Siêu Nhiên Sao Chép Toàn Năng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395172400-256-k421391.jpg

Sao Chép Toàn Năng
Tác giả: hasei190224
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

thể loại dị giới, xuyên không, hậu tận thế, Tags: vietnam​
 
Sao Chép Toàn Năng
Chương 1: Thiên Phú Thức Tỉnh


Mười lăm năm trước, một tảng thiên thạch khổng lồ bốc cháy rực rỡ như mặt trời thứ hai xé tan bầu trời, rơi xuống Trái Đất với một tiếng nổ chấn động toàn cầu.

Không ai ngờ rằng, thứ đó không chỉ mang đến thảm họa, mà còn thay đổi hoàn toàn số phận của nhân loại.Từ đó, quái vật biến dị bắt đầu xuất hiện.

Chúng là động vật, côn trùng, sinh vật biển… tất cả đều trở nên khổng lồ, hung tợn, có linh trí và dã tâm chiếm cứ thế giới này.

Nhân loại rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Tuy nhiên, ánh sáng le lói cũng xuất hiện – một số người đột nhiên thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên, được gọi là võ giả.

Họ sở hữu thứ gọi là thiên phú – năng lực cá nhân độc đáo, sức mạnh tỉ lệ thuận với cấp bậc thiên phú mà họ sở hữu.

Từ thấp đến cao: F, E, D, C, B, A, S, SS, và đỉnh cao SSS.Hôm nay, một thiếu niên đang đứng trước ngưỡng cửa của thế giới ấy.Thạch Nghị – một học sinh đến từ khu dân cư nghèo nhất vùng an toàn số 7 – hiện đang chuẩn bị nhập học Học viện Võ Giả Thừa Thiên, nơi được xem là "cổng thiên đường" cho bất kỳ ai có thiên phú mạnh mẽ."

Ê, mày thấy thằng mặc đồ rách kia không?

Nghe nói là con nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, sống nhờ ông bà già.

Còn dám mơ trở thành võ giả nữa chứ!"

"Phế vật như nó, tao cá không thức tỉnh nổi cấp F luôn!"

Những tiếng bàn tán xung quanh như những mũi kim đâm vào lòng Thạch Nghị, nhưng cậu không hề dao động.

Đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ánh lên sự điềm tĩnh lạ thường.

Cậu không quan tâm đến lời chê bai, vì cậu biết rõ – đây là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận.Trên bục cao, một lão giả mặc chiến bào đen tuyền nghiêm nghị nhìn xuống – Trưởng lão Trần, người phụ trách giám sát lễ thức tỉnh."

Thức tỉnh bắt đầu!

Mỗi người bước vào trận pháp, đặt tay lên trụ ánh sáng, giữ yên tâm thần."

Lần lượt từng học sinh bước vào.

Ánh sáng phát ra theo màu sắc và cấp độ khác nhau."

Thiên phú cấp D – Hỏa Tốc!"

"Thiên phú cấp C – Địa Lực!"

"Thiên phú cấp B – Phong Hành!"

Đám đông ồ lên khi một thiếu niên tóc bạch kim bước lên."

Khương Vũ – con trai của đại trưởng lão Khương gia, thiên phú cấp A – Băng Giáp!"

Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân.

Khương Vũ mỉm cười ngạo nghễ, rồi liếc qua Thạch Nghị như nhìn một con kiến."

Chuẩn bị gọi mày là phế vật đi, nghèo còn muốn mơ mộng!"

Đến lượt Thạch Nghị.Cậu hít một hơi thật sâu, bước vào trận pháp giữa tràng cười nhạo.

Đặt tay lên trụ đá, mọi người đều chờ đợi một ánh sáng yếu ớt hoặc… không có gì xảy ra.Một giây… hai giây…

Im lặng.“Thấy chưa?

Không sáng!

Đúng là phế vật!”

Nhưng rồi—ẦM!!Một luồng sáng dữ dội bùng nổ, cột sáng khổng lồ cao hàng chục mét thẳng lên trời, ánh vàng rực rỡ đan xen ba ngôi sao lấp lánh.Không gian như nổ tung.

Trưởng lão Trần đứng bật dậy, giọng run rẩy:“Thiên phú… cấp SSS!”

“Thiên phú: Sao Chép!”

Cả sân huấn luyện im phăng phắc.Một kẻ bị xem là không có tương lai… giờ lại nắm giữ một trong những thiên phú huyền thoại.Khương Vũ siết chặt tay, ánh mắt khó tin.

Còn Thạch Nghị, vẫn lặng lẽ đứng giữa ánh sáng vàng rực, ánh mắt lạnh lùng như thể cậu đã biết trước điều này từ lâu.
 
Sao Chép Toàn Năng
Chương 2: Chấn Động Thức Tỉnh - Trận Chiến Đầu Tiên


Khi ánh sáng tím rực rỡ của Thiên Phú cấp SSS nổ tung trên bầu trời, cả khu vực Thí Luyện Thành như rúng động.

Một cột sáng khổng lồ bắn thẳng lên không trung, linh lực ngưng tụ thành hình xoắn ốc, phát tán sóng chấn động khắp bán kính mấy chục dặm.Không chỉ các giảng viên, học sinh trong sân huấn luyện kinh hãi — mà những người đứng đầu các thế lực lớn trong thành cũng lần lượt xuất hiện.Trên khán đài cao nhất, ba người ngồi ngang hàng:Viện trưởng Học viện Võ Đạo – Lý Trường Sinh, thực lực bậc 8, ánh mắt thâm sâu khó lường.Đội trưởng Vệ đội Thành Chủ – Phó Tử Uyên, áo giáp bạc, sát khí lạnh lẽo.Và cuối cùng — một người đàn ông mặc áo choàng đỏ sậm, đôi mắt hung ác, chính là Khương Thiên Long – Trưởng lão của Khương gia, đồng thời là phó tổng trấn khu Tây, thực lực bậc 7 đỉnh phong.Ai cũng đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa thức tỉnh — Thạch Nghị.“Thiên phú cấp SSS... là thật,” Viện trưởng Lý Trường Sinh thì thầm.

“Đã mười năm rồi không có ai thức tỉnh được cấp này...”

Không ai nhận ra, trên bầu trời cao, trong hư không còn có vài ánh mắt vô hình khác cũng đang quan sát.Phía dưới, Khương Vũ gào lên:

“Không thể nào!!

Mày chỉ là thằng nhà quê nghèo rớt, sao có thể có thiên phú cấp SSS?!”

Hắn không thể chịu được việc mình — thiên tài được bồi dưỡng từ nhỏ, con trai của một trưởng lão quyền thế, lại bị một tên "phế vật" đè ép.“Tao không tin!

Tao khiêu chiến mày — ngay tại đây!!”

Sân huấn luyện sôi trào.Thạch Nghị bình thản bước lên, ánh mắt không có chút dao động.Trận chiến bắt đầu

“Lên đi,” Thạch Nghị nói, “Cho ngươi cơ hội ra tay trước.”

Khương Vũ rống lên, kích hoạt thiên phú Băng Nha – cấp A, khí lạnh tụ lại thành vô số lưỡi đao sắc bén, chém về phía Thạch Nghị với tốc độ cực nhanh.Cùng lúc, hắn thi triển thân pháp Ánh Tuyết Ảnh, phân thân ra ba bóng mờ di chuyển tốc độ cao xung quanh Thạch Nghị.Thạch Nghị cười nhạt, tay khẽ lật.

Một luồng sáng tím bùng lên — hắn sao chép Băng Nha và Ánh Tuyết Ảnh, sau đó làm điều không ai ngờ:Thi triển cùng lúc hai thiên phú vừa cướp được!“Cái gì?!

Hắn dùng được cả thân pháp của ta?” – Khương Vũ hoảng hốt.Những lưỡi đao băng phóng tới — nhưng Thạch Nghị dùng thân pháp Ánh Tuyết Ảnh né tránh một cách dễ dàng, đồng thời phản đòn bằng chính Băng Nha, tấn công từ một góc chết không thể phòng ngự.Xoẹt! – Máu bắn ra.Khương Vũ trúng chiêu, gào thét lùi lại.Nhưng Thạch Nghị không cho cơ hội phản công.

Hắn tính toán đường lui của đối thủ, tạo ra ảo ảnh giả, ép hắn tự đâm vào một chiêu phản kích đã bố trí từ trước.“Ngươi quá nóng nảy, dễ bị dẫn dắt.” – Thạch Nghị thản nhiên nói.“Câm miệng!!” – Khương Vũ phát cuồng, bạo phát toàn bộ linh lực, định dốc sức liều mạng.Nhưng Thạch Nghị đã ở sau lưng hắn từ lúc nào — một chưởng xuyên tim.ẦM!Thân thể Khương Vũ run lên, ánh mắt đầy không cam lòng rồi sụp đổ.Toàn trường chết lặng.Một thiên tài của Khương gia – chết.Đối đầu quyền lực

“VŨ NHI!!!”

Tiếng gầm chấn động như sấm nổ.Từ khán đài cao, Khương Thiên Long đạp gió lao thẳng xuống, linh lực bạo phát, bầu trời chuyển tối.“Thằng súc sinh này!!

Ngươi dám giết con ta?!”

Thạch Nghị ngẩng đầu, ánh mắt đối diện mà không lùi bước."

Ngươi chết là vì yếu.

Nếu ta thua, ta cũng chấp nhận cái chết."

“TA GIẾT NGƯƠI!!” – Khương Thiên Long rống lên, vung chưởng tấn công.Nhưng...ẦM!!Một luồng khí đen lạnh lẽo từ trên không đổ xuống, ép Khương Thiên Long đứng sững tại chỗ.Một bóng người mặc trường bào xám, tóc bạc rũ, đôi mắt vô hồn như tử vực – từ từ hiện ra giữa không trung."

Đủ rồi, Khương Thiên Long."

Lý Trường Sinh cau mày: “Tịch Vân…

Hắn đến rồi.”

Tịch Vân – người bí ẩn giữ vị trí Thanh Trừ Sứ của Liên minh, thực lực bậc 9, chuyên xử lý các thế lực vi phạm luật giới.“Nam tử của ngươi khiêu chiến, chết dưới tay người thắng – đâu có gì sai?” – Giọng ông bình thản nhưng uy nghi.Khương Thiên Long nghiến răng, nhưng không thể phản bác.Ánh mắt hắn nhìn Thạch Nghị như muốn lột da róc thịt, nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm xác con quay đầu rời đi.“Thạch Nghị…

Khương gia sẽ nhớ tên ngươi!”

Cả sân im lặng.Chỉ còn Thạch Nghị đứng đó, áo dính máu, nhưng ánh mắt sáng rực – như đang tuyên bố với cả thế giới:Ta – không phải con cờ để mặc người chơi đùa.
 
Sao Chép Toàn Năng
Chương 3: Mạch Đạo Khai Phá - Sóng Ngầm Trỗi Dậy


Ánh nắng chiều nhạt dần trên bầu trời đỏ rực khi Tịch Vân áp chế Khương Thiên Long thành công.

Sau khi trấn áp xong, hắn lập tức đưa Thạch Nghị rời khỏi quảng trường, đi xuyên qua rặng núi phía sau thành.Thạch Nghị nghi ngờ: “Sao lại đưa ta đi?

Không phải ông muốn nhận ta làm đệ tử chứ?”

Tịch Vân nhếch môi:“Ta không thích nhận ai làm đệ tử cả.

Nhưng thiên phú của ngươi… là thứ cả thế giới này đều thèm muốn.

Ta không thể để ngươi chết lãng xẹt như vậy.”

Họ dừng lại trước một sơn cốc thanh tịnh, có suối chảy róc rách và thảo dược mọc đầy.Tịch Vân: “Từ giờ, nơi này sẽ là nơi ngươi bắt đầu tu luyện thật sự.

Nhưng trước hết, ngươi cần hiểu rõ con đường mình sắp bước vào.”

Hắn ngồi xuống, lấy một viên linh thạch sáng ngời đặt giữa hai người.“Tu luyện chia làm 9 bậc, từ Nhất Trọng đến Cửu Trọng.

Mỗi bậc lại chia thành 4 cảnh giới nhỏ: sơ đẳng, trung cấp, thượng đẳng, đỉnh phong.

Chỉ khi đạt đến đỉnh phong của mỗi bậc, mới có tư cách đột phá lên tầng cao hơn.”

“Ta đang ở Cửu Trọng – sơ đẳng.

Còn ngươi…” – ánh mắt Tịch Vân nhìn chằm chằm vào Thạch Nghị – “...thậm chí chưa khai mở nổi đoạn kinh mạch đầu tiên.”

Thạch Nghị nắm chặt tay: “Vậy bắt đầu đi.”

Tịch Vân gật đầu.“Tu luyện bắt đầu từ việc khai mạch.

Có tổng cộng 36 đoạn kinh mạch, ai mở được càng nhiều thì căn cơ càng vững.

Nhưng quá trình này... sẽ cực kỳ đau đớn.”

Thạch Nghị ngồi xếp bằng, linh khí hội tụ quanh cậu, Tịch Vân khẽ vung tay khiến một luồng linh khí dẫn đường chạy vào cơ thể Thạch Nghị.

Cơn đau như bị lửa thiêu trào lên khiến Thạch Nghị nghiến răng răng đến bật máu.“Đây là… khai mạch sao?

Khốn kiếp…

đau thật…”

Cậu cắn răng, không ngừng điều chỉnh hô hấp, cho đến khi..."

ẦM!"

Một đoạn kinh mạch khai mở, dòng linh khí tràn qua như suối nguồn vỡ đập.Tịch Vân khẽ cười: “Tốt, tiếp tục đi.”

Tại Khương phủ – Tang tóc và hận thù

Khương Thiên Long đưa xác con trai về nhà.

Trong sảnh lớn, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi.Khương phu nhân: “Con tôi... con tôi…”

Trưởng lão Khương tộc: “Phải báo thù!

Thằng ranh đó dám giết người trước mặt chúng ta!

Lẽ nào Khương gia chúng ta chịu nhục?”

Khương Thiên Long không nói gì.

Một lát sau, ông bước ra giữa sảnh, rút ra một tấm lệnh bài đỏ như máu.“Treo thưởng toàn thành.

Ai giết được Thạch Nghị – một trăm viên Tụ Nguyên đan và một quyền kỹ trung cấp!”

Đám đông nhao nhao, không ít kẻ đỏ mắt vì phần thưởng.Trong bóng tối – Bàn tay thao túng

Tại một căn phòng kín dưới lòng đất, ba người áo choàng đen đang quỳ gối trước một ngai đá.

Trên đó là một kẻ che mặt, chỉ lộ đôi mắt đỏ ngầu như máu.Kẻ che mặt: “Thạch Nghị...

SSS cấp thiên phú sao chép.

Một kẻ như vậy nếu trưởng thành… sẽ là tai họa.”

Tên áo choàng 1: “Có cần để chúng tôi ra tay?”

Kẻ che mặt phất tay: “Không cần vội.

Hãy để Khương gia làm cái bia trước.

Khi chúng hao tổn... chúng ta mới ra đòn quyết định.”

Tên áo choàng 2: “Và nếu Tịch Vân can thiệp?”

Kẻ che mặt cười khẩy: “Kẻ như hắn... rồi cũng sẽ bị cuốn theo cơn lũ.”

Thú triều – Hồi chuông khải chiến

Trở lại sơn cốc, Thạch Nghị vừa khai mở đoạn kinh mạch thứ hai thì…

"ÙÙÙ!!!"

Tiếng kèn báo động vang khắp các vọng lâu.

Đất trời rung chuyển, những tiếng gầm rít từ xa vọng lại như hàng ngàn quái thú đang đồng loạt xông tới.Tịch Vân mở mắt, sắc mặt trầm xuống.Tịch Vân: “Không ổn… thú triều đã bắt đầu.

Ta phải rời đi giữ thành.”

Thạch Nghị: “Còn ta thì sao?”

Tịch Vân: “Tu luyện đi.

Khi ta trở lại… ngươi phải đứng được trên đôi chân của chính mình.”

Thân ảnh Tịch Vân hóa thành một luồng sáng phóng lên không trung.

Xa xa, chân trời mù mịt bụi, từng bóng quái thú khổng lồ bắt đầu hiện rõ…Thạch Nghị đứng lặng, hai tay nắm chặt.“Thế giới này… là đấu trường máu lửa.

Được, ta sẽ không thua.”
 
Sao Chép Toàn Năng
Chương 4: Máu Lửa Quê Nhà


Tiếng gầm rền vang tựa sấm sét cuộn trào trên bầu trời đen kịt.

Thú triều — đàn quái vật biến dị từ phương Bắc — như hắc vân vạn mã tràn về, điên cuồng công phá thành Huyền Phong.

Dưới lớp giáp xác dày đặc của từng con dị thú là uy áp hung bạo không gì sánh được.

Trên tường thành, từng đợt võ giả dốc hết sức ngăn chặn, máu tươi nhuộm đỏ đá tường.Tịch Vân đứng sừng sững nơi cao nhất của vọng lâu, áo bào đen tung bay, ánh mắt lạnh như băng.“Thạch Nghị, ta đã cản được một kiếp cho ngươi.

Giờ thì… ngươi phải tự bước đường của mình.”

Trong một khu vực ngoại thành, Thạch Nghị thở hổn hển, ánh mắt hoảng loạn, mái tóc rối bù vương máu và bùn đất.“Không…

đừng có chuyện gì nha ông bà ơi…”

Từ lúc nghe tin thú triều đánh tới, lòng cậu nóng như lửa đốt.

Không màng lời can ngăn, cậu phóng như bay về hướng căn nhà nhỏ nơi vùng ven.

Nhưng vừa đặt chân tới cổng, cảnh tượng trước mắt khiến máu toàn thân cậu như đông lại.Hai kẻ mặc áo choàng đen đang dí ông bà cậu xuống đất, tay siết chặt sợi dây thừng trói ngang ngực họ.

Một tên lạnh lùng lên tiếng:“Khai ra!

Thằng nhãi đó đang ở đâu?

Nói, trước khi ta khiến xương các ngươi rụng thành tro!”

Ông lão khàn giọng: “Chúng tôi không biết… nó đi học rồi chưa thấy về…”

Tên còn lại bật cười khẩy, đá mạnh vào người ông khiến ông ngã lăn.

“Vẫn còn cứng miệng?

Tốt, ta thích nghiền nát từng cái xương sườn như thế—”“CÁC NGƯƠI MUỐN CHẾT!!”

Tiếng hét phẫn nộ vang lên, Thạch Nghị như một cơn lốc nhào tới, quyền đấm như sấm giáng thẳng vào mặt tên áo đen gần ông mình.

Hắn bị đẩy bay ra đằng sau, va mạnh vào tường đá vỡ vụn.“Là nó!

Là thằng nhãi đó!” — tên còn lại gào lên, rút ra cặp đoản đao đen kịt.Không còn do dự, hai tên lao tới.

Bọn chúng đều là võ giả bậc 3 sơ đẳng, phối hợp ăn ý, đòn đánh như muốn đoạt mạng trong tích tắc.

Thạch Nghị cắn răng né tránh, tung ra từng đòn phản kích sắc bén.

Thiên phú Sao Chép của cậu vẫn còn chưa được tận dụng nhiều, nhưng chỉ dựa vào thực chiến và linh giác sắc bén, cậu không hề kém cạnh.Mỗi cú đánh là máu đổ, vết thương dần dần loang đỏ áo cậu.

Một thanh đao lướt ngang mặt, cắt rách cả má.

Nhưng cậu không lui.

Vì sau lưng là ông bà — là gia đình duy nhất cậu còn.“Không có ai…

được đụng đến người thân của tao!”

Bằng một cú lộn người, cậu tóm lấy cánh tay của tên đầu trọc, bẻ ngoặt và đập mạnh đầu hắn xuống đất.

Tên còn lại rít lên:“Ngu ngốc!

Ngươi tưởng ngươi mạnh hơn ư?

Bọn ta là người của Huyết Dạ!”

“Huyết Dạ?” — ánh mắt Thạch Nghị co lại.

Đó là tên của một thế lực hắc ám trong truyền thuyết, từng bị cho là đã biến mất sau sự kiện đại chiến mười năm trước.Trận chiến kéo dài tới khi cả ba đều mang thương tích đầy mình.

Nhưng bằng sự kiên trì và liều lĩnh, cuối cùng, hai tên sát thủ cũng bị hạ gục.

Một tên gục xuống thì thầm trong máu:“...Chủ nhân… xin thứ tội... chúng tôi thất bại... nhưng hắn rồi cũng sẽ… chết…”

Ngay lúc ấy, Thạch Nghị loạng choạng, ngã gục.

Ý thức cậu mờ dần trong tiếng hét của bà.Khi tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trên giường, vết thương đã được băng bó.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua lớp màn trắng.Một giọng nói vang lên: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Thạch Nghị quay đầu, thấy Tịch Vân đứng dựa tường, ánh mắt dịu lại hơn mọi khi.“Ông bà ngươi không sao.

May mà người của ta đến kịp.”

“Tại sao… cô lại giúp tôi?”

“Vì một phần là lệnh.

Nhưng phần khác…” — Tịch Vân mỉm cười nhẹ — “...ta nợ cha ngươi một mạng.”

“Cha tôi?” — Thạch Nghị mở to mắt.Tịch Vân gật đầu: “Ngày thú triều đầu tiên cách đây mười lăm năm… nếu không có ông ấy liều mình phong ấn cánh cổng thứ hai, ta và cả Huyền Phong đã sớm tan xác.”

Cậu lặng người.

Bao nhiêu câu hỏi lướt qua tâm trí.“Rốt cuộc cha mẹ tôi là ai?”

“Chuyện đó… còn sớm để nói.

Nhưng ngươi cần mạnh hơn, rất nhiều, nếu muốn biết sự thật.”

Ba ngày sau, vết thương của Thạch Nghị lành gần hết.

Nhờ trận chiến sinh tử, cậu cảm giác được luồng năng lượng trong cơ thể ngày càng linh hoạt hơn.

Kinh mạch dần dần được khai mở dưới sự chỉ dẫn nghiêm khắc nhưng tỉ mỉ của Tịch Vân.

Mỗi đêm, cậu ngồi thiền giữa tầng khí lạnh, ánh mắt kiên định chưa từng có.Trong một gian phòng tối sâu dưới lòng đất.Bóng đen phủ kín ngồi trên ngai, tay chống cằm.

Dưới chân hắn là hai tên áo đen quỳ rạp.“Hai tên phế vật… lại để một thằng nhóc bậc một giết sạch…”

Một giọng nữ khàn khàn vang lên phía sau: “Chủ nhân, có cần ta đích thân đi?”

“Chưa cần…

Nhưng hắn sẽ phải chết.

Không phải vì thằng Khương Vũ, mà vì hắn… mang dòng máu của kẻ phản bội.”

Cùng lúc đó, tiếng kèn cảnh báo lại vang lên khắp thành.Thú triều... lại tràn tới!Tịch Vân siết chặt thanh kiếm, đứng dậy.“Thạch Nghị, tiếp tục tu luyện.

Ta phải giữ vững tường thành này.

Trận này… sẽ không dễ dàng.”

Cánh cửa phòng mở ra.

Gió bão cuốn theo mùi máu tươi tràn vào.
 
Sao Chép Toàn Năng
Chương 5: Xuyên Vân Khai Mạch


Trong căn phòng tĩnh lặng, Thạch Nghị ngồi xếp bằng, hơi thở dồn dập, luồng nguyên khí rừng rực xoáy quanh thân thể cậu như gió bão.Từng đường kinh mạch bị phong tỏa trước đó giờ đây như dòng sông mùa lũ, bị phá vỡ, tràn trề năng lượng.

Trong ý thức cậu, tiếng “đinh” thanh thoát vang lên tựa chuông trời.Bậc 1 – Đỉnh Phong.Lồng ngực phập phồng, Thạch Nghị mở mắt.

Trong đôi mắt ấy là ngọn lửa phấn khích lẫn khao khát cháy bỏng.“Cuối cùng… cũng tới đây.”

Nhưng ngay sau đó, thiên phú Sao Chép bỗng tự động vận hành.

Một dòng ký ức lạ xuất hiện.

Kỹ năng hắn từng sao chép — “Ảnh Ảo Bộ” — tái hiện lại toàn bộ cảm giác từng bước di chuyển, nhưng điều kỳ lạ là... tốc độ thực thi chậm hơn cậu nhớ.“Không đúng… tại sao lại chậm như vậy?”

Cậu thử với kỹ năng khác, “Bạo Cốt Quyền”.

Lần này cũng vậy — uy lực giảm sút.

Mồ hôi túa ra.“Chẳng lẽ…

đây là điểm yếu?”

Tịch Vân đã từng nhắc: Thiên phú càng mạnh, giới hạn càng đáng sợ.

Giờ đây cậu đã hiểu: “Sao Chép” không hoàn mỹ — kỹ năng sao chép sẽ giảm hiệu quả theo thời gian nếu không được tu luyện thành thạo.Muốn giữ lại kỹ năng ở trạng thái mạnh nhất?

Phải luyện chúng như chính kỹ năng của bản thân!“Hóa ra… không có con đường tắt nào thật sự.”

Sau khi được Tịch Vân đồng ý, Thạch Nghị được đưa đến một tiểu viện biệt lập trong khu nội thành — nơi ông bà cậu đang được bảo vệ nghiêm ngặt.Vừa thấy cậu, bà òa khóc, ôm chặt lấy cậu trong nước mắt.“Nghị ơi… trời ơi, con không sao chứ?”

Ông nội cũng sụt sùi: “Ta tưởng… ta tưởng con…”

“Con không sao đâu ông bà ạ.” — Thạch Nghị nắm tay hai người, ánh mắt dịu dàng.

“Con mạnh hơn rồi.

Từ giờ sẽ không để ai làm tổn thương đến gia đình mình nữa.”

Hai ông bà nhìn nhau, gật đầu.

Họ không hiểu con mình đang trở nên thế nào, nhưng họ tin tưởng — vì ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của một cậu bé, mà là của một người…

đã sẵn sàng bảo vệ thế giới nhỏ của mình.Ở vọng lâu phía tây, Tịch Vân đứng im lặng, nhìn xuống chiến trường.Xác thú ngổn ngang, mùi máu nồng nặc.

Mỗi hơi thở mang theo khói lửa tanh tưởi.Một binh sĩ chạy lên, khom người: “Bẩm tướng quân, sau ba lượt giao tranh… chúng ta mất 2.617 người.

Trong đó có 428 võ giả từ bậc 2 trở lên.”

Tịch Vân nhíu mày.

“Tiếp tục cho người thống kê thương binh.

Dời doanh y ra tuyến gần tường thành.

Kẻ nào còn sức, không được ngồi yên.”

“Rõ!”

Sau khi tạm biệt ông bà, Thạch Nghị bước vào khu thương hội phía đông — nơi buôn bán vũ khí, đan dược, pháp phù và nhiều vật phẩm phụ trợ.Từng quầy hàng chật kín, nhưng đôi mắt cậu lướt qua hầu như tất cả vũ khí đều không cảm thấy phù hợp: kiếm, đao, chùy, roi… không thứ nào khiến cậu rung động.Ông chủ tiệm — một lão già râu xám mặt phúc hậu — gãi đầu.“Thằng nhóc, khó chiều dữ.

Ta bán binh khí mấy chục năm chưa thấy ai chê sạch như ngươi.”

Thạch Nghị cười trừ, định quay đi thì ông chủ bất ngờ kéo ra một cây kích dài gần hai mét.Thân kích bằng huyền thiết trắng bạc, dọc sống kích khắc hoa văn hình mây uốn lượn, đầu kích là lưỡi ba ngạnh sắc lạnh như băng tuyết.

Ánh sáng chiếu vào thân kích, phản chiếu vầng sáng mờ như ánh trăng.“Xuyên Vân Kích.

Cây này ta không trưng bày.

Nó… chọn người dùng.”

“Chọn người?”

“Đúng.

Ai cầm mà không đủ tâm vững, khí mạnh… thì chẳng khác gì nắm lưỡi dao.”

Thạch Nghị bước tới, đặt tay lên cán kích.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nhưng cậu siết chặt, nâng lên — nhẹ nhàng như nhấc một cọng cỏ.“Thử đi.”

Cậu xoay người.

Vút! — thân ảnh lướt đi như tia chớp, mũi kích đâm xuyên tảng đá phía sau khiến nó nổ tung, đất cát bay mù.Ông chủ tiệm cười toe toét: “Thằng nhóc…

đúng là được nó chọn rồi.”

“Bao nhiêu?”

“Đối với người như ngươi — tặng.”

Thạch Nghị cúi đầu cảm ơn, sau đó ghé sang khu bán đan dược.

Cậu chọn một ít Tụ Nguyên Đan, Thanh Mạch Hoàn và Tụ Thức Tán — hỗ trợ gia tăng khí tức và ổn định đột phá.Khi bước ra khỏi hiệu thuốc, một luồng sát khí lạnh như băng đột ngột ập tới.Ba bóng đen xuất hiện chắn trước mặt cậu.

Áo choàng dài, mặt nạ bạc, khí tức quỷ dị.

Người đứng giữa lên tiếng:“Thạch Nghị.

Gặp lại rồi.”

“Người của Huyết Dạ.”

“Thông minh.” — hắn nghiêng đầu.

“Chúng ta chỉ muốn nhắc nhở: đừng tưởng giết được vài tên vô dụng là ngươi đã bất bại.”

Thạch Nghị không nói thêm, Xuyên Vân Kích đã trong tay, ánh mắt lạnh như thép.“Thử đi.

Lần này ta không ngã dễ vậy đâu.”

Cả hai lao vào nhau, va chạm nhanh đến mức người thường không kịp nhìn thấy.

Dưới chấn động, nền đất nứt toác, khí lãng xé tan bụi mù.Tuy nhiên, dù đã tiến bộ, Thạch Nghị vẫn bị ép lui liên tiếp.

Ba kẻ kia là bậc 2 đỉnh phong, hơn hẳn về kinh nghiệm và phối hợp.Một đòn trúng vai khiến cậu bật máu miệng.

Nhưng ngay lúc ấy, kẻ cầm đầu đột ngột lui về.“Đủ rồi.

Nhiệm vụ hôm nay không phải giết ngươi.” — hắn nói, cặp mắt lóe sáng dưới mặt nạ — “Mà là…

đo lường.”

Cả ba lập tức biến mất vào bóng tối.Thạch Nghị thở dốc, siết chặt cán kích, máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất.“Lũ khốn… chúng đang thử ta như một con mồi.”

Nhưng hắn không biết, càng bị đẩy vào đường cùng… ngọn lửa chiến ý trong hắn lại càng bùng cháy mạnh hơn.
 
Back
Top Bottom