Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 1560: Không thể tha thứ



Trần Trí Nghiệp càng nói càng cảm thấy mình đoán trúng chân tướng, lại càng hăng hái cười:

- Ha ha ha ha, Dương Minh, mày cũng không ngẫm lại, 200 vạn có thể đến mua khách sạn sao? Tao xem mày rõ thật là ngu, đến con nít nó còn bỏ đi, mày lại có thể tin được, làm như thật sự ở nơi này thảo luận. Nói cho mày hay, là ông chủ tao lừa gạt mày đó!

Trần Trí Nghiệp ở bên cạnh vừa cười vừa khoa chân múa tay châm chọc Dương Minh, lần này không chỉ là Dương Minh, ngay cả Kaike cũng một bộ ánh mắt nhìn Trần Trí Nghiệp giống như kẻ đần độn.

Quách Kiến Siêu tuy rằng không biết, tình thế làm sao lại đột nhiên thay đổi, sau khi một chiếc điện thoại của Kaike xác nhận vài câu nói của Dương Minh, dường như Kaike đã thay đổi thành người khác!

Từ trong mắt của Kaike, Quách Kiến Siêu thấy được nỗi sợ hãi, một loại sợ hãi thật sâu, tựa như lúc trước mình theo đuổi Tôn Khiết, bị Bạo Tam Lập chộp tới chỉnh cho một trận! Nỗi sợ hãi tuyệt vọng của Kaike, thậm chí còn muốn sâu hơn một chút!

Cho nên, Quách Kiến Siêu biết, sinh ý ngày hôm nay chỉ sợ là đàm phán thàn công! Cái sinh ý này không phải là đem khách sạn Quốc Tế Tùng Giang bán cho Kaike. Mà là chỉ khách sạn Douglas của Kaike bán cho Dương Minh.

Thế nhưng Trần Trí Nghiệp, lại vẫn tự cho mình là đúng, cho rằng chuyện gì cũng đã rõ như lòng bàn tay, như một thằng điên khùng ở chỗ đó phá lên cười, làm cho Quách Kiến Siêu rất là xem thường.

- Trần, ngươi cười đã đủ chưa?

Kaike lạnh lùng chất vấn Trần Trí Nghiệp:

- Nếu như ngươi cười đủ rồi, làm phiền duy trì yên lặng! Nếu như cười chưa đủ, thì đi ra ngoài cười đi, không nên quấy rối ta và Dương tiên sinh nói chuyện!

- Hahaha, ông chủ, ông còn giả bộ với ta cái gì nữa, hahahaha, ta cũng đã đoán được.

Trần Trí Nghiệp vẫn đang một bộ hình dạng cái gì cũng biết:

- Ông chủ, ông cũng không cần phải tìm hắn vẽ vời làm gì cả. Nếu hắn muốn chết, cứ để hắn tự sinh tự diệt được rồi.

- Là ta thấy ngươi muốn chết!

Kaike cũng bị Trần Trí Nghiệp làm cho phát cáu rồi. Thằng cha này thế nào còn chưa nhận thức được? Tới bây giờ vẫn còn chưa nhìn ra đến mình cũng không thể trêu vào Dương Minh sao? Còn nói toàn lời cặn bã như thế, thật sự là không biết viết chữ" die" như thế nào.

- Hả?

Trần Trí Nghiệp thế nào cũng không nghĩ tới Kaike lại đột nhiên phát hỏa như vậy.

- Quách Kiến Siêu, cậu đem lão này ném vào trong toilet đi, cùng một chỗ với thằng ranh vừa mới thả rắm, đừng cho hắn ở chỗ này vẽ vời, tôi nghe thấy phiền lòng.

Dương Minh chỉ chỉ Trần Trí Nghiệp, hướng về Quách Kiến Siêu phân phó nói.

- Được, Dương ca!

Quách Kiến Siêu sau khi lĩnh mệnh, trực tiếp một túm nắm lấy cổ Trần Trí Nghiệp đem hắn xách lên, đi về phía phòng nhân viên chuẩn bị. Dương Minh kêu hắn nhét vào trong toilet cùng một chỗ với tên" thả rắm", Quách Kiến Siêu hiển nhiên minh bạch ý tứ của Dương Minh, là đưa hắn cùng con của hắn nhốt cùng một chỗ. Cái gọi là toilet, chỉ là thuận miệng nói một chút, châm chọc một chút Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long.

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Trần Trí Nghiệp cả kinh, muốn né tránh ma trảo của Quách Kiến Siêu, cũng đã chậm, đã bị hắn xách lên.

- Câm miệng, ông tiếp tục kêu loạn nữa, tôi không ngại cho ông ngủ ngon một lúc đâu.

Quách Kiến Siêu trừng mắt nhìn Trần Trí Nghiệp, ngủ ngon theo như lời của hắn, tự nhiên chỉ là đem Trần Trí Nghiệp đánh ngất.

Trần Trí Nghiệp sợ run cả người, không rõ tình thế vì sao lại biến thành như vậy! Kaike tựa hồ nói đều là sự thật? Hắn muốn đem khách sạn bán cho Dương Minh? Lẽ nào hắn trúng tà vẫn còn mê muội? Thế nào lại như vậy chứ?

Từ trong câu nói" là ta thấy ngươi muốn chết" của Kaike, Trần Trí Nghiệp rốt cục cũng đã nghe ra được một chút mùi vị không bình thường! Kaike đối với hắn thực sự là đang nổi giận, mà điều này không phải giả bộ!

Đồng thời thấy mình bị Quách Kiến Siêu xách lên, nhưng một câu cũng không hề nói, cũng có thể phản ánh được ý nghĩ của Kaike lúc này, đó chính là Kaike căn bản không hề muốn lo cho mình!

Đến tột cùng là vấn đề xảy ra ở chỗ nào chứ? Trước đó Kaike vẫn còn ủng hộ cho mình, thế nào đột nhiên lại biến thành như vậy? Vì sao lại bắt đầu hướng đến Dương Minh thỏa hiệp?

Trần Trí Nghiệp cho dù có nghĩ nát óc, cũng sẽ không nghĩ đến cái quan hệ vi diệu lúc đó của Kaike và Dương Minh. Tuyệt đối nghĩ không ra Dương Minh chính là người tàn nhẫn kia đã hủy diệt gia tộc Lancer, đồng thời khiến gia tộc Douglas gà chó không yên.

- Bịch!

Quách Kiến Siêu một cước đá văng cửa phòng nghỉ ngơi của nhân viên, một tay xách Trần Trí Nghiệp ném vào Trần Tiểu Long vẫn còn đang dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Hắn cũng rất kỳ quái, vì sao trong lúc đó ba và Kaike đột nhiên ầm ĩ, vả lại còn là vì Dương Minh!

Đang buồn bực, thì có một cỗ lực lượng lớn từ trên cánh cửa truyền đến, trực tiếp đem Trần Tiểu Long đá bay ra ngoài, té lăn trên đất, trong mắt đã thấy sao bay đầy trời, đầu óc choáng váng. Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, một vật thể không rõ ràng giống như một bao cát lớn đã rơi trên người hắn.

- Ui da…

Trần Tiểu Long bị đập đến nỗi răng xương lỏng lẻo, tru lên một tiếng. Nhưng hoảng sợ phát hiện, vật thể không rõ ràng ném vào người mình lại có thể là ba của m*nh tr*n Trí Nghiệp.

- Ba! Người làm sao vậy?

Trần Tiểu Long hoảng sợ hỏi.

- Con mẹ mày ít nói lời thừa đi!

Quách Kiến Siêu đã sớm nghe nói Trần Tiểu Long không phải là con cóc ghẻ bình thường, lại có thể dám có ý nghĩ với nữa nhân của Dương ca. Vì thế liền một cước thăm dò trên đ*ng q**n của Trần Tiểu Long, nhất thời làm cho Trần Tiểu Long đau đến tròng mắt cũng phải lồi ra, kêu một tiếng thê thảm liền hôn mê đi.

Thế này vẫn còn nhẹ đó! Nghĩ đến lúc trước mình có suy nghĩ với Tôn Khiết, đã bị nghiêm phạt dọa người ra sao, vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Quách Kiến Siêu cũng đã không rét mà run!

- Ngươi muốn làm gì!

Trần Trí Nghiệp cả kinh, vội vàng tới che chở trước người Trần Tiểu Long, trong mắt đã tràn ngập thần sắc điên cuồng:

- Ngươi dám đánh con trai ta, ta liều mạng với ngươi!

Nói xong, Trần Trí Nghiệp đã đánh về phía Quách Kiến Siêu.

- Cút con mẹ mày đi!

Quách Kiến Siêu một tát đem Trần Trí Nghiệp đánh cho ngã lộn nhào, lạnh lùng nói:

- Thành thật lại cho tao, chờ lát nữa Dương ca xử lý bọn mày. Đừng có tự chuốc lấy phiền phức!

Nói xong, Quách Kiến Siêu cũng không để ý đến bọn họ, xoay người ra khỏi phòng," phanh" một tiếng đã đóng sập cửa lại.

- Kiến Siêu, cẩn thận một chút, khách sạn này tức khắc chính là của chúng ta. Đừng cố sức như vậy, phá xong lại phải sửa đó!

Dương Minh liếc mắt nhìn Quách Kiến Siêu nói.

- A, hắc hắc.

Quách Kiến Siêu có chút xấu hổ gãi gãi đầu.

Thế nhưng Kaike lại càng hoảng sợ, cho rằng Dương Minh cố ý chỉnh hắn, vội vàng nói:

- Ta sửa, xấu chết đi được! Dương tiên sinh ngài yên tâm, trước khi bàn giao toàn bộ khách sạn cho ngài, ta sẽ cho người kiểm tra sửa chữa kĩ càng một lần. Không có vấn đề gì cho ngài đâu!

- Ừm, vậy làm phiền ông rồi!

Dương Minh thấy Kaike đối đãi như vậy, cũng sẽ không làm khó dễ ý tứ của hắn.

- Không phiền, không phiền. Phiền cái gì chứ, đây là việc tôi phải làm mà!

Kaike cẩn thận nói.

- Vậy 200 vạn kia, ông lưu lại tài khoản của ông, sau khi trở về tôi sẽ tìm người giao dịch.

Dương Minh nói:

- Về phần hợp đồng, khỏi cần ký kết làm gì, ông chuẩn bị thủ tục cho tốt sau đó trực tiếp đem đến khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, cho Quách tổng là được.

- Vâng, vâng!

Kaike gật đầu đáp ứng.

- Ừ, ông sẽ không chối cãi chứ?

Dương Minh cười cười hỏi.

- Hả? Không đầu, không đâu!

Kaike vội vàng xua tay phủ nhận nói.

Hắn nào dám chống lại! Hắn chỉ mong sao nhanh chóng đem khách sạn này giao cho Dương Minh, dẹp loạn được lửa giận trong lòng Dương Minh. Còn về phần không ký hợp đồng, Kaike nhận thấy không có gì quan trọng cả. Nếu như Dương Minh muốn cái hợp đồng gì? Cho dù là hắn muốn toàn bộ khách sạn Douglas trên thế giới, mình cũng không có khả năng không cho.

Diệt tộc và tiền tài, cái nào quan trọng hơn Kaike hiểu rất rõ.

Dương Minh gật đầu, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi. Căn bản là hắn cũng không sợ Kaike sẽ đổi ý, trừ phi Kaike là một thằng ngu.

- Chuyện hôm nay đã đến lúc này, tôi đã không muốn nhìn bọn họ nữa.

Dương Minh đứng lên:

- Ông sẽ xử lý tốt chuyện này chứ?

- Sẽ được, Dương tiên sinh, ngài yên tâm đi!

Kaike bảo đảm nói.

Dương Minh không hề nói gì nữa, mà là phất phất tay với Quách Kiến Siêu, ý bảo hai người có thể ly khai.

Quách Kiến Siêu đứng lên, theo Dương Minh rời khỏi phòng họp. Lúc này Kaike mới thở phào một hơi! Sự tình cuối cùng cũng đã được giải quyết tốt đẹp!

Hừ, chính là thằng khốn nạn Trần Trí Nghiệp này. Cho dù Dương Minh không nói, Kaike cũng sẽ không dự định buông tha cho Trần Trí Nghiệp, người này tí chút nữa đem mình cùng gia tộc của mình đi vào chỗ chết.

Tuyệt đối không thể tha thứ!

Nghĩ tới đây, Kaike đã cầm lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ của mình…
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1561: Người hung ác là Dương ca



Ngày hôm nay Quách Kiến Siêu cũng xem như được mở mang kiến thức, từ sớm đã được nghe Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám nói qua, Dương Minh lợi hại cỡ nào, năng lực lớn bao nhiêu, thế nhưng sự tình ngày hôm nay mới làm cho Quách Kiến Siêu thực sự chấn động.

Đã hiểu rõ cái gì mới được gọi là năng lực cường đại! So với mấy cái thứ lăn lộn tầm thường, đúng là cách biệt một trời! Dương Minh nói mấy câu, đã khiến gia tộc Douglas phải trao toàn bộ quyền kinh doanh chuỗi khách sạn Douglas sở hữu trên đất Trung Quốc, cái này người bình thường có thể làm được sao?

Tuy rằng Quách Kiến Siêu cũng không hiểu rõ Dương Minh đã làm như thế nào, thế nhưng đích thực Dương Minh đã làm được, sự thực xảy ra trước mắt, không cho phép Quách Kiến Siêu không tin! Ban đầu Trần Trí Nghiệp kia hò hét rất ngưu, cư nhiên trong nháy mắt đã bị Kaike vứt bỏ.

- Dương ca, anh ban nãy thực sự là rất ngưu ya, đem Kaike kia trực tiếp từ đại gia biến thành tôn tử!

Quách Kiến Siêu nói rất là sảng khoái.

Liên tiếp mấy ngày liền gặp phải đả kích đến từ khách sạn Douglas, đã khiến Quách Kiến Siêu rất là ấm ức, hết lần này tới lần khác hướng tới Dương Minh cùng Bạo Tam Lập nhưng đều không nhận được phản hồi. Cho nên, Quách Kiến Siêu cũng chỉ có thể bị khinh bỉ mà không thể đánh trả lại, hơn nữa Trần Trí Nghiệp kia còn vài lần mang cái dáng dấp cao cao tại thượng, đến thu mua chọc ngoáy xem thường mình. Làm cho Quách Kiến Siêu đã nghẹn khuất tới một mức độ nhất định rồi!

Ngày hôm nay rốt cục cũng đã bạo phát ra, nhưng mà không phải bạo phát ủy khuất, mà là bạo phát sảng khoái! Nhìn hình dạng tôn tử ngoan ngoãn Kaike kia, nhìn hắn đã vứt bỏ Trần Trí Nghiệp, Trần Trí Nghiệp được mình xách lên ném như ném một con chó. Cảnh tượng đó, vừa nghĩ đến đã khiến Quách Kiến Siêu nhiệt huyết sôi trào!

Dương ca, đúng là rất lợi hại!

- Là bọn họ tự gieo gió gặt bảo, không còn cách nào.

Dương Minh nhún vai:

- Vốn dĩ tôi cũng không muốn đem bọn họ ra làm gì, nhưng mà có ai để cho bọn họ gặm nhấm bức người được? Nếu như chỉ là kinh doanh đứng đắn, tôi cũng không muốn làm gì bọn họ, cũng không rảnh mà quan tâm tới bọn họ. Thế nhưng, bọn họ lại dám dùng cái này này để uy h**p tôi rời bỏ Trần Mộng Nghiên?

- Haizz…

Quách Kiến Siêu lắc lắc đầu. Trần Mộng Nghiên chính là bạn gái chính quy của Dương Minh, khi đó Tôn Khiết cùng Dương Minh không có quan hệ gì còn đem mình chỉnh may mà không chết, đừng nói là Trần Mộng Nghiên.

Cho nên, đối với Kaike giúp đỡ Trần Trí Nghiệp giả bộ dồn ép, kết quả phải đem toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc mà giả bộ bỏ đi, bạo tay kiểu này quả thực rất có sức lực.

Nếu Kaike biết giả bộ dồn ép một lần phải trả một cái giá lớn như vậy, hơn nữa còn chưa đến được giây phút thành công. Phỏng chừng có nói cái gì hắn cũng sẽ không dám giả bộ nữa, nhưng mà thật tiếc lúc trước hắn không hề biết.

- Dương ca, Kaike này, rốt cuộc là vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?

Quách Kiến Siêu rất là hiếu kỳ chuyện này, vài lần do dự muốn hỏi Dương Minh, rồi lại không tiện mở miệng. Hiện tại suy nghĩ nửa ngày rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

- Ha hả, cậu nói Kaike hả. Gia tộc của hắn là gia tộc Douglas.

Dương Minh vừa cười vừa nói.

- Cái này em biết, nhưng mà gia tộc Douglas và chuyện này có gì quan hệ chứ?

Quách Kiến Siêu hỏi.

- Người thuận vị thừa kế thứ nhất của gia tộc Douglas vì quấy rầy nữ nhân của tôi nên đã bị tôi g**t ch*t.

Dương Minh cũng không gạt Quách Kiến Siêu, hắn cũng là thủ hạ trung thành trong tay mình, thời gian đi theo mình cũng không ngắn:

- Ông ngoại hắn trợ giúp hắn ra vẻ lợi hại, sau đó đã bị tôi diệt tộc.

- Hả!

Quách Kiến Siêu nghe Dương Minh nói xong, nhất thời há to miệng kinh ngạc.

Gia tộc Douglas là một gia tộc thế nào, Quách Kiến Siêu lúc trước đã điều tra một thời gian rất lâu. Dương Minh và Bạo Tam Lập không phản hồi gì lại, thế nhưng Quách Kiến Siêu cũng đã tự đem gia tộc Douglas trở thành đối thủ của mình.

Cho nên đối với gia sản và tính chất của gia tộc Douglas là rất rõ ràng, đây là một con quái to lớn cỡ nào! Có điều, lúc hắn thu thập tư liệu, cũng thấy được một ít tin tức lá cải trên diễn đàn của người nước ngoài, chính là nói người thuận vị thừa kế thứ nhất của gia tộc Douglas vì đắc tội với một người hung ác, đã bị g**t ch*t. Bao gồm cả ông ngoại của Gould và gia tộc Lancer cũng bị tiêu diệt.

Lúc đó Quách Kiến Siêu đã nghĩ, người hung ác đó quả thực là rất có gốc rễ, nếu mình có thể xây dựng được quan hệ với người hung ác đó thì tốt rồi. Chỉ cần gọi hắn cảnh cáo Kaike một chút, tin tưởng Kaike nhất định sẽ thu tay lại, sẽ không nhắm vào khách sạn Quốc Tế Tùng Giang của mình nữa.

Thế nhưng Quách Kiến Siêu cảm thấy, chỉ là do mình mơ mộng hão huyền mà thôi. Chỉ là lúc không có việc gì thì ảo tưởng một chút, căn bản là chuyện này không có khả năng thực hiện.

Nhưng mà sau khi thấy tin tức lá cải đó, Quách Kiến Siêu cũng cố gắng tìm tòi một chút tư liệu về gia tộc Lancer! Ban đầu, Quách Kiến Siêu còn tưởng rằng gia tộc Lancer chỉ là loại tiểu gia tộc bình thường, cho nên mới bị diệt tộc. Nếu kh*ng b* như gia tộc Douglas, người hung ác kia cho dù rất lợi hại cũng không có khả năng trực tiếp diệt tộc được.

Chỉ là sau khi tìm tòi, Quách Kiến Siêu trực tiếp bị hù dọa tới mức hôn mê luôn! Cái gia tộc Lancer này… đâu phải là tiểu gia tộc chứ! Đây là một trong những gia tộc đứng đầu xã hội thượng lưu Châu Âu! So với gia tộc Douglas không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần!

Hơn nữa, gia tộc Lancer là một gia tộc buôn bán súng đạn. Cái loại gia tộc cấp bậc kinh khủng như vậy, lại có thể bị một người đem đi diệt tộc?

Quách Kiến Siêu lúc đó cảm khái liên hồi, đồng thời cũng không quá tin tưởng tính chân thực của cái tin tức lá cải này, một gia tộc lớn như vậy lại có thể bị diệt tộc, điều này sao có thể? Không phải là đang nói giỡn đấy chứ?

Dù sao lá cải cũng chỉ là lá cải, không ai biết tính thật giả của nó. Quách Kiến Siêu lại tìm tòi một chút tin tức của phía chính phủ, phát hiện gia tộc Lancer thật đúng là đã biến mất hẳn rồi. Chỉ có điều là bởi vì một trận cháy lớn, toàn bộ đã bị chết cháy.

Loại chuyện này, có khả năng là che giấu sự thực, cũng có khả năng là mặt thật của nó. Về phần cái tin lá cải trên diễn đàn kia, cũng có khả năng là sự thực, cũng có thể là một số ít người buồn chán dựa vào trận hỏa hoạn này mà liên tưởng ra.

Nói chung người liên quan đều đã chết, ai biết việc này là thật hay giả chứ? Lúc Quách Kiến Siêu nghe được Dương Minh nói ra chuyện này. Quách Kiến Siêu thoáng cái đã choáng váng.

Cái tin tức lá cải mình thấy trên mạng đều có thật? Hơn nữa, cái người hung ác kia chính là Dương ca?

- Là gia tộc Lancer?

Quách Kiến Siêu lắp bắp hỏi.

- Hử? Làm sao cậu biết?

Dương Minh thật ra lại bị câu trả lời của Quách Kiến Siêu khiến cho ngẩn cả người:

- Chuyện này tôi chưa từng cùng người khác nói qua?

- Ặc…

Quách Kiến Siêu chỉ cảm thấy mình đang nhiệt huyết sôi trào. Sự sùng bái đối với Dương Minh đã không còn cách nào hình dùng được bằng ngôn ngữ nữa. Quả thực là phục sát đất:

- Dương ca, anh quá cường đại! Lúc trước, em trên mạng từng đọc qua một tin lá cải, nói là có một người hung ác đã đem người thuận vị thừa kế thứ nhất của gia tộc Douglas g**t ch*t, đồng thời tiêu diệt luôn cả gia tộc Lancer của ông ngoại hắn! Lúc đó em đã nghĩ, cái người hung ác này rất có năng lực, nếu như em có thể quen biết được người này thì tốt quá. Để hắn cảnh cáo Kaike một chút, xem hắn còn dám làm xằng làm bậy… không nghĩ tới…

- Gì cơ? Chuyện này đã thành tin lá cải rồi hả?

Dương Minh lắc lắc đầu, thầm nghĩ phỏng chừng là gia tộc Hồ Điệp bên kia thả ra tin tức này, là nhằm vào các đại gia tộc có ý nghĩ không an phận.

- Đúng rồi! Em đã hiểu, ban nãy anh nói với Kaike là anh trai hắn đã chết như thế nào, khi đó em còn còn có chút buồn bực cơ, nhất thời không liên kết được thành một khối.

Quách Kiến Siêu bừng tỉnh nói:

- Bây giờ đem anh và cái người hung ác kia liên hệ lại với nhau, có thể giải thích thông suốt được rồi.

- Hắn làm có chút quá đáng. Nếu không phải vậy, tôi cũng không muốn nhắc tới chuyện này.

Dương Minh nói:

- Kỳ thực, Kaike và Trần Trí Nghiệp, ở trong mắt tôi thực sự không tính là cái gì.

- Cái này đương nhiên!

Quách Kiến Siêu vui vẻ nói:

- Em nói Dương ca trước đó anh làm sao lại không quan tâm, hóa ra là để cho bọn hắn nhảy nhót một vở hài kịch, căn bản là không để vào mắt! Ngược lại em đã lo lắng quá rồi, Dương ca đã sớm bày mưu nghĩ kế.

- Sau khi hợp đồng mua bán khách sạn tới tay, một lần nữa đổi tên quy hoạch lại từ đầu, phỏng chừng là một quá trình rất dài.

Dương Minh trầm tư nói:

- Có khi lúc đó tôi cũng không ở Tùng Giang. Kiến Siêu, cậu trợ giúp một chút Tiểu Lộ làm chuyện này cho tốt nhé, con người cậu ở phương diện kinh doanh khách sạn là rất có thiên phú.

- Hả! Dương ca, anh nói nhiều như vậy là muốn giao khách sạn cho em quản lý?

Quách Kiến Siêu sau khi nghe Dương Minh nói xong thì vừa mừng vừa sợ.

- Nói nhảm, cậu xem tôi có thời gian lo mấy việc này sao?

Dương Minh cười mắng:

- Cậu đừng làm cho nó hỏng là được.

- Yên tâm đi, Dương ca. Em làm việc, anh cứ yên tâm!

Quách Kiến Siêu cam đoan nói.

- Tiểu tử ngươi, khoe khoang quá nhỉ!

Dương Minh lắc lắc đầu:

- Xem cậu hưng phấn như vậy, lúc này chắc không buồn bực?

- Hì hì… Xem ra lúc trước em còn có chút nhỏ mọn, tầm mắt nhìn quá ngắn.

Quách Kiến Siêu tự giễu nói:

- Biết sớm như vậy, em cũng không cùng Trần Trí Nghiệp tức giận làm gì, cùng hắn đùa giỡn, còn có thể tăng thêm tiếng cười.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1562: Trần Trí Nghiệp bị vứt bỏ



- Đùa giỡn linh tinh?

Dương Minh nhún vai:

- Thật ra cậu rất giỏi hình dung.

- Hê hê!

Quách Kiến Siêu nở nụ cười:

- Dương ca, anh không biết chứ, ban nãy lúc em đem Trần Trí Nghiệp đi vào phòng chuẩn bị nhân viên, anh không nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của Trần Trí Nghiệp đâu, quả thực là rất sung sướng, có khả năng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ, vì sao lại bị Kaike vứt bỏ.

- Dưới điều kiện tiên quyết cho sự diệt vong của bản thân và gia tộc, Kaike tự nhiên sẽ vứt bỏ Trần Trí Nghiệp, cái này không thể nghi ngờ.

Dương Minh vừa cười vừa nói.

Lời của Dương Minh không hề sai. Khi bản thân Kaike và toàn bộ sinh mệnh của gia tộc đang bị uy h**p, hắn đã kiên quyết lựa chọn vứt bỏ Trần Trí Nghiệp.

Vệ sĩ rất nhanh đã đi tới phòng họp, thấy Kaike, cung kính hỏi:

- Gia chủ, cần tôi làm gì sao?

- Hai người trong phòng chuẩn bị nhân viên, tôi không hy vọng sau này sẽ nhìn thấy bọn họ, anh biết phải làm thế nào rồi chứ?

Kaike chỉ chỉ phòng chuẩn bị nhân viên phía sau cách đó không xa nói.

- Đã hiểu, tông chủ. Yên tâm đi, giao cho tôi đi làm là được rồi.

Vệ sĩ trịnh trọng gật đầu. Từ lúc gia chủ nhậm chức đến nay, đây là lần đầu tiên gia chủ bảo hắn đi làm một việc quan trọng. Vệ sĩ tự nhiên sẽ toàn lực đi làm. Chỉ có như vậy mới có thể nhận được sự tán thành của gia chủ.

Vệ sĩ không hy vọng mình làm không được bao lâu đã bị đuổi đi. Dù sao theo gia chủ lăn lộn, tuy rằng sẽ có chút nguy hiểm, thế nhưng lại có rất nhiều chỗ tốt. Tiền lương từng tháng cũng rất nhiều, người nhìn chằm chằm vào vị trí này cũng không ít. Vệ sĩ cũng không dám mắc phải sai lầm.

- Ừ.

Kaike gật đầu, đứng dậy, xoay người ra khỏi phòng họp, tin tưởng vệ sĩ đã lĩnh hội ý tứ của mình.

Ý tứ của Kaike chính là để vệ sĩ g**t ch*t cha con Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long. Để cho bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Đối với chuyện này, Kaike không cảm thấy có cái gì bất an. Bởi vì gia tộc Douglas ban đầu ở thị trấn Gaara chính là xuất thân từ hắc đạo. Đối với gia tộc mà nói, g**t ch*t một vài người là một chuyện rất bình thường.

Tuy rằng ở đây không phải là thị trấn Gaara, thế nhưng Kaike cũng không lo lắng gì. Hắn rất rất yên tâm thủ đoạn và cách thức làm việc của vệ sĩ sẽ không lưu lại dấu vết gì.

Sau khi Kaike rời đi, vệ sĩ đi về phía phòng chuẩn bị nhân viên một cước đá văng cửa phòng, nhìn cha con Trần Trí Nghiệp đang hoảng sợ ở bên trong, nói:

- Ra đây, tôi mang các người tới một địa phương tốt.

- Không được! Anh không thể làm như vậy! Tôi muốn gặp Kaike! Kaike ở đâu?

Trần Trí Nghiệp trước đó ở trong phòng cũng nghe được lời đối thoại của Kaike và vệ sĩ ở bên ngoài, hắn không tin Kaike cứ như thế vứt bỏ hắn. Hắn không cam lòng!

Hắn biết, vệ sĩ này mang mình ra ngoài, phỏng chừng bản thân sẽ không về được. Cho nên hắn muốn tìm Kaike. Tìm Kaike diện đàm*!

(*Tạm dịch: Nói chuyện trước mắt, nói chuyện đối diện với nhau)

- Gia chủ sẽ không gặp ông.

Vệ sĩ lạnh lùng nói:

- Đừng có ép tôi phải động thủ.

- Không! Nhiều năm như vậy, tôi đi theo ông chủ vào sinh ra tử, vì hắn mà làm trâu làm ngựa, nhấc điếu theo sau. Sao hắn có thể vứt bỏ tôi như vậy!

Trần Trí Nghiệp quát:

- Không được, tôi nhất định phải gặp Kaike. Tôi muốn hỏi hắn, hỏi hắn có còn lương tâm hay không!

Thực ra Kaike cũng không đi xa, hắn đứng ở phòng họp cách đó không xa. Đối với những lời tận tâm trung thành của Trần Trí Nghiệp trong phòng, hắn cũng nghe câu được câu chăng. Có điều hắn lại không đi vào, hắn biết rõ nên lấy hay bỏ. Tuy rằng trong lòng đối với việc để Trần Trí Nghiệp đi chịu chết, Kaike cũng rất khó xử, có chút không muốn. Dù sao đây cũng là người xưa kia cùng mình đi gây dựng sự nghiệp, mà lại vứt bỏ hắn như thế…

Thế nhưng, vì lợi ích phía trước của gia tộc, tất cả mọi thứ ngăn cản lợi ích của gia tộc đều phải thanh trừ sạch sẽ! Vả lại, Trần Trí Nghiệp không chết, thì người chết chính là mình, Kaike vẫn còn chưa ngu như vậy.

- Hừ! Nếu không phải ngươi lúc trước giựt giây ta, vì con trai ngươi mới cùng Dương Minh đối nghịch, ta có thể đến Tùng Giang sao? Ta có thể rơi xuống kết cục này sao? Nếu không phải ngươi, ta có thể đánh mất toàn bộ khách sạn Douglas trên đất Trung Quốc sao?

Kaike thầm nghĩ, trong lòng cũng không thấy khó chịu nữa.

Hết thảy mọi thứ đều là kết quả Trần Trí Nghiệp gieo gió gặt bảo. Nếu không phải hắn, mình cũng sẽ không như vậy. Cái ghế gia chủ của mình ở Châu Âu không tồi, mỗi ngày có thể hô mưa gọi gió, rất khoái hoạt.

Nghĩ tới đây, Kaike thả chân sải bước rời khỏi phòng họp, đi xuống dưới lầu. Hắn còn rất nhiều công việc cần phải hoàn thành, tỷ như phải thống kê con số tài sản của khách sạn Douglas sở hữu trên đất Trung Quốc.

Mặc dù mình là gia chủ, thế nhưng cũng cần phải khơi thông cùng mấy người trưởng lão trong gia tộc một chút. Kaike lại lần nữa quay số tới điện thoại của đại trưởng lão.

- Gia chủ Kaike, sao lại gọi điện thoại tới? Còn có chuyện gì sao?

Đại trưởng lão đối với việc Kaike liên tục gọi điện thoại tới có chút buồn bực.

- Đại trưởng lão, thỉnh ông làm công tác thống kê cho tôi một chút, vị trí và khung tài sản của khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc.

Kaike nói.

- Hử? Sao đột nhiên lại muốn thống kê cái này?

Đại trưởng lão có chút nghi hoặc hỏi.

- Tôi chuẩn bị đem toàn bộ khách sạn Douglas ở Trung Quốc chuyển giao đi.

Kaike nói.

- Cái gì… chuyển giao đi?

Đại trưởng lão nhất thời sững sờ tại chỗ. Mình không nghe nhầm chứ? Kaike lại có thể muốn đem toàn bộ khách sạn Douglas ở Trung Quốc chuyển giao đi? Xây dựng vui chơi giải trí quốc tế gì chứ? Thế nhưng tài sản cũng phải trên 100 ức ya! (100 ức = 10 tỉ)

- Đúng vậy, chuyển giao đi.

Kaike cũng là rất bất đắc dĩ nói:

- Nhất thiết phải chuyển giao. Thu 200 vạn mang tính tượng trưng, nhưng mà cũng không chắc có thể nhận được.

- Kaike, mày bị ấm đầu hả? Muốn đem sản nghiệp của gia tộc tặng người? Rốt cuộc mày nghĩ như nào vậy? Mày, cái thứ gia chủ mày thế nào lại ăn cây táo rào cây sung?

Đại trưởng lão nhất thời có chút nổi giận. Dựa theo bối phận, hắn là chú của Kaike, cho nên có thể trực tiếp mắng chửi Kaike.

- Đại trưởng lão… Tôi cũng không còn cách nào. Nếu như không chuyển giao đi, phỏng chừng tôi đã xong rồi, gia tộc Douglas chúng ta cũng đã xong rồi…

Kaike cũng không dự định đem chuyện mình chống lưng trợ giúp Trần Trí Nghiệp ra vẻ lợi hại nói ra, hắn chỉ dùng một hai từ ngữ diễn đạt hàm hồ. Nếu không thì hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Hắn cũng không muốn vừa mới nhậm chức gia chủ đã bị bãi miễn.

- Xong? Kaike, ngươi đang nói cái gì hả? Ngươi muốn chuyển giao cho ai? Ai dám nói mạnh miệng như vậy, có thể khiến gia tộc Douglas chúng ta xong?

Đại trưởng lão vừa nghe xong liền tức giận, gia tộc Douglas là cái dạng gia tộc gì chứ, ai mà có khẩu khí lớn như vậy?

- Dương Minh…

Kaike thở dài nói.

Đại trưởng lão bên kia, sau khi nghe đến cái tên Dương Minh này, lại đột nhiên trở nên trầm mặc.

Kaike cũng không thúc giục hắn, mà là để hắn tiêu hóa một chút. Lúc mình vừa mới biết Dương Minh chính là cái người hung ác kia, không phải cũng kinh ngạc hơn nửa ngày sao.

- Kaike, ngươi nói là, Dương Minh muốn khách sạn nhà chúng ta ở Trung Quốc?

Đại trưởng lão cuối cùng đã mở miệng. Ngữ khí kiêu ngạo trước đó đã sửa lại, đổi thành kiểu nói dè dặt từng li từng tí một.

- Đúng vậy… Chính là hắn… Cái này cũng là nguyên nhân trước đó tôi gọi điện thoại cho ông để xác nhận.

Kaike nói thẳng là Dương Minh muốn, mà cũng không nói gì về nhân quả trong đó. Cho dù thế nào thì những người mình mang đến cũng là tâm phúc của mình, cũng không sợ sau khi trở lại bị người trong gia tộc biết được.

- Được, cái này ta sẽ cho mời người tính toán vị trí của toàn bộ khách sạn Douglas ở Trung Quốc, mau chóng trả lời lại cho ngươi.

Đại trưởng lão vừa nghe là Dương Minh muốn, không nói hai lời đáp ứng luôn. Dương Minh là ai, đại trưởng lão rõ ràng nhất. Hắn rất tin tưởng, nếu Dương Minh muốn gia tộc Douglas xong đời, cũng chỉ là chuyện một vài phút. Gia tộc Lancer không phải là một vết xe đổ hay sao?

- Được, nhanh chóng gọi lại cho tôi.

Kaike nói xong, cúp điện thoại xuống, liền thở dài một hơi. May mà đại trưởng lão không hỏi vì sao Dương Minh lại muốn khách sạn, nếu không thì mình còn phải rầy rà giải thích một phen.

Hắn đâu biết rằng, đại trưởng lão căn bản là cũng không muốn hỏi. Dương Minh muốn toàn bộ khách sạn Douglas ở Trung Quốc, còn phải có lý do sao. Có thể là đến lúc nảy lòng tham, cũng có thể là đã sớm có dự mưu, dù thế nào muốn cũng chính là muốn, ngươi không cho cũng phải cho.

Kaike còn chưa trải qua nên không biết sự đáng sợ của Dương Minh. Thế nhưng đại trưởng lão lại biết rất rõ Dương Minh lợi hại cỡ nào, trắng trợn cỡ nào.

Xoay người bước vào thang máy, Kaike cũng đã không nghe thấy tiếng gào thét của Trần Trí Nghiệp. Coi như là hắn tự mình xông vào tai họa, để hắn tự mình gánh chịu đi.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1563: Ta chết đây



- Không cần kêu, gia chủ đã đi rồi.

Vệ sĩ liếc mắt nhìn Trần Trí Nghiệp không mang theo chút tình cảm nào, lạnh lùng nói.

- Không! Không có khả năng! Kaike không thể vứt bỏ ta được! Ta là thủ hạ trung thành nhất của hắn, ta cùng hắn vào sinh ra tử, vì hắn nước sâu nhảy trước khói thuốc theo sau. Hắn sẽ không vứt bỏ ta. Ngươi gạt người! Ngươi cho ta gặp Kaike đi!

Trần Trí Nghiệp rát cổ bỏng họng gào lên.

Vệ sĩ nghe Trần Trí Nghiệp gào thét xong có chút buồn cười. Thầm nghĩ" ông mà là thủ hạ trung thành của hắn? Hình như là tôi mới đúng ya? Tôi là vệ sĩ của hắn, theo hắn vào sinh ra tử, cầm điếu theo sau, có phải là ông nói ngược rồi không?"

- Không cần tìm, tông chủ muốn gặp ông, thì đã sớm gặp rồi, bây giờ không gặp ông, tự nhiên sẽ không bao giờ gặp ông nữa.

Vệ sĩ nói:

- Không nên nhiều lời! Là ông tự đi hay là tôi đem ông đánh ngất rồi mang đi?

- A! Tôi… để tôi tự đi…

Trần Trí Nghiệp vừa nói xong, trong giây lát đã đứng thẳng người lên, ôm lấy cổ tên vệ sĩ. Gắt gao ôm hắn, không cho hắn nhúc nhích chút nào, sau đó hét lớn:

- Tiểu Long, chạy mau!

- Ba...

Trần Tiểu Long mặc dù cũng sợ đến mức sắp hôn mê, nhưng mà nơi này còn chưa có chỗ cho hắn nói chuyện, cho nên Trần Tiểu Long vẫn một mực trốn ở phía sau ba hắn. Lúc này, trông thấy ba hắn xông tới ôm cổ tên vệ sĩ, bảo mình mau mau chạy đi, Trần Tiểu Long có phần không biết phải làm sao!

Tuy rằng đầu hắn có chút nước, nhưng cũng không phải có quá nhiều, lúc này cũng hiểu được:

- Là ba đang liều chết cho mình chạy, khẳng định ba sẽ chạy không thoát, lúc này, nếu mình chạy đi…

- Đừng dây dưa nữa, chạy mau!

Trần Trí Nghiệp sốt ruột, hét lớn:

- Mày còn ngây ra đấy làm gì? Còn không chạy!

- Vâng…

Trần Tiểu Long biết, mình ở lại đây với ba cũng không giải quyết được vấn đề gì, mình không có võ công, bản lĩnh tự bảo vệ bản thân cũng chẳng có chút nào, càng đừng nói đến cứu ba.

Mình chạy rồi, có lẽ ba cũng có thể mỉm cười nơi chín suối. Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Long liền ứng lên một tiếng, sau đó chạy luôn.

Vệ sĩ nhìn hướng cửa phòng họp nơi Trần Tiểu Long chạy đi, có chút khinh thường lắc đầu, một quyền đánh tới tiểu phúc của Trần Trí Nghiệp, Trần Trí Nghiệp khó chịu hự một tiếng, có điều vẫn ôm chặt lấy tên vệ sĩ như cũ không chịu buông ra.

Tiềm lực của con người trong lúc bạo phát là vô hạn. Trần Trí Nghiệp hiện tại chỉ có một tín niệm duy nhất, đó chính là sống chết cũng phải ôm chặt lấy tên vệ sĩ này, để cho Trần Tiểu Long chạy đi. Cho nên, hai tay Trần Trí Nghiệp càng ôm càng chặt hơn.

Vệ sĩ nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Trần Trí Nghiệp lại có thể khó chơi như vậy, vốn tưởng rằng một quyền là có thể đem hắn ném sang một bên rồi.

Phịch… một tiếng thật lớn. Thái dương của Trần Trí Nghiệp bị đánh lõm hẳn vào trong.

Tên vệ sĩ này cũng đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức lớn vô cùng, người bình thường cũng không có khả năng được Kaike tuyển chọn làm vệ sĩ bên người.

Trần Trí Nghiệp lúc này, khẳng định là không chịu nổi một kích của vệ sĩ, đầu của hắn bị đánh lệch sang một bên, trực tiếp hôn mê luôn, có điều hai tay lại vẫn đang gắt gao giữ chặt tên vệ sĩ không tha.

Xem ra, tình thương của hắn với Trần Tiểu Long đã vượt qua tất cả. Nếu như Dương Minh có ở đây, cũng phải cảm thán tình thương vĩ đại của người cha này. Thế nhưng ngược lại, yêu thương quá mức, cũng chính là nguyên nhân dẫn tới tao ngộ bi thảm của cha con họ Trần ngày hôm nay!

Nếu như không phải Trần Trí Nghiệp cưng chiều Trần Tiểu Long như vậy, cũng sẽ không mời Kaike đến giúp đỡ, lại càng không phát sinh bi kịch ngày hôm nay. Cho nên loại tình thương này, không có thì tốt hơn.

- Ba!

Lúc Trần Tiểu Long chạy ra đến cửa, cũng nhìn thấy được cảnh Trần Trí Nghiệp bị đánh tới mức hôn mê! Rõ ràng, nếu như không lập tức đưa tới bệnh viện, Trần Trí Nghiệp khẳng định là không sống được. Cho dù có tới được bệnh viện, có thể cứu được hay không cũng là một vấn đề.

Trần Tiểu Long hét thất thanh một tiếng, nước trong hốc mắt rưng rưng chảy xuống, giờ đây hắn có chút hối hận, hối hận không nên động tới Dương Minh, cũng không nên quấy nhiễu Trần Mộng Nghiên…

Trần Mộng Nghiên, không phải là của mình, có cố ép cũng chỉ có thể là bi kịch.

Thế nhưng, dù gì cũng đã làm rồi, có hối cũng đã muộn. Ba vì bảo hộ cho mình mới bị như vậy, mình nhất định phải kiên cường sống sót, không thể để ba uổng công vô ích được!

Trần Tiểu Long tăng nhanh cước bộ, rất nhanh đã chạy ra khỏi phòng hội nghị.

Vệ sĩ nhíu nhíu mày, hắn không thể để Trần Tiểu Long chạy thoát được, nếu không hắn không có khả năng chịu được lửa giận của gia chủ. Nhìn trên người mình, hai tay Trần Trí Nghiệp vẫn đang gắt gao ôm chặt như cũ, vệ sĩ dùng sức bật người ra.

- Rắc…

Một hồi tiếng xương vỡ vang lên, tay của Trần Trí Nghiệp bị vệ sĩ trực tiếp chặt đứt, ném sang một bên, bước chân liền hướng về phía Trần Tiểu Long chạy trốn đuổi theo.

Nói về Trần Tiểu Long, hắn thực sự không có kinh nghiệm chạy trốn gì, từ phòng họp chạy tới liền lao trực tiếp vào thang máy, bấm nút đi xuống tầng một. Vì hắn nghĩ rằng, mình đi thang máy là nhanh nhất, vệ sĩ đuổi theo cũng chỉ có thể đợi thang máy xuống lần nữa, khi đó mình đã chạy mất dạng từ lâu rồi.

Thế nhưng, hắn lại quên, trên thế giới này vẫn còn một thứ gọi là "lối thoát khẩn cấp". Ngoài thang máy ra, khách sạn nào cũng có một cầu thang bộ.

Vệ sĩ đuổi tới cạnh thang máy, nhìn thoáng qua thấy thang máy đang đi xuống dưới, sau đó trực tiếp xoay người chạy vào lối thoát khẩn cấp, đi xuống cầu thang bộ.

Hắn đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, căn bản không cần bước từng bước xuống bậc thang, trực tiếp ngồi trên tay vịn cầu thang trượt xuống (DG: Giống quảng cáo gì ấy nhỉ? Biên: ^^ giống quảng cáo X-men), vài cái nhấp nhô đã xuống tầng một, sau đó chặn ở bên cạnh bảng điện tử, thang máy lúc này vẫn còn chưa xuống tới nơi.

- Reng… một tiếng, thang máy đã xuống tới lầu một, cửa thang máy từ từ mở ra, Trần Tiểu Long cũng không nhìn ra bên ngoài, chân hắn đã hướng ra phía ngoài phóng đi, bằng một tốc độ nhanh nhất chạy thoát khỏi nơi này. (Biên: Thằng này chịu khó ra sông check rune có khi chạy thoát được ^^)

- Bịch!

Trần Tiểu Long vừa mới chạy ra khỏi thang máy, lại cảm thấy mình đụng phải cái gì đó, làm cho hắn đứng thẳng người lên.

- Mẹ nó, chơi đùa giữa đường!

Trần Tiểu Long phát hiện đó là một người, bèn thuận miệng mắng một câu, đang muốn từ bên cạnh hắn vượt qua tiếp tục bỏ chạy, lại không nghĩ rằng cổ của mình đã bị người khác xách lên.

- Haizz! Quay lại thôi, Tiểu Long, ngươi chạy không thoát đâu.

Tên vệ sĩ nói. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này rốt cuộc có phải là một tên ngốc hay không, nếu không thì mình còn phải phí chút sức lực tóm hắn.

- Ưm… ưm….

Trần Tiểu Long vừa định kêu lên, những đã bị vệ sĩ lấy tay bịt lại, làm cho hắn nghẹn lại thở không ra hơi. Vệ sĩ đem hắn tiến vào trong thang máy, đóng cửa lại, sau đó ấn nút lên lầu chỗ phòng hội nghị, thang máy chậm rãi bắt đầu đi lên.

Trong thang máy, vệ sĩ đã bỏ tay ra khỏi miệng Trần Tiểu Long, camera quan sát trong thang máy đều là người của mình trong khách sạn trông coi, căn bản không sợ Trần Tiểu Long hò hét kêu cứu.

- Tiểu Long, chạy không nổi đâu, người gia chủ muốn, không ai có thể chạy thoát được!

Vệ sĩ vẫn như cũ lạnh lùng nói không mang theo chút tình cảm nào.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể cùng Trần Tiểu Long và Trần Trí Nghiệp nói một chút, gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Douglas vẫn không muốn bỏ qua Dương Minh, kết quả thế nào chứ?

Trần Tiểu Long hiện tại vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới tên vệ sĩ này lại có thể chạy nhanh hơn mình, chặn trước cửa thang máy. Xong rồi, mình đã bị tóm trở lại, thế này còn tốt được sao?

Nhưng mà, bây giờ muốn chạy, khẳng định là chạy không thoát rồi, mình đâu phải đối thủ của cái tên to cao này chứ?

Đúng rồi, giả chết! Trần Tiểu Long bỗng nhiên nghĩ tới một diệu kế, đó chính là giả chết, nếu thấy mình chết rồi, tên vệ sĩ này sẽ bỏ qua cho mình chứ?

Không thể không nói, cách nghĩ của Trần Tiểu Long quả thực rất ngây thơ khờ khạo.

- Ôi… ta chết đây…

Trần Tiểu Long nghĩ tới đây, liền đảo cặp mắt trắng dã, tức khắc té nhào xuống đất." Bịch" một tiếng, Trần Tiểu Long đã nằm thẳng cẳng trong thang máy.

- Ặc…

Vệ sĩ có chút sái mắt, đã chết? Trước khi chết còn nói mình chết đây? Không nghĩ tới lại có người ngu như vậy… Cuối cùng là chết hay chưa vậy?

Vệ sĩ không biết nói gì nữa, hắn không dùng được từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm tình của bản thân giờ phút này, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là chuyện đầu tiên hắn được gặp. Không nghĩ tới trên thế giới này còn có người ngu như vậy, quả thực đã đạt tới cảnh giới nhất định rồi!

Hắn nghĩ hắn là thần tiên ư? Trước khi chết còn có thể nói được?

Đi qua đi lại, khinh bỉ nhìn Trần Tiểu Long nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích tí nào, vệ sĩ thực sự hết chỗ nói rồi, không biết nói cái gì nữa.

- Này?

Vệ sĩ đá vào người Trần Tiểu Long.

Trần Tiểu Long vẫn không nhúc nhích, nghĩ đến chuyện giả chết cũng là rất đau đớn, mắt vẫn nhắm nghiền, hi vọng tên vệ sĩ này có thể tin tưởng mình.

- Nghe nói người sau khi chết, sẽ duỗi đùi phải ra, nói một tiếng ô hô…

Vệ sĩ vừa nghĩ thầm, phải trêu chọc Trần Tiểu Long này một chút:

- Thằng cha này chưa nói, có khi nào giả chết không nhỉ?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1564: Tạm biệt



- Hả? Người sau khi chết còn phải co chân lên, rồi nói một tiếng ô hô sao?

Trần Tiểu Long nghe vệ sĩ nói xong, trong lòng đột nhiên chần chừ không quyết, chuyện này là thật hay giả nhỉ? Làm sao từ trước tới giờ mình chưa từng nghe nói qua?

Có điều mình cũng chưa từng thấy qua người chết là cái dạng gì, nhưng biết người chết sẽ không nói "ô hô… đâu?". Thế nhưng nghe giọng điệu của vệ sĩ, có vẻ như đang nói thật, không giống với người đang lừa gạt ya?

Mình đã từng nghe qua một câu kinh điển là "nhất mệnh ô hô…", cái "ô hô" này phỏng chừng là của câu nói này, nếu không thì vì sao người ta lại kêu là "nhất mệnh ô hô" mà không gọi là "nhất mệnh kinh nhân" hay "nhất mệnh ai tai"?

Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Long liền khẳng định trong lòng, nhất định là như vậy, tên vệ sĩ này nhất định là không lừa gạt mình.

- Ô hô…

Trần Tiểu Long vội vàng co chân lên, kêu một tiếng ô hô, sau đó lại duỗi chân ra tiếp tục nằm giả chết.

- …

Vệ sĩ không biết nói gì nữa, nhảy lên đạp một cước vào người Trần Tiểu Long nói:

- Con mẹ mày, đừng có giả chết, đứng lên nhanh, tao chưa từng thấy thằng nào giả chết ngu như mày!

- Ui da…

"Bịch" một tiếng, Trần Tiểu Long đau đớn nằm trên mặt đất, cũng không giả chết nữa, trực tiếp kêu lên.

Trần Tiểu Long thấy giả chết không được, chỉ có thể từ mặt đất nhảy dựng lên, hai tay bưng lấy mông mình, đứng cũng không vững, có điều đôi mắt lại không hề e dè nhìn thẳng vào vệ sĩ nói:

- Mày gạt tao?

- Mày thấy cái hình dáng giả chết của mày, có ai tin nổi không?

Vệ sĩ bĩu môi nói:

- Trước khi chết, còn kêu một tiếng "ta chết đây", mày sợ người khác không biết mày chết hả?

- Ách…

Trần Tiểu Long lúng túng xấu hổ, hắn cũng không biết hình dáng người lúc chết là như thế nào, hắn chỉ nghĩ trước tiên phải kêu lên một tiếng, nào có biết rằng lại thành ra như thế. Có điều, nghe thấy vệ sĩ nói móc mình như vậy, lại càng phẫn hẫn:

- Thế sao sau đó ông lại trêu chọc tôi?

- Trêu chọc mày thì sao?

Vệ sĩ cười cười nói:

- Không nghĩ đến ba mày lại có một thằng con ngu như vậy, thật sự là hi sinh vô ích rồi?

- Ông không được vũ nhục ba tôi!

Trần Tiểu Long quật cường gân cổ lên nói.

- Ái chà! Con thỏ nhỏ này còn có khi phách ya?

Vệ sĩ khinh thường nói:

- Có điều, mày nhìn thấy ba mày mới có được khí phách, mày rất nhanh được gặp hắn thôi.

- Có ý gì…

Trần Tiểu Long còn chưa kịp nói tiếp, đã thấy đằng sau đầu đau nhói lên, sau đó trước mắt liền tối sầm lại, không còn biết gì nữa.

Vệ sĩ thấy thang máy dừng lại, vì thế liền xuất thủ đem Trần Tiểu Long đánh ngất đi. Hắn sợ tiểu tử này không chịu ngồi im, ra khỏi thang máy lại chạy loạn xạ, đến đúc đó lại phải phiền phức tóm hắn trở về.

"Reng" một tiếng, cửa thang máy mở ra, vệ sĩ kéo Trần Tiểu Long ra khỏi thang máy đi thẳng về phía phòng hội nghị.

Một tầng này, cũng là tầng quản lý khách sạn, cho nên không có người ngoài lui tới, vệ sĩ cũng không lo lắng sẽ có người khác nhìn thấy hành động của mình.

Trở lại phòng hội nghị, vệ sĩ đem Trần Tiểu Long ném ở bên cạnh "thi thể" Trần Trí Nghiệp. Ban đầu, hắn không dự định động thủ ngay trong phòng hội nghị, ý của hắn là muốn tìm một bờ biển không có người ở, g**t ch*t hai cha con Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long, sau đó ném xác hai người xuống biển cho cá mập phi tang. Thế nhưng, xem ra bây giờ chỉ có thể động thủ ngay tại khách sạn thôi.

Đến lúc đó, máu trong người bọn họ đã đông lại, sẽ không hấp dẫn được đàn cá mập cho lắm. Chỉ có mùi máu tươi mới có thể dụ được cả đàn cá mập tới, vì sau khi người chết một khoảng thời gian, máu không còn nguyên mùi vị nữa.

Có điều hai người này hiện tại đã ngất đi, không đánh chết thì không chở đi được, thật sự phải hao tốn chút khí lực. Vì thế, vệ sĩ liền trực tiếp móc ra một gói bột Kali Xianua, bỏ vào miệng Trần Tiểu Long và Trần Trí Nghiệp mỗi người một chút, hai người này đã chết trong hôn mê không hề đau đớn.

Sau khi thấy hai người đã chết, vệ sĩ móc điện thoại ra gọi đến cho Kaike bảo hắn cho một vệ sĩ khác đem tới hai cái vali. Một lát sau, đã có người đem vali tới cho vệ sĩ, sua đó đem hai cha con Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long bỏ vào 2 cái vali, mang ra ngoài khách sạn.

Lên một chiếc xe thương vụ của khách sạn, hai người chạy thẳng đến bến tàu Tùng Giang, trên đường lúc đi qua chợ bán thức ăn, vệ sĩ chạy xuống mua vài con gà, để lát nữa ở trên biển lấy máu ra dụ cá mập tới.

Khách sạn Douglas ở bến tàu cũng có hợp tác với công ty cho thuê du thuyền, hai người không hề bị cản trở gì đã tới một chiếc du thuyền, hai người xách theo vali đựng thi thể cùng mấy còn gà nhảy lên chiếc du thuyền đi thẳng ra biển.

- Lão đại, ở đây không sai biệt lắm đâu? Căn cứ vào bản đồ cho thấy, vùng này thường xuyên có cá mập lui tới.

Tên vệ sĩ lúc trước được gọi tới nhìn bản đồ nói.

Vệ sĩ này lúc trước thấy hắn đứng đầu trong nhóm vệ sĩ, cho nên bắt chước mọi người cũng gọi hắn là lão đại.

- Tang Ân, cậu nhìn bản đồ, xem có thể đưa được cả đàn cá mập tới không.

Vệ sĩ được gọi là lão đại nhìn bản đồ một chút, sau đó quay sang người vệ sĩ được gọi tới căn dặn.

- Vâng!

Vệ sĩ được gọi là Tang Ân nhìn bản đồ một chút, liền lên trên boong tàu, lẩm bẩm một hồi rồi xách gà ra chặt đầu, sau đó ném thẳng xuống biển.

Tuy rằng máu gà không ngừng chảy ra, nhưng mà so với biển cả rộng lớn thật sự không thấm vào đâu, rất nhanh đã loang ra không thấy tăm hơi.

- Lão đại, máu gà này ít quá, có khi không đủ?

Tang Ân nói.

- Thế ra lấy tiếp đi, dù sao chúng ta mua cũng nhiều.

Lão đại nói.

- Vâng.

Tang Ân xách tiếp gà ra, sau đó chặt đầu ném xuống biển.

- Lão Đại, vẫn giống như trước, không đủ… a, tới rồi, cá mập tới rồi!

Tang Ân đang định nói "không đủ rồi", kết quả lại thấy xa xa một đại đội cá mập trắng đang bơi tới… liền nói:

- Lão đại, nhìn thử xem, rất nhiều cá mập ya!

Lão đại nhìn thử thấy có rất nhiều cá mập trắng đang bơi tới, vội vàng nói:

- Nhanh lên, giúp tôi đem xác hai người bọn họ bỏ xuống!

- Vâng.

Tang Ân giúp lão đại xách vali ra, sau đó ném thi thể cha con Trần Trí Nghiệp xuống biển. Lúc này, đàn cá mập đã đi tới phụ cận, ngửi được mùi máu tươi, trong tích tắc đã đem thi thể cha con họ Trần xé nát đến mẩu xương cũng không còn.

Nhìn đàn cá mập đang xé nát thi thể bọn họ, lão đại và Tang Ân đều thở dài một hơi.

- Đi thôi, cho thuyền trở lại.

Xác định thi thể cha con họ Trần đã không còn dấu tích, lão đại quay sang phân phó Tang Ân.

- Vâng.

Tang Ân gật đầu cho thuyền quay trở lại, còn lão đại thì đang quay số tới điện thoại của Kaike.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1565: Tin tức chấn động



- A… đã g**t ch*t rồi.

Dương Minh có phần không biết phải nói gì, Kaike thật là đã hiểu sai ý tứ của mình.

Lúc trước Dương Minh nói chính là để hai cha con họ Trần sau này đừng có xuất hiện trước mặt mình, ý là để lúc Kaike về nước thì nhớ mà mang theo hai người bọn họ đi. Lại không nghĩ rằng Kaike đã sai người g**t ch*t bọn họ!

Ngay lúc ấy Dương Minh suy nghĩ, dù sao Trần Trí Nghiệp và Trần Phi cũng từng có giao hảo, cho nên nghĩ cho cùng cũng nên thả cho hai người bọn họ một con ngựa. Có điều người chết thì đã chết rồi, hai người này có chết cũng là chưa hết tội, vẫn không đáng để đồng tình.

Ôi, cha con họ Trần đúng là xui xẻo!

- Ông làm không tệ, có cố gắng.

Dương Minh nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Hắc hắc, tôi còn tưởng tôi đã làm sai cái gì chứ!

Kaike thở dài một hơi:

- Tôi đã cho người của gia tộc thống kê số lượng tài sản và vị trí hợp thành của toàn bộ khách sạn Douglas ở Trung Quốc. Tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả…

- Ừ. Chuyện này ông cứ liên hệ trực tiếp với Quách Kiến Siêu đi.

Dương Minh nói.

- Được, vậy không làm phiền Dương tiên sinh nữa…

Kaike thầm nghĩ, liên hệ cùng Quách Kiến Siêu thì càng tốt, mình đỡ phải nơm nớp lo sợ khi nói chuyện với Dương Minh, chí ít Quách Kiến Siêu nếu không có ý của Dương Minh, hắn cũng sẽ không đối địch với mình làm gì.

- …. Được rồi, tạm biệt.

Dương Minh thực sự không biết nói cái gì cho phải, cha con Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long lại bị g**t ch*t như vậy.

- Dương ca, làm sao vậy?

Quách Kiến Siêu ở bên cạnh Dương Minh, không nghe rõ trong điện thoại nói gì, liền hiếu kỳ hỏi.

- Kaike cho người g**t ch*t cha con Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long, sau đó ném bọn họ xuống biển làm mồi cho cá rồi.

Dương Minh nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói:

- Ý của tôi vốn là muốn Kaike khi nào về Châu Âu thì dẫn hai người bọn họ theo, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bọn họ nữa. Thế nhưng lại không nghĩ rằng…

- Ha ha ha!

Quách Kiến Siêu vừa nghe Dương Minh nói rõ nguyên nhân, nhất thời phá lên cười:

- Dương ca, cha con họ Trần này cũng quá xui xẻo ya? Ha ha ha…

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà chết thì đã chết rồi, dù sao cũng không có gì quan trọng.

Dương Minh tuy rằng cũng hiểu được cha con họ Trần xui xẻo, thế nhưng cũng chẳng thương xót gì bọn họ.

- Kaike này, ngược lại rất hung ác ya.

Quách Kiến Siêu than thở:

- Tuy rằng em cũng rất muốn g**t ch*t Trần Trí Nghiệp. Thế nhưng lại không có cái lá gan kia…

Quách Kiến Siêu vẫn luôn làm ăn đàng hoàng, cho nên tự nhiên sẽ không đề cập đến những phương diện này, Dương Minh cũng sẽ không để hắn đi làm những chuyện như vậy.

- Tôi để Kaike đem tư liệu khách sạn sửa sang lại một chút, sau đó thương lượng cùng với cậu, cậu cứ lấy về là được rồi.

Dương Minh đem toàn bộ chuyện này giao cho Quách Kiến Siêu, bản thân hắn cũng không có thời gian để đi lo mấy thứ này.

Ở trong mắt những người khác, tài sản của toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc, thoạt nhìn đã phải tính đến con số thiên văn rồi. Thế nhưng ở trong mắt Dương Minh lại coi không ra cái gì cả.

(*con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên)

Một hồi nguyên bản từ hành động thu mua của khách sạn Douglas đã mang đến chấn động cho toàn bộ thương giới Tùng Giang, kết quả cuối cùng lại khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt!

Sau nửa tháng, từ khi tin tức thu mua được truyền ra, khách sạn Douglas trên phương tiện thông tin truyền thông đã công bố thông tin: chuỗi tập đoàn khách sạn quốc tế Douglas, sẽ chuyển nhượng lại toàn bộ tài sản của khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc cho công ty TNHH giải trí Danh Dương Tùng Giang, nội trong một năm, từng bước đổi tên thành khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

Tin tức rất ngắn gọn, không hề giải thích nguyên nhân, cũng không nói rõ giá cả chuyển nhượng. Thế nhưng, tin tức ngắn gọn như vậy lại dấy lên sóng to gió lớn! Người ở bên ngoài không hiểu rõ tình hình, cũng chỉ là cảm thán một chút tài lực hùng hậu của công ty TNHH giải trí Tùng Giang Danh Dương, lại có thể thoáng cái đã hoàn thành việc thu mua hàng loạt như vậy, có lẽ số tiền thu mua đã vượt quá 100 ức rồi.

Thế nhưng trong giới kinh doanh bản địa Tùng Giang thì đều hiểu rõ, gốc rễ của sự việc không phải đơn giản như trong tưởng tượng! Nửa tháng trước, khách sạn Douglas còn hùng hổ tuyến bố trước truyền thông muốn thu mua khách sạn Quốc Tế Tùng Giang. Kết quả nửa tháng sau, không những không thu mua được khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, ngược lại còn bị người ta thu mua lại.

Hơn nữa, ý nghĩa giữa hai việc thu mua này là không giống nhau, vì đó chính là thu mua tổng thể! Toàn bộ tài sản của khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc phải chuyển giao toàn bộ cho công ty TNHH giải trí Tùng Giang Danh Dương, cũng chính là công ty mẹ của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, cái này đã nói lên cái gì? Nói lên khách sạn Douglas đã thu mua thất bại đồng thời, còn phải trả cái giá nhất định!

Suy đoán, kinh ngạc, khiếp sợ đều đã tràn ngập trong giới kinh doanh Tùng Giang. Vốn tưởng rằng sau lưng khách sạn Douglas có tập đoàn đa quốc gia cùng người của gia tộc Douglas ủng hộ, lúc này mới biết được, ý nghĩ của bản thân trước kia ngây thơ cỡ nào!

Thực lực của Tập đoàn Danh Dương được nhìn thấy bên ngoài có lẽ chỉ là một góc băng sơn mà thôi. Thực lực ẩn náu của họ đã hoàn toàn vượt quá những cái này, nếu không phải vậy thì làm sao có thể khiến gia tộc Douglas bán đi toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc đã khổ tâm kinh doanh hơn mười năm?

Quả thực cái này chẳng khác nào đem toàn bộ sự nghiệp của bọn họ đuổi ra khỏi Trung Quốc, muốn bắt đầu lại từ đầu, trên cơ bản là một chuyện vô cùng khó khăn. Từ nay về sau, khách sạn Douglas ở Trung Hoa sẽ chỉ là một cái tên đã từng có trong lịch sử.

Vậy gia tộc Douglas sẽ phải rời khỏi sân khấu trong kinh doanh khách sạn ở Trung Hoa.

Lúc tin tức này vừa được đưa ra, người lãnh đạo phụ trách đầu tư trước kia của khách sạn Douglas cũng là không hiểu môtê gì cả, liền gọi điện thoại cho Kaike.

- Kaike tiên sinh sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Người lãnh đạo hỏi:

- Có phải đã gặp phiền phức gì rồi không? Có cần tôi giải quyết giúp ông không? Trong điều này có phải có ẩn tình hay không? Có phải đối phương dùng thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu gì hay không? Có cần tôi cho người điều tra một chút không?

Điều tra Dương Minh? Kaike vừa nghe lời này… nhất thời lại càng hoảng sợ. Má ơi! Không phải ngươi muốn chỉnh chết ta đấy chứ? Ngươi mà đi điều tra Dương Minh, đến lúc đó cho dù không tra ra được cái gì, chắc chắn Dương Minh cũng cho rằng chuyện này là ta do ta bày mưu đặt kế, đến lúc đó hắn tức giận, đem gia tộc Douglas chúng ta san thành bình địa, ta không chịu nổi lửa giận của hắn đâu.

- Lưu trưởng phòng, không có gì đâu, đây là quyết định của cao tầng trong gia tộc chúng tôi, không liên quan gì đến Công ty giải trí Danh Dương.

Kaike nói:

- Chúng tôi đôi bên là bạn bè hợp tác, chẳng qua là gia tộc chúng tôi muốn tiến hành điều chỉnh nghiệp vụ, cho nên mới làm ra quyết định như vậy.

- Như vậy à… xem ra tôi quá nhạy cảm rồi.

Lưu trưởng phòng nghe Kaike nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn cũng chỉ là xuất phát từ lo lắng của bản thân nên mới gọi điện tới. Khách sạn này nếu đã xây dựng ở Tùng Giang, gọi là khách sạn Douglas cũng được, gọi là khách sạn Quốc Tế Tùng Giang được. Đều là sản nghiệp của Tùng Giang, người nào kinh doanh, cũng không phải vấn đề quan trọng gì.

Kaike cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, may mà Lưu trưởng phòng này không tự chủ trương đi thăm dò Dương Minh. Nếu không, mình có trăm cái miệng cũng không biện bạch được, chết cũng không biết chết như thế nào.

Sau khi chuỗi tập đoàn khách sạn quốc tế Douglas công bố thông tin trước truyền thông, Công ty TNHH giải trí Tùng Giang Danh Dương cũng mở một cuộc họp báo, xác nhận thông tin theo như lời của khách sạn Douglas đã nói trước đó. Biểu thị trong vòng một năm sẽ hoàn thành việc đổi tên từng cái khách sạn Douglas.

Tuy rằng trước đó, đã có rất nhiều người kinh hãi khiếp sợ, thế nhưng sau khi Công ty TNHH giải trí Danh Dương xác nhận, những người này mới hiểu được, cái tin tức đó thực sự là có thật, đến cả công ty giải trí Danh Dương cũng đã xác nhận rồi, chắc chắn không thể giả được.

Bác cả Dương Đại Sơn gọi điện thoại tới, Dương Minh nhận điện thoại cười nói:

- Bác cả, có chuyện gì sao?

- Thằng nhóc này, làm hại bác lo lắng, lại có thể làm ra được món lớn như vậy! Ta còn tưởng rằng, khách sạn của ngươi thực sự đã bị khách sạn Douglas thu mua rồi chứ! Kết quả, ngươi lại thu mua của bọn họ, thực sự là khiến bác mở rộng tầm mắt ya!

Sau khi Dương Đại Sơn nhận được tin tức này, cũng là rất khiếp sợ. Nửa ngày cũng không có phản ứng gì, mãi cho đến khi công ty giải trí Danh Dương xác nhận tính chân thực của tin tức này, Dương Đại Sơn mới vội vàng gọi điện thoại tới cho Dương Minh.

- Đến lúc nảy lòng tham thôi bác.

Dương Minh cười cười, đích thực là đến lúc hắn nảy lòng tham. Nếu như Kaike và Trần Trí Nghiệp không từng bước ép sát, Dương Minh cũng lười phản ứng với bọn họ.

- Đến lúc nảy lòng tham? Không thể nào? Lại nói giỡn với bác rồi!

Dương Đại Sơn tự nhiên sẽ không tin tưởng Dương Minh nói:

- Nhưng mà bác cũng không phải là người không biết lí lẽ. Loại chuyện này, trước tiên phải tuyệt đối bảo mật không thể tiết lộ phong thanh được, bác cũng hiểu.

- …

Dương Minh biết rõ bác cả đã hiểu lầm, nhưng mà chuyện này đúng là không có cách nào giải thích được, cười gượng hai tiếng nói:

- Haizz. Bác nói như vậy cũng không sai biệt lắm.

- Ừm, biết ngươi không có chuyện, ngược lại còn thu mua được sản nghiệp lớn như vậy, bác cũng yên tâm.

Dương Đại Sơn nói:

- Ta đây không làm phiền ngươi nữa, khẳng định ngươi còn có rất nhiều chuyện muốn làm.

- Vâng, cháu sẽ gọi lại cho bác sau.

Dương Minh nói xong liền cúp điện thoại.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1566: Thay thế của yêu thương



Vừa cúp điện thoại của bác cả, không lâu sau điện thoại của Kinh Tiểu Lộ đã gọi tới. Kinh Tiểu Lộ trước đó cũng không biết sự tình thu mua, cô hiểu rõ Dương Minh sẽ lập tức đi Vân Nam. Cho nên đối với chuyện khách sạn Douglas từng bước ép sát khách sạn Quốc Tế Tùng Giang cũng không có biện pháp. Kinh Tiểu Lộ biết Dương Minh hiện tại không muốn quản việc này. Mặc dù trong lòng không ủng hộ cách làm của khách sạn Douglas, thế nhưng cô cũng không có biện pháp trách móc.

Dương Minh đã không nói gì, mình có thể làm được gì chứ? Quách Kiến Siêu cũng không phải không xin qua chỉ thị của mình, nhưng mà bên kia Bạo Tam Lập cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Thế nhưng, Kinh Tiểu Lộ không nghĩ tới chính là, Dương Minh đột nhiên chơi một món lớn như vậy, mãi cho đến khi đôi bên thu mua thành công, trên truyền thông mới có tin tức truyền ra.

Mình trước đó rõ ràng một chút cũng không biết! Tốt xấu gì mình bây giờ cũng là chủ tịch của giải trí Danh Dương, loại chuyện này, Dương Minh lại có thể giấu diếm mình, Kinh Tiểu Lộ ngẫm lại cũng cảm thấy có chút tức giận! Các phóng viên nhà báo muốn biết tin tốt cũng đã gọi điện thoại tới đây cho mình, thế nhưng Kinh Tiểu Lộ lại một chút cũng không biết!

Kinh Tiểu Lộ nói không biết, cũng phải có người tin tưởng mới được nha? Những ký giả này có thể tin tưởng sao?

Không có cách nào, Kinh Tiểu Lộ đành phải ăn nói hàm hồ, chờ sau khi sự việc được giải quyết hoàn tất sẽ mở một cuộc họp báo, ký giả mới tạm thời buông tha cho Kinh Tiểu Lộ.

Có điều là Kinh Tiểu Lộ cũng không dự định bỏ qua cho Dương Minh dễ dàng như vậy. Tốt xấu gì mình cũng là nữ nhân của hắn, thế nào mà ngay cả một cái hỏi thăm cũng không gọi đến!

- Tiểu Lộ…

Dương Minh tiếp nhận điện thoại:

- Chuyện gì vậy?

- Dương Minh, anh còn nhớ tới em à! Chuyện thu mua lớn như vậy làm sao cũng không nói cho em biết? Ký giả đã tìm tới cửa, kết quả em lại một chút cũng không biết…

Kinh Tiểu Lộ nói có chút ủy khuất.

- Chuyện này à.

Dương Minh lúc này mới nhớ đến Kinh Tiểu Lộ mới là chủ tịch của giải trí Danh Dương, mình chỉ thông báo cho Quách Kiến Siêu, mà Kinh Tiểu Lộ thì vẫn chưa hay biết gì, thảo nào Kinh Tiểu Lộ lại tức giận như vậy.

- Thế nào, anh muốn quỵt nợ à!

Kinh Tiểu Lộ nghe được giọng điệu của Dương Minh, dường như muốn chối bỏ trách nhiệm, có chút mất hứng…

- Tiểu Lộ, thật ngại quá, chuyện này, là do anh đến lúc nảy lòng tham.

Dương Minh cười khổ nói:

- Ngày hôm qua cũng là Trần Trí Nghiệp đột nhiên tới khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, tìm đến Quách Kiến Siêu nói muốn đàm phàn chuyện thu mua, vì vậy ngày hôm nay anh mới đi qua đó. Ai ngờ Trần Trí Nghiệp bọn họ hùng hổ dọa người, kết quả trong cơn giận dữ anh đã thu mua của bọn họ, chuyện này là lúc đó mới quyết định, cho nên không có thông báo cho em…

- Như vậy à…

Kinh Tiểu Lộ hiểu rõ Dương Minh, có đôi khi chỉ cần không phải con giun xéo lắm cũng oằn, đối với một số người qua loa cho xong chuyện, Dương Minh nói là đến lúc đó mới quyết định, vậy chắc chắn là như thế. Ngược lại Kinh Tiểu Lộ đối với lời chất vấn của mình lại có chút xấu hổ:

- Dương Minh, em ngược lại đã trách oan anh rồi, em xin lỗi.

- Cái này có cái gì đâu mà xin lỗi.

Dương Minh cười nói:

- Em còn khách khí với anh cái gì nữa, cứ như người xa lạ vậy.

- Ừm, vậy em không khách khí với anh nữa, anh mau chóng kêu người tới nói rõ với em về kế hoạch thu mua lần này đi, tránh cho người khác chưa hỏi em đã nói cái gì cũng không biết.

Kinh Tiểu Lộ nói.

- Được, chuyện này anh để cho Quách Kiến Siêu phụ trách giải quyết, anh sẽ cho hắn đi giải thích với em.

Dương Minh đề xuất đến đây nói:

- Sau này giải trí Danh Dương, có thể tự thành lập một bộ phận quản lý hành chính, chuyên môn quản lý những khách sạn này, anh định cho Quách Kiến Siêu phụ trách cái này.

- Vâng, nghe lời anh, đến lúc đó em và Báo ca thương lượng một chút, tiến hành an bài.

Kinh Tiểu Lộ đáp.

Lời của Dương Minh, Quách Kiến Siêu ở bên cạnh cũng nghe được, nhất thời trên mặt lộ ra thần sắc kích động! Đối với sự coi trọng của Dương Minh, khiến Quách Kiến Siêu vô cùng cảm động và hưng phấn. Mình tận tâm trung thành đi theo Dương Minh lâu như vậy xem ra không hề uổng phí, Dương Minh vẫn còn nghĩ đến mình.

Chờ Dương Minh cúp điện thoại, Quách Kiến Siêu có chút kích động nói:

- Dương ca… em … em sợ mình không được…

- Ài… đàn ông tốt nhất không nên nói mình không được…

Dương Minh vỗ vỗ vai Quách Kiến Siêu.

- Ách…

Quách Kiến Siêu đổ mồ hôi, không nghĩ tới Dương Minh lại trêu đùa:

- Dương ca, em thật sự sợ bản thân cái đó… không gánh vác được…

- Ha hả, cậu chưa làm sao đã biết không gánh vác được?

Dương Minh cười nói:

- Bạo Tam Lập vẫn không bằng cậu, tối thiểu cậu cũng được đào tạo chính quy, nhất định trước kia đã được học quản lý xí nghiệp, hắn ư? Làm cũng không được tốt lắm.

- Vậy em… tiện thể thử xem!

Quách Kiến Siêu gật đầu.

- Không phải thử xem, nhất định phải làm được.

Dương Minh nói.

- Được, Dương ca, anh yên tâm đi, em nhất định làm được!

Quách Kiến Siêu gật đầu lia lịa.

o0o

Sóng gió do khách sạn Douglas bị thu mua gây nên cũng đã dừng lại, mặc dù sau một khoảng thời gian rất lâu trong cuộc sống, chuyện này cũng đã trở thành đề tài nói chuyện của một số người, thế nhưng Dương Minh cũng đã sớm quay trở lại cuộc sống bình yên.

Đối với sự tình của Triệu Oánh, Dương Minh vẫn không tìm được cách giải quyết thích hợp, trong lòng thủy chung không bỏ xuống được, rồi lại không biết có nên tiến thêm một bước hay không, hoặc là, làm sao mới có thể tiến thêm một bước được.

Tính ra, mình có tình cảm với Triệu Oánh trước, sau này mới động tâm với Trần Mộng Nghiên… Nếu không phải do dự trước kia của Triệu Oánh, có lẽ người ở cùng một chỗ với mình đầu tiên hẳn phải là Triệu Oánh.

Có điều là Triệu Oánh trước kia cũng có lo lắng của mình, cô trò yêu nhau trước sau vẫn là một đề tài bị người ta chỉ trích, cũng là một điều cấm kỵ. Mà khi Triệu Oánh từ chức, lần thứ hai trở thành học sinh, thật ra hai người đã không còn trở ngại nào, có điều lại bởi vì một loạt các hiểu lầm, khiến ngăn cách giữa hai người càng ngày càng sâu.

Dương Minh thử gửi cho Triệu Oánh một cái biểu tượng nói chuyện phiếm, lại không nghĩ rằng rất nhanh đã nhận được phản hồi:

- Làm gì?

Quan hệ của Dương Minh và Triệu Oánh trên truyenfull.vn càng ngày càng lộ vẻ ám muội, Dương Minh lúc nào cũng có thể tìm được đề tài nói chuyện thích hợp với Triệu Oánh. Dù sao Dương Minh cũng hiểu rất rõ Triệu Oánh trong hiện thực.

- Sao cô lại online vào lúc này?

Dương Minh có chút kỳ quái, bây giờ là buổi chiều, Triệu Oánh hẳn là ở trên lớp mới đúng.

- Cậu không nghe nói qua, điện thoại di động có thể lên được QQ sao?

Triệu Oánh gửi đi một cái biểu tượng rất im lặng.

- Không biết, tôi chỉ biết điện thoại di động có thể coi tiểu thuyết…

Dương Minh trả lời.

Triệu Oánh gần đây cũng rất buồn bực, đặc biệt là buổi tối hôm đó, sau khi nhìn thấy Tôn Khiết cùng một chỗ với Dương Minh, lại càng như vậy. Cô không nghĩ tới Tôn Khiết bạn bè tốt của mình lại có thể cũng là nữ nhân của Dương Minh. Tuy rằng Triệu Oánh đối với Tôn Khiết không có ý nghĩ gì khác, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy có chút uất ức. Vì sao một đám bạn bè của mình đều có quan hệ với Dương Minh, mà bản thân mình hết lần này tới lần khác lại không có chút tiến triển nào?

Triệu Oánh cảm thấy, quan hệ giữa mình và Dương Minh, càng ngày càng trở nên xa cách, không bao giờ thân mật khăng khít như hồi ở Tứ Trung nữa, cái đêm trăng mùa xuân đó, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại.

Từng bước theo Dương Minh trưởng thành, con gái bên người càng ngày càng nhiều. Triệu Oánh cảm thấy, bản thân một chút ưu thế cũng không có.

Đương nhiên, cái này chỉ là trong lúc Triệu Oánh buồn bực. Còn những lúc khác, Triệu Oánh lại bối rối không biết phải làm sao. Triệu Oánh cảm thấy, dường như mình đã nảy sinh tình cảm với "thế giới nào có chân tình", nội dung nói chuyện phiếm của hai người càng lúc càng ám muội, "thế giới nào có chân tình" gọi mình là "bà xã thân ái" với số lần càng lúc càng càng nhiều, Triệu Oánh cũng không còn phản cảm như lúc ban đầu, ngược lại sau khi nghe còn cảm thấy rất thoải mái.

Để có thể thường xuyên nói chuyện phiếm cùng "thế giới nào có chân tình", thậm chí Triệu Oánh còn cài cả QQ trên điện thoại, đi đến đâu cũng có thể online được.

Triệu Oánh tự cảm thấy mình cũng không phải người hoa tâm, ngược lại cô còn vô cùng chuyên nhất và cố chấp. Nếu không thì cô cũng không bỏ công tác ở trường học, cùng Dương Minh trở thành đồng môn trong đại học.

Thế nhưng, Triệu Oánh cảm thấy ở "thế giới nào có chân tình", cũng có chung một loại cảm giác tương tự với Dương Minh! Giống như lúc mới thích Dương Minh, hư hư ảo ảo không hề xác định được, đây mới là nỗi phiền lòng nhất của Triệu Oánh.

Sao mình lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng đã quyết định cả đời sẽ chỉ thích một mình Dương Minh. Thế nhưng mình thế nào lại động tâm với người khác vậy? Có điều là không thể không nói, đôi khi "thế giới nào có chân tình" cho mình cảm giác, cực kỳ giống với Dương Minh, có thời gian thậm chí Triệu Oánh còn đem hắn trở thành thay thế của Dương Minh.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1567: Tâm sự của Triệu Oánh



Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Triệu Oánh cảm thấy cô làm vậy là không đúng.

Tuy nhiên trong thâm tâm cô vẫn còn thắc mắc. Rốt cuộc thì cô có thật sự thích "thế giới nào có chân tình" hay là chỉ xem hắn như là một người thay thế Dương Minh?

Triệu Oánh cảm tthaasy đây là một chuyện rất quan trọng. Nếu cô thật sự xem hắn là kẻ thay thế của Dương Minh thì cô đang yêu Dương Minh một cách điên cuồng đến nỗi xem người khác là kẻ thay thế.

Nhưng nếu như chuyện cô thích "thế giới nào có chân tình" là thật thì rõ ràng cô đang một chân muốn bước hai thuyền?

Triệu Oánh hiện giờ rất phiền não. Cô không biết phải chia sẻ chuyện này với ai? Nói với Tôn Khiết ư? Dĩ nhiên là không được. Hiện nay Tôn khiết đã biết chuyện của cô và Dương Minh. Nếu cô nói chuyện này ra thì lập tức Dương Minh sẽ biết đến chuyện này.

Mà cùng Vương Ngữ Yên nói lại càng không được. Vương Ngữ Yên và Tôn Khiết trên cơ bản đều là người phụ nữ của Dương Minh cho nên dù nói với ai cũng không thể được.

Ài! Triệu Oánh cảm thấy thật khó xử. Có bạn tốt nhưng không thể chia sẻ cùng nhau phải cất dấu tâm tư ở trong lòng.

Đang lúc Triệu Oánh phiền lòng thì "thế giới nào có chân tình" lại tìm đến.

Có đôi khi Triệu Oánh nghĩ nếu như "thế giới nào có chân tình" là Dương Minh thì có lẽ cô đã thổ lộ ra hết với hắn.

Triệu Oánh cho rằng hắn không phải Dương Minh cho nên cô cũng không có ý định gặp mặt hắn. Cô cảm thấy nếu như đã yêu Dương Minh thì không thể chấp nhận tình cảm khác được.

Chỉ là cô cảm thấy có chút rung động đối với "thế giới nào có chân tình". Nếu cứ như vậy cô không biết sau này sẽ đối mặt chuyện này như thế nào?

"Có chuyện gì sao?" Triệu Oánh trả lời.

"Không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày không gặp nên cảm thấy nhớ cô thôi." Dương Minh trả lời kèm theo một cái icon nụ hôn.

"Làm gì mà mấy ngày, mới có hôm qua thôi mà?" Triệu Oánh trả lời kèm theo một cái icon liếc xéo.

"Haha!" Dương Minh thầm nghĩ xem ra Triệu Oánh nhớ rất kỹ nha. Kinh Tiểu Lộ nói quả thật không sai, muốn cởi bỏ tâm tư của Triệu Oánh thì hắn chỉ còn cách cưa đổ cô trên QQ mà thôi.

"Phải một ngày không? Nhưngmaf người xưa có câu, một ngày không gặp tựa hồ như dài ba thu". dương Minh cười hắc hắc một cách vô sĩ trả lời.

"Xì! Anh không nghĩ đến bạn gái của anh thì thôi. Nghĩ đến tôi làm gì?" Triệu Oánh trong lòng khẽ động, chỉ là chuyện này vẫn còn chưa rõ ràng nên cô liền trả lời một câu.

"Chẳng phải cô chính là người cô gái mà tôi yêu sao?" Dương Minh tiếp tục vô sỉ trả lời.

Triệu Oánh vừa đọc xong liền đỏ mặt xoay đầu nhìn xung quanh tựa hồ như sợ Tôn Khiết phát hiện. Sau khi cô xác định là phía sau không có ai mới trả lời hắn: "Tôi sao? Chuyện này từ khi nào vậy? Tại sao mà tôi không biết nhỉ?"

"Chẳng phải tôi vẫn gọi cô là bà xã thân ái đó sao? Cô không phản đối chứng tỏ cô là bạn gái tôi còn gì?" Dương Minh vẫn đang rất vô sỉ trả lời lại một câu.

Triệu Oánh hơi sững sờ một chút nhưng vẫn không trả lời hắn. Cô cảm thấy quả thật da mặt của tên này có phần dày cỡ Dương Minh chứ không ít.

Không lẽ hắn chính là Dương Minh sao?? Mặc dù Triệu Oánh không chịu thừa nhận chuyện này nhưng trong lòng cô đã có chút xao động.

Triệu Oánh cảm thấy hơi lo lắng, nếu hắn đúng là Dương Minh thì những tâm sự của cô từ trước đến giờ hắn đều biết hết rồi. Bất giác Triệu Oánh có cảm giác xấu hổ.

Đúng lúc này Tôn Khiết từ trong phòng đi đến bên cạnh Triệu Oánh, nói: "Triệu Oánh, một lát nữa chúng ta đi kiếm cái gì ăn nha? Chị Tình cũng đang không có việc gì làm kìa".

"Hả? Không được, chút nữa tôi còn học lớp kinh tế học. Hay là hai người đi đi không cần phải lo cho mình."

Triệu Oánh liền hoảng sợ vội vàng cất cái điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên trả lời một cách không tự nhiên.

Kỳ thật màn hình điện thoại khá nhỏ, nếu đứng hơi xa thì không thể đọc chữ được, chỉ là Triệu Oánh có tật nên giật mình mà thôi.

"Uhm. Không sao đâu, tôi quên mất là cô nghiên cứu sinh bên khoa kinh tế nên chương trình nhiều hơn".

Thật ra Tôn Khiết cũng không chú ý đến động tác của Triệu Oánh nên liền nói: "Nhưng mà cô nhớ ăn gì nha. Từ trưa đến giờ cô mới ăn có một tô mì à".

Giữa trưa Tôn Khiết và Triệu Oánh có vào căn tin của trường học ăn một chút mì nên Tôn Khiết sợ rằng Triệu Oánh sẽ đói nên nhắc nhở một câu.

"Uh!" Triệu Oánh nghe vậy liền gật đầu, nói.

"Tôi đi trước đây". Từ sau bữa cơm gặp Dương Minh trong khách sạn quốc tế Tùng Giang đến giờ, Tôn Khiết đã xem Triệu Oánh là người trong nhà nên cô cảm thấy không có gì phải ngại ngùng nữa.

"Haizzzz!" Nhìn bóng lưng Tôn Khiết khuất dần, Triệu Oánh liền thở dài. Chuyện Tôn Khiết xem cô như người trong nhà làm sao cô không biết được chứ.

Từ sâu trong thâm tâm, Triệu Oánh rất cảm kích Tôn Khiết nhưng mà cô vẫn cảm thấy lo lắng. Phụ nữ xung quanh Dương Minh không phải chỉ có mình Tôn Khiết, cô không biết những cô gái khác sẽ đối xử với cô như thế nào? Triêu Oánh cảm thấy vô cùng khó xử.

Phạm Kim Triết gần đây cảm thấy rất khó chịu, hắn cảm thấy phải hỏi rõ Dương Minh một chút. Lần trước ở khách sạn quốc tế Tùng Giang, Dương Minh bảo hắn đắc tội với oán linh. Quả thật hắn rất tin chuyện này.

Từ sau khi về đến nhà, lúc nào hắn cũng trốn trong phòng không dám ra khỏi cửa. Hắn sợ oán linh đến tìm đòi "nợ" nên không ngừng lên mạng lùng sục về oán linh.

Sau khi chứng kiến những cảnh chết khó coi đó, Phạm Kim Triết càng không dám bước ra khỏi nhà, kể cả công ty cũng không dám đi.

Bất quá hắn nhớ Dương Minh có nói đến một chi tiết. Đó là mỗi người đều chết một cách khác nhau, cho dù hắn ru rú trốn trong phòng thì cũng như vậy thôi vì thế hắn quyết định đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút.

Vì vậy hắn liền gọi người đưa đến bệnh viện lớn nhất Tùng giang. Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ liền cho hắn biết, ngoài việc thận hơi yếu một chút thì các cơ quan khác đều khỏe mạnh.

Chuyện thận yếu dĩ nhiên là không thể tránh khỏi. Một tên hoang dâm vô độ như hắn, một đêm mà vui vẻ đến 2, 3 vị cô nương thì không yếu thận mới là chuyện lạ.

mặc dù Phạm Kim Triết biết là hoang dâm thì hại thận nhưng mà hắn không thể kiềm chế d*c v*ng trong người. Vì thế mà sau mỗi lúc cuồng nhiệt hắn đều cố gắng ăn uống thật nhiều, mong rằng có thể bù đắp cái khoản thiếu hụt lúc vui vẻ đó.

Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, dù hắn có tẩm bổ bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể ngày một ngày hai là có thể bù đắp được cái khoản sức khỏe bị giảm sút được.

Cầm tờ giấy khám sức khỏe trong tay, Phạm Kim Triết hơi nhíu mày, rõ ràng sức khỏe của hắn vẫn còn tốt chán. Dù sao từ hôm đó đến nay cũng qua mấy ngày rồi hẳn là cũng đến thời gian oán linh đến tìm hắn rồi chứ. Chẳng lẽ oán linh không còn linh nghiệm nữa sao?
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1568: Phạm Kim Triết gặp xui xẻo



Nhưng mà Phạm Kim Triết cho rằng, cơ thể khỏe mạnh không có nghĩa là oán linh sẽ từ bỏ ý định đòi "nợ" hắn.

Phạm Kim Triết sợ đêm dài lắm mộng nên quyết định tìm đến một vị pháp sư có đạo thuật cao thâm tên là Tam Giới đại sư.

Tam Giới đại sư này nghe nói có đạo thuật rất cao thâm, trước kia từng có một vị lão bản bị hồ ly tinh ám vào, may nhờ có Tam Giới đại sư ra tay phá giải mới thoát được.

Theo tin tức cho thấy, nếu Phạm Kim Triết không muốn chết chỉ còn cách nhờ vả vào vị đại sư này.

Sau khi tìm được Tam Giới đại sư, Phạm Kim Triết vội vàng kể qua sự tình của hắn cho Tam Giới đại sư nghe.

"Đại sư!" Phạm Kim Triết mang một cái hồng bao nhét vào tay Tam Giới, vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe.

"Tiền tài là vật ngoài thân! Thí chủ, người đợi bần tăng thu phục nghiệp chướng xong rồi thì cúng dường cũng không muộn" Tam Giới đại sư lạnh nhạt nói.

"Cao nhân, quả thật đúng là cao nhân!" Phạm Kim Triết chứng kiến bộ dáng của không tham vật chất của Tam Giới liền âm thầm khen ngợi.

Mặc dù đây không phải lần đầu hắn tìm pháp sư đánh đuổi oán linh, nhưng đây là lần đầu hắn gặp người không màng vật chất như Tam Giới đại sư. Mấy vị pháp sư kia vừa gặp mặt đã trổ công phu sư tử ngoạm rồi sau đó thì hứa hẹn nào là gọi Quan Âm bồ tát rồi Thái thượng lão quân.nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng thấy biến hóa gì.

Phạm Kim Triết thầm nghĩ vị này mới đúng là pháp sư. Người ta đâu có như cái bọn pháp sư thối nát kia. Hắn âm thầm tự nhủ lần đi về nhất định sẽ tìm bọn người kia tính sổ.

Nghĩ đến đây, hắn liền móc ra một số tiền lớn mong Tam Giới đại sư giúp hắn thu phục oán linh.sau đó nhốt nó xuống 18 tầng địa ngục để tránh tai ương về sau.

"Oán linh tới rồi!" Tam Giới đại sư trong tay cầm một đống tiền nhàn nhạt nói.

Phạm Kim Triết vừa nghe xong liền sửng sốt, vội vàng quỳ xuống đất, nói như khóc: "Đại sư, tôi van ngài.bao nhiêu tiền cũng không sao hết chỉ cần ngài giúp tôi. Nếu không.tôi chết mất"

"Không phải chuyện tiền bạc!" Tam Giới thở dài nhìn Phạm Kim Triết đầy thương cảm, nói: "Quả thật con nghiệp chướng này quá mạnh, nếu bần tăng giúp ngài thu phục nó sẽ tốn rất nhiều pháp lực"

Vừa nghe Tam Giới nói xong, Phạm Kim Triết liền cảm thấy có hy vọng. Tam Giới bảo là sợ tốn nguyên khí chứ không phải là không diệt được oán linh.

Nghĩ đến đây Phạm Kim Triết liền vội vàng, nói: "Đại sư, ngài cũng biết cứu một mạng người như xây bảy tháp chùa. Hơn nữa ngài đã tu thành chánh quả, mong ngài cứu mạng tôi xem như tích chút công đức."

Sau khi nghe xong, Tam Giới đại sư thoáng nhíu mày, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau hắn mới gật đầu, nói: "Thôi được rồi xem như bần tăng cứu ngài một lần, chỉ là theo quy định thì tiền nhang đèn để cúng dường là không thể thiếu được."

"Nhất định, nhất định-!" Phạm Kim Triết vội vàng gật đầu, nói.

Sau khi đã đặt thêm một đống tiền lên hương án, Phạm Kim Triết lùi lại chỗ cũ chờ Tam Giới đại sư làm phép thu phục oán linh.

Phạm Kim Triết nhìn Tam Giới đại sư múa may quay cuồng liền thở dài một hơi, xem như tránh được một kiếp. Chỉ là hắn cảm thấy không cam lòng, ngày hôm nay hắn mất nhiều tiền như vậy chẳng phải là vì tên hỗn đãn Dương Minh kia sao?

"Đã xong, thí chủ ngài có thể ra về" Tam Giới đại sư lạnh nhạt nói một câu.

"Đại sư chỉ như vậy thôi sao?" Phạm Kim Triết hơi nhíu mày, tựa hồ như việc này hơi đơn giản nha.

"Thí chủ không tin pháp lực của bần tăng sao?" Tam Giới hỏi lại một câu.

"Không, không đại sư nhầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi cho chắc chắn ấy mà" Phạm Kim Triết vội vàng nói.

"Được rồi thí chủ về đi-!" Tam Giới đại sư nhàn nhạt đuổi khách, trong mắt toát ra một tia gian xảo.

Mặc dù không cho là đúng nhưng đại sư đã như vậy hắn cũng không thể làm gì hơn đành phải tiu nghỉu ra về.

Nhưng mà nói gì thì nói, dù sao thì oán linh cũng đã thu phục, Phạm Kim Triết cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau Phạm Kim Triết liền đi học lại bình thường, hắn vốn chẳng phải ham học hỏi gì, chỉ là muốn tìm cách theo đuổi Triệu Oánh một lần nữa.

"Triệu Oánh!" Nhân lúc Tôn Khiết đi ra ngoài, Phạm Kim Triết vội vàng đến bên cạnh Triệu Oánh nói: "Một lát nữa ở phòng 303 có tiết kinh tế học, chúng ta ngồi cùng nhau nha"

Kỳ thật Phạm Kim Triết đâu phải nghiên cứu sinh của khóa kinh tế học, nhưng để được tiếp xúc với Triệu Oánh hắn đành phải đi theo học chung với cô.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 1569: Chuyện trong thang máy



Triệu Oánh nghe thanh âm Phạm Kim Triết gọi cô, nhất thời có chút khó chịu. Cô có cảm giác rất phản cảm đối với người này, tuy hắn có chút năng lực nhưng lại có tính khoe khoang, hơn nữa lại rất hoa tâm.

Chuyện Phạm Kim Triết nuôi một cô gái trong quán Bar đã không còn gì là bí mật. Muốn người ta không biết thì tốt nhất là mình đừng làm. Trong lớp học đã không ít lời đàm tiếu về Phạm Kim Triết cho nên Triệu Oánh cũng nắm bắt được một ít tin tức.

Đối với con người của Phạm Kim Triết, Triệu Oánh chán ghét không thôi. Nếu đem so hắn với Dương Minh thì quả thật đúng là khác xa một trời một vực.

"Anh đi trước đi, tôi còn có chút việc" Triệu Oánh từ từ thu gom đồ dùng trên bàn thản nhiên nói.

"Haha không sao đâu, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng có chuyện gì làm. Có việc gì cô cứ nói đi tôi sẽ giúp" Quả thật da mặt của Phạm Kim Triết cũng thật là dày vừa nói xong hắn liền kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống chờ Triệu Oánh.

"." Triệu Oánh không biết phải nói gì, chẳng lẽ Phạm Kim Triết không nhìn ra là cô rất ghét hắn sao?

Phạm Kim Triết làm sao có thể không nhìn ra Triệu Oánh chán ghét hắn chứ nhưng mà hắn cho rằng nếu hắn có thể kiên trì thì chắc chắn sẽ ôm được mỹ nhân về tay.

Triệu Oánh không ngờ là Phạm Kim Triết lại thành như thế, cô đành phải mau chóng thu gom đồ dùng rồi lập tức xoay lưng đi ra khỏi phòng học.

Phạm Kim Triết nở một nụ cười nhạt lập tức đứng dậy đi theo Triệu Oánh ra ngoài. Hắn biết rất rõ Triệu Oánh căn bản không có chuyện gì phải làm, sở dĩ cô nói như vậy chủ yếu là muốn né tránh hắn.

Triệu Oánh thấy Phạm Kim Triết lẽo đẽo theo sau cũng chẳng màng đến hắn nữa liền đi đến phòng 303 chờ tiết học tiếp theo.

Mặc dù chỉ còn có nửa tiếng nhưng Triệu Oánh muốn đến phòng học đọc qua mấy cuốn sách một chút.

Nghĩ đến đây, Triệu Oánh lập tức bước thẳng đến thang máy, cô muốn bỏ Phạm Kim Triết ở phía sau. Chỉ là tốc độ của cô làm sao bằng Phạm Kim Triết, cánh cửa thang máy vừa mở, hắn liền đi vào trong.

Thang máy này là phương tiện công cộng không phải là của Triệu Oánh cho nên cô không có lý do gì đuổi hắn ra ngoài.

Vào lúc này, các khóa học khác đều đã kết thúc, chỉ có một số nghiên cứu sinh còn mấy tiết học chuyên ngành bắt buộc phải học, cho nên bên trong thang máy lúc này cũng không nhiều người lắm. Chỉ có một nam, một nữ thoạt nhìn hình như là đôi tình nhân.

Triệu Oánh đi vào thang máy liền bấm nút đến lầu ba. Phạm Kim Triết đi theo sau chỉ đứng bên cạnh Triệu Oánh cười cười.

Cửa thang máy vừa đóng lại. Người nam liền nhìn người nữ nói: "Không ngờ trên đời còn có người đẹp như vậy."

"Haha thật vậy sao?" Người nữ ngượng ngùng hỏi lại.

"Thật chứ, tôi không ngờ là cô đẹp đến như vậy" Người nam cảm thán nói.

"Anh còn nói nữa, không phải trên QQ tôi đã nói với anh ngay từ đầu rồi sao? Tại anh không tin tôi thôi" Người nữ ngượng ngùng nhìn người nam nói: "Vậy anh định làm gì đây?"

"À mà tôi nghe nói cô có bạn trai rồi? Người bạn trai đó bây giờ chúng ta phải xử lý thế nào?" Người nam bỗng nhiên nhìn chằm chằm người nữ hỏi.

"Anh nói về hắn sao? Tôi thấy dạo này hắn lạnh lùng, dường như có vẻ né tránh tôi rồi" Người nữ thở dài, lắc đầu, nói.

"Nếu vậy thì cô định phải làm như thế nào? Chúng ta có nên tiến tới nữa không?" Người nam nghe người nữ nói như vậy nhất thời hiểu được cảm giác đó, vội vàng dò hỏi.

"Tôi cũng không biết nữa!" Người nữ lắc đầu, nói.

"Uh" Người nam do dự một chút cuối cùng cũng đủ dũng khí hỏi một câu: "Tôi và cô đều bị tình phụ, nếu cô không chê, tại sao chúng ta không thử l*m t*nh nhân chứ?"

"Chuyện này." Người nữ có chút do dự, câu hỏi này của người nam quả thật khiến cô có chút xao lòng, bất quá cô vẫn nói một câu: "Chúng ta chỉ quen nhau qua QQ, phải chăng như thế này hơi nhanh không?"

"Chúng ta đã gặp mặt nhau rồi không phải là không còn trên mạng nữa sao?" Người nam không cam lòng nói một câu.

"Tôi biết là cô cảm thấy chưa tin tôi. Nhưng tôi đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi hứa từ nay sẽ lo cho cô đầy đủ mà" Người nam ngượng ngùng nói.

"Tôi tin anh" Người nữ đỏ mặt gật đầu, nhưng mà nói đi thì cũng nói lại cô cũng không quá tin đến nỗi nhận lời chàng trai này chỉ là đồng ý cho hắn làm quen thôi mà.

Người nam này quả thật có bản lĩnh nha, chỉ cần mới gặp đã có thể làm quen được với người nữ này rồi. Phạm Kim Triết chứng kiến cảnh này liền tức sôi gan, âm thầm chửi trong lòng.

Dựa vào cái gì mà vừa gặp mặt đã như vậy. Còn hắn theo đuổi Triệu Oánh lâu như vậy mà một cái nhìn thân thiện cũng không được. Cuộc đời này thật không công bằng.

Chỉ là cảnh này trong mắt Triệu Oánh lại có hiệu quả khác. Cô thậm chí hoài nghi có phải ông trời cố tình sắp đặt cho cô chứng kiến cảnh này hay không?

Mối quan hệ tình cảm này cực kỳ giống với tình cảnh của cô và Dương Minh, còn có "thế giới nào có chân tình" nữa. Triệu Oánh thật sự cảm thấy khó xử, cô không biết mình phải quyết định như thế nào?

Đúng lúc này, thang máy dừng lại ở lầu ba, Triệu Oánhh lập tức bước ra khỏi thang máy. Cô cũng không muốn xem tiếp diễn biến của cặp tình nhân này như thế nào bởi vì giờ học đã đến rồi.

Phạm Kim Triết dĩ nhiên vẫn còn lẽo đẽo đi theo Triệu Oánh ra khỏi thang máy, chỉ là cánh cửa thang máy vừa đóng, hắn liền nhếch mép khinh thường nói: "Tình yêu trên mạng sao? Rõ nhảm nhí."

Phạm Kim Triết ghen ghét với người nam trong thang máy nên mới nói như vậy, nhưng mà hắn làm sao biết được Triệu Oánh lại xem trọng hai người đó. Ngay cả chính bản thân cô cũng đang khổ não về chuyện này mà không có đường thoát ra kia mà.

Những lời của Phạm Kim Triết hiển nhiên là lọt vào tai của Triệu Oánh. Những lời đó khiến cô khó chịu, giống như có người chọc ngoáy vào nỗi đau của cô cho nên lập tức quẳng cho hắn một cái liếc mắt sắc lẻm rồi đi thẳng vào phòng học.

Phạm Kim Triết lập tức sửng sốt, hắn không biết tại sao mình lại đắc tội Triệu Oánh. Mới vừa rồi còn cho hắn theo sau nhưng bây giờ có lẽ cô đã muốn bỏ mặc hắn.

"Chẳng lẽ câu nói của mình đắc tội Triệu Oánh" Phạm Kim Triết âm thầm nói trong lòng: "Nói như vậy có nghĩa là Triệu Oánh ủng hộ bọn họ đến với nhau"

Nghĩ đến đây hắn vội vàng chạy theo Triệu Oánh hô to: "Triệu Oánh, kỳ thật tôi chỉ nói giỡn thôi. Tôi cũng rất xem trọng bọn họ"

Triệu Oánh không thèm trả lời hắn liền đi vào phòng học kiếm một cái bàn hai người ngồi xuống. Chỗ cô ngồi là ở phía ngoài cho nên nếu muốn bước vào trong phải hỏi qua ý của cô.

Dù sao số lượng nghiên cứu sinh cũng không nhiều người cho nên mỗi người ngồi một bàn cũng chẳng có gì. Bình thường mỗi lớp nghiên cứu sinh có khoảng nửa lớp đi học đã là tốt lắm rồi.

Vốn Phạm Kim Triết muốn ngồi kế bên Triệu Oánh nhưng mà với cách ngồi kiểu này của cô thì hiển nhiên là hắn không thể vào trong được rồi chỉ còn cách ngồi ở trước hoặc sau cô mà thôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back