Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sát Thần Chí Tôn

Sát Thần Chí Tôn
Chương 1645: C1645: Niệm nhi



Vân Trung Minh Hoàng cười nói:

- Bệ hạ quả thực quá mức thưởng thức thuộc hạ, nhưng mà ánh mắt của bệ hạ cũng khiến cho thuộc hạ bội phục cực kỳ. Lúc trước bệ hạ nói ra ý định muốn lập người làm thiếu chủ, khi đó ánh mắt của thuộc hạ thiển cận, còn không nhìn được sâu như vậy, cũng không nhìn được xa. Còn từng có chút nghi kỵ, hiện tại sự thực đã chứng minh, là ánh mắt của thuộc hạ thiển cận, ánh mắt của bệ hạ sâu xa.

Lần này tới bái phỏng, Giang Trần cũng không định ngồi lâu, nói chuyện vài câu hắn liền cáo từ.

Rời khỏi chỗ của Vân Trung Minh Hoàng, Giang Trần lục tục bái phỏng Dã Hồ minh hoàng và Trấn Tuế minh hoàng. Dã Hồ Minh Hoàng tính tình an nhàn, đối với việc Giang Trần tới chơi cảm thấy ngoài ý muốn, không có quá mức lạnh nhạt, thế nhưng cũng không có nhiệt tình quá mức.

Trấn Tuế Minh Hoàng có tính cách tùy tiện, không có nịnh nọt Giang Trần mà chỉ cỗ vũ vài câu.

Giống như bái phỏng Vân Trung Minh Hoàng lúc trước, khi Giang Trần bái phỏng mỗi một minh hoàng đều dâng lên một phần lễ vật. Lễ vật đều là đan dược.

Thứ hiện tại hắn có thể lấy ra nhất tự nhiên chính là đan dược.

Tứ đại hoàng giả đã đi bái phỏng được ba người, cuối cùng chỉ còn Đa Mai minh hoàng, ở nơi xa xôi nhất. sơn mạch trong Khổng Tước thánh sơn vô số, mỗi một Hoàng giả đều có đạo tràng độc lập của mình.

Đa Mai minh hoàng ở Đa Mai đạo tràng, ở khu vực xa xôi phía bắc của Khổng Tước thánh sơn. Bởi vì Đa Mai đạo tràng nhiều mai hoa, mà bảo thân Đa Mai minh hoàng lại vô cùng ưa thích hoa mai, tính cách cũng cao thượng, lãnh ngạo như hoa mai, cho nên nàng tự phong cho mình đạo hiệu là Đa Mai minh hoàng.

Giang Trần cũng đã gặp Đa Mai minh hoàng mấy lần, chỉ là cũng không có nói chuyện. Chỉ là hắn biết tính cách của Đa Mai minh hoàng này vô cùng lãnh đạm.

Giang Trần cũng không trông cậy Tứ đại minh hoàng quá mức khách khí với mình. Dù sao hắn trở thành thiếu chủ cũng chỉ mới có được mấy ngày. Tứ đại hoàng giả ở cùng Khổng Tước đại đế đã ngàn năm, địa vị trong Khổng Tước thánh sơn cực cao. Nếu như muốn hạ thấp tư thái trước mặt thiếu chủ mới lập như hắn, ít nhiều trên phương diện tâm lý cũng có chút khó chịu, tôn nghiêm cũng không bỏ xuống được.

Cho nên lần này Giang Trần chủ động tới dò hỏi bọn họ, kỳ thực cũng là vì kéo dài khoảng cách.

Hắn là người còn trẻ, cũng không quan tâm tới những vấn đề này. Hắn cũng không muốn vừa mới được bổ nhiệm làm thiếu chủ lại có quan hệ không tốt với Tứ đại hoàng giả.

Hiện tại xem ra, hiệu quả chuyến thăm này không tệ.

Đương nhiên, ba đại hoàng giả khác có cho hắn mặt mũi như Vân Trung Minh Hoàng hay không, trong lòng Giang Trần cũng khó có thể phán đoán trước được.

Bởi vì theo tin tức mà hắn nhận được, Vân Trung Minh Hoàng đối với việc lập hắn làm thiếu chủ có ý kiến mạnh mẽ nhất. Cũng không phải nói là thực sự phản đối, cũng chỉ có thể nói là nghi hoặc tương đối nhiều hơn một chút.

Giang Trần đứng trước cửa ra vào của Đa Mai đạo tràng, thưởng thức cảnh vật đặc biệt của Đa Mai đạo tràng. Đa Mai đạo tràng này bởi vì độ cao và địa thế cao hơn mặt biển rất nhiều, cho nên bốn mùa trừ mùa hè ra, cơ hồ quanh năm đều tuyết đọng. Các loại hoa mai, hoa nở hoa tàn.

Khiến cho Giang Trần đứng ở cửa đạo tràng ngây ngốc nhìn ngắm chung quanh.

Không thể không nói Đa Mai đạo tràng này vô cùng xinh đẹp. Giống như là Lăng Tiêu Tuyết sơn thành, đứng sừng sững trong gió tuyết, giống như là tiên cảnh nhân gian.

Trong lúc bông tuyết bay tán loạn, các loại hoa mai ngạo nghễ đung đưa. Kỳ diệu nhất chính là, tuy rằng là thế giới băng tuyết, thế nhưng thực vật ở nơi này lại xanh mướt, lộ ra sinh cơ dạt dào. Hoàn toàn không bị gió tuyết này ảnh hưởng.

Bởi vậy có thể thấy được cơ hồ tất cả thực vật ở đây đều được trải qua chọn lựa đặc thù.

Trong lúc Giang Trần xuất thần bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng kêu sắc bén. Sau đó, trong đám mây đột nhiên có một đạo tia chớp màu trắng bắn xuống.

Tốc độ cực nhanh, trực tiếp đánh về phía mặt Giang Trần.

Cùng lúc đó, trên không trung truyền tới một thanh âm non nớt, ngữ khí nức nở lại có chút lo lắng:

- Đại bạch, không nên a.

Giang Trần dùng Thiên Mục thần đồng nhìn kỹ, lại phát hiện ra thứ đang bổ xuống phía mình không ngờ lại là một đầu tuyết điêu hung mãnh, lông toàn thân trắng như tuyết, giống như dung hợp làm một thể với thế giới băng tuyết này vậy.

Mà đầu tuyết điêu này bổ về phía trước, không thể nghi ngờ là đang muốn công kích hắn.

Giang Trần có chút giật mình, bởi vì lực công kích của đầu tuyết điêu này không ngờ có thể so sánh với một kích toàn lực của cường giả Địa Thánh Cảnh.

Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, công kích cấp bậc này hiển nhiên không có một chút lực uy h**p nào.

Hắn mỉm cười, kim quang toàn thân tăng vọt, nguyên từ chi lực lập tức vọt l*n đ*nh đầu. Đầu tuyết điêu trắng muốt kia phóng tới phạm vi nguyên từ chi lực bao phủ, phanh một tiếng, giống như đụng vào một bức tường vô hình vậy.

Một tiếng kêu thê lương vang lên, lông vũ màu trắng trên người do đụng vào bị rơi xuống không ít, giống như bông tuyết, bay tán loạn khắp nơi.

Đầu tuyết điêu này hú lên một tiếng quái dị, vẫn nhanh nhẹn, dũng mãnh giống như trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần phía dưới, tuy rằng không dám lao đầu xuống phía dưới, thế nhưng cũng không chịu rời khỏi.

Hiển nhiên đối với khách không mời mà tới như Giang Trần, nó rất đề phòng.

Giang Trần nhìn qua đầu tuyết điêu này, biểu lộ của nó rất phong phú giống như nhân loại, hắn cảm thấy buồn cười. Đầu tuyết điêu này đại khái cho rằng hắn gây bất lợi cho Đa Mai đ ạo tràng, cho nên mới có địch ý nặng như vậy a.

Lúc này, trên đám mây lại có một tia chớp màu trắng bắn xuống. Lại một đầu tuyết điêu bắn xuống, nhưng mà khi bắn xuống giữa không trung lại dừng lại mà không có phóng tiếp xuống.

Bởi vì trên lưng đầu tuyết điêu này có một tiểu cô nương mặt mày phúng phính chừng năm sáu tuổi đang ngồi trên đó. Mái tóc đen nhánh buộc thành bím tóc dài, hai mắt giống như hai ngôi sao, sáng chói vô cùng. Hơn nữa lại ngồi trên đầu tuyết điêu trắng muốn càng khiến cho tiểu cô nương này giống như tinh linh trên bầu trời vậy.

Ngay cả Giang Trần trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trong ánh mắt như ngập nước của tiểu cô nương này tràn ngập áy náy, nói:

- Đại ca ca, đại bạch của ta không nghe lời, không có làm thương tổn tới huynh đó chứ?

Thanh âm của tiểu cô nương này trong vắt, có vẻ ngây thơ mà tuổi này mới có, lại có tính thân thiện của trẻ con, khiến cho người nghe âm thanh lập tức cảm thấy trong lòng vui vẻ, thoải mái.

- Đại bạch, sao ngươi phải công kích đại ca ca này?

Tiểu cô nương này hỏi đầu tuyết điêu công kích Giang Trần lúc trước.

Đồng thời lại vuốt vuốt lông vũ của nó, giọng nói tràn ngập yêu thương, nói:

- Cũng may đại ca ca hạ thủ lưu tình, bằng không mà nói ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.

Nghe ngữ khí của tiểu cô nương này, Giang Trần cảm thấy thú vị, lại cảm thấy hiếu kỳ. Đồng thời trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái khác thường.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1646: C1646: Đa mai minh hoàng 1



Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này hắn cảm thấy rất thân thiết, cảm thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, giống như trong nháy mắt có thể nắm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng của hắn vậy.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn qua tiểu cô nương này, trong lòng có cảm giác ấm áp.

Kiếp tước kiếp này cơ hồ Giang Trần không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con. Giờ phút này bỗng nhiên lại có một tiểu cô nương xâm nhập vào trong thế giới của hắn, hiện tại ở trước mắt, lại ở trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, khiến cho trong lòng Giang Trần cảm thấy rất ấm áp.

- Ài, không thể tưởng tượng được ta là người của hai thế giới, thế nhưng còn chưa trải nghiệm qua cảm giác vô ưu vô lự lúc nhỏ.

Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này, Giang Trần có cảm giác trong lòng mình mềm lại, giống như tiểu cô nương này có một loại khí chất đặc biệt, khiến cho trong lòng hắn mềm lại tràn ngập cảm xúc, có cảm giác lập tức bộc phát.

Nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Giang Trần đang nhìn mình, hiển nhiên tiểu cô nương cũng cảm nhận được thiện ý trong mắt Giang Trần, đôi mắt chớp chớp nhìn qua Giang Trần, nói:

- Đại ca ca, huynh không sao chứ?

Giang Trần nhịn không được cười lên, nói:

- Ta không sao. Tiểu cô nương, muội tên là gì?

Tiểu cô nương nghe nói Giang Trần không có việc gì, cũng nhẹ nhàng vỗ ngực mình, vẻ lo lắng trong mắt nhạt đi rất nhiều, chăm chú đáp lại lời hắn:

- Muội gọi là Niệm nhi, mẫu thân ta nói là Tư Niệm Niệm.

- Niệm nhi?

Giang Trần cười nói:

- Danh tự rất êm tai. Đúng rồi, niệm nhi, tại sao một mình muội lại ở nơi này? Không sợ người xấu sao?

Niệm nhi nghiêng cái đầu nhỏ, cười hì hì nói:

- Đây là Khổng Tước thánh sơn, người xấu nào dám tới? Cho dù dám tới, đại đế gia gia cũng sẽ đánh bọn họ chạy trối chết. Còn có mỗ mỗ... Bọn họ đều nói, người xấu sợ nhất mỗ mỗ.

- Mỗ mỗ? Mỗ mỗ muội là ai?

Trong lòng Giang Trần suy đoán, tiểu cô nương này liệu không phải là tôn nữ của Đa Mai minh hoàng đó chứ?

Trong lúc suy đoán, bỗng nhiên trong Đa Mai đạo tràng có mấy đạo thân ảnh màu trắng b*n r*. Lúc nhìn thấy Giang Trần, mấy đạo thân ảnh này đều khẽ giật mình, thất thanh nói:

- Chân thiếu chủ?

Giang Trần mỉm cười chắp tay nói:

- Chư vị đạo hữu, Chân mỗ lên núi nhiều ngày, hôm nay vừa vặn nhàn rỗi, đặc biệt tới bái phỏng Đa Mai minh hoàng.

Nhìn thấy Chân thiếu chủ, những người này cũng không dám lãnh đạm, vội vàng thi lễ với Giang Trần, nói:

- Không biết thiếu chủ tới chơi, không có tiếp đón từ xa. Mong thiếu chủ lượng thứ.

Một người khác gọi tiểu cô nương kia:

- Niệm nhi, bên ngoài gió tuyết rất lớn, nhanh đi vào trong.

Niệm nhi kia dường như rất ngạc nhiên về Giang Trần, đôi mắt to giống như biết nói chuyện quét tới quét lui người Giang Trần, nói:

- Đại ca ca, huynh là Chân thiếu chủ sao? Niệm nhi nghe người ta nói, hiện tại từ trên xuống dưới Lưu Ly vương thành đều coi huynh là đại anh hùng a.

Người khác khoa trương gọi hắn là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng không cảm thấy có gì là khác thường. Thế nhưng bị tiểu cô nương này nói như vậy, Giang Trần lại cảm thấy có chút ngại ngùng.

Tuy rằng hắn làm ra chút cống hiến cho Lưu Ly vương thành, thế nhưng còn xa không tới tình trạng được coi là đại anh hùng. Điểm này trong lòng Giang Trần hiểu rõ.

Đa Mai Minh Hoàng đối với việc Giang Trần tới chơi có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà dùng tính cách của Đa Mai Minh Hoàng, tuy rằng ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

- Chân thiếu chủ, bệ hạ lập người làm thiếu chủ, Đa Mai đã từng nghi hoặc qua. Cũng nêu ý kiến không đồng ý. Nhưng mà ta hoan nghênh người đã dùng thực tế chứng minh ý kiến của ta là sai. Ta cũng không phản đo ói nữa. Chỉ cần người có thể khiến cho Đa Mai cảm thấy đáng giá để Đa Mai ủng hộ, thì Đa Mai nhất định sẽ kiên định với lựa chọn của mình, kiên định hơn bất kỳ kẻ nào khác. Không nên hỏi ta vì sao, bởi vì Khổng Tước thánh sơn cần một người thừa kế kiệt xuất.

Đa Mai Minh Hoàng lạnh lùng nói, rất thẳng thắn.

Cho dù nói thật một câu, nếu như đổi lại người khác có lẽ sẽ lựa lời mà nói, uyển chuyển hơn một ít, dễ nghe hơn một ít.

Thế nhưng mà từ trong miệng nàng nói ra, vĩnh viễn đều lạnh lẽo, bộ dáng lạnh như băng như vậy.

Nếu như là người tính cánh hẹp hòi một ít, nghe nàng nói như vậy chỉ sợ cũng khó tránh khỏi trong lòng sẽ sinh ra khúc mắc. Dù sao người ta hiện tại đã là thiếu chủ, mà ngươi coi như là bộ hạ cũ của Khổng Tước đại đế, trên danh nghĩa cũng là thuộc hạ của mình.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, gật gật đầu nói:

- Cho dù Minh hoàng không có giải thích ta cũng sẽ không hiểu lầm ý tứ của ngươi. Các ngươi có thể ở bên cạnh bệ hạ ngoài ngàn năm, chứng minh các ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bệ hạ. Chắc chắn sẽ không phải là loại người không rõ thị phi, không hiểu đại cục. Bằng không mà nói, bệ hạ cũng không đề bạt các ngươi tới độ cao như vậy. Điểm này Chân mỗ chưa bao giờ hoài nghi qua.

Giang Trần nói những lời này cũng rất thản nhiên.

Nhưng mà, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên nàng không ngờ tới Chân thiếu chủ này lại biến tiến thoái như vậy.

Người trẻ tuổi, được lập làm thiếu chủ, theo lý thuyết ít nhiều cũng có chút lâng lâng, vênh váo tự đắc, thậm chí là quên hết tất cả.

Thế nhưng mà Chân thiếu chủ này rõ ràng có thể đứng ở độ cao nhìn vấn đề này.

Loại khí độ này hiển nhiên khiến cho Đa Mai Minh Hoàng có chút ngoài ý muốn, sắc mặt cũng có chút ôn hòa, gật gật đầu nói:

- Bệ hạ không nhìn nhầm chúng ta, tin rằng bệ hạ cũng không nhìn nhầm người. Nhưng mà, chúng ta khác với những dân chúng bình thường trong Lưu Ly vương thành. Ta sẽ không bị một ít việc nhỏ mà làm lu mờ phán đoán của mình. Ngươi vì Lưu Ly vương thành làm những chuyện kia, tuy rằng không tồi, thế nhưng từ góc độ của ta thấy, còn chưa đủ được xưng là anh hùng của Lưu Ly vương thành. Phẩm tính của một người, cấp độ cao thấp của một người phải phán đoán từ đại sự. Trận chiến với Đan Hỏa thành, ta chỉ có thể nhìn ra được thiên phú đan đạo của người. Thịnh hội Lưu Ly vương tháp, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy thiên phú võ đạo của người. Hai phương diện này ta cũng đã tán thành người. Về phần phẩn tính và độ cao, phải ở lâu mới biết được nhân tâm, ta sẽ dùng ánh mắt công chính để quan sát.

Giang Trần bắt đầu kính nể Đa Mai Minh Hoàng.

Hắn thân ở địa vị cao, trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, ba đại Minh hoàng khác ở trước mặt hắn cũng không có nói qua những lời này.

Điều này không có nghĩa là trong lòng ba người này hoàn toàn tán thành hắn. Có lẽ, trong lòng ba người này cũng có nghi kị, chỉ là bọn họ không có nói ra

Duy chỉ có Đa Mai Minh Hoàng mới dám nói những lời này.

Loại tính cách này đối với người lòng dạ hẹp hòi mà nói, có lẽ sẽ không chấp nhận được. Nhưng mà Giang Trần là người của hai thế giới, cũng biết bên người một thượng vị giả, kỳ thực cũng không thiếu những người ăn ngay nói thẳng như vậy.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1647: C1647: Đa mai minh hoàng 2



Nếu như bên người một thượng vị giả không có người như vậy mới là nguy hiểm.

Lời nói tới đây, mục đích của hắn cũng đã đạt tới. Hắn tới nơi này không phải là vì muốn tìm kiếm vận khí, cũng không phải để cho Đa Mai Minh Hoàng vừa gặp đã cúi đầu với hắn.

Dùng thân phận và địa vị của Tứ đại hoàng giả, chuyện này cũng không thực tế một chút nào.

Lần bái phỏng này của hắn kỳ thực chỉ là biểu đạt một loại tư thái của mình mà thôi.

Lại tùy ý đàm luận vài câu, Giang Trần liền đứng dậy cáo từ.

Đa Mai Minh Hoàng cũng không giữ khách, tiễn Giang Trần tới cửa rồi nói:

- Những lời nói khách khí lão thân không nói nhiều. Người có vấn đề gì thì có thể tới tìm Vân Trung Minh Hoàng trước. Người có Thiếu Vũ lệnh, nếu vấn đề lớn người còn có thể điều động Khổng Tước vệ. Cho nên lão thân nói, có việc đừng tới tìm lão thân nói nhảm.

Giang Trần cười cười, đối với ngôn từ sắc bén của Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó có thể ứng đối.

Hắn lại nói sang chuyện khác:

- Lúc trước ở trước sơn môn có một tiểu cô nương năm sáu tuổi, rất là đáng yêu. Là ngoại tôn nữ của Minh hoàng sao?

- Ngươi nói tới Niệm nhi sao?

Đa Mai Minh Hoàng nao nao, hiển nhiên nàng còn chưa thích ứng được chuyện Giang Trần đột nhiên hỏi tới chuyện này.

Giang Trần cười gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tiểu cô nương này nói mình gọi là Niệm nhi.

Nói tới Niệm nhi, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng nhiều thêm mấy phần nhu hòa, giống như tiểu cô nương giống như thiên sứ kia khiến cho Đa Mai Minh Hoàng lạnh lẽo như khối băng này cũng có thể bị hòa tan vậy.

- Ài, lão thân một mực thanh tu, chưa từng có hôn phối, sao lại có ngoại tôn nữ được chứ? Niệm nhi là đại đế bệ hạ ủy thác ta nuôi dưỡng, đây là một tiểu nha đầu thiện lương, số khổ, còn là một tiểu nha đầu số khổ, không có mẫu thân.

Nói tới đây, ánh mắt Đa Mai Minh Hoàng nhìn về phía Giang Trần:

- Ngày hôm trước không phải thiếu chủ cũng biết rõ chuyện cầu hôn hoang đường kia hay sao?

Giang Trần nhướng mày, nhớ tới cái gì rồi nói:

- Niệm nhi này là nhi nữ của Đan nhi tiểu thư sao?

Giang Trần còn chưa nhìn qua Đan nhi tiểu thư này, vốn tưởng rằng ngày hôm trước có thể nhìn thấy. Kết quả người ta bởi vì không muốn bị cầu hôn quấy nhiễu cho nên trực tiếp tuyên bố bế tử quan ba năm.

Về sau Giang Trần nghe Khổng Tước đại đế bệ hạ nói, Đan nhi này có một nhi nữ, lại không nghĩ rằng hôm nay hắn lại nhìn thấy.

Mà nhìn thấy tiểu cô nương giống như thiên sứ này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần mềm nhũn, thoáng cái giống như bị đánh trúng vậy.

Khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu với tiểu cô nương này, có chút hiếu kỳ, thậm chí là hoàn toàn không rõ tại sao lại sinh ra cảm giác yêu thương.

Cũng bởi vì loại cảm xúc khó hiểu như vậy, khiến cho Giang Trần nhịn không được mà hỏi Đa Mai Minh Hoàng.

Nghe thấy Đa Mai Minh Hoàng nói tiểu cô nương này đáng thương như vậy, trong lòng Giang Trần không hiểu sao lại run rẩy một chút, không ngờ lại có chút đồng tình, có chút cảm giác thương cảm.

Võ giả như Giang Trần, đạo tâm cứng rắn như bàn thạch. Đột nhiên xuất hiện cảm giác khó hiểu này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần âm thầm cảm thấy kỳ quái.

- Ài, xem ra kiếp trước kiếp này không có quen biết, nói chuyện với tiểu hài tử, khiến cho ta trời sinh không có lực miễn dịch với tiểu hài tử a. Chỉ là vì sao tiểu cô nương này lại khiến cho bản thân ta có cảm giác thân thiết không nói nên lời như vậy?

Kỳ thực Giang Trần cũng chỉ hiếu kỳ, chỉ là hắn vẫn cảm thấy, có lẽ bởi vì trời sinh hắn ưa thích mấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà thôi.

Đi ra khỏi sơn môn Đa Mai đạo tràng, Giang Trần cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn vài lần, cuối cùng không có thu hoạch được gì, lúc này mới bực mình rời khỏi.

Hắn rất muốn liếc mắt lại nhìn tiểu cô nương kia, thế nhưng mà dù sa ocuxng mới tới, nếu như hắn biểu hiện quá mức nóng vội với một tiểu cô nương năm sáu tuổi, sẽ khiến cho Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó chịu, nghi kị.

Sau khi Giang Trần rời khỏi một lát, Niệm nhi cũng vội vã đi tới bên cạnh Đa Mai Minh Hoàng.

- Mỗ mỗ, bọn họ mang đại ca tới gặp người. Niệm nhi muốn trò chuyện với đại ca ca a.

Niệm nhi kích động chạy tới.

Vừa vặn Đa Mai Minh Hoàng vừa mới tiễn Giang Trần rời đi, nhìn thấy Niệm nhi, trên mặt hiện lên nụ cười khó có được.

- Niệm nhi, con có biết đại ca ca kia là ai không?

Tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện, gật đầu nói:

- Biết rõ a, bọn họ nói đại ca ca chính là Chân thiếu chủ, là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành a.

Đa Mai Minh Hoàng nhíu mày một cái, nói:

- Niệm nhi cũng biết Chân thiếu chủ là đại anh hùng sao?

Đôi mắt giống như tinh linh của Niệm nhi chớp chớp, ngẫm lại một lúc rồi mới thành thực nói:

- Tất cả mọi người nói như vậy, Niệm nhi cảm thấy, chắc chắn tất cả mọi người sẽ không sai a.

Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.

Trong lòng của nàng không phủ nhận cống hiến của Chân thiếu chủ với Lưu Ly vương thành, đả bại Đan Hỏa thành, đả bại Kê Lang Đan Vương, quả thực đã lập nhiều công lao cho Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà Đa Mai Minh Hoàng đối với lai lịch của Chân thiếu chủ, đối với phẩn tính của Chân thiếu chủ hoàn toàn không biết gì cả. Coi như là tính cách của nàng trong lúc nhất thời cũng rất khó tiếp nhận hoàn toàn vị thiếu chủ quật khởi trong thời gian ngắn như vậy.

Chỉ là bệ hạ đã quyết định, Đa Mai nàng cũng không thể làm quá, phản đối quyết định của bệ hạ, nàng cũng không dám, cũng không thể.

- Mỗ mỗ, đại ca ca đi rồi sao?

Hai mắt Niệm nhi tìm kiếm khắp nơi, không nhìn thấy Giang Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng.

- Đúng vậy, hắn vừa mới đi. Niệm nhi, tuổi con còn nhỏ, cũng không thể chơi với Chân thiếu chủ, con tìm hắn làm gì?

Đa Mai Minh Hoàng lơ đễn trả lời, cho rằng tiểu cô nương chỉ nhất thời cao hứng.

- Đại ca ca là người tốt, khi đại ca ca nhìn Niệm nhi, khiến cho Niệm nhi cảm thấy rất thân thiết. Cảm thấy đại ca ca giống như là người ông trời phái xuống bảo hộ Niệm nhi. Mỗ mỗ, đại ca sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn, sẽ bảo hộ tất cả chúng ta, sẽ bảo hộ Niệm nhi, đúng không?

Niệm nhi giống như sợ mỗ mỗ đưa ra đáp án mà nàng không muốn nghe, cho nên sau khi nói tới vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà kéo căng, chăm chú và chờ mong nhìn qua Đa Mai Minh Hoàng.

Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, nói:

- Hy vọng hắn sẽ làm vậy.

Niệm nhi lớn tiếng nói:

- Đại ca ca nhất định sẽ làm vậy. Niệm nhi biết rõ, ánh mắt của đại ca ca chính là người tốt, đại ca ca nhất định sẽ bảo hộ Niệm nhi, sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn chúng ta.

Đa Mai Minh Hoàng nghe thấy Niệm nhi nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng thầm than:

- Chân thiếu chủ à Chân thiếu chủ, nếu như ngươi thực sự là chân mệnh thiên tử. Là chân mệnh thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, đó chính là vinh hạnh của Khổng Tước thánh sơn. Nếu như ngươi không phải, là một gian tặc có dị tâm, vậy thì hành động của ngươi rất cao tay. Chẳng những lừa gạt hoàn mỹ, lừa gạt bệ hạ, ngay cả tiểu nha đầu năm sáu tuổi cũng bị ngươi lừa gạt.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1648: C1648: Tam đại bí cảnh 1



Trở lại thiếu phủ chủ, trong lòng Giang Trần vẫn quanh quẩn về chuyện đó, thanh âm và nụ cười của tiểu cô nương này giống như ẩn sâu trong đầu hắn vậy.

Đột nhiên, Giang Trần cảm giác vận mệnh của hắn và Khổng Tước thánh sơn dường như càng thêm chặt chẽ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, cơ hồ tất cả những người trên bảng đều tập trung lại, ba mươi sáu người đứng đầu trong thi đấu đan tháp đều tiến vào đan tháp.

Tất cả người ở Thiên tài bảng đều tiến vào võ tháp.

Mà ba mươi sáu người ở Thiếu chủ bảng đều tiến vào chủ tháp.

Giang Trần với tư cách là thiên tài đệ nhất trong Thiếu chủ bảng, chẳng những đi vào chủ tháp, mà còn đi vào khu vực tốt nhất của chủ tháp, hơn nữa thời gian còn dài nhất, cao tới hai năm.

Những thiên tài của tất cả các mạch của bảy đại đế lần nữa tụ tập, chờ đợi sắp xếp cuối cùng.

Những thiên tài tiến vào đan tháp và võ tháp đã nhao nhao tiến vào.

Duy chỉ có ba mươi sáu thiên tài cấp bậc thiếu chủ trong Thiếu chủ bàng còn đứng dưới chủ tháp, chờ đợi cái gì đó. Giang Trần biết rõ, bảy đại đế muốn tế bái chủ tháp Lưu Ly vương tháp.

Chủ tháp Lưu Ly vương tháp là kiến trúc tượng trung cho Lưu Ly vương thành, là truyền thừa thần thánh của Lưu Ly vương thành.

Mỗi một lần tiến vào đều cần có một nghi thức long trọng, sau đó dụ kỳ xuất hiện ở chủ tháp Lưu Ly vương tháp.

Loại dụ kỳ này đại biểu cho ý chí của Lưu Ly vương tháp, cũng quyết định một ít tình huống cụ thể cho lần mở ra lần này của chủ tháp Lưu Ly vương tháp.

Ước chừng sau nửa canh giờ, bảy đại đế mới hoàn thành nghi thức này. Khi bảy đại đế đi ra khỏi chủ tháp, trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ kỳ quái. Đây là vẻ mặt của kinh ngạc và kinh hỉ.

Giang Trần suy đoán, nhất định tế bái chủ tháp nhận được dụ kỳ tốt, nếu không mà nói, toàn bộ bảy đại đế không có khả năng vui vẻ như vậy.

Nhìn thấy những đế giả cao cao tại thượng như bảy đại đế có biểu hiện vui sướng trên mặt như vậy, trong lòng những thiên tài bên ngoài cũng đại khái suy đoán ra, chỉ sợ sắp có chuyện tốt xảy ra.

Bảy đại đế dùng ánh mắt trao đổi với nhau một chút, cuối cùng đều không nhịn được nhìn qua Khổng Tước đại đế, chờ hắn công bố kết quả.

Khổng Tước đại đế cũng không chối từ, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, mở miệng nói:

- Để cho mọi người đợi lâu rồi. Nhưng mà bổn đế tin tưởng, lần này sự chờ đợi của các ngươi là đáng giá.

Nghe Khổng Tước đại đế nói như vậy, lòng hiếu kỳ của mọi người bị câu dẫn ra.

- Lần này Lưu Ly vương tháp mở ra, hoàn toàn bất đồng so với dĩ vãng. Chủ tháp Lưu Ly vương tháp sẽ mở ra ba bí cảnh. Loại tình huống này trong lịch sử cũng không phải chưa từng xuất hiện qua, nhưng mà từ thượng cổ tới nay, loại tình huống này chỉ xuất hiện có ba lượt. Cho nên là các ngươi may mắn. Từ thượng cổ tới nay không kém mười vạn năm, thịnh hội Lưu Ly vương tháp cũng đã có vô số lần, nhưng tổng cộng chỉ xuất hiện qua có ba lượt.

Ngữ khí của Khổng Tước đại đế cũng có chút rung động:

- Chư vị, đây là sự may mắn của các ngươi, nhưng đồng thời các ngươi phải nhớ kỹ. Loại tình huống này một khi xuất hiện đồng nghĩa với việc Thần Uyên đại lục sẽ có chấn động mới, sẽ xuất hiện một hồi loạn thế võ đạo. Không phải bổn đế đang nói chuyện giật gân, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết. Nên quý trọng cơ hội lần này, dùng hết khả năng của các ngươi, đạt được chỗ tốt lớn nhất trong lịch lãm, rèn luyện, thậm chí còn nhận được bảo vật truyền thừa. Bởi vì thế cục tương lai ai cũng không thể dự đoán ra được. Trong hai năm tới, các ngươi đạt được càng nhiều thứ thì tương lai cũng có thể giúp các ngươi có thêm một phần đảm bảo.

Ba mươi sáu thiên tài trong Thiếu chủ bảng đều nghiêm túc. Từ trong lời nói của Khổng Tước đại đế bọn họ thấy được cơ hội, cũng thấy được sự đau buồn âm thầm.

Cơ Tam công tử đứng trong đội ngũ, nhịn không được phải trao đổi ánh mắt với Giang Trần.

- Vì để cho ngươi hiểu rõ vấn đề này, bổn đế muốn nói cho các n gươi biết, lần này có ba thế giới bí cảnh đồng thời được mở ra. Theo thứ tự là truyền thừa bí cảnh, mạo hiểm bí cảnh, cùng với chiến đấu bí cảnh. Trong ba bí cảnh này đều có trọng điểm. Bí cảnh truyền thừa chủ yếu dành cho các ngươi tu luyện, cho các ngươi địa phương ngộ đạo. Mà mạo hiểm bí cảnh là địa phương cho các ngươi thí luyện, mạo hiểm. Mà chiến đấu bí cảnh, là địa phương thực chiến của các ngươi. Là địa phương mà các ngươi kiểm nghiệm thành quả tu luyện của mình.

Ba đại bí cảnh, tất cả đều có đặc điểm của mình.

- Quy tắc lần này, mỗi một thiên tài trong thiếu chủ bảng các ngươi cũng có thể tự do xuất nhập ba bí cảnh này. Mỗi một người đều có thể có lựa chọn khác nhau. Nhưng mà các ngươi phải nhớ kỹ, ba mươi sáu người các ngươi có bốn khu. Người ở khu thứ tư, chỉ có thể ở lại trong chủ tháp ba tháng, hơn nữa số lượn hoán đổi bí cảnh cũng chỉ có hai lần. Thiên tài ở khu thứ ba, ở trong chủ tháp có thời gian nửa năm, số lần đổi bí cảnh là tám lần, mà thiên tài ở khu thứ hai ở trong có thể ở trong chủ tháp hai năm, số lần đổi bí cảnh là tám lần. Mà thiên tài ở khu thứ nhất thời hạn ở trong chủ tháp là hai năm, số lần hoán đổi bí cảnh không hạn chế, có thể tự do chuyern đổi.

Quy tắc này vừa tuyên bố khiến cho những thiên tài ở khu thứ nhất đều vui mừng không thôi. Quả nhiên bài danh trong top chín, phúc lợi khác nhau rất lớn.

Có thể tự do chuyển đổi trong ba bí cảnh, đã cung cấp cho bọn họ sự tự do vô hạn.

Đây không thể nghi ngờ đã có ưu thế vô cùng lớn.

Hơn nữa thời gian của bọn họ so với người khác còn dài hơn.

- Cuối cùng bổn đế nhắc lại một câu. Ở trong bí cảnh, cũng không phải các ngươi an toàn mười phần. Hơn nữa các ngươi cũng có thể tùy thời bị đá ra khỏi bí cảnh. Về phần tại sao bị đá ra n goài, sau khi tiến về, tự mình các ngươi sẽ biết rõ.

Khổng Tước đại đế nói tới đây cũng cười nói:

- Tốt, những thứ cần nói đã nói hết. Sau khi các ng ươi đi vào nên tự mình lưu ý nhiều hơn. Nói ngắn lại, cơ hội lần này khó có được, là long hay là xà thì phải xem các ngươi tự mình nắm bắt thế nào. Chuẩn bị cho tốt đi, đi lên nhận ngọc giản của các ngươi rồi lập tức tiến vào. Nhớ kỹ ngọc giản này là thứ chứng minh thân phận và bài danh của các ngươi. Cũng đại biểu cho quyền hạn của các ngươi. Cũng sẽ ghi chép thành tích của các ngươi. Không nên làm mất, càng không thể phá hư. Một khi ngọc giản bị phá hư, các ngươi sẽ trực tiếp bị đẩy ra.

Từng người tiến lên tiếp nhận ngọc giản bài danh thuộc về mình.

Trước truyền tống trận, từng thiên tài trong ba mươi sáu thiên tài của Thiếu chủ bảng tiến vào trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp.

Đương nhiên, trước khi mỗi một người tiến vào đều bị hỏi một vấn đề giống nhau, đó là lựa chọn tiến vào bí cảnh nào.

Đến phiên Giang Trần, hắn không chút do dự lựa chọn truyền thừa bí cảnh.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1649: C1649: Tam đại bí cảnh 2



Hắn tin rằng, đại đa số người của Thiếu chủ bảng đều lựa chọn truyền thừa bí cảnh. Bởi vì truyền thừa bí cảnh là địa phương tu luyện, ngộ đạo.

Mà mọi người sở dĩ tranh giành cực khổ như vậy, chính là vì muốn tiến vào Lưu Ly vương tháp tu luyện ngộ đạo. Bởi vì hoàn cảnh tu luyện ngộ đạo trong Lưu Ly vương tháp so với bên ngoài khác biệt rất lớn.

Truyền tống trận mở ra, Giang Trần trực tiếp được đưa vào truyền thừa bí cảnh.

Tích.

Một thanh âm chói tai rơi vào trong tai Giang Trần, sau một khắc, Giang Trần phát hiện ra mình đã tiến vào trong một thế giới tràn ngập vẻ mê hoặc.

Đây là một quảng trường lớn siêu cấp, lớn tới mức Giang Trần dùng thần thông Thiên Mục trong lúc nhất thời cũng không nhìn được tới tận cùng.

- Chúc mừng người tiến vào truyền thừa bí cảnh, ngươi là sinh linh thứ hai mươi lăm tiến vào truyền thừa bí cảnh.

Một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai Giang Trần.

Hai mươi lăm? Giang Trần nhướng mày.

Nếu như nhớ không lầm, hắn xếp hàng thứ tám, phía trước có lẽ đã có hai mươi tám người tiến vào chủ tháp Lưu Ly vương tháp. Tăng thêm hắn, có lẽ có hai mươi chín người mới đúng.

- Chẳng lẽ bốn người trong đó không có lựa chọn tiến vào truyền thừa bí cảnh, mà đi tới bí cảnh khác?

Trong lòng Giang Trần mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không có nghĩ nhiều về vấn đề này. Mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau. Có ít người trời sinh ưa thích mạo hiểm, không chịu làm từng bước, chưa hẳn cũng là chuyện xấu.

Tất cả mọi người lựa chọn tiến vào thế giới truyền thừa kỳ thực cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Đương nhiên người khác lựa chọn thế nào, Giang Trần cũng không thèm để ý, hắn chỉ để ý tới việc mình trong lần tiến vào Lưu Ly vương tháp lần này có thể có được bao nhiêu thu hoạch.

- Mỗi người vừa tiến vào đây đều có một khối lĩnh vực tu luyện của mình. Mỗi một lĩnh vực đều có ngăn cách với nhau, sẽ không quấy rầy nhau.

Lại có một đạo thanh âm vang lên bên tai Giang Trần.

- Nhớ kỹ hiện tại mong ngươi nghe kỹ, lựa chọn truyền thừa bí cảnh. Các ngươi đạt được tư cách tu luyện trong truyền thừa bí cảnh cũng có nhiệm vụ thứ nhất. Nhiệm vụ thứ nhất là tìm hiểu ba bức lưu ly. Nhớ kỹ, phải hoàn thành trong vòng nửa tháng, nếu không trực tiếp lĩnh ngộ thành công sẽ bị đẩy ra ngoài. Nếu như thành công sẽ nhận được ban thưởng bất đồng. Tất cả ban thưởng không giống nhau, nhận được cái gì phải xem vào số mệnh của mình.

Giang Trần nghe vậy cũng dở khóc dở cười, còn có thể như vậy sao?

Ban thưởng cũng không giống nhau, bố trí của Lưu Ly vương tháp này quả thực không giống người thường a.

- Rốt cuộc ở thời đại thượng cổ, là ai mới có thể kiến tạo ra Lưu Ly vương tháp kỳ lạ như vậy?

Tuy rằng kiến thức của Giang Trần rộng rãi, nhưng không thừa nhận cũng không được. Sắp xếp trong Lưu Ly vương tháp này vô cùng đặc biệt. Người kiến tạo Lưu Ly vương tháp này tuyệt đối là người toàn tài cấp bậc Chư Thiên.

Không đơn giản là hiểu được thần thông không gian, còn phải hiểu được các loại cơ quan pháp thuật, còn phải học rộng tài cao, còn nhất định phải giàu có.

Bằng không mà nói, căn bản không có cách nào sắp xếp ra cái tháp có không gian thần kỳ như vậy.

Ba bức Lưu Ly bia, mỗi một bức đều ẩn chứa một loại áo nghĩa võ học. Bia thứ nhất là một môn quyền kỹ, Giang Trần quan sát mấy lần, cảm nhận bộ quyền kỹ này cũng không tính là quá quen mắt.

Nhưng mà dùng tầm mắt của Giang Trần, quan sát lĩnh ngộ bộ quyền kỹ này, hiển nhiên độ khó không lớn. Ước chừng hơn phân nửa ngày sau, Giang Trần lập tức lĩnh ngộ bộ quyền kỹ này.

Bộ quyền kỹ này ước chừng ở giữa vũ kỹ Thánh Cảnh và vũ kỹ Hoàng cảnh. Đổi lại là thiên tài bình thường, chỉ sợ muốn lĩnh ngộ bộ quyền kỹ này cũng mất mấy tháng.

Còn đối với thiên tài trong Thiếu chủ bảng mà nói, độ khó không tính là quá lớn.

Đương nhiên sau khi lĩnh ngộ phải thi triển trước Lưu Ly bia này. Chỉ có thông qua khảo nghiệm của Lưu Ly bia, mới có thể coi như lĩnh ngộ thành công.

Giang Trần thi triển quyền kỹ, thông qua khảo nghiệm của Lưu Ly bia. Hơn nữa Lưu Ly bia lập tức đưa ra đánh giá cấp bậc cao nhất.

Loại Lưu Ly bia khảo hạch lĩnh ngộ, bình thường phân thành tứ đẳng, không hợp cách, hợp cách, ưu tú, viễn mãn.

Mà Giang Trần, đạt được đánh giá viên mãn, cho nên cả Lưu Ly bia này lập tức biến thành màu xanh thuần, đây là tiêu chí của viên mãn.

Ở trận pháp bên ngoài Lưu Ly vương thành, bảy đại đế tuy rằng không có cách nào nhìn thấy cụ thể trong Lưu Ly vương tháp xảy ra chuyện gì, nhưng mà đối với một ít động tĩnh cơ bản lại có thể nhìn thấy được.

Nói thí dụ như, bao nhiêu người tiến vào bí cảnh truyền thừa, bao nhiêu người tiến vào bí cảnh mạo hiểm, bao nhiêu người tiến vào bí cảnh chiến đấu.

- Chậc chậc, tổng cộng có ba mươi mốt người tiến vào bí cảnh truyền thừa. Còn có ba người tiến vào bí cảnh mạo hiểm, còn có hai cuồng nhân trực tiếp tiến vào bí cảnh chiến đấu.

- Xem ra lý trí của đại bộ phận thiên tài biết rõ tiến vào bí cảnh truyền thừa là ổn thỏa nhất. Bí cảnh mạo hiểm và bí cảnh chiến đấu chỉ cần có chút sai lầm sẽ trực tiếp bị đá ra.

- Hy vọng những thiên tài này có thể chống lại khảo nghiệm.

Bảy đại đế ta một lời, ngươi một câu.

Đột nhiên, có một đại đế khẽ than một tiếng, nói:

- Thật sự quá nhanh a. Trong bí cảnh truyền thừa thậm chí lại có người lĩnh ngộ thành công khối Lưu Ly bia thứ nhất. Lúc này thời gian mới trôi qua nửa ngày, tốc độ này cũng quá nhanh a.

- Làm sao có thể?

- Không tin các người xem đi.

Ngoài trận pháp Lưu Ly vương tháp, có một trận pháp hình chiếu, không có cách nào nhìn thấy tình huống cụ thể trong chủ htasp Lưu Ly vương tháp. Nhưng mà một ít thành tích bên trong sẽ thông qua phương thức nhất định khiến cho người ngoài biết được.

- Đúng vậy a. Đây là người hoàn thành lĩnh ngộ đầu tiên. Hơn nữa, các ngươi xem không ngờ lại hoàn thành viên mãn. Thời gian nửa ngày, cấp viên mãn... Lực lĩnh ngộ cũng quá mạnh a.

- Mau nhìn xem, là thiên tài nào?

Bảy đại đế cũng có chút rung động.

Hình ảnh không ngừng hoán do dỏi, cuối cùng tập trung vào thiên tài nghịch thiên kia.

- Số tám, số tám, số tám không phải là Chân Đan Vương sao?

Bài danh của người khác có lẽ bảy đại đế chưa hẳn đã nhớ rõ ràng, nhưng mà nói tới số tám, ai mà không nhớ rõ cơ chứ?

Thớt hắc mã từ Tân Tinh bảng một đường quá quan trảm tướng tới vị trí này, mạnh mẽ đạp những người khác xuống dưới, thay thế vị trí thứ tám.

Chân Đan Vương.

Danh tự này đã lưu lại vết hằn thật sâu trong đầu bảy đại đế.

Nhất là sau đó Khổng Tước đại đế còn lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, càng nhấc lên sóng to gió lớn. Tạo thành rung động với những đại đế còn lại, khiến cho cả Lưu Ly vương tháp đều lâm vào trong sự cuồng hỉ.

- Ha ha, Khổng Tước đạo huynh, vẫn là ánh mắt của huynh chuẩn xác. Chân Đan Vương này xem ra là kỳ tài ngút trời.

Trấn Nhạc đại đế có chút hâm mộ nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back