Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 1800: Xấu mặt



- Miểu sát hắn, miểu sát hắn! Cho hắn nhục chết, cho hắn nhục chết!

- Đánh chết hắn, đánh chết hắn!

Các bạn học bên dưới lại hoan hô một lần nữa, họ rất tán thành lời của Dương Minh, không cần phải cho Phạm Tứ Bưu kia mặt mũi.

Nhưng mà, Phùng Cửu Năng đứng trên đài nghe Dương Minh nói lời khinh thường cho mọi người thì trong lòng bắt đầu khinh thường, thầm nghĩ chính Dương Minh không biết sống chết, còn dám khoe khoang nữa, xem mày làm thế nào đánh bại Phùng Tứ Bưu? Mơ à?

Người ta chính là cao thủ hắc quyền, một chiêu đánh ngã mày thì có, còn dám nói bừa à?

Vừa rồi để mày giật mic của tao, giả bộ sợ khi mày uy h**p, tý nữa Phùng Tứ Bưu lên đài thì mày cứ chuẩn bị chết đi!

Nghĩ tới đây, trong lòng Phùng Cửu Năng bình ổn lại nhiều, mình không làm gì được Dương Minh thì có người thay mình giải quyết, không cần phải lo lắng không ai báo thù hộ!

Mà Dương Minh thì nói nhưng Phùng Tứ Bưu vẫn đứng một bên mặt không biểu cảm.

Từ lúc Dương Minh lên đài, từ đầu đến cuối hắn vẫn không để Dương Minh trong mắt, vừa nhìn hình thể và bộ dáng của Dương Minh, Phùng Tứ Bưu đã thấy vui vẻ rồi, đối thủ này quá yếu, kiếm hai mươi vạn quá dễ rồi, Dương Minh đánh với mình thì chỉ vài giây là xong!

Đến mức mà Dương Minh nói với những người kia, Phùng Tứ Bưu nghe cũng không thèm nghe, địch thủ chết dưới tay mình có rất nhiều, người nào mà không phải có bộ dạng vô cùng trâu bò, kết quả cuối cùng thì thế nào? Không phải bị mình đập cho chết đi sống lại, vào bệnh viện mà nằm, nửa đời sau tự lo liệu cũng không nổi hay sao?

Đối thủ tự đại như vậy nhiều lắm, chẳng phải là cũng chỉ là một đám tự cao tự đại thôi sao? Phùng Tứ Bưu chẳng muốn cãi lại, đông người thì thế nào, chỉ là một đám ba hoa chích chòe, đến lúc đó bị mình một quyền đánh chết thì mới cảm thấy được chênh lệch giữa sông và biển!

- Ha ha, như mọi người mong muốn, miểu sát hắn, đúng nghĩa đen luôn. - Dương Minh cười nói với mọi người.

- A a a a! thật tốt quá! Miểu sát hắn đi!

- Dương Minh quá trâu bò!

Sau đó Dương Minh trả cái mic lại cho Phùng Cửu Năng: - Cho mày này, nói đê.

Phùng Cửu Năng tức giận nhận lấy cái mic, trong lòng rất khó chịu, miểu sát cái gì, tí nữa xem thằng nào bị miểu sát?

- Có vài tuyển thủ chưa từng biết sự đời, tương đối vô kỷ luật…

Phùng Cửu Năng cầm lấy cái mic, chuẩn bị châm chọc Dương Minh một phen, mặc dù hắn không đánh lại Dương Minh nhưng mà sủa bậy mồm mép một ít thì không sao cả.

- Đúng thế, có tuyển thủ còn tìm người đánh hộ, thật không có quy củ!

- Đúng thế, dùng công cụ mà thôi, mình không làm được thì tìm người thay thế!

- Có phải không làm được gì trước mặt bạn gái cũng tìm người thay thế hay không?

- Ha ha ha, quá vô lý rồi, cho dù mời người thay thế nhưng sao không ló mặt ra một chút? Không biết rúc ở chỗ nào, sao mà giống loại tiểu nhân thế, suốt ngày giấu mặt không dám gặp người khác à?

"Ác?" Phùng Cửu Năng đang nói đến Dương Minh, người vô kỷ luật là Dương Minh, vừa lên sân khấu đã giật mic của người chủ trì, không ngờ được người bên dưới lại lấy chính lời của hắn để chĩa mũi dùi vào Phạm Kim Triết!

Chuyện này làm cho Phùng Cửu Năng nhất thời không biết làm sao, hắn cũng không thể hùa theo bạn học, chẳng lẽ nói Phạm Kim Triết vô kỷ luật chắc? Hắn là tiểu đệ của Phạm Kim Triết, nói ra điều đó để ăn đòn hay sao?

Nhưng nếu mà không nói… thì làm sao mà giải thích cho lời ban đầu được?

- … Chuyện này, mặc dù có vài bạn học kỷ luật hơi kém, nhưng mà chúng ta chỉ thi đấu nghiệp dư, tổ chức kỷ luật kém một chút cũng đúng, nhưng ngược lại có thể tăng thêm một ít hứng thú khi giao đấu, không thể để cuộc tranh tài khô khan vô vị được! - Phùng Cửu Năng cũng phản ứng rất nhanh, ha ha cười lên rồi nói.

- Cắt… - Các bạn học phía dưới phát ra thanh âm than thở làm cho Phùng Cửu Năng hơi chột dạ, nhưng mà da mặt hắn dày, không cần sợ.

Phùng Cửu Năng lại muốn nói nhảm một lúc thì cái mic trong tay lại bị Dương Minh giật một lần nữa!

- … làm gì hả? - Phùng Cửu Năng bị dọa nhảy dựng, lập tức chất vấn Dương Minh.

- À, tao không muốn cuộc tranh tài vô vị cho nên phải tăng thêm ít thú vị mới được! - Dương Minh nhếch mép nói, sau đó hô với các bạn học bên dưới:

- Các bạn thấy mình nói đúng hay không?

- Đúng, quá đúng!

- Ha ha, Phùng Cửu Năng tự mình tăng hứng thú đi!

- Đúng, chẳng phải nói tăng ít không khí cho mọi người hay sao, chúng ta đập cho hắn một trận là được!

- Ha ha ha!

- Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh, mời trật tự một chút!

Trong tau Phùng Cửu Năng không có mic, ở trên đài cũng không khống chế được không khí nữa rồi, đầu tóc bắt đầu vã đầy mồ hôi.

- Mẹ, Cửu Năng, thằng ngu, giật cái mic lại đi! - Phùng Tứ Bưu sắp không nhịn được, trợn mắt nhìn Phùng Cửu Năng một cái, sao thằng này lại tự chịu uất ức như thế chứ?

- Cháu… cháu… - Phùng Cửu Năng nhìn thoáng qua Dương Minh, lại nhìn Phùng Tứ Bưu, hắn không dám, hắn nào dám giật míc trong tay Dương Minh, muốn ăn đòn hay sao?

"Cái gì?" Phùng Tứ Bưu cảm thấy Phùng Cửu Năng quá nhục, cái quái gì thế! Hắn cả giận nói:

- Còn không giật đi? Muốn tao ra tay chắc?

- Cháu không dám… cháu không phải là đối thủ của Dương Minh, muốn ăn đòn sao? - Phùng Cửu Năng chột dạ nói.

- Phế vật! Xem tao đây! - Phùng Tứ Bưu trừng hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Vâng, chú, lên đi! - Phùng Cửu Năng lập tức cao hứng, có Phùng Tứ Bưu ra mặt thì hắn còn sợ gì nữa?

Dương Minh đứng xem một bên mà hơi buồn cười, hóa ra Phùng Tứ Bưu là chú của Phùng Cửu Năng à? Hai thằng đều họ Phùng, có thể lắm chứ. Thì ra Phùng Cửu Năng này tự đem người nhà đến.

Phùng Cửu Năng giậm từng bước đến chỗ Dương Minh, bàn tay vươn ra định đoạn mic trong tay Dương Minh.

- Giật mic của tao chắc? - Dương Minh cười lạnh một tiếng, nhìn Phùng Tứ Bưu nói.

Phùng Tứ Bưu không nói, giống như căn bản không để Dương Minh trong mắt, trực tiếp vươn tay đoạt mic, nhưng vừa lúc đó Dương Minh lại buông ra. Phùng Tứ Bưu đang định giật mạnh lại, không ngờ được Dương Minh lại thả ra, hắn còn tưởng Dương Minh sẽ giành giật với hắn chứ!

Vốn hắn muốn mượn cơ hội này biểu hiện ít khí lực của mình, coi như là đấu ngầm một chút, cho nên Phùng Tứ Bưu dùng hết khí lực, kết quả Dương Minh nhẹ nhàng bỏ qua, Phùng Tứ Bưu thoáng cái mất đà, cái mic đến tay thì người cũng giật lùi lại, tý nữa thì đập cả mông xuống đất, may mà hắn phản ứng nhanh, lúc sắp ngã xuống đất đã vịn vào người Phùng Cửu Năng, nếu không thì ngã xuống thật rồi.

- Ha ha ha! - Sinh viên dưới đài lập tức cười vang, một màn này quá xấu hổ, mọi người đều cảm thấy thật là đáng chê cười, Phùng Tứ Bưu này muốn biểu hiện mình có nhiều khả năng, kết quả không thể hiện được, Dương Minh người ta cơ bản không có ý tranh đoạt với hắn, buông lỏng tay ra, chẳng phải quá nhục rồi hay sao?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1801: Nhường mày năm chiêu



Phùng Tứ Bưu tức đỏ cả mặt, ánh mắt ác độc nhìn Dương Minh, hắn rất muốn tát một phát chết Dương Minh ngay bây giờ. Hắn không ngờ được Dương Minh lại âm hiểm như thế, chơi ra một chiêu đó làm cho hắn mất mặt trước mọi người, đúng là không ra cái gì cả!

- Thằng dở người, người ta đã nhường rồi còn giành giật!

- Đúng thế, thích tự khoe sức mạnh à?

- Đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

- Người như thế đi diễn xiếc khỉ chắc hay lắm, ở chỗ này thật sự mất mặt mà!

Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nhìn thoáng qua số học sinh không biết sống chết dưới đài, cầm mic thản nhiên nói với Dương Minh:

- Con người tao đánh quyền không thích quy tắc, cho nên quy tắc của tao là không có quy tắc nào cả!

- Thật tốt quá, con người tôi cũng đã quen không có quy tắc, đã nghe qua đánh loạn chưa? Tôi rất thích chơi như thế! - Thanh âm của Dương Minh rất lớn, mặc dù không cầm mic nhưng vẫn vang vọng, toàn trường có thể nghe được, thoáng cái đã làm cho Phùng Tứ Bưu rơi xuống hạ phong.

Phùng Tứ Bưu nhíu mày, thầm nghĩ cổ họng lớn thì có tác dụng gì? Ca sĩ chẳng phải cũng có cổ họng lớn hay sao, nhưng mà cũng chẳng đánh nhau được!

- Hừ, nếu không có quy củ thì sống chết sẽ do trời, nếu ngộ thương thì sao, tao không hy vọng sau này có người truy cứu không tha! - Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nói.

- Thật tốt quá, tôi đang suy nghĩ nếu đánh cho anh tàn phế thì có bị đòi tiền thuốc thang hay không đây! - Dương Minh lập tức mừng rỡ nói:

- Bưu ca, anh thật tốt, ngay cả tiền thuốc thang cũng không cần, tới đây chỉ để tôi luyện tay, thật sự tốt quá! Người tốt như anh, chủ động tới chịu đòn, thật sự đã ít lại càng ít! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có thì cũng là đồ thiểu năng!

"Ha ha ha ha!" Lời của Dương Minh một lần nữa làm các sinh viên bên dưới cười rộ lên, Dương Minh nói quả thật quá châm chọc, làm cho những học sinh này cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như vừa trút được một ngụm ác khí vậy.

- Sính miệng lưỡi là thói quen của người thành thị à, hay là lát nữa rồi nói lại nhé! - Phùng Tứ Bưu cười lạnh nói:

- Phùng Cửu Năng, mang hiệp nghị miễn trách nhiệm ra đây, mỗi người một phần, tao với nó cùng ký!

"Tốt!" Phùng Cửu Năng hơi gật đầu, vội vàng lấy ra hai bản hiệp nghị, đưa cho Dương Minh và Phùng Tứ Bưu mỗi người một bản.

Dương Minh cũng không cự tuyệt, cầm hiệp nghị nhìn lại thì thấy trên đó chỉ viết nếu trong lúc tranh tài xảy ra một ít vấn đề, làm cho một bên bị thương hoặc là tạo thành thương tổn vĩnh viễn thì cũng không được truy cứu và bắt đền. Hai phương tự chịu trách nhiệm cho bản thân, sau này không được báo cảnh sát, cũng không được khởi tố.

Dương Minh không ngờ Phùng Tứ Bưu này cũng chuẩn bị thật chu toàn, thật ra thì Dương Minh muốn đánh chết Phùng Tứ Bưu cũng không cần kỹ kết cái hiệp nghị gì cả, hiệp nghị này chẳng có tác dụng gì với Dương Minh. Nhưng mà hắn vẫn ký tên của mình vào rồi nói: "Tôi đồng ý."

Mà Phùng Tứ Bưu hiển nhiên đã biết trước nội dung hiệp nghị này, nhanh chóng trực tiếp ký tên mình lên, trao đổi với Dương Minh rồi lại cùng ký tên lần nữa, rồi cất vào trong túi áo.

Phùng Tứ Bưu không nghĩ đến Dương Minh lại thoải mái ký như vậy, đúng là Dương Minh quá tự đại rồi, hay là tên này vẫn chưa ý thức được nguy hiểm?

Nhưng bất kể thế nào thì cũng không sao cả, nếu Dương Minh đã đón nhận hiệp nghị của mình thì cũng phải trả cái giá tương ứng! Đó chính là thảm bại!

Chẳng qua sinh viên dưới đài cũng hơi nổi giận, tên Phùng Tứ Bưu này chẳng lẽ là cao thủ gì đó? Nếu không tại sao lại muốn ký hiệp nghị miễn trách nhiệm gì đó với Dương Minh? Đây rõ ràng là muốn đánh nặng tay, hơn nữa tự giải vây cho sự nặng tay của mình đúng không?

Lúc Dương Minh tỷ thí cùng xã đoàn Teakwondo cũng không có ký kết mấy thứ này, cho dù đánh nhau cũng không hạ sát thủ. Chẳng nhẽ tên Phùng Tứ Bưu này đang định hạ sát thủ? Nghĩ tới đây thì sinh viên dưới đài đều nổi giận.

- Đây chỉ là thi đấu giao hữu, ký hiệp nghị sinh tử cái gì?

- Các người có phải muốn hạ sát thủ hai không?

- Không công bằng, không công bằng!

- Dương Minh cũng đồng ý rồi, các bạn gấp cái gì? Thật là hoàng đế chưa vội thái giám đã cuống cuồng! - Phùng Cửu Năng hơi khó chịu nhìn sinh viên dưới đài.

- Cái gì? Ai là thái giám?

- Tên chủ trì này vừa nhìn đã biết là phần tử nguy hiểm, tý nữa hắn xuống đài thì các anh em cùng lên đập cho hắn một trận!

- Đúng thế, thằng này quá khốn nạn, đánh cho mẹ của nó cũng không nhận ra!

- Tao tham gia!

- Tao cũng tham gia!

- Tập thể ký túc xa chúng tao cũng tham gia!

- Tập thể lớp học lại chúng tao cũng tham gia!

- Tính cả nương tử quân của nữ sinh nữa, cùng nhau đánh hắn!

- Quá cần ăn đòn!

"Xặc?!" Phùng Cửu Năng lập tức trợn tròn mắt, thế này là thế nào? Sao mà tình thế lại thay đổi lớn thế này? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao lại đánh mình?

Phùng Tứ Bưu trợn mắt nhìn Phùng Cửu Năng một cái, thằng này đúng là tự làm tự chịu, chọc giận khán giả, tý nữa cho mày bị úp sọt, chiến thuật biển người, có bị đánh chết cũng không biết là ai ra tay, không biết hu-li-gân cực kỳ lợi hại hay sao?

Những kẻ mê ca nhạc, kẻ mê đá bóng mà bạo động đó, chưa từng nghe qua hay sao? Những người này rõ ràng hâm mộ Dương Minh, thế mà lại dám mắng người ta là thái giám, không muốn chết là cái gì?

Người ta vốn đã bị chọc tức, tìm không ra cái cớ từ nãy giờ, bây giờ thì hay rồi, mắng người ta thì người ta có lý do rồi. Có đánh chết thì trường học chắc chắn cũng toàn lực bảo vệ sinh viên, có thể chết vô ích cũng không chừng!

Coi như chết vô ích đi, người đã chết thì còn tác dụng gì nữa!

- Phắn sang một bên đi. - Phùng Tứ Bưu hơi mất kiên nhẫn khoát tay áo, ý bảo Phùng Cửu Năng xuống trước, không nên ở chỗ này cản trở.

Phùng Cửu Năng cũng có ý đó, hắn đã muốn chuồn cho chóng, những sinh viên này rõ ràng không thuận mắt với hắn rồi, hắn thật sự sợ bị đánh!

- Như vậy, xin mời mọi người bên dưới cùng quan sát cuộc thi đấu, tôi sẽ nhường sàn đấu lại cho hai tuyển thủ! - Phùng Cửu Năng phô trương một câu:

- Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt!

- Đi xuống đi, đi xuống đi!

- Đi xuống đây ăn đòn đi!

- Nhanh lên, anh sẽ mài quyền tụ chưởng chờ mày!

- Dương ca đánh phía trên, Lý ca tao đây đánh phía dưới!

Phùng Cửu Năng choáng váng, những người này muốn đánh hắn thật sao? Nhìn tình hình này thì không đi được nữa, trước tiên cứ trốn sau đài tránh gió tránh bão rồi nói sau!

Sau khi Phùng Cửu Năng lui xuống, trên đài chỉ còn lại hai người Dương Minh và Phùng Tứ Bưu.

- Ra tay đi, tao nhường năm chiêu. - Phùng Tứ Bưu rất khinh miệt nhìn Dương Minh nói.

- À, không cần đâu, nhường tôi một chiêu là được rồi. - Dương Minh nói lớn.

- Hừ, cũng đừng có to mồm. - Phùng Tứ Bưu cười lạnh một tiếng:

- Hay là cứ năm chiêu đi cho lành!

- Một chiêu là có thể chết ngay rồi, lại còn nhường tôi năm chiêu, chẳng lẽ cho tôi đánh năm lần? Đánh thế còn không chết người sao? - Dương Minh hơi khó khăn nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1802: Thật sự chỉ một chiêu



"Hở?" Phùng Tứ Bưu nghe lời của Dương Minh mà không khỏi vui vẻ:

- Vẫn còn ba hoa nữa à? Được rồi, để tao xem mày một chiêu giết tao như thế nào, tao đứng im ở đây cho mày đánh!

- Thôi cứ di chuyển đi, tôi sợ đánh chết anh mất. - Dương Minh nói.

- Đánh chết? Tốt, mày đánh chết tao đi, chết cũng không cần chịu trách nhiệm đâu! - Phùng Tứ Bưu cảm thấy Dương Minh này thật tự đại quá mức cho phép, thật sự quá tự đại!

- Được rồi, nếu như nguyện ý bị miểu sát như vậy thì tôi cũng không còn cách nào! - Dương Minh rất tiếc nuối nói:

- Xin lỗi, các bạn coi này, mình vốn định biểu diễn cho mọi người một chút, nhưng thật bất đắc dĩ, đối thủ không phối hợp, hắn muốn bị mình một chiêu g**t ch*t mà, mọi người bảo mình phải làm gì bây giờ?

- Cho hắn đi luôn! Cho hắn chết luôn đi!

- Nếu tên kia nguyện ý ăn đòn thì giết hắn chết ngay lập tức!

- Đúng, miểu sát hắn đi, một chiêu là được, đối phó với loại người như vậy không nên phí thời gian!

Sinh viên dưới đài rối rít nói.

- Nếu tất cả mọi người muốn thế thì mình đành phải miểu sát anh ta rồi, thật đúng là hơi có lỗi với mọi người! Được rồi, đã như thế thì mình miểu sát hắn luôn! - Dương Minh gật đầu nói.

Phùng Tứ Bưu cười lạnh nhìn Dương Minh diễn trò, hắn hoàn toàn không để Dương Minh trong mắt, cứ chờ cho Dương Minh diễn trò nhiệt tình.

- Diễn trò đủ chưa? Động thủ được rồi chứ? - Phùng Tứ Bưu đợi Dương Minh nói hết rồi mới mở miệng hỏi.

- Ớ, còn có người vội vàng muốn chết thế à? - Dương Minh hơi kinh ngạc nhìn Phùng Tứ Bưu:

- Đã như thế thì tôi sẽ miểu sát anh! Được rồi, tiếp chiêu đi!

"…." Phùng Tứ Bưu khinh thường nhìn Dương Minh một cái, thầm nghĩ ra chiêu cũng phải hô hào, thích mè nheo như thế à?

Dương Minh nhanh chóng chạy tới trước mặt Phùng Tứ Bưu, đột nhiên dừng bước, vẫn chưa động thủ mà hơi chần chờ nói:

- Tôi đánh anh thành cái dạng gì bây giờ? Thôi thì dạy bảo một chút, đánh cho tàn phế được không?

- Tốt nhất là đánh tao thành tàn phế! - Phùng Tứ Bưu giễu cợt nói.

- Được rồi, tàn thì tàn! - Dương Minh gật đầu.

"…Á…" Phùng Tứ Bưu đang định cười to thì đột nhiên phát hiện thân thể mình không khống chế được mà bay ra ngoài thật! Hắn chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình gần như lệch đi, đau đớn vô cùng. Cuối cùng hắn ngã vật ra đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi không nhúc nhích nữa…

Phùng Tứ Bưu muốn đứng lên, nhưng hắn lại đau lòng phát hiện, hắn không động đậy được nữa rồi, toàn thật giống như bị rã rời ra, căn bản là không có cách nào chuyển động!

Bọt máu trong miệng òng ọc phun ra, Phùng Tứ Bưu khó khăn muốn nói nhưng lại phát hiện, hắn không nói ra được.

Dưới đài kinh hãi! Phùng Cửu Năng sau màn cũng kinh hãi!

Nhưng ngay sau đó dưới đài lại phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt! Thật sự chỉ một chiêu! Dương Minh quả nhiên miểu sát Phùng Tứ Bưu!

Phùng Tứ Bưu này mặc dù bề ngoài bưu hãn nhưng thực tế chỉ là loại hổ giấy, loại thế chắc chưa từng ăn đòn hay sao mà chỉ một chiêu đã ngã vật ra? Đứng dậy cũng không nổi sao?

- Dương Minh uy vũ, một chiêu chết liền!

- Cái quái gì chứ, thoạt nhìn có vẻ trâu bò, trên thực tế là loại mềm như bún, một chiêu đã xong đời rồi sao?

- Quá yếu, quả thực quá kém!

- Lúc trước lại đi lo lắng cho Dương Minh, xem ra là lo lắng vô ích rồi!

- Đúng thế, làm trò! Còn làm cái gì hiệp nghị sinh tử để dọa người, tưởng hắn thật sự lợi hại chứ, hóa ra là một tên lừa gạt!

- Thế mà cũng dám ra đây tự làm mất mặt à?

Dưới đài liên tục hoan hô, Triệu Oánh thở phào nhẹ nhõm, Vương Tiếu Yên thì cứ như thường, giống như chuyện này hẳn là đương nhiên, một chút cũng không kỳ quái vậy.

- Yên Yên, có phải em đã sớm đoán được kết quả sẽ thế này không? - Triệu Oánh kinh ngạc nói.

- Cũng thế mà thôi, phải tin tưởng Dương Minh! - Vương Tiếu Yên cười cười:

- Bây giờ đã thấy chưa? Một chiêu là gục, chẳng có tí khiêu chiến nào…

- Thật ra thì tốc độ Dương Minh xử lý đã ra ngoài dự kiến của Vương Tiếu Yên, Vương Tiếu Yên nghĩ Dương Minh có thể g**t ch*t Phùng Tứ Bưu nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ dễ dàng như vậy, nhanh chóng như vậy!

- Đúng thế, xem ra chị còn chưa hiểu anh ấy! - Triệu Oánh hơi ai oán nói.

- Ha ha, sau này trên giường sẽ hiểu thôi! - Vương Tiếu Yên cười trêu chọc.

"…" Triệu Oánh đỏ mặt không nói tiếp.

Tiếng hai người nói chuyện cũng bị tiếng hoan hô che lấp, chẳng ai nghe được cả.

Mà bên kia, Trương Tân và Trần Mộng Nghiên cũng đang hoan hô, Trương Tân vỗ vỗ vai người anh em vừa mới tra tài liệu kia:

- Người anh em, nhìn thấy chưa? Lão đại tôi Dương Minh cho hắc quyền vương kia một chiêu là ngửa, có sao đâu chứ?

- … Sao lại thế nhỉ? Hắc quyền vương mà đánh ẻo lả như vậy à? Chẳng lẽ chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi? Là trùng hợp? - Nam sinh kia thấy hơi khó tin.

- Nhìn những người khác vẫn có lòng tin kìa, bọn họ vẫn cho rằng lão đại tôi là vô địch, chắc chắn thắng lợi, bạn thì ở đây lo lắng cái này cái kia! - Trương Tân lắc đầu nói:

- Tôi không có thấy lão đại ra tay thế nào thì Phạm Tứ Bưu kia đã bay ra ngoài, thật là quá yếu!

- … Xem ra mình cũng lo lắng dư thừa rồi, Dương Minh rất là lợi hại! - Rốt cuộc nam sinh kia cũng gật đầu măng:

- Mẹ kiếp, trên mạng là lăng xê! Nhất định là lăng xê, tên Phùng Tứ Bưu này thật ra chỉ là mặt hàng kém chất lượng, căn bản không biết đánh nhau!

- Đúng thôi, phải tin tưởng Dương Minh, đối thủ kia quá tệ! - Trương Tân gật đầu.

Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai mặc dù vừa nãy cũng hơi lo lắng cho Dương Minh nhưng cuối cùng cũng không phải quá lo, lúc này thấy Dương Minh thắng thì thở phào nhẹ nhõm, cùng đứng lên hoan hô với mọi người!

Đại đa số sinh viên vì vui nên hoan hô, nhưng mà đám người Trần Mộng Nghiên thì là hoan hô từ nội tâm!

Mà Phạm Kim Triết lúc này đang trốn trong ký túc xá, xem trực tiếp trận đấu, hắn không xuất hiện tại sân thể dục chính là vì sợ người ta bất mãn hắn tìm người ra sân hộ nên làm ra vài việc manh động. Hắn chuẩn bị đợi sau khi Phùng Tứ Bưu toàn thắng thì sẽ xuất hiện tại sân thể dục rồi để cho Dương Minh tr*n tr**ng chạy, cũng không thể buông tha cho Triệu Oánh!

Nhưng hiện tại thì giấc mộng của hắn đã hoàn toàn tan vỡ, Phùng Tứ Bưu thua, hơn nữa chỉ một chiêu đã gục. Hắn không thể tin vào mắt mình, chuyện này sao có thể chứ? Phùng Tứ Bưu không phải là quyền hoàng dưới lòng đất sao? Không phải là truyền thuyết bất bại của thành phố V sao? Sao ngay cả một chiêu cũng không ứng phó được?

Mình bị hoa mắt sao? Hay là hệ thống thu phát sóng có vấn đề? Phạm Kim Triết cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện cho Phùng Cửu Năng để hỏi rõ ràng. Nhưng mà điện thoại còn chưa gọi thì cuộc gọi của Phùng Cửu Năng đã đánh đến!

- Uy, Cửu Năng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phùng Tứ Bưu bị Dương Minh hạ hay sao? Hay là thu phát sóng có vấn đề? - Phạm Kim Triết vừa đón cuộc gọi đã vội vàng hỏi.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1803: Mày không nên quay lại



- Không xong rồi Triết ca, Phùng Tứ Bưu thoáng cái đã bị Dương Minh đánh gục, em cũng không thấy rõ Dương Minh đấm thế nào thì hắn đã bay ra ngoài rồi! - Phùng Cửu Năng khẩn trương nói.

- Mẹ! Mày tìm cho tao một quyền thủ lòng đất thật đấy à? Có phải lừa gạt hay không? Sao thoáng cái đã bị Dương Minh hạ gục? Hàng mã cũng không thể dễ dàng bay ra ngoài như vậy, cứ thế là xong đời hay sao?

Phạm Kim Triết tức điên lên, vốn hắn tràn đầy tự tin chuẩn bị hạ nhục Dương Minh, ảo tưởng Phùng Tứ Bưu chỉ một chiêu đập chết Dương Minh. Nhưng mà Phùng Tứ Bưu chẳng những không đánh chết được Dương Minh mà ngay cả đụng một chút cũng chưa kịp đã bị Dương Minh đánh bay rồi!

Chênh lệch giữa thực và mơ quá lớn làm cho Phạm Kim Triết thoáng cái không thể chịu nổi!

- Triết ca, hắn thật sự là quyền sư của quyền tràng ngầm thành phố V, trên truyenfull.vn cũng có quay phim lúc hắn tranh tài, thường thường cứ một chiêu đánh vào chỗ trí mạng của đối thủ, anh nhìn trên mạng có rất nhiều diễn đàn bình luận về hắn đều nói hắn rất lợi hại mà… - Phùng Cửu Năng giải thích.

- Vậy hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Mày nói rằng Dương Minh còn lợi hại hơn cả hắc quyền sư à, có thể được hay sao? - Phạm Kim Triết gầm lên:

- Làm sao bây giờ? Mày mau đi xem Phùng Tứ Bưu kia có gục thật hay không, nếu không phải thì bảo hắn đứng lên đánh cho ta! Con mẹ nhà mày, nó phải thua, thằng nào chạy tr*n tr**ng? Là mày chạy hay là tao chạy?

"Chuyện này…" Phùng Cửu Năng làm sao dám đi xem Phùng Tứ Bưu có chuyện gì hay không?

- Cái này cái kia gì, giải quyết nhanh cho tao! - Phạm Kim Triết hổn hển mắng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Phùng Cửu Năng nắm điện thoại di động, thật là tiến thối lưỡng nãn, bộ dạng của Phùng Tứ Bưu rõ ràng là không đứng dậy nổi rồi, nếu có thể được lên thì hắn nhất định có thể kiên trì dựa vào sức chịu đựng của quyền tràng dưới đất.

Trên thực tế, mặc dù lần này Dương Minh đánh trọng thương Phùng Tứ Bưu nhưng không đánh chết hắn. Dương Minh không muốn giết người trước mặt mọi người, dù sao đây cũng là trường học, không phải là thế giới ngầm.

Mà Phùng Tứ Bưu sau khi bị đánh thì chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị, toàn thân khó chịu, xương sườn gãy vài cái! Sự kinh hãi trong lòng hắn không thua gì Phùng Cửu Năng và Phạm Kim Triết, thậm chí còn hơn thế!

Hắn không tin một quyền của Dương Minh lại có thể làm hắn trọng thương như thế! Nãy giờ hắn vẫn xem thường Dương Minh, có thể nói từ đầu tới cuối đều không để Dương Minh trong mắt, Dương Minh có nói ba hoa vài câu hắn cũng chẳng để ý. Chỉ cảm thấy Dương Minh thật mạnh miệng, khoác lác với ai chứ?

Phùng Tứ Bưu không tin một sinh viên năm nhất có thể lợi hại đến đâu, trên thực tế, khoác lác thì ai cũng biết, nhưng mà Phùng Tứ Bưu xem ra chỉ có mấy tên tài năng mới mới đi khoác lác. Còn hắn thì đã già thành tinh, dựa vào kinh nghiệm của nắm đấm thì không cần khoác lác làm gì!

Hắn đã từng đánh bại vô số tuyển thủ khoác lác trên đài, mỗi người đều bi thảm, đểu trái ngược hẳn với lời khoác lác họ nói lúc trước. Phùng Tứ Bưu thích loại chênh lệch trời với đất giữa trước và sau này, như thế thật châm chọc, chỉ có vậy mới tạo thành hình tượng hổ báo nhất cho hắn!

Nhưng hôm nay Dương Minh quá khoác lác, cho nên Phùng Tứ Bưu đáp lễ vài câu! Dĩ nhiên, Phùng Tứ Bưu không cho là mình thi khoác lác với Dương Minh, hắn cảm thấy mình đang nói thật! Chỉ có lời của người có thực lực thì mới là sự thật, còn sinh viên giống như Dương Minh, không biết trời cao đất rộng, xem qua vài đoạn phim đánh quyền anh, đánh bại vài cao thủ xã đoàn trong trường thì đã cho mình là vô địch thiên hạ!

Thật quá buồn cười, hắn không biết núi cao còn có núi cao hơn hay sao?

Nhưng sau khi Phùng Tứ Bưu ngã xuống đất mới phát hiện ra, người không biết trời cao đất rộng chính là mình! Dương Minh vừa nãy không hề khoác lác, hắn đánh cho mình thì đúng là chết ngay lập tức!

Loại tốc độ này, loại lực lượng này, hoàn toàn làm cho Phùng Tứ Bưu chịu không nổi, hắn căn bản không cảm nhận được Dương Minh ra quyền, thế mà hắn đã bay ra ngoài!

Cho nên trong nháy mắt này, Phùng Tứ Bưu cũng biết cái gì mới thực sự là núi cao còn có núi cao hơn! Thực lực của Dương Minh cao hơn hắn nhiều, loại tình huống miểu sát lúc nãy Phùng Tứ Bưu không thể không thấy qua, hắn đã thấy! Cũng trải qua! Nhưng mà đó là hắn miểu sát người khác mà không phải là người khác miểu sát hắn!

Phùng Tứ Bưu rất hưởng thụ loại cảm giác miểu sát người yếu này, dĩ nhiên là loại thực lực chênh lệch này mới có thể đem lại kh*** c*m!

Song, hôm nay hắn lại đổi vị trí với đối thủ, nằm trên đất chính là Phùng Tứ Bưu hắn, đối thủ mới là người hưởng thụ niềm vui miểu sát!

Phùng Tứ Bưu biết Dương Minh hạ thủ lưu tình, nếu không bằng vào loại thực lực chênh lệch tuyệt đối này, Dương Minh chắc chắn có thể một quyền g**t ch*t hắn!

Cho nên Phùng Tứ Bưu không dám đứng lên, cho dù hắn có thể chống tay để đứng dậy cũng không làm! Nguyên nhân rất đơn giản, lần này Dương Minh không giết hắn không có nghĩa lần tới cũng hạ thủ lưu tình!

Hắn không muốn chết, hắn sống chưa đủ! Hắn đã tiết kiệm được bảy trăm vạn trong ngân hàng, sắp được một ngàn vạn rồi, mục tiêu của hắn là một ngàn vạn sẽ nghỉ hưu, hắn không muốn chưa nghỉ hưu đã bị người ta g**t ch*t!

Đến mức Phùng Tứ Bưu còn không hề nghĩ đến đứng dậy phản kích Dương Minh, bởi vì hắn không nắm chắc một chút nào việc đối phó với đối thủ cả! Hắn biết mình đứng lên cũng chỉ ăn đòn thôi!

Dương Minh biểu tình hờ hững, nhấc chân đi về phía Phùng Tứ Bưu, dừng lại bên cạnh hắn. Dương Minh cúi đầu nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói:

- Xin lỗi, sau này mày không đánh quyền tiếp được rồi, tao chẳng may phế mày đi mất.

"Mày…" Phùng Tứ Bưu nghe lời Dương Minh nói thì cả kinh, hắn bống nhiên kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào, hai tay của mình đã bị Dương Minh đánh gãy! Nói cách khác, hai tay mà hắn dựa vào để sinh tồn đã bị Dương Minh phế bỏ!

Cho dù sau này khôi phục cũng không thể có lại trạng thái đỉnh, không thể đánh quyền nữa.

- Mày làm như thế nào? Sao có thể nhanh như vậy? - Vừa nãy Phùng Tứ Bưu chỉ cảm thấy ngực đau đớn, hắn cho là Dương Minh chỉ đánh trúng ngực của mình, gãy vài cái xương sườn mà thôi. Vì thế nên xem nhẹ đau đớn trên tay, giờ phút này hắn mới có thể cảm nhận được đau nhức từ trên tay truyền đến…

Nói cách khác, Dương Minh vừa nãy không chỉ ra một quyền mà là ba quyền! Trong vòng một chiêu đánh ra ba quyền, hơn nữa mỗi quyền đều trúng mục tiêu, thực lực kiểu gì mới có thể làm ra chuyện này?

Nhanh! Quá nhanh! Phùng Tứ Bưu không thể tin Dương Minh lại đạt được tốc độ và thực lực siêu phàm như vậy! Một sinh viên năm nhất thôi, sao có thể như thế? Nhưng sự thật đang ở trước mắt làm cho Phùng Tứ Bưu bắt buộc phải tin!

Xương sường hắn bị gãy, tay cũng gãy, cảm giác đau đớn không thể giả được.

- Mày không nên quay lại thành phố Tùng Giang, nơi này là ác mộng của mày. - Dương Minh thản nhiên nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1804: Hành động của Trần Mộng Nghiên



- Có ý gì, sao mày biết tao đã từng tới thành phố Tùng Giang? - Phùng Tứ Bưu nhất thời kinh hãi! Chuyện mình đã từng tới thành phố Tùng Giang ngay cả Phùng Cửu Năng và Phạm Kim Triết cũng không biết, thằng Dương Minh này làm sao biết được?

- Mày từng thua đàn em của tao một trận. - Dương Minh khẽ mỉm cười rực rỡ nói.

"Đàn em.." Phùng Tứ Bưu nhất thời biến sắc, chợt nhớ tới Hầu Chấn Hám, người kia từng cho mình tổn thương lớn... Đó cũng là lần mà Phùng Tứ Bưu thua thảm nhất!

- Hầu Chấn Hám, đừng có quên cái tên này chứ. - Dương Minh nói xong liền đứng dậy, xoay người xuống đài.

- Hầu Chấn Hám... Hầu Chấn Hám là đàn em?!

Phùng Tứ Bưu thật sự không thể tin được tin tức kia, nhưng bắt buộc phải tin, bởi vì Dương Minh quá lợi hại, so với Hầu Chấn Hám chỉ hơn chứ không kém! Mà Dương Minh biết chuyện bí mật như thế, hắn cũng chỉ có thể tin, tất cả đều là sự thật!

Một lần tới thành phố Tùng Giang đó là làm thuê cho Vu Hướng Đức, đánh quyền thay cho hắn. Chuyện này rất bí ẩn, ngoại trừ người trong cuộc, Phùng Tứ Bưu không tin người khác biết được, mà Dương Minh chỉ là một sinh viên năm nhất, nếu không biết chân tướng thì làm sao nói ra những chuyện này được?

Chuyện điều tra từ trước thì lại càng không thể, bởi vì việc thay Phạm Kim Triết ra sân hôm nay không một kẻ nào biết, trước khi mình lên đài cũng không nói cho người khác, cho nên lên đài mới làm cho bọn sinh viên tức giận như vậy!

Cho nên việc Dương Minh điều tra từ trước là không thực tế. Hơn nữa Dương Minh có thực lực như vậy thì không cần phải nói láo, hắn hoàn toàn có thực lực miểu sát mình, Hầu Chấn Hám kia có phải đàn em của hắn không có gì khác biệt đâu?

Nghĩ tới đây, Phùng Tứ Bưu không khỏi chán nản, thậm chí còn hơi cảm tạ Dương Minh đã bỏ qua cho hắn! Bởi vì nếu Dương Minh không hạ thủ lưu tình thì hắn đã sớm giãy chết rồi.

- Cảm ơn mọi người đã cổ vũ! - Dương Minh đi tới trước đài, cầm mic lên và nói với các bạn học bên dưới:

- Mình đã hoàn thành việc miểu sát đẹp mắt, đối thủ quá yếu, không có cách nào khác, mình còn muốn biểu diễn thêm một lát nhưng mà đối thủ không phối hợp! Mình thật hâm mộ Ultraman, bên cạnh anh ta đều là một bầy quái thú im lặng phối hợp!

- Ha ha ha ha ha!

Dưới đài nhất thời tuôn ra tiếng cười vang, lời của Dương Minh quá hài hước, lại còn so Phùng Tứ Bưu với quái thú, mà Dương Minh lại còn là Ultraman đánh quái thú.

- Dương Minh uy vũ!

- Thật sự là miểu sát! Quá đẹp mắt!

- Giống như quyền hoàng tất sát, nháy mắt là giết được!

- Loại hàng mã trông thì ngon mà không xài được! Nhìn cường tráng còn dọa người, trên thực tế không chịu nổi một đòn!

- Mình còn một số chuyện, không thể tiếp mọi người được nữa, mời mọi người đốc thúc Phạm Kim Triết, cho hắn chạy tr*n tr**ng một vòng ở bãi tập trong trường! - Dương Minh cười nói với các bạn học dưới đài.

- Tốt! Tốt!

- Bọn mình giúp đốc thúc!

- Yên tâm đi, chúng mình tuyệt đối sẽ chú ý đến Phạm Kim Triết, để cho hắn phải chạy tr*n tr**ng!

Khán giả dưới đài đều không hẹn mà cùng xung phong nhận giúp Dương Minh đốc thúc Phạm Kim Triết chạy tr*n tr**ng!

Dương Minh lui xuống sân khấu trong tiếng hoan hô. Chuyện ở nơi này hắn đã làm xong rồi, có lẽ cũng đến lúc rời đi?

Chỉ là trước khi đi, Dương Minh vẫn tiếc nuối mấy chuyện.

Một là Tô Nhã, trước khi đi không thể gặp nàng một lần làm cho Dương Minh tiếc nuối. Nhưng mà Dương Minh cũng biết Tô Nhã bề bộn nhiều việc, không muốn làm nàng phân tâm, chuyện này cũng chưa nói cho nàng biết.

Một người khác là Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh cũng không thể tự từ biệt nàng, nếu có thể mà nói, trước khi đi, Dương Minh muốn nhớ Hạ Băng Bạc an bài một chút, để cho Hoàng Nhạc Nhạc đi theo máy bay của mình, coi như là cuộc đưa tiễn ngắn ngủi.

Người xem điên cuồng mà nhiệt tình không biết Dương Minh lặng lẽ rời đi, bọn họ đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, lại càng mong đợi Dương Minh phát uy tiếp!

Sau khi Dương Minh đi, bọn họ điên cuồng xông lên sân khấu, họ muốn đánh Phùng Cửu Năng một trận!

Kết quả là Phùng Cửu Năng còn chưa chạy khỏi sân thể dục đã bị vô số học sinh vây quanh để vùi dập...

Dương Minh ra khỏi sân thể dục, hít sâu một hơi rồi lên xe, hắn trực tiếp phóng về biệt thự, không hề dừng lại. Hắn không muốn đi chỗ nào nữa, chỉ muốn bồi tiếp Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai. Ba cô gái này làm bạn với hắn lâu nhất, mỗi ngày đều ở chung một chỗ, Dương Minh thật không nỡ rời đi...

Hơn nữa, các nàng cũng không biết sự thật, không biết mình phải đi thi hành nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm...

- Chị Mộng Nghiên, Dương Minh biết chúng ta làm như vậy có mất hứng hay không? - Chu Giai Giai hơi thấp thỏm hỏi.

- Không đâu, nếu như anh ấy trách thì cứ đổ lên đầu chị là xong. - Trần Mộng Nghiên chẳng sợ, tình cảm của nàng và Dương Minh coi như bền chắc nhất, không người nào có thể thay đổi việc nàng ở bên Dương Minh nên Trần Mộng Nghiên chủ động gánh phiền phức cho chị em.

- Ôi... vậy làm sao mới tốt? - Chu Giai Giai nghe Trần Mộng Nghiên nói thế thì cũng yên tâm.

- Mỗi nữ nhân của Dương Minh đều có quyền về tình cảm, mà chị thì có nghĩa vụ báo cho mấy cô ấy... - Trần Mộng Nghiên thở dài:

- Không biết ngày mai Lam Lăng có về hay không? Cô ấy còn không đón điện thoại, nhưng mà chị cũng đã nhắn tin cho cô ấy rồi...

- Lam Lăng... rốt cuộc cô ấy là cô gái như thế nào? Sau này có thể sống chung yên lành với chúng ta hay không?

Chu Giai Giai nghe cái tên này thì hơi lo lắng hỏi. Nàng và Lâm Chỉ Vận đã nghe qua cái tên này nhưng chưa từng gặp mặt, càng đừng nói là sống chung với nhau.

- Hẳn là một cô gái không có nhiều tâm cơ, chắc là rất dễ thân cận đó... - Trần Mộng Nghiên thở dài, trên thực tế nàng cũng không tiếp xúc qua với Lam Lăng, cũng chưa từng nói chuyện với Lam Lăng bao giờ!

Hiểu biết của Trần Mộng Nghiên về Lam Lăng hoàn toàn là từ Dương Minh. Dương Minh đã từng trải qua việc Lam Lăng phát hiện mình và hắn cùng mua đồ ở siêu thị, nhưng mà Lam Lăng cũng không làm gì, bởi thế có thể thấy Lam Lăng không phải là một cô gái thích tranh giành!

Chỉ cần không tranh không đoạt, không lợi dụng lý do Dương Minh đến với nàng trước để kiêu ngạo, Trần Mộng Nghiên tin chắc mình có thể thân cận được với nàng! Mà nàng có mang lý do này ra thật thì cũng không sao, Lam Lăng thì là gì chứ? Lâm Chỉ Vận mới là nữ nhân đầu tiên của Dương Minh!

Em Lâm ở cạnh mình, không tin rằng đấu không lại Lam Lăng!

Dĩ nhiên, đây chỉ là trường hợp xấu nhất, trên thực tế Trần Mộng Nghiên mong có thể hòa thuận với Lam Lăng! Nàng ta cũng là nữ nhân của Dương Minh, đây là sự thật không thể thay đổi, Trần Mộng Nghiên cũng không thể thay đổi, như vậy thì xử lý tốt quan hệ của hai người mới là kết quả tuyệt nhất!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1805: Trong nhà có người



- Dù là đánh tú lơ khơ hay chơi mạt chược thì ba người cũng không tiện, chỉ có thể chơi đấu địa chủ!

Lâm Chỉ Vận thì không để ý nhiều, nàng đều ủng hộ với quyết định của Trần Mộng Nghiên, nàng không hề nói ra ý kiến của mình.

Tính ra, bây giờ Dương Minh cũng đã về đến nhà, anh ấy có phải đang rất vui mừng hay không? - Trần Mộng Nghiên nhìn đồng hồ một chút rồi nói:

- Các chị em, tối nay chúng ta phòng không lẻ bóng rồi, chúng ta đi vui vẻ một chút nhé?

"..." Chu Giai Giai hơi trầm mặc:

- Dương Minh không trách chúng ta cũng tốt lắm rồi, còn vui vẻ cái gì?

- Thoải mái đi, chẳng nhẽ còn phải buồn phiền? - Trần Mộng Nghiên cười cười:

- Sớm muộn gì cũng có một ngày này, cô ấy cũng sẽ trở về, thay thế chỗ của chị… chị cũng không để ý nhiều nữa rồi.

- Không phải chứ? - Chu Giai Giai lắc đầu:

- Cô ấy không phải người như vậy…

- Thật ra thì, chị làm bà cả cũng chẳng phải rất mệt mỏi hay sao? Bản thân chị cũng mong có một người chị… - Trần Mộng Nghiên tự giễu an ủi:

- Đi thôi, trưa rồi, chúng ta đi ăn chút gì đó chứ?

Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cười khổ một cái, cảm nhận được sự cô đơn của Trần Mộng Nghiên, đi cạnh nàng ra khỏi sân thể dục.

Dương Minh trở lại biệt thự, đang định lấy chìa khóa mở cửa thì đột nhiên cảnh giác!

Có người trong nhà sao?

Lúc Dương Minh rời đi cũng đã nhìn qua khán đài, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đều ngồi trên đó, chưa hề đứng dậy rời đi. Mà không hề có dấu hiệu về nhà của xe Trần Mộng Nghiên, vậy thì ai trong nhà?

Sở dĩ Dương Minh nhận ra có người về nhà là vì lúc sáng nay ra ngoài cùng Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận, mặc dù không đi cùng xe nhưng lại là do Dương Minh khóa cửa biệt thự!

Rõ ràng đã khóa kín cửa lại, nhưng sao bây giờ khóa lại bị mở!

Chẳng nhẽ là mấy người Trần Mộng Nghiên về lấy đồ? Đúng rồi, sau khi Dương Minh đến trường học, mấy người Trần Mộng Nghiên tách ra, Dương Minh là người thi đấu hôm nay, phải có thời gian chuẩn bị trước một chút, cho nên đi tới sân thể dục trước.

Mà Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai vào sân thể dục thì cũng sau một lúc rồi, có thể các nàng cũng đã về nhà một chuyến! Nhưng mà, ba người bình thường đều rất cẩn thận, không thể có tình trạng không khóa cửa như vậy.

Dương Minh theo bản năng dùng dị năng xuyên thấu qua cửa chính để nhìn vào, vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người!

Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, hô hấp dồn dập, hai tay che miệng, mặt đỏ tới mang tai xem TV, mà nội dung trên màn ảnh lại làm cho Dương Minh vô cùng xấu hổ! Đó là đoạn phim của mình và Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên!

Nhưng mà Dương Minh không trực tiếp xông vào ngăn cản, bởi vì, giờ phút này nàng có thể xuất hiện trong biệt thự, hơn nữa còn xem đoạn phim đó, chắc chắn là do Trần Mộng Nghiên ngầm đồng ý, thậm chí cố ý an bài!

Nghĩ tới dụng tâm kín đáo của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh chỉ có thể cười khổ.

Đúng là hôm qua Tô Nhã nhận được điện thoại của Trần Mộng Nghiên, quan hệ của hai người thật sự rất thân mật, Trần Mộng Nghiên ngoại trừ là người hâm mộ Tô Nhã thì còn có quan hệ hai người đều ngầm hiểu.

Trần Mộng Nghiên cố gắng làm tốt quan hệ với Tô Nhã, chẳng nhẽ Tô Nhã không có ý nghĩ như vậy?

Cho nên, lần này Trần Mộng Nghiên cũng không giấu diếm, nói chuyện tình Dương Minh phải đi Vân Nam thi hành nhiệm vụ cho Tô Nhã. Trần Mộng Nghiên biết, nhất định Dương Minh đã gạt Tô Nhã chuyện này, nhưng Trần Mộng Nghiên cảm thấy, Tô Nhã cũng là nữ nhân của Dương Minh, hơn nữa còn là mối tình đầu, nàng tất nhiên có quyền biết chuyện này!

Nếu như sau khi Dương Minh đi, Tô Nhã mới ngỡ ngàng phát hiện thì nhất định sẽ oán giận người chị em tốt có chuyện mà không biết này! Cho nên, Trần Mộng Nghiên liền nói chuyện này cho Tô Nhã.

Tô Nhã sau khi khiếp sợ thì còn lo lắng thật nhiều, nàng quyết định, nhất quyết phải gặp Dương Minh một lần trước khi hắn rời đi!

Sau khi Tô Nhã biết được tin tức thì thoái thác tất cả hoạt động, một mình lặng lẽ ngồi máy bay về thành phố Tùng Giang, mà giờ khắc này, bộ dạng của Tô Nhã khác xa với đại minh tinh, là hai người hoàn toàn khác, cho nên cũng không sợ người khác nhận ra nàng.

Mặc dù Tô Nhã đã sớm nói bí mật này cho Trần Mộng Nghiên, mà Trần Mộng Nghiên cũng từng nhìn thấy ảnh chụp thực sự của Tô Nhã trong tay Dương Minh, nhưng mà lúc đón Tô Nhã hôm nay thì vẫn bị Tô Nhã làm rung động!

Một cô gái lại có thể đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, quả thực còn hơn cả con gái mộng ảo ở trong manga, hai mắt thật to, làn da trắng nõn, giống y như một búp bê thiên thần vậy.

Trần Mộng Nghiên rất hâm mộ, nhưng mà cũng chỉ thoáng qua, bởi vì Trần Mộng Nghiên thật ra cũng không thua Tô Nhã, chẳng qua đẹp khác nhau mà thôi. Nữ nhân bên cạnh Dương Minh mỗi người một vẻ, mà Dương Minh cũng rất may mắn, bạn gái không ai không là mỹ nữ cực phẩm.

Trong nháy mắt Chu Giai Giai và Tô Nhã gặp mặt, hai người đều mỉm cười, khoảng cách giữa hai người đã rất ngắn, giờ đây cũng không tồn tại nữa. Hai người giống như hai cô bạn tốt không gặp nhau nhiều năm, kéo tay nhau rất vui vẻ.

Sau khi đón Tô Nhã, Trần Mộng Nghiên đã đưa nàng về biệt thự, mà Chu Giai Giai lại mang đoạn phim quay này đó ra, sau khi nói cho Tô Nhã cách để phát hình thì rời đi cùng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, bởi vì nàng còn muốn đi xem cuộc tranh tài của Dương Minh và Phạm Kim Triết!

Sau khi Trần Mộng Nghiên đi, Tô Nhã cũng không vội vàng mở đoạn phim kia, nàng vẫn còn rất xấu hổ, mặc dù nói lý ra, quan hệ với Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đã là chị em thân mật, rất quen thuộc với nhau rồi. Mà nàng cũng đã xác định quan hệ với Dương Minh, cho nên xem phim của bọn họ cũng không phải quá đáng gì!

Nhưng Tô Nhã là cô gái chưa trải sự đời, rốt cuộc nàng vẫn rất xấu hổ, mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không thể trực tiếp xem như thế.

Tô Nhã đầu tiên rất hâm mộ đi tham quan cả biệt thự, xem từng phòng của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận, sau đó lại xem ảnh treo trong phòng khách. Cũng huyễn tưởng ra mong muốn, được sống vui vẻ cùng ba người các nàng và Dương Minh ở trong biệt thự này…

Tô Nhã cũng rất muốn trở thành một thành viên trong các nàng, giống với các nàng, sống cuộc sống vui vẻ với Dương Minh ở trong biêt thự này! Vậy thì sẽ vui biết mấy!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1806: Trên đường nhớ lại



Tô Nhã còn đang xem thì điện thoại vang lên, là của Trần Mộng Nghiên, sau khi nghe Dương Minh có thể sắp về đến nơi, Tô Nhã hoảng hốt đứng dậy, ngay cả dây nhợ phát hình cũng rút cả ra.

Cúp điện thoại, khuôn mặt nàng còn đỏ bừng, Dương Minh thầm buồn cười nhưng thấy nàng không xem nữa thì cũng đẩy cửa vào. Ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, trình độ diễn xuất của hắn làm cho ngay cả đại minh tinh Thư Nhã cũng bị lừa.

Trên thực tế, Tô Nhã không dám nhìn thẳng Dương Minh, nàng vốn đỏ mặt, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng, cho nên vẫn tránh né ánh mắt của hắn.

- Dương Minh… - Tô Nhã nhẹ nhàng kêu tên Dương Minh, có chút không khống chế được tư niệm trong lòng, đứng dậy, nhào vào trong lòng Dương Minh!

Dương Minh cũng mở hai cánh tay, ôm lấy Tô Nhã, trong lòng cũng nhớ nàng giống như vậy, giờ khắc này toàn bộ được giải tỏa!

Cho tới nay, Dương Minh đều chôn chặt nỗi nhớ trong lòng. Mặc dù hắn không ra ngoài nhưng không có nghĩa là hắn không nhớ Tô Nhã, ảnh chụp của nàng vẫn nằm trên đầu giường Dương Minh. Mà Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đều ngầm đồng ý hành động này của hắn. Dù sao Tô Nhã cũng không thể ở cạnh Dương Minh mỗi ngày, chẳng qua chỉ là ảnh của nàng đặt trên đầu giường, mấy người còn ghen tỵ cái gì đây?

Lần cuối cùng Dương Minh và Tô Nhã gặp nhau hình như là tại Macao, sau lần đó cũng chưa gặp lại nàng! Nhưng Dương Minh biết, hai người mặc dù không gặp mặt nhưng trái tim lại luôn luôn hướng về nhau, lúc nào cũng thế!

Nếu như, Dương Minh không biết vừa nãy Tô Nhã đang làm gì, thì dựa vào sắc mặt đỏ ửng của nàng, Dương Minh nhất định sẽ cho là Tô Nhã do gặp mình hưng phấn quá mà thế. Nhưng Dương Minh đã biết chân tướng thì lại cảm thấy hơi buồn cười và tức cười.

"Sao lại trở về?" Dương Minh ra vẻ như không biết hỏi.

- Trước… trước tiên hôn em được không? - Tô Nhã cũng từng nhận một cái hôn của Dương Minh ở Macao, nàng rất nhớ loại hương vị này, nhất là sau khi nhìn thấy loại phim ảnh đầy lửa nóng kia, nội tâm của Tô Nhã đã bị kích động, chẳng qua chỉ cố gắng khắc chế mà thôi.

Hiện tại, nàng bị Dương Minh ôm lấy, tất nhiên cũng nhớ tới hình ảnh vừa nhìn qua, hô hấp cũng trở nên hơi dồn dập.

Dương Minh nhẹ nhàng ôm Tô Nhã, cúi đầu hôn lên môi nàng…

Thật ra thì, Dương Minh cũng hơi hoài niệm cảm giác này, cảm thấy thật an tĩnh, thật ấm áp, mềm mại, hai người, giống như là vốn nên ôm hôn một chỗ như thế vậy…

"Ưm…"

Không biết qua bao lâu, hai người mới lưu luyến tách ra, sắc mặt của Tô Nhã đỏ hơn, ánh mắt cũng mê ly nhìn Dương Minh:

- Dương Minh, anh sắp đi phải không?

"Ừ…" Dương Minh gật đầu, Tô Nhã đã trở lại Tùng Giang tìm mình, mình còn giấu diếm nàng cũng không còn ý nghĩa gì"

- Anh sắp đi Vân Nam rồi, đi thi hành một nhiệm vụ đặc thù!

- Sao không nói cho em? Có phải không coi em là bạn gái phải không? - Tô Nhã chu miệng lên, có chút bất mãn, u oán nhìn Dương Minh nói.

- Sợ em lo lắng. - Dương Minh cười cười:

- Sự nghiệp bận rộn nhiều, anh sợ nói cho em thì bị ảnh hưởng xấu mà thôi!

- Tại sao? Mấy người Trận Mộng Nghiên sao lại được biết? - Tô Nhã không phục nhìn Dương Minh

- Em không giống mấy cô ấy, không sớm chiều ở chung với anh, nếu anh đi rồi, chỉ sợ mấy cô ấy chịu không được. Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đã sớm chiều ở bên nhau rồi, nên… - Dương Minh cười khổ nói:

- Bây giờ có phải không muốn cho anh manh động như thế hay không?

- Đúng thế, nhưng mà em biết, anh nhất định phải đi… - Tô Nhã thở dài:

- Em bây giờ hơi hối hận, hối hận ban đầu không từ bỏ chuyện sự nghiệp, cùng anh trở lại Tùng Giang, trải qua cuộc sống hạnh phục… Hiện tại em thật hâm mộ Mộng Nghiên, Giai Giai và cả em Lâm nữa…

"À…" Dương Minh không ngờ Tô Nhã cũng gọi Lâm Chỉ Vận là em Lâm, xem ra, nàng trao đổi với đám người Trần Mộng Nghiên rất là náo nhiệt, lại cũng biết kiểu xưng hô em Lâm này:

- Anh sẽ trở lại, chờ anh.

- Vâng, em sẽ đợi… những năm tháng trước đây, em vẫn một mực chờ anh…, ha ha, bây giờ chẳng qua là chờ thêm mấy năm, vậy có sao đâu chứ? - Tô Nhã cười lắc đầu:

- Chỉ là, trước khi anh đi, em muốn đem chính mình cho… đáp ứng em được không?

- Chuyện này… - Dương Minh không ngờ Tô Nhã lại nói nguyện vọng đó lúc này!

Nghĩ đến chuyện đoạn phim vừa nãy của Chu Giai Giai có thể đã kích động Tô Nhã, nhưng trên thực tế, dù không xem đoạn phim đó, lần trở lại này, Tô Nhã cũng có ý nghĩ này! Nàng không muốn đời này còn tiếc nuối gì nữa, Dương Minh đi, còn lâu lắm mới về, Tô Nhã muốn làm cho mình có một hồi ức đẹp, có thể lúc sau này nhớ đến Dương Minh, cũng có thể nhớ đến vài chuyện mình đã trải qua…

"Không muốn sao?" Tô Nhã nhìn Dương Minh do dự thì nhất thời hơi thất vọng.

- Không phải, anh chỉ đang nghĩ, giờ cũng đã trưa rồi, chúng ta cũng nên ra ngoài ăn chút gì đó đã chứ? Dù chúng ta có yêu đương gì thì cũng phải ăn uống cho no, tối về rồi làm sau đúng không? - Dương Minh cười nói.

"Vâng!" Tô Nhã nghe lời của Dương Minh thì cao hứng gật đầu, cười đến hai mắt thành vầng trăng:

- Đi thôi, chúng ta tới cửa hàng ở trung học Hồng Kỳ ăn được không?

"Tốt!" Dương Minh gật đầu, hắn đang nhớ tới, trước kia thường xuyên ăn tại cửa hàng ở trung học Hồng Kỳ cùng Tô Nhã, uống ít trà nước…, cũng không biết, các món trước kia có thể còn lại bao nhiêu tới bây giờ?

Dương Minh không biết, Tô Nhã cũng không biết, cho nên hai người đều rất tò mò, muốn ôn lại chút cảm giác năm đó, ăn một chút đồ ở cửa hàng gần trường kia!

- Ra đường thế này, không cần hóa trang mang kính râm sao… - Dương Minh vừa hỏi ra mấy lời này liền tự giễu lắc đầu, nở nụ cười.

- Em cũng đã biến thành bộ dạng lúc trước rồi, còn ai biết em nữa chứ? - Tô Nhã cũng nở nụ cười.

- Anh không phải theo bản năng coi đây là đại minh tinh hay sao? - Dương Minh lắc đầu, thật sự chính hắn cũng quên mất, Tô Nhã cũng đã dịch dung.

Dương Minh và Tô Nhã tay trong tay ra khỏi biệt thự, lần này, Dương Minh cũng khóa kỹ biệt thự lại

"Lên xe đi." Dương Minh nắm tay Tô Nhã, mời nàng lên ghế phụ của tay lái, sau đó cũng tự lên xe, khởi động và đi về hướng trung học Hồng Kỳ.

Dương Minh cũng khá lâu rồi không tới trung học Hồng Kỳ, mà ông bảo vệ ở trường này, Mã đại gia cũng không còn ở đây, hiện tại ông ở nơi đâu chứ?

Lam Lăng hiện tại thế nào? Nhân sinh này gặp gỡ thật là kỳ quái, bảo vệ trường trung học Hồng Kỳ, Mã Tiêu Dao không ngờ lại là ông nội của Lam Lăng!

Hơn nữa còn thần xui quỷ khiến cứu mình một lần! Ông bây giờ có khỏe không?

Dương Minh hơi cảm thán, cũng không biết họ có tìm được phương pháp đối phó với Hữu trưởng lão không đây!

Lần này đi Vân Nam, Dương Minh không báo cho Lam Lăng, cũng không biết sau này có tìm được nàng không? Bọn họ có nghĩ ra phương pháp đối phó chưa?

Nói thật, Dương Minh thật sự muốn hợp tác với Lam Lăng, nhưng cũng sợ liên lụy nàng, dù sao thực lực của Hữu trưởng lão bây giờ sâu không lường được, hơn nữa đã biết hành động lần này, có phá hư kế hoạch của một nhà Lam Lăng hay không?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1807: Tô Nhã cũng sẽ ghen



Dọc theo đường đi, Dương Minh nhìn cảnh tượng quen thuộc, không khỏi lâm vào trầm tư......

"Dương Minh?"

Tô Nhã thấy Dương Minh đang lái xe mà lại tỏ ra thất thần, sợ hắn sẽ gây ra sự cố gì, vội vàng lên tiếng gọi hắn lại.

" Hả?"

Dương Minh cả kinh, vội vàng dừng xe đậu lại ven đường, may mắn bây giờ là thời gian lên lớp của trường học, không có ai đi bộ ở cửa trường học, hắn không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh!

Lâu lắm rồi hắn không có thất thần như vừa rồi. Từ tkhi làm sát thủ tới nay, sức cảnh giác đã được rèn luyện dù có là thời điểm quan trọng cũng vẫn duy trì được sự thanh tĩnh, nhưng mà hôm nay, cũng là lần đầu tiên hắn thất thần.

Dương Minh cười khổ một cái, mình cũng trở nên thương cảm như vậy sao? Hẳn là bởi vì mình muốn đi, muốn rời khỏi thành phố Tùng Giang rồi, vừa nghĩ tới một ít chuyện trước kia, cho nên mới thất thần trong lúc lái xe như thế.

" Sau này không nên như vậy, lúc lái xe mà ngây người dễ gây nguy hiểm?"

Tô Nhã cầm lấy một lọ vi-ta-min trên xe, mở ra, đưa cho Dương Minh:

"Có phải mệt mỏi quá hay không? Uống hai viên nghỉ ngơi một chút đi"

Tô Nhã cho là Dương Minh mới vừa cùng quyền vương thế giới ngầm đánh nhau, hẳn là cả người mỏi mệt.

" Không có, chỉ là nghĩ tới một chút chuyện lúc trước."

Dương Minh nhận lấy đồ uống, uống một hớp, nhưng bỗng nhiên phát hiện, một màn này tựa hồ rất là quen thuộc, cũng là ở nơi quen thuộc này, cùng một bối cảnh,địa phương quen thuộc, người quen......

Bất quá khi đó uống là nước quả trà, một loại đồ uống đặc sản ở thành phố Tùng Giang rất là bình thường, hiện tại đã không còn bày bán.Hiện tại, những thứ thưc uống Vi-ta-min này được bày bán nhiều, nhưng vẫn là nước quả trà mới là ngon nhất.

" không bằng, nước quả trà dễ uống hơn."

Dương Minh cười cười:

"mới vừa rồi em đưa nước uống cho anh, làm anh nhớ tới lúc còn học tiểu học, em cũng thường xuyên như thế, thứ gì không uống được lại đưa cho anh uống"

" người ta có cái gì mà uốngkhông được? chẳng qua là sợ anh muốn uống,mà lại không có tiền mua!"

Tô Nhã cũng không khách khí, lấy quan hệ bây giờ, cũng nói ra sự th ưc.

"Đúng vậy, khi đó nhà của anh rất nghèo, nếu không cũng không bị Tô thúc thúc mắng."

Dương Minh có chút tự giễu nhún vai.

" Hiện tại cha em nếu mà biết anh có nhiều bạn gái như vậy, con gái của ông ấy cũng không biết là phải xếp hạng thứ mây, vậy anh nói xem cha em làm sao mà kh ông mắng anh?"

Tô Nhã trợn mắt nhìn Dương Minh một cái.

" Anh......"

Sau khi nghe Tô Nhã nói xong, hắn nhất thời cười khổ, thì ra là Tô Nhã cũng biết ghen nha! hắn không khỏi cười khổ nói:

" em là số một, không ai có thể thay thế......"

" thật?"

Tô Nhã nghe Dương Minh có chút ít cao hứng.

" thật."

Dương Minh gật đầu.

" Được rồi, Anh để tâm đến em là em vui r ồi, em c ũng không muốn cùng Trần Mộng Nghiên tranh giành cái gì, cô ấy không giống em, cô ấy ở bên cạnh anh khổ cực hơn, luôn muốn hòa hợp với em, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận......"

Tô Nhã thở dài:

" mà những chuyện này, em làm không được......"

Dương Minh thở dài, nắm chặc tay Tô Nhã, sau đó nói:

" chúng ta đi xuống đi dạo một chút đi?"

" Cũng được."

Tô Nhã thông minh liền không có nhắc lại chủ đề ban nãy, nói như vậy thôi, chỉ cần nói một lần, xác định Dương Minh có tâm ý là được rồi, không cần phải nói nhiều.

Dương Minh cùng Tô Nhã xuống xe, Dương Minh khóa xe lại, lôi kéo Tô Nhã đi tới một quán bên cạnh trường học, nơi này trước kia thường xuyên làm đồ uống phục vụ học trò.

Trải qua nhiều năm quán nước đã thay đổi chủ trở thành " Quán Bar Đồ Uống", sau khi được sửa chữa đã đẹp đẻ ngăn nắp hơn trước kia nhiều.

Dương Minh cảm thấy có chút không thích ứng, quán nước được tu sửa trở nên xa hoa hơn rồi, nhưng lại không có được cái mùi vị lúc còn học sinh nữa! Cái bàn cũ tróc sơn, cái ghế ngồi đã mòn nữa, quầy Bar mặc dù đơn sơ nhưng lau rất sạch sẻ.Dương Minh và Tô Nhã nhớ lại.

" Nơi này cũng đã thay đổi rồi? Trước kia chúng ta thường ngồi ở cái bàn kia, bây giờ đã thành bàn đu dây ghế dựa?"

Tô Nhã vào quán nước, cẩn thận nhìn thật lâu, mới nhận ra chỗ trước kia hay ngồi.

" Đúng vậy, vậy chúng ta ngồi ở bàn tình nhân trên đu dây nhé!"

Dương Minh nói, mặc dù cái ghế xích đu này so với trước kia nhìn sang hơn nhiều, nhưng là không có cảm xúc lãng mạn như hồi trước, đối với học sinh thời nay mà nói, có thể tương đối lãng mạn, nhưng là đối với Dương Minh cùng Tô Nhã mà nói, cũng là tìm không được cảm xúc trước kia.

" Kính chào quý khách!"

phục vụ không có nghĩ đến giờ này lại có người đến uống nước, thời gian đông khách thương ngày là buổi trưa, buổi tối khi tan giờ học, khách đến mới tương đối nhiều, nhưng là hiện tại mới là mười một giờ trưa, trường học mười hai giờ mới tan lớp.

Phục vụ đã sớm đổi rồi không còn người quen nữa, Dương Minh tiện tay nhận lấy menu.

Hiện tại Dương Minh đối với những thứ đồ uống khác đã không có hứng thú quá lớn, lật đến tờ cuối cùng, cũng không có thấy đồ uống mà mình yêu thích, may mắn cũng tìm thấy được tên " Sơn Quả trà"!

bất quá, giá tiền đúng là không rẻ, trước kia chỉ cần một, hai đồng tiền là có một bình trà, hiện tại lại là ba mươi đồng một chén.

" Nơi này còn có Sơn Quả trà?"

Dương Minh có chút kinh ngạc, trà này, ở thành phố Tùng Giang sớm đã không còn nữa mà?

" Đúng vậy, đây là ông chủ mới thêm vào, bởi vì trước kia ở chỗ này có một học trò thích uống Sơn Quả trà, bây giờ đi công tác tới nơi này muốn nhớ lại chuyện xưa một chút, muốn uống Sơn Quả trà, cho nên ông chủ đã thêm loại đồ uống này."

phục vụ giải thích:

"Bất quá học sinh thời nay cũng không quá quan tâm thức uống này, cũng hiếm có người uống, cho nên khách nhân gọi mới chế biến trực tiếp, thành ra chi phí tương đối cao, cho nên giá tiền......"

” Hai chén trà quả”

Dương Minh đối với chút tiền này đã không cón khái niệm rồi, ba mươi đồng một chén Sơn Quả trà, cũng không có cái gì là quá lớn, hắn tới nơi này chủ yếu là vì nhớ thuở xưa, mà rất nhiều người tới nơi này cùng vì Sơn Quả trà, thật ra thì cũng có ý nghĩ giống nhau, sẽ không để ý ba mươi đồng tiền này. Mà ông chủ quán nước hiển nhiên là bắt được cái mấu chốt buôn bán, đẩy ra loại Sơn Quả trà này, mặc dù không phải là dễ bán, nhưng khi bán một chén thì kiếm rất nhiều tiền.

"Vâng"

Phục vụ cũng không quá kinh ngạc, dù sao Dương Minh cũng không phải là người thứ nhất tới nơi này uống Sơn Quả trà. Lúc trước cũng có rất nhiều nam nữ tuổi chừng hai mươi tới uống, lần đầu tiên thấy có người uống đồ uống mắc như vậy phục vụ vẫn còn có chút kỳ quái, bất quá thời gian dài cũng đã quen rồi.

Rất nhanh, Sơn Quả trà đã bưng lên, về phần phục vụ cái gọi là không chuẩn bị, sợ rằng cũng là lấy cớ.

Dương Minh cũng lười truy cứu những chuyện nhỏ nhặt này, đưa cho Tô Nhã một chén.

"Nếm thử xem mùi vị có thay đổi hay không?"

"Dạ......"

Tô Nhã nhận lấy chén quả trà,bây giờ và trước kia đã có sự thay đổi lớn rồi!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1808: Đại minh tinh Thư Nhã



Trước kia loại chén dùng để uống quả trà là loại chén thủy tinh, bất quá chỉ có loại chén nhựa trong suốt là ngon nhất, bây giờ đã đổi thành chén giấy, phía trên bàn ăn còn có ly nước lọc, so với trước kia thì có vẻ sang trọng hơn.

Phục vụ nhìn thấy có người đến, liền mở nhạc lên, nhất thời trong quán liền vang lên tiếng hát du dương...

"Trọn cuộc đời, anh và em gắn bó trăm năm, nếu như có một người phải ra đi khi mới chín mươi bảy tuổi thì hảy đến trước cầu Nại Hà đợi ba năm...

vai sánh vai, sắt cầm hoà hợp giữa đất trời, tuổi già sống khổ ba năm, trà thô canh đạm vẫn ngọt ngào...

Một chiếc cầu, một u hồn, vừa đi vừa chờ đợi thấm thoát liền ba năm...

đôi tinh hớn hở, gắn bó bên nhau, tâm tâm niệm niệm không mộng thanh thần tiên...

Đá Tam Sinh, duyên tam thế, đời đời kiếp kiếp mãi Luân Hồi..."

Đây là ca khúc của Thư Nhã “Tam Sinh Thạch”.

"A, là ca khúc của em!"

Dương Minh cười cười nghe âm thanh truyền đến mọi nơi.

"Ừ..."

Tô Nhã gật gật đầu:

"Là hát cho anh nghe...mỗi lần em cần tập trung, đều đều có một phương pháp đặc biệt là hát cho anh nghe ca khúc này, từ lần đầu tập hát đến bây giờ, tâm ý của em vẫn không có thay đổi..."

Dương Minh nhất thời có chút cảm động, những năm gần đây Tô Nhã luôn luôn không quên mình, nhưng chính mình lại làm cái gì? Bên người có nhiều bạn gái như vậy, mặc dù ai cũng là người có duyên mình không thể bỏ được, nhưng cũng là rất cố lỗi với Tô Nhã.

"Anh đang suy nghĩ gì thế?"

Tô Nhã nhìn thấy trong mắt Dương Minh có chút mất mát, liền hỏi.

"Anh xin lỗi."

Dương Minh nói.

"anh xin lỗi cái gì? Có chuyện gì thế?"

Tô Nhã ngẩn người.

"À, không có gì."

Dương Minh cười cười.

"Thật khó hiểu..."

Tô Nhã lắc lắc đầu, cảm nhận theo tiếng nhạc, bắt đầu cất tiếng hát lên...

Trong quán nước hiện giờ cũng chưa có khách, cho nên giọng hát Tô Nhã liền lớn hơn một tí, càng ngày càng lớn, có chút say sưa nên giọng càng lúc càng lớn. Làm anh phục vụ nhìn Tô Nhã đầy kinh ngạc!

Tiếng hát này, quả thực cùng với tiếng hát đang phát ra giống hệt nhau? Chẳng lẽ có người bắt chước Thư Nhã giống như vậy?

"Tiểu thư, bài hát này cô hát thật sự là quá hay! Giống như đại minh tinh Thư nhã đang hát vậy!"

Anh Phục vụ cũng không nghĩ tới người ngồi trước mặt chính là đại minh tinh Thư Nhã! Cũng bởi vì tướng mạo cả hai chênh lệch quá lớn, tuy rằng nhìn rất được, nhưng lại là hai vẻ đẹp khác nhau.

Sau khi nghe xong, phục vụ đi tới nói một cách ngưỡng mộ.

"Thật sao? Cám ơn."

Tô Nhã bừng tĩnh lại, rồi cười với anh phục vụ, nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình là Thư Nhã:

"Người khác cũng nói giọng hát của tôi và Thư Nhã rất giống nhau."

"Ồ đúng vậy! Giọng quả thật rất giống nha! Giọng nói lúc Thư Nhã trình diễn ở đây quả thật rất giống!"

Anh Phục vụ hưng phấn gật đầu:

"Tiểu thư, cô thật là lợi hại, nếu mà tham gia nhái giọng, nhất định sẽ đạt thành tích tốt!"

"Ha ha, đợi khi nào có thời gian tôi sẽ thủ xem sao."

Tô Nhã cười nói:

"Anh là fan hâm mộ của Thư Nhã à?"

Anh phục vụ dùng sức gật đầu:

"Đúng vậy, tôi là fan hâm mộ của Thư Nhã, không riêng gì tôi, những người khác trong quán cũng đều thích Thư Nhã, học sinh thời nay cũng đều thích Thư Nhã đó! Trong quán chúng tôi cũng chỉ mở nhạc của Thư Nhã!"

"Tôi cũng rất thích nàng."

Dương Minh cười chen ngang vào:

"Tôi là fan hâm mộ lớn nhất của Thư Nhã, ước mơ của tôi chính là cưới Thư Nhã về nhà làm vợ! Sau đó lại sinh cho tôi một tiểu Thư Nhã!"

"Tiên sinh, anh như vậy là không được rồi, bạn gái của anh còn ngồi ở chỗ nầy, anh dám nói như vậy sao?"

Anh phục vụ có chút kinh ngac khi thấy Dương Minh lớn mật như vậy:

"Tuy rằng tôi biết anh nói chơi thôi, nhưng mà để bạn gái anh nghe đươc nhất định sẽ ghen đó!"

"Kia lão bà, em thực sự sẽ ghen sao?"

Dương Minh cười nhìn Tô Nhã hỏi.

"Hừ!"

Tô Nhã trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, hắn còn mơ ước nữa sao? Rõ ràng đã bị hắn cưới về rồi.Sinh Tiểu Tô nhã sao? Tốt, buổi tối sẽ thực hiện! Bất quá lời này Tô Nhã cũng không dám để anh phục vụ nghe được, chẳng qua lại nói:

"Cũng đúng nha không phải anh vừa mới khen tôi và Thư Nhã giống nhau sao."

"Đúng vậy a, tôi thấy vị tiên sinh này chính là không biết đủ, tiểu thư đây cũng xinh đẹp không thua gì Thư Nhã, lại hát hay như vậy, ai cưới được cô ấy, chính là hạnh phúc cả đời."

Phục vụ gật đầu nói:

"Đúng rồi, tiểu thư, cô giúp ta ký tên được không?"

"Được thôi, bất quá tôi sẽ bắt chước chữ ký của Thư Nhã, đảm bảo nhìn như hàng thật."

Tô Nhã cười nói.

"Vâng vâng... vậy thì còn gì bằng, tôi còn chưa có chữ kí thật của Tô Nhã đâu, cô giúp tôi ký tên một cái, tôi đem khoe với người khác cũng được!"

Anh Phục vụ cầm một cuốn sổ đi tới trước mặt Tô Nhã nói:

"Thật là làm phiên cô rồi!"

Tô Nhã tiếp nhận cuốn sổ, thuần thục ký vào tên mình, hai mắt anh phục vụ liền tỏa ánh sáng:

"Oa, quả thật là rất giống chữ kí của Thư Nhã nha! Cám ơn cô rất nhiều!"

"Không có gì."

Tô Nhã lắc lắc đầu.

Dương Minh liền có chút buồn cười, nếu này phục vụ này biết, người trước mặt thực sự là đại minh tinh Thư Nhã, sẽ thành cái dạng gì nữa?

Chờ anh phục vụ đi một lúc, Dương Minh cùng Tô Nhã nhìn nhau cười.

"Nghe nói, anh rất muốn cưới Thư Nhã làm lão bà? Có thật vây không?"

Tô Nhã cố ý phụng phịu hỏi.

"Có một chút, bất quá Tô Nhã cũng có thể miễn cưỡng thay thế."

Dương Minh vẻ mặt đau khổ, khó xử nói.

"Hừ, vậy anh muốn cùng Thư Nhã... Sao?"

Tô Nhã giảm thấp thanh âm xuống hỏi.

"Muốn a, thật ra thì cả hai anh đều muốn."

Dương Minh cười nói.

"Háo sắc!"

Tô Nhã trừng mắt nhìn Dương Minh một cái:

"Không cho nói như vậy, đáng ghét! nói mau anh có muốn hay không?"

Dương Minh gật gật đầu.

"Cũng được! buổi tối em sẽ thỏa mãn nguyện vọng của anh, cho anh cùng đại minh tinh!"

Tô Nhã xấu xa cười cười, nàng quyết định buổi tối sẽ biến thành Thư Nhã, như vậy chắc chắn sẽ rất k*ch th*ch đây?

"hả..."

Dương Minh bất ngờ, Tô Nhã đề nghị đích thực là rất k*ch th*ch, nhưng Dương Minh thà chọn lần đầu tiên với người mình yêu là Tô Nhã hơn... Vì thế liền nói:

"Không là Tô Nhã còn Thư Nhã chừng nào nhìn chán Tô Nhã hãy biến thành..."

"Anh còn dám kén cá chọn canh?"

Tô Nhã tức giận liền ở dưới bàn đá Dương Minh một cước:

"Em đá chết anh!"

"Ha ha, anh chỉ đùa một chút thôi, như thế nào sẽ còn lựa chọn? Bất quá em là tốt nhât, một người có thể làm hai người, anh lại nhiều lão bà."

Dương Minh nói.

"Không đứng đắn!"

Tô Nhã buông chén quả trà xuống:

"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?"

"Đến trường chơi một chuyến, sau đó đi đến bờ biển được không? Vừa rồi anh nghe em hát ca khúc Tam Sinh Thạch, liền nhớ lại lúc chúng ta ở bờ biển trước đây."

Dương Minh nói.

"Ok!"

Tô Nhã gật gật đầu, nàng hoàn toàn nghe theo Dương Minh an bài, hơn nữa lời đề nghị của Dương Minh đối với nàng mà nói quả là rất có lực hấp dẫn.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1809: Sân trường quen thuộc



Dương Minh tìm đến người phục vụ để tính tiền, sau đó cùng Tô Nhã ra khỏi quán nước, hướng trường trung học mà đi. Mà bây giờ cũng là thời điểm tan trường nên các học sinh đều đang tuôn ra đi về.

Dương Minh cùng Tô Nhã tay trong tay đứng ở sân trường, nhìn từng gương mặt non nớt, nhớ lại cảm giác thời học sinh đã trôi qua.

"Thời gian trôi qua thật nhanh... Chỉ trong chớp mắt, chúng ta đều đã trưởng thành!"

Tô Nhã có chút cảm thán nói:

"Khi đó, hai chúng ta có được tính là yêu sớm không nhỉ?"

"Anh cũng không biết, nếu như không có Ngô Trì Nhân, chúng ta cũng chỉ có thể xem nhau như là bạn tốt mà thôi? Hắn vừa xuất hiện, chúng ta mới nhận ra được cảm xúc dành cho nhau..."

Dương Minh cười nói.

"Nói như vậy, chúng ta đương nhiên phải cảm tạ hắn rồi?"

Tô Nhã cười hỏi.

"Cũng không phải, nếu như không có hắn, cũng không xảy ra nhiều chuyện như sau này..."

Dương Minh lắc lắc đầu:

"Quên đi, không đề cập tới hắn nữa, chúng ta vào trong trường học nhìn một chút."

Dương Minh nắm tay Tô Nhã, cùng nhau tiến vào trường học, đi qua đám học sinh, rất nhiều người đều bị đôi tuấn nam mỹ nữ này hấp dẫn, không thể không nói, hiện tại tư tưởng của các tiểu hài tử đều bị các bộ phim truyền hình mà chúng xem làm cho trở nên thành thục trước tuổi.

"Oa, hai người kia là ai? sao trước đây lại chưa từng thấy qua?"

"Không phải là lão sư mới tới chứ? Nam nhân thật là đẹp trai mà lại có thân hình đẹp nữa nha!"

"Nhìn cái gì? Ngươi chính là đồ mê gái Nam nhân bây giờ ai mà không đẹp trai như ta chứ, bản thân ta là cảm thấy nữ nhân kia thật là đẹp nha!"

Học sinh nói ra câu trên, Dương Minh nghe thấy cũng chỉ biết cười trừ.

Hai người không để tâm đi tới chỗ bồn hoa trong sân tập ngồi xuống, trên sân tập cũng chỉ còn mấy cái bồn cây là như cũ, ngoài ra cũng không còn tim thấy cảnh vật trước kia nữa.

"Em còn nhớ không, chúng ta thường xuyên ngồi ở chỗ nầy?"

Dương Minh ngẩng đầu nhìn về phía sân trường còn lát đát vài học sinh hỏi.

"Đương nhiên em còn nhớ rõ, anh đã từng nói, sau này muốn mang em đi vòng quanh thế giới, lời hứa đó của anh còn chưa có thực hiện nha!"

Tô Nhã mỉm cười nhìn lên trời nói.

" Chờ anh làm nhiệm vụ trở về, liền mang em đi, chỉ đem duy nhất mình em thôi."

Dương Minh gật gật đầu, trịnh trọng nói.

"Chỉ đem một mình em? Coi như xong, em cũng không muốn bị Trần Mộng Nghiên cằn nhằn đâu! Nói không chừng lần sau Giai Giai cùng Lâm muội muội muốn đi đâu một mình với anh cũng sẽ không đi được!"

Tô Nhã nói.

"Đi chung cũng đươc, nhưng mà anh sợ em sẽ mất hứng."

trong lòng Dương Minh cũng hi vọng có kết quả này, bằng không nếu chỉ đem một mình Tô Nhã đi, không biết Trần Mộng Nghiên sẽ nổi giận đến cỡ nào đây?

Lúc này, một nữ trung niên đeo mắt kiếng đi ngan qua, nhìn thấy Dương Minh cùng Tô Nhã liền sửng sốt, mà Dương Minh cũng sửng sốt không kém! Nữ nhân này rất quen thuộc, hình như là đã gặp ở nơi nào rồi, lại liên tưởng đến bây giờ đang ở trong sân trường, Dương Minh lập tức nhớ ra thân phận của nữ nhân này, đó là cô Vương giáo viên bộ môn, cô Vương là giáo viên âm nhạc, khi đó Tô Nhã hát rất tốt, cho nên cô Vương đối với Tô Nhã rất chiếu cố, nàng cũng biết mối quan hệ của Dương Minh cùng Tô Nhã,nhưng lại không hề đề cập tới chuyện này, có thể nói, là một giáo viên tốt!

Mà Tô Nhã lúc này cũng có chút kinh ngạc, nàng cũng nhận ra cô giáo Vương.

" Cô Vương!"

Tô Nhã và Dương Minh cùng đứng lên, nhìn về phía người giáo già.

Cô Vương đang muốn đi đến nhà ăn,lúc đi qua nơi này, nhìn thấy Dương Minh cùng Tô Nhã, hai người rõ ràng không giống như là học sinh, Cô Vương tưởng là nhân viên ngoài trường, liền lưu ý một chút, lại không nghờ hai người nhìn rất là quen mắt.

"Các em là..."

Hiển nhiên ấn tượn của Tô Nhã và Dương Minh đối với cô Vương cũng không phải là quá sâu sắc, dù sao hai người đều đã lớn, so với bộ dạng của tiểu hài tử trưởng thành hơn rất nhiều.

"Cô Vương, em là Dương Minh, đây là bạn gái của em Tô Nhã."

Dương Minh cười nói:

"Chúng em đều từng là học sinh của cô, cô nhớ ra chưa?"

"A! Dương Minh, Tô Nhã!"

Cô Vương nghe đến hai cái tên, lập tức nhớ ra hai người này là ai! Đây không phải là hai nhân vật trong sự kiện yêu sớm nổi tiếng toàn trường đó sao! Khi đó cô Vương còn có chút hối tiếc, cũng bởi vì vậy mà đã từng tìm Ngô Trì Nhân lý luận, bất quá cô Vương chỉ là một giáo viên bộ môn, tự nhiên không có quyền của giáo viên chủ nhiệm, cho nên lời nói của cô không giúp được gì, Dương Minh vẫn bị ghi tội phê bình, mà Tô Nhã phải rời khỏi trường.

Kỳ thật, chuyện của Dương Minh và Tô Nhã hiện thời cững là chuyện bình thường, theo thời đại tiến bộ, tư tưởng con người cũng thoáng hơn rất nhiều, học sinh thời nay nhiều em cũng đều có khuynh hướng yêu sớm, bất quá chỉ cần là tình yêu trong sáng, không ảnh hưởng học tập, hơn nữa không làm ra một ít việc ngốc, như vậy giáo viên cũng không tiện can thiệp quá nhiều.

"Ha ha, cô Vương, chúng em chẳng qua là trở lại trường cũ, nhớ lại một chút chuyện đã qua mà thôi!"

Dương Minh cười nói.

"Cô biết các em sẽ về mà, thật không nghĩ tới, các em cuối cùng lại trở về cùng nhau, làm cô giáo như cô rất là vui mừng cho hai em!"

Cô Vương cảm khái nói.

"Vâng ạ, em còn nhớ lúc trước Cô Vương rất quan tâm em và Tô Nhã."

Dương Minh nói.

"Cô nhớ mà, Tô Nhã tiểu cô nương này hát rất êm tai, nếu phát triển tốt, cũng là có tiềm chất làm minh tinh, hiện tại xem ra, diện mạo cũng chẳng hề thua kém so với một minh tinh chính hiệu!"

Vương lão sư có chút tiếc hận nói.

"Ha ha, kỳ thật nghề nghiệp của em cũng liên quan tới âm nhạc."

Tô Nhã cũng không cách nào nói ra thân phận của mình, chỉ có thể nói một cách chung chung như vậy thôi.

"Được rồi, các em hãy cố lên, cô đang muốn đi nhà ăn, đúng rồi, thầy chủ nhiệm Ngô Trì Nhân của các em đã vào ngục giam..."

Cô Vương nói tới đây, không khỏi lắc đầu, thật sự là ác giả ác báo a, lúc trước nếu không phải là do Ngô Trì Nhân cố chấp, làm một vài chuyện xấu, cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay!

Ngô Trì Nhân chỉnh Dương Minh và Tô Nhã, chẳng qua chỉ là một trong sô các chuyến xấu mà cô Vương cũng đã được nghe nói đến mà thôi.

"Chúng em biết rồi."

Dương Minh gật gật đầu:

"Cô Vương, cô đi thong thả."

Tiễn cô Vương xong, Dương Minh cùng Tô Nhã cùng ra khỏi sân trường, lên xe, hướng bờ biển chạy tới.

Tiết xuân đầu mùa rất lạnh.

Giờ này ven biển không có người nào, chỉ có ngẫu nhiên mấy đối tình lữ, gió biển vẫn như vậy, lạnh thấu xương, hai người xuống xe liền không tự chủ được rung mình một cái.

"Lạnh quá à!"

Tô Nhã theo bản năng nói.

"Ừ, mặt thêm quần áo đi?"

Dương Minh đem y phục của mình cởi xuống, sau đó xoay người choàn lên người Tô Nhã.

"Không cần mà? Anh mặc cũng đâu có nhiều, coi chừng lạnh đó."

Tô Nhã lắc đầu muốn cự tuyệt
 
Back
Top Bottom