Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 1720: Vậy Trước Tiên Thiếu



- Hả…? phải lâu như vậy ư?

Vũ Tích nghe xong lời của Dương Minh, nhìn anh ấy với vẻ kinh ngạc.

- Uhm.như thế được coi là nhanh rồi, không mất bao lâu nữa đâu…

Dương Minh gượng cười:

- Chỉ sợ sau khi bình phục, em sẽ chấp nhận sự theo đuổi của người khác, vì thế trước khi đi anh phải nói trước với em.

Đương nhiên, đó chỉ là một cái cớ của Dương Minh mà thôi, tình hình của Vũ Tích, Dương Minh rất rõ ràng, Quan Học Dân đã nói rồi, trừ Lâm Đông Phương ra, không người nào có thể làm cho Vũ Tích đứng dậy được, không xuất hiện kỳ tích, kể cả chính ông ấy cũng không thể làm gì được.

Nếu không thì Quan Học Dân cũng không hết lời nói như vậy.

- Sẽ không mà!.

Sắc mặt của Vũ Tích lập tức đỏ lên, trong lòng nàng rất thích Dương Minh, chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hạnh phúc tới quá nhanh, làm cho nàng không thể tiếp nhận được, đương nhiên Vũ Tích không thể không nghĩ tới Dương Minh đột nhiên biểu lộ tình cảm có phải còn có những nguyên nhân khác hay không, nhưng mà sau đó Dương Minh cũng đã giải thích, nói rằng anh ấy muốn đi thi hành nhiệm vụ, chậm thì mấy tháng lâu thì mấy năm, cho nên Dương Minh đột nhiên biểu lộ lúc này, cũng là chuyện bình thường thôi.

Chẳng qua là, câu hỏi của Dương Minh cũng có chút dư thừa, cho dù là Dương Minh không biểu lộ tình cảm, Vũ Tích cũng không thể thích người khác được, giây phút đó,hình ảnh của Dương Minh đã khắc sâu trong tim của cô ấy rồi, khiến cho cả đời Trầm Vũ Tích không có cách nào quên được.

Nhất là sau khi chân Trầm Vũ Tích bị bệnh, Dương Minh phải chạy đi chạy lại vì chuyện đó, làm cho Vũ Tích rất cảm động, trước đó yêu thích Dương Minh có thể xuất phát từ sự rung động của việc anh hùng cứu mỹ nhân, cũng có thể là ham mê tiền tài của Dương Minh, nhưng mà bây giờ thì cô ấy thật lòng thích Dương Minh, người con trai đã làm nhiều cô gái khác phải động lòng.

Vì thế, Vũ Tích kiên quyết phủ nhận sự suy đoán của Dương Minh:

- Em. Em sẽ chờ anh về.

- Hì hì.., em đã nói như vậy thì anh yên tâm rồi, có nên "đóng dấu" em không nhỉ?

Dương Minh cười hỏi.

- Đóng dấu gì cơ?

Vũ Tích đờ người ra.

- Làcho anh hôn một cái.

Dương Minh nói.

- Không. Không được đâu.

Vũ Tích có chút thẹn thùng, cho dù đó luôn luôn là điều mà cô ấy mong chờ, nhưng mà khi Dương Minh nhắc tới thì Vũ Tích lại ngượng ngùng, dù sao cũng là con gái, lại ở trong nhà người khác, cô ấy nào dám để cho Dương Minh hôn chứ?

- Hi hi…, vậy cho nợ trước đó, chờ anh trở lại sẽ thu cả vốn lẫn lãi nha.

Dương Minh cũng không phải là muốn hôn Vũ Tích thật, nhưng là muốn cho nàng thấy biểu hiện của anh là thật, làm cho nàng tin đó là sự thật.

- Dạ.

Vũ Tích đỏ cả mặt gật đầu.

- Vậy em ở nhà cố gắng dưỡng bệnh nhé, tốt nhất là khi anh trở lại thì có thể đứng lên chào đón anh đấy.

Dương Minh cố gắng động viên Vũ Tích

- Dạ, dạ em nhất định sẽ làm được.

Hiện tại trong lòng Trầm Vũ Tích tràn đầy hi vọng, nàng dường như có thể nhìn thấy mình sau khi đứng dậy thì Dương Minh nắm tay nàng đi dạo trong khu vườn nhỏ. cuộc sống mới đẹp làm sao!

- Hì hì, anh đi Vân Nam, có muốn anh mua quàcho không?

Dương Minh hỏi.

- Không cần thiết đâu. anh bình an trở về là em rất vui lắm rồi.

Vũ Tích không có yêu cầu gì hết.

- Vậy thì anh chọn cho em nhé.

Dương Minh nói. Thật ra thì hắn vẫn chưa nói ra lời trong con tim mình, đó chính là tìm được Lâm Đông Phương, món quà tốt nhất mà anh dành cho Vũ Tích.

Chỉ là Lâm Đông Phương đã nhiều năm không có tin tức rồi, mà tự mình đi thực thi nhiệm vụ, có thời gian để tìm Lâm Đông Phương hay không, vẫn là một vấn đề.

- Dạ.

Vũ Tích gật đầu.

- Anh đi đến đó, có thể sẽ tắt điện thoại, một thời gian ngắn có thể cũng không có tin tức, em không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu.

Dương Minh "tiêm phòng" trước cho Vũ Tích, lỡ như Vũ Tích tìm không được mình,thì cô ấy tự dằn vặt bản thân thì phải làm sao đây?

- Dạ, em biết, anh làm công việc tốt là được rồi, không cần phải để ý đến em đâu

Vũ Tích gật đầu, nói một cách ngoan ngoãn.

- Ở nhà, nếu có chuyện gì, thì gọi điện thoại cho Báo ca nhé, bây giờ anh liền gọi điện nói cho hắn một tiếng.

Dương Minh do dự một chút nói.

Mặc dù Quan Học Dân ở thành phố này cũng là nhân vật rất có danh vọng và uy tín, nhưng tóm lại là không thể tốt hơn so với Bạo Tam Lập ở một số phương diện, cho nên Dương Minh vẫn muốn nhắn nhủ một chút với Bạo Tam Lập.

- Dạ.Không cần đâu, Báo ca đối với em rất tốt mà.

Trầm Vũ Tích càng ngượng ngùng thêm.

- Uh…, vẫn phải cho hắn biết.

Dương Minh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Bạo Tam Lập.

- Dương ca.

Bạo Tam Lập bắt điện thoại rất nhanh, cho dù Dương Minh sắp phải đi rồi, Bạo Tam Lập vẫn kính trọng Dương Minh giống như trước, sự kính trọng này đến từ sự ngượng mộ Dương Minh, Dương Minh đối với hắn mà nói chính là một vị thần, vì vậy Bạo TamLập cả đời này sẽ không bao giờ có ý nghĩ chống đối lại Dương Minh, chỉ muốn tận tâm tận lực làm việc bên cạnh Dương Minh.

- Báo Tử, đang làm gì đấy?

DươngMinh hỏi.

- Em đang ở công ty, Dương ca! Em có một việc muốn báo cáo với anh.

BạoTam Lập nói:

- Em đang muốn gọi điện cho anh, sự việc là như thế này, bên Liễu gia vừa xảy ra chuyện, Liễu Họa Mi bị giam lỏng rồi, cô ấy gọi điện thoại cho chúng ta muốn mượn tạm "binh lực" để khống chế cục diện….Em vẫn chưa đồng ý, muốn hỏi ý kiến của anh để xem thế nào.

- Hả…? Liễu Giang Duyên lão gia không phải là vẫn chưa chết à? Sao người nhà ông ta lại có sự lo lắng sốt ruột rồi?

Dương Minh thẩn thờ một lúc, trước đó vừa nhìn thấy thông tin Liễu Giang Duyên bệnh tình nguy kịp phải nhập viện trên truyền hình mà, người của Liễu gia đã không kiềm chế được nữa rồi?

- Chưa chết, không ngoài dự đoán của em, vì thế mà con cháu của ông ấy đã bắt đầu "lục đục" rồi.

BạoTam Lập nói:

- Liễu Họa Mi đã hứa rằng, nếu chúng ta giúp cô ấy, sau khi sự việc thành công thì sẽ cho chúng ta hai mươi phần trăm cổ phần.

- Ồ…, cái thứ hứa suông này, không xem ra gì đâu.

Dương Minh cười nói:

- Cô ta cũng nói rồi, là sau khi sự việc thành công, mà sự việc thành công thì thật sự có phải dễ như thế không chứ? Hiện nay hoàn cảnh của cô ta là rất bất lợi, chúng ta giúp cô ta cũng chưa hẳn có thể làm cho cô ta trở thành chủ của tập đoàn Giang Duyên được, mà một khi việc này thất bại, thì sự giúp đỡ của chúng ta ngày trước cũng không "đáng một xu", cô ta cũng sẽ không báo đáp cho chúng ta bất kì một thứ gì đâu.

- Đúng là như vậy, đây cũng là nguyên nhân em không lập tức nhận lời giúp cô ta, chị dâu Tiểu Lộ đang tìm người để đánh giá xem độ rủi ro, để xem có đáng để chúng ta ra tay hay không.

Bạo Tam Lập nói.

- Nghiên cứu trước một ít cũng được, đợi sau khi anh về Tùng Giang rồi nói tiếp cũng không muộn, chúng ta càng ra tay sau thì càng dễ dàng để xem xét tình hình.

Dương Minh nói:

- Đợi Liễu Họa Mi dùng hết con át chủ bài của mình, rồi cùng hợp sức với mấy anh con chú bác của cô ấy cũng không có gì là khác cả, xem xét tình hình rồi hẵng ra tay.

- Cũng được, thế thì em đợi anh trở về vậy, việc của Liễu gia thì đợi xem tình hình thế nào đã, đến khi Liễu Họa Mi bắt đầu lo lắng sốt ruột, không còn con át chủ bài nào trong tay, thì có thể sẽ cho chúng ta quyền lợi lớn nhất đấy.

Bạo Tam Lập gật đầu nói:

- Chỉ có điều là nếu như Liễu Chiết Nam hoặc Liễu Chiết Tiều tìm chúng ta để hợp tác thì phải làm sao?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1721: Gọi Cũng Đổi Một Chút



- Kêu bọn họ biến đi.

Dương Minh lạnh lùng nói. Đối với Liễu Chiết Nam và Liễu Chiết Tiều thì Dương Minh đương nhiên chẳng có ấn tượng tốt gì,tên Liễu Chiết Nam cùng với Liễu Cơ Phi tìm cách đối phó Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh đương nhiên là không bỏ qua cho hắn. Còn Liễu Chiết Tiều thì Dương Minh vốn chẳng quen biết, sao mà hợp tác được đây chứ.

- Tôi hiểu rồi, Dương ca.

Bạo Tam Lập gật đầu đáp lại:

- Đúng rồi, Dương ca, anh tìm tôi có việc gì không? tôi mãi nói về chuyện của Liễu gia, chút nữa quên đây là anh gọi điện cho tôi mà.

- Chuyện là như thế này, tôi sắp tới là phải đi thực hiện nhiệm vụ, Vũ Tích bên này đành phải giao lại cho anh.

Dương Minh nói.

- Hả.?

Bạo Tam Lập ngây người ra:

- Trầm Vũ Tích?

- Ừm,tôi đang ở bên cô ấy.

Dương Minh nói:

- Đến lúc ấy hằng tuần anh nhớ đến chăm sóc cô ấy giúp tôi nhé.

- Dương ca, anh đang ở Tùng Sơn à?

Bạo Tam Lập đương nhiên biết được việc Vũ Tích đang trị bệnh ở chỗ của Quan Học Dân, chỉ là cảm thấy kì lạ, Dương Minh tại sao đột nhiên chạy qua bên đó để chăm sóc cho Vũ Tích, mà lại còn dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, chẳng lẽ anh ấy và trầm Vũ Tích……

- Ừm, tôi đang ở nhà của giáo sư Quan.

Dương Minh nói:

- Vũ Tích…, sau này khi gọi cô ấy anh cũng nên thay đổi xưng hô một chút đi.

- Tôi hiểu rồi

Dương Minh nói đến đây, nếu Bạo Tam Lập nghe không hiểu thì đúng là thằng ngốc rồi, Tam Lập vội vàng cam đoan:

- Dươngc a cứ yên tâm đi, việc của chị Vũ Tích hãy giao cho tôi.

- haha…

Dương Minh cười.

Giọng của Bạo Tam Lập rất lớn, vì thế mà lời của hắn đều bị Vũ Tích nghe rất rõ, khiến cô ấy cúi đầu ngượng ngùng vô cùng.

Gọi xong điện thoại, Dương Minh nói với Vũ Tích:

- Vậy anh đi trước nhé, em nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt đấy.

- Ừm.

Vũ Tích vốn cũng không có ý nghĩ cam chịu, trước đó cũng dự định nổ lực điều trị bệnh, sau đó mới đi công ty của Dương Minh làm việc, mà hiện tại thì càng không có ý nghĩ cam chịu cô ấy cần phải trân trọng bản thân, đợi Dương Minh trở về.

Đóng xong cửa phòng của Vũ Tích, Dương Minh thở dài, tạm thời an ủi được Vũ Tích xem như là đã giải quyết được nổi vướng bận trong lòng hắn.

Quan Học Dân đứng đợi ở thang gác cách đấy không xa, nhìn thấy Dương Minh xuất hiện liền gật đầuvới anh:

- Thế nào rồi, Dương tiên sinh?

- Không có vấn đề gì, trước khi cháu về,cô ấy sẽ không có ý nghĩ cam chịu nữa rồi.

Dương Minh cười nói.

- Vậy thì tốt, người bệnh có bệnh không sợ,sợ nhất chính là không có niềm tin.

Quan Học Dân gật đầu:

- Tình hình của Vũ Tích cứ duy trì như thế thì chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ sợ bản thân con bé đó không có niềm tin,đây mới là điều đáng sợ nhất.

Dương Minh cũng cho rằng là như vậy, gật đầu nói:

- Đúng rồi, Tiểu Tường như thế nào rồi?

- Ta đã khuyên nó rồi, có điều là nó vẫn canh cánh trong lòng, nói là đã mất mặt trước các bạn học, người yêu nó cũng sẽ xem thường nó.

Quan Học Dân ngán ngẫm lắc đầu:

- Đứa con trai này, ta thấy là nó vẫn chưa được trưởng thành.

- Thanh niên mà, phải có lúc kích động chứ.

Nói đến đây Dương Minh có chút bất thần, bản thân không phải cũng đã từng kích động hay sao? Chỉ là, thời kì bị kích động đã rời xa bản thân hắn lâu lắm rồi. Bất giác Dương Minh đã thoát khỏi suy nghĩ của những người cùng tuổi, cảm thấy thay đổi đi rất nhiều.

- Nói như vậy cũng đúng, chỉ có điều là Dương tiên sinh chưa nhìn ra vấn đề thôi…

Quan Học Dân cười nói.

- Giáo sư Quan, ngài đã là cha nuôi của Vũ Tích, vậy thì cháu gọi ngài là chú nhé, ngài gọi cháu là Dương Minh hay là Đại Minh đều được, cũng đừng gọi cháu là Dương tiên sinh nữa, nghe có vẻ không quen cho lắm.

Dương Minh nói.

- Được, vậy ta gọi cậu là Dương Minh nhé.

Quan Học Dân gật đầu:

- Xem cậu, dường như nhỏ hơn Tiểu Tường nhỉ?

- Ừm, thực tế cháu mới học đại học năm nhất.

Dương Minh nhún vai:

- Nhưng cháu có cảm giác như đã rời xa cuộc sống của những người trong độ tuổi này rồi.

- Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế.

Quan Học Dân cười nói:

- Tiểu Tường chắc là đang sôt ruột lắm thì phải? Nó vẫn đang ở trong phòng đợi cậu đấy.

- Ha ha.., cháu liền đi qua đó ngay.

Dương Minh gật đầu, đi xuống dưới lầu cùng với Quan Học Dân.

Đến trước cửa phòng của Quan Tiểu Tường, Dương Minh gõ cửa, Quan Tiểu Tường liền mở cửa rất nhanh, nhưng lại cảm thấy bản thân có hơi "kích động", sợ Dương Minh sẽ cho rằng bản thân tay chân vụng về là một người không đáng tin, thế là cậu ta lúng túng gãi đầu:

- Dương tiên sinh..., tôi có hơi nôn nóng rồi…

- Ha ha.., sốt ruột muốn đi ăn cơm chứ gì?

Dương Minh trêu cười nói.

- Á….Ừm

Quan Tiểu Tường thấy Dương Minh không có ý muốn trêu chọc cậu ta, liền gật đầu một cách cảm kích.

- Vậy chúng ta đi thôi, đúng lúc tôi cũng đói rồi.

Dương Minh nháy mắt nói với Quan Tiểu Tường, sau đó đưa Quan Tiểu Tường ra khỏi phòng.

- Audi A8L?

Quan Tiểu Tường sau khi thấy cửa xe của Dương Minh liền đơ người ra, lần trước khi nhìn thấy Dương Minh, cậu nhớ là xe Dương Minh lái là chiếc BMW X5, Dương Minh đã có nhiều tiền như vậy sao?

Mặc dù trước đó qua giọng nói của cha và Dương Minh anh đoán, Dương Minh có thể rất có tiền, nhưng lại không ngờ Dương Minh đã có trình độ như vậy, có một chiếc xe khá tốt, trong tay có một công ty nhỏ thì có thể mua được. Nhưng nếu có hai chiếc xe tốt, vậy thì không phải là phong cách của ông chủ công ty nhỏ rồi, ít nhất công ty cũng đã có được quy mô nhất định, sau khi có một khoản tiền dư không ít thì mới mua xe chứ.

- Haha.., lên xe thôi.

Dương Minh cười nói.

Tiểu Vương lúc đó nhìn thấy Dương Minh từ trong nhà Quan Học Dân đi ra, liền vội vàng xuống xe mở cửa cho Dương Minh.

Quan Tiểu Tường càng thêm kinh ngạc, Dương Minh còn có cả người lái xe nữa cơ à?

- Dương. Dương tiên sinh.

Quan Tiểu Tường do dự một lúc, hỏi Dương Minh:

- Công ty của ngài chắc là lớn lắm?

- Cũng không phải là lớn lắm, không cần gọi tôi là Dương tiên sinh đâu, cứ gọi tôi là Dương Minh là được rồi.

Dương Minh cười nói.

- Vậy tôi gọi ngài là Dương Ca vậy.

Quan Tiểu Tường cũng cảm thấy gọi Dương Minh là Dương tiên sinh cũng có chút không quen.

- Tùy cậu vậy.

Dương Minh nói:

- Lên xe rồi hãy nói tiếp.

- Được.

Tiểu Tường lần đầu ngồi chiếc xe sang trọng như vậy, hắn cảm thấy vừa mừng lại vừa lo.

- Tiểu Vương, kiếm một nhà hàng cho tôi.

Dương Minh nói với Tiểu Vương, nhưng nghĩ lại đây là Tùng Sơn, chứ không phải là địa bàn của mình thành phố Tùng Giang, Tiểu Vương cũng không thể biết nơi nào có quán ăn cả, thế là anh quay đầu lại nói với Tiểu Tường:

- Tiểu Tường, cậu có biết không?

- Gần trường này có rất nhiều quán ăn bình dân, mùi vị đều rất ngon, giá cũng không đắt lắm.

Tiểu Tường do dự mộtl úc, có chút thẹn thùng nói.

- Có nhà hàng nào tốt hơnkhông?

Dương Minh cười hỏi:

- Những quán ăn đó thì thôi đi, đến ghế có thể cũng hết rồi, kiếm một chỗ khác nhé.

- Gần đây thì có một khách sạn khá lớn, trước đó là khách sạn lớn Douglas, bây giờ đổi tên là khách sạn quốc tế Tùng Giang.

Quan Tiểu Tường không biết được Dương Minh là người Tùng Giang, Quan Học Dân cũng chưa kịp nói. Mà khi lên xe, Tiểu Tường cũng không chú ý đến biển số xe của Dương Minh là của thành phố Tùng Giang.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1722: Bạn Gái Quan Tiểu Tường



- Hả? khách sạn quốc tế Tùng Giang à?

Dương minh hơi có vẻ ngạc nhiên, nói:

- Vậy thì đi đến đó đi.

- Nơi đó giá cả không rẻ đâu…hơn nữa đại sảnh của khách sạn thì giá cũng không rẻ…

Quan Tiểu Tường cũng chỉ là từng nghe một người bạn học gia đình có tiền nói, sự sang trọng bên trong của khách sạn quốc tế Tùng Giang giống như cảnh tiên trên thiên đàng.

- Haha, không vấn đề gì.

Dương Minh mỉm cười:

- Em biết địa chỉ ở đâu không??

- Sau khi đi qua trường học thì quẹo bên phải, sau đó đi thẳng chưa đến một km nữa là đến.

Quan Tiểu Tường đương nhiên là biết địa chỉ.

- TiểuVương, vậy thì đi đến đó đi.

Dương Minh gật đầu.

- Được thôi, Dương ca.

Tiểu Vương đương nhiên biết khách sạn quốc tế Tùng Giang là sản nghiệp của tập đoàn Danh Dương, hắn từng là đội trưởng đội bảo vệ an ninh khách sạn quốc tế Tùng Giang.

- Đúng rồi, em gọi điện thoại cho bạn gái em đi, cùng đi luôn đi.

Dương Minh nhìn Quan Tiểu Tường nói.

- Bạn gái của em ư? Gọi cô ấy đi à.

Quan Tiểu Tường hơi động lòng một chút, kể từ khi làm bạn trai với Tiểu Lan đến giờ, Quan Tiểu Tường chưa bao giờ dẫn cô ấy đến một khách sạn nào như thế, không phải là căn tin của trường thì các quán ăn vặt ở đầu cổng trường, tuy là Tiểu Lan không có đòi hỏi gì trong phương diện này nhưng mà Quan Tiểu Tường tự trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

Nhìn thấy các bạn có tiền trong lớp dẫn bạn gái vào nhà hàng khách sạn sang trọng, Quan Tiểu Tường lại cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng mà tiền tiêu vặt của hắn bị Quan Học Dân khống chế rất nghiêm khắc, mỗi tháng chỉ có mấy trăm đồng, đương nhiên là không dám hoang phí rồi.

Ngay cả trong lúc bình thường đi thuê phòng cho Tiểu Lan, thì cũng chỉ dám đi khách sạn giá rẽ, không những cách âm kém, mà môi trường cũng không tốt, nhưng Quan Tiểu Tường cũng không còn cách nào khác, cho nên hắn thực sự rất muốn kiếm tiền.

Tiểu Lan càng không nói gì thì Quan Tiểu Tường lại càng băn khoăn, đề nghị của Dương Minh làm Quan Tiểu Tường cảm động, đi khách sạn quốc tế Tùng Giang đủ để lên mặt với các đứa bạn cùng lớp hắn.

- Vậy có được không?

Quan Tiểu Tường sợ Dương Minh chỉ nói lời khách sáo thôi, cho nên cẩn thận xác nhận lại.

- Như vây thì có gì đâu mà không được, hơn nữa em với bạn gái phải cùng nhau xây dựng cuộc sống, vừa lúc có cơ hội nói kế hoạch đó ra.

- Vậy em gọi điện thoại cho cô ấy đây

Quan Tiểu Tường hết sức vui sướng, hắn cũng hiểu rõ, Dương Minh đối xử vơi mình như thế hoàn toàn vì nể mặt cha của mình, Quan Học Dân, nhưng mà coi như là Quan Học Dân giúp đỡ Dương Minh chữa bệnh cho Trầm Vũ Tích, Dương Minh cũng không nhất thiết phải giúp đỡ bản thân mình như thế? Hơn nữa, bệnh tình của Vũ Tích thì Quan Tiểu Tường cũng hiểu rõ, cơ bản là không có tia hi vọng gì, vậy Dương Minh giúp đõ mình để làm cái gì đây?

Quan Tiểu Tường rất cảm động gọi điện thoại cho bạn gái của mình, nhưng mà, khi gọi thì chỉ kịp nghe hai tiếng rồi bị cắt đứt, cùng với lúc đó, trong một ngôi nhà lớn ở bờ Diên Hoa Thủy thành phố Tùng Sơn, một cô bé rất hồi hộp ngắt điện thoại trên tay của mình.

- Tiểu Lan, là ai gọi đến vậy con?

Một người đàn ông nhìn bàn tay của cô gái đó, hỏi.

- Không có…không có ai hết ạ

Cô bé Tiểu Lan căng thẳng hẳn lên.

- Đưa điện thoại cho cha xem

Người đàn ông trợn mắt, rồi cướp điệnthoại trong tay của Tiểu Lan.

- Cha ơi.

Tiểu Lan hết cách rồi, chỉ có thể trả lời:

- Là Tiểu Tường gọi đến đó, cha làm đừng làm như thế nữa có được không?

- Không được làm như thế nữa? là không được làm như như thế nào hả?

Người đàn ông hét lên:

- Làm sao mà con không nghe điện thoại? Những lời trước đây cha và con nói với nhau thì không có tác dụng gì à?

- Cha, Tiểu Tường thật ra là rất tốt, nhưng hoàn cảnh gia đình không được tốt, chú Quan rất có danh tiếng trong giới y học.

Tiểu Lan giải thích:

Chỉ là chú Quan quá thanh liêm nên gia đình mới không có tiền.

- Thanh liêm cái gì hả? không kiếm được tiền chỉ có lý do đó sao? Cha của Trương Hoa Lan, Trương đ**m Hải coi thường nói:

- Cha không phải là nói với con những gì rồi sao? Cha lên chức rồi, trong thành phố Tùng Sơn này cũng coi là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, quen biết đều là người có chức có quyền, dựa vào tướng mạo của con, cha giới thiệu cho con một người trẻ tuổi tài cao tốt gấp trăm lần tên chó Tiểu Tường Kia.

- Cái gì gọi là tuổi trẻ tài cao, không phải là đám công tử bột sao?

Trương Hoa Lan nhăn mặt:

- Cha, cha chưa hiểu Tiểu Tường rồi, Tiểu Tường sau này nhất định sẽ thành công, anh ấy có niềm tin làm nên sự nghiệp lớn.

- Niềm tin cái gì, không có chút thực tế nào hết, sẽ không làm nên trò trống gì đâu.

Trương đ**m Hải gào thét:

- Con không hiểu được đạo lý, đợi sau khi kết hôn con sẽ hiểu, không có tiền thì cái gì cũng gọi cha của con cho xem, mặc dù cha chỉ có thể kiếm được một chút thôi, nhưng nói cho cùng, tiền mà cha kiếm được hiện nay thì không đủ cho cha dưỡng già, cha chỉ hy vọng tương lai con tiền được một gia đình chồng có điều kiện kinh tế, nếu con mà không tìm được người chồng giàu có, vậy cha phải làm thế nào đây?

- Về sau, Tiểu Tường nhất định sẽ có tiền.

Trương Hoa Lan thanh minh.

- Thôi được rồi, đừng nói có hay không nữa, chuyện tương lai cha không biết, cha chỉ nhìn hiện tại thôi.

Trương đ**m Hải xua tay:

- Bây giờ con gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn ra, cha có chuyện muốn nói với hắn.

- Cha….cha nói chuyện gì vậy?

Trương Hoa Lan sửng sốt hỏi.

- Đương nhiên nói chuyện con với Tiểu Tường rồi, nói nó đưa cha 5 triệu đồng làm lễ vật, thì cha đồng ý cho tụi con qua lại với nhau, còn nếu không thì nó đừng gặp mặt con nữa.

Trương đ**m Hải nói.

- Năm triệu.

Trương Hoa Lan sửng sốt, cha biết hoàn cảnh gia đình Quan Tiểu Tường rồi đó, móc đâu ra 5 triệu đây, đừng nhìn vào cái biệt thự mà họ đang sống, là trường học cấp cho đấy, không phải họ mua được.

- Làm sao? Như thế mà kêu nhiều à? 5 triệu chỉ là chứng minh một chút thực lực của nó thôi, nếu mà hiện giờ đến 5 triệu mà làm không ra thì về sau làm sao bảo đảm hạnh phúc của con chứ? Còn làm nên sự nghiệp lớn gì nữa? vớ vẩn quá.

Trương đ**m Hải nói:

- Nếu như mà nó không làm ra 5 triệu thì cha làm sao tin tưởng năng lực của nó đây.

- Kìa.cha, cha cho anh ấy một thời gian đi, anh ấy nhất định sẽ có cách mà…

Trương Hoa Lan chỉ có thể kéo dài thời gian, đi được bước nào hay bước đó.

- Không có thời gian, ngày mai là hạn cuối, kiếm không ra thì cút đi cho ta.

Trương đ**m Hải nói:

- Hôm nay tổng giám đốc của khách sạn muốn giới thiệu bạn gái cho cháu ông ấy, dựa vào điều kiện của con, nhất định là không có vấn đề gì rồi, nếu như Quan Tiểu Tường kiếm không ra số tiền đó, cha sẽ giới thiệu người đó cho con.

- Cha, cha có thể nói một chút đạo lý đi.

Trương Hoa Lan gần khóc rồi.

- Lời của cha nói chính là đạo lý.

Trương đ**m Hải lạnh lùng nói:

- Chút nữa con gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn đến khách sạn của cha, cho hắn thấy thế nào gọi là cuộc sống của những người có tiền.

Trương đ**m Hải dự đoán Quan Tiểu Tường chưa bao giờ đi vào khách sạn nào sang như vậy, sau khi đến sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, sau đó chủ động chia tay với con gái mình, trước kia khi tình cảm của ông dành cho con gái không tốt thì cũng không kịch liệt muốn chia cắt chuyện tình cảm của Quan tiểu Tường và Hoa Lan như thế này, chỉ có điều là vài ngày gần đây ông ấy vừa đến khách sạn quốc tế Tùng Giang nhận chức, hơn nữa lại được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, chốc lát trở nên rất ngưu bức.

Điều cần biết là, khách sạn quốc tế Tùng Giang là một trong những khách sạn 5 sao tốt nhất ở thành phố Tùng Sơn này, chốc lát ông ấy cũng được tiếp xúc với đẳng cấp người cao hơn, cho nên con mắt của Trương đ**m Hải cũng có tầm cao mới.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1723: Tìm Ngươi Nói Ít Chuyện



Trương Hoa Lan đang muốn từ chối, điện thoại trên tay lại rung lên.

- Đừng bắt máy, đưa điện thoại cho ba để ba nói chuyện với cậu ta.

Trương đ**m Hải nói rồi tới lấy chiếc điện thoại trong tay con gái.

Quan Tiểu Tường gọi thêm một lần nữa, thấy Trương Hoa Lan không bắt máy cảm thấy bồn chồn, quyết định gọi tiếp đâu ngờ rằng có một giọng nam vang lên trong điện thoại:

- Phải Quan Tiểu Tường không?

- Dạ đúng ạ…là chú Trương phải không?

Giật mình khi nghe thấy giọng nam, Quan Tiểu Tường vội vã hỏi lại.

- Là chú đây, cháu tìm Tiểu Lan à?

Trương đ**m Hải hỏi.

- Vâng… vâng ạ…Bác cho cháu hỏi Tiểu Lan có ở đó không ạ?

Quan Tiểu Tường hỏi.

- Đúng lúc chú cũng có chuyện muốn nói với cháu đây, cháu hiện giờ đang ở đâu?

Trương đ**m Hải hỏi.

- Có chuyện muốn nói với cháu?

Quan Tiểu Tường sững sờ:

- Có chuyện gì thế Chú Trương?

- Chuyện gì gặp rồi tự nhiên sẽ biết.

Trương đ**m Hải nói:

- Chính là chuyện giữa cháu và Tiểu Lan đó, cháu đang ở đâu?

- Cháu vừa ra khỏi nhà…

Quan Tiểu Tường kính cẩn nói.

- Nửa tiếng sau cháu đợi chú ở đại sảnh khách sạn quốc tế Tùng Giang, sẽ nói tiếp chuyện này nha.

Trương đ**m Hải nói xong, cũng không chờ Quan Tiểu Tường đáp lời, liền cúp máy.

- Alo… chú Trương?

Quan Tiểu Tường ngẩn ngơ liếc nhìn điện thoại, màn hình đã hiển thị cuộc gọi đã kết thúc.

- Sao thế?

Dương Minh thấy bộ dạng bồnchồn lo lắng của Quan Tiểu Tường, cười hỏi.

- Tiểu Lan…người yêu em, Cha cô ấy có chuyện muốn nói với em…

Quan Tiểu Tường nói.

- Ra vậy, xem ra tôi mời cơm không đúng lúc rồi, cậu cứ đi gặp nhạc phụ tương lai trước đi.

Dương Minh cười.

- Dương ca…anh có thể đi cùng em đươc không? cho em có chút dũng khí, em thấy hơi sợ…

Quan tiểu tường lưỡng lự một lúc rồi nói:

- Em nghe thấy giọng chú Trương có vẻ không vừa ý, hình như không tán thành chuyện giữa em và Tiểu Lan…

- Vậy ta đi thôi, ở đâu vậy?

Dương Minh không để tâm cùng Quan Tiểu Tường đi một chuyến, trong thâm tâm thì đang cười khẩy suy nghĩ cẩn thận của Quan Tiểu Tường. Quan Tiểu Tường đang nghĩ gì Dương Minh biết rõ, chẳng qua là muốn Dương Minh vào thời khắc quan trọng nói giúp vài lời mà Tiểu Tường ngại không dám nói trực tiếp, nên kêu Dương Minh đi cùng mình để tăng thêm chút can đảm.

Nhưng Dương Minh vốn có ý muốn giúp Quan Tiểu Tường, nên cũng không để ý mấy chuyện này.

- Khách sạn quốc tế Tùng Giang là nơi chúng ta phải tới…

Quan Tiểu Tường nói.

- Quá tốt rồi, chúng ta không cần đổi hướng.

Dương Minh gật gật đầu.

Tiểu Vương cho xe vào bãi đỗcủa khách sạn quốc tế Tùng Giang, lúc đầu Dương Minh chuẩn bị nói Tiểu Vương đặt một tầng trong khách sạn, nhưng do Trương đ**m Hải mời khách, nên Dương Minh cũng chẳng vội, cùng với Quan Tiểu Tường ở trong đại sảnh khách sạn chờ…

Tiểu khu Diên Hoa là một trong những tiểu khu sang trọng tốt nhất ở Thành Phố Tung Sơn, Nơi đây được coi là biểu tượng quyền quý của Tung Sơn, ở đây mỗi phòng đều có kết cấu trùng lặp, càng tôn thêm vẻ độc đáo cho những căn biệt thự.

Mỗi phòng cơ bản đều có giá 10 triệu tệ và mỗi căn biệt thự có thể bán được tới 30 triệu trở lên cho nhữngngười có khả năng về tài chính để có thể ở đây, Và Diên Hoa thì được coi là khu người giàu của thành phố Tùng Sơn.

Tuy người giàu không hẳn là ở hết đây, nhưng những người ở đây, chắc chắc là người có tiền.

Phòng Trương đ**m Hải ở hiện tại chính là phòng kết cấu theo kiểu Tây, ông ta kêu Quan Tiểu Tường cầm 5 triệu tới chẳng đáng là bao so với ông ấy. Ông ấy là tầng lớp quản lý cao cấp của khách sạn, lương một năm cũng có vài triệu, đặc biệt là đến bây giờ, ông ấy làm phó tổng giám đốc khách sạn quốc tế 5 sao Tùng Giang, lương một năm tăng lên tới gần 2 triệu, nên mấy ngày nay Trương đ**m Hải mới bắt đầu tỏ ra ngưu bức.

Lái chiếc Mercedes-Benz C300, Trương đ**m Hải chở con gái phóng nhanh tới khách sạn.

- Chào Trương tổng

Bảo vệ nhìn thấy xe của Trương đ**m Hải, lập tức cúi chào.

Trương đ**m Hải rất thích hưởng thụ cảm giác này, gật gật đầu. cho xe vào bãi đỗ, tìm một chỗ trống dừng xe lại, nói với Trương Hoa Lan:

- Thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt về thân phận đem tới, nếu như ta không phải là Phó tổng giám đốc ở đây, bảo vệ sẽ chào hỏi ta thế nào? Nếu như con tới đây cùng với Quan Tiểu Tường, Bảo vệ có lẽ sẽ không để cho hai đứa vào? những người đến đây, ai mà không lái xe? Chí ít thì cũng ngồi taxi.

Trương Hoa Lan chau mày:

- Con không biết, nhưng con tin sau này Tiểu Tường nhất định sẽ đạt được thành tích cao.

- Ôi dzao, nó được như ta, thì quá tốt rồi, còn thành tích cao…

Trương đ**m Hải cười khẩy một cái:

- Hừ, cũng không biết nó có đạt được không, không chừng bị bảo vệ giữ lại ở cửa cũng nên?

- Làm gì có chuyện đó? Tiểu Tường cũng là mẫu người có tài, hơn nữa bảo vệ ở đây cũng sẽ không coi thường người khác.

Trương Hoa Lan chỉ tay về phía cửa:

- Cha xem, không phải là vẫn có người đi bộ tới sao?

Trương đ**m Hải khẽ hừ một tiếng, dẫn Trương Hoa Lan đi vào trong khách sạn, vào tới Đại sảnh khách sạn, người tiếp đón thậm chí cả người quản lý đại sảnh đều chạy tới chào hỏi ông:

- Chào phó tổng giám đốc Trương.

Trương đ**m Hải ưỡn bụng, khua tay áo, sau đó đảo mắt nhìn quanh ngay lập tức nhìn thấy Quan Tiểu Tường đang chạy lại. Trương đ**m Hải đương nhiên là nhận được Quan Tiểu Tường, ông đã từng xem ảnh của cậu ta cùng con gái.

- Chào chú Trương.

Quan Tiểu Tường vội vã đến chào hỏi.

- Cậu là Quan Tiểu Tường?

Trương đ**m Hải nhìn QuanTiểu Tường một cách dửng dưng, thấy Dương Minh và Tiểu Vương theo sau cậu ta. Liền chau mày:

- Hai vị này là…

- Họ là bạn của cháu, cùng đi với cháu.

Quan Tiểu Tường nói:

- Đây là…

- Được rồi, không cần phải giới thiệu.

Trương đ**m Hải vốn không hứng thú nghe tên bạn bè của Quan Tiểu Tường, trong mắt ông ấy, Quan Tiểu Tường dẫn người tới chỉ vì ăn ké mà thôi, suy cho cùng họ tới khách sạn sang trọng này cũng chỉ là giúp Tiểu Tưởng tăng thêm can đảm, chứ không có mục đích gì khác.

Nhưng bất luận là mục đích nào đi nữa, thì cũng không quan trọng đối với Trương đ**m Hải, và ông cũng không muốn tìm hiểu điều đó.

Quan Tiểu Tường có chút lúng túng, sợ Dương Minh giận, nên muốn quay đầu lại giải thích, nhưng khi nhìn thấy Dương Minh lắc đầu biểu thị không sao cả, Quan Tiểu Tường mới cảm thấy nhẹ nhõm.

- Ngô quản lý, cho tôi một phòng VIP giành cho thượng khách.

Trương đ**m Hải dặn dò người quản lý đại sảnh.

Người quản lý đại sảnh muốn nhắc nhở Trương đ**m Hải, hai người bạn Quan Tiểu Tường cũng không bình thường, họ lái xe Audi A8L đến, nhưng lại khôngcó cơ hội nói, cũng không thể làm trò trước mặt người khác.

Bây giờ Trương đ**m Hải lại căn dặn ông ta đi tìm phòng. Ngô quản đốc lại càng không có cơ hội nói với Trương đ**m Hải những chuyện này, chỉ có thể đi tìm phòng trước.

Mỗi người khách đi xe gì tới,ở đây chỗ Ngô quản lý đều có ghi chép, xe vừa đỗ, người vừa xuống xe, liền có bảo vệ thông báo hắn biết, cũng có thể khiến Ngô quản lý nắm vững một cách tốt nhất địa vị của khách, để có thể phục vụ chu đáo.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1724: Biết Chênh Lệch Đi



Sau khi đặt xong phòng, Trương đ**m Hải căn bản cũng không nhiều lời với trưởng ban Ngô, trực tiếp đưa Trương Hoa Lan, Quan Tiểu Tường, Dương Minh và Tiểu Vương vào thang máy.

Trương Hoa Lan áy náy nhìn Quan Tiểu Tường, nhưng Tiểu Tường lại nở một nụ cười an ủi cô ấy:

-Hãy tin anh, không có gì đâu!

-Ừm…

Trương Hoa Lan gật đầu.

-Các ngươi thì thầm nói gì đấy?

Trương đ**m Hải lúc này lại nhíu mày nói:

-Trong thang máy không được nói chuyện nhiều,để người khác trông thấy rất là không có tố chất?

Trương Hoa Lan lè lưỡi, còn Tiểu Tường thì trong lòng có chút tức tối, trong thang máy nói chuyện làm sao lại không có tố chất?

Bất quá đối phương là cha của Trương Hoa Lan, Tiểu Tường cũng không nói gì, đành nhẫn nhịn vậy.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất dành cho khách VIP, Trương đ**m Hải rất ngưu bức mang theo mọi người đi tới trước gian phòng lớn, mở gian phòng ra, một mình dẫn đầu tiêu sái đi vào trong trước.

Quan Tiểu Tường nhìn mọi việc thứ trước mắt mình, quả nhiên giống như những gì người bạn học nói, mức độ xa hoa nơi này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng! Đúng là địa phương của những người có tiền!

Mà cha của Trương Hoa Lan, Trương đ**m Hải, người ở đây đều gọi ông ta là "Trương Tổng", chẳng lẽ khách sạn này là của ông ta sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Tường lập tức cảm thấy kinh hãi, không ngờ bối cảnh gia đình của Hoa Lan lại mạnh mẻ như vậy?

Trước đó, mặc dù biết cha của Hoa Lan là một nhân vật nổi tiếng, nhưng cũng không biết ông lại có thành tựu như vậy, bởi vì khi Hoa Lan nhắc đến cha của nàng, chỉ là nói qua loa vài câu mà thôi, bây giờ Tiểu Tường càng có thêm một cảm giác lo lắng nữa, cậu cảm thấy Trương đ**m Hải hôm nay đến sẽ có dụng ý không tốt.

-Tiểu Quan, chưa bao giờ đến khách sạn đắt tiền như vậy chứ gì? Đưa bạn của cậu đi xem xung quanh đi, sau đó chụp vài tấm hình!

Trương đ**m Hải khua tay đỉnh đạc nói.

Trương đ**m Hải rõ ràng là xem thường Quan Tiểu Tường, nói chuyện chanh chua hà khắc, ngụ ý mười phần là chế giễu, bất quá Tiểu Tường thật sự vẫn chưa có tới địa phương sa hoa như vậy, vì vậy cũng không có cách nào để phản bác, nhưng lại làm liên lụy Dương Minh, có chút áy náy cười với Dương Minh:

-Dương ca……

-Ha ha, không có gì, khách sạn quốc tế Tùng Giang ở Tùng Sơn tôi cũng là lần đầu tiên đến.

Dương Minh thản nhiên cười nói. Dương Minh cũng không hề nói dối, khách sạn quốc tế Tùng Giang ở thành phố Tùng sơn này thật sự là hắn lần đầu tiên đến, bất quá không có nghĩa là những khách sạn quốc tế Tùng Giang ở nơi khác hắn chưa đến qua.

Trương đ**m Hải lại hiểu nhầm ý của Dương Minh:

-Cậu cùng Tiểu Quan nhân cơ hộ này, lúc này đây xem nhiều một chút đi, sau này chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa đâu!

-Haha…, nói cũng đúng, không chừng vài năm cũng sẽ không trở lại nơi này nữa.

Dương Minh thản nhiên cười nói.

Quan Tiểu Tường tự nhiên nghe ra ý tứ của Dương Minh nói, có chút buồn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể nhếch hé miệng, nhìn về phía Trương Hoa Lan, mà Trương Hoa Lan cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy có chút khó hiểu với người bạn mà Quan Tiểu Tường mang đến!

Làm sao anh ấy chẳng những không có cảm giác bị xem thường, ngược lại xem đó là chuyện đương nhiên? Chẳng lẽ anh nghe không hiểu lời của cha là đang châm biếm anh ta sao?

-Các cậu ăn gì? Tùy tiện gọi, trong khách sạn này có món gì, đều có thể gọi được!

Trương đ**m Hải khua tay nói.

-Nga, vậy thì gọi nhiều nhiều mấy món ngon đi.

Dương Minh thản nhiên nói, cầm thực đơn lên.

Trương đ**m Hải nhìn hành vi đỉnh đạc của Dương Minh,hơi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, ngươi một bằng hữu Quan Tiểu Tường mang theo còn giả bộ làm ra vẻ "chủ nhà"? Bất quá hắn cũng không nói gì thêm, Dương Minh càng làm ra vẻ chưa hiểu sự đời, thích tham tiểu tiện nghi, thì Trương đ**m Hải càng vui mừng.

-Cứ gọi tự nhiên, muốn ăn món gì thì gọi món đó!

Trương đ**m Hải nói:

-Nhưng qua lần này, có thể sẽ không có đến khách sạn này đấy!

-Tiểu Tường, chú Trương đã nhiệt tình khoản đãi như vậy, vậy chúng ta gọi những món đắt tiền nhé!

Dương Minh nói.

-Việc này…cũng được!

Quan Tiểu Tường cùng Dương Minh tới là giúp hắn ra mặt, cho nên đối với biểu hiện không biết sự đời của Dương Minh cũng có chút hiếu kì, bất quá hắn biết Dương Minh không có khả năng hại hắn, khẳng định là đang giúp hắn, vì thế cũng sẽ không nhiều lời nữa, đợi hành động phía sau của Dương Minh vậy.

Dương Minh mở thực đơn ra, chỉ gọi những món đắt tiền, trong chốc lát đã gọi được mười món, đều là những món siêu đắt, cộng lại cũng hơn mấy vạn đồng, việc này làm cho sắc mặt của Trương đ**m Hải trong chốc lát đã biến thành màu "đen"!

Mặc dù ông ta là phó tổng giám đốc khách sạn này, nhưng tiền lương cả năm là hơn một trăm vạn đồng, bình quân lại một tháng chỉ được mười vạn, trừ đi chi tiêu cá nhân cũng chỉ còn dư trên dưới tám vạn, mà bữa tiệc này Dương Minh đã gọi bốn năm vạn gì đó, thực sự là đã tiêu tốn hơn nữa tiền lương một tháng của ông ta, ông ta có thể không đau lòng sao?

Dù ông ấy là phó tổng giám đốc khách sạn này, ăn cơm cũng cần phải trả tiền chứ! Nhiều nhất là có thể hưởng ưu đãi giảm 20% cho khách quý, vậy cũng cần phải tiêu tốn hết ba bốn vạn! Vì thế vẻ mặt Trương đ**m Hải trầm xuống, nhìn chằm chằm Dương Minh với vẻ tức giận:

-Hừm…, đồ nhà quê chưa nhìn thấy sự đời, không sợ ăn chết à!

Mặc dù oán trách, nhưng lại hết cách kêu Dương Minh không gọi món, nếu như ông ta không cho Dương Minh gọi, đấy không phải là nói rõ ông ta đang tiếc tiền hay sao? Mục đích cũng không đạt được nữa rồi! ông ta hôm nay muốn gặp Quan Tiểu Tường mục đích chủ yếu chính là cho Quan Tiểu Tường thấy cuộc sống của xã hội thượng lưu, cho hắn thấy người có tiền thì hưởng thụ như thế nào! Hắn không có tiền, sau này thì cũng không có cách nào cho Hoa Lan cuộc sống như vậy, làm cho hắn biết khó mà rút lui!

Vì vậy, cho dù trong lòng Trương đ**m Hải đang chảy máu, cũng chỉ có thể phùng má, không ngăn cản Dương Minh gọi món, nhiều nhất cũng chỉ oán giận vài câu mà thôi.

-Như thế này đi, nhiều hơn cũng ăn không hết đâu, Tiểu Tường, cậu xem có cần gọi thêm gì không?

Dương Minh đỉnh đạc nói, đưa thực đơn cho Quan Tiểu Tường.

-Không cần nữa đâu, như vậy là được rồi……

Tiểu Tường đương nhiên không đỉnh đạc giống như Dương Minh, có chút ngại ngùng xua tay.

-Vậy được rồi, những món này nhé!

Dương Minh nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhìn Trương đ**m Hải, nói cho cùng thì Dương Minh gọi đều là món đắt tiền, vài vạn rồi, vì thế cần phải hỏi qua ý kiến của Trương đ**m Hải.

Trương đ**m Hải mặc dù đau lòng, nhưng cũng hết cách, trước đó đã to mồm nói ra rồi, chỉ có thể xua tay nói:

-Đưa lên trước những món này đi, căn dặn đầu bếp làm nhanh nhanh, nói là khách của tôi!

Trương đ**m Hải bao giờ cũng thể hiện ông ta là người đặc quyền ở đây, có thể ưu tiên gọi món ăn.

-Vâng…,Trương Tổng!

Nhân viên phục vụ đã có câu trả lời chắc chắn, cầm tờ gọi món rời khỏi.

Trương đ**m Hải làm cho giọng thanh thanh, nói với Quan Tiểu Tường:

-Tiểu Tường, cậu biết tôi làm gì không?

-Chú là……chú là tổng giám đốc ở đây phải không?

Quan Tiểu Tường đại khái là đã đoán ra một ít, song cảm thấy khó hiểu là tại sao Trương đ**m Hải lại hỏi cậu ấy như vậy.

-Không sai, tôi là phó tổng giám đốc ở đây!

Trương đ**m Hải đắc ý nói:

-Cậu hiện nay biết nhà của Tiểu Lan làm gì rồi đấy? Cậu biết chênh lệch giữa Tiểu Lan và bản thân rồi chứ.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1725: Một Ngày Một Trăm Triệu



-Cháu…

Quan Tiểu Tường không ngờ rằng Trương đ**m Hải lại trực tiếp gây khó khăn, liền cảm thấy có chút bối rối, sắc mặt đỏ lên, nói không ra lời:

-Chú Trương, cháu biết nhà của chú hiện nay rất ghê ghớm, nhưng cháu cũng đang nổ lực! Cháu bây giờ vẫn còn đang đi học, cháu tin rằng sau này nhất định sẽ đạt được những thành tích rất lớn, để cho Tiểu Lan có có được một cuộc sống tốt nhất!

-Sau này? Lời nói suông ai mà chẳng nói được! trước đây các bạn thân cùng chơi với ta cũng đều nói như vậy, ai đã thành công rồi? hay là chỉ có một mình ta thôi?

Trương đ**m Hải hừm một tiếng, nói với dáng vẻ xem thường:

-Vì vậy những gì cậu nói đều rất hư vô mù mịt!

-Vậy…vậy cháu phải làm gì mới có thể chứng minh?

Quan Tiểu Tường rốt cuộc vẫn còn trẻ, bị Trương đ**m Hải đã kích liền trở nên "kích động".

-Làm sao chứng minh, đó là phải hỏi cậu đấy, cậu hỏi ta làm gì?

Trương đ**m Hải cười ha ha nhìn Quan Tiểu Tường:

-Nếu mà ta nói, vậy cậu hãy kiếm đủ năm trăm vạn cho ta xem, nếu kiếm được thì chứng minh cậu có năng lực, kiếm không được vậy thì thật là ngại quá, ta không thể tin tưởng cậu!

-Năm trăm vạn?

Quan Tiểu Tường ngây ngưởi ra một lúc:

-Việc này làm sao có thể chứ! Cháu hiện nay một đồng tiền vốn cũng không có, làm sao có thể kiếm được năm trăm vạn đây?

-Có thể hay không, không phải là việc ta bận tâm, mà là việc cậu phải bận tâm đấy!

Trương đ**m Hải cười nhạt, miệt thị nói:

-Nếu mọi việc đều cần có người dạy, vậy Tiểu Lan cũng không hy vọng gì vào cậu nữa rồi! cậu xem cậu đi, kiếm năm trăm vạn mà cũng không biết làm sao để kiếm, càng không thể nói đến sự nghiệp lớn hơn được!

-Nhưng……món tiền đầu tiên là khó kiếm nhất!

Quan Tiểu Tường biện bạch nói:

-Với lại, trong một lúc kiếm được năm trăm vạn, thật là có chút hoang đường! có mấy người có thể một lúc liền kiếm được 5 triệu chứ?

-Nếu mà nhiều người làm được, thì cậu còn có thể thể hiện được gì?

Trương đ**m Hải hừ một tiếng:

-Chính là không dễ mới có thể chứng minh được thực lực của cậu! năm trăm vạn rất nhiều sao? Ta mặc kệ là cậu đi lừa bịp cũng được hay là kiếm ai đó để đầu tư cũng được, tóm lại trong vòng ba ngày, tôi cần nhìn thấy số tài sản năm trăm vạn, nếu không cậu sau này không cần đến gặp Tiểu Lan nữa! Tôi rất khó thấy rỏ được thành ý của cậu!

-Cha…, Cha như vậy không phải là làm khó Tiểu Tường sao?

Hoa Lan cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, chịu không nổi nói.

-Con biết cái gì?

Trương đ**m Hải ngắt lời con gái:

-Đây làm sao có thể coi là làm khó? không đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với cậu ta, cậu ta có thể thành tài không? Chỉ có trong nghịch cảnh thì mới có thể trưởng thành được!

-Haha.., cháu vẫn cho rằng yêu cầu của chú Trương cao lắm chứ, hóa ra chỉ là năm trăm vạn thôi à?

Dương Minh đột nhiên mở miệng nói:

-Yêu cầu này, thấp quá rồi, không thể xem là nghiêm khắc được.

-Dát

Trương đ**m Hải có chút không hiểu, nhìn Dương Minh, không biết hắn rốt cuộc đang nói chuyện với ai nữa! Hắn không phải là bạn của Quan Tiểu Tường à? làm sao hắn lại có ý này, năm trăm vạn vẫn còn quá ít, chưa thể hiện được năng lực của Quan Tiểu Tường sao?

Bất quá, đã có kẻ l* m*ng mở lời, việc này vừa hợp với ý của Trương đ**m Hải rồi:

-Xem ra, là ta đánh giá thấp năng lực của Tiểu Tường rồi, năm trăm vạn quả thật quá ít, vậy thì tám trăm vạn nhé.

Nghe Dương Minh mở miệng, trong lòng Quan Tiểu Tường liền nhẹ nhỏm, trước đó hắn còn sợ Dương Minh mặc kệ hắn, bởi vì Dương Minh vẫn không có bày tỏ thái độ, vì thế Quan Tiểu Tường đành một mình chứng tỏ! lúc này Dương Minh đã thể hiện thái độ rồi, vậy cho thấy việc này Dương Minh nhất định sẽ quản.

Có điều là Trương Hoa Lan không biết Dương Minh đang làm gì, vẫn còn cho rằng là người bạn Quan Tiều Tường tùy tiện dẫn đến, nghe Dương Minh nói những lời như vậy, liền tức giận trợn mắt với Dương Minh! Thầm nghĩ Quan Tiểu Tường thật là không thận trọng khi kết giao bạn hữu, sao lại đưa một người như vậy đến chứ? Thà là không mang còn hơn, thật sự là làm trở ngại chứ không giúp được gì!

Chỉ là Dương Minh lại giả vờ không nhìn thấy điệu bộ nhìn trợn mắt của Hoa Lan, vẫn dửng dưng nhìn Trương đ**m Hải với vẻ mặt như cũ:

-A…, tám trăm vạn, ít như vậy? Thật là xem thường Tiểu Tường quá đi!

-Dát?

Trương đ**m Hải lúc này thật sự là hết chổ nói rồi, nếu không phải tận mắt nhìn Dương Minh gọi những món đắt tiền để chơi mình, Trương đ**m Hải thậm chí sẽ cho rằng Dương Minh đến là để giúp ông ta nói những lời sỉ nhục Quan Tiểu Tường!

-Tiểu Tường, xem ra người bạn của cậu thật không đơn giản! rất có niềm tin đối với cậu!

Trương đ**m Hải cười phá lên:

-Bạn của cậu đã xem trọng cậu, vậy chúng ta định mức mười triệu có được không? Ba ngày…., vậy không cần ba ngày nữa, một tuần đi! Trong vòng một tuần, cậu có thể kiếm được mười triệu, tôi sẽ đem Tiểu Lan gả cho cậu trước mặt mọi người, như thế nào?

-Một nghìn vạn? ít như vậy?

Dương Minh lúc này lại lắc đầu, ra vẻ không đồng ý:

Mà còn một tuần nữa à? sao cho thời gian lâu như vậy?

-Dát?.Dát?.…Dát?

Con ngươi của Trương đ**m Hải trợn ra, trước đó Dương Minh giúp ông ta sỉ nhục Tiểu Tường, thì có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ nói như vậy, thật sự là vô cớ gây sự rồi:

-Một nghìn vạn vẫn còn ít? Vậy cậu nói đi, Tiểu Tường có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

-Ah…, tôi nói thế nào cũng phải là một trăm triệu? Mặt khác, một tuần lâu quá, một ngày đi, một ngày một trăm triệu!

Dương Minh nói:

-Bảo Tiểu Tường một ngày kiếm một trăm triệu đầu tư, như vậy mới coi là lợi hại!

-Hahahahaha!

Trương đ**m Hải sau khi nghe Dương Minh nói liền cười to! Thật là nói mà không sợ! Còn một trăm triệu nữa? có mấy người có được một trăm triệu đây? Công ty có vốn một trăm triệu ở Tùng Sơn đã ít gặp, đừng nói là có thể đưa một trăm triệu cho người khác đầu tư! Huống hồ, còn là đưa cho một thằng ranh con không tên tuổi để đầu tư, việc này thật sự là cuộc buôn bán rủi ro cao mà lợi nhuận thì thấp, ai sẽ làm đây?

Dương Minh nói như vậy thật sự là đang đào một cái hố để chôn sống Tiểu Tường mà!

-Chú Trương, chú cười gì vậy? cảm thấy một trăm triệu quá ít hay sao?

Dương Minh hỏi ngược lại.

-Dát?

Trương đ**m Hải lúc này thật sự là cảm thấy đầu của Dương Minh có vấn đề rồi, mình cười mà không hiểu được ý gì à? Đây là cười nhạo, cười nhạo lộ liễu, Dương Minh vẫn không hiểu sao? Trương đ**m Hải kiêu ngạo nói:

-Nếu cậu ta trong một ngày kiếm được một trăm triệu, ta không những gả Tiểu Lan cho cậu ta, sau này ở nhà, ta đều nghe theo cậu ta, cậu ta chính là gia trưởng của nhà chúng ta!

-Ah.thế à, vậy Tiểu Tường sẽ kiếm một trăm triệu cho chú xem.

Dương Minh thản nhiên nói:

Nhưng làm sao mới có thể chứng minh cậu ấy kiếm được một trăm triệu?

-Việc này không phải là đơn giản sao? đến ngân hàng mở một tài khoản lấy tên của cậu ta, sau đó gửi một trăm triệu cho ta xem!

Trương đ**m Hải nhìn Dương Minh với vẻ châm biếm.

-Được, công bằng đấy! vậy chúng ta ăn cơm trước nhé!

Dương Minh gật đầu nói.

Trương đ**m Hải lúc này trong lòng sảng khoái vô cùng, chỉ cảm thấy những món ăn giá vài chục nghìn mời Dương Minh thật sự là rất đáng mời! người này quả thật là phúc tinh của mình!

Trước đó, ông ta đưa ra vấn đề nan giải là năm trăm vạn, mặc dù có chút khó khăn, nhưng Trương đ**m Hải thật sự sợ Tiểu Tường lấy danh nghĩa của cha cậu ta mượn đủ năm trăm vạn, lúc đấy thật sự là khó xử lý rồi!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1726: Ta Tin Tưởng Dương Ca



Thế nhưng, Trương đ**m Hải không có cách nào để yêu cầu nhiều hơn, năm trăm vạn đã là không ít rồi, nếu ông ta trực tiếp đòi tám trăm vạn hoặc một ngàn vạn, vậy rõ ràng là h**p đáp làm khó người. vì thế Trương đ**m Hải đang lo lắng không có cách nào để gia tăng lượng tiền với Quan Tiểu Tường, thì Dương Minh chủ động đưa đến tận cửa, việc tốt như vậy, quả thật là rất hiếm gặp!

Vì vậy, Trương đ**m Hải thuận nước đẩy thuyền, đưa ra 100 triệu thì đấy đúng nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, cũng chỉ có như vậy, ông ta mới dám to tiếng nói ra mọi việc sau này tất cả đều nghe theo Quan Tiểu Tường!

Bởi vì Trương đ**m Hải vốn dĩ không tin tưởng Quan Tiểu Tường có thể trong vòng 1 ngày mà kiếm được 100 triệu, việc này thật sự là trò cười cho thiên hạ! do đó ông ta mới không tin là có chuyện việc như vậy.

 Tiểu Tường, người bạn anh mang theo là người như thế nào vậy? việc này có chỗ nào là giúp anh chứ, chẳng phải là đang hại anh hay sao?

Hoa Lan nói nhỏ với Tiểu Tường.

 Tuyệt đối không phải, Dương ca nói như vậy đương nhiên là anh ấy có cách….

Quan Tiểu Tường ngược lại rất tin tưởng Dương Minh, người mà cha hắn rất xem trọng đương nhiên không phải là người chỉ biết nói mạnh miệng!

Hơn nữa, hai chiếc xe của Dương Minh đều rất xịn, đương nhiên là một ông chủ lớn rồi! chỉ là điều khiến Quan Tiểu Tường không yên tâm chính là, Dương Minh đưa ra 100 triệu! việc này thật sự vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Quan Tiểu Tường!

Thế nhưng, từ một phương diện khác, Tiểu Tường cũng rất là xúc động, bởi vì Dương Minh nói như vậy, cũng có nghĩa là Dương Minh muốn đầu tư 100 triệu cho cậu ta! bởi vì số tiền mà Dương Minh nói ra, không thể thu hồi lại được, mà là mang đi đầu tư cho mình!

Có 100 triệu, vậy sẽ nhanh chóng xây dựng được sự nghiệp của bản thân, từ đó về sau lên là một bước lên mây! Quan Tiểu Tường có thể không xúc động sao?

 Có cách gì chứ? 100 triệu đó, nhà của em cũng không có nhiều tiền như thế!

Trương Hoa Lan cảm thấy bất bình nhìn Dương Minh, thầm nghĩ người này rõ ràng chính là đến phá đám mà, Hoa Lan còn hướng về phía hắn nói:

 Mà còn trong thời gian 1 ngày, không phải là trò cười à?

 Việc này anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy Dương ca sẽ không lừa anh đâu!

Tiểu Tường nắm tay Hoa Lan:

 Tiểu Lan, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ không để mất em đâu!

 Ai, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó!

Hoa Lan kìm giọng xuống:

 Nếu không được, em sẽ rời khỏi nhà, lúc đó chúng ta sẽ chạy trốn cùng nhau!

 Không đâu, anh không cho phép em sống những ngày trôi dạt khốn khó được!

Quan Tiểu Tường kiên quyết nói:

 Hãy tin anh, và hãy tin Dương ca, chúng ta sẽ hạnh phúc! Nhất định!

 Ừm…

Hoa Lan thấy Tiểu Tường tin tưởng Dương Minh như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại không đồng ý, cô ấy nhìn Dương Minh thế nào cũng giống như một kẻ vô liêm sỉ cố ý đến lấy lòng cha để đạt được mục đích ăn uống của mình…Trương đ**m Hải lúc này cũng không để ý đến con gái đang nói gì với Tiểu Tường, muốn nói gì thì nói, dù sao thì cũng là nói chuyện lần cuối rồi, sau 24 giờ nữa, Tiểu Tường kiếm không ra 100 triệu, vậy thì chỉ có thể cuốn xéo thôi!

 Tiểu Quan à, ta thấy hay là cậu không cần ở đây nói chuyện yêu đương nam nữ nữa đâu, đầu tiên hãy nghĩ cách đã, kiếm đủ 100 triệu rồi hẵng nói sau nhé?

Trương đ**m Hải nói một cách dửng dưng.

 Vậy cũng cần phải ăn rồi đúng không? Nếu không thì không phải là phí nhiều món ngon như vậy à? Tôi vẫn chưa từng thưởng thức tay nghề của đầu bếp khách sạn quốc tế Tùng Giang ở thành phố Tùng Sơn đấy!

Dương Minh cười nói. Anh ấy sở dĩ gọi một số món chiêu bài của khách sạn, cũng là muốn xem tay nghề của đầu bếp ở nơi này.

Nhìn không ra, Kinh Tiểu Lộ và Quách Kiến Siêu lại kinh doanh khách sạn tốt như vậy, rất nhanh đã quản lý được các chi nhánh khách sạn đâu ra đấy! Kỳ thực, điều mà Dương Minh không biết chính là, khách sạn Douglas bản thân đã có một hệ thống quản lý hoàn thiện rồi, Kinh Tiểu Lộ chỉ cần sửa đổi một ít, là có thể trực tiếp mang ra mà sử dụng, vì vậy cô ấy mới có thể thảnh thơi quản lí nhiều chi nhánh khách sạn như vậy!

Lần lượt các món ăn được bày lên bàn, Dương Minh cũng không khách sáo, cầm đũa lên ăn:

 Ừm, mùi vị rất ngon! Mọi người mau mau nếm thử, rất ngon đấy!

 Hì hì…!

Trương đ**m Hải nhìn Dương Minh với vẻ châm biếm, cậu cho rằng cậu là ông chủ ở đây sao? còn mời mọi người nếm thử? Không phân biệt rạch ròi ai là người mời khách thì phải? chỉ có điều là Trương đ**m Hải lại không nói gì nhiều, bởi vì Dương Minh làm gì cũng đều không có ý nghĩa nữa, mục đích của ông ta đã đạt được rồi, Dương Minh muốn làm gì thì làm vậy! Đặc biệt là Dương Minh vừa rồi còn nói giúp ông ta, ông ta càng không để ý:

 Ừm, Tiểu Quan, cậu cũng nếm thử đi, lần sau ăn cơm ở đây, là chuyện của việc sau khi cậu kiếm đủ 100 triệu rồi!

Trương đ**m Hải nói như vậy, rõ ràng là chế nhạo Quan Tiểu Tường sau này sẽ không thể đến đây lần nào nữa, bởi vì ông ta dứt khoát không tin Tiểu Tường có thể kiếm được 100 triệu.

 Tiểu Lan, em cũng ăn một chút nha?

Quan Tiểu Tường nghe Dương Minh nói vậy, ngay sau đó cũng cầm đũa lên, nhưng nhìn thấy Hoa Lan vẫn chưa cầm đũa, bèn nói.

 Em nào có tâm trạng nữa chứ, em có thể ăn vào sao…?

Hoa Lan sắp khóc rồi, Quan Tiểu Tường vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra sao? cậu ấy không đứng dậy để phản bác à? Những lời vừa rồi là do Dương Minh nói, lại không phải là Quan Tiểu Tường nói, cũng không thể thay mặt cho Quan Tiểu Tường được, chỉ cần đứng dậy không thừa nhận, Hoa Lan tin rằng cho dù cha có vô sỉ hơn nữa, cũng không thể mang lời hứa của Dương Minh để áp đặt lên người của Quan Tiểu Tường được:

 Bây giờ anh mau mau nói lại với cha em đi, đó không phải là ý của anh, anh biết rằng kiếm đủ năm trăm vạn là được rồi… tin rằng với năng lực của chú Quan, kiếm năm trăm vạn đương nhiên không phải là vấn đề đâu?

 100 triệu thì 100 triệu, anh tin anh Dương!

Tiểu Tường lắc đầu.

 Anh làm sao lại tin tưởng anh ta như vậy chứ?

Hoa Lan tức giận:

 Em thấy anh ta rõ ràng là đang hại anh, căn bản là không phải tốt cho anh đâu!

 Anh chỉ có thể tin tưởng anh ấy! bởi vì trước khi anh đến, đã cãi nhau một trận với cha, cha anh sẽ không cho anh tiền, cũng không cho anh lấy danh nghĩa ông ấy mở công ty…anh và ông ấy trở mặt nhau rồi!

Tiểu Tường đành chịu nói:

 Nhưng mà vẫn còn tốt khi gặp được Dương ca, Dương ca nhất định sẽ giúp anh!

 Anh ta? Anh ta làm sao để giúp anh? Chẳng lẽ anh ta có thể đưa ra 100 triệu giúp anh à?

Hoa Lan hiển nhiên là không tin tưởng Dương Minh có thể giúp Quan Tiểu Tường.

 Có thể…anh ấy đương nhiên có thể!

Quan Tiểu Tường gật đầu.

 Aiz! Thật sự không biết nói sao với anh nữa rồi, vậy anh cứ tin đi, đến lúc đó cha em bắt em và anh chia tay, anh cũng đừng có hối hận nhé!

Hoa Lan tức điên người rồi, Tiểu Tường làm sao mà cứng nhắc như vậy chứ? Chạy trốn cùng nhau có gì là không tốt? tại sao nhất định phải kiên trì nguyên tắc "có lẽ có"( thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ) đó vậy?

Trương đ**m Hải đắc ý nhìn Dương Minh đang ăn như hổ đói những món ăn trên bàn, trong lòng càng chắc rằng Dương Minh đến đây là chỉ để ăn uống, những lời nói lúc trước cũng chỉ là lấy lòng mình, để hắn ăn uống được thuận lợi hơn!

Nghĩ đến đây, Trương đ**m Hải càng cảm thấy yên tâm:

 Tiểu Quan, các ngươi cũng đừng nói chuyện nữa, ăn nhanh nhanh đi! Những món này là vài chục nghìn đấy! đừng có để lãng phí!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1727: Xe Không Tầm Thường



Nhân viên bảo an của bãi đậu xe khách sạn quốc tế Tùng Giang thành phố Tùng Sơn, trong lúc tiến hành tuần tra, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở kính chắn gió của chiếc xe Audi A8L!

Bên trong kính chắn gió của xe, bày ra vài tờ giấy thông hành, có " giấy thông hành ra vào tổng bộ công ty giải trí Danh Dương", "giấy thông hành công ty bảo an Danh Dương", giấy thông hành nội bộ bãi đậu xe trong khách sạn quốc tế Tùng Giang", giấy thông hành công ty vận tải Danh Dương" và một số giấy thông hành đặc biệt khác của một số cơ quan đặc biệt ban hành, việc này làm cho nhân viên bảo an bãi đậu xe trợn to cả hai mắt ra!

Nhìn thêm biển số xe là "Tùng BK9999", đây không phải là biển số xe của Tùng Giang hay sao? Trên chiếc xe này có rất nhiều giấy thông hành của các công ty trực thuộc tập đoàn Danh Dương, vậy thân phận của chủ nhân chiếc xe này……, nhân viên bảo an lập tức cảm thấy kinh sợ!

Khách sạn quốc tế Tùng Giang thành phố Tùng Sơn trực thuộc tập đoàn khách sạn quốc tế Tùng Giang, công ty mẹ là công ty giải trí Danh Dương, và chủ nhân chiếc xe lại có giấy thông hành ra vào trụ sợ chính công ty giải trí Danh Dương, còn có giấy thông hành các công ty trực thuộc tập đoàn Danh Dương khác… chẳng lẽ là lãnh đạo cấp cao tập đoàn cải trang để thị sát hay sao?

Nghĩ đến khả năng này, nhân viên bảo an giật mình, vỗi vã lấy điện thoại vô tuyến gọi đội trưởng đội bảo an.

 Đội trưởng, xảy ra việc lớn rồi, mau đến trước cửa bãi đậu xe, vị trí bên trái hàng thứ 3, tôi là 12, tôi đang đợi ở đây!

Nhân viên bảo an 12 gọi.

 Làm sao đấy? đã xảy ra việc gì? Tôi đi qua đó ngay bây giờ!

Đội trưởng bảo an nghe thấy giọng điệu của nhân viên bảo an 12, liền giật mình, đã xảy ra việc lớn gì chứ?

Đội trưởng bảo an vội vàng để lại công việc của mình, nhanh chóng chạy đến bãi đậu xe, nhìn thấy nhân viên bảo an 12 liền hỏi:

 Làm sao, đã xảy ra chuyện gì?

Đội trưởng bảo an nhìn qua trên đường đến đây, cũng không thấy có chuyện gì lớn cả, mọi thứ đều rất tốt, nơi đây chỉ có một mình nhân viên bảo an 12 đang đứng, thần sắc không hề giống như đang xảy ra chuyện lớn gì.

 Đội trưởng, ngài xem chiếc xe này…

Nhân viên bảo an 12 chỉ chiếc Audi A8L, kính cẩn nói.

 Chiếc xe này làm sao? không phải là Audi A8L à? Có cái gì kì lạ đâu chứ?

Đội trưởng bảo an chau mày, trong lòng thầm nghĩ ngươi hỏa tốc gọi ta đến, chính là kêu ta nhìn chiếc Audi A8L à? Có đúng không vậy? mặc dù chiếc xe này tương đối hiếm gặp, nhưng không phải là không có, thành phố này có rất nhiều, mà còn thường hay ra vào khách sạn nữa!

 Không phải….ngài hãy xem giấy phép của chiếc xe……

Nhân viên bảo an 12 lắp bắp nói.

Nhưng, nhân viên bảo an 12 vẫn chưa nói hết, liền bị đội trưởng bảo an cắt ngang:

 Cậu đúng là không có chuyện gì làm nên nhàn rỗi phải không? Gọi tôi đến chính là xem giấy phép chiếc xe này sao? 9999, có gì đâu chứ? Tôi còn từng thấy 8888, việc này có gì là hiếm có, cậu là người mới đến nhỉ? Vẫn chưa nhìn thấy chuyện như vậy đúng không?

 Không phải đâu…Đội trưởng!

Nhân viên bảo an 12 ấm ức nói.

 Cái gì không phải? Cậu còn làm mất thời gian nữa, tôi trừ cậu 100 đồng đấy! thật là không có chuyện lại đi kiếm chuyện! cậu coi xe cho tốt là được rồi! người đến đây để ăn cơm, ai không phải là người có tiền chứ? Audi A8L biển số bốn số 9 có gì là kì lạ?

Đội trưởng bảo an không nhịn được được xua tay, định rời khỏi đây.

 Đội trưởng, ngài hãy xem kĩ đi! Giấy phép xe này là của Tùng Giang, vả lại bên trong…

Bất quá, lúc này nhân viên bảo an 12 vẫn chưa nói hết, liền bị đội trưởng bảo an cắt ngang rồi.

 Xem kĩ thì có thể nhìn ra tiền không? Người có tiền đến đây ăn cơm không phải là điều bình thường sao? Có gì kì lạ chứ? Thật là không hiểu ra làm sao cả!

Đội trưởng bảo an nói.

 Đội trưởng, ngài hãy nghe tôi nói hết đã!

Nhân viên bảo an 12 nóng nảy nói.

 Được, vậy cậu hãy nói đi, tôi xem cậu rốt cuộc muốn nói gì, nếu nói mà vô ích, thì đừng có trách tôi trừ thẳng vào tiền lương của cậu!

Đội trưởng bảo an kìm nén cơn tức nói.

 Vâng!

Nhân viên bảo an 12 gật đầu, nói một hơi:

 Đội trưởng, ngài xem bên trong tấm kính chắn gió của chiếc xe này, có rất nhiều giấy thông hành, ngài hãy xem trên giấy thông hành viết những gì….

 A…

Đội trưởng bảo an lúc này mới nhìn giấy thông hành ở bên trong xe, vừa xem xong cũng giật cả mình, hắn cũng không có ngốc, trong chốc lát đã nghĩ đến khả năng đó:

 Ý của cậu nói là người của tổng bộ đã đến đây rồi?

 Còn có thể là khả năng nào khác sao?

Nhân viên bảo an 12 đắc ý, thầm nghĩ, không phải ngài nói là tôi nói vô ích sao? Lần này ngài cũng sợ rồi phải không?

 Chủ nhân của chiếc xe này tuyệt đối không đơn giản, nhưng cũng chưa nghe nói lãnh đạo tập đoàn đến để kiểm tra?

Đội trưởng bảo an nhìn chiếc xe với vẻ hoài nghi, muốn tìm ra đầu mối, nhưng lại tìm không ra:

 Không được, tôi phải lập tức gọi điện cho Lâu tổng!

Lâu tổng mà đội trưởng bảo an nói chính là Lâu Đại Diễn, tổng giám đốc khách sạn quốc tế Tùng Giang thành phố Tùng Sơn.

 Vừa rồi tôi nhìn thấy xe của Trương tổng đến, có cần phải thông báo cho Trương tổng hay không?

Nhân viên bảo an 12 nói.

 Trương tổng mang người nhà đến, chúng ta làm phiền sẽ không hay cho lắm?

Đội trưởng bảo an lưỡng lự một hồi, nói:

 Có lẽ thông báo trước cho Lâu tổng đã, xem Lâu tổng nói như thế nào!

 Cũng được,vậy trước tiên điện gặp Lâu tổng!

Nhân viên bảo an 12 gật đầu.

Lâu Đại Diễn đang nằm ngủ bên trong biệt thự của cô vợ bé, chuông điện thoại vang lên chói cả tai, khiến cho hắn giật cả mình!

Là đội trưởng bảo an gọi đến, nếu đổi lại là người khác, e rằng hắn liền ngắt luôn.

 Alo? Tiểu Triệu à? Có việc gì không? Hôm nay tôi khó lắm mới được nghỉ ngơi, làm sao lại gọi điện thoại rồi?

Lâu Đại Diễn tuy đã nhấc điện thoại, nhưng giọng điệu vẫn có gì đó không vui cho lắm.

 Lâu tổng, có một việc lớn tôi cần báo cáo với ông!

Đội trưởng bảo an Tiểu Triệu nói.

 Việc lớn gì?

Lâu Đại Diễn nhíu mày hỏi.

 Bên trong bãi đậu xe, có một chiếc xe, mà chủ nhân của nó thân phận tuyệt đối không đơn giản, Lâu tổng có cần đến xem một chút hay không…

Đội trưởng bảo an cẩn thận nói.

 Đến khách sạn chúng ta ăn cơm, ai mà không có thân phận chứ? vì một chiếc xe mà bắt tôi chạy đến đó, không phải là làm khổ tôi à? Cứ xem là chưa nhìn thấy là được!

Lâu Đại Diễm vừa nghe xong việc này, nhất thời có chút mất hứng:

 Họ trước khi đến không nói với tôi một tiếng, đương nhiên là không muốn tôi ra mặt, nếu mà cần đến tôi, thì đã gọi điện thoại từ sớm rồi! những người có tiếng ở thành phố Tùng Sơn này, ai mà không có số điện thoại của tôi chứ?

 Lâu tổng, không phải là người của thành phố Tùng Sơn!

Đội trưởng bảo an vội vàng giải thích.

 Đây là một chiếc xe của thành phố Tùng Giang, biển số là "Tùng BK9999"……

Đội trưởng bảo an nói.

 Tôi không quan tâm nó là xe ở đâu, xe của thành phố Tùng Giang thì làm sao?

Lâu Đại Diễn có chút mất bình tĩnh rồi, bởi vì hắn nghe thấy tiếng của vợ bé nấu nước nóng xong gọi hắn:

 Được rồi, như vậy đi, đừng nói nữa!

 Đợi đã Lâu tổng, ngài hãy nghe tôi nói hết!

Đội trưởng bảo an có chút nóng nảy, thầm nghĩ Lâu tổng làm sao mà gấp gáp đến như vậy? đợi mình nói xong không được sao? nhưng nghĩ lại, vừa rồi không phải bản thân cũng đối xử với nhân viên bảo an 12 như vậy sao? cũng không thể trách ông ta được.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1728: Người Ở Tổng Bộ Đến



- Vậy cậu nói nhanh đi!

Lâu Đại Diễn vẫn còn nhẫn nhịn được, chưa ngắt điện thoại.

- Lâu tổng, bên trong chiếc kính chắn gió của xe, có rất nhiều giấy thông hành! Những giấy thông hành đó, có nhiều giấy là của lãnh đạo tập đoàn!

Đội trưởng bảo an sợ Lâu Đại Diễn ngắt điện thoại, nói một hơi.

- Cái gì? Có một đống giấy thông hành à? Là của lãnh đạo tập đoàn sao?

Lâu Đại Diễn ngẫn ngưởi ra:

Cậu nói xem, cụ thể là việc xảy ra chuyện gì?

- Là như thế này, Lâu tổng, tôi đang đứng ở bên cạnh chiếc xe này!

Đội trưởng bảo an vội vàng nói:

- Giấy thông hành trên xe có " giấy thông hành ra vào tổng bộ công ty giải trí Danh Dương", "giấy thông hành công ty bảo an Danh Dương", "giấy thông hành bãi đậu xe nội bộ khách sạn quốc tế Tùng Giang", "giấy thông hành công ty vận tải Danh Dương"……"

- Dát…? Nhiều như vậy?

Lâu Đại Diễn liền giật cả mình, những giấy này đều là của lãnh đạo tập đoàn Tùng Giang cùng một số công ty con trực thuộc tập đoàn, vậy thân phận của chủ nhân chiếc xe này……nghĩ đến đây, Lâu Đại Diễn liền kinh sợ đến nổi mồ hôi lạnh chảy cả toàn thân, ngầm trách bản thân vừa nãy còn muốn ngắt điện thoại! cuộc gọi này nếu thật sự bị ngắt thì không chừng bản thân cũng đi đời nhà ma rồi!

Lâu Đại Diễn vốn là người thành phố Tùng Giang, ông ta trước đây chỉ là một nhân viên cấp cao bình thường của khách sạn quốc tế Tùng Giang, chỉ có điều là vận khí tốt, khi chí nhánh khách sạn được mua lại, thiếu người quản lý cao cấp, vì vậy ông ta mới được được bổ nhiệm làm việc ở thành phố Tùng Sơn!

Vì vậy, ông ta hiểu rất rõ tập đoàn Danh Dương ở thành phố Tùng Giang, người mà có thể đồng thời ra vào tất cả công ty của tập đoàn, nhất định không phải là một nhân vật tầm thường, không chừng là một nhân vật gây chấn động đây!

Nhưng người này đột nhiên đến Tùng Sơn, rốt cuộc là có ý gì chứ? Là cải trang vi hành hay là mình không tốt, phải đến kiểm tra mình đây?

Lâu Đại Diễn nghĩ lại tất cả những việc đã làm của bản thân sau khi đến Tùng Sơn, cũng không thấy chỗ nào vượt quá giới hạn, ông ta cũng không có chiếm lợi ích của khách sạn, tiền lương vốn dĩ đã không ít rồi, ông ta cũng không cần vơ vét tiền của khách sạn, dù sao ông quản lý rất có nề nếp, vả lại ông ta cũng hiểu rõ cấp trên Bạo Tam Lập là dựa vào cái gì để làm giàu, cũng không dám mà đi tham ô của công được.

Ngoài trừ bao một cô vợ bé, Lâu Đại Diễn cũng không thể tìm ra tội gì của bản thân, nghĩ đến đây, trong lòng Lâu Đại Diễn cảm thấy an tâm một chút! nghĩ kĩ lại một chút, đối phương đã công khai lái xe có mang giấy thông hành của lãnh đạo tập đoàn, vậy nhất định không phải đến để ngầm thăm dò được, e rằng có thể chỉ là tạm thời đi ngang qua chổ này ăn một bửa cơm hoặc là nghỉ lại mà thôi!

Nghĩ đến đây, Lâu Đại Diễn cảm thấy cơ hội biểu hiện đã đến, ông ta vội vàng nói với đội trưởng bảo an:

- Cậu chờ tôi, tôi lập tức qua đó!

Vâng, tôi đợi ngài ở bãi đậu xe, Lâu tổng!

Đội trưởng bảo an nói.

Lâu Đại Diễn ngắt điện thoại, liền bắt đâu mặc quần áo vào, cô vợ bé đã chuẩn bị nước nóng xong rồi, đợi cả ngày mà không thấy Lâu Đại Diễn đâu, có chút sốt ruột, trở lại phòng ngủ xem, thì nhìn thấy Lâu Đại Diễn đang ở đó mặc đồ, liền cảm thấy sửng sờ:

- Đại Diễn, anh đang làm gì đấy? tại sao lại mặc đồ vào rồi? không phải nói là muốn tắm à? Nước đã chuẩn bị xong cho anh hết rồi!

- Khách sạn có việc quan trọng, anh phải lập tức sang đó!

Lâu Đại Diễn vừa nói, vừa gia tăng tốc độ mặc đồ.

- Việc gì chứ? Sao không đợi một chút nữa rồi hẵng đi?Người tốt. Người ta cũng chờ anh nè……

Cô vợ bé làm nũng.

Đừng làm rộn!

Lâu Đại Diễn nghiêm nghị nói:

- Anh đang có việc, liên quan đến tiền đồ của anh sau này! có người của tập đoàn đến, anh nhất định phải đi!

- A……

Cô vợ bé nghe nói có việc quan trọng, mà còn liên quan đến tiền đồ của Lâu Đại Diễn, cũng không dám ngăn cản nữa, liền gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lâu Đại Diễn ra khỏi cửa, nhanh chóng lên xe, chạy đến khách sạn quốc tế.

Bên trong bãi đậu xe, Lâu Đại Diễn nhìn thấy đội trưởng bảo an, liền lập tức dừng xe bên cạnh hắn:

- Tiểu Triệu, xe ở đâu?

- Lâu tổng, ngài đến rồi!

Đội trưởng bảo an vội vàng cúi chào Lâu Đại Diễn, sau đó nói:

- Lâu tổng, xe đang ở đây, ngài xem…….

- Hả……?Là chiếc xe này sao?

Lâu Đại Diễn xuống xe, nhìn Tiểu Triệu đang chỉ tay vào chiếc Audi A8L, vừa nhìn xong giấy thông hành bên trong kính chắn gió, lập tức thay đổi sắc mặt:

- Quả nhiên là ngưởi của lãnh đạo tập đoàn đến……, có điều là, không biết mục đích thực thực sự của họ……

- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy sự việc rất lớn, vì vậy đầu tiên là phải thông báo cho ngài……

Đội trưởng bảo an vội vàng nói.

- Có biết khách của xe này ở phòng nào không?

Lâu Đại Diễn hỏi.

- Việc này tôi cũng không rõ, nhưng có thể hỏi người quản lý đại sảnh

Đội trưởng bảo an nói:

Chúng tôi sau khi đợi khách đi vào trong, đều báo cáo loại xe và biển số cho ông ấy, ông ấy sẽ có đối sách thích hợp!

- Vậy thì lập tức hỏi đi!

Lâu Đại Diễn thúc dục nói.

- Vâng, tôi sẽ hỏi ngay!

Đội trương bảo an lấy máy lên:

- Quản lý Ngô phải không? Tôi là đội trưởng bảo an Tiểu Triệu!

- Đội trưởng Triệu, tôi là Tiểu Ngô, có chuyện gì cứ nói

Giọng nói của quản lý Ngô từ bên kia máy truyền tới.

- Tôi muốn hỏi một chút, trước đó khách bên trong chiếc Audi A8L biển số "Tùng BK9999" đang ở gian phòng nào?

Đội trưởng bảo an hỏi.

- Việc này, đội trưởng Triệu, xe của họ xảy ra chuyện gì sao?

Quản lý Ngô hiển nhiên không ý thức được tình huống của sự việc, vẫn cho rằng chiếc xe này xảy ra vấn đề:

- Đội trưởng Triệu, tôi nhắc riêng anh, xe đó là của khách Trương tổng, nếu có chuyện gì, anh xem xét tình hình cụ thể mà xử lý!

- Khách của Trương tổng?

đội trưởng bảo an Tiểu Triệu đột nhiên ngây người ra:

- Ngài nói, là Trương phó tổng?

Sắc mặt của Lâu Đại Diễn cũng biến đổi, năng lực của Trương đ**m Hải lớn vậy sao? Vừa được bổ nhiệm làm phó tổng, liền thiết lập quan hệ với người của tập đoàn? Chẳng lẽ muốn thay thế mình à? Nghĩ đến đây, Lâu Đại Diễn sắc mặt càng tối sầm lại, giành lấy máy điện thoại vô tuyến của Tiểu Triệu:

- Tiểu Ngô, chuyện như thế nào? Ông nói người trong xe là khách của Trương đ**m Hải sao?

- Lâu tổng?

Quản lý Ngô cũng sửng sốt, nhưng cũng không giám hỏi nhiều, vội vàng trả lời:

- Vâng, họ cùng với Trương tổng, đi lên gian phòng giành cho khách quý ở trên tầng……

- Phòng số bao nhiêu?

Lâu Đại Diễn hỏi.

- Số 8……

Quản lý Ngô không dám dấu diếm nửa lời.

"Mẹ kiếp!" Trong lòng Lâu Đại Diễn thầm chửi một câu, còn may là đội trưởng bảo an Tiểu Triệu ánh mắt sắc bén, nếu không thì bản thân lỡ mất cơ hội này, để Trương đ**m Hải giành thế thượng phong, không chừng người này sẽ đạp lên cả đầu của mình nữa!

Không được, mình không thể yếu hơn hắn, nghĩ đến đây, Lâu Đại Diễn bước 3 bước thì là chạy 2 bước về phía khách sạn, đội trưởng bảo an Tiểu Triệu và nhân viên bảo an 12 cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể đứng ở đó giúp Lâu Đại Diễn canh chừng xe…… Bởi vì, lúc xuống xe Lâu Đại Diễn không có khóa xe lại!

Lâu Đại Diễn chạy vào đại sảnh khách sạn, cũng không quan tâm quản lý Ngô chào hỏi ra sao, chạy thẳng vào thang máy, đến tầng lầu dành cho khách quý, ra khỏi thang máy liền chạy như điên về phòng số 8.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1729: Người Lãnh Đạo Trực Tiếp



- Cốc, cốc, cốc….

Lâu Đại Diễn với một tâm lý căng thẳng, gõ cửa.

- Mời vào.

Trương đ**m Hải cứ cho rằng là người phục vụ mang thức ăn đến, cũng không lưu ý, trực tiếp nói.

Lâu Đại Diễn nghe lời nói của Trương đ**m Hải, tức thở không ra hơi, ông nghĩ tên Trương đ**m Hải này đúng là một người biết giỡ trò, nhanh như vậy mà đã có quan hệ với thành phần lãnh đạo của tập đoàn.

Bất quá, ông vẫn không thay đổi sắc mặt đẩy cửa vào, vờ như không biết Trương đ**m Hải đang ở đó, đi đến và nói to:

- Tôi là Lâu Đại Diễn giám đốc của khách sạn này, xin được phép đại diện khách san quốc tế Tùng Giang kính quý khách một ly rượu.

- Hả?

Trương đ**m Hải nhìn thấy Lâu Đại diễn bước đến, nhất thời sửng sốt, không biết ông ta muốn làm cái gì, không hiểu ra sao cả đưa mắt nhìn Lâu Đại Diễn:

- Lâu tổng, ngài muốn làm gì vậy? Đây đều người nhà tôi đến ăn cơm, lấy đâu ra khách quý?

- A?

Lâu Đại Diễn cũng sửng sốt, làm sao mà Trương đ**m Hải nói đây là bữa cơm gia đình? Lẽ nào, gia đình hắn có người thân là nhân vật cao tầng của lãnh đạo tập đoàn? Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng của Lâu Đại Diễn có chút "hồi hộp":

- Bữa tiệc gia đình.

- Đúng vậy, người này là con gái của tôi Trương Hoa Lan.

Trương đ**m Hải giới thiệu cho Lâu Đại Diễn:

- Bên kia là bạn học của Hoa Lan, cũng là người theo đuổi Hoa Lan, tôi đến đúng lúc để nói chuyện với nó, xem nó có đủ tư cách làm con rể của tôi không?

- A?

Lâu Đại Diễn càng không hiểu gì cả, lẽ nào là hiểu sai à? Trong này rõ ràng là không có người trong thành phần lãnh đạo của tâp đoàn? Nghe giọng của Trương đ**m Hải hình như không giống có người trong thành phần lãnh đạo tập đoàn, nếu có người trong thành phần lãnh đạo tập đoàn thì ông ta có thể nói giọng như vậy sao?

- Mấy người còn lại đều là bạn của người theo đuổi con gái tôi.

Trương đ**m Hải giới thiệu:

- Lâu tổng, ông có việc gì sao?

Trương đ**m Hải cũng không hiều gì về chuyện Lâu Đại Diễn đến chúc rượu, không biết mục đích thật sự của Lâu Đại Diễn là gì?

Lâu Đại Diễn quay đầu nhìn thoáng qua các người bạn của người theo đuổi con gái Trương đ**m Hải, nhìn qua một lượt thì đột nhiên giật mình, Vương Lâm, là người ngồi bên bàn tiệc từng là đội trưởng đội bảo vệ an ninh khách sạn quốc tế Tùng Giang.

Vương Lâm đương nhiên là biết Lâu Đại Diễn, ông ta từng là người quản lý khách sạn quốc tế Tùng Giang ở Thành phố Tùng Giang, từng gặp mặt Vương Lâm, Vương Lâm này bởi vì được một vị đại nhân vật của tập đoàn nhìn trúng nên làm lái xe riêng cho ông, từ đó lên chức như diều gặp gió, hiện nay trở thành một nhân vật lớn có quyền thế rất mạnh trong tập đoàn.

Mặc dù chỉ là một tài xế, bất quá người này lại gần đại nhân vật nên là đối tượng được nhiều người nịnh hót. Cho nên vừa nhìn thấy, Lâu Đại Diễn không kiềm chế được niềm vui, chạy nhanh về phía Vương Lâm!. Điều làm ông vui hơn nữa là Trương đ**m Hải dường như không biết Vương Lâm là ai, còn cho anh ta là một người đi ăn theo, đây đúng là một cơ hội lớn cho bản thân mình đây!

Trương đ**m Hải cũng là quản lý khách sạn bên kia, để thích ứng với sự phát triển, thông qua công ty săn đầu người mời nhận chức vụ phó tổng, mặc dù có chút năng lực nhưng Lâu Đại Diễn lại sợ ông ta uy h**p chức giám đốc của mình, đối với ông ta cũng có sự đề phòng, không phải như trước đây không cần phải lo.

Nhưng hiện nay thấy Trương đ**m Hải phạm vào một lỗi lớn, trong lòng vui sướng:

- Vương ca, ngài làm sao lại ở chổ này?

- Hả?

Trương đ**m Hải trợn mắt, có chút buồn bực nhìn Lâu Đại Diễn, người đó chỉ qua là một người bạn của Quan Tiểu Tường mà cũng gọi là ca? Có lầm hay không a?

Trước đó Tiểu Vương đã nhận ra Lâu Đại Diễn rồi, nhưng mà Dương Minh chưa nói gì, hắn đương nhiên cũng không bắt chuyện với Lâu Đại Diễn, lúc này Lâu Đại DIễn đã nhận ra hắn rồi, Tiểu Vương cũng thản nhiên nói vài lời:

- Tôi chỉ là tài xế thôi, Dương ca đi đến đâu thì tôi đến đó thôi.

- Dương ca? Dát?

Lâu Đại Diễn vừa nghe Tiểu Vương nói, chút nữa là đứng không vững nữa, suýt ngả xuống đất! Dương ca? Đó không phải là người khống chế phía sau của tập đoàn sao? Nghe nói Kinh Tiểu Lộ chủ tịch hội đồng quản trị là tình nhân của ông ấy sao?. Dương ca đến?

Lâu Đại Diễn đưa mắt nhìn người thanh niên đang ăn ngồi bên cạnh Tiểu Vương, lẽ nào người này là Dương ca sao?

Nghĩ đến đó, Lâu Đại Diễn cho rằng có rất nhiều khả năng, mọi người đang nhìn anh ta, người thanh niên đó lại có thể còn tinh thần ăn uống tự nhiên, chắc chắn đây là nhân vật lớn rồi!

- Ngài khoẻ, Dương ca!

Lâu Đại Diễn nhẹ nhàng buông tay xuống, đứng bên cạnh Dương Minh, cung kính nói:

- Tôi là Lâu Đại Diễn giám đốc khách sạn này, bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ ngài.

- Ồ, đồ ăn ở đây làm rất ngon, rất hợp khẩu vị

Dương Minh thản nhiên nói.

- Đa tạ Dương ca khích lệ!

Lâu Đại Diễn vui mừng hẳn lên, nhìn thấy Dương Minh không có ác ý gì với mình, lại còn khen ngợi mình, điều đó là Lâu Đại Diễn vui sướng.

Nhìn thấy thái độ nịnh hót của Lâu Đại Diễn, Trương đ**m Hải có chút choáng váng, không biết rốt cuộc Lâu Đại Diễn định làm cái gì! Cái gì "Vương ca" "Dương ca", rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lâu Đại Diễn có quen hai người kia?

- Lâu tổng, ngài đây là….

Trương đ**m Hải chẵng hiểu ra làm sao cả, ông gãi đầu.

Đương nhiên, bị kích động nhất không ai qua Quan Tiểu Tường, lúc này hắn nắm chặt tay, hơi thở trở nên dồn dập, hắn xúc động nhìn Dương Minh và Lâu Đại Diễn.

Lâu Đại Diễn lại có thể cung kính như vậy đối với Dương Minh! Hơn nữa, Nghe giọng của ông ấy nói giống như hồi báo công tác đối với Dương Minh…lẽ nào khách sạn này….nghĩ đến khả năng này, Quan Tiểu Tường trợn đôi mắt, không dám tin vào suy đoán của chính mình! Nhưng mà thực sự là giống như suy đoán của Quan Tiểu Tường, khách sạn này đúng là của Dương Minh rồi!

Khách sạn này vốn là một chi nhánh của Tùng Giang, mà Dương Minh cũng là người Tùng Giang. Hơn nữa, Lâu Đại Diễn này là tổng giám đốc của khách sạn này, lại rất cung kính với tài xế của Dương Minh, có thể nghĩ đến nguyên nhân trong đó…

- Trương đ**m Hải, ngươi làm sao vậy? Ngươi tiếp đãi với lãnh đạo cao cấp của tập đoàn vậy sao?

Lâu Đại Diễn nghiêm khắc nhìn Trương đ**m Hải:

- Ngươi có phải muốn bôi nhọ thanh danh của khách sạn mình sao!

- Lãnh đạo cao cấp nào? Là có ý gì cơ?

Trương đ**m Hải không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Vị này chính là Dương ca….

Lúc này, Lâu Đại Diễn không biết phải làm sao giới thiệu Dương Minh, bởi vì Dương Minh hiện tại không có cổ phần trong tập đoàn Danh Dương, cũng không đảm nhận bất cứ chức vụ gì! Bất quá, ngay trong chớp mắt, Lâu Đại Diễn đã có đối sách:

- Dương ca là một nhà đầu tư trong tập đoàn Danh Dương, Kinh tổng là bạn gái Dương ca!

- Hả?

Trương đ**m Hải há mồm không tin, giống như một con ếch. Kinh Tiểu Lộ là ai thì ông ấy đương nhiên biết, bất quá đó chính là nhân vật mà ông ta ước muốn cũng không được,lúc này nghe người thanh niên trước mắt là người đầu tư của tập đoàn, cũng là bạn trai Kinh Tiểu Lộ, nhất thời có chút choáng váng! Đây là…đây là.điều này sao có thể?

Hắn không phải là bạn của Quan Tiểu Tường sao? Không phải là kẻ đến ai ké sao? Làm sao lại biến thành nhà đầu tư của tập đoàn được? Đây là thân phận ngưu bức bực nào, làm sao lại có thể cùng Quan Tiểu Tường ở chung một chổ đây?
 
Back
Top Bottom