Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rung Động Tuyệt Đối - Tùng Lê

Rung Động Tuyệt Đối - Tùng Lê
Chương 40: Chương 40



Những gì xảy ra tiếp theo quả thực nằm ngoài dự đoán của Ngu Mãn. Cô bị bao vây bởi đám đông, hoàn toàn bối rối, nghe những câu hỏi của họ, cô không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng Tần Lễ Tinh đã giải cứu cô.

Dường như anh đã rất quen thuộc với họ, chỉ vài lời đã trấn an được họ, sau đó kéo Ngu Mãn, người vẫn chưa hoàn hồn, lên lầu.

Nhưng những người khác không đi theo, chỉ đứng ở sảnh lớn nhìn cô.

Ngu Mãn ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cô không nói nên lời.

Mắt Tần Lễ Tinh cũng đỏ hoe, anh xoa đầu Ngu Mãn, thở dài nói:

"Đừng sợ, anh ở ngay cửa, có chuyện gì thì gọi anh, anh sẽ không đi đâu."

Tần Lễ Tinh nắm tay cô đặt lên tay nắm cửa, truyền sức mạnh của mình cho cô, giúp cô ấn tay nắm cửa xuống.

Anh nói: "Vào đi, có người đang đợi em ở trong đó."

Ngu Mãn cảm thấy bây giờ mình đã biến thành một cái máy nghe lệnh, nghe lời Tần Lễ Tinh, cô máy móc vung tay bước vào.

Đây là một phòng ngủ, trên giường có một người đang nằm.

Dường như người đó nghe thấy tiếng động ở cửa, yếu ớt nói: "Chị, bây giờ em không đói, em muốn đợi Mãn Mãn về ăn cùng."

Bà ấy lại lẩm bẩm: "Không biết khi nào Mãn Mãn mới về, lát nữa trời sẽ mưa, không biết con bé có bị ướt không."

"Đợi con bé về nhất định phải dạy dỗ nó, ra ngoài mà không nói với mẹ, không ngoan chút nào."

"Cũng không đúng, Mãn Mãn vẫn rất ngoan, cô giáo vừa gọi điện khen con bé ở trường mẫu giáo rất ngoan..."

Người phụ nữ không nghe thấy phản ứng ở đằng sau, bà ấy ôm con búp bê vải trong lòng từ từ ngồi dậy rồi quay đầu nhìn về phía cửa.

Nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Mãn đang đứng đó, vẻ mặt bà ấy đông cứng.

Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới do dự nói: "Mình đang mơ sao?"

"Sao mình lại mơ thấy Mãn Mãn của mình nữa rồi."

"Sao con bé lớn nhanh thế?"

Người phụ nữ có vẻ hơi buồn, bà ấy cố tình nghiêm mặt nói: "Nhóc con hư, lại đến lừa mẹ trong mơ rồi."

Ngu Mãn cố gắng nở một nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi lã chã trước.

Người phụ nữ thở dài, bà ấy xuống giường, đi đến bên cạnh Ngu Mãn, đưa bàn tay ấm áp lên sờ mặt cô: "Đừng khóc, mẹ không trách con chạy ra ngoài chơi, nhưng chơi đủ rồi thì nhớ về nhà, biết chưa?"

"Con thông minh như vậy, chắc chắn nhớ đường về nhà, phải về nhanh nhé, mẹ sẽ làm bánh kem mà con thích nhất cho con ăn."

Ngu Mãn gật đầu, dường như cô đã dùng hết sức lực toàn thân mới có thể mở miệng.

"Mẹ."

Bàn tay người phụ nữ đang lau nước mắt cho cô khựng lại.

Ngu Mãn nắm lấy bàn tay đang vuốt v3 khuôn mặt mình, dùng má cọ cọ: "Con về rồi."

Cô đưa tay kia ra, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt người phụ nữ.

Cô nói: "Con đã tìm được đường về nhà rồi."

Ngu Mãn cũng đã từng tưởng tượng cảnh đoàn tụ với mẹ, có thể sẽ ôm nhau khóc, có thể sẽ hét lên với nhau.

Nhưng điều duy nhất cô không ngờ tới là, Tống Nhã Vân đã bị điên.

Tuổi của bà ấy vẫn tiếp tục tăng, nhưng linh hồn mãi mãi bị mắc kẹt trong đêm mưa mà cô bị lạc.

Ngu Mãn cẩn thận ôm bà ấy vào lòng, cô nói: "Xin lỗi, đã để mẹ đợi lâu."

Người phụ nữ trong lòng đột nhiên run lên dữ dội: "Không."

"Không."

Bà ấy cứ lặp đi lặp lại chữ "không", cuối cùng cũng òa khóc: "Mãn Mãn, Mãn Mãn!"

Ngu Mãn đã mất tích hai mươi năm, bà ấy cũng đã mơ hai mươi năm,

Cuối cùng vào ngày hôm nay, bà ấy đã tỉnh giấc.

Trong hiện thực, Mãn Mãn của bà ấy đã trưởng thành, đang mỉm cười với bà ấy.

Tống Nhã Vân quá xúc động, ngất xỉu trong vòng tay Ngu Mãn.

Ngu Mãn lo lắng nói: "Mẹ? Mẹ ơi!"

Tần Lễ Tinh và các nhân viên y tế từ cửa xông vào, các nhân viên y tế nhanh chóng bế Tống Nhã Vân trở lại giường, thành thạo kiểm tra cơ thể cho bà ấy.

Tần Lễ Tinh ôm Ngu Mãn, người đã mất giọng vào lòng, anh ôm chặt cô, an ủi: "Không sao, mẹ không sao, mẹ chỉ là quá xúc động thôi Mãn Mãn, em đừng sợ, bình tĩnh, hít thở sâu cùng anh, hít vào..."

Ngu Mãn hít thở sâu theo hướng dẫn của Tần Lễ Tinh, sau đó thở ra, các dây thần kinh căng thẳng dần dần dịu xuống, nhưng vẫn không thể mở miệng, không thể nói chuyện.

Tần Lễ Tinh nói: "Mãn Mãn, không sao đâu, từ từ nói. Chúng ta đã về nhà rồi, đừng vội, em đừng kích động."

Anh giúp Ngu Mãn điều hòa hơi thở, không biết đã mất bao lâu, cuối cùng cô mới có cảm giác chân thực.

Cô khẽ nói: "Tần Lễ Tinh..."

Tần Lễ Tinh ừ một tiếng, cánh tay anh đã bị Ngu Mãn vô thức cào xước, anh coi như không thấy, chỉ an ủi: "Anh đây, Mãn Mãn, anh đây."

Anh thấy Ngu Mãn đã ổn định hơn một chút, mới chậm rãi nói: "Anh biết bây giờ em có rất nhiều thắc mắc, cũng có thể sẽ trách anh tại sao không nói trước với em, những điều này đợi em bình tĩnh lại rồi anh sẽ nói với em, được không?"

Ngu Mãn khẽ gật đầu: "... Vâng."

Tần Lễ Tinh nói: "Những người ở dưới lầu đều là người nhà của em, em có muốn xuống chào họ một tiếng không? Nếu bây giờ không muốn cũng không sao, anh sẽ xuống nói với họ, đợi khi nào em muốn gặp thì chúng ta sẽ gặp, được không?"

Ngu Mãn trong lòng anh im lặng.

Tần Lễ Tinh liếc nhìn, anh nói: "Hay là nghỉ ngơi trước đã, có lẽ họ cũng cần một chút thời gian để bình tĩnh lại."

Lúc này Ngu Mãn mới có phản ứng: "Được."

Tần Lễ Tinh lại hỏi: "Anh bế em ra ngoài nhé?"

Ngu Mãn lắc đầu: "Em tự đi được."

"Được." Tần Lễ Tinh nói: "Em vịn vào anh nhé?"

Ngu Mãn ừ một tiếng, bây giờ cô thực sự cần một chút không gian riêng để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô cảm thấy lúc này đầu óc đã rối như tơ vò, việc đáp lại Tần Lễ Tinh h0àn toàn là theo bản năng.

Cô đi đến cửa, lại quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường, cảm xúc vừa mới bình ổn lại dâng trào.

Một lúc sau, cô mới quay đầu lại, chân tay bủn rủn cùng Tần Lễ Tinh rời đi.

Người giúp việc dẫn họ đến một căn phòng, căn phòng này trông rất rộng và mộng ảo, giống như phòng công chúa mà Ngu Mãn đã thấy trên mạng.

Tần Lễ Tinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh nói: "Đây là căn phòng mà họ luôn giữ cho em, ngồi một lát nhé? Hay là xem qua?"

Ngu Mãn nói: "Ngồi một lát đã."

Vào trong phòng, Tần Lễ Tinh không còn khách sáo như ở bên ngoài nữa, Ngu Mãn vừa mở miệng, anh bèn cúi người bế cô lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường êm ái.

Tần Lễ Tinh lại đi rót cho cô một cốc nước ấm, để cô uống xong, anh nói: "Em ngủ một lát nhé? Anh xuống lầu nói với họ một tiếng."

Anh nắm lấy tay Ngu Mãn, đưa lên miệng hôn một cái: "Anh sẽ lên ngay, mười phút thôi, em cứ nằm nghỉ trước đi."

Bây giờ Ngu Mãn đang trong trạng thái tinh thần căng thẳng, cô chỉ nghe Tần Lễ Tinh nói, gật đầu lung tung, cởi giày rồi nằm xuống.

Tần Lễ Tinh đắp chăn cho cô, lại hôn lên khóe mắt cô.

Anh biết, bây giờ phải cho Ngu Mãn một không gian riêng để bình tĩnh lại.

Cửa mở ra rồi đóng lại, Ngu Mãn nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu vẫn nghĩ về những lời Tống Nhã Vân vừa nói, dáng vẻ của bà ấy, con búp bê vải trong lòng bà ấy.

Vì sốt cao và sợ hãi, Ngu Mãn đã quên rất nhiều chuyện.

Nhưng khi vừa nhìn thấy con búp bê vải đó, cô lập tức nhớ ra những chuyện liên quan đến nó.

Đó là do Tống Nhã Vân tự tay móc cho cô, làm quà sinh nhật hai tuổi, cô rất thích món đồ chơi búp bê vải này, rất nhiều lần đều là nó bầu bạn với cô khi ngủ.

Vừa nhìn thấy, con búp bê vải đó đã rất cũ rồi, nhưng vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy được Tống Nhã Vân đã bảo quản nó rất tốt.

Ngu Mãn vùi mình vào trong chăn, chẳng mấy chốc nước mắt đã thấm ướt cả chăn.

Sau khi nói chuyện với những người lớn tuổi ở dưới lầu, Tần Lễ Tinh đứng đợi ở cửa mười mấy phút.

Tâm trạng anh cũng có chút phức tạp, đợi đến khi tính toán thời gian Ngu Mãn đã bình tĩnh lại, anh mới đẩy cửa bước vào.

Lại vùi mình trong chăn rồi.

Anh mím môi, bước tới, dịu dàng gọi: "Mãn Mãn?"

Người trên giường không trả lời.

Tim anh đột nhiên đập mạnh, vội vàng kéo chăn đang che trên mặt cô ra, vừa mở ra mới phát hiện cô chỉ là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.

Tần Lễ Tinh thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy tay mình đang run rẩy.

Ngủ rồi là tốt, ngủ rồi... là tốt.

Ngu Mãn mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình vừa mới đến trại trẻ mồ côi.

Trại trẻ mồ côi toàn là những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc không có bố mẹ, cô luôn cảm thấy mình khác biệt.

Cô có bố mẹ, cũng không bị bỏ rơi, cô cũng biết mẹ mình đang đợi cô về nhà.

Nhưng cô không nhớ được khuôn mặt của mẹ, dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể nhớ ra.

Không lâu sau, vì ngoan ngoãn và xinh xắn, cô đã có một người mẹ mới.

Ngu Mãn như một người đứng xem, nhìn cô lớn lên ở vùng quê.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta đã có con trai rồi, không thể cứ nuôi con người ta mãi được."

"Tiếc là con gái, nếu là con trai thì sau này còn có thể giúp tôi làm việc, con gái thì có ích gì?"

"Hay là gửi trả lại?"

"Đã tám chín tuổi rồi, gửi trả kiểu gì? Nếu gửi trả lại, chẳng phải là anh muốn để người trong làng xem tôi là trò cười sao?"

"Dù sao nó cũng không có ai nuôi, nuôi tạm vậy, con bé trông cũng xinh xắn, đợi mười sáu mười bảy tuổi xem có ai muốn lấy không, lấy được ít tiền sính lễ cũng tốt."

"... Cũng được."

Cô không phải là không ai cần.

Ngu Mãn phản bác trong lòng.

Cô cũng không phải là mèo chó.

Nhưng giọng nói trong mơ vẫn tiếp tục vang lên.

Vô số giọng nói, vô số ngữ điệu, đều lặp đi lặp lại một câu.

-- Đứa trẻ không ai cần.

"Không phải!"

Ngu Mãn đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng mộng mơ, ngực cô phập phồng, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.

Cho đến khi có bàn tay phủ lên mặt cô, cô kinh hồn bạt vía ngẩng đầu lên nhìn.

Là Tần Lễ Tinh.

Tần Lễ Tinh vẫn luôn ôm cô, anh dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh ở đây."

Anh dùng tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên mặt Ngu Mãn, hỏi: "Gặp ác mộng à?"

Ngu Mãn gật đầu: "Ừm..."

Tần Lễ Tinh nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, đừng sợ, anh bảo vệ em."

Anh ôm Ngu Mãn chặt hơn một chút: "Đừng sợ, không gì có thể đánh gục em được."

Ngu Mãn ôm lấy Tần Lễ Tinh, lúc này cô đã bình tĩnh lại.

Cô mở miệng nói: "Em muốn..."

Cô lại không biết nên hỏi như thế nào, nhưng Tần Lễ Tinh lại hiểu ý cô, anh nói: "Yên tâm, hiện giờ tình hình của mẹ đã ổn định rồi, bà ấy chỉ là nhìn thấy em quá xúc động thôi, lát nữa bà ấy tỉnh lại sẽ ổn thôi."

Ngu Mãn ôm anh chặt hơn một chút: "Tần Lễ Tinh, cảm ơn anh."

Nụ hôn của Tần Lễ Tinh rơi trên tóc cô: "Giữa em và anh, không cần phải cảm ơn, chỉ cần em vui vẻ, em hạnh phúc, cái gì anh cũng có thể làm cho em."

"Mãn Mãn, sau này ngoài anh ra, em còn có mẹ, còn có dì, còn có cậu, anh chị họ, chúng ta đều sẽ bảo vệ em, yêu thương em."

"Mây tan thấy nắng, từ nay về sau thế giới của em chỉ có vô vàn cảnh đẹp."
 
Rung Động Tuyệt Đối - Tùng Lê
Chương 41: Chương 41



Sau khi ngủ một giấc, tinh thần Ngu Mãn đã khá hơn nhiều, cô nhìn mình trong gương, mắt đỏ hoe, trông rất tiều tụy.

Tần Lễ Tinh đứng ở cửa nhìn cô, anh hỏi: "Em đói chưa?"

Lúc này đã là buổi tối, Ngu Mãn lắc đầu, cô không có khẩu vị lắm, lại hỏi: "Mẹ tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho mẹ, có lẽ phải đợi thêm một lúc nữa." Tần Lễ Tinh bước vào ôm cô từ phía sau: "Vừa rồi anh xuống lầu, đã để phần lớn mọi người rời đi trước để bình tĩnh lại, dưới lầu chỉ còn dì và cậu của em, em có muốn xuống gặp họ không?"

Ngu Mãn nhớ đến người đàn ông mà cô nhìn thấy tối hôm qua, lúc nãy khi cô bước vào cũng nhìn thấy ông.

Cô hỏi: "Người đàn ông tối hôm qua là?"

"Họ biết em đến, rất nóng lòng muốn gặp em, nhưng vì dì và cậu bên nhà mẹ em trông rất giống nhau, sợ em nhận ra, nên đã để chú của em cải trang thành nhân viên phục vụ để đến gặp em." Tần Lễ Tinh dùng cằm cọ cọ vào hõm vai cô: "Anh biết, thực ra việc này anh làm không đúng lắm. Chuyện lớn như vậy mà còn giấu em, đợi về rồi, em muốn xử lý anh thế nào cũng được, nhưng đừng khóc nữa."

"Mãn Mãn, em nên cười chứ, đúng không?"

Tần Lễ Tinh giơ một tay lên đẩy khóe miệng cô lên, Ngu Mãn nắm lấy cổ tay anh, hỏi: "Ngoài chuyện này ra, anh còn chuyện gì giấu em nữa không?"

"Không còn, thật sự không còn." Tần Lễ Tinh vội vàng nói: "Chuyện này là bất đắc dĩ mới giấu em, anh thật sự không có bất kỳ điều gì giấu diếm em nữa."

Ngu Mãn xoay người, cô ngẩng mắt nhìn Tần Lễ Tinh, Tần Lễ Tinh một tay ôm eo cô, một tay thuận theo cánh tay cô lấy lòng mà móc ngón tay cô: "Chỉ lần này thôi, lần sau có người dí dao vào cổ anh, anh về cũng sẽ nói cho em biết."

Ngu Mãn nâng mặt anh lên, Tần Lễ Tinh theo bản năng cúi đầu xuống hôn cô, kết quả lại bị Ngu Mãn véo má: "Em vẫn còn đang giận."

"Xin lỗi, đợi về rồi anh quỳ trước mặt em cả ngày." Tần Lễ Tinh buột miệng nói: "Anh cũng sẽ lấy chổi lông gà gia truyền nhà mình cho em, đánh mạnh vào, anh cũng không chớp mắt lấy một cái."

Ngu Mãn nhìn vào mắt anh, buông mặt anh ra: "Em không bi3n thái như vậy."

"Người bi3n thái là anh." Tần Lễ Tinh không còn bị trói buộc nữa, cúi đầu hôn lên mặt cô mấy cái: "Nữ vương Mãn Mãn là tốt nhất."

Anh cảm nhận được thái độ của Ngu Mãn đã dịu lại: "Bây giờ xuống lầu nhé?"

Ngu Mãn gật đầu: "Vâng." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Dù sao cũng phải đối mặt, Ngu Mãn thở dài một hơi, hơn nữa cô cũng muốn biết, trong những năm cô thất lạc, Tống Nhã Vân đã xảy ra chuyện gì.

Tần Lễ Tinh đưa tay về phía cô, Ngu Mãn đưa tay mình ra, anh lập tức nắm chặt lấy, an ủi: "Đừng sợ, nếu em không muốn nói chuyện, hoặc cảm thấy không thoải mái, có thể liếc nhìn anh một cái, dù sao anh cũng không có mặt mũi, không có phép tắc, sẽ trực tiếp kéo em chạy, anh còn trẻ, chạy nhanh, họ không đuổi kịp đâu."

Ngu Mãn trừng mắt nhìn anh: "Đừng nói linh tinh."

Tuy nhiên, trong lòng cô dần dần thả lỏng hơn.

Tần Lễ Tinh mỉm cười: "Nhưng mà anh biết, Mãn Mãn của chúng ta là người hiểu chuyện nhất, sẽ không để anh làm ra chuyện như vậy đâu."

Anh dắt tay Ngu Mãn đi ra ngoài, những lời nói đùa giỡn, nhưng lại rất có thể giúp cô thả lỏng tâm trạng.

Hành lang không dài, chẳng mấy chốc đã đi đến cầu thang.

Ngu Mãn dừng bước, Tần Lễ Tinh yên lặng đứng bên cạnh chờ cô, một lúc sau cô mới bước tiếp, kéo Tần Lễ Tinh đi xuống.

Những người ở dưới lầu vẫn luôn chú ý đến tình hình trên lầu, nên ngay khi Ngu Mãn và Tần Lễ Tinh xuất hiện, họ liền mỉm cười chào hỏi: "Mãn Mãn dậy rồi à? Có đói không?"

Người lên tiếng là người đàn ông đã mang bữa tối cho họ hôm qua, nghe Tần Lễ Tinh nói, đây là chú của cô.

Cô xuống đến tầng một, nhìn những người đang tiến đến chào đón, Ngu Mãn có chút căng thẳng, cảm nhận được Tần Lễ Tinh nắm chặt tay mình hơn, cô mới dần dần thả lỏng: "Chào chú ạ."

Người phụ nữ đứng bên cạnh chú lập tức tiếp lời: "Trong bếp đã chuẩn bị sẵn món cháu thích, dì đã bảo họ làm ngay rồi, lát nữa là có thể ăn cơm."

Người phụ nữ này trông rất giống Tống Nhã Vân, mắt bà đỏ hoe, nhưng khi nhìn thấy Ngu Mãn thì vẫn mỉm cười: "Mãn Mãn, về nhà rồi thì đừng câu nệ, cứ thoải mái nhé."

Ngu Mãn dạ một tiếng: "Dì hai, chào dì."

Mắt Tống Nhã Kỳ lập tức ngấn lệ, bà tiến lên một bước, ôm Ngu Mãn vào lòng: "Mãn Mãn, về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi."

Bà ôm chặt Ngu Mãn: "Mọi người đều rất nhớ cháu."

Ngu Mãn do dự một chút, rồi cũng ôm lấy người phụ nữ: "Dì đừng buồn nữa."

Tống Nhã Kỳ buông cô ra, lập tức lau nước mắt trên khóe mi: "Phải, ngày vui như thế này thì nên vui vẻ mới đúng."

Bước được bước đầu tiên, trong lòng Ngu Mãn dần dần thoải mái, Tần Lễ Tinh vẫn luôn đi bên cạnh cô, không chủ động lên tiếng, chỉ khi nào Ngu Mãn ấp úng, anh mới đúng lúc giúp cô giải vây.

Chẳng mấy chốc, nhà bếp đã dọn xong món, mọi người ngồi vào bàn ăn.

Tống Nhã Kỳ nói: "Bữa cơm này, chúng ta đã đợi rất lâu rồi."

Bà cầm đũa gắp thức ăn vào đ ĩa cho Ngu Mãn: "Nhanh nếm thử xem có hợp khẩu vị không? Mợ của cháu đặc biệt mời đầu bếp từ trong nước sang đấy."

Ngu Mãn lại nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Tống Nhã Kỳ, bà ấy đang dịu dàng nhìn cô, mỉm cười: "Nếu Mãn Mãn không thích, mợ sẽ đi tìm thêm mấy đầu bếp nữa, chỉ cần cháu vui là được."

Ngu Mãn nhìn món ăn trong bát, nở nụ cười thoải mái đầu tiên: "Cảm ơn mợ, cháu rất thích."

Bữa cơm này diễn ra trong không khí vui vẻ hòa thuận, ăn cơm xong, mọi người lại ngồi trên ghế sofa, Ngu Mãn mím môi, cô nhìn Tống Nhã Kỳ, người vẫn luôn nắm tay mình: "Dì hai, mẹ cháu bà ấy..."

Cô không biết nên mở lời hỏi như thế nào.

Tống Nhã Kỳ khẽ thở dài, bà nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, năm đó sau khi cháu bị lạc, mẹ cháu đã suy sụp."

Năm đó, việc Ngu Mãn bị lạc là một sự kiện lớn ở Sương Thành, lúc bấy giờ internet vẫn chưa phát triển như bây giờ, chủ yếu dựa vào các kênh truyền hình, phát thanh và báo chí.

Những gì có thể làm thì họ đều đã làm hết sức rồi, nhưng vẫn không tìm thấy Ngu Mãn ở đâu, thậm chí tất cả các con sông lớn nhỏ ở Sương Thành, nhà họ Tống và nhà họ Ngu đều đã cho người lặn tìm mấy lần.

Vẫn không tìm thấy.

Lúc đó, Tống Nhã Vân đã xuất hiện ảo giác, cho đến một ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng rất nhỏ trong một đoạn video giám sát, không nhìn rõ mặt, nhưng Tống Nhã Vân rất chắc chắn đó là Ngu Mãn.

Họ lần theo đoạn video này điều tra rất nhiều, cuối cùng mới điều tra ra được Ngu Mãn bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng khi họ vất vả lắm mới tìm được bọn buôn người đó thì chúng đã chết, cũng không nói ra tung tích của Ngu Mãn, nhưng có thể chắc chắn rằng, Ngu Mãn vẫn còn sống.

Lúc bấy giờ, Tống Nhã Vân vẫn luôn ôm một tia hy vọng, sau khi ly hôn với Ngu Phong Lâm, bà ấy đã bắt đầu hành trình tìm kiếm dài đằng đẵng, bà ấy gần như đã lật tung cả thế giới lên, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Ngu Mãn.

Cho đến vài năm trước, bà ấy vô tình nhìn thấy một cô gái trẻ chia sẻ trải nghiệm của bản thân trên mạng, sau bao nhiêu khó khăn vất vả cuối cùng cũng đã tìm được đường về nhà.

Quan trọng hơn là, bức ảnh nghi phạm mà cô gái đó đăng lên, chính là nghi phạm đã bắt cóc Ngu Mãn năm xưa.

Lúc đó Tống Nhã Vân đang ở D, sau khi nhìn thấy lập tức mua vé máy bay nhanh nhất, đến nơi cô gái đó ở, hỏi cô ấy có tin tức gì của Ngu Mãn không.

Không ngờ, thật sự có, chỉ là lần này về nước, tâm lý của Tống Nhã Vân đã hoàn toàn sụp đổ, đợi đến khi họ nhận ra có điều không ổn thì Tống Nhã Vân đã phát điên.

Tống Nhã Kỳ nói: "Lúc đó chúng ta cũng bận, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tống đều chuyển ra nước ngoài, chúng ta đang gấp rút ổn định chỗ đứng, nên lần đó đã không cùng mẹ cháu về nước, vì vậy chúng ta cũng không biết người đó đã nói gì với mẹ cháu. Cho đến sau này, nghe những lời nói lộn xộn lúc tỉnh lúc mê của mẹ cháu, chúng ta mới đại khái ghép lại được một số thông tin."

Năm đó, Tống Nhã Vân đã tìm được cô gái trẻ kia, may mắn là cô gái đó là một người rất thông minh, hơn nữa lúc đó là người lớn nhất trong số những đứa trẻ, đương nhiên nhớ được nhiều chuyện hơn.

Cô ấy nói, cô ấy nhớ có một cô em gái, chính là Ngu Mãn trong bức ảnh của Tống Nhã Vân.

Cô ấy nói Ngu Mãn vì sợ hãi mà bị sốt cao, lúc đầu tên tội phạm kia có mua thuốc cho Ngu Mãn uống, nhưng Ngu Mãn bị dị ứng thuốc, nổi mẩn đỏ khắp người, thoi thóp, chúng sợ Ngu Mãn chết trên xe sẽ xui xẻo, nên khi đi ngang qua một vùng quê nào đó không rõ tên, đã tùy tiện vứt cô ở ngoài đồng.

Sau đó, thì không còn sau đó nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

"Sau khi trở về, mẹ cháu bắt đầu xuất hiện ảo giác, cũng... đã tự tử mấy lần, may mắn đều được cứu sống."

"Về sau, chúng ta cũng không dám nhắc đến chuyện trong nước trước mặt bà ấy, bởi vì chỉ cần nhắc đến một chút thôi, bà ấy sẽ trở nên bất thường."

Hơn nữa, họ cũng rất đau khổ, cộng thêm công việc bận rộn, nên đã cố tình tránh chuyện trong nước, kết quả lại bỏ lỡ lúc Ngu Mãn mới trở về.

Nếu không phải lần này Tống Nhã Kỳ về nước tham dự đám cưới con trai của một người bạn cũ, thì có lẽ họ còn phải mất một thời gian nữa mới phát hiện ra.

Còn về Ngu Phong Lâm, họ đã sớm cắt đứt quan hệ, ông ta càng không thể chủ động nói chuyện này với họ.

Lúc Tần Lễ Tinh tìm đến cửa, họ đã dùng quan hệ của mình để điều tra, Ngu Mãn vừa trở về đã bị đưa đi kết hôn thương mại, ông ta căn bản không coi Ngu Mãn là con gái, mà chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi.

Nói đến đây, trên mặt mọi người ít nhiều đều lộ ra vẻ đau khổ kìm nén.

Điều duy nhất đáng an ủi là, nhà họ Tần cũng coi như là bạn bè nhiều năm, tuy rằng cũng đã lâu không liên lạc, nhưng gia phong nhà họ Tần nghiêm khắc, đứa trẻ này cũng coi như là đàng hoàng tử tế.

Tay chân Ngu Mãn lạnh ngắt, mặt không còn chút máu, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, nhưng lại không thể thốt ra được một câu.

Cô cảm thấy choáng váng.

Tần Lễ Tinh nhận thấy trạng thái của Ngu Mãn có chút không ổn, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô: "Mãn Mãn."

Ngu Mãn hoàn hồn, cúi đầu đáp nhỏ một tiếng.

Tống Nhã Kỳ xoa tóc cô: "Cháu yên tâm, tình trạng của mẹ cháu hai năm nay thực ra đã ổn định hơn nhiều rồi, bây giờ cháu cũng đã trở về, chắc chắn bà ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."

Tần Lễ Tinh nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh nói: "Dì hai, mợ, cậu, chú, thời gian không còn sớm nữa, gần đây mọi người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Thực ra bây giờ thời gian vẫn còn sớm, nhưng mọi người đều biết cần phải dành một chút thời gian để tiêu hóa những chuyện đã xảy ra hôm nay, đặc biệt là Ngu Mãn.

Tống Nhã Kỳ gật đầu: "Cũng đúng, hai đứa vừa đến, chắc chắn cũng mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi sớm đi."

Bà lại xoa đầu Ngu Mãn: "Đừng suy nghĩ nhiều, sau này gia đình chúng ta sẽ sống tốt."

Ngu Mãn gật đầu, cùng Tần Lễ Tinh đi lên lầu, nhưng khi đi đến cửa phòng Tống Nhã Vân, cô dừng bước.

Phòng của họ thực ra là ở cạnh nhau, tay Ngu Mãn đặt trên tay nắm cửa, nhưng vẫn luôn không mở cửa.

Đột nhiên, mu bàn tay cô được bao phủ bởi một bàn tay ấm áp, là tay của Tần Lễ Tinh.

Tần Lễ Tinh nắm tay cô, nhẹ nhàng ấn xuống, cửa liền được mở ra.

Bên trong chỉ bật đèn ngủ, rất mờ tối, người chăm sóc đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại, thấy hai người bước vào, cô ấy rất biết ý cầm đồ đạc của mình đi ra ngoài.

Ngu Mãn đi đến ngồi bên giường, cô cúi đầu nhìn Tống Nhã Vân, bà ấy vẫn đang hôn mê, nhưng vẫn luôn ôm chặt con búp bê vải trong lòng.

Nước mắt đến nhanh hơn cô tưởng tượng.

Tần Lễ Tinh lau nước mắt cho cô, anh nhìn chiếc giường của người chăm sóc, hỏi: "Hay là tối nay chúng ta ngủ ở đây nhé?"

Ngu Mãn cúi đầu, Tần Lễ Tinh ngồi xổm trước mặt cô, anh nói: "Giường của người chăm sóc cũng rất rộng, anh rất gầy, em nhường cho anh một chút chỗ là được rồi. Em trông mẹ, anh ở bên cạnh em, được không?"

Ngu Mãn cũng nhìn chiếc giường của người chăm sóc, Tần Lễ Tinh liền vùi mặt vào lòng bàn tay Ngu Mãn, cọ cọ nói không rõ ràng: "Cứ coi như em đồng ý với anh một điều ước, được không?"

Thực ra đó là điều ước của cô.

Tần Lễ Tinh luôn có thể chính xác nói ra những lời trong lòng cô bằng một cách khác.

Và cách này khiến Ngu Mãn cảm thấy rất thoải mái.

Cô nói: "Được."

Lúc này Tần Lễ Tinh mới ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay cô, cười đến cong cả mắt: "Vậy anh ra ngoài bảo họ thay ga giường, em cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây, được không?"

Ngu Mãn gật đầu: "Em đợi anh." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tần Lễ Tinh đứng dậy, in một nụ hôn lên trán cô, dứt khoát xoay người bước rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng ngủ lại chỉ còn lại Ngu Mãn và Tống Nhã Vân.

So với lần đầu tiên bước vào phòng trong trạng thái suy sụp, bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ngu Mãn nhìn Tống Nhã Vân, bà nội nói quả nhiên không sai, cô thật sự rất giống Tống Nhã Vân.

Cô đưa tay ra, chỉnh lại chăn cho Tống Nhã Vân, im lặng một lúc, rồi đưa tay lấy con búp bê vải trên ngực bà, muốn để bà ngủ ngon hơn.

Nhưng bà ấy ôm con búp bê rất chặt, chỉ cần hơi có động tác lấy ra, bà ấy sẽ tỏ vẻ bất an trong giấc ngủ, Ngu Mãn đành phải từ bỏ.

Cô hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, nhẹ nhàng nâng tay bà ấy lên, rồi áp mặt mình vào lòng bàn tay bà.

Cô khẽ nói: "Mẹ, con về rồi, mẹ cũng mau chóng trở về nhé."

Tống Nhã Vân và cô của ngày xưa đã cùng lạc lối trong đêm sốt cao triền miên đó, nhưng may mắn thay, mọi thứ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.

Cô cũng là đứa trẻ được yêu thương, được người khác nhớ đến.
 
Rung Động Tuyệt Đối - Tùng Lê
Chương 42: Chương 42 (Hoàn)



Ngu Mãn và Tần Lễ Tinh ở lại nửa tháng, quả nhiên Tống Nhã Vân sau khi gặp Ngu Mãn thì tình trạng ngày một tốt lên, chỉ là phải gần gũi với Ngu Mãn, nếu Ngu Mãn không xuất hiện trong tầm mắt bà ấy, bà ấy sẽ trở nên căng thẳng.

Buổi tối thì đỡ hơn một chút, bà ấy biết Tần Lễ Tinh là chồng của Ngu Mãn, nên đặc biệt cho phép anh ngủ trong phòng bà ấy - trên giường của người chăm sóc.

Đương nhiên Tần Lễ Tinh cũng rất biết điều, từ chối đề nghị của Tống Nhã Vân, tự mình ngoan ngoãn ngủ ở phòng bên cạnh, ngủ nửa tháng, anh cũng có thể cảm nhận rõ ràng nhà họ Tống đã thật sự chấp nhận anh.

Trong lúc Tống Nhã Vân ngủ trưa, Tần Lễ Tinh ôm Ngu Mãn hôn ngấu nghiến mấy cái, cuối cùng ôm cô, vùi mặt vào hõm vai cô, lẩm bẩm: "Anh phải về nước trước rồi."

Hiện tại, anh đang được anh trai giao cho rèn luyện trong tập đoàn Tần thị, đương nhiên anh không thể giống như trước đây, cứ thế mà đi biền biệt một thời gian dài.

Anh không chỉ phải có trách nhiệm với Ngu Mãn, mà còn phải có trách nhiệm với gia đình.

Hơn nữa, hôm qua cũng đã gọi điện thoại về nhà, dường như sức khỏe của bà nội lại kém đi một chút, tuy rằng những người khác không nói rõ, nhưng Tần Lễ Tinh vẫn có thể nhận ra.

Anh có chút không yên tâm, phải về nhà một chuyến.

Đến đây cũng đã nửa tháng, Ngu Mãn ôm lại anh, cô nói: "Nửa tháng nay có phải em đã đối xử không tốt với anh không?"

Cảm giác tìm được người thân thật sự quá tốt, Ngu Mãn cũng biết có lúc mình đã lạnh nhạt với Tần Lễ Tinh, trong lòng có chút ngại ngùng.

"Không có." Tần Lễ Tinh nói: "Em và gia đình em đều đối xử với anh rất tốt, chỉ là trong nước anh còn có chút việc phải xử lý, đợi anh xử lý xong sẽ quay lại."

Tần Lễ Tinh dùng mặt cọ cọ vào hõm vai Ngu Mãn: "Chúng ta có thể sẽ có một khoảng thời gian ngắn không gặp mặt, em phải ngày nào cũng nhớ anh, biết chưa?"

Tần Lễ Tinh còn chưa đi đã nhớ Ngu Mãn rồi, yêu xa và yêu người ở nước ngoài vậy mà cũng xuất hiện trên người anh, cuộc sống hiện thực luôn có nhiều điều bất đắc dĩ.

Ngu Mãn không nói gì, chỉ im lặng ôm Tần Lễ Tinh, một lúc lâu sau, cô mới hỏi: "Anh định khi nào thì về?"

"Ngày mai, sắp phải mua vé rồi." Tần Lễ Tinh nói: "Về nước có một cuộc họp phải tham gia, em cũng đừng lo lắng, cứ ở đây với mọi người cho tốt, đợi anh bận xong việc sẽ quay lại."

Anh cũng không hỏi Ngu Mãn khi nào thì về, nơi này cũng là nhà của Ngu Mãn.

Ngu Mãn ôm anh chặt hơn một chút, cô nói: "Tần Lễ Tinh, cảm ơn anh."

Tần Lễ Tinh mỉm cười: "Giữa em và anh, còn cần phải cảm ơn sao?"

Anh ngẩng đầu lên khỏi hõm vai Ngu Mãn, khóe mắt đều là ý cười, anh nói: "Em thì cứ ở đây với mẹ cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, anh làm xong việc sẽ quay lại."

Ngu Mãn ừ một tiếng: "Vâng, em đợi anh."

Tần Lễ Tinh lại hôn cô một cái thật mạnh, sau đó cầm điện thoại mua vé máy bay sớm nhất cho ngày mai.

Mua vé xong, Ngu Mãn chủ động nói: "Để em giúp anh thu dọn hành lý."

"Không cần đâu." Tần Lễ Tinh kéo cô lại: "Em ngủ trưa với anh một lát là được."

Anh trực tiếp bế Ngu Mãn lên, đi vài bước liền đặt cô lên giường, sau đó nhanh chóng cởi giày và áo khoác của mình ra rồi nằm xuống, anh ôm Ngu Mãn, nhắm mắt lại: "Sạc pin cho anh."

Ngu Mãn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang cọ vào đùi cô qua lớp quần, cô theo bản năng nhìn Tần Lễ Tinh rồi hỏi: "Có cần..."

"Không cần." Tần Lễ Tinh từ chối dứt khoát: "Em cứ ngoan ngoãn ngủ với anh là được rồi."

Hai người ở đây nửa tháng, nửa tháng nay mức độ thân mật nhất cũng chỉ là trốn trong phòng hôn nhau.

Ở nhà mình thì chỉ cần không buồn ngủ, Tần Lễ Tinh đều có thể bày trò, đến đây thì ngoan ngoãn hơn không chỉ một chút.

Ngu Mãn khẽ cười, cô ngồi dậy, Tần Lễ Tinh nhìn cô hỏi: "Em đi đâu đấy?"

"Nhà vệ sinh." Ngu Mãn trả lời.

Tần Lễ Tinh nằm nghiêng: "Đợi em về."

Ngu Mãn chỉ khẽ cong khóe mắt, không lâu sau, Ngu Mãn đã trở lại, cô chui vào lòng Tần Lễ Tinh, Tần Lễ Tinh đắp chăn cho cô, ôm cô lẩm bẩm: "Ngủ một lát, ngủ một lát."

Tối hôm qua anh cũng tăng ca làm việc online, nhưng anh vừa nhắm mắt không lâu, liền cảm thấy một bàn tay vén vạt áo anh lên, men theo đường vân da thịt bò lên trên, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lướt trên cơ ngực và cơ bụng anh.

Tần Lễ Tinh rụt người lại, anh muốn nhìn mặt Ngu Mãn, nhưng lại nghe thấy cô nói: "Không được mở mắt ra."

Anh mím chặt môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Ngu Mãn không mở mắt ra.

Anh cảm nhận được hơi thở của Ngu Mãn đến gần hơn, tiếng hít thở vang lên bên tai, anh cảm thấy cằm mình bị hôn một cái.

"Ngu Mãn..."

Không biết vì sao Tần Lễ Tinh lại có chút run rẩy, Ngu Mãn ừ một tiếng, cô vùi vào lồ ng ngực Tần Lễ Tinh, mỗi nhịp thở đều là mùi hương dễ chịu của anh.

Tần Lễ Tinh theo bản năng ôm cô chặt hơn một chút, muốn mở mắt ra, nhưng lại nhớ đến lời Ngu Mãn vừa nói không cho anh mở mắt.

Anh từ bỏ việc mở mắt, không còn thị giác, anh cảm thấy xúc giác Ngu Mãn đang quậy phá trên người mình như được phóng đại lên rất nhiều.

Cho đến khi cô đến một nơi nào đó.

Ngu Mãn lại ngẩng đầu lên khỏi lòng anh để hôn anh, anh nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả những rung động mà Ngu Mãn dành cho anh.

. . .

. . .

Tần Lễ Tinh bước ra từ phòng tắm, trên người đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bộ quần áo bẩn đã bị anh ngâm vào nước, định lát nữa sẽ tự mình lén lút giặt sạch.

Ngu Mãn đã không còn trong phòng ngủ, chắc là Tống Nhã Vân đã tỉnh.

Tần Lễ Tinh cũng không vội ra ngoài, mà ở trong phòng thu dọn hành lý của mình trước, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên Ngu Mãn và Tống Nhã Vân đang ở dưới lầu, hai người đang chọn quần áo mà mợ đưa tới.

Mợ của cô là một nhà thiết kế rất nổi tiếng hiện nay, việc đầu tiên sau khi Tống Nhã Vân tỉnh lại là dẫn Ngu Mãn đến phòng quần áo mà bà ấy đã dày công bài trí, phòng quần áo này chiếm trọn cả tầng ba, mỗi căn phòng đều bày la liệt đủ loại quần áo, từ khi cô mới sinh ra cho đến bây giờ, mỗi năm, Tống Nhã Vân và mợ đều sẽ mua sắm quần áo mới cho cô, trang sức túi xách, có thể thấy, thứ gì đang thịnh hành, họ đều không bỏ qua, đều sưu tầm hết.

Cuối cùng những thứ này cũng đã được chủ nhân thực sự của nó chào đón sau hơn hai mươi năm không nhìn thấy ánh mặt trời.

Tần Lễ Tinh dựa vào tay vịn cầu thang, từ trên nhìn xuống, nhìn Ngu Mãn cười tủm tỉm đi theo bên cạnh Tống Nhã Vân, chăm chú lắng nghe Tống Nhã Vân nói chuyện.

Thực ra hai ngày nay, trạng thái của Tống Nhã Vân cũng đã khá hơn nhiều, bệnh của bà ấy là bệnh tâm lý.

Tâm đã trở về, đương nhiên sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Ngu Mãn là người đầu tiên phát hiện ra Tần Lễ Tinh, cô mỉm cười vẫy tay với anh, anh mới tiếp tục đi xuống lầu.

Anh chào hỏi Tống Nhã Vân và mợ trước, sau đó mới đứng bên cạnh Ngu Mãn.

Mợ nói: "Mợ nghe Mãn Mãn nói, cháu sắp về rồi à?"

Tần Lễ Tinh gật đầu: "Vẫn còn công việc phải làm, đợi làm xong sẽ quay lại thăm mẹ và mợ ạ."

Tống Nhã Vân cũng nhìn anh, nghe anh nói chuyện, cũng mỉm cười nhẹ, ý là bà ấy đã biết.

Tần Lễ Tinh nắm tay Ngu Mãn, lại không nhịn được mà bóp bóp ngón tay cô.

Đồ xấu xa.

Ngu Mãn nắm chặt tay anh bảo anh đừng quậy phá, dắt anh tiếp tục đi theo sau hai vị trưởng bối xem quần áo.

Lần này quần áo được đưa tới cũng có cả đồ nam, đương nhiên là chuẩn bị cho Tần Lễ Tinh, chọn một hồi lâu cuối cùng cũng xong.

Đến tối, Tống Nhã Vân khó có khi không cho Ngu Mãn vào phòng bà ấy, mà rất tinh tế dành thời gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ.

Thực lòng mà nói, bà ấy cũng rất thích chàng rể này, mặc dù chàng rể này là do người chồng trước của bà chọn.

Ngu Mãn nhìn chiếc vali ở góc phòng, hỏi: "Anh đã thu dọn xong rồi à?"

Tần Lễ Tinh đang lấy đồ ngủ sạch sẽ của hai người, anh gật đầu: "Ừ, vốn dĩ cũng không mang theo nhiều quần áo."

Anh vào phòng tắm xả nước, khi ra ngoài lại phát hiện Ngu Mãn đang đứng sạc pin bên cạnh tủ đầu giường, anh đi tới ôm cô từ phía sau: "Đi tắm thôi, nước đã xả xong rồi."

Ngu Mãn hơi nghiêng đầu, cô vỗ vỗ mặt Tần Lễ Tinh: "Ngay đây."

Nhưng Tần Lễ Tinh lại tinh mắt nhìn thấy nội dung đang hiển thị trên màn hình điện thoại cô lúc này, một... người đàn ông.

Một người đàn ông không mặc áo, để lộ cơ bụng và cơ ngực săn chắc.

"Em đang xem gì thế?"

Tần Lễ Tinh có chút không vui: "Nhà mình thì không xem, lại muốn đi xem người ngoài đúng không?"

"Gì cơ?" Ngu Mãn cũng cúi đầu nhìn điện thoại của mình, lúc này mới phát hiện mình vừa vô tình lướt xuống dưới, mà nội dung được đề xuất bên dưới chính là ảnh cơ bụng.

Ngu Mãn thoát khỏi ứng dụng, cô nói: "Không có xem, em chỉ đang tìm kiếm thông tin, xem xung quanh đây có chỗ nào vui chơi không thôi."

Tần Lễ Tinh hừ một tiếng, anh biết Ngu Mãn nói thật, nhưng giọng điệu vẫn chua chua: "Ồ, ai biết em nói thật hay giả, dù sao lúc đó anh uốn éo trước mặt em, cũng có thấy em chớp mắt đâu."

Anh dùng ngón tay chọc chọc vào tim Ngu Mãn: "Đồ phụ nữ xấu xa."

Ngu Mãn xoay người lại, ngẩng đầu vỗ vào eo anh một cái: "Diễn quá rồi đấy."

Tần Lễ Tinh hừ hừ hai tiếng, quay mặt sang một bên, không để ý đến cô.

Nhưng cơ thể lại rất thành thật chắn bên cạnh Ngu Mãn không đi.

Ngu Mãn khẽ nhướng mày, cô nhìn mặt Tần Lễ Tinh, cũng đại khái hiểu được ý anh là gì.

Cô đưa tay ôm eo anh, nói: "Em thích kiểu khiêu chiến hơn."

Tần Lễ Tinh ngứa răng, cúi đầu nhìn Ngu Mãn, Ngu Mãn lại đưa tay lên, sờ s0ạng eo anh, miệng còn lẩm bẩm: "Tập luyện không tệ, so với anh chàng uốn éo ở nhà em thì tốt hơn nhiều rồi."

Tần Lễ Tinh trực tiếp bế Ngu Mãn lên, anh bế cô bước về phía phòng ngủ.

Anh đã lên rồi, cơ hội tốt như vậy, phải để Ngu Mãn cảm nhận cho thật kỹ.

. . .

. . .

Tần Lễ Tinh đi chuyến bay sáng sớm hôm sau, từ trang viên đến sân bay cũng phải đi xe hơn một tiếng, trời còn chưa sáng, Tần Lễ Tinh đã xách túi nhẹ nhàng rời đi.

Khi Ngu Mãn tỉnh dậy, anh đã lên máy bay về nước.

Vừa xuống máy bay, anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Ngu Mãn, nhưng lại hiển thị đang bận, chắc là đang nói chuyện với vị trưởng bối nào đó.

Tần Lễ Tinh cũng không để ý, anh đi đến chỗ lấy hành lý, nhìn một cái, hành lý của mình vẫn chưa ra, nên cứ đứng bên cạnh nhắn tin cho Tần Nho Nguyệt, nói anh đã về đến nhà.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, cuối cùng còn dừng lại bên cạnh anh, Tần Lễ Tinh theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, anh sững sờ, sau đó cất điện thoại vào túi, tiến lên ôm chặt lấy cô.

Anh lẩm bẩm: "Em không phải là..."

Ngu Mãn ôm lại eo anh: "Em không phải là gì?"

Tần Lễ Tinh không nói gì, ôm cô một lúc lâu mới buông ra: "Sao em lại về đây? Em về bằng cách nào?"

Ngu Mãn nắm lấy tay anh: "Anh mua vé xong không lâu thì em cũng mua vé cùng chuyến bay, chỉ là em mua vé hạng phổ thông, hạng thương gia hết chỗ rồi."

Vì vậy nên hai người mới không gặp nhau.

Tần Lễ Tinh vừa nghe, trên mặt không khỏi xót xa: "Tự nhiên em lại đi theo anh về đây làm gì?"

Ngu Mãn ừ một tiếng: "Không thích à? Vậy em về đây."

Cô giả vờ muốn đi, nhưng lại bị Tần Lễ Tinh nắm chặt cánh tay, anh lẩm bẩm: "Ai bảo em đi."

Ngu Mãn hất cằm lên: "Vali của anh ra rồi kìa."

Lúc này Tần Lễ Tinh mới miễn cưỡng đi lấy hành lý của mình, đồ đạc của hai người đều không nhiều, mỗi người kéo một chiếc vali, tay trong tay đi ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen, Ngu Mãn dời tầm mắt, cô cúi đầu nhìn hai chiếc vali, cười nói: "Tần Lễ Tinh, chúng ta như đang bỏ trốn vậy."

Tần Lễ Tinh lắc lắc bàn tay đang nắm chặt của hai người, anh nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà."

Anh dừng một chút: "Em quả nhiên thích k1ch thích."

Ngu Mãn không để ý đến anh, Tần Lễ Tinh ở bên cạnh chậm rãi nói: "Anh miễn cưỡng diễn với em một chút vậy, em yêu, em muốn đưa anh bỏ trốn đến đâu? Nhà anh có người anh trai nghiêm khắc, có trưởng bối lớn tuổi, đi theo em, liệu họ có tức giận không?"

Những người đi ngang qua đều không nhịn được mà liếc nhìn bọn họ.

Ánh mắt đó dường như đang nói, cô gái này có chút tài lực, vậy mà có thể cua được anh chàng đẹp trai như vậy.

Ngu Mãn trừng mắt nhìn anh, tai đỏ bừng: "Tần Lễ Tinh, anh bình thường một chút đi."

Tần Lễ Tinh làm ra vẻ ồ một tiếng, anh ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: "Được, em biết đấy, anh luôn nghe lời em mà."

Ngu Mãn véo má anh: "Cái miệng này của anh còn biết nói gì nữa?"

Tần Lễ Tinh mím môi, anh nhanh chóng hôn Ngu Mãn một cái, anh nói: "Cái miệng này của anh có thể làm được nhiều chuyện lắm, chỉ sợ em chịu không nổi."

Ngu Mãn hoàn toàn không để ý đến anh nữa.

Lúc này Tần Lễ Tinh mới nhận ra mình thật sự đã chọc giận người ta, lại bắt đầu dịu giọng làm hòa: "Sai rồi sai rồi, sau này không nói lung tung nữa."

Sau này trực tiếp làm luôn là được rồi.

Gió đêm thổi tới, cũng không lạnh, nhưng Tần Lễ Tinh vẫn nghiêng người chắn gió cho cô.

Ngu Mãn nhìn anh, vẻ mặt Tần Lễ Tinh vẫn như thường, khuôn mặt anh dịu dàng trong màn đêm, bàn tay nắm lấy tay cô cũng ấm áp.

Ngu Mãn đột nhiên khẽ cười, cô chủ động đến gần Tần Lễ Tinh, cô nói: "Tần Lễ Tinh."

Tần Lễ Tinh nhìn cô, Ngu Mãn cong khóe mắt: "Gặp được anh, thật tốt."

Tần Lễ Tinh cũng mỉm cười: "Là do bản thân em tốt."

Hai người nhìn nhau cười.

Hơn hai mươi năm trước, cô vẫn luôn phải vượt mọi chông gai, đơn độc bước đi một mình.

Sau khi gặp Tần Lễ Tinh, cô cảm thấy mình trở nên may mắn hơn.

Thổi về phía cô không còn là những cơn gió lạnh thấu xương nữa, khi trời mưa có chiếc ô nghiêng về phía cô.

Cô đã mở ra cánh cửa của hộp Pandora, nhưng không ngờ rằng, phía sau cánh cửa đó, là ánh sáng thuộc về riêng cô.
 
Back
Top Bottom