Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,957
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOoo4pAcGi8J3zAjOhXyXebGPCg_9zoFLkDFPocXbvaTCZUpGptGqGXC1zsbhA59zjOOmo8iNiS7Jvfq_TO27JCVlgaglWO0aRiw_Cm-INq6fPFYiAtrd2iaIZ1EmvLGJjONw478VTNv4v2bDfIwNBS=w215-h322-s-no-gm

Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Tác giả: Trương Nhược Dư
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa.

Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy."

Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi."

Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?"​
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 1



Lúc nhận được điện thoại của tên đàn ông theo đuổi tôi nửa năm, tôi đang bị tên bắt cóc ép ăn bánh sữa.

Tên bắt cóc: "Đừng có mà động đậy."

Hắn lau đi vết bánh sữa dính trên khóe miệng tôi, đầy ẩn ý: "Nuốt hết đi."

Người đầu dây bên kia gần như phát điên: "Em còn nuốt cái gì nữa hả?"

Chương 1: Thiên Sát Cô Tinh

Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói tại tầng hầm tối tăm. Không khí hôi hám, khô khốc, quạt trần trên đỉnh đầu kẹt kẹt chuyển động.

Có người ngồi ở phía trước, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn.

Hắn mặc áo đen, hòa vào một thể với sắc tối phía sau lưng.

"Này."

Tôi hắng giọng một cái, gọi hắn, "Quay lại đây, để chị nhìn mặt cưng xem nào."

Hắn chậm bước tiến lại gần.

Một bước.

Hai bước.

Khuôn mặt ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ.

Gương mặt thon gầy, tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, nhẹ nhàng lướt qua tôi một chút, cảm giác áp bách liền ập vào mặt.

Ô ô ô, cảm giác thật tuyệt.

Dây thừng cột c.h.ặ.t t.a.y chân, có chút khó chịu, tôi giãy giụa, điều chỉnh một tư thế dễ chịu hơn. Tuy tay chân bị trói, nhưng miệng thì không.

"Trai đẹp, có người yêu chưa?"

"..."

"Không để ý tới chị đây sao?"

"Ừm."

"Đã hiểu, dục cầu bất mãn đúng không?"

Trai đẹp nhíu mày. Hắn chê tôi phiền. Sau đó, hắn chậm rãi kéo lên ống tay áo, lộ ra bàn tay thon dài đẹp mắt, cởi giày của tôi, lại cởi tiếp bít tất.

Làm cái gì vậy?

Thật xấu hổ.

Lúc cởi, lòng bàn tay hắn cọ qua mắt cá chân ấm áp của tôi.

Thật ngứa. Tôi rụt rụt chân.

Một giây sau, chiếc bít tất vừa được rút ra liền bị hắn nhét vào miệng tôi.

b**n th**!
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 2



Tôi cắn bít tất, hướng hắn nháy mắt mấy cái. Quao… thì ra là hắn thích kiểu trêu chọc này sao.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, chiếc bít tất vừa nhét vào lại bị hắn rút ra, tiện tay ném xuống đất.

Hắn lau con d.a.o găm sáng bóng, kề vào cổ tôi.

"Gọi điện thoại cho người nhà cô, năm trăm vạn lượng một xu không thể thiếu. Nếu không —— "

Lưỡi d.a.o găm đẩy gần lại một chút, đau nhức bén nhọn, "Cô đừng nghĩ sẽ nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Tôi trầm mặc hai giây.

"Đã hiểu. Nếu anh không thích ánh sáng, chúng ta có thể kéo rèm cửa."

Trai đẹp: "? ? Đùa giỡn với ông đây sao?"

Lưỡi d.a.o kia lại tới gần, lại hướng phía trước chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là sẽ rách da chảy máu.

Tôi cũng không dám lại đùa hắn, thở dài khuyên nhủ: "Thực không dám giấu giếm, anh tốt nhất là thả tôi ra. Tôi chính là Thiên Sát Cô Tinh (sao chổi), bắt ai khắc ai, một khắc một cái chuẩn. Anh nếu không muốn c.h.ế.t, tốt nhất là thả tôi ra."

Hắn liếc nhìn tôi một chút, "Tôi là bắt cóc, không phải muốn cùng cô chơi trò cosplay."

Hắn thế mà không tin. Nhưng vừa dứt lời, quạt trần trên đỉnh đầu vốn đang chạy bình thường lại bỗng nhiên tăng tốc ——Một giây, hai giây.

Quạt trần phi tốc rơi xuống.

Hắn thấp giọng chửi một tiếng, bay nhào tới, đẩy tôi cùng hắn lẫn ghế ngã nhào xuống đất.

Tư thế này thật mập mờ.

Bờ môi kia nhìn rất mềm, tôi không nhịn được muốn cắn một cái.

Nhưng mà, một giây sau, người lại bị hắn kéo dậy từ dưới đất.

Hắn lấy điếu thuốc ra chậm rãi đốt, "Thật sự linh nghiệm như vậy?"

Tôi không nói chuyện, đáp lại hắn chính là ngọn lửa bỗng nhiên vọt cao từ chiếc bật lửa kia ——Ngọn lửa gào thét mà qua, thiêu cháy lông mày của hắn.

Hắn chửi thầm một tiếng, nhíu mày nhìn tôi, "Thật sự khắc được tôi?"

Tôi gật đầu thở dài, "Cho nên, thả tôi đi."

Hắn bỗng nhiên hứng thú, dập tắt điếu thuốc, đặt hai tay lên vai tôi.

"Khắc c.h.ế.t tôi đi, cầu xin cô."

Chương 3: Tên là Trì Viên

? ? Yêu cầu này thật vô lý.

Thế nhưng, nhìn khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú gần trong gang tấc kia, tôi lại dần dần có chút hưng phấn.

"Khắc như thế nào? Khắc trên giường được hay không?"

"..."

Hắn có chút xấu hổ, đưa tay đi s* s**ng tìm con d.a.o găm.

Tôi vội vàng đổi giọng, "Nói đùa thôi, anh muốn c.h.ế.t như thế nào?"

"Bị khắc c.h.ế.t."

Hắn vuốt vuốt chiếc d.a.o găm, đáy mắt bỗng nhiên sáng lên, "C.h.ế.t bởi điều không biết, ngẫm lại thật k*ch th*ch."

Vì muốn được sống, tôi chỉ có thể nói những điều hắn muốn, cam đoan đem hắn khắc đến sống đi c.h.ế.t lại, muốn ngừng mà không được.

Hắn rất hài lòng, thậm chí cởi bỏ dây thừng trói buộc tôi, mang tôi ra khỏi tầng hầm.

...

Phòng khách tầng một. Qua vài câu chuyện nhỏ, tôi rốt cuộc cũng biết được tên của hắn ——Trì Viên.

Căn biệt thự to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi này là do cha hắn trước khi qua đời để lại cho hắn. Hoá ra là giàu từ trong trứng.

Vì phòng ngừa tôi chạy trốn, hoặc là khoảng cách quá xa khó để khắc ch.et hắn, Trì Viên lấy dây một sợi dây thừng thô ra, đem tay phải của tôi cùng tay trái hắn trói lại với nhau.

Tôi nhìn chằm chằm sợi dây ở trên tay, trong lòng không hiểu sao lại có chút thẹn thùng.

Còn nói là không chơi trò cosplay? Đạo cụ đều chuẩn bị xong hết cả rồi! k*ch th*ch quá đi!!!
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 3



Một sợi dây thừng vải đay thô sơ trói buộc tôi cùng hắn, từ hoàng hôn cho đến khi màn đêm buông xuống.

Trì Viên vẫn không có bị tôi khắc c.h.ế.t.

Hắn châm điếu thuốc thứ tư, có vẻ hơi bực bội.

Thời tiết oi bức đến cực điểm, tôi lau mồ hôi, thăm dò đưa yêu cầu ——

"Tôi muốn ăn kem."

Trì Viên đồng ý.

Mở túi đồ vừa mua ra, điện thoại trên bàn trà liền vang lên.

Là điện thoại của tôi. —Người liên lạc gọi mãi không thôi kia là: Tiền Độ.

Bởi vì một số nguyên nhân, tôi không thể ngừng theo đuổi hắn, cố bám riết lấy vị công tử bột cặn bã kia suốt nửa năm nay.

Trì Viên liếc mắt nhìn, ra hiệu tôi kết nối.

"Alo."

Tôi mở loa ngoài, giọng nói của Tiền Độ vang lên trong phòng khách:

"Lâm Khê, quê em ở Sơn Tây, vậy em có biết làm bánh bột ngô không?"

Tôi sửng sốt một chút, "Biết."

"Ừm." Giọng nói của Tiền Độ nhàn nhạt, "Đến nhà anh đi, anh muốn ăn bánh bột ngô do chính tay em làm."

Tôi một bên nghe, một bên l.i.ế.m kem, sữa kem tan ra, vương trên khóe miệng. Trì Viên ở bên cạnh lại nhìn không được nữa, lạnh lùng lên tiếng:

"Đừng lộn xộn."

Tôi vừa l.i.ế.m một miếng kem, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

Trì Viên nói to thêm, "Ngoan ngoãn ăn."

Tôi nghe lời cắn một cái kem, bản thân còn chưa cảm thấy gì, Tiền Độ trong điện thoại lại nổi cơn tanh bành.

"Em đang làm cái gì?"

Hắn gầm lên, "Ăn cái gì hả?”

"Lâm Khê, em dám cắm sừng ông đây hả?"

Lộn xộn cái gì chứ.

Tôi cũng không phải bạn gái của hắn. Tôi chuẩn bị tắt điện thoại thì lại bị Trì Viên đoạt mất.

Hắn mang theo vẻ trêu chọc, dùng lòng bàn tay lau đi sữa đọng trên khóe miệng tôi, đưa tới, "l**m hết đi."

"..."

Tốt lắm!! Chỉ có thể nói là hắn tìm đúng cơ hội trả thù lại. Trong điện thoại, Tiền Độ đã sắp phát điên, "Mẹ kiếp!!! Em còn dám l**m? ? !"

"Tút —— "

Điện thoại bị Trì Viên cúp máy.

Hắn cầm lấy que kem của tôi ném vào thùng rác, dắt tôi lên lầu.

"Mấy ngày nay cô phải đi theo tôi, lúc nào tôi bị khắc c.h.ế.t rồi, cô tự mình cởi dây thừng rồi rời đi."
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 4



Tôi đi theo Trì Viên lên lầu. Rẽ trái, tiến vào căn phòng đầu tiên. Hắn bắt đầu cởi nút áo, nói muốn tắm rửa, tôi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Hai người cùng nhau, không được đâu..."

Nhưng một giây sau, từ trên chân còn lại của tôi, Trì Viên cởi bít tất xuống, kéo dài ra, buộc vào trước mắt tôi.

Cái bít tất này chất lượng thật tốt. Bị kéo dài như vậy mà che nắng vẫn tốt như thế. Trước mắt đen kịt một mảnh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Tôi không vui mím môi, trong bóng tối nắm chặt cổ tay Trì Viên, đi theo hắn tiến vào phòng tắm.

Âm thanh vải vóc ma sát hòa cùng âm thanh c** q**n áo rất nhanh vang lên.

Sau đó, là tiếng nước.

Tiếng nước chảy không ngừng, hơi nóng bốc lên.

Có chút khô nóng.

Tôi lặng lẽ nâng tay trái lên, không ai ngăn cản, thế là, tôi liền nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc bít tất đang cột trước mắt...

Khung cảnh hiện ra rõ ràng…

Tiếng nước róc rách, Trì Viên đang tắm, hắn quay lưng về phía tôi. Bờ vai rộng, eo thon, cơ bắp rắn chắc, đường cong trôi chảy. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là... Trên m.ô.n.g Trì Viên, có một con muỗi đang đậu.

Nó đang muốn hút m.á.u của hắn.

Tôi thề mình chỉ là người tốt, lòng tốt, thuận tay giúp hắn vỗ một cái...

"Bốp!"

Một tiếng vang giòn vang vọng trong phòng tắm. Con muỗi lại ong ong bay mất. Một bên khác, Trì Viên kéo khăn tắm quấn quanh người, chậm rãi xoay người nhìn tôi ——
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 5



Bốn mắt nhìn nhau. Hắn đang nhìn tôi, còn tôi đang nhìn cơ thể của hắn. Làn da của Trì Viên mang một màu tái nhợt như bệnh trạng, nhưng lại không hề có vẻ suy nhược. Ngược lại, những đường cong cơ bắp cuồn cuộn, uốn lượn quanh thân thể ấy lại tạo nên một sức hút khó tả.

Tôi rất ít khi dùng từ ngữ này để hình dung về đàn ông. Tôi rời mắt nhìn xuống, nhân ngư tuyến (phần cơ bụng 2 bên xương chậu tạo thành chữ V) ẩn hiện sau lớp khăn tắm trắng muốt, tôi vội vàng nuốt nước miếng.

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói của Trì Viên vang lên trên đỉnh đầu. Hắn bất ngờ tiến lại gần. Hơi nước xen lẫn mùi sữa tắm phả vào mặt, nóng hổi đến mức tôi có chút hoảng hốt.

Tôi vội vàng mở mắt, lắp bắp giải thích, "Tôi lúc nãy... kỳ thật là trên m.ô.n.g anh..."

Lời còn chưa dứt, Trì Viên lại đột nhiên lùi lại một bước. Cảm giác bức bối, nóng bỏng cũng theo đó mà rút đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý, thì ra Trì Viên chỉ là muốn lấy áo choàng tắm. Vừa rồi lúc tắm rửa, chiếc áo ngắn tay trên người Trì Viên đã bị hắn thô bạo xé rách. Lúc này, trên cơ thể hắn rõ ràng đang mặc một chiếc áo thiếu một cánh tay.

Bàn tay hắn đặt lên gáy tôi, gần như là lôi kéo tôi đi theo cùng với bộ dạng thiếu vải ấy.

"Nhìn lén ông đây tắm, chúng ta từ từ tính sổ."

Hắn mang tôi ra khỏi phòng tắm. Trong phòng ngủ, tôi ngồi ở mép giường nhìn hắn.

"A… cái sổ sách này... Anh muốn tính như thế nào thì tính, đừng nương tay với tôi."

Trì Viên, người vốn tỏ ra hung thần độc ác, trong nháy mắt đã hiểu ý tứ trong lời nói của tôi.Vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt mất dần, chỉ còn lại một mảng đỏ ửng bên tai.

Vẻ ngượng ngùng đột ngột này khiến tôi rất muốn nhặt chiếc bít tất trên đất lên mà ném vào hắn ——Anh là kẻ bắt cóc đấy, có thể đừng ngây thơ như thế được không?
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 6



Trên thực tế —— Người này nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng cũng không tính sổ sách gì hết. Ngược lại, hắn đẩy tôi vào giữa giường, đắp chăn kín mít lên người tôi.

"Ngủ đi."

Hai người mỗi người nằm một bên giường lớn, dây thừng trói buộc cũng sắp bị kéo căng.

Xem ra là định ngủ thật.

Thế nhưng mà...

Chúng ta không thể ngủ được.

Tạm gác chuyện yêu đương qua một bên, tôi thật sự rất cần 'thu phục' Trì Viên —— Chỉ cần một đêm, tôi có thể sẽ hóa giải được thể chất Thiên Sát Cô Tinh muốn lấy mạng người khác này của mình.

Càng nghĩ, tôi càng cắn chặt môi, chuẩn bị nói thẳng.

"Trì Viên."

"Hửm?"

Tôi cắn môi, nghiêng đầu nhìn hắn, "Tôi nóng quá."

"Mở điều hòa."

Nói xong, hắn định với tay lấy điều khiển từ xa, tay vừa đưa lên đã bị tôi ngăn lại.

"Không muốn." Tôi nắm chặt lấy cổ tay hắn, lòng bàn tay cọ cọ, học theo giọng điệu nũng nịu, "Sẽ bị cảm lạnh..."

Trì Viên im lặng.

Tôi cố nén sự xấu hổ, đưa tay kéo dây lưng áo choàng tắm của hắn.

Đầu ngón tay vừa chạm vào, kéo nhẹ một cái —— Không kéo xuống được. Ngược lại cổ tay lại bị hắn nắm lấy.

"Lâm Khê!!!”

Hắn day day trán, thở dài, "Làm vậy với một người đàn ông, rất nguy hiểm đấy."

Tôi xoay người, nằm nghiêng đối diện với hắn.

"Nguy hiểm đến mức nào? Tôi muốn thử xem sao?"
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 7



Chương 8: Rất ôn nhu

Trì Viên là người nói được làm được. Tôi bảo hắn đừng nhịn, hắn liền thật sự 'buông thả' một lần.

Rõ ràng là tôi trêu chọc hắn trước, nhưng khi ánh mắt rơi vào bóng tối, người nọ ngang ngược siết chặt eo tôi, hung hăng ra sức, tôi vẫn nhịn không được mà bật khóc.

"Đau..."

Bàn tay bị trói bởi dây thừng bám víu lấy bờ vai hắn, nắm chặt vạt áo hắn rồi lại buông lỏng. Tôi run rẩy, thút thít, vô cùng đau đớn. Động tác của Trì Viên chậm lại, thậm chí có thể nói là có chút ôn nhu.

"Vẫn đau sao?"

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hắn. Hình như... cũng không còn đau nữa.

Tôi thành thật lắc đầu. Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, bàn tay đang đỡ lấy eo tôi bỗng nhiên siết chặt. Hắn cười, mang theo chút trêu chọc.

"Nhóc con, cả người em, chỉ có cái miệng là cứng đầu nhất."

Lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ. Bên cạnh không thấy bóng dáng Trì Viên đâu.

Tôi tùy ý khoác áo choàng tắm của Trì Viên lên người, chạy đến soi gương ——Xinh đẹp!

Chùm khí đen vốn bao phủ trên trán tôi, giờ phút này đã tiêu tan gần hết. Từ nhỏ, tôi đã có thể nhìn thấy một luồng khí đen u ám lượn lờ trên trán mình, và chỉ có mình tôi nhìn thấy. Hiện tại, trong gương, vầng trán tôi trắng nõn, sáng bóng.

Thể chất Thiên Sát Cô Tinh đã đeo bám tôi suốt hai mươi năm, rốt cục cũng được hóa giải!
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 8



Đúng lúc tôi đang vui mừng, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân của Trì Viên. Hắn bưng theo bữa sáng, bước vào phòng ngủ, thấp giọng chửi rủa một câu.

"Sáng nay thật xui xẻo."

"Sao vậy..."

Lời còn chưa nói hết, tôi bỗng nhiên im bặt. Hôm nay Trì Viên mặc một bộ đồ thể thao màu đen, phía trên hàng lông mày thanh tú, ẩn ẩn hiện lên một luồng khí đen u ám.

Tôi cắn chặt môi, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áy náy với vị oan gia đã 'hành hạ' tôi sống dở c.h.ế.t dở đêm qua.

Ông trời ơi!

Tôi thật sự không biết, sau một đêm này, thể chất Thiên Sát Cô Tinh lại truyền sang cho hắn...

Hắn sẽ không khắc c.h.ế.t tôi đấy chứ?

Tôi dè dặt giữ khoảng cách với hắn, "Xui xẻo như thế nào?"

Trì Viên lười biếng châm một điếu thuốc, thản nhiên kể —— Hắn đi mua bánh quẩy, bị mèo hoang cướp mất. Mua sữa đậu nành, thì bị cây xương rồng của nhà hàng xóm 'tấn công'. Không chỉ có hắn xui xẻo, những người tiếp xúc với hắn sáng nay cũng đều không gặp may mắn gì. Ngay cả con ch.ó hoang đi ngang qua, cũng phải sủa hắn hai tiếng.

Tôi càng nghe càng kinh hãi.

Trời ạ!

Đây chẳng phải là trạng thái thường ngày của tôi trong suốt hai mươi năm qua hay sao?

Tôi chột dạ muốn bỏ chạy, lại bị Trì Viên một tay giữ lại. Hắn kéo tôi đến bên giường, ấn tôi ngồi xuống. Hai tay tôi ôm ngực, sắp khóc đến nơi.

Hắn bật cười, "Sợ rồi à?"

May mắn thay, người này cũng không có ý định trêu chọc thêm nữa, hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc, "Nói chuyện chút."

Hắn hít một hơi thuốc, "Anh không có người thân."

Tôi gật gật đầu, "Tôi cũng không có."

Tôi là Thiên Sát Cô Tinh, làm sao có thể có người nhà đây?

Cha mẹ anh em bạn bè, sớm đã bị cái số trời sinh 'không may mắn' này của tôi khắc c.h.ế.t rồi.

"Nhà anh đã phá sản."

Hắn phả ra một làn khói, "Căn biệt thự này là bất động sản cuối cùng, cũng không giữ được bao lâu nữa."

"Ồ."

Tôi gật đầu, muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết nên nói gì. Điếu thuốc sắp cháy đến tay, hắn mới dập tắt.

"Tình huống là như vậy, trước mắt anh không thể cho em quá nhiều. Nếu như em đồng ý, anh sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện tối hôm qua, cũng cam đoan có thể xoay chuyển tình thế, về sau, không để em phải sống khổ sở. Nếu như không nguyện ý, anh sẽ nghĩ cách đền bù cho em."

Tôi ngẩn người ra mấy giây.

Nghìn tính vạn tính, cũng không tính đến việc hắn sẽ nói những lời này với tôi, rõ ràng người bị 'ép buộc' tối hôm qua là hắn. Bây giờ, hắn còn ra vẻ nghiêm túc.Vì vậy, tôi càng không thể đồng ý.

Tôi ấp a ấp úng nói với hắn:

"Đừng nói đến chuyện bồi thường, cái kia… Sau tối hôm qua, thể chất Thiên Sát Cô Tinh của tôi, có khả năng đã truyền sang cho anh rồi."

"..."

Trì Viên im lặng hồi lâu. Sự trầm mặc của hắn khiến tôi bất an vô cùng. Tôi khẩn trương l.i.ế.m l**m môi, đang định lên tiếng, bỗng nhiên bị tiếng la hét bên ngoài biệt thự cắt ngang ——

"Người đâu? Ra đây trả tiền!"

Thể chất Thiên Sát Cô Tinh quả nhiên không tầm thường, vừa nhắc tới đã có người đến đòi nợ. Tôi đi theo Trì Viên xuống lầu, liền nhìn thấy một đám người vạm vỡ đang đứng trước cửa biệt thự...

Tiền Độ —Tên công tử bột kia đang khoanh tay đứng đó, trên người là bộ âu phục đắt tiền.

Sau khi nhìn thấy tôi, đôi mắt phượng xinh đẹp kia ngoại trừ vẻ thanh lãnh ngây thơ thường ngày, còn ẩn chứa thêm một tia kinh ngạc. Hắn không thể tin nổi nhìn tôi, người đang bước ra khỏi biệt thự với duy nhất một chiếc áo sơ mi nam trên người, đáy mắt như bốc hỏa ——

"Em? Em còn..."
 
Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi
Chương 9



Đằng sau Tiền Độ là một đám người mặc âu phục đen đầy uy lực. Tôi ôm lấy cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ đang đứng đối diện, "Phải, rồi sao?"

"Rồi sao?"

Tôi cố ý nói thẳng thừng như vậy, khiến cho Tiền Độ nghẹn họng, trân trối.

Gương mặt tuấn tú của tiểu thiếu gia trắng bệch, chỉ vào tôi lắp bắp "Em..." hồi lâu, cũng không nói nên lời.

Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Trước kia sao anh không nhận ra em lại không biết xấu hổ như vậy!"

"Còn nữa..."

Dù cách một khoảng khá xa, tôi vẫn nhìn thấy vành tai hắn bỗng nhiên đỏ ửng, "Sao khi đó em không đối xử với anh như vậy..."

Tiền Độ đỏ mặt tía tai, không còn hơi sức truy cứu chuyện nợ nần nữa, ngược lại lải nhải trách móc tôi có lỗi với hắn.

Tôi đi vào bếp lấy kem ra, hắn vẫn còn đang nói. Xé bỏ lớp giấy gói, tôi cắn một miếng bánh kem sữa, "Hôm qua em ăn bánh kem của anh ấy, anh kích động cái gì?"

Tiền Độ: "? ? Bánh kem? Chẳng lẽ không phải?"

Tôi ngây thơ vô tội nhìn hắn, "Anh nghĩ là cái gì?"

Tiền Độ bị sặc nước miếng, "Anh... Khụ..."

Hắn ấp úng chuyển chủ đề, nhìn về phía Trì Viên, "Anh đó, trả tiền!"
 
Back
Top Bottom