Đam Mỹ Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 99: Alpha Hay Omega (2)


"Tinh Nhiên, bên con sao rồi?"

Sắc mặt Hứa Tinh Nhiên nặng nề đi ra ngoài hành lang, phía sau cậu ta là bác sĩ Triệu Hoán đang bị đưa lại về phòng giam.

"Con đã đưa cho Triệu Hoán xem ảnh chụp loại thuốc kia. Ông ta nói, theo kinh nghiệm của ông ta thì đó rất có thể là loại thuốc mà Eden đang nghiên cứu phát minh... Thứ thuốc này có thể khiến alpha cao cấp chuyển hóa thành omega. Nhưng khi Triệu Hoán bị bắt, thứ thuốc này vẫn chưa được nghiên cứu thành công. Cho dù bây giờ nghiên cứu ra rồi... Cũng không chắc có thuốc giải tương ứng. Vì hiệu lực của thuốc quá mạnh nên tác dụng phụ của nó cũng giống như loại red apple nồng độ cao mà An Lan bị tiêm vào lần trước, sẽ khiến tim đập nhanh."

Ngón tay Hứa Trọng Sương vô thức siết lại, tròng mắt cũng cũng hơi run run.

"Có cách sơ cứu không?" Hứa Trọng Sương hỏi.

"Khi phản ứng chuyển hóa đã bắt đầu... Thì cũng giống như những omega khác khi tiến vào kỳ ph*t t*nh... Cần có pheromone của alpha cấp cao xoa dịu. Phương pháp hữu hiệu nhất là đánh dấu." Hứa Tinh Nhiên đứng ở đó, ngón tay cầm điện thoại run rẩy.

"Bọn họ quay trở lại đất liền ít nhất cũng cần đến ba tiếng, cho dù có phái đội ngũ y bác sĩ mang pheromone alpha đã được tinh luyện tới ứng cứu cũng cần thêm nửa tiếng nữa, nếu như vậy... An Lan rất có thể sẽ..." Hứa Trọng Sương không nói hết câu.

"Con biết. Không nhất thiết phải bỏ gần tìm xa. Cố Lệ Vũ không phải đang ở cạnh cậu ấy sao?" Hứa Tinh Nhiên nói.

"Vậy ba gọi điện báo cho bọn họ."

"Không, để con đi."

Hứa Tinh Nhiên nói xong, lập tức bấm điện thoại liên lạc với trực thăng đang chở mọi người.

"Cố Lệ Vũ, cậu nghe đây, muốn cứu An Lan thì ngay bây giờ cậu phải đánh dấu cậu ấy."

Cố Lệ Vũ ôm An Lan trong lòng, mùi trúc xanh đã hòa làm một với mùi Long diên hương, tràn ngập khắp cabin, càng lúc càng nồng nặc, mùi Long diên hương tìm mọi cách bao lấy hương vị trúc xanh không thể nó thoát ra, tính chiếm hữu và độc đoán trong đó ngày càng lộ rõ.

Người tới thực hiện nhiệm vụ lần này hầy hết đều là alpha, mùi tin tức tố nồng đậm khiến viên phi công đang điều khiển trực thăng cũng muốn tắc thở đến nơi rồi.

Tống Khả Lan vội vang mở cánh cửa hai bên khoang máy bay, gió biển bị cuốn vào, thổi bay bớt mùi tin tức tố bên trong, nhưng lại có tin tức tố mới không ngừng được phóng thích ra.

"Điện thoại của Hứa Tinh Nhiên." Tống Khả Lan đưa điện thoại cho con trai.

Cố Lệ Vũ cắn chặt răng, lông mày cũng cau lại, lúc này không chỉ mỗi mình An Lan đang phải chịu dằn vặt mà cậu ta cũng không khác gì. An Lan không bận tâm điều gì mà không ngừng phóng tin tức tố của mình ra, dụ dỗ, hấp dẫn Cố Lệ Vũ, muốn kéo cậu ta sa vào.

Cố Lệ Vũ chỉ muốn xé nát người trong ngực thành từng mảnh, rồi nhét vào trong máu thịt của mình, cái cảm giác trống rỗng đó không cách nào lấp đầy được.

"Cố Lệ Vũ, cậu nghe cho kỹ đây, nếu muốn cứu An Lan, cậu nhất định phải nhanh chóng đánh dấu cậu ấy."

Giọng nói của Hứa Tinh Nhiên xuyên qua tất cả mọi tạp âm truyền vào trong tai Cố Lệ Vũ.

"Nếu aplus của tôi lần thứ hai tiến vào trong cơ thể cậu ấy, thì cậu ấy sẽ không thể thuận lợi phân hóa tiếp nữa..."Cố Lệ Vũ cắn răng nói.

"Cậu nghe này, loại thuốc này không chỉ có thể làm cho beta phân hóa thành omega mà thậm chí có thể khiến cả alpha cấp cao cũng chuyển hóa thành omega... Tác dụng phụ của loại thuốc này chính là nếu không kịp thời được aplus của alpha cấp cao xoa dịu, tim đập nhanh sẽ dẫn đến đột tử. Cố Lệ Vũ... Cậu nghe đây, cậu phải tin tưởng An Lan, cho dù có phân hóa thành alpha hay omega, cậu ấy sẽ vẫn là An Lan mà chúng ta quen biết. Đồng ý với tôi, nhất định phải để cậu ấy sống sót trở về! Chỉ có còn sống, mới có thể lựa chọn cuộc đời mà mình muốn!"

Giọng nói của Hứa Tinh Nhiên cực kỳ quả quyết.

Cố Lệ vũ cúi đầu muốn hỏi An Lan, nhưng An Lan đã không thể suy nghĩ được gì nữa không chút do dự hôn lên.

Đó là một nụ hôn không hề kiềm chế, cậu liều mạng đòi lấy aplus trong miệng Cố Lệ Vũ, dùng sức đến độ đối phương không thể không nghiêng người về phía trước, vòng hai tay ôm lấy lưng An Lan, nếu không phải có dây an toàn giữ lại, có khi An Lan đã bị bay ra khỏi trực thăng rồi cũng nên.

Cố Lệ Vũ vất vả kéo An Lan ra, để đầu cậu dựa lên vai mình, nước mắt rơi xuống, cậu ra cố hết sức nói: "An Lan... Xin lỗi... Thật sự xin lỗi... Là do tôi không bảo vệ được cho cậu... Chúng ta không kịp tới bệnh viện, cậu sau này có thể không thể làm alpha được nữa..."

Cố Lệ Vũ vốn cho là ý thức của cậu đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng tay An Lan vốn đang ôm lấy mình lại buông lỏng ra, khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu ta.

Giống như đang dỗ dành.

Cố Lệ Vũ sững sờ, nước mắt lại tuôn ra.

Cậu ta nghiêng mặt qua, thành kính mà trịnh trọng hôn nhẹ lên gáy An Lan, rồi há miệng cắn xuống.

Dòng máu nóng bỏng muốn thiêu đốt huyết quản như được tưới mát, tia mát lạnh đó chỉ mỏng manh thôi lại không gặp phải bất cứ sự kháng cự nào thấm vào từng tế bào trong cơ thể An Lan, tư duy đã giống như hơi nước dường như nhận được một cơn gió, rốt cuộc đã không còn bốc hơi, một lần nữa lắng đọng lại.

Cố Lệ Vũ dùng sức ôm chặt lấy An Lan, nước mắt của cậu ta theo gò má không ngừng rơi lên gáy An Lan.

Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu. Nhất định.

Cho dù có một ngày cậu hối hận, tôi vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ cậu.

Cánh tay An Lan đang ôm Cố Lệ Vũ chậm rãi rũ xuống, thân thể như đột nhiên bị hút hết khí lực, hoàn toàn dựa vào lồng ngực đối phương. Lúc cậu được Cố Lệ Vũ ôm lại, cậu thấy ánh mắt của đối phương như thể đã làm chuyện gì cực kỳ sai trái vậy.

Mà nháy mắt khi người này ôm lấy cậu, An Lan rốt cuộc an tâm thở ra một hơi, cậu kéo áo Cố Lệ Vũ, không đề phòng cũng không tức giận vùi mình vào vòng tay đối phương.

Khi máy bay hạ cánh xuống nóc bệnh viện, nhân viên y tế đã trực sẵn ở đó từ trước.

Cố Vân Lễ giao bản mẫu ống thuốc màu hồng kia cho Cố Thanh Xuyên: "Chỉ có duy nhất một cái, mất rồi thì không có nữa đâu."

"Cháu biết! Cháu sẽ mang nó về phòng thí nghiệm làm phân tích... Hi vọng... Hi vọng có thể giúp được An Lan!" Cố Thanh Xuyên cầm bản mẫu, tức tốc quay trở về phòng thí nghiệm.

Mà lúc này, ở trong phòng tiếp khách của triển lãm tranh, Hứa Trọng Sương đang ngồi nhìn vẻ mặt thống khổ, không ngừng rơi lệ của Cố Vân Dật.

"Anh trước đây không phải rất thương em sao... Cứu em với..." Cố Vân Dật nắm lấy mắt cá chân Hứa Trọng Sương, dùng sức như muốn bóp nát nó vậy.

"Vậy cậu nói cho tôi biết... Năm đó Tiểu Nhiễm vốn đã có thể chuyển hóa thành beta, làm giảm sự phát triển của tế bào ung thư tuyến thể. Thuốc kia có phải là do cậu giở trò mới không thể nghiên cứu thành công không?" Ánh mắt Hứa Trọng Sương vô cùng nghiêm khắc, khiến Cố Vân Dật phát run.

"Nói!" Hứa Trọng Sương quát lên.

Cố Vân Dật không thể tin nhìn Hứa trọng Sương ở trước mắt, dừng lại khoảng hai, ba giây rồi đột nhiên phá lên cười.

"Giang Tiểu Nhiễm... Giang Tiểu Nhiễm... Sao giờ anh lại như rất yêu cô ta vậy... Hai người chỉ là hôn nhân lợi ích mà thôi... Cô ta sao có thể hiểu anh như em... Ha ha ha... Chỉ vì cô ta là omega hay sao? Hả?"

Hứa Trọng Sương nhắm hai mắt lại, Cố Vân Dật đã nói cho ông biết đáp án.

Ông không chút do dự hất tay đối phương ra, sải bước đi về phía cửa.

"Hứa Trọng Sương... Anh không thể đi như thế được... Anh không thể đi..."

Hứa Trọng Sương đứng lại phía trước cửa, không quay đầu lại, nói: "Yên tâm đi, cậu chỉ bị tiêm vào red apple nồng độ cao mà thôi. Tốt xấu gì cậu cũng là alpha, mấy tiếng nữa là có thể đào thải hết loại thuốc đó ra khỏi người."

Nói xong, ông đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài là cảnh sát được lệnh đến đây bắt Cố Vân Dật.

Hứa Trọng Sương đi về phía trước, hai mắt đỏ lên, mãi đến tận khi điện thoại trong túi đổ chuông, màn hình báo người gọi đến là con trai ông.

"Ba, An Lan đã được đưa tới bệnh viện. Bên chỗ ba thế nào rồi?"

Hứa Trọng Sương nghe giọng nói của con trai truyền ra, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Anh rất nhớ em."

"Ba? Ba nhớ con á?" Hứa Tinh Nhiên hơi ngơ ngác, không hiểu gì.

"Anh thật sự rất nhớ em... Xin lỗi... Xin lỗi..." Hứa Trọng Sương đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa phòng ngăn lại, nước mắt lã chã rơi xuống.

Hứa Tinh Nhiên dừng bước, nghe thấy thanh âm kìm nén ở đầu dây bên kia, cậu chợt nhận ra, câu "Anh thật sự rất nhớ em" kia là ba đang nói với mẹ mình – Giang Tiểu Nhiễm.

<i>*Đoạn này ba Hứa nói nhớ mẹ Hứa nhưng mà tiếng trung giống tiếng anh, đại từ nhân xưng chỉ có "You", "I" cho nên mới đầu Tinh Tinh mới không hiểu. Đây tôi mạn phép để thành nhân xưng Anh – Em nhé.</i>

Hứa Tinh Nhiên thở dài một hơi, nói: "Mẹ có nói, ngày trước lúc gả cho ba không phải lựa chọn của chính mẹ, cũng không phải là mong muốn của ba. Vốn định chờ qua vài năm rồi sẽ ly hôn, lý do cũng đã nghĩ trước cả rồi... Nhưng mà không ngờ, khoảng thời gian sau khi được gả cho ba lại là khoảng thời gian mẹ cảm thấy hạnh phúc nhất. Con nghĩ, mẹ nhất định cũng rất nhớ ba... Kiếp sau cũng muốn được gả cho ba thêm lần nữa. Nếu không... Sẽ không có con."

Hứa Trọng Sương dựa vào cửa vách ngăn, vừa khóc vừa cười.

...

Tin tức tổ chức Eden đã bị triệt phá lập tức leo lên hotsearch. Liên tục mấy ngày đều chiếm hạng nhất.

Trong khi tất cả mọi người đều đang lướt mạng đọc tin tức mới được công bố này, thì ở trong một gian phòng bệnh, An Lan đang nhắm mắt nằm mê man, Cố Lệ Vũ thì ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay cậu, chờ cậu tỉnh lại.

Phía ngoài hành lang, Cố Vân Lễ đang ngồi đọc một quyển sách, Tống Khả Lan ngồi bên cạnh lo lắng nhìn về phía cửa phòng bệnh.

"An Lan lúc nào mới có thể tỉnh lại không biết nữa!"

Cố Vân Lễ lại như chẳng có chuyện gì, thản nhiên lật sách sang trang tiếp theo, hờ hững nói: "Ở đây không có người ngoài, em không cần giả bộ hiền lành đâu. Anh không chê em thỉnh thoảng lên cơn động kinh."

"Anh nói thế là ý gì hả? Bóc mẽ em như vậy vui lắm đúng không? Em còn không phải lo con trai nhà ta đau lòng sao? Lỡ mà An Lan chiến tranh lạnh với Tiểu Vũ thì sao? Người ta vốn dĩ có thể phân hóa thành một nhóc alpha đẹp trai lai láng, khí chất ngời ngời, kết quả bị nhà chúng ta làm vạ lây, nháy mắt lại sắp phân hóa thành omega rồi! Nếu đặt ai khác vào trường hợp này cũng không thích ứng nổi đâu! Hai đứa nó yêu đương tiếp kiểu gì bây giờ?" Tống Khả Lan cau mày, chống cằm, mơ hồ có xu hướng muốn bùng nổ.

"Vậy là sao em biết An Lan phân hóa thành omega, thì sẽ không phải một omega đẹp trai lai láng, khí chất ngời ngời nào?" Cố Vân Lễ vừa nói, vừa từ tốn dỗ dành Tống Khả Lan.

"Hở?"

"Chỉ có cha là hiểu con trai nhất, chỉ cần con trai nhà ta thích là được rồi." Cố Vân Lễ nói.

"... Anh đã bế thằng bé bao giờ chưa? Đã nói chuyện tâm sự với nó bao giờ chưa? Anh biết thằng bé thích McDonald hay là KFC sao? Anh..."

"Thằng bé thích KFC." Cố Vân Lễ quả quyết nói.

"Sao anh biết?"

"Bởi vì An Lan thích KFC. Anh có đọc tài liệu về thằng bé kia, trong đó viết nó một tuần ăn KFC ít nhất ba lần."

Câu trả lời của Cố Vân Lễ thực sự khiến Tống Khả Lan cạn lời.

...

Lúc này An Lan nằm trên giường bệnh có động tĩnh, ngón tay cậu khẽ động, Cố Lệ Vũ ngồi trông ở bên cạnh giật mình, lập tức gọi bác sĩ tới kiểm tra.

Gắng gượng tiếp một đám bác sĩ điều trị đông như kiến cỏ, một chốc kiểm tra cái chỉ số này, một chốc lại xem cái chỉ số kia, còn rút của An Lan hai ống máu lớn, nhiều người xoay quanh lúc ẩn lúc hiện như vậy, khiến đầu cậu lại bắt đầu thấy quay cuồng.

Ba mẹ An Lan với chị gái An Nguyên cũng đã đến. Là Hứa Tinh Nhiên đưa họ tới, ở trên đường Hứa Tinh Nhiên cũng đã nói qua về những chuyện An Lan gặp phải trong đoạn thời gian này cho ba mẹ cậu biết. Nghe tin mà ba An mẹ An sợ đến tay chân rụng rời, bọn họ cũng có đọc thông tin trên mạng, biết Eden là cái tổ chức đáng sợ như thế nào, đoạn thời gian này, con trai lại bị tổ chức này bắt đi! Nghĩ tới đó, lúc ba An mẹ An nhìn thấy con trai lại càng lấy trong lòng hoảng sợ, nước mắt lã chã rơi không ngừng.

Lúc mẹ An nhào tới, An Lan cũng phải hoài nghi có phải mình mắc bệnh nan y nào nào sắp tỏi thật rồi không.

Chị gái An Nguyên đứng bên cạnh, lau nước mắt đang chảy giàn giụa.

"Chị... Chị ơi, cứu cứu em với... Em hãy còn chưa chết mà..."

"Không chết thì cũng thành "thụ" rồi! Thằng nhóc thối nhà em muốn hù chết cả nhà luôn có đúng không!"

Lúc người nhà An Lan tới, Cố Lệ Vũ vốn đang nắm tay An Lan lập tức buông ra, An Lan vô thức muốn níu lại nhưng đối phương rụt tay quá nhanh, rõ ràng người nhà đều đã đến đủ, An Lan lại thấy trong lòng bị khoét rỗng một khối lớn.

Bác trị phụ trách điều trị muốn giải thích lại tình trạng hiện giờ của An Lan cho người nhà của cậu. Cố Vân Lễ đang ngồi ngoài hành lang cũng đặt quyển sách đang đọc dở xuống, ông vỗ vỗ lưng vợ mình, nói: "Đi thôi. Chúng ta cũng đi cùng xem thế nào. Con trai nhà người ta yên ổn mười mấy năm, đột nhiên lại gặp chuyện lớn như vậy, trách nhiệm của chúng ta rất lớn."

"Ầy, đúng vậy. Có cắn rơm cắn cỏ xin lỗi cũng vô dụng..." Tống Khả Lan lộ ra vẻ phiền muộn.

Cố Vân Lễ cùng Tống Khả Lan đi đến bên cạnh ba An mẹ An, người vốn chỉ có thể trông thấy trên ti vi đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến hai người họ không biết phải làm sao, thay vào đó vợ chồng Cố Vân Lễ bình thản giống như quen biết đã lâu cùng hai người họ đi gặp bác sĩ, còn xin lỗi họ vì không bảo vệ tốt cho An Lan, khiến ba An mẹ An cảm thấy thả lỏng không ít.

An Lan quay mặt sang, nhìn bên cạnh giường, chỗ ngồi của Cố Lệ Vũ đã bị An Nguyên chiếm cứ, chị đang ngồi ngay chỗ ấy gọt táo cho An Lan.

"Chị... Sao chị lại ở đây vậy?"

An Nguyên ha hả cười lạnh hai tiếng: "Thì làm sao? Mi muốn ai ngồi ở đây nữa? Chê chị gái nhà mi lớn lên không đủ đẹp mắt có đúng không?"

An Lan nhìn An Nguyên một hồi lâu, hình như chị mới khóc, viền mắt hãy đang sưng sưng.

"Đúng thế á."

Câu trả lời của An Lan khiến An Nguyên đớ người ra một lúc, máu nóng xông lên đầu.

"Nhà mi mới nói cái gì đó?"

"Chị vốn không đẹp bằng Cố Lệ Vũ mà."

"Nhà mi có biết mình thành omega rồi không hả! Vẫn còn thấy tên đó đẹp trai à? Nếu không phải bị nhà bọn họ vạ lây, mi đã là alpha rồi có biết không hả? Cả đời này của em..."

"Đời em thế là xong sao? Em thành omega rồi thì không được học đại học nữa? Không được thi đấu bắn súng? Không được đi xe đạp? Hay không là con người nữa à?" An Lan hỏi ngược lại.

"Em... Em... Alpha với omega không giống nhau! Em sẽ bị người khác bắt nạt đó, em dễ nhìn hơn, lại còn bị người xấu để ý nữa!"

Trên cổ An Lan vẫn còn đau, nhưng thân thể đã khôi phục lại kha khá rồi, cậu vắt cái chân đang ở trong chăn lên, còn rung rung cổ chân, vẻ mặt ra bộ u sầu, nói: "Lúc em là alpha thì vẫn bị kẻ xấu nhìn chằm chằm đó thôi. Có phải mỗi omega là bị vậy đâu."

"Em thật sự... Thật sự không để ý sao? Em vốn là alpha mà, đột nhiên giờ lại thành omega, chênh lệch lớn như vậy, em chịu được hả?" An Nguyên vốn muốn gọt táo cho An Lan ăn mà nhìn bộ dáng thản nhiên tự đắc, không tim không phổi của thằng em mình thì tức muốn nổ phổi, bèn răng rắc răng rắc ăn luốn quả táo trên tay.

"Có là alpha hay omega thì cũng chỉ khác nhau cái giới tính thôi. Dù sao thì là cái giới nào thì vẫn bị cùng một người cắn, cứ vậy đi.

"Em cam chịu như vậy sao?" An Nguyên trợn to mắt nhìn cậu.

"Em chỉ biết cam chịu thôi chứ sao giờ ~" An Lan vòng tay tự ôm lấy mình, trên mặt lộ ra vẻ sầu thảm, "Bởi vì chị gái gọt táo mà không thèm để phần cho em một miếng nào ~"

"Ăn ăn ăn! Cho mi nghẹn chết đi!" An Nguyên nhét nguyên nửa quá táo còn trên tay vào trong miệng An Lan.

"Chị ơi, giúp em một việc với ~" An Lan kéo kéo góc áo chị gái mình, "Chị mang cặp sách của em vào đây cho em đi ~"

"Há, vẫn còn nhớ mình là học sinh cơ đấy! Chị còn tưởng nhà mi thành superman rồi, mỗi ngày đều chiến đấu với thế lực tà ác bảo vệ trái đất chứ!"

"Mang cặp sách tới cho em đi mà ~" An Lan lại kéo một chút.

An Nguyên khó chịu giựt góc áo của mình về: "Nghĩ mình là omega thật đấy à? Làm nũng không có tác dụng gì với chế hết, có biết chưa?"

"Chị yên tâm đi, em mà có thành omega thật thì mai mốt anh rể có dám chọc chị giận, em cũng nhất định sẽ đánh cho ạnh ta rụng mọi cái răng." An Lan vỗ vỗ cánh tay An Nguyên, làm ra vẻ "Chế cứ tin ở em".

"Hừ!"

"Nhưng mà mọi người đi đâu hết rồi? Sao còn có mỗi chị với em vậy?"

"Em muốn hỏi ba mẹ mình? Hay là muốn hỏi ba mẹ của Cố Lệ Vũ?"

"Ừm, ba mẹ mình đâu rồi ạ?" An Lan tò mò hỏi, cậu có chuyện, má mi lại không ở bên cạnh gào khóc, cậu thấy không quen lắm.

"Đang bận thương lượng của hồi môn với ba mẹ Cố Lệ Vũ kìa."

"Khụ..." An Lan bị miếng táo trong miệng làm cho sặc một phát, bèn giơ chân muốn đá An Nguyên.

"Nghe nói nhà họ có người làm việc trong sở nghiên cứu, đang phân tích cái thuốc làm ảnh hưởng đến phân hóa kia. Nếu có thể nghiên cứu ra thuốc giải trước khi em phân hóa xong... Ít nhất cũng có thể làm beta, quay về cuộc sống giống như lúc trước. Còn nếu mà không được..."

"Vậy em chính là omega bị miếng táo chị gái gọt cho làm sặc chết." An Lan ưu thương xoay người sang phía khác.

An Nguyên muốn cốc cho thằng em mình một cái, mà nhìn đến bông gạc đang băng bó trên cổ cậu thì không đánh nổi nữa.

Chờ ba An mẹ An từ chỗ bác sĩ quay lại, phòng bệnh lập tức trở nên náo nhiệt hơn hẳn, đủ loại hỏi han ân cần, chỗ này có đau không, chỗ kia có đau không, nóng quá không lạnh quá không, mẹ An vẫn nức nở khóc, còn cha ở bên cạnh đang lắp bắp an ủi.
 
Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 100: Alpha Hay Omega (3)


"An Lan... Ba biết trong lòng con khó chịu, nhưng mà con cũng đừng buồn quá, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có khi tuần sau đã nghiên cứu được thuốc giải cho con rồi cũng nên."

"Con không có khó chịu đâu."

Tuyệt vọng thực sự, là lúc ở trên đảo bị Lâm Hoài Ân ép buộc, trong cái đêm mưa gió ấy, tưởng chừng như bản thân sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Ngoại trừ sống chết, quả thực không có vấn đề gì quá lớn.

"Không khó chịu là tốt rồi... Chúng ta phải luôn hướng đến tương lai tươi đẹp phía trước! Cho dù có thực sự thành omega, vậy cũng có thể sống một cuộc đời rực rỡ huy hoàng!"

An Lan nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Ba, ba có phải có hiểu lầm gì về omega không vậy? Con xem omega như Tiểu Kiều, cuộc sống cũng đặc sắc lắm mà!"

"A, không hiểu nhầm, không hiểu nhầm."

"Ba, thi đấu bắn súng mùa sau, ba nhớ phải đi đăng ký cho con đấy."

"Được, được, nhất định sẽ đi đăng ký cho con."

"Mẹ, con muốn ăn tôm rang hành."

"Trên cổ con bị thương, không thể ăn tôm rang hành được, món đó nóng..."

"Vậy ăn canh cá mực thịt viên."

"Được được được, canh cá mực thịt viên! Tối về mẹ sẽ ngâm cá mực cho con."

An Nguyên cùng mẹ về nhà chuẩn bị cơm nước, trước khi về An Lan lại nhắc thêm lần nữa: "Chị, nhớ mang cặp sách tới cho em đó."

"Biết rồi, nói hoài nói mãi, bộ trong cặp sách của em có bảo bối gì à?"

"Thư trung tự hữu Hoàng kim ốc*, đương nhiên là có bảo bối rồi."

<i>*Dịch nghĩa: Trong sách tự có nhà vàng. Đây là câu thơ trích trong bài Lệ học thiên của vua Tống Chân Tông – Triệu Hằng, vị vua thứ ba của triều Bắc Tống, Trung Quốc nên mình để nguyên Hán việt, câu thơ có ý muốn học sinh xưa chuyên cần học tập rồi sẽ thành tài.</i>

Chờ trong phòng yên tĩnh trở lại, ba An cũng có hơi lúng túng, chỉ có An Lan nằm ở trên giường, điện thoại cũng bị tịch thu mất, nói là chơi điện thoại suốt không tốt cho vết thương trên gáy cậu.

"Ba, cho con xin năm xu chuyện* thôi có được không?" An Lan xoay người lại.

<i>*Đây là một câu thoại xuất phát trong tiểu phẩm hài "Làm thêm giờ /钟点工/" của Tống Đan Đan và Triệu Bản Sơn, biểu đạt khát vọng muốn có người làm bạn, nói chuyện cùng.</i>

"Nhà mi chỉ muốn nói với ba mình có năm xu chuyện thôi ấy hả? Ít nhất cũng phải nói được năm mươi tệ chứ?"

"Vậy nói năm mươi tệ chuyện đi. Ba, con liệu có chết sớm không?" An Lan hỏi.

"Phỉ phui cái mồm, làm sao có chuyện đó được! Con ngoại trừ tin tức tố hơi loạn ra... Nhưng cái khác hoàn toàn không có vấn đề... Thật đấy! Người kia, ba của Cố Lệ Vũ ấy cũng đã đảm bảo rồi, nếu sở nghiên cứu không làm ra được thuốc giải, vậy phòng nghiên cứu tư nhân của nhà họ sẽ nghiên cứu riêng một loại thuốc để con lại thành alpha."

"Ặc... Cái này... Phân hóa tới tới lui lui như vậy, không có lợi cho sức khỏe tâm lý đâu ba." An Lan lại kéo kéo ba cậu, nhỏ giọng hỏi, "Cố Lệ Vũ đâu rồi ạ? Sao từ lúc mọi người tới con không thấy cậu ấy đâu hết vậy?"

Ba An giật mình, cúi đầu ghé sát vào tai con trai thầm thì: "Thằng bé đó thực ra vẫn đứng ngoài cửa đấy. Chị gái con cứ mặt nặng mày nhẹ với thằng bé, làm người ta ngại không dám đi vào chứ sao."

Biết Cố Lệ Vũ đang đứng ở bên ngoài, An Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cậu nằm úp mặt lên giường, dùng sức hít hà.

"Con đang ngửi cái gì đấy? Cứ như chó con đang đánh hơi vậy."

"Mùi Long diên hương, cực cao cấp."

"Ba thấy gì đâu."

"Ba không thấy là đúng rồi." An Lan lại nằm xuống. Cố Lệ Vũ thu tin tức tố rất chặt, kín không kẽ hở, một tí cũng không để thoát ra ngoài, đáng ghét.

"Con trai này... Tuy là trước mặt ba với mẹ con, con biểu hiện như không có vấn đề gì, cũng nghĩ rất thoáng. Con thấy mình có biến thành omega cũng không sao, đó là vì bây giờ con đang yêu đương với Cố Lệ Vũ. Nhưng hai đứa tuổi hãy còn nhỏ, chờ lớn lên rồi, trải nghiệm của bản thân bất đồng, cái nhìn đối với mọi chuyện cũng khác đi, chỉ sợ là tới khi đó con sẽ thấy bản thân mình cũng không thích thằng bé kia đến như vậy... Có thể con sẽ thấy hối hận, cũng có thể một ngày nào đó con sẽ tưởng tưởng không biết nếu mình là alpha thì mọi chuyện sẽ như thế nào, thậm chí cảm thấy oán hận tất cả những gì mà bản thân đã phải trải qua. Ba không lo con sẽ trở thành omega hay gì, ba chỉ không muốn sau này con cảm thấy hối hận, sau đó tự làm tổn thương mình, cũng làm người bên cạnh đau khổ."

Ba An bình thường luôn nghe lời mẹ răm rắp, y như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, đây là lần đầu tiên An Lan nghe ba nói những lời như vậy.

"Ba, có lẽ sẽ có một ngày con cảm thấy không thích Cố Lệ Vũ nữa, giống như ba nói ấy, trưởng thành là quá trình thay đổi bản thân, không có gì là mãi mãi không đổi. Nhưng ít nhất con dám chắc một điều — Đó là Cố Lệ Vũ sẽ không để con cảm thấy oán hận trong lòng. Cho nên ba mẹ không cần vì những chuyện chưa phát sinh mà lo lắng đâu."

"Đúng vậy..." Ba An xoa xoa đầu con trai, "Nhà họ Cố rất tốt. Ba của Tiểu Cố thoạt nhìn rất trầm ổn đáng tin cậy, mẹ thằng bé cũng dịu dàng hòa nhã, bọn họ có nói sau này sẽ đối xử với con y như con ruột. Ba sống đến bây giờ, lời nào là thật lòng, lời nào là khách sao, vẫn có thể nhìn ra được."

"À." An Lan cụp mắt, nghĩ thầm trong bụng, hỏa nhãn kim tinh của ba sao lại không nhìn ra "Dịu dàng hòa nhã" của cô Tống trăm phần trăm là máy bay giấy vậy?

Không lâu sau, mẹ An và An Nguyên đưa cơm tối tới, An Nguyên còn đứng ngoài cửa trừng mắt lườm Cố Lệ Vũ một cái rồi mới chịu đi vào phòng.

Mẹ An vội kéo con gái lại, rồi nhỏ giọng hỏi một câu: "Tiểu Cố có muốn vào cùng ăn với mọi người luôn không?"

Có lẽ Cố Lệ Vũ lắc đầu từ chối, nên An Nguyên kéo mẹ An đi vào phòng luôn, rồi ném cặp sách của An Lan qua cho cậu.

"Đây, để chị xem, mi có thể moi nhà vàng từ trong đấy ra không."

Ăn tối xong, ba mẹ An Lan đi về, chỉ có An Nguyên ở lại trông bệnh.

"Chị, em muốn ăn bánh trứng. Hình như ngoài bệnh viện có KFC đấy."

An Nguyên cười lạnh: "Được thôi, để chị gọi ship cho nhé."

"Không được, sao chị lại lười vậy chứ? Ăn tối xong thì ngồi một chỗ sao được, chị ra ngoài dạo hai vòng có thể giảm được mấy lạng thịt đó!"

"Chị tình nguyện béo ra. Mi chính là muốn đuổi chị đi để gọi cái tên ở bên ngoài kia vào chứ gì?"

Mắt An Lan nháy mắt đỏ phừng phừng: "Tên... Tên nào đâu?"

"Cố Lệ Vũ chứ tên nào nữa!" An Nguyên cố ý nói lớn tiếng.

"Cậu ấy không phải tên nào, đó là bạn trai nghiêm chỉnh của em mà, đã công khai trước toàn trường rồi." An Lan nghiêm nghị nói, "Với cả chị như vậy, đặc biệt giống truyện cổ tích, cái gì mà..."

An Lan còn chưa nói hết câu đã bị An Nguyên lườm cho cháy mặt.

"Chị, cho chị một trăm tệ nhé! Chị không phải thích sữa rửa mặt của nhãn hiệu gì đó sao?" An Lan nịnh bợ moi trong cặp sách ra một tờ tiền mệnh giá một trăm tệ.

"Một trăm không đủ."

"Vậy hai trăm?" An Lan lại lấy thêm một tờ nữa ra.

"Hừ, cho mi mười phút. Không được thỏa hiệp, không được nhu nhược, không được..."

"Tuyệt đối tuân thủ." An Lan giơ tay thề.

An Nguyên lúc này mới như chim công, kiêu ngạo đi ra khỏi phòng, hất cằm ra hiệu cho Cố Lệ Vũ đang đứng bên ngoài: "Chị đây có việc phải ra ngoài, mi vào trông thằng bé một lúc."

An Lan ngồi tựa lên đầu giường đợi một lúc lâu mới thấy Cố Lệ Vũ đi vào.

Vẫn là áo phông trắng với quần mềm, An Lan hoài nghi, không biết có phải tên này ngoại trừ đồng phục trường thì trong tủ chỉ có mỗi kiểu quần áo này hay không nữa.

Cố Lệ Vũ ngồi xuống cái ghế kê cạnh giường, cúi đầu, lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "Xin lỗi."

"Tôi đợi tám đời rồi mà cậu chỉ muốn nói có thế thôi á hả?"

Yết hầu Cố Lệ Vũ giật giật, không lên tiếng, thoạt trông tội nghiệp y như cún Labrador bị người ta vứt bỏ, lại còn mắc mưa nữa.

"Không đúng... Không phải cậu nên thề thốt cái gì mà cả đời này sẽ đối tốt với tôi hả? Như là phát thề sau này tuyệt đối không bao giờ có người khác, rồi cái gì của cậu cũng là của tôi ấy?" An Lan nghĩ nửa ngày mới rặn được ra mấy lời kịch trong phim drama chiếu lúc tám giờ tối trên ti vi, cậu muốn chọc Cố Lệ Vũ một chút.

"Được." Cố Lệ Vũ trả lời.

An Lan ngây ra như phỗng, cảm giác hưng phấn khi trêu chọc đối phương ít đi phân nửa.

"Này, Cố Lệ Vũ, làm phiền cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi đây này, đó là phép lịch sự tối thiểu đấy có biết không."

An Lan bò dậy, ngồi xếp bằng đối diện với Cố Lệ Vũ rồi đưa tay nâng cằm đối phương lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lúc này An Lan mới phát hiện hai mắt Cố Lệ Vũ đầy tơ máu, giống như đã mấy đêm không ngủ, còn khóc thảm thiết một hồi.

"Cậu đang áy náy cái gì?" An Lan nhẹ giọng hỏi, thậm chí còn có ý muốn dỗ dành đối phương.

"Ba cậu nói không sai, hiện tại cậu ở bên cạnh tôi nên mới cảm thấy có phân hóa thành omega cũng không sao. Nhưng sau này trưởng thành rồi, cậu sẽ còn gặp gỡ những người khác nữa, bọn họ có lẽ sẽ vì cậu là omega mà coi thường cậu, bời vì cậu là omega sẽ có người cảm thấy cậu không thể đảm nhận được một số trọng trách. Cậu sẽ... Khi cậu phải chịu quá nhiều cái nhìn phiến diện bất công, cậu sẽ thấy hối hận, tại sao..."

"Tại sao lại muốn nhào lên chặn viên đạn kia chứ gì? Nếu là cái đó thì tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận, bởi vì cậu là người mà tôi yêu, hành động đó là bản năng của tôi. Cho dù có lặp lại một ngàn lần một vạn, chỉ cần lúc đó tôi còn yêu cậu, tôi sẽ vẫn làm như thế."

Ngón tay An Lan chẽ chạm lên trên trán của Cố Lệ Vũ, cậu không biết cái tên ngốc nghếch này đã đứng chờ ở ngoài cửa bao nhiêu lâu, người này vẫn rất để ý đến chuyện phân hóa của An Lan, bởi vì cậu ta chưa từng coi An Lan như một thứ đồ trang sức mang theo bên người, Cố Lệ Vũ luôn chỉ lo An Lan ở bên cạnh mình sẽ thấy không được là chính bản thân cậu, cái Cố Lệ Vũ theo đuổi đơn thuần chỉ là tình yêu mà không phải sự thỏa hiệp vì mạnh yếu cá nhân.

"Ầy, cậu còn nhớ tờ thăm cậu ký cho tôi lúc trước không? Cậu nói chỉ cần tôi viết yêu cầu của mình lên trên đó thì cậu nhất định sẽ làm nó cho tôi ấy." An Lan kéo cặp của mình qua, moi tờ thăm được cậu kẹp trong sách ra.

An Lan cầm lấy tay của Cố Lệ Vũ rồi nhét mảnh giấy cho cậu ta.

"Chuyện đã đáp ứng thì nhất định phải làm được." An Lan nghiêm túc nói.

Cố Lệ Vũ mở tờ giấy thăm trong tay ra, bên trên An Lan viết: Tôi rất thích cậu.

Phía dưới là chữ ký của Cố Lệ Vũ.

"Đây là yêu cầu của cậu sao?" Cố Lệ Vũ ngước mắt lên hỏi.

"Đúng, đây chính là yêu cầu của tôi, cậu phải làm cho tôi lúc nào cũng thấy thích cậu."

Đôi mắt của Cố Lệ Vũ bị nước làm cho ươn ướt, "Đây mà cũng tính là yêu cầu à."

"Đây không phải yêu cầu khó nhất sao? Đâu phải ai tôi cũng thích. Nếu trong quá trình trưởng thành mà tính cách tôi thay đổi, vậy cậu càng phải trở nên tốt hơn, bên ngoài có thế nào, cậu vẫn phải là người xuất sắc nhất, như vậy mới có thể làm cho tôi lúc nào cũng thích cậu được. Hơn nữa cậu còn phải tin tưởng tôi, tin tưởng dù tôi có là alpha hay omega thì vẫn xuất sắc giống như cậu, để tôi thấy được giá trị của mình, lúc nào cậu cũng ôm mặc cảm áy náy trong lòng như vậy, tôi không thích đâu."

Cố Lệ Vũ chậm rãi siết chặt bàn tay của mình, nắm chặt lấy tờ giấy thăm kia.

"Cố Lệ Vũ, tuy là số muối chúng ta ăn còn không nhiều bằng số cơm mà ba mẹ ăn..."

"Phải là chúng ta ăn cơm còn không nhiều bằng số muối ba mẹ ăn." Cố Lệ Vũ đột nhiên mở miệng chỉnh lời của An Lan.

An Lan đơ ra một lúc, rồi phất phất tay: "Ý tôi chính là vậy đó. Tôi chỉ muốn nói là, nếu tôi phân hóa thành alpha, sau đó mỗi ngày đều nhìn thấy những omega khác vây quanh, dùng pheromone của họ hấp dẫn cậu, tôi sẽ ghen đến chết mất thôi. Mỗi ngày bọn họ đều nhắn nhủ trong nhóm chat, nói tôi cẩn thận không kẻo sẽ bị cậu đánh dấu, mà tôi thì vĩnh viễn sẽ không thể bị cậu thực sự ký hiệu, đố kỵ sẽ làm tôi cảm thấy chúng ta không thể ở cùng nhau nữa, sau đó ngày nào cũng cãi vã với cậu, tự hỏi, tại sao lúc đó cậu không khiến tôi phân hóa thành omega?"

Cố Lệ Vũ hơi ngây ra, không biết có phải đang nghĩ đến cảnh An Lan vì đố kỵ mà xa cách mình, muốn chia tay với mình không.

"Lại nói, nếu tôi tiếp tục làm một beta, nghe người khác nói đến mùi vị pheromone của cậu, hiếm có thế nào, thơm thế nào, mà cả đời này tôi cũng không thể cảm giác được, tôi sẽ không chỉ thấy ghen tỵ với omega mà ngay cả alpha cũng cảm thấy đố kỵ. Rồi lại nghe nói alpha cao cấp có thể dùng pheromone để hấp dẫn omega khác, tôi thì lại không thể ngửi thấy nó, cậu nói coi, lúc đó có khi nào tôi sẽ hoài nghi trong lòng, vẻ lạnh lùng cấm dục của cậu chỉ là diễn bên ngoài thôi không, thực ra bên trong lại ph*ng đ*ng, ngông cuồng? Có khi bồ nhí bên ngoài đủ để làm một đội bóng mà tôi còn không biết ấy chứ."

"Tôi sẽ không thế." Cố Lệ Vũ nói chắc nịch.

"Ý tôi muốn nói là, cho dù làm alpha hay beta, cuối cùng trong lòng vẫn sẽ có điều tiếc nuối. Cuộc sống sau này của cậu và tôi sẽ vì chuyện đó mà xảy xa những vấn đề không mong muốn, mà những vấn đề đó, có khi cần hao phí cả một đời mới có thể khắc phục hoặc thích nghi được. Cho nên, nếu tôi thật sự phân hóa thành omega, vậy thì có khác gì mấy với alpha hay beta đâu?"

Cố Lệ Vũ ôm lấy An Lan.

"Nếu cậu không để ý, vậy tôi cũng không sẽ không bận tâm cái nhìn của người khác."

"Thế không phải là được rồi sao." An Lan mỉm cười, vỗ vỗ lưng Cố Lệ Vũ.

"Nếu cậu để ý đến cái nhìn của người khác, vậy tôi sẽ cố gắng thay đổi thế giới này."

An Lan nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu hôn lên vành tai Cố Lệ Vũ một cái: "Cố Lệ Vũ như thế này, tôi rất thích, rất thích."
 
Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 101: Hồi Cuối


Trận chung kết giải đấu mùa đông giữa các câu lạc bộ bắn súng toàn quốc.

An Lan và Cố Lệ Vũ đi đến địa điểm kiểm tra sức khỏe, theo sau là Tiếu Thần, Hứa Tinh Nhiên và cả Diệp Vân.

"Nói trước rồi nhé, ai thắng phải mời mọi người đi ăn lẩu cay." Tiếu Thần nói.

"Nếu tôi thắng, tôi mời cậu ăn một tháng lẩu cay, khuyến mãi thêm kem trị trĩ!" An Lan quay người lại, khoác tay lên vai Tiếu Thần.

Chưa đi được hai bước, cậu đã bị Cố Lệ Vũ xách về.

"Mặc dù nói người đạt quán quân giải đấu lần này thi đại học sẽ được công thêm điểm, bọn tôi cũng không nhường cho cậu đâu." Diệp Vân cười nói.

"Ai cần mấy người nhường chứ, tự tôi cũng thi được vào trường đại học trọng điểm."

"Sao tôi nhớ thi tháng lần trước cậu tụt tận mười hạng, thầy chủ nhiệm còn nói phải mở lớp học bù riêng cho cậu kia mà?" Hứa Tinh Nhiên buồn cười nói.

"Thi tháng lần tới nhất định tôi sẽ lấy lại thứ hạng của mình." An Lan nói.

"An Lan, cậu làm rơi cái gì này?" Hứa Tinh Nhiên ngồi xổm xuống, nhặt một tờ giấy viết thư được gấp thành hình trái tim rơi trên mặt đất lên.

"Hả? Này là gì vậy?"

"Rơi từ trong túi của cậu ra đấy, cậu không biết à?" Hứa Tinh nhiên đưa nó cho An Lan, trêu chọc nói, "Đừng nói là Cố Lệ Vũ sợ mình thắng trận này về nhà phải quỳ bàn phím nên viết thư tạ tội trước đấy nhé?"

"Đây không phải Cố Lệ vũ viết đâu. Cậu ấy không gấp trái tim."

Tiếu Thần nghiêng người qua nhìn thử, sau đó vỗ vỗ vai An Lan nói: "Tôi thấy Cố lệ Vũ không cần quỳ bàn phím đâu, mà là cậu đấy."

"Hở?"

"Cậu lần trước không phải đi an ủi một tuyển thủ không được lọt vào trận chung kết sao? Còn mời người ta ăn kẹo nữa, tôi đã nói với cậu rồi, mấy thằng nhóc đó dễ bị rung động lắm mà lỵ." Tiếu Thần còn muốn nói nữa, An Lan đã vội vàng bịt miệng cậu ta lại.

"Cậu mời ai ăn kẹo?" Cố Lệ Vũ đang đi ở phía trước dừng bước hỏi.

An Lan lắp bắp: "Không... Không có ai... Tôi không nhớ người đó là ai hết..."

Diệp Vân mỉm cười đi tới: "Có chuyện gì thì đợi thi xong lại nói ha, đừng để tâm lý thi đấu bị ảnh hưởng."

Hứa Tinh nhiên cũng gật đầu, đi ngang qua An Lan, vừa đi vừa nói, "Đúng vậy, chỉ là một viên kẹo thôi mà. Thi tháng xong, An Lan đã mời chúng ta mỗi người một cái kẹo cầu vồng lớn rồi."

Tiếu Thần cũng rất nghiêm túc nói: "Cái cầu vồng lớn kia tôi vẫn còn giữ lại đấy, định chờ đấu trận chung kết xong mới chậm rãi nếm thử."

An Lan cúi đầu, đang muốn núp núp sau lưng Tiếu Thần chuồn đi, ai ngờ Cố Lệ Vũ đã đưa tay ra cản cậu lại ngay.

"Cầu vồng lớn gì? Sao tôi không có?" Cố Lệ Vũ hỏi.

"Ngày nào tôi chả tung hê* cậu lên giời rồi, cậu còn cần cầu vồng lớn làm cái gì chứ."

<i>*gốc là rắm cầu vồng, đây là ngôn ngữ mạng của bên trung dùng để nói về fan cuồng luôn tung hê thổi phồng idol của mình, idol toàn là ưu điểm, có đánh rắm thì cũng đánh ra cầu vồng.</i>

An Lan cười khì khì, tuyển thủ hạt giống như Cố Lệ Vũ đã định trước là không được chia kẹo rồi. Cậu đánh mắt, dùng ánh nhìn lăng trì ba tên khốn kiếp kia.

"Tự nhiên cảm thấy mình không được phúc hậy lắm. Liệu An Lan có bị xử lý ngay tại chỗ không nhỉ?" Ở khu vực kiểm tra Diệp Vân lo lắng nói.

"Ai kêu trạng thái gần đây của cậu ta tốt như vậy làm gì. Không đả kích cậu ta một chút, chung kết sợ là ba vị trí đầu không cướp được cái nào mất." Tiếu Thần thản nhiên nói, chả có chút áy náy nào.

"Cuộc đời chính là như vậy đấy, kẹo cầu vồng của hôm qua có khi lại là bùa đòi mạng của hôm nay." Hứa tinh Nhiên cười cười.

Chẳng cần biết cậu lại ai, trên đời này sẽ luôn có một người lấy việc chọc ngoáy cậu làm trò vui.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn đã kết thúc rồi ha. Thực ra đối với An Lan, là omega hay alpha đều không quan trọng, quan trọng là... bản thân muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào.

Bất kể là omega hay alpha thì đều có những điều tiếc nuối của riêng mình.

Chuyện hằng ngày cùng kết cục của những người khác sẽ được viết trong phiên ngoại.

Mọi người nhấp chuột, vào chuyên mục tác giả, giúp bí béo ủng hộ hố mới "Gào khản giọng cũng không ăn thua" với, những cái khác mà mọi người thấy hứng thú cũng nhớ ủng hộ nha.
 
Back
Top Bottom