Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sát Thần Chí Tôn

Sát Thần Chí Tôn
Chương 1175: C1175: Gặp lại cố nhân 2



Lăng Túc cười hắc hắc nói:

- Ta thấy bọn họ mang đi rất nhiều tán tu, cũng lo lắng các ngươi bị lẫn trong đám đội ngũ tán tu kia. Một khi bị bọn chúng mang đi, hậu hoạn vô cùng. Cho nên trong lúc nhất thời ta mới nghĩ ra tung hỏa mù, trộn lẫn trắng đen. Cho các ngươi vừa vặn thoát thân. Ta thuần túy chỉ muốn mạo hiểm thử một lần, không ngờ các ngươi lại thực sự ở bên trong.

Giang Trần nghe vậy, đối với năng lực ứng biến và hành sự của Lăng Túc không khỏi âm thầm bội phục. Lăng Túc này tuy rằng không phải là người của Đan Kiền Cung, coi như là tán tu, phần kinh nghiệm này coi như không kém.

- Đúng rồi. Giang tiểu ca, ngươi cũng đi tham dự Vạn Tượng đại điển, không biết tiểu nữ Bích Nhi hiện tại như thế nào rồi?

Hiển nhiên Lăng Túc cũng lo lắng cho nữ nhi mình.

- Bích Nhi sư tỷ tẩu tán cùng ta. Nhưng mà nàng ấy lúc đó đã thoát khốn. Hiện tại đang ở nơi nào ta cũng không biết được.

Giang Trần nhớ tới Đan Kiền Cung bị nghiền nát, chuyện tất cả mọi người phân tán, trong lòng không khỏi khó chịu.

Nghe nói Lăng Bích Nhi thoát khốn, không có bị bắt, sự lo lắng trong lòng Lăng Túc cũng giảm bớt rất nhiều.

- Bích Nhi là người có phúc duyên, ta thấy có lẽ nó sẽ không có việc gì.

Lăng Túc tự trấn an mình.

Giang Trần gật gật đầu, lại hỏi:

- Lăng đại thúc, lúc ấy thương thế người vừa khỏi, sao lại muốn đi ra ngoài hái thuốc?

Lăng Túc hổ thẹn đỏ mặt nói:

- Nói tới việc này cũng sợ ngươi chê cười. Lúc ấy bởi vì lòng tham của ta cho nên mới tiến vào nơi có Mê Thần chướng. Lần này bởi vì ngươi giải Mê Thần chướng cho ta, cho nên ta muốn trở lại nơi cũ nhìn xem, phần kỳ ngộ kia có còn ở đó hay không.

Thế giới võ đạo, một lần kỳ ngộ có khả năng cải biến vận mệnh cả đời một con người.

Vì kỳ ngộ không ngại mạo hiểm, đây cũng là chuyện thường tình. Giang Trần tự nhiên cũng không thể nói gì được.

- Không biết thu hoạch của thúc thế nào?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Chỗ đó quá mức hung hiểm, loại trừ Mê Thần chướng, còn có rất nhiều độc vật. Tuy rằng Lăng mỗ cũng xuất thân là Linh dược sư, thế nhưng cũng không có cách nào xâm nhập. Vốn ta định đi về chuẩn bị một chút, thế nhưng không ngờ từ chỗ kia đi ra lại nghe được tin tức biến cố của Vạn Tượng Cương Vực. Cho nên chúng ta cũng không dám trở về, thời gian nửa năm này luôn ở chung quanh vùng này. Mãi đến khi nghe thấy tin tức của Đan Trì cung chủ, mới đi tới Thái A thành này.

Lăng Túc nói tới khoảng thời gian này cũng thổn thức không thôi.

- Đợi một chút, nơi người vừa nói tới rốt cuộc là nơi nào? Chẳng lẽ cách Thái A thành rất gần sao?

- Không tính là xa. Cách nơi này ba bốn ngày lộ trình? Giang tiểu ca, ngươi có hứng thú sao?

Lăng Túc hiếu kỳ hỏi.

Giang Trần từ chối cho ý kiến, chỉ nói:

- Chỗ kia tên gì? Có lộ tuyến hay không?

- Có.

Lăng Túc nói ra, móc ra một phần địa đồ đơn giản, nói:

- Nơi này gọi là Anh Khấp cốc, quanh năm có thanh âm cổ quái, giống như trẻ con khóc nỉ non,vô cùng âm trầm. Đồng thời cũng rất khó tìm, ít ai lui tới. Võ giả bình thường căn bản không muốn đi tới chỗ kia. Bởi vì chỗ đó âm khí rất nặng. Linh dược sư chúng ta lại thích nơi này, âm khí càng nặng, càng có khả năng xuất hiện các loại linh dược trân quý.

Giang Trần tiếp nhận địa đồ, xem một chút rồi đưa trả lại Lăng Túc.

Anh Khấp cốc, Giang Trần lặng lẽ nhớ kỹ địa danh này.

Hắn chợt hỏi lại:

- Lăng đại thúc, năm đó, người trúng Mê Thần chướng trong Anh Khấp cốc sao?

Lăng Túc cười khổ nói:

- Đúng vậy a, quanh năm đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ mù mắt. Lúc đó ta chỉ mới tiến vào bên ngoài, trong lúc bất tri bất giác bị dính một chút. Nếu như tiến sâu hơn một chút, chỉ sợ cuối cùng cũng khó mà ra được.

- Sau khi trúng độc, chẳng lẽ người không phát giác ra một chút nào sao?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Không phát hiện ra. Lúc ấy nếu như không phải chân của ta bị thương, căn bản ta sẽ không rời khỏi đó. Đừng nói là phát hiện ra độc của Mê Thần chướng, coi như sau khi ta biết được mình trúng độc, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta biết rõ Mê Thần chướng là bởi vì sau khi tỉnh lại, hai người Bích Nhi nói cho ta biết. Lại nói, vẫn may có Giang tiểu ca diệu thủ hồi xuân.

Giang Trần lặng lẽ gật đầu, lời nói này cũng là một lời nhắc nhở với hắn.

Hắn cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ là Lăng Huệ Nhi lại tiến lên hỏi hắn:

- Sư huynh, về sau chúng ta cùng đồng hành được không?

Giang Trần cười khổ nói:

- Huệ nhi sư muội, muội và Lăng đại thúc không bị ai kiểm tra. Tương đối an toàn, nếu như đồng hành với chúng ta, sẽ có khả năng liên lụy tới các ngươi.

Đây là lời nói thật, Giang Trần bị treo giải thưởng đuổi giết, không biết có bao nhiêu con mắt theo dõi hắn. Một khi bạo lộ một chút sơ hở, sẽ đưa tới đuổi giết vô tận.

Lăng Túc và Lăng Huệ Nhi đều là võ giả Nguyên Cảnh, Thánh Cảnh còn chưa đột phá, đi theo hắn, một khi bị đuổi giết sẽ bị liên lụy.

Lăng Huệ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:

- Nếu như tỷ tỷ đi theo huynh, huynh sẽ không cự tuyệt, đúng không?

Giang Trần cười khổ, chỉ là hắn không biết nên trả lời thế nào.

Chỉ là Lăng Túc lại khiển trách nàng:

- Huệ nhi, không được náo loạn. Giang tiểu ca nói đúng, bây giờ chúng ta tách ra, so với việc ở cùng nhau còn an toàn hơn.

Lăng Túc là người lão luyện, tự nhiên hắn biết rõ, đi theo Giang Trần, bọn họ ngoài việc trở thành vướng bận ra thì không có tác dụng gì khác.

Hơn nữa, Giang Trần bị bọn người kia đuổi giết, bọn họ đi theo, chỉ có thể làm liên lụy người ta.

Đi một mình sẽ không bị người ta nhòm ngó hơn.

Giang Trần không tiếp tục dây dưa đều tài này, mà hắn chỉ móc ra mấy tấm Độn Không phù cao cấp, hắn nói:

- Lăng đại thúc, trong tay ta có ba tấm Độn Không phù cao cấp, một khi gặp phải địch nhân không thể chống cự được thì bóp nát môt tấm, chạy là thượng sách. Bước tiếp theo ta sẽ tới Lưu Ly vương thành, nếu như có thể tới đó, chúng ta sẽ hội họp.

Lăng Túc cũng không phải là người sĩ diện, chỉ là hắn chỉ thu một tấm Độn Không phù, nói:

- Giang tiểu ca, thứ này đối với ngươi còn hữu dụng hơn so với chúng ta. Hai người phụ tử chúng ta chỉ cầm một tấm là được rồi.

Bốn người truyền âm với nhau, những người bên cạnh cũng không có ai chú ý tới bọn họ.

Nhưng mà lúc này phía trước lại truyền tới một đạo thanh âm hùng hổ:

- Mẹ nó, vương bát đản nào tuyên bố tin tức giả? Thành đông nào có đại chiến nào cơ chứ?

- Đáng giận. Nếu để cho lão tử biết rõ ai thiếu đạo đức như vậy, lão tử nhất định phải chém hắn ta thành tám khối.

- Đi thôi, đi thôi, trở về thành đi. Nói không chừng Giang Trần đã lẻn vào trong Thái A thành, cứu Đan Trì cung chủ đi rồi.

- Hắc hắc, chẳng lẽ vừa rồi là giương đông kích tây hay sao?

Trên đường đi, không ngừng có tán tu chạy về, biểu hiện trên mặt vô cùng giận dữ, trên đường đi đều hùng hùng hổ hổ.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1176: C1176: Tông mông nhất phẩm chó cắn chó 1



Giang Trần nháy mắt với Lăng Túc, lại lần nữa tách ra.

Không phải Giang Trần tuyệt tình, lúc này quả thực không tiện tiếp xúc quá nhiều. Nếu không một khi hành tung bại lộ, sẽ liên lụy tới phụ tử Lăng Túc.

Ngay lúc này chung quanh có vô số đệ tử tông môn tuôn ra, có người kêu lên:

- Tất cả tán tu, không được rời khỏi, toàn bộ vào thành cho ta. Sau khi tiếp nhận kiểm tra thì mới có thể rời khỏi. Người không tuân lệnh, giết.

Bất Diệt Thiên Đô hiện tại muốn tiến hành phong tỏa toàn diện.

Bên ngoài bị phong tỏa toàn diện, đám tán tu cơ hồ đều tụ tập trong phạm vi mười dặm của thành đông, dưới sự phong tỏa của Bất Diệt Thiên Đô, căn bản không có bất kỳ cơ hội đào tẩu nào.

Trong vô số tiếng phàn nàn, cơ hồ tất cả tán tu, bất kể là nguyện ý hay không đều bị dồn về phía Thái A thành.

Phụ tử Lăng Túc cũng không thoát, cũng bị dồn về phía Thái A thành.

Nhưng mà phụ tử bọn họ tuổi tác không đồng đều, một người thân lại là nữ tử, rất dễ dàng loại trừ mối hoài nghi. Giang Trần cũng không cần phải lo lắng thay cho bọn họ.

Sau khi trở lại Thái A thành, phòng ngự bên trong Thái A thành rõ ràng đã nghiêm hơn rất nhiều. Bên ngoài dễ dàng tiến vào, sau khi đi vào mà muốn ra ngoài phải trải qua vô số tầng kiểm tra.

Người Bất Diệt Thiên Đô hiển nhiên không có buông tha việc tìm kiếm Giang Trần.

Nhất là trải qua trò khôi hài vừa rồi, Cung Vô Cực càng thêm khẳng định, Giang Trần nhất định đã tiến vào Thái A thành.

Hơn nữa vô cùng có khả năng ở trong đội ngũ hơn ngàn tán tu vừa rồi.

Bằng không mà nói, tại sao lại xuất hiện cỗ tin tức giả kia trùng hợp tới như vậy?

Tin tức giả kia hiển nhiên là yểm hộ cho Giang Trần, muốn thừa dịp hỗn loạn giúp cho Giang Trần rời đi.

Cho nên sau khi trải qua chuyện này, kiểm tra càng thêm nghiêm ngặt.

Lúc kiểm tra, phía trước lại có một hồi bạo động, sau đó có tiếng chửi phẫn nộ vang vọng:

- Bất Diệt Thiên Đô làm việc, người không có phận sự cút sang một bên.

Lập tức có một đạo thanh âm nam không ra nam, nữ không ra nữ vang vọng:

- Chậc chậc, nếu như nhớ không nhầm, đây không phải là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô các ngươi a? Sao nào? Người Cửu Dương Thiên Tông chúng ta ở nơi này, hẳn còn phải được người Bất Diệt Thiên Đô các ngươi cho phép sao?

Cửu Dương Thiên Tông?

Đám người tán tu lại bạo động một hồi, đều bị cảnh vừa mới xảy ra làm cho ngây người.

Tông môn nhất phẩm ở trong Kiếm Điền trung vực đã vô cùng đáng sợ. Thế nhưng đồng thời có hai tông môn nhất phẩm đồng thời xuất hiện, chuyện này càng thêm ly kỳ.

Giang Trần ở trong đám người, nhìn thấy song phương xung đột, trong lòng cả kinh, chậm rãi đi về phía xa, mặt không đổi sắc quan sát tình hình.

Nhân số đang xung đột của song phương có không ít.

Không ngờ lại có khoảng chừng mấy trăm tên đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, cũng có trên trăm tên đệ tử Bất Diệt Thiên Đô. Tất cả đều đứng ở một bên, giống như hai con trâu đực đang lăm le nhau, tạo thành thế giằng co.

- Người Cửu Dương Thiên Tông cũng tới?

Giang Trần ngoài kinh ngạc ra lại có chút vui vẻ. Hắn biết rõ người Cửu Dương Thiên Tông tới đây hơn phân nửa cũng có quan hệ với hắn.

Chỉ là chuyện cho tới nước này, trên người hắn giống như đã có đầy rận, có thêm cũng không sao. Đắc tội một Bất Diệt Thiên Đô cũng là đắc tội, tăng thêm một Cửu Dương Thiên Tông cũng không có gì.

Dù sao thù với Cửu Dương Thiên Tông sớm muộn cũng đã kết.

Nhưng mà nhìn thấy tư thế như nước với lửa của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, trong lòng Giang Trần khẽ động. Giữ hai tông môn nhất phẩm này xem ra cũng không phải hòa hợp êm thấm, thậm chí còn có xu thế không đội trời chung.

Giang Trần cẩn thận nghĩ lại lập tức hiểu ra.

Hai tông môn này năm đó hợp tác đuổi giết Phi Vũ đại đế, tuy rằng quan hệ giữa đôi bên là hợp tác, thế nhưng còn có một quan hệ đó chính là cạnh tranh.

Vì truyền thừa của cường giả Thiên Vị thượng cổ, hai tông môn nhất phẩm xé rách da mặt, chuyện này cũng không tính gì là kỳ lạ.

Xem điệu bộ của bọn họ, Cửu Dương Thiên Tông hiển nhiên cố ý đến đây gây khó dễ cho Bất Diệt Thiên Đô. Trong lúc nhất thời Giang Trần còn âm thầm cổ vũ cho bọn chúng.

- Chó cắn chó, miệng đầy lông. Tốt nhất cắn hung một chút, hung dữ thêm một chút.

Hai tông này, Giang Trần đều không có bất kỳ một chút hảo cảm nào. Trái lại hắn còn chán ghét vô cùng, còn có hận ý ngập trời.

Bất Diệt Thiên Đô tuy rằng âm hiểm, thế nhưng Cửu Dương Thiên Tông cũng không phải thứ tốt lành gì. Ngọc tỷ truyền quốc cùng Long ấn trấn quốc chính là tin tức giả mà Cửu Dương Thiên Tông truyền ra. Một chiêu này tuy rằng chỉ đơn giản là muốn khiến cho Xích Đỉnh trung vực đối phó với Vạn Tượng Cương Vực. Nói trắng ra chỉ là mượn đao giết người.

Chỉ là Bất Diệt Thiên Đô còn âm hiểm hơn, bọn họ tương kế tựu kế, sớm đem XÍch Đỉnh trung vực nắm vào trong tay. Như vậy, Bất Diệt Thiên Đô dùng quân cờ này khống chế thế cục.

Sự tình trong Vạn Tượng Cương Vực, Cửu Dương Thiên Tông không nhúng tay vào được.

Cung Vô Cực nghe thấy bên kia nháo sự, hắn bước lên, lạnh lùng nhìn về phía Cửu Dương Thiên Tông nói:

- Sao nào? Cửu Dương Thiên Tông các ngươi hoành hành bá đạo, còn muốn giương oai trên địa bàn của người khác sao?

Một gã cường giả Hoàng cảnh trung kỳ của Cửu Dương Thiên Tông cũng đi lên phía trước, cười ha hả nói:

- Cung pháp vương, lời này ta không hiểu. Cái gì mà Cửu Dương Thiên Tông hoành hành bá đạo? Bất Diệt Thiên Đô các ngươi chẳng lẽ là thiện nam tín nữ sao? Nếu như nhớ không nhầm, người đi Vạn Tượng Cương Vực giương oai là các ngươi a. Lại nói, đây là Kiếm Điển trung vực, cũng không phải địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô các ngươi a. Tại sao Cửu Dương Thiên Tông chúng ta không thể tới?

Lời này ẩn chứa đao kiếm, hiển nhiên không nể mặt Cung Vô Cực một chút nào. Ngược lại còn châm chọc Bất Diệt Thiên Đô hắn đi Vạn Tượng Cương Vực giương oai, cuối cùng ngay cả cháu trai yêu quý nhất cũng mất mạng.

Cung Vô Cực nghe vậy sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt tím lại, nhìn tên cường giả của Cửu Dương Thiên Tông kia nói:

- Hác trưởng lão, ngươi quyết định xé rách da mặt sao?

Hác trưởng lão kia cười nói:

- Cung Vô Cực, ngươi không cần phải nói nhiều. Cửu Dương Thiên Tông chúng ta cũng truy tung cừu địch mà tới đây, cần gì phải nói như vậy.

- Cửu Dương Thiên Tông ngươi truy tung cừu địch nào?

Cung Vô Cực giận dữ hỏi.

- Có mấy đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông ta mất tích, manh mối khắp nơi đều hướng về phía Vạn Tượng Cương Vực. HIện tại Vạn Tượng Cương Vực bị các ngươi diệt. Ngay cả một con quỷ cũng không tìm thấy. Nghe nói các ngươi bắt được cung chủ Đan Kiền Cung, còn cố gắng dụ mấy dư nghiệt của Đan Kiền Cung tới. Cho nên vừa vặn chúng ta tới đây bắt thẩm vấn.

Hác trưởng lão kia lạnh nhạt nói:

- Được rồi, những thứ nên nói ta đều nói. Cung pháp vương, Cửu Dương Thiên Tông ta làm việc còn chưa tới phiên Bất Diệt Thiên Đô các ngươi khoa tay múa chân.

Cung Vô Cực vốn định nổi giận, thế nhưng nghe Hác trưởng lão nói vậy, trong lòng lập tức tỉnh táo lại.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1177: C1177: Tông mông nhất phẩm chó cắn chó 2



Nếu nói Cửu Dương Thiên Tông công khai đối địch là vì muốn gây khó dễ cho Bất Diệt Thiên Đô hắn, điều này hiển nhiên không phù hợp lẽ thường.

Chẳng lẽ... Cửu Dương Thiên Tông này điều tra ra đầu mối mới gì? Có quan hệ với Phi Vũ đại đế kia?

Chuyện Phi Vũ đại đế, mặc dù là Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, trong hai tông môn này cũng không phải ai cũng biết được. Trừ những cao tầng tham dự chuyện này ra, cũng không có bao nhiêu người biết rõ.

Cung Vô Cực là pháp vương Bất Diệt Thiên Đô, lại là một trong những kẻ chủ trì, đối với việc này tự nhiên không xa lạ gì. Trên thực tế bọn họ điều khiển Xích Đỉnh trung vực, mục đích cuối cùng còn không phải vì muốn tra ra nơi hạ lạc của Phi Vũ đại đế hay sao?

Hiện tại ở Đan Kiền Cung làm náo loạn lớn như vậy, giải thưởng cũng đã ban bố ra để thiên hạ đuổi giết Giang Trần. Bởi vì chuyện này mà dẫn tới những ân oán sau đó.

- Hác trưởng lão, đã như vậy, hiện tại Bất Diệt Thiên Đô chúng ta đang điều tra địch nhân, Cửu Dương Thiên Tông các ngươi tại sao lại nhúng tay vào chuyện này?

Cung Vô Cực biết rõ chuyện này phức tạp, cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng.

- Chúng ta chỉ đứng chung quanh xem xét mà thôi, đâu có thể nói là nhúng tay vào chuyện này?

Hác trưởng lão cười nhạt một tiếng.

Giang Trần nhìn thấy hai tông môn này đấu võ mồm, có xu thế giương cung bạt kiếm, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chủ ý.

Hắn lặng lẽ thối lui từ trong đám người, lúc này cũng không có ai chú ý tới hắn. Giang Trần đi tới một nơi ẩn thân hẻo lánh, sau đó lại đổi một bộ trang phục khác đi tới.

Lúc này hắn cũng không có đi tới khu vực mà hai tông môn giằng co, mà là đi tới bên cạnh cửa thành, chắp tay nói với một gã đệ tử của Bất Diệt Thiên Đô:

- Vị sư huynh này, tiểu đệ có lễ.

Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kia liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn ăn mặc giống đệ tử tông môn, dường như là người của Xích Đỉnh đế quốc của Xích Đỉnh trung vực.

- Ồ, ngươi có chuyện gì vậy?

Bất Diệt Thiên Đô là tông môn nhất phẩm, đối với người Xích Đỉnh trung vực tự nhiên có cảm giác ưu việt trên tâm lý.

- Vị sư huynh này, tiểu đệ nhận được lệnh của hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc, cho nên có một việc quan trọng phải bẩm báo cho Cung Vô Cực. Vật này lần trước Cung đại nhân để quên ở hoàng thất không có mang đi. Cho nên Hoàng đế bệ hạ mệnh lệ ta ngàn dặm xa xôi đưa tới đây. Sợ khi Pháp vương đại nhân có lúc phải dùng tới. Thế nhưng mà dường như bên kia xảy ra xung đột, những đệ tử tông môn cấp thấp như chúng ta không vào được. Cho nên ta muốn mời sư huynh hỗ trợ, đem vật này trả lại cho Cung Vô Cực đại nhân.

- Chỉ có việc này thôi sao?

- Chỉ có việc này thôi. Phiền sư huynh. Mong sư huynh nhất định phải đứng ở trước mặt Cung đại nhân nói cho rõ. Kính mong sư huynh lưu ý cho.

Giang Trần nói xong, đem một thanh kiếm ra rồi hai tay nâng lên.

Đệ tử kia tiếp nhận thanh kiếm, nhìn một lát rồi khen:

- Đây là một thanh kiếm tốt.

- Kiếm của Cung đại nhân nhất định là kiếm tốt. MOng sư huynh nhanh chóng đưa tới đó, bên kia dường như sắp xảy ra xung đột. Nói không chừng một khi xung đột bộc phát, Cung đại nhân còn phải dùng tới nó.

Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kia nghe vậy, trong lòng khẽ động, gật gật đầu nói:

- Nếu như thế, thật vất vả cho ngươi rồi. Việc này ta sẽ giúp ngươi xử lý.

- Cảm ơn sư huynh, mong sư huynh thay Hoàng đế bệ hạ của tiểu đệ ân cần hỏi thăm Cung đại nhân.

Giang Trần cúi đầu khom lưng, vừa nói vừa đi, vẫn không quên quay đầu lại nói.

Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kia lúc này cũng không dám lãnh đạm. Thanh kiếm này quả thực là một thanh kiếm tốt, hơn nữa dường như cũng không có chút cơ quan nào. Cho nên tên đệ tử Bất Diệt Thiên Đô này cũng không có nghi ngờ gì.

Nắm thanh kiếm này, hắn đi tới khu vực hạch tâm. Trong lòng cũng vô cùng đồng ý đi làm chuyện này, dù sao có thể lộ mặt trước mặt Cung đại nhân, âu cũng là một chuyện tốt.

Huống chi còn có thể tự mình đưa vũ khí của Cung đại nhân đi tới trước mặt Cung đại nhân. Ít nhiều cũng có thể khiến cho Cung đại nhân nhìn nhận hắn một chút a.

Trong lòng vui sướng, người đệ tử này len lỏi qua đám người, một đường thông suốt, rất nhanh chóng đi tới trước mặt Cung Vô Cực.

- Pháp vương đại nhân.

Người đệ tử này cung kính nói.

Cung Vô Cực nhìn người này, trong lòng nghĩ thầm, người này là một đệ tử cấp thấp, lúc này còn tới xem náo nhiệt làm gì? Còn chạy tới trước mặt của ta.

Nhưng mà nếu như là đệ tử bổn môn, hắn cũng không nên quát lớn, hắn chỉ hừ mũi, đang định trả lời.

Người đệ tử này cũng không dám chậm trễ, Pháp vương đại nhân có thân phận thế nào? Có chút kiêu căng cũng là chuyện bình thường. Chờ sau khi hắn đem bảo kiếm trả lại cho đại nhân, Pháp vương đại nhân nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

- Pháp vương đại nhân, là thế này. Lần trước ngài để quên ở Xích Đỉnh trung vực một thanh kiếm, Hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc phái người mang tới cho ngài. Mong ngài tiếp nhận thanh kiếm này.

Nói xong tên đệ tử này hai tay dâng thanh kiếm lên, đem thanh bảo kiếm này đưa tới trước mặt Cung Vô Cực.

Cung Vô Cực không hiểu ra sao cả, trong lòng thầm nghĩ, từ lúc nào mà hắn để quên kiếm ở Xích Đỉnh đế quốc? Nhưng mà hắn chỉ cần thoáng nhìn đã lập tức phát hiện ra thanh kiếm này có chỗ bất phàm.

Trong lòng lập tức thầm nghĩ, nhất định là hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc cảm thấy có lỗi với hắn, cho nên tìm cách đưa tới một thanh kiếm tốt cho hắn, xem như bồi tội.

Thần thức quét qua thanh kiếm này, không có phát hiện ra cơ quan ám toán gì. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nắm thanh kiếm này trên tay, gật gật đầu nói:

- Ta biết rồi, ngươi tên là gì?

- Đệ tử gọi là Triệu Năng.

Tên đệ tử kia như mở cờ trong bụng, vội nói.

- Triệu Năng, bổn tọa nhớ kỹ ngươi. Ngươi đi xuống trước đi.

Việc nho nhỏ này xen vào giữa, tuy rằng Cung Vô Cực cảm thấy có chút khó hiểu, thế nhưng cũng không có nói gì.

Dù sao thanh kiếm này đã không có vấn đề, đã đưa tới, tội gì không thu? Dù sao cũng là một thanh vũ khí Hoàng cấp hàng thật giá thật.

Triệu Năng kia nghe Cung Vô Cực nói vậy tức thì cao hứng bừng bừng lui ra.

Cung Vô Cực thuận tay chộp một cái, định đem thanh kiếm này thu vào trong túi.

Ngay lúc này sắc mặt Hác trưởng lão phía đối diện đột nhiên biến đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm này, nói:

- Chờ một chút.

Hác trưởng lão bỗng nhiên mở miệng khiến cho hai hàng lông mày của Cung Vô Cực nhíu lại, cực kỳ không vui nói:

- Hác trưởng lão, ngươi lại có chuyện gì vậy?

Hác trưởng lão kia căn bản không thèm để ý tới Cung Vô Cực, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Cung Vô Cực, nói:

- Cung pháp vương, thanh kiếm này là của ngươi?

Cung Vô Cực thấy hắn hỏi vô lễ, tăng thêm lửa giận lúc trước còn chưa có tiêu, trong lòng khó chịu cực kỳ cho nên tức giận nói:

- Có phải của ta hay không liên quan gì tới ngươi?
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1178: C1178: Một thanh kiếm dẫn tới thảm án 1



Không ngờ Hác trưởng lão so với hắn còn giận dữ hơn:

- Nói như vậy thanh kiếm này thực sự là của ngươi sao?

Cung Vô Cực giận quá hóa cười:

- Không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi? Phía trên này ghi tên Hác trưởng lão nhà ngươi sao?

Hác trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Cung Vô Cực:

- Nói như vậy thanh kiếm này đích thực là ngươi để lại ở Xích Đỉnh trung vực?

- Thì thế nào?

Cung Vô Cực còn tưởng rằng Hác trưởng lão này cố ý bới móc cho nên nói:

- Không phải ngươi lại nói đây là kiếm của ngươi đó chứ? Nếu như ta nhớ không nhầm, Hác trưởng lão nhà ngươi dường như không cần dùng kiếm a.

Hác trưởng lão liên tục gật dầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, miệng liên tục nói:

- Tốt, tốt, tốt. Nói như vậy ngươi cũng thừa nhận đây là kiếm của ngươi? Dám làm dám chịu, rất tốt. Vậy ngươi có dám nói ngươi thu được cái kiếm này từ nơi nào hay không?

Cung Vô Cực cả đời hoành hành bá đạo, từ trước tới nay hắn đều thẩm vấn người khác, còn chưa từng bị người khác dùng giọng nói hỏi qua như vậy.

Hắn nghe vậy giận dữ nói:

- Từ đâu tới sao? Lãm tử thu được thanh kiếm này từ đâu còn phải báo cáo với ngươi sao? Lão tử giết người đoạt được kiếm, còn không được sao?

Nói ra những lời này, sắc mặt Hác trưởng lão lần nữa biến đổi, biểu hiện trên mặt giống như muốn nói quả là thế, vẻ mặt bi phẫn.

Đồng thời, hai tay Hác trưởng lão này chụp một cái, trên tay xuất hiện một thanh chiến đao nhìn qua vô cùng hung hãn, miệng nói:

- Đệ tử Cửu Dương Thiên Tông nghe lệnh, Cung Vô Cực này chính là hung thủ sát hại đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông chúng ta. Bất Diệt Thiên Đô, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta không đội trời chung với bọn chúng.

Nói xong Hác trưởng lão này hung hăng vung đao, chém về phía Cung Vô Cực.

Một đao kia có khí thế giống như cầu vồng, khí thế Hoàng cảnh cường đại tràn ra, người trong vòng ngàn mét chung quanh bị đẩy lùi lại. Cơ hồ tất cả những người không có phận sự bị đẩy ra xa mấy trăm mét.

Cung Vô Cực cũng không nghĩ tới, Hác trưởng lão này nói đánh là đánh, hắn giận tím mặt. Hai tay chụp một cái, trong tay xuất hiện một cái búa ngắn.

Tay vung búa lên, hung hăng đánh về phía đao mang hung hãn giống như cầu vồng đang chém về phía mình.

Hai đại cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, không ngờ lại ở nơi náo nhiệt nhất của Thái A thành điên cuồng chiến đấu.

Những người khác trong hai tông nhìn thấy hai đại cường giả đỉnh cấp đánh cùng một chỗ, tự nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, cũng nhao nhao gia nhập vòng chiến.

Trong lúc nhất thời, tiếng chém giết rung trời vang vọng.

Vốn hai đại tông môn đã không nhìn nhau vừa mắt.

Người Bất Diệt Thiên Đô đều cảm thấy Cửu Dương Thiên Tông cố ý đến ngáng chân bọn họ, mà Cửu Dương Thiên Tông biết được Tào Tấn bị Cung Vô Cực g**t ch*t, đối với Bất Diệt Thiên Đô tự nhiên tràn ngập cừu hận.

Tất cả mọi người đều là tông môn nhất phẩm, ai chịu phục được ai cơ chứ? Một khi chiến đấu xảy ra, quả thực không thể vãn hồi. Cho dù là một ít tán tu gần đó, cũng có không ít người bị liên lụy.

Một khi có máu tươi chảy ra, chiến đấu sẽ càng trở nên điên cuồng. Rất nhanh chóng đã có người ngã xuống.

Tiếp đó càng ngày càng có nhiều người ngã xuống.

Nhìn thấy máu, lại có người ngã xuống, người hai tông thoáng cái giết tới đỏ mắt, không còn khắc chế, hiện trường lập tức không khống chế được.

Những đám tán tu kia tuy rằng đã lẩn đi thật xa, thế nhưng vẫn không rời khỏi hoàn toàn. Loại chém giết giữa tông môn nhất phẩm này, căn bản xưa nay bọn họ không có cơ hội nhìn thấy.

Hiện tại khó mấy khi nhìn thấy một lần, tuy rằng hoàn toàn không rõ ràng cho lắm, thế nhưng hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới tâm tình xem náo nhiệt của mọi người.

Thậm chí bọn họ còn hy vọng chiến đấu có thể mãnh liệt hơn một chút.

Dù sao tán tu đối với tông môn thủy chung có một loại địch ý. Loại địch ý này một mặt là ghen ghét, một mặt là hâm mộ tới đỏ mắt.

Tán tu bất kể là ở phương diện nào, đều không thể so sánh với đệ tử tông môn. Tông môn chiếm cứ tuyệt đại đa số tài nguyên, tông môn cao cao tại thượng, đối với đám tán tu bọn họ hất hàm sai khiến...

Đủ loại nguyên cớ, khiến cho tán tu đối với người tông môn không có bất kỳ hảo cảm nào. Nhìn thấy đám tông môn giết nhau, đám tán tu này tự nhiên có chút hả hê, đối với loại hành vi chó cắn chó của hai tông môn này vô cùng thích thú, hận không thể đổ dầu vào lửa khiến cho bọn họ đánh thảm liệt hơn, càng máu tanh càng tốt.

Giang Trần đứng trong đám người, hắn đã đổi trang phục khác. Hiện tại đang ung dung làm quần chúng đứng xem bên ngoài. Nhìn thấy người Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông ngã xuống, trong lòng của hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng.

Càng ngày càng có nhiều người gia nhập vòng chiến, bên Bất Diệt Thiên Đô, hiển nhiên ở phương diện nhân số đã chiếm ưu thế. Nhưng mà lần này Cửu Dương Thiên Tông xuất môn, toàn bộ đều là tinh anh.

Trong lúc nhất thời, chiến đấu vô cùng thảm thiết, chỉ là khó phân ra thắng bại.

Giang Trần nháy mắt với Hoàng Nhi, hai người không dừng lại mà nhanh chóng đi ra ngoài thành.

Lúc này rất nhiều tán tu cẩn thận cũng nhanh chóng đi về phía ngoài thành. Hiển nhiên những người này đều ý thức được, thế cục trong Thái A thành hỗn loạn như vậy, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn.

Bằng không mà nói, đám tán tu như bọn họ, sớm muộn cũng sẽ bị liên lụy.

Hai đại tông môn nhất phẩm này, vô duyên vô cớ đại chiến với nhau, tuyệt đối không chỉ đơn giản vì tranh chấp một thanh kiếm, chỉ sợ sau lưng còn có chuyện gì đó kinh người hơn.

Cho nên tán tu sáng suốt một chút, lúc này căn bản không muốn đứng lại làm bia đỡ đạn.

Thái A thành tối thiểu có hai mươi vạn tán tu, lúc này chí ít cũng có mấy ngàn tán tu nhanh chóng lao về phía cửa thành, tuy rằng không phải cửa thành này không có đệ tử Bất Diệt Thiên Đô canh gác.

Thế nhưng tinh nhuệ của Bất Diệt Thiên Đô hiện tại đều tham dự chiến đấu. Những đệ tử ở lại hiển nhiên không đủ để ngăn cản mấy ngàn tán tu này.

Mà lực lượng của Thái A thành mặc dù hỗ trợ cho Bất Diệt Thiên Đô, thế nhưng lại không muốn tự mình ra tay đối phó với tán tu.

Dù sao đây là địa bàn của bọn họ, nếu như đắc tội quá mức với đám tán tu này, đến lúc đó những tán tu này trả thù, người không may chính là Thái A thành bọn họ.

Cho nên lúc này Thái A thành mắt nhắm mắt mở, mặc kệ đám tán tu này chạy ra bên ngoài.

Không bao lâu sau, hàng phòng ngự của Bất Diệt Thiên Đô bị tách ra. Mấy ngàn tán tu mở một đường chạy ra bên ngoài thành. Giang Trần và Hoàng Nhi ở trong đám người hỗn loạn, cũng nhẹ nhàng lao ra khỏi thành.

Lăng Túc mang theo Lăng Huệ Nhi, cũng thừa cơ đi ra khỏi thành.

Giang Trần cũng không có hội họp với bọn họ, mà chỉ truyền âm nói lời tạm biệt với bọn họ, định gặp mặt ở Lưu Ly vương thành.

Dọc theo con đường này, nguy cơ trùng trùng, Giang Trần rất lý trí, biết rõ nếu đi cùng bọn họ, rất có thể sẽ làm liên lụy tới phụ tử Lăng Túc.
 
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1179: C1179: Một thanh kiếm dẫn tới thảm án 2



Rời khỏi Thái A thành, Giang Trần nghĩ tới Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô đang chiến đấu, trong lòng vui vẻ không kìm được mà cười ha hả.

Ngay cả Hoàng Nhi cũng không nhịn được mà cười một tiếng, nói:

- Giang công tử quả nhiên lợi hại, như vậy xem ra tên đệ tử chân truyền Cửu Dương Thiên Tông lúc trước giương oai trong Đan Kiền Cung đã bị Giang công tử xử lý?

Giang Trần cũng biết việc này không dấu diếm nổi, hắn gật gật đầu nói:

- Tiểu tử kia gọi là Tào Tấn, quả thực không ai bì nổi, nếu không phải trùng hợp, muốn chém giết hắn quả thực vô cùng khó khăn.

Chém giết Tào Tấn, quả thực là do có rất nhiều nhân tố hợp lại, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng mà cũng là do bản thân Tào Tấn kia tự mình muốn chết. Tiến vào Huyễn Ba sơn, xâm nhập vào trong địa bàn của Giang Trần. Bằng không mà nói, Giang Trần muốn giết hắn, độ khó cũng không nhỏ.

- Hai tông môn này xảo trá, thế nhưng không ngờ lại bị Giang công tử tính toán, trêu đùa một phen khiến cho bọn chúng đánh tới sống mái. Quả thực là một kế hay.

Hoàng Nhi mỉm cười, trong lòng đối với sự nhanh trí của Giang Trần cũng có chút bội phục.

Giang Trần cũng không có giương giương tự đắc, chiêu này bất quá hắn chỉ mới chợt nghĩ ra mà thôi. Tuy rằng dẫn tới hai tông đả đấu với nhau, thế nhưng căn bản không có cách nào giải quyết được vấn đề của hắn.

Thậm chí một chiêu này còn có tai hại, đó chính là đem bí mật hắn g**t ch*t Tào Tấn công khai ra.

Hai tông này hiện tại đang ác đấu, thế nhưng đợi sau khi lý trí bình phục, nhất định sẽ không ngừng phân tích rõ ràng. Đến lúc đó cẩn thận thăm dò, các loại đầu mối nhất định sẽ chậm rãi hiện ra.

Đợi sau khi hai tông này phát hiện ra mình bị đùa giỡn, hiểu lầm giữa bọn chúng sẽ tiêu tán triệt để. Đến lúc đó cục diện chính là hắn bị hai đại tông môn nhất phẩm hợp lực đuổi giết.

Nhưng mà việc đã tới nước này, cho dù Giang Trần không có châm ngòi lần này, chỉ sợ mục tiêu chủ yếu của hai tông vẫn là đối phó với hắn.

So với như vậy còn không bằng trêu đùa bọn chúng một lần.

Một trận ác đấu này, dù thế nào cũng khiến cho bọn chúng chết, tổn thương không ít. Ở trình độ nhất định, ít nhiều cũng giảm bớt áp lực bị đuổi giết trên người hắn một chút.

- Giang công tử, sau việc này, chỉ sợ hai tông môn này sẽ càng thêm tức giận đuổi giết công tử. Chúng ta cũng phải đẩy nhanh tốc độ. Lần này đi Lưu Ly vương thành, đường xá vẫn vô cùng xa xôi.

Giang Trần khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị:

- Hoàng Nhi cô nương, đi thì đương nhiên phải đi. Thế nhưng mà ta còn muốn chờ một chút.

- Còn chờ sao?

Hoàng Nhi nao nao, lập tức cười cười, cũng không có hỏi câu nào nữa. Bằng vào sự lý giải của nàng về Giang Trần, Giang Trần đã nói đợi, nhất định đã có kế hoạch nào khác.

Mấy năm này ở chung, Hoàng Nhi không thừa nhận cũng không được. Người trẻ tuổi Giang Trần này ngay cả nàng cũng không nhìn thấu, giống như lúc nào cũng có kinh hỉ.

Ước chừng một giờ sau, những cường giả uy tín trong Thái A thành, trên cơ bản đều có mặt ở hiện trường, kể cả cường giả đỉnh tiêm trong Kiến Điền trung vực cũng có vài người nhanh chóng chạy tới.

Dưới sự khuyên can của bọn họ, hai đại tông môn nhất phẩm này mới dừng tay lại.

Kiếm Điền trung vực, Thái A thành, tuy rằng là ở nơi cằn cỗi, thế nhưng cường giả cũng rất nhiều. Thậm chí người cường đại như Hác trưởng lão và Cung Vô Cực cũng có.

Thế nhưng mà bọn họ cuối cùng vẫn là người của thế lực Trung vực, muốn đuổi kịp tông môn nhất phẩm trong Bát vực rất khó, vẫn có chênh lệch rất lớn. Cho nên mặc dù nhìn thấy cảnh tượng này rất là tức giận thế nhưng vẫn phải cười cười đứng ra hòa giải. Căn bản không thể không nể mặt hai đại tông môn nhất phẩm. ngôn tình hoàn

Hai đại tông môn kiểm kê một chút, người chết, tổn thương trong trận chiến này cũng không ít.

Bên Bất Diệt Thiên Đô khoảng chừng có hơn trăm người chết và tổn thương, mà Cửu Dương Thiên Tông cũng chết hơn mười. Còn có hai cường giả Hoàng cảnh bởi vì liều mạng mà song song đồng quy vu tận.

Tổn thất này có thể nói là thảm trọng.

Nhưng mà mặc dù bị khuyên can ngừng chiến đấu, Cung Vô Cực cũng tốt, Hác trưởng lão cũng tốt, hiển nhiên còn chưa có ý định ngừng tay.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, bộ dáng giống như tùy thời sẽ động thủ lần nữa. Hiển nhiên, sau khi kết xuống thù oán, song phương đã triệt để xé rách da mặt.

- Nhị vị, nhị vị. Nghe lão hủ nói một câu được không?

Người nói chính là thành chủ Thái A thành, là một cường giả Hoàng cảnh thất trọng.

Thái A thành với tư cách là một trong đại thành của Kiếm Điền trung vực, tu vi của thành chủ tự nhiên cực cao.

Nhìn thấy thành chủ Thái A thành tự mình ra mặt, lại là cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ, Cung Vô Cực và Hác trưởng lão cũng không dám không nể tình.

- Cung pháp vương, ngươi nói trước đi.

Thành chủ Thái A thành cười ha hả nói. Nếu như đã làm người hòa giải, hắn cũng không nên thiên vị bên nào. Dù sao bên nào hắn cũng không đắc tội nổi.

Cung Vô Cực hừ lạnh một tiếng:

- Cửu Dương Thiên Tông từ lúc đầu đã cố ý bới móc, ảnh hưởng tới việc Bất Diệt Thiên Đô ta tra xét Giang Trần tiểu tặc. Sau đó càng không hiểu chuyện, nói Cung mỗ giết đệ tử chân truyền gì của bọn chúng. Thật sự là vô lý, Cung mỗ bình sinh giết người vô số, nếu như thực sự giết, quả thực không có gì mà ta không dám thừa nhận. Thế nhưng cái tên đệ tử chân truyền gì gì đó, lão tử chưa từng thấy qua, làm sao có thể giết hắn được?

Cung Vô Cực nói tới đây cũng giận dữ không thôi, chỉ là không biết phát tiết thế nào.

Thành chủ Thái A thành cười cười, lại nhìn về phía Hác trưởng lão của Cửu Dương Thiên Tông nói:

- Hác trưởng lão, ngươi nói Cung pháp vương giết đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông ngươi, không biết ngươi có chứng cớ hay không?

- Chứng cớ?

Hác trưởng lão tức giận, chỉ vào sau lưng Cung Vô Cực:

- Thanh kiếm này chính là chứng cớ. Thanh kiếm này gọi là Phúc Hải kiếm, là vũ khí bổn mạng của đệ tử chân truyền Tào Tấn trong Cửu Dương Thiên Tông chúng ta. Người với kiếm không phân, một khi người và kiếm phân ra, hoặc là người chết, hoặc là kiếm bị hủy.

- Hơn nữa bổn mạng hồn đăng của Tào Tấn bị nghiền nát, hiện tại Phúc Hải kiếm của hắn lại ở trong tay Cung Vô Cực. Hắn lại thừa nhận thanh kiếm này hắn giết người cướp của đạt được. HUng thủ không phải là hắn thì còn có thể là ai?

Hác trưởng lão giận dữ bừng bừng chấp vấn, rất có khí thế một lời không hợp lập tức ra tay.

Thành chủ Thái A thành nghe vậy lập tức cảm thấy đau đầu. Hác trưởng lão này cũng có lý a.

Cung Vô Cực giận dữ nói:

- Thanh kiếm này vốn không phải là đồ vật của ta.

Hác trưởng lão cười lạnh nói:

- Vừa rồi ngươi còn thừa nhận là đồ vật của ngươi, lúc này lại không dám thừa nhận. Thanh kiếm này vừa rồi đệ tử trong tông môn ngươi đưa tới a. Nói ngươi quên ở Xích Đỉnh trung vực không lấy về, chuyện này không thể giả được đúng không?

Cung Vô Cực giận dữ, trong lúc mơ hồ hắn cảm giác mình bị đùa giỡn, thế nhưng không chỉ có mình hắn bị đùa giỡn, thậm chí tất cả mọi người ở đây cũng bị đùa giỡn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back