Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần

Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần
Chương 20



Bà là đầu bếp nổi danh nhất Đại Khánh.

Cả đời bà, chỉ làm duy nhất một loại bánh—

Quảng Hàn Cao.

Loại bánh này, bất kỳ quán ăn hay tiệm bánh nào cũng có thể làm.

Nhưng Quảng Hàn Cao của Lư Thất Nương—

Được tiên hoàng yêu thích nhất.

Tiên hoàng đích thân ban tặng cho bà một tấm biển—

"Mỹ vị tuyệt thế."

Lư Thất Nương cũng xuất thân bần hàn.

Cha mẹ bà qua đời từ khi bà còn nhỏ.

Mười bảy năm trước, một trận lũ lụt đã cướp đi toàn bộ huynh đệ của bà.

Bà từng quẩy gánh rong đi bán Quảng Hàn Cao.

Nhờ vô tình lọt vào mắt tiên hoàng, bà trở thành đầu bếp lừng danh thiên hạ.

Ai muốn mời bà, tối thiểu phải bỏ ra mười quan tiền, hai mươi tấm lụa.

Dù khoảng cách xa đến đâu, tất cả chi phí đi lại đều do chủ nhà chi trả.

Bà cả đời không lấy chồng.

Năm năm mươi tuổi, bà thu nhận một đồ đệ duy nhất.

Nhưng nữ đồ đệ ấy bạc mệnh, chỉ một năm sau đã qua đời.

Từ đó, Lư Thất Nương quay về quê cũ, cất một căn nhà bên cạnh mộ phần cha mẹ huynh đệ, sống ẩn dật.

Bà tuổi tác ngày một lớn, mỗi năm chỉ nhận lời mời một lần.

Mấy ngày nay, ta nghe chưởng quầy của tửu lâu Ngụy gia nói—

Lư Thất Nương muốn thu nhận một đồ đệ.

Nhưng đồ đệ ấy không chỉ là học trò.

Hắn còn phải chăm sóc bà đến cuối đời.

Ngoài ra, bà còn một yêu cầu vô cùng hà khắc—

Ai bái bà làm sư, từ nay phải đoạn tuyệt với cha mẹ huynh đệ.

Phải đổi sang họ Lư.

Dù vậy, khi ta đến nơi—

Trước cửa nhà họ Lư, người chen chúc đông như hội.

Có khoảng bốn, năm mươi cô nương, có người tự mình đến, có người được gia đình đưa tới.

Họ tuổi tác khác nhau—

Người chỉ mới bảy, tám tuổi.

Người đã hai, ba mươi.

Nếu không phải trước cửa có một mụ v.ú mặt rỗ dữ tợn chặn lại, có lẽ bọn họ đã chen nhau xông thẳng vào trong.

"Quá mười ba tuổi, không nhận!"

Mụ v.ú giọng vang như chuông, chỉ một câu, đã khiến một nửa số người phải rời đi.

Ta cũng là một trong số đó.

25

Ta đã cách tuổi mười ba quá xa rồi…

Con đường này, sao có thể đứt đoạn trong chớp mắt được?

Nếu đây chính là số mệnh của ta thì sao?

Nhưng ta không cam lòng, cũng không dám cam chịu.

Sau khi hơn nửa số người rời đi, chỉ còn lại mười mấy bé gái.

Nhìn vào y phục, có thể đoán họ cũng giống ta—

Đều sinh ra trong nhà nghèo.

Ta lẳng lặng trà trộn vào đám nhỏ đó.

Vốn dĩ thân hình ta đã gầy nhỏ, nhìn qua cũng không khác gì bọn họ, không dễ bị nhận ra tuổi thật.

Cuối cùng, ta cũng được diện kiến Lư Thất Nương.

Một người hoàn toàn khác xa với những gì ta tưởng tượng.

Trước đó, ta vẫn nghĩ—

Một nữ nhân có thể làm ra loại điểm tâm mềm mịn ngọt thơm này, hẳn phải là một người tròn trịa, hiền hòa, lúc nào cũng tươi cười.

Nhưng thực tế…

Lư Thất Nương lại gầy đen, khô quắt, vẻ mặt nghiêm nghị vô cùng.

Bà không lớn tiếng, nhưng giọng nói đủ để khiến người ta run sợ.

"Từng người nói đi.

Vì sao muốn làm đầu bếp?"

Hai cô bé bị bà dọa, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, không nói nổi một câu.

Lư Thất Nương nhíu chặt mày, phất tay bảo mụ v.ú mặt rỗ đuổi hai người đó ra ngoài.

Từ đó trở đi, những người còn lại càng im thin thít.

Không ai dám nói lớn tiếng nữa.

"Bẩm phu nhân, con muốn kiếm tiền."

Ta đáp.

Lư Thất Nương không có phản ứng gì, chỉ gật đầu nhẹ, rồi để những người khác tiếp tục trả lời.

Đến khi tất cả đã nói xong, bà lại hỏi một vấn đề vô cùng khó khăn.

"Bên ta có một đứa cháu trai.

Hiện tại là thân nhân duy nhất của ta.

Nếu các ngươi muốn theo ta học nghề, phải xem như người một nhà.

Các ngươi hãy suy nghĩ, xem có thể chấp nhận được hay không."

Bên ghế đối diện quả thực có một công tử đang ngồi.

Hắn vận áo dài màu lam sẫm, thân hình hơi thấp, hơi mập.

Khoảng cách giữa hai mắt xa hơn người thường, trán lại hẹp, tay cầm một miếng điểm tâm từ tốn ăn từng chút.

Hắn chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhưng bề ngoài rất khác với các công tử bình thường.

Những cô bé ở đây đều còn rất nhỏ, sao dám dễ dàng đồng ý một chuyện lớn như vậy?

Phần lớn đều nói cần bàn bạc với gia đình.

"Con nguyện coi công tử như ca ca, phụng dưỡng cả đời.

Sau này, số bạc con kiếm được, dù ít hay nhiều, đều chia cho huynh ấy ba phần.

Nếu phu nhân không chê, con nguyện đổi sang họ Lư."

Ta nói.

Lư Thất Nương nhìn ta trầm ngâm, suy nghĩ một lát, rồi quay sang thiếu niên kia.

"Khang nhi, con có muốn nhận nó làm muội muội không?"

Lư Khang nhìn ta, nở nụ cười hồn nhiên vô hại.

"Thẩm thẩm, con thấy muội ấy rất tốt."

"Công tử cũng là người rất tốt, cực kỳ tốt."

Từ đó, ta trở thành đệ tử thân truyền của Lư Thất Nương, đổi sang họ Lư, từ nay gọi là—

Lư Phán Nhi.

Mỗi lần nhắc đến tên ta, Lư Thất Nương đều khịt mũi chê bai.

Ta chỉ mỉm cười, không tranh luận.

Lư Thất Nương là một sư phụ nghiêm khắc.

Bà cực kỳ khắt khe với ta.
 
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần
Chương 21



Làm Quảng Hàn Cao, mỗi bước đều phải tuân theo quy tắc của bà.

Bột phải dùng bao nhiêu, nước phải pha thế nào, nhào trong bao lâu, nhào ra sao, hấp mấy khắc…

Một bước cũng không được sai.

Sai một bước, ăn đòn roi.

Ta tuy chịu khổ quen rồi, nhưng vẫn không tránh khỏi sai lầm.

Hai năm qua, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần.

Nhưng cuối cùng, ta cũng được coi như xuất sư.

Lư Thất Nương nhận đơn hàng từ tri phủ Đông Châu, giao cho ta đảm nhận.

Bà chỉ đứng bên cạnh quan sát, không nhắc nhở một lời.

Sau lần đó, danh tiếng của ta lan xa.

Thế gian cuối cùng cũng biết được—

Lư Thất Nương không còn tự tay làm Quảng Hàn Cao nữa.

Nhưng bà có một đệ tử truyền thừa.

Một Lư Phán Nhi, có thể làm ra Quảng Hàn Cao hương vị như bà.

26

A Đệ học được bốn năm thì không muốn học nữa.

Đệ ấy rất say mê việc tính toán sổ sách, buôn bán làm ăn, lại có thiên phú với bàn toán, học một biết mười.

Những năm qua, ta cũng tích góp được ít bạc, bèn thuê một cửa tiệm cầm đồ trong huyện thành cho A Đệ.

Đệ ấy dắt theo Lư Khang, ngày ngày ra vào bận rộn, làm việc hết sức hăng hái.

Chỉ khổ thân Lý mẫu mặt rỗ, vì không ai yên tâm để Lư Khang theo A Đệ cả ngày, nên chỉ có thể đích thân bà ấy trông chừng.

Chưa được mấy tháng, mà đôi chân của bà đã gầy rộc đi, tóc cũng bạc đi không ít.

Sư phụ đùa với ta:

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng Lý mẫu sẽ bỏ chạy mất!"

Mỗi năm, ta đều nhận rất nhiều đơn đặt hàng, phải bôn ba khắp nơi, gặp qua đủ loại người.

Trước đây, ta cứ ngỡ tổ mẫu và cha ta đã là những kẻ tệ bạc nhất trên đời.

Nhưng thật ra không phải.

Ngoài kia còn vô số kẻ ác độc hơn bọn họ.

Cũng có không ít người khổ sở hơn ta, bất hạnh hơn ta.

Vậy nên, sống tốt từng ngày trước mắt, chính là điều quan trọng nhất.

Tháng Mười Một năm nay, ta nhận được một đơn hàng từ Đông Đô.

Trả tận mười một quan tiền!

Gia chủ còn cử xe ngựa đến đón, một việc làm ăn tốt như vậy, ta sao có thể từ chối?

Ta thu dọn hành lý, rồi ngồi lên cỗ xe ngựa đi Đông Đô.

Lần này, đơn hàng là từ phủ Vệ Viễn Hầu.

Nghe nói Hầu gia muốn tổ chức một yến tiệc, chiêu đãi các lão thần từng phò tá Tiên Đế.

Những vị lão thần này, khi xưa đều từng cùng Tiên Đế thưởng thức Quảng Hàn Cao do sư phụ ta làm.

Bây giờ Tiên Đế đã mất, bọn họ cũng già đi, lòng tràn đầy hoài niệm—

Muốn nếm lại hương vị xưa cũ một lần.

27

Đây không phải lần đầu ta đến Đông Đô.

Phồn hoa náo nhiệt, ta đã từng chứng kiến.

Bể dâu thế sự, ta cũng đã trải qua.

Ngoại trừ một người, thì không còn ai có thể khiến lòng ta dậy sóng nữa.

Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, sau khi yến tiệc kết thúc, Lão Hầu gia muốn tự mình ban thưởng cho ta.

Ta chỉnh trang lại bản thân, thấy đã chỉn chu tươm tất, mới vào chính sảnh diện kiến Hầu gia.

Lão Hầu gia thực ra không già như ta tưởng, chỉ là râu ria đã bạc đôi phần, mái tóc cũng điểm chút sương.

Ông ấy chậm rãi kể cho ta nghe một chuyện xưa cũ:

"Hôm đó, ta với Tiên Đế vẫn còn là thiếu niên..."

Khi ấy, Tiên Đế muốn lén trốn ra khỏi cung dạo chơi, nhưng Thái hậu nhất quyết không cho.

Vậy là Lão Hầu gia bày mưu, cùng Tiên Đế trốn ra ngoài.

Kết quả—

Ví tiền bị trộm mất.

Họ đói bụng cả một ngày, lang thang đến ven đường thì bắt gặp sư phụ ta đang bán bánh.

Sư phụ nhìn thấy họ ăn mặc sang trọng, đoán rằng chắc là công tử nhà giàu, bèn nhiệt tình mời chào.

Nhưng bọn họ không có tiền mua bánh.

Sư phụ thấy họ lúng túng, nên tặng mỗi người một miếng.

"Tiên Đế từng nói, đó là chiếc Quảng Hàn Cao ngon nhất mà người từng ăn."

“Ta cũng thấy vậy."

Sau này, mỗi khi có dịp, Tiên Đế lại sai Phúc Tử ra ngoài mua.

Cuối cùng, tự tay viết một tấm hoành phi, ban cho sư phụ ta.

Nhưng mà, thời gian thấm thoắt thoi đưa.

"Tiên Đế đã mất nhiều năm rồi, ta cũng già đi..."

"Sư phụ của ngươi cũng không còn làm bánh nữa."

Nói đến đây, trong mắt Hầu gia đã ánh lên lệ quang.

Ta hiểu mà.

Con người khi đói, dù ăn gì cũng đều thấy ngon miệng.

Tiên Đế cảm thấy bánh của sư phụ ta ngon, có lẽ một nửa là vì đói,

Một nửa còn lại—

Có lẽ là vì, đó chính là lần duy nhất trong đời, người được tự do rong chơi.

Tuổi trẻ, muốn làm gì, sẽ dốc hết sức mà làm.

Nhưng khi đã trưởng thành, dù là vì sợ hãi, hay vì có quá nhiều ràng buộc,

Con người dần dần mất đi sự táo bạo, càng lúc càng nhát gan.

"Không dám nhận lời cảm tạ của Hầu gia, đây là chuyện ta nên làm."

Ta cười đáp.

"Sư phụ của ngươi vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn rất khỏe, mỗi ngày ăn hai bữa cơm, còn có thể đi dạo quanh sân vài vòng."

"Bà ấy là một người tốt, chỉ là... hơi lạnh lùng một chút."

Hầu gia lại nhìn ta, nở nụ cười:

"Nhưng đứa đồ đệ mà bà ấy nhận, thì lại thích cười đấy!"

Ông ấy đưa ta một túi tiền.

"Cầm lấy đi, về thay ta gửi lời hỏi thăm đến sư phụ của ngươi."
 
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần
Chương 22



Ta hai tay nhận lấy, cẩn thận cất đi.

"Sư phụ ta cũng có căn dặn, nếu gặp được Hầu gia, phải thay bà ấy gửi lời thăm hỏi."

"Tốt, tốt lắm!"

"Hôm nay vất vả rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."

"Nếu không gấp, cứ ở lại chơi vài ngày."

"Vâng, đa tạ Hầu gia!"

Ta theo tỳ nữ rời đi.

Tính cách của ta, vốn dĩ không hợp với sự phồn hoa xa hoa tráng lệ ở Đông Đô.

Nếu không phải vì tiền, ta rất sẵn lòng trở về sống cuộc đời an phận với một mẫu ba sào ruộng của mình.

Đông Đô có tuyết rơi, dường như khác biệt với những nơi khác.

Tuyết ở đây, lúc nào cũng rơi một cách vừa vặn, không nhiều không ít, vừa đúng độ đẹp nhất.

Ta lẳng lặng đi theo sau tỳ nữ, xuyên qua hành lang dài quanh co, qua con ngõ nhỏ chật hẹp.

Rồi ta chợt nhìn thấy một người—

Một người mà ta cứ ngỡ cả đời này sẽ không gặp lại.

Hắn mặc một chiếc trường bào đơn bạc, đứng dưới mái hiên, ngước đầu nhìn trời.

Dáng vẻ của hắn—

Vẫn y như xưa.

Yên lặng, cô độc.

Tỳ nữ đi ngang qua hắn, nhưng không khiến hắn bận tâm dù chỉ một chút.

Khi hắn ngắm bầu trời, luôn có một kiểu tư thái vừa nghiền ngẫm, vừa thưởng thức.

Chăm chú, lâu dài...

Ta dừng bước, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim rối loạn của chính mình.

Kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi hắn cúi đầu nhìn ta.

Hắn xuất hiện trong Hầu phủ, thực ra...

Nếu nghĩ kỹ lại, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hắn luôn có rất nhiều bí mật.

Hắn chưa từng nói, mà ta cũng chưa từng hỏi.

Chỉ cần ta biết một điều này là đủ:

Hắn chỉ là Thủy Sinh mà ta từng quen biết.

Ta vẫn còn nợ hắn một lời cảm tạ.

Còn phải nói với hắn một câu:

"Lâu rồi không gặp—

Quân có bình an chăng?"

28

Có lẽ là nhìn trời lâu quá rồi nhỉ?

Cuối cùng, hắn cũng cúi đầu xuống.

Một bông tuyết đọng lại trên hàng mi dài của hắn, đôi mắt hắn vừa trầm tĩnh, vừa sáng trong.

"Xem ra, cố nhân... đã sống rất tốt rồi?"

Hắn mỉm cười ôn hòa, giọng điệu không chút kinh ngạc,

Cứ như thể đã biết trước rằng ta sẽ đi qua con đường này,

Cứ như thể hắn đã đứng đây rất lâu chỉ để chờ ta.

*

"Đúng vậy! Giờ ta sống rất tốt.

Còn ngươi thì sao? Sống tốt chứ?"

"Cũng chỉ là ngày qua ngày thôi, chẳng có gì thú vị cả."

Hắn vẫn giữ giọng điệu thờ ơ như thường lệ.

"Có muốn cùng ta uống một chén rượu không?

Ngày mai tuyết ngừng, ta phải rời đi rồi."

Không biết lần gặp lại tiếp theo... sẽ là khi nào nữa."

"Ừm."

Hắn gật đầu, vẻ ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

"Khoác thêm áo choàng đi, ta đợi ngươi."

"Đừng đi, hãy đứng đây, đợi ta ở đây."

Hắn nói bằng một giọng cực kỳ trịnh trọng, như thể lo sợ rằng chỉ cần hắn quay lưng lại, ta sẽ biến mất.

"Ừ, ta không đi đâu cả, ta sẽ đợi ngươi ở đây."

Hắn mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Hắn xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao xa, hắn lại quay đầu nhìn ta.

Trước đây, mỗi lần rời đi, đều là ta quay lưng bước đi,

Hắn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn ta xa dần.

Phải chăng khi đó, hắn cũng từng mong đợi, rằng ít nhất ta sẽ quay đầu lại nhìn hắn một lần?

Hắn mỉm cười—

Một nụ cười dịu dàng, đạm nhiên, rồi sải bước đi thẳng, không ngoảnh lại nữa.

Ta đứng yên tại chỗ, đợi hắn quay về.

Một lát sau, tỳ nữ quay lại tìm ta.

Thấy ta vẫn bất động đứng trong tuyết, nàng tá hỏa, cứ nghĩ mình sơ suất đánh mất ta.

"Tiểu thư, người sao thế?"

"Không sao, ta đang đợi một người."

"Ai vậy ạ? Tiểu thư có quen ai trong Hầu phủ sao?"

"Ừ, một người... rất quen thuộc."

"Chẳng lẽ là Cửu thiếu gia?"

Tỳ nữ chợt nhớ ra điều gì đó, rồi tự mình lẩm bẩm:

"Cửu thiếu gia quanh năm theo Nhị gia phu nhân ra ngoài, chỉ về đây mỗi dịp Tết..."

Cửu thiếu gia...?

Hầu gia họ Tống...?

Ta sững người một chút, rồi khẽ gật đầu.

"Thiếu gia đầu năm sau sẽ thành thân rồi.

Nếu người là cố nhân, chi bằng ở lại uống rượu mừng?"

Tỳ nữ nói thêm vài câu nữa, nhưng ta không nghe lọt chữ nào.

Năm sau hắn sẽ thành thân...?

Với tuổi tác của hắn, quả thực là cưới muộn rồi.

Ta không biết tỳ nữ đã rời đi lúc nào.

Tuyết trên trời đột nhiên rơi dày hơn, gió cũng bắt đầu nổi lên.

Tiếng chuông đồng treo dưới hiên lắc lư, đinh đang vang vọng, khiến lòng ta bất giác rối bời.

Rồi ta nhìn thấy hắn—

Khoác một chiếc áo choàng xám, từ xa chạy tới.

Không hiểu sao, trong lòng ta bỗng dâng lên nỗi chua xót khó tả,

Nhưng ta vẫn cố mỉm cười, như thể không có chuyện gì.

"Đi thôi!"

Hắn giục ta, trong giọng nói mang theo ý cười.

Ta không muốn phá vỡ cuộc hội ngộ hiếm hoi này.

Cứ coi như hắn vẫn là hắn của ngày xưa đi...
 
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần
Chương 23



"Ngươi có ngờ ta sẽ trở thành đầu bếp không?"

"Ngay cả ta cũng không ngờ luôn đấy!"

"Ta đúng là rất thông minh, cái gì cũng học một lần là biết."

"Hôm sư phụ ta chọn đồ đệ, có tận mấy trăm người đến xin học đấy!"

"Nhưng bà ấy chỉ cần nhìn ta một lần là chọn ngay!"

"Này, Thủy Sinh—

Bây giờ ta không chỉ biết làm Quảng Hàn Cao, mà còn biết làm nhiều món ngon khác nữa."

Lần sau ngươi về Triệu gia thôn, ta sẽ nấu cho ngươi ăn từng món một."

Hắn luôn là người lắng nghe tốt nhất.

Lúc nào cũng đúng thời điểm hưởng ứng, khiến người khác có cảm giác muốn nói tiếp mãi.

Đông Đô phồn hoa.

Hôm nay lại hủy bỏ lệnh giới nghiêm, dù tuyết vẫn rơi, nhưng trên phố vẫn người qua lại tấp nập.

Ta đưa hắn đến Tửu lâu Triệu Ký, uống một bình Lê Hoa Bạch.

Ta chọn một phòng riêng trên lầu hai.

Trong phòng có trường kỷ, trên đó đặt bàn nhỏ và lò sưởi,

Bàn có các loại quả khô, điểm tâm, chuẩn bị đầy đủ.

Ta mở cửa sổ, ngồi đối diện hắn, chậm rãi hâm nóng bình rượu.

29

"Rượu mới xanh biếc bọt, bếp nhỏ đỏ bùn hồng."

Ta đặt chén rượu đầy trước mặt hắn.

"Trời đêm sắp đổ tuyết, có uống một ly không?"

Hắn cầm chén lên, khẽ chạm vào chén ta, rồi một hơi uống cạn.

"Xem ra, ta cũng phải cạn ly rồi!"

Ta ngửa đầu, uống cạn chén rượu.

Lê Hoa Bạch—nhẹ vị, thanh hương, nhưng thực ra rất dễ say.

Mấy chén rượu xuống bụng, mắt hắn đỏ lên.

Có vẻ hắn tửu lượng kém, đã có chút ngà ngà say.

"Ăn uống, uống rượu, ngươi thua ta một bậc."

Ta nhướng mày trêu chọc hắn.

"Ừ, ta thua nàng đủ đường."

Hắn cười híp mắt, trong giọng nói còn có chút nuông chiều.

Ta lắc đầu, nghĩ rằng chắc là do rượu, mình nghe lầm rồi.

"Ngươi không cần quá khiêm tốn đâu.

Thực ra đàn, cờ, thơ, họa, ngươi đều hơn ta nhiều."

Làm người, vẫn nên giữ chút khiêm nhường thì hơn.

Hắn bỗng bật cười—

Một nụ cười sảng khoái, rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp.

"Thì ra ngươi cũng biết cười lớn đấy!"

"Sau này nên cười nhiều một chút, ngươi cười lên đẹp lắm."

"Thật sao? Đẹp đến mức nàng nhìn thấy... sẽ không rời đi nữa chứ?"

Hắn lẩm bẩm, như hỏi chính mình.

Ta khựng lại, không hiểu hắn có ý gì.

"Thủy Sinh, ngươi say rồi."

"Không phải nàng từng bảo ta... hãy thử nhìn thế gian phồn hoa sao?"

"Ta đã nhìn rồi..."

"Có phải rất thú vị không?"

"Nên ngươi mới muốn thành thân à?"

Ta giả vờ nói bâng quơ, nhưng lòng lại căng chặt.

Hắn lặng đi một chút, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta chăm chú.

"Nàng đã từng động lòng với ai chưa?"

"Thích một người... là cảm giác thế nào?"

"Mẫu thân bảo ta vốn sinh ra đã lạnh nhạt,

Dù sống chung với người thân bao nhiêu năm, cũng chẳng thể thân cận."

"Phụ thân nói, nếu một ngày họ qua đời, ta e là... cũng không rơi nổi một giọt nước mắt."

"Ta thực sự là người như vậy sao?"

"Ngay cả những tháng ngày bình thường, náo nhiệt cũng không thể trải qua?"

Hắn nhìn ta, trong mắt mang theo chút mong đợi, như thể đợi ta cho hắn một câu trả lời.

Nhưng ta không biết phải đáp thế nào mới khiến hắn hài lòng.

"Ngươi rất tốt, Thủy Sinh, ngươi thật sự rất tốt..."

Tốt đến mức có thể bao dung một kẻ xa lạ tùy tiện bước vào cuộc sống của mình.

Tốt đến mức cho dù đã tận mắt thấy những điều tồi tệ nhất của nàng, ngươi vẫn không ghét bỏ, không lùi bước.

Ngươi vẫn dịu dàng, vẫn bình thản đón nhận tất cả.

Ngươi thông minh như vậy, sao có thể không biết nàng tiếp cận ngươi vốn có mục đích?

Nhưng ngươi chưa từng vạch trần.

Nếu thế này còn chưa gọi là tốt, vậy thế nào mới là tốt?

Ta muốn nói hết những điều này với hắn, nhưng không thể thốt ra.

Nếu ta nói, con đê đã vỡ, nước sẽ thành sóng thần.

Hắn có chịu đựng được không?

Có nguyện ý chịu đựng không?

Hắn cụp mắt, gương mặt đẹp đẽ toát lên vẻ cô đơn.

Chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh.

"Thủy Sinh, cứ sống theo cách mà ngươi thấy tốt là được."

"Phụ mẫu yêu thương con cái nhất, chẳng phải là vì họ luôn dung túng sao?"

"Bởi vậy, họ chiều theo tính tình của ngươi, đủ thấy họ yêu ngươi nhiều đến mức nào."

"Có lẽ bọn họ nhìn thấy nhà người khác rộn ràng ấm áp, trong lòng sinh chút hâm mộ."

"Đợi ngươi thành thân, có thê tử, rồi có hài tử... ngày tháng tự nhiên sẽ náo nhiệt thôi."

Chỉ là...

Ta không thể tưởng tượng được người làm thê tử của hắn sẽ có dáng vẻ thế nào.

"Những tháng ngày náo nhiệt à..."

Hắn thì thào.

Sau đó, không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt, tựa vào song cửa, như thể sắp ngủ.

Ta đứng dậy, đóng cửa sổ lại, lặng lẽ nhìn hắn.

Nếu hắn cưỡi ngựa, khoác áo gấm, chắc chắn cũng sẽ là một mỹ nam nổi danh thiên hạ.

Hắn thực sự ngủ rồi.

Không một tiếng động.

Là một người ngay cả khi ngủ cũng yên tĩnh đến thế.

Ta nghiêng người, cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi vào khóe môi hắn.

Một nụ hôn đã được ấp ủ từ lâu... nhưng cũng là một nụ hôn bộc phát trong khoảnh khắc.

Bởi vì lúc này... hắn vẫn chưa thuộc về ai.
 
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần
Chương 24



Khi ta chậm rãi trở về nhà, trời đã vào xuân, hoa nở rộ khắp nơi.

Khắp tầm mắt chỉ toàn hồng phấn và xanh non, tựa như gió xuân uống say, tùy tiện cầm lấy bảng màu mà vẩy tung tóe khắp nơi.

Nhưng dù có vẩy loạn thế nào, nó vẫn là họa sư giỏi nhất, mỗi nét vẽ đều là tuyệt tác của tạo hóa.

Sư phụ bảo muốn cưới vợ cho Lư Khang.

Đây là một chuyện đại hỷ!

Hắn ngoại trừ có chút chậm chạp, tướng mạo không quá xuất sắc, thì những thứ khác đều rất tốt.

Sư phụ thấy ta không phản đối, lập tức mời bà mối đi dạm hỏi.

Sư phụ không muốn gạt người, cũng không muốn cưới cho hắn một cô nương quá nhiều tâm tư.

Trước sau xem xét hơn trăm người, nhưng hoặc là người ta không muốn, hoặc là sư phụ không ưng ý.

Một hôm, ta mang cơm đến tiệm của A Đệ, vô tình thấy Lư Khang đang ngồi xổm trước cửa trò chuyện với một cô nương.

Hắn lảm nhảm đủ thứ chuyện vặt vãnh, có lúc nói quên mất, lại nói lại từ đầu.

Cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng cô nương kia vẫn chăm chú lắng nghe, gương mặt không hề tỏ ra phiền chán.

Nhìn cách ăn mặc trang phục, rõ ràng không giống người thường.

Ta hỏi A Đệ, mới biết nàng ta là Tứ Nương nhà Viên gia ở phía Đông thành.

Viên gia àm buôn vải, gia cảnh cũng có chút của cải.

Ta về kể lại chuyện này với sư phụ, sư phụ gọi Lư Khang đến hỏi.

"Con có muốn cưới Tứ Nương nhà Viên gia không?"

Sư phụ hỏi rất thẳng thắn.

"Muốn."

Lư Khang đáp gọn gàng dứt khoát.

Hôm sau, sư phụ tự mình đến tiệm, hỏi qua ý tứ của Tứ Nương.

Sau đó chọn ngày hoàng đạo, mang theo bà mối và Lư Khang đến Viên gia dạm hỏi.

Nhưng mối nhân duyên này thực sự gập ghềnh trắc trở, đến mức ta cũng không muốn nhắc lại.

Viên gia kiên quyết không đồng ý.

Tứ Nương thắt cổ, uống thuốc độc, dùng cái chếc để ép, nhưng vẫn vô dụng.

Cho đến khi nàng dẫn theo Lư Khang bỏ trốn, sư phụ đích thân tìm đến cửa Viên gia.

Viên gia rốt cuộc cũng nhượng bộ, hai bên lại tìm người về, rồi bắt đầu bàn bạc hôn sự.

Ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Triệu gia thôn.

"Sư phụ, ca ca đã cưới vợ, con tiếp tục ở lại cũng không tiện.

Lời con đã nói với sư phụ, dù ở đâu, dù khi nào, đều sẽ giữ lời."

"Cũng đúng."

Sư phụ gật đầu, ánh mắt có chút không nỡ.

"Ta thấy Khang nhi giờ đây làm việc đã có quy củ rồi.

Chờ sau khi Viên gia nương tử vào cửa, xem nàng thích buôn bán gì, ta mở cho bọn họ một cửa tiệm.

Ngày thường cũng đủ sống."

"Chỉ là, con về Triệu gia thôn, e rằng lão thái bà nhà con lại gây khó dễ."

"Giờ bà ta nào còn dám ức h.i.ế.p con?"

Ta cười nhạt.

Những quý nhân ta từng gặp, chắc đều mong ta quên hết chuyện cũ đi nhỉ?

Tháng Năm, ta lại quay về Triệu gia thôn.

Ta nói với sư phụ, ta muốn nghỉ ngơi một chút, năm nay sẽ không nhận đơn hàng nữa.

Ngày tháng lại trở nên chậm rãi, nhàn nhã.

Mỗi ngày, ta ngồi dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn bầu trời bên ngoài bức tường, dường như vẫn là ngày xưa ấy.

Như thể mẹ ta sẽ lại bước vào nhà với bộ y phục dính đầy tuyết, đôi khi còn ôm một chiếc bánh nóng hổi trong lòng.

Như thể mỗi lần ta ra khỏi cửa, ta vẫn sẽ chạy qua cây cầu gỗ, trèo qua tường nhà Tống gia, rồi nhìn thấy thiếu niên Thủy Sinh đang lặng lẽ ngồi trong thư phòng đọc sách.

Ta vẫn sẽ nằm sấp trên bờ tường nhìn hắn.

Cứ nhìn như vậy, một ngày lại trôi qua.

Ngoài cửa, người ta vẫn sống những ngày sôi động, bận rộn.

Trong cửa, ta sống những ngày yên tĩnh, chậm rãi.

Chắc hẳn, Thủy Sinh cũng đã sống như vậy từng ngày từng ngày trôi qua...

Một ngày nọ, Tam Thẩm ở nhà bên cạnh đang nói chuyện với tổ mẫu, nhưng vì tổ mẫu lãng tai, nên giọng bà ấy lớn hơn bình thường.

"Tống gia mổ hai con lợn, mua hai mươi hũ rượu,

mời cả thôn ngày mai đến ăn tiệc mừng đấy!"

"Nhà ta tối nay khỏi ăn cơm, để dành bụng mai đi ăn cỗ!"

Ta mở cửa, men theo con đường hẹp mà quanh co, chạy về phía Tống gia.

Chạy qua cây cầu gỗ nhỏ.

Chạy qua cánh đồng lúa mạch xanh non.

Giống hệt như ngày xưa, ta lại trèo lên bờ tường Tống gia.

Cửa sổ thư phòng vẫn mở.

Thiếu niên năm ấy vẫn còn đây.

Nhưng...

Hắn đang thử một bộ hồng bào rực rỡ.

Màu đỏ ấy chói mắt vô cùng.

Chói đến mức, đ.â.m thẳng vào tim ta.

31

Hắn mặc xong hồng bào, ôn hòa đứng trước cửa sổ, hướng mắt nhìn về phía ta.

Ta vội vàng rụt người lại, không biết hắn có thấy ta hay không.

Sau đó, giống như lúc đến, ta lại chạy về.

Cả đêm ta ngồi yên trong sân, lặng lẽ nghe bên ngoài náo nhiệt ồn ào.

Tất cả đều là người chuẩn bị đến dự tiệc cưới của hắn.

Qua bữa trưa, mặt trời dần dần ngả về Tây.

Tiếng trống chiêng kèn sáo vang lên.

Ta cầm theo một đoạn dây cỏ, từ tốn đi đến cổng nhà Tống gia.

Sau đó, trước bao nhiêu ánh mắt kinh hãi, ta buộc dây lên cành cây, rồi xỏ đầu vào thòng lọng.

Tân nương bị khiêng về theo đường cũ, còn Thủy Sinh không thể không cưới ta.

Dù gì thì nào có cô nương nào lại đi tự tử vào ngày cưới của người khác, trừ phi nàng ta và tân lang có chuyện khó nói ra.

Ta đánh cược rằng hắn sẽ không bỏ mặc ta.

Xem ra ta đã cược đúng rồi.
 
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần
Chương 25



Ăn no xong, ta rút khăn tay ra, chậm rãi lau đi vệt dầu mỡ bên khóe miệng.

Hắn ngồi đối diện ta, gương mặt khó mà đoán được cảm xúc.

Ta cúi đầu, ngồi ngay ngắn, chờ hắn chất vấn.

Thế nhưng, hắn chỉ thở dài thật dài, rồi đứng dậy ra ngoài.

Không bao lâu sau, hắn bưng một chậu nước ấm trở về.

Hắn làm ướt khăn, nhẹ nhàng lau mặt và tay cho ta, sau đó giúp ta tháo búi tóc.

"Súc miệng đi."

Hắn đặt cốc nước muối trước mặt ta.

Hắn bình tĩnh như thế, khiến ta sợ hãi vô cùng.

Ta ngoan ngoãn súc miệng.

Hắn lại bưng đến nước nóng, đặt xuống bên chân ta.

Sau đó, hắn cúi xuống tháo giày của ta, mắt thấy sắp cởi tất, ta kinh hãi rụt chân lại.

"Thủy Sinh, chàng mắng ta đi!

Hoặc đánh ta cũng được!

Chàng như thế này làm ta sợ lắm!"

Hắn vẫn không nói gì.

Chỉ kiên định cởi tất, đặt chân ta vào nước nóng.

Rồi hắn đi ra phòng bên cạnh, không lâu sau, ta nghe thấy tiếng nước ào ào.

Hắn đang tắm sao?

Ta cuối cùng cũng thở phào, lau chân, sau đó lên giường nằm xuống.

Muốn thay quần áo ngủ, nhưng ta đến vội quá, trừ bản thân ra tay không tất sắt.

Trên giường rải đầy hạt dưa, đậu phộng, nhãn sấy...

Ta còng lưng nhặt từng thứ một, rồi xếp gọn trên bàn.

Khi mở chăn ra chui vào, ta mới hoàn toàn tỉnh táo.

Ta quả thật giỏi, lại có thể làm một chuyện kinh thiên động địa đến vậy.

Ngày mai, cả làng không biết sẽ đồn đãi ra sao đây.

Ta bất giác mong chờ, thậm chí còn tưởng tượng cảnh ta cãi nhau với bọn họ.

Nếu không cãi lại được, ta sẽ lôi Tiên Đế ra.

Dù gì sư phụ ta cũng từng được Tiên Đế tự tay viết bảng hiệu ban thưởng.

Một ngày một đêm không ngủ, ta mệt đến rã rời.

Nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong chăn, ta yên tâm ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt, nến đỏ trong phòng vẫn còn cháy, mà hắn thì đang nằm ngay bên cạnh ta.

Ta ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn, không thể tin được đây là thật.

Ta thật sự đã gả cho hắn rồi.

Hắn nằm ngửa, hai tay đặt ngay ngắn trên ngực, ngay cả khi ngủ cũng quy củ đến thế.

"Thủy Sinh."

Ta nhẹ giọng gọi hắn.

Chẳng biết vì sao lại gọi.

"Ừm."

Hắn không mở mắt, hàng mi khẽ run rẩy, nhưng vẫn rõ ràng đáp lại ta.

Có lẽ là dáng vẻ hắn thật đáng yêu.

Có lẽ là ánh nến quá mức mờ ảo.

Có lẽ là ta đã mong muốn hắn từ rất lâu rồi.

Tóm lại, ta đã làm một chuyện điên rồ nhất, vậy thì có điên thêm một chút nữa, cũng không sao đúng không?

Ta có thể chịu được.

Thậm chí còn cam tâm tình nguyện mà chịu đựng.

"Thủy Sinh, chàng có nóng không?"

Ta hỏi.

Hắn không trả lời.

Ta liền vén chăn của hắn lên.

Hắn mặc một bộ y phục ngủ màu trắng tuyết, ngang hông buộc một sợi dây mảnh.

Cổ áo hơi rộng, lộ ra chiếc cổ thon dài và nửa bờ n.g.ự.c trắng mịn như ngọc.

Eo hắn cũng thon, chân cũng dài.

Ta nuốt nước bọt.

Đúng là nữ nhân có tuổi thì rất nguy hiểm!

"Từ nay về sau, chàng tuyệt đối không được nằm thế này trước mặt người khác."

Ta nắm lấy sợi dây lưng mảnh, nhẹ nhàng giật một cái—

Nó liền lỏng ra.

Hắn cuối cùng cũng mở mắt, nắm chặt cổ tay ta, trong mắt dậy sóng ngập trời.

"Còn muốn chạy không?" Giọng hắn khàn khàn.

"Không chạy nữa, không bao giờ chạy nữa. Về sau ta đi đâu, chàng sẽ đi theo đó."

Ta cúi đầu, môi đặt lên hầu kết của hắn.

Hắn thở gấp, lật người đè ta xuống.

"Ta chưa từng nghiêm túc với bất cứ điều gì, chỉ riêng việc dụ dỗ nàng là dốc hết tâm tư."

Ta giật áo hắn xuống.

"Vậy sao chàng không nói thẳng?" Hơi thở hắn nóng bỏng phả bên tai ta, khiến ta run rẩy.

"Với tính cách của nàng, nếu không có thứ gì làm chỗ dựa, sao có thể đồng ý?"

"Ta biết mà, chàng nhắm đến ta từ lâu rồi."

Ta không chịu thua, khẽ thổi hơi vào tai hắn.

"Ừ, ta là thế."

Hắn đáp.

Rồi đôi môi hắn cuối cùng cũng đặt xuống môi ta.

Khoảnh khắc ấy, cuộc đời ta xem như trọn vẹn.

-HOÀN CHÍNH VĂN-

NGOẠI TRUYỆN: THỦY SINH

Ta vẫn luôn cho rằng bản thân là một người lạnh nhạt, ưa tĩnh lặng.

Nhưng kể từ khi gặp Phán Nhi, dường như ta không còn như thế nữa.

Hiện giờ nàng đang đứng trong sân, tay cầm chổi lông gà, đuổi theo trưởng tử của chúng ta—Lang nhi, chạy khắp nơi.

Lý do ư?

Lang nhi giành điểm tâm với tiểu đệ Hoan nhi, vì nương chia cho Hoan nhi nhiều hơn một miếng.

Nó đòi chia lại nửa miếng, Hoan nhi không chịu, thế là Lang nhi ra tay cướp.

Nhưng… nó chỉ cướp đúng nửa miếng.

Phán Nhi đuổi theo nửa ngày, vẫn không bắt được Lang nhi.

Mẫu thân ta ngăn cản, phụ thân ta che chở.

Nói tóm lại, nàng muốn đánh con trai, nhưng trở ngại trùng trùng.

Trong sân, náo loạn đến mức gà bay chó sủa.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, lúc này, ta cần đưa ra quyết định.

Ta đi qua, nhẹ nhàng lấy chổi lông gà trong tay nàng.

"Đánh con cũng là việc tốn sức lắm, phu nhân cứ ngồi xuống nghỉ ngơi, để vi phu thay nàng."

Sắc mặt nàng lập tức tươi hơn ba phần, bưng trà lên uống một ngụm, nhưng khi thấy ta tóm Lang nhi định đánh, nàng lập tức giơ tay lên ngăn cản.

"Chàng ra tay chẳng biết nặng nhẹ, thôi bỏ đi!"

Nàng lúng túng nói.

"Được, nghe lời phu nhân."

Ta đưa chổi lông gà cho nha hoàn.

Phụ thân mẫu thân thấy vậy, lập tức dắt hai đứa trẻ đang khóc gào thảm thiết rời đi.

"Xuân sắc tươi đẹp, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi."

Nàng hớn hở đồng ý ngay.

Ta nắm tay nàng, bước qua cây cầu gỗ cũ kỹ, men theo bờ ruộng, chậm rãi đi về phía trước.

"Thủy Sinh, chàng có thấy ồn ào không? Có mệt mỏi không?"

Nàng đột nhiên hỏi ta.

"Ngày đó, nàng bất ngờ xuất hiện trên tường nhà ta, ríu rít không ngừng, luôn có vô số chuyện để nói.

Lại có một ngày, nàng và tổ mẫu cãi nhau đỏ mặt tía tai.

Ta chưa từng thấy một cô nương nào sinh động và chân thực như vậy."

"Ở bên nàng, ta cảm nhận được thời gian thật sự đang trôi, bốn mùa thật sự khác biệt."

"Hôm đó ta hỏi nàng—'Thích một người là thế nào?'

Thật ra ta đã có câu trả lời."

"Thích một người, chính là lúc nào cũng nhớ đến nàng, luôn cẩn thận từng chút, lúc nào cũng thấy bản thân thiếu nợ."

"Luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nàng, nhưng lại sợ rằng những gì ta trao không phải điều nàng mong muốn."

"Ta sợ nàng bỏ chạy, vì một khi nàng chạy rồi, nàng sẽ không quay lại nữa."

"Vậy nên ta luôn nhẫn nhịn, luôn âm thầm dõi theo,

Chỉ chờ đến khi nàng có đủ tự tin, có thứ để nương tựa, không còn sợ hãi nữa,

Lúc đó ta mới xuất hiện trước mặt nàng."

Bởi vì nếu không có gì trong tay, nàng sẽ hoảng loạn, sẽ lo sợ.

Bởi vì trong lòng nàng, không ai chống lưng cho nàng, người duy nhất nàng có thể dựa vào, chỉ có chính nàng.

Vậy nên ta nguyện đợi, đợi đến ngày nàng có đủ dũng khí, đợi đến khi nàng sẵn sàng chấp nhận ta.

"Người hiểu ta nhất, chính là Thủy Sinh."

Nàng lắc đầu cười.

Ta thấy nàng đáng yêu vô cùng.

"Vậy nên, khi xưa không mời ai tới hôn lễ, chàng thực ra là đang chờ ta sao?"

Ta gật đầu.

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, lắc lắc vài cái, rồi dường như vẫn chưa đủ.

Nàng quay người lại—

"Chụt!"

Hôn mạnh một cái lên má ta.

Sau đó, nàng chột dạ liếc nhìn bốn phía.

Ta siết tay nàng chặt hơn.

Cảm thấy—

Mùa xuân cũng tốt, mùa hạ cũng tốt, mùa thu, mùa đông, tất thảy đều tốt.

Chỉ cần có nàng bên cạnh, mỗi một ngày, đều tốt đẹp.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom