Tâm Linh Red Eye's

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
259871016-256-k127710.jpg

Red Eye'S
Tác giả: SuzuVictoria
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Emily bị ám bởi Red Eye's (mắt đỏ) Nó cứ hành hạ cô, không cho cô một thời gian yên bình...​
 
Red Eye's
Chương 1: Đụng độ Red Eye's


Tác giả: Suzu Vitoria Khi trời vừa sáng sớm, mặt trời sau núi dần lên cao, vài con bồ câu bay dọc biển, cảnh tượng bình minh yên bình khó tả.

Trong một căn nhà nhỏ, có một cô gái tên là Emily.

Cô sống cùng ba mẹ và chị của mình.

Emily là người tốt bụng, cô rất tự tin trước mặt mọi người.

Tính cách nết na, lịch sự, tế nhị, thân thiện đúng chuẩn con nhà người ta.

Năm nay Emily đã vào lớp 10, ngày mai là ngày cô phải đi nhận thầy cô, lớp và là một ngôi trường cấp 3 rất có tiếng.

Vẻ ngoài bao quát của Emily là một học sinh cấp 3, đeo một cặp kính tri thức, thông minh.

Gia đình của cô khá giả nhưng hết mực yêu thương cô và chị của cô.

Chị của Emily cũng phải vừa hâm mộ vừa ghen tị với em gái hết chỗ chê của mình.

Emily có một người bạn thân từ thuở cô còn mầm non, người bạn đó tên Tracy Adams.

Hai người bạn thân này đã học với nhau từ mầm non đến cấp 3 cùng trường nhưng khác lớp.

Tracy, cô ấy là người rất nóng tính nhưng luôn luôn bảo vệ và giúp đỡ bạn thân của mình dù có chuyện gì khó khăn đi chăn nữa.

Tối hôm đó, Emily mời Tracy qua nhà cô chơi nhưng Tracy cậu ấy đã phản hồi một dòng tin nhắn gửi đến mail của Emily.

Nghe tiếng chuông điện thoại tin nhắn đến, Emily mở ra xem thấy dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ không cụ thể "Tớ bận".

Emily phản hồi lại tin nhắn rất nhiều lần nhưng không thấy tin nhắn phản hồi lại của Tracy.

Emily có vẻ có cảm giác lo lắng cho bạn của mình nhưng cô chỉ mong sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tracy.

Sáng hôm sau, Emily đã hẹn Tracy ra chỗ ăn sáng.

Emily đợi 20', lố thời gian hẹn nên có vẻ hơi bực vì bạn của mình đã quá muộn giờ hẹn nên cô đành ăn một mình rồi chạy xe đạp điện tới trường.

Emily tới trường với khuôn mặt hơi buồn và thất vọng, cô lại ghế đá chỗ khu vườn ngồi đọc sách.

Lúc đó trường còn vắng nên chỉ có Emily đến.

Đang say sưa đọc sách thì đột nhiên cô nghe tiếng xào xạt chỗ cái bụi cây của trường.

Vì có tính tò mò nên cô thử nhìn qua thì nếu nhìn kỹ , cô thấy hai con mắt nhìn chằm chằm cô.

Nhưng... nó có màu đỏ, cô sợ hãi chạy ra sảnh ngồi.

Không dám quay đầu lại mà cứ chạy.Khoảng 10' sau trường đông hơn nhưng Emily chả thấy Tracy đâu.

Cô gọi cho Tracy rất nhiều nhưng đều bị nhỡ.

Emily cũng nghĩ trong đầu "à chắc lát Tracy cũng tới." (Emily mong là vậy).

Sau khoảng 2 tiếng đi nhận cô và lớp thì cô nghe là Tracy hôm nay vắng mặt không tới trường.

Emily thật sự lo lắng, cô lại bãi xe đạp lấy xe đạp điện của mình phóng thẳng đến nhà Tracy.

Đang đi đường thì bị kẹt xe rất đông phải mất cả 1 tiếng đồng hồ mới tới.

Đến nơi, Emily nhấn chuông hoài vì sự lo lắng.

Mẹ của Tracy ra mở cửa, Emily hỏi:

- Cô ơi, Tracy có ở nhà không vậy ạ?

Vì hôm nay cậu ấy vắng đi nhận lớp ạ!

Mẹ của Tracy ngơ ra:

- Cô không biết Tracy, Tracy là ai vậy?

Tôi cũng khó hiểu, rõ ràng đây là mẹ của Tracy mà lại...Emily lúc này có cảm giác kỳ lạ, Tracy là người bạn Emily đã tưởng tượng ra từ mấy năm nay sao.

"Không phải" Tracy là người bạn thật sự của Emily.

Chắc chắn Emily không thể nhầm lẫn được, không lẽ Tracy đã mất tích hay mẹ của Tracy mất trí nhớ?

- A, nhức đầu quá!

Emily có vẻ đã suy nghĩ quá nhiều.Hết Chương 1
 
Red Eye's
Chương 2: Số điện thoại bí ẩn và đêm kinh hoàng


Tác giả: Suzu VitoriaĐang chạy về nhà với vẻ mặt đầy tâm trạng lo lắng và sợ hãi cho người bạn tri kỷ của mình.

Tối hôm đó, Emily không ăn được ngủ không yên cứ nghĩ về việc của Tracy.

Nằm ngẫm nghĩ một hồi, Emily lại nhớ đến hai cặp mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm mình.

Không biết là cô đã tưởng tượng hay đã gặp một thế lực tâm linh nào đó.

Emily hơi đói, cô xuống bếp lấy trứng chiên ăn.

Đang chiên thì có một số lạ gọi đến cho cô, Emily bắt máy.

Emily nghe rõ mồn một tiếng rè rất lớn, nghe kỹ sẽ nghe thấy một giọng nói cứ liên tục thì thầm và lặp đi lặp lại.

Emily chỉ nghĩ là gọi đến phiền mình nên cô cúp máy chả quan tâm lắm.

Nhà Emily có một cái điện thoại bàn có vẻ nó đã rất cũ rồi và không còn sử dụng được nữa, nó chỉ để trưng mà thôi.

Có một ai đó đã gọi đến cái điện thoại bàn của Emily, bố của cô ngồi cạnh cái điện thoại bàn nên nhấc máy:

- Alô?Bên đầu dây bên kia có vẻ im lặng đến đáng sợ.

Bố của Emily cúp máy và thấy rất lạ vì cái điện thoại bàn này đã hỏng rồi, không còn sử dụng được nữa nhưng sao có người gọi tới được chứ.

Emily nghe bố nói thầm, cô thử quay số và điện lại cho số đó và điện đi điện lại rất nhiều lần nhưng không ai bắt máy cả.

- Con nghĩ là cuộc điện thoại trêu đùa thôi, thời nay là vậy đó!.

Emily nói.

Emily ăn xong trứng chiên của mình rồi cô lên phòng ngủ.1 giờ đêm:

Emily bị đánh thức bởi tiếng kéo ghế ở dưới phòng khách.

- Đêm hôm đêm khuya rồi ai lại đi kéo ghế vậy chứ?.

Emily mơ mơ màng màng nói.

Cô đi xuống kiểm tra tiếng kéo ghế ồn ào đó.

Emily từ từ bước xuống cầu thang, đột nhiên có một thứ gì đó lạnh ngắt chạy ngang qua chân cô, Emily còn chưa kịp nhận thức được.

Cô chỉ xem đó là ảo ảnh nên bỏ qua, Emily chỉ nghĩ là mình mệt quá nên tưởng tượng mà thôi

Emily xuống tới phòng khách, tiếng kéo càng to hơn khi cô lại gần.

Emily mở cửa thì cô thấy bàn ghế bị đổi vị trí, có cái bị lật ngửa, có cái văng ra ngóc kia văng ra góc nọ, một số cái vẫn còn y nguyên không bị thay đổi gì nhiều.

Emily nghĩ là em trai của cô đã xuống lấy bánh quy ăn rồi làm đổ đồ đạt, cô còn phát hiện cái rổ để bánh quy cho khách đến ăn bị ai đó ăn hết không còn một cái.

Emily nghĩ bây giờ tối rồi nên ngày mai xử lý đứa em hư hỏng của cô cũng được.

Có vẻ tối đó Emily đã mất ngủ nên cô không ngủ được.

Emily cảm thấy rất chán nên lấy điện thoại ra lướt facebook, tik tok, chơi game cho đỡ chán và sẽ mỏi mắt mà ngủ được.

Cũng không đỡ bao nhiêu cả, tỉnh như sáng sớm vậy.

Emily đã cố gắng ngủ, mở nhạc cho dễ ngủ nhưng vẫn không ngủ được.

Đang loay hoay thì có tiếng gì đó cào vào cửa sổ phòng Emily, cô không biết đó là thứ gì cả vì cửa sổ phòng đã bị cái rèm che đi mất.

Emily chỉ nghĩ là có cành cây hay con gì đó động vào cửa sổ mà thôi.

Cái tiếng cào cứ văng vẳng dần làm Emily khó chịu, cô quyết định ra kéo rèm ra xem đó là thứ gì.

Cô cũng là người tin vào tâm linh, cô rất sợ ma quỷ, mỗi lần ma nhắc tới tâm linh Emily đều có cảm giác ớn lạnh, rợn tóc gáy.

Emily tiến lại gần cửa sổ, cô định kéo rèm ra nhưng cô đã đứng yên, không dám kéo rèm.

Cô nghĩ trong đầu:

- Lỡ như đó không phải là cành cây hay con vật gì đó thì sao?

Cô lùi lại, nằm trên giường trùm kín mềm, mặc kệ cái tiếng cào đó, tự trấn an mình.

Một lát sau, không chỉ có tiếng cào, cô còn nghe có tiếng gõ cửa phòng cô, tiếng cào lẫn tiếng gõ cửa đã tạo ra một âm thanh kỳ quái rùng mình khiến cho Emily quá sợ nên đã ngủ một giấc tới sáng thì khi nào cô không biết...

Hết chương 2
 
Red Eye's
Chương 3: Cuộc gặp mặt


Tác giả: Suzu *•.¸♡νι¢тσяιαツKhi đã tỉnh giấc, Emily đi đánh răng rửa mặt rồi pha chút cà phê cho sáng sớm.

Thằng em trai của cô nó còn ngủ rất ngon và li bì còn cô đã phải trải qua một đêm khó ngủ... hay cô đã nằm mơ... không chắc nữa....Emily phải mau sớm quên đi chuyện tối hôm đó, có vẻ cô sẽ nhớ mãi không quên tới già.

Emily lấy laptop của mình mở ra để soạn thảo một câu chuyện khó ngủ của cô để đăng lên internet làm một chủ đề tâm linh.

Ước mơ của cô là trở thành một nhà văn sáng tác đủ thể loại truyện, được sôi nổi trên cả thế giới, được ví là một nhà văn sáng tác truyện cực hay.

Cô nghĩ ước mơ đó sẽ thành hiện thực đối với cô, Emily mở laptop lên soạn 1 câu truyện về ý nghĩa tình cảm, lãng mạn.

Cô soạn mất cả 3 ngày ngay cả thức đêm cô cũng chăm chỉ hoàn thành, đó là một câu chuyện dài kể về hai mối tình có số phận khác nhau.

Đăng lên internet, Emily nghĩ sức lực của cô sẽ được đền đáp...nhưng...

Không được như ý của cô, đăng lên được 5 tiếng đồng hồ chỉ vỏn vẹn có 5 người đọc.

Emily thở dài...

Đóng máy laptop lại và đi bồi bổ cơ thể của mình vì mải mê viết truyện nên mất ăn mất ngủ.

Không hiểu như nào, trong vô tri vô giác của Emily có hình bóng lờ mờ của một ai đó...hình dáng đó...

TRACY?!

Khi chợt vừa nhận ra nó lại biến mất trong 0.5 giây, rất nhanh không kịp nhận thức được mình vừa làm gì.

- Nhức đầu quá...

Mình cần phải nghỉ ngơi...

Emily bước lên phòng, nằm xuống giường, nằm lơ mơ và ngủ không biết mình đã ngủ khi nào.

Nhưng trong giấc mơ đó không phải là một giấc mơ đẹp của Emily.

Emily đứng ngay một con hẻm tăm tối, cô thấy mình đang tự di chuyển mặc dù chưa có lệnh cho phép của não cô, Emily không tự kiểm soái mình được cơ thể cứ đi như vô thức.

Một lát sau khi gần ra hẻm tự dưng nó đứng lại, đầu tự quay sang phía sau, Emily nhìn kỹ vào một cái bóng đang theo dõi cô...

Ôi con mắt con mắt của nó đỏ chót nhìn chằm chằm vào Emily đang chạy về phía cô.

Emily ráng chạy, ráng chạy nhưng cơ thể cô không nghe lời cô, nó vẫn đứng yên như bị điểm huyệt.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến...

Nó vò lấy cô, và...

Một màn đêm tối đen.

Emily tỉnh dậy, mồ hôi ướt hết giường, nhễ nhãi rất nhiều mồ hôi của sự sợ hãi và hoảng loạn.

- Bây giờ tôi đang rất mệt mỏi, nếu tôi có thù oán gì với bạn, hãy gặp tôi.
 
Red Eye's
Chương 4: Tìm kiếm Tracy


NGÔI KỂ THỨ NHẤT:Tôi vừa dứt lời, không có một điều gì bất thường xảy ra như cô nghĩ.

Tôi nghĩ nó sẽ rất tồi tệ và nghĩ là mình sẽ chết một cách bi thảm, không một ai biết mình chết, mình sẽ giống Tracy, bạn ấy mất tích không ai biết tung tích của cậu ấy, nghĩ lại mình không giúp gì được cậu ấy trước khi cậu ấy mất tích, chắc cậu ấy sẽ không coi mình là một người bạn thân thiết.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại về Tracy, tôi đã bật khóc, khóc rất nhiều, tôi nên dừng suy nghĩ về Tracy, càng nghĩ tôi càng khóc, nghĩ về kỷ niệm của chúng ta lúc cậu còn Tracy à...

Tôi rất nhớ cậu, nhớ rất nhiều...

Nếu cậu chết...

Tôi không còn gì cả...cuộc đời của tôi như lắp đầu sự buồn bã, tẻ nhạt, không được vui tươi như bao người khác.

Cha mẹ tôi không quan tâm tôi nhiều, cô chú bác không ai đến thăm tôi, tôi chỉ có mỗi một người bạn thân thiết từ thưở nhỏ mà sao ông trời bất công cho tôi xa bạn ấy.

Bây giờ, một người bạn thân phải làm là đi tìm cậu, tôi chừng nào kiếm được Tracy thì chúng ta mới là bạn của nthếl Tôi không biết cái giấc mơ tôi mơ thấy có phải là một thông điệp của cậu gửi cho tôi hay không.

Tôi rất tò mò về nó, nếu cậu nói rằng "Emily, hãy thay nhân vật của cậu chính là Tracy trong giấc mơ của cậu" thì Tracy, cậu hãy chứng minh điều đó bằng một thế lực siêu nhiên, liên kết tình bạn của chúng ta thành một thế lực nào đó!

Vừa dứt lời, tôi không ngờ mối liên kết của chúng ta lại mạnh mẽ như vậy.

Mắt tôi đỏ lên, đấy là thế lực của Tracy, tôi phải đi đến con hẻm đó.

Tôi nhớ số con hẻm, CON HẺM 682!

Nhưng trong trí thức của tôi luôn mãi một câu nói "Đừng" của Tracy, xin lỗi cậu Tracy nhưng tớ vẫn muốn tìm cậu cho bằng được dù tớ có phải hi sinh mạng sống của tớ.

Tôi nhìn qua kệ sách của tôi, cuốn sách tôi mượn của Tracy vẫn còn trên kệ, tôi mở ra, ôi!

Tôi thật bất ngờ, lúc đầu nó còn chữ giờ trang nào cũng trắng bóc.

Tôi làm rơi cuốn sách xuống sàn, đi một mạch ra trước nhà chuẩn bị tìm kiếm tung tích của Tracy.

Tôi lấy chiếc xe đạp điện của tôi, chạy về con hẻm 682, nó không gần cũng không xa, đi khoảng 10 phút là đến nơi rồi.

Tôi không ngờ, con hẻm này giống hệt như trong giấc mơ của tôi, tăm tối, vắng vẻ, có một nổi sợ chạy dọc sống lưng, tôi vẫn có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình từ phía sau lưng...

Tôi nghĩ tôi không nên suy nghĩ gì nữa để làm bớt sự sợ hãi tột cùng.

- Sao tự nhiên...

Mắt mình rát thế.

Tôi lấy tay dụi mắt, nhìn lại trên tay tôi...

MÁU!

Hết chương 4
 
Red Eye's
Chương 5: Biến mất


Máu...

Không ngừng tuông ra từ đôi mắt của tôi.

Tôi muốn móc nó ra lắm!

Nhưng không thể làm vậy được, tôi mới vừa cất tiếng la lên bỗng nhiên máu biến mất khỏi đi đôi mắt của tôi.

Tôi nghĩ...thứ đó đang muốn chiếm hữu đôi mắt của tôi.

Có lẽ như...nó không thích đôi mắt của Tracy.

Tôi ngừng việc tìm kiếm và quay lựng chay ra con hẻm, lấy xe chạy về một hướng của quán cà phê tối.

Tôi vào quán cà phê lấy bút và sổ ghi lại nhật ký vào ngày hôm nay của tôi.

Tôi rất văn thơ, tôi nhớ hồi năm tôi cấp 1 và đến lớp 9 cấp 2 tôi đều thi văn được 10 điểm, các thầy/cô khen tôi sau này có thể trở thành một nhà văn thành công sẽ có rất nhiều trở ngại trong con đường trở thành một nhà văn.

Sáng tác thật nhiều tác phẩm hay, có cảm xúc,ý nghĩa, dễ hiểu, được đánh giá cao tác phẩm.

Nhưng...

Con đường còn rất xa, tôi còn chưa thể tìm được người bạn của mình, tôi buồn lắm, mất đi một người bạn tri kỷ của tôi như một ai đó bóp tim tôi lại, rất đau đớn.

Nếu như Tracy biến mất, thì thứ đó sẽ không chiếm hữu đôi mắt của tôi...đôi mắt tôi có gì đặc biệt nhỉ?

Một màu mắt khác biệt, hay một đôi mắt tinh Anh, xinh đẹp?

Hay khác với một người bình thường?

Tôi lấy gương cầm tay của tôi ra, nhìn thật kỹ vào đôi mắt của tôi:

- Không có gì đặc biệt cả, cũng như một người bình thường.

Nhưng sâu trong đôi mắt ấy có một sự kỳ lạ, huyền bí.

Một giọng nói không hiểu chạy ngang qua đầu tôi và biến mất trong tích tắc.

Tôi còn không nghĩ đến nữa.

- À em ơi.

Tôi giật mình nhìn lại, thì ra là Anh phục vụ đang hỏi tôi định gọi món gì, tôi đặt một ly cà phê và một suất cơm gà.

Anh phục vụ ghi vào một mảnh giấy và báo lại với đầu bếp.

Ngồi trầm một lát Anh phục vụ mang ra suất ăn cho tôi.

Nhưng lạ lắm, rõ ràng tôi đặt một ly cà phê, một suất cơm gà mà lại mang ra cho tôi một ly nước chanh và một phần mì trộn.

Tôi hỏi Anh phục vụ:

- Ủa Anh ơi tôi đặt một ly cà phê và cơm gà sao Anh lại mang ra cho tôi một suất khác?

Anh có nhầm bàn không vậy?.

Anh phục vụ ngạc nhiên nhìn tôi bảo:

- Em ơi đây là những món em đã đặt và bảo anh như thế giờ mang ra em lại đổi món khác?

Tôi cũng hoang mang, không biết mình đã nói như thế lúc nào, tôi vẫn không tin anh phục vụ và hỏi người sau bàn tôi:

- À chị ơi lúc nãy chị có nghe em đặt một ly cà phê và suất cơm gà không?

Chị sau bàn nhìn tôi:

- À em ơi cái suất đó là chị đặt còn em là suất khác.

Tôi nhìn đồ ăn trên bàn chị ấy...

Sao nó giống suất của tôi lúc trước cà phê, cơm gà.

Tôi giận quá bỏ về trả luôn tiền mà không thèm ăn, đi về nhà trong một cái bụng đói meo.

Hôm nay đường nhìn vắng vẻ quá, đèn hôm nay không sáng nữa mà lại tắt, không bận tâm gì nhiều...

Cứ đi về nhà thôi.

Về đến nhà, mở khoá cửa, tắm rửa sạch sẽ, lấy cái trứng trong tủ lạnh chiên lên ăn với bánh mì, nước tương cho đỡ đói, rồi đánh răng rửa mặt, đi lên trên chiếc giường êm ái ngủ nghỉ.

Tôi mong rằng: sẽ không có một cơn ác mộng nào đến với tôi, tôi quá mệt rồi, hãy cho tôi một thời gian nghỉ ngơi theo đúng nghĩa của nó...

Tôi nằm trong chiếc chăn ấm áp của tôi, tôi vẫn nghe tiếng bước chân, cười cợt, điều đó lúc nào tôi cũng nghe thấy nên bây giờ tôi cảm thấy quá bình thường.

Bỗng nhiên...

Máu trong đôi mắt của tôi chảy ra và từ từ mờ dần...

Hết chương 5.
 
Red Eye's
Chương 6 : Hãy coi như đó là một giấc mơ


...

*Tiếng tim đập, thở mạnh*

"Sao xung quanh tối quá nhỉ...không nhìn thấy gì cả"

Một giọng nói của ai đó:

- Chị Emily, chị Emily!

Emily tỉnh dậy:

- Em ơi...

Sao xung quanh chị tối quá vậy, chị...chị không thấy gì hết?!

Không lẽ...không lẽ chị...

Em trai của Emily hoảng hốt khi nhìn thấy mắt chị cứ nhìn vào một chỗ, hai tay cứ vơ quanh mọi thứ...

Cứ như người mù vậy...

-Chị Emily, chị hãy bình tĩnh, em sẽ gọi điện bác sĩ khám đôi mắt của chị, chị ngồi yên ở đây nhé!

Em trai đi ra ngoài, gọi điện cho bác sĩ.

Emily cứ hoảng:

-Em đi nhanh, chị sợ lắm, sao mắt chị lại mù, tại sao vậy, tại sao?! ...Tiếng xe, bác sĩ chuyên về mắt đã đến khám cho Emily, cô bác sĩ vào xem mắt của Emily rồi nói:

- Có vẻ em đã mù loà rồi, nhưng đây là một trường hợp không phải mù thông thường.

Nó chỉ mù một vài thời gian dài như 2 tháng hoặc đến cao nhất là 5 tháng.

Tôi không biết lí do như nào em lại mù như vậy.

Emily trả lời cô bác sĩ:

- Dạ..

Dạ lúc mà em vừa ngủ dậy thì mắt em tối loà như thế.

Đêm đó, em cảm nhận mắt của em nó rát, đau lắm, rồi còn có máu nữa, nhưng sáng nay dậy em không thấy máu khô hoặc một giọt máu nào hết.

Cô bác sĩ ngẫm nghĩ, nói:

- Cảm giác của em lạ quá...

Không có bệnh nhân nào nói như vậy trong trường hợp đặc biệt của em.

Tôi nghĩ em bị ảo giác.

-Không!

Không ảo giác gì cả, nó y như thật, em cảm giác rất đau đớn, lúc em nhìn lên tay còn máu nữa!

Không phải là ảo giác đâu!

-...Tôi nghĩ em nên nghĩ ngơi đã mắt của em nhanh chóng hồi phục.

Cô bác sĩ nói với em trai của Emily:

-Đây là thuốc, hãy cho chị của em uống theo lịch cô đã ghi như thế này.

2 3 tuần gì đó cô sẽ qua kiểm tra mắt chị của em.

Nhớ chăm sóc chị thật tốt, vì chị em đã mù tạm thời, hạn chế ra đường.

- Dạ vâng em sẽ cố gắng chăm sóc chị của em ạ!.

Em trai nói.

- Vậy thì tốt, cô đi đây.

Cô bác sĩ bước ra khỏi phòng và đi về, em trai của Emily nhìn cô trong sự thương xót chị của mình.

Emily rất buồn ngủ, em trai của cô đã dìu cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, tắt đèn và ra khỏi phòng.

Đoạn này mình sẽ kể luôn tên của em trai Emily là Rai.

Mình sẽ nhắc tên của em ấy đến hết chương này.

Hiện tại Rai đã học lớp 7 rồi nha mọi người.

Nhân vật chính là Emily, nhưng chương này đảm nhiệm lại nhân vật chính cho Rai.

Kể về chuyện của Rai và cuộc sống trở ngại của cậu.

Liệu cậu có gặp được thứ bí ẩn Red Eye hay không?

Hãy theo dõi phần truyện dưới đây nhé.

Cảm ơn mọi người
 
Red Eye's
Chương 7: Một Đôi Mắt Đẹp...


Rai có vẻ như đã ảo giác, hay đó là thật nhưng Rai đã nhìn thấy, hay đã từng nhìn thấy?

Không ai biết, không một ai biết về câu chuyện Rai đã thấy cả.

Rai cũng dần quên chuyện đó đi...

- ...

Chết!

Mình quên mất, hôm nay mình phải đi học, không, trễ mất rồi!

Rai chạy cấm đầu tìm đường đến trường.

Về phần Emily:

Cô cứ nhìn chằm chằm sâu vào một góc tường phòng của cô, đồng thời cũng có một cái bóng đen ngồi đó, hãy tưởng tượng như rằng nó cũng có đôi mắt nhưng đó là một đôi mắt màu đỏ thẳm, nó có cái miệng... nhưng miệng nó có những cái răng sắc nhọn, máu me.

Hai người giống như cứ nhìn chằm chằm vào nhau, Emily đang ngồi cạnh cửa sổ phòng nhà cô nên ánh sáng có thể chiếu vào phòng, nhưng chỉ riêng góc khuất đó ánh sáng không thể nào chui tọt vào được, nên ma quỷ có thể trú ngụ ngay tại góc khuất đó.

Nhưng chúng ta thắc mắc rằng Emily đang bị mù làm sao có thể nhìn thấy được chứ?

Emily đã không còn có đôi mắt của mình nữa rồi, con quỷ đó đã lấy đi đôi mắt của cô , giờ đây chỉ còn là một hốc mắt mà thôi... bằng một cách thần kỳ nào đó, tuy đã bị lấy đi đôi mắt xinh đẹp, thuần khiết trong sáng, trong sạch của mình nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được những thứ xung quanh nhưng... mọi thứ chỉ còn là màu đỏ, xung quanh cô chỉ thấy màu đỏ, những vách tường từ màu trắng cũng chuyển sang màu đỏ thăm thẳm trong mắt của cô. ( Một tiếng nói từ ngoài cừa phòng vọng vào) "Emily!

Emily!

Emily! cảm ơn cậu đã tìm kiếm tớ trong suốt những tháng vài qua *nghẹn lời, khóc* Tớ cảm ơn cậu nhiều lắm! nhưng... tớ đã chết rồi, cậu đừng tìm kiếm tớ nữa chỉ gây thêm nguy hiểm và phiền toái cho cậu mà thôi!

Emily khi nghe được giọng nói đó, chính là giọng của Tracy, cô liền chạy ra nắm tay cửa mở cửa thì giọng nói đó vang lên:

- Không!

Đừng mở cửa cho tớ, cậu sẽ gặp nguy hiểm, hắn ta... hắn ta đang đứng cạnh tớ , hắn đưa tớ đến đây chỉ để nói vài lời với cậu rồi hắn sẽ giết linh hồn của tớ!

Hắn ta đang chờ cậu mở cửa ra, hắn ta sẽ giết chết cậu!

Làm ơn đừng mở cửa ra cậu sẽ gặp NGUY HIỂM!

Emily hoảng loạn giờ không biết người đứng ngoài cửa là Tracy còn sống hay là một hồn ma, Emily ngẫm nghĩ và quyết định không mở cửa ra.

Bỗng nhiên phát ra một tiếng thét của Tracy thật lớn và biến mất, tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong 1 phút ngắn ngủi mà đã khiến cho Emily giờ hoảng loạn không biết phải làm như thế nào.

Cô nhìn lại chỗ cái bóng góc khuất, nó không còn ngồi nữa mà nó đang dần dần lại gần cô theo bóng tối.

Ánh sáng hình như đang dần thu lại vì đã sắp chiều tối rồi, cô biết cái bóng đó sẽ làm hại cô nên cô cứ la lên:

- AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI, CỨU TÔI!

Nhưng cô cảm nhận như không một ai xung quanh nghe cả, cô có gào thét đến mấy thứ cũng chẳng một ai nghe được.

Chỗ công tắc điện cũng ở ngay góc khuất đó Emily không thể với tới được.

Đã càng ngày càng tối thì bóng tối. sẽ chìm ngập trong căn phòng đó...chuyện gì đến cũng sẽ đến, từ trong bóng tối, một bàn tay thò ra, sờ lên mặt Emily và... cô biến mất khỏi thế gian này...chỉ còn nghe một tiếng thét thất thanh của cô rồi mọi thứ im lặng ngay sau đó.

Còn Rai?

Cậu ấy đã đi từ sáng đến giờ rồi sao chưa về?

Thật sự là Rai đã chết rồi, tất cả mọi thứ cậu nhìn thấy chỉ là ảo giác, chính cậu mới là người bị tai nạn xe tải đó, Tracy chỉ là do cậu tưởng tượng hoặc đã có một con quỷ đội lốt của Tracy dụ dỗ, bẫy Rai vào con đường chết...

Hôm sau, báo đài lên tin tức về tai nạn xe kinh hoàng của Rai và bí ẩn nhất là sự mất tích không dấu vết của hai cô bạn thân thiết đó là Tracy Adams và Emily Wiliam.

Bây giờ, nó có thể đã chuyển mục tiêu, hãm hại những người vô tội và đặc biệt họ có đôi mắt đẹp, thuần khiết, trong xanh trong trắng hồn nhiên, nó là một thứ gì đó mà không ai. có thể tiêu diệt được khỏi trần gian này.

Nó chiếm hữu đôi mắt của họ, đầu tiên nó sẽ cho họ thấy nó, rồi dần dần thị lực và sức khoẻ của họ kém yếu dần đi, nó sẽ ra tay vào một thời điểm thích hợp.

Con quỷ đó ham mê những đôi mắt đẹp, nên những người có một đôi mắt mà biết bao nhiêu người mơ ước hãy giữ lấy đôi mắt ấy kĩ càng, vì trên thế gian này, có bao nhiêu thứ đáng sợ ghê rợn mà chúng ta không biết tới nó, nó chỉ nhắm tới những đặc điểm xinh đẹp, điểm nhấn của ta...

đôi khi nó sẽ lấy đi bất cứ lúc nào...Nên hãy trân trọng mọi thứ, đừng để bất cứ ai lấy đi.

Hết.

Chào mọi người mình là Suzu Vitoria các bạn có thể gọi mình là Shiny.

Và đây chính là kết thúc của bộ truyện Red Eye's, tổng kết lại thì nó gồm 7 chương.

Mình bắt đầu viết truyện này vào ngày 25 tháng 2 năm 2021,vậy là cũng phải mất gần 1 năm thì mình mới hoàn thành được bộ truyện này.

Những ảnh bìa hay ảnh truyện thì mình đều lấy từ Pinterest vì mình không giỏi sáng tạo ảnh bìa cho lắm.

Khi nào thì mình sẽ tự sáng tạo ra ảnh bìa truyện cho riêng bộ truyện của mình.

Cái gì mình tự tay mình làm cũng thì nó cũng sẽ vừa ý và hợp với mình đúng không.

Ngoài truyện này ra mình còn có viết một bộ truyện tên là Hoa Hồng cũng đăng trên này.

Và mình cũng có viết trên Manga Toon nữa nếu như các bạn muốn đọc truyện của mình trên Manga Toon thì các bạn hãy vô đường link mình để ở dưới nha.

Mình mong bộ truyện Red Eye's này của mình sẽ sớm phát triển hơn và đạt nhiều thành quả mình muốn vì đây chính là tác phẩm đầu tiên mình hoàn thành.

Cảm ơn các bạn đã đọc và lắng nghe mình.

Mình sẽ cố gắng ra nhiều truyện hơn cho các bạn nhaaa.Pai Pai. fb: https://www.facebook.com/suzu.vitoriamanga toon:

Suzu Vitoria
 
Back
Top Bottom