Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Remain - Hoa Ký Ức

Remain - Hoa Ký Ức
Chương 49: Chương 49



Một buổi sáng mới bắt đầu như bao ngày bình thường khác, nhưng lại chất chứa một điều đặc biệt—chỉ vì cô được mở mắt thức dậy trong vòng tay của người phụ nữ mình yêu. Vòng tay ấy từng là của cô, rồi đã từng đánh mất, và giờ đây... đã trở lại, là của cô thêm một lần nữa.

Thisa nhẹ nhàng nghiêng người, đặt một nụ hôn lên cằm của Techila—người đang ôm lấy cô dưới lớp chăn dày. Từng tấc da thịt áp sát, tr@n trụi không lớp ngăn cách, chính là hơi ấm mà cô vẫn luôn khao khát từng đêm suốt quãng thời gian xa cách. Mỗi đêm vắng bóng, không giây phút nào cô không nghĩ về người ấy.



"Vừa sáng ra đã trêu chị rồi, cẩn thận lát không đi nổi đấy."



"Trêu gì đâu nào, em chỉ muốn thể hiện tình yêu với người mà em yêu thôi, không được sao?"



"Sao lần này quay lại giỏi nũng nịu thế hả? Là phụ nữ kiểu gì mà..."



"Thì là người phụ nữ vợ của P'Tae đấy, không phải sao?"

Một chữ "vợ", hai chữ cũng "vợ", Techila chẳng hiểu vì sao bản thân lại thích nghe từ ấy đến thế. Nhất là khi nó được nói ra đi kèm với một nụ hôn nhẹ lên môi, khiến cô không thể không siết eo người kia lại, rồi kéo cơ thể ấy nằm đè lên người mình.



"Hay là cho chị 'vận động' một chút từ sáng luôn được không?" Techila nhoẻn miệng cười, ánh mắt dán chặt vào đôi môi căng mọng mời gọi ấy. Sự quyến rũ không cần cố gắng ấy khiến cô không thể kiềm lòng, buộc phải nghiêng người đặt lên đó một nụ hôn cháy bỏng.

Nụ hôn dịu dàng đan xen, kéo dài mãi, tưởng chừng sắp chuyển thành một cơn sóng đam mê dữ dội—thì chính Techila lại là người rời khỏi đôi môi ấy trước. Hơi thở cô nặng nề, trong lòng vẫn còn điều chưa thổ lộ, một thắc mắc không kìm được muốn hỏi.



"Hôm nay Narm thực sự sẽ quay về Bangkok sao?"



"Hửm?" Thisa hơi nhíu mày khó hiểu, khiến Tichila phải tự mình nói rõ hơn điều đang khiến lòng cô băn khoăn.



"Hôm qua chị nghe Nem bảo hôm nay mọi người sẽ về. Nhưng chị... chị vẫn chưa muốn Narm đi. Narm ở lại thêm một ngày nữa được không?"

Chẳng còn là người giỏi che giấu nữa. Tất cả những rung động trong tim khiến Tichila chẳng còn đủ sức để giấu kín bất cứ điều gì. Cảm xúc lần này trỗi dậy dữ dội hơn cả lần trước. Quãng thời gian dài chìm trong dày vò mới khiến cô thấm thía giá trị của việc có nhau, và giữ lấy nhau, đến mức nào.

Cô không muốn rời xa nữa. Không muốn lặp lại những tháng ngày gặm nhấm nỗi nhớ như trước kia...



"P'Tae không muốn xa em thật à?" Thisa khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hướng vào đôi mắt người yêu. Ngón tay trỏ của cô chạm nhẹ vào bờ môi cong quyến rũ của Techila—đôi môi mà cô say mê, cùng với sự điêu luyện luôn khiến cô ngập trong cảm giác ngọt ngào mỗi lần được yêu chiều.



"Nếu chị muốn xa, thì chị đã không van xin Narm ở lại. Vậy là... thật sự chúng ta phải chia xa sao?"



"Chỉ cần P'Tae nói muốn em ở lại, thì em sẽ ở lại. Nói với em đi, em muốn nghe chị nói..."

Đôi mắt ấy chan chứa yêu thương. Techila nhìn vào ánh mắt dịu dàng đang mong chờ câu trả lời. Chính cô đã từng là người lên tiếng cầu xin như thế. Và nếu hôm nay cô lại là người mở lời một lần nữa... liệu lời cầu xin ấy có thể giữ người kia bên mình mãi mãi hay không? Có lẽ chỉ đôi mắt kia mới mang câu trả lời. Câu trả lời đủ để khiến trái tim này sống lại.



"Chị muốn chúng ta được ở bên nhau. Muốn Narm ở lại đây. Dù chị biết điều đó không dễ dàng... nhưng chị vẫn muốn cầu xin em, hãy ở lại với chị. Đừng rời xa chị thêm nữa..."

Chỉ bấy nhiêu thôi... cũng đủ khiến hạnh phúc dâng lên trong lòng Thisa. Đôi tay mềm mại đưa lên ôm lấy khuôn mặt người yêu, truyền trọn vẹn cảm xúc qua từng cái chạm.

"Em sẽ không bao giờ rời xa P'Tae nữa đâu. Chúng ta sẽ được ở bên nhau. Chỉ là... trước khi đến đây, em đã kể hết mọi chuyện với bố rồi. Và bố muốn gặp chị. Vậy nên... hãy về Bangkok cùng em nhé. Mình cùng đi gặp bố, được không?"

Không cần thêm lời nào. Ở tuổi này, họ đã chẳng cần do dự hay lẩn tránh nữa. Thisa tựa đầu vào lồ ng ngực ấm áp ấy. Cô không muốn rời khỏi vòng tay này, yêu đến mức chỉ muốn mỗi sáng tỉnh dậy đều được thấy người ấy bên cạnh.

Techila siết chặt vòng tay hơn nữa, hôn nhẹ lên trán của cô gái trong lòng bằng tất cả sự nâng niu. Khi trái tim đã gắn bó không thể dứt, thì chỉ cần người ấy sẵn sàng ở lại bên mình—dù cho phía trước có bao nhiêu trở ngại lớn hơn cả việc gặp gỡ gia đình, cô cũng sẽ không bao giờ buông tay người phụ nữ mình yêu nữa.



"Vậy... khi nào mình đi? Ngày mai luôn được không? Chị muốn đến gặp bố vợ. Muốn xin con gái ông ấy về ở cùng."



"P'Tae này..." Nói rồi Thisa không kìm được mà vươn người lên, hôn nhẹ lên đôi môi hay nói ấy thêm một lần nữa. Nhưng lần này, Techila không chịu để mọi thứ kết thúc chỉ với một nụ hôn. Để rồi đến khi rời được khỏi giường, chân Thisa cũng đã mềm nhũn chẳng còn chút sức.

Sau khi tắm rửa và giải quyết xong việc riêng, Thisa chỉ biết đứng nhìn người kia bằng ánh mắt hờn trách, trong khi Techila thì cứ đứng cười tủm tỉm với ánh mắt long lanh.



"Cười gì chứ. Chẳng phải P'Tae bảo là chỉ vào tắm thôi sao?"



"Thì...tại nhớ quá thôi mà. Chỉ có một lần thôi còn gì, đừng mắng chị nhiều thế chứ." Techila vừa bước đến ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, vừa tựa cằm lên vai rồi nghiêng mặt hôn lên má Thisa liên tục, khiến người bị "ăn h**p" phải mềm lòng như mọi lần.

"P'Tae lúc nào cũng thế..."



"Vì chị yêu Narm mà. Nếu đi không nổi thì để chị bế đi nhé?"



"Không cần đâu. Mau đi thôi kẻo mọi người đợi ăn sáng."

Khi tình yêu trở lại, mọi thứ dường như đều trở nên tốt đẹp. Trái tim từng héo úa như cây khô thiếu nước, nay được tưới mát, hồi sinh lại đầy sức sống. Nhưng đúng lúc cánh cửa được mở ra, việc chạm mặt Petaya vào buổi sáng—trong tình huống mà cả hai không ngờ sẽ phải gặp nhau như thế này—khiến Thisa khẽ chột dạ.

Sự ghét bỏ mà em trai của người yêu thể hiện một cách rõ ràng khiến cô cảm thấy không yên lòng. Bởi nếu một người quan trọng với Techila lại ghét cô đến tận xương tủy, thì chuyện đó hẳn sẽ trở thành nỗi day dứt. Cô hiểu rằng mọi thứ đều cần có thời gian. Và bản thân cô chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc, kể cả khi phải dùng cả sự kiên nhẫn để xoá mờ vết hằn của quá khứ.

"Chị sẽ nói chuyện với Ton."

Techila thì thầm, với tư cách là người đứng giữa. Cô hiểu cảm giác không thoải mái trong lòng người yêu, và cũng hiểu ánh mắt khó chịu mà em trai mình đang nhìn cả hai. Cô không trách Petaya, bởi thừa hiểu lý do cho mọi hành động của em mình.

Petaya không phải người quá đáng đến mức không lắng nghe ai. Và Techila tin rằng mọi phản ứng của cậu ấy đối với người phụ nữ cô yêu không phải vì ghét bỏ, mà vì giận—giận trong sự lo lắng, trong tình thương dành cho cô. Chính vì vậy, Techila hoàn toàn tin tưởng rằng em trai mình sẽ không phải là rào cản cho tình yêu lần này.

"Đi ra từ phòng cùng nhau thế này, chắc em không cần nói gì nữa đâu nhỉ."



"Chị sẽ nói chuyện với cậu sau, Ton."



"Không còn gì để nói đâu. Chị đã chọn rồi thì tuỳ chị vậy. Em đi làm đây. Cứ việc nâng niu vợ chị cho thật tốt đi."

Dứt lời, Petaya quay lưng bỏ đi, để lại Techila chỉ biết quay sang nhìn người yêu. Không cần phải thốt nên lời nào, ánh mắt đầy lo lắng của cô đã đủ để Thisa mỉm cười an ủi, truyền chút ấm áp trở lại.



"P'Tae đừng lo nhé. Em hiểu mà. Mình phải cho Ton thêm thời gian. Em đã từng khiến chị của cậu ấy tổn thương, nếu Ton thấy khó chịu với em, điều đó đâu có gì lạ."



"Cảm ơn vì Narm hiểu cho chị. Chị biết Narm hiểu Ton không phải người vô lý. Mình đi ăn sáng thôi nào, hôm nay chị thấy đói hơn mọi ngày. Chắc do tối qua tốn sức hơi nhiều..."



"Chứ còn gì nữa, mới sáng sớm mà đã vậy cơ mà."

Cuối cùng, người con gái nhỏ bé chỉ còn biết đánh trống lảng để giấu sự ngượng ngùng, rồi nhanh chân đi thẳng ra phòng ăn, nơi mà Thicha cùng Pittinan đã ngồi đợi sẵn.

"Chào buổi sáng P'Tae, P'Narm. Hôm nay mặt chị gái em trông tươi tắn hẳn luôn đó nha~"

Không kiềm được mà buông lời trêu chọc—vẻ ngoài rạng rỡ hơn hẳn so với lúc trước khiến Thicha dễ dàng đoán ra đã có điều tốt đẹp gì đó xảy đến với chị gái mình.

"Thì... cũng như bình thường thôi mà."

Thisa chọn chỗ ngồi đối diện với em gái và cô bạn thân. Và bởi mối quan hệ giữa cô với Techila đã không còn là điều cần phải giấu giếm gì nữa, nên Techila cũng chẳng cần phải giữ kẽ như trước.

Cô thoải mái ngồi xuống bên cạnh người yêu, cư xử tự nhiên như thể cả hai vẫn thường ở bên nhau, trái ngược hoàn toàn với thái độ lúng túng trong những lần gặp mặt trước đây. Chính sự quan tâm chân thành mà không còn dè dặt ấy khiến Thicha không khỏi mỉm cười thầm.



"Hai người làm hòa rồi đúng không?" Thicha lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi chị gái, trùng lúc Thisa cũng vừa ngẩng mặt lên nhìn cô.



"Ừm, tụi chị nói chuyện rõ ràng rồi." Thisa đáp lại, có phần ngượng ngùng. Nhìn ánh mắt trêu chọc cùng nụ cười tủm tỉm của em gái mà cô chỉ muốn chui ngay xuống gầm bàn—giờ ăn sáng đâu phải lúc để hỏi mấy chuyện thế này chứ?



"Nem mừng lắm luôn đó. Cuối cùng thì P'Tae và P'Narm cũng hiểu nhau rồi. Có lẽ lần này Nem phải nhờ P'Tae chăm sóc chị gái em thật tốt rồi. Chị gái em là người cực kỳ hay giận và hay tủi thân đó nhaaaa~"



"Còn chị Nem, chị cũng đâu phải dạng vừa đâu nhé." Pittinan, người nãy giờ chỉ im lặng nghe, cuối cùng cũng lên tiếng trêu chọc người yêu. Và điều cô nhận được là một cái liếc dài đầy "sát thương".

"Thấy chưa? Mới tí xíu mà đã trợn mắt với chị rồi đấy."



"Perth vẫn chưa quen à? Narm tưởng quen rồi chứ. Từ lúc còn là em đến lúc thành người yêu, chắc phải chịu đựng lâu nữa đấy."

Câu nói vô tư của chị gái khiến Thicha đứng hình mấy giây, nụ cười như đông cứng lại. Cô liếc nhìn qua Pittinan, rồi lại nhìn về phía chị mình, như thể còn chưa tin vào tai mình. Một vài từ ngắn ngủi từ đôi môi chúm chím khẽ buột ra, trong dáng vẻ sững sờ...



"P'Narm cũng biết chuyện này rồi sao?" Thicha mở to mắt nhìn chị gái, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt.



"Thế em nghĩ sao? Perth là bạn chị, còn Nem là em gái chị. Chuyện nhỏ như vậy, chẳng lẽ chị lại không nhìn ra?"



"Nhưng chị cũng không chịu nói gì với Nem hết... Cho Nem giận một chút được không? Từ chuyện của P'Tae cho đến chuyện này, chẳng có cái nào là chị chủ động kể với Nem cả. Toàn để Nem tự phát hiện không thôi. Sao mà giỏi giấu thế không biết."



"Thấy chưa? Mới đó mà đã dỗi rồi. Bây giờ còn dám nói là Nem ít giận hơn chị không hả?"

Thicha quay sang tìm đồng minh, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Techila. Nhưng người chẳng bao giờ thích trách mắng ai như Techila chỉ cười hiền, ánh mắt đầy dịu dàng.

Còn người từng không rõ lòng mình, đến khi nhận ra hai chữ "yêu" rồi thì... giờ đây cứ như hóa thành kẻ cuồng si mất rồi.



"Có ai bắt nạt Nem đâu nào. Em dù có giận đến mấy, chị vẫn cứ yêu. Có giận gấp đôi chị cũng vẫn yêu, và sẽ không bao giờ thay đổi cả."



"P'Perth! Ai cho chị ngồi giữa bàn mà tỏ tình như thế hả? Không thấy ngại à!"



"Ngại gì chứ? Người nhà cả mà. Có người lạ nào ở đây đâu."

Pittinan cười tươi đến nỗi đôi mắt cong lên gần như khép lại, rồi còn cố tình chọc ghẹo cô người yêu đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Thicha trừng mắt lườm yêu, hai má đỏ hây hây làm Pittinan chỉ muốn nhào tới ôm hôn cho thỏa cơn "bức xúc."

Trời ơi, sao cô gái này lại có thể dễ thương đến thế chứ...
 
Remain - Hoa Ký Ức
Chương 50: Chương 50



Sau khi đã nói chuyện rõ ràng và hòa giải với em trai từ tối hôm trước, đến chiều ngày hôm sau, cả bốn cô gái bắt đầu lên đường trở lại Bangkok, chia ra ngồi hai xe riêng biệt.

Bầu trời, không khí, ánh nắng, những đám mây lững lờ trôi... hay cả con đường dài phía trước—mọi thứ đều như dịu dàng hơn khi có người phụ nữ mình yêu ngồi bên cạnh. Dù đường có xa đến đâu, họ cũng chẳng bận tâm đ ến khoảng cách ấy.

Không vội vàng, hành trình của họ diễn ra một cách nhẹ nhàng, tựa như tình yêu lúc này đang nằm gọn trong khoảnh khắc ấm áp, ngọt ngào giữa hai trái tim.



"P'Tae chị có mệt không ? Hay để em lái thay nhé, em sợ chị buồn ngủ quá... Hôm qua đến tận gần sáng mới được ngủ mà."



"Chỉ vài tiếng thôi mà, chị không buồn ngủ đâu." Techila rời mắt khỏi con đường phía trước, quay sang nhìn người yêu, tay trái buông khỏi vô-lăng rồi đan lấy bàn tay mềm mại đang vươn đến như đoán biết được ý. "Narm cũng biết rồi đấy, chị dẻo dai lắm mà."

Hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, gương mặt họ rạng ngời trong nụ cười hạnh phúc – một cảm giác mà đã từ lâu họ mới lại được cảm nhận. Chuyến đi hôm nay là để ra mắt phụ huynh của người yêu, điều đó khiến Techila không khỏi hồi hộp. Nhưng khi trái tim đã yêu, khi đã khao khát được ở bên người ấy, cô chẳng ngần ngại gì việc bước tới đối mặt với người lớn.

Bởi cô hiểu, một người con gái được nuôi dạy từ một gia đình đàng hoàng, đủ đầy và tử tế để có thể trở thành người phụ nữ hoàn hảo như thế này, hẳn đã được yêu thương và chở che rất nhiều. Nếu cô muốn chăm sóc người ấy đến hết đời, điều đầu tiên cô phải làm là chứng minh bản thân xứng đáng để gia đình có thể tin tưởng và trao gửi.

Và Techila tin chắc, cô không phải kiểu người hời hợt hay vô trách nhiệm. Cô có thể chăm lo cho người con gái mình yêu, chăm lo bằng cả cuộc đời và hơi thở của chính mình.

"Em biết P'Tae dẻo dai lâu rồi, nhưng mà... chuyện lái xe với chuyện đó là hai chuyện khác nhau mà, đúng không?" Nói rồi Thisa cười tủm tỉm, khiến người bị trêu cũng chỉ biết cười chịu trận.

"Thế còn vợ chị thì sao? Có buồn ngủ không? Bị chị hành cả đêm mà. Ngồi xe bình thường với kiểu đêm qua đâu có giống nhau. Hay là thử ngay trên xe luôn nhé?"



"Không cần đâu! Mới vài tháng thôi mà em thấy chị khỏe lên hẳn luôn rồi đó. Không biết em có đủ sức theo nổi không đây..."

Vừa nói, cô vừa liếc mắt trách yêu người bên cạnh. Dù chỉ là nói đùa, nhưng trong đầu lại như đang trôi về những hình ảnh của đêm qua—ánh mắt đắm đuối, hơi thở gấp gáp, những chuyển động ngập tràn đam mê và cả tiếng r3n rỉ khiến trái tim như bị nhấn chìm. Chỉ cần một cái liếc mắt từ người kia thôi, tất cả lại ùa về sống động như thật.

Cô đúng là "nghiện" người này mất rồi...

Suốt cả quãng đường đi, bầu không khí trong xe luôn ngập tràn những cung bậc cảm xúc đa dạng. Biết bao câu nói được thay phiên đáp lại, bao lời ngọt ngào được chọn lựa để thì thầm cho nhau nghe, và biết bao hơi ấm được trao gửi. Mọi thứ cứ thế diễn ra theo cách của những người đang yêu.

Thời khắc chờ đợi cũng dần đến gần, cho đến khi hai chiếc xe chạy sát nút nhau lần lượt dừng lại trước cánh cổng lớn của căn biệt thự sang trọng.

Techila đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh một vòng. Dù độ rộng lớn và bề thế của nơi này từng khiến cô cảm thấy nhỏ bé và áp lực trong quá khứ, nhưng hôm nay... cô không còn cảm thấy như thế nữa.

Bởi lần này, cô bước vào đây với người mình yêu đang sánh vai bên cạnh. Bàn tay ấm áp chủ động nắm lấy tay cô khi cùng nhau tiến vào trong ngôi nhà—chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến cảm giác ngày hôm nay hoàn toàn khác biệt.

Chúng ta yêu nhau, và đang cùng nhau bước đi trên cùng một con đường.

Sảnh lớn của căn nhà là nơi đầu tiên Techila chạm mắt với người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc sofa sang trọng cỡ lớn.

Nụ cười ấm áp của người đàn ông chưa đến tuổi nghỉ hưu ấy hiện rõ từ giây phút đầu tiên khi họ bước chân vào nhà. Thicha lập tức lao vào vòng tay cha mình, nụ cười rạng rỡ cùng vẻ nũng nịu quen thuộc của cô con gái út khiến ai có mặt trong phòng cũng bất giác mỉm cười theo.

Con gái mà nũng nịu đến vậy, nếu người làm cha không cưng chiều thì mới là chuyện lạ.



"Nem nhớ bố quá đi mất."



"Mới xa có ba ngày mà đã than nhớ bố rồi là sao đây hả con gái?"



"Tại Nem nhớ thật mà, con đâu có nói chơi đâu!"

Ông Natee chỉ khẽ cười, xoa đầu con gái út với ánh mắt đầy yêu thương. Rồi ánh nhìn của ông dần chuyển về những người còn lại—những người đang nhẹ nhàng cúi chào mình một cách lễ phép—và dừng lại ở một người mà hôm nay ông mới lần đầu gặp mặt.

Một người phụ nữ cao ráo, gương mặt thanh tú và thần thái nổi bật từ đầu đến chân. Cô không hẳn là dịu dàng, nhưng ánh mắt lại toát lên sự mềm mại. Ngoại hình cho thấy rõ sự linh hoạt và một nét cuốn hút đầy khí chất—đúng như những gì ông hình dung.



"Cháu chào bác ạ." Techila chắp tay cúi chào người đàn ông đang nhìn mình chăm chú. Nụ cười được phủ bởi sự ấm áp và thân thiện của ông khiến không khí trở nên dễ chịu và nhẹ nhõm hơn cả những gì cô từng nghĩ rất nhiều.



"Cứ chào hỏi bình thường thôi, cuối cùng cũng được gặp nhau rồi nhỉ."

Không cần phải nói thêm lời nào cho dài dòng, bởi ngay từ khi con gái lớn gọi điện thông báo trước về sự xuất hiện của một vị khách đặc biệt, người chủ gia đình vốn nên đang ở công ty đã chọn trở về nhà từ hơn một tiếng trước chỉ để chờ đợi.



"Bình thường bác chỉ được nghe chuyện về Tae qua lời kể của Narm suốt thôi. Vừa mới đến chắc mệt rồi, hay Narm con đưa chị ấy lên nghỉ ngơi trước đi. Tối xuống nói chuyện cũng chưa muộn."



"Không sao đâu bác ạ. Quãng đường cũng không xa lắm, cháu không thấy mệt gì đâu ạ." Techila lên tiếng thay người yêu. Vừa đến nơi mà không chào hỏi hay trò chuyện gì với chủ nhà thì quả là không nên chút nào.

Nghe vậy, ông chủ gia đình chỉ mỉm cười đáp lại, rồi mời tất cả cùng di chuyển sang phòng khách để ngồi đối diện nhau. Người làm trong nhà nhanh chóng mang nước uống ra phục vụ, sau đó... cuộc trò chuyện bắt đầu một cách tự nhiên, cởi mở.

Từ những câu chuyện về sinh hoạt thường ngày, chuyển sang môi trường sống, rồi dần dần đến công việc. Hầu hết các chủ đề đều là những câu chuyện giữa những người mới gặp nhau lần đầu, nhưng lại trở thành màn trao đổi quan điểm trôi chảy đến bất ngờ. Thisa có thể cảm nhận được điều đó, nhiều lần cô còn vô thức mỉm cười khi thấy người yêu mình hòa nhập khéo léo với người lớn.

Techila có thể nói chuyện trôi chảy trong mọi đề tài, từ công việc kinh doanh đến những chuyện thường nhật. Đến mức người chưa từng thấy cô trong khía cạnh này như Thisa cũng phải thầm kinh ngạc. Người phụ nữ từng là "cô chủ mỏ đá quý"... hóa ra còn có thể làm được nhiều hơn thế nữa.

"Một người phụ nữ điều hành hàng trăm công nhân nam, nếu không thực sự có năng lực, chắc chắn không thể làm nổi. Đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng chưa chắc làm được. Nhưng hôm nay, cháu đã khiến bác hiểu rõ vì sao cháu có thể làm được điều đó."

Ông Natee cất lời một cách chậm rãi, giọng nói ấm áp pha chút từ ái, thể hiện sự ngưỡng mộ một cách chân thành. Đó là lời khen không chỉ từ phép lịch sự mà xuất phát từ tận đáy lòng.

Vì với tư cách một người cha, nếu nói thật lòng thì ngay từ khi con gái đến kể mọi chuyện, nói ra hết không giấu giếm điều gì, ông đã bắt đầu tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến người phụ nữ đang nắm giữ cả trái tim con gái mình. Làm cha, chẳng có lý do gì để không tự mình tìm kiếm sự thật mà ông luôn muốn biết.

Việc từng một lần nhìn sai người, với ông, là bài học lớn nhất cuộc đời — một bài học dạy con người ta phải biết cẩn trọng. Nếu đã đến lúc phải trao gửi đứa con gái mà ông yêu thương như sinh mệnh vào tay ai đó để chăm sóc thay mình, thì tất nhiên ông phải chọn lọc thật kỹ càng.

Bên cạnh những thông tin cá nhân về tính cách, lối sống khiến ông hài lòng, vẫn còn một điều đặc biệt nữa ở người phụ nữ trước mặt khiến ông hoàn toàn mở lòng — mà chẳng cần nghi ngờ.

Chính là hơi thở ấy... Hơi thở mà cô từng sẵn lòng đánh đổi để cứu lấy sinh mạng của con gái ông. Chừng đó thôi cũng đã đủ để chứng minh rằng cô yêu con gái ông đến mức nào. Bởi nếu một người dám đánh đổi cả sinh mạng vì người mình yêu, thì chuyện chăm sóc hay bảo vệ người đó, chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ sau cùng.

Giới tính chưa bao giờ là vấn đề. Đối với ông, tình yêu và hạnh phúc của con mới là điều quan trọng nhất. Một lựa chọn đúng đắn về bạn đời sẽ dẫn đến một cuộc sống hạnh phúc và đúng nghĩa. Đó là góc nhìn của một người cha từng trải, người chỉ mong con gái mình được sống trọn vẹn với niềm vui và sự an yên, hơn là giam mình trong những khổ đau.



"Bác khen cháu quá lời rồi ạ." Techila mỉm cười, giọng đầy khiêm tốn.

"Bác là người vốn yêu thích những người có năng lực. Với bác, những người tài giỏi xứng đáng được trân trọng, bất kể là vì lý do gì." Natee nhìn người phụ nữ đang chăm chú lắng nghe mình nói với ánh mắt đầy thiện cảm.

Chỉ vài câu chuyện trao đổi, nhưng những điều hội tụ nơi người phụ nữ trước mặt ông lại khiến ông có cảm giác đồng điệu lạ kỳ. Một sự thân thiện khiến người ta dễ mở lòng, không cần đến thời gian. Bởi có những người, dù quen biết cả đời, vẫn chưa chắc đã hiểu rõ được nhau.

Thời gian... không phải lúc nào cũng là thước đo cho tất cả.

"Với lại, cháu đã bước vào căn nhà này trong tư cách là người yêu của con gái bác, thì tại sao lại không gọi bác là 'bố' giống như Narm nhỉ?"



"À... dạ..."

Sự bối rối hiện rõ trong từng nét mặt. Cô không nghĩ rằng người lớn lại cởi mở đến thế. Nhưng một khi cơ hội đã mở ra, làm sao Techila lại không biết trân trọng.



"Vâng... bố ạ. Con cảm ơn bố rất nhiều vì đã rộng lòng với con. Con hứa sẽ chăm sóc Narm thật tốt. Nhưng... bố sẽ không phiền nếu con xin phép được nói điều này một cách thẳng thắn chứ ạ?"



"Ừm... con cứ nói đi." Dù có chút thắc mắc trước lời mở đầu, nhưng ông vốn là người luôn tôn trọng những ai dám thẳng thắn đối diện và trao đổi. Đó cũng là một phần tính cách mà con gái lớn ông thừa hưởng, và ông tin rằng, người phụ nữ trước mặt này cũng đã học được điều đó từ con gái mình.



"Con biết điều mình sắp nói có thể là một mong muốn hơi lớn lao... nhưng con vẫn muốn xin bố chút ân tình. Con yêu con gái của bố rất nhiều... và con không muốn rời xa em ấy."

Dù đã định giữ chuyện này lại để nói vào một thời điểm thích hợp, cuối cùng Techila vẫn quyết định cất lời. Không hẳn vì nôn nóng, chỉ là con tim không muốn xa cách, không muốn tiếp tục chịu đựng nỗi dày vò của nỗi nhớ thêm nữa.

Khi Techila đang chờ đợi câu trả lời từ người đối diện, không khí xung quanh như chìm vào tĩnh lặng. Tim cô đập dồn dập vì hồi hộp, trong lòng thấp thỏm lo sợ rằng một người cha từng nuôi nấng con gái trong một môi trường đầy đủ, hoàn hảo sẽ không dễ dàng chấp nhận để cô ấy phải rời xa vòng tay gia đình, chuyển đến sống ở một nơi thiếu tiện nghi hơn, đơn sơ hơn.

"Nghe Tae nói thế này... nếu cho bố đoán, thì chắc là Tae không phải là người sẽ dọn đến sống ở đây, đúng không?"

Cuối cùng, lời nói chất chứa nỗi băn khoăn cũng được thốt ra. Là một người cha, để con gái rời khỏi vòng tay mình không bao giờ là điều dễ dàng. Càng xa tầm mắt, nỗi lo lại càng lớn hơn gấp bội. Và vì vậy, điều mà người yêu của con ông đang xin phép lại vô tình trở thành điều khiến ông bối rối và trăn trở hơn bất cứ điều gì.



"Ở nơi đó... không còn ai có thể chăm sóc và quản lý thay Tae được sao? Vì nếu có thể lựa chọn, bố thật lòng muốn con dọn đến sống ở đây. Con là người có năng lực, mà công ty gia đình ta cũng làm về ngành đá quý, nên không khó để con có được một vị trí phù hợp trong công ty. Bố chỉ có hai cô con gái, và đúng là... sẽ chẳng dễ dàng gì để buông tay, để con gái phải sống ở một nơi xa vời tầm mắt."



"Vâng, con hiểu ạ."

Câu trả lời được thốt ra nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi thất vọng đang dâng lên trong lòng Techila. Nỗi buồn hiện rõ qua ánh mắt khiến Thisa – người luôn lặng lẽ quan sát cô – không thể không đưa tay ra nắm lấy tay người yêu để an ủi. Đôi mắt của Thisa cũng rung động chẳng kém, nhưng vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước cho câu trả lời kiểu này, cô không định bỏ cuộc dễ dàng.



"Bố ơi..."



"Con không cần phải nói gì cả," ông Natee giơ tay lên ngăn lời con gái. Chỉ cần Thisa vừa mở miệng, ông đã biết cô định nói gì. Ông hiểu rõ con gái mình là người không dễ từ bỏ. Thực ra, ông đã suy nghĩ kỹ càng từ lâu rồi. Và là một người cha, ông cũng không muốn nhìn thấy con gái mình phải tiếp tục sống trong dày vò như những năm tháng đã qua.

"Chúng ta sẽ thỏa hiệp. Bố sẽ đồng ý để Narm về đó sống."



"Bố sẽ cho con thời hạn hai năm. Bố biết Tae còn một người em trai, hãy tranh thủ thời gian đó để huấn luyện nó tiếp quản mọi việc. Hết hai năm, con phải đưa con gái bố quay về sống ở đây, không có ngoại lệ. Nếu con đồng ý, bố sẽ không yêu cầu gì thêm nữa."

Techila im lặng một lúc lâu. Nhưng cuối cùng... gương mặt tưởng chừng đã mất hết hy vọng lại nở một nụ cười dịu nhẹ. Không khó để nhận ra rằng lời đề nghị vừa rồi chính là sự nhượng bộ lớn nhất từ người cha của người cô yêu. Và khi ông đã sẵn lòng đến mức ấy, thì tại sao cô lại không thể cho đi điều mà ông mong muốn?



"Con đồng ý, thưa bố. Khi đến lúc, con sẽ đưa Narm quay trở lại sống ở đây. Con cảm ơn bố rất nhiều vì đã cho con cơ hội được chăm sóc Narm. Con hứa sẽ chăm sóc cô ấy bằng tất cả những gì con có, bằng cả sinh mệnh của mình."

Chỉ bấy nhiêu thôi, bầu không khí căng thẳng bao trùm bởi sự chờ đợi đã tan biến, nhường chỗ cho những nụ cười. Đối với Thicha, dù trong lòng có chút hụt hẫng khi phải xa chị gái, nhưng cô cũng hiểu được rằng, khi yêu, chẳng ai muốn phải xa người mình yêu cả.

"Em mừng cho P'Narm lắm đấy. Nhưng nếu chị dọn đến sống ở khu mỏ thật thì chắc em nhớ chị chết mất."



"Nhớ đến mấy cũng chẳng sao. Dù gì em gái chị cũng có người yêu rồi còn gì, đúng không Thiếu tá Perth? Lần này thì gọi bố luôn đi nhé."

Cái gì cơ?!

Pittinan – người ngồi nghe suốt cuộc trò chuyện ấy – cứng đờ cả người. Bị bạn thân "úp sọt" không kịp trở tay khiến cô hoàn toàn bối rối. Đến khi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt của vị phụ huynh đang chăm chú nhìn sang khiến cô buộc phải hít sâu trấn tĩnh lại tinh thần.

Sự lúng túng khiến Pittinan vô thức nuốt khan một cách khó khăn. Dù trước đây đã ra vào căn nhà này không biết bao nhiêu lần, gần như trở thành người trong nhà, nhưng từ trước đến nay, thân phận của cô cũng chỉ là bạn thân của con gái lớn chủ nhà. Còn bây giờ, cô đã trở thành người yêu của cô con gái út trong gia đình này rồi.

"Sao thế, cô thiếu tá? Tự nhiên im bặt thế. Con gái tướng Peeyarut mà lại hóa câm thế này sao?"



"À... dạ... thật ra là, Perth yêu Nem, thưa bố. Con muốn xin phép được hẹn hò với con gái của bố một cách chính thức. Bố có đồng ý không ạ?"

Dù sao mọi chuyện cũng đến nước này rồi. Những sai lầm trong quá khứ và những trải nghiệm đã qua khiến cô học được cách trân trọng thời gian và cơ hội. Vậy thì... chẳng còn lý do gì để chần chừ thêm nữa.



"Đã gọi là 'bố' rồi thì sao bố lại không đồng ý được chứ. Nhưng nếu con định xin đưa một người con gái bố ra khỏi nhà nữa thì bố không chấp nhận đâu đấy. Nem phải ở lại đây với bố."



"Dạ không đâu ạ, chuyện đó không thành vấn đề. Chỉ cần bố đồng ý, thì con sẽ là người dọn vào đây sống cùng bố và Nem."



"Láu cá đấy, cô thiếu tá. Ta có cần nói chuyện trước với tướng Peeyarut không nhỉ?"

Câu nói vừa dứt, tiếng cười vui vẻ liền vang lên khắp phòng khách. Khoảnh khắc ấy ngập tràn sự ấm áp – là tình yêu, là sự thấu hiểu, là sự ủng hộ đến từ gia đình. Nó như một tấm vé thông hành đưa tình yêu ấy bước thêm một chặng đường dài phía trước.

Đây chính là khởi đầu của một tình yêu mà hai người không còn phải đi một mình nữa. Và tình yêu ấy sẽ trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết... khi họ luôn nắm tay nhau thật chặt, cùng nhau vượt qua mọi thử thách phía trước.
 
Remain - Hoa Ký Ức
Chương 51: Chương 51 (H)



Trời đã về chiều từ lâu. Sau bữa tối quây quần bên nhau, khi đến lúc phải chia tay tạm biệt, người đang chìm đắm trong men say tình ái lại chẳng muốn rời xa chủ nhân của trái tim mình dù chỉ một bước.

Pittinan cứ lẽo đẽo đi theo sau Thicha, đến mức khi cô gái nhỏ định đưa tay mở cửa phòng thì phải dừng lại, quay sang nhìn người cao lớn hơn với ánh mắt khó hiểu, mày khẽ nhíu.

"P'Perth không về phòng nghỉ à? Chẳng phải lúc nãy còn bảo mệt, không đủ sức lái xe về căn hộ sao?"



"Thì chị đang vào phòng nghỉ đây."



"Nhưng đây là phòng của em. Phòng chị ở kia kìa."

Thicha khẽ hất mặt về phía căn phòng nằm chếch không xa. Vì Pittinan thường xuyên đến nhà chơi và qua đêm, nên không có gì lạ khi cô ấy có riêng một căn phòng trong nhà này.



"Đó là trước đây thôi. Còn bây giờ thì khác. Từ nay trở đi, mỗi lần chị qua đây ngủ lại, chị sẽ ở cùng phòng với người yêu của mình."



"Chị đúng là... thích áp đặt. Ai cho phép chứ?"



"Bố chứ ai. Chị xin phép bố rồi, và bố cũng đã đồng ý cho chị quen với con gái của ông ấy rồi còn gì. Thế thì chuyện chị ngủ cùng phòng với bạn gái, đâu có gì sai, đúng không?"

Vừa nói, người cao lớn vừa tranh thủ đưa tay qua người cô gái nhỏ để mở cửa thay. Đầu mũi cao nhẹ lướt qua làn má mềm mại như có chủ ý, khiến người bị cướp nụ hôn má bất ngờ đứng tim, mặt đỏ bừng lên trong chớp mắt.



"Vậy bây giờ người yêu chị chịu vào phòng chưa? Hay muốn chị bế vào luôn?"



"Đồ xấu tính. Lúc nào cũng giở trò ăn gian."

Thicha vừa xoa má vừa lẩm bẩm, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Dù đã nhiều lần bị người kia trêu chọc thân mật như thế, nhưng khoảnh khắc bị bất ngờ vừa rồi vẫn khiến cô không thể nào quen được.

Trái tim nhỏ bé vẫn rung lên như thuở ban đầu. Dù bây giờ đã là người yêu của nhau, nhưng cái cảm giác ngại ngùng vì từng thầm thương trộm nhớ suốt một quãng thời gian dài khiến cô không thể thoải mái bộc lộ hết cảm xúc.

Cô vẫn còn bối rối. Và chính cô cũng không biết... không biết bao giờ mình mới thôi xao xuyến trước sự quan tâm dịu dàng và ân cần từ Pittinan, vì lần nào, nó cũng khiến tim cô lạc nhịp... hết lần này đến lần khác.

---

Trong căn phòng ngủ được trang trí theo phong cách tối giản nhưng tinh tế, Techila đang đưa mắt quan sát từng góc cạnh một cách tỉ mỉ. Tông màu chủ đạo là trắng và be xen kẽ, phối hợp cùng kiểu dáng nội thất hài hòa tạo nên bầu không khí sạch sẽ, ấm cúng và nhẹ nhàng cho đôi mắt. Chỉ cần bước vào đây, dù là lần đầu tiên, cô cũng có thể cảm nhận rất rõ cá tính và nét riêng của chủ nhân căn phòng.

Sự gọn gàng, dịu dàng hiện hữu trong từng chi tiết. Và hương thơm thoang thoảng đặc trưng từ cơ thể người yêu cũng nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian, khiến trái tim cô như được ôm ấp trong một vòng tay vô hình.

Techila khẽ vuốt tay dọc theo mặt nệm êm ái dưới chỗ ngồi, một cảm giác tò mò lặng lẽ trỗi dậy trong tâm trí, dù cô ra sức cố gắng giữ vẻ bình thản như không có gì. Thế nhưng, cô vẫn không dám cất lời hỏi, sợ bản thân sẽ bị cho là đa nghi hay suy nghĩ vụn vặt.

"Phòng này là phòng của Narm đấy. Narm ở đây từ nhỏ, chưa từng chuyển đi, cũng chưa từng cho ai khác vào ở cùng."

Câu nói như thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô vang lên từ phía người con gái nhỏ nhắn đang tiến lại gần. Techila ngẩng lên nhìn khi thấy Thisa, trong bộ đồ ngủ mềm mại ôm sát, bước đến gần.

Mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể người yêu quyện cùng hương sữa tắm vẫn còn vương trên làn da vừa tắm xong — dù là cùng một mùi hương mà cô cũng đang dùng — vậy mà khi nó hiện diện trên người cô ấy, lại trở nên cuốn hút lạ thường, khiến cô không khỏi hít sâu tận đáy phổi như muốn ghi nhớ mãi.

"Vậy còn..." Cô định nói gì đó, nhưng những suy nghĩ liên quan đến người cũ của người yêu khiến cô khựng lại ngay nơi đầu lưỡi, không dám tiếp tục. Dường như hiểu được điều ấy, Thisa tiến lại gần hơn, khẽ đứng chen vào giữa hai ch ân Techila đang ngồi thẫn thờ trên giường. Cô vòng tay ôm lấy cổ người yêu, mỉm cười dịu dàng rồi cúi xuống nhìn vào đôi mắt đang ngẩng lên nhìn mình.

"P'Tae đang nghĩ gì vậy? Đang ghen đấy à?"



"Thì Narm là vợ chị cơ mà, không ghen sao được? Nhưng chị có bị coi là người hay suy diễn không?"

Hai cánh tay vòng qua vòng eo thon nhỏ, kéo người con gái bé xíu ấy sát lại, mặt áp nhẹ lên hõm cổ như muốn tìm chút hơi ấm thân quen. Trái tim cô rung lên, chỉ vì thoáng nghĩ đến khả năng thân hình đang nằm trong vòng tay mình đây từng được ai khác ôm lấy.

Cảm giác chiếm hữu ấy cứ nặng dần nơi lồng ngực, dù lý trí vẫn biết rõ tất cả chỉ là quá khứ.

"Không đâu. Em yêu P'Tae. Và em không muốn chị phải suy nghĩ gì cả. Căn phòng tân hôn mà bố mẹ chuẩn bị cho em ở phía bên kia cơ, em còn chưa từng bước vào đó ngủ dù chỉ một đêm. Như vậy chị yên tâm hơn chút nào chưa?"



"Chị đã nói gì đâu nào."



"Không có ý gì thật không? Thế cái ánh mắt nãy giờ là gì? Mà nếu em nói rằng... em từng..."

Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ, lời trêu chọc khẽ vang lên từ miệng người yêu khiến Techila nheo mắt cảnh cáo, giọng thấp và khàn như đang kiềm nén cảm xúc.

"Muốn trêu chị thì cứ thử đi. Narm biết rõ nếu chị ghen lên rồi thì kết cục sẽ ra sao mà."

Không chỉ là lời cảnh báo suông, Techila đã đưa tay lên bóp lấy vòng ba đầy đặn của người yêu một cách mạnh mẽ, rồi kéo cả người nhỏ nhắn ấy áp sát vào mình. Vòng ngực mềm mại giờ đã gần kề với khuôn mặt, chỉ cần hé môi là gần như có thể chạm đến.

Thế nhưng cô không làm gì cả, chỉ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang cúi xuống nhìn mình bằng nụ cười trêu ghẹo. Sự quyến rũ đó cứ như muốn đẩy cô đến bờ vực của sự điên cuồng. Thisa lúc nào cũng biết cách khiến cô phải "tỉnh giấc" trước ánh nhìn đó.

"Dù P'Tae không ghen thì em cũng biết kết quả sẽ như thế nào rồi mà."



"Narm đang cố tình quyến rũ chị, đúng không? Em đúng là cô gái khiến người ta phát điên thật sự."



"Thế... P'Tae bị em quyến rũ chưa?" Câu nói chưa kịp dứt, cô đã phải khẽ rên lên vì bất ngờ. Gương mặt nhăn lại khi cảm nhận được chiếc răng sắc khẽ cắn vào đầu ng ực qua lớp vải mỏng, khiến cơ thể run rẩy vì k1ch thích. Cô không kìm được mà đưa tay lên ôm lấy đầu Techila, kéo vào sát lòng mình hơn.



"Giờ thì biết chưa, là Narm quyến rũ thành công chưa nào?" Techila ngẩng mặt lên hỏi, ánh mắt đong đầy h@m muốn xen lẫn tinh nghịch.



"Nhưng mai em phải đến công ty... Em muốn P'Tae đi cùng." Thisa như muốn khéo léo nhắc nhở người yêu nên tiết chế một chút, nhưng đôi tay đang mải miết vuốt v e cơ thể cô vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại.



"Nếu chị làm xong việc sớm thì chị sẽ ghé qua. Nhưng trước hết phải nhận phần thưởng đã. Chị chỉ còn hai ngày nữa là phải quay lại mỏ rồi... Chị không muốn xa Narm chút nào."



"P'Tae... nói chuyện đàng hoàng chút đi mà, cứ thế này hoài thôi." Thisa cố gắng phản kháng bằng giọng nũng nịu, nhưng chẳng có sức nặng gì cả, nhất là khi Techila vùi mặt vào hõm cổ cô và bắt đầu tấn công dịu dàng.



"Chị nhớ Narm quá... những chuyện khác để sau được không?"

Giọng nói khàn khàn tràn đầy khao khát ấy vang lên ngay khi cơ thể mảnh mai trong lớp đồ ngủ mỏng manh bị đẩy nhẹ xuống giường. Techila cũng theo đó mà đè lên người cô, mặt vẫn không rời khỏi vùng cổ thơm dịu.

Kể từ khi họ trở về bên nhau, Techila dường như trở thành một người khát khao vô độ — luôn muốn gần gũi, luôn muốn được ôm lấy người con gái mình yêu. Đôi bàn tay thon dài của cô chậm rãi vuốt v e thân hình quyến rũ, lướt nhẹ dọc theo làn da mịn màng và đôi chân trắng nõn. Qua lớp váy ngủ mỏng tang mà bên trong chẳng có lấy một lớp lót, Techila càng thêm khẳng định — tất cả những gì Narm làm, đều là cố tình khiêu khích cô... một cách đầy chủ ý nhưng cũng vô cùng thấu hiểu.

Đầu ngón tay thon chạm nhẹ lên cánh hoa mong manh đang thấm đẫm mật ngọt. Cơ thể của người yêu đáp lại nhanh đến mức khiến tim cô như rung lên. Cảm giác nóng bỏng dâng trào, khiến Techila không thể kiềm chế mà lướt ngón tay lên xuống giữa cánh hoa mềm mại đầy ướt át.



"Ưm... P'Te..."

Techila ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào gương mặt ngọt ngào đang chìm trong cơn đê mê. Cô luôn yêu vẻ mặt này—ánh mắt quyến rũ, biểu cảm mềm mại mỗi khi Thisa đắm chìm trong tình yêu. Thứ cảm xúc đó khiến cô gần như phát điên, vừa đáng yêu lại vừa khiến người ta muốn trêu chọc mãi không thôi.



"Mỗi lần Narm nhìn chị bằng ánh mắt thế này, làm vẻ mặt thế này... Narm có biết là Narm khiến chị chẳng bao giờ dừng lại được không?"



"Cũng tại P'Tae cứ hay trêu em..." Thisa vẫn đủ sức đáp lại, nhưng chưa dứt lời thì tiếng rên khe khẽ đã bật ra khỏi đôi môi khi người yêu cúi đầu vào vòng ngực căng đầy. Techila m út lấy bầu ng ực ấy như thể không bao giờ biết chán, như mọi lần.

Đầu lưỡi lướt đi mềm mại trên đỉnh hoa ửng hồng. Mỗi giây cô say sưa nơi bầu ng ực ấy, bàn tay lại mải miết bên dưới, không hề ngừng lại. Ngón tay thon miết nhẹ nơi điểm nhạy cảm, k1ch thích cơ thể đang nóng rực khiến Thisa khẽ cong hông, hòa vào nhịp điệu nồng nàn ấy một cách vô thức.

Techila từ tốn rời khỏi bầu ng ực mềm để trượt môi xuống thấp, hôn khẽ lên phần bụng phẳng mịn, rồi dịch chuyển dần xuống giữa hai ch ân đang hé mở—nơi mà cô từng m ơn trớn bằng đầu ngón tay đến ướt đẫm.

Hai tay cô đỡ lấy cặp chân trắng ngần, đặt lên vai mình. Gương mặt xinh đẹp vùi vào gò đồi mềm mại, đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh hoa hồng nhạt bằng tất cả sự say mê.

"Ưm... P'Tae~"

Từ những đụng chạm khẽ khàng, tốc độ bắt đầu tăng dần. Đầu lưỡi li3m m út sự ngọt ngào ướt át như đang khát khao mãnh liệt. Có lúc, cơn k1ch thích khiến Thisa như muốn giãy giụa. Tiếng rên bật ra một cách ngượng ngùng, trong khi hông cô khẽ đưa đẩy theo chuyển động của đầu lưỡi đang đưa cô đến cơn mê cuồng.

Ngọn lửa đam mê bùng cháy. Những giọt mồ hôi nhỏ bắt đầu đọng trên trán. Cơ thể như sắp nổ tung từng mảnh khi đầu lưỡi di chuyển dồn dập. Cơ thể mảnh mai ấy khẽ giật lên, run rẩy trong khoảnh khắc mà cảm xúc chạm đến đỉnh cao.

Thisa đổ người xuống, thở hổn hển. Bầu ng ực căng đầy phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, hình ảnh ấy quá đỗi quyến rũ khiến Techila không thể cưỡng lại mà cúi xuống chiếm lấy chúng bằng đôi môi ấm nóng thêm một lần nữa.

Thisa đưa tay đỡ lấy đầu người yêu, nhẹ nhàng ôm lấy khi cô ấy vẫn đang mải mê m út mát ngực mình như chẳng thể nào no đủ. Đó là cảm giác ngập tràn hạnh phúc, khi nhận ra người kia yêu thích và nâng niu cơ thể mình đến mức nào.

"P'Tae thích đến thế à?" Thisa hỏi khẽ, giọng khàn vì hơi thở dồn dập. Người cao hơn ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên sự đắm say, nhìn cô bằng ánh nhìn ngọt ngào và ướt át.

"Narm thật sự không biết nơi này của Narm vừa xinh đẹp vừa quyến rũ đến mức nào sao?"

Không chỉ nói suông, Techila rời khỏi người cô, cởi bỏ bộ đồ ngủ ra khỏi cơ thể cho đến khi chỉ còn lại làn da trần mềm mại. Đôi chân trắng ngần bị tách ra thêm một lần nữa, trước khi cô chen vào giữa hai đùi, điều chỉnh tư thế để cánh hoa mỏng manh kia được chạm sát gần gũi.

Sự nóng rực mỗi khi bị chạm đến khiến Thisa khẽ cắn môi để kìm nén tiếng r3n rỉ. Những ngón tay cô vô thức bấu chặt lấy cánh tay người bên trên đang chống xuống bên cạnh, khi phần hông của cô khẽ đưa đẩy theo nhịp chậm rãi.

"Ưm..."

Techila rên khẽ trong cổ họng, tiếng rên trầm thấp át đi trong cơn đê mê. Cảm xúc yêu đương dâng cao khiến cô vô thức bắt đầu đẩy hông mạnh mẽ hơn. Mỗi cú va chạm đều nóng bỏng, làm cơ thể mảnh mai bên dưới chao đảo theo nhịp. Từng tiếng r3n rỉ mềm mại khàn khàn rơi ra từ bờ môi đầy đặn, khiến không khí trong phòng càng thêm bỏng cháy.

Càng bị cuốn vào nhịp yêu dồn dập, ngọn lửa khao khát trong cơ thể càng bùng cháy dữ dội. Cơ thể Thisa co giật nhẹ, run lên vì k1ch thích—và rồi không lâu sau, Techila cũng đổ người xuống, áp sát lên cơ thể cô, hơi thở cả hai cùng dồn dập xen lẫn.

Thisa ôm chặt lấy người yêu, khẽ hôn lên má, rồi hôn nhẹ lên vùng cổ. Từng cái chạm đều chứa chan tình yêu và sự nâng niu, dịu dàng đến tận sâu trong tim.

"Narm yêu P'Te... yêu nhiều lắm..."

Techila rời khỏi hõm cổ, ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt người yêu. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi đang bết trên trán, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó, lướt dọc sống mũi cao thanh tú, và dừng lại ở đôi môi đầy đặn một lần nữa.

Không phải một nụ hôn sâu nồng cháy, mà là một cái chạm dịu dàng, khẽ khàng và tĩnh lặng—tựa như muốn truyền hết mọi yêu thương trong tim, cho người mà cô đã chọn để dâng tặng cả cuộc đời và cả hơi thở này.

"Chị cũng yêu Narm... yêu nhiều hơn cả mạng sống của chị."
 
Remain - Hoa Ký Ức
Chương 52: Chương 52 (H)



Đêm đã trôi qua quá nửa, nhưng người vẫn chưa thể nào chợp mắt được chỉ đành nằm trơ mắt nhìn vào bóng tối, nơi ánh sáng mờ mờ len lỏi qua khe rèm chiếu hắt vào phòng.

Mùi hương thoảng dịu dàng từ cơ thể người đang nép mình trong vòng tay, cùng nhịp thở đều đặn vang lên không ngừng suốt nhiều giờ qua, khiến Pittinan biết rõ người con gái nhỏ trong vòng tay mình đã chìm vào giấc ngủ sâu từ lâu.

Cô nâng niu đến mức không nỡ khuấy động người yêu tỉnh giấc giữa đêm, dù bản thân đã phải kìm nén cảm xúc dồn nén suốt cả buổi tối—cảm xúc kéo dài suốt bao giờ đồng hồ, đong đầy mà không có lối giải tỏa. Vậy nên, Pittinan chỉ có thể nằm yên như thế, cố dỗ dành trái tim mình trong tĩnh lặng.

Cảm giác ê mỏi khi nằm nguyên một tư thế quá lâu khiến cô khẽ cử động, xoay người thật chậm rãi và cẩn trọng. Nhưng chỉ vừa động đậy một chút, người đang say ngủ trong vòng tay đã trở mình, lờ mờ mở mắt.



"P'Perth vẫn chưa ngủ à? Em làm chị thấy khó chịu sao?"



"Sao chị lại khó chịu được chứ... trong khi chị thích được ôm Nem ngủ thế này mà."

Khó chịu vì ôm ư? Không hề. Điều khiến cô bức bối chính là cảm giác không được giải tỏa – thứ đang dần biến thành ngọn lửa âm ỉ, giam cầm cô trong sự kìm nén đầy giày vò.

"Nhưng khuya rồi mà... Sao chị vẫn chưa ngủ? Chị không mệt à? Hôm nay chị lái xe cả quãng đường dài, để em ru chị ngủ nhé?"



"Em định ru kiểu gì hả? Chị đâu phải bé ba tuổi đâu."



"Thì ru... kiểu người lớn."

Câu nói hững hờ nhưng lại khiến tim Pittinan như trượt nhịp. Và còn loạn nhịp hơn nữa, khi người con gái nhỏ vừa dứt lời đã nghiêng mặt sang, đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi cô.

Trong bóng tối chỉ le lói ánh sáng dịu mờ, hơi thở ấm áp phả nhẹ qua lớp không khí mỏng manh như giấy, khoảng cách giữa họ gần như bằng không—nó khiến tâm trí cô rối loạn, như thể có ai đang từng chút từng chút một tan chảy vào nhau.

Đôi tay Pittinan bất giác siết chặt lấy eo người yêu, kéo sát lại gần. Nhịp thở cô bắt đầu gấp gáp, làn sóng khao khát âm ỉ trong cơ thể giờ bùng lên không thể cưỡng lại—ngay cả hơi thở của chính mình cũng không còn điều khiển được nữa.



"Nem à... chị..." Pittinan thì thầm, đầu ngón tay vuốt v e má cô thật khẽ, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên bờ mi khép hờ.

Sự dịu dàng từ người mình yêu khiến trái tim Thicha bỗng chốc xao động. Nhịp tay đang vuốt dọc tấm lưng mảnh mai càng khiến cô nhận ra, có một thứ cảm xúc thật mãnh liệt đang dần lớn lên giữa hai người.

Thicha từ từ mở mắt, nhìn gương mặt người yêu giữa ánh sáng lờ mờ với ánh mắt chan chứa âu yếm. Không lời nào được thốt ra từ đôi môi của cả hai, nhưng từng cái chạm đầy trìu mến giữa hai người yêu nhau lại chính là câu trả lời cho mọi khao khát sâu thẳm.

Đôi môi cong mềm đặt lên môi của người dưới thân, một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào như thể Pittinan đang cố tình ru cô bằng sự dịu dàng đến mê hoặc. Đầu lưỡi len lỏi, m ơn trớn, thưởng thức hương vị ngọt ngào một cách đầy nâng niu và say đắm. Hai cơ thể gắn chặt lấy nhau, như thể thế giới xung quanh đã hoàn toàn bị quên lãng.

Từng lớp quần áo lần lượt được cởi bỏ, chỉ còn lại sự tr@n trụi và hơi thở hoà quyện. Khuôn mặt sắc sảo rúc vào hõm cổ thơm ngát, rải những nụ hôn mềm mại men theo bờ vai mảnh khảnh.



"Chị yêu Nem nhiều lắm, Nem biết không?"



"Nem cũng yêu P'Perth, yêu rất nhiều..."

Thicha nhắm mắt, khẽ rướn người đón lấy từng đụng chạm gợi tình từ đôi môi ấm áp đang lướt dọc theo đường cong nơi chân ngực, rồi đến nh* hoa. Pittinan ôm lấy nó bằng môi, ngậm nhẹ, m út chặt như không muốn rời.

Bàn tay thon dài ôm lấy vòng eo thon, vuốt v e nơi bờ hông căng đầy, x0a nắn theo từng đợt cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt. Làn da mịn màng cọ sát vào nhau, cơ thể nhỏ bé không ngừng vươn tìm lấy sự gần gũi hơn, thân mật hơn.

Pittinan buông khỏi bầu ng ực căng đầy, rải những nụ hôn dọc xuống vùng bụng phẳng lì. Bàn tay mơn man dọc theo đôi chân trắng muốt, nâng nhẹ lên khi khuôn mặt áp sát vào giữa hai đùi.

Đôi môi cong chạm nhẹ lên cánh hoa mềm mại, rồi đầu lưỡi ấm áp dần lướt qua, như đang chào đón mật ngọt ẩn giấu. Đôi môi nhỏ xinh của Thicha khẽ bật ra tiếng rên ngượng ngùng. Những đầu ngón chân cong lại, bấu chặt ga giường để kìm nén cảm giác tê dại đang lan dần. Hông cô khẽ đong đưa theo từng nhịp chuyển động của lưỡi người yêu, đang mải miết vẽ những đường yêu thương trên cánh hoa mềm nhạy cảm, không hề có ý định dừng lại.



"Ưm... P'Perth..."

Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, tiếng rên vỡ ra cùng nhịp thở ngắt quãng khi đầu lưỡi bắt đầu xoáy sâu trêu ghẹo điểm mẫn cảm nhất. Pittinan rên khẽ trong cổ họng, biểu hiện rõ sự hài lòng. Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt dọc theo rãnh mật trơn mịn, rồi tranh thủ nhịp đê mê đó, từ tốn đưa hai ngón tay thon dài tiến sâu vào bên trong làn thịt mềm mại, trong khi môi vẫn chưa hề rời khỏi vị ngọt của người cô yêu...

Việc được yêu chiều đến tận cùng khiến cơ thể nhỏ bé gần như không thể chịu đựng nổi cơn kh0ái cảm đang trào dâng. Thân thể Thicha run rẩy dữ dội, cùng lúc buông ra những tiếng rên đầy sung sướng. Pittinan khẽ nhếch môi cười, bởi cảm giác thắt siết lấy những ngón tay của cô từ sâu bên trong kia mang đến một sự mãn nguyện không gì sánh được.

Càng ngày, tình yêu và sự chiếm hữu trong cô càng lớn lên mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức chẳng muốn để ai đến gần. Cô chỉ muốn nâng niu, ôm trọn lấy thân thể này trong vòng tay của mình, chỉ một mình mình mà thôi...

Sáng hôm sau...

Hình ảnh phản chiếu qua ánh nhìn của Techila lúc này khiến cô phải ngồi lặng im vì cảm giác ngỡ ngàng. Cơ thể mảnh mai trong bộ vest công sở màu xám tay lỡ, phối cùng chân váy chữ A ngắn quá gối, để lộ đôi chân trắng nõn. Kiểu trang phục khiến người phụ nữ trước mặt cô trông vừa thanh lịch, lại vừa dịu dàng mềm mại.

Có lẽ là hình ảnh không quen thuộc với cô, nhưng không thể phủ nhận rằng đó là một vẻ đẹp khiến cô say mê không kém bất kỳ diện mạo nào trước đây.



"P'Tae định ngắm Narm đến bao giờ vậy? Chẳng phải chị nói có hẹn sao? Không đi bây giờ là trễ đấy."



"Không trễ đâu mà. Chị đã tính giờ trước rồi. Hôm nay để chị đưa Narm đi làm nhé." Techila bước tới ôm lấy người yêu từ phía sau, gác cằm lên bờ vai thon, rồi áp mũi lên má cô, hít sâu mùi hương dịu nhẹ từ làn da, khiến người trong gương khẽ mỉm cười khi nhìn thấy mọi hành động âu yếm của đối phương.



"Narm chiều P'Tae đấy nhé. Nhưng chị chắc là không bị trễ hẹn chứ?"

Thisa hỏi lại một lần nữa. Cô biết hôm nay người kia còn có cuộc hẹn bàn việc với đối tác từ sáng sớm. Sau buổi trò chuyện nghiêm túc với cha mình, hai tháng là khoảng thời gian được cho để chuẩn bị rút khỏi vị trí công việc hiện tại, trước khi chuyển đến sống cùng người yêu. Chính vì vậy, từng ngày còn có thể ở bên nhau, cô đều muốn tận dụng hết mức.

Nhớ đến mức chẳng muốn rời xa, nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay tạm thời, bởi ai cũng còn trách nhiệm của riêng mình.

"Không đâu mà."



"Chị hẹn với ai thế? Nói cho Narm biết được không?"



"Với khách hàng thôi. Là một chị bán đá quý từng lấy hàng từ mỏ của chị suốt nhiều năm rồi."



"Bán đá quý? Là phụ nữ à? Mà... có xinh không?" Không nhận ra mình đang gặng hỏi ngày một nhiều, ánh mắt trong veo của Thisa vẫn dán chặt vào người yêu qua gương. Khi thấy Techila vẫn im lặng, cô liền quay người lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt đối phương. "Sao chị không trả lời gì vậy?"



"Thì... chị đâu biết nói sao, vì trong mắt chị, chẳng có ai xinh bằng vợ chị cả."



"Đừng có nói ngọt để đánh trống lảng nhé. Lúc đầu không chịu trả lời là vì chị bán đá đó xinh đúng không?" Thisa vừa nói vừa giơ tay bóp nhẹ mũi của người yêu với vẻ bực dọc pha chút giận dỗi đáng yêu. Cô ghen thật đấy, nhưng cũng không muốn thể hiện ra quá lố. "Nếu Narm mà phát hiện P'Tae có gì mờ ám thật thì... Narm sẽ chặt ngón tay, cắt lưỡi chị luôn đấy!"



"Narm thật sự nỡ làm thế sao?" Techila cười, khẽ chạm chóp mũi mình vào chóp mũi người yêu. Cánh tay ôm siết vòng eo nhỏ nhắn, kéo sát vào lòng đến mức cả hai gần như hoà làm một. "Nếu Narm chặt thật, chị còn gì để dùng nữa... lúc đó chắc chị chết vì tiếc mất."



"Chị hâm à! Nếu để dùng cho người khác thì thà đừng dùng còn hơn!"



"Chị không phải người lăng nhăng. Chị yêu mỗi vợ chị thôi." Techila thì thầm bằng giọng nhẹ như gió. Hơi thở nóng hổi phả sát môi, khiến cô chẳng thể kìm lòng mà khẽ cắn yêu lên đôi môi đó một cái.

Mà đã chạm vào rồi... thì chẳng bao giờ chỉ dừng lại ở một cái chạm. Đầu lưỡi đan quyện trong nhau, sâu lắng và nồng nàn đến mức cả hai đều thở hổn hển vì không thể kiềm chế cơn rung động đang dâng trào.



"Đủ rồi đó P'Tae, không là lại không đi làm được bây giờ." Thisa lên tiếng nhắc người yêu, nhưng rồi chính cô lại là người chủ động áp môi hôn lên đôi môi cong đầy cuốn hút ấy một lần nữa. Vừa yêu, vừa say mê, cô biết mình dành tình cảm cho người này sâu đậm đến mức nào. "P'Tae nhớ gọi cho Narm đấy nhé."



"Nhớ rồi mà." Techila mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn người yêu đang chỉnh lại cổ áo cho mình một cách ân cần. "Sao lúc nào Narm cũng làm nhăn áo chị sau mỗi lần hôn thế?"



"Thì tại P'Tae gợi cảm quá chứ còn gì nữa."

Chưa từng có nụ hôn nào là bình thường. Chưa từng có lần chạm nào là không mang theo đòi hỏi, h@m muốn. Và lần nào cũng vậy, cô luôn bị cuốn theo những cảm xúc ấy. Đó là ngôn ngữ riêng chỉ hai người mới hiểu. Techila chỉ còn biết cười, đầu hàng trước trái tim đang đập rộn ràng vì người phụ nữ đứng trước mặt mình.

Yêu đến vậy, thương đến thế... đôi khi cô chỉ muốn cảm ơn cuộc đời đã để cô gặp được người phụ nữ này.

Khi thấy đã đến giờ, cả hai cùng rời khỏi phòng, đi xuống tầng dưới. Họ bước thẳng vào phòng ăn, nơi các thành viên khác trong gia đình đã tụ tập đông đủ. Những lời chào hỏi vang lên một cách thân mật, rồi bữa sáng bắt đầu trong không khí ấm cúng, vui vẻ.

"Sau này khi P'Narm dọn lên mỏ sống với P'Tae, chắc khó mà còn bầu không khí như thế này nữa nhỉ?"

Thicha buông lời như một tiếng thở dài khẽ khàng, mang theo chút cảm giác hụt hẫng. Vì biết rằng rồi sẽ đến ngày phải xa người chị mà mình đã sống cùng suốt bao năm, người mà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt... giờ đây sẽ bắt đầu một hành trình mới, sống cùng người mình yêu, ở một nơi xa tầm mắt.

"Chị đã bàn với P'Tae rồi, sau này chị sẽ cố gắng về nhà thường xuyên. Với lại... cũng chỉ hai năm thôi mà. Nếu Nem, bố hay Perth nhớ quá thì cứ lên mỏ chơi với bọn con cũng được mà, đúng không bố?"



"Chuyện đó con không cần lo, bố nhất định sẽ đi. Ít nhất cũng phải tự mình nhìn xem con gái bố sống thế nào. Và quan trọng là... bố cũng muốn đến tham quan mỏ đá quý của cô chủ Techila một lần."

Ông Natee lên tiếng với vẻ mặt rạng rỡ, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn sau khi đã có thời gian chuẩn bị tâm lý. Dù vẫn cảm thấy hụt hẫng khi phải để con gái rời xa vòng tay, nhưng với tư cách là một người cha, ông vẫn muốn đích thân đến tận nơi xem xét mảnh đất được người yêu của con gái ông xây dựng nên ra sao.

Và dĩ nhiên, với bản năng của một doanh nhân, ông luôn có cách nhìn xa trông rộng, biết lên kế hoạch cuộc đời theo từng bước rõ ràng. Techila là người bản lĩnh và có năng lực. Khi con gái ông có thể tin tưởng trao gửi cả cuộc đời cho người phụ nữ ấy, thì lẽ nào ông lại không chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để mở đường cho tương lai của con mình? Dù thế nào, một người cha luôn đặt hạnh phúc con gái mình lên hàng đầu.

"Con rất vui nếu bố đến đó ạ. Ở đó không khí dễ chịu lắm, nhất là vào mùa đông. Nếu bố có thời gian, muốn ở lại bao lâu cũng được ạ. Mỏ Supparamesh luôn sẵn lòng chào đón bố bất kỳ lúc nào."



"Đúng là có thêm hai cô con gái nữa cũng hay thật. Một người là cô chủ mỏ đá quý, người kia là cảnh sát. Cả hai đều giỏi giang. Bố yên tâm hơn nhiều khi biết rằng có người chăm sóc hai cô con gái bướng bỉnh của bố."



"Bố à~!"

Hai cô con gái đồng thanh phản ứng, tạo nên một khoảnh khắc ấm áp, đáng yêu của gia đình mà người ngoài khó có dịp chứng kiến. Bởi khác với vẻ ngoài nghiêm túc và phong thái của một người đứng đầu, hiếm khi ông lại buông lời trêu chọc như thế này.



"Ai mà là người yêu con gái bố thì phải biết dỗ dành một chút đấy."

Câu nói ấy khiến cả hai người kia cố nhịn cười, nhưng ánh mắt lại đầy ngọt ngào khi cùng nhau quay sang nhìn hai cô gái đang đỏ bừng cả khuôn mặt.

Dỗ thế nào ư... Dỗ bằng cách nào ư... Có thể chắc chắn một điều, họ là những người dỗ giỏi không chê vào đâu được.

Sau bữa sáng, chiếc xe châu Âu sang trọng chở ông Natee rời khỏi biệt thự. Ngay sau đó, chiếc Audi R8 Coupe màu trắng do chính Techila cầm lái cũng lăn bánh theo.

"P'Perth nghỉ phép bao lâu thế? Mà sao hôm nay lại không cho em đi làm vậy?"



"Chị nghỉ nguyên tuần, vẫn chưa hết phép đâu." Pittinan vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người yêu, vừa mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình cảm. "Còn lý do chị không cho Nem đi làm hôm nay... là vì chị sẽ đưa con dâu đến ra mắt bố chồng chứ sao. Mình cùng đến gặp bố nhé?"



"Thế Nem còn có thể từ chối được sao?"

Thicha mỉm cười ngượng ngùng, bởi cơ thể lẫn trái tim của cô giờ đây đều đã trao trọn cho người phụ nữ này mất rồi. Dù trước đây cô từng quen biết rất rõ cha mẹ của Pittinan, nhưng đó là khi cô chỉ là em gái của bạn thân. Còn lần này, cô sẽ bước vào ngôi nhà ấy... với tư cách là người yêu của con gái ngài thiếu tướng.
 
Remain - Hoa Ký Ức
Chương 53: Chương 53



Hai tháng trôi qua tưởng chừng như không dài, nhưng đối với một trái tim luôn đau đáu nhớ thương, quãng thời gian ấy lại trở thành một sự giày vò kéo dài không hồi kết.

Dù mỗi ngày đều được nghe giọng nhau qua điện thoại, thấy mặt nhau qua màn hình smartphone, nhưng tất cả những điều đó chẳng bao giờ đủ để làm nguôi ngoai nỗi nhớ đang chất đầy trong lòng.

Mỗi khoảnh khắc đều muốn biết người kia đang làm gì, ăn uống ra sao. Dù lịch sinh hoạt hằng ngày đều được cập nhật đều đặn, nhưng điều đó không thể nào sánh bằng việc được ở cạnh nhau, hay được mở mắt ra mỗi sáng là thấy người mình yêu đang nằm bên cạnh.

Từ bao giờ mình đã trở thành người như thế này? Không chỉ dễ mềm lòng hơn, Thisa còn trở thành một người tham lam quá đỗi – luôn khát khao được gần gũi, được ở bên, và mong chờ từng khoảnh khắc được ở cạnh người ấy.

Cô ngừng tay khỏi công việc đang làm, đưa mắt liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm yên trên bàn. Bàn tay cô đưa lên cầm lấy nó, nhìn chằm chằm vào màn hình. Tin nhắn cuối cùng giữa họ là từ hai tiếng trước, nhưng nỗi nhớ đang lớn dần trong tim khiến cô không kìm được mong muốn được nghe giọng người kia.

Nghĩ vậy, cô nhấn giữ vào tên liên lạc gần nhất rồi bấm gọi. Thế nhưng, vài chục giây trôi qua, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào từ đầu dây bên kia.

"Chắc chị ấy đang bận..."

Thisa khẽ nhíu mày, rồi đặt điện thoại trở lại xuống bàn. Thân hình mảnh mai ngả lưng ra sau ghế, xoay người nhẹ bằng mũi chân, ánh mắt lặng lẽ hướng ra khung cửa kính, nơi ánh nắng chói chang đang phủ khắp không gian bên ngoài. Có thể đoán được rằng bên ngoài đang nóng nực đến mức nào, nhưng cái nắng đó chẳng thể len lỏi vào bên trong căn phòng đang được bao bọc bởi hơi lạnh từ điều hòa.

Cô thở dài khẽ khàng. Cô đang nhớ đến gương mặt lấm tấm mồ hôi của người yêu. Nhớ dáng người nổi bật giữa đám công nhân nơi mỏ đá. Nhớ bộ trang phục quen thuộc – áo thun, quần jeans, khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài. Nhớ bóng dáng cao gầy mà cô luôn phải ngước nhìn mỗi khi trò chuyện. Nhớ nụ cười, nhớ cả sự quan tâm dịu dàng.

Và hơn hết... cô đang nhớ vòng tay ấm áp ấy đến quay quắt.

Còn một tuần nữa mới đến ngày được gặp lại. Lúc này đây... người ấy đang làm gì? Liệu có đang nhớ cô, như cách mà cô đang nhớ người ấy từng giây từng phút?

Giữa lúc tâm trí đang ngập tràn trong nỗi nhớ... Thisa đâu ngờ rằng, người giữ trọn trái tim cô lại đang lặng lẽ đứng ngay phía trước công ty.

Không hề báo cho người yêu biết trước, Techila chỉ đơn giản là giao phó công việc cho em trai và trợ lý thân cận lo liệu mọi thứ thay. Chỉ vì nỗi nhớ cứ dâng đầy đến mức không thể chịu đựng được, cô đã lồm cồm bò dậy khỏi giường từ khi trời còn chưa kịp sáng để lập tức lên đường đến nơi này.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú không chút son phấn điểm tô nở nụ cười nhẹ, ánh mắt ấm áp dịu dàng cúi xuống nhìn bó hoa nhỏ trong tay. Nó có thể không phải là thứ gì quá đỗi đặc biệt hay sang trọng, nhưng nó là tất cả sự quan tâm – là tấm lòng trọn vẹn mà cô muốn mang đến cho người con gái mà mình yêu thương.

Thân hình cao ráo bước thẳng đến quầy tiếp tân, nở một nụ cười lịch sự với nhân viên đang quay sang chào đón cô với vẻ thân thiện và tận tâm.

"Chào cô, tôi đến để gặp cô Thisa một chút."



"Xin lỗi, không biết cô có hẹn trước hay chưa ạ?"



"À..." Techila chợt khựng lại. Vì quá vội vã muốn tạo bất ngờ cho người yêu nên cô đã quên mất rằng việc xin gặp một người ở cấp lãnh đạo không phải là chuyện đơn giản. "Tôi... không có hẹn trước."



"Nếu vậy thì xin lỗi cô, chúng tôi không thể để cô gặp Phó Chủ tịch nếu không có lịch hẹn trước."

Techila gật đầu nhẹ, môi vẫn giữ nụ cười lịch sự đáp lại nhân viên lễ tân. Trong đầu cô bắt đầu suy tính cách nào đó để có thể lên gặp người yêu. Cùng lúc đó, cô nhân viên đang mỉm cười kia lại lén đưa mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt.

Chiều cao vượt chuẩn khiến cô trông nổi bật với vóc dáng mảnh mai. Dù không mặc vest hay thắt cà vạt như các doanh nhân thường thấy, nhưng chiếc áo khoác của một thương hiệu cao cấp khoác ngoài áo đen cùng quần jeans tối màu cũng đủ khiến Techila toát lên khí chất cuốn hút khó rời mắt.

Sự quyến rũ ấy, đến mức ngay cả một cô gái như cô lễ tân còn thấy lúng túng khi lén ngắm nhìn. Bởi khuôn mặt xinh đẹp, hàng chân mày sắc nét, sống mũi cao hài hòa cùng đôi môi cong khẽ cười dịu dàng – tất cả như hòa quyện tạo nên vẻ mềm mại đến mức có thể khiến đôi chân người khác chùng xuống bất cứ lúc nào. Và nếu không vì ngại bị khiển trách vì lơ là nhiệm vụ, có lẽ cô đã cho người phụ nữ này vào gặp Phó Chủ tịch từ lâu rồi.

Đang phân vân không biết có nên gọi cho người yêu hay không, ánh mắt Techila chợt liếc thấy tất cả nhân viên quanh quầy đều đồng loạt cúi đầu chào.

"Chào Chủ tịch!"

Chưa kịp hết câu, người được gọi là Chủ tịch đã bước đến, dừng lại ngay bên cạnh Techila. Cô quay sang nhìn rồi chắp tay chào người vừa mỉm cười đáp lại cô bằng thái độ nhã nhặn, thân thiện.



"Chào bố ạ."



"Lại đến mà không báo cho Narm trước chứ gì," ông Natee hạ mắt nhìn bó hoa nhỏ trong tay người đối diện rồi mỉm cười.



"Dạ, đúng là con không gọi trước thật." Vừa dứt lời, vị chủ tịch công ty liền quay sang các nhân viên đứng gần đó.



"Mọi người đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, tôi đánh giá cao điều đó. Mong rằng mọi người sẽ tiếp tục giữ vững tinh thần trách nhiệm như vậy. Tuy nhiên, tôi muốn mọi người ghi nhớ rõ người phụ nữ này. Cô ấy tên là Techila. Kể từ nay, nếu cô Techila đến đây để gặp cô Thisa, Thicha, hoặc thậm chí là tôi – tất cả đều là ngoại lệ."



"Chúng tôi đã rõ, thưa Chủ tịch."



"Thế con muốn lên gặp con bé ngay không?"



"Dạ có. Vậy... con xin phép trước nhé. Cảm ơn bố nhiều ạ."



"Khoan đã." Giọng nói cất lên từ phía sau khiến người đang chuẩn bị quay đi phải khựng lại, ngoái đầu nhìn lại thêm lần nữa. "Thang máy ở phía trong cùng bên tay phải."

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến nhân viên xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Việc cho phép một người ngoài sử dụng thang máy dành riêng cho lãnh đạo không phải là chuyện có thể xảy ra với bất kỳ ai.

Người phụ nữ cao ráo, phong thái nổi bật đó... là ai?

Trong lúc những câu hỏi ấy đang lởn vởn trong đầu các nhân viên, người đang được âm thầm chú ý kia lại không hề hay biết gì, chỉ một mực bước về hướng mà mình thuộc nằm lòng.

Dù mới đến đây đúng một lần, nhưng mọi góc nhỏ trong tòa nhà này vẫn in sâu trong trí nhớ của Techila. Cô tiến thẳng về khu vực thang máy dành cho lãnh đạo, bước vào trong và để chiếc hộp bốn góc ấy đưa mình lên tầng trên.

Khi thang máy dừng ở tầng quản lý cấp cao, đôi chân dài bước ra, tiến đến dừng lại trước cửa phòng làm việc của người yêu.



"Chào Khun Techila."

Vì vẫn còn nhớ lần trước người phụ nữ cao ráo này từng đến đây cùng với sếp, nên cô thư ký đang ngồi ở vị trí trước cửa phòng làm việc mới cất tiếng chào với dáng vẻ lễ phép và lịch sự.

Sự thân thiết và cách đối đãi đặc biệt mà sếp dành cho người phụ nữ ấy khiến cô thư ký dễ dàng nhận ra tầm quan trọng của người trước mặt đối với cấp trên của mình. Thế nên, khi thấy người đó quay lại với bó hoa nhỏ trên tay cùng dáng vẻ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ bí mật, cô hoàn toàn sẵn lòng phối hợp.



"Cô Thisa đang ở trong phòng đúng không? Cô ấy có đang có hẹn với ai không?"



"Không ạ, không có ai cả."

Cô thư ký đáp lời bằng nụ cười, thầm thấy buồn cười trước vẻ thì thầm to nhỏ của người phụ nữ cao lớn đang mỉm cười dịu dàng trước mặt.



"Nếu vậy, tôi xin phép được vào gặp sếp của cô nhé. Nhưng nhớ là đừng báo trước gì cả. Tôi đảm bảo là cô sẽ không bị trách mắng đâu."

Dù biết hành động đó là vượt ngoài bổn phận, nhưng từ nhiều dấu hiệu có thể dễ dàng nhận ra rằng cô nên xử lý tình huống này thế nào cho hợp lý. Và thế là cô quyết định mở đường cho người mà cô khá chắc chắn là rất quan trọng với sếp mình.

Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng khiến người đang cúi đầu làm việc chỉ cất giọng cho phép mà không rời mắt khỏi đống giấy tờ trước mặt. Khi cánh cửa được đẩy ra và một dáng người quen thuộc bước vào, dừng lại trước bàn làm việc, Thisa mới ngẩng đầu lên—và bắt gặp nụ cười của người mà cô luôn mong nhớ từng ngày.

"Narm gọi mà không thấy nghe máy, Narm cứ tưởng P'Tae chạy theo cô nào khác rồi không đấy."

Lời nói vang lên cùng nụ cười, rồi cô nàng mảnh mai bước ra khỏi ghế, lao ngay vào vòng tay đang dang rộng chờ đón cùng nụ cười rạng rỡ.

"Chạy theo ai đâu chứ, chị đến để gặp mỗi cô gái này thôi mà."



"Lần này P'Tae đến sớm để đón em thật đấy à?"

Thisa hơi tách khỏi vòng tay ấy, ngẩng mặt lên nhìn người yêu. Vì tuần này sẽ là tuần làm việc cuối cùng của cô tại công ty với tư cách phó chủ tịch, nên việc Techila đến đón sớm hơn dự kiến gần cả tuần khiến cô vô cùng bất ngờ và cảm động.

"Đúng rồi. Chị đến để đón Narm rồi về cùng nhau luôn. Trong lúc em xử lý công việc nốt, chị tranh thủ nghỉ ngơi và đi chơi một chút cho thư giãn." Techila mỉm cười giải thích, rồi đưa bó hoa nhỏ chuẩn bị sẵn ra trước mặt. "Hoa tặng cho vợ yêu đây ạ."

Không chỉ nói suông, người vừa thả lời ngọt ngào còn cúi xuống đặt lên đôi môi căng mọng ấy một nụ hôn đầy nhung nhớ.



"Cảm ơn P'Tae... Em nhớ P'Tae đến phát điên rồi đây."

Thisa khẽ đón lấy bó hoa từ tay người yêu, ánh mắt đong đầy yêu thương nhìn gương mặt ấy không rời. Và chính vì nỗi nhớ đã tràn ngập trong tim, cô chẳng thể cưỡng lại mà nghiêng người hôn lên bờ môi quen thuộc ấy một lần nữa.

Và lần này, nụ hôn ấy cũng chẳng dừng lại ở một cái chạm nhẹ thoáng qua. Techila đặt bó hoa xuống bàn, để đôi tay nhỏ nhắn kia được tự do ôm lấy cổ mình, đúng lúc đầu lưỡi len lỏi vào trong, hòa quyện cùng hơi thở mềm mại và ngọt ngào ấy.

Vòng eo quyến rũ bị đẩy sát vào cạnh bàn, hai cơ thể ép sát vào nhau đến mức gần như hòa làm một.

"Ưm..." Thisa khẽ rên trong cổ họng khi cảm nhận được bàn tay của người yêu đang luồn sâu vào trong, nhẹ nhàng vuốt v e sống lưng dưới lớp áo.

"Lần nào gặp nhau cũng thế này hết..."

Techila thì thầm, rời khỏi đôi môi người yêu với hơi thở gấp gáp. Cả hai nhìn nhau cười khẽ, cố gắng xoa dịu thứ cảm xúc vừa bùng lên. Mỗi lần ở gần nhau, họ chẳng khác nào lửa gặp dầu—sẵn sàng bùng cháy thành ngọn lửa tình mãnh liệt bất kỳ lúc nào.

Nhưng dù là gì đi nữa... cũng chẳng thể so sánh được với tình yêu và nỗi nhớ mà họ dành cho nhau. Việc tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, được trao trọn con tim cho người phụ nữ mình yêu—đó chính là điều khao khát nhất mà cả hai cùng ước mong.

Chỉ cần... ta vẫn còn yêu nhau, và còn thuộc về nhau.
 
Remain - Hoa Ký Ức
Chương 54: Chương 54



Quy luật của thời gian là luôn tiến về phía trước, không thể quay ngược lại. Đời sống con người cũng vậy. Dù khoảnh khắc ấy có quý giá đến đâu—niềm vui, nỗi buồn hay cả những tiếc nuối—cũng chẳng thể tồn tại mãi mãi.

Hơn hai tháng đã trôi qua kể từ khi nếp sinh hoạt trong dinh thự lớn này thay đổi. Một thành viên của gia đình đã dọn ra ngoài để bắt đầu cuộc sống hôn nhân cùng người yêu.

Và việc Pittinan ra vào căn nhà này thường xuyên đến mức gần như đã chuyển hẳn vào sống, cũng khiến mọi thứ thay đổi đến nỗi có thể nói rằng cô đã trở thành một thành viên mới trong nhà một cách hoàn toàn tự nhiên.

Dù không rêu rao công khai cho cả thế giới biết, nhưng họ cũng chẳng giấu giếm gì trước mặt ai. Cả hai chỉ đang sống cuộc sống của chính mình, với phương châm là đặt hạnh phúc của bản thân và người mình yêu lên hàng đầu. Và trên hết, mối quan hệ của họ luôn diễn ra dưới ánh nhìn chấp thuận của các bậc phụ huynh, vì vậy cuộc sống hiện tại của họ cũng chẳng khác gì vợ chồng chính thức.

Hôm nay, Pittinan trở về nhà khi mặt trời đã khuất núi vì vướng bận công việc quan trọng, nên không thể đến đón người yêu tan làm như mọi khi.

Nhưng điều đó cũng chẳng phải vấn đề. Khi đã sống cùng nhau, dù bận rộn đến đâu, cả hai cũng chưa bao giờ lơ là những điều nhỏ bé cần chia sẻ cùng nhau.

Cô bước lên lầu hai, đi thẳng đến căn phòng ngủ đã trở thành không gian riêng của cô và cô con gái út của chủ nhà.

Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng, như một lời nhắc để người bên trong biết cô đã về. Dù đã sống chung, nhưng giữa họ chưa bao giờ thiếu đi sự tôn trọng hay quên đi phép lịch sự dành cho nhau.

Cánh cửa mở hé một cách nhẹ nhàng, rồi thân hình cao ráo của Pittinan cũng lặng lẽ bước vào trong. Nụ cười đầu tiên xuất hiện nơi khóe môi khi ánh mắt cô chạm đến dáng nhỏ nhắn của người yêu đang ngồi trò chuyện với màn hình điện thoại—trên đó là hình ảnh chuyển động của Thisa, người chị gái đang gọi video đến.

"P'Perth vừa mới về tới nhà đó P'Narm, nhìn nè."

Thậm chí chẳng cần xoay camera, vì người cao lớn đã nghiêng người chui vào khung hình, ngồi xuống phía sau người yêu và cất lời chào người đang ở đầu dây bên kia của cuộc gọi video.



"Narm à, đang làm gì đó? Ở chỗ cậu thời tiết thế nào, nóng không? Ở Bangkok thì nóng đến phát điên luôn đây này."



"Ban ngày thì cũng nóng lắm, nhưng Narm chỉ ngồi trong văn phòng suốt nên không cảm thấy gì mấy. Không giống P'Tae đâu, chị ấy suốt ngày đi giám sát thợ ở mỏ. Chị ấy cũng vừa mới về đến nhà thôi, đang tranh thủ đi tắm, còn Narm thì đang nấu ăn trong bếp."



"Dạo này ra dáng người phụ nữ của gia đình lắm rồi đấy nhỉ."

Pittinan trêu chọc bạn mình, trước khi người vừa bị nhắc đến xuất hiện trong khung hình, mang theo hương thơm dịu nhẹ sau khi vừa tắm xong. Điều đó khiến người đang bận rộn trong bếp suýt nữa muốn vùi mặt vào má người yêu ngay lập tức, nếu như không vướng đang gọi video với em gái và bạn thân.

"Chào Perth. Chào Nem."



"Em chào chị, 'cô chủ mỏ'."



"Đã bảo bao nhiêu lần rồi là đừng gọi chị như thế nữa, ngại thật đấy."

Pittinan bật cười qua đầu dây.

"Ngại gì chứ? Người ta ai cũng gọi vậy cả. Vậy để Perth gọi P'Tae giống như cách Narm gọi nhé."



"Gọi sao cũng được hết, cô sĩ quan. Lúc nào rảnh thì nhớ dẫn bố đến chơi nhé."



"Chừng nào mình đi đây em yêu?" Pittinan nghiêng đầu hỏi người đang cầm điện thoại, nhưng khoảng cách gần đến mức không kìm được mà tranh thủ đặt một nụ hôn lên má người yêu luôn.



"P'Perth! Chị làm gì vậy? Không thấy ngại à? Có P'Tae với P'Narm ở đây mà."



"Ngại gì chứ, hôn má thôi mà. Tại chị nhớ Nem."



"Vừa vừa phải thôi nhé Perth, nhớ nhau thì đi nói riêng đi. Narm gác máy đây. Vậy nha!"

Việc trò chuyện cùng chị gái mỗi ngày như thế này đã trở thành chuyện thường ngày, và cả những cử chỉ yêu thương vừa rồi cũng vậy. Sự thân thiết đã trở thành một phần trong mối quan hệ mà cả hai có thể thoải mái thể hiện bản thân mà không thấy gượng gạo.

Tuy nhiên, họ cũng hiểu rất rõ rằng sự thể hiện ấy nên ở mức nào là vừa phải, không đến mức phản cảm. Sống tỉnh táo và có ý thức không chỉ giúp mọi mặt trong cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, mà ngay cả tình yêu, nếu biết yêu một cách chín chắn, thì tình yêu đó cũng có cơ hội bền vững hơn.

Sau khi cúp máy với em gái, Thisa quay sang nhìn người yêu đang mỉm cười rạng rỡ.

"P'Tae cười gì vậy?"



"Thì muốn thơm vợ một cái thôi mà." Vừa dứt lời, Techila vừa nghiêng người hôn cái "chụt" vào má người yêu một cái rõ to, rồi cúi nhìn nồi cháo đang bốc khói nghi ngút, tỏa mùi thơm phức. Dù mỗi ngày các cô giúp việc đều đến nấu ăn, nhưng cô biết rõ nồi cháo mà người yêu đang nấu hôm nay là dành cho cậu em trai bướng bỉnh đang nằm ốm trong phòng—người mà dù ốm cũng không chịu ra ăn uống cho tử tế.

Đúng vậy, không chỉ khi ốm mà ngay cả khi bình thường, cậu em ấy gần như chẳng bao giờ chịu ra ngồi ăn cơm chung với cô và Thisa, kể từ lúc Thisa dọn về sống cùng cô tại ngôi nhà này.

Và cũng không ít lần, những hành động chống đối ấy của em trai đã khiến Techila cảm thấy nặng lòng và khó xử suốt nhiều ngày.

"Narm hiểu mà. Cho Ton thêm chút thời gian nhé. Thời gian sẽ giúp mọi thứ tốt dần lên thôi. Narm sẽ tự mình chứng minh cho Ton thấy—rằng lần này Narm trở về là để ở lại, sẽ không rời bỏ chị gái của cậu ấy thêm lần nào nữa. Tất cả những gì Ton làm... là vì cậu ấy thương và lo cho chị mình thôi."

Từng lời chân thành từ người yêu vẫn luôn là nguồn động viên không bao giờ vơi cạn. Bởi ít nhất thì người ấy vẫn chưa bao giờ nản lòng trước thái độ của em trai cô. Cả hai vẫn sẵn sàng cùng nhau vượt qua mọi rào cản, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cháo thịt băm sau khi nấu xong được múc ra tô. Nhưng đúng lúc đó, sự xuất hiện bất ngờ của người thứ ba khiến Thisa khẽ quay lại mỉm cười, mang theo một chút ngại ngùng—vì người yêu cô vẫn chưa buông tay khỏi vòng ôm dù đang có người khác đứng đó.

"Ủa? Preaw đến đúng lúc ghê. Em định đi đâu đấy? Ăn tối chưa? Ở lại ăn cùng bọn chị đi."



"Dạ thôi Preaw ăn rồi ạ. Preaw chỉ ghé qua lấy điện thoại cho mẹ thôi, mẹ bảo để quên trong bếp. À! Kia kìa!"

Preaw vừa nói vừa hướng mắt về phía chiếc điện thoại của mẹ mình đang để không xa, cố tình làm ngơ trước khung cảnh ngọt ngào của cặp đôi đang khiến người ngoài phải đỏ mặt. Sau khi bước đến cầm lấy điện thoại, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở tô cháo được đặt sẵn trên khay—trông có vẻ như sẽ mang đi chỗ khác chứ không phải để ăn tại bàn.

"Ủa? Tô cháo này... Khun Narm định mang đi đâu vậy ạ?"



"À, chị đang định nhờ P'Tae mang vào cho Ton. Hình như cậu ấy bị cảm, nghe nói đau họng, nhưng không chịu ra ăn gì cả, nên chị nấu cháo cho dễ nuốt hơn một chút."



"Nếu vậy để Preaw mang vào cho cũng được. Cô chủ và Khun Narm cứ ăn cơm đi ạ, để Preaw lo phần này cho."

Không đợi cho cô chủ trả lời, người vừa lên tiếng đã nhanh tay với lấy khay cháo đặt trên bàn, rồi bước thẳng đến phòng ngủ của cậu chủ khác một cách đầy quen thuộc.

Dĩ nhiên, vì đã sống ở căn nhà này từ khi còn nhỏ, chẳng có gì nơi đây mà Preaw không cảm thấy thân thuộc — kể cả cậu con trai có thái độ chống đối ra mặt với người phụ nữ được gọi là chị dâu. Dù mấy tháng gần đây cậu chủ nhỏ có vẻ đã bớt bốc đồng hơn, nhưng cái tính bài xích chị dâu thì vẫn chưa có dấu hiệu sẽ nguôi ngoai.

Và với vai trò là người chứng kiến mọi chuyện từ đầu, cô thấu hiểu tất cả. Cũng vì thế, không ít lần cô cảm thấy thương cho người yêu của cô chủ, hay thậm chí là cho chính cô chủ của mình — chắc cũng chẳng dễ chịu gì mấy.

*Cốc! Cốc! Cốc!*



"Cậu Tun ơi, cửa có khóa không ạ? Preaw vào được không?"



"Có chuyện gì thế? Cửa không khóa!"

Giọng nói vọng ra từ trong phòng như là lời cho phép. Người đã quen với tính khí của cậu chủ nhỏ liền tự nhiên đẩy cửa bước vào. Mùi cháo nóng bốc lên thơm lừng khiến người đang đói bụng đến mức bụng réo inh ỏi phải nuốt nước bọt đánh ực.



*Ọc... ọc...*

Thật là mất mặt hết sức! Âm thanh phát ra từ bụng như phản đối khiến cậu chàng vốn hay làm cao, không chịu ra ngồi ăn cơm cùng chị dâu, cũng chỉ biết ngồi đó với gương mặt khó coi.



"Đói đến mức này rồi mà còn không chịu ra ăn. Lớn tướng rồi mà..."



"Nói nhiều quá. Cháo này mang cho tôi à? Sao biết tôi muốn ăn thế?"



"Preaw đâu có biết, nhưng Khun Narm thì biết rõ cậu không khỏe, nên mới nấu cháo cho cậu đấy."



"Nếu vậy thì mang ra ngoài đi. Tôi không ăn." Vừa nói vừa phẩy tay xua đuổi, gương mặt điển trai trông càng lộn xộn vì bực bội.



"Khun Ton! Đừng quá đáng như vậy chứ! Người ta có lòng tốt nấu cho, nói thế khác gì dội gáo nước lạnh vào người ta."



"Nhưng tôi đâu có bảo chị ta làm cho đâu. Đừng giả vờ tử tế nữa! Tôi không dễ mềm lòng như P'Tae đâu. Cô ta vừa quay về, làm ra vẻ tử tế chút xíu là P'Tae lại mềm lòng ngay. Trước kia cô ta cũng từng tử tế như vậy đấy, rồi cuối cùng thì sao? Bỏ đi mất. Vậy mà vẫn chưa chừa. Nếu cô ta lại bỏ đi thêm lần nữa, mấy người đã bao giờ nghĩ chưa... P'Tae sẽ đau đến mức nào? Còn cô nữa, khác gì bà chủ của cô đâu — mềm lòng một cách vô ích!"

Khi đã thốt ra hết những lời đó, bao nỗi nghẹn ứ trong lòng như cũng được trút sạch. Cậu chưa bao giờ ghét người phụ nữ ấy. Từ trước đến giờ, cậu vẫn khẳng định như vậy. Chỉ là cậu không hài lòng với sự yếu lòng của chị gái. Cậu sợ—sợ đến mức không dám tưởng tượng—rằng nếu chị mình phải đau lòng thêm một lần nữa vì người đó, trái tim mong manh của chị ấy sẽ không chịu đựng nổi mất.



"Vớ vẩn! Ngoài việc thân thể đang ốm ra, xem ra đầu óc của cậu cũng bệnh luôn rồi. Có cần tôi đưa đi khám không?"



"Này! Tôi là chủ cô đấy nhé, còn lớn tuổi hơn nữa. Ăn nói cho cẩn thận chút đi."



"Preaw chỉ nói đúng sự thật thôi. Bệnh đến mức này rồi mà vẫn còn chưa nghĩ ra được gì, thì chắc đúng là đầu óc có vấn đề thật đấy. Cậu biết rõ hơn ai hết là Khun Tae yêu Khun Narm đến mức nào. Nếu cậu không thương Khun Narm, ít nhất cũng nên nghĩ đến cảm xúc của chị mình một chút. Cô chủ là người ở giữa, và cô chủ khó xử đến mức nào khi chính em trai mình lại cứ ra mặt phản đối người mà mình yêu, cậu nghĩ xem. Và nếu cậu vẫn còn nghĩ rằng Khun Narm không thật lòng với Khun Tae, thì cho tôi hỏi một câu thôi — một người phụ nữ hoàn hảo như Khun Narm, sao lại từ bỏ tất cả sự yên ổn và tiện nghi để đến sống kham khổ ở mỏ đá đầy nắng gió này chứ? Nghĩ cho kỹ đi. Việc Khun Narm ở bên cạnh là hạnh phúc của Khun Tae. Còn nếu cậu muốn phá nát nó, thì tùy!"



"Cô nói ít thôi, Preaw! Nhắc lại lần nữa , tôi là chủ cô đấy! Và tôi cũng chưa từng có ý định phá hoại hạnh phúc của chị tôi. Sao cứ phải thuyết giáo dài dòng như vậy hả?"



"Bởi vì cậu là kiểu người chẳng chịu hiểu chuyện, lúc nào cũng suy nghĩ nông cạn, cư xử chẳng khác gì trẻ con."



"Này! Tôi không còn là trẻ con nữa đâu nhé, đồ con nít lắm lời. Cô dám bảo tôi trẻ con à? Có bằng chứng chưa mà nói vậy?"



"Eo ơi! Bi3n thái! Cậu đúng là đầu óc đen tối thật sự luôn đấy. Nhưng trong tất cả những lời tôi vừa nói, cậu có để tâm chút nào không hả? Cậu có biết không, đời người chẳng có nhiều thời gian đâu. Chết lúc nào cũng không biết trước được. Điểm tốt của thời gian là nó giúp cuộc sống tiến về phía trước, nhưng điều tệ nhất của nó là nó không bao giờ quay lại. Ai không biết trân trọng thời gian chính là người không biết sống. Nếu hôm nay cậu không nhìn thấy giá trị của thời gian, thì một khi nó đã trôi qua, cho dù cậu có khao khát đến mức nào, nó cũng sẽ không quay trở lại để cậu níu giữ lần nữa đâu."



"Cô nói như bà cụ non ấy. Đúng là cái kiểu lý thuyết suông!"

Tuy càu nhàu như vậy, nhưng ai mà biết được — từng lời từng chữ lại cứ như chạm đến tận sâu tim Petaya. Không một lời nào là không lọt vào tai, không một chữ nào là không để lại dấu ấn. Và cũng chính hôm nay, cậu mới nhận ra — cô bé ngày nào trong nhà này đã thay đổi rồi.

Từ bao giờ mà cô ấy lại trưởng thành đến vậy? Từ khi nào cô ấy lại có suy nghĩ và góc nhìn sâu sắc đến thế? Cậu đã bỏ qua một điều quý giá ở gần mình suốt bao lâu? Để rồi giờ đây, khi bị những lời nói thẳng thắn ấy chạm đến trái tim, cậu mới nhận ra...

Cậu không nên — không nên lãng phí thêm dù chỉ một giây phút. Và đúng như Preaw đã nói, cậu nên học cách trân trọng thời gian — trước khi nó không còn cơ hội quay lại nữa.
 
Remain - Hoa Ký Ức
Chương 55: Chương 55 (Hết)



Sau khi bị những lời nói đầy thuyết phục lay động, sáng hôm sau, người cuối cùng cũng chịu buông bỏ cái tôi của mình đã tự mình bước xuống bếp. Ánh mắt Petaya chạm phải bóng dáng nhỏ nhắn của chị dâu đang đứng múc cơm ra đ ĩa. Cậu muốn cất lời cảm ơn về tô cháo hôm qua, nhưng miệng vẫn còn ngập ngừng vì trong lòng vẫn chưa quen với sự thay đổi quá đột ngột mà bản thân không thể điều chỉnh ngay được.

"Ơ kìa, hôm qua còn nói không khỏe cơ mà. Vậy mà nay đã dậy sớm thế này rồi à? Sao không ngủ thêm một chút nữa đi?"

Techila lên tiếng chào hỏi, ánh mắt đảo nhanh một vòng từ đầu đến chân cậu em trai, cũng đủ để đoán ra cậu đang chuẩn bị vào mỏ như mọi ngày. Dù không nói ra, nhưng trong lòng cô cảm thấy hài lòng khi thấy cậu em vốn chẳng mấy khi ra hồn giờ đây dường như bắt đầu thay đổi. Một dấu hiệu tốt cho thấy chẳng còn bao lâu nữa, Petaya sẽ thật sự trưởng thành, để cô có thể an tâm phần nào.

"Em chỉ bị cảm nhẹ thôi. Hôm qua sốt một chút, uống thuốc rồi ngủ một đêm là khỏi rồi."

Giọng nói nghẹt mũi, nghe rõ là vẫn còn sụt sịt. Petaya khẽ liếc nhìn bóng dáng mảnh mai của chị dâu, rồi vờ như buông một câu vu vơ:

"Có gì ăn không đấy? Em đói rồi."

Từ trước tới giờ cậu chưa từng tự nguyện ra ngồi ăn chung, và lời nói vừa rồi khiến Techila suýt nữa thì phì cười. Nhưng để không làm em trai mất thể diện, cô chỉ lặng lẽ kiềm nén nụ cười, vì cô biết rõ người yêu mình sẽ biết cách xử lý cậu em lắm chiêu này. Và quả thật, mọi thứ diễn ra đúng như cô nghĩ.

"Ton ngồi đi, để chị múc cơm cho."

Giọng nói dịu dàng của Thisa vang lên. Nhưng thay vì tỏ thái độ khó chịu như mọi khi, cậu em trai lại chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện với chị gái.

Sự mềm mỏng hiếm thấy từ cậu khiến Thisa, người vừa đặt đ ĩa cơm nóng hổi xuống trước mặt cậu, không khỏi mỉm cười trong lòng.

Hai chị em nhà này đúng là giống nhau ở cái tính cứng đầu. Không khác nhau chút nào.

"Ăn xong rồi chị lấy thuốc cho nhé."

"Ừm... vâng."

"Muốn 'ừm' hay muốn 'vâng' thì chọn một thôi. Đến mức này rồi còn bày đặt giữ hình tượng gì nữa hả, cậu em tôi."

Không nhịn nổi nữa, Techila bật cười thành tiếng. Và cũng chẳng có lý do gì để Petaya phải tiếp tục giữ khoảng cách. Khi cái tôi đã được đặt sang một bên, những tình cảm tốt đẹp từng có dường như cũng đang dần lấn át hết mọi mâu thuẫn từ trước đến nay.

"P'Tae đừng có nói em như thế chứ. Cái tính kiểu cách này em học từ chị đấy, đừng giả bộ nói hay."

Petaya vừa nói vừa ngó lơ đi chỗ khác để giấu vẻ ngượng ngùng. Ánh mắt cậu chợt bắt gặp nụ cười của chị dâu—một nụ cười dịu dàng, ấm áp, đầy bao dung và trìu mến, không hề đổi thay theo thời gian. Với tất cả những điều ấy, cậu tự hỏi—liệu có còn lý do gì để phải lãng phí thời gian cho những cảm xúc tiêu cực không đáng không?

Hạnh phúc của chị gái, hạnh phúc của gia đình, và cả hạnh phúc của chính bản thân mình...

Chỉ cần chọn—và biết trân trọng những điều ấy. Chẳng có gì khó khăn cả.

Thời gian không phải là thứ chứng minh con người, mà chính con người mới là người chứng minh giá trị của mình. Hai người có thể yêu nhau nhiều hơn không phải nhờ thời gian, mà là nhờ những khoảnh khắc cùng nhau vượt qua bao khó khăn, thử thách. Chính những điều đó mới cho họ biết rằng mình yêu nhau nhiều đến mức nào.

Trong cuộc sống thường nhật, khi cả hai cùng nắm tay bước qua bao gian truân, nếu tình yêu đủ lớn và sự quan tâm đủ nhiều, thì tình yêu ấy chắc chắn sẽ mang lại nhiều hạnh phúc hơn là khổ đau. Sự thấu hiểu sẽ đến khi biết quan tâm, và những cuộc cãi vã sẽ ít đi khi ta thực sự biết quý trọng người mình yêu.

Chiều tà, khi ánh mặt trời nghiêng bóng về phía tây, thân hình cao ráo của Techila vừa nhảy xuống từ chiếc xe jeep đang đỗ trước văn phòng. Ngay lập tức, bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng đợi sẵn với nụ cười ngọt ngào đã bước nhanh lại gần.

"Hôm nay trời nóng quá, mặt P'Tae đỏ lên hết rồi đây này."

Thisa đưa khăn tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán người yêu, sau đó còn cẩn thận đưa thêm một chai nước lạnh.

"Cảm ơn Narm. Tại hôm nay Ton với Thot vào thành phố có việc, nên chị phải vô trông coi công việc thay."

"Lúc nào cũng lấy lý do như thế. Dù Thot với Ton không đi, thì P'Tae cũng cứ thế này mãi thôi. Mà có mệt lắm không đó?"

Giọng nói dịu dàng cất lên đầy quan tâm khiến tim người nghe cũng như mềm lại. Dù đã quen với việc thấy người yêu phải làm việc giữa nắng gió, nhưng bản thân mình thì lại được ngồi làm trong văn phòng điều hòa mát lạnh... thì làm sao không thấy lo cho được.

"Chị quen rồi mà. Với lại, chỉ cần được nhìn thấy mặt Narm là chị hết mệt ngay."

"Thấy mặt là hết mệt rồi thật không đó? Thế còn cái này thì sao?"

Vừa dứt lời, Thisa nghiêng người hôn nhẹ lên má người yêu. Môi và chóp mũi cô áp khẽ lên làn da ấm nóng vì nắng, giữ nguyên như thế thật lâu, như thể không muốn rời đi...

Mồ hôi trên má khiến làn da có phần dính nhớp, nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy khó chịu, cũng chẳng khiến cô yêu người phụ nữ này ít đi chút nào.

Cô yêu—và yêu nhiều hơn từng ngày.

"Má chị đâu có thơm gì đâu, toàn là mồ hôi không thôi."

"Dù có nhiều mồ hôi hơn vậy nữa, Narm cũng sẽ vẫn hôn. Narm sẽ hôn má P'Tae như thế này mỗi ngày. Narm yêu P'Tae."

"Giữa ban ngày ban mặt mà Narm đi tỏ tình trước văn phòng, lại còn hôn má chị nữa, Narm không thấy ngại sao?"

"Ngại ai cơ? Có thấy ai đâu. Narm nhắm mắt lại rồi mà."

Chỉ một câu nói đó cũng đủ khiến người đối diện bật cười khẽ. Ánh mắt ngập tràn hạnh phúc dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đang bước về phía xe, để lại trái tim cô đập rộn ràng vì lời tỏ tình ngọt ngào khiến người ta si mê ấy.

Chưa kịp đứng cười một mình tận hưởng khoảnh khắc đó được bao lâu, Techila đã phải nhanh chóng nhảy lên ghế lái. Ánh mắt cô hướng về con đường phía trước—một con đường đất đỏ bụi mù gồ ghề, hai bên là rừng núi hoang sơ chưa được khai phá. Vậy mà người bên cạnh vẫn chọn ở lại, chọn ngồi cạnh cô vào ngày hôm nay.

"Chị yêu em, Nam. Cảm ơn vì đã ở bên chị. Cảm ơn vì em đã chọn cùng chị đi hết con đường này."

Techila đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, nâng lên hôn nhẹ, như cách cô trao trọn trái tim mình cho người duy nhất cô yêu.

"Trái tim em là của P'Tae. Cả cuộc đời và hơi thở này cũng là của chị. Em sẽ luôn ở bên chị, miễn là chúng ta còn yêu nhau. Trời sắp tối rồi, mình cùng về nhà thôi."

Nụ cười dịu dàng lại nở trên môi họ một lần nữa. Từng lời nói được thốt ra từ sâu thẳm trái tim vẫn còn vang vọng trong tâm trí.

Ánh hoàng hôn phủ màu cam ấm áp lên bầu trời chiều, mây trắng bồng bềnh dần chuyển sang xám nhạt theo dòng thời gian trôi qua.

Ánh mặt trời cuối ngày chiếu xuống hai người phụ nữ đang ngồi kề vai nhau trên xe, tạo nên bóng đổ phản chiếu những hình dáng hòa làm một. Hai bàn tay đan chặt vào nhau như một lời hứa lặng thầm—rằng bất kể tương lai có ra sao, con đường đời còn lại, họ sẽ cùng nhau sánh bước... chừng nào họ vẫn còn hơi thở này.

Nếu ai từng một lần rơi vào cơn say đắm của tình yêu, hẳn sẽ hiểu rõ cảm giác của cả hạnh phúc lẫn đớn đau. Được ở cạnh người mình yêu, được nhận lấy tình yêu và sự quan tâm từ người ấy—đó là một trong những điều giản đơn nhưng quý giá nhất mà bất kỳ cặp đôi nào cũng hằng mong muốn.

Khi bóng tối dần buông phủ lấy những tòa nhà cao thấp ven trời, ánh đèn cũng bắt đầu lần lượt bật sáng, len lỏi qua từng ô cửa sổ như một tín hiệu quen thuộc mỗi khi mặt trời khẽ nghiêng rồi dần khuất sau đường chân trời.

Bầu không khí ven sông Chao Phraya thoáng đãng, làn gió nhẹ mang theo mùi nước thoảng qua, lướt trên da thịt khiến mái tóc dài tung bay lòa xòa vì gió. Pittinan mỉm cười trước khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, rồi đưa tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc rối khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đang lấp ló sau làn tóc ấy.

"Hôm nay gió mạnh thật, tóc Nem rối tung hết cả rồi."

"Không sao đâu ạ. P'Perth xem nè, Nem chụp tấm này có đẹp không?"

Cô gái nhỏ chẳng bận tâm gì đến mái tóc rối, mà mải mê khoe những tấm ảnh mới chụp bằng điện thoại cho người yêu xem. "Nem định gửi mấy tấm này khoe với P'Nam. Lâu lâu mới có dịp đi dạo chơi thế này. Lần tới P'Nam với P'Tae về Bangkok, tụi mình rủ hai người ra đây chơi nữa, được không ạ?"

"Được chứ. Tay nghề nhiếp ảnh của bạn gái chị phải dạng vừa đâu, tấm nào cũng đẹp cả."

Ngón tay Pittinan dừng lại ở một bức ảnh chụp cô đang tựa vào yên chiếc bigbike—là tấm ảnh được chụp lén một cách rất tự nhiên. Cô không hề biết tấm đó được chụp khi nào, vì rõ ràng là nó mới được lưu trong hôm nay.

"Chụp lén chị từ lúc nào vậy hả? Không hề hay biết luôn. Mà này... chị trông ngầu vậy sao? Giờ mới phát hiện ra đấy."

"Người gì đâu, còn tự khen mình nữa chứ."

"Thế có đúng không nào? Không thì sao ai kia lại lén chụp ảnh người yêu mình cơ chứ?"

Pittinan nghiêng đầu mỉm cười nhìn người yêu, thích nhất là thấy cô ấy đỏ mặt vì xấu hổ khi bị bắt thóp. Khuôn mặt ngọt ngào ấy mỗi khi đỏ ửng vì ngại lại càng khiến cô say mê hơn bao giờ hết.

"Nem không nói chuyện với P'Perth nữa, đi chụp tiếp ảnh thì hơn."

"Khoan đã nào, lại đây một chút."

Pittinan vòng tay ôm eo cô gái nhỏ kéo lại gần, tay còn lại vẫn đang giữ chiếc điện thoại liền giơ lên phía trước, điều chỉnh lại góc máy sao cho vừa khung hai người.

"Cười lên nào, tụi mình vẫn chưa có tấm ảnh couple ngọt ngào nào hết đấy."

"P'Perth thật là..."

Thicha lầm bầm trong miệng, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính cho người yêu chụp như mong muốn. Và hành động bất ngờ không báo trước, chẳng mảy may để tâm đ ến ánh mắt xung quanh, chính là cái hôn khẽ lên má đi kèm tiếng chụp hình liên tục được bấm liền mấy tấm.

"Đẹp quá đi mất. Đừng quên gửi tấm này cho chị nha, chị sẽ dùng làm ảnh đại diện."

"P'Perth không sợ người khác thấy à?"

"Nem là người yêu của chị, chị với em yêu nhau, thì sợ gì chứ? Dễ thương thế này, chị còn muốn cho cả thế giới biết luôn ấy chứ."

Pittinan đan tay mình vào bàn tay nhỏ nhắn của người yêu. Dù Thicha không đáp lại ngay bằng lời, nhưng ánh mắt lúc này dành cho nhau đã chứa đựng tất cả những điều muốn nói.

Ánh mắt sâu lắng ấy—ánh mắt mà cô đã dõi theo bao lâu nay. Và hôm nay, cô mới thật sự nhận ra... trái tim ấy đã thuộc về mình từ rất lâu rồi. Ngày đó, cô nhận ra quá muộn. Nhưng hôm nay, cô sẽ trân quý nó bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất.

"Nem yêu P'Perth... yêu nhiều lắm."

Nếu không vì đang đứng giữa phố đông người, Pittinan đã cúi xuống đặt lên đôi môi nhỏ kia một nụ hôn thật sâu rồi. Nhưng vì không thể, nên cô chỉ có thể nhẹ nhàng siết lấy bàn tay mềm mại ấy thêm một chút.

Hai bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, cùng nhau sải bước trên vỉa hè tiến về phía chiếc mô tô yêu thích đang đậu gọn bên đường. Mũ bảo hiểm được đội cho cả hai một cách cẩn thận, rồi chẳng mấy chốc, chiếc BMW S1000 RR đã lướt nhẹ trên đường, không nhanh, không vội.

Ánh mặt trời đã lui dần vào bóng tối. Bầu trời chuyển sắc khi màn đêm buông xuống. Ánh đèn vàng từ hai bên đường rọi sáng thay cho ánh trăng. Con đường nhựa trải dài phía trước, nơi bánh xe vẫn tiếp tục lăn đều trên mặt đường.

Mỗi tấc đường là một bước của hành trình. Những ngày tháng phía trước sẽ là hành trình họ cùng nhau nắm tay đi qua. Hai cơ thể tựa sát, vòng tay ôm nhẹ lấy eo nhau, khi hai trái tim đã hòa chung nhịp đập—thì quãng đời còn lại, chính là những ngày họ cùng sát cánh bên nhau.

Dù có bao nhiêu khó khăn thử thách đang chờ đợi phía trước, cũng không thể chia cắt hai tâm hồn đã hòa quyện. Tương lai của họ, nhất định sẽ có từ "chúng ta"—bởi điều định nghĩa cho tất cả... chính là khoảnh khắc của hôm nay.

- Hết -
 
Back
Top Bottom