Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)

[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 477: Kết Hôn


Huyên Huyên bị Hứa Khải giam lỏng, nói đúng hơn là nhốt tại Hứa Gia.

Hứa Khải trong khoảng thời gian này lăn lộn điên cuồng giao hoan với Huyên Huyên không biết bao nhiêu lần.Hắn như con thú khát tình, quan hệ đủ kiểu thay đổi rất nhiều tư thế với Huyên Huyên.Lúc này Huyên Huyên mệt mỏi tới mức toàn thân rã rời, tiểu huyệt sưng húp.

Khắp nơi trên cơ thể hằn vết hoan ái đỏ hồng.

Cô sợ chính mình bị hắn nhốt thêm thời gian nữa, chắc chắn sẽ bị ép tới điên.“Khải, anh thả ra đi.

Em hứa tuyệt đối không trốn anh đi nữa…”

Huyên Huyên lay lay nam nhân đang ôm chặt mình, ngủ ngon lành.Hắn sợ Huyên Huyên đi mất, còn không thèm tới công ty.“Khải, anh đừng có ngủ nữa.

Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, anh mau dậy cho em..

Mau thả em ra ngoài..Cô vừa lay lay vừa nhéo mạnh lên lồng ngực Hứa Khải.

Lúc này hắn ngái ngủ mở đôi mắt đen sâu ra liếc nhìn Huyên Huyên.“Tiểu bảo bối, em không thể nhẹ nhàng một chút được hay sao?

Thả rồi, em lại chạy mất sao??”

“Anh không có tin.

Trừ khi….”

Huyên Huyên vội vã xen ngang lời Hứa Khải: “Trừ khi thế nào??

Khải.. anh nói đi..”

“Trừ khi, em và anh lập tức kết hôn.

Như vậy em mới mãi mãi thuộc về Hứa Khải này..”

Nói xong, hắn đút tay vào túi quần lấy ra sợi dây chuyền hắc ngọc năm xưa.

Một lần nữa đeo lên cổ Huyên Huyên.“Hừ!

Lần này anh cấm em tháo nó ra.

Hoặc em không muốn dùng tới đôi tay này nữa.Huyên Huyên: “……….”

Tên thần kinh này là đang đe doạ bổn cô nương sao?

Cô thật không hiểu vì sao, chính bản thân mình lại yêu tên điên này nữa.“Được!

Được… anh thả em ra, anh muốn kết hôn thì kết hôn… mau thả em ra…”

Hứa Khải nghe thấy Huyên Huyên đồng ý, hắn dán môi mình lên đôi môi thơm mềm của Huyên Huyên, ngọt ngào bá đạo tuyên bố.“Vậy 3 ngày nữa chúng ta tổ chức hôn lễ.

Kết hôn xong, anh sẽ không nhốt em nữa…”

Huyên Huyên bất đắc dĩ gật đầu, cô còn có sự lựa chọn nào khác sao?

Còn nhốt thêm thời gian nữa, sợ rằng hai đứa trẻ sẽ lo cho cô chết mất.Thực chất miệng thì Hứa Khải nói thả cô ra, nhưng trong tâm hắn đang suy nghĩ.

Kết hôn xong, có nên xây cái tầng hầm khép kín khóa chặt Huyên Huyên lại hay không.Ba ngày sau, dưới sự chuẩn bị thần tốc của Hứa Khải.

Hai người cử hành hôn lễ long trọng tại nhà thờ lớn nhất Thành Phố..Hứa Khải mời đến mấy chục phóng viên nhà báo.

Hắn hận không thể để cho toàn bộ thế giới đều biết, Huyên Huyên chính là của mình.Hơn nữa có rất nhiều nhân vật có máu mặt, quan chức nhà nước và đối tác làm ăn của Hứa Khải tới tham dự.

Toàn bộ khung cảnh được trang trí tinh xảo long trọng.Lấy màu trắng và hồng làm chủ đạo.

Váy cưới được Hứa Khải mời chuyên gia nổi tiếng trên thế giới, tự tay thiết kế và may bằng thủ công.

Giá trị lên tới hàng triệu đô la.Hôm nay là ngày quan trọng của hai người, hắn muốn mọi thứ đều phải tốt nhất.

Và không được giống bất cứ ai, nữ nhân nào nhìn vào đều phải hâm mộ ghen tị với Huyên Huyên, đây là một hôn lễ, chỉ có trong truyện cổ tích.Huyên Huyên còn không quên liên lạc với Lam Thiên, đem Hứa Nguyệt và Hứa Thần tới tham dự buổi lễ.

Cô muốn dành sự bất ngờ cho Hứa Khải.Nếu hắn biết mình có hai cái bánh bao nhỏ, sẽ vui biết chừng nào.
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 478: Viên Mãn (Hoàn)


Mục sư nhìn hai người trong lễ phục xa xỉ cất tiếng.“Hứa Khải, anh có đồng ý lấy cô Huyên làm vợ.

Dù ốm đau bệnh tật, dù nghèo khó hay giàu sang vẫn nguyện ý bên nhau tới răng long đầu bạc hay không?”

“Tôi đồng ý” Hứa Khải nhìn Huyên Huyên vô cùng yêu thương sủng nịch, lên tiếng.“Huyên Huyên, cô có chấp nhận người đàn ông này làm chồng.

Dù anh ta nghèo khổ, ốm đau bệnh tật mãi không xa rời, vĩnh kết đồng tâm hay không?”

Cô nhìn Hứa Khải, sau đó âm trầm lên tiếng.“Khải, trước khi em trả lời.

Em có một món quà muốn cho anh thấy.

Liệu anh có dám nhận hay không?”

“Món quà gì?

Em nói đi, anh sẽ xem xét.”

Hứa Khải thấy Huyên Huyên đột nhiên nói tới việc khác, trong lòng hắn dấy lên tia sợ hãi hoảng hốt.

Sợ rằng cô lại muốn đổi ý.Huyên Huyên nhìn vào đám đông, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ tay vào đám đông.

Lên tiếng gọi.“Hứa Nguyệt…”

“Hứa Thần…”

“Hai con mau lại đây…”

Hai đứa bé tiến lại gần còn không quên dắt theo Lam Thiên đang cố tình trốn tránh ở phía sau đám đông.

Nhưng hai đứa vẫn một mực lôi hắn ra cho bằng được…Lam Thiên: “………”

Thôi xong, lần này thì hắn chết chắc rồi.Đồng thời lúc này Hứa Khải cứng đờ người, hắn nhìn hai đứa bé vô cùng đáng yêu đang dắt tay Lam Thiên tiến lại chỗ hai người.Hứa Khải liếc đôi mắt giận dữ khiếp sợ nhìn Huyên Huyên, mở miệng nói.“Em nói món quà muốn tặng anh, chính là hắn – Lam Thiên?”

Huyên Huyên nghe thấy hắn vẫn ngu ngốc lên tiếng.

Cô ức chế trợn trắng hai mắt: “Khải, đây là anh suy đoán sao??”

Hứa Khải tức giận tới mức bốc hỏa, run lên bần bật, gầm lớn…“Huyên Huyên, em giỏi lắm.

Em lại cùng tên Lam Thiên kia lén lút sinh ra hai đứa một trai một gái.”

“Còn lớn mật đưa họ tới dự hôn lễ của chúng ta.

Huyên Huyên rốt cuộc em xem Hứa Khải này là cái gì…?Rống lên một hồi, Hứa Khải vứt bó hoa cưới trên tay.

Lao tới Lam Thiên đánh mạnh lên mặt hắn.

Lúc này không một ai giám can ngăn cuộc dã chiến của hai người đàn ông..Huyên Huyên đỡ trán hết lớn lên.“Hứa Khải, anh là đồ đần.

Đồ EQ thấp, anh…”

Huyên Huyên bất lực đến không nói nên lời.Hứa Nguyệt và Hứa Thần vội vã đứng bên cạnh Huyên Huyên.

Hứa Thần ngây như phỗng gật đầu hưởng ứng.“Mami nói đúng, Daddy là tên ngu ngốc.

Chỉ được cái nhiều tiền…”

Hứa Nguyệt chớp chớp mắt nhìn hai người đàn ông đang vật lộn với nhau.

Lên tiếng giòn tan.“Tiểu Thần cược không?

Đoán xem là Daddy thắng hay Chú Thiên thắng.”

“Nhìn họ chơi thật vui…”

Huyên Huyên: “……….”

“Mami, lớn lên Tiểu Thần và chị sẽ không ngu ngốc giống Daddy.

Phải không Mami.”

Cô bất lực xoa đầu hai đứa trẻ, ôn nhu lên tiếng.“Ngoan, hai đứa sẽ không ngu như heo.

Giống tên Hứa Khải chết tiệt kia…”

Huyên Huyên cầm tay Hứa Nguyệt và Hứa Thần.

Hô lớn..“Hứa Khải, anh cứ đánh nhau đi.

Hôn lễ này không kết nữa.

Anh cũng đừng hòng nhận con.”

“Huyên Huyên, em dám không kết hôn.

Anh đánh gãy chân em.”

Hứa Khải lúc này buông Lam Thiên ra, chạy tới bên Huyên Huyên túm lại.

Bất ngờ hai chân hắn bị hai bánh bao nhỏ ôm khư khư lấy, rưng rưng nước mắt bẹp miệng nói.“Daddy, người nỡ đánh Mami sao…

ô..ô..ô..

Tiểu Thần và Tiểu Nguyệt không muốn… không cho phép Daddy đánh Mami…”

Hứa Khải đơ người lần nữa, hắn khó khăn mở miệng nói.“Daddy?

Huyên Huyên nói vậy…

đây là con của anh và em.”

“Cốc”Huyên Huyên mạnh mẽ gõ lên đầu hắn, gật gật đầu nói.“Không phải con anh thì ai, em nói anh là đồ ngốc không có sai mà…”

Hắn kinh ngạc vui sướng bế hai bánh bao nhỏ lên cao.

Gào lên sung sướng.“A…”

“Tôi được làm Ba rồi, đâu, phóng viên đâu.

Mau chụp lại, chụp cho đẹp vào.”

Phóng Viên: “………”

“Daddy, con là Hứa Nguyệt…

Daddy thật đẹp trai.”

“Daddy còn con là Hứa Thần, Daddy con muốn mua xe tăng, siêu nhân.”

Hai đứa trẻ làm vẻ ngây thơ đáng yêu lên tiếng đòi quà.

Hứa Khải vui sướng tới mức cái gì cũng gật đầu như giã tỏi..“Mua..

Mua.. cái gì cũng đều mua.

Chỉ cần hai con muốn.

Mau gọi Daddy nữa đi, ba muốn nghe.“Daddy”“Daddy”“Quả thật Daddy ngốc nhiều tiền vẫn tốt hơn thông minh.

Vẫn là Chị gái nói đúng…”

Hứa Thần cảm thán mà suy nghĩ.Lúc này Lam Thiên ôm lấy mặt sưng húp của mình.

Nhìn 4 người đang vui vẻ hạnh phục bên nhau, hắn cười mãn nguyện.“Chỉ cần em được hạnh phúc, là tôi vui rồi.”[…] Máy thử nghiệm cảm xúc thành công, Hội trưởng ngài muốn thức dậy hay ngủ tiếp..Hứa Khải nghiêng đầu nhìn Huyên Huyên đang ngập tràn hạnh phúc.

Hắn cũng cười hạnh phúc theo.“Ngủ, vì cô ấy.

Ta chấp nhận ngủ sâu hết kiếp này.——(Hoàn)
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 479: Ngoại Truyện


16 năm sau.Tại Hứa Gia..Huyên Huyên lúc này đã 46 tuổi, cô trở thành một người mĩ phụ xinh đẹp.

Sống bên Hứa Khải và Hứa Nguyệt – Hứa Thần suốt 16 năm qua.Còn Lam Thiên không lâu sau đám cưới của hai người, hắn tiếp tục hành trình tiêu dao năm châu.

Hiển nhiên không hề kết hôn với bất cứ nữ nhân nào khác.Giữa 3 người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Nhưng chỉ có Hứa Khải vẫn xem Lam Thiên là cái gai trong mắt, hắn vẫn ghi nhớ chính Lam Thiên dám dẫn Huyên Huyên trốn đi.Mọi thứ sẽ rất hạnh phúc, nếu Hứa Thần không gặp tai nạn từ 4 năm trước.Lúc đó Hứa Thần là chàng thiếu niên 16 tuổi, học vấn lẫn tư duy vô cùng thông minh.

Dáng người 1m85 thừa hưởng giá trị nhan sắc cực cao của Huyên Huyên và Hứa Khải.Ngoại hình lẫn gia thế không ai sánh bằng, chỉ là 4 năm trước.

Hứa Thần tham gia dã ngoại cùng bạn học trên núi.Vào thời điểm đêm mưa giông bão bùng đó, Hứa Thần vì cứu cô bạn cùng lớp hắn thích thầm.

Mà rơi xuống vách núi, tàn phế hai chân.Từ đó Hứa Thần khép mình lại, thu bế tự giam mình trong căn hầm mà chính Hứa Khải.

Âm thầm đào để khóa Huyên Huyên, nhưng lúc này căn hầm lại trở thành không gian khép kín của cậu con trai mình.Hứa Khải và Huyên Huyên, Hứa Nguyệt nhìn vào Hứa Thần đau lòng không thôi.

Từ một cậu thiếu niên tự tin đầy mình, phút chốc đều sụp đổ.Mặc cho mọi người khuyên lơn bao nhiêu, Hứa Thần đều không nghe.

Hắn cố tình biến mình vô hình như không khí..“A Thần – 4 năm rồi.

Bao giờ con mới chịu mở lòng mẹ… mẹ.

đau lắm.. con.. mở cửa cho mẹ vào…”

“Không phải con nói, sẽ giúp ba me và cả Nguyệt Nhi gánh vác Hứa Gia sao.

Tới bây giờ chị con vì con mà gánh vác Hứa Gia…”

“Con…

ô…

ô..”

Huyên Huyên khóc nấc lên, nếp nhăn ở khóe mắt cứ như vậy hiện ra rất rõ.

Hứa Nguyệt núp sau bên hông, bụm miệng khóc theo mẹ mình.Cô thương em trai tài giỏi của mình, thương người mẹ yêu cô và Hứa Thần tận tâm can.

Thương người ba đẹp trai ngốc nghếch.Gia đình cô sẽ hạnh phúc nếu không có tai nạn đó xảy ra..

Thật trớ trêu..Huyên Huyên lau đi nước mắt, lững thững trở về phòng.

Cô soi gương, ngắm dung mạo không còn trẻ trung nữa, hít vào một hơi sâu…“Đã 16 năm rồi, bổn cô nương vì hạnh phúc vì nguyện vọng của người khác.

Tâm Tâm huyết huyết tới cứu vớt họ.”

“Bây giờ con trai của bổn cô nương như vậy, thì ai tới cứu vớt nó đây?

Hệ thống ta thật nhớ mi, bao giờ mi tới thăm ta. bổn cô nương thật nhớ mi..Huyên Huyên thở dài, hai mắt nhìn vào khoảng không mông lung.

Cuộc sống thật lắm thâm trầm..—— Hiệp Hội Công Lược Giả..Nam nhân mặc đồng phục, nhìn Hứa Khải đang lâm vào trạng thái ngủ sâu đã 16 năm.. vẫn đeo gương mặt hạnh phúc..16 năm qua, hắn lưu lại tất cả sóng não và biểu cảm của Hứa Khải..Nam nhân lắc đầu, đi vào phòng.

Nơi lắp đặt bộ máy Hệ Thống thu thập dương khí..“Ai yo!

Ta thật không hiểu tình cảm là gì.

Khiến cho Hội Trưởng của chúng ta ngủ mãi không chịu dậy….Âm thanh hệ thống lạnh tanh vang lên..“Bổn hệ thống cũng thật không hiểu, cảm xúc là cái gì.

Khiến cho một công lược giả xuất sắc như Huyên Huyên lại từ bỏ cơ hội.

Trở thành 1 thành viên trong hiệp hội.Nam nhân lạnh lùng gãi đầu, xoa cằm.

Hai mắt liếc nhìn đầu máy tân tiến nhất.

Nhếch mép cười giảo hoạt lên tiếng.“Khụ~~ Ta có ý này.”

“Hệ Thống, mi nên thử trải nghiệm cảm xúc của nhân loại xem sao.

Ta liền cho mi cơ hội.[…] Mã hóa…

Mã hóa…

Bổn hệ thống không hiểu..Nam nhân cười cười, tiến lại gần bộ điều khiển.

Mười ngón tay hắn lưu loát lướt trên bộ điều khiển..Âm thanh phát ra từ hệ điều hành, ánh sáng lập lòe đảo điên khắp không gian màu trắng..[…] Lập trình thành công – Lựa chọn cơ thể thành công…

Đang tiến hành thiết lập..[…] 5 % -100% còn 30 giây đếm ngược.

Chuẩn bị thực hiện bước nhảy vọt thời Gian.[…] Đầu máy mang mã số VEI 34.78.91.09 – Tên Hệ Thông Sắc Nữ – Mời lựa chọn danh tính…Nam Nhân nghĩ vài giây, sau đó đặt tên viết lên trên.

Ngón cái ấn xuống, miệng hô lên..“Tạm biệt, chúc mi trải nghiệm vui vẻ.

Đừng quên lối về…”[…] Bổn hệ th……
 
Back
Top Bottom