Wattpad  Royal Heaven Guardians - Hộ Vệ Hoàng Thiên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
401504555-256-k770544.jpg

Royal Heaven Guardians - Hộ Vệ Hoàng Thiên
Tác giả: Rouran
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Royal Heaven Guardians
Mười thanh thiếu niên bình thường, một thành phố ở một đất nước tưởng chừng yên bình.

Cho đến khi "ánh sáng cổ xưa" thức tỉnh - kéo theo sự xuất hiện của thế lực đen tối từ Giáo phái Malivita.

Aiyosei Remi, một cô gái vui vẻ, lạc quan - mang trong mình sức mạnh của Guardian Lumiere, sẽ cùng những người bạn đối mặt với định mệnh trở thành Royal Guardians.

Trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối bắt đầu... nhưng song song đó vẫn là những ngày đi học, tình bạn, tình yêu, và cả những rắc rối rất "Gen Z".
• Original series x Fantasy x School-life x Hài hước x Drama x Slice of life x Action x Shounen x Magical Girls/Boys
• Đây là lần đầu tiên mình viết theo phong cách gần giống fanfic/light novel.

Mấy mom góp ý, mình sẽ dần hoàn thiện hơn, cảm ơn mấy mom 😘" Tags: actionadventurefantasyhaihuochocduonghovehoangthienmagicroyalheavenguardiansshounensliceoflifetinhban​
 
Royal Heaven Guardians - Hộ Vệ Hoàng Thiên
PROLOGUE


"Trước khi có thời gian – khi chưa tồn tại ánh sáng, bóng tối hay sinh mệnh – chỉ có một thứ duy nhất: Ý chí."

Thuở sơ khai, vũ trụ chưa có hình hài.

Chỉ có một thực thể duy nhất – Eteras, còn được biết đến trong truyền thuyết là Eternity Source – tồn tại như ý chí nguyên thủy của vạn vật, mang theo nhịp điệu hòa hợp và trọn vẹn của toàn bộ sự sống.Khi sinh linh đầu tiên xuất hiện, vũ trụ bắt đầu vang lên cảm xúc: tin tưởng, yêu thương, hy vọng...

Nhưng cũng từ đó, hình thành những lệch lạc: tham vọng, đố kỵ, tuyệt vọng, ích kỷ.

Những cảm xúc ấy tụ lại thành một dòng năng lượng hỗn loạn – một nhịp lệch khỏi bản thể nguyên sơ – được gọi là:Chaos Beat – nhịp đập hỗn loạn của cảm xúc lạc lối.Từ đó, một thực thể được sinh ra – Malivita, hiện thân của lệch hướng, sinh mệnh méo mó do chính sự hỗn loạn tạo thành.Để bảo vệ cân bằng, Eteras đã tạo ra một bản thể ánh sáng mang hình người – Guardian Legende – một thực thể bán vật chất, sinh ra từ Eteras để làm cầu nối giữa vũ trụ và sinh linh, đồng thời đối trọng với Malivita.Nhưng dù mang trong mình ánh sáng, Guardian Legende vẫn đơn độc.

Trong trận chiến cuối cùng, trước sức mạnh cuồng loạn của Malivita, Eteras đã buộc phải hy sinh bản thể mình, tách thành 10 dòng năng lượng tinh khiết, kết tinh thành:Legend Shards – mười mảnh ánh sáng cuối cùng còn sót lại.Guardian Legende biến mất cùng luồng sáng cuối cùng.

Không ai biết người ấy đã hòa vào Eteras, tan biến, hay còn tồn tại dưới một dạng khác...⸻Sự hình thành các Vương quốc10 mảnh Legend Shards rơi xuống nhiều vùng trong vũ trụ, tạo nên 10 vương quốc cổ đại, mỗi nơi mang đặc tính của mảnh mà họ nhận được: ánh sáng, nước, lửa, thiên nhiên, tinh tú...Người dân các vương quốc tôn thờ Legend Shards như long mạch thiêng liêng – xây dựng văn minh, tín ngưỡng, truyền thuyết xoay quanh ánh sáng cổ xưa."

Mười ánh sáng rơi xuống lòng thế giới...

Và một điều – không bao giờ được nhắc tên."⸻Sự tái trỗi dậy của hỗn loạnKhi lòng tin mờ nhạt, cảm xúc con người lại lệch hướng.

Sự đố kỵ, ích kỷ, sợ hãi và tuyệt vọng dần khơi dậy Chaos Beat một lần nữa.Các Legend Shards bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Sức mạnh các vương quốc suy tàn.

Và Malivita – nhịp đập lệch hướng của vũ trụ – bắt đầu hồi sinh.⸻Sự lựa chọn mớiKhi ánh sáng dần tắt, 10 mảnh Legend Shards đã lựa chọn những con người mới – những tâm hồn thuần khiết, mang khát khao và bản ngã không bị cuốn vào hỗn loạn.Họ là Royal Guardians – những người kế thừa vận mệnh ánh sáng từ Guardian Legende.

Và một lần nữa, nhịp của vũ trụ lại chuyển động...⸻Hì hì đây là truyện fanfic đầu tay của mình, mong được mấy mom mấy sốp ủng hộ ạ 😍 cảm ơn mấy mom mấy sốp rấc nhiều 🥰
 
Royal Heaven Guardians - Hộ Vệ Hoàng Thiên
ARC 1: Awakening Debut - Chapter 1: Radiant Start


Trong màn đêm vô tận, một thân ảnh rực sáng đang tan biến dần vào hư vô.

Mười luồng năng lượng tỏa ra từ nơi thân ảnh đang tan biến, chảy dài như những dải sao, rồi biến mất trong khoảng không vô tận."

Ta chỉ có thể đến đây thôi... phần còn lại, nhờ vào mấy nhóc vậy."

Lời thì thầm của thực thể hòa vào hư không, trước khi ánh sáng cuối cùng biến mất.── Đó là một giấc mơ.Cô gái bật dậy khỏi giường, tim đập thình thịch.

Hơi thở gấp gáp còn chưa kịp lắng xuống, đôi mắt cô lặng lẽ hướng về phía cửa sổ.

Lấy lại bình tĩnh, cô rời khỏi giường, tới nơi cửa sổ kia - như đang vẫy gọi cô đến.

Cô ngước nhìn lên, ngoài kia, bầu trời đêm tĩnh mịch, và... một tia sáng kỳ lạ bất chợt chiếu thẳng xuống chiếc charm nhỏ trên bàn, làm nó lóe sáng rực rỡ trong sự ngỡ ngàng của cô gái.──Âm thanh reng-reng-reng của báo thức từ chiếc điện thoại vang lên không ngừng nghỉ.Remi rên rỉ, lấy tay mò mẫm chiếc điện thoại đặt bên cạnh giường, hé mắt nhìn rồi ấn nút tắt.

"...Vẫn còn sớm..."

Nghĩ vậy, cô lại kéo chăn trùm lên đầu, nhắm mắt ngủ tiếp.Vài phút sau, cô đột ngột mở mắt, quay sang nhìn điện thoại.

"...Mới qua có ba phút, ngủ tiếp..."

Cứ thế, Remi lặp lại hành động đó bốn lần.

Mỗi lần mở mắt ra, từng phút đồng hồ dường như chỉ nhích đi được chút xíu, khiến cô càng thấy thời gian trôi chậm hơn mình tưởng.Đến lần thứ năm ──"...Hả!?

Tám giờ rồi hảaaaaa!?"

Remi bật dậy một phát ra khỏi giường, cuống cuồng thay quần áo, chải sơ mái tóc rối bù, rồi nhét vội tập vở vào cặp."

Remiii!

Sao giờ này còn chưa ra khỏi nhà nữa hả!?" tiếng mẹ cô vọng lên từ dưới bếp, giận dữ như thường lệ."

Con biết rồi mà mẹee!"

Không kịp ăn sáng, Remi phóng thẳng ra cửa, vừa chạy vừa than thở trong nước mắt.──Eaven là một đất nước nằm ở khu vực chiến lược, có đường biển và từng là trung tâm giao thương giữa Đông và Tây.

Ở đây được mệnh danh là "Ngã Ba Văn Hoá", lý do là vì đã có rất nhiều đế quốc, thương nhân, người nhập cư từ nhiều quốc gia khác nhau tập trung tại đất nước này.

Nói đất nước này là một "Lễ Hội Văn Hoá" cũng không có gì sai, minh chứng cho điều này - thành phố Oryoiki, toạ lạc ngay tại miền Trung của đất nước này, hội tụ đầy đủ những nét văn hoá trên toàn thế giới.

Oryoiki là một thành phố mang vẻ giao thoa độc đáo giữa kiến trúc phương Tây cổ điển và nét văn hóa phương Đông tinh tế.

Những tòa nhà mái vòm cao vút, khung cửa kính lớn và những chiếc đồng hồ cổ kiểu Âu sừng sững xen kẽ cùng dãy nhà ngói cong, cột gỗ chạm trổ hoa văn Á Đông.

Buổi sớm, thành phố bừng tỉnh trong âm thanh náo nhiệt: tiếng rao hàng lanh lảnh ở khu chợ truyền thống với hương gia vị phương Đông quyện cùng mùi bánh nướng từ tiệm cà phê kiểu Tây, tiếng xe cộ nối đuôi nhau hòa lẫn với tiếng chuông gió leng keng treo trước hiên nhà.

Mọi ngóc ngách của Oryoiki đều chan chứa sức sống, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, như một nhịp cầu nối liền hai nền văn minh.

Và xen lẫn trong bản hòa âm ấy, là nhịp giày dồn dập của một cô gái.Một cô gái tóc nâu hồng sẫm xoã tới ngang vai, tóc tai bù xù, đang cắm đầu chạy thục mạng với ổ bánh mì còn ngậm dở trong miệng."

Trời ơi trời!

Trễ nữa rồiii!" – Remi vừa lẩm bẩm vừa chạy, chiếc cặp sau lưng lắc lư dữ dội.Tui là Aiyosei Remi, mười bảy tuổi, học sinh năm 2 của trường Trung học Phổ Thông Oritsu ở thành phố Oryoiki.

Trình độ học vấn của tui thú thật thì..."

đủ qua môn", nên bị điểm thấp đối với tui thì cũng không có gì là lạ, đã vậy còn hay đi học trễ nữa, haha.

Nhưng bù lại, tui rất năng động, lạc quan, và... hơi "hỗn" một chút.Được cái, bạn bè tui vẫn nói rằng: "Remi lúc nào cũng có thể làm mọi người cười tới chết được hết."

Đương nhiên rồi, đó chỉ là một trong những ưu điểm của tui thôi.

Tui tự tin rằng mình còn có hàng tá ưu điểm khác mà mọi người chưa khám phá ra thôi!

Quay trở lại với "đường đua tới trường", trong khi Remi còn đang tuyệt vọng vì viễn cảnh sắp bị phạt, hmm... nghĩ lại thì cũng không tuyệt vọng lắm vì chắc chắn là bị phạt rồi!

Thì một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía trước:"Ê Remi!

Cũng đang "đua" luôn hả?"

Một cậu con trai tóc đen để mái bằng với chỏm tóc trên đỉnh đầu, đeo tai nghe một bên tai, cũng đang vừa thở hổn hển vừa chạy tới.

Chính là Yuuro Denki – bạn thân chí cốt kiêm anh em huynh đệ trong mọi trận game khuya."

Denki!?

Đúng là bạn tao, trễ thì phải trễ chung, vậy tao mới yên tâm!" – Remi nói lớn, vẫn không giảm tốc độ.

"Rắn độc thiệt chứ!

Tại đứa nào rủ tao solo tới tận 2 giờ sáng hảaa!" – Denki gào lại.Hai đứa liếc nhau, trong đầu cùng nghĩ: Đua thử coi ai tới trường trước đây!

Kết quả...

đứa nào cũng trễ.⸻Thì như kết quả, cả Remi và Denki đều đứng ủ rũ ngoài hành lang chịu phạt."

Đáng lẽ là tối hôm qua tao thắng rồi đó!

Xui một cái là lag thôi" – Denki hậm hực.

"Lag hồi nào cha!?

Gà thì nhận đi, cha tự lao vô tường mà còn đổ lag!?" – Remi chống nạnh cãi lại.

"Gì chớ!?

Mà sáng nay đi trễ cũng do bà, không chịu logout sớm!"

"Hổng lẽ tui bỏ cha solo boss một mình chắc?!"

Hai đứa bắt đầu tranh cãi như cái chợ, khiến giáo viên phải bước ra, trừng mắt:
"2 cái đứa này có chịu im lặng đi không hả!?

Có biết là mình đang bị phạt không hả!?"

Remi và Denki cùng tái mặt: "Dạaaaa..."⸻Khi được tha cho quay lại lớp, cùng lúc đó là giờ giải lao, cả hai vừa thở phào vừa uể oải về chỗ, kéo ghế ngồi xuống.

Ngay lập tức, hai giọng khác liền vang lên chọc ghẹo:"Sáng nào cũng thấy cảnh này, hai tụi bây chưa quen nữa hả?" – Seina, cô bạn tóc cột thành hai bím, khoanh tay cười hề hề.

"Gì đây?

Đoán vội là cày game tới 3h sáng" – Junsoo, cậu con trai cao ráo với cặp kính tròn cũng hùa theo châm chọc.(Lại nữa...

Seina lúc nào cũng vậy, thấy tui gặp xui thì khoái chí lắm.

Đúng là kiểu bạn thân hay cà khịa người khác.

Còn thằng Junsoo thì thôi khỏi nói, nó hiền lắm nhưng toàn cười cười nói nói rồi đâm sau lưng bằng mấy câu chọc quê kiểu này đây.

Rắn độc hết sức!)"Kệ tụi tao!!

Toà không chơi toà không hiểu được đâu" – Remi đáp lớn lại.

Denki hùa theo: "Mấy con gà như tụi bây thì biết cái gì gọi là Thế Giới Game Thủ".Thế là bốn đứa tụ lại, tiếng nói cười rôm rả vang cả góc lớp.

Ít lâu sau, giờ giải lao kết thúc, mọi người "ai về bàn người nấy", Remi trườn dài ra bàn, chán nản than thở."

Đói quá trời ơi, cứu tui.

Một ổ bánh mì thì không là gì với bụng của tui hết..."⸻Tới giờ nghỉ trưa, ba đứa Denki, Junsoo và Seina kéo sang bàn Remi."

Đi xuống dưới lẹ chứ không là mất chỗ bây giờ!" – Seina chống tay gõ bàn, hối hả giục Remi."

Bento sẵn sàng, xuất phát thôi!!" – Junsoo giơ hộp cơm tự làm."

Ok!

Đợi mẹ một xíu nha mấy con." – Remi mò mẫm trong hộc bàn, không thấy gì ở trong hết, đang định thắc mắc tại sao thì bỗng khựng lại.

"...Ủa? ...ỦAAAAA!!

Quên đem rồi!!"

Cả ba đứa kia nhìn rồi thở dài.
(Chết rồi, sáng chạy vội quá quên mang đem theo!

Chắc giờ mẹ đang um xùm ở nhà...)Và ở đâu đó trong thành phố, một tiếng la thất thanh được cất lên với nội dung: "Cái con nhỏ Remi này!!"

Remi ôm bụng đói meo, thở dài:
"Rồi xong, tao đi ngủ cho qua bữa đây, bye."

"Ngủ cái đầu mày á, lết cái xác xuống cho tao!" – Denki lôi Remi dậy.Bị ba đứa kia lôi xềnh xệch xuống khuôn viên trường, tới chỗ hẹn thì đã có hai người ngồi đợi.Một cô gái tóc dài được thắt bím buộc gọn về một bên, với cặp kính tri thức cộng với khí chất trưởng thành.

Ngồi cạnh là một thằng con trai tóc rẽ ngôi giữa, dáng công tử, toát ra khí chất của một thiếu gia nhà giàu.(À há...

đó là Mina – con nhỏ học giỏi, đẹp gái.

Mọi người đừng để vẻ bề ngoài của nó đánh lừa, nhìn có vẻ là mọt sách nhưng nhỏ rất là "chịu chơi" đó nha, không có một kèo đi chơi nào mà không có nó cả.

Còn cái thằng kế bên – Joya.

Nhìn thì hơi lạnh nhưng thiệt ra là "ngoài lạnh trong nóng" đó nha, tốt bụng với cả nhà giàu giữ lắm!)"Tại sao bây giờ mới xuống tới?" – Mina "hỏi yêu"."

Lẹ giùm một cái, tao đói muốn xỉu rồi." – Joya chống cằm.Cả sáu đứa tụm lại ăn trưa, cười nói ồn ào một góc, ai đi ngang cũng phải liếc nhìn.Trong lúc đó, một nam sinh khác lướt qua.

Mái tóc đen rẽ ngôi 3/7, ánh mắt lạnh nhạt.

Cậu dừng lại, nhìn nhóm một cái, khẽ tặc lưỡi rồi quay đi."

Ê thái độ hỗn nha!" – Seina nhíu mày."

À, Yuji á hả?

Bây kệ nó đi, nó như vậy đó giờ rồi á, học chung lớp nên biết tính mà." – Mina đáp bình thản."

Ừ, quan tâm làm gì." – Joya nhún vai.Remi thì chẳng quan tâm lắm, lo cầm đũa ăn ké hết vòng năm đứa."

Ê ê, đừng có gắp đồ ăn tao nữa coi!

Một gắp nữa là đừng có trách à!" – Denki giằng lại hộp cơm."

Nãy thằng nào đòi vác cái xác tao xuống hả!?

Ngủ không cho ngủ rồi giờ ăn cũng không cho ăn!." – Remi cộc lên.Trong lúc nhồm nhoàm, Seina chợt nhớ ra:
"Ủa bà Mina, sao tui không bao giờ dắt nhỏ Yugana đi chơi chung với tụi này?

Người nổi tiếng vậy mà quen thân với bà, bọn tui cũng muốn hưởng fame ké fame á."

Mina đáp: "Có rủ rồi á... mà nhỏ bận quá.

Với lại, Yugana nó hướng nội lắm, sợ "theo" tụi bây không kịp..."

"Mày xạo hả mày~ Chớ không phải bà muốn giữ Yugana cho riêng mình hả?" – Remi nheo mắt trêu."

Đúng rồi đó, giữ kỹ vậy trời.

Nhắm giữ được giữ luôn đi nha." – Junsoo hùa theo."

Ừa đúng rồi đó!!

Mắc cái gì tao phải dắt nó gặp mấy tụi bây?

Tụi bây nghĩ tụi bây là ai?" – Mina khiêu khích cãi lại.Và sau đó, cả đám la hét cười vang cả sân trường.
...Ở gần đó, hai bóng dáng khác bước ngang qua.Một chàng trai tóc cắt sát, cùng một cô gái tóc cột đuôi ngựa."

Trời, tụi nhỏ giờ sung sức ghê ha.

Ồn mà rộn ràng cả trường." – Chàng trai lắc đầu."

Gớm, ông lớn hơn tụi nó có một tuổi mà bày đặt nói như già lắm." – Cô gái nhếch mép đáp."

Ủa thì kệ tui đi trời?

Rõ ràng tụi mình lớn tuổi hơn mà trời!?" – Chàng trai cãi lại."

Nghe mắc mệt." – Cô gái khoanh tay.Cả hai lại bắt đầu cãi nhau lặt vặt, trái ngược với khung cảnh náo loạn vui vẻ của nhóm sáu người kia. ⸻Chiều tan học.

Remi cùng Denki, Seina và Junsoo thong thả xuống khu tủ để giày."

Chán quá, mong mai trường cho nghỉ." – Junsoo vừa ngáp vừa mở khóa tủ."

Cỡ đó không đó trời.

Mà nói chứ tui cũng mong y chang." – Seina chống nạnh đồng tình."

Mai mà trường cho nghỉ một cái ha, là tối nay tao phá đảo thế giới ảo luôn!"

- Denki vừa thay giày, vừa nói.

Còn Remi mệt mỏi mở cửa tủ của mình ra—cạch!Một cái hộp quà nhỏ xinh rơi xuống chân."

Ể...?" – Remi cúi xuống nhặt.

Gói giấy hồng, thắt nơ gọn gàng nhìn rất là dễ thương."

Á đù, cái gì đây? cái gì đây?" – Seina hớn hở chồm qua.Remi tim đập thình thịch, khui hộp ra—bên trong là một mặt dây chuyền hình trái tim, lấp lánh dưới ánh mắt của 4 đứa."

Á——!!" – cô nàng hét toáng, ôm mặt. – "Ỏoooo~ là ai?

Là ai đã thầm thương trộm nhớ bé Remi này??

Tui đã sống tới ngày có trai tặng quà cho tui rồi sao!?

Thời khắc này đã tới!!"

Remi nhanh tay rút điện thoại, tách! tách! chụp lia lịa rồi hí hửng đăng thẳng lên mạng xã hội."

Coi nó điên kìa." – Denki nhăn nhó.

"Ủa mắc gì chửi?

Mà đúng rồi, có bao giờ được ai tặng đâu mà hiểu." – Remi bĩu môi, ôm chặt hộp quà.Tiếng la om sòm vang cả dãy tủ.

Junsoo với Seina phải cùng nhau kéo Remi ra ngoài:
"Đi lẹ đi bà nội ơi, ồn quá đi á!"

Ra đến cổng trường, họ gặp Mina và Joya đang đứng đợi."

Ủa, vụ gì mà ồn dữ vậy?" – Mina nheo mắt."

Bà Remi được trai tặng quà.

Tự nhiên thấy tội người tặng quá trời..." – Seina khoanh tay báo cáo."

Ồ..." – Joya ngáp, chống cằm. – "Rồi xong, từ phiền ba đứa thành phiền năm đứa."

"Ê ê, đừng có nói vậy nha.

Đây là chuyện trọng đại nha!

Chắc phải đi chụp hình cưới gấp thôi~" – Remi vừa đeo sợi dây chuyền vừa nói, mặt tự hào ra vẻ "người con gái hạnh phúc nhất thế giới".Cả nhóm dắt díu nhau về, Remi vẫn luyên thuyên kể đi kể lại chuyện dây chuyền.Junsoo chọt hỏi: "Hay là bà tự mua, rồi tự để vô tủ rồi tự diễn vậy?"

"Ừa, hay có chơi bùa ai không vậy trời?" – Seina phụ họa.

"Ha, kịch bản này nghe hợp lý phết." – Joya gật gù."

Tụi bây ghen tỵ thì nói, bớt đoán lại." – Remi hất mặt, cười hề hề.Mina chỉ biết thở dài, kéo cặp kính lên sống mũi: "Thiệt... hết cứu."⸻Mỗi người dần rẽ lối về nhà.

Chỉ còn lại một mình Remi.Đang đi trên đường về nhà, cô vô tình bắt gặp một tòa giáo đường nhìn rất "lâu đời" nhưng cũng không kém phần nguy nga.

Tấm biển trước cổng ghi: Giáo đường Malivita.Remi ngừng chân, ngước nhìn.
(Malivita... nghe đồn giáo phái này có ảnh hưởng lớn ở thành phố lắm.

Thấy nhiều tín đồ quá trời.

Mà nhà mình có ai theo giáo phái này hông ta...?

Mà thôi, về nhà cái đã, buồn ngủ quá.)Cô nhún vai, định rảo bước.

Nhưng đúng lúc ấy—...vang lên tiếng tụng lễ trầm đục từ bên trong.Trong giáo đường, kẻ chủ lễ đang đứng trước đàn thờ.

Đột nhiên, ả khựng lại."...Một luồng sáng..." – ánh mắt ả lóe lên. – "Ở ngoài kia."

Ả ra lệnh khẽ:
"Ngươi, ra ngoài.

Tìm nguồn sáng đó cho ta."

Một tín đồ khom người, rồi bước ra khỏi cổng.⸻"Xin chào."

Remi giật mình quay lại.

Một thanh niên mặc áo choàng trắng đứng chắn trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo."

Ơ dạ xin chào... mà anh là ai vậy? có chuyện gì không ạ?

- Remi hoang mang hỏi."

Anh làm ở giáo đường này nè, thấy em đứng đây thẫn thờ khá lâu, không biết là em có hứng thú gì với Malivita ha?

Em có muốn đi tham quan xung quanh giáo đường một xíu không?"

- Chàng trai lịch sự hỏi Remi.

"Ơ... dạ không anh ơi, tại em thấy giáo đường mình có kiến trúc đẹp quá nên đứng lại ngắm thôi à, em đang gấp về nhà nên chắc để dịp khác nha anh."

- Remi vội vã từ chối.

"Ồ vậy hả, nếu cần gì thì nói anh biết nha.

Mà nói thiệt nha, em có cái mặt dây chuyền đẹp quá, nãy giờ anh bị nó bắt mắt đó." – hắn nói. – "Cho anh mượn được không nè?"

"Xời!

Anh giai này có mắt nhìn ghê đó!

Đẹp đúng ha anh ha!"

- nhưng vừa dứt câu, Remi cảm thấy có gì đó sai sai, giữ chặt mặt dây chuyền, nhíu mày.

- "Ủa, mà khoan?

Em đâu có quen biết gì anh đâu tự nhiên anh mượn đồ của em?" – Remi thắc mắc."

Một xíu thôi mà, em đừng khó khăn vậy chứ."

- hắn nói."

Dạ hông được á anh ơi.

Này là quà em được tặng, em không có cho anh mượn được đâu.

Mà xin lỗi anh nha, em còn bận về ăn cơm á."

- Remi từ chối khéo, nôn nóng muốn được đi về.

Ánh mắt tín đồ tối sầm.

"Đó không phải là món quà bình thường đâu.

Đó là...

ánh sáng chúng ta cần.

Đưa đây!"

- hắn mất kiên nhẫn."

Em nói là không rồi mà!

Đây là... quà trai mới tặng á!

Không có cho mượn được đâu.

Trần đời chưa thấy ai mượn đồ mà như ông nội kiểu này!" – Remi lùi lại.Ngay khoảnh khắc đó—cái bóng dưới chân hắn bỗng nổi gợn, rồi há miệng nuốt trọn cơ thể."

Ghhh...!!" – tiếng gào thét méo mó.Remi chết sững.

Bóng đen phình to, méo mó thành hình dạng một con quái vật nhầy nhụa.

Đôi mắt đỏ máu mở ra trong bóng tối—Một Dusker."

Ư...ư..." – Remi tái mặt, lùi sát tường.

Cổ họng nghẹn lại, không nói thành lời.Trước mắt cô, nỗi kinh hoàng bắt đầu.⸻Nhưng đột nhiên, Remi khựng lại, lấy lại bình tĩnh, đi vòng vòng quanh con quái vật như đang...

đi tham quan."

Ủa?

Đoàn mình đang quay phim hả?

Đầu tư dữ ta.

Hiệu ứng nhìn thật ghê á! ...

Ủa mà khoan, vậy là tui cũng được lên hình đúng hông?

Trời ơi trời, vậy mà không nói trước để người ta make up!

Tui để mặt mộc nhìn gớm muốn chết.

Cắt cảnh đó đi quay lại dùm tui nha!!"

Con Dusker gầm lên dữ dội.

Trong đầu nó vang lên tiếng ra lệnh: "Bắt ả lại."

Tiếng gầm ấy khiến Remi thoáng lạnh sống lưng.

Nó vung xúc tu, xẻ đôi một cái cây to gần đó ngầm cảnh cáo rằng - Đây tuyệt đối không phải là một trò đùa."

Ê...

Đừng giỡn như vậy chứ..."

Mặt tái mét, trong đầu Remi thôi thúc cô phải chạy ngay đi, càng nhanh càng tốt.

Nghĩ là làm, cô nàng quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Quái vật gầm rú, đập phá đường phố, lồng lộn truy đuổi theo sau.

Người dân hoảng loạn chạy tán loạn, khung cảnh hỗn loạn đến mức kinh hồn.Remi vừa chạy vừa mếu máo - "Cái quần què gì đang diễn ra vậy!!??

Sao nó đuổi theo mỗi mình tui thôi vậy trời!?"

- cô lục lọi trong cặp, móc điện thoại ra.

- "Gọi... gọi ai cũng được, cứu tui với!!"

Cô nhấn nút gọi, nhưng ngay khoảnh khắc đó—màn hình điện thoại tối đen."

HẢ!?

CÁI GÌ!?

Hết pin hả!?

Chó má thiệt chứ, cái gì xui thì tới hết một lượt luôn đi!!!"

Chạy kiệt sức, Remi ngã phịch vào một góc hẻm, thở hổn hển:
"Haa... nay bước ra khỏi nhà bằng... chân nào...mà xui dữ vậy nè trời..."

Chưa kịp dứt lời, giọng gầm khàn khàn vang lên ngay sau lưng:
"Kiếm được mày rồi."

Remi giật bắn người.

Con Dusker lù lù tiến lại, dồn Remi vào góc hẻm, mắt lóe sáng đầy sát khí.

"Th... tha cho em!

Nãy anh nói anh muốn cái mặt dây chuyền đúng không?

Đây đây!

Em tháo ra liền, cho anh luôn, tha em đi huhu!!"

Nó dí sát mặt Remi, cô sợ hãi nhắm mắt, không dám nhìn về phía trước.

Khoảnh khắc Dusker chạm vào chiếc mặt dây chuyền trước ngực cô,
ngay tức khắc, một tia sáng hồng rực từ trên trời giáng xuống ngay tại mặt dây chuyền, hất tung con quái vật ra xa.Remi từ từ hé mắt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì nhận ra xung quanh mình đã biến thành một không gian phủ đầy ánh sáng hồng dịu dàng."

Ơ... gì đây?

Không lẽ mình đã chết rồi sao?

Đây là thiên đường hả?"

Bỗng, một giọng nói trầm tĩnh vang lên:
"Xin chào, nhóc chính là người được chọn."

"Ể!?

Ai vậy!?

Với lại... chọn là chọn cái gì vậy?

Casting đường phố hả!?

Ủa vậy là nãy giờ là phim hả?

Còn này chắc là, để em đoán....

Camera ẩn đúng hông?

Trời ơi nãy giờ lên hình với cái bộ dạng này, ta nói hả, xấu điên!!"

Giọng kia bật cười:
"Quả nhiên, ta không chọn nhầm.

Ta thích cái tinh thần lạc quan của nhóc rồi đó.

Nói đơn giản thôi—nhóc đã được chọn làm chiến binh của thiên đường.

Một Royal Guardian - Sức mạnh dùng để tiêu diệt bọn quái vật Dusker, giống như con vừa rồi đấy."

Remi ngơ ngác, lắc đầu nguầy nguậy:
"Từ từ, khoan đã... sốp giỡn em hả!?

Phép thuật gì chứ, nghe ảo vậy sốp?

Với lại, em sao mà đánh nỗi cái con quái gớm ghiếc đó!?

Em chỉ muốn về nhà ngủ thôi... với lại còn đói nữa... chắc sốp chọn nhầm người rồi, kiếm ai khác giùm em đi nha!!"

"Không được.

Người ta đã chọn thì không đổi.

Nhóc đang giữ mặt dây chuyền đó—chính là bằng chứng.

Giờ, hãy đọc theo ta: Royal Mode, Alternation!"

Remi nhìn mặt dây chuyền, rồi ngước lên ngập ngừng hỏi.

"Ủa mà cái này em được tặng mà...

Mà bắt buộc là vậy hả sốp...?"

"Đúng vậy.

Nhóc không có sự lựa chọn nào khác đâu."

Remi chống nạnh, mếu máo:
"Hết cách rồi hả trời...

Thôi được, làm lẹ để về còn ngủ nữa chứ buồn ngủ sắp chết tới.

Nhưng mà câu gì em quên rồi sốp ơi."

"...Thiệt đúng là...

Đây là lý do ta chọn nhóc đó.

Nhớ cho kỹ để mốt còn dùng nha: Royal Mode, Alternation!"

"Haizz... học dốt tiếng Anh rồi mà còn bắt đọc tiếng Anh nữa chứ 😮‍💨...

Được rồi, thử liều vậy...

Royal Mode, Alternation!"

Ánh sáng bùng nổ, cơ thể Remi được bao phủ trong dải quang năng rực rỡ.

Cô biến thành—"Thần Bí Hồng Quang – Guardian Lumiere!"

Guardian Lumiere, lần đầu tiên xuất hiện!⸻Ánh sáng hồng rực bùng nổ, chiếu sáng cả góc phố.

Chủ trì giáo phái Malivita ở giáo đường đang theo dõi từ xa bằng quả cầu pha lê khựng lại, đôi mắt lóe lên tia ngạc nhiên xen lẫn phẫn nộ."...Thứ ánh sáng đó...?

Con bé đó...

Nó có sức mạnh đe dọa đến chúng ta sao!?"

Ả nghiến răng, lập tức ra lệnh:
"Dusker!

Kết liễu nó ngay lập tức!"

Con quái rú gầm, bức tường không khí rung động dữ dội.

Trong khi đó, Remi – giờ đây với tư cách là Guardian Lumiere – lại đang bận... ngắm nghía chính mình.

Cô xoay một vòng, váy áo lấp lánh hồng, tóc bay nhẹ trong ánh sáng hoàng hôn."

Trời ơi... cái outfit này đẹp dữ vậy trời!

Biết vậy nghe lời sốp kia sớm hơn xíu là có đồ đẹp bận lâu hơn xíu rồi, khà khà~."

Nhưng chưa kịp "tự sướng" được bao nhiêu-RẦM!!Chiếc xúc tu khổng lồ đã quất thẳng xuống.

Mặt đất nứt toác, bụi bay mù mịt."

Á hết hồn má!

Nhẹ tay một xíu coi!?

Nói trước nha, tui mới biến hình lần đầu, chưa quen đâu đó!!

Công bằng giùm nha trời!"—Trận chiến diễn ra... hơi "căng thẳng".

Lumiere chỉ biết liên tục né đòn, cô không biết mình nên phản kháng lại như thế nào, và như vậy, cứ như mèo vờn chuột, Dusker tấn công thì cô né.

Vừa né, cô vừa than thở."

Má ơi!!

Né tới khi nào đây trời, sốp kia kỳ quá, cho sản phẩm xong không hướng dẫn cách sử dụng thì sao tui biết đường mà dùng đây trời!?"

ĐÙNG!!Vì lo nghĩ cách đối phó, cùng với việc né đòn với tốc độ nhanh nên cô "lỡ" tông vào tường của 1 nhà kho.

Dusker thấy vậy, nó dừng lại, nghĩ rằng là không cần tốn sức bắt Lumiere nữa thì thật bất ngờ, từ đám khói bụi mù mịt, cô bước ra với không một thương tích gì, vả lại còn không si nhê gì với cô."

Á đù!!

Tông cỡ đó mà không gãy tay gãy chân luôn nè!!

Hay quá trời á!!"

- rồi cô vô thế - "Mày tới số rồi con, chuẩn bị đỡ đòn từ mẹ nè!!"

Nói rồi, cô vươn hai tay về phía trước, cố "nặn" ra một thứ gì đó có thể phản kháng được.

Sau cố gắng thì có kết quả, một khối cầu sáng xuất hiện trước mặt cô, nhưng lại không bắn ra được tia nào mà vụt một phát biến mất luôn.

"...

Trời ơi quê quá hai ơi~~" - Lumiere lúng túng xấu hổ.Dusker lợi dụng sơ hở, nhào thẳng về phía Lumiere, cô hoang mang không biết phải làm gì nên đành liều, mặt đối mặt với nó, dùng tay không đỡ đòn tấn công trực diện từ Dusker.

Một tiếng ẦM chấn động vang lên, bụi đá bắn tung.

Vậy mà... cô vẫn đứng vững, bàn tay nhỏ bé chặn trọn cú đánh khổng lồ, đòn chặn tạo ra một làn sóng xung kích làm rung chuyển cả một vùng rộng.

"Quao!

Được rồi nè!

Mình mạnh vậy luôn á hả!?

Được rồi, xem mẹ trổ tài nè con!!"

Được đà, cô dùng sức "chưởng" Dusker một phát bay xa vạn dặm.

Cô nhìn lại bàn tay mình, không một vết xô xát nào, tự mãn hất mặt lên cao."

Rồi!

Lên đèn đi!

Cỡ nào mẹ cũng chơi!"

Dusker liền lấy lại thế, lao thẳng về phía Lumiere bằng một tốc độ đáng kinh ngạc.

Lumiere thấy vậy liền đánh cược lần này sử dụng phép đối đầu với nó, cô vô thế lại lần nữa, vươn tay về phía trước, nhắm mắt tập trung, quả cầu ánh sáng dần hiện ra và đang được "nạp năng lượng".

Tới thời khắc quyết định, cô mở mắt ra, dồn sức và hét lớn lên:"Lumiere Beam!!!"

Một luồng tia sáng hồng rực phóng ra, xuyên thẳng qua Dusker.

Con quái gầm lên đau đớn, cơ thể từ từ tan rã thành khói đen, để lại một người ngã gục giữa đất.Remi thở hổn hển, tiến lại gần.

Người nọ khẽ mở mắt, thì thào:
"Đây... là đâu...?

Tôi....

đang làm gì ở đây...?"

Lumiere khó hiểu.

"Ủa, anh không nhớ gì hả?

Hồi nãy anh bị cái giáo phái...

Malivita gì đó biến thành quái đó!"

Người kia chỉ lắc đầu mơ hồ.

Không còn chút ký ức nào về việc từng là tín đồ, cứ như vừa được "giải thoát".

"Hả...?

Cô đang nói cái gì vậy...?

Giáo phái gì cơ?"

"...Ủa gì kì vậy trời?" – Lumiere chau mày, thoáng dấy lên nghi ngờ.

Nhưng cô cũng thầm mừng rằng, vị "tín đồ" kia có vẻ như không có vấn đề gì ngoài vụ việc "mất trí nhớ".

Ngay sau khi chào tạm biệt vị "tín đồ" đó, cô lập tức nhảy cẫng lên ăn mừng:"Ủa vậy là mình thắng rồi haa!

Yyaaaayyy!

Trời ơi, tiếc ghê, điện thoại hết pin chớ không là tui up vội 5 cái story kỉ niệm rồi đó trời!!"

Cô cười rạng rỡ, hệt như một nữ sinh bình thường vừa đạt được điểm 10 môn Hoá.—Nhưng từ xa, một bóng người lặng lẽ quan sát tất cả.

Đôi mắt dõi theo nhìn theo Remi, rồi trong chớp mắt biến mất. ⸻Trong gian điện giáo phái Malivita, chủ trì tức giận đập mạnh bàn.

Khuôn mặt gằn lại, vừa phẫn nộ vừa hứng thú."

Hừm... sắp có chuyện thú vị rồi đây."

Tiếng cười khẩy lan dài trong màn đêm.

End chap.⸻
Và cuối cùng Chapter 1 cũng đã ra mắt rùi 🥳 mấy mom mấy sốp đọc xong cho tui xin ý kiến với nha 😘 mong sẽ được mấy mom mấy sốp ủng hộ và theo dõi lâu dài ạa 🥰 em syn trân trọng cãm ơn cả nhà mình ạaa 😍
 
Back
Top