Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 1670: Đến thăm Vũ Tích



Vương giáo sư buồn bực không thôi, hắn bị Lưu Duy Sơn hiểu lầm là người không thành thật, dối trá, không đứng đắn. Hắn cũng nhìn ra, cái vị chí chủ nhiệm đã tuột khỏi tay và đang cách hắn càng ngày càng xa.

Nhưng hắn lại không thể không nói dối, nếu hắn nói ra sự thật thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa.

Hắn không thể nào nói rằng, hắn 'muốn Trần Mộng nghiên làm cháu dâu của mình', như vậy chẳng phải càng thêm đắc tội Lưu Duy Sơn sao?

Cho nên, Vương giáo sư rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói 'mình không có việc gì làm, nên tùy tiện đi chơi một chút'!

- Lưu hiệu trưởng, tôi … tôi thực sự không phải cố ý, ông xem. xem …

Vương giáo sư cẩn thận nói.

- Tôi không đem tình cảm cá nhân đặt vào công việc!

Lưu Duy Sơn nói những lời này, nhất thời làm Vương giáo sư có một ít vui mừng, nhưng câu kế tiếp của Lưu Duy Sơn lại làm cho hắn có cảm xúc như rơi từ trên không xuống đất.

- Bất quá, cậu không có tố chất, thật sự không thích hợp làm chủ nhiệm hệ. Cậu mới vào đã không gương mẫu, chỉ sợ lên chức lại phản tác dụng.

Lưu Duy Sơn nhấn mạnh:

- Đây là ta tận mắt nhìn thấy, cái ta không thấy còn biết bao nhiêu nữa?

Vương giáo sư lúc này chỉ biết cười khổ, hắn còn biết giải thích như thế nào? Hiện tại vô luận giải thích cái gì, đều bị quy kết là che dấu, cho nên hắn đành phải ngậm miệng, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ nhìn Lưu Duy Sơn:

- Lưu hiệu trưởng, tôi biết tôi sai rồi …

- Được rồi, cậu về trước đi, tôi còn muốn ăn cơm! Chuyện của cậu ta sẽ cùng các lãnh đạo trong trường thương lượng rồi quyết định.

Lưu Duy Sơn khoát tay, ý bảo Vương giáo sư đi ra.

Vương giáo sư vẻ mặt cầu xin, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải đi ra, thật sự mà nói là khóc không ra nước mắt.

Chờ Vương giáo sư đi khỏi, Lưu Duy Sơn mới lộ ra vẻ tươi cười, ông căn bản không đem chuyện của Vương giáo sư để trong lòng:

- Dương Minh sao lại thế này? Không phải con đã biết Vương giáo sư sẽ tới đây rồi chứ?

- Vương giáo sư có đến hay không thực sự con không biết, bất quá Mộng Nghiên nói, lớp nàng có một giáo sư, muốn đem tôn tử giới thiệu cho nàng, nếu nàng đồng ý thì khi đi học sẽ không làm khó dễ nàng. Sáng nay con muốn mời nàng ăn cơm, thật không ngờ hắn lại ép Mông Nghiên phải đưa hắn đi cùng, ai dè hắn đến làm khách mà thái độ lại quá quắt như vậy.

Dương Minh cũng không phủ nhận, chỉ cười cười mà nói.

- Tiểu tử, thế là do ngươi làm?

Lưu Duy Sơn thật ra cũng không tức giận mấy, bởi vì Dương Minh từ đầu tới cuối cũng không có làm ra chuyện gì, có trách thì chỉ trách Vương giáo sư quá phận. Dương Minh còn chưa có chuẩn bị, chính hắn trước hết đã nhảy ra la lối.

- Ha ha cha nuôi, người không trách con chứ?

Dương Minh gật đầu thừa nhận. Đúng là hắn muốn cha nuôi làm lớn chuyện của Vương giáo sư. Nếu Vương giáo sư là người của trường, khẳng định sẽ là cấp dưới của cha nuôi, có cha nuôi ra mặt, có cho tiền hắn cũng không giám đánh ý với Trần Mộng Nghiên.

Mấu chốt vấn đề là từ đầu tới cuối đều là Vương giáo sư nhảy ra mắng người, Dương Minh còn chưa có chuẩn bị gì, cũng chưa kịp dựa thế, thật ra cũng chẳng cần dựa thế. Người này trực tiếp đem Lưu Duy Sơn bỏ sang một bên, xử như vậy còn tốt cho hắn chán?

- Trách con làm cái gì?

Lưu Duy Sơn lắc lắc đầu:

- Sau chuyện này ta thấy con trưởng thành không ít! Ta thực sự vui mừng, nếu đổi lại trước kia con còn có thể đợi hay không? Không nhào tới trường học, đem Vương giáo sư đập thành đầu heo mới lạ!

- Ách…

Dương Minh có chút xấu hổ gãi gãi đầu, bất quá hắn thấy tính cách của mình trước kia không chừng lại làm như vậy thật.

- Cho nên, nếu con hiểu được, chỉ cần dựa thế mà giải quyết được vấn đề thì xem như có tiến bộ!

Lưu Duy Sơn tiếp tục nói:

- Nhưng ta nghĩ lần này không nên bức Vương giáo sư quá, chuyện này tốt nhất là giải quyết trong hòa bình. Nếu hắn còn muốn tìm Trần Mộng Nghiên gây phiền toái, thì ta với con sẽ dạy bảo hắn một trận.

- Vâng, cha nuôi.

Dương Minh gật gật đầu:

- Mộng Nghiên, em có chấp nhận cách này không? Anh đưa cho em số điện thoại của cha nuôi và chị Tiếu Tình, nếu hắn còn gây phiền toái em có thể trực tiếp gọi cho họ.

- Ân!

Trần Mộng Nghiên gật gật đầu. Nàng thực ra cũng không lo lắng quá, nhưng vì chuyện này mà lôi Lưu Duy Sơn vào cuộc khiến nàng cũng có chút ngượng ngùng.

- Tốt rồi, Mộng Nghiên, em nhanh gọi đồ ăn đi, chúng ta ăn nhanh nhanh chút.

Dương Minh đem thực đơn đưa cho Trần Mộng Nghiên, sau khi hắn đón Lưu Duy Sơn, lại rời đi, đón tiếp Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận, bởi vì Trần Mộng Nghiên cùng Vương giáo sư đi cùng nhau, tất nhiên Dương Minh không thể bảo Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận tới tìm Trần Mộng Nghiên.

- Em ăn cái gì cũng được…

Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ, mọi người đều vì chờ nàng đến, nàng lại mang theo Vương giáo sư tới, làm ảnh hưởng tâm tình mọi người.

Bất quá Dương Minh thật ra không để ý mấy, tùy tiện chọn vài món, sau đó kêu Quách Kiến Siêu đi chuẩn bị.

Không khí bữa cơm cũng không tệ lắm, Lưu Duy Sơn đại khái cũng biết Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, cùng Chu Giai Giai có quan hệ, bất quá ông cũng không nói cái gì. Loại chuyện xấu hổ như vậy, ông là trưởng bối cũng không tiện nói nhiều, Dương Minh tự mình giải quyết là được.

o0o

Buổi chiều, Dương Minh đưa Lưu Duy Sơn, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận trở về trường. Sau đó hắn lái xe tới chỗ Trầm Vũ Tích, hắn muốn đưa cho nàng một số sách về kinh tế, đa số đều là của Điền Đông Hoa để lại, một số ít là của Trương Tân.

Trầm Vũ Tích thấy Dương Minh nhớ đến chuyện của mình, còn đến thăm nàng, lại mang theo rất nhiều sách khiến nàng cảm thấy rất cao hứng. Trước đó, nàng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng mà thôi, kỳ thật cũng không trông cậy Dương Minh có thể nhớ đến mình. Dương Minh mỗi ngày đều phải giải quyết biết bao nhiêu việc, thời gian đâu mà nhớ tới chuyện của nàng?

Lần trước, lúc Dương Minh rời đi, Trầm Vũ Tích tuy rằng có chút chờ mong Dương Minh sẽ lại tới. Thế nhưng nàng cũng biết, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, Trầm Vũ Tích cũng tự nhủ với chính mình,không nên suy nghĩ lung tung, Dương Minh không có khả năng nảy sinh cái gì với mình, mình ôm hy vọng thì cũng không tốt lắm…

Quả nhiên rất lâu rồi không thấy Dương Minh tới, Trầm Vũ Tích tuy thất vọng nhưng vẫn an ủi chính mình, như vậy mới là chuyện bình thường! Dương Minh nếu thực sự tích cực, chuyện đó mới có vấn đề…

Nhưng thật sự Trầm Vũ tích không ngờ đến, lâu như vậy Dương Minh lại một lần nữa tới đây, hơn nữa lại làm đúng như lời hứa, mang sách đến.

Điều này làm cho Trầm Vũ Tích vừa mừng vừa sợ.

Nhìn thấy Dương Minh đến, Trầm mẫu vừa cao hứng lại vừa mâu thuẫn. Bà sao không biết nữ nhi suốt ngày tơ tưởng cái gì? Tuy rằng con gái không thừa nhận nhưng bà sao lại không nhận ra.

Bất quá Trầm mẫu cũng biết, nữ nhi đây là si tâm vọng tưởng. Chuyện này căn bản không thể xảy ra, không cần nói hiện tại hai chân tàn tật, đứng lên không nổi, cho dù là không có vấn đề, Dương Minh cũng chưa chắc để ý tới nữ nhi nhà mình.

Nhưng hy vọng vẫn là hy vọng, bà vẫn mong Dương Minh có thể thường xuyên tới thăm con gái, khai thông tâm tình nàng. Thật sự lúc này Trầm mẫu rất sợ con gái làm chuyện ngu ngốc, bà mỗi ngày đều không dám đi làm, tất cả đành phải nhờ vào Trầm phụ vậy, bà chỉ có thể ở nhà trông con gái thôi.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1671: Tâm tư Trầm Mẫu



Lần trước, sau khi Dương Minh rời đi, Trầm mẫu nhận ra con gái vui vẻ hơn một ít, tất nhiên sẽ hi vọng Dương Minh có thể đến nhà lần nữa.

- Dương tiên sinh, ngài bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm Vũ Tích a.

Trầm mẫu nhiệt tình chào đón Dương Minh vào nhà, sự nhiệt tình này cũng khiến cho Dương Minh có chút ngượng ngùng.

- Bá mẫu, người đừng nói như vậy, Vũ Tích là nhân viên công ty, tất nhiên cháu sẽ đến thăm.

Dương Minh cười nói.

Thời điểm Dương Minh vừa mới tới, Trầm Vũ Tích đang nằm ở trên giường, lẳng lặng đọc sách. Nghe được tiếng mở cửa, sau đó là tiếng mẹ nói chuyện, nên nàng cũng không quá chú ý, chỉ nghĩ rằng hàng xóm sang chơi.

Gần đây, một mình Trầm mẫu ở nhà nên cũng có chút buồn chán, những lúc rãnh rỗi, không làm việc thì người thường tâm sự cùng mọi người, nên Trầm Vũ Tích cũng không lưu tâm lắm.

Trầm mẫu cũng đã nói qua nhiều lần, tránh cho nàng suy nghĩ luẩn quẩn, nhưng nàng một mực không nghe, vẫn cứ như cũ. Trầm Vũ Tích cũng không nói cái gì, qua một thời gian sau, có lẽ mẹ sẽ buông lỏng một chút.

Hiện tại, tâm tình Trầm Vũ Tích cũng đã bình tĩnh hơn, tuy rằng không thể đứng đậy đi lại, nhưng Bạo tổng - Bạo Tam Lập, đã nói mình học một ít tri thức về quản lí rồi đi làm trở lại, như vậy cũng không cần phải ở nhà mỗi ngày nữa.

Chỉ có điều, Trầm Vũ Tích không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khách, mà chỉ nghe được tiếng bước chân từ xa đang tới gần cửa phòng mình. Tiếp theo, là âm thanh cửa phòng bị đẩy ra.

Trầm Vũ Tích không mấy để ý, cũng chẳng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách:

- Mẹ, có ai tới sao? Như thế nào lại rời đi nhanh vậy?

- Tiểu Tích, Dương tiên sinh đến.

Trầm mẫu nói:

- Con nhìn con xem, không mặc quần áo tử tế, còn ra bộ dáng gì nữa?

Trầm Vũ Tích đang nằm ở trên giường, tất nhiên sẽ không mặc nhiều quần áo cho lắm. Dù sao đây cũng đã là mùa hè, nàng chỉ mặc một cái áo thun cùng một cái quần ngủ nhỏ nhỏ. còn không mặc cả áo lót, nội dung bên trong như ẩn như hiện, khiến Dương Minh 'thú huyết sôi trào'!

Không thể phủ nhận, dáng người Trầm Vũ Tích rất đẹp, bằng không đám người Lưu Triệu Quân cũng không bị t*ng trùng xông lên não. Nhưng mà đáng tiếc, nàng không thể đứng lên, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, điều này làm Dương Minh rất khó nghĩ.

Dương Minh có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu sang hướng khác, không nhìn tới hướng Trầm Vũ Tích, bất quá vẫn có chút 'miệng đắng lưỡi khô':

- Bác gái, cháu ra ngoài trước vậy, chờ Vũ Tích mặc xong quần áo rồi cháu vào!

- Ra ngoài cái gì, cũng không cần kiêng dè như vậy!

Trầm mẫu vội vàng nói:

- Vũ Tích, con phủ lên, đắp chăn là ổn.

Nếu như đổi lại là trước kia, nếu như giờ phút này không phải là Dương Minh, tất nhiên Trầm mẫu sẽ không tùy ý như vậy. Nhưng hiện tại thì bất đồng, bác sĩ đã nói rõ ràng với Trầm mẫu, Trầm Vũ Tích muốn đứng lên, cơ hồ không có khả năng.

Từ eo trở xuống đều không có một chút cảm giác, không phải là xương cốt có vấn đề, nếu xương cốt thì có thể chậm rãi bồi đắp. vấn đề chính yếu là nằm ở các dây thần kinh, rất khó để chữa trị.

Con gái mình thích Dương Minh, Trầm mẫu tất nhiên nhận thấy. Hiện tại bà cũng không thể mong ước xa vời Dương Minh có thể thích Vũ Tích. Người bình thường nào lại thích một nữ hài tử mỗi ngày chỉ biết nằm trên giường, càng huống chi là người có gia thế như Dương Minh?

Bà chỉ hy vọng Dương Minh có thể hảo hảo bồi tiếp con gái mình, cho dù là lừa nàng hay qua quýt cho xong cũng được, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi. Trên thực tế, Trầm mẫu muốn hấp dẫn Dương Minh bằng việc trên, nếu Dương Minh động tâm cư nhiên là tốt nhất, cho dù con gái mình có nằm ở trên giường, không đứng dậy được nhưng vẫn là mỹ nhân hạng nhất hạng nhì.

Hai người nếu phát sinh một chút ám muội, mặc kệ Dương Minh xuất phát từ thiệt tình hay giả dối, hoặc xúc động lên cũng đều làm cho con gái vui vẻ! - Đây chính là điều Trầm mẫu nguyện ý nhìn thấy nhất.

Vừa rồi, nhận thấy ánh mắt Dương Minh nhìn chằm chằm vào ngực con gái mình, Trầm mẫu cảm thấy kế hoạch của mình có thể thành công. Chỉ là, trong nháy mắt Dương Minh đã dời ánh mắt sang nơi khác, còn muốn đi ra ngoài, điều này làm cho Trầm mẫu hơi thất vọng.

Song, thất vọng này đương nhiên là không thể nói ra được, chỉ có thể đắp chăn lên cho con gái.

Thật ra, Trầm Vũ Tích có chút ngượng ngùng, thiếu tự nhiên, kéo lấy tấm chăn phủ lên trên người:

- Dương Minh.

"Hmm, các con cứ tán gẫu, ta đi pha trà!

Trầm mẫu biết phải cấp cơ hội cho con gái, nên lập tức xoay người rời phòng, đem không gian trả lại cho Dương Minh cùng Trầm Vũ Tích.

Chờ Trầm mẫu rời đi một lúc, Trầm Vũ Tích có chút áy náy cười cười với Dương Minh:

- Xin lỗi a, mẹ em, có chút nhiệt tình quá mức.

"Không liên quan đến em. Ha ha." Dương Minh đưa gói to trong tay giao cho Trầm Vũ Tích:

- Đây là một ít tư liệu quản lý kinh tế, anh đem đến cho em, rảnh rỗi nên xem qua một chút.

- Cám ơn!

Trầm Vũ Tích vui vẻ tiếp nhận túi tư liệu Dương Minh đưa cho.

- Cảm ơn cái gì.

Dương Minh nói:

- Cố gắng học tập một chút, sau này quay lại công ty. Anh đã dặn dò Bạo tổng an bài một văn phòng đặc biệt cho em, để bá mẫu làm thư ký cuộc sống cho em, hai người đều nhận tiền lương như nhau.

- Cái này?

Trầm Vũ Tích không nghĩ tới Dương Minh đối tốt với mình như vậy, chẳng những cho mình tiếp tục làm việc, ngay cả công ăn việc làm của mẹ cũng đều sắp xếp xong xuôi, nhất thời có chút kích động:

- Dương chủ tịch. Cám ơn. Cám ơn ngài!

- Cứ gọi là Dương Minh đi, gọi Dương chủ tịch làm gì?

Dương Minh đổ mồ hôi hột:

- Sau này mà còn gọi như vậy, anh sẽ không đến thăm nữa.

- Ân, vậy em cứ gọi anh là Dương Minh.

Trầm Vũ Tích vui vẻ gật gật đầu, khoảng cách cùng Dương Minh càng gần, tất nhiên nàng càng vui vẻ.

- Chân của em có cảm giác gì không?

Dương Minh hỏi.

Thần sắc Trầm Vũ Tích chuyển sang buồn bả, lắc lắc đầu:

- Không, bất quá em cũng không cưỡng cầu, có thể còn sống đã là tốt rồi.

- Mấy ngày nữa anh sẽ rời đi có chút chuyện, đợi anh trở lại sẽ nghĩ biện pháp giúp em.

Dương Minh thở dài. Cứ an ủi Trầm Vũ Tích như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, chẳng lẽ cả đời nàng cứ như vậy sao?

Dương Minh đối tốt với Trầm Vũ Tích, một mặt là đồng tình cùng nàng, còn về phương diện khác là, lúc trước Bất Dạ Thiên đồn rằng nàng là tình nhân của mình. Tuy rằng Dương Minh phủ nhận, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, nếu Dương Minh tiếp tục phủ nhận thì có vẻ quá vô tình. Người không rõ tình hình sẽ nghĩ mình thấy Trầm Vũ Tích không thể đứng lên mới bỏ rơi nàng, nên rốt cuộc hắn cũng phải nhúng tay vào.

- Ân, Cám ơn!

Trầm Vũ Tích mặc dù không ôm hi vọng gì với Dương Minh, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu, tối thiểu hắn cũng quan tâm đến chuyện của nàng.

- Cảm ơn cái gì?

Dương Minh khoát khoát tay. Hắn không biết có nên đem chuyện tình Vân Nam nói cho Trầm Vũ Tích hay không, bất quá nghĩ kỹ lại, hắn quyết định bỏ qua. Hiện tại, Trầm Vũ Tích đem mình trở thành trụ tinh thần, tuy rằng nàng không nói ra, nhưng Dương Minh có thể cảm nhận được; nếu như mình đi Vân Nam không trở về, Trầm Vũ Tích còn có thể có lòng tin cùng hi vọng sống hay sao?

Đây không phải là điều Dương Minh muốn thấy, cho nên Dương Minh quyết định cấp cho Trầm Vũ Tích một điều mơ mộng.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1672: Thần y năm đó



- Anh về trước, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại.

Dương Minh cũng không ở lại thêm, đem bộ sách đưa cho Trầm Vũ Tích liền đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.

Trầm Vũ Tích mặc dù có chút không muốn, nhưng nàng cũng biết mỗi ngày Dương Minh đều bề bộn công việc, có thời gian đến thăm mình là chuyện không dễ dàng gì, cho nên mấp máy miệng định nói gì, nhưng lại không thể, chỉ đành chuyển lời:

- Dương Minh, em sẽ cố gắng học tập.

Nàng là nữ hài tử thông minh, nàng biết mình cùng Dương Minh căn bản không có khả năng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không tiếp tục biểu lộ cõi lòng. Nàng hiểu, Dương Minh mang đến nhiều sách như vậy chỉ vì đồng tình, hi vọng nàng có chút việc mà làm, có thể kiên cường mà sống tiếp.

Trên thực tế, Trầm Vũ Tích cũng đã nghĩ thông suốt, nàng không ngu ngốc đến nỗi mà nghĩ linh tinh đến tự sát, chuyện đã như vậy, nàng cũng muốn thông qua cố gắng của chính mình mà thực hiện giấc mộng!

Nếu mình chết, cha mẹ làm sao bây giờ?, Trầm Vũ Tích không thể làm ra chuyện như vậy.

Cho nên, nàng biểu hiện quyết tâm với Dương Minh, đây cũng là điều mà Dương Minh hi vọng nhìn thấy.

- Ân, anh sẽ nói qua với Bạo Tam Lập.

Dương Minh gật đầu cười nói:

- Em cũng không cần xem hết tất cả, chờ sau khi em thấy không sai biệt lắm thì vẫn có thể đi làm lại. Ngụ ở công ty cũng tốt, mà ở lại nơi này cũng được, Bạo Tam Lập sẽ an bài xe, mỗi ngày đưa đón em. Vừa có thể làm việc vừa có thể học tập thêm.

- Cám ơn anh, Dương Minh.

Trầm Vũ Tích hết sức cảm động, tuy rằng Dương Minh đối tốt với mình có lẽ xuất phát từ tình đồng chí, thế nhưng như thế này là đủ rồi.

Dương Minh ra khỏi tiểu khu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ thở dài một cái. Mình chẳng có biện pháp nào, với bệnh tình Trầm Vũ Tích, đừng nói mình, bác sĩ bệnh viện cũng không có cách nào.

Dương Minh nghĩ tới cha nuôi Lưu Duy Sơn, người có uy vọng rất cao ở giới học thuật, là bạn thân của chuyên gia khoa não nổi tiếng Chung Hàn Lâm, có lẽ cha nuôi quen biết chuyên gia phương diện thần kinh cũng không chừng?

Lúc ăn cơm vừa rồi quên hỏi thăm, hiện tại mới nhớ, Dương Minh vội vàng lấy điện thoại ra bấm số Lưu Duy Sơn. Nguyên nhân việc này chính là, Dương Minh cảm thấy Trầm Vũ Tích rất đáng thương, niên kỷ của nàng không nên gặp phải những chuyện này, nên tràn ngập ánh mặt trời cùng lãng mạn mới phải.

- Dương Minh? Mới vừa cơm nước xong, lại tìm cha nuôi có chuyện gì sao?

Lưu Duy Sơn đang ở trong phòng làm việc, lo lắng về vấn đề Vương giáo thụ, Chức chủ nhiệm tuyệt đối không thể cho hắn ngồi, nhưng có nên giáng chức phó chủ nhiệm của hắn hay không đây?

Lưu Duy Sơn cũng có chút khó xử, giáng chức, đúng là có chút ý vị 'dùng việc công báo tư thù' bên trong, lí do cũng chỉ xung đột với mình. Nhưng nếu không giáng chức?, nhân phẩm người này hiện tại khó có thể làm cho người khác tín phục. Dù sao Vương giáo thụ trở thành phó chủ nhiệm nhiều năm như vậy mà lập tức bị giáng chức thì cũng thật sự khó coi. Thôi quên đi, cho hắn thành phó chủ nhiệm nghiên cứu sinh đi, cùng cấp với phó chủ nhiệm, cũng coi như chừa cho hắn chút mặt mũi.

- Cha nuôi, con muốn hỏi người một chút, người có quen biết ai là chuyên gia y học hệ thần kinh hay không?

Dương Minh hỏi.

- Sao vậy Dương Minh? Sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?

Lưu Duy Sơn có chút nghi hoặc, lẽ ra Dương Minh không có hứng thú bắn tên không đích như thế này chứ?.

- Là như thế này, con có một người bạn nhảy xuống từ trên lầu, bị ngã, thần kinh chân bị phá hủy, hiện tại, nửa người dưới không có cảm giác, không thể đứng dậy hoạt động. Con muốn giúp nàng, xem xem còn có hi vọng chữa khỏi hay không.

Dương Minh cũng không giấu diếm, 'ăn ngay nói thật' mục đích của mình.

- Nga? Như vậy a. Ta nhớ ra rồi, có phải người thiếu nữ, nhân viên công ty con bị mấy tên lưu manh bức nhảy lầu không? Hình như gọi là Thẩm.?

Lưu Duy Sơn cũng xem qua tin tức này trên báo chí.

- Chính là nàng, tên là Trầm Vũ Tích.

Dương Minh không nghĩ tới việc cha nuôi có thể nhớ tên của nàng.

- Ân, thực sự ta không hiểu lắm đối với giới y học. Như vậy đi, để ta gọi điện thoại cho lão bằng hữu Chung Hàn Lâm, hắn đang là sao Bắc Đẩu trong giới y học, không biết có quen ai không.

Lưu Duy Sơn nói:

- Dương Minh, cúp điện thoại đi, ta liền gọi điện thoại cho hắn đây.

- Hay quá cha nuôi.

Dương Minh cúp điện thoại, bất kể thế nào hắn đều phải cố gắng hết sức, chỉ có cố gắng mới không có tiếc nuối.

Dương Minh lái xe, hướng biệt thự phóng vào, Qua vài ngày không liên lạc với Triệu Oánh rồi, dù gì mình cũng đã đáp đi du xuân nàng. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng du xuân.

Trong suy nghĩ của Dương Minh, không biết mình có thể bình an trở về từ chuyến đi Vân Nam hay không, cho nên lúc này cũng nên ngả bài cùng Triệu Oánh thôi.

Dương Minh vừa vào nhà, mới mở máy tính lên không bao lâu thì Lưu Duy Sơn gọi điện thoại lại.

- Uy, cha nuôi.

Dương Minh vội vàng bắt máy.

- Dương Minh, tình huống Trầm Vũ Tích, ta đã nói qua cùng Chung Hàn Lâm một chút, bất quá lão Chung nói, phương diện hỏng thần kinh, Tây y rất bất lực.

Lưu Duy Sơn nói:

- Bất quá trong Đông y gọi thần kinh là kinh mạch, kinh mạch không thông dẫn đến tình huống hiện tại. Tốt nhất trị liệu bằng phương pháp châm cứu.

- Châm cứu?

Dương Minh hơi sửng sờ, mình tại sao không nghĩ tới châm cứu chứ? Đúng vậy a, Đông y gọi thần kinh bằng kinh mạch, châm cứu có hiệu quả trị liệu quả thực rất thần kỳ, xem ra, ngay từ đầu mình đã bước nhầm chỗ, cho rằng phẫu thuật mới có thể giải quyết vấn đề.

- Ừ!

Lưu Duy Sơn nói:

- Nếu như nói có hi vọng, thì chỉ có châm cứu.

- Cha nuôi, phương diện Đông y châm cứu, Chung lão bên kia có giới thiệu một ít chuyên gia lợi hại hay không?

- Dương Minh không hiểu rõ vẫn đề này lắm.

- Người lợi hại? Thật ra thì có. Danh y quốc nội nổi tiếng về châm cứu nhất là thánh thủ Lâm Đông Phương, Lâm thần y. Bất quá cũng đã mười năm không xuất hiện trong mắt công chúng, ai cũng không biết hắn đi nơi nào. Nếu hắn có thể ra tay, Trầm Vũ Tích có thể hoàn toàn khôi phục,một chút vấn đề cũng không có! Năm đó có một người, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, ở trong tay Lâm thần y điều dưỡng trị liệu, đã dần dần khôi phục.

Lưu Duy Sơn thở dài:

- Mười năm trước, ta cũng có nghe qua cái tên này, bất quá đã nhiều năm không có tin tức!

- Ẩn cư sao?

Dương Minh ngạc nhiên, có chút thất vọng.

- Không biết, cái này ai cũng không rõ ràng được.

Lưu Duy Sơn nói:

- Nhiều lúc ý tưởng của cao nhân, chúng ta luôn nghiền ngẫm không ra. Lúc trước, Lâm thần y đang ở đỉnh danh vọng, đột nhiên biến mất, giống như ta vậy, là người không màng danh lợi. Nhưng ta vô pháp làm được như hắn, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người!

- Như vậy a?

Dương Minh thở dài:

- Xem ra muốn tìm được Lâm thần y, vẫn còn có chút khó khăn.

- Bất quá ngươi đừng nên nản chí, năm đó ta cùng Lâm thần y từng gặp mặt một lần, được hắn giới thiệu cho một 'thanh danh hiển hách' về Đông y. Mặc dù không có danh khí lớn như Lâm thần y năm đó, nhưng cũng là thánh thủ phương diện châm cứu.

Lưu Duy Sơn nói:

- Lão Chung hướng ta tiến cử hắn. Người này ta có gặp qua vài lần, nơi ởcách chúng ta không xa.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1673: Thái độ Triệu Oánh



- Nga?

Dương Minh nghe Lưu Duy Sơn nói xong, nhất thời có chút kinh hỉ:

- Cha nuôi, người có thể liên lạc với vị thánh thủ châm cứu này hay không?

- Có mấy lần hội nghị, ta cũng cùng hắn nói qua mấy câu. Hắn là hiệu trưởng trường đại học y dược, tên gọi là Quan Học Dân.

Lưu Duy Sơn nói:

- Thái độ làm người của tiểu Quan không sai, ha ha, cùng giống như ta. Hắn là người chỉ thích khám phá, nghiên cứu học thuật, đối với tiền tài địa vị rất lãnh đạm, có rất nhiều bệnh viện lớn lấy lương cao mời chào hắn nhưng thủy chung hắn không hề động tâm.

"Quan Học Dân", cái tên này đối với Dương Minh không mấy ấn tượng, hắn không hề biết chút gì về giới y học:

- Cha nuôi, vậy người hỗ trợ liên hệ với Quan hiệu trưởng một chút, con mang Trầm Vũ Tích sang bái phỏng.

- Cái này là chuyện nhỏ, cho dù tiểu Quan có uy vọng ra sao thì cũng phải cấp cho ta một chút mặt mũi.

Lưu Duy Sơn cười nói:

- Nếu ngươi sốt ruột thì bây giờ ta liền gọi điện cho hắn. Số điện thoại của hắn ta có đựoc từ lão Chung rồi.

- Vậy phiền cha nuôi!

Dương Minh vội vàng nói.

- Tiểu tử ngươi, với ta mà còn nói phiền sao!

Lưu Duy Sơn cười, lắc lắc đầu, rồi liền cúp điện thoại.

Dương Minh đăng nhập vào QQ. Trong khoảng thời gian ở nước ngoài, hắn cũng không có lên QQ, không phải hắn không muốn lên, mà tình huống lần này cực kỳ đặc thù. Lúc sau còn có nhiệm vụ của cục điều tra thần bí, nên hắn cũng không muốn lưu lại dấu vết của mình ở bên ngoài.

"Tít, tít, tít...", từng đợt âm thanh tin nhắn thanh thúy truyền tới.

Dương Minh lần lượt mở từng cái ra đọc, có của Trương Tân đích, Trần Mộng Nghiên, Triệu Oánh, không ngờ còn có cả Tô Nhã.

- Lão đại, gia đình tôi đã về nước bình an, anh cứ yên tâm. Khi nào trở về thì liên lạc với tôi!

Tin nhắn này do Trương Tân gửi.

Lần này Dương Minh trở về chắc chắn sẽ chuyển cho Trương Tân một khoản, thôi gặp sau đi, hắn trực tiếp đóng tin nhắn.

Tin nhắn Trần Mộng Nghiên gửi cũng tương tự như vậy, bên trong còn có lời nhắn của Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận, chẳng qua đại để ý nghĩa cũng giống nhau, đều biểu đạt một chút nhung nhớ. Giữa trưa Dương Minh đã gặp các nàng, tất nhiên không cần phải trả lời nữa.

Còn tin nhắn của Tô Nhã, cũng không nói hết với Dương Minh những vất vả mình trải qua, kỳ thật cũng không có chuyện trọng yếu gì, Dương Minh gửi lại, khuyến khích vài câu, biểu đạt một chút tình yêu của mình.

Cuối cùng còn lại chính là tin nhắn của Triệu Oánh.

"Bạn đâu Chân Tình?"

"Như thế nào mà còn chưa trả lời? Cuối tuần này đi du xuân, bạn có đến không?"

"Lên mạng thì liên hệ tôi! "

"Không phải bạn quên rồi chứ? *phẫn nộ*"

Dương Minh cười khổ, xem ra Triệu Oánh thấy mình lâu rồi không có lên mạng nên có chút sốt ruột!

Hắn vội vàng trả lời tin nhắn: "Tôi đây, vừa mới ra ngoài trở về, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ đi du xuân với bạn!"

Không quá bao lâu Triệu Oánh đã gửi tin lại: "Rốt cuộc bạn cũng xuất hiện, tôi cứ tưởng bạn đi chết ở đâu rồi chứ."

"A a, đã đáp ứng đi chơi xuân với bạn, tất nhiên phải thực hiện rồi! Nói đi, khi nào thì đi để tôi chuẩn bị!" Dương Minh trả lời.

"Cuối tuần này, chín giờ sáng thứ 7, tập hợp trước cổng ĐH Công NghiệpTùng Giang. Dùng xe của trường hoặc tự mình lái xe." Triệu Oánh nói: "Bạn có xe không?"

"Có." Dương Minh nhắn lại.

"Vậy bạn đến đón tôi? Tôi ở đối diện trường, khu biệt thự Hoa Thương." Triệu Oánh gửi.

"Không thành vấn đề, tám giờ rưỡi?" Dương Minh hỏi.

Ân, có thể." Triệu Oánh trả lời vô cùng ngắn gọn.

"Vậy thứ bảy, tám giờ rưỡi gặp nhau." Dương Minh suy nghĩ một chút, lần này thái độ của Triệu Oánh khiến Dương Minh có chút nghi ngờ, thời điểm Triệu Oánh tìm mình lúc trước thì có chút nhăn nhó, lần này lại không giống thế. Lần này nàng ta có vẻ phóng khoáng như vậy, rốt cuộc là sao đây?

Kỳ thật, sở dĩ lúc này Triệu Oánh phóng khoáng như vậy cũng bởi vì nàng đã hạ quyết tâm! Nàng hiện tại cực kỳ đắn đo, không hiểu được cái cảm giác đối với người bạtruyenfull.vn "Thế giới nào có chân tình" này là loại nào. Nếu nói là thích, Triệu Oánh có chút điểm không tin - mình tại sao lại có thể thích một người bạtruyenfull.vn được đây?

Nhưng nếu nói là không thích, Triệu Oánh thật sự có cảm giác mình có chút động tâm, bằng không thì lúc Phạm Kim Triết ở trong thang máy nói ra những lời lúc ấy, cũng sẽ không tức giận như vậy. Cho nên Triệu Oánh muốn nhân cơ hội lần này, xác định một chút cảm xúc của mình!

Cho tới nay, Triệu Oánh đã đem "Thế giới nào có chân tình" thay thế, trở thành Dương Minh. Tuy rằng Triệu Oánh cũng hiểu, đây là một loại tình cảm lưu luyến dị dạng - Mặc dù không muốn như thế, nhưng mình lại không thể khống chế tình cảm, ở một vài điểm, "Thế giới nào có chân tình" thật sự rất tương tự Dương Minh, làm mình không tự kềm chế được.

Mà lần gặp mặt du xuân này, Triệu Oánh cũng muốn làm cho rõ ràng - Nếu như mình chỉ xem "thế giới nào có chân tình" là kẻ thay thế cảm tình của mình, như vậy, khi mình gặp được bản thân hắn thì những tình cảm trước kia sẽ nhanh chóng tan thành mây khói.

Bởi vì, hắn thủy chung không phải là Dương Minh, cho dù có giống nhau đi nữa, cũng không thể nào thay thế được Dương Minh. Những thứ trên truyenfull.vn kia dù gì vẫn là hư ảo, gặp mặt thực tế xong, chắc chắn sẽ có nhiều điểm khác biệt.

Đầu tiên là tướng mạo, còn có thói quen cá nhân, thái độ làm người, phương thức xử sự. chắc chắn sẽ không giống nhau. Cái cảm giác khi nói chuyện trên mạng dù sao cũng chỉ là ảo giác, so sánh thực tế chắc chắn sẽ bất đồng.

Chẳng qua là có chút điểm giông giống, Triệu Oánh không có khả năng đem hắn trở thành Dương Minh.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Triệu Oánh kiên quyết gặp mặt "Thế giới nào có chân tình".

Đương nhiên, điều này Dương Minh không thể nào nghĩ ra, nếu hắn biết Triệu Oánh có suy nghĩ như vậy chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.

Cùng Triệu Oánh tán gẫu xong, điện thoại của Lưu Duy Sơn lại gọi đến, Dương Minh liền bắt máy:

- Cha nuôi.

- Dương Minh, ta cùng tiểu Quan nói chuyện qua rồi, tối hôm nay hắn có thời gian rãnh, chiều nay gần gần năm giờ ngươi mang Trầm Vũ Tích sang sẽ tốt hơn! Khi đó chắc cũng vừa tan tầm.

Lưu Duy Sơn nói:

- Hắn trú tại khu biệt thự phía sau trường, khi nào gặp mặt ngươi nhớ gọi điện trước, nói là con nuôi ta sẽ tốt hơn. Số điện thoại tiểu Quan là 092XXXXXXX."

- Cám ơn cha nuôi.

Dương Minh vội vàng ghi ghi chép chép lại địa chỉ cùng số điện thoại của Quan Học Dân.

- Ân, trước tiên cứ như vậy đi. Nếu có kết quả gì thì báo ta biết, hiện tại ta cần đi ra ngoài một chút.

Lưu Duy Sơn nói.

- Vâng, cha nuôi.

Dương Minh cúp điện thoại, cười khổ một cái, mình mới từ nhà Trầm Vũ Tích rời đi, lại phải đến tiếp.

Chẳng qua nếu thật có thể chữa khỏi tổn thương cho Trầm Vũ Tích, Dương Minh cũng không thấy có phiền toái gì.

Gửi cho Trần Mộng Nghiên một cái tin nhắn, nói cho nàng biết, buổi tối mình bận phải xử lý chuyện Trầm Vũ Tích, có thể sẽ trở về muộn một chút. Trần Mộng Nghiên cũng biết chuyện Trầm Vũ Tích, biết nàng là công nhân của công ty mình.

Tuy rằng cũng nghe thấy cái tin đồn kia, nhưng Trần Mộng Nghiên cũng không có biểu hiện ăn dấm chua, nghĩ chắc nàng cũng hiểu được, cái tin kia đại khái là tin vịt, sự thật không hề như thế.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1674: Lần đến nhà thứ hai



Hơn nữa, lấy tính cách của Dương Minh, nếu Trầm Vũ Tích đích thật là nữ nhân của hắn, chỉ sợ đám người Lưu Triệu Quân cũng không chỉ vào ngục giam đơn giản như vậy. Trần Mộng Nghiên rất rõ ràng tính cách của Dương Minh, cho nên thái độ đối với Trầm Vũ Tích rất rộng lượng, cho tới bây giờ cũng không vì chuyện Dương Minh quan tâm Trầm Vũ Tích mà bất mãn cái gì.

Đầu tiên, Dương Minh cùng Trầm Vũ Tích cũng chưa có chuyện gì xuất hiện. Tiếp đó, dù cho Kinh Tiểu Lộ cùng Dương Minh có cái gì, thì Trần Mộng Nghiên cũng tuyệt không nghĩ đến Trầm Vũ Tích sẽ phát sinh chuyện gì với Dương Minh. Bởi vì hai người, vô luận chỗ đứng, hay hoàn cảnh cuộc sống đều không giống nhau. Thật ra, điều mà Trần Mộng Nghiên lo lắng là Dương Minh thương tiếc, đồng tình với Trầm Vũ Tích sẽ đến thăm nàng nhiều hơn, lâu ngày sẽ sinh tình.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, Trần Mộng Nghiên cũng không thể nói ra được. Dù sao Trầm Vũ Tích thực sự rất đáng thương, tại sao chỉ vì một chút tâm tư nhỏ nhen của mình mà cấm Dương Minh đến thăm Trầm Vũ Tích đây? Như vậy thành ra mình là một con người nhỏ mọn, không có chuyện gì đã ra tay phòng bị, căn bản không có chút phong phạm bao dung của vợ cả gì hết.

Trần Mộng Nghiên giờ phút này mới hiểu làm bạn gái hợp qui cách là có bao nhiêu khó khăn.Trước kia, nàng còn có cảm giác rất tốt, trong lòng Dương Minh chiếm cứ vị trí đệ nhất. Nhưng hiện tại,Trần Mộng Nghiên cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi - Ngươi mặc dù là bạn gái hợp qui cách, nhưng cũng không thể bỏ qua cảm thụ của Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, nếu ngươi muốn đoàn kết hai người bọn họ lại thì cần phải rộng lượng chứ. còn phải ước thúc chính mình mọi lúc, không thể vì được Dương Minh cưng chiều thái quá mà kiêu. Thật sự là quá mệt mỏi!

Rất nhanh, Trần Mộng Nghiên đã gửi lại tin nhắn cho Dương Minh, bảo hắn chú ý an toàn trên đường, nếu buổi tối không về dùng cơm thì phải báo với nàng một tiếng.

Với biểu hiện bao dung, rộng lượng của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh tất nhiên nhận thấy. Trần Mộng Nghiên thật sự đã trưởng thành, không còn là tiểu nữ hài ngây ngô một năm trước kia.

ĐIều này khiến Dương Minh thực sự vui mừng, đồng thời lại mơ hồ lo lắng. Không biết vì cái gì Trần Mộng Nghiên có thể đón nhận Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai mà không thể đón nhận Triệu Oánh đây?

Chẳng lẽ bởi vì Triệu Oánh từng là cô giáo của nàng? Nhưng bây giờ đã không phải rồi a, bây giờ mọi người là đồng học mới đúng!

Song chuyện này cũng không quá quan trọng đối với Dương Minh, hắn chẳng có lòng tin tuyệt đối với hành trình Vân Nam sắp tới - Có thể còn sống trở về hay không thì chẳng ai biết, Trần Mộng Nghiên chấp nhận Triệu Oánh cũng tốt, mà chán ghét, không đón nhận nàng cũng được. Sau khi mình đi rồi, chắc chắn mâu thuẫn giữa hai người sẽ tự nhiên hóa giải.

Dương Minh tắt máy tính, rời khỏi biệt thự, chuẩn bị đến nhà Trầm Vũ Tích. Ngoài ý muốn, hắn gặp Vương Tiếu Yên và Triệu Oánh - mới vừa nói chuyện trên mạng xong - trước cổng biệt thự. Triệu Oánh còn chưa biết người mình nói chuyện trên mạng kia chính là mình.

- Yên Yên, chị Oánh.

Dương Minh cười, bắt chuyện cùng các nàng.

- Em cùng chị Oánh đang định đến trường, anh có đi không?

Vương Tiếu Yên đối với việc Dương Minh bắt chuyện thì không bài xích, rất tự nhiên cùng hắn nói chuyện, nhưng Triệu Oánh thì lại có chút nhăn nhó.

Nếu Dương Minh biết mình hẹn một người bạtruyenfull.vn đi du xuân thì sẽ nghĩ như thế nào về mình đây? Nghĩ đến đây, Triệu Oánh có chút hối hận vì đã làm như vậy.

Nếu hắn biết thì có tức giận không? Nghĩ thế, biểu tình trên mặt Triệu Oánh có chút không tự nhiên nhăn lại.

- Chị Oánh, nghe nói hệ Kinh tế của chị cuối tuần có tổ chức hoạt động du xuân?

Dương Minh làm bộ như không có việc gì, hỏi.

- A!

Triệu Oánh căng thẳng trong lòng. Chẳng lẽ Dương Minh biết cái gì sao? Nhất thời sắc mặt có chút đỏ lên:

- Cái này... Hình như là vậy.

Dương Minh làm sao mà biết hệ kinh tế có hoạt động du xuân? Nga, đúng rồi, Triệu Oánh đột nhiên nhớ ra,Trần Mộng Nghiên chẳng phải thuộc hệ kinh tế sao? Hoạt động du xuân của hệ Kinh tế lần này, chẳng những có nghiên cứu sinh, còn có sinh viên bình thường chưa tốt nghiệp nữa.

Nghĩ đến đây, Triệu Oánh liền có chút bận tâm. Đến lúc đó, nếu Dương Minh thấy mình thì sao đây?

Trong nhất thời, Triệu Oánh có chút suy tính hơn thiệt. Không biết quyết định này của mình có chính xác hay không?

- Ha ha... Không có gì đâu, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.

Dương Minh gật đầu cười:

- À, em còn có chút việc, không đi đến trường, hai người đi đi.

- Vậy cũng được, trên đường nhớ chú ý an toàn, buổi tối phải tới tìm em...

Vương Tiếu Yên giảm thấp thanh âm xuống, nhỏ giọng bên tai Dương Minh.

Ý tứ lời này của Tiếu Yên, Dương Minh tất nhiên nhiên hiểu được, rõ ràng là chờ sau khi Trần Mộng Nghiên các nàng ngủ hết, leo tường sang biệt thự của nàng...

Như thế nào mà giống như vậy đang trộm tình vậy? Dương Minh sờ sờ cái mũi, cười khổ một cái, gật gật đầu.

Khi Vương Tiếu Yên nói lời này, thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng mà Triệu Oánh đứng một bên vẫn có thể nghe rõ ràng. thế nhưng Vương Tiếu Yên cũng không kiêng dè gì Triệu Oánh, quan hệ của nàng cùng Dương Minh, Triệu Oánh rất rõ ràng, kiêng dè ngược lại càng có vẻ quá giả dối.

Cho nên Vương Tiếu Yên luôn luôn biểu hiện vô cùng hào phóng, nên khiến Triệu Oánh có chút ngượng ngùng... Triệu Oánh cảm thấy, không phải mình quá cẩn thận sao? Nếu lớn mật một chút, giống Vương Tiếu Yên thì tốt rồi.

Triệu Oánh cùng Vương Tiếu Yên theo hướng trường học đi tới, còn Dương Minh yên lặng lái xe hướng đến nhà Trầm Vũ Tích.

- Yên Yên, sao em lớn gan như vậy?

Triệu Oánh chờ Dương Minh đi xa mới nhỏ giọng nhắc nhở Vương Tiếu Yên. Lời Vương Tiếu Yên nói vừa rồi, cũng khiến Triệu Oánh có chút đỏ mặt.

- Lớn gan sao?

Vương Tiếu Yên thản nhiên cười, bất quá trong lúc cười đã có một tia lo lắng xuất hiện:

- Có lẽ, sau này muốn lớn mật cũng không còn cơ hội!

Ý tứ Vương Tiếu Yên tất nhiên là chuyến hành trình Vân Nam của Dương Minh, chuyện này chỉ có nàng cùng Victoria biết, không có nói cho Triệu Oánh, nên Triệu Oánh không hề biết hàm ý của nàng.

Điều mà Triệu Oánh nghĩ đến là Vương Tiếu Yên nói đến Trần Mộng Nghiên. Dương Minh sớm muộn gì cũng phải đưa ra quyết định, khi đó, nếu Trần Mộng Nghiên không chào đón Vương Tiếu Yên thì lời Vương Tiếu Yên nói liền gặp biến thành sự thật. Cứ như thế, Triệu Oánh đã hiểu lầm bổn ý Vương Tiếu Yên.

Triệu Oánh gật gật đầu, thở dài không nói gì nữa, hai người bước nhanh đến trường.

Còn Dương Minh thì dùng tốc độ nhanh nhất quay lại nhà Trầm Vũ Tích. Bây giờ đã là buổi chiều, hơn nữa, sau khi tới nhà Trầm Vũ Tích còn phải mang nàng đến nhà Quan hiệu trưởng nữa, đại khái cũng tốn khoảng hơn một giờ. Cho nên Dương Minh không thể không tăng tốc.

Mới cách nhau có mấy giờ, lại đến cửa nhà Trầm Vũ Tích. Ngay cả Dương Minh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hắn gõ gõ cửa, trong phòng truyền lại thanh âm của Trầm mẫu:

- Ai vây?

- Bác gái, là con, Dương Minh đây.

Dương Minh cười khổ nói.

"Két ---" một tiếng, cửa nhà được mở ra. Trầm mẫu đứng bên trong thấy Dương Minh, trên mặt liền hiển lộ thần thái kinh ngạc:

- Dương tiên sinh, sao ngài lại trở lại. Ách, ngàn vạn lần ngài đừng hiểu lầm, không phải tôi không hoan nghênh ngài, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái!
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1675: Có chút xấu hổ



Trầm mẫu sợ Dương Minh sẽ suy nghĩ lung tung, dù sao thì ngữ khí nói chuyện lúc trước của bà cũng hơi giống 'không chào đón Dương Minh đến nhà lần hai', cho nên mới vội vàng lại giải thích một câu, tránh việc Dương Minh sẽ hiểu lầm.

Tất nhiên, chắc chắn Dương Minh sẽ không hiểu lầm. Thái độ của Trầm mẫu, Dương Minh hiển nhiên nhận ra - đây là khát vọng của một người mẹ về tương lai, hạnh phúc của con gái.

Nếu như Trầm Vũ Tích không có khuyết điểm ở chân, cho dù Trầm mẫu vừa ý với gia thế của mình chăng nữa thì cũng không cần phải tác hợp con gái cho mình. Dù sao, chuyện mình có bạn gái không phải Trầm mẫu không biết.

Nhưng hiện tại, thái độ của Trầm mẫu, hoàn toàn là muốn gả con gái cho mình, bởi vì, chính bà cũng hiểu được, Trầm Vũ Tích cứ cả đởi nằm trên giường, không nơi nương tựa là một việc vô cùng tịch mịch và đáng sợ cỡ nào.

Hiện tại, con gái còn trẻ thì cũng không có gì, nhưng sau này thì sao đây? Mình và cha nàng cha cũng sẽ già, thời điểm ấy chăm sóc cho nàng thì sao? Chẳng nhẽ một nhà ba người cứ ở trong phòng mà chờ chết sao?

Cho nên Trầm mẫu không thể không vì lâu dài mà tính toán, cần phải phụ họa theo ý Dương Minh, muốn cho quan hệ giữa hắn và con gái tiến thêm một bước.

Dương Minh đương nhiên sẽ không vì thế mà xem thường Trầm mẫu, chuyện này cũng là nhân chi thường tình, tất nhiên hắn có thể lý giải được tâm tình lo lắng của bậc làm cha làm mẹ.

- Ha ha, đương nhiên không rồi, bác Thẩm, xem ra, bác thực hoan nghênh con tới ha?

Dương Minh cười cười, dò hỏi Trầm mẫu.

- Đúng. đúng vậy a.

Trầm mẫu liên tục gật đầu:

- Tôi còn muốn Dương tiên sinh đến đây mỗi ngày nữa cơ, chỉ là ngài bận trăm công ngàn việc, sao có thể như vậy được. Một tháng, hay nửa tháng tới một lần, tôi sẽ rất vui.

- A, bác gái, cứ gọi cháu là Dương Minh đi. Cháu đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi cháu là Dương chủ tịch hay Dương tiên sinh, nghe không được thoải mái lắm.

Dương Minh cũng không còn biện pháp, Trầm mẫu xưng hô thế này cũng không phải chỉ một lần.

- Gọi thế sao được, dù sao đi nữa thì ngài cũng là lãnh đạo công ty của Vũ Tích.

Trầm mẫu vội vàng nói.

- Vậy nếu bác cứ tiếp tục gọi như thế, lần sau cháu sẽ không đến đây nữa.

Dương Minh thật sự có chút khó chịu. Mình và Trầm Vũ Tích dù sao cũng cùng một bối phận, nếu Trầm mẫu cứ gọi mình là Dương tiên sinh hoặc là Dương chủ tịch thì cực kì không phù hợp.

- Vậy được rồi. bác gọi cháu là Dương Minh vậy!

Trầm mẫu vừa nghe Dương Minh nói thế, mới vội vàng sửa miệng.

Kỳ thật, bà ấy cũng muốn cùng Dương Minh thân cận một chút, không xa lạ như vậy mới tốt, song lại không dám. Lúc này, nếu Dương Minh đã nói như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.

- Bác gái, Vũ Tích đâu rồi?

Dương Minh có chút ứng phó không được với sự nhiệt tình của Trầm mẫu, chỉ có thể thay đổi đề tài.

- Ở. ở. Còn ở trong phòng, con cứ trực tiếp đi tìm nàng là được.

Trầm mẫu nói.

- À, là như vầy. cháu liên lạc được với một vị thánh thủ châm cứu Đông y, có lẽ, có thể cải thiện tình hình của Vũ Tích, nên cháu tính mang nàng đi xem một chút, không có vấn đề chứ ạ?

Dương Minh tuy vội nhưng cũng muốn xem xét ý kiến của trầm mẫu trước tiên.

Bất quá, Trầm mẫu làm sao mà có ý kiến gì? Thấy Dương Minh vì con gái mình mà để bụng như thế, cao hứng còn không kịp nữa là:

- Đương nhiên không có vấn đề, thật cám ơn cháu, Dương Minh.

- Bác đừng khách khí.

Dương Minh cười cười:

- Điều này vốn là điều cháu nên làm. Cháu vào xem Vũ Tích, nói chuyện cùng nàng một chút.

- Được, được.

Trầm mẫu liên tục gật đầu.

Dương Minh xoay người, hướng phòng Trầm Vũ Tích đi đến. Vốn định trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng nghĩ đến - Nói như thế nào thì cũng là phòng của nữ hài tử người ta, tự tiện đi vào đúng là có chút không tiện, nên Dương Minh mới gõ cửa.

- Vào đi a.

Tất nhiên Trầm Vũ Tích không ngờ đến Dương Minh quay lại, còn tưởng rằng là mẹ mình. Không biết mụ mụ hôm nay làm sao vậy, lại còn gõ cửa nữa, bất quá nàng vẫn trả lời một tiếng.

Dương Minh nghe được thanh âm của Trầm Vũ Tích, mới đẩy cửa đi vào. Nhưng sau khi đi vào, thì có chút ngạc nhiên nhìn Trầm Vũ Tích. Nửa người dưới của nàng không hề mặc cái gì cả, hai chân thon dài đặt trên chăn, trực tiếp lộ ra trong không khí.

Trầm Vũ Tích nhìn thấy người vào lại là Dương Minh, cũng có chút choáng váng, vốn tưởng rằng là mụ mụ, cho nên mới không để ý.

Chân của nàng không thể cử động, Trầm Vũ Tích không muốn về lâu dài nó bị hoại tử, cho nên mỗi ngày đều để trần dưới ánh mặt trời trong chốc lát. Lại không nghĩ rằng.

Trầm Vũ Tích bây giờ cũng quên luôn kinh hô, chân không nhúc nhích được, cũng không thể thu hồi, cứ ngây ngốc vậy mà trân trối nhìn Dương Minh, không biết phải làm sao.

Thật ra, Trầm mẫu tất nhiên biết Trầm Vũ Tích có thói quen này, nhưng người đến là Dương Minh, nên bà cũng vui vẻ mà không nhắc nhở. Giữa con gái cùng Dương Minh có một chút ám muội cũng sẽ tốt hơn, hiển nhiên cũng không có hại gì. Nếu đổi lại người khác, Trầm mẫu chắc chắn sẽ không để cho hắn vào phòng con gái như vậy.

- Ách. Thực xin lỗi a, anh ra ngoài trước vậy.

Dương Minh nhất thời có chút ngượng. Mặc dù dùng dị năng cũng có thể dễ dàng nhìn thấy việc này, nhưng Dương Minh cũng chưa bao giờ dùng nó để làm loại việc bỉ ổi như thế, loại ngẫu nhiên này, hãy cứ để tự nhiên.

Tuy rằng lúc nãy Dương Minh cũng không thấy rõ ràng, bất quá cái loại cảm giác không rõ ràng, mông lung này càng khiến lòng người bị khiêu khích.

Trầm Vũ Tích lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng cầm lấy một cái chăn đem của phủ lên nửa người dưới của mình, có chút mặt đỏ:

- Anh không cần ra ngoài. Em. Em. Em chính là sợ bị hoại tử, nên mỗi ngày phải phơi nắng một chút.

- Em không cần phải xin lỗi, vốn là do anh không tốt.

Dương Minh cười khổ nói:

- Xin lỗi, Vũ Tích.

Tuy hiện tại Trầm Vũ Tích có bộ dáng này, nhưng dù sao vẫn còn là một gái trong sạch, lại bị nhìn thấy hết - Điều này cũng khiến Dương Minh có chút áy náy.

- Thực sự là không có gì!

Trầm Vũ Tích kỳ thật một chút cũng không để ý việc bị Dương Minh nhìn thấy, chỉ là có chút ngượng ngùng mà thôi. Theo nàng thì, nếu như Dương Minh có hứng thú với mình, mình càng vui vẻ hơn.

Cho nên lúc sau, thấy Dương Minh nhìn qua mình lại có chút quẫn bách, cũng khiến Trầm Vũ Tích mừng thầm.

- Được rồi, không nói tới chuyện này!

Dương Minh có chút xấu hổ, đành phải bỏ qua cái đề tài này:

- Vũ Tích, anh trở lại tìm em là muốn nói cho em biết. Anh đã nhờ cha nuôi anh liên hệ giúp với một thánh thủ châm cứu, chắc là có tác dụng với chân em.

- Là thực sao?

Vốn Trầm Vũ Tích không ôn bất cứ hi vọng nào về đôi chân mình, nhưng nghe được Dương Minh nói thế, nhất thời có chút vui sướng:

- Dương Minh, anh nói chân của em còn có cách chữa?

- Có thể đứng lên hay không thì anh cũng chưa thể nói được, bất quá, cha nuôi anh nói người kia là chuyên gia, nên anh nghĩ, hẳn là có thể khôi phục cho em.

Dương Minh không dám cam đoan, tất nhiên cũng sẽ không dám tự tin thái quá. Như vậy sẽ chỉ làm Trầm Vũ Tích ôm hi vọng càng lớn, nếu được thì không sao, bất quá. Dương Minh cũng không muốn đả kích hi vọng của nàng.

Cho nên hắn chỉ có thể nói 'hẳn là có thể khôi phục tri giác', như vậy cũng khiến Trầm Vũ Tích tin tưởng, có điều chờ mong.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1676: Trầm Cuồng Ngưu



Quả nhiên, Trầm Vũ Tích nghe Dương Minh nói xong, nhất thời vui vẻ:

- Có thể khôi phục tri giác, như vậy thì càng có hi vọng a. Dương Minh, thật sự cám ơn anh, anh vì chuyện của em mà lo lắng đến như vậy!

- Vũ Tích, sao em cứ nói chuyện này hoài. Chỉ cần em chuyên tâm trị liệu hẳn là có một ngày sẽ đứng lên được, khi đó thì hãy cảm tạ anh.

Dương Minh nói:

- Vũ Tích, chỉ cần em có lòng tin thì chắc chắn được.

- Ân!

Trầm Vũ Tích gật gật đầu. Dương Minh nói như vậy làm nàng thật cao hứng, xem như trước kia không có lòng tin thì hiện tại đã có.

- Anh đi ra ngoài trước, em mặc quần áo chỉnh tề, sau đó chúng ta đến nhà Quan giáo sư xem bệnh.

Dương Minh nói xong, liền lui ra khỏi phòng, Trầm Vũ Tích thay quần áo, thật không tiện khi Dương Minh đứng ở đây.

Lúc trước, nhìn thì cũng có nhìn qua, nhưng đó chỉ là vô tình. Còn bây giờ, nếu mà đứng trong phòng, chờ xem người ta thay quần áo, chắc chắn không có chuyện ngon ăn như vậy.

- Ân!

Trầm Vũ Tích tựa hồ cũng không nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc trước, gật gật đầu.

Dương Minh ra khỏi phòng, liền thấy Trầm mẫu ngồi trên ghế salon phòng khách, một bộ ánh mắt mong ngóng, nhìn hướng phòng Trầm Vũ Tích, thấy hắn ra, nhất thời cảm thấy có ý tứ không tốt lắm, liền dời ánh mắt đi nơi khác.

Dương Minh tất nhiên hiểu được tâm tình Trầm mẫu, bất quá cũng không thể nói cái gì, chỉ đành cười trừ, nói:

- Bác gái, Trầm Vũ Tích muốn mặc quần áo, bác giúp cô ấy một chút a.

- Nga? Được!

Trầm mẫu vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi giúp Trầm Vũ Tích, nhưng trong lòng có chút thất vọng. Như thế nào mà Dương Minh không tự mình giúp đây?

Trông thấy Trầm mẫu không đóng cửa phòng, không biết cố ý hay là vô tình, Dương Minh chỉ cười khổ lắc lắc đầu. Dương Minh tất nhiên sẽ không nhìn trộm bên trong, cứ xem như hắn muốn rình xem thì có đóng cửa hay không cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng Dương Minh căn bản không phải là loại người thích rình mò người khác.

Một lát sau, thanh âm Trầm mẫu từ trong phòng truyền ra:

- Dương Minh, Vũ Tích thay quần áo xong rồi, hiện tại.

Lúc này Dương Minh mới đi tới, quả nhiên nhìn thấy Trầm Vũ Tích đã mặc đồ chỉnh tề, tóc tai cũng sửa lại một chút, buộc gọn lại đằng sau, không giống như khi trước, xõa tóc rối tung.

Trên mặt nàng, mặc dù không trang điểm chút gì, nhưng vẫn thanh lệ động lòng người.

- Vũ Tích, anh cõng em đi xuống.

Trong nhà Trầm Vũ Tích hiện tại không có nam nhân khác, Trầm phụ thì bán quầy, nếu Trầm mẫu cõng nàng xuống, Dương Minh chắc chắn không cho bà làm vậy.

- Ân!

Trầm Vũ Tích có chút ngượng ngùng, gật gật đầu, trong lòng có chút chờ mong.

Hương thơm thoang thoảng trên người cô gái, sau lưng còn có b* ng*c m*m m**, trong nháy mắt khiến Dương Minh phải thất thần. Không thể phủ nhận, trong những nữ nhân Dương Minh gặp, Trầm Vũ Tích cũng thuộc hàng cực phẩm.

Bất quá Dương Minh cũng biết bây giờ không phải là thời gian suy nghĩ vấn đề này. Không nói đến chuyện mình đi Vân Nam có trở về được hay không, cứ xem như có thể trở về thì chuyện chữa bệnh cho Trầm Vũ Tích quan trọng hơn, còn chuyện khác, để sau hẵng nói vậy.

Thấy Dương Minh cõng con gái đi xuống, trên mặt Trầm mẫu treo đầy ý cười. Kỳ thật, khí lực của bà cũng không nhỏ, những lúc Trầm phụ không có ở nhà, bà đều cõng Trầm Vũ Tích đi tới đi lui, bất quá, có Dương Minh ở đây, cư nhiên Trầm mẫu sẽ không thể hiện.

Coi như có thể cõng thì cũng phải giả bộ không có khí lực, nếu không, chỉ sợ con gái sẽ oán trách mình.

Giao Trầm Vũ Tích cho Dương Minh, Trầm mẫu liền yên lòng. Bà nhìn ra được, Dương Minh thuộc loại chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không chiếm tiện nghi con gái mình. Bất quá, cứ xem như hắn muốn, đứa nhỏ Vũ Tích này có lẽ cũng sẽ thích ý đây, Trầm mẫu âm thầm nghĩ.

Dương Minh đặt Trầm Vũ Tích vào vị trí tay lái phụ, thay nàng thắt dây an toàn rồi đóng cửa, sau đó mới lên xe. Song, vừa mới lái xe, một chàng trai thể trạng như trâu lập tức xuất hiện, chặn phía trước xe.

Dương Minh hoảng sợ, vội vàng đạp phanh lại, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn nam tử cường tráng trước xe.

Trầm Vũ Tích thấy nam tử này xông lại, cũng thét lên một tiếng "A" đầy kinh hãi.

- Ngươi muốn dẫn chị ta đi đâu?

Chàng trai đứng trước xe, chỉ thẳng vào mặt Dương Minh, quát hỏi.

- Chị gái ngươi?

Dương Minh ngạc nhiên.

- Cuồng Ngưu, em làm gì vậy, anh ấy chỉ là đưa chị đi xem bệnh.

Trầm Vũ Tích có chút bất đắc dĩ, hướng chàng trai trước xe giải thích.

Tiểu tử này gọi là Trầm Cuồng Ngưu, là em trai ruột của Trầm Vũ Tích. Hôm nay tới thăm chị gái, nhưng vừa mới tới dưới lầu, liền thấy một nam nhân đem chị gái ẵm lên xe định lái đi. Vì thế, Trầm Cuồng Ngưu lập tức nổi giận, bất chấp tính mạng mình mà vọt tới.

Chuyện lúc trước của Trầm Vũ Tích hắn cũng biết, biết có một đám đàn ông thèm nhỏ dãi chị mình, nên theo bản năng, Trầm Cuồng Ngưu liền cho là Dương Minh muốn bắt cóc chị gái, chạy đi làm một số chuyện xấu của nam nhân.

Có điều, trong lời nói của tỷ tỷ, cũng không giống như mình tưởng tượng. Bộ dạng tỷ tỷ cũng không giống như đang bị uy h**p.

Nhưng Trầm Cuồng Ngưu cũng không dám xem thường - Vạn nhất người này dùng lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ, lừa gạt tỷ tỷ thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, xe người này lái có lẽ cũng không ít tiền, không ngờ là BMW, tuy rằng không biết giá cụ thể nhưng nhất định sẽ không rẻ.

Một người như vậy, theo lý thuyết thì không nên xuất hiện trước mặt tỷ tỷ mình, nhưng hắn lại muốn đưa tỷ tỷ đi xem bệnh. Cái này không thể không khiến Trầm Cuồng Ngưu hoài nghi, hẳn là hắn có mưu đồ gì đây?

Dựa theo lẽ thường mà xét, chân tỷ tỷ mình đã khiếm khuyết, người này không nên theo đuổi tỷ tỷ mới phải. Nhưng mà chân khiếm khuyết không có nghĩa tư sắc kém. Tỷ tỷ không tự đi được, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp. Cho nên Trầm Cuồng Ngưu nghi ngờ, người này không phải chuẩn bị đưa tỷ tỷ đến một địa phương, lừa nàng nói là xem bệnh, nhưng trên thực tế là làm điều bất chính với nàng đấy chứ?

Không thể không phòng bị được! Trầm Cuồng Ngưu có chút không tin tưởng lắm, nhìn Dương Minh:

- Ngươi là ai? Muốn đưa tỷ tỷ ta đến nói nào xem bệnh?

- Người này. là đường đệ em, Trầm Cuồng Ngưu, nó không có ác ý.

Như sợ Dương Minh hiểu lầm, Trầm Vũ Tích vội vàng giới thiệu thân phận Trầm Cuồng Ngưu cho Dương Minh.

- A, nguyên lai đệ đệ.

Dương Minh nghe xong, trái lại còn nở nụ cười, hắn quan tâm đến Trầm Vũ Tích thật ra cũng là bình thường, với lại còn có trách nhiệm, nghiêm túc như vậy. nghĩ đến quan hệ tỷ đệ bình thời là không sai.

- Đừng có nói chuyện cợt nhả, tin ta một quyền đập hư xe ngươi không?

Thấy Dương Minh không trả lời, Trầm Cuồng Ngưu giơ nắm tay lên, dọa nạt nói.

- Trước hết, ta là giám đốc công ty tỷ tỷ ngươi làm việc. Nàng là nhân viên công ty, ta đưa nàng đi xem bệnh cũng là bình thường.

Dương Minh cười giải thích:

- Tiếp theo, ngươi hỏi ta đến chỗ nào xem bệnh, ta cho ngươi biết cũng không sao. Chúng ta là đến nhà Quan giáo sư, hiệu trưởng trường đại học y dược.

- Giám đốc công ty?

Trầm Cuồng Ngưu hơi sững sờ, có chút nghi hoặc hướng Trầm Vũ Tích nhìn lại, thấy nàng gật gật đầu, lúc này mới tạm tin lời Dương Minh. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới tin đồn về tỷ tỷ lúc trước, nói nàng là tình nhân của giám đốc.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1677: Không cần phải giả bộ



Trầm Cuồng Ngưu mặc dù đang ở độ tuổi đến trường, nhưng có đôi khi cũng đến Bất Dạ Thiên tìm tỷ tỷ, nhất là những lúc nàng phải trực đến khuya, thì sẽ đến đi cùng tỷ tỷ về nhà.

Cũng tại nơi ấy hắn mới nghe được lời đồn đãi nọ. Lúc ấy, hắn còn không cảm thấy gì, cho rằng có người nói lung tung, là lão bản thèm muốn tỷ tỷ mình mới có tin đồn kia.

Vì thế, khi về nhà hắn liền hỏi tỷ tỷ có việc đó hay không. Tuy rằng trong lòng Trầm Vũ Tích mong đợi lời đồn thành sự thật nhưng cũng không tốt cho lắm khi lừa gạt đệ đệ mình, vì thế mới nói cho đệ đệ biết.

Vì cớ này, Trầm Cuồng Ngưu càng thêm chắc chắn, xác định cái tên lão bản kia vì thèm muốn tỷ tỷ mà tạo nên tin đồn, nhằm hủy hoại danh dự tỷ tỷ để đạt mục đích của hắn.

Mà bây giờ, nghe được Dương Minh chính là lão bản công ty tỷ tỷ, tâm tình Trầm Cuồng Ngưu nhất thời khẩn trương.

Hiện tại, chân tỷ tỷ đã bị khiếm khuyết, mà trong chuyện này, kỳ thật cùng công ty căn bản không có liên quan gì, cứ theo tiêu chuẩn tai nạn lao động mà bồi thường đã là không tồi rồi, không cần thiết phải quan tâm quá như thế này.

Huống chi là lão bản công ty tự mình đưa tỷ tỷ đi xem bệnh?

Bất Dạ Thiên là xí nghiệp như thế nào, Trầm Cuồng Ngưu rất rõ ràng, không chỉ đơn thuần một Bất Dạ Thiên, phía sau nó còn có rất nhiều xí nghiệp liên quan. Lão bản một cái tập đoàn lớn như thế, không có việc gì sao mà đến đưa tỷ tỷ đi xem bệnh?

Nếu không có ý gì với tỷ tỷ, làm sao có thể quan tâm đến việc này? CHẳng lẽ lão bản này không có việc gì để làm?

- Ngươi là lão bản Bất Dạ Thiên?

Trầm Cuồng Ngưu vẫn ngăn trước xe, không cho Dương Minh rời đi.

- Có thể nói là như thế.

Dương Minh gật gật đầu:

-Xem như là công ty con đi.

Quả nhiên là lão bản đứng đằng sau. Trầm Cuồng Ngưu vừa nghe Dương Minh nói đã đoán ngay thân phận hắn. Xe của Dương Minh mang biển số B88B88, lúc ban đầu là xe của ông tổng Bất Dạ Thiên, Bạo Tam Lập, sau đó vài ngày thì chuyển cho ông lớn phía sau. Chuyện này hiện tại ai cũng không xa lạ gì, tất cả nhân viên đều biết, tất nhiên Trầm Cuồng Ngưu cũng nghe ngóng được.

Cho nên từ biển số xe hắn mới suy đoán ra điểm này.

- Ngươi vì cái gì mà mang tỷ tỷ của ta đi xem bệnh? Ngươi là chủ tịch một cái tập đoàn, chẳng nhẽ mỗi ngày không có chuyện gì làm? Tỷ tỷ ta là nhân viên công ty ngươi, nhưng cũng không cần quan tâm quá mức đến thế chứ?

Trầm Cuồng Ngưu hoài nghi hỏi.

Trầm Cuồng Ngưu nhận thức vấn đề thực sự rất sắc bén, bất quá Dương Minh cũng không có tức giận, dù sao Trầm Cuồng Ngưu cũng vì an toàn Trầm Vũ Tích mà suy nghĩ, cho nên Dương Minh sẽ không trách hắn:

- Ha ha, ta và chị ngươi có quan hệ cá nhân không tồi.

Quan hệ cá nhân? Trầm Cuồng Ngưu sửng sốt, lại nhận thấy tỷ tỷ cúi đầu, có chút ngượng ngùng. Chẳng lẽ, nam nhân này cùng tỷ tỷ thật sự có quan hệ không muốn người ngoài biết?

Chứng kiến tỷ tỷ được hắn thân mật ẵm lên xe, tỷ tỷ cũng không có nói gì, vẻ mặt bộ dáng lại ngượng ngùng, Trầm Cuồng Ngưu cũng không khỏi nghĩ ngợi thêm. Chẳng lẽ, tin đồn lúc trước là thật, hắn thật sự có quan hệ cùng tỷ tỷ?

Nghĩ đến loại khả năng này, Trầm Cuồng Ngưu thật ra lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu nam nhân này cùng tỷ tỷ có loại quan hệ như thế, ở thời điểm sau khi tỷ tỷ xảy ra chuyện, chẳng những không bỏ rơi nàng, ngược lại còn mang nàng đi xem bệnh, cũng coi như có tình có nghĩa.

- Cuồng Ngưu, em không cần hỏi tới hỏi lui, Dương Minh chỉ có ý tốt.

Trầm Vũ Tích sợ đệ đệ tiếp tục dây dưa không ngớt, vì thế nháy nháy mắt ra dấu cho hắn.

Thấy sắc mặt tỷ tỷ, trong lòng Trầm Cuồng Ngưu hồ nghi không thôi.

- Ha ha, ngươi đã là đệ đệ Trầm Vũ Tích đích, vậy cùng lên xe đi, không chừng, chút nữa còn có người hỗ trợ dùm.

Dương Minh thấy Trầm Cuồng Ngưu tựa hồ không quá tin tưởng mình, vì thế liền mời hắn cùng lên xe.

Trầm Cuồng Ngưu nghe được Dương Minh mời mình, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau. Đi theo, vừa lúc có thể xem hắn có thật sự đưa tỷ tỷ đi xem bệnh không, nếu như là thật sự, có chuyện cần thì mình cũng có thể giúp một tay.

- Được rồi, ta đây cũng không khách khí.

Trầm Cuồng Ngưu nói xong, liền lên xe, ngồi ở ghế sau.

Dương Minh cười cười, khỏi động xe, theo hướng trường đại học y lái tới.

Trên xe, lúc mới bắt đầu, không khí có chút trầm mặc, bất quá, Trầm Vũ Tích chủ động đánh vỡ loại không khí này.

- Trầm Cuồng Ngưu là nhỏ nhất trong nhà em, đang học lớp mười trường Tứ Trung.

Trầm Vũ Tích giới thiệu cho Dương Minh:

- Hiện tại, thời gian học tập không bận rộn, nên thường xuyên về nhà thăm em, anh đừng trách nó. Từ nhỏ hai chị em đã có tình cảm tương đối tốt, tiền em đi làm kiếm được, cũng cho nó một phần.

- Nga? Tứ Trung?

Dương Minh hơi sửng sờ, nhìn Trầm Cuồng Ngưu trong kính chiếu hậu:

- Ngươi cũng học ở Tứ Trung?"

- Đúng thế, ta học ở Tứ Trung, sao ngươi lại thêm chữ cũng vào?

Trầm Cuồng Ngưu có chút khó hiểu.

- Ha ha, ta cũng tốt nghiệp Tứ Trung.

Dương Minh cười nói:

- Song tốt nghiệp gần một năm rồi. A, đúng rồi, đường đệ ta cũng học ở Tứ Trung, gọi là Dương Tiểu Ba, ngươi có biết hay không? Cũng học lớp mười.

- Dương Tiểu Ba? Cái gì? Ngươi là anh của Dương Tiểu Ba?

Trầm Cuồng Ngưu có chút khó tin, mở to hai mắt nhìn, kinh hô:

- Ngươi... Không phải gọi là Dương Minh chứ?

- Cuồng ngưu, em phải gọi là anh, đừng có gọi loạn.

Trầm Vũ Tích trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, cải chính.

- Ngươi thật sự chính là Dương Minh, ta kháo, nguyên lai nhân vật truyền thuyết của Tứ Trung lại chính là ngươi.

Trầm Cuồng Ngưu lại không để ý đến cái trừng của tỷ tỷ, tiếp tục hưng phấn nói:

-Đánh nhau, trốn học, cưa đổ hoa hậu giảng đường, đúng là tồn tại lợi hại a.

"..."

Dương Minh đảo cặp mắt trắng dã, còn tưởng rằng đứa nhỏ này muốn nói lời gì hay ho, té ra lại nói đến chuyện này, nhất thời đổ mồ hôi.

Trầm Vũ Tích cũng bụm miệng, "phì" cười, không nhịn được nhìn sang Dương Minh:

- Không nghĩ tới, anh cũng có lịch sử chói lọi như thế?

Trong tâm trí Trầm Vũ Tích, Dương Minh luôn luôn ngay thẳng, tồn tại như ánh mặt trời, vô luận là lần cứu mình trong quán bar, hay là một loạt sự tình lúc sau, Trầm Vũ Tích có ấn tượng rất tốt với Dương Minh.

Nhưng tới bây giờ nàng cũng chưa hề nghĩ tới, thời học trung học Dương Minh lại có bộ dáng như thế.

- Ai nói cho ngươi biết? Tiểu Ba hả?

Dương Minh có chút không biết nói gì.

- Vâng, em cùng Dương Tiểu Ba có quan hệ rất tốt.

Trầm Cuồng Ngưu có chút hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng:

- Trong trường học có vài đứa láo lếu, vừa nghe tên của anh liền sợ vỡ mật, em đi theo Tiểu Ba, tuyệt đối là bá chủ sân trường.

- Ra thế, chẳng trách ngươi dám chặn xe!

Dương Minh cười khổ:

- Bất quá, chuyện ngươi nói kia, đó cũng không phải trang sử vẻ vang gì, sau này đừng đi nói lung tung.

- Hắc hắc

Trầm Cuồng Ngưu bỗng nhiên nói:

- Anh vợ, anh cũng không phải giả bộ, kỳ thật em sớm biết quan hệ giữa hai người. Sau này em sẽ gọi anh là anh vợ, anh đừng có bỏ rơi chị em là được.

- A?

Trầm Cuồng Ngưu bất thình lình nói ra, Dương Minh hơi kém tí là té từ trên xe té xuống, đây là loại logic gì?

Trầm Vũ Tích cũng đỏ mặt, nhíu mày quát đệ đệ:

- Cuồng Ngưu, em đừng ăn nói lung tung. Chị cùng Dương Minh làm sao có loại quan hệ này? Đừng có nghe phong phanh mà tưởng thật.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1678: Gặp Quan Học Dân



- Thật không hiểu nổi hai người! Muốn không nói thì mau mau thừa nhận a.

Trầm Cuồng Ngưu bĩu môi:

- Tỷ, hắn hiện tại là giám đốc công ty, ở Tùng Giang là đại nhân vật a, nếu không phải tỷ phu ta thì chẳng lẻ không có chuyện làm nên đưa người đi xem bệnh? Tỷ nếu không phải nữ nhân của hắn sao lại để cho hắn ôm, như thế nào một chút phản kháng cũng không có?

Dương Minh cười khổ, không nghĩ tới nãy giờ Trầm Cuồng Ngưu nói còn chê ít, còn đi phân tích rõ ràng mạch lạc ra nữa.

- Tiểu hài tử thì biết gì? Dương Minh vì có chuyện nên mới làm vậy, cùng chuyện ngươi nói có quan hệ gì?

Trầm Vũ Tích khiển trách đệ đệ một câu.

- Hảo nha, không nói nữa còn không được sao?

Trầm Cuồng Ngưu đảo cặp mắt trắng dã, sau đó nói:

- Tỷ phu, xe này thật thoải mái a, bữa nào đệ mang bạn gái đến ngồi một chút được không?

- Cuồng Ngưu, ngươi nói cái gì đó?

Trầm Vũ Tích tức điên:

- Tuổi nhỏ không lo học lo bạn gái? Bạn gái ngươi là ai? Ta đi tìm nàng, trước kia ta đi làm để cho ngươi đến trường, ngươi lại đến trường làm bậy?

"."

Trầm Cuồng Ngưu thè lưỡi, nhất thời im miệng, chuyện này, trước kia căn bản hắn không dám nói cho Trầm Vũ Tích, nhưng hiện nay thấy Dương Minh, cho là tỷ phu nên cũng rất tự nhiên mà nói ra bí mật của mình.

- Tại sao không nói nữa? Rốt cuộc có nói hay không?

Trầm Vũ Tích trừng mắt, nhìn Trầm Cuồng Ngưu.

- Được rồi Vũ Tích, loại chuyện này ngươi muốn cũng quản không được, chi bằng cứ để cho nó tự mình xử lý.

Dương Minh cười nói:

- Miễn sao điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng học tập thì vẫn có thể.

- Hắc hắc, vẫn là tỷ phu hiểu ta.

Trầm Cuồng Ngưu có chút đắc ý:

- Ta ở trong lớp cũng thuộc top mười, thi vào trường ĐH Công Nghiệp Tùng Giang hẳn không thành vấn đề.

Trầm Vũ Tích có chút bất đắc dĩ, liếc Dương Minh một cái. Nàng cũng biết lời hắn có đạo lý, loại chuyện này chắn không bằng thông, nếu càng can thiệp không chừng còn phản tác dụng.

o0o

Trường đại học y Tùng Giang nằm trong địa phận Tùng Sơn, là một thành thị cấp hai trung bình, bởi vì phát triển tương đối sớm, cho nên phồn hoa hơn Tùng Giang một chút.

Từ nơi đây đến Tùng Sơn ước chừng cần khoảng một giờ, trên đường có hai cái trấn nhỏ nhỏ, Dương Minh tuy rằng lái rất nhanh, nhưng vẫn suýt soát sáu giờ mới đến được nơi dành cho mấy giáo sư.

Bảo vệ trị an khu này kiểm tra cực kỳ chặt chẽ, bất quá Dương Minh có văn kiện thông hành nên cũng thoải mái đôi chút. Dựa theo địa chỉ mà Lưu Duy Sơn cung cấp, Dương Minh dừng xe trước mặt một dãy biệt.

- Cuồng Ngưu, trước tiên ngươi cùng tỷ tỷ ngươi ở trong xe chờ một lát, ta xuống xem tình hình. Nếu ổn thỏa, ngươi cõng tỷ tỷ ngươi đi ra, không thành vấn đề chứ?

Dương Minh quay mặt lại, nói vớiTrầm Cuồng Ngưu.

- Tỷ phu, ngươi cũng không xem ta gọi là gì? Là Trầm Cuồng Ngưu, cuồng ngưu có thể không có khí lực sao? Đừng nói tỷ của ta rất nhẹ, cho dù có hai người ta đều cõng được.

Trầm Cuồng Ngưu không phục nói.

- A, được rồi.

Dương Minh cười cười, xuống xe, sau đó đi đến trước cổng biệt thự. Mới vừa nhấn chuông, đã thấy một nam một nữ từ trong biệt thự đi ra, nam sàn sàn khoảng hai mươi, nữ thì kém hơn một chút, trông hai người rất giống một đôi tình lữ.

- Di! Ngươi là.

Người thanh niên nhìn thấy Dương Minh ở cửa, cảm thấy có chút kỳ quái:

- Ngươi tìm ai?

- Ta tìm Quan giáo sư, ngươi là.?

Dương Minh đoán, người này sử dụng xe bên trong biệt thự, đại khái chắc là con cháu Quan Học Dân.

- Nga, ngươi tìm ta cha a?

Hắn gật đầu:

- Ngươi chờ một chút!

Nói xong hắn liền chạy ra mở cổng, sau đó quay vào trong biệt thự hô:

- Cha, có người tìm người!

- Nga? Tiểu Tường, khách nào vậy?

Quan Học Dân cầm trong tay một quyển sách vừa đi xuống lầu, thấy Dương Minh đứng ở cửa lập tức sững sờ:

- Ngươi là, Lưu lão.

- Quan giáo sư, nhĩ hảo, cháu là Dương Minh, con nuôi Lưu lão. Cha nuôi lúc trước có cùng ngài nói qua, là vì bệnh tình của bạn cháu.

Dương Minh giải thích nói.

- Ta biết, Lưu lão nói qua rồi.

Quan Học Dân gật gật đầu:

- Bạn ngươi đâu? Đưa vào để ta nhìn xem!

- Quan giáo sư chờ một chút, cháu liền đưa nàng vào.

Dương Minh đánh giá Quan Học Dân từ trên xuống dưới, đại khái khoảng bốn mươi tuổi, chính trực, tráng niên, dáng người thích hợp làm lớn, bộ dáng điển hình của người Đông Bắc. (Đông Bắc TQ). Bất quá lại hào hoa phong nhã, rất có phong phạm của kẻ học cứu.

Quan Học Dân gật đầu nói:

- Tiểu Tường, ngươi đi pha chút nước, sau đó vào trong chơi đi.

- Vâng thưa cha.

Thanh niên gọi là Tiểu Tường gật gật đầu, muốn đi rót nước, song cô gái trẻ bên cạnh lại giành nói:

- Vẫn là để ta đi cho!

Dương Minh ra biệt thự, đánh một cái thủ thế với Trầm Cuồng Ngưu.

Trầm Cuồng Ngưu liền xuống xe, cõng Trầm Vũ Tích vào biệt thự. Quan Học Dân bảo hắn đưa nàng vào một gian phòng độc lập, sát phòng khách.

Phòng có một cái giường, một cái bàn làm việc cùng một bộ sô pha, Quan Học Dân bảo Trầm Cuồng Ngưu đặt Trầm Vũ Tích nằm lên giường, sau đó cùng Dương Minh ngồi ghế đợi.

Lúc này, bạn gái Tiểu Tường mang nước vào, đưa cho Dương Minh cùng Trầm Cuồng Ngưu mỗi người một ly, còn lại hai ly, một ly cho Quan Học Dân, một ly đặt ở trên bàn, hiển nhiên là chuẩn bị cho Trầm Vũ Tích.

- Bác trai,cháu ra ngoài trước.

Nữ hài tử hướng Quan Học Dân xin phép.

Quan Học Dân gật gật đầu:

- Đóng cửa lại đi.

Nữ hài tử nghe xong cung kính lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng.

Tiếp theo, Quan Học Dân bắt đầu kiểm tra Trầm Vũ Tích, dùng châm bạc thử độc đâm vài cái lên chân nàng, một bên đâm một bên hỏi nàng có cảm giác hay không.

Nhìn thấy Trầm Vũ Tích không ngừng lắc đầu, Quan Học Dân có chút thất vọng, thở dài:

- Thực sự nghiêm trọng a.

Dương Minh mặc dù không ôm hy vọng quá lớn, nhưng nghe được lời Quan Học Dân vẫn nhịn không được, có chút thất vọng:

- Quan giáo sư, ngài là nói, không có hi vọng?

- Hi vọng thì cũng có.

Quan Học Dân cũng không chắc chắn:

- Nhưng ta chỉ có thể cố gắng để chân nàng có lại cảm giác, đây đã là cực hạn của ta!

- Như vậy cũng đã rất tốt rồi!

Dương Minh cũng hiểu điều này khó khăn thế nào.

- A, có lẽ sẽ có kỳ tích.

Quan Học Dân nói.

- Cứ hi vọng là thế đi

Dương Minh gật gật đầu:

- Quan giáo sư, cám ơn người.

- A, ngươi là con nuôi Lưu lão, còn cảm tạ cái gì? Ta cùng Lưu lão quan hệ không tồi, ta thực ra rất kính nể hắn.

Quan Học Dân nói:

- Yên tâm, ta sẽ cố hết sức đích.

- Vậy đa tạ, quan giáo sư, phí xem bệnh.

Dương Minh tự nhiên không thể không trả, tuy rằng Quan Học Dân chưa nói, nhưng hắn không thể phớt lờ a.

- Còn nói cái gì tiền? Dương Minh, ta đây là cấp cho lão bằng hữu một chút hỗ trợ, ngươi nói như vậy, ta không tức giận sao?

Quan Học Dân không phải là người quá để ý tiền tài linh tinh, cho nên trực tiếp phát hỏa.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1679: Mộng Nghiên cũng đi chơi xuân



Chân Trầm Vũ Tích đích xác có thể thông qua châm cứu mà khỏi, nhưng vấn đề mấu chốt, lấy trình độ Quan Học Dân hiện nay còn chưa đủ để chữa khỏi hoàn toàn.

Quan Học Dân cũng rất thẳng thắn:

- Năm đó ta được một vị cao nhân chỉ điểm, trên phương diện châm cứu có chút tiểu thành, nếu như là vị cao nhân kia đích thân ra tay, tình huống Trầm Vũ Tích trăm phần trăm nắm chắc chữa khỏi, người này sao với ta cao tay hơn không biết bao nhiêu lần!

- Vị kia cao nhân là.?

Dương Minh có chút vội vàng, hỏi ngay.

- Vị cao nhân kia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, căn bản là không có nổi danh trong giới y học, ta trải qua nhiều cách tìm kiếm, mới biết hắn tên là Lâm Đông Phương, thần y Lâm Đông Phương!

Quan Học Dân có chút tiếc nuối:

- Chỉ nhận chút chỉ điểm mà ta được thế nhân xưng là Đông y Thái Đẩu, nếu vậy vị thần y kia đích thân tới thì sẽ như thế nào?

- Lâm Đông Phương!

Dương Minh mặc niệm một chút cái tên này:

- Bất kể thế nào vẫn cám ơn ngài, Quan lão!

- Ha ha, không cần khách khí.

Quan Học Dân thở dài:

- Nếu sau này ngươi thật sự có gặp Lâm Đông Phương thần y, nhờ ngươi xin giúp cho ta bái kiến hắn một lần, ta thật sự muốn tái kiến hắn vô cùng, cái gì cũng không đáng nhắc đến, chỉ là muốn thấy mặt.

- Cái này. nếu như có thể mà nói, cháu tất nhiên vui vẻ hỗ trợ.

Dương Minh gật gật đầu đáp ứng yêu cầu Quan Học Dân.

- Trầm Vũ Tích thì ở lại đây đi, cũng tiện cho việc trị liệu của nàng, mỗi ngày ta châm cho nàng ba lượt, hẳn là có hiệu quả.

Quan Học Dân nói.

- Chỉ là. cuộc sống thường ngày của Vũ Tích có nhiều khó khăn. cháu sợ.

Điều Dương Minh muốn ám chỉ chính là những lúc Trầm Vũ Tích ăn cơm hay đi WC, Quan Học Dân cũng vô pháp chăm sóc nàng.

- Ha ha, không sao, có Lưu mẫu trong nhà!

Quan Học Dân cười nói:

- Lưu mẫu là giúp việc trong nhà, hiện tại không có gia đình, nên sống luôn ở đây, bà ấy chăm sóc cho Vũ Tích chắc không có chuyện gì chứ?

Nếu Quan Học Dân đã đề nghị như thế, Dương Minh cũng không làm kiêu, cùng Trầm Vũ Tích thương lượng một lát, để Trầm Vũ Tích lưu lại tại nhà Quan Học Dân, còn mình và Trầm Cuồng Ngưu cùng nhau quay trở về Tùng Giang.

Trên đường về, Trầm Cuồng Ngưu có chút không yên lòng:

- Tỷ phu, tỷ tỷ của ta một mình ở lại nơi này, có cảm thấy tịch mịch hay không?

- Ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng, bất quá nếu ngươi có thời gian, cũng nên đến thăm tỷ tỷ ngươi.

Trong khoảng thời gian này Dương Minh đến thăm Trầm Vũ Tích thật ra không thành vấn đề, chẳng qua điều lo lắng chính là lúc sau phải đi Vân Nam.

- Yên tâm đi tỷ phu! Đó là tỷ ta, ta đương nhiên phải đến thăm nàng!

Trầm Cuồng Ngưu gật gật đầu.

o0o

Buổi tối thứ sáu, Dương Minh đang muốn lên mạng liên lạc với Triệu Oánh, chuẩn bị cho ngày mai, lại thấy Trần Mộng Nghiên thu dọn đồ đạc, cảm thấy có chút kỳ quái liền hỏi một câu:

- Mộng Nghiên, em đang làm gì vậy?

- Thu thập những gì cần thiết cho ngày mai!

Trần Mộng Nghiên nói.

- Đồ cần cho ngày mai? Ngày mai em đi đâu sao?

Dương Minh kinh ngạc, mỉm cười nói, Trần Mộng Nghiên cũng muốn ngày mai viễn hành sao?

- Ngày mai, hệ kinh tế tổ chức đi chơi xuân, em là chủ tịch hội học sinh, đương nhiên phải chuẩn bị để đi rồi!

Trần Mộng Nghiên nói tới đây, có chút tiếc nuối:

- Nhưng lại không cho mang người nhà cùng bằng hữu đi cùng, nếu không em dẫn theo anh cùng Giai Giai.

- Em? Ngày mai đi chơi xuân?

Dương Minh mở to hai mắt ra nhìn, trong lòng thầm hô không ổn, chính mình còn tưởng rằng chỉ có nghiên cứu sinh hệ kinh tế ngày mai mới đi chơi xuân, thật không ngờ sinh viên chưa tốt nghiệp cũng cùng đi!

- Đúng vậy! Chỉ có em cùng Lâm muội muội là có thể đi.

Trần Mộng Nghiên nói:

- Nghiên cứu sinh người ta thì có thể mang người nhà cùng bằng hữu, song cũng không có biện pháp, ai bảo chúng em là sinh viên chưa tốt nghiệp?

- Như vậy a. vậy ngày mai bọn em định đi như thế nào?

Dương Minh trong lòng kêu khổ không thôi.

- Vốn em muốn tự mình lái xe, nhưng em lại là chủ tịch hội nên chỉ có thể đi xe buýt cùng mọi người.

Trần Mộng Nghiên nói:

- Bất quá không có chuyện gì, xe buýt cũng rất thoải mái a, lộ trình cũng không phải quá xa, địa điểm Đông Hải, nằm trong làng du dịch biển Minh Nguyệt!

Làng du lịch Minh Nguyệt? Tên này như thế nào mà nghe quen vậy nhỉ?

Dương Minh nghĩ nghĩ, hình như trong TV từng có tuyên truyền, là ở noi phụ cận bờ biển xây dựng thôn giả, trong ấy còn xây dựng sơn giả, dựa vào bờ cát cùng biển khơi. nơi này hấp dẫn không ít du khách.

Đúng rồi! Dương Minh đột nhiên nhớ ra, đây là công trình do mẹ Chu Giai Giai cùng Tôn Khiết đầu tư!

Song hiện tại, hẳn là do Điền Đông Hoa phụ trách, Dương Minh cười khổ, chính mình một lần cũng chưa từng đi đến đấy, không biết làng du lịch là cái dạng gì! Từ khi Chu phụ thôi làm quản gia, hai phu thê cứ đi du lịch vòng quanh thế giới, của cải trong tay đều ném cho Điền Đông Hoa quản lý.

Hiện tại hai người đang ở lại trên đảo, chắc có ý định cư, Chu phụ có kinh nghiệm làm quản, ở lại đảo làm quản gia cũng dư dả! Nghĩ nghĩ chắc bọn họ cũng minh bạch rồi, tiền đối với Dương Minh mà nói bất quá cũng chỉ là vật ngoài thân, nữ nhân của Dương Minh cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thiếu tiền, cho nên không cần phải khổ tâm kinh doanh, chi bằng sớm buông tay để hưởng thụ thú vui nhân sinh!

- Đây không phải làng du lịch của nhà Giai Giai sao?

Dương Minh hỏi.

- Ân? Hình như là vậy.

Trần Mộng Nghiên cũng vừa mới nhớ ra:

- Đây không phải là làng du lịch Hoa a di cùng Tôn Khiết tỷ mở ra sao?

Trần Mộng Nghiên tất nhiên biết Tôn Khiết, lần trước công ty xảy ra vấn đề chính là Tôn Khiết giải quyết, cho nên đối với Tôn Khiết cũng không xa lạ gì. Đây là nữ cường nhân trong thương trường, khiến Trần Mộng Nghiên rất bội phục, Lâm Chỉ Vận lại càng bội phục hơn, cũng có khi nàng liên hệ cùng Tôn Khiết, hỏi xin ý kiến.

Cho nên lần này đi Đông Hải, Lâm Chỉ Vận còn tính đi bái phỏng Tôn Khiết tỷ.

Đương nhiên, Trần Mộng Nghiên không biết quan hệ giữa Tôn Khiết cùng Dương Minh, nếu mà biết thì đi bái phỏng làm cái gì?

- Ân, hẳn là đúng rồi!

Dương Minh làm bộ lơ đãng hỏi:

- Đúng rồi, Mộng Nghiên, nghiên cứu sinh bên kia cũng đến làng du lịch này sao?

- Đúng vậy, sao thế?

Trần Mộng Nghiên gật gật đầu.

- Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.

Dương Minh nói:

- Nhiều nghiên cứu sinh đều là người đã có việc làm đến học, tuổi tác so với bọn em sai biệt khá lớn, hẳn là không đi cùng hả nhỉ?

- À, bọn họ không ở cùng chúng em, chắc là tự lo liệu?

- Như vậy a.

Dương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu quả thật như lời Trần Mộng Nghiên, thì coi như cũng được, nếu không chẳng phải mình và Triệu Oánh phải đối mặt Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận sao?

Bất quá ngay cả như vậy, Dương Minh cũng phải hơi hơi thay đổi kế hoạch một chút, ngàn vạn lần không thể để cho Trần Mộng Nghiên gặp phải mình và Triệu Oánh. Nếu không, trước khi mình đi nội bộ đã mâu thuẫn rùm beng, mình đi cũng không sống yên ổn được.

- Mộng Nghiên, anh lên lầu trước, em chuẩn bị đồ cho tốt, chút nữa hai ta ngủ chung a?

Dương Minh trưng bộ mặt vô sỉ nói.

- Ân!

Trần Mộng Nghiên mặt cười đỏ lên, tất nhiên hiểu Dương Minh muốn nói gì.
 
Back
Top Bottom