Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)

[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 457: Thao Cúc Huyệt


Huyên Huyên lúc này, cảm thấy chính mình giống như sắp chết, côn thịt thô lớn gân guốc đỉnh đóng dập, mạnh bạo thúc ra vào theo từng đỏ.

Khiến cho hoa huyệt co rút, giật lên liên hồi.Miệng cô mở lớn, khó khăn hít thở không khí.

Mặc cho Huyên Huyên mắng chửi, van xin ra sao.

Hứa Khải vẫn điên cuồng đảo lộng côn thịt, hai người như hoà làm thành một, khoái cảm sung sướng tra tấn hai người như chết đi sống lại.“Ha…

ưm…

Huyên…

Anh muốn bắn… không chịu được, miệng dưới này thật biết kẹp… mút… mút thật sảng… anh bắn…

ân…”

Hứa Khải ôm ghì lấy Huyên Huyên, tiểu huyệt của Huyên Huyên kịch liệt co rút lại ôm thít lất côn thịt bên trong.Ngay tức khắc làm hắn không thể khống chế cảm xúc sung sướng lại, côn thịt lớn hơn 1 vòng, kéo căng miệng tiểu huyệt.Ở bên trong tiểu huyệt ướt át nóng ấm run lên mãnh liệt.

Sau đó bắn ra từng đợt tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào sâu bên trong.

Lấp đầy tử cung.Huyên Huyên cũng cảm nhận được một dòng nước nóng bỏng đang bắn mạnh vào bên trong cơ thể mình.

Khiến cho Huyên Huyên sảng khoái, tư vị sung sướng di chuyển khắp các điểm nhạy cảm của cô.Nhưng chỉ vài giây sau, Hứa Khải thở dốc, thì thầm bên tai Huyên Huyên như một lời thỉnh cầu.

Khiến cho Huyên Huyên không thể nào cười nổi.“Huyên Huyên, anh muốn…”

“Muốn thao cúc huyệt…”

Huyên Huyên hoảng hốt mở lớn mắt, thốt lên: “Khải, anh nói cái gì?”

Hứa Khải lật người Huyên Huyên lại, lúc này cô trong tình thế nằm xấp.

Hai ngực lớn đè ép dưới đệm, mông no căng vểnh nhổng lên cao.Hắn rút côn thịt to lớn từ tiểu huyệt ra, tuy mới bắn nhưng còn rất cứng và nóng.

Tức khắc hắn đỉnh đỉnh quy vào cúc huyệt đỏ hồng đẹp mê hồn, đang co rút liên tục.“Em phải ngoan, nghe lời tôi.

Tôi muốn động cúc huyệt.”

Nói xong hắn đâm côn thịt mạnh vào bên trong cúc huyệt chật khít tới khẩn trương.“Á…

Ngô…

Chậm đã Khải…

ân…

ân…”

Huyên Huyên vô lực thét lớn lên, âm thanh của cô vang vọng khắp phòng ngủ.Nối tiếp theo đó, là giếng gầm gừ rên rỉ của Hứa Khải phát ra.“Hừ…

ân… thoải mái… thật sướng… nơi này… không kém dâm huyệt…

ưm…

ư…

ân…

ân…”

Hứa Khải hưng phấn hơn bao giờ hết, hông và mông hắn đẩy mạnh.

Do cúc huyệt vô cùng khít chật hẹp.

Khiến hắn hận không thể nào gia đăng tốc độ.Chỉ có thể túm lấy vai nhỏ của Huyên Huyên.

Côn thịt to lớn thúc đẩy cắm ra rút vào nơi cúc huyệt chật hẹp.

Hắn có thể cảm thấy, mỗi lần rút ra, thì đều bị cúc huyệt hung hăng hút lại.Huyên Huyên càng kêu rên, lại khiến cho Hứa Khải thập phần hưng phấn.

Đỉnh lộng mỗi cú thúc càng mạnh mẽ khẩn trương.“Không được…

Khải… mông tôi hỏng mắt… nơi này sẽ rách… không được…

Khải… a… a…

ân.. tên cầm thú… tên thần kinh…

ân…”

Huyên Huyên đau đớn, xen lẫn sung sướng khoái cảm tình dục điên cuồng trào dâng.

Hai mông lớn nẩy nẩy đung đưa theo từng nhịp tấn công.“Ha… ha…

Huyên Huyên… tôi lại muốn ra… chết tiệt… muốn bắn vào nơi này…

ân…

ân…”

Hứa Khải kêu rên sung sướng, hắn thúc côn thịt thêm vài lần.

Sau đó hai tay vươn lên bóp véo kéo hai vú của Huyên Huyên ra.Lại một dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào cúc huyệt.

Tư vị sung sướng lấn áp lấy hai người.

Hứa Khải lúc này hoàn toàn đổ gục trên tấm lưng trần của Huyên Huyên.

Hắn còn không buồn rút côn thịt khỏi cúc huyệt.
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 458: Cuộc Đời Em, Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm


Sắc trời vừa sáng, Hứa Khải đưa tay lên xoa xoa giữa mi tâm đau nhức của mình.

Hắn híp mắt nhìn xuống thân thể mình và tiểu nhân nhi trần trụi đang ôm lấy thắt lưng của hắn.Lúc này hắn thật sự tỉnh rượu, men say trong người không còn một chút.

Hứa Khải nhớ lại toàn bộ sự việc thâu hoan điên cuồng đêm qua.Hắn trầm mặt xuống, cảm thấy mọi hình tượng lẫn danh dự của mình cứ như vậy đổ vỡ.

Hứa Khải nhìn xuống vết máu ở ga giường.Hắn nhẹ nhàng đay tay lên gỡ sợi tóc dính trên trán nhỏ của Huyên Huyên.

Gương mặt cô ngủ xinh đẹp hệt như thiên sứ, trên cơ thể vẫn còn hằn vết đỏ hồng mờ ám.Hứa Khải nhích hông lập tức côn thịt dính đầy tinh dịch tuột ra khỏi cúc huyệt.

Hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán của Huyên Huyên.Tức khắc Huyên Huyên vươn vai, hai tay ôm loạn trên lồng ngực Hứa Khải.

Cô hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy người đàn ông cực phẩm đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.Huyên Huyên nở nụ cười ngọt ngào, sau đó tiếp tục dụi dụi đầu mình vào lồng ngực của hắn…“Khải, buổi sáng tốt lành…”

“Anh cứ xem như tai nạn khi làm việc đi, tôi không để ý.”

Ngữ điệu của Huyên Huyên nói ra thoải mái tới mức khiến Hứa Khải khó chịu.Hắn nghĩ bông hoa này hắn đã hưởng qua, vì cớ gì cô lại không cần hắn chịu trách nhiệm.

Không lẽ cô ấy chỉ xem đây là tai nạn công việc?Hắn dứt khoát nắm cằm của Huyên Huyên nâng lên cao, áo sát với gương mặt của mình.

Mở miệng nói, có chút sinh khí..“Cuộc đời của em, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Tôi chỉ cho phép em cưỡi một mình Hứa Khải này.

Nếu em nói đây là tai nạn do công việc.”

“Vậy chúng ta kí hợp đồng trăm năm.”

Cô kinh ngạc mở lớn hai mắt, đây là lần đầu tiên Hứa Khải nói nhiều như vậy.

Hơn nữa hắn còn nói sẽ chịu trách nhiệm.

Còn hợp đồng trăm năm, đây có được xem như lời tỏ tình hay không?”

“Khải, đây có được xem là lời tỏ tình đúng không??”

Huyên Huyên chớp mắt mắt, ngón tay vân vê vẽ lên lồng ngực của hắn.Lập tức hắn nắm lấy ngón tay của Huyên Huyên.

Cánh môi áp lên đôi môi của Huyên Huyên.

Gắt gao hôn sâu liếm mút khiến cả hai người muốn ngộp thở.Hứa Khải buông Huyên Huyên ra, đôi mắt thâm thúy đen sâu nhìn muốn xuyên qua cô.

Phong thái của hắn vô cùng điềm tĩnh nhen nhàng.“Tôi không tỏ tình em, mà tôi đang trói buộc em.

Huyên Huyên…”

“Em không có quyền lựa chọn.

Em là của tôi…”

Huyên Huyên: “……”

“Được!

Khải… vậy… vậy anh trói chặt tôi vào.”

Huyên Huyên cười sáng lạn, ôm chặt eo hắn.Dường như cô cảm nhận được, chính mình đã tìm được nơi bến đỗ cuối cùng.

Cô thích nam nhân này, nói ít làm nhiều.

Tạo cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.Những ngày sau này, ngay cả Lam Thiên và quản gia và nhân viên ở Tập Đoàn Hứa Thị.

Đều biết Hứa Khải và Huyên Huyên có quan hệ mập mờ.Nhưng không ai nói gì, vì từ khi có Huyên Huyên bên cạnh thái độ của Hứa Khải nhu hòa không ít.

Hơn nữa hắn còn biết cười.—-Tổng cục hệ thống công lược giả.“Đo nhịp tim… nhịp tim đang tăng tốc… không ổn.“Mau tới phòng thử nhiệm xem hội trưởng.Nam nhân mặc trang phục hiện tại, tay vẽ lên biểu đồ trên không trung.

Hắn nhìn người đàn ông được gọi là hội trưởng, toàn thân mặc quần áo màu trắng.Trên đầu gắn đầy dây ống chằng chịt .

Gương mặt lạnh lùng như máy móc, bất giác nở nụ cười nhạt.Nam nhân kinh ngạc thốt lên: “Thành công rồi sao?”

“Rốt cuộc hội trưởng gặp được chuyện gì mà vui tới vậy??”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 459: Vị Hôn Thê Trở Về


Sân bay quốc tế.Một cô gái vóc người cao dáo mảnh khảnh, mặc chiếc váy dài eo được thắt chặt lại.

Mái tóc dài màu vàng, môi được son đỏ rực, trên mặt đeo kính che đi nữa gương mặt..Cô ta lấy điện thoại từ chiếc túi xách ra, ấn chấp nhận cuộc gọi.

Cất giọng nũng nịu lên.“Daddy, con đã tới rồi.

Bây giờ con sẽ tới Hứa Gia gặp tiểu Khải Khải, lâu rồi chưa có gặp qua.Cô ta nói qua điện thoại vài câu, sau đó lên taxi một mạch tới thẳng Hứa Gia.—- Hứa Gia.Lúc này Huyên Huyên và Hứa Khải đang dùng bữa sáng.Hắn đảo mắt lên bàn ăn, toàn bộ đều là bánh ngọt.

Hơn nữa còn có cả trà sữa cỡ lớn.

Hứa Khải đảo mắt nhìn xuống nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trong lồng ngực mình.

Hắn nhẹ bẫng lên tiếng.“Tiểu Huyên, tôi không thích uống trà sữa.”

Huyên Huyên ngước mặt lên nhìn hắn, cô cười cười ngọt ngào lên tiếng.“Khải, nhưng anh phải uống.

Em không muốn anh tụt Huyết áp mà ngất đi.”

Nghe tới đây cơ mặt Hứa Khải giật giật.

Hắn túm lấy eo nhỏ của Huyên Huyên nhéo mạnh một cái.“Á…

Khải… anh làm em đau.”

Cô nhăn nhó mặt mày, phồng má trợn mắt kháng nghịHứa Khải cười nhạt, hắn vươn tay lên bóp bóp xoa nắn một bên vú lớn của cô.

Cất tiếng tà mị lên.“Tôi thích uống sữa ở nơi này, hơn là trà sữa kia.”

Huyên Huyên còn định lên tiếng phản bác lại, thì quản gia từ xa đi tới gần Hứa Khải.

Nhìn một chút ông ta định nói gì đó, nhưng thấy hai người đang ngọt ngào trêu đùa nhau thì không biết phải nói từ đâu.Hứa Khải ôm lấy cô, sau đó chỉnh lại biểu cảm cho tốt lên tiếng nói.“Có việc??”

“Vâng, Hứa tổng, bên Mộc Gia vừa mới điện báo.

Nói Mộc Tiểu thư đang trên đường tới đây.”

Hứa Khải nhăn mày, hình như hắn có nghe Mộc Gia này ở đâu đó rồi.“Là Mộc Gia nào?”

Quản gia bị hỏi, ông ta cũng tới mức đỡ trán mà chết đi cho xong.

Hứa Tổng luôn như vậy, không hề nhớ tới chính mình còn có một vị hôn thê từ bé.“Hứa Tổng, là Mộc Linh Lan tiểu thư Mộc Gia.

Mộc Đình Bách.”

“Cũng là… là vị hôn thê của ngài.”

Nghe tới đây, Huyên Huyên như chết sững.

Cô không ngờ Hứa Khải lại có vị hôn thê, hơn nữa cô ấy đang tới đây.Nói như vậy, cô chính là kẻ thứ ba không hơn không kém.

Tâm trạng Huyên Huyên trở nên rối loạn, cô không biết phải làm như thế nào.Cô ghét cảm giác này, tại sao người đàn ông mà cô có tình cảm lại có vị hôn thê?

Tại sao ngày từ đâu hắn không nói cho cô biết.

Còn nói chịu trách nhiệm, là muốn trách nhiệm theo phương pháp nào?

Bao nuôi sao…??Hai mắt Huyên Huyên đỏ hồng, cô trượt từ đùi Hứa Khải xuống, không nhìn hắn mà bỏ lại một câu rồi cắm mặt chạy vào trong phòng.“Khải… em hơi mệt… em muốn nghỉ ngơi…”

Hứa Khải nhìn thấy Huyên Huyên đang trốn tránh, hắn cau mày lẩm bẩm.“Ngốc nghếch, em lại không cho tôi cơ hội để giải thích.”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 460: Cô Ấy Là Vợ Tôi


Huyên Huyên bỏ vào trong phòng, cô ôm chặt gối, nơi trái tim bên lồng ngực trái nhói lên từng cơn.

Cô chán ghét cảm xúc này, chán ghét thật sự, cô lại vô tình trở thành người thứ ba.

Thật tồi tệ.Nếu như có hệ thống ở đây, hệ thống sẽ giúp cô xóa đi cảm xúc này.“Hệ thông, mi có đang ở đây không?

Có nghe thấy tiếng lòng sâu tận tâm can của bổn cô nương đang đau nhói không?”

“Nếu có ở đây, mi mau giúp bổn cô nương xóa nó đi.

Nơi này đau quá… ta phải làm sao đây?”

Lúc này Hứa Khải trầm mặc, vẫn ngồi yên trên ghế.

Hắn không biết phải làm gì, hắn không giỏi trong việc dỗ dành nữ nhân.Hơn nữa hắn không phải Hứa Khải trước đây, hắn là người người khác cũng tên là Hứa Khải.“Chết tiệt, tự nhiên lão tử phải cõng cái nồi này.

Hứa Khả a~~ Trước khi anh đi còn để lại hậu quả cho lão tử gánh?”

“Vậy nữ nhân của lão tử biết phải làm sao đây??”

Hứa Khải vẫn đang vò đầu bứt tóc, thì Mộc Linh Lan hí hửng kéo vali chạy ùa vào bên trong.

Bất ngờ ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm vai bá cổ hắn.Môi đỏ hôn lên trán, nũng nịu lên tiếng.“Tiểu Khải Khải, lâu rồi không gặp.

Anh cũng thật ra dáng.

Đứng lên cho Lan Nhi xem nào…”

Bị bất ngờ tấn công, Hứa Khải đen mặt.

Trên trán nổi lên 3 vạch hắc tuyến.

Lúc này Huyên Huyên mới mở cửa ra, đã nhìn thấy hình ảnh này.Hai mắt cô mở lớn, tay bụm chặt miệng lại.

Nước mắt tuôn rơi, lồng ngực đau nhói, phập phồng liên hồi…Vô tình Hứa Khải nhìn thấy Huyên Huyên đang khóc không thành tiếng trên lầu, nhìn xuống.

Hắn lập tức đẩy Mộc Linh Lan ra, gầm lớn.“Cô là ai?

Tôi không quen cô.”

Mộc Linh Lan bị đẩy ngã xuống đất, đồng thời hai mắt nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kiều mị.

Đang đứng trên lầu, bụm chặt miệng tránh gây ra tiếng khóc, cô ta cắn răng, nhưng vẫn tỏ ra thái độ nhẹ nhàng.“Tiểu Khải Khải, em là Lan Nhi…

Là vị hôn thê của anh.

Không phải, anh luôn muốn kết hôn cùng em sao?”

“Bây giờ em đã trở về, chúng ta cùng nhau thực hiện lời hứa…”

Hứa Khải không biết phải chối cãi như thế nào, quả thực linh hồn trong cơ thể này trước đây từng hứa.

Nhưng hắn không có yêu Mộc Linh Lan.Người hắn yêu là Huyên Huyên.Huyên Huyên gạt đi nước mắt, thẳng lưng bước xuống lầu.

Cô chọn cách đối diện trực tiếp giải quyết truyện này.Mộc Linh Lan thấy Huyên Huyên đang tiến gần, cô ta liền túm chặt tay Hứa Khải lên tiếng chào hỏi..“Xin chào, tôi là Mộc Linh Lan.

Cũng là vợ sắp cưới của Tiểu Khải Khải.”

“Chắc cô là người hầu tới làm đúng không?

Vậy phiền cô rót cho tôi ly nước…”

Huyên Huyên toàn thân cứng đờ, hai mắt nhìn chăm chăm vào nơi Mộc Linh Lan đang nắm tay Hứa Khải.“Tôi… không phải…”

Huyên Huyên bối rối ngập ngừng mở miệng.Thì ngay lúc này, Hứa Khải tức giận khi nghe Mộc Linh Lan hạ thấp nữ nhân mà hắn yêu, hắn hất tay Mộc Linh Lan ra.Tiến về phía trước ôm Huyên Huyên vào lòng, cất giọng tuyên bố.“Cô ấy là Vợ tôi.”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 461: Mộc Gia - Hứa Gia!


Mộc Linh Lan kinh ngạc, như không thể tin những gì tai và mắt mình thấy.

Chỉ mới 10 năm không gặp, tại sao Hứa Khải lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy?Không phải 10 năm trước, dù cô có từ chối hôn ước như thế nào.

Thì hắn vẫn luôn là người bám theo chờ đợi cô sao?Hoặc là do con hồ ly tinh kia xuất hiện bất ngờ, nên khiến Hứa Khải thay đổi tâm ý?

Không được, bây giờ bản thân đã mất tất cả…Hứa Khải là cái cọc cuối cùng, vẫn nên bắt lấy.

Không thể để tuột mất.

Mộc Linh Lan đảo mắt âm thầm tính kế.Riêng Huyên Huyên lúc này thì khác, cô không nghĩ rằng Hứa Khải lại nhận định mình là vợ của hắn.

Nhưng sự thật không thể nào thay đổi được, cô là người tới sau.Huyên Huyên đẩy Hứa khải ra, cô ngước đôi mắt đẫm lệ, cánh mũi run run sụt sịt.“Khải, anh đừng nháo.

Vị hôn thê đã trở về rồi.

Em chỉ là thư ký thôi… chỉ là…”

Hứa Khải trầm mặt, hắn tỏa ra lãnh khí khiến nhiệt độ căn phòng như hạ xuống mức thấp nhất.

Hắn tức giận thực sự, gầm lớn lên…“Em câm miệng, tôi đã nói em là vợ tôi.

Nhất định là vợ của Hứa Khải này.”

“Còn em, Tiểu Khải Khải anh vì con hồ ly tinh này mà bỏ rơi em…”

Mộc Linh Lan không chịu kém cạnh, gương mặt vặn vẹo hét lớn lên.

Tay vươn lên định tát Huyên Huyên, ngay lập tức Hứa Khải nắm lấy cổ tay Mộc Linh Lan.Khiến cô ta không thể nào xuống tay được.“Mộc Linh Lan, cô nên nhớ 10 năm trước.

Cô không nhận định tôi…”

“Tôi nhớ rõ từng câu từng chữ của cô khi đó.

Cô nói rằng, có chết cũng không lấy Hứa Khải tôi.”

“Bây giờ tôi đã có nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời này.

Cô không đủ tư cách làm Hứa Phu Nhân, không ai ngoài Huyên Huyên của tôi.”

“Anh… anh… anh không thể bác bỏ, em đã quay lại.

Lan Nhi đã quay lại rồi, Khải Khải, anh chỉ đang giận Lan Nhi thôi phải không?”

Mộc Linh Lan cứng không được, cô ta lại mềm mỏng, hai mắt đỏ hồng lay lay cánh tay của Hứa Khải.“Mộc Linh Lan, cô yên tâm tôi sẽ trả tự do cho hai chúng ta.

Tôi sẽ gọi cho Mộc Đình Bách hủy bỏ hôn ước 10 năm trước.”

Hứa Khải vẫn không hề mềm lòng, còn cứng rắn hơn.

Hắn nhất định phải chấm dứt mối quan hệ này, Mộc Linh Lan không xứng, cơ bản cô ta cũng không yêu Hứa Khải trước kia thật lòng.Mộc Linh Lan giận tím mặt, cô ta bắt đầu uy hiếp.“Hứa Khải, anh nghe rõ cho tôi.

Khi xưa Hứa Gia anh gặp khó khăn.

Muốn Mộc Gia giúp đỡ.”

“Là Mộc Gia chúng tôi chịu thiệt mới đồng ý mối hôn sự này.

Bây giờ thì hay rồi, Hứa Gia phất lên đứng đầu nền kinh tế.”

“Thì ngay lập tức phủi bỏ quan hệ với Mộc Gia.

Anh có xứng đáng với ba mẹ đã khuất của mình hay không.”

“Hứa Khải, tôi nói cho anh biết.

Dù anh có chấp nhận hay không, thì hôn sự này vẫn phải tổ chức.”

Nói xong Mộc Linh Lan liếc nhìn Huyên Huyên với đôi mắt căm thù.

Cay độc lên tiếng.“Hồ Ly Tinh, cô đừng hòng vui vẻ được bên Hứa Khải.

Anh ta là của Mộc Linh Lan này.”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 462: Tôi Sủng Em Bao Nhiêu, Cũng Không Đủ


Huyên Huyên từ đầu tới cuối nghe cuộc đối thoại của hai người, cô lờ mờ hiểu ra.

Mộc Linh Lan không hề yêu Hứa Khải, chắc chắn cô ta có ẩn tình gì đó.Hơn nữa cái câu hồ ly tinh kia, nghe thật chướng tai.

Bổn cô nương nhịn vì mình vô tình tới sau, cô ta đã không biết trân trọng thì để bổn cô nương làm thay.Suy nghĩ thấy đáo, Huyên Huyên liếc mắt nhìn Hứa Khải vẫn không nói trước lời uy hiếp của Mộc Linh Lan, Huyên Huyên bước ra phía trước.

Hai tay khoanh lại lên tiếng chất vấn.“Tôi quên không giới thiệu cho cô biết, tôi là Huyên Huyên.

Cô nói tôi là Hồ Ly Tinh?“Mộc Tiểu Thư, cho tôi mạn phép hỏi cô.

Cô và Khải có cái gì chứng minh giữa hai người có hôn sự hay không?”

Lập tức Mộc Linh Lan thốt lên: “Đây là lời hứa của ba mẹ hắn, còn cần cái gì để chứng…”

Chưa nói hết câu, Mộc Linh Lan vội bụm miệng lại.

Biết mình đã buột miệng.Huyên Huyên cười cười, cô vào phòng lấy ra bản hợp đồng đặt trước mặt Mộc Linh Lan, cao ngạo nói.“Nói như vậy, trên thực tế hai người không hề có hôn sự nào hết.

Nhưng tôi lại có…”

“Khải đã cùng tôi ký hợp đồng 100 năm.

Nói đúng hơn nữa, anh ấy thuộc về tôi.

Mộc tiểu thư, cô đừng mở miệng ra nói hồ ly tinh này, hồ ly tinh nọ…”

“Tôi nhịn cô đủ rồi…”

Mộc Linh Lan trợn mắt há miệng, nữa ngày không thốt ra được một chữ: “Cô… cô… hai người… các người…”

“Tôi sẽ gọi Ba tôi, lấy lại công bằng…”

Hứa Khải kéo Huyên Huyên lại trong ngực mình, hắn không hề biết nữ nhân xinh đẹp ngoan ngoãn của hắn.

Lại có một mặt cứng rắn như vậy, quả thật đáng yêu.“Huyên Huyên!

Anh thiết nghĩ , chúng ta kí hợp đồng 100 còn chưa đủ…

Chúng ta kí thêm kiếp sau, và kiếp sau nữa…”

“Em xem như vậy có được không?”

“Được, anh muốn gì đều được.”

Huyên Huyên mặc kệ có Mộc Linh Lan trước mặt, cô thoải mái tình tứ cùng nam nhân mà mình yêu thương nhất.Cô nhìn vào đôi mắt của Hứa Khải, đôi mắt đó chỉ nhìn một mình cô.

Hắn xem cô là trung tâm của vũ trụ, thì cô cũng sẽ xem hắn là điểm tựa cuối cùng trong cuộc đời mình.“A… a…

Hai người các người thôi đi, tôi sẽ ở lại đây.

Hôn sự vẫn sẽ tiếp tục…”

“Hứa Khải, anh nên chuẩn bị trước hậu quả.

Mộc Gia không bao giờ tha thứ cho anh.”

Nói xong Mộc Linh Lan vác vali đi lên lầu, trước sự ngỡ ngàng của Hứa Khải, Huyên Huyên và quản gia.

Họ nghĩ tại sao trên trời này, lại có nữ nhân mặt dày như vậy?Lúc này không gian chỉ còn có hai người, quản gia cũng hiểu ý tránh đi nơi khác.

Huyên Huyên bấm bấm ngón tay, cô muốn hỏi rõ ràng Hứa Khải.“Hứa Khải, anh có hạnh phúc khi ở bên em hay không?”

“Từ khi nào anh đã yêu em?”

Huyên Huyên chớp mắt vô cùng mong chờ, nhìn Hứa Khải.

Hắn cười vô cùng ấm áp.

Hai tay đan chặt eo của Huyên Huyên.“Hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.”

“Anh không biết từ khi nào mình đã yêu em, nhưng có lẽ từ cái đêm có một thiên sứ rơi vào lòng anh.”

“Có lẽ từ đó, em đã lấy đi trái tim lẫn tâm hồn của tôi rồi.”

Huyên Huyên cười hạnh phúc, nội tâm cô như có ai đó đang đổ mật vào vậy.

Cô xoay người lai, trực diện ôm lấy Hứa Khải.“Khải, anh nói em là thiên sứ, vậy anh nên đối xử tốt với em hơn nữa.”

Khóe miệng Hứa Khải nhịn không được mà nhếch lên.

Hắn hôn lên mái thơm ngát mượt mà của Huyên Huyên.

Mở miệng nói.“Tôi sủng em bao nhiêu, cũng không đủ.”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 463: Lời Hứa


Từ sau khi làm rõ vấn đề, Hứa Khải đối xử với Huyên Huyên hết sức ân cần, chu đáo.

Hắn sủng cô ngọt tận răng, chỉ thiếu chưa đội cô lên đầu mà thôi.Phía bên Mộc Gia gần đây, đều gây sức ép bất lợi cho công ty Hứa Khải.

Hắn không hề quan tâm tới việc đó, hắn có thể từ bỏ tất cả chỉ cần có Huyên Huyên là đủ rồi.Thời gian này, Mộc Linh Lan vẫn ở lì Hứa Gia.

Điều này khiến Huyên Huyên khó chịu không ít.Lúc này Hứa Khải đang ngồi trong thư phòng, nghe Lam Thiên báo cáo tình hình của công ty gần đây.“Hứa Tổng, phía bên Hạ Tổng đột nhiên hủy hợp đồng.

Bắt đầu kí với Mộc Thị, còn các cổ đông khác yêu cầu rút vốnSắc mặt Hứa Khải ngưng trọng, từ đầu hắn đã sớm dự đoán được điều này sẽ xảy ra.

Hai tay hắn đan chéo phía trước, nhìn Lam Thiên một hồi.“Thiên, cậu cho người điều tra toàn bộ hoạt động của Mộc Linh Lan trong vòng 10 năm qua.”

“Tôi muốn biết rõ tất cả mọi thứ.”

“Còn về chuyện công ty, Mộc Gia muốn ép thì cậu cứ mặc kệ.

Chưa phải lúc để chúng ta phản công.”

Lam Thiên hơi bất ngờ trước thái độ này của Hứa Khải, hắn cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng nhận mệnh mà làm.

Sau khi Lam Thiên rời đi.Hứa Khải mặc thêm áo khoác vào, bước ra khỏi nhà.

Tiết trời chuyển dần về đông, nên thời tiết đã bắt đầu trở lạnh rồi.Vừa bước ra đã thấy Huyên Huyên ăn mặc mỏng manh, đang gọt hoa quả.

Hắn nhíu mày không vui tiến lại gần.Mở rộng áo khoác, bất ngờ kéo cơ thể Huyên Huyên vào trong áo, ép cơ thể cô lại gần với thân thể ấm áp của mình.“Em không lạnh sao?

Là tôi chiều em quá nên sinh hư đúng không?”

Huyên Huyên bất ngờ bị ôm, cô đặt con dao xuống.

Xoay người lại, đặt hai tay lạnh ngắt của mình luồn vào trong áo Hứa Khải.“Thực lạnh.”

Hứa Khải cảm thán.“Nhưng bây giờ thì ấm rồi.

Em chính là bị anh chiều nên sinh hư…”

Hứa Khải ôm ghì lấy Huyên Huyên.

Hắn ngọt ngào nói: “Vậy em là muốn tôi phạt em?”

“Khải, bao giờ Mộc Linh Lan rời khỏi đây?

Em cảm thấy khó chịu khi ánh mắt cô ta nhìn vào em.”

Hứa Khải hơi cúi xuống, nhấc bổng Huyên Huyên lên.

Sau đó tiến tới ghế sô pha, đặt cô ngồi trên đùi mình.“Huyên, nếu em không vui.

Anh lập tức đuổi Mộc Linh Lan đi.”

“Nhưng đó là vị hôn…”

Huyên Huyên chưa kịp nói xong, đã bị Hứa Khải lên tiếng xen ngang.“Nếu anh nói, anh của trước đây, khác với anh của bây giờ.

Em có tin không?”

Cô ngẩn người, vẫn chưa hiểu ý của Hứa Khải.

Nhưng anh là nam nhân cô yêu.

Dĩ nhiên cô sẽ tin tưởng tuyệt đối.“Em tin!

Anh nói gì em đều tin.”

“Ngoan!

Lần sau đừng mặc mỏng manh như vậy.

Trời đã vào đông rồi.

Em phải nghe tôi.”

Hứa Khải dùng ngữ điệu như đối với trẻ con, nhắc nhở Huyên Huyên.“Được rồi, không phải anh đang ủ ấm cho em sao?

Khải, anh thật ấm.”

“Em không muốn Mộc Linh Lan xen vào cuộc của chúng ta.

Khải, anh nói cô ấy từ đâu thì trở về đó đi.”

Hứa Khải không cần suy nghĩ mà lên tiếng trả lời: “Được, anh hứa.”

Từ trên lầu, Mộc Linh Lan căm ghét nhìn hình ảnh hai người ngọt ngào với nhau. bất giác cô ta xoa xoa lên cái bụng phẳng lì của mình.

Chợt suy nghĩ:‘Vì sao nam nhân tốt như Hứa Khải, ban đầu bản thân lại nhất quyết từ bỏ.

Tới bây giờ cái gì cũng mất.’
.
.
.
# Góc Pr
[Đoản H Văn] đây là sản phẩm của trí tưởng tượng sau nhiều năm đọc H Văn của mình.

Mọi người ghé qua ủng hộ mình nha.
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 464: Nhẫn Cỏ


Thời gian lại qua một đoạn thời gian nữa, lúc này bụng của Mộc Linh Lan có chút nhô ra.

Cô ta không ra ngoài, luôn ở trong phòng đóng chặt cửa.Lúc này Huyên Huyên và Hứa Khải đang ngồi ăn lẩu bò, thời tiết giá rét như thế này, được ăn lẩu bò là điều tuyệt nhất.Trước sức ép của Mộc Gia, Hứa Khải vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.

Hắn chăm chú nhìn Huyên Huyên ăn, nhịn không được khóe miệng nâng lên.“Huyên, em ăn nhiều vào!”

Huyên Huyên gật gù, ăn hết chỗ thịt bò mà Hứa Khải gắp đầy ắp cho mình.

Hồi lâu sau đợi cho Huyên Huyên ăn xong, Hứa Khải kéo cô ngồi bên cạnh mình, bất ngờ đeo cho cô sợi dây truyền bằng ngọc trai đen, vô cùng tinh xảo.

Chỉ mới nhìn thôi, liền biết đây không phải là đồ vật bình thường.“Tiểu Huyên, gả cho tôi nhé…”

Hứa Khải nói thì thầm vào tai Huyên Huyên, khiến cô sững người lại.

Đầu nghiêng sang một 1 bên nhìn hắn…“Khải, người ta cầu hôn bằng nhẫn.

Còn anh lại cầu hôn bằng dây truyền???”

Nghe Huyên Huyên hỏi, Hứa Khải vò đầu bứt tai xấu hổ không thôi.

“Là do Lam Thiên nói, cần hôn thì nên dùng dây truyền.

Vả lại sợi dây truyền này 300 Vạn Tệ…

Không phải con số nhỏ ah.”[300 vạn = 3 triệu tệ = hơn 10 tỷ đồng]“Khụ ~~ Cái này anh không biết.

Nhưng em trả lời đi.” 。◕‿◕。Huyên Huyên phì cười trước thái độ lẫn hành động của Hứa Khải.

Cô xoa xoa lên mặt dây truyền, như một vật hết sức quý giá.“Được, em đồng ý.

Nhưng lần sau phải có nhẫn.”

Hắn mừng rỡ, vội vã ôm chặt Huyên Huyên vào lòng.

Hào hứng mở miệng.“Được, tôi sẽ mua cho em mấy cái cửa hàng bán nhẫn.

Em thích cái nào tùy ý em chọn.”

Huyên Huyên: “…(☉。☉)!…”

Ông thần này, hắn là mừng tới phát điên rồi đi.

Bổn cô nương lấy mấy cái cửa hàng đó về làm cái gì, thật là không có một chút lãng mạn nào.“Anh bị ngốc sao?

Em chỉ cần 1 cái vừa tay em là được.

Hừ.”

Nói xong Huyên Huyên nhéo nhéo mạnh lên ngực hắn.

Hứa Khải nhịn đau nhíu mày, tiếp tục mở miệng nói.“Vợ!

Anh dẫn em tới gặp Ba Mẹ.”

“Được.”

Cô cười gật đầu đồng ý, trong sự hạnh phúc ngập tràn. cảm giác này thật tốt, cô thích nó.30 phút sau, xe dừng trước mộ phần của Hứa Gia.

Hứa Khải cẩn thận mở cửa cho Huyên Huyên xuống, hai người dắt tay nhau tiến tới trước mộ phần.

Kính trọng quỳ xuống vái.“Ba Mẹ, con dẫn con dâu tới gặp hai người đây.

Ba Mẹ nhìn xem, có phải cô ấy rất xinh đẹp đúng không?”

Hứa Khải nhìn chăm chăm vào tấm bia, hắn tin rằng chỉ cần cơ thể này hạnh phúc, thì hai vị đã khuất kia sẽ không trách mắng hắn.“Chào hai bác, cháu là Huyên Huyên.”

“Hai bác yên tâm, cháu sẽ yêu thương Khải hết mình suốt cuộc đời này.”

Hứa Khải ôn nhu nhìn Huyên Huyên, hắn đảo mắt lấy dây cỏ gần mộ.

Nhanh chóng đan thành chiếc nhẫn cỏ, đeo vào ngón áp úp của Huyên Huyên.“Tháng sau, chúng ta tổ chức hôn lễ nhé vợ.”

Huyên Huyên ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn cỏ trên ngón tay của mình.

Nội tâm cô vui sướng tới phát điên lên, mặc dù chiếc nhẫn cỏ này không có giá trị là mấy.Nhưng đối với cô, nó là thứ chứng minh sự chân thành nhất.

Quý trọng hơn vô số đồ vật đắt tiền kia.

Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Cô mỉm cười đáp lại lời cầu hôn.“Khải!

Anh muốn cưới khi nào đều được.”

“Huyên Huyên, anh yêu em.”
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 465: Tâm Nguyện Người Đã Khuất


Cách ngày tổ chức hôn lễ 12 ngày.

Lúc bấy giờ Hứa Khải đang ngồi trong thư phòng, nghe Lam Thiên báo cáo tình hình công ty lẫn việc mà hắn cho người điều tra Mộc Linh Lan.“Hứa Tổng, đã tra ra.”

Lam Thiên thận trọng lên tiếng.“Nói.”

Hứa Khải gõ ngón tay lên mặt bàn hai chân vắt chéo.“10 năm trước Mộc Linh Lam tới Úc du học.

Không lâu sau quen biết, và có quan hệ với một người tên Zachary.”

“Sau đó Mộc Linh Lan có thai, nhưng lại sẩy.

Tới thời điểm gần đây nhất cô ấy và Zachary kia đã đường ai nấy đi.”

“Có điều, cô ấy lại có thai.”

Nghe tới đây Hứa Khải sinh khí.

Đập tay lên mặt bàn, âm thanh vang vọng khắp thư phòng.“- Rầm.”

“Mộc Linh Lan, cô hay lắm.

Cô tưởng Hứa Khải tôi là thằng ngu sao?”

“Lam Thiên, cậu gọi Mộc Linh Lan xuống đây.

Còn nữa, cậu đưa mọi bằng chứng này tới Mộc Đỉnh Bách.

Nói ông ta nên biết đường mà rút lui.”

“Đừng để tôi ra tay, tới khi đó.

Trong từ điển của tôi, không biết tới hai chữ nương tay.”

“Vâng Hứa Tổng, tôi đi làm ngay.”

Lam Thiên nhanh chóng đưa Mộc Linh Lan xuống thư phòng.

Hắn cũng tránh đi nơi khác, để giải quyết việc còn lại.Mộc Linh Lan cẩn thận nhìn Hứa Khải, cô ta cảm giác lạnh lẽo.

Mặc dù trong phòng bật điều hòa rất vừa vặn.“Tiểu Khải Khải, có phải anh suy nghĩ kĩ rồi?

Muốn kết hôn cùng Lan Nhi phải không?”

Mộc Linh Lan run rẫy, nhưng vẫn gắng gượng lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này.Hắn yên lặng không ngay lập tức trả lời, mà quăng toàn bộ bằng chứng mà Lam Thiên thu thập được tới trước mặt Mộc Linh Lan.“Mộc Linh Lan, cô nghĩ Hứa khải này là tên ngu sao?

Cô tự mình xem đi.”

Mộc Linh Lan khom người xuống nhặt giấy tờ, hình ảnh rơi loạn xuống đất.

Bất giác cô ta xụi lơ, không tin được vào mắt mình.Đây đây toàn bộ đều là hình ảnh của cô với tên người yêu cũ.

Cô nhớ đã chia tay rồi.

Nhưng… nhưng tại sao?

Tại sao Hứa Khải lại tra ra được, hắn đã biết hết rồi sao.Vậy bản mình phải làm sao đây?

Phải làm thế nào đây?“Mộc Linh Lan, tôi đã gửi cho Ba cô rồi.

Cô cũng nên rời khỏi Hứa Gia, trước khi tôi nhịn không được mà…

ép chết Mộc Gia cô.”

Nghe thấy Hứa Khải nói như vậy, Mộc Linh Lan như hồi thần.

Cô ta quỳ xuống, nước mắt ngay tức khắc chảy ra giàn giụa.“Khải Khải, em van xin anh.

Có thể đừng ép Mộc Gia được không?

Ba em không hề biết chuyện này.”

“Tôi… tôi sẽ không cản trở anh và Huyên Huyên nữa…

Tôi không còn chỗ nào để đi.”

“Khải Khải, nể tình chúng ta chơi với nhau từ bé, hãy cho tôi ở lại đây.

Cho tới khi sinh đứa bé ra được không?”

“Tôi xin anh.”

Mộc Linh Lan khóc thảm thiết, vừa quỳ vừa bò tới chỗ Hứa Khải ngồi.

Hai tay nắm lấy ống quần của hắn.Hứa Khải nheo mắt nhìn Mộc Linh Lan trong tình trạng khóc tới thảm.

Bản thân hắn không phải là người tốt, càng không có ý định bao dung người có tâm cơ tính kế lên bản thân mình.Nhưng có một tia cảm xúc nhói đau nào đó sâu bên trong tiềm thức của hắn.

Đây là cảm của Hứa Khải trước đây.Anh muốn tôi tha thứ cho nữ nhân kia sao?

Cô ta tồi tệ như vậy.

Cô ta không yêu anh, anh vẫn muốn cưu mang cô ta sao??Giọng nói nam nhân xa mờ văng vẳng trong đầu Hứa Khải.

“Anh xem như đây là tâm nguyện cuối cùng, để tôi được ra đi thanh thản.”

Hứa Khải bất lực nhắm chặt hai mắt, sau đó gằn lên phun ra từng chữ.“Được, nhưng sinh xong.

Phiền cô rời khỏi Hứa Gia.”

“Cảm ơn anh Khải Khải, cảm ơn anh… cảm ơn anh.”

Mộc Linh Lan liên tục dập đầu cảm ơn.
 
[Reup] [Hệ Thống] : Sắc Nữ (Quyển 3)
Chương 466: Huyên Huyên Tức Giận


Hứa Khải vừa dứt lời chấp thuận, thì bất giác Huyên Huyên mở cửa.

Cô sinh khí lên tiếng.“Hứa Khải, anh không thể lưu Mộc Linh Lan ở lại.”

Huyên Huyên liếc hai mắt sắc lạnh nhìn Mộc Linh Lan vẫn đang quỳ dưới đất.

Mặc dù cô biết được thoáng qua phần nào của ẩn tình này.

Mộc Linh Lan có đáng thương, nhưng cô không thể đồng tình.Cô ta tính kế sao không nghĩ tới hậu quả.

Hơn nữa cô và Hứa Khải sắp kết hôn, càng không thể lưu lại vị hôn thê cũ của hắn ở lại.

Chuyện này khác gì trò cười, Mộc Gia còn thiếu tiền sao?

Chắc chắn là Mộc Linh Lan cố tình ở lại Hứa Gia.Hơn nữa sự tình là do chính bản thân cô ta rước lấy.

Vì cớ gì Hứa Khải phải cưu mang cô ta.Lúc này Mộc Linh Lan, lẫn Hứa Khải đều giật mình.

Kinh ngạc nhìn ra cửa.

Liền thấy gương mặt Huyên Huyên u ám nhìn họ.“Huyên Huyên, tôi xin cô… tôi… tôi sẽ không ngăn trở hai người… cho tôi ở lại đây một đoạn thời gian thôi.”

Mộc Linh Lan trong đáy mắt nổi lên tia căm ghét, cô ta nhẫn nại dùng khổ nhục kế.

Tốt nhất hôn lễ giữa Hứa Khải và Huyên Huyên đừng có diễn ra.Huyên Huyên bước vào bên trong, ngón tay xoa xoa lên sợi dây chuyền và chiếc nhẫn cỏ.

Cô mở miệng nói:“Mộc tiểu thư, tôi không cần biết lí do cô muốn ở lại Hứa Gia là gì nhưng tôi và Khải sắp cử hành hôn lễ.”

“Cô ở lại đây há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ.

Ba chúng ta đều xấu mặt hay sao?

Cô vẫn nên trở về Mộc Gia…”

“Hứa Khải, anh nói đi…”

Huyên Huyên quay lại hỏi Hứa Khải.Từ đầu tới cuối hắn không hề hé răng nói một lời.

Nhưng hắn lỡ hứa với chủ nhân thân thể này rồi, càng không thể thất hứa.

Dù sao chỉ lưu Mộc Linh Lan ở lại mấy tháng, cô ta sinh xong liền đuổi.Chắc chắn Huyên Huyên cũng thông cảm cho hắn.

Hứa khải có suy nghĩ thật ngốc, hắn không hề hiểu rõ suy nghĩ và tâm lí của nữ nhân…“Huyên Huyên, hay hôn lễ đợi qua mùa đông chúng ta tổ chức.

Để cô ta ở lại, sinh xong liền rời đi…”

“Em không cần hiểu lầm gì, vẫn nên thông cảm cho cô ấy…

Huyên Huyên, chắc em sẽ không vô lí mà sinh khí…”

Hứa Khải nói xong, Huyên Huyên nổi giận tới đỏ mặt.

Cô hoàn toàn không hiểu vì sao Hứa Khải lại ngốc như vậy, cô tức muốn chết đi được…“Hứa Khải, em nói cho anh biết… em sinh khí hay không?

Không cần anh quản.”

“Được, anh vì một cái Mộc Linh Lan mà lui hôn lễ lại.

Có cô ta ở đây thì em đi…”

Huyên Huyên nói chưa hết nhưng đành nhịn lửa giận xuống, cô cố gắng hạ thấp giọng bày ra phương pháp khiến ba người đều dễ thở hơn.“Khải, anh có thể giúp Mộc Linh Lan tìm nơi ở tốt, giúp tiền bạc là được.

Hà cớ gì cứ phải ở lại Hứa Gia…”

“Huyên Huyên, em đừng vô lí như vậy… anh lỡ… hứa…”

Hắn nhíu mày định giải thích, hắn phát hiện ra.Chính mình nói thì Huyên Huyên cũng không tin.

Thật là tội vạ là do miệng mà ra.Huyên Huyên sinh khí, tức giận nói: “Hứa Khải, anh đã hứa với em rằng sẽ không lưu lại Mộc Linh Lan.”

“Bây giờ thì hay lắm, anh nuốt lời.

Xem ra, sống cùng nhau một đoạn thời gian lâu như vậy.

Anh không chịu hiểu con người của em.”

“Tốt nhất hai chúng ta tách ra, không hợp đồng cái khỉ gì nữa.

Em đi…”

Hứa Khải hoảng thần, hắn có hứa với Huyên Huyên.

Nhưng sự thật hắn không có tình ý gì với Mộc Linh Lan.

Là Huyên Huyên ghen thái quá…“Huyên Huyên, em ghen quá mức vô lí.

Là em không chịu hiểu thông cảm cho anh.”

Huyên Huyên bực mình, cô muốn tát cho hắn tỉnh ra.

Lồng ngực cô phập phồng gằn lên…“Em nói Nghiêm túc, hai chúng ta nên suy nghĩ lại.

Anh tự hỏi bản thân mình muốn gì.

Người sai là anh, Hứa Khải…”

Nói xong Huyên Huyên xoay người bỏ đi, cô sợ mình nói với tên thần kinh kia lúc nữa.

Máu dồn lên não tức mà chết…
 
Back
Top Bottom