Lão bạn cũ nghiêng đầu, nụ cười ngoác dài lộ ra hàng răng khấp khểnh, vàng ố như xương mục.
Hắn gằn giọng, khàn đặc như tiếng gỗ mục nứt ra trong lửa:– Chịu chết đi... càng phản kháng, tao lại càng thích nghe!Ông nội tôi, lưng khom xuống, áo dính đầy máu, vẫn ngẩng đầu, ánh mắt cháy rực.
Ông khẽ bật ra tiếng cười khan, khô khốc mà sắc lạnh, hằn từng chữ như dao khía thẳng vào mặt đối phương:– Mày chỉ có thế thôi hả?
Từng đó... chưa đủ giết tao đâuLão bạn cũ khẽ ngửa mặt, đôi mắt đỏ ngầu lóe ánh sáng kỳ dị.
Hắn cười khành khạch, giọng khàn như tiếng kim loại mài vào đá:– Tao biết rõ... gia tộc họ Vì của mày vốn có bí pháp lừng danh, "Cầu lân thông thiên".
Một khi mở ra có thể câu thông cả Thiên – Địa – Nhân, triệu hồn thần thú kỳ lân hạ phàm để trấn áp tà ma.
Pháp ấy xưa nay vang dội, không một yêu tà nào dám không run sợ.Hắn nghiêng đầu, liếm khô đôi môi nứt nẻ, ánh mắt càng lúc càng dữ dằn:– Chính tao cũng từng khiếp sợ.
Nhiều năm qua, ta đã chứng kiến bao kẻ ngã xuống dưới móng vuốt lân thần của họ Vì.
Nhưng Xuân à... mười tám năm nay tao đã dốc hết tâm huyết, chỉ để phá tan cái cân bằng đó.Hắn giơ cao bàn tay, những ngón tay xương xẩu run lên vì phấn khích.
Một luồng khí lạnh toát ra, khiến da thịt tôi sởn gai ốc.– Mày có "Thiên – Địa – Nhân" thì tao bẻ gãy "Thiên".
Tao đã trồng rừng sim máu vây quanh làng.
Rễ sim uống máu chó đen, chôn cùng xương hài nhi.
Chúng đan lại thành huyết mạch, vòng thành khép kín, cắt đứt mọi nhịp thở giữa trời và đất.Tôi sững người, trong đầu văng vẳng như nghe tiếng trẻ con khóc, nức nở từ dưới lòng đất.Lão chậm rãi, từng chữ một nện thẳng vào tim tôi:– Tao tế sống 120 đứa trẻ sơ sinh, dùng huyết nhục của chúng dựng nên cột dẫn lôi.
Khi thiên lôi giáng, vùng này bị khắc dấu, biến thành tử vực của linh hồn.
Nơi đây từ nay không còn câu thông với thiên địa nữa.
Thần thú của mày... có gọi đến thì cũng chỉ là tiếng vọng trong hư không.Hắn bật cười, tiếng cười rùng rợn như tiếng vỡ vụn của gỗ mục:– Mày thấy không Xuân?
Cái gọi là bản lĩnhcủa nhà họ Vì... cũng chỉ mạnh khi còn nương được vào Thiên – Địa.
Một khi bị tách khỏi trời đất, thì ngay cả lân thần cũng chỉ là con thú bị giam trong cũi!Nghe đến đây, tim tôi thắt nghẹt.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng khủng khiếp: dưới từng gốc sim, những hài nhi chưa kịp khóc tiếng đầu đời đã bị vùi xuống, tay chân co quắp, oan hồn bị rễ cây siết chặt, biến thành mắt trận.
Những cánh hoa đỏ rực ngoài kia không phải hoa, mà là máu rỉ ra từ nỗi oán hận từ lúc mấy con ma lai xuất hiện có tiếng trẻ sơ sinh khó là không phải tiếng vang âm u của những con ma lai mà là những đứa trẻ vô tội ư ?Tôi run rẩy, không chịu nổi nữa, bật gào lên:– Lão súc sinh!!!Âm thanh khản đặc xé toạc cổ họng tôi, vang vọng trong căn nhà ngột ngạt.Ông nội tôi nghe vậy, gương mặt thoáng biến sắc.
Đôi mắt ông trĩu xuống một thoáng u ám, rồi lập tức sáng rực như lửa đồng hoang.
Ông nhìn thẳng vào kẻ đối diện, giọng khàn khàn mà kiên quyết:– Thì ra mày đã chọn con đường tà giáo nghịch thiên.
Máu của hài nhi vô tội, rễ sim oán khí, lôi trận nghịch đạo...
Tất cả rồi sẽ quay lại nghiền nát chính mày.Ông nội tôi khẽ khịt mũi, đôi mắt đỏ ngầu nhưng ánh lên tia sáng lạnh như dao.
Ông nheo mắt nhìn lão bạn cũ, giọng trầm đục vang lên trong không gian đầy oán khí:– Mày...
đã đi quá xa rồi.
Ngay cả quỷ thần cũng còn biết sợ nghiệp chướng, còn mày thì đã bán cả linh hồn cho hận thù.Nói rồi, ông xoay người, lách sang một bên khi ba con ma lai lao thẳng tới.
Tiếng xương khớp răng rắc vang lên như vỏ dừa khô bị bẻ gãy.
Cánh tay khẳng khiu của một con vụt qua, chỉ cách ngực ông chưa đầy gang tấc.
Ông nghiêng người, vừa tránh vừa vung tay tát mạnh.
Tiếng "bốp" nặng nề vang lên, đầu con ma lai xoay ngoặt, thân hình nó văng ra đập vào vách đất ẩm, để lại một vệt nhớp nháp.Trong khoảnh khắc ấy, tôi thoáng thấy: từ bàn tay ông, từng giọt máu nhỏ xuống.
Giọt máu rơi không tán loạn, mà vẽ thành một đường cong, lăn chậm trên nền đất.
Tôi rùng mình... hình như trong sách cấm của họ Vì từng có ghi chép: "Máu huyết tổ tông có thể vạch đạo, nối quỹ, thành mầm trận pháp".
Hình dáng quỹ đạo ấy giống như tôi đã từng thấy qua tranh vẽ cổ xưa.Một con ma lai khác phóng tới, móng tay dài như lưỡi dao lia ngang cổ.
Ông nội nghiêng người, lưng ông cong xuống, bàn chân xoay theo thế "Tốn" trong bát quái, vừa khéo né được nhát cắt chí tử.
Lại một giọt máu nữa rơi xuống, chạm đất "tạch" một tiếng khô khốc – ngay đúng điểm giao với vệt máu trước đó.
Tôi không biết đó là vô tình hay hữu ý, nhưng nhìn từ trên xuống, hai điểm máu như đã chạm nhau tạo thành một góc kỳ dị.Trong khi ấy, lão bạn cũ không còn đứng nữa.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, đôi chân bắt chéo, hai bàn tay kết ấn kỳ quái.
Hắn nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm tụng niệm, từng chữ Phạn u ám như kim loại rỉ réo vang trong không khí.
Làn khói đen từ miệng hắn tỏa ra, cuộn thành hình xoắn ốc, ép xuống mặt đất.
Tôi rùng mình nhận ra: hắn đang niệm chú phá cấm, vô hiệu hóa mọi pháp chú mà ông nội có thể thi triển.Quả nhiên, khi ông nội vừa định kết ấn để đẩy lui lũ ma, bàn tay ông run nhẹ, ấn quyết tan vỡ như tro tàn.
Ông khẽ rít lên:– Hừ...
ép tao phải đánh tay không với lũ quỷ súc sinh này sao?Ngay lập tức, sáu, bảy con ma lai gào rú, lao tới cùng lúc.
Không khí đặc quánh, như bị bẻ cong bởi móng vuốt, răng nanh, hơi thở tanh nồng.
Ông nội lùi lại nửa bước, bàn chân trái đặt đúng vào góc "Khảm" của bát quái, thân hình xoay vòng.
Một cú đấm từ cánh tay khô gầy nhưng nặng như chùy sắt vụt ra, nghiền nát gò má của con ma dẫn đầu.
Nó rú lên thảm thiết, thân hình cong gập như cánh cung bị bẻ gãy, rồi văng ra, vỡ nát giữa không trung thành khói đen.Giọt máu lại nhỏ xuống.
Lần này, nó rơi thẳng vào giữa hai điểm trước đó, hợp thành tam giác bất toàn, giống hệt hình vẽ cổ tôi từng thấy phác trong một cuốn sách da người bị niêm phong.
Tim tôi đập loạn, hai tai ù đi, ký ức chập chờn về câu chữ cấm kỵ: "Tam huyết định vị – Tổ mạch phục sinh."
Ông nội vẫn lách mình, né từng móng vuốt, tung những cú đánh khô khốc.
Mỗi cử động của ông không phải chỉ là né tránh – mà như được dẫn dắt, để từng giọt máu rơi xuống những chỗ được chọn sẵn.
Tôi không thể chắc ông vô tình hay hữu ý, nhưng càng lúc càng thấy rõ: trên nền đất ẩm, những vệt máu đang ghép lại thành một hình bát quái méo mó, run rẩy, dường như sắp thành hình.Trong khi đó, lão bạn cũ mở mắt, tiếng niệm Phạn chú đột ngột lớn dần, từng âm vang rền như trống trận.
Hắn mỉm cười độc ác:– Mày tưởng có thể lừa được tao sao Xuân?
Trận huyết bát quái?
Tao sẽ nghiền nát nó ngay trong trứng nước.Ông nội nghiêng đầu, gạt móng vuốt của một con ma lai, mỉm cười khô khốc, máu từ khóe môi rỉ ra:– Hừ... mày biết, nhưng chưa chắc mày phá nổi
Tiếng niệm chú Phạn của lão bạn cũ càng lúc càng vang dội, xoáy vào tai tôi như những chiếc đinh nung đỏ.
Hắn mở mắt, chỉ tay ra phía ông nội, giọng sắc lạnh như lưỡi dao mổ xác:– Phá trận cho tao!
Xé nát hắn, đừng để giọt máu nào rơi xuống nữa!Như nhận lệnh, cả bầy ma lai rú lên man rợ.
Tiếng chúng vang vọng trong gian nhà chật hẹp chẳng khác nào tiếng ngàn con cú đêm rít cùng một lúc.
Bóng chúng chập chờn, tóc rối tung như cỏ khô, móng tay dài hoắm lóe sáng như lưỡi liềm.Ông nội khẽ nghiến răng, bàn tay run lên vì máu chảy liên tục, nhưng ánh mắt ông sáng rực.
Ông xoay người, thế đứng chụp lấy trục "Ly" trong bát quái, toàn thân nghiêng hẳn sang trái.
Ba con ma lao tới cùng lúc.Bốp! – Cú đấm của ông giáng thẳng vào mặt một con, hộp sọ nó vỡ ra như quả bí khô, khói đen phụt ra, thân hình sụp xuống.
Ngay khoảnh khắc ấy, ông nghiêng bàn chân, để máu nhỏ thêm một giọt xuống đất, rơi thẳng vào vòng tam giác máu đang hình thành.Hai con còn lại gào lên, một đứa vung móng cắt ngang lưng ông, tiếng "xoẹt" khô khốc vang lên, áo rách toạc, máu trào đỏ tươi.
Tôi nín thở, run rẩy nhìn thấy ông không né tránh hoàn toàn – như thể ông cố ý hứng nhát chém ấy, để máu tuôn mạnh hơn, tạo thêm dòng chảy xuống đúng hướng cần thiết.Lão bạn cũ bật cười, giọng chát chúa:– Hah!
Ngươi dùng máu mình để mở trận?
Để xem mày còn máu đến bao giờ!Ông nội không đáp.
Ông xoay người, nắm lấy cổ con ma thứ hai, dùng hết sức vặn một cái.
Tiếng "rắc" vang lên, cái đầu lủng lẳng treo ngược, thân thể nó ngã quỵ, máu đen đặc sền sệt phun ra.
Lại một giọt máu từ tay ông rơi xuống – đúng ngay trung điểm vòng bát quái.Cả bầy ma càng điên cuồng hơn.
Sáu, bảy con lao tới cùng lúc, móng cào, răng cắn, gào rú như lợn bị chọc tiết.
Không khí nồng mùi tanh, dày đặc đến mức tôi chỉ thở thôi cũng thấy nghẹn.Ông nội lùi một bước, vai ông bị cào rách, máu bắn tung tóe.
Nhưng ngay khi thân hình ông lảo đảo, bàn chân ông lại vô tình – hay hữu ý – đặt xuống đúng cung "Khôn".
Từ đó, máu chảy thành một vệt dài, nối liền tam giác máu trước đó thành một góc bát quái méo mó.Lão bạn cũ lập tức biến sắc.
Hắn gào to, tiếng chú Phạn bỗng biến thành tiếng rống:– Phá nó!
Cào đất!
Xóa máu của nó đi!Lũ ma lập tức đổi hướng, không còn chỉ nhắm vào thân ông nữa, mà chồm xuống cào vào mặt đất, nơi vệt máu vừa chảy.
Tiếng móng va vào đất đá ken két, mùi tanh trộn lẫn với mùi đất ẩm khiến tôi buồn nôn.Ông nội hiểu ngay.
Ông bật người lao tới, tay trái chụp lấy tóc một con ma, giật mạnh, đập đầu nó xuống nền đất – bốp! – máu đen văng ra tung tóe.
Tay phải ông đồng thời quét ngang, hất văng thêm hai con khác ra khỏi vòng máu.Nhưng trong lúc ấy, một con khác bất ngờ chồm ra từ góc tối, móng nó xé rách ngực ông, máu phun thành dòng.
Tôi há hốc mồm, tim như rơi khỏi lồng ngực.
Thế nhưng... thay vì tuyệt vọng, ông khẽ nhếch môi.
Dòng máu ấy, đỏ rực, lại rơi thẳng xuống một điểm chưa hoàn thiện trong vòng bát quái.Tôi rùng mình, tim đập loạn.
Trong ánh nhìn nhòe lệ, tôi nhận ra: máu của ông nội, qua từng cú đánh, từng vết thương, từng bước chân – đã khắc xuống nền đất một trận huyết bát quái u ám, run rẩy như sắp sống dậy.Lão bạn cũ trợn mắt, gào khan:– KHÔNG ĐƯỢC!
XÓA NÓ!
XÓA NGAY!Lũ ma càng thêm điên loạn, từng con chồm vào, cắn, cào, liều chết để phá trận.
Ông nội vừa gạt, vừa đấm, vừa né, máu rơi càng lúc càng nhiều, nét bát quái càng rõ.
Toàn bộ gian nhà biến thành địa ngục: tiếng xương gãy, tiếng móng cào, tiếng máu nhỏ "tách tách" vào nền đất, hòa với tiếng chú Phạn ghê rợn.Mà giữa địa ngục ấy, ông đứng sừng sững, thân thể rách nát, máu đỏ loang lổ, nhưng ánh mắt vẫn như đuốc cháy, quyết không lùi một bước.Lão bạn cũ ngồi giữa đàn chú lập tức biến sắc.
Mắt hắn trợn trừng, gân xanh nổi khắp thái dương, giọng gào thét vang lên lạc đi vì kinh hãi:– Mày điên rồi xuân!
Thuật đó...
đó là là cấm thuật mày dám dùng sao!
Mày muốn gọi những thứ khủng bố từ địa phủ lên sao?
Muốn chết cả lũ à?!Ông nội không đáp.
Đôi mắt ông sâu hoắm, ánh sáng trong con ngươi như đã vượt qua tầng dương thế mà nhìn vào vực thẳm nào khác.
Giọng ông khàn khàn, nhưng vững như đá tạc:– Mày ép tao, chứ không phải tao muốn.Chưa kịp để lão bạn nói thêm, bát quái huyết pháp rực lên, ánh sáng chiếu xuống nền nhà tạo thành một vòng tròn khổng lồ như ảo ảnh.
Ở giữa vòng tròn, từ dưới bóng tối dày đặc, một cánh cổng hiện ra – cánh cổng huyết sắc u ám, bề mặt đầy những hoa văn méo mó như gân máu của tử thi.Không khí xung quanh sụp xuống.
Tôi cảm nhận rõ rệt hơi lạnh xuyên từ chân lên tới đỉnh đầu, buốt như có hàng ngàn kim nhọn.
Hơi thở đông cứng trong lồng ngực, mùi hôi thối trộn lẫn mùi sắt rỉ nồng nặc.Bầy ma lai vừa nãy còn gào rú điên cuồng, nay đột ngột khựng lại.
Mắt chúng – vốn chỉ toàn lòng trắng đục – thoáng run rẩy, toát ra vẻ khiếp sợ nguyên thủy.
Chúng lùi dần, thậm chí có đứa còn giãy giụa cố thoát ra ngoài vòng chú.
Nhưng lão bạn lập tức gào chú Phạn, ép buộc từng con phải đứng lại, kìm chặt thế trận.Tiếng "két... két..." vang lên – cánh cổng nặng nề như được đẩy từ phía bên kia.
Từ khe hở tối đen, một cái chân khổng lồ chậm rãi thò ra.Đó là chân của một con chó địa ngục.Lông nó đen nhánh, bết máu, tỏa mùi lưu huỳnh và thịt cháy khét.
Mỗi bước nó đặt xuống, mặt đất run lên, đất cát quanh chân cháy sém như bị nung đỏ.
Móng vuốt của nó dài như lưỡi dao, cắm vào nền nhà để lại rãnh sâu tóe lửa.Chỉ là một chân, nhưng đã to gấp đôi cơ thể người trưởng thành.
Gân guốc nổi cuồn cuộn, từng mạch máu rực ánh đỏ như dung nham chảy dưới lớp da cháy sém.Khi nó bước thêm một bước, tôi nhìn thấy đầu nó dần ló ra khỏi cánh cổng.
Đó là một cái đầu chó khổng lồ, hai con mắt đỏ rực như hai hòn than khát máu.
Miệng nó rộng đến mức có thể nuốt trọn một con trâu, răng nanh nhọn hoắt, đen kịt, từng chiếc mọc lệch lạc nhưng sáng loáng như thép rỉ.
Lưỡi dài, đỏ sẫm, nhễu xuống từng giọt dãi bốc khói, nhỏ xuống nền đất là xèo xèo, ăn mòn đất đá thành từng hố nhỏ.Không khí bỗng nén chặt, nặng đến mức phổi tôi như muốn vỡ tung.
Từng hơi thở của con chó địa ngục phả ra mùi tro than, mùi lưu huỳnh, mùi chết chóc khiến tôi gần như nôn thốc.Lũ ma lai, vốn hung hãn, nay run rẩy.
Thân hình chúng co rúm, lùi từng bước, nhiều con phát ra tiếng kêu thảm thiết như con mèo bị dồn đến góc tường.
Rõ ràng, thứ này chính là thiên địch của chúng – không cần đánh, chỉ hơi thở thôi đã đủ khiến chúng run sợ.Lão bạn cũ giật mình, sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắp:– Không... không thể nào Tôi cảm thấy chân mình run lẩy bẩy, đầu óc mụ mị.
Không còn phân biệt nổi tiếng gào bên ngoài hay tiếng huyết quản trong đầu mình đang nổ.
Trong bóng tối, con chó địa ngục cúi xuống, chậm rãi... liếc nhìn từng người rồi liếm bờ bôi đầy vị tanh tưởi của nó.Hai con mắt đỏ rực như than hồng áp sát tầm nhìn, tôi có ảo giác cơ thể mình bị moi toạc, linh hồn bị hút ra ngoài.
Trong đầu vang lên hàng ngàn tiếng thì thầm, không phải của con người, không phải của ma lai, mà như tiếng gọi từ vực thẳm sâu nhất của địa phủ.Lũ ma lai vốn dĩ hung tợn điên cuồng, giờ như đàn ruồi bị lửa bén.
Chúng rít lên chói tai, giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế, nhiều con còn quay lưng bỏ chạy.
Nhưng lão bạn cũ nghiến răng, liều mạng niệm chú, ép chúng dừng lại.
Dù vậy, thân thể hắn run lên bần bật, mồ hôi ròng ròng như vừa ngồi giữa biển lửa.Bầu không khí co rút, nặng nề đến mức cả gian nhà như sắp sụp xuống.
Không ai động thủ.
Không ai dám.
Chỉ còn tiếng hít thở ầm ầm của con chó địa ngục, mỗi nhịp như tiếng búa giáng vào ngực tôi, khiến tim tôi loạn nhịpKhông gian đặc quánh, nặng đến mức cả hơi thở cũng đông lại.
Cánh cổng huyết sắc chầm chậm mở rộng thêm một nấc.
Con chó địa ngục hít một hơi dài, tiếng rít gầm như bão dồn nén trong cổ họng, làm tường gỗ rung bần bật.
Đôi mắt nó xoáy chặt vào ông nội và tôi, như kẻ đồ tể vừa tìm được miếng thịt quý nhất.Tôi run rẩy, toàn thân như tê liệt, từng ngón tay cũng chẳng nghe lời.
Máu huyết trong cơ thể sôi lên, tim đập loạn, đầu óc như muốn nổ tung.
Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, bàn tay gân guốc, chai sạn của ông nội siết chặt cổ tay tôi.
Lực nắm của ông nóng bỏng và đau đến tận xương, như thể muốn đóng ấn lên da thịt tôi.Ông kéo tôi lùi lại, bước chân vững chãi đến đáng kinh ngạc, rồi xoay người vạch một vòng trên đất.
Máu từ vết thương ở bàn tay ông nhỏ xuống đất tí tách, tí tách, tụ lại thành từng vệt đỏ sẫm.
Những vệt máu không thấm xuống đất như bình thường, mà dính lại, kéo dài thành những đường chú run rẩy, ghép dần thành vòng bát quái huyết sắc dưới chân hai ông cháu.Rồi ông nội rút từ ngực áo ra một lá bùa nhàu nát.
Lá bùa nhuốm máu, chỗ đỏ chỗ đen, góc rách xơ xác.
Chỉ vừa ló ra, khí tức của nó đã làm cả căn nhà chấn động.
Tôi thấy rõ – cả lão bạn cũ đang ngồi đàn chú, lẫn con chó địa ngục trong khe cổng – đều đồng loạt xoay đầu lại.Cái nhìn của chúng... lạnh như băng, nặng như núi.
Sát khí ngùn ngụt, như muốn nghiền nát ông nội ngay tại chỗ.Cổ họng tôi nghẹn lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Chỉ một hành động nhỏ của ông nội, đã khiến hai ác quỷ cùng lúc chú ý – tôi hiểu rõ, đây là giây phút sinh tử.Bất ngờ, ông nội đưa tay lên gương mặt mình.
Trước mắt tôi, ông không hề do dự, không run rẩy – chỉ là một động tác gọn gàng, dứt khoát: thò tay móc thẳng vào hốc mắt bên trái.Tiếng "rẹt" ướt át vang lên.
Tôi chết lặng.
Máu phụt ra đỏ tươi, nóng hổi, bắn tung tóe, rơi lên mặt, lên áo tôi.
Ông nội rít qua kẽ răng, thân thể run lên một thoáng – nhưng ánh mắt còn lại của ông sáng rực như lửa đồng hoang.Tôi thét gào, giọng xé toạc cổ họng:– Ông nội!!!Nhưng ông chẳng màng.
Trong bàn tay đẫm máu, con mắt ông nội co giật, ánh sáng cuối cùng trong con ngươi dồn tụ lại.
Ông vung mạnh tay, ném thẳng con mắt ấy về phía lão bạn cũ.Con mắt bay đi, để lại một vệt sáng đỏ rực chói lọi trong không gian đặc quánh tử khí.Lão bạn cũ vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn tái dại.
Hắn bật đứng dậy, miệng rống lên:– Không xong rồi... không xong rồi!!!nói thì nhanh những trong khẳng khắc đó chỉ trôi qua đúng vài giâyNgay khoảnh khắc ấy, ông nội xé nát lá bùa nhuốm máu.
Ánh sáng trắng xanh bùng phát, nổ tung như sấm sét trong gian nhà.
Nhanh đến mức mắt tôi không kịp theo.
Quầng sáng bao trùm toàn thân hai ông cháu.Con chó địa ngục gầm lên điên cuồng.
Nó lao người về phía chúng tôi, đôi mắt đỏ rực tóe ra ánh sáng giết chóc, móng vuốt vung xuống, dãi nhớt bắn tung tóe.
Chỉ một thoáng nữa thôi, nó đã có thể nuốt gọn cả hai ông cháu.Nhưng ánh sáng đã kịp nhấc bổng chúng tôi lên.
Trong khoảnh khắc tôi bị nuốt trọn trong quầng sáng, tôi thấy – con mắt ông nội bay thẳng vào đàn chú của lão bạn cũ.
Con mắt rơi xuống ngay bên cạnh tế đàn làm con chó địa ngục đổi sự chú ý không định truy đuổi chúng tôi mà lao thẳng đến phía ông bạn cũ của ông nộiÂm thanh vang vọng trong rừng như sấm dội:– Thằng khốn nạn!!!
Tao nguyền rủa cả dòng họ mày...
Không một đứa nào được chết toàn thây!!!Tiếng gào phẫn nộ của hắn hòa cùng tiếng tru rùng rợn của chó địa ngục, cộng thêm tiếng rít thảm thiết của bầy ma lai – tất cả hợp thành một bản hợp xướng địa ngục, dội tung cả khu rừng.