Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 550: Bước lên trước



Mặc dù ở đây không có người ngoài, nhưng hắn không thể đảm bảo Bạo Tam Lập không nói chuyện của mình ra. Nếu như muốn hắn câm miệng, giết hắn, biện pháp này không thể được. Như vậy chỉ có thể sử dụng một thân phận khác mà thôi.

Cũng chính là Y tiên sinh – Ông chủ sau lưng. Chỉ cần dùng thân phận đó để dọa Bạo Tam Lập, hắn không dám nói chuyện này ra.

Dương Minh không phải không nghĩ sau khi ra tay, dùng danh nghĩa Y tiên sinh bắt Bạo Tam Lập ngậm miệng. Nhưng như vậy lại có chuyện. Y tiên sinh tại sao lại bảo giữ bí mật cho Dương Minh chứ? Cho dù Bạo Tam Lập có ngu, trước đó không có quan hệ gì, bây giờ lại như vậy? Như vậy sẽ làm hắn nghi ngờ, cho nên tốt nhất là công khai thân phận của mình.

Hơn nữa nhân cơ hội sát thủ tập kích để lập uy cho mình cũng tốt.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền quyết định ra tay, thấy Ngô Minh muốn chạy liền cản trước mặt hắn.

"Tránh ra" Ngô Minh đang muốn rời đi, không ngờ Dương Minh vừa nãy còn im lặng, bây giờ lại ngăn trước mặt mình.

"Nếu đã đến thì ở lại đi" Dương Minh thản nhiên nói.

"Hừ. Không tự lượng sức" Dương Minh căn bản không coi Dương Minh vào đâu. Hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải thành trảo chộp vào mặt Dương Minh.

Nếu là một tháng trước Dương Minh còn e ngại chiêu tàn nhẫn này. Chẳng qua bây giờ đã khác rồi, Dương Minh không thèm để ý đến Ngô Minh.

Hắn nhanh, Dương Minh còn nhanh hơn. Chiêu của Ngô Minh tàn nhẫn, Dương Minh còn ác hơn. Dương Minh học chiêu thức giết người từ Phương Thiên, cho nên đối phó Ngô Minh là quá dễ.

Dương Minh không muốn một chiêu đã xử lý xong. Như vậy mặc dù từ ý nghĩa nào đó càng tỏ rõ thực lực của mình, nhưng làm không tốt sẽ khiến người ta nói mình may mắn.

Cho nên Dương Minh chơi với Ngô Minh một chút.

Bạo Tam Lập trước đây đã thấy Dương Minh đánh nhau, nhưng lần này rõ àng khác hẳn. Thân thủ của Hầu Chấn Hám như thế nào, Bạo Tam Lập hiểu rõ. Đó là bộ đội đặc công mà. Dù không phải vô địch cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng cho dù là Hầu Chấn Hám khi đối phó với tên này cũng cố hết sức. Mà Dương Minh này lại không hề yếu thế.

Bạo Tam Lập vốn cho rằng Dương Minh là kẻ dựa vào sức mạnh, nhưng không ngờ kỹ xảo cũng rất mạnh.

Mà Hầu Chấn Hám cũng là lần đầu tiên thấy Dương Minh ra tay. Hắn rất kinh hãi. Hắn rất tự tin vào công phu của mình. Nhưng trước mặt Ngô Minh này lại chẳng chiếm được chút lợi thế nào, lại giống như trứng chọi đá. Dương Minh lại khác, Hầu Chấn Hám liếc mắt một cái là biết được Dương Minh không dùng toàn lực. Hầu Chấn Hám vừa kinh ngạc vừa thầm kinh hãi. Dương ca quả nhiên không lộ chân tướng.

Trách không được lại có cái miệng lớn như vậy, thoáng cái đã thâu tóm hắc đạo Tùng Giang. Xem ra Dương ca đúng là có thực lực này. Trước đây Hầu Chấn Hám chỉ tôn kính Dương Minh. Hầu Chấn Hám làm việc cho Dương Minh là vì Dương Minh cứu mẹ hắn. Hầu Chấn Hám là người có tình có nghĩa. Dương Minh giúp hắn, hắn sẽ nỗ lực vì Dương Minh.

Nhưng sau chuyện này, Hầu Chấn Hám từ tôn kính chuyển sang kính sợ Dương Minh.

Ngô Minh vốn không coi Dương Minh vào đâu. Chẳng qua cao thủ vừa ra tay đã khác hẳn. So chiêu với Dương Minh, Ngô Minh thầm cảm thấy không ổn. mặc dù nhìn như mình và hắn không ai chiếm được lợi thế, thực ra mình đang thua thiệt.

Tùng Giang không ngờ còn có cao thủ như vậy. Xem ra chỉ có Lão Đại của mình là chống lại. Nghĩ đến đây Ngô Minh không dám ham chiến, đánh không lại mà cố đánh thì không phải tác phong của sát thủ. Sát thủ một khi gặp kẻ lợi hại hơn mình, bọn chúng liền bỏ chạy.

Chẳng qua Dương Minh khác với Hầu Chấn Hám. Ngô Minh muốn chạy nhưng đâu thể được. Dương Minh chỉ đang chơi đùa với hắn, không dùng toàn lực. Vì thế Dương Minh đương nhiên không thể cho hắn chạy.

"Người anh em ở đường nào? Chuyện này không quan hệ gì với mày, mong mày không nên nhúng tay vào. Nếu không có thế lực mày không thể chọc vào" Ngô Minh thấy không thể thoát thân, vì thế nhắc nhở.

"Ha ha, dọa tao à?" Dương Minh có chút buồn cười. Ngô Minh trước mặt yếu hơn mình nhiều, không ngờ còn lớn lối như vậy.

"Tao chỉ là có ý tốt nhắc nhở. Mày mà đối đầu với bọn tao, sẽ có kết quả không tốt" Ngô Minh cảnh cáo: "Mày tốt nhất đừng nên nhiều chuyện"

"Bọn mày? Ha ha, bọn mày là ai?" Dương Minh không thèm để ý nói.

"Cái này. mày không cần phải biết" Ngô Minh đương nhiên sẽ không nói ra tổ chức của mình: "Biết càng nhiều, càng phiền phức"

"Vậy à? Vậy thằng béo và thằng gầy lúc trước có quan hệ gì với mày?" Dương Minh cười lạnh nói: "Tao đang tìm hai thằng đó. Chẳng qua thấy mày nhất định có quan hệ với chúng, như vậy đừng trách tao lưu mày lại"

"Hừ, mày biết không ít nhỉ? Thì ra sớm đã có mâu thuẫn" Ngô Minh nghe xong Dương Minh nói, biết hắn hôm nay sẽ không bỏ qua mình, liền quyết định chiến đấu đến cùng: "Vậy đến đây, tao cũng chưa chắc đã sợ mày"

"Vậy à?" Dương Minh ra vẻ kinh ngạc.

"." Ngô Minh định nói chuyện nhưng phát hiện mình không thể nói. Hắn còn chưa thấy rõ Dương Minh làm gì đã ngã xuống đất.

Dương Minh lẳng lặng đứng đó, lắc đầu nói: "Không biết tự lượng sức sợ là mày"

"Đại Hầu, tìm người trói hắn lại, tôi có việc muốn hỏi hắn" Dương Minh lúc này không gọi Hầu Chấn Hám như cũ, mà trực tiếp sai.

"Vâng, Dương ca" Hầu Chấn Hám gật đầu. Hắn thấy Dương Minh sai mình như vậy, trong lòng liền biết Dương Minh muốn lộ thân phận, liền vội vàng cung kính đáp.

Bạo Tam Lập trợn mắt há mồm. Dương Minh đột nhiên sai Hầu Chấn Hám làm hắn rất khó hiểu. Nếu như nói Dương Minh chỉ là thuận miệng sai thì còn có thể chấp nhận. Chẳng qua hắn càng khó hiểu hơn là Hầu Chấn Hám lại cung kính đáp.

"Hầu ca. anh đây là?" Bạo Tam Lập nhìn Hầu Chấn Hám đang lấy dây thừng ở cốp xe trói Ngô Minh lại, có chút khó hiểu hỏi.

Hầu Chấn Hám không trả lời Bạo Tam Lập, mà nhìn Dương Minh. Bởi vì Dương Minh không lên tiếng, hắn không thể tự tiện nói gì. mặc dù đoán được ý đồ của Dương Minh, chẳng qua việc đó phải do chính Dương Minh nói mới được, mình không thể nhiều chuyện.

"Đây không phải chỗ nói chuyện, về rồi nói" Dương Minh cười cười, không lập tức nói thân phận của mình ra. Hắn cần chính là hiệu quả này, vẫn có một cảm giác thần bí, như vậy Bạo Tam Lập càng thêm sợ hắn.

"Được" Bạo Tam Lập gật đầu. Có thể nói Hầu Chấn Hám là người dẫn đường Bạo Tam Lập, Hầu Chấn Hám làm gì chính là ý đồ của Y tiên sinh. Cho nên nhìn thấy Hầu Chấn Hám cúi đầu nghe lời Dương Minh, Bạo Tam Lập không dám nói gì thêm.

Lên xe, Hầu Chấn Hám lái xe, ba người chạy đến Bất Dạ Thiên. Trên đường đi, Dương Minh không mở miệng nói, Hầu Chấn Hám hiển nhiên càng không thể nói gì. Nhưng thật ra Bạo Tam Lập đang phải cố nhịn, muốn mở miệng hỏi. Nhưng Hầu Chấn Hám vẫn im miệng, Bạo Tam Lập không tiện hỏi gì.

Bạo Tam Lập vốn định mở miệng hỏi Dương Minh, nhưng lại thấy Hầu Chấn Hám tôn kính Dương Minh như vậy, trong lúc nhất thời lại đắn đo về thân phận của Dương Minh. Chẳng qua hiển nhiên từ thái độ của Hầu Chấn Hám thì thấy, không phải khách khí nên mới cung kính với Dương Minh như vậy. Mặc dù Bạo Tam Lập cũng cung kính với Dương Minh, nhưng không phải như Hầu Chấn Hám.

Về đến Bất Dạ Thiên, Dương Minh không giải thích nhiều, mà nói với Hầu Chấn Hám: "Tìm một căn phòng trống, tôi muốn hỏi Ngô Minh này"

"Vâng, Dương ca" Hầu Chấn Hám gật đầu, sau đó lập tức sai một thằng đàn em đi làm. Bất Dạ Thiên cái khác không có, phòng trống thì nhiều.

Tìm một căn phòng trống, ném Ngô Minh vào trong đó. Sau đó Dương Minh, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập cùng vào phòng.

"Đại Hầu, đóng cửa" Dương Minh không muốn cho người khác trong bang phái biết chuyện của mình.

Hầu Chấn Hám nghe xong liền đóng cửa lại, khóa trái. Bạo Tam Lập càng thêm khó hiểu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hầu ca, Dương ca, hai người là sao vậy?"

Dương Minh cười cười không trả lời, Hầu Chấn Hám lại vỗ vỗ vai Bạo Tam Lập: "Yên tâm, lát nữa anh sẽ hiểu"

Bạo Tam Lập nghe Hầu Chấn Hám nói vậy, biết có hỏi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ xem tiếp, xem tình thế phát triển. Dương Minh nhìn thoáng qua Ngô Minh nằm im trên mặt đất, giơ chân lên, đá tới.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 551: Tra hỏi



"Gọi người sửa xe, chúng ta đi xe khác" Dương Minh thản nhiên nói.

"Vâng" Hầu Chấn Hám gật đầu, gọi điện cho đàn em, bảo hắn mang xe đi sửa.

Bởi vì Ngô Minh đã ngất, mấy người Dương Minh không thể bắt taxi về, như vậy sẽ bị nghi ngờ, cho nên chỉ có thể chờ đàn em lái xe tới.

Cũng may ở đây không quá xa Bất Dạ Thiên, nhất là Hầu Chấn Hám tự mình dặn dò, thằng đàn em không dám chậm trễ, vội vàng lái xe đến cửa câu lạc bộ.

Không ngờ là chiếc xe Jetta của Hầu Chấn Hám. Dương Minh cười khổ, làm nửa ngày ngồi xe BMW không được, cuối cùng vẫn ngồi ở trên xe này. Hầu Chấn Hám cũng có chút xấu hổ: "Dương ca, chờ BMW sửa xong, anh lấy đi mấy hôm."

"Không cần, mấy hôm nữa tôi định mua xe" Dương Minh xua tay nói: "Tôi bây giờ còn đang đi học, lái xe BMW này đến trường không tiện lắm"

"Vậy cũng đúng" Hầu Chấn Hám gật đầu.

Đại học công nghiệp Tùng Giang coi như là trường hàng đầu. Nhưng sinh viên lái xe đi học cũng không có mấy tên. Không giống trong truyện YY trên mạng, nào là Ferrari Porsche Rolls-Royce bay đầy trời. Dù là Vương Chí Đào, có thể đi xe Honda Accord đã là rất có tiền rồi.

Các sinh viên khác lái xe hầu hết đều là Honda Fit, Hafei, Biyadi. các xe giá rẻ. Nếu lái một xe Mercedes - Benz BMWs đến trường, có lẽ hôm sau là nổi tiếng khắp trường.

Dương Minh bây giờ đã đủ nổi tiếng ở trong trường, không muốn bị người chú ý về mặt này.

Lên xe, Hầu Chấn Hám lái xe, ba người chạy đến Bất Dạ Thiên. Chiếc xe BMWsX5 thì bảo đàn em liên lạc với cửa hàng 4S.

Trên đường đi, Dương Minh không mở miệng nói, Hầu Chấn Hám hiển nhiên càng không thể nói gì. Nhưng thật ra Bạo Tam Lập đang phải cố nhịn, muốn mở miệng hỏi. Nhưng Hầu Chấn Hám vẫn im miệng, Bạo Tam Lập không tiện hỏi gì.

Bạo Tam Lập vốn định mở miệng hỏi Dương Minh, nhưng lại thấy Hầu Chấn Hám tôn kính Dương Minh như vậy, trong lúc nhất thời lại đắn đo về thân phận của Dương Minh. Chẳng qua hiển nhiên từ thái độ của Hầu Chấn Hám thì thấy, không phải khách khí nên mới cung kính với Dương Minh như vậy. Mặc dù Bạo Tam Lập cũng cung kính với Dương Minh, nhưng không phải như Hầu Chấn Hám.

Về đến Bất Dạ Thiên, Dương Minh không giải thích nhiều, mà nói với Hầu Chấn Hám: "Tìm một căn phòng trống, tôi muốn hỏi Ngô Minh này"

"Vâng, Dương ca" Hầu Chấn Hám gật đầu, sau đó lập tức sai một thằng đàn em đi làm. Bất Dạ Thiên cái khác không có, phòng trống thì nhiều.

Tìm một căn phòng trống, ném Ngô Minh vào trong đó. Sau đó Dương Minh, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập cùng vào phòng.

"Đại Hầu, đóng cửa" Dương Minh không muốn cho người khác trong bang phái biết chuyện của mình.

Hầu Chấn Hám nghe xong liền đóng cửa lại, khóa trái. Bạo Tam Lập càng thêm khó hiểu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hầu ca, Dương ca, hai người là sao vậy?"

Dương Minh cười cười không trả lời, Hầu Chấn Hám lại vỗ vỗ vai Bạo Tam Lập: "Yên tâm, lát nữa anh sẽ hiểu"

Bạo Tam Lập nghe Hầu Chấn Hám nói vậy, biết có hỏi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ xem tiếp, xem tình thế phát triển.

"Bảo người mang xô nước lạnh làm nó tỉnh dậy chứ.

Dương Minh nhìn thoáng qua Ngô Minh nằm im trên mặt đất, giơ chân lên, đá tới, đá thẳng vào một huyệt đạo trên người Ngô Minh.

Huyệt đạo này không phải là huyệt đạo chết người, chỉ là làm người bị ngất mau tỉnh mà thôi. Nhưng nếu dùng sức quá lớn lại khác.

"Có giỏi mày giết tao đi." Ngô Minh hét lớn.

"Ồ, tao xem mày kiên trì được bao lâu, có lẽ ba ngày năm ngày mày mới chết" Dương Minh bĩu môi nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 552: Tôi là Y tiên sinh



Ngô Minh rùng mình. Hắn bây giờ đang hối hận vì mình l* m*ng nhận nhiệm vụ của hai tên Hắc Thử. Mình vốn nghĩ nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ là làm Lão Đại một bang phái bị thương, cũng không phải muốn lấy mạng hắn. nhiệm vụ này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện thằng Dương Minh phá đám này.

Hắn nghĩ Dương Minh chưa chắc đã dám giết mình, nên ôm thái độ lợn chết không sợ nước nóng, cố ra vẻ.

Không ngờ rằng một cú đá mạnh vừa nãy không tính, sau đó không biết Dương Minh dùng cách gì làm cho cả người hắn đột nhiên như có hàng vạn con kiến cắn, thật sự là khó có thể chịu đựng.

"Giết tao đi." Ngô Minh đau đớn quát.

Dương Minh không thèm để ý đến hắn, mà nói: "Mười phút, cho mày mười phút. Sau mười phút còn có trò hay hơn"

Dương Minh nói như vậy, không chỉ Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều trợn mắt há mồm. Ngay cả Ngô Minh đang đua đớn thiếu chút nữa ngất đi. Còn có? Bây giờ còn sắp không chịu được, sao còn có nữa chứ.

Chẳng qua Ngô Minh này đúng là biết chịu đựng. Dương Minh đúng là xem thường hắn. Ngô Minh lăn lộn trên mặt đất khoảng mười phút mà vẫn không nói ra lời gì.

Dương Minh không thể làm gì khác hơn là điểm thêm vào mấy huyệt đạo nữa trên người Ngô Minh. Điều này làm Ngô Minh càng thêm đau đớn. mặc dù cứ như vậy rất dễ khiến hắn chết, nhưng Dương Minh cũng không có biện pháp nào. Đối phó người cứng họng phải dùng biện pháp khác thường. Cũng may người này hơi mạnh hơn người bình thường, một lát không chết được.

"Tao nói. tao nói" Ngô Minh đột nhiên kêu lên.

"Ồ? Tốt lắm" Dương Minh cúi người, nhìn chằm chằm Ngô Minh: "Nói đi"

"Dù gì cũng chết, không bằng lao đầu vào tường mà chết. Black Widow sẽ không bỏ qua cho mày" Đột nhiên trong đầu Dương Minh vang lên một giọng nói.

Không ổn. Dương Minh thầm nghĩ trong lòng, khó trách vẻ mặt thằng này quái dị như vậy thì ra là muốn tìm cơ hội tự sát. Dương Minh nhìn quanh, thấy cách Ngô Minh không xa là một bức tường. Mà lúc này hắn đang cố tình lủi về phía bức tường.

Chẳng qua Black Widow kia là ai? Mà Black Widow sao không bỏ qua cho mình? Chẳng lẽ Black Widow là kẻ sau lưng hắn? Không phải Quách Kim Bưu sao? Chẳng lẽ mình đoán sai.

Dương Minh đang nghi hoặc, chẳng lẽ đám Bạo Tam Lập có mâu thuẫn với người tên Black Widow sao? Dương Minh lắc đầu không nghĩ được nữa. Mình vốn tưởng rằng Quách Kim Bưu trả thù, không ngờ lại xuất hiện một Black Widow.

Nhưng lúc này không phải để nghĩ mấy chuyện này. Nếu Ngô Minh muốn tự tử, vậy là không thể được rồi. Mặc dù bây giờ mình đã thông qua cách đặc biệt biết kẻ đứng sau lưng hắn, chẳng qua đây mới là một chi tiết nhỏ nhặt. Hắn còn có tác dụng với mình, cứ như vậy mà chết sẽ rất đáng tiếc. Vì thế hắn phân phó Hầu Chấn Hám.

"Vâng" Hầu Chấn Hám không ý kiến gì đi lên. Nhưng Bạo Tam Lập có chút do dự, nhưng vẫn đi theo Hầu Chấn Hám, đè Ngô Minh đang lăn lộn trên mặt đất.

"Tìm một sợi dậy, trói hắn vào tường cho tôi, đừng để nó lộn xộn" Dương Minh nói: "Thằng ranh này mà không túm chặt, không biết chừng nó sẽ đập đầu vào tường mà chết"

"Hả?" Hầu Chấn Hám sửng sốt. Thầm nói Dương ca quá cẩn thận, nhưng hắn vẫn gật đầu, cùng Bạo Tam Lập làm theo lời Dương Minh nói.

Chỉ có Ngô Minh đang bị đè trên mặt đất lại có chút hối hận và chán nản. Ý tưởng của hắn bị Dương Minh nhìn ra, xem ra muốn tìm cách nữa cũng không dễ.

Vừa đau đớn, Ngô Minh không khỏi thầm nghĩ thằng ranh trước mặt rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng những thủ đoạn cao minh, hơn nữa năng lực phán đoán rất mạnh. Mình vừa mới có ý tự sát, hắn đã phát hiện ra.

Dương Minh vì không cho tên này đau mà chết đi, không thể không giải mấy huyệt đạo cho Ngô Minh. Còn lại mấy cái để hắn ăn ngủ khó khăn, nhưng không chết được.

"Mày đã không muốn nói thì ở đây đi" Dương Minh thản nhiên nói: "Tao sẽ bảo đàn em quan sát mày. Lúc nào muốn nói, có thể cho tao biết"

"." Ngô Minh cắn răng, trừng mắt nhìn Dương Minh, không đáp.

Dương Minh không thèm để ý đến hắn, nói với Hầu Chấn Hám: "Tìm hai thằng đàn em canh chừng nó. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện"

Hầu Chấn Hám hiển nhiên là theo ý Dương Minh đi làm. Hắn tìm mấy thằng đàn em đáng tin cậy bảo canh giữ Ngô Minh. Hơn nữa nói với chúng, Ngô Minh mà muốn nói thì lập tức đến tìm mình. Sau đó hắn dẫn Dương Minh và Bạo Tam Lập đến phòng làm việc của mình.

Dương Minh vào phòng liền đặt mông ngồi xuống vị trí Tổng giám đốc của Hầu Chấn Hám, rất nhàn nhã chỉ vào ghế sô pha đối diện. Dương Minh nói với Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập: "Hai người ngồi đi"

Hầu Chấn Hám gật đầu theo lời ngồi xuống. Chỉ có Bạo Tam Lập không rõ Dương Minh sao đột nhiên ra vẻ như vậy. Chẳng qua dù nói như thế nào, hắn lúc này đang rất sợ với thủ đoạn tàn nhẫn của Dương Minh. Vẻ đau đớn của Ngô Minh làm cho hắn sợ hãi.

Lặng lẽ ngồi xuống, Bạo Tam Lập nhìn Hầu Chấn Hám, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

"Bây giờ tôi xin giới thiệu một chút." Dương Minh trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi là người phát ngôn của Y tiên sinh ở tỉnh ta, phụ trách tất cả mọi chuyện trong toàn tỉnh. Đại Hầu là người phát ngôn của Y tiên sinh ở Tùng Giang. Nói cách khác, Hầu Chấn Hám là đàn em của tôi"

Đây là lời mà Dương Minh đã nghĩ kỹ. Mặc dù hắn định công khai thân phận, chẳng qua vẫn có điểm cần e ngại. Với thân phận của hắn bây giờ, không quá thích hợp làm ông chủ sau màn. Cho nên hắn quyết định dựng lên thân phận người phát ngôn. Dù sao ý nghĩa cũng tương đương nhau, trừ Y tiên sinh, Dương Minh ở trong tỉnh này là to nhất.

"Hả" Bạo Tam Lập nghe xong Dương Minh nói càng thêm hoảng sợ. Dưới mông như có lò xo đứng bật dậy, có chút khẩn trương nhìn Dương Minh: "Cậu, cậu là người của ông chủ?"

Dương Minh mỉm cười gật đầu: "Không sai, Báo ca, tôi là người phát ngôn của Y tiên sinh ở tỉnh ta. Nói cách khác, tôi là ông chủ của Đại Hầu"

"Cái này." Bạo Tam Lập không kịp phản ứng xoa xoa tay như một đứa bé, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Mặc dù vừa nãy hắn cũng thầm đoán thân phận của Dương Minh. Nhưng không ngờ Dương Minh lại là ông chủ của mình và Hầu Chấn Hám.

Chẳng qua khi thấy vẻ cung kính của Hầu Chấn Hám, xem ra lời Dương Minh nói là thật. Cứ như vậy quan hệ giữ mình với Dương Minh, không phải cấp trên, cấp dưới sao? Hơn nữa địa vị của mình với ông chủ còn không bằng Hầu Chấn Hám. Nghĩ đến đây, Bạo Tam Lập thở dài một tiếng trong lòng, khó trách Dương Minh không chịu giúp mình. Thì ra người ta sớm có thân phận càng lớn hơn.

Người phát ngôn của Y tiên sinh trong tỉnh, vinh dự như thế nào nhỉ? Sau lần tiêu diệt Vu Hướng Đức và đuổi Tứ Xà bang đi, Y tiên sinh đã như thần ở trong lòng Bạo Tam Lập, không có gì làm khó được thần. Mà có thể được Y tiên sinh tin tưởng, đương nhiên cũng rất vinh dự.

Thân thủ và năng lực của Hầu Chấn Hám làm Bạo Tam Lập phục. Bây giờ sau khi thấy thủ đoạn của Dương Minh, Bạo Tam Lập càng sợ hãi. Ông chủ đúng là có nhiều người tài, khó trách lại mạnh như vậy.

Bạo Tam Lập chỉ có thể làm một điều là đi theo ông chủ, nghe ông chủ sai bảo. Nếu không chỉ riêng thực lực mạnh mẽ của Dương Minh vừa rồi, giết hắn là quá đơn giản.

Đây chỉ là một mình Dương Minh, trời mới biết đàn em của ông chủ còn có bao nhiêu người như Dương Minh. Không biết chừng còn có người mạnh hơn Dương Minh nữa chứ.

Nghĩ đến đây, Bạo Tam Lập nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Mọi người đều làm việc cho ông chủ. Mà Dương Minh có quan hệ gần với ông chủ hơn Hầu Chấn Hám. Muốn được ông chủ tin dùng, như vậy phải được Dương Minh chấp nhận.

Cho nên Bạo Tam Lập không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng nói: "Thì ra Dương ca là tâm phúc của ông chủ, thất kính rồi"

"Ha ha" Dương Minh cười cười, lắc đầu nói: "Báo ca, quan hệ giữa hai ta không cần nói việc này. Chỉ cần anh làm việc cho ông chủ, trung thành không phản bội, như vậy tôi sẽ chi tiết báo lại với ông chủ"

"Vậy cảm ơn Dương ca" Bạo Tam Lập vui vẻ nói. Lúc trước gọi Dương Minh là Dương ca chỉ là do kính trọng, bây giờ đã là cung kính.

"Chẳng qua trước giấu Báo ca lâu như vậy, anh đừng để ý" Dương Minh cười nói: "Anh cũng biết, lệnh của ông chủ luôn phải tuân theo. Tình hình chưa ổn, chưa đến lúc thì tôi không thể nói ra thân phận của mình"

"Tôi hiểu, tôi hiểu" Đối với việc này, Bạo Tam Lập không hề oán thán một câu. Theo hắn thấy, ông chủ quyết định như thế nào cũng là đúng. Hắn đâu dám nói gì.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 553: Công ty vệ sĩ



"Dương ca, quan hệ là quan hệ, chẳng qua bây giờ đều là làm việc cho ông chủ, không được làm loạn thân phận. Anh sau này đừng gọi tôi là Báo ca, gọi tôi là Tam Lập, hoặc Báo tử đều được" Bạo Tam Lập rất thức thời. Bây giờ thân phận của Dương Minh khác hẳn trước đây. Bạn là bạn, nhưng nếu làm loạn thân phận, ông chủ mà biết sẽ không ổn.

Dương Minh nghe xong cũng không phản đối, mỉm cười gật đầu với ý của Bạo Tam Lập. Bạo Tam Lập thức thời như vậy, Dương Minh rất cao hứng, như vậy sẽ bớt phiền phức hơn nhiều. Bạo Tam Lập không dựa vào quan hệ với mình mà quá đáng.

"Được, Báo tử" Dương Minh gật đầu: "Chịu khó làm việc, ông chủ sẽ không bạc đãi bất cứ ai"

"Tôi hiểu" Bạo Tam Lập gật đầu. Hắn bây giờ không hề cảm thấy khó chịu. Hắn cũng là người lăn lộn trên đường. Theo hắn thấy, thực lực là tất cả. Dương Minh còn lợi hại hơn Hầu Chấn Hám, nên làm người phát ngôn cấp tỉnh là bình thường. mình còn không bằng Hầu Chấn Hám, vậy cũng chỉ có thể từ tầng dưới cùng mà phấn đấu. Huống hồ địa vị bây giờ đã làm Bạo Tam Lập rất thỏa mãn. Hắn không phải người có dã tâm quá lớn. Lúc đầu đánh với Vu Hướng Đức đến mày chết tao sống là vì mâu thuẫn của hai người gây ra, cũng không phải tham địa bàn của đối phương.

Dương Minh nhìn Hầu Chấn Hám, thầm gật đầu. Cũng may Hầu Chấn Hám rất phối hợp, không nói gì không nên nói. Thực ra Hầu Chấn Hám vừa nãy cũng rất nghi hoặc tại sao Dương Minh lại nói như vậy. Chẳng qua Dương Minh nói tức là có lý. Cho nên Hầu Chấn Hám cũng không có ý gì.

Thấy chuyện được giải quyết thuận lợi, Dương Minh rất vui mừng. Dù sao công khai rõ ràng thân phận cũng phải nắm trúng thời cơ. Nếu không sẽ làm Bạo Tam Lập ghen ghét và đố kỵ. Hắn làm như vậy đã giải quyết được vấn đề. Xem ra mình nói mình là người phát ngôn của Y tiên sinh là sáng suốt, sau này từ người phát ngôn chuyển thành Y tiên sinh thì Bạo Tam Lập cũng không sẽ nghĩ nhiều. Bởi vì khi đó mình đã có quyền lực tuyệt đối.

"Chuyện này tạm thời giữ bí mật. Bây giờ chỉ có anh và Đại Hầu biết" Dương Minh nhìn Bạo Tam Lập nói: "Tôi bây giờ còn một thân phận khác là sinh viên đại học, không muốn có quá nhiều quan hệ với chuyện trên đường. Huống hồ đây chỉ là một phần nhỏ của Y tiên sinh, không chiếm bao nhiêu"

"Yên tâm đi, Dương ca, tôi biết nên làm như thế nào" Bạo Tam Lập gật đầu nói.

"Được, vậy nếu không còn việc gì thì tôi về trước" Dương Minh đứng lên: "Ngô Minh nếu muốn nói, các anh hỏi xem kẻ đứng sau lưng hắn. Nếu không nói thì cứ giam hắn, đừng giết hắn. Giữ lại người này, sau này có tác dụng cho chúng ta"

"Được, Dương ca" Hầu Chấn Hám gật đầu nói: "Chúng tôi sẽ trông chừng hắn"

"Ngoài ra, cậu và Báo tử cũng chú ý an toàn. Người này không biết là Quách Kim Bưu phái ra hay không, nhưng đều phải cẩn thận đề phòng" Dương Minh dặn dò nói: "Ông chủ cũng không muốn thấy hai người chết"

"Dương ca, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt cho mình, thời gian này nếu không có chuyện gì sẽ không ra ngoài" Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập đều nghiêm túc nói.

"Tôi đi đây" Dương Minh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tôi đưa anh, Dương ca" Bạo Tam Lập vội vàng nói.

Dương Minh do dự một chút, gật đầu đồng ý. Mình và Bạo Tam Lập có quan hệ tốt, rất nhiều người đều biết nên không cần e ngại mấy. Cho nên cũng không cần quá giấu diếm: "Được, vừa lúc xem công ty vệ sĩ của anh như thế nào"

"Dương ca, mời anh." Hầu Chấn Hám mở cửa cho Dương Minh, cùng Bạo Tam Lập đi theo bên cạnh Dương Minh, giới thiệu tình hình công ty với Dương Minh.

Công ty vệ sĩ Danh Dương có những phát triển rất rõ ràng. Làm Dương Minh cảm thấy ngạc nhiên đó là mới mở chưa được bao lâu đã bắt đầu có lãi. Hơn nữa còn kiếm được không ít tiền.

"công ty bây giờ ngoại trừ cung cấp dịch vụ bảo vệ cho một ít khách sạn, câu lạc bộ giải trí, bây giờ cũng bắt đầu nhận bảo vệ cho cá nhân" Hầu Chấn Hám giới thiệu: "Bảo vệ khách sạn và câu lạc bộ trên cơ bản đều phái huynh đệ trong bang phái đi canh giữ. Bởi vì địa vị của chúng ta ở hắc đạo Tùng Giang này nên các khách sạn và câu lạc bộ đều nguyện ý dùng tiền mời người của chúng ta. Nói trắng ra đó là trả tiền bảo vệ. Chẳng qua ai muốn thuê thì làm, chúng ta cũng không bắt buộc. Nhưng thật ra các ông chủ đều đến nhờ chúng ta"

"Ý tưởng này rất được" Dương Minh vui mừng gật đầu. Mình đúng là không nhìn lầm người. Hầu Chấn Hám đúng là biết cách làm việc: "Chẳng qua khách sạn và câu lạc bộ trước đây không có bảo vệ sao?"

"Trước đây cũng có, bảo vệ này bây giờ cũng có, chỉ phụ trách các công việc bình thường như trông bãi đỗ xe. gặp người gây chuyện thì vẫn phải dựa vào huynh đệ của chúng ta. Cho nên các ông chủ đều tự nguyện dùng người của chúng ta" Hầu Chấn Hám giải thích: "mặc dù tiền chúng ta thu không rẻ, nhưng các ông chủ không quan tâm vấn đề này. Dù sao kinh doanh khách sạn và câu lạc bộ, an toàn là trên hết. Nếu không có người khách nào đến đó chơi?"

"Đúng rồi" Dương Minh gật đầu đồng ý: "Bảo vệ cá nhân, các anh bắt đầu làm như thế nào?"

"Ha ha, đây cũng là ý của Hầu ca" Bạo Tam Lập cười nói: "Hầu ca nói một công ty muốn liên tục phát triển, không thể kinh doanh một lĩnh vực. Mà công ty đang dần dần thành trắng, cho nên dịch vụ bảo vệ cá nhân càng quan trọng hơn"

"Ồ? Sao lại nói thế?" Dương Minh hứng thú hỏi.

"Ha ha, tôi không phải là là bộ đội xuất ngũ sao. Cho nên vừa gây dựng sự nghiệp, người cùng xuất ngũ liền tìm tới tôi, nói tôi không thể quên bạn cũ, bản thân thành đạt không thể không nghĩ đến người khác" Hầu Chấn Hám lắc đầu cười nói: "Vì thế liền muốn tôi thay bọn họ giải quyết vấn đề công việc của một ít bộ đội phục viên. Tôi đã bàn bạc với Báo ca một chút, những người này mặc dù không thể làm bảo vệ cho các câu lạc bộ, nhưng lại có thể làm bảo vệ cho cá nhân. Ví dụ như một ít người có tiền muốn bảo vệ con cái và người thân. Như vậy những người đó có thể dùng đến. Bọn họ cũng đã rèn luyện qua quân đội mà"

"Làm rất tốt" Dương Minh vỗ vỗ vai Hầu Chấn Hám nói: "Tôi rất vui, tin rằng sau khi Y tiên sinh biết cũng sẽ rất vui"

"Như vậy làm phiền Dương ca nói tốt trước mặt Y tiên sinh" Hầu Chấn Hám lập tức hiểu ý nói.

Nhìn công ty phát triển như mặt trời mới lên, Dương Minh rất cao hứng. Đây coi như sự nghiệp đầu tiên của mình. Hơn nữa Hầu Chấn Hám cũng biết ý của mình, hắc đạo không phải là mục đích cuối cùng của mình, chỉ là thủ đoạn đạt được mục đích mà thôi.

Ba người cùng nhau xuống lầu, nhưng lại thấy lễ tân của công ty đang tranh luận với mấy tên cao to.

"Chuyện gì vậy?" Dương Minh nhíu mày hỏi. Cãi nhau trước cửa công ty không phải là thói quen tốt, như vậy sẽ đuổi rất nhiều khách rời đi.

"Tôi đi xem sao" Hầu Chấn Hám bước nhanh tới, hỏi nguyên nhân vụ việc.

"Tiểu Trương, sao thế?" Hầu Chấn Hám quát hỏi cô gái lễ tân. Lần này Dương ca đến công ty quan sát, không thể nào xảy ra chuyện gì được.

"Hầu tổng, những người này muốn đến công ty chúng ta thử việc, em đã giải thích với bọn họ, chúng ta không nhận nhân viên, nhưng bọn họ không nghe." Tiểu Trương giải thích.

"Chuyện gì xảy ra thế? Tôi là giám đốc công ty này" Hầu Chấn Hám xoay người nói với mấy tên này.

"Vừa lúc, giám đốc đến" Một tên trông như cầm đầu nói: "Anh giải thích với chúng tôi xem, tại sao công ty của anh không nhận người? Trong tay chúng tôi có thư giới thiệu xin việc. Chính là cơ quan giới thiệu việc làm ở khu này, các anh chẳng lẽ không nghe cơ quan nhà nước sao?"

Hầu Chấn Hám nghe thằng ranh này nói, dở khóc dở cười: "Mấy vị, cơ quan đó chỉ đưa thư giới thiệu, nhưng công ty chúng tôi bây giờ không thiếu người, hơn nữa cho dù thiếu người cũng không tuyển ở trong xã hội. Các anh đi công ty khác thử xem"

"Anh em chúng tôi làm gì cũng khó, chỉ biết làm bảo vệ. Anh không nhận chúng tôi, chúng tôi không phải chết đói sao?" Tên cầm đầu nói: "Trong cả khu này chỉ có mình công ty bảo vệ các anh. Các anh không nhận, chúng tôi biết đi đâu? Còn có, các anh tại sao không nhận người ở xã hội?"

"Chúng tôi đã ký hợp đồng lao động với chính phủ, nhận người đều là bộ đội xuất ngũ" Hầu Chấn Hám giải thích.

"Còn phân biệt như vậy sao?" Tên cầm đầu vừa nghe liền nói: "Tôi nói với anh, thân thủ của chúng tôi không kém gì bộ đội xuất ngũ. Anh làm giám đốc như thế nào vậy? Sao lại phân biệt như vậy?"

Hầu Chấn Hám nghe xong không biết nói gì, thằng ranh trước mặt đúng là cứng đầu, lại hơi ấm đầu.

P/s: Xem số thank thế nào đã, rồi tính sau.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 554: Kế hoạch của Dương Minh



Ngay cả Dương Minh đứng bên cũng không khỏi buồn cười, nhìn thằng ranh trước mặt: "Ý của cậu, cậu rất lợi hại? "

"Đương nhiên rồi" Tên này đắc ý nói: "Ví dụ như đánh người như anh, một mình tôi có thể chấp ba bốn người vẫn thừa sức"

Nghe hắn nói thế, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám trợn trừng mắt, không phải chứ? Người này đúng là nói khoác không mất tiền, nói gì cũng được sao. Hắn có thể đánh ba bốn người Dương Minh? Hầu Chấn Hám cũng không dám nói ba bốn thằng như mình có thể đánh lại Dương Minh, đừng nói là một đánh ba bốn Dương Minh.

"Ha ha, vậy à?" Dương Minh nhìn thằng trước mặt, trong lòng vừa động hỏi: "Các cậu lúc trước làm gì?"

"Chúng tôi đều tốt nghiệp ở trường võ ra, vốn định làm đại hiệp giết giàu giúp nghèo, không ngờ tìm công việc cũng khó khăn như vậy" Thằng này nói đến đây không khỏi nhăn nhó.

"." Dương Minh cười nói: "Các cậu muốn xin làm bảo vệ, vậy tư tưởng của các cậu có vấn đề. Cái gì là giết giàu giúp nghèo? Đây không phải xã hội cũ. Thuê bảo vệ, vệ sĩ đều là người có tiền. Cậu giết bọn họ, cướp bọn họ, sau này ai còn dám thêu cậu"

"." Thằng này có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà. Ý của tôi đó là thân thủ không yếu, chẳng qua không tìm được công việc thích hợp mà thôi. Không giấu gì anh, chúng tôi có hơn ba mươi người đều mở to mắt chờ miếng ăn"

"Hơn 30 người?" Dương Minh hít sâu một hơi: "Các cậu sao nhiều người như vậy?"

"Chúng tôi tốt nghiệp thì có hơn trăm. Nhưng trường không bố trí công việc, chúng tôi đều là người Đông Bắc liền tụ tập lại. Ngoại trừ mấy người có quan hệ xin vào làm bảo vệ ở cơ quan nhà nước ra, chúng tôi đều chờ xin việc." Thằng này giải thích.

"Đưa tôi xem giấy giới thiệu và giấy chứng nhận tốt nghiệp của cậu" Dương Minh trầm ngâm một chút rồi nói.

"Anh. anh nói có được tính không? Anh có thể đại biểu công ty này không?" Thằng này cẩn thận hỏi.

"Dương ca bảo lấy thì lấy ra, đừng để mất cơ hội" Hầu Chấn Hám nhìn hắn rồi nói.

"Được, được" Thằng này thấy giám đốc công ty đã nói thế, xem ra có cửa rồi, vội vàng đưa tay mở cặp ra, lấy một xấp giấy đưa cho Dương Minh.

Dương Minh cầm xem một chút, những người này đúng là đã tốt nghiệp một trường võ nào đó, hơn nữa cũng có giấy giới thiệu việc làm. Xem ra thân phận không có vấn đề gì.

"Cậu nói thân thủ của mình cũng được?" Dương Minh trả giấy tờ cho thằng đó.

"Tất nhiên rồi, tôi đã nói mà, tôi rất mạnh" Thằng này vỗ ngực cam đoan." Vậy thử với tôi xem?" Hầu Chấn Hám nói.

"Hả?" Thằng này há hốc mồm: "Cái này. không được, anh là giám đốc công ty, tôi mà làm anh bị thương, anh có thể bố trí công việc cho tôi không?"

"Tôi nói được là được" Dương Minh thản nhiên nói: "Bảo cậu làm vậy là để thử xem bản lãnh thật của cậu, nếu không lập tức rời đi cho tôi. Cơ hội hiện ra trước mặt, có thể nắm bắt được hay không thì phải xem biểu hiện của cậu"

"Được, vì anh em, tôi liều mạng" Thằng này cắn răng nói: "Chẳng qua tôi có một việc muốn nói, đó là dù tôi làm anh giám đốc đây bị thương, các người nếu muốn trả thù thì cứ tìm tôi, nhưng các huynh đệ của tôi, các người ít nhất phải giải quyết công việc cho ba người. không năm người"

"Được, tôi đồng ý." Dương Minh cười nói. Người này thoạt nhìn rất thực tế, nhưng đầu óc cũng được. Nếu thật sự có bản lãnh thì sẽ dạy bảo được. như vậy sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén của mình.

"Lại đây" Thằng này đi đến giữa sảnh công ty, nói với Hầu Chấn Hám.

Hầu Chấn Hám vẫn không động mà nhìn Dương Minh.

Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Tôi nói với cậu đó, muốn thử thì cũng không thể đứng trước cửa công ty người ta như vậy chứ. Đi, vào phòng tập"

Nghe Dương Minh nói, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập liền dẫn năm tên này vào phòng tập. Sau khi đóng cửa, Dương Minh gật đầu nói với Hầu Chấn Hám: "Cậu lên đi, không cần nương tay"

"Được" Hầu Chấn Hám xoay người đi về phía thằng kia.

Thằng này mặc dù ngoài miệng nói sẽ làm Hầu Chấn Hám bị thương, chẳng qua vẫn phải nương tay. Dù sao hắn đến xin việc người ta, nếu thật sự làm bị thương sẽ không tốt cho ai hết.

Chẳng qua khi Hầu Chấn Hám ra tay, thằng này liền nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Hắn biết Hầu Chấn Hám không đơn giản.

Thằng này vốn tưởng giám đốc công ty không biết công phu, không ngờ Hầu Chấn Hám lại có, hơn nữa còn không kém. Thằng này không thể không cẩn thận đối phó. Lúc đầu hắn vốn định đánh lấy lệ, bây giờ đã phải đánh thật.

Hầu Chấn Hám hiểu ý của Dương Minh, nên bây giờ hắn ra tay không hề lưu tình, rất mạnh. Vì thế làm thằng kia không kịp đối phó. Chẳng qua dần dần thằng này bắt đầu có thể lấy chiêu đối chiêu.

"Ồ?" Dương Minh ngạc nhiên. Thân thủ của Hầu Chấn Hám, Dương Minh biết. Mặc dù kém hơn mình nhiều nhưng nếu so với người bình thường thì lại hơn hẳn. Thằng kia không ngờ có thể chống lại những đợt công kích của Hầu Chấn Hám.

Hơn nữa làm Dương Minh càng ngạc nhiên hơn là thằng này chẳng những có thể phòng thủ, mà dần dần nắm bắt được chiêu thức của Hầu Chấn Hám, cũng bắt đầu thử tấn công.

Được. Dương Minh thầm khen trong lòng, chẳng qua ngoài mặt không có chút biểu hiện. Dương Minh đang thầm tính toán.

Từ việc Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập bị sát thủ đánh, Dương Minh cảm thấy mình có cảm giác lực bất tòng tâm. Mặc dù thân thủ của mình có thể nói rất giỏi, nhưng mình chỉ có một mà thôi.

Rất nhiều chuyện Dương Minh không thể nào tự mình ra tay. Ví dụ như chuyện của Quách Kim Bưu. Dương Minh gần đây rất bận, căn bản không có thời gian đến Cát Đốn tìm Quách Kim Bưu.

Nhưng nếu mình có đàn em thì chuyện nhỏ này có thể giao cho bọn họ làm. Đương nhiên những tên này không phải là người của Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập. Bọn họ là lực lượng sáng của mình, hơn nữa phương hướng phát triển chính là vì chính mình.

Dương Minh đang nghĩ đàn em của mình có thể là sát thủ hay không? Cho dù không bằng mình, nhưng ít nhất được mình dạy cũng có thể một mình hành động.

Đây là thế lực ngầm. Rất nhiều chuyện mà bọn Hầu Chấn Hám không tiện ra mặt, cũng có thể giao cho thế lực này đi làm. Cho nên vừa nãy khi Dương Minh thấy mấy tên này liền nghĩ sẽ thu lại để mình sử dụng.

Chẳng qua có dùng được hay không thì phải khảo sát. Cho nên Dương Minh mới có thể để thằng này đấu với Hầu Chấn Hám.

Nhưng bây giờ xem ra thân thủ của thằng này cũng tậm được. Có thể đánh ngang tay với Hầu Chấn Hám đã là giỏi rồi.

Lúc trước Dương Minh không phải không ngũ thu bộ đội xuất ngũ làm thế lực ngầm cho mình. Chẳng qua Dương Minh lập tức bỏ suy nghĩ này đi. Người trong quân đội có tư tưởng chính trực. Để bọn họ làm chuyện giết người phóng hỏa, rất nhiều người có thể không đồng ý. Cho dù bọn chúng vì cuộc sống mà phải làm như vậy, trong lòng cũng không thoải mái.

Nhưng những tên trước mắt lại khác. Bọn họ tốt nghiệp trường võ, trong tư tưởng đã rất ghét kẻ ác. Dương Minh dễ dàng thu phục hơn.

Bọn họ học võ hầu hết đều có mục đích giống thằng kia vừa nói, giúp người yếu, giết giàu cứu nghèo. Cho nên đám người thích làm đại hiệp này càng dễ dàng bị Dương Minh tẩy não.

Bởi vì những việc Dương Minh để chúng làm đều là đen ăn đen, coi như cùng chí hướng với đám lục lâm hảo hán. Đây cũng là nguyên nhân mà Dương Minh để ý đến bọn họ.

"Được rồi, dừng tay" Dương Minh thấy thằng này càng đánh càng hăng, gật đầu hài lòng: "Cậu tên gì?"

"Tôi tên Lý Cường. bọn họ đều gọi tôi là Brutto?" Thằng này ngừng tay, nói với Dương Minh.

"Brutto? Có ý gì?" Dương Minh có chút khó hiểu.

"Hắc hắc, đó là tôi giống Brutto trong phim hoạt hình Thủy thủ." Lý Cường có chút xấu hổ cười hắc hắc nói.

"Ha ha, thì ra là vậy" Dương Minh lúc ở Đông Hải đã cùng Lâm Chỉ Vận xem qua mấy tập bộ phim hoạt hình này. Nên Lý Cường vừa giải thích, hắn liền nghĩ ra.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 555: Tay của Vương Tích Phạm



"Vậy mấy huynh đệ phía sau cậu có thân thủ như thế nào?" Dương Minh nhìn Lý Cường, hỏi.

"Có mấy người tương đương tôi, những người khác kém hơn, nhưng không nhiều" Lý Cường nói: "Tôi không ngờ giám đốc công ty lại lợi hại như vậy. Nếu đổi lại. ừ đổi lại là anh, tôi sẽ không phí sức như vậy"

Dương Minh nhíu mày, người này sao thích lấy mình ra so sánh thế nhỉ? Mình là ông chủ sau này của chúng, thói quen này không hề tốt. Phải cho đám này một bài học, nếu không bọn chúng không biết trời cao đất dầy.

"Nếu là tôi, vậy cậu đã chết rồi" Dương Minh thản nhiên nói. Chẳng qua trong giọng có ý châm biếm, xem thường.

"Cái gì?" Lý Cường kinh ngạc nói. Hắn không tin.

Dương Minh không thèm để ý đến hắn, chỉ nói: "Các cậu có tổng cộng bao nhiêu người?"

"Chúng tôi. chúng tôi có tổng cộng 39 người" Lý Cường mặc dù không phục với lời nói vừa rồi của Dương Minh. Chẳng qua hắn cũng biết Dương Minh hỏi như vậy có nghĩa là muốn bọn họ, vì thế hắn vội vàng nói.

"Có bao nhiêu người có thân thủ như cậu?" Dương Minh hỏi tiếp.

"Có. khoảng 6, 7" Lý Cường do dự một chút rồi nói.

"Rốt cuộc có mấy người, sáu hay là bảy?" Dương Minh nhíu mày quát.

"Sáu." Lý Cường vội vàng nói. Hắn vừa rồi nghe Dương Minh hỏi liền nghĩ Dương Minh muốn chọn người xuất sắc nhất nên cố ý nói thêm một người. Không ngờ lại bị nhìn ra, hắn có chút xấu hổ.

"Số còn lại?" Dương Minh hỏi tiếp.

"Còn lại có 15 người kém hơn tôi một chút. Những người khác kém hơn nữa" Lý Cường lúc này không dám giấu.

"Được, 39 người các cậu đều chưa có việc?" Dương Minh hỏi.

"Đúng" Lý Cường.

"Các anh có thể làm cho tôi. Mới đầu sẽ được nhận lương 1000 tệ, đi làm nhiệm vụ sẽ tính khác. Các cậu có nhận không?" Dương Minh nói.

"Hả?" Lý Cường trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn Dương Minh.

"Cậu thấy ít hay không muốn làm?" Dương Minh hỏi.

"Không. không ít. anh nói là thật sao? 39 người chúng tôi đều có thể làm cho anh. Hơn nữa anh còn trả tiền cho tất cả chúng tôi?" Lý Cường không tin mà nói.

"Đúng vậy" Dương Minh gật đầu: "Nếu như cậu cảm thấy không ý kiến gì thì gọi các huynh đệ đến đây, đầu tiên ký hợp đồng. Mấy hôm nữa tôi sẽ bố trí"

"Vâng vâng, tôi lập tức báo các huynh đệ đến đây. Ông chủ, cảm ơn ông chủ" Lý Cường rất kích động. Hắn hôm nay đến công ty này xin việc chỉ là thử mà thôi. Dù sao bây giờ đang đói kém nên mới phải làm như vậy.

39 người, chưa ai có công việc, vậy lấy gì mà ăn? Lý Cường là lớp trưởng của lớp cho nên hôm nay hắn quyết định dù xin xỏ hay cậy mạnh, chơi trò vô lại cũng được, nhất định phải có mấy người xin được vào công ty nay. Như vậy tiền kiếm được ít nhất cũng có thể chu cấp cho các huynh đệ khác.

Bọn họ không yêu cầu tiền lương quá cao, có thể kiếm được mấy trăm đồng là được. Không ngờ Dương Minh vừa há mồm đã là 1000 tệ. Từng đó còn cao hơn cả nhân viên có bằng cấp.

"Bố trí chỗ ở cho bọn họ" Dương Minh nói với Hầu Chấn Hám: "Sau đó tìm mua một mảnh đất ở chỗ hẻo lánh xa khu trung tâm cho tôi"

"Yên tâm đi, Dương ca" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.

"Những người này không được cho các huynh đệ khác trong công ty biết" Dương Minh nói.

"Vâng, không vấn đề gì" Bạo Tam Lập vội vàng nói.

Ra khỏi công ty, Dương Minh đi thẳng về nhà. Ra ngoài lâu quá, bố mẹ nhất định sẽ hỏi.

Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài lại một lần nữa đến núi Tây Tinh. Mặc dù là ban ngày, chẳng qua chuyện tối qua làm bọn họ sợ. Vì thế cẩn thận đến chỗ chôn xác, thấy đá ở đấy vỡ nát, Vương Tích Phạm sợ hãi. Hôm qua quả nhiên không nhìn nhầm.

Xác Tô Đại Trí đúng là đã biến mất.

Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài nhìn nhau. Hai người đều đang sợ hãi.

"Làm sao bây giờ?" Vương Tích Phạm hít sâu một hơi, nói với Hoàng Hữu Tài.

"Mẹ kiếp, tôi không tin giữa ban ngày còn có thể có ma quỷ?" Hoàng Hữu Tài cắn răng nói: "Chúng ta đến chỗ hôm qua xem chút"

"Cậu nói là. chỗ thấy Tô Đại Trí?" Vương Tích Phạm hơi nhăn nhó.

"Không sai. không vào hang cọp sao bắt được cọp con" Hoàng Hữu Tài lạnh lùng nói.

Vương Tích Phạm cũng không có cách nào. Chuyện này quá quái dị, nhưng không xử lý thì không yên tâm. Vì thế đành phải nghe theo Hoàng Hữu Tài, đi đến chỗ hôm qua mình thấy Tô Đại Trí.

"Hả" Hoàng Hữu Tài và Vương Tích Phạm cùng chỉ vào xác chết trên mặt đất, hét lớn.

Đó là xác Tô Đại Trí, chẳng qua xác chết quá quái dị, cả xác lóe lên màu xanh lét.

"Mẹ ơi, đây là cái gì?" Vương Tích Phạm cảm thấy cả người lạnh toát.

"Mẹ nó. Để ý làm mẹ gì" Hoàng Hữu Tài có một chỗ tốt đó là trong lòng dù sợ nhưng vẫn là một kẻ to gan. Hoàng Hữu Tài không nói hai lời, đổ axit lên xác Tô Đại Trí.

Chẳng qua rất kỳ quái đó là axit rơi vào mặt Tô Đại Trí lại không có phản ừng gì.

"Hả?" Hoàng Hữu Tài sửng sốt: "Sao lại như vậy?" Vừa nói liền đổ vào người Tô Đại Trí tiếp.

"Con mẹ nó, không phải hàng giả đó chứ? " Hoàng Hữu Tài có chút khó hiểu.

"Không phải chứ?" Vương Tích Phạm cầm lấy chai axit từ tay Hoàng Hữu Tài: "Ngày hôm qua con bé bán hàng không phải chơi mình chứ?"

Vừa nói, Vương Tích Phạm đổ axit vào tay mình.

"Vương tổng, đừng." Hoàng Hữu Tài thấy thế vội vàng ngăn lại.

Nhưng đã chậm, Vương Tích Phạm hét thảm một tiếng, tay trái bốc khói, một mảng thịt lớn đã biến mất, chai axit bị đánh rơi xuống đất.

"Vương tổng, ông không sao chứ?" Hoàng Hữu Tài hoảng sợ. Vương tổng gần đây sao hồ đồ vậy chứ, trước đây đâu có như vậy?

Cũng khó trách, thời gian này Vương Tích Phạm vì chuyện của Tô Đại Trí mà trở nên nóng nảy, suy nghĩ không cẩn thận.

Không thèm để ý đến xác của Tô Đại Trí trên mặt đất, Hoàng Hữu Tài vội vàng xé áo băng bó tay cho vvtp. Vương Tích Phạm đau đến độ nhíu mày nhăn trán.

Khó khăn lắm xuống được chân núi, hai người lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Chờ xử lý vết thương xong, Vương Tích Phạm mới được đưa vào giường bệnh.

"Xác chết kia. làm thế nào bây giờ." Chờ bác sĩ đi ra, Vương Tích Phạm mới có chút lo lắng hỏi Hoàng Hữu Tài.

"Bỏ đi, không có gì, không biết sao mà xác chết đó lại như vậy" Hoàng Hữu Tài khuyên: "Cho dù cảnh sát phát hiện cũng không phải chuyện lớn, chuyện này có khi không được lập thành án. Có lẽ bọn họ tưởng Tô Đại Trí bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm"

"Ừ. có lý" Vương Tích Phạm thầm nghĩ, thằng Hoàng Hữu Tài này đúng là lắm mưu mô.

Hai người thở dài một tiếng, xác chết bị như vậy cũng không cần lo lắng nữa. Đến lúc đó không biết chừng lại thành đề tài nghiên cứu của các nhà khoa học.

Vương Tích Phạm ở trong bệnh viện, Chu Giai Giai rất sốt ruột. Vương Tích Phạm không về nhà, vậy sẽ không dùng máy tính trong văn phòng, vậy kế hoạch trộm tài liệu của mình cũng không thực hiện được.

Nàng bây giờ muốn mau chóng tìm được chứng cứ, muốn Dương Minh không bị uy h**p nữa. Mỗi ngày Chu Giai Giai ngoại trừ đến Vương gia, cũng đang suy nghĩ làm thế nào để lấy được chứng cứ buôn lậu của Vương Tích Phạm.

Hầu Chấn Hám dựa theo ý của Dương Minh, ra ngoiaj thành mua một khu nhà xưởng bỏ hoang, sau đó chuyển 39 người Lý Cường vào đó.

Tối hôm đó, Dương Minh đến khu nhà xưởng. hắn cầm theo một túi nhỏ, bên trong có 40 ngàn tệ. Đó là tiền lương tháng đầu tiên của đám người Lý Cường.

Vì để bọn họ an tâm làm việc cho mình, Dương Minh quyết định phát lương sớm.

"Ông chủ." Mấy người Lý Cường đang xem Tv thì thấy Dương Minh đến, vội vàng đứng lên hỏi.

"Các huynh đệ đâu?" Dương Minh nhìn xung quanh rồi nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 556



"Lý Cường, đây là như thế nào? Các cậu bình thường ở trường võ đều như thế này sao? Một ít kỷ luật cũng không có?" Dương Minh lạnh lùng quát.

"Cái này." Lý Cường có chút xấu hổ. Chẳng qua Dương Minh nói đúng, đúng là bọn họ luôn như vậy.

"Ông chủ, mỗi người chúng tôi đều có tài, đều có thể một mình đương đầu một chuyện" Một tên không phục nói: "Chúng tôi không phải đám học sinh, tập trung có tác dụng gì chứ? "

"Cậu cho rằng mình giỏi lắm hả?" Dương Minh lạnh lùng nhìn hắn, hỏi.

"Lưu Siêu, cậu không được nói nữa, mau xin lỗi ông chủ" Lý Cường trừng mắt nhìn Lưu Siêu, mắng.

"Tôi không nói sai mà" Lưu Siêu gân cổ cãi: "Chúng tôi có thực lực, mỗi người có thể làm chủ một phương, làm như vậy có tác dụng mẹ gì? "

"Ha ha. giỏi" Dương Minh nghe xong cười cười: "Cậu cho rằng mình giỏi lắm hả? Tôi cho cậu một cơ hội, cậu thắng tôi, sau này tôi không yêu cầu cậu làm gì, cậu muốn làm gì cũng được. Nếu cậu thua, tôi nói gì cậu cũng phải nghe"

"Được, đây là ngài nói" Lưu Siêu không đợi Lý Cường lên tiếng, bước ra một bước.

"Lưu Siêu, cậu lập tức xin lỗi ông chủ cho tôi, nếu không tôi không có người huynh đệ là cậu" Lý Cường tức giận. khó khăn lắm mới kiếm được một công việc cho huynh đệ, ông chủ nói như thế nào thì làm như vậy. Nếu chọc tức ông chủ, vậy ông chủ không cần bọn họ nữa. Bọn họ đúng là đến bước đường cùng.

"Không cần." Dương Minh xua tay ngăn Lý Cường: "Trong các cậu còn ai nghĩ như Lưu Siêu này nữa không? Đứng hết ra"

Dương Minh nói như vậy, lập tức có mấy thằng không phục đứng ra. Lý Cường rất tức nhưng không có biện pháp gì.

"Được rồi, các cậu có thể cùng khiêu chiến tôi" Dương Minh nhìn mấy tên trước mặt, thản nhiên nói.

"Vậy không được, một mình tôi là giải quyết được ngài" Lưu Siêu lớn tiếng nói.

"Một mình cậu, tôi sợ mấy người bọn họ không phục. Như vậy đi, mấy người cùng lên" Dương Minh khinh thường nói: "Các cậu nghĩ chút võ mèo cào của mình là giỏi lắm sao? Nói thật cho các cậu biết, nhận các cậu là vì tôi rủ lòng thương, đừng nghĩ mình giỏi lắm. Chút công phu của các cậu, tôi còn không coi vào đâu"

Mấy tên đứng ra nhìn nhau rồi nhìn Dương Minh. Mặc dù trông Dương Minh cũng to cao, nhưng to cao có tác dụng gì. Theo bọn họ thấy Dương Minh chỉ là ông chủ hay tập thể hình mà thôi, cơ thể tuy to lớn, nhưng công phu thật lại chẳng đáng gì.

Chỉ có Lý Cường lại cảm thấy không đúng. Lúc ấy ở công ty, hắn vốn nghĩ có thể dễ dàng đối phó được Hầu Chấn Hám, không ngờ lại không làm gì dược. Thấy Dương Minh tự tin như vậy, không biết tại sao Lý Cường cảm thấy mấy tên Lưu Siêu đen đủi.

Chẳng qua đám Lưu Siêu không phải không muốn. bọn họ cho rằng Dương Minh không phải đang ra vẻ thì là đầu có vấn đề, hoặc là xác định bọn họ không dám làm gì ông chủ.

"Được rồi, lên đi" Dương Minh vẫy vẫy bọn họ, nói: "Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian, đừng lãng phí"

"Hừ" Lưu Siêu là người không phục nhất, cho nên hắn ra tay đầu tiên. Thấy Lưu Siêu ra tay, mấy người khác cũng xông lên.

Mặc dù lấy đông h**p ít đúng là mất mặt. Nhưng bọn họ cũng làm, ai bảo Dương Minh quá kiêu ngạo.

"Võ mèo cào" Dương Minh cười cười châm biếm, sau đó hắn đã ra tay.

Dương Minh ra đòn rất đơn giản, chẳng qua rất ít người có thể thấy rõ dù đó là Lý Cường. mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Dương Minh đã hoàn thành việc công kích sáu người trước mặt.

Nhanh, tàn nhẫn, chính xác, đó là ba yếu tố công kích của Dương Minh.

Lưu Siêu và năm người khác đều đang đau đớn ôm bụng ngồi sụp xuống đất, đau đến độ đầu đầy mồ hôi. Chẳng qua cũng may mấy người này cũng giỏi chịu đựng, không một ai kêu đau.

Lúc này tất cả mọi người đều rung động. Đây là người sao? Không ngờ lại nhanh đến khó tin như vậy. Người không nhìn được thì không biết, nhưng Lý Cường có thể thấy một chút. Vị trí trúng đòn của sáu người Lưu Siêu giống hệt nhau. Nói cách khác Dương Minh tấn công rất nhanh mà còn có thể đánh vào cùng một vị trí, không sai một ly.

Nếu nói Hầu Chấn Hám có thể đánh ngang tay với bọn họ, vậy Dương Minh ở một trình độ khác hẳn. Lý Cường không khỏi hoảng sợ. Đừng nói là sáu người Lưu Siêu, dù là 39 người xông lên cũng chưa chắc đã là đối thủ của Dương Minh.

"Chỉ là mấy chiêu mèo cào" Dương Minh nhếch miệng cười khinh bỉ: "Nếu vừa nãy tôi đánh vào huyệt Thái Dương hoặc cổ các cậu, các cậu bây giờ đã chết rồi"

Thực ra trên cơ thể con người có rất nhiều tử huyệt. Chẳng qua nói ra mấy tên này cũng không hiểu, Dương Minh nói hai vị trí mà ai cũng biết.

Lưu Siêu và năm người kia mặt vàng vọt như đất, không còn vẻ đắc ý như vừa nãy nữa, thay vào đó là im lặng.

Bọn họ phục, tâm phục khẩu phục, không hề có bất cứ oán thán nào. Bọn họ đều hiểu rõ dù đánh lại lần nữa, thậm chí là trăm lần nữa, kết quả vẫn là như vậy. Bọn họ chắc chắn vẫn thua.

"Còn có ai cảm thấy mình giỏi không? Đứng ra đi" Dương Minh nhìn mọi người trong sân, lạnh lùng nói.

Yên tĩnh, không ai dám đứng ra. Thân thủ của Dương Minh đã đánh sâu vào trong lòng bọn họ, ngay cả mấy ông thầy trong trường võ mà bọn họ hâm mộ cũng không thể nào làm được như vậy.

Đúng thế, Dương Minh tấn công không hề dùng hư chiêu, một chiêu đủ để lấy mạng bất cứ ai trong bọn họ. Đây là thực lực, không phục không được.

"Tôi bây giờ cho các cậu cơ hội khiêu chiến tôi" Dương Minh thấy không ai đứng ra, vì thế tiếp tục nói: "Nếu như các cậu bây giờ không khiêu chiến, tôi coi như các cậu đã chấp nhận. Như vậy sau này nhất định phải làm theo lời tôi nói"

Vẫn không có ai lên tiếng, không ai đứng ra. Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn lướt qua mọi người. Nhìn đến đâu người đó cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt hắn.

Dương Minh rất hài lòng với biểu hiện này. Xem ra vừa nãy đủ để trấn áp đám người. Những tên sùng bái kẻ mạnh này đã bị mình thu phục hoàn toàn.

Dương Minh gật đầu nói: "Được, nế bọn họ không ai có ý kiến gì, như vậy về sau tôi cũng không hy vọng nghe thấy ý kiến gì nữa. Trước mặt tôi, không được nói gì hết, điều các cậu phải làm là phục tùng"

"Cái này." Lý Cường nhăn nhó nói: "Ông chủ, vậy ngài rốt cuộc muốn cho chúng tôi làm gì?"

Md những người này đang không có việc, có thể tìm được một công việc đã là rất tốt rồi. Chẳng qua bây giờ xem ra Dương Minh sẽ không để bọn họ làm bảo vệ hay gì đó. người bình thường cũng muốn biết ông chủ bố trí công việc gì cho mình.

"Được, vấn đề này tôi có thể trả lời" Dương Minh gật đầu nói: "Tôi hỏi các cậu, các cậu vì sao lại học võ?"

Mấy người Lý Cường nghe Dương Minh nói, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, dần dần trở nên kích động.

"Lý Cường, cậu nói trước" Dương Minh mỉm cười nói với Lý Cường.

"Tôi muốn làm đại hiệp giết kẻ xấu" Lý Cường nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ồ?" Dương Minh có chút hứng thú nhìn Lý Cường: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Lúc trước, bạn gái tôi bị một tên giàu có trong thôn h**p. Tôi học võ là để giết hắn" Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Lý Cường đầu lửa giận.

"Ồ? Vậy sao cậu không đi kiện hắn?" Dương Minh hỏi tiếp.

"Kiện hắn? Tôi sao không kiện hắn. Nhưng thằng đó cầm một cọc tiền đến nhà bạn gái tôi giảng hòa với bố mẹ cô ấy. Bố mẹ cô ấy không cho cô ấy đi kiện hắn, còn bắt cô ấy làm vợ bé của hắn" Lý Cường thở hổn hển: "Tôi muốn trả thù"

"Vậy trả thù được chưa?" Dương Minh thản nhiên nói.

"Chưa." Nói đến đây Lý Cường chán nản nói: "Nghe nói thằng đó lừa tiền bỏ trốn. bạn gái lúc trước của tôi cũng đã biến mất."

"Còn các cậu.?" Dương Minh quay đầu lại hỏi đám Lưu Siêu.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 557: Quy mô sơ bộ



Dương Minh nhìn ánh mắt của mọi người, trong mắt lộ ra một ngọn lửa, khóe miệng hắn mỉm cười, nói: "Đây chính là mục đích học võ của mọi người lúc trước?"

Phần lớn mọi người đều bất đắc dĩ gật đầu, quả thật, nói là muốn thân thể khỏe mạnh là gạt người, ai lại chịu đi học cái này để rồi không tìm được việc làm chứ? Theo thời gian trưởng thành, bọn họ cũng dần dần hiểu chuyện, không còn xúc động giống như lúc trước, hiểu được xã hội đầy gian khổ.

"Các người bây giờ đều hiểu được, có những người rõ ràng làm chuyện xấu, nhưng lại không bị trừng phạt thích đáng!" Dương Minh nói: "Có một số việc, không thể giải quyết công khai, vậy thì phải giải quyết mờ ám thôi. Mà chuyện tôi muốn mọi người là, chính là cho các người đi giải quyết các vấn đề mà pháp luật không giải quyết được"

Mọi người nghe Dương Minh nói xong, nhất thời nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Lý Cường mở miệng: "Ông chủ. ông muốn bảo chúng tôi làm chuyện phạm pháp?"

Dương Minh ngẩng đầu nhìn Lý Cường, sau một hồi lâu vẫn không nói gì, làm cho Lý Cường sợ đổ mồ hôi. Trong ánh mắt của Dương Minh có một sự ép bức mạnh mẽ, làm cho ngay cả hô hấp mà cũng thấy khó khăn. Đương nhiên, mấy cái này đều là do thân thủ cường hãn của Dương Minh khi nãy.

"Ông chủ. tôi." Lý Cường cúi đầu, không biết nên nói gì.

"Lý Cường, anh làm tôi rất thất vọng" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi hỏi anh, anh cảm thấy ở thời cổ đại, một đại hiệp g**t ch*t một tên chuyện làm chuyện ác bá, cái này có tính là trái pháp luật hay không?"

"Cái. cái này khác." Lý Cường đáp.

"Được rồi, nếu anh cảm thấy khác thì nó khác. Vậy, tôi lại hỏi anh, thằng chủ năm đó cưỡng h**p bạn gai của anh, mà có một ngày anh nhìn thấy hắn, anh sẽ làm gì?"

"Tôi quyết không để cho hắn sống khá giả, tôi phải bâm vầm hắn ra làm ngàn đoạn." Lý Cường nói xong, chợt ngẩn người, sau đó lại ngượng ngùng lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, ông chủ"

"Còn các người?" Dương Minh quay đầu hỏi những người kia.

Thật ra, những lời mà Dương Minh nói với Lý Cường khi nãy, tất cả mọi người đều nghe rõ, vốn những người này là kẻ học võ, đối với thị phi chính nghĩa không có nhận thức rõ ràng, nghe Dương Minh nói vậy, đều cảm thấy có đạo lý, nên tất cả đều gật đầu.

"Nhưng, tôi cam đoan với các người, sẽ không bắt các người ra tay với người vô tội" Dương Minh nhìn mọi người nói: "Giấc mộng làm đại hiệp của các người, trong tương lai sẽ thành sự thật"

Hiển nhiên, lời nói vừa rồi của Dương Minh đã thay đổi cái nhìn về chính và tà của những người này, bây giờ, trừ kích động thì chỉ có kích động. Giấc mộng xa xôi có thể thực hiện, bọn họ sao mà không kích động cho được?

"Được, đồng ý ở lại làm người của tôi, thì đến đây cầm tiền sinh hoạt tháng, nếu không muốn thấy mặt tôi, thì tôi vẫn sẽ cho người đó gấp năm lần số tiền này để rời đi" Dương Minh nói xong mở túi xách ra, cầm lấy một xấp tiền.

"Chúng tôi có thể trở nên mạnh mẽ như ông chủ không?" Lý Cường là người đầu tiên cầm một ngàn của Dương Minh, sau đó hỏi, trong mắt tràn ngập khát vọng.

"Được, người ở lại, tôi sẽ tiến hành huấn luyện cường hóa" Dương Minh gật đầu: "Khi đó, mỗi người các anh đều có thể chân chính một mình đảm đương một nhiệm vụ quan trọng"

"Được, tôi ở lại" Lý Cường gật đầu, người học võ, thường đều có tâm lý sùng bái kẻ mạnh. Có thể có cơ hội làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, điều này hấp dẫn bọn họ hơn tất cả.

Nếu Dương Minh đã nói rằng, có một ngày mình sẽ được mạnh mẽ như ông chủ, thì Lý Cường căn bản không còn hỏi về vấn đề này nữa, vì theo hắn thấy, phái trước vẫn còn nhiều vấn đề hơn.

"Ông chủ, ông nói thật chứ?" Lưu Siêu đột nhiên bất ngờ hỏi.

"Đương nhiên, tôi không cần phế vật" Dương Minh nhàn nhạt trả lời: "Người của tôi, phải là kẻ mạnh"

"Được, tôi cũng lưu lại" Lưu Siêu cũng bước lại lãnh tiền, chẳng qua, biểu tình bây giờ trở nên cung kính hơn.

Những người khác đều tỏ vẻ muốn ở lại, không ai rời đi, điều này làm cho Dương Minh bó tay luôn, sớm biết như vậy thì đâu cần tốn nhiều nước miếng dữ vậy. Những người này quả thật quá mê võ rồi, chỉ cần nghe sẽ trở nên giống như mình, những cái khác đều không quan tâm.

Ba mươi chín người đều đến lãnh tiền, Dương Minh cũng bắt đầu đăng ký tên của họ. Bây giờ, không ai dám nghi ngờ Dương Minh, vì trong mắt họ, Dương Minh là loại cao thủ không thể đụng đến.

"Đầu tiên là tạo kỷ luật cho tốt, khi nào tôi cảm thấy hài lòng, thì sẽ dạy võ cho mọi người" Dương Minh nhìn lướt qua đội hình tán loạn của ba mươi chín người này.

Tuy rằng làm sát thủ thường là đi làm solo, nhưng mà cũng có đôi lúc phải có party mới được. Cho nên, kỷ luật rất quan trọng, hắn không muốn thấy cảnh chia năm xẻ bảy.

"Tôi sẽ tìm đại Hầu, cũng chính là Hầu Chấn Hám Hầu tổng đến huấn luyện cho các người" Dương Minh nói: "Lý Cường, lúc trước anh là lớp trưởng, bây giờ anh cứ tiếp tục làm lớp trưởng đi, thức ăn tự giải quyết"

"Ông chủ yên tâm" Lý Cường gật đầu, những người khác cũng không có ý kiến gì, dù Dương Minh không để Lý Cường làm lớp trưởng, thì mọi người của xem hắn là thủ lĩnh rồi.

Cùng lúc đó, Dương Minh gọi điện cho Hầu Chấn Hám, kêu hắn tiến hành đặc huấn cho ba mươi chín người này. Đương nhiên, chính là dùng phương pháp huấn luyện tân binh đối với họ.

Với lời dặn của Dương Minh, Hầu Chấn Hám đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức tiến hành huấn luyện ba mươi chín người này. Hơn nữa, thân phận của Dương Minh đã công khai, cho nên cũng có cách nói chuyện với Bạo Tam Lập.

Những người này đều từ võ giáo ra, trong trường cũng hoạt động tập thể không ít, tuy rằng không nghiêm khắc giống như trong quân ngũ, nhưng mà trải qua một ngày một đêm được Hầu Chấn Hám huấn luyện, những người này cũng dần dần thích nghi được.

Ngày hôm sau lúc Dương Minh đến, đã xảy ra một chuyện này.

Căn cứ theo đề cử của Hầu Chấn Hám, tuyển ra vài người có võ công và tố chất không tệ. Một là Lý Cường, một là Lưu Siêu, người còn lại là Vương Bằng.

Ba người này nổi bật lên giữa ba mươi chín người, Dương Minh chia ba mươi chín người ra làm ba tổ, để Lý Cường, Lưu Siêu cùng Vương Bằng mỗi người dẫn một tổ.

Lý Cường vừa làm tổ trưởng, vừa là đại đội trưởng, Lưu Siêu và Vương Phân thì chia nhau ra làm tổ trưởng hai tổ kia.

"Tên thật của ba ngời về sau không cần dùng, sau này làm nhiệm vụ sẽ không tiện. Như vậy đi, mỗi người tìm một danh hiệu, Lý Cường, anh lấy tên là Brutto nha" Dương Minh nói.

"Thời ở trường người ta gọi tôi là người sao hỏa, tôi lấy tên là người sao hỏa là được" Lưu Siêu nói.

"Tôi là Ono" Vương Bằng có vẻ không thích nói chuyện, chỉ nói ra bốn chữ ngắn ngủi.

"Được" Dương Minh gật đầu: "Quay về tìm danh hiệu cho tổ viên của các anh đi, về sau lúc làm nhiệm vụ, không được gọi tên thật của nhau. Mọi người từ từ làm quen!"

"Vâng!" Ba người cùng đáp, xem ra, tập huấn của Hầu Chấn Hám đã có tác dụng nhất định.

Ngày hôm sau, Dương Minh căn cứ theo phương pháp mà Phương Thiên huấn luyện mình, viết ra kế hoạch huấn luyện cho những người này. Đương nhiên, Dương Minh vẫn thủ lại một chút, vì dù sao Phương Thiên cũng không cho phép Dương Minh có đồ đệ hoặc là đem những thứ này truyền ra cho người ngoài! Dương Minh chỉ tổng kết ra bộ kỹ năng đề cao công kích, cùng với một số chiêu giết người nhanh. Đương nhiên, những cái như huyệt đạo này nọ sẽ không chỉ dạy.

Nhưng dù là vậy thì cũng đã có trợ giúp rất nhiều với những người này. Tin rằng không bao lâu sau, những người này sẽ thay Dương Minh đảm đương rất nhiều việc quan trọng, ít nhất là đối phó với một tên Ngô Minh không thành vấn đề.

Dương Minh đem một phần kế hoạch ra giảng giải cho Lý Cường, kêu hắn từng bước huấn luyện mọi người. Sau cái này, Dương Minh bắt đầu chú ý đến vị thuốc của Phương Thiên lúc xưa, vì muốn trong khoảng thời gian ngắn mà tăng thực lực cho những người này, không thể không mượn những thứ này hỗ trợ.

Nhưng mà bây giờ Dương Minh không cóoở Tùng Giang, Dương Minh lại không liên lạc được với ông, cho nên chỉ có thể đi đến căn nhà bỏ hoang kia, không chừng có thể tìm được.

Mấy ngày này, Dương Minh mới tìm được thời gian nghỉ ngơi, thời gian trước quả thật rất bận, vẫn không có rãnh đi lo chuyện của mình. Từ sau khi có dị năng rồi, liền trở nên không yên tĩnh, thật sự là đúng với câu nói" Năng lực càng nhiều thì trách nhiệm càng cao". cuộc sống của mình sẽ không bao giờ được bình yên như lúc trước nữa.

Lúc trước gặp toàn đối thủ trên trời không, bản thân lại không có năng lực, nên không dám trêu chọc vào kẻ địch nguy hiểm đó. Nhưng giờ đã khác.

Vài ngày trước năm mới, Dương Minh dành chút thời gian xem cái cuốn sách nói về cổ thuật chữa thương của Tả gia gia thông qua Lam Lăng. Tuy rằng lúc đầu xem không hiểu gì, nhưng rồi lên mạng và tra tư liệu, dần dần cũng hiểu biết đại khái, chẳng qua, đã có một sự nhận thức sâu sắc hơn về cổ thuật.

Còn bên cục hình sự, trải qua sự hợp tác của Hạ Tuyết và hải quan, đã bắt được tên tham ô trong hải quan, chức vụ không lớn, nhưng cũng nắm quyền trong vụ này. Trải qua một đợt thầm vấn, rốt cục đã khai sạch sẽ về vụ án buôn lâu đó, chẳng qua, nhân vật đầu não Tô Đại Trí lại biến mất, manh mối lại bị chặt đứt!

Bởi vì chuyện này, làm cho Trần Phi tức giận, chửi mắng Hạ Tuyết: "Chuyện lớn như vậy, sao cô không thương lượng với tôi? Tự tiện chủ trương rồi ra tay với người của cục hải quản? Cô có biêt cô làm vậy là đánh cỏ động rắn không? Cô càng muốn lôi ra, thì tội phạm càng che dấu sâu hơn!"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 558: Hạ Tuyết mất mát



Hạ Tuyết làm sao mà biết được vấn đề quan trọng như vậy, vốn còn tưởng rằng mình đã lập công lớn, không ngờ đổi lại là những lời chửi mắng, nhất thời có chút ủy khuất: "Không bắt hắn, chẳng lẽ còn giữ hắn?"

"Hạ Tuyết! Chừng nào thì cô mới trưởng thành? Đại cục cô có hiểu không?" Trần Phi lắc đầu: "Hắn chỉ là một con chốt, kẻ đứng sau vẫn còn chưa nổi lên mặt nước"

"Trần đội trưởng, tôi." Hạ Tuyết bị Trần Phi tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, lập tức tỉnh táo lại không ít, quả thật, lúc đó nàng rất xúc độg! Hạ Tuyết không báo cáo với cấp trên mà đã tự tiện bắt người, cũng bởi vì sốt ruột lập công. Nàng thật sự muốn lập công, sợ trong đội xem thường nàng, vì thế nghĩ bậy làm liều, không ngờ lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

"Được rồi, đừng nói gì nữa, chuyện này cô không cần phụ trách, lát nữa cô giao súng đây, tạm thời cách chức một tháng, trở về nhà từ từ suy nghĩ!" Trần Phi khoát tay nói." Trần đội trưởng, lần sau. lần sau tôi nhất định sẽ xin chỉ thị mà, anh đừng cách chức tôi." Hạ Tuyết vừa nghe bị cách chức, lập tức khẩn trưởng lên.

"Tạm thời cách chức đã là khoan dung với cô rồi. Tôi còn muốn điều cô đến đồn công an phường làm hộ tịch viên nữa là." Trần Phi nói xong, cũng không để ý đến Hạ Tuyết, xoay người ra ngoài, lúc bước đi còn nói: "Lát nữa để bản kiểm điểm lên bàn của tôi"

"Vâng." Hạ Tuyết lúc này làm gì dám cãi lại, nếu còn nói nữa, sợ gần ngay cả hình cảnh cũng không được làm.

Hạ Tuyết đã hối hận, tại sao mình lại ngu như vậy, chẳng lẽ mình không thích hợp làm cảnh sát? Mình là con gái, chẳng lẽ phải đi làm mấy việc văn phòng linh tinh hay sao?

Cố nén nước mắt, Hạ Tuyết viết xong một bản kiểm điểm, rồi giao lại súng và giấy phép của mình cho Trần Phi, rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Nhìn nhìn tòa nhà quen thuộc này, Hạ Tuyết rốt cục đã không nhịn được nước mắt.

"Ting. ting." Phía sau Hạ Tuyết truyền đến tiếng còi xe ầm ĩ.

"Đáng ghét!" Hạ Tuyết lập tức nổi giận lên, quay lại mắng: "Đường nhiều như vậy mà không chịu đi, cố tình đi sau lưng bà nội mày à?" Nói xong bước lại chổ cửa người lái, nhìn xuống, lập tức dừng miệng.

"Chú hai." Hạ Tuyết có chút ngay ngốc nhìn người lái xe."

"Cháu gái ngốc, sao lại khóc, ai chọc ghẹo con à?" Hạ Chí Đông dừng xe, bước ra ngoài, vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Tuyết.

"Chú hai. con không sao mà." Hạ Tuyết vội vàng lấy tay lau nước mắt trên mặt, chẳng qua ánh mắt sưng đỏ lên thì không thể nào gạt được rồi.

"Đứa nhỏ này, rõ ràng là khóc mà nói không có gì!" Hạ Chí Đông lắc đầu, sau đó nói: "Lên xe đi, bên ngoài gió lên, coi chừng bị sưng mắt bây giờ"

Lần này Hạ Tuyết không còn kiên trì, đi theo Hạ Chí Đông lên xe.

"Này, nơi này không cho dừng xe, chuyện gì thế? Chạy nhanh đi!" Một cảnh sát giao thông lập tức chạy đến, nói với Hạ Chí Đông: "Nếu không đi tôi sẽ ghi giấy phạt!"

"Nói lảm nhảm cái gì đó?" Hạ Tuyết vốn đang không vui, mà lại có người làm phiền, nhất thời nổi điên lên mắng.

Cảnh sát của Tùng Giang không ai là không biết Hạ Tuyết, thứ nhất là vì thanh danh nữ bạo long của Hạ Tuyết vô cùng vang dội, thứ hai nàng là hình cảnh duy nhất ở Tùng Giang bị điều đến đội giao thông để chịu phạt.

Tên cảnh sát giao thông này làm sao mà không biết nàng, thấy Hạ Tuyết lập tức ngậm miệng lại, thầm nghĩ, ai lại chọc vào nữ bạo long này chứ, tốt nhất là đừng đụng đến nàng, nếu không lát nữa lết đi không nổi.

Hạ Chí Đông vừa định giải thích, đã thấy người cảnh sát giao thông này bị cháu gái của mình nói có một câu mà đã bỏ chạy, không khỏi dở khóc dở cười, cháu gái thật là.!

Lên xe, Hạ Tuyết vẫn còn đang giữ bộ dáng" Đừng chọc vào tao", làm cho Hạ Chí Đông bất đắc dĩ nói: "Cháu gái à, rốt cục là sao thế? Là làm việc không vui, hay là có người chọc ghẹo con?"

"Chú hai, chú đừng hỏi nữa, không có gì đâu." Hạ Tuyết lắc đầu, tạm thời bị cách chức, chuyện xấu hổ như vậy sao Hạ Tuyết có thể nói ra.

"Ai! Không biết vì sao, mà nhà cũng không phải không tốt, mà cũng không thiếu tiền, thì vì sao một đứa con gái như con lại đi làm cảnh sát chứ, đây là công việc của đám đàn ông mà, con làm làm gì!" Hạ Chí Đông lắc đầu nói: "Nghe chú hai nói, đừng làm nữa, từ chức đi, chú sẽ giới thiệu cho con vài người, thấy được thì kết hôn, ở nhà giúp chồng dạy con cho tốt!"

"Chú hai. chú nói cũng đúng." Hạ Tuyết gật đầu, làm cho Hạ Chí Đông vui vẻ, nhưng chợt nghe nàng nói: "Vì sao chú lại đi lái taxi? Sao không đến công ty của cha con hỗ trợ? Không cần phải sống vất vả như vậy!"

Hạ Chí Đông bị Hạ Tuyết nói một câu làm cho á khẩu, chỉ hận vừa rồi mình đã nói quá nhiều, giống như là tự vả vào mồm mình! Hạ Chí Đông bất đắc dĩ nói: "Chú hai không phải người có suy nghĩ kinh tế, không muốn làm chuyện kinh doanh, cha của con kêu chú đến công ty làm quản lý, cả ngày phải lệ thuộc vào công ty! Chú hai của con là loại người nào con không biết sao? Sống không tự do, sẽ không làm, chẳng lẽ con kêu chú đến làm lái xe cho cha con? Em ruột của chủ tịch lại đi làm lái xe, truyền ra ngoài thì khỏi nói rồi!"

"Cũng đúng, chú hai, nếu đã vậy chú đừng khuyên con! Làm cảnh sát là giấc mộng của con, hơn nữa, con muốn làm một người cảnh sát phá một vụ án cực lớn, chứ không phải làm phế vật như bây giờ!" Hạ Tuyết gật đầu nói.

"Phế vật? Con là phế vật? Ai dám nói cháu của chú là phế vật?" Hạ Chí Đông vội vàng nói: "Ai nói? Chú hai sẽ tìm hắn liều mạng!"

"Chú hai!" Hạ Tuyết vừa bực vừa buồn cười: "Chừ đừng gây thêm phiền, con thật sự không sao, chỉ là công việc bị con làm hỏng, nên Trần đội trưởng kêu con về nhà suy nghĩ lại!"

"Làm hỏng? Con người ai mà không làm sai chứ, suy nghĩ chút là được. Để chú hai đưa con về nhà" Hạ Chí Đông lắc đầu, ông cũng không hỏi nhiều về công việc của Hạ Tuyết nữa.

Xuống xe, Hạ Tuyết không về nhà, mà lại vào Lam Sắc Ngư, hôm nay không vui, Hạ Tuyết muốn uống cho thật say. Nhưng một mình ngồi uống, thì lại không có ý nghĩa gì. Hạ Tuyết vô cùng muốn có một người đến uống với mình, nhưng lúc lấy điện thoại ra, nhìn vào danh ba, Hạ Tuyết đột nhiên lại muốn khóc.

Từ lúc tốt nghiệp hơn một năm nay, Hạ Tuyết cơ hồ như đoạn tuyệt hết với tất cả bạn bè trước kia, chỉ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, bình thường trừ công việc và công việc, thì ngay cả một người bạn để đi chơi cũng không có.

Nhìn danh bạ trong điện thoại, trừ đồng nghiệp và người nhà ra, Hạ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu.

Dương Minh? Hạ Tuyết bỗng nhiên nhìn thấy cái tên này trong danh bạ, trong lòng vừa động, nếu gọi hắn, hẳn là sẽ đến uống với mình sao? Lần trước cũng chính là hắn uống với mình, tiểu tử này, có đôi khi cũng không tồi!

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết liền bấm số điện thoại của Dương Minh.

Dương Minh đang ở nhà xem cuốn sách về cổ thuật kia, đột nhiên có điện thoại, cầm lên nghe: "Alo.?"

"Dương Minh. tôi là Hạ Tuyết."

"Hạ Tuyết? Cô tìm tôi có chuyện gì?" Dương Minh kì quái, từ lần đi nhậu với Hạ Tuyết đến giờ, cũng không gặp nàng, không biết Hạ Tuyết tìm mình có chuyện gì.

"Cậu lại đây, mời tôi uống rượu" Hạ Tuyết nói giống như ra lệnh.

"Tôi? Mời cô uống rượu? Bây giờ?" Dương Minh không khỏi nhíu mày, cô nàng này có vẻ khá là bá đạo? Không cần nói lý. à mà hình như chưa bao giờ thấy nàng nói lý!

"Đúng, bây giờ tôi đang ở Lam Sắc Ngư, cậu lập tức tới đây" Hạ Tuyết nói.

"Này này, cô có lầm không vậy? Cô kêu tôi qua là tôi qua hả? Không nói trước cho tôi biết một tiếng nữa, thái độ làm người của cô có vấn đề hả. kêu tôi qua còn bảo tôi mời cô? Cô có bệnh không?" Dương Minh nổi điên lên chửi.

"Dương Minh, cậu đã đáp ứng tôi, làm phiếu cơm dài hạn cho tôi, đúng rồi, chẳng lẽ cậu muốn đổi ý? Cậu mới mời tôi được vài lần!" Hạ Tuyết lập tức trả lời.

Dương Minh lập tức vỗ đầu, bản thân quả thật đã quên mất chuyện này, chẳng qua, lời đã nói ra như nước hất khỏi ly, mình lại là một thằng đàn ông nên cũng lười so đo với nàng, vì thế nói: "Tôi mời cô uống rượu không phải không được, nhưng xin cô làm ơn hẹn trước được không?"

"Dương Minh! Cậu có qua hay không? Tâm tình của tôi đang không tốt, kêu cậu đến uống với tôi là tốt cho cậu rồi, tôi coi cậu là bạn nên mới mời cậu uống, thế mà cậu cứ lải nhải hoài, được rồi, không đến thì thôi!" Nói xong, liền cúp điện thoại.

"Đồ điên!" Dương Minh nhìn điện thoại, cũng muốn nổi điên lên, lên cơn với ai vậy con kia Không đi! Rồi vứt điện thoại qua một bên, tiếp tục xem cổ thuật.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 559: Điều tra cẩn thận



Dương Minh không cần, nhưng Hạ Tuyết lại nóng nảy, không lâu sau, lại thấy gọi điện đến.

Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, có chút bất đắc dĩ tiếp điện thoại: "Còn chuyện gì nữa?"

"Dương Minh, cậu đang ở đâu? Sao bây giờ còn chưa tới?" Hạ Tuyết hồn nhiên như người điên, quên mất lời mình đã nói, mở miệng trực tiếp hỏi Dương Minh đang ở đâu.

"." Dương Minh bó tay rồi, cái này không phải quá cường đại sao? Vì thế cười cười nói: "Không phải cô kêu tôi khỏi đi à?"

"Ai nói? Đừng có ngại, làm đàn ông thì tuân thủ lời nói đi, nhanh lại đây!" Câu nói đầu tiên của Hạ Tuyết đã đẩy sạch trách nhiệm, đàn ông còn không được như vậy nữa.

"Được rồi, chờ tôi chút" Dương Minh thầm nghĩ, mình mà không đi sẽ không phải là đàn ông, nói như vậy thì còn lựa chọn sao? Hơn nữa, mình quả thật đã đáp ứng Hạ Tuyết, lúc mời khách thì không được từ chối.

Dương Minh cất cuốn sách đi, giấu thật kỹ, đồ vật như vậy đừng để cha mẹ thấy, tránh cho bị nói mình làm việc không đàng hoàng, cha là loại người theo thuyết vô thần, không tin và dị đoan cũng như mấ thứ này, nói không chừng còn bảo mình là phong kiến mê tín.

Nói vài câu với người nhà xong, Dương Minh liền chạy đến Lam Sắc Ngư. Ông chủ của Lam Sắc Ngư cũng nhận ra Dương Minh, chính là tiểu tử đã khiêng Hạ Tuyết đi, vội cười nói với Dương Minh: "Tìm Hạ Tuyết sao? nàng đang ở ghế trong cùng, vị trí cũ!"

Dương Minh gật đầu, đi đến, Hạ Tuyết đang uống thì thấy Dương Minh đến, vội chỉ vào chổ ngồi đối diện nói: "Ngồi đi!"

"Sao thế?" Dương Minh nhìn một đống vỏ chai trước mặt Hạ Tuyết là biết nàng ta khẳng định đã có chuyện.

"Uống với tôi đi! Ông chủ, cho mười chai đến, bia Tùng Giang nha!" Hạ Tuyết phất tay nói.

Tại đây làm gì có loại bia đó, chỉ có bia bình lớn bán ở Tùng Giang thôi, nhưng mà ông chủ cũng hiểu ý, nghe Hạ Tuyết gọi như vậy, cũng không để ý, dặn phục vụ mang bia qua.

Chẳng qua, bia ở đây và ở ngoài cũng khác nhau, cho vào chai cũng khác nhau, và đương nhiên, giá cả cũng khác nhau!

"Giữa ban ngày, sao lại đột nhiên đòi uống rượu?" Dương Minh lắc đầu, cầm lấy một chai, rồi cụng với Hạ Tuyết.

"Tôi bị Trần đội trưởng tạm thời cách chức" Hạ Tuyết đột nhiên thở dài: "Buồn cười lắm phải không?"

"Có gì đáng cười?" Dương Minh nhíu mày: "Nếu tôi muốn cười cô, thì tôi đã không tới! Nói đi, sao lại như thế?"

"Phải giữ bí mật, tôi không thể nói với cậu" Không ngờ Hạ Tuyết uống cả đống bia vào rồi, mà vẫn còn tỉnh táo, không nói ra những chuyện không nên nói.

"Tôi thấy tám phần là cô vì sốt ruột lập công, nên gây ra hậu quả nghiêm trọng rồi" Dương Minh nhếch miệng nói, không cần suy nghĩ, chắc chắn Hạ Tuyết vì chuyện này nên mới tạm thời cách chức thôi." Hả? Làm sao cậu biết?" Hạ Tuyết ngạc nhiên: "Trần đội trưởng nói cho cậu biết?"

Dương Minh buồn cười, cái này còn cần phải nói sao? Cô như thế nào trong lòng tôi không rõ à? l* m*ng vô cùng, thành sự thì ít mà bại sự có thừa, chẳng qua xem cảm xúc của Hạ Tuyết bây giờ, lời này không nên nói. Chỉ có thể khuyên: "Không phải, chẳng qua trên TV thường nói về tình trạng bị cách chức tạm thời này thôi!"

"Thế cũng đúng, ai. sao tôi ngu quá vậy, muốn phá một vụ án lớn, nhưng kết quả lại làm hỏng chuyện, phá hủy kế hoạch của mọi người" Hạ Tuyết thở dài nói.

"Ai mà không có lúc phạm sai lầm đâu?" Dương Minh khuyên: "Cô tạm thời bị cách chức bao lâu?"

"Một tháng. nói là một tháng, nhưng không biết là bao lâu." Hạ Tuyết lại thở dài: "Lần trước tôi bị điều đến đội giao thông, để cho tỉnh táo, vốn chỉ có một tuần, kết quả là tôi đi hai tháng! Lần này chắc là nửa năm!"

"Như vậy đi, nếu một tháng sau cô không phục chức, thì tôi sẽ nói với chú Trần giùm cho cô vài câu!" Dương Minh an ủi: "Tôi nghĩ chắc là chú sẽ chừa cho tôi chút mặt mũi"

"Thật sao?" Hai mắt Hạ Tuyết sáng lên: "Cảm ơn cậu, Dương Minh, tôi biết cậu là người tốt!"

"Ơ?" Dương Minh nghe Hạ Tuyết nói xong, không biết nên làm sao: "Tôi là người tốt sao? Không biết ai cả ngày cứ hoài nghi tôi là người xấu, còn bắt tôi vài lần nữa chứ."

"Không nói chuyện này nữa." Hạ Tuyết ngượng ngùng nói: "Ai kêu cậu trước kia làm lưu manh"

"Trời đất, tôi làm lưu manh khi nào, không phải đã giải thích rõ cho cô biết rồi chứ? Mấy chuyện đó có thể trách tôi sao?" Dương Minh vô tội nói.

"Được rồi, chuyện trước kia không đề cập đến nữa, cụng ly!" Hạ Tuyết cầm chai bia lên.

"Được." Dương Minh cũng cầm chai lên, dzô.

"Là vụ án buôn lậu kia sao?" Dương Minh nhớ lần trước Trần Phi đã nói với mình, chú ấy phái Hạ Tuyết đến cục hải quan tìm hiểu tình huống, chắc là nàng ta cũng vì vụ án này.

"Hả?" Hạ Tuyết đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Minh, đột nhiên lạnh lùng nói: "Làm sao cậu biết? Nói! Cậu có phải chung nhóm với chúng?"

"Điên hả? Vương Chí Đào hại tôi như vậy, đầu cô chứa não hay đậu hủ vậy, thằng ngu cũng biết tôi và hắn không có khả năng chung một nhóm!" Dương Minh tức giận nói: "Hèn chi cô bị cách chức là phải, hoài nghi đối tượng cũng lầm!"

"Ra thế." Hạ Tuyết ngượng ngùng cười cười, sau đó nghiêm trang nói: "Cậu cũng biết vụ án này có liên quan đến Vương gia?"

Dương Minh cả kinh, đúng vậy, bây giờ việc Vương gia dính vào vụ buôn lậu này, cũng chỉ là suy đoán, mà câu nói vừa rồi của mình, lại vô tình khẳng định điều đó! Cho nên hắn lắc đầu nói: "Tôi cũng chỉ hoài nghi!"

"Không sai đâu! Tôi cũng cảm thấy vậy, nhất định là tên Vương Tích Phạm làm đầu sỏ! Nếu cần thì tôi bắt hắn về, thẩm vấn một chút, thế nào cũng khai ra hết!" Hạ Tuyết hưng phấn nói.

"Cô nghĩ chú Trần sẽ đồng ý sao?" Dương Minh liếc nàng một cái, tuy rằng hắn không hiểu bọn họ phá án như thế nào, nhưng Vương Tích Phạm là một người có địa vị, không phải nói bắt là bắt được, không có chứng cớ, muốn bắt Vương Tích Phạm cũng khó!

"Đúng vậy. Trần đội trưởng sẽ không có khả năng đồng ý!" Hạ Tuyết gật đầu: "Nhưng mà tôi quyết định, thừa dịp thời gian bị cách chức này, đi điều tra cẩn thận, tôi không tin không túm được cái đuôi của con cáo già này"

"Cô làm như vậy, hình như không được tốt" Dương Minh cảm thấy Hạ Tuyết trong thời gian bị cách chức, mà một mình tra án, thì tựa hồ không có quy tắc.

"Cái gì mà không tốt?!" Hạ Tuyết nói: "Tô nói tôi sẽ điều tra cẩn thận mà, hắc hắc, cậu đừng nói cho Trần đội trưởng nghe."

"Được rồi, tôi không nói là được" Dương Minh không đành lòng đả kích nàng, dù sao Hạ Tuyết muốn làm gì thì cứ để nàng làm, bây giờ xem ra, Hạ Tuyết khẳng định đã đánh cỏ động rắng, cho nàng đi uy h**p Vương Tích Phạm, không chừng sẽ làm hắn nhanh chóng lộ đuôi hơn, dù sao bây giờ cũng không thể trông cậy vào Hạ Tuyết để phá vụ án này.

"Cảm ơn cậu, Dương Minh" Hạ Tuyết có chút kích động nói: "Nếu. nếu lần này tôi phá được án, tôi sẽ mời cậu uống rượu!"

"Được rồi, vậy tôi chờ rượu của cô" Dương Minh cười gật đầu, chẳng qua trong lòng thì chẳng chờ mong gì.

Trước đó Hạ Tuyết uống bia trong buồn bực, nhưng sau khi Dương Minh đến, quả nhiên uống rất vui vẻ.

Rồi cuối cùng vẫn là Dương Minh khiêng nàng về, sau khi ném nàng vào nhà trọ, Dương Minh rời đi.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Hạ Tuyết bắt đầu đi điều tra, nàng đến tổng bộ của tập đoàn Hùng Phong để tìm Vương Tích Phạm.

"Tôi tìm tổng giám đốc Vương Tích Phạm của các người, phiền cô thông báo với ông ta một tiếng" Hạ Tuyết trực tiếp tìm cô gái trực sảnh nói.

"Xin lỗi, thưa cô, cô có hẹn trước không?" Cô gái hỏi.

"Không có, tôi có chuyện cần hỏi Vương tổng của các người, cô mau thông báo cho tôi đi" Hạ Tuyết nhíu mày, thầm nghĩ, tên Vương Tích Phạm này, làm gì mà láo thế, muốn gặp mà phải hẹn trước?

"Thật xin lỗi, thưa cô, nếu không hẹn trước, tôi không thể thông báo giúp cô. Vương tổng bận rộn nhiều việc, nếu cô có chuyện, xin hẹn trước giùm" Cô gái từ chối.

"Tôi là cảnh sát!" Hạ Tuyết đem thẻ cảnh sát ra, đặt lên bàn nói: "Tôi tìm Vương Tích Phạm hỗ trợ điều tra!"

"A. a. được, tôi lập tức gọi điện cho ngài ấy, xin chờ một chút." Cô gái giật mình, không dám chậm trễ, vội vàng cầm điện thoại lên gọi.

"Thư kí Hoàng sao, tôi là Tiểu Lý dưới lầu, là như vậy, có vị cảnh sát Hạ muốn tìm Vương tổng hỗ trợ điều tra. vâng vâng, được, tôi chờ điện thoại của ngài!" Nói xong, cô gái liền cúp điện thoại, rồi nói với Hạ Tuyết: "Cô chờ một chút, tôi đã thông báo cho thư ký Hoàng đi tìm Vương tổng"

Hạ Tuyết gật đầu, đứng ở đại sảnh, bắt đầu đánh giá cách bố trí của tập đoàn Vương thị, thoạt nhìn, Vương Tích Phạm thật đứng là không phải có tiền bình thường!
 
Back
Top