Đô Thị  Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà

Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 20


Vào ngày thứ hai sau khi ở bên nhau, Khương Vi đến cửa tiệm để tháo bộ tóc nối mà hắn đã gắn từ lâu. Lúc đầu nối tóc chỉ là nhất thời ngẫu nhiên, nhưng sau đó là vì để đóng tốt vai "Khương Vi" trước mặt Quý Tinh. Bộ tóc dài này khó chăm sóc, hắn cần phải thường xuyên đến tiệm để làm dưỡng. Đi nhiều lần vậy, mọi người trong tiệm cơ bản đã biết hắn cả rồi, nhưng không ai biết hắn là con trai. Cậu nhóc giúp hắn chăm sóc tóc có cái miệng rất ngọt, gọi một tiếng "chị Vị Vị" rồi nhanh chóng giúp hắn tháo các búi tóc: "Sao lại tháo? Em thấy kiểu tóc này rất rất rất rất đẹp!"

"Thật sao?" Người trong gương dần dần khôi phục lại kiểu tóc ngắn, là một hình ảnh mà hắn cảm thấy có chút lạ lẫm.

—— Hắn đã quyết định phải nói rõ với Quý Tinh. Cần chuẩn bị gì nhỉ, tóc ngắn, đồ nam và một Khương Vi không phải Khương Vi nữa.

Suốt cả ngày, hắn chờ đợi Quý Tinh về nhà, lần đầu tiên cảm thấy một ngày có thể vừa ngắn lại vừa dài như vậy. Hắn bắt đầu dọn dẹp quần áo trong phòng của Quý Tinh, những chiếc váy của hắn tùy ý treo bừa bãi trong tủ quần áo của Quý Tinh. Hắn lần lượt tìm từng chiếc và kéo chúng ra từ giữa quần áo của Quý Tinh. Thật kỳ lạ, hành động này khiến hắn cứ cảm thấy buồn bã, như thể đang từng chút một tách rời khỏi cuộc sống của Quý Tinh.

Khi đã chọn xong váy, hắn gập chúng lại gọn gàng và để vào một chỗ, Khương Vi ngồi trên giường ngẩn người, không biết nên để chúng đi đâu, nên nhét lại vào vali hay mang về phòng của mình. Hắn thậm chí không nhận ra rằng trong tiềm thức mình không hề giữ lại lựa chọn "để lại chỗ này".

Sau đó, Khương Vi về phòng mình thay đồ, đây là lần đầu tiên "Khương Duy" gặp Quý Tinh, hắn hơi hồi hộp, không biết nên xuất hiện trước mặt Quý Tinh như thế nào. Thay nhiều bộ đồ mà không hài lòng, cuối cùng hắn chọn một chiếc áo cao cổ trắng đơn giản, một chiếc áo hoodie xám và một chiếc quần jeans xanh nhạt.

Làm những việc này khiến hắn cảm nhận từng phút từng giây trôi qua như một năm, làm xong lại như có người lấy khoét một lỗ trong lòng. Hắn mong có thể gặp Quý Tinh sớm một chút vì trái tim luôn treo lơ lửng kia khó chịu quá, nhưng mâu thuẫn là hắn cũng không muốn gặp cậu quá sớm vì chưa nghĩ ra nên nói gì và nói như thế nào.

Khương Vi nhắn cho Quý Tinh một tin hỏi cậu mấy giờ tan ca, có muốn ăn sườn xào chua ngọt không. Một lúc sau, Quý Tinh gọi lại, nói hôm nay phải tăng ca, không về nhà ăn tối.

Khương Vi nghe xong câu trả lời của Quý Tinh, một trái tim bỗng rung động, tiếp tục treo lơ lửng. Được rồi, đợi thêm chút nữa, dù sao hôm nay cũng phải nói ra, nếu hôm nay không nói, hắn sẽ không thể một lần nữa can đảm.

Vì Quý Tinh đã nói hôm nay sẽ tăng ca nên khi tiếng mở cửa bất chợt vang lên, Khương Vi không hề chuẩn bị tâm lý, trong đầu càng thêm hỗn loạn.

Quý Tinh đứng ở cửa, cúi người cởi giày: "Hừ hừ, có phải không nghĩ rằng tôi sẽ về lúc này không? Thật ra trong điện thoại tôi lừa cô, hôm nay không tăng ca đâu. Nhận lương rồi, lát nữa mời cô đi ăn lẩu bò, là chỗ cô đã nói lần trước, tôi đã đặt chỗ rồi."

Lần trước Khương Vi chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ Quý Tinh lại nhớ mãi như vậy.

"Cô?" Quý Tinh đứng thẳng dậy, nhìn cậu ngớ ra trong vài giây, "Cô cắt tóc rồi?! Sao cắt ngắn như vậy, có phải hơi quá ngắn không, nhìn có chút giống con trai."

"Quý Tinh, thực ra tôi có chuyện muốn nói..." Hắn có chuyện muốn nói với cậu nhưng Khương Vi thực sự không biết phải mở lời như thế nào.

Người đứng trước mắt như đã trở thành một người khác, ngay cả khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, Quý Tinh vốn dĩ không thông minh lắm, giờ não bộ xử lý sự sốc thị giác này càng chậm chạp, vì quá mức phức tạp, cậu quyết định bỏ qua và chú ý đến chuyện đơn giản: "... Cô sao lại từ phòng của bạn cùng phòng tôi đi ra?"

"Quý Tinh, tôi muốn nói với cậu một chuyện, có thể cậu không thể chấp nhận, nhưng..." Khương Vi khó khăn bắt đầu mở lời.

"Cô và bạn cùng phòng tôi?" Quý t*nh h**n toàn hiểu sai câu nói này, đầu óc ong ong, "Hai người có chuyện gì? Các cậu quen nhau? Các cậu có quan hệ gì?"

"Hai người bọn tôi thật sự có mối quan hệ." Là quan hệ cùng một người...

Quý Tinh chợt thấy mờ mịt, giọng nói cũng run rẩy, cậu không biết mình có phúc phận gì mà một đời lại gặp phải hai chuyện như vậy: "Hai người, hai người bắt đầu từ khi nào?" Ngẫm lại, cậu và Khương Vi cũng mới chính thức ở bên nhau hôm qua, chẳng lẽ Khương Vi và bạn cùng phòng có quan hệ trước đây?!

Khương Vi hít một hơi thật sâu, chặn đứng những suy nghĩ hỗn loạn của cậu: "Quý Tinh, tôi chính là bạn cùng phòng của cậu."

"Trước hôm qua cô là bạn cùng phòng của tôi, từ hôm qua thì cô đã là bạn gái của tôi. Rõ ràng là hôm qua cô đã nói chúng ta hãy hẹn hò đi, bây giờ cô nói gì mà là bạn cùng phòng, có phải cô muốn đổi ý không?" Quý Tinh chống nạnh tranh luận, vòng đi vòng lại mới nhận ra mình đã đi lệch: "Không phải tôi đang nói tới người bạn cùng phòng thực sự của tôi mà là người ở chung một phòng với tôi.."

"Tôi là người ở đối diện, người mà cậu cùng thuê nhà, bạn cùng phòng thật sự của cậu luôn là tôi." Khương Vi thở dài, "Cậu có thể gọi thử xem."

"Không thể nào?" Có lẽ để chứng minh cho tuyên bố này ngớ ngẩn đến mức nào, Quý Tinh lấy điện thoại gọi cho bạn cùng phòng, khi tiếng bíp vang lên, chuông điện thoại của Khương Vi cũng reo lên theo.

"Vậy có nghĩa là cô lấy điện thoại của bạn cùng phòng tôi?" Quý Tinh vẫn không thể hiểu nổi.

"Quý Tinh, tôi chính là bạn cùng phòng của cậu." Khương Vi tiếp tục kiên nhẫn giải thích.

"Vi Vi, đừng có đùa nữa, được không? Cô diễn như vậy thật sự quá lố. Bạn cùng phòng là con trai mà." Để tránh xấu hổ, khi tìm nhà Quý Tinh đã hỏi rõ về giới tính của bạn cùng phòng với người quản lý bất động sản.

"Xin lỗi." Khương Vi khi giả gái thường cố tình làm giọng nhẹ nhàng hơn, đây là lần đầu cậu dùng giọng nam thật của mình nói chuyện với Quý Tinh.

Nếu như Quý Tinh vừa rồi còn mơ hồ tưởng rằng cô đang đùa, giờ nghe thấy giọng này, cậu không thể nào mà cười nổi nữa: "Tại sao lại xin lỗi?"

"Quý Tinh, tôi là con trai." Khương Vi cuối cùng cũng nói ra.

Quý Tinh nhíu mày, như thể không hiểu lời Khương Vi: "Đây có phải là trò đùa mới không?"

Khương Vi lại nói: "Xin lỗi."

"Cậu đừng có xin lỗi nữa, diễn hay thật, làm tôi cũng suýt nữa tin."

"Là thật, Quý Tinh."

"Làm gì có con trai nào để tóc dài như vậy?"

"Là tóc nối."

"Ngực... lớn như vậy?"

"Là ngực giả."

"Cô mặc váy, đi giày cao gót."

"Xin lỗi, đó là sở thích của tôi."

Bởi vì là con trai nên không có chu kỳ kinh nguyệt, hộp vệ sinh mà cậu mua vẫn còn nguyên chưa mở; vì là con trai, nên có bộ đồ nam, chỉ cần phối sẵn là đưa cho cậu mặc; vì là con trai, nên khi đi tắm suối nước nóng không muốn xuống nước, sợ làm lộ bí mật của mình — Như vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng.

Khương Vi chính là bạn cùng phòng của cậu? Quý Tinh nhớ lại việc cậu chỉ vào bức thư phản hồi của bạn cùng phòng cho Khương Vi xem, nhớ lại việc cậu hỏi bạn cùng phòng có thể đưa một người bạn về nhà ở không, nhớ lại việc bạn cùng phòng dạy cậu cách chăm sóc người đau dạ dày, nhớ lại việc cậu hỏi bạn cùng phòng làm thế nào để tán gái. Thậm chí tối qua cậu còn nhắn tin cho bạn cùng phòng, nói rằng cậu cuối cùng cũng bắt đầu yêu đương với cô gái mình thích.

Quý Tinh hơi muốn cười, không biết Khương Vi tự biên tự diễn khi thấy cậu bị lừa như vậy đang nghĩ gì nhỉ?

Cậu chậm chạp nghĩ một hồi lâu, chỉ có thể kết luận: "Vậy có nghĩa là từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã lừa tôi?"

"Xin lỗi." Khương Vi không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Vậy tại sao hôm qua anh lại nói chúng ta hãy bắt đầu, cái đó cũng là lừa tôi sao? Từ đầu đến cuối, từ mùa hè lừa đến mùa đông, từ năm nay đến năm sau. Nhưng cậu không muốn hỏi nữa, đã đủ xấu hổ rồi.

Quý Tinh cả người run rẩy, ngay cả hơi thở cũng theo đó mà rung động, nhưng thật tiếc là dù có thở như thế nào cũng vô dụng, không có chút không khí mới nào vào được. Lần trước cậu có thể kiềm chế nước mắt trước mặt Lý Tâm Nghiên và Kỳ Nhạc, lần này cũng vậy. Cậu dồn hết sức lực vào tay, lặng lẽ nắm chặt tay lại, các đốt ngón tay trắng bệch, vài móng tay cũng đâm vào lòng bàn tay.

Điện thoại cậu reo lên, Quý Tinh nghe máy, là nhà hàng lẩu gọi tới, ông chủ bên kia hỏi: "Thưa anh Quý, khi nào thì anh đến? Phòng đôi có thể giữ thêm cho anh một chút nữa..."

Quý Tinh cúp điện thoại.

"Cậu cảm thấy... ghê tởm không?" Giọng Khương Vi có chút run rẩy.

"Lẽ nào tôi không nên cảm thấy vậy sao?" Nơi cậu nắm chặt tay bị mồ hôi thấm vào đau nhức từng cơn. Không chỉ tay, Quý Tinh gõ gõ ngực mình đang ngột ngạt đến mức không thở nổi, có lẽ nơi này cũng bị tổn thương rồi, nếu không tại sao trái tim cũng đau nhói từng cơn như vậy?
 
Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 21


Quý Tinh trở về phòng mình, đóng sập cửa lại. Khi chia tay bạn gái cũ, cậu đã gặp Khương Vi ở quán bar, từ đó không còn đơn độc nữa. Khi trở về sau ca làm việc, có một ngọn đèn dành riêng cho cậu; khi buồn bã, sẽ nhận được một nụ hôn ấm áp. Khương Vi là tọa độ của cậu trong thành phố này, cuộc sống của cậu dần trở nên sinh động, như thể tất cả đều xoay quanh Khương Vi. Còn bây giờ thì sao? Mất đi tọa độ này, cậu như trở lại những ngày đầu, lại biến thành một hạt cát vô hình trong thành phố rộng lớn này chỉ chờ một giây sau bị gió cuốn đi.

Trái tim nặng trĩu, ngực thì ngột ngạt, đầu óc lộn xộn không thể suy nghĩ rõ ràng. Nếu là thường ngày, cậu chắc chắn sẽ mạnh dạn chạy đến trước mặt Khương Vi làm nũng, nhưng giờ thì không thể nữa, không còn ai như Khương Vi để an ủi cậu. Quý Tinh không thể chịu đựng nhiều cảm xúc như vậy, chỉ muốn nhắm mắt trốn tránh, cậu chui vào chăn, quấn mình thật chặt, cố gắng ép bản thân ngủ một giấc.

Sau đó, cậu tỉnh dậy vì đói, bên ngoài phòng không có âm thanh, Khương Vi chắc đã ra ngoài. Quý Tinh đói đến mức bụng kêu ọt ọt, cậu mò vào bếp tìm thức ăn, sau khi đi một vòng, cậu nấu cho mình một bát mì ăn liền. Lâu rồi, hình như lúc nào cũng là Khương Vi chăm sóc cậu, tay nghề nấu ăn của cậu không tiến bộ gì, vẫn chỉ ở mức cháo bí đỏ. Mở nắp mì ra, hơi nóng từ mì xông lên làm mắt cậu cay xè.

Để tránh gặp phải Khương Vi, Quý Tinh đã đi làm rất sớm và tiện thể mang theo bữa sáng cho các đồng nghiệp trong văn phòng. Anh ngồi chán chường trước máy tính nửa giờ mới có người đến, đó là anh Lý.

Vừa thấy Quý Tinh, anh Lý đã phàn nàn về việc chiều nay phải đi công tác, ít nhất là một tuần, điều này có nghĩa là anh ta sẽ phải trải qua kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán ở xa nhà. Anh Lý có một cặp song sinh đang học mẫu giáo và người cha già, anh thở dài: "Trước đây đã hứa sẽ dành thời gian nghỉ phép để đưa tụi nhỏ đi chơi, giờ thì mọi chuyện hỏng bét rồi!"

Quý Tinh nghĩ một lát rồi nói: "Hay là tôi xin ý kiến cấp trên, hỏi xem có thể đổi cho tôi đi không." Theo tính cách của Quý Tinh, cậu luôn sẵn sàng giúp đỡ bất cứ nơi nào có thể. Thêm vào đó, cậu bây giờ rất cần tìm một lối thoát cho bản thân, nhân dịp công tác này có thể giúp cậu bình tĩnh lại, nếu hôm nay có thể khởi hành luôn thì càng tốt.

Anh Lý ngạc nhiên: "Không phải cậu đã xin nghỉ phép rồi sao? Hình như cậu đã xin nghỉ vài ngày trước và sau Tết Nguyên Đán? Hôm đó tôi có nghe thấy."

"Không cần nghỉ nữa." Quý Tinh trong lòng chợt cảm thấy chua chát, cậu vốn đã lên kế hoạch để có một kỳ nghỉ dài cùng với Khương Vi, theo điều lệ thứ sáu, họ đáng lẽ nên bắt đầu một chuyến du lịch dài — nhưng bây giờ thì không cần nữa.

Tối hôm đó, Quý Tinh đã lên chuyến bay đến miền Bắc. Chỗ ngồi của cậu cạnh cửa sổ, khi máy bay cất cánh, Quý Tinh cúi đầu nhìn xuống, toàn cảnh thành phố đêm lung linh trước mắt, hàng triệu ánh đèn hòa quyện thành một bản đồ sáng chói. Giữa hàng triệu khung cảnh sáng tối ấy, cậu vẫn nhìn thấy chiếc vòng đu quay đủ màu sắc.

Những người hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay sẽ không bao giờ chia tay, những người hôn nhau vào ngày tuyết đầu mùa sẽ mãi mãi bên nhau, chỉ có cậu mới tin vào những điều này.

Vòng đu quay dần thu nhỏ, thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một điểm sáng màu sắc, không còn thấy nữa.

Những ngày tiếp theo rất bận rộn, công việc rất gấp, nếu không thì cũng không cần phải vội vã hoàn thành trước Tết Nguyên Đán. Quý Tinh mỗi ngày bận rộn đến chín, mười giờ, tắm rửa rồi ngã ngay xuống giường ngủ, không cho mình chút thời gian nào để nghĩ về Khương Vi.

Tối giao thừa, cậu gọi điện về nhà, mẹ cậu trách: "Lâu rồi không gọi về! Có phải con vui vẻ nên quên mẹ, khi không vui mới nhớ đến mẹ già này không?"

Nghe đến đây, Quý Tinh không kìm nén được, cảm thấy uất ức và đau lòng. Mẹ cậu vốn chỉ đùa, không ngờ con trai lại tủi thân khóc lên, mẹ cậu lập tức thương xót hỏi đi hỏi lại có muốn bà đến thăm không. Quý Tinh hít mũi một cái, từ chối nói rằng chỉ là công việc, dạo này áp lực hơi lớn.

Khi tắt điện thoại, Quý Tinh nằm trên giường lớn của khách sạn, nhớ đến lần trước khi cậu làm rối những cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim, cuối cùng cậu và Khương Vi đã nằm ngủ trên những cánh hoa ấy. Khi tắm, cậu nhớ đến lần ở khách sạn suối nước nóng Khương Vi kéo rèm phòng tắm ra gọi cậu xem, nói "Ôi, phòng tắm này trong suốt kìa". Đến nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa chói tai, Quý Tinh không kéo rèm cửa, ánh sáng từ pháo hoa nổ tung chiếu vào, căn phòng sáng lên, rồi lại nhanh chóng chìm vào bóng tối, lại một lần nữa sáng lên, rồi lại nhanh chóng chìm vào bóng tối, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Quý Tinh nghĩ, lẽ ra họ nên cùng nhau xem pháo hoa. Cậu đã định nói với Khương Vi: "Vi Vi, đây là lần đầu tiên chúng ta đón năm mới, những năm sau cũng ở bên nhau như vậy nhé."

Năm mới bắt đầu đi kèm với nhiều điều bất bình, nhiều điều không cam lòng, nhiều điều khó chịu và thậm chí nhiều hơn cả là sự miễn cưỡng.

Ba ngày sau, đó là ngày Quý Tinh phải trở về. Ngay từ khi ngồi lên máy bay, Quý Tinh đã tự nhắc nhở mình: người sai không phải là cậu. Cậu có gì phải ngại ngùng, nếu có thì là Khương Vi mới phải ngại, mới là người không dám gặp cậu.

Cách suy nghĩ này vẫn là Khương Vi đã dạy cậu lần trước, nghĩ đến đây, Quý Tinh lại cảm thấy trong lòng khó chịu.

Trong suốt chuyến đi, tâm trạng của cậu cứ lên xuống thất thường, cho đến khi đứng trước cửa nhà, nghe thấy bên trong phát ra những âm thanh lẫn lộn, cuối cùng cậu cũng có cảm giác sắp gặp lại Khương Vi.

Quý Tinh thẳng lưng, xoa xoa cơ mặt, cậu quyết định một lát nữa sẽ mở cửa với bộ mặt lạnh lùng, hoàn toàn phớt lờ Khương Vi, không nhìn anh cũng không nói chuyện.

Nhưng... nếu Khương Vi nói chuyện với cậu trước thì sao? Quý Tinh nghĩ một lát, vậy thì sẽ đáp lại: "Ừ, ồ, hả." Dù sao thì khi nói chuyện cũng không được nhiều hơn hai chữ.

Nhấn mã mở cửa, Quý Tinh có chút mơ màng, mã này là Khương Vi nắm tay cậu giúp cậu thiết lập, là ngày cậu quyết định quên đi Lý Tâm Nghiên.

Quý Tinh kéo vali bước vào, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. Khi ngẩng đầu lên, cậu không thấy Khương Vi, chỉ thấy quản lý bất động sản và một công nhân, đang cầm dụng cụ đập đập trong phòng ngủ của Khương Vi.

Quản lý bất động sản rất nhiệt tình chào anh: "Đi làm về hả? Lâu không gặp."

"Đang làm gì vậy?" Quý Tinh tiến lại gần, nhìn những người lạ trong nhà có chút ngơ ngác.

Quản lý bất động sản chỉ về phía phòng ngủ phía sau: "Không có gì, chỉ là bạn cùng phòng của anh đã trả phòng, chúng tôi qua đây làm kiểm tra tổng thể, có vài chỗ nhỏ cần công nhân sửa chữa."

"Trả phòng?! Không thể nào!" Quý Tinh trong chốc lát đầu óc trống rỗng, "Thời gian thuê còn chưa hết mà?!"

"Ừm, thời gian thuê vẫn chưa hết, nhưng anh ấy tự nguyện trả phòng." Quản lý bất động sản mỉm cười lịch sự, "Thời gian tới tôi sẽ dẫn người thuê mới qua xem nhà, có thể sẽ làm phiền anh, mong anh thông cảm..."

Quý Tinh không nghe hết lời quản lý, lập tức lao vào phòng ngủ của Khương Vi. Tất cả mọi thứ đã được dọn sạch, như thể chưa từng có ai sống ở đây.

Quý Tinh đi quanh phòng một vòng, trong tủ quần áo không còn những chiếc váy xinh đẹp của Khương Vi, cửa ra vào không có những đôi giày cao gót của cô, trước gương không có mỹ phẩm, trên kệ không có sữa tắm của cô. Mọi thứ đều không còn nữa.

Chỉ còn lại một mảnh giấy nhớ dán trên tủ lạnh, trên đó viết: "Mời cậu ăn cherry." Chữ ký là hai chữ quen thuộc mà lạ lẫm: Khương Duy.

Quý Tinh mở cửa tủ lạnh, nhìn thấy những quả cherry đã được rửa sạch nằm trong một cái bát thủy tinh trong suốt.

Chờ đến mức hư thối rồi.
 
Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 22


Quý Tinh giống như một con thú bị vây nhốt, đi qua lại trong nhà, cậu hỏi quản lý: "Anh ấy thật sự đã trả phòng rồi sao? Chuyện khi nào vậy?"

Quản lý bị cậu dọa sợ, ngẩn người một lúc mới lôi điện thoại ra nói: "Đúng là đã trả phòng. Để tôi kiểm tra hệ thống... là đơn xin trả phòng vào tối qua lúc mười giờ, sáng nay khoảng tám giờ thì liên hệ với tôi."

Đầu Quý Tinh đau nhói: "Anh có biết anh ấy chuyển đi đâu không?"

"Làm sao tôi biết được? Người ta cũng không thông báo cho tôi mà." Quản lý xoa xoa tay, đúng lúc công nhân bên đó cũng hoàn thành công việc sửa chữa, anh ta dọn dẹp đồ đạc một chút, chào Quý Tinh, "Vậy chúng tôi đi trước nhé, có thể ngày mai sẽ sắp xếp người dọn dẹp qua đây, nên báo trước với anh."

Sau khi họ rời đi, Quý Tinh một mình đứng trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy cả ngôi nhà trống rỗng, im ắng đến đáng sợ. Bạn cùng phòng của cậu đã chuyển vào trước nên hình ảnh của bạn cùng phòng là một phần ấn tượng đầu tiên của Quý Tinh về ngôi nhà này. Cậu vẫn nhớ hôm đó quản lý bất động sản gửi cho cậu những bức ảnh thực tế của ngày hôm đó, trong bếp đang sôi sùng sục nồi sữa, bàn ăn trải khăn bàn kẻ ô màu xanh nhạt, trên bàn khách là một bó hoa chuông tím, nhà vệ sinh sạch sẽ không một sợi tóc. Không gian chung của ngôi nhà từng góc đều không thoát khỏi bóng dáng của bạn cùng phòng, giờ bạn cùng phòng cũng đã đi, Quý Tinh đột nhiên cảm thấy cả ngôi nhà trở nên xa lạ, cậu không thuộc về nơi này, nơi này cũng không phải là nhà của cậu.

Quý Tinh nhắn tin cho Khương Duy, tức giận trách mắng: "Anh chạy đi đâu? Tôi còn chưa chạy mà?"

"Chúng ta vẫn chưa nói rõ, anh có quyền gì mà bỏ đi?"

"Có bản lĩnh thì đừng có bỏ trốn."

"Đừng nghĩ rằng như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh, không đời nào."

"Anh chuyển đến đâu rồi?"

"Anh chuyển đến đâu rồi?"

"Anh chuyển đến đâu rồi?"

"Anh đang ở đâu?!"

Cậu đã gửi rất nhiều tin nhắn đến hai số điện thoại của Khương Duy nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cậu lấy can đảm gọi điện nhưng bên kia chỉ truyền đến âm thanh lạnh lùng: "Số điện thoại bạn gọi tạm thời không thể liên lạc, vui lòng gọi lại sau."

Cậu tìm đến studio mà Khương Duy đã đưa cậu đến lần trước, qua quản lý mà liên lạc được với anh Án, anh Án nói gần đây không gặp Khương Vi, không biết cô đang ở đâu, Quý Tinh không biết anh Án nói thật hay đang lừa mình.

Tối đó, Quý Tinh đến quán Tri Ngộ, ngoài quán này cậu không biết còn có thể tìm Khương Duy ở đâu. Vừa bước vào quán, cậu đã như con ruồi không đầu chạy đi khắp nơi, nhìn qua từng ghế sofa, cố phân biệt những khuôn mặt của những cô gái dưới ánh đèn sắc màu.

Một cô gái đến chặn cậu lại: "Cậu đang tìm người à?"

Quý Tinh thấy như gặp được cứu tinh, vội hỏi: "Vivian có ở đây không? Cô ấy có quen biết cô không?"

"Biết chứ." Cô gái lắc lắc ly rượu trong tay, "Cậu làm chút việc cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Quý Tinh không quan tâm nhiều nữa, chỉ muốn nhanh chóng biết câu trả lời, cô gái bảo cậu gọi món rượu gì thì cậu cũng gọi hết: "Cô ấy ở đâu? Có trong phòng riêng không?"

"Không có đâu, Vivian đã nghỉ việc đã được vài tháng rồi." Cô gái mở hết rượu ra cho cậu, "Tôi đã nói thật với cậu rồi đó, không được hối hận đâu nha."

Biết rõ là kết quả như vậy, nhưng Quý Tinh vẫn đến quán Tri Ngộ vào ngày hôm sau. Cậu không biết mình còn có thể đi đâu, đây đã là nơi có khả năng gặp Khương Duy nhất. Cậu ngồi một lúc, cô gái hôm qua lại đến tìm cậu, cô nói tên là Tiểu Ngư. Tiểu Ngư uống với Quý Tinh một ly, khuyên cậu: "Cậu cũng đừng quá buồn nhé, Vivian nghỉ làm là chuyện tốt, cô ấy dạ dày không tốt, uống rượu nhiều sẽ càng nghiêm trọng hơn."

"Vậy cô nghĩ cô ấy đi đâu làm gì?" Quý Tinh uống một chút đã bắt đầu say, cậu chống cằm hỏi Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư chạm cốc của mình vào cốc của cậu, thúc giục cậu uống nhanh: "Không biết đâu, tôi chỉ biết khi cô ấy nghỉ việc thì khá vui. Chúng tôi thường nói Vivian chắc chắn có bạn trai rồi, chắc chắn là bạn trai ghen tuông, không thì sao lại nghỉ việc chứ?"

Mỗi tối, Quý Tinh đều đến quán Tri Ngộ, dùng tiền mua rượu để đổi lấy một câu chuyện liên quan đến Khương Vi từ Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư nói rằng nghe nói Vivian đã làm việc ở quán bar từ năm mười bảy tuổi, trang điểm đậm, đi giày cao gót, trông rất đáng sợ, ông chủ lúc đầu còn không phát hiện ra một người chưa đủ tuổi đã lọt vào, sau khi phát hiện thì đã khuyên cô nghỉ việc. Quý Tinh tưởng tượng ra cảnh tượng đó, vừa thấy thương cảm vừa thấy dễ thương.

Tiểu Ngư nói, Vivian quả thật uống rượu rất giỏi, ở Tri Ngộ là hạng nhất nhì, nhưng quan trọng hơn là cô ấy có kỹ năng trốn rượu rất tài tình, ba ly rượu chỉ thực sự uống một ly, còn lại đều nôn ra. Quý Tinh nghĩ một chút, thật ra lần đầu tiên cậu gặp Khương Duy không phải là lúc cứu mỹ nhân, mà là khi đứng ngoài cửa quán Tri Ngộ đợi Kỳ Nhạc, như vậy thì lúc đó Khương Duy không phải là đang say mà là đang trốn rượu.

Tiểu Ngư nói: "Cậu đã ăn món Vivian nấu chưa? Không ngờ mỹ nhân lại nấu ăn ngon như vậy, ai cưới được cô ấy thì thật là hạnh phúc." Quý Tinh lén lút châm chọc trong lòng, vậy chắc cô không ăn nhiều bằng tôi đâu, cô không hạnh phúc bằng tôi.

Tiểu Ngư nói: "Cậu biết tính sạch sẽ của Vivian nghiêm trọng đến mức nào không? Mọi người khi uống rượu thường chơi hơi điên, đổ vài chai rượu là chuyện bình thường, nhưng Vivian thì không thể, thấy rượu đổ lên bàn là cô ấy lập tức phải lau sạch ngay, uống được một nửa cũng phải dừng lại để lau bàn, rất buồn cười." Quý Tinh nghĩ, thực ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, cậu đã để cho căn phòng mình lộn xộn tới mức đó mà anh ấy vẫn ở bên cạnh ngủ lâu như vậy.

Cậu vẫn nhắn tin và gọi điện cho hai số đó, mỗi đêm không nhận được phản hồi nào, cảm giác bất lực và vô dụng ập đến gần như đánh gục cậu. Quý Tinh nhận ra rằng ngoài hai số điện thoại đó, cậu và Khương Vi hay Khương Duy không còn bất kỳ liên lạc nào nữa. Cậu thậm chí không biết Khương Duy có còn ở thành phố này hay không.

Hơn một tháng trôi qua, hôm đó cậu lại đến quán Tri Ngộ như thường lệ, Tiểu Ngư bí mật nói với anh: "Có người nói hôm qua đã thấy Vivian ở Muses, cậu có muốn đi tìm không..."

Câu nói chưa dứt, Quý Tinh đã quay người đi. Vừa ra khỏi cửa, bị gió thổi qua, mắt cậu lập tức nóng bừng. Tại sao mỗi lần đến Muse đều là để tìm Khương Vi, nghĩ đến đây, cậu lại có chút muốn cười.

Không khí ở Muse rất sôi động, đặc biệt là tầng hai, tụ tập rất đông người, Quý Tinh có cảm giác Khương Duy ở ngay đó. Cậu nhanh chóng leo lên cầu thang, chen vào đám đông, một vòng nam nữ đang chơi trò chơi truyền thẻ bài, những người làm rơi thẻ sẽ bị phạt uống rượu.

Rõ ràng đã đổi kiểu tóc và màu tóc, rõ ràng từ góc độ của Quý Tinh chỉ có thể nhìn thấy đường viền cằm gầy guộc, nhưng cậu vẫn nhận ra Khương Duy ngay lập tức.

Khương Duy mặc một chiếc đầm đen dây mảnh, khiến Quý Tinh nhớ đến bộ đồ bơi mà cô đã mặc lần trước. Tóc cô nhuộm thành màu vàng nhạt đẹp mắt, phần đuôi tóc uốn cong, mềm mại rũ xuống trước ngực.

Đến lượt Khương Duy nhận thẻ, hắn nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ hồng tiến sát vào, gần như sẽ hôn người đàn ông bên cạnh qua thẻ bài...

Mọi người xung quanh đều vỗ tay cổ vũ, đột nhiên có một người xông vào, nắm chặt cổ tay của cô gái tóc vàng.

Khương Duy ngẩng đầu lên, Quý Tinh trong một khoảnh khắc quên cả việc thở, tay cậu nắm càng chặt, chỉ biết tuyệt đối không thể để anh ấy rời đi.

Những người ngồi cùng bàn với người đàn ông kia không hài lòng, hỏi cậu từ đâu chui ra, muốn mời Vivian thì phải xếp hàng, bảo cậu đi chỗ khác cho mát đi.

Quý Tinh không quan tâm, kéo Khương Duy quay người rời đi, dù sao cậu cũng đến đây để cướp người.

Quý Tinh cứng đầu không nói gì, cứ thế kéo hắn đi mãi. Cuối cùng, Khương Duy là người phá vỡ sự im lặng trước tiên, hắn nói: "Cậu có việc gì không? Nếu không có việc gì thì tôi phải quay lại làm việc tiếp."

Câu nói này đã khiến Quý Tinh tức giận.

Cậu dừng lại, quay đầu nhìn Khương Duy bằng ánh mắt hung dữ, nhưng vì đôi mắt của cậu quá trong trẻo và vô tội, hoàn toàn làm giảm bớt sự nghiêm khắc của cậu.

"Bây giờ cậu là Khương Duy hay Khương Vi? Nếu cậu là Khương Duy, tôi sẽ đánh người, còn nếu là Khương Vi, tôi sẽ hôn anh."

Khương Duy trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười: "Thực ra trên thế giới này chỉ có Khương Duy mà thôi."

Quý Tinh cứ thế nhìn sâu vào mắt anh, tiến gần một bước, lại một bước nữa, trao hắn một nụ hôn mạnh mẽ.
 
Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 23


Tất cả những ấm ức, oán hận, tức giận và rối rắm tích tụ lại trong lòng một tháng qua bỗng chốc bùng nổ, nhưng hơn hết là nỗi nhớ. Cậu đếm từng ngày đã qua, càng lâu càng cảm thấy không còn cơ hội gặp lại Khương Duy nữa. Hôm nay chính là ngày thứ ba mươi bảy kể từ khi Khương Duy ra đi không lời từ biệt.

Khương Duy vẫn mang theo hương hoa ngào ngạt, nhưng không thể che lấp mùi rượu nồng nặc. Chỉ có ai thua trong trò chơi mới phải uống rượu, thua có nghĩa là đánh rơi bài. Liệu Khương Duy có phải đã hôn vài người trên bàn đó?

Tóc của Khương Duy cũng sẽ lướt qua tai người khác, ánh mắt chăm chú của Khương Duy cũng sẽ rơi xuống người khác, hàng mi của Khương Duy sẽ chạm vào mí mắt người khác, đôi môi mềm mại của Khương Duy sẽ in lên đôi môi của một ai đó và người đó cũng sẽ mê mẩn trong hương hoa của anh...

Nghĩ đến những điều này, Quý Tinh ghen tuông đến đỏ mắt: "Anh thua bao nhiêu lần? Hôn bao nhiêu người? Uống bao nhiêu rượu?"

Khương Duy không biết là thành thật hay cố tình trêu chọc cậu, lại đáp: "Cậu để tôi nghĩ lại một chút."

Quý Tinh điên tiết, nhìn chằm chằm Khương Duy "anh anh anh" một hồi mà không thể nói thêm câu nào. Cậu chỉ muốn lấy lại tất cả, nếu Khương Duy đã hôn người khác bao nhiêu lần, anh cũng phải hôn lại bấy nhiêu, muốn xóa sạch dấu vết của những người đó.

Quý Tinh lao tới, một tay vòng qua thắt lưng Khương Duy, một tay nâng sau gáy anh, mạnh mẽ áp môi mình lên môi anh.

Khi trước, trong những đêm đêm nhớ nhung, cậu đã từng suy nghĩ về việc liệu mình có thể chấp nhận việc ôm hôn Khương Duy hay không, sự thật là trong lòng cậu cũng không chắc chắn. Nhưng giờ phút này, khi gặp lại Khương Vi, cậu nhận ra mình không không hề nghĩ đến những vấn đề đối phương là con trai hay con gái, anh ấy là Khương Vi hay Khương Duy không còn quan trọng nữa.

Khương Duy lần đầu tiên thấy Quý Tinh như vậy. Nói một cách không hợp lắm, lúc này cậu giống như... một con chó dữ? Con chó này đang hung hãn giữ chặt lấy môi anh, hàm răng cắn chặt vào, khiến Khương Duy đau đến bật thốt lên. Quý Tinh nhân cơ hội này, lưỡi của cậu lập tức mở đường vào miệng anh.

Đầu lưỡi quét một vòng trên vòm miệng, rồi đẩy lưỡi Khương Duy ra, xông thẳng vào nơi sâu hơn, n** m*m m** phía sau vòm miệng. Kỹ thuật hôn này có thể nói là ngoài sự dũng cảm, không hề có chút kỹ thuật nào, không biết cách kiểm soát lực lượng, cũng không hiểu phải tương tác với đối phương như thế nào.

Khương Duy không biết nên khen ngợi Quý Tinh vì đã biết hôn cần phải dùng lưỡi hay nên châm chọc cậu chỉ biết có mỗi chuyện duỗi đầu lưỡi ra.

Dần dần không thở nổi, Khương Duy mới dùng sức đẩy Quý Tinh ra: "Cậu cắn tôi đau rồi, Quý Tinh..." Hắn sờ sờ khóe môi bên trái, đau nhức, chảy máu.

Ánh mắt Quý Tinh có phần dịu lại, nhưng một tay vẫn nắm chặt cổ tay Khương Duy, rõ ràng không có ý định buông tay.

Khương Duy đành kiên nhẫn hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Câu này như đổ thêm dầu vào lửa trong lòng Quý Tinh: "Tôi muốn làm gì? Chẳng phải anh mới là người muốn làm gì à? Không nói một lời đã dọn nhà bỏ đi, có ai làm bạn cùng phòng như vậy không?"

"Có thể trước đây cậu không có nhiều kinh nghiệm ở chung với người khác," Khương Duy nghiêm túc giải thích, "Trong kiểu sống chung như thế này, thực ra chúng ta không có quan hệ gì cả, chỉ cần liên hệ với người quản lý nhà là được, không cần phải báo cáo với nhau. Tôi trước đây cũng từng sống chung với người khác mà không gặp mặt trong một hai năm."

"Nhưng như vậy quá vô trách nhiệm!" Quý Tinh bị thái độ bình tĩnh quá mức của Khương Duy chọc tức, "Tôi không phải loại bạn cùng phòng mà một hai năm không gặp mặt, chúng ta đã ngủ chung rồi."

"Đó là lỗi của tôi, vậy bây giờ tôi chính thức nói lời tạm biệt với cậu, vì một số lý do cá nhân tôi phải dọn đi." Khương Duy thở ra hơi dài.

"Tôi không cần anh nói lời tạm biệt đâu, được không?" Quý Tinh mè nheo, thậm chí còn bắt đầu nói lung tung, "Anh để lại bao nhiêu thứ lung tung như vậy, phòng ngủ đó làm sao cho thuê được? Người ta đến xem nhà chỉ cần liếc qua là đi ngay."

Khương Duy chắc chắn rằng khi rời đi mình đã dọn dẹp cẩn thận, không để lại gì nên đã hiểu rõ Quý Tinh đang cố tình gây rối: "Cậu không cần lo đâu, cứ vứt đi. Còn việc cho thuê hay không là việc của người quản lý nhà, không phải phải lo."

"Dù sao anh cũng phải về với tôi." Quý Tinh giơ tay gọi một chiếc taxi.

Trong xe, Quý Tinh không buông tay, vẫn nắm chặt Khương Duy. Cổ tay Khương Duy bị cậu nắm đến đỏ cả lên, cố gắng rút tay ra nhưng Quý Tinh lại nắm chặt hơn.

Khương Duy hỏi: "...Có thể cho tôi chỉnh lại dây đeo an toàn không?"

"Không phải còn một tay nữa sao." Nói vậy, nhưng Quý Tinh vẫn đưa tay giúp Khương Duy chỉnh lại. Khương Vi bên trong mặc một chiếc váy đen ôm sát, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu be, vì một tay bị Quý Tinh nắm chặt nên bên kia bộ đồ trượt xuống bờ vai gầy gò.

Quý Tinh kéo dây đeo của Khương Duy lên, giúp anh khoác lại áo ngoài. Nghĩ đến việc những người vừa rồi trên bàn rượu có thể đã thấy hình ảnh này, cổ Quý Tinh như có dòng máu chảy dồn dập, cậu hít một hơi thật sâu, lại hít thêm một hơi, cuối cùng không nhịn được mà hét to lên một tiếng, tiếp theo là lặp lại ba lần: "Tức chết rồi!" khiến tài xế hoảng hốt.

Đứng trước cửa nhà, Quý Tinh bấm từng số để mở khóa: "Anh còn nhớ không? Đây là anh giúp tôi cài mật khẩu."

"Anh không mang cherry đi!" Quý Tinh đưa Khương Duy đến trước tủ lạnh mà trách móc, "Tôi về thấy nó đã hỏng rồi, anh có biết thực phẩm hỏng trong tủ lạnh sẽ nghiêm trọng đến mức nào không?"

"......" Khương Duy hơi đau đầu, sao có cảm giác Quý Tinh mới là người say rượu vậy, "Ý là giờ tôi phải dọn dẹp tủ lạnh sao?"

Quý Tinh không để ý đến anh, trong nhà đi tới đi lui, chỉ vào góc tường nơi để chổi và cây lau nhà: "Đây cũng là đồ của anh phải không? Sao còn để lại ở nhà tôi làm gì?"

"Cảm thấy cậu sẽ dùng đến sau này nên không mang đi, nếu cậu thấy phiền có thể vứt đi." Khương Duy trả lời.

Quý Tinh bực bội xoa xoa tóc: "Còn cả bình hoa, tôi nhớ có một cái bình hoa..."

Khương Duy gật đầu: "Có một cái bình thủy tinh, đồ dễ vỡ không tiện mang đi, hôm nay tôi có thể tiện tay lấy luôn."

"Còn một cái hộp dụng cụ, bên trong có tua vít, băng keo, đủ thứ." Quý Tinh vắt óc tìm lý do.

"Đó là công ty cho thuê nhà tặng, tôi dọn vào đây đã có, không phải của tôi." Khương Duy nói.

Quý Tinh chạy về phòng ngủ, lấy ra một con thú nhồi bông, là quà kỷ niệm mà Khương Duy đã mua khi họ đi công viên giải trí lần trước: "Còn cái này, sao không mang đi?"

"Tôi cứ nghĩ đây là món quà tôi tặng cậu, xin lỗi, là tôi đã nghĩ sai." Khương Duy đã tìm được bình hoa và đang cầm trong tay, anh đưa tay nhận con thú nhồi bông từ Quý Tinh nhưng Quý Tinh không buông tay, Khương Duy hỏi: "Còn gì mà tôi quên mang đi không? Hôm nay tôi lấy hết, sau này sẽ không làm phiền cậu nữa."

Thái độ của Khương Duy khiến Quý Tinh càng lúc càng thấy lo lắng, cậu toát mồ hôi, mắt bỗng nóng lên mà nói ra những điều trong lòng: "Đồ vật thì không còn nhưng người thì còn sót lại một cái!"

Còn tôi đây, anh quên tôi rồi sao?
 
Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 24


"... Cậu biết cậu đang nói gì không?" Khương Duy suýt không tiếp nhận được cú tấn công trực diện từ Quý Tinh.

"Anh vẫn định giả ngu à?" Quý Tinh nắm chặt tay con thú nhồi bông, tay run rẩy, "Thì tôi nói lại một lần nữa nhé, anh đừng đi được không? Dù anh là Khương Vi hay Khương Duy cũng đừng đi!"

Cậu thử ôm Khương Duy, siết chặt lại rồi cúi đầu, trán dựa vào vai Khương Duy, cọ nhẹ vào cổ Khương Duy một cách thân thiết. Quý Tinh từ lâu đã biết trong mối quan hệ này cậu là người bị chi phối hoàn toàn, nhưng lại không có cách nào để thoát ra.

Khương Duy không động đậy, hít một hơi thật sâu hỏi: "Cậu không thấy ghê tởm à?"

"Đó là vì!" Quý Tinh ngẩng đầu lên, "Đó là vì anh đã lừa tôi! Chúng ta đã nói rõ không được lừa nhau mà. Anh đã lừa tôi, tôi không được tức giận sao?"

"Vậy giờ cậu đã hết tức giận chưa?" Khương Duy nghĩ một lát, đưa tay sờ sờ vào gáy Quý Tinh.

"Chưa hết giận! Anh tức giận xong lại bỏ đi, đương nhiên tôi càng tức giận hơn rồi!" Quý Tinh không thể kiềm chế được, nắm chặt tay đấm vào không khí, "Tôi thật sự rất muốn đấm anh một trận, nhưng nhìn thấy anh là tôi chỉ muốn hôn... Nói càng nhiều càng tức, phiền quá đi, tôi vẫn muốn đấm anh."

Khương Duy nắm lấy tay Quý Tinh: "Quý Tinh, cậu thấy ghê tởm cũng không sao. Giờ cậu ôm tôi hôn tôi, chỉ vì cậu vẫn xem tôi thật sự là con gái. Cậu bình tĩnh lại mà suy nghĩ, ở bên một thằng con trai, cậu thật sự chấp nhận được không?"

Quý Tinh trợn tròn mắt, ánh mắt vẫn rất hung dữ: "Tôi đã nghĩ rồi! Tôi đã suy nghĩ suốt ba mươi bảy ngày rồi! Thích con trai thì có gì ghê gớm? Chẳng lẽ chỉ có mình anh mới có thể thích sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ có thể ôm anh hôn anh, mà tôi còn..."

Khương Duy còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Quý Tinh toàn bộ sức nặng đổ dồn lên người hắn. Hắn không thể kiểm soát phần thân trên, chỉ có thể ngã về phía sau, chân vướng vào cạnh sofa. Bình hoa rơi khỏi tay, vỡ tan nát trên mặt đất.

Khương Duy hôm nay uống hơi nhiều, dù chưa say nhưng sau động tác này vẫn cảm thấy hơi lâng lâng, anh mở mắt ra nhìn thấy trần nhà, nhận ra mình bị Quý Tinh đè ngã.

Quý Tinh một tay đỡ dưới lưng anh, tay kia chống bên tai. Từ góc độ của Khương Duy, anh vừa khéo nhìn thấy yết hầu của Quý Tinh trượt xuống khi nuốt nước bọt, rồi lại trở về, rồi lại trượt xuống, lại trở về.

Mới làm gì đâu mà mặt Quý Tinh đã đỏ bừng. Không chỉ khuôn mặt, mà còn lan lên tai, cả mũi cũng đỏ, dưới ánh đèn phòng khách càng trở nên hồng hào, mềm mại. Xuống dưới, đến cả cổ cũng đỏ bừng, thậm chí màu đỏ ấy còn chảy vào áo.

Toàn thân Quý Tinh nóng bừng như lửa, vừa rồi chỉ là một phút bốc đồng khiến cậu đè Khương Duy xuống, nhưng bước tiếp theo nên làm gì thì giờ lại hoàn toàn trống rỗng.

Khương Duy thấy cậu giữ tư thế chống đẩy bằng một tay, dần dần không giữ được, tay cổ tay run rẩy, nên rất ân cần đề nghị: "Nếu không được thì thôi, đừng ép mình."

Đàn ông sao có thể nói không được? Quý Tinh lập tức bị câu nói này chọc tức. Thực lòng mà nói, hôm nay nhìn thấy Khương Duy tóc vàng ở quán bar cậu đã không thể kìm nén nổi.

Hiện giờ, trong mắt Khương Duy là sắc xám nhạt, mái tóc dài mềm mại trải ra dưới thân, được ánh đèn chiếu vào như tỏa ra ánh vàng nhạt, Quý Tinh nhìn chằm chằm, chỉ thấy Khương Duy trong khoảnh khắc này đẹp đến không giống người thật, như những nữ thần trong thần thoại phương Tây, xa xôi và khó với tới.

Cậu giống như nhận được sự chỉ dẫn từ thần thánh, cúi đầu thành kính hôn lên trán, mắt, mũi, và khóe miệng Khương Duy. Khóe miệng Khương Duy vừa bị cậu cắn trúng có chút máu rỉ, Quý Tinh l**m sạch máu, nếm được vị mằn mặn.

— Hôn máu của thần có tính là xúc phạm thần không?

Từng chút từng chút hôn lên đôi môi Khương Duy, cậu dần dần chút thổn thức, hơi thở cũng trở nên rối loạn.

Anh vừa đáp lại những nụ hôn mãnh liệt như thủy triều của Quý Tinh, vừa dẫn dắt: "Có cần tôi tự c** đ* không?"

Khương Duy dùng giọng nam nói, mang theo chút âm sắc trầm thấp, còn có chút khàn khàn, kết hợp với khuôn mặt dịu dàng của anh khiến Quý Tinh cảm thấy tim mình thắt lại, toàn thân lại càng nóng.

Đầu óc đã không còn suy nghĩ, chỉ biết nghe theo chỉ thị của Khương Duy. Cậu vụng về kéo áo lông của Khương Duy xuống, để lộ làn da trắng muốt bên dưới.

Quý Tinh vô thức hôn lên, từ môi dưới hôn xuống cằm, từ cằm đến cổ, rồi đến vai và xương đòn rõ nét của Khương Duy, Quý Tinh hôn từ giữa xương đòn rồi xuống gần vai, đột nhiên nhấc lên dây đeo váy và kéo xuống.

Khương Duy phát ra tiếng r*n r* nhẹ, tay ôm mặt Quý Tinh, để lại một nụ hôn khích lệ trên mặt: "Quý Tinh, giờ có thể bắt đầu sờ tôi rồi."

Hình như đây là lần đầu Quý Tinh nghe Khương Duy phát ra... âm thanh như vậy. Trước đó từng có hai lần tiếp xúc thân mật nhưng cậu luôn là người bị động, nhưng vừa rồi phút giây này nắm giữ thế chủ động khiến cậu thỏa mãn cơn khát chiếm hữu.

Sờ? Sờ ở đâu? Tay cậu treo lơ lửng không biết đặt ở đâu, ngay cả khi trước mặt là một cô gái cậu cũng không biết phải sờ sao, đừng nói gì đến Khương Duy lại là một thằng con trai...

Khương Vi kéo tay cậu xuống, đặt lên ngực mình, nơi tròn trịa, cậu dĩ nhiên không có cảm giác nhưng Quý Tinh chắc chắn khó lòng mà cưỡng lại, cậu không ngại giúp thêm chút lửa.

Quý Tinh ngây ngô đưa tay sờ lên, đặc biệt cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, mềm mại và đàn hồi. Cảm giác lạ lẫm trong lòng bàn tay khiến cậu càng lúc càng hưng phấn.

"Như thế này." Khương Vi đặt tay mình lên tay Quý Tinh, đặt tay lên ngực mình, ấn nhẹ xuống, rồi xoa tròn.

Quý Tinh chưa từng thấy cảnh này, chỉ một lúc sau đã xấu hổ muốn nổ tung.

Anh nói: "Quý Tinh, vừa xoa vừa hôn tôi nhé?"

"Ừm... Ừm được." Quý Tinh ngoan ngoãn gật đầu, cúi xuống hôn Khương Duy.

Hai người kề sát bên nhau, Khương Duy ôm chặt Quý Tinh, rồi vặn người lăn một cái. Quý Tinh choáng váng, chỉ biết nhắm mắt lại rồi mở ra đã thấy mình nằm ngửa trên sofa.

Ngực Khương Duy mềm mại như mây, đè lên ngực cậu, mái tóc dài như ánh trăng chảy xuống người cậu, ánh mắt như gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu, mọi thứ đều nhẹ nhàng và tuyệt diệu như một giấc mơ, ngoại trừ...

Ngoại trừ thứ hiện giờ đang không chút khách khí áp lên đùi Quý Tinh.

"Cứ như vừa nãy, từng bước từng bước một, đừng sợ, tôi sẽ dạy em." Khương Duy ghé sát bên tai Quý Tinh, nhẹ nhàng nói, môi anh khẽ chạm vào d** tai Quý Tinh.
 
Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 25


Khương Duy tháo giày cao gót, dùng ngón tay móc lên rồi ném sang một bên.

Ngay từ ngày đầu tiên gặp Khương Duy, Quý Tinh đã biết đôi chân kia cực kỳ thu hút ánh nhìn. Quý Tinh nhẹ nhàng v**t v*, không dám dùng sức quá mạnh, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật không thể bị xúc phạm.

Khương Duy cúi người hôn Quý Tinh, đôi môi nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh môi và khóe miệng Quý Tinh, nhưng mỗi lần lại tránh né, không hôn vào chỗ thật sự. Quý Tinh cảm giác như có một chiếc lông vũ cứ quét qua quét lại trên môi mình, cậu liền dùng một tay kéo Khương Duy về phía mình, nhưng vừa mới thè lưỡi ra đã bị Khương Duy bắt lấy.

Nhưng Khương Duy vẫn không đưa ra chỉ dẫn tiếp theo. Cuối cùng, khi Khương Duy kết thúc nụ hôn này, Quý Tinh thở hổn hển, lo lắng hỏi anh:

Quý Tinh hoảng hốt, vội vàng nói ngắt lời: "Làm... làm gì vậy?"

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ em phải làm con gái sao? Không phải là em làm con trai còn anh làm con gái sao? Tại sao lại là em làm con gái chứ? Anh có nhầm không..." Quý Tinh lắp bắp nói.

"Không có ai là con gái cả, em không phải, tôi cũng không." Khương Duy bị câu nói ngốc nghếch của Quý Tinh làm buồn cười.

Quý Tinh cảm thấy như mình sắp ngất xỉu, cả thế giới như không chân thật.

Quý Tinh không ngờ Khương Duy lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức không nói ra lời nào. Khương Duy giữ chặt hai tay Quý Tinh, lại nói một lần nữa: "Quý Tinh, gọi một tiếng "chị" đi, có được không?"

"... Anh đang nghiêm túc?" Quý Tinh hoảng sợ trừng mắt.
 
Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 26: Hết


Chưa hết giờ làm Quý Tinh đã nóng lòng như bị lửa đốt. Dạo gần đây bận rộn quá, cuối cùng cũng kết thúc một dự án, cậu vội vàng xin nghỉ phép để bù lại chuyến du lịch dài ngày đã bỏ lỡ trước đó.

Quý Tinh đã lên kế hoạch chu đáo cho chuyến đi, đưa cho Khương Duy xem xét. Khương Duy không quan tâm đến điểm đến là nơi nào, cũng không nhìn xem họ sẽ đi những điểm tham quan nào, chỉ hỏi ba câu: "Chúng ta sẽ ở mấy đêm? Có phòng đôi không? Giường có thoải mái không?"

Quý Tinh có một cảm giác không lành: "Tại sao anh lại quan tâm đến giường như vậy chứ..."

"Bởi vì đi du lịch thì phải ngủ ngon chứ, không thì làm sao hôm sau có sức chơi được?" Khương Duy chống cằm với vẻ mặt vô tội, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, biểu cảm ngây thơ như vậy đa phần là giả vờ.

Quý Tinh đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngồi rung chân đợi hết giờ làm. Một đồng nghiệp ở hàng ghế phía trước bỗng quay lại nói: "Ôi, Quý Tinh, bạn gái cậu đến đón cậu kìa." Còn chưa kịp động, đã thấy xung quanh mọi người đều kéo nhau lại bên cửa sổ.

Khương Duy ngồi trên ghế dài ở quảng trường bên dưới tòa nhà văn phòng duỗi dài chân, bên cạnh đặt một chiếc vali lớn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của họ.

Kể từ khi Khương Duy chủ động tìm đến trong buổi tiệc cuối năm, cả bộ phận của Quý Tinh đều biết cậu có một cô bạn gái cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp. Nghĩ lại ngày hôm đó, Quý Tinh vẫn muốn trao giải cho Khương Duy danh hiệu diễn viên xuất sắc... hoặc nữ diễn viên xuất sắc.

Khương Duy đã hỏi lễ tân công ty: "Hôm nay công ty thật sự tổ chức tiệc cuối năm à?" Khi nhận được câu trả lời khẳng định, Khương Duy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tôi còn tưởng Quý Tinh lừa tôi. Sợ anh ấy ăn mặc nghiêm túc như vậy là để gặp gỡ cô gái khác." Chỉ vài câu đã tạo dựng nên hình ảnh một cô bạn gái nhạy cảm, khiến các đồng nghiệp nam đều phải trầm trồ với Quý Tinh.

Sau đó, có người đề nghị để Khương Duy ở lại cùng chơi. Khương Duy ngại ngùng đồng ý, bước nhỏ lại gần Quý Tinh, tựa vào cậu. Mọi người không khỏi tò mò, nhìn hai người thấy quả thực không hợp nhau lắm, tự nhiên phải mở miệng chất vấn về quá trình yêu đương.

Khương Duy đã cho Quý Tinh đủ mặt mũi, trước tiên diễn tả một cách đầy cảm xúc rằng Quý Tinh đã một mình ở quán bar cứu cô như thế nào, sau đó với đôi mắt ầng ậng nước nói rằng thực ra mình đã quen biết anh từ năm hai đại học, đã thầm mến anh từ lâu và không quên khen Quý Tinh vừa đẹp trai vừa xuất sắc, người theo đuổi anh quá nhiều, cô hoàn toàn không thể chen chân vào. Tất cả đồng nghiệp đều sững sờ, liên tục gật đầu, thầm nghĩ thực sự không thể xem thường Quý Tinh mà.

Chỉ có Quý Tinh là tâm trạng hết sức phức tạp, một nửa là sự thỏa mãn lớn từ cái nhìn của phái mạnh, nửa còn lại là sự lo lắng không yên về vận mệnh bản thân tối nay. Theo như Khương Duy nói, mỗi lần "được" bạn bè của Quý Tinh khen đẹp thì Quý Tinh lại phải để Khương Duy làm một lần. Trước đó có trường hợp thường hay xảy ra là bọn họ gặp bạn học đại học của Quý Tinh ở quán sushi, gặp đàn em quen biết từ câu lạc bộ hoạt hình, khi Quý Tinh video call với người anh họ cũng bất ngờ thấy Khương Duy xuất hiện. Họ thậm chí còn gặp Lý Tâm Nghiên và Kỳ Nhạc, tất nhiên hai người đó không khen anh đẹp, nhưng Khương Duy đã đánh tiếng nói trước mặt họ: "Trời ơi, nhẫn đính hôn không cần phải mua đắt như vậy đâu, quá phô trương rồi!" Khương Duy cho rằng Quý Tinh đã rất thoải mái trong tình huống đó, vì vậy cũng tính là một lần.

Chỉ sau vài ngày từ buổi tiệc cuối năm, có hai đồng nghiệp nữ cầm điện thoại đến tìm Quý Tinh, chỉ vào người mẫu trên video và hỏi cậu có phải bạn gái mình không. Khương Duy đã từ bỏ công việc bên quán bar, giờ chỉ nhận một số buổi chụp ở chỗ anh Án và đã ký hợp đồng với một công ty làm người mẫu kính áp tròng. Những đồng nghiệp của Quý Tinh đang nhìn thấy quảng cáo kính áp tròng mới chụp của Khương Duy, đã có hơn ba nghìn lượt chia sẻ.

Vì vậy, tin đồn lan truyền như lửa, người mẫu đã trở thành ngôi sao, ai cũng biết có một cô tiểu tinh tinh với làn da trắng, dáng dài quyến rũ đang theo đuổi Quý Tinh trong phòng nghiên cứu suốt vài năm qua, yêu cậu hết lòng. Quý Tinh cảm thấy không ổn, về nhà tìm nữ diễn viên xin tha: "Thôi được rồi, thật sự là đủ rồi, nếu tiếp tục như vậy em sẽ tin vào điều đó mất!"

Mỗi khi đến giờ tan ca, Quý Tinh đều vội vàng chạy xuống, sợ rằng những đồng nghiệp tốt của mình sẽ khen anh, khiến Khương Duy lại bắt đầu tính toán.

Gần đây mái tóc tím nhạt của Khương Duy đã phai thành màu xám được cắt ngang vai. Có lẽ vì sắp đi chơi, hôm nay anh không mặc váy, mà diện áo khoác tím cùng quần jeans, trông rất nam tính.

Thỉnh thoảng Quý Tinh cảm thấy mình như có một bạn trai và một bạn gái, giống như mở hộp bí mật vậy, mỗi ngày thức dậy mở mắt ra không biết hôm nay sẽ gặp ai.

Khi thấy Quý Tinh từ trong tòa nhà đi ra, anh đứng dậy kéo theo vali chạy đến ôm chầm lấy Quý Tinh.

Quý Tinh ôm anh, cúi đầu ngửi mùi hương ở đuôi tóc: "Không phải nói là sẽ về nhà một chuyến rồi cùng đi ra sân bay sao?"

"Không kiềm chế nổi muốn gặp em." Khương Duy cười tươi, vỗ vỗ vào tay cầm vali, "Dù gì hành lý đã chuẩn bị từ hôm qua rồi."

Tối qua hai người đã đi siêu thị mua đồ dùng cho chuyến đi, Quý Tinh rất cẩn thận chọn từng món theo danh sách, còn Khương Duy thì cả buổi ngẩn người. Khi tới quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán, Khương Duy mới hoàn hồn, đứng trước kệ bán bao cao su, mỗi loại đều lấy một hộp.

Quý Tinh sững sờ, vội vàng nắm tay Khương Duy, nhỏ giọng chất vấn: "Mua nhiều như vậy làm gì? Ở nhà không còn à?!"

Khương Duy lập tức lại mang biểu cảm vô tội, lý do một cách tự nhiên: "Nhưng mà những loại khác nhau có cảm giác sử dụng khác nhau mà. Em không thấy cái mình đang dùng quá dày sao? Cái này siêu mỏng nè! Còn cái này khi mở ra có mùi sữa nữa. Cái này có hình xoắn, cái này thì có chấm nổi..."

"Đừng nói nữa, biết anh thông minh rồi." Quý Tinh che miệng Khương Duy lại.

"Mua đi mà!"

"Không mua..."

"Mua đi!"

"Không mua."

"Vậy bỏ lại một hộp nhé."

"Một hộp cũng không mua."

Hai người giằng co một lúc, Khương Duy nhìn Quý Tinh, đột nhiên đưa tay xoa bụng mình. Hiện tại anh đã bỏ rượu, ăn uống lành mạnh, sinh hoạt đều đặn, thậm chí đã tăng khoảng bảy tám cân trong ba tháng, nếu thở mạnh ra có thể thấy một chút bụng nhỏ.

Anh cứ thế xoa bụng, giọng nói mang theo uỷ khuất: "Trước kia anh rất chiều chuộng em mà, cái gì cũng mua cho em..."

Người đi đường không quan tâm họ đang tranh cãi về cái gì, chỉ thấy người đàn ông kia làm vợ mang thai khóc sướt mướt.

Quý Tinh dưới cái nhìn có phần trách móc của mọi người, cuối cùng cũng đi thanh toán, cảm thấy tương lai của mình thật mù mịt.

Khi trở về từ siêu thị, Khương Duy rất vui, ngồi xổm xuống sắp xếp hành lý, sau khi gấp xong quần áo, anh để từng hộp bao cao su ra, sắp xếp ngăn nắp thành một lớp.

"Anh nên nhớ là chúng ta đi du lịch đấy, không phải đổi chỗ làm những chuyện đó đâu." Quý Tinh vừa lầm bầm vừa đặt một vỉ omeprazole ở giữa những hộp đó.

<i>*Omeprazole là thuốc chống loét dạ.</i>

Quý Tinh đẩy chiếc vali chứa đủ loại bao cao su, trong lòng cậu nghiêm túc nghĩ đến việc thừa dịp mà vứt cái vali này đi.

Họ gọi taxi ra sân bay, đi qua công viên giải trí. Mặt trời cam nhạt như nhung đang lặn xuống, treo lơ lửng trên vòng quay khổng lồ.

Khương Duy im lặng nhìn về hướng đó, ánh mắt phản chiếu bầu trời chiều rực rỡ: "Khi anh mười lăm tuổi đã muốn tìm ai đó cùng mình ngồi trên vòng quay khổng lồ kia."

"Sau đó thì sao?" Quý Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, hoàng hôn buông xuống, bầu trời khoác lên màu hồng và tím nhạt đan xen.

Khương Vi quay lại nhìn Quý Tinh: "Sau đó? Đã tìm thấy rồi."

<i>Chính văn hoàn.</i>

He he, cảm ơn bạn đã đồng hành cùng mình tới đây.

Truyện đọc giải trí vui vui, đừng suy nghĩ nhiều quá.

Chúc một ngày tốt lành nhé.
 
Back
Top Bottom