Ngày nhuận duy nhất trong năm_xuất hiện bốn năm một lần.
Cuối tháng hai, quý tộc cả Đế quốc đổ về thủ đô phía Nam tham dự tiệc lập quốc tại Hoàng điện.
Phía Bắc vốn xa xôi, đi xe ngựa cũng phải mất đến nửa ngày vậy nên Công tước phủ Rose lệnh cho xuất phát trước hai ngày, tiện chuẩn bị lễ phục, xử lí bất trắc kịp thờiMiền Nam Đế quốc được ví như thiên đường, nơi mà những cánh đồng hoa luôn rực rỡ, thảo nguyên bạt ngàn, đến cỏ dại bên đường cũng được cảm thán là rất xinh đẹp.
Cuối tháng hai, gia tộc Công tước Rose đặt chân đến thủ đô, cái ấm áp của tiết trời nơi đây rất dễ chịu, hoàn toàn không khắc nhiệt như ở miền BắcCông tước bao một khách sạn không quá lớn, chỉ đủ cho mấy đứa nhóc và quản gia đi cùng.
Lạ lẫm nhất vẫn là với Iris, em mới mười ba tuổi còn chưa đặt chân tới phương Nam lần nào, mặt cứ hớn hở mãi, chỉ kéo tay Ran đòi đi chơiNhưng đó là với Iris, bởi đa số những người ở Rose đều có quá khứ không mấy tốt đẹp nơi thủ đô phồn hoa này.
Khi họ đến nơi trời đã ngả tối, thị trấn tấp nập ồn ào.
Ngày đầu xuân vốn nhiều lễ hội, nhiều nhà quý tộc còn ăn chơi thâu đêm đến sángRan lặng người, đồng tử phản chiếu ánh màu rực rỡ của đèn đường, phố đèn đỏ gần như ăn sâu vào tiềm thức cô.
Hai tay bấu chặt tà váy dài, vẻ đẹp thuần khiết của thiếu nữ tuổi mười sáu, kiêu hãnh tựa đóa diên vỹ được người đời nâng niu.
Ai có biết quá khứ em bị người ta vùi dập đau đớn đến nhường nàoKhu ổ chuột hôi hám, bốc mùi, bao hàm cả tệ nạn từ nhỏ tới già.
Jimmy và Force phải lớn lên ở nơi như thế, người may mắn thì nhặt được mẩu bánh mì trên đường, còn không thì chịu đói rét đến cả tuần cũng chẳng có miếng ăn.
Bọn buôn người cũng tung hoành suốt, cũng chẳng biết là bị nhắm tới lúc nàoDunk hướng mắt nhìn về Thần điện, bức tường trắng cao dày như lấp lánh dưới ánh trăng.
Vẻ đẹp của sự yên bình, không phô trương giống sự giàu có tại nơi đây.
Trong lòng cậu ắt đã có bảy phần chắc chắn, chỉ là vẫn còn chút hi vọng nhỏ bé với người "mẹ" kiaTòa nhà, biệt phủ của các Hầu tước, Bá tước nổi bật hơn cả so với nhà dân trong thị trấn, át đi cả cái đẹp của nhưng nhà Tử tước nhỏ.
Phuwin nhìn tới chán ghét, Sea chỉ đưa mắt thờ ơ như muốn tìm lấy chút thân thuộc.
Bề ngoài hào nhoáng là vậy, có biết được bên trong đáng kinh tởm tới nhường nàoTrung tâm của thủ đô là Hoàng điện, nơi mà những ánh đèn sáng nhất hắt lên.
Tòa lâu đài lộng lẫy, cao lớn và đồ sộ như phô ra sự xa hoa của Hoàng tộc.
Joong nhìn nơi bản thân từng cai trị, nhìn đổi thay trước khi lên ngôi, chợt thấy lạ lẫm, tự hỏi rằng nếu khi đó không tranh ngai mà lui về làm Công tước, liệu có chết thảm như thế khôngBốn xe ngựa lớn dừng lại trước khách sạn Công tước đặt bao.
Mọi rời dần về phòng, đi cả nửa ngày ai cũng đều mệt lả.
Do Iris vẫn còn nhỏ, cô bé cũng rất dính lấy Ran nên đành xếp thêm Miel vào cùng một phòngVề tới phòng, Miel đã khó chịu ra mặt.
Nhỏ đẩy rương đồ, vùng vằng chiếm lấy giường" Ngươi, ngươi nữa ở bên đó đi.
Giường này của ta rồi "Ran thở dài, vốn đã quen với tính khí ương bướng của Miel cũng chẳng buồn nói thêm.
Iris đứng khuất sau lưng chị Ran của nó, ánh mắt nhìn Miel thoáng lạnh lẽo, không còn dè dặt như bốn năm trước.
Cũng phải thôi, Iris được Sea dạy bảo cơ mà" Chị Ran, em để quên thỏ bông ở dưới quầy lễ tân rồi "" Vậy để chị xuống lấy, Iris ngồi đợi trong phòng nhé "" Vâng ạ "Iris cười trông đến là ngoan ngoãn, nhưng đến khi Ran ra khỏi phòng nó đã thu lại nụ cười trên môi ngay lập tức.
Nhìn về phía Miel đang phụng phịu sắp đồ, Iris vốn đã nóng mắt với nhỏ tiểu thư này từ lâu" Aaaaaa!
Iris, cái gì thế kia !?"
" Là cây mới em mang theo, dễ thương phải không ?"
" Mau vất ngay nó đi, đừng để thứ kinh tởm đó lại gần ta "Nụ cười của Iris vô hại, vẫn ngây thơ như chính em của ngày trước nhưng ẩn sau nụ cười đó là một con quỷ ngầm.
Chậu cây ăn thịt có chút quái dị, đang hé miệng còn rướm máu chúi về phía Miel làm nhỏ hét toáng co rúm lại, cả người run bần bật" Sao lại kinh tởm cơ chứ?
Nó còn có thể ăn nữa đó.
Hmm...có vẻ nó thích ngón tay của chị "Miel bị dọa cho mặt mày tái mét, nắm chặt ngón tay, mắt rưng rưng như sắp khóc" Nếu em còn thấy dáng vẻ hống hách đó với chị Ran một lần nữa, em cá rằng nó sẽ ăn cả bàn tay của chị đó "Miel vốn không phải lần đầu thấy vẻ đáng sợ của Iris, vậy nên không dám làm gì quá đáng.
Chỉ là lỡ lời một chút, có thể khiến bản thân bị dọa tới hồn bay phách lạcBỗng chậu cây trong tay Iris biến thành hoa tulip, nhỏ bắt đầu mếu máo chưa tới vài giây nước mắt trên mặt đã đầm đìa" Ch..Chị Miel hức..em xin lỗi, em không biết chị ghét tulip.
Từ lần sau em sẽ không mang tới nữa "" Iris chị thấy thỏ - Iris!
Sao thế này !?"
Thì ra là nhỏ phát giác được Ran đã trở lại, biểu cảm thay đổi nhanh tới mức Miel phải sợ hãi, mồ hôi lạnh rịn ra từng tầng trên trán" Miel!
Ta đã nói bao nhiêu lần là đừng có bắt nạt Iris nữa, bộ không hiểu tiếng người sao!?
Con bé đâu có làm gì ngươi "Ran vội chạy tới, Iris vừa thấy đã òa khóc lao vào lòng cô.
Miel cứng miệng, nhất thời bị dồn vào thế bí.
Nó bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Iris đang nhắm về phía mình chỉ đành nhịn cục tức xuống mà bỏ vào phòng tắm" Có sao không?
Miel có làm gì em không, quay qua đây chị xem có bị thương không nào ?"
" Em không sao..."
" Khoan đã...em có ngửi thấy mùi hoa linh lan không ?"
" À, khi còn ở nhà P'Book dẫn em qua phòng chơi, lúc đó anh ấy đang điều chế linh lan thì phải "Ran nghe xong cũng không nghĩ nhiều, dúi lại thỏ bông vào tay Iris sau đó mở rương sắp quần áo của cả hai vào tủ.
Còn về chuyện hương linh lan, thật sự không có bất kì buổi điều chế nào cả.
Là Iris đã phân hóa thành Alpha, là một Alpha lặn phân hóa muộn nên pheromone của em chỉ mang hương dịu nhẹSea là người duy nhất phát hiện Iris đã phân hóa, cũng là người phát giác rồi chỉ em cách che giấu.
Vốn Iris không định giấu giếm, nhưng chị Ran là Omega nếu như cha biết được sẽ không để hai người ở gần nhau nữa.
Alpha có thể trạng tốt hơn các loài khác, chỉ xếp sau những Enigma hiếm thấy vậy nên thường bị tách biệt để huấn luyện gay gắt hơnIris được học rất nhiều điều từ Sea, vô thức bắt chước thói chiếm hữu của người anh lớn với quản gia tên Jimmy.
Trong mắt Iris, Sea giống như một con mèo quý tộc giữ của, rất kiêu ngạo nhưng không thể ghét nổi.
Bởi EQ của Sea rất cao, biết mềm cứng đúng chỗ, hiểu chuyện đúng lúc, rất được cha tín nhiệm.
Mọi người đều dành cho người anh của Iris một sự kính nể nhất định, bất giác kiêng dè bởi mưu mô từ cái đầu đầy sỏi đóBởi vậy hiện tại, Iris đối với Ran luôn như thế.
Nhưng em không bày ra bộ dạng hung dữ dọa người kia trước mặt chị Ran, em muốn trong mắt Ran em chỉ đơn thuần là một bé con vô hại, núp sau không phải để trốn tránh mà là để chống lưng
_Book men theo mép tường đi tới cửa ban công, anh bước ngoài kéo gọn tấm rèm đang buông xuống.
Gió đêm ở phương Nam không lạnh, cũng không rít lên dữ dội từng đợt dài như ở phía Bắc.
Mới kết thúc lễ hội mùa xuân, đã tới lễ lập quốc, thủ đô như một cỗ máy hoạt động hết công suất.
Đến tối muộn vẫn rất hoan náo, ồn ào gần như không ngơi nghỉ" Ngươi ra đây làm gì thế ?"
" Hóng gió thôi, trong phòng chắn lắm.
Người hầu để nhầm sách thường vào hành lí của ta rồi "" Thủ đô không lạnh nhưng gió đêm rất độc, chán quá thì cứ báo Công tước gọi ta tới.
Lần sau đừng ra ngoài này nữa "Book đã quen với tiếng nói đột ngột như thế của Force từ lâu, hương gỗ bạch dương của hắn đã sớm quất quýt với anh từ rất lâu trước đó.
Force đẩy anh vào trong phòng, dắt anh về giường rồi nhấn vai ép ngồi xuống.
Book ngồi trên giường nghe thấy tiếng lục lọi, vẫn thắc mắc chưa biết Force định làm gì" Làm gì thế ?"
" Tìm sách đọc cho ngươi nghe, không phải nói chán à ?"
" À..ừ "" Ta chỉ chọn bừa thôi vậy, đống tiểu thuyết dày cộm đó có gì vui chứ ta cứ thấy ngươi mân mê suốt ngày "Book chỉ khẽ cười lắc đầu, Force dù càm ràm nhưng vẫn ngồi xuống cạnh anh bắt đầu đọcGia nô của phủ Hầu tước là một chàng chăn ngựa trẻ tuổi tên Dao, chàng phải lòng con gái của chủ nhân nhưng không dám mạo phạm dù chỉ là một ánh nhìnDara là thiếu nữ mười tám tuổi, giống như cái tên mà luôn tỏa sáng như sao đêm.
Nàng kiêu kì, cũng rất dịu dàng, là hình mẫu hoàn hảo của vạn vị Công tử ngoài kiaNàng ấy thế mà lại yêu một kẻ hầu, người luôn lén dõi theo nàng từ phía chuồng ngựa sau dinh thựĐọc tới đây Focre ngừng lại, trực tiếp gấp sách không đọc nữa.
Book thì bật cười, thầm đoán trong lòng là hầu nữ đã gói nhầm tiểu thuyết cô đọc vào rương đồ của anh" Sao vậy?
Không đọc nữa à ?"
" Ngươi đọc mấy cái này à?
Trước đó toàn đọc trinh thám thôi không phải sao ?"
" Chắc là hầu nữ để nhầm, nhưng ta thấy cũng đâu đến nỗi "" Yêu đương gì chứ, kẻ hầu làm sao mà yêu chủ nhân cho được.
Hoang đường hết sức "" Ta thấy...cũng không hẳn là không thể mà "Force nghe vậy định nói gì đó nhưng lại nuốt lời vào trong, Book suy đi tính lại kiểu gì cũng thấy giống mình.
Bất giác bật cười thành tiếng vì sự trùng hợp này" Ngươi biết không, nhưng kẻ cao quý thường rất cô đơn cũng không được tự do làm điều mình muốn.
Vì thế mới xuất hiện những điều ước kì quặc.
Còn những người bề tôi luôn mang nhiều mong muốn, tính chinh phục cao.
Hai trường phái đó yêu thích nhau cũng phải phải là không có khả năng "" Ngươi mơ mộng như thế từ bao giờ vậy ?"
" Chỉ là...bản thân ta cũng đang muốn như vậy chăng ?"
Không khí rơi vào khoảng yên ắng đến lạ, Book giật mình vì miếng dán sau tuyến thể bị gỡ xuống.
Force rúc xuống hõm cổ anh, không ngừng phát tiết pheromone đánh giấu mùi hương lên người BookHoa cẩm chướng như bị đóa thanh anh nuốt chửng, hương gỗ bạch dương quấn quýt lấy caramel sữa ngọt ngào.
Hắn rời môi khỏi cổ anh, vuốt ve gương mặt đang thoáng ửng hồng mà mê muội.
Hắn tiến tới chạm môi lên khóe môi anh, hơi thở như hòa vào làm một" Kể cả ta làm thế này, ngươi vẫn muốn ta à ?"
"..."
Book thở dốc vì pheromone nồng nặc của hắn, tay anh bấu chặt trên cánh tay rắn chắc không nói lên lời nhưng cũng không cự tuyệt.
Lần nãy Force lại hôn anh, hắn chiếm lấy môi không hề do dự.
Từng chút ngọt ngào bị hắn lấy ra, mân mê như đang ngậm kẹo.
Đầu lưỡi lướt qua môi nhưng không tiến vào, Force chủ động rời ra rồi hôn nhẹ lên trán Book" Ta không muốn bức ngươi đến phát tình đâu, lần sau đừng nói mấy lời như vậy "" Vậy làm sao mới nói được đây "" Vậy ngươi nói xem, hiện tại ta với ngươi là quan hệ gì ?"
"...Ta không biết nhưng ta đoán chúng ta cũng có thể "" Ta biết...đợi ta nhé, sẽ nhanh thôi "Như cát lỡ yêu đại dương, cỏ dại lỡ yêu hoa hồng, trái đất lỡ ôm tương tư với mặt trời rực rỡ.
Tình yêu vốn là tự nguyện, có thể sẽ không mong cầu.
Nhưng một khi được đáp lại từ một thứ quá đỗi cao quý, luôn sợ hãi rằng bản thân liệu có xứng đáng
_Không như những người khác, Dunk lôi kéo Joong ra ngoài ngắm đường xá thủ đô.
Họ đang ở nội thành, người dân vẫn tất bật chuẩn bị gian hàng cho lễ lập quốc ngày mai.
Cờ Đế quốc treo khắp nơi, mọi thứ đều được trang hoàng đẹp mắtDunk kéo Joong thăm thú gần như cả thị trấn nhỏ, cuối cùng là dừng lại nghỉ trên tại một bờ hồ.
Trăng rọi xuống ánh bạc phủ lấy mặt nước trong veo, đốm sáng le lói qua từng ngọn cây sáng bật của thị trấn" Ngươi thừa năng lượng đúng không, đi cả ngày như vậy còn không biết mệt "Joong nhẹ gõ lên đỉnh đầu người bên cạnh một cái, dù rất phản đối chuyện này những vẫn là không nhịn được chiều theo thằng nhóc con nhà mình.
Dunk xoa xoa trán nhưng vẫn cười, đồng tử to tròn thoáng chút dịu dàng hiếm thấy" Chỉ là lần đầu được đi thủ đô mà không bị quản.
Lần thứ tư ta đến đây rồi, nhưng giờ mới biết là miền Nam lại đẹp như vậy "Joong nghe vậy càng im lặng, không nói gì thêm.
Lại nhớ đến những ngày không ở cạnh Dunk của nhiều năm trước trong lòng anh lại dâng lên cỗ cảm xúc khó tả.
Cậu trưởng thành hơn nhiều rồi, cũng không còn tùy tiện như khi bé.
Cũng đã biết suy nghĩ thấu đáo hơn, giờ đây không còn mù quáng với người mẹ kia nữa" Sea nói đây có thể là nhà của ta, ngươi nghĩ sao ?"
Dunk hướng mắt về Thần điện ở phía xa, Joong biết cậu đang nghi ngờ xuất thân của mình nhưng cũng không tiện nói ra.
Sea dặn phải để cậu tự ngộ ra mới nhớ lâu được" Nếu như vậy cũng tốt, ở đó ngươi sẽ sống tốt hơn "" Nếu như vậy, ngươi có đi cùng ta không ?"
"...Ta không chắc "" Nếu vậy thì dù đó có là nhà ta cũng không đi đâu "" Sao vậy?
Muốn ở lại với mẹ của ngươi lắm à ?"
" Không phải...chỉ là không có ngươi nên ta không quen.
Sea nói cũng đúng...ta bám dính ngươi thành hư luôn rồi "Joong không đáp, chỉ ngầm đồng ý.
Thực tế mà nói, Dunk chỉ kém anh một tuổi nhưng không khác gì một đứa trẻ lớn quậy phá.
Nhưng bản thân Joong đã từng là Hoàng đế của một Đế quốc, đã từng chết một lần, trải qua đủ thứ trên đời rồi mới ngồi đây với Dunk.
Nói anh bao bọc Dunk cũng đúng, nói là chiều chuộng cậu càng không sai, Joong luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho thằng tiểu quỷ nghịch ngợm quấn anh suốt ngày đó" Ta không biết nữa, nhưng ta không muốn rời đi chút nào cả.
Nếu đúng như những gì Sea nói, ta mong thân phận đó mãi mãi biến mất, mong đừng bất cứ ai truy cứu nữa.
Ta biết Rose không tốt, nhưng ta muốn ở lại ít nhất là ở đó có ngươi "" Nhưng ngươi không thể cứ bên cạnh ta mãi như thế "" Không thể sao?
Nhưng bác Feric với cha ta cũng ở cạnh nhau từ rất lâu rồi "" Vì họ là cộng sự, nhưng ta với ngươi không thể là cộng sự được "" Tại sao?
Là ta không đủ tốt à, hay là do ngươi muốn phụ tá người khác ?"
" Đều không phải..."
" Vậy cớ gì chứ?
Mọi thứ vẫn rất tốt đó thôi "Joong nhận ra Dunk đang sốt sắng, đồng tử thoáng nét run rẩy.
Phải, anh yêu cậu...cộng sự mà nói chính là không thể.
Joong không nghĩ mình có thể kiềm chế, càng không nghĩ bản thân mình đủ mạnh mẽ mà chứng kiến Dunk cùng người khác yêu đương rồi lập gia đình của riêng mình.
Một thời điểm nào đó, anh buộc phải rời xa cậu để không phát điên mà chiếm cậu làm của riêngDunk không đối với anh là yêu thích theo kiểu đó, anh cũng rõ chứ.
Chỉ là cậu đang quen thuộc với anh, vô thức dựa dậm anh trong nhiều năm từ đó mà ỷ lại" Sợ đến lúc đó ngươi sẽ sợ ta mà chạy mất, ta không tốt như ngươi nghĩ đâu "" Nói gì thì nói nhưng ta thấy bản thân vẫn đáng sợ hơn ngươi rất nhiều đó "Dunk xoa xoa cằm, nghiêm túc đánh giá thành công chọc Joong ôm bụng cười lớn" Cười cái gì mà cười!
Ta nghiêm túc đó, ngươi biết ta không vô hại mà !"
" Ừm, biết chứ.
Nhưng ít nhất với ta...ngươi như con mèo quấn chủ "" Này!
Ta mới là chủ của ngươi "" Cái này ta cũng biết, nhưng ta thấy ngươi giống mèo hơn "Joong với tay xoa đầu Dunk, bị chọc cho không còn lo lắng vớ vẩn nữa.
Dunk thì không như vậy, trong lòng nhộn nhạo, trái tim đập mạnh.
Cậu chỉ muốn Joong, một mình Joong thôi, cậu không thể sống thiếu anh được.
Không ngoa khi nói Joong như người ban tặng cho cậu cuộc đời thứ hai, cứu cậu ra khỏi vũng lầy đầy tăm tối ấy" Thì cứ coi là vậy đi, nhưng ta không sợ ngươi được.
Có sợ thì chỉ sợ nhóc Sea thôi..."
" Nghe này Dunk, ngươi không thể nói trước điều gì đâu.
Kể cả việc chúng ta có thể như thế này mãi hay không.
Đến một thời điểm nào đó, buộc chúng ta sẽ phải tách ra "" Ta thề cả đời này sẽ gắn chặt với ngươi, tuyệt đối không rời!
Kể cả có sợ đi nữa cũng không đi, đuổi cũng không chạy đâu !"
Joong nghe xong trong lòng thoáng dao động, về việc Dunk không rời đi ấy...bản thân anh ước còn không được nữa là" Ta không muốn ngươi thề độc đâu, ngươi hạnh phúc là đủ "" Không nói xằng bậy nữa, tới đâu hay tới đó.
Nói lại lần nữa là ta sẽ không tách khỏi ngươi đâu "Dunk nói xong thì đứng dậy phủi quần, tay nắm lấy tay Joong kéo lên.
Miệng còn làu bàu mấy câu" Về thôi về thôi, mắc công ngươi lại nói linh tinh nữa "" Ừ, về thôi.
Công tước mà biết được mắng ngươi to đầu cho xem "" Có lần nào đâu chứ, ngươi đỡ cho ta hết mà "Joong cười khổ, đứng dậy cùng Dunk về lại khách sạn.
Thủ đô rộn ràng như trái tim đang run lên, dưới ánh đèn đường có hai chàng trai như hòa làm một.
Bóng lớn chồng lên bóng nhỏ, lặng lẽ dõi theo, chở che mọi điều
_" Hôm nay tắm chung đi, đây không phải ở nhà.
Em tự tắm bất tiện lắm "" E..Em không sao, tự làm được "Vừa mới về đến phòng, Pond đã mở rương đồ rồi nói với Phuwin.
Đương nhiên cậu từ chối ngay lập tức, có cho mười lá gan cũng không dám nữa.
Pond nhìn vành tai người trên xe lăn ửng đỏ, biết là do ngại mới từ chối.
Cũng phải thôi, dù đã gần gũi với Phuwin ngót nghét bốn năm trời nhưng anh vẫn không nói bản thân biết cậu là một Omega.
Vả lại, một Alpha với một Omega trong phòng tắm cũng rất dễ xảy ra rủi ro" Không phải ngại, rất nhanh thôi sẽ không làm em khó xử đâu "" K..Không khó xử sao mà được chứ!
Em là -..."
" Hửm, là gì ?"
Phuwin cắn môi, không biết nên như thế nào mới đúng.
Chính xác hơn là Alpha và Beta hoàn toàn không có phản ứng trừ khi có ý tứ rõ ràng với nhau" Hôm nay biết mắng người rồi, xem ra em học theo thằng nhóc Sea kia không ít "" Em mới không có, là anh khơi mào trước !"
Pond cười khẽ, âm giọng lại càng dịu dàng.
Là anh cố tình lờ đi, thật tình nhiều lúc anh cũng phát điên với cái hương đào ngọt ấy của Phuwin.
Cậu vốn dĩ là được pheromone của anh bao lấy nên mới không bị người khác phát giác ra mùi hương" Vậy nói xem, em là gì mà không cho anh tắm cùng, hửm ?"
" Em..."
" Là Omega ?"
" K..Không phải!
Làm sao có thể chứ, em là Beta.
Em không có pheromone "Giọng Phuwin bắt đầu lắp bắp, tuyến thể sau gáy nóng dần, cả người căng cứng chột dạ.
Pond vốn chỉ định chọc một chút, không ngờ Phuwin lại phản ứng mạnh như thế" Nhưng nhiều lúc anh lại thấy trên người em có mùi đấy "" C..Chắc là pheromone của anh, nó cứ quấn em mãi "" Phuwin...Beta vốn không thể cảm nhận được pheromone, em biết đó là pheromone của anh ?"
Không khí trùng xuống, mồ hôi lạnh rịn ở sau cánh lưng.
Phuwin kìm cái rối loạn trong lòng xuống, cố gắng lấy lại cái bình tĩnh thường ngày" Là người hầu trong phủ nói với em...nếu có thể, em cũng muốn ngửi thấy pheromone của anh "Pond quan sát Phuwin vài giây, chỉ cười nhạt một tiếng.
Có vẻ cậu vẫn chưa sẵn sàng để tiết lộ chuyện đó với anh, nhưng qua sự thay đổi về ngoại hình của Phuwin, Pond rõ ràng ảnh hưởng của mình đến cậu lớn tới nhường nào" Họ nói với em pheromone của anh có hương gì "" Là...hoa anh túc, có lúc lại là rượu Whiskey "" Phuwin..."
" Vâng..."
" Thật sự chỉ có như vậy ?"
" Vâng "Tay Phuwin vô thức bấu chặt vào tay vịn, lúng túng tới nỗi chỉ biết hỏi gì đáp đó.
Cậu vốn không phòng bị với Pond, đương nhiên luôn đối với anh là chính cậu đồng nghĩa với việc không thể dùng mưu mô qua mắt anh, bởi vốn dĩ ở bên anh là chính mình đã trở thành một điều như thể tự nhiên đối với Phuwin" Anh sẽ tắm cho em đấy, có gì muốn nói với anh không ?"
" Nhanh lên ạ..."
Pond tròn mắt, không nghĩ Phuwin sẽ trả lời như thế.
Anh cũng không làm khó nữa, quay trở lại rương lấy đồ cho cậu.
Tim Phuwin đập mạnh, lén quay mặt thở dốc.
Đúng là từ chối không được, đồng ý cũng chẳng xong.
Cậu nhìn về phía Pond đang sắp rương đồ vào tủ, đoán là anh đã biết điều gì đó.
Phuwin cũng biết anh muốn cậu tự thú nhận, còn chưa biết là anh có đang chắc chắn hay không.
Vẫn là giấu nhẹm đi cái mác Omega nàyPond lấy đồ xong, cúi người bế Phuwin làm cậu giật mình.
Chân đá ngang một cái, xe lăn di sang cạnh cửa mở lối đi.
Anh thấy mặt cậu đỏ lựng, môi mím chặt, thật tình chưa bao giờ thấy nhịn cười lại khó như thếĐặt cậu ngồi trên bệ bồn tắm, Pond với tay xả nước ấm.
Không quên nhỏ tinh dầu tắm Phuwin yêu thích vào nước.
Bọt trắng nhiều dần, Phuwin khó khăn nuốt khan một tiếng, hơi nước mờ mờ phủ trên gương.
Pond tiến tới gần, như đã đoán trước Phuwin vội vàng lên tiếng" Anh!
Em tự cởi được, anh...lo phần mình trước đi "" Ừm "Pond vẫn là không nhìn được cười, anh xoay người cởi áo vắt lên thanh treo đồ, tay vừa mới chạm vào đai quần đã nghe tiếng nước tràn ra.
Quay lại đã thấy Phuwin tự trượt xuống bồn tắm, không biết là tốc độ của cậu nhanh thật hay là do Pond quá ung dungAnh khẽ cười, cúi xuống nhặt quần áo Phuwin từ dưới đất vất lên thanh.
Bản thân cũng nhanh chóng ngồi vào bồn tắm, nước vì thế mà tràn ra không ít.
Phuwin như căng cứng, vừa trượt xuống bồn đã dùng tay thu chân lên, ngồi gọn một góc" Sợ anh hay sao ?"
" Không có..."
" Có muốn kì lưng không, anh giúp "" ...Vâng "Chưa kịp định thần lại, Pond đã tiến tới xoay vai Phuwin.
Dù đã ở cùng nhau rất lâu, nhưng tiếp xúc thân mật tới mức này là lần đầu tiên xảy ra.
Từ sau lưng, Pond có thể nhận thấy miếng dán trong suốt trên tuyến thể của Phuwin.
Anh cúi người, như mân mê tấm lưng nhỏ trước mắt.
Từng cái chạm như khiến cậu tê dại, hơi thở nặng dần.
Pond kiềm chế để không hôn lên tuyến thể đang hơi đỏ, chỉ là vô thức lan ra chút hương hoa anh túc.
Trong không gian đó, anh nhận thấy hương anh thảo nhàn nhạt, song cũng ý tứ mà thu pheromone của mình lạiHai người trong phòng tắm không lâu, nhưng đến khi rời ra Phuwin đã mềm như bún mới trụng.
Mơ màng bấu víu trên cổ của Pond, mặc cho anh bồng bế.
Cậu thấy mình không ổn chút nào, nếu Pond còn tiếp tục ở lại e rằng cậu bị anh bức đến mức phát tình" Anh..."
" Sao vậy ?"
" Em đói, muốn ăn...gì cũng được "" Vậy để anh xuống hỏi.
Ngoan, ngồi đợi trên giường nhé "" Vâng "Pond vừa mới ra khỏi phòng, Phuwin đã chẳng còn nén được tiếng thở dốc.
Cậu khó khăn ngồi lên xe lăn, từng chút một tiến lại rương đồ của mình, mở khóa kéo nhỏ lấy ra thuốc ức chế, vội cho lên miệng uống.
Tay đưa ra sau ót gỡ miếng dán, cố xả ra hết pheromone ra ngoài.
Cất thuốc ức chế vào hộc tủ, Phuwin ngồi lại trên giường, dùng nước hoa xin được của Book khử đi hương hoa anh thảo nồng nặc vừa mới bay ra
.
."
Phuwin, đói lắm chưa ?"
" Không sao, em đợi được mà "Pond vừa vào phòng đã ý thức được mùi anh túc nồng hơn, thoang thoảng chút hoa anh thảo.
Lúc đi rõ là anh còn chẳng để lại chút pheromone nào, như đoán được nhưng cũng chẳng buồn vạch trầnAnh cầm sữa tới cho Phuwin, nhẹ giọng lên tiếng.
Không quên xoa đầu cậu" Nhà bếp chỉ còn sữa nóng thôi, có đói lắm không?
Để anh đi mua cho em"" Không sao, em cảm ơn "Pond đang nói dối, nhà bếp khách sạn có khi nào hết đồ ăn cơ chứ.
Chỉ là anh biết Phuwin đang tìm cớ, hoàn toàn không đói bụng.
Để cậu uống sữa cũng dễ ngủ hơn" Uống rồi ngủ sớm, tối mai phải chuẩn bị rất kĩ đấy "" Vâng anh "Tự dặn lòng rằng đừng tin tưởng bất cứ ai, nhưng lại chẳng muốn giấu giếm.
Tình yêu làm ta khờ khạo, nói không ngoa chính là biến thành đứa trẻ mới lớn.
Cái mới lạ của yêu thích mang lại, luôn kích thích con người, khiến họ chìm vào mộng tưởng.
Nhưng mộng tưởng đó chỉ đẹp khi gắn liền với sự trao đi từ hai phía, không quá lớn cũng được chỉ mong là thật lòng
_Jimmy cùng Sea trở về phòng, hai rương đồ đẩy theo sau.
Tiếng chân bước trên hành lang, ma sát với sàn gỗ nghe rất nặng nề.
Hai chiếc giường đơn không quá lớn, đèn chùm phủ ánh sáng vàng nhạt xuống.
Sea biếng nhác phẩy tay, hai rương đồ yên vị ở góc phòng, bản thân thả mình xuống giường chẳng buồn mở mắt" Đi tắm trước đi Jimmy, ta mệt "" ...Vâng "Tiếng nước chảy truyền ra, Sea buông tiếng thở dài, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thủ đô - nơi người ta chỉ có thể dùng mỹ từ để miêu tả, trong mắt em lại rẻ mạt như cỏ rác.
Đã gần năm năm kể từ khi Sea rời khỏi thủ đô đến phương Bắc, nơi đây vẫn vậy, xa hoa và phô trương như thế" Có mệt lắm không ?"
" Anh tắm xong rồi à ?"
Sea nghe tiếng cửa mở, vừa xoay người lại đã thấy Jimmy chỉ quấn khăn ngang hông.
Em tròn mắt nhìn như thấy thứ gì đó mới lạ lắm, Jimmy không mấy ngạc nhiên chỉ thầm cười trong lòng.
Hắn lấy khăn lau tóc rồi tiến lại phía Sea" Tôi quên không mang đồ vào trong, nói xem...nhìn như vậy, có phải là háo sắc quá không ?"
Cái chạm nhẹ lướt qua mũi làm Sea choàng tỉnh, em lườm hắn, dứt khoát quay mặt ra cửa sổ không nhìn nữa, cũng chẳng chịu nhường nhịn lên giọng trả treo" Ta nhìn thì sao?
Anh chứ có phải ai đâu mà không dám nhìn?
Trên người anh giấu vàng chắc ?"
" Được rồi, được rồi tôi không trêu nữa.
Cơ mà...nghĩ gì vậy, căng thẳng sao ?"
" Không...chỉ là vài chuyện vặt vãnh không đáng kể "Mắt Sea trùng xuống, đồng tử run nhẹ như đợt sóng trào trong lòng.
Tay Jimmy vịn trên vai em xoa nhẹ, hắn đoán được ở phía Nam đều là những kí ức không mấy tốt đẹp đối với Rose.
Công tước chỉ nói là nhặt được Sea ở bìa rừng một thị trấn nhỏ nơi ngoại thành phía Nam, ngoài ra không còn bất cứ thông tin nào.
Em xuất thân từ quý tộc hay thường dân, cha mẹ đã mất hay còn sống hắn không biết bất cứ điều gì" Nếu không muốn kể vậy tôi sẽ đợi đến lúc người sẵn sàng.
Không cần gượng ép, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.
Hôm nay vất vả rồi "Jimmy xoa đầu em, pheromone của hắn tỏa ra thoang thoáng khiến em dễ chịu hơn phần nào.
Sea cúi mặt gật đầu rồi đứng dậy bước vào phòng tắmĐến khi tắm xong, Sea thấy Jimmy đang ngồi cạnh bàn nhỏ trong phòng để làm việc.
Không biết là do ở cạnh hắn quá lâu, hay đã ngửi hương hoa của hắn đến quen mũi mà em chẳng kiềm lòng nổi trước pheromone ấy" Jimmy..."
" Hửm?
Sao thế ?"
Hắn thấy em gọi mình, giọng nhũn ra như đống bùn lỏng đoán là lại tủi thân.
Jimmy đẩy ghế, tiến lại toan dẫn em về giường nhưng Sea lại giữ tay hắn không chịu nhúc nhích" Bị đau à ?"
" Jimmy..."
" Ừm, tôi ở đây "Sea thở hắt ra một hơi, nhìn hắn đang kiên nhẫn đợi câu trả lời.
Bản thân đã quen với cô độc từ khi sinh ra, chỉ coi chút ấm áp là thuốc an thần tạm thời ngoài ra không tin tưởng bất cứ ai.
Như một con thú hoang đầy gai góc không được thuần hóa, chỉ quen chiến đấu một mình.
"Yếu đuối" là xa xỉ, mặc cho có là một Omega đi chăng nữa, khóc cũng không được mà than đau cũng chẳng xong.
Ấm ức, tủi thân, mệt mỏi lại chồng chất mệt mỏi, chỉ muốn thả rơi thân xác, để nó tự do lơ lửng giữa thế gian hỗn tạp này, chỉ muốn được dựa vào một thứ gì đó, muốn được thử cảm giác được bảo vệ một lần trong đời" Ôm "Sea bặm môi, khóe miệng câu xuống như sắp khóc.
Jimmy không phải lần đầu tiền thấy thằng nhóc nhà mình làm nũng, chỉ là không mấy thường xuyên.
Hắn kéo người em vào lòng, tay vuốt dọc tấm lưng nhỏ đang run lên.
Không ngừng tỏa pheromone xoa dịu nỗi bất an trong lòng người kia, tay lớn của hắn vuốt ve tuyến thể sau gáy em, rúc vào như muốn nếm lấy hương thơm ngọt ngào của đóa lưu ly dại này" Không sao, ta ở đây với em.
Sẽ không ai có thể tổn thương em nữa, ta sẽ không cho phép điều đó xảy ra...Sea à, tin ta được không ?"
Sea cũng chẳng màng khoảng cách chủ tớ, tay em bấu víu sau lưng áo hắn, khẽ nấc lên từng tiếng nhỏ.
Đầu dụi vào mỏm vai hắn, tự trấn an mình bằng hương oải hương của hắn.
Sea cũng giật mình nhận ra, từ khi nào bản thân em đã không thể ngừng nghĩ về hắn, mọi thứ xung quanh em, mọi thứ em làm đều liên quan đến hắn" Ta luôn đợi em sẵn sàng, không cần vội.
Ta sẽ không bỏ em lại đâu "Đêm đó có một giường trống, Sea như con mèo nhỏ núp trong ngực Jimmy.
Hắn dỗ em ngủ đến muộn, vẫn chẳng thể chợp mắt nổi tiếng nấc nghẹn của em.
Jimmy vuốt ve mái tóc mềm mại của người trong lòng, tỏa ra pheremone thoang thoảng giúp Sea yên giấc.
Hắn không biết em đã trải qua những gì, phải chịu ấm ức tới mức nào mà lại ám ảnh mảnh đất thủ đô này đến thếNhư bức màn sẫm màu phủ lấy thủ đô, Jimmy nhìn Sea rất lâu, lâu tới mức thất thần.
Hắn thật sự muốn cuốn em vào tâm can mình mà bao bọc, không muốn em phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào.
Hắn biết Sea không phải người tầm thường, dễ dàng cho người ta phỉ báng nhưng hắn mong em hãy là chính em khi ở cạnh hắnCó một tình yêu lớn tới nỗi trái tim không thể chứa nổi, nó bộc phát ra khắp cơ thể, ăn sâu vào tiềm thức con người.
Yêu tới mức hận không thể gắn liền với nhau, yêu tới mức bản thân ngỡ mình sinh bệnh
_Sốp đã quay lại roiii đâyyyTình hình là off lâu lâu roi á, sốp cũng vừa thi học kì xong nên bù cho các nàng chương truyện 6k chữ neeeVới cả cho sốp tham khảo ý kiến chútViết giữa chừng thấy IrisRan cũng dịu dịu, sốp định thay bằng một cặp GL Các nàng cho sốp xin ý kiến với nheeIu iu, toi sẽ sớm quay trở lại🥰🥰