Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 1770: Vùng đất thương tâm



- Cái gì? Ở thành phố Tùng Giang?

Phùng Tứ Bưu nghe xong hơi sững sờ, thành phố Tùng Giang chính là nơi gắn liền với những chuyện cũ cay đắng của hắn mà, nói thật là hắn khó mà tưởng đến. Nhưng mà hai mươi vạn thù lao lại rất me người, hắn không có cách nào mà bỏ qua được.

"Cái gì vậy chứ?" Phùng Cửu Năng có thể nghe thấy giọng nói của Phùng Tứ Bưu dường như không đúng lắm, cho rằng hắn ngại xa cho nên gấp gáp nói:

- Nhưng mà lão Đại em nói, tiền vé máy bay hắn sẽ thanh toán, chỉ cần ngày mai anh có thể tới là được!

"Thanh toán à…" Phùng Tứ Bưu thoáng cái lại động tâm, tuy rằng thành phố Tùng Giang là nơi gắn liền với những chuyện cũ cay đắng của hắn, nhưng nếu đối phương lại muốn chi trả tiền vé máy bay, hắn đương nhiên sẽ rất cao hứng. Bởi vì có thể tiết kiệm được một vạn đồng cho nên hắn do dự nói:

- Với điều kiện này thì cũng có thể, nhưng mà anh nghe theo mày thì mày cũng phải nói rõ ràng đi, đối thủ là người nào? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Có phải quyền thủ nổi danh quốc nội hay không?

- Ah, đối thủ á, là một sinh viên năm nhất, tên là Dương Minh, hẳn không phải là tuyển thủ hắc quyền, anh đã từng nghe nói chưa? - Phùng Cửu Năng hỏi.

- Sinh viên năm nhất? Tên là Dương Minh, thằng này thì đúng là chưa nghe qua!

Phùng Tứ Bưu nghe lời của Phùng Cửu Năng thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, một sinh viên đại học mà thôi, chuyện này mình xử lý còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Cho nên hắn nói:

- Nó rất lợi hại sao? Làm sao mà chỉ vì một thằng sinh viên năm nhất đại học mà cũng muốn anh rời núi dạy dỗ?

- Là thế này, thằng Dương Minh này cũng không phải là sinh viên bình thường, công phu quyền cước của nó cũng khá lợi hại!

Phùng Cửu Năng cũng không giấu diếm, dù sao nói Dương Minh lợi hại một chút mới có thể làm cho Phùng Tứ Bưu đủ coi trọng, nếu không lại lật thuyền trong mương thì làm sao bây giờ?

- Một đứa sinh viên, lợi hại lắm thì cũng giỏi đến đâu?

Phùng Tứ Bưu có chút không thèm để ý.

- Thất biểu ca, anh cũng không thể coi thường a, nó thật sự rất lợi hại! - Phùng Cửu Năng nói:

- Phó xã trưởng xã đoàn Teakwondo của trường học bọn em cũng không phải là đối thủ của nó, cũng đã bại dưới tay nó.

- Tao té, một xã đoàn Teakwondo nho nhỏ trong trường học thì lợi hại được đến đâu? Đừng nói là một xã đoàn Teakwondo trong trường, cho dù là tuyển thủ Teakwondo giải nghệ cũng không phải là đối thủ của tao! Những thứ kia đều là công phu có hoa mà không có quả, căn bản không cần biết nó đánh thế nào, với tao thì chỉ một chiêu là trúng! Chết ngay lập tức!

Phùng Tứ Bưu nghe lời của Phùng Cửu Năng thì nhất thời yên lòng, hắn cũng không phải là nói lời khoác lác mà là nói sự thật.

Hắc quyền tràng dưới đất, tuy rằng hắn có cái loại xuất thân này, nhưng những loại tuyển thủ chính quy giải nghệ này xuống dưới đó tranh tài cũng không ít. Trong đó không thiếu tuyển thủ Teakwondo, Thái quyền, tán đả, Quyền Anh, Judo, thậm chí cả tuyển thủ đô vật cũng có. Nhưng vô luận những người đó có từng oai phong một cõi cũng được, đại sát tứ phương cũng tốt, đều bị Phùng Tứ Bưu đánh sưng mặt sưng mũi, thậm chí nửa đời sau cũng không tự lo liệu được!

Những người này tuy rằng không thể nói không lợi hại, nhưng tất cả đều đã hình thành một đường lối, võ thuật của mỗi người đều có các loại quy củ, bọn họ nửa đời chìm đắm trong các loại võ thuật này nên cũng đã mặc nhiên hình thành quy củ, không có cách nào thích ứng với quy củ của hắc quyền tràng dưới lòng đất.

Quy củ của hắc quyền tràng dưới lòng đất là không có quy củ, chỉ cần không mang theo vũ khí, tay không chân đất tùy ngươi đánh kiểu gì thì đánh, chỉ cần đánh ngã được đối phương là thắng! Loại quy củ này lại thích hợp với người có xuất thân như Phùng Tứ Bưu, bởi vì bọn họ vốn không có quy củ, hoàn toàn là thủ pháp chiến đấu.

- Phải không? Vậy thì tốt quá!

Phùng Cửu Năng nghe xong thì nhất thời mừng rỡ, thầm nghĩ không trách được Dương Minh có thể đem phó xã trưởng xã đoàn Teakwondo đánh bại, thì ra là trong mắt của cao thủ thì chuyện này không đáng kể chút nào.

- Đúng rồi, cuộc so tài này của các người có quy củ gì không? Ví dụ như không được dùng chiêu số gì…?

Phùng Tứ Bưu đột nhiên nghĩ đến đây không phải là hắc quyền dưới lòng đất, có quy củ hay không còn không biết? Đến lúc đó mình lại xử lý không tốt.

- Quy củ? Không có quy củ gì cả!

Phùng Cửu Năng vừa nghe vội vàng nói:

- Thời điểm Dương Minh khiêu chiến cùng phó xã trưởng xã đoàn Teakwondo, em xem ra thằng Dương Minh kia cũng hoàn toàn không hiểu quy củ a. Đánh nhau cơ bản không theo chiêu thức võ thuật, gạch cũng cầm lên rồi, người ta cũng không có bất cứ phương pháp gì để xử lý, dù sao thì Dương Minh cũng chỉ có xuất thân ngoại đạo, thật sự giống như là đánh bừa, nhưng mà cậy mạnh cũng rất lợi hại!

- Ah? Phải không? Thế thì tốt quá, đúng hợp ý anh, anh mày đánh quyền cũng không có quy củ, không có quy củ là tranh tài được rồi!

Phùng Tứ Bưu gật đầu nói:

- Đúng rồi, cái vụ gạch đá kia lần này nó cũng cầm chứ?

- Lần này chúng ta có thể nói rõ trước, không cho mang gạch làm vũ khí…

Phùng Cửu Năng nói rõ.

- Không sao, cứ cho nó cầm, cái vật kia căn bản chẳng có tý lực sát thương nào! - Phùng Tứ Bưu nói như chẳng sao cả.

Đối với loại võ sĩ hắc quyền như hắn mà nói, năng lực kháng đòn của thân thể tương đối mạnh mẽ, đừng nói gạch đập một nhát lên người, dù cho đập một phát vào đầu cũng không sao cả. Bởi vì lực lượng đánh vào đầu của quyền anh thậm chí còn tạo thành thương tổn lớn hơn nhiều so với gạch. Hắn đã chịu nhiều rồi, gạch còn chưa làm cho hắn sợ được.

- Tốt! Vậy ngày mai anh tới đây chứ? Em ở bên này sẽ an bài tốt chuyện tranh tài.

Phùng Cửu Năng nói.

- Được, bây giờ mày trước tiên đem hai vạn đồng tiền đặt cọc chuyển vào tài khoản của anh, sau đó thì anh sẽ lên đường!

Phùng Tứ Bưu nói, tuy rằng Phùng Cửu Năng có thể có một chút thân thích với hắn nhưng những thứ như tiền đặt cọc là không thể thiếu. Vạn nhất lăn qua lăn lại một chuyến rồi không đánh nữa thì Phùng Tứ Bưu cũng không chịu nổi. Đến lúc đó e ngại thân thích trước mặt hắn lại không biết nói cái gì, chẳng nhẽ lại đem Phùng Cửu Năng ra mà đập một trận.

Chi nên, hắn muốn có hai vạn đồng tiền đặt cọc trước, không coi là nhiều, tin rằng Phùng Cửu Năng cũng tiếp nhận được, mà cho dù đi một chuyến không công thì cũng có thể ăn được hai vạn đồng.

- Không thành vấn đề, anh nói cho em biết số tài khoản!

Phùng Cửu Năng sảng khoái đồng ý:

- Em sẽ chuyển khoản cho anh qua ngân hàng.

- Số tài khoản của anh là xxxxxxxxx, ngân hàng xx.

Phùng Tứ Bưu đưa số tài khoản ngân hàng cho Phùng Cửu Năng.

- Tốt, em nhớ kỹ rồi, lát nữa anh kiểm tra lại tài khoản là được. Nhận được tiền rồi anh lên đường ngay nhé! - Phùng Cửu Năng nói.

- Không thành vấn đề! - Phùng Tứ Bưu nói.

Chuyện này cứ quyết định như vậy, mà Phạm Kim Triết sau khi chuyển hai vạn đồng vào tài khoản của Phùng Tứ Bưu lại bắt đầu gửi bài trả lời ở trên truyenfull.vn.

Dương Minh tiếp nhận khiêu chiến, quyết định thời gian là buổi trưa hai ngày sau, địa điểm là ở bên trong sân vận động trường học.

Về phần thuê sân vận động trường học đối với Phạm Kim Triết đúng là dễ như trở bàn tay. Đàn em của hắn tại hội học sinh là Thiết ca, chỉ cần cho đàn em đi chào hỏi là có thể thuê được sân vận động trường học. Đến lúc đó hội học sinh nộp một ít tiền tượng trưng là được rồi.

- Ông xã, Phạm Kim Triết vừa gửi bài trả lời!

Trần Mộng Nghiên không nghĩ tới Phạm Kim Triết trả lời nhanh như vậy, Chu Giai Giai vừa mới gửi bài đáp trả không lâu Phạm Kim Triết đã định ra được thời gian tranh tài.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1771: Điện thoại của Triệu Oánh



- Ah? Nó nói như thế nào?

Dương Minh nghe xong hỏi.

- Hắn hẹn buổi trưa hai ngày sau, cũng chính là trưa ngày kia, tiến hành thi đấu khiêu chiến ở sân vận động trường học! Bên nào thua thì cứ dựa theo quy ước trước đó mà làm việc! - Trần Mộng Nghiên nói.

- Tốt, để Giai Giai viết bài trả lời đáp ứng nó, anh đồng ý thời gian này!

Dương Minh gật đầu nói.

- Tốt, để em viết bài trả lời cho hắn!

Chu Giai Giai nói.

Triệu Oánh còn nghe được chuyện Phạm Kim Triết muốn khiêu chiến với Dương Minh từ trước đó! Dù sao thì nàng cũng là nhân vật nữ chính ở bên trong bức thư. Thư khiêu chiến vừa được tung lên thì bạn học ở lớp nghiên cứu sinh đã gọi điện thoại cho Triệu Oánh, nói cho nàng biết chuyện này!

Triệu Oánh ban đầu còn không quá tin tưởng, nhưng mà người bạn học kia nói chứng cớ vô cùng xác thực, Triệu Oánh cũng có chút hoài nghi. Sau đó, Vương Tiếu Yên cũng gọi tới một cuộc điện thoại, nói chuyện tình thư khiêu chiến cho Triệu Oánh, lúc này nàng mới hoàn toàn tin tưởng chuyện này. Nàng vội vàng mở máy tính ra, lên diễn đàn trường học, quả nhiên thấy được một bức thư khiêu chiến.

Lại không ngờ rằng, Dương Minh đồng ý với sự khiêu chiến của Phạm Kim Triết. Điều này làm cho Triệu Oánh vừa cao hứng, lại vừa lo lắng! Nàng sợ Dương Minh có gì xung động, lại bị tổn thương gì đó… Nhưng nàng lại nghĩ lại thân phận của Dương Minh, hắn là đặc công mà, thân thủ hẳn là bất phàm, Phạm Kim Triết làm sao là đối thủ được?

Nghĩ tới đây, tâm tình của Triệu Oánh lại bình tĩnh lại, chỉ là có chút thấp thỏm, không biết Trần Mộng Nghiên sau khi biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào? Nàng có hoài nghi hay không? Hoặc là có thể ngăn cản Dương Minh hay không? Triệu Oánh sợ Trần Mộng Nghiên sẽ hưng sư vấn tội, nhìn bức thư ở trên diễn đàn, nàng dọ dự có nên gọi điện hỏi thăm Dương Minh một câu hay không?

Tính cách của Triệu Oánh chính là như vậy, sau khi đụng phải chuyện gì cũng sẽ do dự. Cũng chính bởi vì như thế nên con đường tình cảm với Dương Minh mới bấp bênh như vậy, giờ phút này rốt cuộc cũng coi như tu thành chính quả, Triệu Oánh không muốn lúc này lại tái xuất hiện một chút thành kiến…

Bất kỳ mưa gió gì Triệu Oánh cũng có thể trải qua! Nàng thà rằng làm một tình nhân bí mật không lộ ra ngoài ánh sáng cũng không muốn tách khỏi Dương Minh bởi vì một chút chuyện ngoài ý muốn. Cho nên Triệu Oánh coi chuyện Phạm Kim Triết khiêu chiến là việc không đáng để ý, hắn theo đuổi mình thì thế nào? Mình một chút cũng không thích hắn, nhiều nhất cũng chỉ là chút phiền toái, cự tuyệt là xong. Dương Minh lần này tiếp nhận thư khiêu chiến có khác nào gián tiếp thừa nhận cùng người khác mình và hắn có quan hệ đâu?

Triệu Oánh không muốn vì vậy mà ảnh hưởng đến tình yêu vừa mới xác định giữa mình và Dương Minh, cho nên cuối cùng nàng hạ quyết tâm, cắn răng gọi một cú điện thoại cho Dương Minh.

Dương Minh đang lái xe thì điện thoại di động vang lên, vừa lấy ra nhìn thì thấy là số của Triệu Oánh, không khỏi sửng sốt, sau đó thì chột dạ nhìn ba người Trần Mộng Nghiên một cái qua kính chiếu hậu. Nhìn thấy các nàng đều đang nghiên cứu bức thư trên diễn đàn mới khẽ yên lòng, mở điện thoại ra nghe:

- Uy, chị Oánh?

Triệu Oánh nghe Dương Minh gọi không khỏi sửng sốt, Dương Minh không phải bắt đầu gọi mình là "Oánh Oánh" hoặc "Triệu Oánh" hay sao? Tại sao lại gọi là "chị Oánh" rồi?

Nhưng mà Triệu Oánh cũng không phải đứa ngốc, nàng nghe được Dương Minh gọi như thế, lập tức hiểu được là bên cạnh Dương Minh còn có người, hắn không thể làm bại lộ quan hệ giữa hắn và mình. Cho nên mặc dù không biết là người khác có nghe được thanh âm của mình trong điện thoại hay không, Triệu Oánh vất thay đổi ngữ khí:

- Dương Minh, Phạm Kim Triết khiêu chiến với em?

- Vâng, chị cũng thấy bức thư đó? - Dương Minh hỏi.

- Đúng thế, Dương Minh, em làm sao lại có thể đồng ý với hắn? Hắn đang cố tình gây sự, không để ý đến là được, em đáp ứng hắn, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Triệu Oánh nói tới đây thì giảm thấp âm thanh xuống nói:

- Anh là người có bạn gái, Trần Mộng Nghiên có biết chuyện này không? Cô ấy cho phép anh đi nghênh chiến à? Chẳng may anh có xảy ra chuyện gì thì em làm sao mà ăn nói với cô ấy được?

Triệu Oánh mặc dù nói rất nghiêm túc nhưng Dương Minh có thể nghe được ý tứ sâu xa của nàng, đó là Trần Mộng Nghiên biết quan hệ của Triệu Oánh và mình thì làm gì bây giờ? Cho nên Triệu Oánh mới gọi cú điện thoại này tới.

- Ha ha, Mộng Nghiên mấy cô ấy cũng đang ở trên xe, cũng cảm thấy tên Phạm Kim Triết này hơi quá đáng. Nếu không dạy dỗ nó một lần, nó sau này lại càng làm trầm trọng thêm, cho nên không bằng nhân cơ hội này mà dạy dỗ nó đàng hoàng một chút!

Dương Minh cười nói, hắn nói thế cũng là quang minh chính đại, nhưng trong đó có ám hiệu, Triệu Oánh cũng nghe được rõ ràng. Đó chính là Trần Mộng Nghiên cũng biết chuyện này, hơn nữa nàng giờ phút này đang ở bên người Dương Minh.

Hắn cũng là nhắc nhở Triệu Oánh, đừng có nói những lời quá thân mật, tránh xảy ra vấn đề.

Triệu Oánh làm sao mà không hiểu? Mà nàng nghe đó là ý của Trần Mộng Nghiên thì cũng không quản chuyện này nữa. Nàng đúng là sợ Trần Mộng Nghiên sau khi biết sẽ nghĩ nhiều, nhưng nếu đó là ý của Trần Mộng Nghiên thì không cần lo lắng nữa, mình hoàn toàn có thể yên lòng rồi.

- Tốt, nếu là như thế, vậy thì em hãy cẩn thận một chút! - Triệu Oánh nói:

- Ngày kia chị có thời gian rỗi, cũng sẽ đi xem cuộc chiến. Nhưng em không được bị thương, cũng không cần cố quá. Thật sự nếu không được thì cũng chẳng sao cả, thua thì thua!

- Tốt, chị Oánh, đến lúc đó chị phải đến cổ vũ cho em nha!

Dương Minh cười nói:

- Cứ như thế đã, em cúp máy đây.

- Ừ, gặp lại sau!

Triệu Oánh cũng không nói thêm điều gì dư thừa.

Cúp điện thoại, Dương Minh nói:

- Chị Oánh gọi điện thoại tới, hỏi anh tại sao lại đồng ý với Phạm Kim Triết!

- Chị Oánh là lo lắng cho anh, không muốn anh bị thương, có cái gì không đúng chứ? - Trần Mộng Nghiên nói:

- Chị Oánh đúng là rất quan tâm tới anh, chuyện này mặc dù là vì chị ấy, nhưng mà chị ấy cũng không muốn anh đi đánh nhau.

- Đúng thế, chị Oánh cũng nói anh không cần để ý đến, nhưng mà cũng không có gì lớn, chỉ là tiện tay mà thôi! - Dương Minh cười nói.

- Nghe anh nói giống như anh lợi hại lắm vậy!

Trần Mộng Nghiên tuy rằng nói như thế nhưng cũng biết Dương Minh đúng là rất lợi hại. Kể cả là hồi còn học trung học, danh hiệu "trùm đánh lộn" của Dương Minh cả trường đều biết đến, sau này hắn lại làm đặc công, thân thủ lại càng tăng mạnh, những kẻ như Phạm Kim Triết làm sao mà đủ trình so sánh với hắn chứ?

Dương Minh dừng xe trước một ngôi nhà trong tập thể giáo viên trường học. Mang theo Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai đi lên lầu, bấm chuông cửa nhà của Lưu Duy Sơn.

Năm nay Dương Minh chỉ tới thăm Lưu Duy Sơm có một lần, còn lại toàn là bận những việc loạn thất bát tao, không có thời gian tới cửa bái phỏng. Thấy được cửa phòng quen thuộc, Dương Minh cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, mình quen biết Lưu Duy Sơn cũng đã hơn nửa năm, chỉ chớp mắt đã trôi qua rồi. Nhớ lần đầu tiên tới đây, vẫn là cũng Lam Lăng…

Lam Lăng, cũng không biết bây giờ thế nào, em có khỏe không? Lần trước ở sân bay… người đàn ông bên cạnh em đến tột cùng là ai vậy?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1772: Trần Mộng Nghiên chuyển biến thái độ



Dương Minh lắc đầu, đem sự tưởng niệm đến Lam Lăng đè xuống, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nụ cười như có như không của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh nhất thời hơi quẫn bách, dường như đã bị Trần Mộng Nghiên xem thấu tâm sự.

- Sao? Lại nghĩ đến Lam Lăng rồi? - Trần Mộng Nghiên nhìn xoáy Dương Minh một cái rồi hỏi.

- Ah, đúng thế, lần đầu tiên anh tới nhà của cha nuôi chính là đi cùng Lam Lăng.

Dương Minh cũng không phủ nhận, dù sao thì sự việc của Lam Lăng cùng với mình thì Trần Mộng Nghiên cũng biết cả rồi.

- Lần này anh đi Vân Nam, nếu như tìm được cô ấy thì hãy mang cô ấy trở về. - Trần Mộng Nghiên thở dài nói:

- Em sẽ cố gắng sống chung với cô ấy thật tốt.

- Mộng Nghiên, em?

Dương Minh hơi kinh ngạc, không ngờ Trần Mộng Nghiên đột nhiên nói ra những lời này.

- Nhìn cái gì, chưa từng thấy à? - Trần Mộng Nghiên trợn mắt nhìn Dương Minh một cái:

- Chuyện tình cũng đã xảy ra, em trốn tránh thì thế nào? Sẽ không phải đối mặt với thực tế à? Nhưng mà đây cũng là lần cuối cùng, bên trong biệt thự cũng đã đầy chỗ rồi!

"Ha ha…" Dương Minh cũng chỉ có thể cười khổ, lần cuối cùng? Hắn có thể nói cái gì đây? Chẳng nhẽ nói với Trần Mộng Nghiên là bên ngoài còn mấy người nữa? Thế không phải là làm cho Trần Mộng Nghiên nổi điên sao?

Nhưng mà, Trần Mộng Nghiên có thể tiếp nhận Lam Lăng cũng là hiện tượng tốt, dù rằng nàng đã sớm biết sự tồn tại của Lam Lăng. Ít nhất thì đây cũng là một khởi đầu tốt, chứng minh rằng tư tưởng của Trần Mộng Nghiên đã biến chuyển từng chút một.

Cánh cửa nhà Lưu Duy Sơn mở ra, mở cửa là Sở Tuệ Phương vợ của Lưu Duy Sơn, cũng là mẹ nuôi của Dương Minh.

"Mẹ nuôi!" Dương Minh thân thiết kêu lên.

- Đại Minh, con đã đến rồi, mau vào trong phòng đi, cha nuôi con nói con muốn tới, bảo mẹ chuẩn bị đồ ăn. Mẹ cũng đang chuẩn bị xuống bếp thì con đã tới rồi, mẹ còn chưa chuẩn bị xong đâu… di, ba cô này là…

Sở Tuệ Phương hơi kinh ngạc nhìn ba cô gái giai lệ đằng sau Dương Minh.

- Mẹ nuôi, con giới thiệu cho mẹ một chút, ba người này theo thứ tự là Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, các cô ấy…

Dương Minh nói tới đây thì nhất thời trở nên ngượng ngùng, dù sao thoáng cái giới thiệu ba người bạn gái thì cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà Dương Minh không thể không giới thiệu, dù sao thì hắn cũng là con trai, da mặt vẫn tương đối dày, chẳng nhẽ lại để cho Trần Mộng Nghiên các nàng tự giới thiệu? Cho nên hắn kiên trì nói tiếp:

- Mấy cô ấy đều là bạn gái của con… Chị Tiếu Tình cũng rất quen thuộc với mấy cô ấy…

- Ha ha, đều là bạn gái của Đại Minh à?

Sở Tuệ Phương đối với chuyện của Dương Minh cũng là biết một hai, từ trong miệng của Tiếu Tình cũng biết được một số chuyện. Vì thế cho nên đối với ba cái tên của bạn gái Dương Minh cũng không quá xa lạ, mặc dù chưa gặp qua người thật nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.

"Mẹ nuôi…" Ba người Trần Mộng Nghiên cũng không quá tự nhiên, nhưng mà vẫn theo Dương Minh gọi Sở Tuệ Phương là mẹ nuôi.

- Mẹ nuôi, các cô ấy cũng đã gặp cha mẹ con, hơn nữa cũng đã đều nhận tiền đổi xưng hô, cho nên cũng coi là vợ của con, coi như là con dâu nuôi của mẹ.

Dương Minh nói:

- Mẹ cũng không cần khách khí, sau này có chuyện gì cứ gọi mấy cô ấy làm là được! Các cô ấy đều rất quen thuộc với chị Tiếu Tình!

- Cái này… mẹ nuôi cũng phải cho tiền đổi xưng hô!

Sở Tuệ Phương hơi vui mừng nói:

- Trong nhà này cũng đã lâu không náo nhiệt như vậy, Đại Minh có vợ, hơn nữa lại là ba cô một lúc, mẹ đây cũng thật cao hứng!

Kể từ sau khi con trai cùng con dâu biến mất, Sở Tuệ Phương rất là uất ức. Mặc dù có Tiếu Tình và Dương Minh để bù đắp những đau đớn trong lòng nhưng trong nhà này vẫn thiếu chút cảm giác gì đó. Dù sao thì Tiếu Tình và Dương Minh cũng đều độc thân, thời gian đến nhà cũng nhau cũng rất ít, cho nên Sở Tuệ Phương luôn cảm thấy trong nhà không đủ náo nhiệt.

Mà bây giờ thì tốt rồi, Dương Minh lần này mang về ba cô vợ, cái nhà này sau này sẽ náo nhiệt lên.

- Mẹ nuôi, mẹ cũng không cần cho chứ? Ha ha, ban đầu con gọi mẹ là mẹ nuôi, mẹ cũng đã cho con một bao tiền lì xì rồi! - Dương Minh cười nói:

- Cái đó đã bao hàm cái của ba cô ấy rồi.

- Cho nên mới nói, mẹ cho con một lần, thì càng phải cho các nàng một lần! - Sở Tuệ Phương khoát tay áo nói:

- Các con cứ vào phòng đi, chờ một chút, mẹ đi lấy phong bao lì xì cho các con!

Nói xong, Sở Tuệ Phương cũng nhanh chóng bước vào trong phòng, Dương Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, dù sao đây cũng là quy củ của trưởng bối, hắn cũng không thể mạnh mẽ ngăn cản được.

Ngược lại Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai ba người hết sức vui mừng, trước lúc tới đây ba nàng đều rất là thấp thỏm. Các nàng cũng sợ cha mẹ nuôi của Dương Minh không đủ sáng suốt, nhất thời không chịu được sự thật ba nàng đều là nữ nhân của Dương Minh. Đến lúc đó nếu chỉ công nhận Trần Mộng Nghiên thì thật xấu hổ, đây cũng không phải là điều Trần Mộng Nghiên muốn nhìn thấy.

Tuy rằng Lâm Chỉ Vận cũng Chu Giai Giai cũng sẽ không có lời gì oán hận nhưng Trần Mộng Nghiên cũng sẽ không thoải mái, nàng đã sớm coi hai người là chị em, sao lại có thể không quản các nàng được?

Bây giờ xem ra, Sở Tuệ Phương cũng đã sớm biết chuyện tình của ba nàng, hơn nữa lại là biết từ chị Tiếu Tình. Chuyện này hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa lại còn cho ba người tiền đổi xưng hô, trái tim đang treo cao của các nàng cũng có thể hạ xuống được rồi!

Sở Tuệ Phương vào phòng không bao lâu đã lấy ra ba cái phong bao lì xì, nhìn độ dày bên trong hẳn là có ít nhất một vạn đồng, cùng với cái bao lì xì lớn của Dương Minh hồi trước cũng không khác nhiều lắm.

- Trần Mộng Nghiên, đây là của con!

Sở Tuệ Phương đem một cái bao lì xì trong đó đưa cho Trần Mộng Nghiên, lại đem hai cái còn lại chia ra cho Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai rồi mới nói:

- Sau này các con cũng đã gọi mẹ là mẹ nuôi, nơi này cũng là nhà của các con, về sau hãy thường xuyên đến làm khách!

- Vâng, cảm ơn mẹ nuôi!

Trần Mộng Nghiên (đoạn này tác giả viết là Sở Mộng Dao, chắc nhầm), Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận trăm miệng một lời nói cảm ơn, cũng nhận lấy bao lì xì. Dù sao thì đây cũng là đại biểu cho tâm ý của Sở Tuệ Phương, huống chi trong nhà Sở Tuệ Phương cũng không khó khăn gì, một vạn đồng này cũng không coi vào đâu.

- Mẹ vào phòng bếp nấu cơm, cha nuôi các con cũng sắp về rồi! - Sở Tuệ Phương nói:

- Mẹ bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị, cũng không biết bao giờ mới làm xong, tối nay con ăn cơm chắc không có vấn đề gì đâu? Tại lúc nãy mẹ không biết đến mấy đứa Mộng Nghiên cho nên chuẩn bị hơi thiếu, bây giờ chuẩn bị thêm một ít món ăn mới được!

- Mẹ nuôi, bọn con vừa mới ăn cơm xong không lâu, không cần vội, cứ coi như bây giờ là bữa khuya được không? - Dương Minh nói.

- Vậy thì tốt, cha nuôi con buổi tốt cũng là ăn công việc, mẹ cũng toàn nấu mì sợi để ăn, chỉ cần các con không vội vàng là được rồi!

Sở Tuệ Phương gật đầu nói:

- Mẹ bận việc một chút, các con vào phòng khách xem TV được chứ?

- Mẹ nuôi, có cần chúng con giúp mẹ?

Trần Mộng Nghiên muốn đi xem TV đâu? Nàng cùng Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đều muốn vào bếp cùng Sở Tuệ Phương.

- Đừng, tự mẹ nấu là được rồi, các con đi xem TV đi, không cần đâu!

Sở Tuệ Phương cũng khoát tay áo, cự tuyệt đề nghị của Trần Mộng Nghiên.

- Bọn con sao có thể để cho mẹ bận rộn một mình, bọn con không giúp mẹ sao được chứ?

Trần Mộng Nghiên còn tưởng rằng Sở Tuệ Phương khách khí nên không khỏi phân trần đòi đi vào phòng bếp.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1773: Vương bài



- Mộng Nghiên, mẹ nuôi thật sự không cần giúp, các em không cần phải nói nhiều! Ngồi xem TV đi!

Dương Minh lúc này cũng cười khổ nói với Trần Mộng Nghiên các nàng.

"Hả?" Trần Mộng Nghiên cũng sửng sốt, không khỏi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ mẹ nuôi là trưởng bối, bọn mình làm sao có thể ngồi mát ăn bát vàng? Dương Minh bình thường cũng không phải người vô lễ như thế mà, hôm nay làm sao vậy?

- Mộng Nghiên, các em không hiểu mẹ nuôi!

Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- Cha nuôi xã giao tương đối nhiều, trường học cũng có phòng ăn, cho nên mẹ nuôi bình thường không làm cơm! Nhưng mà mẹ nuôi lại không chịu ngồi yên, cho nên mỗi lần có khách tới, mẹ nuôi đều rất hưởng thụ cái thời gian đi xuống bếp này! Bà có thể bận rộn một mình, không thích người khác giúp đỡ, anh lần đầu tiên tới đây cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng mà lại bị chị Tiếu Tình ngăn cản! Mẹ nuôi rất lợi hại, một mình bà có thể làm xong toàn bộ!

- Hả hả, giỏi cho Đại Minh hiểu rõ mẹ! Biết rõ đó chính là niềm vui thú của mẹ, cho nên các con cứ chờ ở phòng khách, chờ mẹ tự mình làm cơm. - Sở Tuệ Phương cười gật đầu nói.

Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận nghe lời nói Sở Tuệ Phương thì bừng tỉnh đại ngộ! Thì ra không phải là Dương Minh vô lễ, mà là trong chuyện này có nguyên nhân, thì ra mẹ nuôi xuống bếp cũng là hưởng thụ niềm vui thú, trách không được bà không muốn người khác giúp đỡ mình!

Chỉ cần cẩn thận nghĩ lại là có thể lý giải, bởi vì Sở Tuệ Phương nghỉ hưu ở nhà cũng không có việc gì làm, bình thường cũng chỉ có một mình. Cho dù muốn xuống bếp, làm nhiều đồ ăn như thế cũng không có người ăn, mà trong nhà có khách cũng là lúc bà thi triển, làm sao có thể để người khác hỗ trợ được?

Nhưng mà Trần Mộng Nghiên lại nói:

- Vậy thì bọn con giúp mẹ rửa đồ ăn, như vậy cũng được chứ?

- Thế cũng được, nhưng mà phải nói trước, chỉ có thể rửa bát rửa rau, cắt thái đồ ăn, còn lại thì để cho mẹ làm!

Sở Tuệ Phương sợ Trần Mộng Nghiên làm đồ ăn tranh với bà nên nói trước cho rõ ràng.

- Tốt, vậy thì cứ làm theo ý của mẹ nuôi, mẹ cho chúng con làm gì thì chúng con làm cái đó!

Trần Mộng Nghiên gật đầu nói, gọi "mẹ nuôi" thật ra so với trực tiếp gọi "mẹ" dễ dàng hơn một chút, cũng dễ làm cho người ta tiếp nhận hơn.

Trần Mộng Nghiên mang theo Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cùng đi xuống phòng bếp, cùng bận bịu với Sở Tuệ Phương, chỉ còn lại Mình Dương Minh ngồi trong phòng khách, cũng chẳng có chuyện gì để làm.

Gọi một cú điện thoại cho cha mẹ, nói cho bọn họ biết mình đã đến chỗ của cha mẹ nuôi, để cho họ khỏi lo lắng.

Chẳng bao lâu nữa, Dương Minh có thể sẽ rất ít khi gọi điện báo hành tung cho cha mẹ ở nhà từ nơi xa, chẳng qua trước khi đi, Dương Minh hơi cảm khái, chợt nhớ tới hồi học trung học, mỗi ngày mình đều về trễ, cha mẹ cũng lo lắng như vậy, thậm chí còn gọi cho Triệu Oánh để xác nhận!

Chỉ là, bọn họ sẽ không nghĩ tới, Triệu Oánh mà bọn họ từng gọi điện thoại đã trở thành con dâu của họ…

Thân phận của Triệu Oánh, thật ra khiến cho Dương Minh có chút lúng túng, trước khi đi, Dương Minh đã không còn thời gian giải thích với Trần Mộng Nghiên. Ba ngày, Dương Minh không muốn làm huyên náo cả nhà để mọi người không vui với nhau. Tất cả những điều này, hay là chờ mình bình an trở về rồi sẽ tính toán sau, nếu như không thể trở lại, tất cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Một đợt tiếng chuông cửa vang lên, đem Dương Minh đang suy nghĩ kéo về thực tế, Dương Minh đứng dậy đi ra mở cửa, là Lưu Duy Sơn trở về.

"Cha nuôi!" Dương Minh nhận cặp công văn từ tay Lưu Duy Sơn đặt ở một bên, lại thay ông cầm dép đến

"Đại Minh, đã đến rồi!" Lưu Duy Sơn cười và gật đầu với Dương Minh, nhưng mà thời điểm nhìn vào nhà bếp lúc đi dép thì ông hơi sững sờ. Lưu Duy Sơn không ngờ Dương Minh lại đem ba người bạn gái đến, hơn nữa lại còn cùng đi, điều này làm cho Lưu Duy Sơn hơi ngoài ý muốn.

Tuy rằng Lưu Duy Sơn biết rõ một số hành động của Dương Minh ở trường học từ chô Tiếu Tình, nhưng mà cũng chỉ cho đó là hành động mang tính chất chơi đùa, chuyện ba người bạn gái cơ bản chỉ là nói giỡn. Chỉ có Trần Mộng Nghiên mới là bạn gái của Dương Minh, còn Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai chẳng qua chỉ là bạn tốt của hắn thôi. Nhưng hôm nãy lại cùng dẫn đến, vậy thì không giống với lúc trước, điều này cho thấy quan hệ của ba cô này với Dương Minh không phải là nông cạn.

- Cha nuôi, các cô ấy đều là bạn gái của con, đang giúp mẹ nuôi nấu cơm!

Dương Minh nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt Lưu Duy Sơn cho nên cười giải thích.

"Ah?" Lưu Duy Sơn nhìn Dương Minh một cách cổ quái:

- Thằng ranh này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có bao nhiêu bí mật? Ba cô này cũng đều là bạn gái của con?

"Đúng vậy a…" Dương Minh cười khổ một cái:

- Mấy cô ấy đều là như thế, vừa rồi cũng đã kêu mẹ nuôi, mà mẹ nuôi cũng đã cho mấy cô ấy tiền đổi xưng hô!

Lưu Duy Sơn gật đầu:

- Ba người bọn nó, sống với nhau mà vẫn bình yên vô sự, đúng là rất ly kỳ, nhưng mà con có nghĩ tới không, sau này thì làm sao bây giờ? Hơn nữa con là nhân viên làm việc vì quốc gia, làm sao có thể cưới ba vợ được?

- Sau này… ha hả, nếu mà nói đến sau này, con tất nhiên sẽ thay các cô ấy tìm một phương thức giải quyết hợp lý.

Dương Minh cười tự giễu:

- Chỉ là về phần thân phận nhân viên quốc gia, thân phận của con đây cũng tương đối đặc thù, họ chẳng những sẽ không lấy cái yêu cầu này hạn chế con mà còn tận lực thỏa mãn điều kiện của con.

- Ah? Nói thế là sao?

Lưu Duy Sơn hơi sững sờ, như thế xem ra thân phận của Dương Minh còn đặc thù hơn, chẳng nhẽ không đơn giản như nhìn ngoài mặt như vậy? Lưu Duy Sơn bỗng nghĩ tới cái vật chứng minh thân phận cục điều tra thần bí của Dương Minh, Lưu Duy Sơn cũng chưa nghe tới cái tổ chức này bao giờ, chẳng lẽ… đây là một tổ chức tương đối đặc thù?

- Cha nuôi, thật ra thì thân phận chân chính của con chính là thứ hôm nay cha đã thấy, cái giấy chứng nhận cục điều tra thần bí kia đã viết rõ thân phận của con trên đó. - Dương Minh nói:

- Con là một gã đặc công tương đối đặc thù, đặc biệt thi hành một ít nhiệm vụ tương đối nguy hiểm… Bởi vì con có một ít năng lực tương đối đặc thù cho nên ở cục điều tra thần bí con là một đặc công tồn tại như vương bài.

Dương Minh nói hơi hàm hồ, cũng bởi vì liên quan đến dị năng của mình, Dương Minh chưa có hoàn toàn chuẩn bị để thẳng thắn với mọi người, cho nên cũng chỉ hàm hồ cho qua, tin rằng Lưu Duy Sơn cũng không có ý hỏi kỹ.

"Đặc công vương bài…" Lưu Duy Sơn sau khi nghe lời của Dương Minh thì ngoại trừ khiếp sợ, chính là cười khổ, ông không nghĩ tới Dương Minh lại có một thân phận như vậy. Mà Dương Minh gia nhập cục điều tra thần bí lúc nào? Trở thành một gã đặc công từ bao giờ? Những thứ này đúng là không hiểu được…

- Cha nuôi, cha nghe những chuyện này có thể cảm thấy không tưởng tượng nổi, cách cuộc sống của cha quá xa xôi!

Dương Minh cũng hiểu nét mặt của Lưu Duy Sơn bây giờ, lúc nói xong bới cha mẹ mình, cha mẹ cũng có phản ứng như thế! Dù sao chuyện này so với cuộc sống bình thường thì cũng có chút kỳ quái.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1774: Chuyện quan trọng



- Đúng thế a! Đặc công, lúc trước cũng chỉ xem qua trên chiếu bóng với TV, lại không ngờ rằng, con nuôi của cha cũng như thế.

Lưu Duy Sơn thở dài nói:

- Nhưng mà, thằng ranh này, tại sao một mực gạt cha? Nếu không phải hôm nay Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con, con có phải vẫn muốn gạt cha hay không? Coi cha thành người ngoài rồi à?

- Cha nuôi, cha hiểu lầm!

Dương Minh liên tục cười khổ nói:

- Cha nuôi, chuyện cũng không giống như cha nghĩ đâu, con không cố ý giấu giếm, cũng không có coi cha là người ngoài!

- Thế thì đây là chuyện gì?

Lưu Duy Sơn cũng không phải là không tin Dương Minh, mà là tại Dương Minh bây giờ mới nói chuyện này với ông, làm cho Lưu Duy Sơn hơi mất hứng! Dù sao ông cũng coi Dương Minh là người nhà, mà chuyện lớn như thế, tại sao Dương Minh lại còn gạt mình?

- Cha nuôi, sự thực thì con cũng vừa mới ở chỗ của cha mẹ con, con cũng vừa mới thẳng thắn giải thích vấn đề thân phận với họ.

Dương Minh vội vàng giải thích:

- Mà cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cũng vừa mới biết hôm nay thôi!

"Hôm nay?" Lưu Duy Sơn sau khi nghe Dương Minh giải thích thì sửng sốt:

- Sao mà phải chờ hôm nay mới giải thích? Chẳng lẽ là vì chuyện phát sinh hôm nay? Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con, cho nên con mới nói?

- Cũng không phải tại cái này! - Dương Minh lắc đầu:

- Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, cho dù không có chuyện này, con cũng muốn đem thân phận của mình nói cho cả nhà biết!

- Ah, là như thế, nhưng sao con lại đợi lâu như thế mới mang thân phận của con nói cho cả nhà?

Lưu Duy Sơn vẫn không hiểu rõ ý tứ của Dương Minh.

- Trên thực tế, thân phận của con vẫn cần giữ bí mật, nếu như không cần thiết phải nói, con cũng sẽ không nói cho mọi người, nhưng lần này có chút không giống như thế.

Dương Minh nói tới đây thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, nhìn thấy các nàng Trần Mộng Nghiên đều đang bận rộn thì cũng thấy yên tâm:

- Lần này sở dĩ con nói với người nhà là bởi vì ba ngày sau con muốn dẫn đội thi hành một nhiệm vụ đặc thù hết sức nguy hiểm! Tính chất của nhiệm vụ rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm… Tất nhiên, con cũng không nói cùng cha mẹ và mấy người Mộng Nghiên, chẳng qua là nói cho các cô ấy biết là nhiệm vụ có thể sẽ diễn ra trong một thời gian rất dài, có thể là nửa năm một năm, cũng có thể là tám năm mười năm…

- Con phải đi thi hành nhiệm vụ?!

Lưu Duy Sơn cả kinh, lúc này mới hiểu ra! Dương Minh sở dĩ lựa chọn nói thẳng thắn mọi việc vào hôm nay thì ra là bởi vì hắn phải đi thi hành nhiệm vụ, hơn nữa nhiệm vụ này rất nguy hiểm! Từ trong lời nói của Dương Minh, Lưu Duy Sơn có thể nghe ra là Dương Minh dường như có thể một đi không trở về.

- Ha ha… đúng vậy a, cho nên không có cách nào, con chỉ có thể thẳng thắn cùng người nhà một chút. Chẳng qua, cha mẹ của con, còn có Mộng Nghiên mấy cô ấy, con không còn cách nào khác, con cũng không đành lòng nói ra sự thật!

Dương Minh cười khổ một cái nói:

- Cha cũng biết, cha mẹ con lớn tuổi, Mộng Nghiên mấy cô ấy lại còn quá trẻ, con không đành lòng đả kích họ!

- Vậy thì con đến đả kích cha à?

Lưu Duy Sơn nghe lời của Dương Minh nhất thời có chút dở khóc dở cười!

- Cha nuôi là đại học giả, tất nhiên là biết phân rõ đúng sai, có lẽ cũng không nỡ để con đi, nhưng đại lợi ở trước mặt, cha vẫn có thể làm ra được lựa chọn!

Dương Minh sở dĩ lựa chọn nói thẳng thắn như thế với Lưu Duy Sơn cũng là vì ông là phần tử trí thức cấp cao, tất nhiên là biết phân biệt đúng sai.

- Ha ha, con lại tâng bốc cha lên trên đỉnh đầu rồi!

Lưu Duy Sơn cười lắc đầu:

- Nhưng mà con nói rất đúng, tuy rằng cha rất lo lắng cho con, nhưng con đang ra sức vì nước, cha ủng hộ con. Chỉ cần con cẩn thận một chút là được rồi! Cũng đừng nói những lời ủ rũ kia, tóm lại, chỉ một câu nói, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt!

"Tất nhiên là con hiểu!" Dương Minh gật đầu, nói:

- Con sẽ hết sức cẩn thận, không để mọi người phải lo lắng cho con!

- Còn về mấy lời kiểu có thể không đi được không hoặc là thay đổi người khác, cha cũng sẽ không hỏi, bởi vì cha biết, con đi, tự nhiên là có lý do của con! - Lưu Duy Sơn thở dài nói.

- Đúng như thế, nhiệm vụ lần này, không phải con đi thì không được!

Dương Minh gật đầu nói:

- Hơn nữa, chắc chắn phải có người đi, con không đi cũng có người khác đi, đây là việc mà một người đàn ông phải đảm đương!

- Nói rất hay! Cha quả nhiên không nhìn lầm con!

Lưu Duy Sơn vui mừng gật đầu nhìn Dương Minh:

- Biết đảm đương mới là một người đàn ông tốt!

- Ha ha, cha nuôi, cha đừng nhìn con như vậy, con có chút ngại!

Dương Minh gãi gãi da đầu, hơi lúng túng nói:

- Nhưng mà nói thật ra, con cũng không tình nguyện đi, chẳng qua là tại không có cách nào mà thôi…

- Ha ha! Cái này là đương nhiên, nhưng con đã hiểu được nên làm hay không đã rất giỏi rồi! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo.

- Được rồi, cha nuôi, cha cũng đừng khen con… - Dương Minh cười khổ nói.

- Tốt, vậy thì không khen nữa! Đúng rồi, con mang theo ba cô kia tới cũng là bởi vì như vậy mới đến cáo biệt với cha sao? Sợ cha sau này cô đơn, mang mấy đứa đến nhà làm quen à? - Lưu Duy Sơn cười hỏi.

- Vâng, cha nuôi nói không sai, sau này con đi rồi, không biết bao giờ mới có thể trở về, cho nên để cho mấy cô ấy khi nào rảnh rỗi thì đến đây ngồi chơi một chút, chỉ cần cha và mẹ nuôi không thấy phiền là được rồi! - Dương Minh nói.

- Cha phiền cái gì? Trong nhà náo nhiệt, cha cao hứng còn không kịp nữa là! - Lưu Duy Sơn lắc đầu:

- Cha già rồi, không thích ở trong một ngôi nhà quá vắng vẻ, sau khi Thiên Kỳ mất tích, trong nhà rõ ràng quá lạnh lẽo. Cha lớn tuổi như vậy rồi, phỏng chừng lúc còn sống cũng không còn nhận được tin tức gì của Thiên Kỳ, cho nên các con đến nhà cha nhiều, cha cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ!

- Đúng rồi, cha nuôi, có một chuyện rất quan trọng con muốn nói với cha.

Dương Minh bỗng nhiên nghĩ tới lúc ở nhà Quan Học Dân, Quan Học Dân nói về tin tức của Lưu Thiên Kỳ!

"Hả? Chuyện gì?" Lưu Duy Sơn thấy Dương Minh trịnh trọng thì cũng tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi.

- Cha nuôi, là về anh ấy… tin tức của Lưu Thiên Kỳ! - Dương Minh nói:

- Con ở chỗ của giáo sư Quan Học Dân nghe được một chút tin tức của anh ấy.

- Cái gì?! Có tin tức của Thiên Kỳ?

Lưu Duy Sơn sau khi nghe xong lời của Dương Minh thì cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy, hơi lo lắng nhìn Dương Minh:

- Dương Minh, con nói thật sao? Thật sự có tin tức của Thiên Kỳ!

- Cha nuôi, cha trước tiên đừng kích động! - Dương Minh vội vàng đứng lên đỡ Lưu Duy Sơn:

- Quan giáo sư cũng chỉ suy đoán mà thôi, không nhất định là sự thật, chẳng qua là có tin tức so với không có tin gì chẳng phải là tốt hơn sao?

Lưu Duy Sơn đã nhiều năm không kích động như thế, giờ phút này rất khó khăn mới có thể bình phục lại tâm tình, hít sâu một hơi rồi ngồi lại trên ghế salon:

- Dương Minh, con đúng là làm cho cha sợ mà, nếu là suy đoán thì con cứ việc nói thẳng ra, còn cứ làm như thật, chẳng phải là làm cho trái tim của cha không chịu nổi hay sao?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1775: Nhiệm vụ bên ngoài



- Cha nuôi, con cũng không ngờ cha lại kích động như vậy…

Dương Minh nói tới đây nhất thời hơi ngượng ngùng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng khó trách, Lưu Thiên Kỳ là con trai Lưu Duy Sơn, người làm cha, làm sao mà không lo lắng con trai đang ở đâu? Nếu đổi lại là cha mình, chẳng nhẽ lại không như vậy?

Cho dù không phải là Lưu Thiên Kỳ, nếu là mình đi thi hành nhiệm vụ nhiều năm không về, có tin tức cha nuôi chẳng nhẽ không kích động sao?

- Tốt lắm, chúng ta vào phòng sách nói, chuyện này đừng để mẹ nuôi con nghe thấy, cha sợ rằng bà ấy hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, chịu không nổi sự đả kích này! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo đứng lên nói.

"Tốt thôi ạ!" Dương Minh gật đầu:

- Con cũng có ý như thế, bao gồm cả chuyện ba ngày sau con dẫn đội đi thi hành nhiệm vụ, tốt nhất cũng không nói cho mẹ nuôi, chờ sau khi con đi cha từ từ nói cùng mẹ cũng được!

- Cũng tốt, nhưng mà chuyện nhiệm vụ có nguy hiểm, cha cũng không nói cho bà ấy, mẹ nuôi con tố chất trong lòng không tốt như cha, cha sợ bà ấy không chịu được! - Lưu Duy Sơn gật đầu nói:

- Lát nữa con cũng dặn dò ba cô bạn gái một chút, để mấy đứa không nên nói ra.

- Mấy cô ấy không nói đâu, nhưng chuyện này cần con mở miệng mấy cô ấy mới nói cùng con, không chủ động nói cùng mẹ nuôi!

Dương Minh rất yên tâm về ba người Trần Mộng Nghiên, các nàng không phải những cô bé l* m*ng.

- Vậy thì tốt, chúng ta vào phòng sách!

Lưu Duy Sơn đẩy cửa phòng sách, sau khi để cho Dương Minh vào ông mới nói với hắn: "Đóng kỹ cửa vào!"

"Vâng!" Dương Minh gật đầu đóng kỹ cửa phòng sách.

Lưu Duy Sơn cũng không ngồi ở ghế ông chủ trong phòng sách mà là ngồi ở ghế salon. Sau khi ngồi lên, Lưu Duy Sơn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói với Dương Minh:

- Đại Minh, ngồi đi, hai người chúng ta nói chuyện chính xác một chút.

"Vâng!" Dương Minh cũng ngồi xuống bên cạnh Lưu Duy Sơn:

- Cha nuôi, căn cứ theo lời giáo sư Quan Học Dân, anh Lưu Thiên Kỳ trước kia là chuyên gia phương diện vi trùng học, căn cứ vào suy đoán của giáo sư Quan Học Dân, anh ấy có lẽ đã đi Vân Nam để nghiên cứu cổ độc?

"Đi Vân Nam? Nghiên cứu cổ độc?" Lưu Duy Sơn sau khi nghe lời của Dương Minh thì mỉm cười ngạc nhiên, sau đó dường như có điều suy nghĩ nói:

- Con vừa nói như thế, bản thân cha thật là có chút ấn tượng, lúc trước Lâm Đông Phương Lâm thần y và con trai cha có quan hệ cá nhân không tệ, bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ để thao luận chuyện tình phương diện y học. Hơn nữa cha cũng nghe qua những chuyện họ nói với nhau, dường như cũng có quan hệ tới cổ thuật, còn nói cổ độc thật ra là một loại vi khuẩn…

- Hả? Nói như vậy, lời nói của Quan Học Dân giáo sư cũng là sự thật! - Dương Minh nói.

- Đúng vậy, nhưng mà nó có thể đi Vân Nam sao?

Lưu Duy Sơn nói tới đây thì có chút nghi ngờ:

- Cho dù nó muốn đi Vân Nam nghiên cứu cổ độc thì hoàn toàn có thể nói cho cha biết, chẳng nhẽ cứ đi mà không nói một tiếng? Nó cho dù nói cho cha thì cha cũng không cản nó đi Vân Nam, nhưng tại sao nó lại không nói cho cha biết chứ?

- Cái này… con cũng không rõ…

Dương Minh cười khổ một cái:

- Có thể lúc đó Lưu đại ca có nỗi khổ tâm gì đó cũng không chừng?

- Nỗi khổ tâm? Cũng có thể, nhưng đây chỉ là một suy đoán, cũng không chắc chắn phải là Vân Nam. Nghiên cứu cổ độc là nghiên cứu cổ độc, nhưng cũng chưa chắc phải đi Vân Nam mới được a! - Lưu Duy Sơn lắc đầu:

- Chẳng qua là Lâm Đông Phương cũng biến mất không thấy, nếu như hắn cũng nói như thế thì có thể hỏi con hắn một chút về chỗ của hắn!

- Lâm thần y cùng biến mất với Lưu đại ca? - Dương Minh hỏi.

- Hẳn là cũng không cách nhau bao lâu, nhưng cụ thể thì không phải là biến mất cùng nhau, điều này cha cũng không quá chắc chắn! - Lưu Duy Sơn lắc đầu:

- Cho nên chỉ từ phương diện này mà phán đoán Lưu Thiên Kỳ đi Vân Nam thì thực sự có chút miễn cưỡng…

- Cha nuôi, từ những tình huống này phán đoán Lưu đại ca đi Vân Nam quả thực có chút miễn cưỡng, nhưng mà con còn có một chuyện hết sức quan trọng muốn nói cùng cha! - Dương Minh nói:

- Cha nuôi, cha còn nhớ rõ Lam Lăng không?

- Lam Lăng? Con bé đó tất nhiên là cha nhớ được! - Lưu Duy Sơn cười nói:

- Cha làm sao mà quên nó được? Lúc ban đầu, chẳng phải chính các con mướn phòng ốc của cha sao?

- Đúng thế, vậy cha có nhớ không, thời điểm lần đầu tiên Lam Lăng đến nơi này của cha, ở bên trong gian phòng của anh Lưu Thiên Kỳ chỉ vào vào bức ảnh kết hôn của Lưu đại ca, nói rằng dường như cô ấy đã gặp Lưu đại ca ở nơi nào?

Dương Minh đem lý do chắc chắn trong lòng nói ra.

- Hả? Con vừa nói như thế, bản thân cha cũng nhớ ra, lúc ấy Lam Lăng đúng là đã nói như thế! Cha còn lấy làm kinh hãi!

Lưu Duy Sơn cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

- Đúng thế, ban đầu chúng ta còn tưởng rằng cô ấy nhận lầm người, cũng không coi là gì, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại một chút, Lam Lăng đến từ nơi nào? - Dương Minh nhìn về phía Lưu Duy Sơn hỏi.

- Lam Lăng… Vân Nam Miêu Trại…

Lưu Duy Sơn vỗ vào tay vịn salon, cả người một lần nữa trở nên kích động:

- Chẳng lẽ, Lam Lăng nhìn thấy Thiên Kỳ ở Vân Nam Miêu Trại?

- Đúng thế, đây cũng là điểm mà con nghi ngờ! Nếu như chỉ bằng vào một lời nói như thế của Lam Lăng, hoài nghi anh Thiên Kỳ đi Vân Nam thật hơi miễn cưỡng, nhưng nếu kết hợp với lời của giáo sư Quan Học Dân, như vậy con có năm phần nắm chắc là anh Lưu Thiên Kỳ ở Vân Nam, ít nhất là anh ấy cũng từng xuất hiện ở Vân Nam!

Dương Minh gật đầu nói.

- Nói như thế… con bây giờ nói cho cha tin tức của Lưu Thiên Kỳ, mà con lại muốn đi Vân Nam ba ngày sau… - Lưu Duy Sơn có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh.

- Không sai, địa phương mà con đi lần này chính là phụ cận mấy Miêu trại ở Vân Nam. Nếu như có thể, con nghĩ sẽ tìm tung tích của anh Lưu Thiên Kỳ, con nếu đã là người phụ trách nhiệm vụ lần này, làm tiểu đội trưởng thì cũng có quyền lực này. - Dương Minh cười nói:

- Dĩ nhiên, chuyện này cũng không coi là thiên vị, thật ra thì quan hệ giữa con và cục điều tra thần bí chính là lợi dụng, ban đầu con cũng đã nói rất rõ ràng với bọn họ, hai bên cùng có lợi. Cho nên mặc dù con là vương bài của tổ đặc công cục điều tra thần bí, nhưng cũng có thể coi như là nhân viên trực thuộc.

- Đại Minh, con có phần tâm tư này cha đã rất cao hứng rồi! Có tìm được hay không cũng không sao cả. Đã nhiều năm như vậy, cha cũng đã thông suốt rất nhiều rồi! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo:

- Cha chỉ hi vọng con tất thảy đều lấy an toàn của mình làm trọng, không cần vì chuyện của đại ca con mà làm lỡ chính sự, như thế thì cha sẽ rất bất an!

- Con hiểu, tất nhiên là dưới tình huống không làm ảnh hưởng tới tiến độ nhiệm vụ, con sẽ thử tìm kiếm tung tích anh Lưu Thiên Kỳ! - Dương Minh nói:

- Hơn nữa con cũng sẽ báo cáo những chuyện đã xảy ra cho cấp trên.

- Thế thì tốt, chẳng qua nếu cấp trên không đồng ý thì cũng bỏ đi.

Lưu Duy Sơn không muốn làm khó cho Dương Minh.

"Sẽ đồng ý" Dương Minh cũng cười cười như không sao cả.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1776: Cũng biết rồi sao?



Lần này Hạ Băng Bạc vì để cho bản thân đi thi hành nhiệm vụ, có thể nói chỉ cần Dương Minh không đưa ra những yêu cầu kỳ quái thái quá, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để thỏa mãn!

Dĩ nhiên, Dương Minh cũng thật không có làm phiền hắn, cũng không có đưa ra cái yêu cầu quá đáng gì, yêu cầu duy nhất cũng chỉ là sau khi hắn đi, Hạ Băng Bạc phải chiếu cố người nhà cùng bằng hữu của hắn một chút.

"Chỉ cần cố hết sức là tốt rồi!" Lưu Duy Sơn nói:

- Những lời này, chúng ta chỉ nói ở trong thư phòng là thôi, lát nữa đi ra ngoài, ngàn vạn lần không nên nói trên bàn cơm. Phía mẹ nuôi con, cha sẽ tìm cơ hội từ từ nói với bà ấy!

"Con hiểu rồi." Dương Minh đáp.

- Ừ, nhưng mà còn phía Tình Tình, hay là con tự mình nói cùng nó một chút đi, hẳn là một lát nữa nó sẽ trở về. - Lưu Duy Sơn bỗng nhiên nói.

- Tốt, con sẽ tự mình nói chuyện này với chị Tiếu Tình!

Dương Minh vốn cũng đã tính toán thẳng thắn với Tiếu Tình.

"Còn gọi chị Tiếu Tình?" Nhưng Lưu Duy Sơn khẽ mỉm cười, có chút ranh mãnh nhìn Dương Minh.

"Dạ?" Dương Minh sửng sốt, hơi không rõ ý của cha nuôi, nhưng mà khi hắn thấy cái ánh mắt như cười như không của Lưu Duy Sơn, nhất thời rùng mình ở trong lòng, chẳng lẽ cha nuôi phát hiện ra cái gì? Nhưng mà Dương Minh vẫn cố tự trấn định hỏi:

- Cha nuôi, cha nói thế là có ý gì? Con đương nhiên phải gọi là chị Tiếu Tình? Chẳng nhẽ lại gọi là chị nuôi?

- Đại Minh, con vẫn còn muốn gạt cha phải không?

Lưu Duy Sơn không để ý lời của Dương Minh mà hỏi ngược lại.

"Gạt… không có mà?" Trong lòng Dương Minh càng bất an, chẳng lẽ cha nuôi thật sự biết điều gì rồi sao?

- Đại Minh, chuyện giữa con cùng Tình Tình, cha đại khái cũng biết được, trước kia cũng không nói gì, là bởi vì con còn trẻ, hơn nữa bản thân Tình Tình cũng nguyện ý, cha cũng không muốn quản nhiều như vậy!

Lưu Duy Sơn nhìn Dương Minh không thừa nhận cũng không tức giận, chẳng qua chỉ khoát khoát tay áo, chậm rãi nói:

- Nhưng bây giờ nhìn lại, con cũng không còn nhỏ, cũng đã có thể ra sức vì nước, cũng là một gã nam tử hán đội trời đạp đất, là một người có thể đảm đương trách nhiệm! Những chuyện này, cha tin con có thể xử lý tốt! Cho nên, làm cha nuôi của con, cũng là cha nuôi của Tình Tình, cha từ góc độ của một trưởng bối hỏi con, con bây giờ muốn đi thi hành nhiệm vụ, có nên dành cho Tình Tình một công đạo hay không, hoặc là tỏ thái độ một chút?

Dương Minh nghe Lưu Duy Sơn đã nói rõ đến mức này, cũng đã biết ông đã nhìn thấu quan hệ giữa mình và Tiếu Tình, nhất thời hơi đỏ mặt:

- Cha nuôi… con không phải là cố ý gạt cha đâu…

- Cha biết, các con cảm thấy, có quan hệ là chị em kết nghĩa, truyền ra không tốt cho lắm đúng không? - Lưu Duy Sơn khoát tay áo hỏi.

- Đúng thế ạ… huống chi cha lại còn là hiệu trưởng trường học… - Dương Minh gật đầu.

- Các con đó! Ta cũng không phải là lão già phong kiến, bây giờ là thời đại nào? Đừng nói các con chẳng qua là chị em kết nghĩa, cho dù là chị em họ năm đời cũng có thể kết hôn được!

Lưu Duy Sơn lắc đầu nói:

- Các con đó, thật đã suy nghĩ nhiều rồi! Lúc ban đầu cha còn nghĩ các con không có ý gì, dù sao lúc trước Tình Tình cũng đã xảy ra chuyện một lần, cho nên cha nghĩ lần này tình yêu của nó và con cũng không cần nghĩ đến công khai, chỉ muốn hưởng thụ một chút tình yêu ngọt ngào ở trong đáy lòng mà thôi…

- Thật không nghĩ tới, cha nuôi cũng biết!

Dương Minh cười khan vài tiếng nói:

- Thật ra thì, bọn con ở chung một chỗ cũng có nhiều phương diện cố kỵ, có cố kỵ với bạn gái của con, chính cô ấy cũng có cố kỵ với cha. Nhưng mà con cũng không sao cả, chỉ cần Tình Tình nguyện ý, con có thể tuyên bố với tất cả người trên thế giới rằng cô ấy là bạn gái của con, thậm chí là vợ con!

"Ah?" Dương Minh tỏ thái độ khiến cho Lưu Duy Sơn ngây ngẩn cả người, vốn ông cho là nguyên nhân tại Dương Minh, dù sao Tiếu Tình cũng lớn hơn Dương Minh nhiều, cho nên Tiếu Tình nhất định sẽ cố kỵ cảm thụ cùng mặt mũi của Dương Minh mà không công khai đoạn tình yêu này. Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như chuyện không phải như vậy, Dương Minh thật sự cũng không quan tâm!

Nhưng mà, Dương Minh đã nói một câu như vậy, Lưu Duy Sơn cũng coi như là hoàn toàn yên tâm, tối thiểu là Dương Minh cũng không dễ dàng cô phụ Tiếu Tình! Cho nên Lưu Duy Sơn nói:

- Con có thể nói như vậy, cha thật cao hứng, những chuyện này đều là chuyện của bọn trẻ tuổi các con, vậy thì để cho thanh niên các con tự xử lý, cha cũng không xen vào làm gì!

- Ha ha, cha nuôi đồng ý rồi? Chuyện này thật quá tốt rồi!

Cho tới nay, thái độ của Lưu Duy Sơn đối với chuyện của Dương Minh và Tiếu Tình chính là một tâm bệnh của Dương Minh. Không dám đi hỏi, cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể cẩn thận trước mặt Lưu Duy Sơn, nhưng bây giờ xem ra sự lo lắng này cũng không cần thiết rồi.

- Đúng rồi, Dương Minh, cha nghe Tình Tình nói, con muốn tìm một trung y để xem bệnh cho Tình Tình? - Lưu Duy Sơn chợt nhớ đến một việc, nói.

- Vâng ạ, ban đầu con nghe nói có một vị danh y có thể chữa bệnh cho chị Tiếu Tình… ách, là bệnh vô sinh của Tình Tình, hơn nữa cũng khá nắm chắc!

Dương Minh nói tới đây không khỏi cười khổ một tiếng:

- Con cho là, lấy thực lực cùng năng lực trước mắt của con, có thể sẽ mời được vị danh y này, nhưng mà vị danh y này lại không có tung tích. Nhưng mà chuyện của Trầm Vũ Tích đã làm cho con biết được chỗ của vị danh y kia, tung tích của ông ấy… chính là không biết tung tích ở đâu!

- Hả? Con nói là thần y Lâm Đông Phương?

Lưu Duy Sơn sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại không khỏi buồn cười, quả nhiên là tìm hắn a! Nhưng nếu nói là tìm hắn thì đúng là không thể tìm được! Lưu Duy Sơn nói:

- Cha nói này, cái bệnh này của Tình Tình, cha cũng đã mang tới xem ở chỗ Quan Học Dân. Quan Học Dân cũng không có nắm chắc chưa khói, mà tâm của Tình Tình lúc đó đã chết, cũng không muốn kết hôn, chữa khỏi chứng vô sinh cũng là có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên lúc ban đầu không lãng phí thời gian đi nếm thử trị liệu. Dù sao phải ở lại trong nhà Quan Học Dân cũng sẽ làm trễ nải công việc…

"Thì ra là vậy!" Dương Minh gật đầu:

- Ngay cả giáo sư Quan Học Dân cũng không nắm chắc, vậy chỉ có vị thần y mất tích kia mới có thể chữa khỏi sao! Nhưng mà cũng không sao cả, nếu con có thể trở lại thì nghĩ biện pháp cũng không muộn, không trở về được… ha ha.

Dương Minh nói tới đây thì không nói thêm nữa, tin rằng Lưu Duy Sơn có thể hiểu được ý tứ của mình.

Lưu Duy Sơn tất nhiên là nghe rõ ý tứ của Dương Minh, gật đầu, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Dương MinhL

- Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi, ở trong phòng sách cũng lâu rồi, mẹ nuôi con không chừng lại hoài nghi cái gì!

- Tốt, chúng ta ra xem một chút, nhìn mấy người chuẩn bị bữa ăn khuya thế nào.

Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn đi ra khỏi phòng sách, thấy Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận ba người vẫn ở trong phòng bếp giúp đỡ mẹ nuôi làm bữa ăn khuya, cũng không chú ý tới chuyện bên này. Lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn cùng đi đến cửa phòng bếp, Lưu Duy Sơn cười nói:

- Bà già, không cần làm nhiều món ăn như vậy, làm vừa đủ là được!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1777: Cũng cho tiền đổi xưng hô đi



- Cũng không nhiều, sáu món ăn một món canh, hôm nay nhiều người, lát nữa Tình Tình cũng về, người một nhà chúng ta làm sao có thể thiếu món ăn chứ? - Sở Tuệ Phương cười nói.

- Được rồi, vậy thì sáu món ăn!

Lưu Duy Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hôm nay cộng cả Tiếu Tình thì là bảy người, sáu món ăn một món súp cũng không tính là nhiều!

Trở lại trong phòng khác, Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn cũng không hề thảo luận chủ đề lúc trước nữa, mà nói một chút chuyện bên trường học sau khi Dương Minh đi. Việc Lưu Duy Sơn tiếp nhận chức hiệu trưởng đã không cần lo lắng nữa, mà Dương Minh bên này chẳng những có thể giữ lại học tịch, hơn nữa cũng có thể tốt nghiệp đúng hạn, thậm chí nói là sớm hơn cũng được. Bao gồm cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai ba người cũng có thể tốt nghiệp trước!

Đây cũng không phải là Lưu Duy Sơn lấy việc công làm việc tư, mà là Hạ Băng Bạc bên kia nhất định sẽ chào hỏi, đối với nhân sĩ đặc thù như Dương Minh, lại là người sẽ làm ra cống hiến kiệt xuất cho xã hội, trường học đương nhiên phải chiếu cố hắn và người nhà của hắn.

Mà Lưu Duy Sơn là cha nuôi của Dương Minh, chẳng qua là gặp vừa đúng người, càng thêm dễ nói chuyện mà thôi.

- Con không nói cha cũng sẽ không biết rõ, con giải thích như vậy, bản thân cha cảm thấy rằng quyền lực của cái cục điều tra thần bí chỗ con quả thực không nhỏ a!

Lưu Duy Sơn nghe xong lời của Dương Minh không khỏi cảm thán:

- Có thể tham gia bất kỳ án kiện nào, hơn nữa có quyền lực điều tra bất cứ một chuyện gì, hiệu trưởng như cha, chẳng phải là đã ở trong vùng quản hạt của con sao?

"Ha hả…" Dương Minh từ chối cho ý kiến cười cười:

- Lời của cha nuôi cũng không có sai, chẳng qua kể cả có đặc quyền, chúng con cũng không dùng bừa, cũng chỉ có những chuyện tình khó xử lý kia chúng con mới có thể gia nhập, nếu không chẳng phải loạn hết sao?

- Con có thể nghĩ như vậy để tự ước thúc mình cũng không phải dễ dàng!

Lưu Duy Sơn tán thưởng nói:

- Thanh niên lớn giống như con mà không kiêu ngạo cũng không nhiều, có quyền thế như vậy còn có thể khắc chế mình đúng là thật khó được a!

- Cha nuôi… cha đừng nói như vậy, thực ra thì con cũng chỉ là một người bình thường, tỷ như hôm nay Từ phó hiệu trưởng tìm con gây phiền toái, con chẳng phải cũng phải dùng đặc quyền mới giải quyết được hay sao?

Dương Minh cười khổ nói:

- Hơn nữa, sau đó lão cũng chẳng phải cũng bị điều tra hạ cương vị sao? Nếu như không có cục điều tra thần bí sau lưng con mạnh mẽ tham gia vào, tin rằng chuyện cũng không có kết quả nhanh như vậy! Từ phó hiệu trưởng cũng đã là lão thành của trường học, không thể không có bối cảnh cùng chỗ dựa, coi như chính hiệu trưởng bây giờ của trường học thì cũng có thể làm gì lão! Nhưng bây giờ, có cục điều tra thần bí gia nhập, tất cả bối cảnh cũng trở nên không có hiệu quả. Những người muốn nói chuyện thay lão cũng sẽ e sợ dính líu đến bọn họ mà tránh không kịp…

- Con nói cái này cũng không sai, nhưng đây cũng là lợi dụng hợp lý, con cũng không phải là làm xằng làm bậy! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo nói:

- Chính bản thân Từ phó hiệu trưởng có vấn đề, nếu như lão không có vấn đềm, giống như cha vậy, thì làm sao mà phải sợ bị điều tra?

- Ha hả… đúng như thế. - Điểm này Dương Minh không thừa nhận cũng không được.

Lúc Sở Tuệ Phương cùng ba người Trần Mộng Nghiên sắp làm xong thức ăn và bưng phần lớn lên bàn Tiếu Tình mới trở về nhà.

Lúc nãy Lưu Duy Sơn đã gọi điện cho nàng, nói Dương Minh ở chỗ này, cho nên Tiếu Tình nhìn thấy Dương Minh cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng qua thấy Dương Minh đem cả ba người bạn gái đến thì cũng có chút kinh ngạc!

Nhưng mà nàng cùng ba người đều biết nhau, hơn nữa thời điểm ở làng du lịch của Tôn Khiết ở thành phố Đông Hải cũng đã gặp mặt nhau, cũng rất quen thuộc lẫn nhau cho nên nói:

- Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Giai Giai, các em cũng tới?

"Dạ, chào chị Tiếu Tình!" Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai ba người gần như trăm miệng một lời vấn an Tiếu Tình, dù sao các nàng là bạn gái của Dương Minh, Tiếu Tình cũng là chị gái của các nàng!

- Dương Minh, em cũng thật lợi hại nha? Đem ba người bạn gái tới cửa, không lo dọa sợ cha mẹ nuôi sao?

Tiếu Tình nhìn Dương Minh một cái cười hỏi, nhưng một chút ý trách cứ cũng không có.

- Ách… chị Tiếu Tình, cha nuôi cùng mẹ nuôi cũng không bị dọa sợ a, không chỉ như thế, còn cho mấy cô ấy tiền đổi xưng hô nữa! - Dương Minh cười nói.

"Hả? Phải không?" Tiếu Tình lúc này đúng là hơi nghi ngờ, cha nuôi là người cởi mở như vậy sao? Làm sao mà thoáng một cái là có thể tiếp nhận chuyện Dương Minh có ba người bạn gái? Đúng rồi, nhất định là tại lúc trước mình cũng đã đề cập chuyện này với cha nuôi, cho nên cha nuôi cũng đã có chuẩn bị trong lòng, thời gian dài nên cũng có thể đón nhận được!

- Đúng thế mà, chị Tiếu Tình, chị có nên cũng chuẩn bị phong bao lì xì cho mấy cô ấy hay không? Làm cho mấy cô ấy cũng đổi xưng hô với chị, sau này trực tiếp gọi chị? - Dương Minh nói, làm cho Tiếu Tình mở trừng hai mắt, ý tứ ở trong đó không cần nói cũng hiểu.

Tiếu Tình sao có thể không hiểu? Trong lòng thầm vui mừng, nhưng trên mặt cũng bất động thanh sắc nói:

- Tốt, nếu ba mẹ cũng đã cho tiền đổi xưng hô, mình thân làm chị, làm sao có thể không cho chứ?

Tiếu Tình vừa nói xong liền móc ra một xấp tiền ở trong túi, chia làm ba phần, cũng không có tính toán mỗi phần có bao nhiêu, trực tiếp đưa tới trước mặt Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cũng Lâm Chỉ Vận.

"Cái này…" Trần Mộng Nghiên cũng hơi do dự, một ngày hôm nay thu ba phần tiền đổi xưng hô, có phải là hơi nhiều hay không?

"Cầm lấy đi!" Dương Minh cười cười: "Mộng Nghiên, không cần khách khí với chị Tiếu Tình!

"Vâng, vậy thì cảm ơn chị Tiếu Tình!" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói như vậy cũng gật đầu đồng ý, thu tiền lại.

Mà Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận thấy Trần Mộng Nghiên thu tiền, cấc nàng cũng thu tiên theo, hơn nữa còn nói lời cảm ơn.

- Sau này khi không có người nào thì cứ gọi là chị, không cần phải gọi chị Tiếu Tình. - Tiếu Tình cười nói.

"Vâng ạ, chị" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói.

Sở Tuệ Phương bưng bát canh cuối cùng để lên bàn, nhìn mấy người trong phòng khách nói:

- Các con thu dọn nhanh một chút, chuẩn bị ăn cơm. Ăn một chút nhân lúc còn nóng, nếu không tí nữa nguội lại không dễ ăn đâu!

- Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Giai Giai, các em mau thu tiền lại, sau đó đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm! - Dương Minh nói.

Đám người Trần Mộng Nghiên đáp một tiếng, sau đó đi vào toilet rửa tay, mà Tiếu Tình thì muốn trở về phòng thay quần áo, Dương Minh cũng đi theo.

Ở trong nhà Lưu Duy Sơn, Dương Minh đi theo Tiếu Tình cũng không khiến đám người Trần Mộng Nghiên hoài nghi, các nàng căn bản cũng không suy nghĩ nhiều gì cả.

- Em cũng vào làm cái gì… nha! Anh định làm gì?

Tiếu Tình vừa vào cửa, tay của Dương Minh đã trèo lên vai thơm của nàng, làm cho Tiếu Tình giật mình! Cửa phòng này vẫn chưa đóng đâu, Dương Minh mỗi lần đều to gan như thế nếu bị người ta thấy thì làm sao bây giờ? Nàng bị làm cho sợ đến mức vội vàng đóng cửa phòng lại, trợn mắt nhìn Dương Minh một cái, tức giận nói:

- Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à? Hôm nay anh muốn làm gì?

- Mấy cô nàng Mộng Nghiên đi rửa tay rồi, không nhìn thấy đâu.

Dương Minh cũng cười cười, nói như chẳng sao cả.

Các bạn thanks ít lắm ý Lản hết cả nòng
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1778: Tìm cơ hội hỏi một chút



- Không nhìn thấy được? Mấy cô ấy không nhìn thấy, nhưng mà cha còn ở trong phòng khách mà, anh để cho ông nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào? Anh làm sao mà cứ gấp như khỉ vậy? Bây giờ mới có bao nhiêu ngày không gặp chứ?

Tiếu Tình nhìn thấy thái độ không nhanh không chậm của Dương Minh, nhất thời có chút nóng nảy.

- Thấy được thì cứ thấy, ha ha, thật ra cũng không sao cả. - Dương Minh cười nói.

- Không sao cả cái quái gì! Anh này sao có thể như vậy? Cha sau khi thấy được chuyện của chúng ta sẽ nghĩ thế nào? Anh có thể đừng làm cho ông đau tim có được không? - Tiếu tình nhất thời hơi nóng nảy.

- Ha ha, Tình Tình, thật ra cha nuôi đã sớm nhìn thấu quan hệ của chúng ta, chỉ là lúc trước vẫn ngại cách nghĩ của chúng ta, không nói ra mà thôi. - Dương Minh cười giải thích:

- Vừa rồi lúc em chưa về, cha nuôi đã nói với anh chuyện giữa em và anh…

- Thật hay giả? Em làm sao lại thấy không quá đáng tin?

Tiếu Tình tất nhiên là không quá tin tưởng, dù sao chuyện này cũng hơi kỳ quái, nàng xem ra, một mặt là chuyện tình của mình và Dương Minh tương đối bí mật, cha nuôi làm sao biết được? Ngay cả mấy cô Trần Mộng Nghiên cũng không phát hiện, cha nuôi biết được bằng cách nào? Một phương diện khác, cha nuôi nếu biết chuyện này rồi, tại sao còn chờ đến giờ mới nói? Hơn nữa lại chỉ nói với một mình Dương Minh? Ông hẳn là phải gọi mình và Dương Minh đến cùng lúc, sau đó thì nổi trận lôi đình mới phải a?

- Đương nhiên là thật, anh đã lừa em bao giờ chưa? - Dương Minh thấy Tiếu Tình không quá tin tưởng, cũng chỉ có thể cười khổ giải thích.

- Cái này cũng khó mà nói, anh thường xuyên gạt em. - Tiếu Tình trợn mắt nhìn Dương Minh một cái.

- Em cũng chưa tin lắm đâu, anh đi ra ngoài trước đi, em phải thay quần áo.

- Thay quần áo à? Đúng lúc cho anh nhìn một tý! - Dương Minh mặt dày mày dạn nói.

- Anh nói gì đấy? Cho dù cha đã biết quan hệ của chúng ta, nhưng còn Trần Mộng Nghiên? Còn Lâm Chỉ Vận? Cả Chu Giai Giai cũng không sao à…

Nói đến Chu Giai Giai, Tiếu Tình nhất thời hơi đỏ mặt, để cho cô ấy nhìn thấy mình và Dương Minh làm loại chuyện đó ở trong phòng, thật sự làm cho Tiếu Tình rất xấu hổ. Cũng may Chu Giai Giai cũng không nhắc đến chuyện này, quan hệ hai người cũng hết sức hòa hợp, điều này làm cho Tiếu Tình thở phào nhẹ nhõm.

Dương Minh Vừa nghe Tiếu Tình nói đến chuyện Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, nhất thời bừng tỉnh, đúng thế a, cho dù cha nuôi và Chu Giai Giai đã biết chuyện tình của mình cùng Tiếu Tình nhưng mà hai cô ấy không biết nha!

Đến lúc đó nhìn thấy mình và Tiếu Tình đã thay xong quần áo cùng nhau đi từ trong phòng ra, khó mà đảm bảo sẽ không có ý kiến gì! Đừng nói mình và Tiếu Tình không phải là chị em ruột mà là chị em kết nghĩa, cho dù là chị em ruột, lớn như thế rồi, chẳng nhẽ lại có thể vừa trong cùng một phòng vừa thay quần áo?

Cho nên Dương Minh gật đầu:

- Tình Tình, anh đi ra ngoài trước! Nhưng mà chuyện tình anh nói vừa nãy đúng là thật, cha nuôi đã biết quan hệ của chúng ta rồi. Nếu không tin thì em tìm cơ hội hỏi một chút…

- Hỏi thế nào? Hỏi để làm trò trước mặt Trần Mộng Nghiên? - Tiếu Tình tức giận nói:

- Được rồi, đi ra ngoài nhanh đi! Đừng có làm phiền em nữa!

Tiếu Tình cũng chẳng chút kiêng kỵ Dương Minh, làm trò cởi áo trước mặt Dương Minh, chỉ mặc áo ngực, làm cho Dương Minh nhìn hơi bị thèm. Nhìn thấy Dương Minh nhìn mình, Tiếu Tình cũng chẳng biết phải là gì:

- Anh nha! Có phải là không cần để ý đến mấy người Mộng Nghiên rồi hay không? Nếu anh không cần thì em cũng không cần, anh tiếp tục ở trong này mà nhìn!

Tiếu Tình vừa nói xong thì trực tiếp cởi áo ngực ra, làm cho ánh mắt của Dương Minh lại càng không thể rời đi… Nhưng mà Dương Minh tự chủ cũng tương đối tốt, cười khan một tiếng, vội vàng ra khỏi gian phòng của Tiếu Tình, cuối cùng còn đóng kỹ cửa giúp Tiếu tình nữa.

Ra khỏi phòng của Tiếu Tình, đi vào phòng khách, thấy ba người Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai đã rửa tay sạch sẽ, đang giúp Sở Tuệ Phương xới cơm và bày bát đũa. Nhìn thấy Dương Minh đi ra, phía sau lại không có Tiếu Tình thì Trần Mộng Nghiên hơi kỳ quái hỏi: "Dương Minh, chị đâu?"

- Chị ấy muốn thay quần áo, anh đi ra trước. - Dương Minh rất tự nhiên nói.

- Àh, thế thì anh và cha nuôi ngồi trước đi, bọn em xong ngay đây! - Trần Mộng Nghiên nói.

"Tốt!" Dương Minh gật đầu, thấy Trần Mộng Nghiên không hoài nghi gì cả nên trong lòng cũng thả lỏng! Hắn cứ cái kiểu ăn ngay nói thật ấy thì Trần Mộng Nghiên sẽ không có ý kiến gì, nếu như lấp l**m, Trần Mộng Nghiên ngược lại sẽ hoài nghi!

Tiếu Tình thay quần áo, Dương Minh đi ra trước, đó cũng là bình thường, cơ bản không có điều gì đáng phải hoài nghi cả.

Lưu Duy Sơn cũng nhìn Dương Minh một chút, nhưng không nói gì cả.

Lúc ăn cơm, không khí người một nhà cũng vui vẻ hòa thuận, Dương Minh không nhắc lại chuyện tình ba ngày sau đi thi hành nhiệm vụ, mà Trần Mộng Nghiên mặc dù hơi nghi ngờ nhưng nếu Dương Minh không nói, nàng tất nhiên sẽ không nói gì.

Hoặc là, trong suy đoán của nàng, hẳn là lúc mình giúp đỡ mẹ nuôi nấu cơm vừa nãy, Dương Minh đã nói chuyện tình hắn muốn đi thi hành nhiệm vụ cho Lưu Duy Sơn rồi. Về phần mẹ nuôi bên này, phải chờ cha nuôi báo sau cũng không chừng!

Ý nghĩ của Trần Mộng Nghiên cũng đúng sự thật gần mười phần, Dương Minh nếu biết được, sợ rằng cũng phải thầm khen Trần Mộng Nghiên thông minh.

- Ăn đi, Mộng Nghiên, nếm thử thủ nghệ của mẹ nuôi, món nấm hương xào cải là món ngon sở trường của mẹ nuôi!

Sở Tuệ Phương rất đắc ý thể hiện thủ nghệ của mình! Lúc Dương Minh mới tới cũng như thế, nhưng khi quen thuộc với Dương Minh rồi, thói quen này cũng không còn thấy nữa.

Nhưng mà Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cũng là lần đầu tiên ăn cơm ở chỗ này, cho nên Sở Tuệ Phương cũng sẽ hiển lộ lại điều này.

- Vâng, mẹ nuôi! - Trần Mộng Nghiên điềm đạm đáp một tiếng, sau đó gắp một miếng rau cải ở trong bát, từ từ nuốt vào, sau đó khen:

- Ăn thật ngon a, ngon hơn so với tiệm cơm nhiều!

- Ha ha, đúng thế, nhà mình làm, làm sao mà những tiệm cơm kia làm hơn được?

Sở Tuệ Phương sau khi nghe lời của Trần Mộng Nghiên hết sức cao hứng:

- Chỉ Vận, Giai Giai, các con cũng ăn thử một chút đậu xào và đậu hũ này đi, xem xem có khác gì bên ngoài hay không?

"Vâng, mẹ nuôi!" Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai hai người cũng cầm đũa lên nếm thử, về phần Sở Tuệ Phương mời Trần Mộng Nghiên trước, các nàng không cảm thấy có gì không ổn cả. Dù rằng Trần Mộng Nghiên nhường nhịn các nàng, khắp nơi đều lộ ra vẻ ba người là bình đẳng. Nhưng sự thật thì Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cũng chưa so được với Trần Mộng Nghiên, Sở Tuệ Phương để Trần Mộng Nghiên nếm thử các món ăn đầu tiền, các nàng thấy cũng không có một chút gì không thỏa đáng cả.

Hai người chia ra ăn vài miếng thức ăn trên bàn, Lâm Chỉ Vận cũng khen không dứt miệng:

- Thủ nghệ của mẹ nuôi lợi hại hơn con nhiều!

- Đúng vậy a, nhà con chính là làm về quán ăn, mẹ so sánh với đầu bếp của tiệm cơm còn làm ngon hơn! - Chu Giai Giai cũng tán dương.

Trong tiếng khen ngợi, lòng hư vinh của Sở Tuệ Phương được thỏa mãn thật mạnh. Lưu Duy Sơn, Dương Minh và Tiếu Tình cũng biết tính cách của bà, đều không nói gì, chờ mấy nàng Trần Mộng Nghiên khen ngợi xong mới bắt đầu đàm luận một chút việc lặt vặt trong nhà…
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1779: Người quan tâm Dương Minh



Sau khi ăn xong, Dương Minh cùng tam nữ cũng chuẩn bị cáo từ, nhưng Lưu Duy Sơn lại nói:

- Đại Minh, sau khi con đưa mấy đứa Mộng Nghiên về, buổi tối ở lại chỗ này được không?

"Việc này…" Dương Minh sửng sốt, không ngờ được Lưu Duy Sơn lại yêu cầu mình ở lại chỗ này.

Chẳng qua Trần Mộng Nghiên cũng không cảm thấy gì, cứ như thế nàng lại càng tin là Dương Minh đã nói chuyện tình hắn muốn đi thi hành nhiệm vụ cho Lưu Duy Sơn, mà Lưu Duy Sơn cũng biết Dương Minh sẽ thật lâu không trở về cho nên mới mở miệng giữ hắn ở lại, bồi tiếp hai người già bọn họ!

Dù sao năm nay Lưu Duy Sơn cũng đã hơn sáu mươi tuổi, Dương Minh nếu đi tới mười năm hai mươi năm không trở lại, Lưu Duy Sơn còn có thể nhìn thấy Dương Minh hay không cũng không dám nói chắc…

Cho nên dù rằng Trần Mộng Nghiên trong lòng có chút không, cũng định buổi tối thân mật với Dương Minh một lần nữa, nhưng nghĩ lại mình mới mười chín tuổi, mà Lưu Duy Sơn đã hơn sáu mươi rồi. Cho dù Dương Minh hai mươi năm không trở lại, mình cũng mới chỉ ba mươi chín tuổi mà thôi. Nói câu không dễ nghe, Lưu Duy Sơn có thể sống đến số tuổi lớn như thế hay không cũng không dám nói chắc.

- Dương Minh, bọn em tự lái xe trở về cũng được, ở đây cũng đối diện trường học, rất gần. Anh cũng không cần phải đưa chúng em về!

Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Mộng Nghiên mỉm cười nói với Dương Minh:

- Anh cũng nên ở lại chỗ này phụng bồi cha mẹ nuôi đi!

- Chuyện này… được rồi! - Dương Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Duy Sơn, nhìn thấy nụ cười ở trong mắt ông bỗng nhiên vừa động trong lòng… Chẳng lẽ, cha nuôi vì Tiếu Tình mới giữ mình lại chỗ này?

Nghĩ đến khả năng này, tim của Dương Minh lại càng đập dồn dập…

- Cứ như thế đi, em cùng Chỉ Vận, Giai Giai về trước, ngày mai gặp lại?

Trần Mộng Nghiên sợ Dương Minh đổi ý, không nói lời gì đã lôi kéo Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai ra khỏi cửa đi xuống tầng dưới…

- Các em cẩn thận một chút, về đến nhà thì gọi điện cho anh. - Dương Minh dặn dò.

- Yên tâm đi, cũng rất gần thôi mà…

Trần Mộng Nghiên cũng nói sự thật, bên này là chỗ gia thuộc của trường học, đều có bảo an hai mươi bốn giờ, căn bản sẽ không có vấn đề gì. Mà khu Hoa Thương bên kia lại còn đối diện với trường học, lái xe chẳng qua cũng chỉ mất năm phút đồng hồ, mà trong vùng cũng có bảo an quản lý, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Chờ sau khi Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai đi rồi, Dương Minh đang muốn mở miệng nói chuyện thì Lưu Duy Sơn lại nói trước một bước:

- Đại Minh, con và Tình Tình ở lại nơi này, hay là đến nhà trọ của Tình Tình?

"Dạ?" Tuy rằng trước đó Lưu Duy Sơn đã nói với Dương Minh về chuyện tình của hắn và Tiếu Tình, nhưng bây giờ lại làm trò trước mặt Sở Tuệ Phương và Tiếu Tình nói ra thêm lần nữa cũng làm cho Dương Minh hơi quẫn bách!

Mà Tiếu Tình thì cũng mở to hai mắt mà nhìn, cả kinh không nói ra lời, nhìn Lưu Duy Sơn không thể tin được, một lúc lâu mới nói:

- Cha… cha nói gì vậy?

Tiếu Tình lúc trước cơ bản là không tin lời Dương Minh, nàng còn tưởng Dương Minh chẳng qua là nói giỡn mà thôi, cũng không phải thật. Nhưng mà giờ phút này nghe Lưu Duy Sơn nói ra một cách rõ ràng, Tiếu Tình mới biết vừa nãy Dương Minh không lừa gạt nàng, mà là Lưu Duy Sơn biết chuyện của nàng và Dương Minh thật rồi!

Sở Tuệ Phương hiển nhiên là cũng đã sớm biết chuyện này, lúc này cũng không kinh ngạc là mấy.

- Đại Minh có một số việc cần cho con biết, vậy thì để cho chính nó nói với con đi!

Lưu Duy Sơn khoát tay áo, không giải thích nhiều mà chỉ nói:

- Cha cũng có một ít chuyện cần nói với mẹ nuôi con, chúng ta về phòng trước, các con ở lại đây hay là đi ra ngoài thì tự mình quyết định đi.

Nói đến đó, Lưu Duy Sơn kéo Sở Tuệ Phương về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tiếu Tình và Dương Minh!

"Cha biết thật rồi sao?" Tiếu Tình căm giận nhìn chằm chằm Dương Minh, mặt cũng đỏ lên giống như quả táo chín vậy.

- Đúng thế, đoán chừng có thể là do lúc nào đó chúng ta không cẩn thận, bị ông nhìn manh mối nào đó! - Dương Minh cười khổ nói:

- Nhưng mà Tình Tình em cũng đừng có e ngại, cha nuôi có ý tán thành chúng ta ở cùng một chỗ, ông là một người sáng suốt!

- Em dĩ nhiên là biết! Nếu như không tán thành thì ông cũng không nói như vậy!

Tiếu Tình giận đến dậm chân, giống như một đứa con gái bình thường bị người lớn bắt quả tang đang yêu vậy:

- Em có thể không ngại ngùng à? Trong lòng một chút cũng không chuẩn bị! Thật là bị anh hại chết, tại sao trước khi chuyện xảy ra anh không nhắc nhở em một chút?

- Anh có nhắc nhở em trước đó mà! Lúc em thay quần vừa nãy, nhưng mà em không tin là thật, chuyện này cũng trách anh được sao? - Dương Minh nhún vai buông tay nói.

"Anh…" Tiếu Tình lại càng tức giận, đúng là Dương Minh đã nói cho nàng biết, nhưng mà ai biết là hắn nói sự thật đâu?

- Ha ha, không phải cha nuôi đã về phòng rồi sao? Có lẽ ông cũng sợ chúng ta lúng túng nên mới cố ý lưu cho chúng ta một chút không gian! - Dương Minh nói:

- Đi thôi Tình Tình, anh thật sự có chuyện muốn nói với em, không nên nói ở trong phòng khách!

"Đi đâu đây?" Tiếu Tình cũng hơi bất đắc dĩ, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể nhận. Cũng may là Lưu Duy Sơn không trách bọn họ, ngược lại còn có thái độ thán thành, như thế làm cho trong lòng Tiếu Tình dễ chịu một chút.

- Đến nhà trọ của em đi, có mấy lời không tiện nói ở chỗ này! - Dương Minh giảm thấp thanh âm xuống, nói thầm vào tai Tiếu Tình.

- Nói cái gì? Còn không tiện nữa? Hừ!

Sắc mặt của Tiếu Tình nhất thời đỏ lên, hiển nhiên là hiểu lầm ý tứ của Dương Minh, nàng cho là Dương Minh nói đến thanh âm lúc hai người hoan hảo, tất nhiên là cực kỳ vô ý vô tứ rồi.

- Cứ đi đi thì biết… - Dương Minh thấy bộ dạng của Tiếu Tình thì cũng biết nàng hiểu lầm, nhưng mà cũng không giải thích, bởi vì giải thích ở chỗ này cũng không rõ, không bằng đi đến chỗ của Tiếu Tình, sau đó từ từ rồi nói!

Dù sao Dương Minh cũng chuẩn bị ăn ngay nói thật với Tiếu Tình, nói ở chỗ này có thể bị Sở Tuệ Phương nghe được thì không hay, Lưu Duy Sơn nhất định sẽ nói với bà sự việc khác với nguyên bản.

Tiếu Tình giả bộ từ chối một chút, bị Dương Minh đẩy ra cửa, đi xuống lầu, đi tới nhà trọ của Tiếu Tình.

Trở lại nhà trọ của Tiếu Tình, hai người không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ ôm lấy nhau, lúc trên lầu vừa nãy Tiếu Tình giả bộ từ chối đúng là do có chút không tình nguyện, chẳng qua khi đóng cửa lại, ngọn lửa nhiệt tình đã bị thiêu đốt lên trong nháy mắt!

Sự tán thành của Lưu Duy Sơm làm cho Tiếu Tình không còn gánh nặng gì trong lòng nữa, về phần có được Trần Mộng Nghiên tán thành hay không, Tiếu Tình cảm thấy không quan trọng. l*m t*nh nhân của Dương Minh cũng chẳng có gì không tốt, nhưng nếu Lưu Duy Sơn không đồng ý, Tiếu Tình cũng thấy hơi khó xử!

Bởi vì đối bới Tiếu Tình mà nói, trong cuộc đời này có bốn người quan trọng nhất!

Hai người đầu tiên là cha nuôi Lưu Duy Sơn và mẹ nuôi Sở Tuệ Phương của nàng, Tiếu Tình hết sức quan tâm đến cảm nhận của họ, không đành lòng để họ thương tâm, thất vọng!

Người thứ ba, chính là Dương Minh, có thể nói là tình cảm chân thành trong cuộc đời này của Tiếu Tình.

Mà người thứ tư thì là bạn tốt Tôn Khiết của nàng, Tôn Khiết đã sớm ở chung một chỗ với nàng và Dương Minh, điểm này làm cho trong lòng Tiếu Tình chẳng có gánh nặng gì nữa!
 
Back
Top Bottom