt toàn thân Ngân Chuy lão tổ đã bị quấn quanh không có lấy một khe hở. Một thân sức chiến đấu hoàn toàn bị Thủy Hỏa chân long tác hạn chế.

Mà đúng lúc này Giang Trần đã cảm nhận được bên đại doanh có một đạo khí thế khôn cùng cuồn cuộn giết tới.

- Chư vị, lão ma của Kim Ma nhất mạch tới, mọi người trở về vị trí cũ, rút lui.

Hiện tại Giang Trần cũng không có động lực giao thủ với lão tổ Kim Ma nhất mạch nữa. Dù sao hắn biết rõ một khi khai chiến, tất sẽ lâm vào khổ chiến, thậm chí là rơi vào trong vũng bùn.

Cho dù có chiến, địa điểm và thời gian còn chưa thích hợp.

Tứ đại chân linh nghe lời Giang Trần đều nhanh chóng ẩn giới tàng hình, trở lại trên người Giang Trần. Giang Trần không chút do dự, Trượng Thiên Xích nhoáng lên, hóa thành một đạo quang mang hơn trượng phi độn đi.

Chỉ một thoáng khoảng cách trong thiên địa giống như bị rút ngắn, pháp tắc hư không giống như bị bỏ qua. Pháp thân Giang Trần đã thoát ra ngoài vài ngàn dặm.

Kim Khiếu lão tổ ngay lúc Giang Trần rời khỏi hiện trường đã đánh tới nơi.

Dư âm cuộc chiến còn chưa kịp tiêu tán.

Kim Khiếu lão tổ cảm nhận một lát, sắc mặt trầm xuống, bởi vì hắn đã biết được Ngân Chuy lão tổ mất tishc.

- Là ai?

Kim Khiếu lão tổ ngửa mặt lên trời thét dài, tức giận không có chỗ phát tiết.

Kim Ma nhất mạch cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng không có nếm qua thiệt thòi như vậy. Tu sĩ nhân tộc đúng là có không ít cường giả, nhưng mà muốn nói tới người có thực lực bắt giữ Ngân Phong và Ngân Chuy lão tổ, cũng không có mấy người. Hơn nữa muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy bắt giữ bọn họ, cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Chuyện nhân tộc thượng cổ không có nàm được, hiện tại nhân tộc suy sụp như vậy, lại có thể làm được? Điều này sao có thể chứ?

Kim Khiếu lão tổ đột nhiên có cảm giác như bị lừa gạt.

Khứu giác của tu sĩ thần đạo có thể nói là vô cùng linh mẫn, cái mũi com rúm một chút, Kim Khiếu lão tổ đột nhiên truyền âm nói:

- Tu sĩ Kim Ma nhất mạch toàn lực tập hợp tại chỗ Vân Oanh lão tổ, toàn lực đánh Bất Hủ thánh địa, thu phục Bất Hủ thánh địa. Tiến vào thánh địa, thủ vững không đi ra. Đợi bản lão tổ trở về.

Kim Khiếu lão tổ rốt cuộc cũng là người đã quen với các trận chiến lớn, thời khắc mấu chốt không có loạn.

Cùng lúc đó thân thể hắn nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo kim quang, chạy về một phía trong hư không, đây chính là phương hướng Giang Trần bỏ chạy.

Tự nhiên hắn không nắm bắt được phương vị Trượng Thiên Xích bỏ chạy, nhưng mà có thể nắm bắt được khí tức của Ngân Chuy lão tổ. Đó là khí tức cộng minh chỉ Kim Ma nhất mạch lẫn nhau mới có.

Ngân Chuy lão tổ và Ngân Phong lão tổ giống nhau, hẳn đều bị bắt giữ, hơn nữa người bắt giữ bọn họ hẳn là cùng một đám người.

- Đáng chết, không ngờ tiểu tử nhân loại kia lại lớn mật như vậy.

Kim Khiếu lão tổ tuy rằng không có chứng minh được là ai làm. Nhưng mà trên cơ bản hắn có thể xác định, nhất định là Giang Trần gây ra.

Cương vực nhân loại cũng tốt, Vạn Uyên đảo cũng tốt, mối uy h**p duy nhất cũng chỉ có tiểu tử nhân loại lai lịch thần bí kia.

Theo lý thuyết, coi như là thời kỳ thượng cổ, cũng rất khó xuất hiện thiên tài nhân tộc kiệt xuất như vậy. Vì sao hậu thế lại xuất hiện thiên tài kiệt xuất tới bực này?

Khó hiểu thì khó hiểu, hiện tại trong đầu Kim Khiếu lão tổ chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là sớm đuổi kịp tiểu tử kia một chút, bắt lấy tiểu tử kia.

Hắn không sợ Giang Trần rời khỏi Đông Duyên đảo, chỉ sợ Giang Trần tử thủ Đông Duyên đảo.

Tiểu tử kia đã không biết trời cao đất rộng rời khỏi đó, ở sâu trong lòng Kim KHiếu lão tổ mặc dù có chút tức giận, nhưng kỳ thực cũng có chút vui sướng.

Đây là cơ hội của hắn, cơ hội bắt lấy Giang Trần.

Chỉ cần bắt lấy tiểu tử nhân tộc này, cương vực nhân loại sẽ như rắn mất đầu, tất sẽ sụp đổ. Tới lúc đó đại quân Kim Ma nhất mạch hắn có thể nói là một đường bằng phẳng tiến tới, nhất định có thể tiến vào cương vực nhân loại, cần gì lấy đó, nếm thử tư vị nước đầu, ngẫm lại cũng cảm thấy ngon ngọt.

Nhưng mà trong đầu Kim Khiếu lão tổ lại không có bất kỳ ý khinh địch nào.

Có thể trong lúc bất tri bất giác bắt giữ Ngân Chuy lão tổ, thực lực đối phương tuyệt đối không thể khinh thường. Cho dù là Kim Khiếu lão tổ hắn ra tay cũng chỉ như vậy mà thôi.

- Tiểu tử nhân loại này trên người chắc chắn có bí mật kinh người. Bắt hắn, những bí mật này sẽ thuộc về Kim KHiếu lão tổ ta.

Trong lòng Kim Khiếu lão tổ bắt đầu có tham niệm.

Hắn biết rõ Thần uyên đại lục này, nhân tộc vô cùng giàu có. có lẽ trên người người trẻ tuổi kia có bảo vật và truyền thừa mà ngay cả Kim Khiếu lão tổ hắn cũng đỏ mắt. Bằng không mà nói, một tiểu tử nhân tộc hậu thế, có thể tạo ra sóng gió lớn như vậy sao?

Giờ phút này Giang Trần mượn nhờ uy lực của Trượng Thiên Xích, tuy rằng bỏ chạy, nhưng mà vô cùng thong dong. Chỉ là, hắn rất nhanh đã phát giác được lão ma của Kim Ma nhất mạch đang đuổi theo phía sau.

- Lão ma này có thể nắm bắt được hướng phi độn của Trượng Thiên Xích sao?

Giang Trần hết sức kinh ngạc. Uy năng của Trượng Thiên xích sau khi Giang Trần không ngừng thâm nhập lý giải, tìm hiểu, Giang Trần càng lĩnh ngộ tinh túy trong đó.

Không thể tưởng tượng được lão ma của Kim Ma nhất mạch kia lại có năng lực này. Khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Nhưng mà tốc độ của Trượng Thiên xích, Giang Trần vô cùng có lòng tin.

Nếu như không có Trượng Thiên Xích, hắn sao dám đơn giản giao Lưu Ly thần phù cho An Già Diệp cơ chứ?
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3458: C3458: Điệu hổ ly sơn



Kim Khiếu lão tổ rất là căm giận, từ khi Ngân Chuy lão tổ bị bắt, hắn đã truy tung đối thủ ba ngày, khoảng cách truy tung càng ngày càng xa, mỗi một lần hắn cảm thấy đã tới rất gần, nhưng cuối cùng lại bị đối phương đào thoát, từng lần lại từng lần, loại chuyện này không ngừng tái diễn.

Chuyện này khiến cho Kim Khiếu lão tổ phát hỏa, dùng thực lực của hắn, trong cơ hồ tất cả lão tổ ma tộc tuyệt đối là tồn tại top năm, thậm chí là top ba.

Rõ ràng lại không thể làm gì với một người trẻ tuổi. Nhìn tư thế kia của đối phương, mơ hồ có hy vọng khiến cho hắn ôm hận.

Đánh giận nhất chính là tiểu tử này bỏ chạy hoàn toàn không có quy luật, phương hướng nào. Lúc thì Đông, lúc thì Tây, làm cho Kim Khiếu lão tổ căn bản không nắm bắt được ý đồ của đối phương.

Có nhiều lần hắn nhịn không được muốn liên lạc với đồng đạo ma tộc khác tới bao vây chặn địch, thế nhưng mà hành tung của tiểu tử kia phiêu dật, cho dù hắn triệu tập mấy đồng đạo tới cũng chưa chắc có thể thành công.

Mấu chốt nhất chính là Kim Khiếu lão tổ cũng không muốn đồng đạo chín mạch khác tới đây kiếm chén canh.

Thời gian mấy ngày qua làm cho Kim Khiếu lão tổ càng thêm xác định, tiểu tử nhân loại này chính là Giang Trần, mà trên người kẻ này nhất định có bí mật kinh người.

Những bí mật này làm cho tham niệm trong lòng Kim Khiếu lão tổ không ngừng bành trướng.

Một tu sĩ trẻ tuổi, trong chiến đấu, truy đuổi mà có thể kiên trì, bền bỉ, không biết mệt mỏi, điều này sao có thể? Như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất, đối phương có bảo vật cường đại chống đơx.

Phương diện tốc độ, Kim Khiếu lão tổ cũng không có ưu thế tuyệt đối. Đây cũng là chuyện giờ phút này khiến cho hắn ảo não nhất. Nếu như hắn có tốc độ của Dực ma, giờ phút này nhất định có thể đuổi theo tiểu tử này, bắt giữ tiểu tử này lại.

Hắn đã cảm giác được, thực lực tiểu tử này tuyệt đối không bằng hắn, cho dù tiểu tử này có vài đầu chân linh hỗ trợ, cũng tuyệt đối không bằng Kim Khiếu lão tổ hắn.

Bọn chúng có thể bắt được NGân CHuy lão tổ, hơn phân nửa là dựa vào âm mưu quỷ kế, dựa vào đột nhiên ám toán.

Giang Trần dường như rất hưởng thụ loại cảm giác chạy loạn bốn phía này. Liên tục vài ngày, hắn đều cố ý dẫn dắt Kim Khiếu lão tổ, nhưng mà làm như vậy cũng có chút nguy hiểm. Có nhiều lần, hắn thiếu chút nữa bị Kim Khiếu lão tổ ngăn chặn.

Một khi bị chặn lại, vậy cũng chỉ có thể tử chiến một trận.

Hiện tại Giang Trần chênh lệch với đối phương vô cùng lớn. Trừ phi hắn có thể đột phá thần đạo tứ trọng, mượn nhờ bảo vật đầy người, lại phối hợp với tứ đại chân linh, mới có cơ hội hàng phục Kim Khiếu lão tổ này.

Bằng không mà nói, dùng sức chiến đấu hiệu hữu, nhiều lắm chỉ có thể giữ khoảng cách hiện tại với Kim Khiếu lão tổ, có lẽ còn có thể nằm ở thế hạ phong.

Quan trọng nhất chính là Giang Trần không muốn bạo lộ sức chiến đấu chính thức của hắn. Khiến cho ma tộc chú ý.

Nếu như bạo lộ thực lực, nhất định phải đảm bảo g**t ch*t đối thủ, nếu không bạo lộ cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Hiện tại hắn bỏ trốn bốn phía như vậy, ngược lại có thể khiến cho địch nhân lầm tưởng hắn yếu đuối. Trọng yếu nhất là, Giang Trần dẫn Kim Khiếu lão tổ rời đi, không cho đối phương nghỉ ngơi là vì muốn tạo cơ hội cho Phệ Kim thử nhất tộc.

Nếu như Phệ KIm thử nhất tộc nắm chặt cơ hội mà nói, những ngày này bọn họ có lẽ đã ra tay với Kim Ma nhất mạch.

Dùng số lượng tử tôn của Phệ Kim thử nhất tộc, đối phó với mấy vạn tu sĩ của Kim Ma nhất mạch vẫn chiếm thế thượng phong. Dù sao, năng lực của Phệ Kim thử nhất tộc đối với Kim ma nhất mạch là tương khắc.

Huống chi ven đường Giang Trần còn thả tứ đại chân linh ra, để cho bọn họ trở lại Bất Hủ thánh địa, mà một mình hắn thì dẫn Kim Khiếu lão tổ đi du lịch bốn phía.

Lại qua vài ngày, Kim Khiếu lão tổ cơ hồ có chút hổn hển, hắn mơ hồ phát giác được tiểu tử này luôn kéo hắn đuổi giết, dường như động cơ có chút không đúng.

Dùng tốc độ của tiểu tử kia, dường như hoàn toàn có cơ hội thoát khỏi hắn, vì sao mỗi một lần đều như gần như xa, mỗi một lần đều khiến cho hắn một loại cảm giác, chỉ cần kiên trì một lát là lập tức có thể thành công.

Không thể không thừa nhận, đây là ảo giác.

Mà loại ảo giác này có lẽ là tiểu tử này cố ý tạo ra.

Kim Khiếu lão tổ mơ hồ có cảm giác bị lừa gạt, rít gào truyền thức nói:

- Tiểu tử, ngươi chỉ biết trốn trốn tránh tránh, chẳng lẽ truyền thừa của nhân tộc các ngươi cũng chỉ có dạy ngươi làm rùa đen rút đầu hay sao?

Phép khích tướng.

Trong lòng Giang Trần vui vẻ, phép khích tướng vụng về như vậy nếu như có tác dụng sẽ khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng buồn cười.

Hắn biết rõ lão ma này hoàn toàn đã bị hắn làm cho có chút sụp đổ, bằng không dùng bổn sự, khí độ của lão ma này, cũng sẽ không nói ra những lời ngây thơ như vậy.

Nhưng mà loại truy đuổi này đã có thể chấm dứt được rồi.

Bởi vì đã bảy tám ngày đi qua, chiến cuộc bên Bất Hủ thánh địa có lẽ đã chấm dứt. Đội ngũ nên rời đi cũng đã rời đi.

Lập tức Giang Trần cười ha hả, đáp lại:

- Lão ma Kim Ma nhất mạch, lần này ta rất muốn lấy đầu ngươi. Chỉ tiếc, cho dù ngươi mạnh mẽ thế nào, từ nay về sau ngươi cũng chỉ còn cái mác tư lệnh gốc. Cái mạng này của ngươi, ta tạm thời lưu lại cho ngươi, đợi thời cơ thích hợp, ta lại tới lấy đầu trên cổ ngươi.

Giang Trần nói xong, thúc dục Trượng Thiên Xích, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.

Kim Khiếu lão tổ sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm. Phân biệt một lát, sắc mặt đột nhiên đại biến:

- Không tốt, tiểu tử này chẳng lẽ dùng kế điệu hộ ly sơn?

Không thể không nói. Tư duy của Ma tộc không giống với nhân tộc. Nếu như là tu sĩn hân tộc, truy đuổi nhiều này như vậy, đã sớm nghĩ tới bên trong có khả năng có lừa dối.

Mà ma tộc gần đây cường thế, ở trong trạng thái cường thế, bọn họ bình thường sẽ chủ động bỏ qua một ít âm mưu. Bởi vì bọn họ cảm thấy, cho dù có âm mưu gì cũng chưa chắc đã hữu dụng.

Có Vân Oanh lão tổ tọa trấn, nhiều tinh nhuệ Kim Ma nhất mạch như vậy, Nhân tộc cho dù có mười, có tám lão tổ thần đạo tới cũng căn bản không thể làm nên chuyện gì.

Đây cũng là nguyên nhân Kim Khiếu lão tổ tràn ngập tự tin.

Thế nhưng mà nghe ý tứ đùa cợt trong lời nói của Giang Trần, Kim Khiếu lão tổ bản năng đã cảm thấy có chút không ổn. Một tiểu tử nhân loại dựa vào cái gì lại có khẩu khí lớn như vậy?

- Đáng chết, chẳng lẽ thực sự trúng kế.

Kim Khiếu lão tổ nhảy dựng lên, một cảm giác hàn ý khó hiểu xông lên đầu hắn.

Hắn quan sát bốn phía một chút, lại phát hiện ra tiểu tử mình truy đuổi đã triệt để biến mất không còn tung tích. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn co lại, cũng không dám tiếp tục đuổi nữa. Mà dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Bất Hủ thánh địa.

Chỉ là chờ hắn trở lại địa bàn của Bất Hủ thánh địa, một ngụm máu thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra. Bất Hủ thánh địa to lớn như vậy không ngờ đã trở thành vườn không nhà trống.

Mà tinh nhuệ do hắn dẫn đầu của Kim Ma nhất mạch, trong thời gian ngắn ngủi bảy tám ngày, giống như bốc hơi trong nhân gian. Không còn một bóng người.

Nhưng mà loại khí tức sát phạt thảm thiết ở hiện trường lại làm cho trong lòng Kim Khiếu lão tổ vô cùng phiền muộn. Cẩn thận thăm dò hiện trường một phen, sắc mặt Kim Khiếu lão tổ vô cùng âm trầm.

Kim Khiếu lão tổ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên có cảm giác như rơi vào trong hầm băng:

- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Nhân tộc thời kỳ thượng cổ cũng không có thực lực như vậy. Sao tới đời sau lại trở nên mạnh mẽ tới như thế?

Đây căn bản là chuyện không phù hợp với lẽ thường.

Thế nhưng mà hắn kiểm tra tới lui, lại làm cho tâm tình Kim Khiếu lão tổ hắn càng ngày càng tuyệt vọng. Một sự thực vô cùng tàn nhẫn bày ra trước mắt hắn.

Tu sĩ Kim Ma nhất mạch hắn không phải rời đi, mà toàn quân bị diệt.

Thậm chí cơ hồ cả Vân Oanh lão tổ trong đám Kim Ma nhất mạch của hắn cũng giống như triệt để biến mất trong thế giới này vậy.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3459: C3459: Toàn quân bị diệt



Kim Khiếu lão tổ khóc không ra nước mắt.

Cho dù là thời kỳ thượng cổ, cũng không có bất kỳ thế lực nhà nào có thể một mình tiêu diệt cơ hồ tất cả tinh nhuệ Kim Ma nhất mạch bọn hắn.

Cho dù là những thế lực đứng đầu kia, ba nhà cộng lại, chính diện giao thủ cũng chưa chắc có thể làm được.

Cho nên Kim Khiếu lão tổ căn bản không nghĩ tới chuyện toàn quân bị diệt.

Nhưng mà sự thực trước mắt lại tàn khốc như vậy.

Chẳng những toàn quân bị diệt, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không có để lại. Áo giáp, binh khí, thi thể, tất cả đêu không còn tồn tại.

Loại cảm giác này giống như bị thứ gì đó thôn phệ sạch sẽ vậy.

Kim Khiếu lão tổ sởn hết cả gai ốc, ngửa mặt lên trời thét dài:

- Giang Trần... Kim Khiếu lão tổ ta nhất định không đội trời chung với ngươi.

Kim Khiếu lão tổ từ khi xuất đạo tới nay cũng không phải chưa từng bị ngáng đường. Nhưng chưa từng có lần ngáng đường nào khiến hắn thất bại nặng nề như vậy, làm cho hắn cơ hồ thẫn thờ.

Kim Ma nhất mạch toàn quân bị diệt.

Nhớ tới thanh âm đùa cợt của Giang Trần, lửa giận trong lòng Kim Khiếu lão tổ bốc lên trên, hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị lừa gạt.

Điều khiến cho hắn tuyệt vọng nhất chính là, hắn phát hiện ra, mình dùng sức một mình, dường như ngay cả cơ hội báo thù Giang Trần cũng không có.

Tiểu tử kia cũng không biết nắm giữ thần thông hoặc là pháp bảo gì, độn thuật quỷ dị kia hoàn toàn vượt quá phạm vi lý giải của Kim Khiếu lão tổ hắn.

Dùng kiến thức và năng lực của Kim Khiếu lão tổ hắn, số lần bó tay chịu thua cũng không nhiều. Nhưng mà đối mặt với Giang Trần, Kim Khiếu lão tổ hắn thực sự có cảm giác vô lực.

Hắn tự hỏi, nếu như đối phương chịu chính diện giao phong, hắn nhất định có rất nhiều loại biện pháp đưa đối phương vào chỗ chết. Thế nhưng mà đối phương căn bản không có chính diện giao phong với hắn.

Thứ Kim Ma nhất mạch hắn am hiểu nhất chính là chính diện giao phong. Nếu như gặp phải loại đối thủ tránh đông tránh tay này, sở trưởng của Kim Ma nhất mạch căn bản không phát huy ra được.

Giờ phút này Kim Khiếu lão tổ tràn ngập bi thương và cô độc, giống như cả thế giới chỉ còn một mình hắn, loại cảm giác cô độc này khiến cho người có đạo tâm kiên định như hắn cũng xuất hiện vết rách.

...

Vài ngày sau, Giang Trần và Tứ đại chân linh, Phệ Kim thử nhất tộc hội họp ở một đảo vực gần với Bách Hoa thánh địa.

Đây là nơi bọn họ ước định.

- Trần thiếu, lão Kim may mắn không làm nhục mệnh.

Phệ Kim thử vương vẻ mặt mỏi mệt, nhưng lại hưng phấn dị thường. Nhất là sau khi đánh bại Vân Oanh lão tổ, thân thể Vân Oanh lão tổ bị hắn thôn phệ, gặm nhấm. Phệ Kim thử vương đột phá thần đạo tại chỗ, thực lực lập tức tăng mạnh.

Mà Phệ Kim thử nhất tộc trải qua trận chiến này, chết, tổn thương hơn phân nửa. Nhưng số Phệ kim thử còn lại thôn phệ cơ hồ tất cả thân thể Kim Ma nhất mạch, thực lực chỉnh thể có thể nói là tăng lên vài bậc thang.

Không thể không nói, trận chiến này PHệ Kim thử tổn thất thảm trọng, nhưng tính lâu dài mà nói, lại lợi nhuận lợi. Phệ Kim thử nhất tộc căn bản không sợ chết, không sợ tổn thương.

Năng lực sinh sôi nảy nở của bọn họ có thể trong vài chục năm khôi phục nguyên khí. Nhưng mà loại tăng lên thực chất như vậy không phải là cơ hội thường xuyên có được

- Ha ha, trận chiến này cống hiến của Phệ Kim thử nhất mạch rất lớn. Đương nhiên tứ đại chân linh cũng có công lao không nhỏ.

Giang Trần khen ngợi.

- Hắc hắc, chỉ tiếc Kim Khiếu lão tổ kia còn sống.

- Bỏ đi, tu vi của hắn chỉ sợ gần tới Thần đạo cao giai. Dùng thực lực của chúng ta bây giờ nhiều lắm chỉ chống lại được hắn, căn bản không thể làm gì được hắn.

Giang Trần cũng tự mình biết mình.

- Nhưng mà tên này còn sống, thủy chung vẫn là mối uy h**p.

Thần điểu Chu Tước thở dài.

- Không cần phải lo lắng, sức một mình hắn cũng không phá được phòng ngự Đông Duyên đảo. Huống chi Đông Duyên đảo chúng ta cũng có trọng binh canh gác. Một khi có biến, bên cương vực nhân loại tùy thời có nhiều cường giả tới gấp rút tiếp viện.

Kim Ma nhất mạch đáng sợ, nhưng mà lúc này chỉ còn lại một mình Kim Khiếu lão tổ này, đã không còn đáng sợ nữa.

Lại nói, loại người thông minh như Kim Khiếu lão tổ này, sau khi phẫn nộ qua đi, nhất định sẽ không mất đi lý trí. Kim Khiếu lão tổ nhất định sẽ báo thù Giang Trần hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là lúc này.

Theo Giang Trần phỏng đoná, Kim Khiếu lão tổ mất đi trợ lực là Kim Ma nhất mạch, quyền nói chuyện nhất định sẽ không có. Tối đa là bám vào dưới trướng Thiên Ma nhất mạch. Tương lai khi công kích cương vực nhân loại trở thành nhân vật tiên phong mà thôi.

Trận chiến này đối với Kim Ma nhất mạch có thể nói là đả kích trí mạng.

Mười mạch ma tộc, từ nay về sau chỉ còn chín mạch, không còn là mười mạch ma tộc nguyên vẹn nữa.

Thần điểu Chu Tước thở dài:

- Trần thiếu, ta cũng coi như trải qua cuộc chiến phong ma thượng cổ. Không thể không nói, công huân mà ngươi sáng tạo bây giờ đã vượt qua thế lực đứng đầu thượng cổ. Ngẫm lại quả thực không thể nào tưởng tượng nổi. Thượng cổ nhân tộc thịnh vượng như vậy, cũng không có chiến công hiển hách như ngươi hiện tại. Nhân tộc cũng chưa bao giờ đánh trận chiến hả giận như vậy. Bọn họ giao thủ với ma tộc, cũng từng thắng lợi một ít trận chiến quy mô nhỏ. Nhưng muốn nói tới thắng lợi hoàn mỹ, quả thực chưa từng có. Chém giết một mạch ma tộc, cho dù là thời kỳ thượng cổ cũng là hy vọng xa vời a.

Thần thú Huyền Vũ cũng gật đầu đồng ý.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Trận chiến này ta có thể thành công có rất nhiều nhân tố. Thứ nhất, ta nhờ truyền thừa thượng cổ, một mình ta nhận được truyền thừa của Lưu Ly cung thượng cổ, Đan Tiêu cổ phái, Địa Tàng môn... MỘt ít truyền thừa của các tông môn này, lại được tứ đại thần thú chân linh các ngươi phụ tá. Những ưu thế này đều là thứ mà những tông môn thượng cổ đều không có. Huống chi người kiến công lập nghiệp nhất trận chiến này càng không thể loại ỏ công lao của Phệ Kim thử nhất tộc a.

Trên thực tế, Giang Trần so với tông môn thượng cổ quả thực ưu thế không ít. Trừ những thứ hắn nói ra, còn có rất nhiều thứ mà hắn không nói.

Nói ví dụ như lý giải của hắn về ma tộc. Tri thức kiếp trước của hắn. Quan trọng nhất chính là một ít bảo vật hóa phàm mà phụ thân Thiên Đế cho hắn.

Thủy Hỏa chân long tác. Nhiều lần lập công.

Trượng Thiên Xích làm cho hắn trong lúc quần nhau với Kim Khiếu lão tổ thành thạo. Tất cả những thứ này đều là ưu thế mà nhân tộc thượng cổ đều không có.

Phệ Kim thử nhất tộc, tu sĩ thượng cổ cũng không có.

Thần thú chân linh nhân tộc thượng cổ cũng không có.

Giang Trần có thể lấy được thắng lợi chói mắt như vậy hoàn toàn là hắn có quá nhiều ưu thế mà nhân tộc thượng cổ hoàn toàn không có được.

Chính là bởi vì những ưu thế này tụ tập lại một chỗ, làm cho hắn trong lúc đối kháng với ma tộc, từng lần từng lần chiếm thế thượng phong. Từng lần lại từng lần làm trọng thương ma tộc, chém giết ma tộc.

Có thể nói, Giang Trần hiện tại đã không đơn giản là tu sĩ nhân tộc. Càng là vương tử một Chư Thiên đại thế giới.

Nếu như dùng thân phận vương tử Chư THiên đại thế giới cân nhắc tới vấn đề này, Giang Trần có ưu thế như vậy trước mặt ma tộc cũng không có gì là khó lý giải cả.

Tuy rằng Giang Trần vô cùng khiêm tốn, nhưng mà tứ đại thần thú chân linh vẫn bội phục Giang Trần không thôi, không bị những lời này làm ảnh hưởng.

Ma tộc đáng sợ, thiên hạ đều beiest. Cũng chỉ có Giang Trần trong lúc giao thủ với ma tộc, lần lượt chiếm thế thượng phong mà thôi.

Chuyện này đối với nhân tộc quả thực chính là kỳ tích.

Trên người trẻ tuổi kia quả thực ẩn chứa rất nhiều bí mật mà bọn họ không thể nhìn thấu, mà những bí mật này cũng khiến cho chung quanh người trẻ tuổi kia luôn có một vòng quang mang thần bí.

- Trần thiếu, Kim Ma nhất mạch bị diệt, chúng ta lại tụ tập ở Bách Hoa thánh địa này, có phải cũng định ra tay với Yêu Ma nhất mạch và Cự Ma nhất mạch hay không?

Lấy được chiến tích huy hoàng trước mặt Kim Ma nhất mạch, khẩu vị của Tứ đại thần thú chân linh cũng bành trướng. Trong lúc chiến đấu, thực lực bọn họ cũng tăng lên rất nhanh.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3460: C3460: Bách hoa thánh địa giãy dụa



Chính là bởi vì thực lực tăng lên cực nhanh, làm cho bọn họ ý thức được, giao thủ với ma tộc là một lần ma luyện cực lớn. Mà Ma tộc không thể nghi ngờ là đá mài dao tốt nhất cho bọn họ, làm cho bọn họ không ngừng kích phát lực lượng huyết mạch, không ngừng đột phá trên phương diện võ đạo.

Giang Trần lại không phủ nhận:

- Bách Hoa thánh địa chính là địa phương linh dược thừa thãi nhất trong Vạn Uyên đảo. Tuy rằng bọn họ gần đây ăn chút quả đắng từ ta. Nhưng mà trước mắt đại cục, ta cũng không so đo chút ân oán cá nhân này. Còn nữa, Thần Tê thảo kia nếu như tồn tại trong Vạn Uyên đảo, khả năng lớn nhất là ở trong Bách Hoa thánh địa này.

Bách Hoa thánh địa trong lĩnh vực đan dược luôn vượt qua tổng thể Vạn Uyên đảo rất nhiều. Trước khi Giang Trần xuất hiện, Bách Hoa thánh địa này ở lĩnh vực đan đạo có đủ ưu thế mang tính áp đảo.

Giang Trần xuất hiện, ở phương diện đan dược thành phẩm, áp đảo Bách Hoa thánh địa. Nhưng mà phương diện linh dược, dược liệu, nội tình truyền thừa của Bách Hoa thánh địa còn đó.

Một thánh địa như vậy, muốn nói tới ý nghĩa chiến lược, kỳ thực còn nằm trên thánh địa khác. Nếu như Vĩnh Hằng thánh địa không phải là minh chủ, địa vị chiến lược của Hạng Vấn Thiênđ kỳ thực còn xa không bằng Bách Hoa thánh địa này.

Chiếm lĩnh Bách Hoa thánh địa, cũng có nghĩa là ma tộc sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên, ma tộc phong ấn hai mươi vạn năm, thứ thiếu thốn nhất chính là tài nguyên.

Cho nên Giang Trần cảm thấy, Bách Hoa thánh địa này không thể không cứu.

Thần điểu Chu Tước kia cười ha hả nói:

- Trần thiếu, chỉ sợ bản thân ma tộc cũng không thể tưởng tượng được ngươi để Vĩnh Hằng thánh địa đó không tới, hết lần này tới lần khác lại ra tay với Bất Hủ thánh địa và Bách Hoa thánh địa. Ta đoán, hiện tại cả ma tộc trong Vạn Uyên đảo, chỉ sợ cũng thần hồn nát thần tính a. Kim Ma nhất mạch bị diệt, đối với mạch khác trong ma tộc mà nói, lực uy h**p nhất định sẽ có. Hơn nữa khẳng định không nhẹ chút nào.

Giang Trần thở dài:

- Ta không hy vọng có loại uy h**p này. Ma tộc nhanh nhẹn dũng mãnh, uy h**p từ trước tới nay chỉ khiến cho bọn chúng khủng hoảng nhất thời, không có cách nào phá hủy tín niệm trong bản tâm bọn chúng. Trái lại, bọn chúng có vết xe đổ của Kim Ma nhất mạch, chỉ sợ sẽ càng thêm cẩn thận. Chúng ta muốn lập lại chiêu cũ, chỉ sợ độ khó vô cùng lớn.

Giao chiến với Kim Ma nhất mạch làm cho Giang Trần có được tin tưởng rất lớn. Cũng làm cho Giang Trần có một ít lý giải cơ bản về sự mạnh mẽ, hiếu chiến của ma tộc.

Nếu như mười mạch đoàn kết một lòng, cùng tiến cùng lui mà nói, cương vực nhân loại vô luận thế nào cũng không đánh lại ma tộc.

Chỉ tiếc ma tộc vĩnh viễn không có khả năng triệt để đoàn kết một lòng, cũng không có khả năng không có bất kỳ rạn nứt, ngăn cách nào.

Nói tới Kim Ma nhất mạch này, nếu như không phải Kim Khiếu lão tổ có tư tâm, chỉ sợ cũng không khiến cho toàn quân bị diệt a.

Mà bây giờ tất cả các mạch ma tộc rõ ràng vẫn đang trong trạng thái tự mình chiến đấu, ngẫu nhiên có chút hô ứng, có chút hợp tác, nhưng cũng chỉ là hợp tác trên phạm vi nhỏ mà thôi. truyện kiếm hiệp hay

Cũng không có hợp tác trên quy mô lớn.

đây là thời cơ tốt để Giang Trần lợi dụng.

Bách Hoa thánh địa trong thập địa là tồn tại số một số hai. Cũng là tồn tại có tài nguyên dồi dào. Vốn là Yêu Ma nhất mạch đnáh, nhưng mà Cự Ma nhất mạch cũng vội vàng muốn tới kiếm chén canh. Cho nên mới trộn lẫn vào, chuyện này khiến cho Bách Hoa thánh địa chịu áp lực càng nặng hơn.

Đương nhiên ma tộc vẫn có bệnh cũ, một nhà xuất động, cao thấp một lòng không thành vấn đề. Nhưng mà hai nhà đồng thời xuất động, ngược lại càng dễ xuất hiện nội chiến.

Tại Bách Hoa thánh địa, Cự Ma nhất mạch cùng với Yêu Ma nhất mạch sinh ra xung đột rất lớn. Nguyên nhân tự nhiên là tranh giành lợi ích.

Cự Ma nhất mạch và Kim Ma nhất mạch đều là ma tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, dũng mãnh.

Mà Yêu Ma nhất mạch thì am hiểu biến hóa, lực lượng huyết mạch cực kỳ b**n th**, một khi thúc dục Huyết khí ma hóa, sức chiến đấu sẽ tăng vọt.

Yêu Ma nhất mạch cũng am hiểu che dấu huyết mạch, điểm này có chút tương tự với Ảnh Ma nhất mạch, chỉ là Ảnh Ma nhất mạch ẩn nấp thân hình, mà Yêu Ma nhất mạch thì ẩn giấu huyết mạch.

Nhưng vô luận thế nào, thực lực Yêu Ma nhất mạch tuyệt đối kém hơn Cự Ma nhất mạch.

Cho nên đối với chuyện Cự Ma nhất mạch chặn ngang đường, bọn họ vô cùng khó chịu.

Đội ngũ hai mạch đã giao thiệp rất nhiều lần. Đàm phán qua rất nhiều lần, thậm chí xung đột lớn nhỏ cũng xuất hiện qua vô số lần.

Thế nhưng mà vấn đề phân phối Bách Hoa thánh địa này bọn họ vẫn không thể nào đồng ý được với nhau. Cuối cùng chỉ có thể xin chỉ thị từ Thiên Ma lão tổ, chờ Thiên Ma lão tổ tới nơi này rồi quyết định.

Dưới sự cân nhắc của Thiên Ma lão tổ, bọn họ đều bình an vô sự, ước định ai cũng không thể tự tiện công kích Bách Hoa thánh địa, không cho phép một mình ra trận.

Hiển nhiên bọn họ đều kiêng kỵ đối phương động thủ trước, hưởng nước đầu a.

Bởi vì nguyên nhân hoang đường này, Bách Hoa thánh địa không ngờ lại có thể kéo dài hơi tàn cho tới lúc này, còn chưa có rơi vào trong tay giặc.

Mà nội bộ Bách Hoa thánh địa hiện tại hiển nhiên đã rất lộn xộn, Bách Hoa lão tổ ở chiến trường vực ngoại, căn bản không có tu sĩ thần đạo chủ trì đại cục, cho nên muốn Bách Hoa thánh địa đối kháng với ma tộc là chuyện hoang đường, viển vông.

Bọn họ giống như thịt cá trên khúc thớt gỗ, tùy thời đợi một đao kia chém xuống, căn bản không có khả năng đối kháng, phản đối gì cả.

Loại cảm xúc tuyệt vọng này lan tràn từ trên xuống dưới Bách Hoa thánh địa.

Thế cục hiện tại trừ phi thập đại lão tổ có thể đồng thời từ chiến trường vực ngoại đi về, có lẽ còn có thể giải cứu thế cục này.

Thế nhưng mà thế cục ngoài chiến trường vực ngoại cũng nghiêm trọng như vậy, đám ngưỡi lão tổ có thể bứt ra để quay về sao? Quá không thực tế.

Bách Hoa thánh địa cũng thông qua đại trận truyền thức, phát ra lời cầu cứu tới tất cả các thánh địa, nhưng mà câu trả lời nhận được lại khiến cho tất cả mọi người tuyệt vọng.

Bên ngoài thập đại thánh địa, hoặc ít hoặc nhiều đều có ma tộc trông coi. Chỉ là có một ít thánh địa tình thế nghiêm trọng một chút, có một chút tình thế nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng mà giai đoạn hiện tại, một đội ngũ của một thánh địa căn bản không đủ nhét kẽ răng của ma tộc. Tuy rằng thập đại thánh địa đã kết minh.

Nhưng mà trận tuyến kết minh, giai đoạn hiện tại quả thực không thể nào phát huy ra tác dụng quá lớn.

- Thánh chủ đại nhân, đại quân ma tộc càng ngày càng nhiều. Thánh địa chúng ta đã bị hai mạch ma tộc bao vây chặt như nêm. Theo thuộc hạ thấy, hoặc là cầu cứu, hoặc là phá vòng vây. Tử thủ như vậy tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng nào.

Một gã trưởng lão của Bách Hoa thánh địa chăm chú nói.

Tên thánh chủ lúc trước tham dự thiên tài thi đấu ở Bình Sa đảo kia họ Cao.

- Hừ, có thể cầu cứu được ta đã cầu cứu qua. Hiện tại tất cả mọi người trong Vạn Uyên đảo đều là bồ tát qua sông, bản thân khó bảo toàn. Thời khắc mấu chốt còn có thể trông cậy vào ai được chứ?

- Thánh Chủ đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta hiện tại đã kết minh, vì sao không cầu viện với Giang Trần thiếu chủ ở cương vực nhân loại a? Nghe nói Giang Trần thiếu chủ kia ở Đông Duyên đảo đã giao thủ với ma tộc, tiêu diệt một đám chủ lực ma tộc, uy chấn nhân tộc a.

- Đúng vậy, tin tức này mấy ngày nay luôn truyền tới, cũng không biết thật giả ra sao?

- Bịa đặt lung tung, những tin tức này có lẽ đều truyền từ Vĩnh Hằng thánh địa ra chứ? Muốn thổi phồng cho thiên tài Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ a.

Cao thánh chủ hiển nhiên không tin.

- Thánh Chủ đại nhân, thuộc hạ có tội, bản thân không có cách gì lên tiếng. Nhưng mà mọi người đã tới đây, Thạch mỗ có lẽ nên nói nhiều một câu. Có lẽ thực sự có thể cân nhắc cầu viện Giang Trần kia.

Người nói lời này không ngờ lại là Thạch Huyền đại sư.

Lúc trước thua trong tay Giang Trần, bị giam hồi lâu, về sau mới được Giang Trần thả về Bách Hoa thánh địa, bởi vì hắn làm tù binh trong thời gian ngắn, cho nên hiện tại rất ít xuất hiện, vốn hắn là cự đầu trong Bách Hoa thánh địa, hiện tại tư thế cũng hạ rất thấp.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 3461: C3461: Rục rịch



Cao Thánh chủ nghe vậy cười lạnh nói:

- Thạch Huyền đại sư, những năm ngươi ở lại Vĩnh Hằng thánh địa, chỉ sợ đã sớm bị Giang Trần tẩy não qua a.

Sắc mặt Thạch Huyền hơi đổi, lập tức thở dài một hơi:

- Cao thánh chủ đã nói Thạch mỗ như vậy, coi như ta đang nói láo vậy. Hiện tại thế cục trước mắt Bách Hoa thánh địa đã rõ rnafg như thế, mọi người nói rất đúng, hoặc là cầu viện, hoặc là phá vòng vây. Nếu như tử thủ, chỉ có thể là con đường chết.

Đây là cục diện khó giải.

- Giang Trần, Giang Trần...

Cao Thánh chủ nghiến răng nghiến lợi, ban đầu hắn ở thiên tài thi đấu kỳ thực đã giảng hòa với Giang Trần.

Thế nhưng mà ở sâu trong lòng, hắn vẫn chống lại Giang Trần, cảm thấy danh tiếng của Bách Hoa thánh địa hoàn toàn bị tiểu tử này áp đảo.

Giờ phút này muốn hắn đi cầu viện Giang Trần, hắn sao có thể tiếp nhận được chứ?

- Nếu như Bách Hoa lão tổ ở Bách Hoa thánh địa, lão nhân gia ngài nhất định sẽ không câu nệ ân oán cá nhân.

Có một gã trưởng lão nhẹ giọng thầm thì.

Lời này rõ ràng muốn nói cho Cao thánh chủ nghe.

Nào biết được những lời này lại được hưởng ứng.

- Đúng vậy, Cao thánh chủ, ân oán cá nhân cuối cùng cũng có thể buông tha. Tồn vong của Bách Hoa thánh địa mới là quan trọng nhất. Hiện tại người có thể giải cứu tình cảnh của chúng ta cũng chỉ có Giang Trần. Vì sao không phải bỏ thiên kiến bè phái cơ chứ? Chúng ta không phải đang kết minh sao?

- Thánh Chủ đại nhân, xin người nghĩ lại đi.

Bị ma tộc vây khốn, Bách Hoa thánh địa lâm và khốn cục chết, nếu như không cầu viện, như vậy nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ. Sự sợ hãi đối với tử vong hiển nhiên đã vượt qua thiên kiến bè phái.

Cho nên mọi người cực lực hy vọng cầu cứu Giang Trần. DƯờng như cũng chỉ có Giang Trần mới có thể sáng tạo ra kỳ tích này.

...

Ngoài Bách Hoa thánh địa, Giang Trần cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ. Thực lực ma tộc rõ ràng áp đảo hơn nhiều Bách Hoa thánh địa, vì sao lại không có công kích?

Chẳng lẽ hai mạch ma tộc này ở đây cố ý đặt bẫy chờ hắn?

Thế nhưng mà cẩn thận nghiên cứu một chút. Lại phát hiện ra dường như cũng không có bẫy rập gì.

Thế cục này khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Tổn hao rất nhiều tâm tư, lúc này Giang Trần mới thăm dò được chân tướng của sự việc.

Sau khi biết được chân tướng Giang Trần cũng cười sảng khoái không thôi.

Quả nhiên ma tộc vẫn là ma tộc, bọn họ đối với tài nguyên, đối với việc tranh đoạt lợi ích, từ trước tới nay đều vô cùng nguyên thủy. Hai mạch ma tộc này không ngờ vì vấn đề phân phối lợi ích mà không thể đồng ý với nhau. Đợi Thiên Ma lão tổ quyết định.

- Ma tộc quả nhiên vẫn có nhược điểm a.

Thần điểu Chu Tước sau khi biết được chân tướng cũng cảm thán:

- Khó trách ma tộc chinh chiến bốn phía, thủy chung không có cách nào chinh phục được Chư Thiên. Sự ích kỷ trong bản tính bọn họ căn bản không thể nào để cho bọn họ có thể hợp tác chân thành với nhau được. Một khi xuất hiện tranh giành lợi ích, ma tộc rất khó cùng tiến cùng lui.

Giang Trần gật đầu:

- Đây là nhược điểm của ma tộc, kỳ thực cũng là nhược điểm của nhân tộc. Chính là bởi vì thế cục hiện tại rất có lợi với ma tộc, cho nên bọn chúng mới không kiêng nể gì mà tranh giành lợi ích như vậy. Nếu như ma tộc bây giờ ở nghịch cảnh, thậm chí là tuyệt cảnh, bọn chúng sẽ dứt bỏ hiềm khích, chân thành hợp tác.

- Trần thiếu, ngươi nói xem, chúng ta có làm hay không?

Thái Tuế bạch hổ kích động nói, có thể nhìn ra được d*c v*ng chiến đấu của hắn rất mạnh.

Giang Trần trầm ngâm nói:

- Đã tới thì cũng không thể không làm gì được. Nhưng mà chúng ta cũng phải bảo đảm, ma tộc không phải đang đào cái hố chờ chúng ta. Nhưng mà nói lại, ma tộc đối với thực lực của ta hiện tại vẫn lý giải không đủ. Cho dù có bố trí bẫy rập, chỉ sợ cũng rất khó làm nên chuyện gì.

Đây là lời nói thật, ma tộc coi như có kế sách dụ địch xâm nhập, nhưng mà mà Giang Trần có thể mắc câu hay không thì lại là chuyện khác. Cho dù sau khi mắc câu, ma tộc có năng lực lưu lại hắn hay không cũng là một chuyện khó nói.

Giống như lần kia ở Hồi Xuân đảo vực. Ba mạch ma tộc liên thủ với nhau, muốn ám toán Giang Trần, phục kích Giang Trần, kết quả lại bị Giang Trần tương kế tựu kế, phản kích, ám toán lại.

- Tốt, ta đã chờ những lời này của Trần Thiếu từ lâu.

Phệ Kim thử vương dũng cảm đi đầu.

Giang Trần sững sờ:

- Lão Kim, Phệ Kim thử nhất mạch các ngươi trải qua đại chiến, chẳng lẽ còn muốn tới một lần nữa? Nếu như nhớ không nhầm trận đại chiến đó tổn thương với các ngươi cũng không nhỏ a.

Phệ Kim Thử vương cười hắc hắc:

- Lần kia, chết, tổn thương quả thực vượt quá một nửa. Nhưng mà những người còn lại đều là tinh anh trải qua sinh tử, sức chiến đấu chẳng những không có giảm, ngược lại còn tăng lên rất nhiều. Cho dù có chiến thêm một trận nữa, đào thải một nửa, lại có gì cơ chứ?

Phệ Kim Thử nhất tộc vốn có bốn năm ức, hiện tại còn lại hai ba ức. Cho dù có hy sinh thêm một nửa cũng còn lại hơn một ức.

Không thể không nói, ưu thế số lượng của Phệ Kim thử nhất tộc quá rõ ràng.

Đáng sợ nhất chính là sau vài thập niên, bọn họ lại có thể sản sinh ra vô số đời, đến lúc đó, bốn năm ức, thậm chí là bảy tám ức cũng không phải là nói chơi.

Hiện tại tứ đại thần thú chân linh cũng không dám xem nhẹ Phệ Kim thử nhất tộc.

Trong lúc chiến đấu với Kim Ma nhất mạch, bọn họ tận mắt chứng kiến Phệ kim thử nhất tộc điên cuồng ra sao. Chính xác ra đó không phải là chiến lực của Phệ Kim thử nhất tộc mà là gọi là lực thôn phệ, gặm nhấm.

Loại cảnh tượng điên cuồng, những tinh anh Phệ kim thử hung hãn không sợ chết, vì thôn phệ mà tre già măng mọc, ào ào xông lên, hoàn toàn dùng núi thây biển máu mà lấy được thắng lợi.

Điên cuồng nhất chính là Phệ Kim thử nhất tộc không ngừng thôn phệ huyết mạch địch nahan, sau đó bọn họ ngay cả huyết mạch đồng bào mình cũng không buông tha. Chỉ cần có thể thôn phệ là một mực thôn phệ.

Loại cảnh tượng này khiến cho tứ đại chân linh cũng chính thức lĩnh giáo được sự điên cuồng của hậu duệ Phệ Kim vương thử.

- Lão kim, ngươi nghiêm túc chứ?

Giang Trần trầm giọng hỏi.

- Đương nhiên là nghiêm túc. Trần thiếu, Yêu Ma nhất mạch, Phệ Kim thử nhất tộc chúng ta không có hứng thú, huyết mạch bọn họ quá dơ bẩn, không thích hợp thôn phệ. Nhưng mà Cự Ma nhất mạch và Kim Ma nhất mạch thì không sai biệt là bao. Đều là huyết mạch tốt, đều là vật đại bổ. Tuyệt đối không thể bỏ qua a.

Cự Ma nhất mạch cũng tu luyện thân thể, chỉ là pháp thân của bọn họ càng thêm khỏng lồ, đường đi cũng ngày càng cuồng dã. Sự sắc bén có lẽ không kịp Kim Ma nhất mạch, nhưng mà uy thế còn hơn lúc trước.

Rất khó nói Cự Ma nhất mạch và Kim Ma nhất mạch ai cao ai thấp.

Nhưng mà có một tin tức tốt đó chính là lão tổ chí cao của Cự Ma nhất mạch và Yêu Ma nhất mạch dường như cũng không ở Bách Hoa thánh địa, cũng vẫn còn ở man hoang, làm bạn bên người Thiên Ma lão tổ kia.

Dường như Thiên Ma lão tổ còn muốn mượn tất cả thần thông của các lão tổ mạch khác, khôi phục thực lực, tu luyện một loại ma công thượng cổ, còn cần một chút thời gian.

Đương nhiên những tin tức tình báo này Giang Trần đều từ trong miệng tu sĩ hai mạch kia cạy ra. Mấy ngày nay, Giang Trần cũng vụng trộm bắt đi mấy tiểu lâu la ma tộc.

Loại tiểu nhân vật như vậy mất tích cũng không tạo thành quá nhiều hoài nghi. Cho dù mất tích nhiều lắm thì cũng cho rằng những tu sĩ này bị đánh lén.

Tin tức này khiến cho Giang Trần trầm ngâm hồi lâu.

Ngay từ đầu cơ hồ hắn hoài nghi đây là âm mưu, kế dụ địch của đối phương. Có lẽ lão tổ chí cao của hai mạch này đều ngủ đông, ở ẩn nơi bí mật gần đó, chờ Giang Trần hắn tới.

Nhưng mà liên tục bắt đi mấy tu sĩ đều có tin tức như vậy. Hơn nữa Giang Trần cũng dùng Chúng Sinh bảo giám và Đại Lưu ly quang trản ngẫu nhiên chiếu qua mấy lần, quả thực không có phát hiện ra ma uy đáng sợ như Kim Khiếu lão tổ.

Chúng Sinh bảo giám cùng Đại Lưu Ly quang trản lẫn vào trong ánh mặt trời, vô cùng kín đáo, cũng không làm kinh động tu sĩ hai mạch này.
 
Back
Top