Siêu Nhiên [ᴅᴏᴍɪᴄᴍᴀsᴛᴇʀᴅ] Nợ Uyên Ương

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394579391-256-k28707.jpg

[ᴅᴏᴍɪᴄᴍᴀsᴛᴇʀᴅ] Nợ Uyên Ương
Tác giả: hankaiudh
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Có những mối nhân duyên sinh ra đã sai thời điểm.

Có những cái tên, khi cất lên, cả trời đất đều rung động.​
 
[ᴅᴏᴍɪᴄᴍᴀsᴛᴇʀᴅ] Nợ Uyên Ương
01


Lê Quang Hùng- một tiểu thuyết gia nổi tiếng chuyên viết về những câu chuyện tâm linh.

Trong một lần đi khám phá lấy ý tưởng viết tiểu thuyết cùng người bạn thân Thái Sơn thì vô tình bị cuốn vào kiếp nạn ở thôn Đào Hoa.Quang Hùng vốn không phải kiểu người tin vào chuyện tâm linh.

Mọi thứ cậu từng viết, từ oan hồn cưới chồng, ma đói đòi mạng, đến bùa chú phong ấn, đều là sản phẩm của trí tưởng tượng và... vài buổi la cà trà đá nghe kể chuyện ma.Ấy vậy mà những câu chuyện ấy lại biến cậu thành cái tên nổi như cồn trên thị trường sách giả tưởng.

Mỗi năm một cuốn, mỗi cuốn vừa ra mắt là cháy hàng, độc giả mê như điếu đổ, gọi cậu là "ông hoàng kinh dị đời mới".Chỉ có những người thân quen mới biết.

Hùng viết truyện ma, nhưng thực chất lại sợ ma muốn chết.

Tuy không tin vào ma quỷ, nhưng bị dọa riết cũng thành sợ.Vì sợ nên mới phải viết.

Vì hoang mang nên mới muốn hiểu.Và vì tò mò nên mới dẫn đến chuyến đi định mệnh ấy.✦═══════✦

"Thôn Đào Hoa hả?"

Hùng nheo mắt nhìn bản đồ giấy, thứ mà cậu luôn mang theo như một thói quen cổ lỗ sĩ.

"Sao tao chưa từng nghe qua nhể?"

"Chính vì ít người biết nên mới hay."

Thái Sơn nhếch môi cười, tay vặn mạnh vô lăng, xe lách qua một đoạn cua ngoằn ngoèo giữa núi rừng âm u.

"Mày muốn viết truyện mới cơ mà?

Muốn gặp hồn cưới ma, vong rừng, vết máu cổ… thì phải mò vào chỗ ít người tới chứ.

Ở Hà Nội đầy đèn đường thì làm ăn được gì?"

"Mày không đi làm thầy bói là uổng một cái miệng đó Sơn ạ."

Hùng bĩu môi.

"Tao mà bị nhập thật, mày đừng khóc lóc đi xin tha đấy."

"Hồn nào dám nhập mày?

Dây chuyền trấn âm thòng lọng trên cổ kia cơ mà."

Sơn chậc lưỡi, nửa đùa nửa thật.

"Hớ, mồm thì bảo không tin mấy thứ ma cỏ này, mà dây chuyền trấn âm thì đeo không tháo lần nào, còn thêm quả danh xưng 'ông hoàng kinh dị' nữa."

Cậu có một sợi dây chuyền làm từ "Lưu Ly", do bà ngoại tặng từ hồi tấm bé.

Bà nói rằng đây là dây chuyền trấn âm, cậu có căn cơ bản mệnh nên dễ bị tà ma quấy nhiễu dặn cậu phải luôn đem nó bên mình.

Cậu không tin lắm, nhưng bà là người đáng tin nhất đối với cậu nên cậu vẫn luôn nghe lời bà mà mang theo nó suốt 20 năm."

Không tin ma quỷ, nhưng tao tin bà ngoại..." cậu nhẹ giọng đáp, tim chợt khựng lại một nhịp.Không hiểu sao, lời Sơn nói bỗng khiến cậu thấy lạnh sống lưng.

Con đường dẫn lên thôn Đào Hoa ngày càng nhỏ.

Mây trôi la đà trước mũi xe, như sương khói vấn vương không tan.

Hai bên là rừng nguyên sinh rậm rạp, cây cối rít lên vì gió quất.

Chim không hót, sóng điện thoại chập chờn.

Trên vách đá có khắc mấy chữ mờ nhòe:Linh hồn còn lẩn khuất - chớ quay đầu.Hùng liếc thấy, cười khẩy một cái.

Đúng kiểu "chiêu trò dân gian" cậu hay đưa vào truyện.

Nhưng cậu đâu biết, chỉ vài tiếng nữa thôi, nụ cười đó sẽ đông cứng lại trong sương.✦═══════✦

Màn sương giăng trắng lối.

Rừng già im phăng phắc, không một tiếng động.Quang Hùng lê từng bước chân mỏi nhừ, cổ chân nhức nhối vì trật khớp sau cú ngã ban nãy.

Cậu đã gọi tên Thái Sơn đến khản cả giọng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió lạnh gào qua tán cây và... một sự tĩnh lặng đến đáng sợ."

Sơn... mày đâu rồi...?"

Hùng thở dốc, siết chặt áo khoác trên người.

Không sóng điện thoại,không tín hiệu GPS.

Mọi thứ như vừa bị cắt lìa khỏi thế giới hiện đại.Trời sụp tối rất nhanh, mặt trời tắt lịm như bị ai đó bóp nghẹt.Cậu khựng lại khi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ, nhẹ như một hơi thở trôi giữa không trung:"..Quang...

Hùng..."

Một tiếng gọi rõ ràng, không phải vọng âm.

Không phải Thái Sơn.

Là một giọng đàn ông trầm thấp, như rơi từ trong lòng đất lên."...Ai...

Ai đó?" cậu quay ngoắt lại, không thấy ai cả, chân lùi dần, vấp phải rễ cây.Đúng lúc đó, từ làn sương trắng dày đặc, một bóng người dần hiện ra.Một người đàn ông cao ráo, khoác áo dài màu đen bạc màu.

Mặt bị bóng tối che gần hết, chỉ thấy vạt tóc dài ướt sương và...

đôi mắt lặng như nước đọng, nhưng khi ánh nhìn rơi vào Hùng, lại như có cái gì đó... nứt ra trong tim cậu."

Anh là ai?"

Hùng khẽ hỏi.Người đó không đáp.

Không một lời, chỉ tiến lại gần, bước chân không tạo tiếng động.Hùng căng thẳng lùi lại một bước, nhưng không hiểu sao… lại không sợ.

Ngược lại, lòng ngực nóng rát, như có thứ gì đó vừa thức tỉnh từ sâu trong trí nhớ mờ mịt."

Đừng… nhìn tôi chằm chằm như thế."

Hùng tránh ánh mắt ấy, lúng túng."

Anh không biết nói hả?

Rõ là vừa nãy mới gọi tên tôi mà?"

"Uây!

Nói gì đi chứ."

"Hừ, cứ im ỉm như thế là tôi mặc kệ anh đấy!" cậu bực dọc quát khi hỏi mãi mà không nhận được câu trả lời.Người đàn ông dừng lại, ánh mắt hơi động, rồi từ từ cúi xuống, đưa tay ra.Một bàn tay lạnh, trắng như sáp, ngón tay dài và sạch sẽ.

Hùng do dự,nhưng rồi vẫn nắm lấy.Cảm giác lạnh buốt truyền thẳng vào da thịt, nhưng… tim lại đập mạnh như sắp nhảy khỏi lồng ngực.Người đàn ông đỡ Hùng dậy, rồi quay lưng đi về phía rừng sâu."

Chờ đã…

Anh đưa tôi đi đâu?"

Hùng hỏi."..."

"Anh tên gì?"

Lặng thinh,nhưng giữa tiếng gió thổi vờn qua, Hùng lại nghe thấy… một giọng nói gần như thì thầm trong tâm trí:"Trần Đăng Dương."

Hùng khựng người lại, tai cậu bỗng nhiên ù đi, không nghe rõ được gì nữa."..."

Ngẩng mặt lên, người đó...

đã biến mất.Bỗng nhiên, xung quanh tràn ra nhưng luồng khí trắng xóa, nhấn chìm Quang Hùng làm cậu ngất đi.✦═══════✦

"Ưm.."

Quang Hùng khẽ rên một tiếng, mí mắt giật nhẹ trước khi từ từ mở ra.

Trần nhà bằng gỗ cũ, mùi hương khói thoang thoảng.

Ánh sáng từ bên ngoài len qua vách nứa đan, chiếu thành từng vệt mờ loang lổ trên nền đất.

Cậu nhíu mày, chống tay ngồi dậy, cổ chân vẫn đau, nhưng đã được băng lại cẩn thận.

Vài mảnh vải sạch đặt cạnh, có vẻ vừa được dùng.

Cậu liếc quanh không thấy một ai trong căn nhà, cũng chẳng có tiếng động.

Chỉ có... cảm giác ai đó vừa đứng nhìn mình lúc nãy.

Cậu khẽ rùng mình.

Tấm cửa tre xập xệ mở ra với một tiếng "cót két" rợn người.

Hùng nhíu mày, bước ra ngoài.

Bầu không khí lập tức tạt vào mặt, lành lạnh, ẩm ướt, và yên ắng một cách bất thường.

Căn nhà nằm lọt thỏm giữa rừng tre, phía xa có thể thấy được vách đá dựng đứng, sương mù bồng bềnh quanh chân núi.

Không có đường, không có lối, chỉ toàn cây cối và rễ trồi lên mặt đất như những cánh tay ngoằn ngoèo.

Mình đang ở đâu thế này?

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói vang lên sau lưng, rất khẽ, như thể hòa vào gió.

Hùng giật mình quay lại.

Là người đàn ông lúc trước.

Vẫn bộ áo dài đen bạc màu ấy, vẫn đôi mắt sâu không thấy đáy ấy.

Nhưng lúc này, gương mặt anh ta không còn bị che mờ nữa, dưới ánh sáng mờ trời sớm, hiện rõ là một khuôn mặt trắng bệch đến gần như không có sắc máu, nhưng lại không hề có dấu hiệu mục rữa.

Một nét gì đó vừa đẹp vừa âm u.

"Là anh..?"

Hùng ngập ngừng.

"Lúc nãy...anh đột nhiên biến mất?"

"Tôi không biến mất."

Người kia đáp, giọng nhẹ như hơi sương.

"Chỉ là cậu không nhìn thấy."

"..."

"Cổ chân cậu không sao nữa, nhưng vẫn nên đi chậm." dứt lời, người đàn ông quay đi.

"Này, khoan đã!"

Hùng gọi với theo.

"Anh còn chưa nói tôi biết đây là đâu, sao tôi lại ở đây… anh rốt cuộc là ai?"

Người kia dừng lại, nhưng không quay đầy.

Anh chỉ buông một câu:

"Tôi là Trần Đăng Dương, còn đây… là ranh giới."

"Ranh giới?"

"Là ranh giới giữa nơi người sống có thể bước vào, và nơi lẽ ra không ai được bước vào."

Một cơn gió lạnh bất chợt lướt qua sau lưng Hùng, khiến cậu rùng mình.

Ngay khoảnh khắc đó, những chiếc chuông gió treo trước hiên nhà đồng loạt rung lên dù không ai chạm vào.

Và đâu đó trong rừng tre, như có tiếng cười khúc khích vang vọng...

"Lại có thêm một con mồi ngu ngốc..."
 
[ᴅᴏᴍɪᴄᴍᴀsᴛᴇʀᴅ] Nợ Uyên Ương
02


"Lại có thêm một con mồi ngu ngốc..."

Quang Hùng giật mình quay đầu, nhưng nơi phát ra tiếng cười đã im lặng như chưa từng tồn tại.

Rừng tre lại trở nên tĩnh lặng, chỉ có chuông gió vẫn đong đưa khe khẽ.

Trần Đăng Dương không nói gì, chỉ đứng đó, dáng lưng cao thẳng như cắt từ màn sương ra."

Rốt cuộc anh là ai?"

Hùng gặng lại, giọng trầm xuống.

"Tôi chưa từng gặp anh, nhưng...sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế."

Đăng Dương không đáp, chỉ xoay người nhìn cậu.Ánh mắt ấy... không đơn thuần là đang nhìn một người lạ.

Nó mang theo một tầng tình cảm sâu hơn, dày hơn, có lẽ là cả trăm năm oán niệm lẫn thương tiếc."

Là tại tôi...nên em mới chết oan uổng như vậy."

"Lần này, tôi sẽ không để em rời đi nữa."

Hùng nghe không rõ, giọng nói ấy rất nhỏ, như thể Dương chỉ nói bằng ánh mắt.✦═══════✦

Giữa buổi chiều, Thái Sơn loạng choạng bước ra từ bụi rậm.

Gương mặt lấm lem bùn đất, môi khô nứt vì hoảng sợ và kiệt sức."

Hùng...mày đâu rồi?" giọng anh khản đặc.Ngay lúc đó, một người đàn ông tay cầm đèn dầu tiến lại từ cổng thôn.

Đôi mắt sắc lạnh nhưng ánh lên sự cảnh giác."

Ai đấy?"

"Tôi..."

Sơn lắp bắp "Tôi bị lạc đường...bạn tôi mất tích luôn rồi, giúp tôi với.Người đàn ông im lặng một lúc, rồi nói:"Tôi là Trần Minh Hiếu, khuyên thật, cậu không nên ở đây lâu."

"Tại sao..?"

"Vì sau khi trời tối… thôn này không còn là chốn cho người sống."

Hiếu quay lưng đi, bóng anh lẫn vào màn sương.

Nhưng Sơn lại nhìn chằm chằm theo.

Gương mặt người kia... mang một thứ gì đó rất mơ hồ.

Rất quen, mà không nhớ rõ."

Trần Minh Hiếu..."

Sơn lặp lại cái tên, lòng thoáng dâng lên một cảm giác lạ.

✦═══════✦

Đêm đến.Quang Hùng nằm trên tấm phản gỗ trong căn nhà lạ, gối đầu lên chăn mỏng.

Ánh trăng ngoài song hắt qua khung cửa tre, in thành hình hoa văn kỳ lạ trên sàn.Cậu không ngủ được.Không rõ vì nơi này quá im ắng, hay vì cái tên "Trần Đăng Dương" cứ văng vẳng trong đầu cậu.Cậu xoay người, nhắm mắt lại.Cảnh vật mơ hồ hiện lên.

Một ngôi nhà cổ, tiếng trống cưới.

Mùi trầm hương dày đặc, ai đó khoác lên cậu bộ áo hỉ đỏ sẫm."

Hôn sự đã định, cậu gả đi rồi, đừng quay lại nữa."

Bên kia tấm rèm hỉ đỏ, một bóng người ngồi chờ, dáng lưng quen thuộc.

Cậu bước tới, tay run rẩy vén rèm lên.Ánh mắt ấy.Vẫn ánh mắt ấy."

Tôi tới đón em."

"Dù em không còn nhớ gì cả..."

Hùng choàng tỉnh.Ngực phập phồng, tim đập như trống trận,trán đẫm mồ hôi.

Tay vô thức siết lấy dây chuyền Lưu Ly trước cổ.

Nó lạnh, lạnh một cách kỳ lạ."

Trần Đăng Dương..."✦═══════✦

Sáng hôm sau.

Ánh nắng nhợt nhạt xuyên qua tầng mây xám, rơi lẻ loi trên lối mòn lát đá rêu phủ.

Quang Hùng lê bước chậm theo sau Trần Đăng Dương, mỗi nhịp chân là một lần cổ chân đau nhói, nhưng không hiểu sao, cậu vẫn cố bước theo.

Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua tán cây, thỉnh thoảng cuốn theo vài tiếng thì thầm mơ hồ như vọng từ phía sâu trong rừng:

"Người đó lại quay về rồi à?"

"Là cậu ấy thật sao...?

Sao có thể..."

Càng đi, khung cảnh càng rõ ràng.

Trước mắt Hùng, một ngôi làng nhỏ lặng lẽ hiện ra, nằm vắt ngang lưng núi, nhà cửa lụp xụp bằng tre gỗ, rêu xanh phủ kín mái.

Có người đứng trước hiên, có bóng dáng trẻ con vụt qua giữa ngõ, nhưng... tất cả đều im lặng đến kỳ lạ.

Không ai nói gì.

Nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hùng.

Cậu cảm nhận rõ, những ánh nhìn ấy rất sợ hãi, hoài nghi, và có chút gì như... oán hận.

"Sao... họ cứ nhìn tôi như tội thần thế?"

Hùng khẽ hỏi.

Đăng Dương dừng bước.

Gió thổi qua tà áo dài đen của anh, phần vạt bay lên như sóng.

"Vì nơi này từng có một lễ thành thân… không ai dám nhắc lại."

"Tân lang ngày ấy...đã chết ngay trong lễ."

"Xác không tìm thấy, chỉ còn một chiếc dây chuyền Lưu Ly đẫm máu."

Hùng khựng lại, xảm giác lạnh lẽo từ đêm qua giờ lại ùa về.

Cậu siết chặt sợi dây trên cổ.

"Ý anh là sao?"

Dương nghiêng đầu, mắt vẫn không nhìn cậu.

Ánh sáng hắt lên gò má trắng bệch của hắn, khiến nó thoáng ửng đỏ như máu dưới da.

"Tôi vẫn luôn tìm người đó...rất lâu..rất lâu, đã tìm một trăm lẻ bảy năm nay rồi..."

Hùng tròn mắt, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Một trăm lẻ bảy??

Anh là quỷ à??"

"Đúng hơn..thì là lệ quỷ."

"Không lẽ, người đó là tôi?

K-không thể nào!"

Đăng Dương bật cười: "Em đã từng đứng trong bộ hỉ phục đỏ."

"Đã từng ngẩng mặt nhìn tôi, gọi một tiếng 'phu quân'."

Ngay khoảnh khắc đó, cảnh vật chao đảo.

Hùng lảo đảo bước lùi lại một bước, đầu ong ong như vừa có ai đổ vào não cậu cả một biển hình ảnh lạ, hương khói, giá y, máu đổ, người ngã, và đôi mắt ấy… khóc giữa hôn lễ.

Cậu chợt nhận ra, chính nơi này, con đường này, những mái nhà này… cậu đã từng thấy.

Trong giấc mơ, trong cơn mê sốt nào đó từ rất lâu rồi.

"Không thể nào..!"

"Đừng sợ."

Dương dịu giọng, nhưng ánh mắt vẫn sâu hoắm.

"Tôi sẽ không để em rời đi thêm một lần nào nữa."

✦═══════✦

Trần Minh Hiếu bước chậm bên cạnh Thái Sơn, tay vẫn xách đèn dầu.

Con đường dẫn đến khu đền cổ trong thôn rải rác hoa đào rụng trắng nền đá."

Năm đó… có người đã bị gả cho quỷ."

"Tưởng là thành thân, ai ngờ lại là tiễn biệt."

"Từ lúc đấy, thôn Đào Hoa bị phong ấn."

Sơn nheo mắt."

Là sao?"

Hiếu nghiêng đầu, đôi mắt rực lên một chút kỳ lạ:"Có lẽ cậu không nên tới đây, và cả người cậu đang tìm."

Ngay khi câu nói ấy vừa dứt, một cơn gió lạnh rít lên từ sâu trong rừng, cuốn theo hàng vạn cánh đào bay lả tả như tuyết máu.

Cả con đường chìm vào một thứ bóng tối ma mị, nơi chỉ còn tiếng lá xào xạc và nhịp tim dồn dập của Thái Sơn."

S-sao thế?" anh lắp bắp, vô thức lùi lại một bước.Minh Hiếu không đáp, chỉ im lặng quét mắt xung quanh.Không gian đột nhiên nặng trịch.

Từ giữa khu đền cổ, có tiếng nhạc lễ cất lên.

Tiếng trống, tiếng chiêng, và cả tiếng chuông nhỏ vang vọng, như một lễ cưới đang bắt đầu… giữa cõi âm.Thái Sơn hoảng hốt.Anh quay sang Minh Hiếu, định hỏi xem có phải mình đang ảo giác, nhưng ngay giây sau, anh khựng người.Minh Hiếu...

đã thay đổi.Y phục của anh ta không còn là áo vải thường, mà biến thành một bộ hỉ phục đỏ thẫm, cổ tay và vạt áo dính máu loang lổ.

Gương mặt anh lặng lẽ, đôi mắt đen hằn lên một nỗi buồn xưa cũ đến rợn người."

Nguyễn Thái Sơn..."

Hiếu gọi, nhưng giọng vang lên như vọng từ nơi xa xôi nào đó

"Nếu ngày ấy, tôi không đến chậm nửa bước, có phải cậu sẽ không chết thay cho người kia không?"

"H-hả?

Anh nói gì thế?

Tôi không hiểu!"

Thái Sơn hét lên, lùi về phía sau, hưng sau lưng anh, khu đền cổ đã mở cổng.

Ánh sáng đỏ rực như máu hắt ra từ trong điện.

Một đoàn người mặc đồ cưới xưa lặng lẽ bước ra, tất cả không mặt, chỉ có những chiếc mặt nạ trắng trơn không lỗ mắt, không lỗ miệng.Mỗi người ôm một vật: tráp sính lễ, trống tang, và cuối cùng là một chiếc kiệu hoa đỏ rực."

K-không..không, anh là ai?!!

Thả tôi ra!"

Sơn hét lên, xoay người muốn chạy trốn.✦═══════✦

Cùng lúc ấy, tại đầu làng, Quang Hùng đứng lặng.Cậu vừa rút tay ra khỏi một cột đá phong ấn bên lề đường, nơi dây chuyền Lưu Ly trên cổ bỗng phát sáng kỳ lạ.

Một luồng khí lạnh truyền thẳng từ cổ tay vào tim, khiến cậu ngã khuỵu.Đăng Dương lập tức đỡ lấy."

Bạn tôi..."

Hùng thở dốc.

"Cậu ấy đang gặp nguy hiểm."

"?"

"Nơi đó..có rất nhiều hoa đào.."

Ánh mắt Dương khựng lại."

Điện Hoa Âm."

Hắn khẽ lẩm bẩm."

Á-?"

"Đó là nơi từng tổ chức lễ cưới với quỷ, ai bước vào đó, đều bị lẫn lộn giữa hiện tại và ký ức.

Nếu không được dẫn ra kịp thời… sẽ hóa thành một phần nghi thức vĩnh viễn."

Hùng nắm lấy tay áo hắn."

Giờ phải làm sao...Thái Sơn..cậu ấy nhát gan lắm..anh biết đường chứ?"

Dương nhìn cậu một lúc lâu, rồi gật đầu."

Tôi nhớ rất rõ từng ngọn cây nơi đó."

"Tại sao?"

"Vì tôi chết ở đó."✦═══════✦

Giữa gian chính điện.Thái Sơn bị trói bằng dải lụa đỏ, ngồi giữa thảm cưới.

Những hình nhân xung quanh bắt đầu múa điên loạn, những trống tang dồn dập như gõ vào tim.Minh Hiếu ngồi đối diện y, trong vai "tân lang", ánh mắt trống rỗng."

Không ai muốn làm phu quân quỷ cả."

Hiếu thì thầm.

"nhưng nếu là cậu...thì tôi không sợ."

"Quỷ gì chứ?

Nhảm nhí!

Tôi đâu phải người ở đây, tôi cũng mới quen anh, làm sao mà có chuyện đó được!!"

"Người ta nói, nếu hai người cùng chết trong lễ cưới, thì có thể bên nhau đời đời kiếp kiếp..."

Sơn vùng vẫy, anh hoảng loạn khi nhìn thấy bóng dáng ai đó đang tiến vào, tay cầm hỉ phục, môi mấp máy câu chúc phúc.Ngay khi cái bóng ấy định khoác hỉ phục lên người anh."

Đùng" một tiếng, một luồng ánh sáng bay vào cắt ngang.Đăng Dương bước vào, một tay kéo theo Quang Hùng."

Lễ cưới này.."

Dương nói lạnh tanh.

"Hủy!"
 
[ᴅᴏᴍɪᴄᴍᴀsᴛᴇʀᴅ] Nợ Uyên Ương
03


"Lễ cưới này... hủy!"

Giọng của Trần Đăng Dương vừa dứt, toàn bộ không gian chính điện rung lên một tiếng trầm đục như núi chuyển mình.

Các hình nhân đang múa điên loạn khựng lại giữa không trung, vặn vẹo vài nhịp rồi nổ tung thành bụi tro.Chiếc kiệu cưới đỏ rực rùng rùng lùi lại, như có bàn tay vô hình kéo ngược.Trên bục, đôi mắt trống rỗng của "tân lang" Trần Minh Hiếu chợt run rẩy.

Một tia sáng mỏng vụt qua đáy mắt anh."

Đăng Dương...?"

Hiếu buột miệng gọi, giọng thoảng như mộng.

Nhưng khi quay lại, ánh mắt anh rơi vào Hùng đang được Dương che chở phía sau.Tia nhìn đó như lưỡi dao bén xuyên qua thời gian.Dương phất tay áo, hỉ phục đỏ thẫm đang trùm lên người Thái Sơn bị đánh bật ra, hóa thành tro vụn giữa không trung.Anh bước lên một bước, mái tóc dài lay động theo luồng khí."

Tất cả các ngươi... dám tái diễn nghi lễ trái đạo này thêm lần nữa, ta sẽ khiến cả điện Hoa Âm vĩnh viễn thành tro bụi."

Một bóng hình nhân mặc đạo bào màu than, đội mũ vuông, bước ra từ sau cột.

Khuôn mặt chỉ là một khối mặt nạ gỗ khắc ký tự "Hôn"."

Ngươi vốn thuộc về nghi lễ."

"Ngươi là lang, y là nương, người sống hay chết cũng không quan trọng nữa."

Dương bật cười."

Nếu tôi là một phần nghi lễ... thì giờ tôi tự tay xé nát nó."

Đăng Dương kéo Hùng về phía mình, siết chặt cậu trong vòng tay."

Em ấy trở lại rồi, lần này, tôi không buông."

Ầm!!!Một tiếng trống cưới chấn động phát ra từ sâu trong điện.

Mặt đất chao đảo, những bức phù điêu xung quanh rụng xuống lộ ra xương trắng.Minh Hiếu khụy xuống đất, đôi tay run rẩy ôm đầu.Sơn bò đến cạnh anh, lay mạnh:"Này!

Anh làm sao đấy?!

Mau tỉnh lại!"

"Tôi... tôi nhớ ra rồi..."

Hiếu thở gấp

"Tôi là người được chọn để hiến tế... nhưng anh trai tôi... lại thay tôi lên kiệu cưới."

Ánh mắt anh rơi vào Dương, cái tên từng là anh trai, từng là oan hồn ngồi đợi dưới gốc đào trăm năm.Hùng run rẩy trong vòng tay Dương, cảm nhận rõ trái tim mình đang đập điên cuồng."

Trần Đăng Dương... sao anh lại làm vậy vì tôi?"

Dương không trả lời.Chỉ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào sợi dây chuyền lưu ly nứt vỡ trên cổ cậu."

Kiếp trước... tôi không thể bảo vệ em."

"Kiếp này... nếu trời bắt em chết một lần nữa, dù có phải nghịch thiên... tôi cũng kéo luôn âm giới theo."

ẦM!!!!Mái điện vỡ tung.Ánh sáng đỏ bị quét sạch bởi một luồng linh lực trắng toát phát ra từ lòng bàn tay Dương.Toàn bộ lễ nghi, kiệu hoa, hình nhân...

đều hóa tro.Còn trên đất, chỉ còn Hùng, Sơn, Hiếu và Dương, lúc này đã rướm máu ở khóe mắt."

Anh dùng gì vậy... sao máu chảy...?"

Hùng run giọng.Dương mỉm cười, nhắm mắt lại."

Là thọ nguyên của lệ quỷ.

Mỗi lần trái đạo... tôi sẽ mất đi một phần ký ức về em."

"Nếu phá hủy hoàn toàn nghi thức, tôi có thể biến mất."

"Nhưng không sao..."

"Chỉ cần em được sống..."

Hùng choáng váng, lảo đảo tiến đến ôm lấy Dương:"Đừng!!

Anh đừng nói những lời như vậy!"

"Tôi không cần ai phải chết vì tôi thêm lần nào nữa!!"

Giữa ánh sáng rực cuối cùng, Dương cúi đầu, chạm trán vào trán Hùng."

Vậy thì... hứa với tôi."

"Hãy sống thật tốt, viết lại câu chuyện này, không phải để dọa người mà để nhắc người ta nhớ rằng... yêu một người, có thể khiến cả quỷ thần cũng phải động tâm."

"Và nếu có thể..."

"Kiếp sau, tôi sẽ lại tìm em."

Linh lực bùng nổ.Cả điện Hoa Âm sụp đổ trong một làn khói trắng.Hùng, Sơn và Hiếu được bao quanh trong một vòng tròn ánh sáng, bị đẩy ra khỏi khu rừng.Khi Hùng mở mắt lần nữa...Chỉ còn cậu và Thái Sơn giữa con đường làng, trời đã sáng, rừng hoa đào tĩnh mịch không một bóng người.Sợi dây chuyền lưu ly... vỡ tan.✦═══════✦

Ba tháng sau.Quang Hùng đứng trước vách đá cuối rừng thôn Đào Hoa, nơi đây đã không còn ai sống, không còn bảng tên làng, chỉ là một rừng đào hoang nở trái mùa.Tay cậu cầm một bọc nhỏ, mảnh vỡ cuối cùng của sợi dây chuyền Lưu Ly.Trên vách đá, vẫn còn vết khắc xưa cũ:Linh hồn còn lẩn khuất - chớ quay đầu.Cậu khẽ cười."

Anh bảo... nếu phá hết nghi lễ, anh sẽ biến mất."

"Nhưng anh không có nói..anh đi đâu."

Gió thổi qua, một cánh hoa đào khẽ rơi xuống lòng bàn tay cậu.Quang Hùng ngồi xuống, lấy ra sổ tay, bật bút.Trang giấy trống, nhưng nét mực đầu tiên lại run bần bật.Tôi không tin vào chuyện luân hồi.Nhưng tôi tin vào lời hứa của một người đã không buông tay tôi, dù họ đã chết.✦═══════✦

Hà Nội tháng chín, cuốn sách "Nợ Uyên Ương" đã trở thành hiện tượng.Ai đọc xong cũng nói rằng:

"Câu chuyện này lạ lắm, đọc tới cuối... thấy thiếu một trang."

Không có đoạn hạnh phúc.

Không có cái ôm trọn vẹn.

Chỉ có những giấc mơ lặp lại...

Và một lời hứa, treo lơ lửng trên đầu trang.Mùa đông năm ấy, có người nhìn thấy Quang Hùng đứng trước một gian miếu bỏ hoang.Trên bàn thờ, có bài vị không tên.Cậu đốt một nén nhang, rì rầm:"Nếu anh vẫn ở đâu đó, hãy để tôi viết tiếp phần chuyện còn thiếu."

"Không để người khác đọc."

"Chỉ để cho anh biết rằng tôi vẫn chờ."

Tối hôm ấy, trong mơ, Quang Hùng thấy mình mặc lại bộ hỉ phục đỏ.Cậu đứng giữa rừng đào trắng toát, tiếng trống xa xa vọng lại.Có ai đó từ bóng tối bước ra, tay chìa sẵn một chiếc quạt giấy.Trên mặt quạt, là hình vẽ một người đàn ông mặc áo dài đen, đứng giữa rừng hoa, đang mỉm cười với cậu.Hùng tỉnh dậy, tay mình siết chặt một vật.Là chiếc quạt giấy từ giấc mơ.

Gấp gọn, cũ kỹ, nhưng mực vẫn còn mới.Trên góc quạt, có một dòng chữ viết tay bằng mực đỏ😛hu quân!

Đừng khóc nữa.Tôi ở ngay sau em, nhưng em không được quay lại.

✦═══════✦

Mùa xuân năm sau.

Thôn Đào Hoa bị xóa khỏi bản đồ, không ai tìm lại được dấu tích.

Chỉ còn những câu chuyện truyền tai, về một lễ cưới ma kéo dài cả thế kỷ, và một "tân lang" cuối cùng đã tự tay hủy bỏ mọi nghi thức.

Sau đêm đó, Quang Hùng không còn gặp lại Trần Đăng Dương nữa.

Không phải biến mất.

Mà là... không còn tồn tại ở thế giới này.

Tối đó Quang Hùng ngồi trước bàn làm việc, trang bản thảo mới chỉ viết được một câu:

Anh bảo sẽ tìm em qua trăm kiếp, vậy tại sao em còn sống, mà anh thì không?

Cậu không viết nữa.

Chỉ mở ngăn kéo.

Bên trong là một mảnh vải đỏ, đã phai màu, từng là vạt áo hỉ phục cũ của ai đó.

Cậu đưa lên mũi, không còn mùi trầm hương, nhưng vẫn còn một chút ấm, không rõ là do ảo giác, hay lòng người không chịu buông.

Ngày giỗ đầu tiên.

Quang Hùng dắt theo Thái Sơn quay lại ngọn núi từng dẫn vào thôn.

Chỉ còn rừng cây mọc hoang và bãi đất trống, không còn đền, không còn đào, không còn gì cả.

Hùng cắm một nén nhang vào đất, cúi đầu thật lâu.

Thái Sơn đứng sau lưng, muốn nói điều gì đó, nhưng không nói nổi.

Cậu hỏi:

"Mày tin người chết vẫn còn nhớ lời hứa không?"

Thái Sơn nghẹn họng, một lúc sau mới trả lời khẽ:

"Tao không biết.."

"Nhưng mày rõ ràng vẫn nhớ."

Đêm đó.

Hùng mơ.

Là giấc mơ như trăm đêm trước.

Chỉ có một người đàn ông đứng lặng giữa đồi đào nở trắng, lưng quay về phía cậu, không bao giờ chịu quay đầu lại.

"Đăng Dương.."

"Nếu kiếp này anh không giữ lời… thì để kiếp sau em đi tìm."

Người kia khẽ động, như muốn quay lại.

Nhưng ngay khi gió thổi tới, bóng dáng đó hóa thành tro.

Hùng tỉnh dậy.

Ánh nắng chiếu lên mặt bàn.

Trên trang giấy trắng, nơi hôm qua vẫn còn trống, lúc này hiện ra một dòng chữ đỏ nhạt như máu khô:

Xin lỗi, lần này… tôi không thể giữ lời.

Cậu cười, rồi khóc.

"Lần sau, đừng đón em bằng lễ cưới nữa."

"Đón em… bằng một buổi chiều bình thường thôi là được rồi."

"Không phải cứ yêu nhau là sẽ gặp lại.

"Không phải cứ hứa sẽ chờ là sẽ còn nhau."

" Có những lời thề sinh kiếp, mãi mãi không thành.

" Có những người… chỉ nên là người cũ trong mộng."
 
Back
Top Bottom