Siêu Nhiên Reality: Sự Sống Còn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
315851836-256-k406528.jpg

Reality: Sự Sống Còn
Tác giả: Chyudks
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Gần đây, thành phố Houston đầy rẫy sự nguy hiểm bởi tổ chức dị nhân, chúng săn lùng người dân và làm thí nghiệm.

Chúng chế tạo ra thuốc nhân tạo, cấy ghép vào con người một virus chưa xác định được.

Hiện tại đã có hàng trăm người bị bắt cóc.

Cảnh sát đã vào cuộc điều tra, tuy nhiên họ chỉ dừng lại ở việc biết rằng chúng là người ngoài hành tinh, có giả thuyết cho rằng chúng đến từ vũ trụ khác.

Vào một hôm mưa to bão cuồng, Julia Ceridwen không may lọt vào tầm ngắm của chúng, cô đã bị bắt đi.

Ở căn cứ bí mật, cô phải đối mặt với cái chết đang cận kề, làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này?

Câu trả lời ở đây, xin mời vào đọc.
*Lưu ý: Đây là truyện viễn tưỡng, mọi sự việc diễn ra ở mọi địa điểm là không có thật, nếu có chỉ là sự trùng hợp.​
 
Reality: Sự Sống Còn
Chap 1: Khởi đầu


Đột nhiên hôm nay thành phố Houston bất ngờ đón nhận một cơn bão lớn, sét đánh vang trời.

- Ôi trời, mưa to quá, làm sao về kịp đây.

Ceridwen hấp tấp lấy cặp sách che mưa và chạy thẳng một mạch về nhà.

Trên phố, hầu như không một bóng người, chỉ vỏn vẹn tiếng mưa rơi lách tách, những chú chuột nhắt kêu lên chin chít ở đâu đó rất nhỏ, tiếng sột soạt bới rác ở các con hẻm, tất cả những tạp âm hòa trộn vào nhau.

Trong một tích tắc, mọi thứ gần như rơi vào không gian tĩnh lặng, không còn tạp âm hay tiếng sột soạt ở đâu đó nữa, tất cả dường như chìm vào quên lãng.

Cuối đường chân không, thứ ánh sáng lạ kì bỗng lóe lên, ngợp cả bầu trời, mưa rơi càng lúc càng to, ánh sáng phát ra đằng kia vẫn chưa hết.

- Umm...Mình đang ở đâu đây, chuyện gì đang diễn ra vậy ?

Ceridwen tỉnh dậy sau cơn hôn mê, mặt cô tái nhợt, hoảng sợ nhìn xung quanh.

Mọi thứ đều rất lạ, có vẻ cô đang bị nhốt ở một căn phòng nhỏ, chỉ có 4 bức tường trắng bao quanh.

Toàn thân cô run rẩy, vì cái lạnh do cơn mưa và sự sợ hãi tột cùng.

Tiếng lạch cạch mở cửa.

Một giọng nói như mùi chua bỗng vang lên.

- Chúng bây, mang tên Mortal* này đến Laboratory*.

*Mortal: Người phàm, phàm nhân.

*Laboratory: Phòng thí nghiệm.

Người đàn ông cao to dị hợm tỏa ra một mùi chua nồng khắp căn phòng.

Đôi mắt sâu, hốc hác, dường như không có tròng trắng đang nhìn thẳng vào cô.

Phía sau, hai người đàn ông khác tiến vào.

Một người cao lều khều, ăn mặc bừa bộn, người còn lại trông có vẻ gọn gàng và ngăn nắp.

- Walter, ông cứ nhìn như thế, cô ta bỏ chạy mất thì sao?

Nói xong ông ta cười nấc cả lên.

- John, im lặng đi.

Người ăn mặc gọn gàng nói.

Ceridwen bị hai người đàn ông tên John và Jethro kéo đi, cô vẫn quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt chết chóc không có sự sống đó cho đến khi đi khuất khỏi căn phòng giam.

Nhìn chung, nơi đây giống như mê cung vậy, làm sao để chạy trốn khi không có bản đồ chứ.

Suy nghĩ thoát khỏi chỗ khỉ ho cò gáy này của cô ngay lập tức bị bác bỏ.

Đi mãi đến mềm nhũn cả chân, cô đứng trước một cánh cửa to, ở trên có ghi dòng chữ lớn "Laboratory".

-End Chap 1-
 
Reality: Sự Sống Còn
Chap 2: Laboratory


Ceridwen bị đẩy vào trong phòng một cách mạnh bạo.

Xộc lên mũi cô là mùi của các chất hóa học, hòa quyện vào nhau nghe còn kinh khủng hơn cả chất Thioacetone*.

Căn phòng rất lớn, hàng chục người đeo mặt nạ chống khí độc đang đi tới đi lui, có vẻ họ rất bận rộn nên chẳng ai để ý đến ba người vừa bước vào.

Tên John cao lều khều khập khiễng bước ra giữa phòng.

*Thioacetone: Chất hóa học có mùi rất nặng, hôi thối.- Tất cả dừng lại, mau mau đến đây, xem ta mang được thứ gì về này.Vừa dứt câu, cả căn phòng im phăng phắc.

Đột ngột, đám người đó nhào tới và nhìn chằm chằm Ceridwen.

Cô giật thót tim và nghĩ tới hình ảnh tên cao to kia cũng nhìn cô như vậy.

- Là...là Mortal đặc biệt, tìm thấy rồi sao?

- Ồ, là Mortal đặc biết đấy sao, tốt quá, tốt quá.Sự ngạc nhiên và vui mừng bao trùm lấy căn phòng.

Họ bắt tay, nhiệt liệt chào mừng Ceridwen như thể khách quý.

Cô đang hoang mang không hiểu sự việc nên cũng ngượng ngùng đáp trả lời chào của đám người kia.

Họ mời cô ăn rất nhiều thứ lạ mà trước giờ cô chưa từng ăn qua, họ quấn quýt lấy cô.

Có thể hiểu được vì trước đó cảnh sát bảo họ là thú nhân.

Trong tưởng tượng của Ceridwen, thú nhân trông rất dữ tợn, hung tàn, chúng bắt cóc con người để làm thí nghiệm.

Thế nhưng, ngay trước mắt cô là sự đối đãi nhiệt tình, trìu mến của chị Mary - Nhà khoa học trẻ tuổi nhất ở đây.

Vì thắc mắc nên cô đã bẽn lẽn hỏi chị ấy.- Tại sao mọi người lại bắt cóc tôi đến đây thế?Ceridwen hồi hộp vì Mary cứ nhìn cô mà không trả lời câu hỏi.- Chao ôi, chuyện đó chưa đến lúc để cô biết đâu, cô cứ sống thật tốt, ăn ngon ngủ kĩ.

Một tháng sau chúng ta sẽ cho cô biết câu trả lời.Ceridwen ngập ngừng, rồi cũng im lặng cho qua.

Sau đó một lúc, cô được đưa đến phòng riêng của mình và ăn tối.

Căn phòng khá trống vắng, chỉ có một cái giường, tủ quần áo và nhà vệ sinh.

-End chap 2-
 
Back
Top Bottom