Siêu Nhiên [ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394638961-256-k735675.jpg

[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Tác giả: aloverhycapoftobu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Boylove
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder ): Một con người khắt khe, anh có nhiều suy nghĩ riêng và không dễ mở lòng, nhưng dần học cách quan tâm người khác.

Hoàng Đức Duy ( Captain Boy ): Cậu đến từ một hành tinh không có cảm xúc, ngây thơ, tò mò và từng bước khám phá.

Một người sống thực tế, một người chưa từng biết đến cảm xúc.

Giữa hai thế giới cách biệt, họ chạm vào nhau bằng cách cùng nhau khám phá những cảm xúc.

Nội Dung Được Triển Khai Hoàn Toàn Dựa Trên Ý Tưởng Của Tôi, Vui Lòng Không Sao Chép.
_Tobu_ Tags: anhduyboylovehoangducduylgbtnguyenquanganhrhycap​
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 1: Ánh Mắt Từ Hành Tinh Xa Lạ


Trời đêm ấy mưa rơi nặng hạt, từng giọt nước lạnh buốt như muốn rửa trôi tất cả bụi bẩn của thế gian.

Quang Anh đứng bên cửa sổ nhỏ của căn nhà gỗ nằm nép mình ở vùng ngoại ô, nhìn ra khoảng sân trống vắng dưới màn mưa mờ ảo.

Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, xen lẫn tiếng gió thổi lao xao qua tán lá.Bất chợt, trong làn mưa mờ nhạt, anh phát hiện một bóng người nhỏ bé co ro bên gốc cây, như một chú chim non vừa rơi khỏi tổ.

Ánh đèn vàng nhạt nhẽo từ căn nhà hắt ra làm nổi bật mái tóc bạc trắng, ánh mắt thăm thẳm nhưng trống rỗng của cậu ta.

Quang Anh nheo mắt, chưa từng thấy ai như vậy trước đây.Quang Anh không thể bỏ mặc một sinh vật lạ như thế giữa cơn mưa tầm tã.

Chẳng cần suy nghĩ nhiều, anh kéo nhẹ cánh cửa gỗ, bước ra ngoài trong bộ đồ đơn giản, mái tóc cũng đã ướt nhẹp vì mưa.-"Này nhóc, đứng đó làm gì?

Vào nhà đi, mưa lạnh lắm,"

Giọng Quang Anh có chút khàn khàn, pha chút bất ngờ.Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hề lung lay.

-" Em... em từ một hành tinh khác đến.

Tên em là Đức Duy."

Quang Anh nhíu mày, mắt chưa rời khỏi ánh mắt ấy.

-"Hành tinh khác?

Em đùa à?"

Đức Duy không cười, mà ánh mắt cậu càng trống rỗng hơn.

-"Em bị lạc khỏi hành tinh của mình.

Nơi đó không có cảm xúc, không có những thứ gọi là yêu thương, hờn giận hay nhớ nhung.

Em đến Trái Đất để học cách hiểu về cảm xúc, để biết thế nào là yêu."

Nghe những lời ấy, Quang Anh cảm thấy một luồng lạnh thấm sâu vào tim.

Một phần nào đó của anh, nơi vẫn còn giấu kín những vết thương, bỗng dưng rung lên lạ lùng.-"Ở đây... có tình cảm không?"

Đức Duy hỏi, như thể cậu cần một lời đảm bảo, một câu trả lời thực sự từ con người.Quang Anh nhìn ra ngoài trời mưa, đôi mắt lóe lên suy tư.

Anh muốn nói với cậu rằng, thế giới này nhiều đau thương và cũng có rất nhiều tình cảm đan xen.

Nhưng làm sao cậu bé tóc bạc này có thể hiểu hết?-"Vào đây đi,"

Anh gằn giọng, giấu nhẹm sự bối rối trong lòng.

-"Đừng đứng ngoài đó nữa, lạnh lắm."

Đức Duy khẽ gật đầu, bước theo Quang Anh vào trong căn nhà nhỏ.

Cánh cửa đóng lại, tiếng mưa rơi bên ngoài như bị ngăn cách bởi bức tường gỗ ấm áp.Bên trong, căn phòng tối giản chỉ có một chiếc ghế sofa cũ, chiếc bàn gỗ đơn sơ và vài cuốn sách rải rác.

Không khí có phần trầm mặc, chỉ có mùi mưa hòa lẫn hương gỗ thoang thoảng.Đức Duy nhìn quanh, vẻ mặt bối rối nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh đặc biệt.

-"Căn nhà này... giống như nơi trú ẩn," cậu nói nhỏ, như tự nhủ.Quang Anh đứng gần bếp, lấy ra chiếc khăn khô, nhẹ nhàng lau tóc cho Đức Duy.

-"Anh tên là Quang Anh.

Em cứ gọi tôi như thế."

Đức Duy nhìn anh, chậm rãi nói:

-"Em biết rồi..."

Ánh mắt của cậu lúc này không còn trống rỗng hoàn toàn nữa, có chút ấm áp len lỏi.

Nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời.Quang Anh tự hỏi, cậu bé kỳ lạ này đến từ đâu, và tại sao lại chọn anh, một người đang cố trốn tránh thế giới để học về cảm xúc.Mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi, như kéo dài cả một khoảng thời gian vô định.

Nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, giữa hai con người xa lạ, một sự gắn kết nhỏ bé đang bắt đầu hình thành.

Không lời nói nhiều, chỉ là sự hiện diện, và một chút hy vọng rất nhẹ nhàng.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 2: Bước Chân Đầu Tiên


Trời vẫn mưa lất phất khi Quang Anh mở cửa nhà, kéo Duy vào trong.

Không gian ấm áp của căn nhà nhỏ khiến cậu khẽ run rẩy.

Mưa ngoài kia như rơi xa, nhưng trong lòng cậu, cảm giác bỡ ngỡ và ngơ ngác vẫn chưa tan biến.Duy nhìn quanh căn phòng, đôi mắt bạc ấy ánh lên sự tò mò pha chút lạ lẫm.

Mọi thứ đều khác với hành tinh N-107 của cậu, một nơi không có màu sắc, không có âm thanh vui tai, và chẳng có cảm xúc nào làm cậu bối rối đến vậy.Quang Anh đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh băng nhưng không kém phần dịu dàng.

Anh biết Duy đang cố gắng hiểu thế giới mới này, từng chi tiết nhỏ nhất.

Một chiếc ghế cũ, một chiếc bàn gỗ xù xì, những cuốn sách nằm xếp chồng, và ánh đèn vàng nhẹ nhàng từ bóng đèn treo trần.-"Ở đây không giống hành tinh của em đâu,"

Quang Anh nói nhẹ nhàng.

-"Nhưng anh sẽ giúp em quen."

Duy nhíu mày, cố gắng nhớ những gì Quang Anh nói.

Cậu không giỏi hiểu lời nói, cũng không rõ ràng về những thứ gọi là 'quen thuộc'.

Nhưng cậu muốn thử.Một lúc sau, Duy chỉ tay về phía chiếc ghế, hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.

-“Cái này…

để ngồi?”

Nói rồi cậu chậm rãi tiến lại gần 'cái thứ kì lạ' quơ tay chạm nhẹ lên nó.Thấy hành động ngây ngô của cậu, Quang Anh bất giác mỉm cười

-“Đúng rồi.

Em có thể ngồi đó.”

Duy khẽ cúi đầu, ngồi xuống, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp chưa từng có.

Đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự an toàn dù còn bỡ ngỡ.Quang Anh đưa cho Duy một chiếc áo khoác ấm.

-“Mưa vẫn còn, em nên mặc vào.”

Duy cầm chiếc áo lên ngắm nghía rồi mới quyết định mặc lên, lóng ngóng với những chiếc nút áo, lần đầu chạm vào thứ đồ vật ấm áp đến vậy.

Cậu muốn hỏi nhiều hơn, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.Anh nhìn cậu, nói.

-“Từ từ, anh sẽ dạy em từng bước.”

Không khí yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng thở đều đặn của hai người.Duy cảm thấy tim mình đập lạ, không phải là nhịp đều đều như trên hành tinh của cậu.

Nó dồn dập, như có điều gì đó mới mẻ đang trỗi dậy.-"Em… cảm giác này… lạ,"

Duy thốt lên, giọng nhỏ như sợ bị làm phiền không gian.Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng hơn.

-"Đó là vì em đang sống thật với cảm xúc của mình lần đầu."

Duy im lặng, cảm nhận cơn mưa không chỉ ngoài cửa sổ mà còn trong lòng mình.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 3: Bữa Sáng Đầu Tiên


Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống chiếc bàn ăn nhỏ kê sát tường.

Mọi thứ trong căn bếp đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng dao chạm nhẹ vào thớt, và tiếng nước sôi lách tách trong nồi súp đang nấu.Quang Anh xoay người lại, đặt bát súp nghi ngút khói xuống bàn.

Anh không nói gì, chỉ nhìn Duy vẫn còn đang đứng ở cửa, tay ôm hờ lấy thân người, ánh mắt hoang mang nhìn bàn ăn như thể nơi đó là vùng đất hoàn toàn xa lạ.-“Lại đây.”

Quang Anh gọi khẽ, giọng nhẹ như sương sớm.

Anh kéo ghế, chờ cậu ngồi xuống.Duy bước từng bước chậm rãi, rồi rụt rè ngồi xuống đối diện.

Trước mặt cậu là một cái muỗng, một chiếc bát trắng đơn giản, và hơi ấm đang bốc lên nghi ngút.

Nhưng Duy chỉ nhìn, không nhúc nhích.

Tay cậu đặt lên bàn, run khẽ.

Cậu chưa từng ăn như thế này.Quang Anh đưa muỗng tới trước mặt Duy, không vội.

-“Em nhớ đưa muỗng lên miệng nhẹ nhàng thôi, không cần vội.”

Duy gật đầu, như thể đang tiếp nhận một nghi thức quan trọng.

Cậu cầm lấy muỗng, hít một hơi, rồi chầm chậm đưa lên miệng.

Ngụm đầu tiên làm lưỡi cậu hơi bỏng, nhưng ngay sau đó là vị ngọt nhè nhẹ, vị cay ấm lan dần trong miệng.

Một thứ cảm giác mà cậu chưa từng biết tới, không hẳn là vị của thức ăn, mà là vị của yên lòng.Cậu nhai chậm rãi, mắt hơi nheo lại vì lạ lẫm.

-"Lạ... nhưng... dễ chịu.”

Quang Anh khẽ gật, mỉm cười.

-“Cảm giác mới mà, phải tập quen dần.”

Không vội ép, Quang Anh chỉ ngồi đó, như một người hướng dẫn kiên nhẫn.

Sau bát súp, anh đưa cậu đôi đũa, chỉ cách cầm, cách gắp, từ miếng cà rốt đến cọng rau nhỏ xíu.

Tay Duy vẫn còn vụng về, đôi khi gắp rơi, nhưng cậu không tỏ ra bối rối, chỉ lặng lẽ thử lại.Rồi mỗi lần thành công, ánh mắt cậu lại sáng lên một chút.Khi ăn xong, Duy đặt muỗng xuống, nhìn Quanh Anh.

Trong ánh mắt ấy có một chút biết ơn, một chút tin tưởng, và rất nhiều điều chưa nói thành lời.-“Anh dạy em nữa nhé...”

Quang Anh nhìn cậu thật lâu, rồi gật đầu chậm rãi.

-“Anh sẽ dạy em mọi thứ, từ những điều nhỏ nhất.”

Hai người cùng cười nhẹ, tiếng cười không lớn, nhưng vừa đủ để lấp đầy khoảng lặng buổi sáng.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 4: Giai Điệu Của Cảm Xúc


Sau bữa sáng đầu tiên, Duy ngồi trên chiếc ghế sofa cũ cạnh cửa sổ.

Ánh nắng xiên qua tán cây, lặng lẽ rơi trên mái tóc của cậu.

Đôi mắt ấy vẫn trong veo như hôm đầu tiên Quang nhìn thấy, rỗng và xa vắng, như phản chiếu một hành tinh khác.Trong căn phòng nhỏ, bản demo ca khúc Quang Anh đang viết bật lên từ chiếc loa nhỏ.

Không lời, chỉ có tiếng piano và tiếng mưa rơi lẫn vào nhịp trống mơ hồ.

Một thứ gì đó rất trầm, rất lặng, và có phần đau.Duy xoay đầu về phía loa.

Cậu nghiêng đầu, rồi đứng dậy bước đến gần, ánh mắt không rời khỏi giai điệu đang vang lên.-“Anh làm ra… cái này?”.

Giọng cậu nhỏ, nhưng rõ.Quang Anh đang rửa ly trong bếp, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi ấy.

Anh lau tay rồi gật đầu, đứng dựa vào khung cửa nhìn cậu đang chăm chú như nghe lần đầu trong đời.-“Đây là nhạc.

Em chưa từng nghe à?”

Duy lắc đầu.

-“Hành tinh em không có âm thanh kiểu này.

Chúng em chỉ có tín hiệu… không phải cảm xúc.”

Quang Anh nhíu mày, tiến lại gần, phải chăng là nó quá kì lạ?

-“Vậy… em cảm thấy gì khi nghe nó?”

Cậu im lặng.

Một lúc sau, tay cậu khẽ siết lại.-“Có gì đó… rất lạ… như… như có gì đó đang chạm vào lồng ngực em từ bên trong.”

Quang Anh thoáng sững người.

Anh không nghĩ Duy sẽ mô tả được cụ thể đến vậy.-“Lồng ngực em… thấy đau nhẹ.

Mắt em cũng hơi… nóng.”

Giọng cậu run một chút.

Tay cậu áp lên ngực, ngay vị trí trái tim.

-“Chỗ này.

Nó nhói.

Tại sao lại như vậy?”

Quang Anh chậm rãi ngồi xuống bên cậu.

Anh mở loa lớn hơn chút, rồi nhẹ nhàng đáp.-“Đó là cảm xúc.”

-“Cảm xúc có hình dáng không?”

Quang Anh mỉm cười.

-“Không.

Nhưng nó có âm thanh.

Có nhịp.

Và đôi khi, nó khiến người ta vừa muốn khóc, vừa muốn ôm ai đó thật lâu.”

Duy quay sang anh.

Đôi mắt rỗng lặng như đang hấp thụ từng chữ.-“Anh có cảm xúc khi viết bản nhạc này không?”

-“Có.

Nhiều là đằng khác, âm nhạc là cách người ta thể hiện cảm xúc mà.”

Giọng anh trầm xuống.

-“ Nó là nỗi buồn.

Là cô đơn.

Là tiếc nuối,… mà không biết phải nói cùng ai.”

Duy gật nhẹ.

Một tay cậu đặt lên ngực mình, tay còn lại chạm vào loa, như thể muốn giữ lại chút âm thanh mong manh đang tan dần trong không khí.-“Em nghĩ… em đang bắt đầu hiểu.”

Quang Anh khẽ cười, một nụ cười thật hiếm hoi.

-“ Vậy cũng tốt!

Nếu em muốn, anh sẽ bật nhạc cho em nghe mỗi ngày.”

Duy ngước lên, ánh mắt hơi long lanh.

-“Mỗi ngày?”

-“Ừ.

Sáng, trưa, chiều, tối.

Cho đến khi em biết gọi tên những cảm xúc ấy.”

-“…Kể cả cảm giác này cũng có tên sao?”

Cậu chỉ vào ngực mình, nơi vừa nhói lên.Quang Anh không trả lời ngay.

Anh nhìn ra cửa sổ, nơi những chùm nắng rơi xuống nền cỏ ướt.-“Có.

Nhưng anh nghĩ em chưa cần biết vội đâu.”

Duy gật đầu như hiểu, rồi thì thầm.

-“Em thấy tim mình sống dậy một chút.

Nhưng cũng đau một chút.”

Căn phòng lặng đi.

Chỉ còn tiếng nhạc và tiếng thở.Một khoảnh khắc trôi qua, cậu lại hỏi.

-“Cảm xúc… có làm người ta biến mất không?”

Quang Anh thoáng khựng.

Anh nhìn cậu, thấy trong đôi mắt kia, lần đầu tiên không còn rỗng nữa.

Nó đang rung lên.-“Không,” Anh đáp khẽ.

-“Cảm xúc… làm người ta trở nên thật hơn.”

Duy chớp mắt.

-“Vậy… em đang thật hơn à?”

-“Ừ.

Rất thật.”

Cậu mỉm cười.

Rất nhẹ.

Nhưng thật.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 5: Lần Đầu Tim Khẽ Gọi


Duy ngồi trên chiếc ghế sofa cũ, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua cửa sổ, tạo thành những đốm sáng nhỏ trên sàn nhà và khuôn mặt cậu.

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa ngoài trời hòa quyện cùng bản piano dịu dàng đang phát từ chiếc loa nhỏ góc phòng.

Giai điệu ấy không lời, nhưng lại chứa đựng một thứ gì đó rất đặc biệt, như một câu chuyện chưa kể, một cảm xúc chưa được gọi tên.-“Anh sẽ dạy em cách nhận biết cảm xúc cơ bản.”

Anh nói, cố gắng làm cho giọng điệu thật nhẹ nhàng, như trò chuyện với một đứa trẻ tò mò.Duy quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn còn chút bỡ ngỡ, như thể cảm xúc với cậu là một vùng đất mới mà cậu chưa từng đặt chân đến.-“Cảm xúc...

Là cái gì vậy anh?”

Giọng cậu nhỏ nhẹ, gần như thì thầm.Quang Anh mỉm cười, đáp.

-“Cảm xúc là những gì làm tim mình đập nhanh khi vui, hay chậm lại khi buồn.

Là những rung động nhỏ bé trong lòng, giúp mình hiểu được mình đang nghĩ gì, muốn gì.”

Duy nhíu mày, hơi bối rối.

-“Nhưng… em làm sao biết mình đang cảm thấy gì?”

Anh lấy chiếc điện thoại ra, bật một vài giai điệu piano khác nhau.

Mỗi bài là một sắc thái khác nhau của cảm xúc.

Có bài vui tươi, có bài trầm buồn.-“Nghe thử đi.”

Quang Anh bảo.-“Bản này là vui.

Anh viết nó khi cảm thấy rất hạnh phúc.

Còn bài này thì buồn, anh viết khi cô đơn.”

Duy nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu về phía âm thanh.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, giọng cậu nhỏ nhẹ.- “Có một cảm giác ấm áp trong tim?

Giống như muốn cười thật to và nhảy múa.

Nhưng... cũng có lúc tim em nhói lên, giống như bị ai đó chạm vào mà đau.”

Quang Anh gật gù, hài lòng.-“Đó chính là cảm xúc.

Vui và buồn là hai trong số những cảm xúc cơ bản nhất.

Ngoài ra còn có giận dữ, sợ hãi, ngạc nhiên, và yêu thương nữa.”

Duy nhìn anh, ánh mắt mở to ra, có chút ngạc nhiên.-“Giận dữ là gì?”

-“Là khi em cảm thấy bị tổn thương hoặc không được tôn trọng, tim em sẽ dồn dập và em muốn phản ứng lại.

Nhưng giận dữ cũng cần được hiểu và kiểm soát, nếu không sẽ làm tổn thương chính mình và người khác,”

Quang Anh giải thích.Cậu lặng im, như đang cố nhớ lại xem có lần nào mình cảm thấy như vậy không.-“Em… em nhớ có lúc trong lòng khó chịu mà không biết tại sao.”

-“Đó là lúc cảm xúc không rõ ràng, nhưng vẫn ảnh hưởng đến em.

Anh sẽ giúp em học cách gọi tên chúng.”

Quang Anh đứng dậy, đi tới lấy một cuốn sổ nhỏ và một cây bút rồi đặt lên bàn.-“Chúng ta sẽ thử ghi lại cảm xúc của em mỗi ngày, em sẽ biết dần dần mình đang trải qua điều gì.”

Duy hơi ngần ngừ rồi gật đầu.-“Vậy bây giờ em có thể gọi tên cảm xúc của mình không?”

Quang Anh mỉm cười, nói.-“Được rồi, em thử kể cho anh nghe cảm giác lúc này đi.”

Duy chậm rãi nói.-“Tim em đang... sống dậy một chút.

Nó như được chạm vào, nhưng cũng đau một chút.”

Quang Anh nhẹ nhàng gật đầu.-“Đó là cảm giác thật, không cần phải giấu đi hay sợ hãi.

Cảm xúc không phải lúc nào cũng dễ chịu, nhưng nó là một phần của con người mình.”

Duy nhìn vào mắt Quang Anh, lần đầu tiên thấy sự dịu dàng và kiên nhẫn tràn đầy trong đó.-“Anh có biết không, em cảm thấy... như mình đang lớn lên.”

-“Đúng rồi, cảm xúc giúp mình trưởng thành hơn,”

Quang Anh đáp.-“Mỗi ngày em sẽ học được nhiều hơn, và em sẽ không còn rỗng lặng nữa.”

Duy cười nhẹ, ánh mắt ánh lên một tia hy vọng.-“Em muốn được như vậy.”

Anh đứng lên, nắm lấy tay cậu.-“Anh sẽ luôn ở bên em, giúp em hiểu và cảm nhận.

Chúng ta cùng nhau bước qua từng bước, được không?”

Cậu gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.Tiếng mưa bên ngoài ngày càng nhỏ dần, nhưng trong căn phòng, thứ âm thanh từ trái tim bắt đầu vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết, tiếng của cảm xúc, tiếng của sự sống, tiếng của những điều chưa từng được nói thành lời.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 6: Nụ Cười Sau Mưa


Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp ngoài trời hòa cùng giai điệu piano không lời dịu dàng phát ra từ chiếc loa nhỏ đặt ở góc bàn.

Âm nhạc như một lời thủ thỉ nhẹ nhàng, cuốn theo cảm xúc chưa được gọi tên trong lòng Duy, một câu chuyện chưa được kể qua từng phím đàn.

Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thực sự là nụ cười.

Đó chỉ là một cử chỉ gượng gạo, một nỗ lực che giấu cảm xúc thật bên trong.

Đôi môi khẽ cong lên, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, chầm chậm trôi theo từng dòng chảy nhỏ trên kính.

Cảm xúc trong lòng cậu mơ hồ, khó gọi tên, như những đám mây xám xịt không biết sẽ dần tan hay kéo đến thêm.

Quang Anh quay sang Duy, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn nhìn về phía Duy.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, đặt tay lên vai Duy, truyền một luồng hơi ấm dịu dàng và bình yên.-"Em vừa thử cười, nhưng anh biết nụ cười thật sự của em ở đâu rồi," Quang Anh nói, giọng ấm áp như lời an ủi.

Duy lắc đầu nhẹ, giọng thì thầm.-"Em không biết làm sao để nở nụ cười thật lòng."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, như đang tìm kiếm cảm hứng để nói.-"Anh sẽ giúp em.

Anh sẽ dạy em cách cảm nhận và thể hiện cảm xúc, từ những điều nhỏ nhất, bắt đầu từ nụ cười, từ những điều giản dị."

Duy quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn còn chút ngờ vực nhưng dần dịu lại.

Cậu cảm nhận được sự kiên nhẫn và yêu thương trong ánh mắt Quang Anh, thứ cảm xúc mà cậu đã lâu không biết đến.-"Em... muốn thử," Duy nói, giọng nhỏ nhẹ như vừa thổ lộ một bí mật.

Quang Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Duy, siết nhẹ như muốn truyền sức mạnh.-"Mỗi ngày, em sẽ học cách lắng nghe cảm xúc của mình, không sợ hãi, không che giấu.

Đó là cách để em trưởng thành hơn, để em trở nên trọn vẹn hơn."

Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời.

Bầu trời tuy u ám, nhưng trong lòng cậu dường như có một luồng sáng mới bắt đầu hé mở, dịu dàng và ấm áp.

Cảm giác này khác với những gì cậu từng trải qua, nhẹ nhàng, tràn đầy hy vọng.-"Anh biết không, em muốn được như vậy.

Muốn sống thật với cảm xúc của mình," Duy nói, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Quang Anh cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cậu, như muốn giữ lấy cảm xúc vừa chớm nở ấy.-"Anh sẽ luôn bên em, cùng em bước qua từng bước khó khăn, dù có thế nào đi nữa."

Bên ngoài, tiếng mưa dần ngừng hẳn.

Không gian trở nên tĩnh lặng và ấm áp hơn bao giờ hết.

Nhưng trong căn phòng nhỏ, tiếng piano vẫn ngân vang, và trong lòng Duy, một điều gì đó đang sống dậy, chớm nở, một mùa xuân mới của cảm xúc và sự sống.

Duy vẫn còn ngồi đó, lặng im, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình.

Cảm giác sống động mà Quang Anh vừa giúp cậu nhận ra đang lan tỏa từng chút một.

Không còn rỗng lặng, không còn mơ hồ, mà là một sự thay đổi thật sự, bắt đầu từ bên trong.-"Anh ơi… em không biết em có thể làm được không, nhưng em muốn thử," cậu nói, giọng run run như sợ hãi nhưng đầy quyết tâm.

Quang Anh mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc của Duy, nói.-"Em đã làm rất tốt rồi.

Không phải ai cũng đủ can đảm để thừa nhận cảm xúc của mình đâu.

Anh tự hào về em."

Duy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra với một nụ cười nhẹ, thật sự là một nụ cười, không gượng ép.

Cậu cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết, như những tia nắng cuối chiều đang chiếu rọi qua màn mưa.-"Cảm xúc...

đúng là một điều kỳ diệu," Duy thầm nghĩ.

Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt trìu mến.-"Và em sẽ còn khám phá được nhiều điều hơn nữa, nhiều cảm xúc hơn nữa.

Anh sẽ bên em trên mỗi bước đi đó."

Duy biết, từ khoảnh khắc này, cậu không còn đơn độc.

Cảm xúc đã trở thành một phần của cậu, và Quang Anh sẽ là người đồng hành, giúp cậu trưởng thành qua từng ngày.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 7: Ngọn Nến Và Nhật Ký


Duy ngồi co chân trên chiếc ghế gỗ trước hiên, cuốn sổ nhật ký đặt trên đùi, cây bút chì ngắn cũn trong tay.

Tóc cậu rối nhẹ vì gió, vài sợi lòa xòa xuống trán.

Cậu nghiêng đầu, lặng im quan sát một đám mây dài trôi ngang bầu trời.

Nó giống một chiếc thuyền nhỏ.

Ở hành tinh N-107, không có mây.

Cũng không có gió.

Mọi thứ ở đó bằng phẳng, im lặng, và trống rỗng như những hành lang vô tận.Quang Anh đang pha trà trong bếp.

Mùi cam thảo dịu nhẹ lan ra tận thềm cửa.

Cánh cửa sổ mở hé, tiếng ấm nước sôi rì rầm xen lẫn một bản ballad không lời phát ra từ chiếc loa cũ.

Một khung cảnh yên bình đến lạ, nhưng lại khiến cậu thấy tim mình đau nhói.Chưa có cảm xúc nào được gọi tên, nhưng cậu biết... mình đang dần cảm nhận được thứ gì đó rất thật.Quang Anh bước ra, đặt một tách trà ấm vào tay cậu.

-"Lạnh vậy mà cứ ngồi ngoài."

Duy nhìn tách trà.

Bàn tay cậu nhỏ hơn tay Quang Anh rất nhiều.

Lúc anh đặt tay lên, cậu có cảm giác như được bao phủ bởi một lớp chăn mỏng vô hình, dịu dàng và vững chãi.

Cảm giác đó... khiến cậu không muốn buông.-"Em đang nhìn mây," Duy thì thầm.Quang Anh gật nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh, vai chạm nhẹ vai cậu.

-"Nhìn hoài vẫn không thấy chán."

Duy gật đầu.

Một lúc sau, cậu mở cuốn sổ ra.

Những trang đầu đầy chữ, nét bút còn hơi run, vài dòng bị gạch xoá.

Nhưng càng về sau, chữ viết trở nên tròn trịa hơn, rõ ràng hơn.

Duy viết bằng trái tim, dù đôi khi chưa biết mình đang viết gì.Cậu chỉ vào một dòng.-"Hôm nay anh nhăn mặt khi em làm rơi nước tương lên áo anh.

Em thấy... vui.

Vì anh nhăn mặt nhìn giống mèo bị ướt."

Quang Anh phì cười.

Duy ngước lên, hơi bất ngờ.-"Anh cười thật lòng rồi," Cậu nói nhỏ.-"Ờ, Tại em viết ngộ quá."

-"Vậy là... em làm đúng không?

Viết cảm xúc như vậy là đúng không?"

Quang Anh gật đầu, tay nhẹ đặt lên đầu cậu xoa một cái.

-"Rất đúng.

Em đang sống, Duy à.

Sống thật sự."

Cậu nhìn lên anh, ánh mắt hơi run run.

-"Vậy... nếu em sống thật sự rồi, thì em có thể không biến mất không?"

Quang Anh khựng lại.Câu hỏi ấy...

đau hơn anh tưởng.

Tối hôm đó, Quang Anh dạy Duy cách thắp nến thơm.

Anh đặt một chiếc ly nhỏ chứa sáp lên bàn, châm lửa, rồi tắt hết đèn.

Căn phòng tối mờ, chỉ còn ánh sáng ấm áp từ ngọn nến lay động.Cậu chống cằm, nhìn ánh lửa như bị mê hoặc.

-"Nó đẹp quá."

-"Anh thích ánh sáng đó," Quang Anh nói.

-"Nó làm anh thấy dễ thở hơn."

Cậu xoay người, nghiêng đầu ngắm anh như thể lần đầu được nhìn thật kỹ.

Cậu chưa từng nghĩ một người có thể vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng như vậy.

Anh không hỏi quá nhiều, không bao giờ thúc ép, nhưng luôn có mặt khi cậu thấy trống rỗng nhất.-"Anh biết không... mỗi lần em viết nhật ký, em thấy như có thêm một phần trong mình được lắp vào," cậu nói khẽ.- "Giống như em từng là một người rỗng, giờ thì dần đầy lên."

Quang Anh không đáp.

Anh chỉ kéo một tấm chăn nhẹ phủ lên vai cả hai.

Gió ngoài kia vẫn rít lên từng cơn, nhưng trong căn phòng nhỏ, hai người ngồi bên nhau, lặng im mà không hề khó xử.-"Duy" anh gọi sau một lúc.-"Dạ?"

-"Nếu một ngày... em không còn ở đây nữa, em muốn anh làm gì với những trang nhật ký em viết?"

Duy không trả lời ngay.Một lát sau, cậu lật đến trang trắng tiếp theo, viết thật chậm.-"Nếu một ngày em không còn, anh hãy tiếp tục viết nhé.

Viết thay em.

Viết những ngày đẹp của anh.

Viết những lần anh mỉm cười.

Như thế em sẽ biết... em vẫn tồn tại."

Khi đêm xuống, Duy cẩn thận cất cuốn sổ vào ngăn kéo.

Cậu chạm tay vào gáy sổ như thể muốn gửi lại một phần ký ức vào đó.

Trước khi ngủ, cậu quay sang nhìn anh.

Người anh đang nằm nghiêng quay mặt vào trong, nhưng Duy biết...

Quang Anh chưa ngủ.-"Em sẽ không biến mất đâu," Duy thì thầm, như một lời trấn an không chỉ dành cho anh, mà còn cho chính mình.Bầu trời ngoài kia, từng đám mây đã tan gần hết.

Mưa không còn rơi nữa.

Cây cối thôi đung đưa.

Chỉ còn tiếng tim đập đều đặn.Trời đang tối đi.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 8: Chốn Bình Yên Đầu Ngày


Sáng sớm, ánh nắng chưa kịp lên cao, căn phòng nhỏ vẫn ngập trong ánh sáng dịu nhẹ pha chút se lạnh của buổi mai.

Quang Anh thức dậy trước, ngồi tựa vào thành giường, nhìn ra cửa sổ nơi những chiếc lá xanh đung đưa theo gió nhẹ.

Không gian yên ắng, chỉ có tiếng chim ríu rít bên ngoài vườn, và tiếng thở đều đặn của Duy vẫn còn say giấc.Anh kéo chăn lên vai, cảm nhận cái lạnh mỏng manh của sương mai len qua khe cửa hé mở.

Từ bên cạnh, cánh tay nhỏ của Duy bỗng cựa quậy, rồi từ từ vươn ra, chạm nhẹ vào tay anh.

Quang Anh khẽ nhắm mắt, tận hưởng cảm giác ấm áp đột ngột ấy.

Chưa bao giờ một cái chạm nhẹ lại khiến anh thấy lòng mình ấm áp đến vậy.Duy mở mắt, ánh nhìn còn ngái ngủ nhưng rất chân thật.-"Anh dậy rồi à?" cậu nhỏ thì thầm, giọng còn ngái ngủ.-"Ừ, anh thức rồi.

Em ngủ ngon chứ?"

Duy gật nhẹ, mỉm cười một cách ngượng ngùng, rồi rụt tay lại, như sợ làm anh khó chịu.

Nhưng Quang Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, giữ lại nhẹ nhàng.-"Đừng rụt lại, em.

Anh thích cảm giác này."

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

Hai bàn tay không còn xa lạ nữa, mà như thể đang bắt đầu một hành trình mới, hành trình của sự tin tưởng, của những cảm xúc chưa từng gọi tên.Quang Anh khẽ cười, rồi lặng lẽ kể:-"Hồi trước, anh cũng từng nghĩ cuộc đời mình chỉ có những ngày mờ mịt.

Có những ngày, anh thấy mình như rơi vào một vùng tối tăm, không lối thoát.

Nhưng rồi, khi gặp em, anh bắt đầu nhận ra... có một nơi anh có thể trở về."

Duy nhìn anh chăm chú, ánh mắt chứa đựng sự tò mò, pha chút lo âu.-"Anh muốn nghe em kể về hành tinh của em, nhưng trước hết, anh cũng muốn em nghe về anh."

Anh thở dài nhẹ, tay vẫn không rời khỏi bàn tay của Duy.-"Anh không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như bây giờ.

Có những lúc, anh sợ hãi, sợ mình sẽ không thể bước tiếp.

Scandal đó... nó như một cơn bão cuốn anh vào nơi u tối nhất.

Anh mất phương hướng, mất cả chính mình."

Duy im lặng, để cho không khí nhẹ nhàng len lỏi vào những khoảng trống giữa lời nói.-"Em có biết không, em," Quang Anh tiếp, "khi ấy, anh cảm thấy rất cô đơn.

Cô đơn đến nỗi anh tưởng mình sẽ tan biến như một bóng ma không ai nhìn thấy."

Duy cúi đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước.-"Em cũng cô đơn," cậu nói nhỏ.

"Trước khi đến đây, em chưa từng biết đến sự ấm áp, chưa từng biết đến cảm giác gọi là yêu thương."

Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

Anh khẽ nghiêng đầu, cho hai người thêm khoảng cách gần hơn.

Một luồng hơi ấm truyền qua bàn tay họ.-"Đó là lý do anh muốn giúp em," anh nói.

"Anh muốn cùng em bước qua những ngày tăm tối đó, để chúng ta cùng nhau học cách yêu thương và được yêu thương."

Duy chậm rãi nâng tay anh lên, đặt lên má mình, lòng bàn tay ấm áp như ngọn lửa nhỏ dịu dàng.-"Anh có sợ không?" cậu hỏi.-"Sợ chứ.

Nhưng anh biết, có em ở đây, mọi thứ sẽ khác."

Khoảnh khắc ấy, Duy nắm nhẹ tay Quang Anh, tập cách giữ chặt một cách cẩn thận và chậm rãi.

Mỗi ngón tay như tìm được chỗ đặt của riêng nó, như thể đây không chỉ là một cái nắm tay đơn giản, mà là lời hứa thầm thì, là sự tin cậy được xây dựng từng ngày.-"Em có nhớ lần đầu tiên em nắm tay ai chưa?"

Quang Anh bất chợt hỏi, giọng trầm thấp.Duy mỉm cười ngượng ngùng:-"Em chưa.

Đến giờ, đây là lần đầu."

Quang Anh cười nhẹ, cảm thấy trái tim mình lặng đi trong phút chốc.-"Anh cũng thế.

Lần đầu nắm tay em."

Duy ngước nhìn anh, ánh mắt sáng lên niềm vui mơ hồ.-"Vậy thì... chúng ta đều là người mới."

-"Đúng vậy," Quang Anh đáp.

"Và anh muốn được cùng em học từng bước, từng cảm xúc nhỏ bé nhất."

Căn phòng lại trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng gió ngoài hiên và nhịp thở đều đặn của hai người.

Nhưng với Quang Anh và Duy, đó là khoảng lặng đẹp nhất mà họ từng có.Một lúc sau, Duy cất giọng.-"Anh Quang Anh, em muốn kể cho anh nghe về ngày em rời hành tinh..."

Quang Anh mỉm cười, khẽ siết tay cậu một lần nữa.-"Anh luôn sẵn sàng nghe, em à."
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 9: Lần Đầu Nhớ


Sau buổi sáng đó, khi những lời kể của Duy về hành tinh xa xôi vẫn còn lửng lơ giữa câu được câu mất, Quang Anh đã phải ra ngoài lần đầu tiên kể từ khi họ sống chung.

Chỉ là một buổi ghé siêu thị gần thị trấn, mua thêm vài thứ lặt vặt, sữa, trứng, và cuốn sổ cho Duy ghi chép cảm xúc.

Vẫn là những việc rất bình thường, nhưng với Duy, đây là lần đầu tiên cậu ở lại một mình.

Cánh cửa khép lại với tiếng 'Cạch' rất khẽ, vậy mà vang vọng trong đầu Duy như tiếng gì đó lớn hơn rất nhiều.

Cậu đứng trước cửa một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào nơi Quang Anh vừa biến mất, rồi bước chậm về phòng.

Trong tay, cuốn sổ nhỏ màu nâu mà anh tặng cho cậu trong tuần thứ hai ở đây đã trở thành vật bất ly thân.Duy ngồi xuống bàn, mở sổ ra.

Bút máy đặt ngay ngắn ở góc phải.

Cậu viết.> Ngày thứ ba mươi tám.

Lần đầu tiên, em ở lại một mình.

Quang Anh ra ngoài, nói sẽ về sớm.

Em tin vậy.

Nhưng không hiểu sao... tim em lại thấy hơi nhói.

Cậu ngừng viết, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những cành cây vẫn đung đưa chậm rãi, ánh nắng vẫn chạm nhẹ lên thềm nhà, mọi thứ yên bình như vốn có.

Nhưng không có giọng nói trầm đều đều nhắc nhở phải ăn sáng.

Không có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang từ loa bếp.

Không có tiếng bước chân trầm ổn đi qua hành lang.

Duy thử làm mọi việc Quang Anh từng chỉ, bật ấm nước, pha một ly ca cao, ngồi đọc sách.

Nhưng từng việc cứ như thiếu mất một mảnh, mảnh ghép để hoàn thiện nên bức tranh hoàn hảo nhất.

Tách ca cao không thơm dễ chịu như mọi lần.

Mỗi trang sách cứ mờ dần trong mắt, cậu không thể tập trung.Cậu lại mở sổ.> Em không hiểu.

Em từng nghĩ, em chỉ cần học cách cảm nhận là đủ.

Nhưng bây giờ, em muốn biết, cảm giác khi ai đó rời khỏi mình, tạm thôi, nhưng lại khiến em thấy... trống rỗng.

Nó có tên không?

Duy đặt bút xuống, chống cằm.

Cậu nhớ cái cách Quang Anh hay nghiêng đầu khi nghe nhạc, cái cách anh rót nước trà bằng hai tay rất cẩn thận, cả cái cách anh khẽ mắng cậu khi làm bể bát, nhưng sau đó lại lặng lẽ dọn dẹp rồi xoa đầu.

'Lần sau cẩn thận hơn nhé.'Không khí trong phòng như chật chội hơn, dù không có ai.

Mỗi góc nhà đều có dấu vết của Quang Anh.

Cái áo khoác vắt trên ghế, lọ tinh dầu thơm mùi trà trắng, cái đàn đặt tựa ở góc phòng mà chỉ anh được chạm vào.Duy rút chân lên ghế, ôm gối.

Mắt trông chờ nhìn ra cửa.

Cậu tự hỏi.

Nếu gọi đúng tên, liệu cảm giác này sẽ dịu đi không?Không biết bao lâu sau, cánh cửa mở ra.

Tiếng mở nhẹ, nhưng Duy giật bắn, quay lại.Quang Anh bước vào, tay xách túi lớn túi nhỏ, mũ đội lệch, áo sơ mi còn lấm chút bụi đường.

Vừa thấy Duy, anh bật cười.

–“Em ngồi ở đây nãy giờ à?

Anh nói chỉ ra ngoài một lúc thôi mà.”

Duy không trả lời.

Cậu chỉ nhìn anh, rất lâu.Ánh mắt đó khiến Quang Anh dừng lại.

Anh đặt túi xuống, bước chậm tới gần.

Đôi mắt Duy... không giống mọi lần.

Không còn ngơ ngác như những tuần đầu.

Cũng không đơn thuần là ánh nhìn tò mò nữa.

Mà là... có gì đó khẽ đổi thay.

–“Sao vậy, Duy?”

Duy ngập ngừng.

Một tay vẫn ôm gối, tay kia nắm lấy mép áo sơ mi của anh.

–“Lúc anh đi... em thấy tim mình nhói.”

Quang Anh khựng lại.

Anh quỳ xuống trước mặt cậu, ánh mắt dịu đi rất nhiều.

– “Đau à?”

– “Không hẳn đau.

Mà là... em cứ thấy trống.

Cứ nhìn ra cửa.

Cứ tưởng anh sẽ không về nữa.”

Một cái gì đó vỡ rất nhẹ trong lòng Quang Anh.

Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu, giọng thì thầm.

–“Anh đã hứa là anh sẽ về mà.

Em quên rồi sao?”

Duy lắc đầu.

Rồi rất khẽ, cậu nói.

-" Em nhớ anh..."

Câu nói ấy không lớn.

Nhưng đủ để làm Quang Anh thấy cả lồng ngực mình co thắt.

Anh siết nhẹ bờ vai nhỏ bé trước mặt, như sợ nếu không giữ lại ngay lúc này, Duy sẽ tan đi như khói.–“Là nhớ.

Đúng rồi.

Cảm giác em vừa trải qua gọi là nhớ.”

Duy mím môi.

Một dòng nước nhẹ trượt qua bờ mi, nhưng không rơi xuống.

Cậu chớp mắt nhanh, dụi vào tay áo anh.–“Vậy... nếu em nhớ anh mỗi khi anh rời khỏi có nghĩa là...”

Quang Anh chặn lại bằng cái ôm.

Không vội vàng, không quá mạnh.

Nhưng chắc chắn.– “Có nghĩa là em đã bắt đầu cảm nhận được yêu thương.”

Căn phòng trở lại yên tĩnh.

Nhưng lần này, không còn là sự yên tĩnh trống rỗng.

Mà là bình yên.

Như thể khoảng cách vừa rồi là để Duy nhận ra mình cần gì.

Và Quang Anh nhận ra, anh không còn một mình nữa.Duy khẽ nhắm mắt.

Trong cái ôm ấy, cậu thì thầm.

–“Em muốn biết thêm.

Về cảm giác này.

Về thương.

Về nhớ.”

Quang Anh gật đầu, tay vẫn giữ lấy lưng cậu.

–“Vậy thì, từng chút một.

Mỗi ngày, anh sẽ dạy em.”

Duy không trả lời.

Cậu chỉ tựa vào vai anh, nghe nhịp tim quen thuộc, và biết rằng.

Hôm nay, cậu đã học thêm một điều.

Cảm giác khi người mình yêu thương không ở bên, gọi là nhớ.

Cảm giác khi người đó quay lại, gọi là an lòng.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Chương 10: Học Cảm Xúc


Dưới bóng chiều mát nhẹ, Duy vẫn tựa trong vòng tay Quang Anh.

Cậu bé nhỏ không nói gì, chỉ lặng lẽ để mình được giữ như thế.

Nhịp tim ban đầu còn hơi dồn dập, nhưng dần dần dịu lại, như con thuyền chậm rãi trôi về vùng nước phẳng.

Cảm giác ấm áp lan tỏa nhẹ nhàng qua từng nhịp đập, kéo theo một sự yên bình len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn bé nhỏ.

Quang Anh cũng không nói gì, chỉ giữ nguyên cái ôm, bàn tay đặt hờ sau lưng Duy như một lớp chăn mỏng giữa buổi chiều hanh hao, dịu dàng che chở.Khung cảnh xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng thở đều đều của hai người.

Những cơn gió nhẹ từ tán cây xung quanh như muốn góp phần vỗ về, khiến không khí trở nên êm dịu, thân thương.

Duy, với ánh mắt còn ngỡ ngàng, dần dần thả lỏng người, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ Quang Anh, như một chiếc áo len mềm mại trùm lên tâm hồn cậu.Khi đã chắc chắn người trong lòng mình bình tĩnh lại, Quang Anh mới từ từ buông ra.

Ánh mắt Duy vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng gương mặt đã dịu hẳn, như thể vừa được ai đó vuốt ve tâm hồn bằng một nhúm bình yên thật nhẹ.

Sự dịu dàng ấy không cần lời nói, nó tồn tại trong ánh nhìn, trong khoảng khắc lặng yên giữa hai con người, đủ để nói lên tất cả những gì trái tim muốn truyền tải.Anh khom người lấy trong túi balo ra một quyển sổ bìa vải xanh nhạt, đặt vào tay cậu.–“Cho em.

Nó dùng để ghi lại những cảm xúc em học được.”

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như một lời hứa sẽ luôn đồng hành cùng cậu trên hành trình khám phá bản thân và thế giới xung quanh.Duy nhìn quyển sổ trong tay một lúc lâu, như thể đang cố ghi nhớ từng nét bìa, từng đường may tỉ mỉ trên chiếc bìa vải ấy.

Rồi cậu ôm nó sát vào ngực, như ôm một món quà quý giá, một bảo vật chứa đựng những điều chưa nói thành lời.–“Cảm ơn anh...

Hôm nay em học được ‘nhớ’.

Với lại... ‘an lòng’ nữa.”

Giọng cậu nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn, mang theo sự ngây thơ pha lẫn chút xúc động.Quang Anh mỉm cười, khẽ xoa tóc cậu.–"Ngày mai mình học thêm một cảm giác khác, được không?”

Giọng anh đong đầy hy vọng, mong muốn được thấy Duy trưởng thành qua từng ngày, qua từng cảm xúc mà cậu sẽ học được.Duy gật đầu.

Nhẹ nhưng dứt khoát, giống như cây non chịu gió đầu mùa, vững vàng dù vẫn còn non nớt, như một lời khẳng định nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm trong tim.Buổi chiều ấy, căn bếp nhỏ rộn tiếng người và tiếng muỗng thìa lách cách.

Ánh nắng cuối ngày lấp ló qua cửa sổ, nhuộm vàng nhẹ từng góc tường, tạo nên một không gian ấm áp và thân quen.

Quang Anh dạy Duy cách đập trứng không vỡ, cách khuấy sữa đều tay, cách nêm nước canh sao cho vừa ăn.

Duy chăm chú học, đôi lúc còn hí hoáy ghi lại vài điều trong quyển sổ mới tinh, nét chữ còn nguệch ngoạc nhưng chứa đầy tâm huyết.> Mùi trứng rán là cảm giác đói.

Khi ăn một món ngon, cảm giác nhẹ trong lòng là vui.

Khi có người dạy mình điều gì, thấy ấm, chắc là được quan tâm.

Những câu chữ giản dị ấy như những viên gạch đầu tiên xây dựng nên ngôi nhà cảm xúc trong tâm hồn cậu, nơi cất giữ những ký ức đầu đời về sự quan tâm, về tình yêu thương nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.Đến bữa tối, Quang Anh chọc.–“Hôm nay ăn dữ hen?”

Giọng anh pha chút trêu ghẹo để hòa nhập vào niềm vui giản dị của bữa cơm chung.Duy ngẩng đầu lên, má phồng vì cơm, vừa nhai vừa lí nhí. –“Tại...

ăn với anh thấy ngon hơn.”

Lời nói còn vụng về nhưng chân thành, như một lời thú nhận ngọt ngào khiến không gian bữa tối trở nên ấm áp.Quang Anh sững lại nửa giây, rồi bật cười.–“Anh cũng thấy vậy.”

Nụ cười của anh như một ngọn lửa ấm áp, làm dịu đi mọi ưu phiền còn vương lại trong ngày dài.Tối đó, Duy ngồi bên cửa sổ, tay ôm quyển sổ vào ngực.

Ngoài kia, Quang Anh đàn một khúc nhạc cũ, tiếng đàn nhẹ như gió chạm lá, lặng lẽ trôi trong không gian.

Những giai điệu ấy như kể chuyện, kể về một tình yêu vừa chớm nở, dịu dàng và sâu lắng.Một lúc sau, Duy quay sang.–“Anh ơi... mai dạy em viết nhạc nha?”

Giọng cậu nhỏ nhẹ pha chút háo hức, mong chờ ngày mai sẽ mang đến những điều mới mẻ.Tiếng đàn ngưng lại.

Quang Anh nhìn cậu, gật nhẹ.–“Ừ.

Nhưng phải ngủ sớm đó.”

Giọng anh vẫn tràn đầy sự dịu dàng và quan tâm, như muốn bảo vệ cậu khỏi những điều không tốt, giữ cho cậu luôn an toàn.Duy đứng dậy đi về phòng, nhưng trước khi đóng cửa, cậu quay đầu.–“Vậy mai anh đánh thức em nha.

Em muốn sáng đầu tiên học nhạc là bắt đầu từ tay anh.”

Lời nói như một mong muốn đơn giản vào ngày mai.Quang Anh cười.–“Anh hứa.”

Nụ cười của anh là một lời cam kết, một sự bảo đảm chắc chắn rằng anh sẽ luôn bên cạnh cậu, cùng nhau trải qua mọi khoảnh khắc.Cánh cửa khép lại.

Đêm nhẹ nhàng trôi, không cần biết mai ra sao.

Trong cái yên bình của đêm tối, họ tìm thấy nhau, tìm thấy một nơi gọi là nhà, nơi tình yêu bắt đầu nảy mầm và phát triển.Sự ấm áp của tình cảm ấy không cần lời nói, chỉ cần một cái ôm, một quyển sổ nhỏ, và những khoảnh khắc lặng yên bên nhau.

Mỗi ngày trôi qua, Duy và Quang Anh cùng nhau học cách thương, cách cảm nhận và cách sẻ chia.

Họ biết rằng, dù thế giới có rộng lớn và phức tạp thế nào, thì chỉ cần bên nhau, mọi khó khăn đều trở nên nhẹ nhàng hơn.Quyển sổ xanh ấy không chỉ là nơi ghi lại những cảm xúc đơn thuần, mà còn là chứng nhân cho hành trình trưởng thành của cậu.

Từng từ, từng nét chữ trong đó là những mảnh ghép của tâm hồn, những điều mà Duy học được từ cuộc sống, từ tình yêu, từ sự quan tâm và chăm sóc.Buổi tối ấy, khi ánh nắng dần tắt, thay vào đó là ánh đèn vàng dịu dàng trong căn bếp nhỏ, họ vẫn bên nhau, cùng tạo nên những ký ức không thể nào quên.

Những tiếng cười, các câu nói vu vơ, cử chỉ nhỏ nhặt nhưng chứa đựng bao nhiêu yêu thương.Duy nhìn Quang Anh với ánh mắt đầy tin tưởng và biết ơn, trong khi Quang Anh cũng dõi theo từng bước đi của cậu, lặng lẽ bảo vệ và nâng niu.

Một ngày trôi qua, nhiều cảm xúc được học, nhiều trải nghiệm được chia sẻ, và tình yêu, dù còn non trẻ, đã bắt đầu bén rễ sâu trong tim.Trong căn phòng nhỏ, bên cửa sổ mở hé, Duy ôm quyển sổ như ôm cả thế giới vào lòng.

Ánh trăng nhẹ nhàng rọi xuống, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo.Giấc ngủ đến nhẹ nhàng như làn gió xuân, mang theo những giấc mơ ngọt ngào và hy vọng về ngày mai.

Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, một trang sách mới để viết nên những câu chuyện về cảm xúc, về yêu thương, và về cuộc sống đầy màu sắc.Và thế là, trong cái yên bình của đêm, Duy và Quang Anh, hai tâm hồn nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, đã tìm thấy nhau, đã cùng nhau bước đi trên con đường dài phía trước, cùng nhau học cách để không chỉ sống mà còn để yêu.Họ biết rằng dù có bao nhiêu thử thách, chỉ cần có nhau, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Tình yêu không phải lúc nào cũng cần những lời hoa mỹ, đôi khi chỉ cần một cái ôm, một quyển sổ, và những khoảnh khắc lặng yên bên nhau là đủ.Và trong giấc ngủ ấy, Duy mơ thấy mình lớn lên bên Quang Anh, học cách yêu thương và được yêu thương, cùng nhau viết nên những bản nhạc của cuộc đời, những câu chuyện của riêng họ, đẹp đẽ và giản dị như chính tình yêu mà họ đang có.
 
[ Rhycap ] Ngụ Cảm Giới
Không Phải Chap


Drop.

Cốt truyện không ổn, kén người đọc, nản.

Vui thì viết tiếp.
 
Back
Top Bottom