Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rể Quý Trời Cho

[BOT] Mê Truyện Dịch
Rể Quý Trời Cho
Chương 460: Trái tim của Lâm Chỉ Vận



Dương Minh nghe Trầm Nguyệt Bình nói, chỉ có thể cười khổ. Quả nhiên

không nằm ngoài suy đoán của hắn. Nếu Trầm Nguyệt Bình đi, chuyện này sẽ

càng thêm phiền phức. Nói chuyện? Nói chuyện có tác dụng gì?

Hơn nữa không đến đó còn đỡ, vừa đến đó chẳng may bị người của đối

phương bắt, bố Lâm Chỉ Vận kích động làm chuyện gì đó thì sao. Ban đầu

từ có lý lại biến thành vô lý thì rất phiền phức.

"Cô, chưa chắc có tác dụng đâu. Công ty người ta nghe cô nói sao?" Dương Minh bất đắc dĩ nói.

"Nhưng chuyện này nhất định không phải bố Chỉ Vận làm, chắc là ông chủ,

việc này có quan hệ gì với bố Chỉ Vận?" Trầm Nguyệt Bình khó hiểu nói.

Dương Minh thầm nghĩ chuyện nhất định không đơn giản như vậy. Nếu như

nói đối phương tìm bố Lâm Chỉ Vận chỉ vì đòi lại món nợ, như vậy còn có

thể đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng bây giờ đối phương nói sẽ kiện lão ra

tòa, vậy chuyện này khác hẳn.

Kiện nhất định cần có chứng cứ. Chứng cứ trong tay đối phương nhằm vào

bố Lâm Chỉ Vận, đó là chuyện không thể trốn tránh trách nhiệm. Đây là

vấn đề mà Dương Minh lo lắng nhất.

"Cô, cô đừng lo lắng. Cháu có ý thế này, cô đừng đi Đông Hải, để cháu

đi. Cháu có mấy người bạn khá có năng lượng ở Đông Hải, có thể nhờ họ

giúp" Dương Minh ra vẻ dễ dàng, an ủi Trầm Nguyệt Bình: "Hơn nữa, đây

không phải chỉ vì tiền thôi sao, cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ"

"Bồi thường tiền? Sao bồi thường được" Trầm Nguyệt Bình giật mình: "Hợp đồng mấy triệu đó."

"Cái gì? Mấy triệu? Sao lại nhiều như vậy?" Dương Minh nhíu mày. Sao con

số lại lớn đến thế? Khó trách đối phương lại muốn kiện. Chẳng qua từng

đó tiền chẳng là gì với Dương Minh. Chẳng qua tự nhiên vô duyên vô cớ

vứt ra mấy triệu, hắn không muốn.

"Bố Chỉ Vận làm hợp đồng buôn bán gì đó, giá trị rất lớn" Trầm Nguyệt Bình giải thích.

"Cháu biết rồi, cô, cô có tin cháu không?" Dương Minh đột nhiên nói.

"Cô. cô đương nhiên tin cháu. cháu giúp nhà chúng ta rất nhiều" Trầm

Nguyệt Bình cũng hiểu mình đi Đông Hải cũng chỉ gần như kẻ mù mắt,

không quen một ai.

Trầm Nguyệt Bình sao không biết tìm hai công ty đó nói chuyện, tỷ lệ

thành công gần như bằng không. Nhưng không làm như vậy có thể làm sao

chứ? Dù sao cũng phải thử chứ?

Bây giờ Dương Minh chủ động nói sẽ giúp, Trầm Nguyệt Bình rất cảm động:

"Dương Minh, cô không biết nên nói gì, Chỉ Vận nhà cô rất may vì quen

cháu. Đó là may mắn của nó"

"Cô, cô đừng nói như vậy. Cô đã nói đến Chỉ Vận, vậy cháu sẽ không khách khí"

"Với quan hệ giữa cháu và Chỉ Vận, cháu nên làm như vậy. Cô không nên

suy nghĩ nhiều. Mặc dù mấy triệu không phải con số nhỏ. Nhưng cháu đảm

bảo nếu không được, cháu sẽ bỏ ra số tiền đó, sẽ mang được chú bình yên

trở về" Dương Minh nói với Trầm Nguyệt Bình.

"Dương Minh." Thực ra người kích động nhất đang là Lâm Chỉ Vận. Chỉ có

trong lòng là hiểu rõ quan hệ giữa mình và Dương Minh là gì. Hai người

chỉ là giả mạo thôi mà. Nàng không rõ tại sao Dương Minh lại muốn giúp

nàng, hơn nữa không phải một lần. Giúp như vậy không phải là bạn bè bình

thường. Lâm Chỉ Vận không phải đứa ngu, Dương Minh đối với nàng chính

là quan tâm và che chở vô điều kiện. Lâm Chỉ Vận mặc dù chưa từng yêu ai

trước đây, nhưng không ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy mà?

Trên truyện, phim. sự quan tâm giữa các đôi trai gái yêu nhau không

phải như vậy sao? Lâm Chỉ Vận cho đến bây giờ không cảm thấy Dương Minh

nợ gì mình. Mặc dù chuyện ô long đen đủi lần trước như vậy, Lâm Chỉ Vận

bây giờ đã coi chuyện đó là ô long. Nhưng Lâm Chỉ Vận lại cảm thấy ***

của mình vốn nên thuộc về Dương Minh. Hắn làm như vậy là đúng mà. Chẳng

qua hắn chỉ lấy muộn chút mà thôi. Cho nên bây giờ tất cả những gì mà

Dương Minh làm với nàng, Lâm Chỉ Vận rất cảm động. Đương nhiên còn có

một tình cảm không nói lên lời.

Lâm Chỉ Vận cũng từng nghĩ là tại sao, là Dương Minh theo đuổi mình?

Nhưng không giống, nàng cũng biết Dương Minh đã có bạn gái, hơn nữa tình

cảm cũng rất tốt.

Vậy thì tại sao? Biểu hiện của Dương Minh với mình rất tự nhiên. Lâm Chỉ

Vận từng tưởng rằng Dương Minh diễn quá nhập tâm, nhưng sau đó đã vứt

suy nghĩ này đi.

Đòng thì như thế nào cũng là đóng, giọng nói có thể giả, nhưng vẻ quan tâm trong mắt lại không thể giả.

Lâm Chỉ Vận thở dài một hơi, tất cả những gì mà Dương Minh làm bây giờ

đã làm nàng dần quen thuộc. Quen được Dương Minh quan tâm, che chở, thậm

chí khi gặp phiền phức, người đầu tiên nàng gọi đến là Dương Minh.

Giống như bây giờ, khi nàng không biết làm gì liền gọi cho Dương Minh.

Lâm Chỉ Vận cũng biết làm như vậy là không đúng, nhưng nàng không thể

khống chế bản thân. Bởi vì nó đã là một thói quen không thể bỏ. Nàng

thậm chí sợ khi quan hệ giữa mình và Dương Minh bị khám phá, nàng sẽ mất

đi cuộc sống bây giờ.

Lâm Chỉ Vận lắc đầu, lau khô giọt lệ trên mặt, nhân lúc Trầm Nguyệt Bình

không chú ý, nhỏ giọng nói với Dương Minh: "Sao anh đối tốt với em như

vậy?"

"Hả?" Dương Minh sửng sốt, đáp: "Anh là bạn trai của em mà? Đối tốt với em có gì đâu chứ?"

"Em là nói." Lâm Chỉ Vận vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy mẹ quay đầu lại, liền ngậm miệng.

"Đúng thế, Chỉ Vận, sao con nói kỳ quái như vậy?" Trầm Nguyệt Bình nghe

Dương Minh cam đoan dù phải bỏ tiền cũng mang chồng bình yên trở về, bà

thở dài một hơi.

"Con." Lâm Chỉ Vận đúng là không nói gì được, chỉ có thể thở dài một

tiếng, coi như theo ông trời thôi. Cả cuộc đời mình chắc sẽ mãi quanh

quẩn Dương Minh.

"Cô, cô cho cháu cách liên lạc với chú. Cháu sẽ đi Đông Hải, giải quyết càng sớm càng tốt" Dương Minh nói.

"Được, cô viết cho cháu. Ông ấy ở nhà nghỉ Đại Phát." Trầm Nguyệt Bình vừa nói liền lấy giấy bút viết địa chỉ cho Dương Minh.

"Cô, cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho cháu. Cô và Chỉ Vận về đợi tin của cháu" Dương Minh nói.

"Không, em đi cùng anh" Lâm Chỉ Vận đột nhiên nói.

"Cái này." Dương Minh do dự một chút. Lâm Chỉ Vận đi thực ra cũng

không sao, chỉ cần không chạy loạn là được. Lâm Chỉ Vận yêu cầu, Dương

Minh rất khó từ chối.

"Được" Dương Minh nói: "Chẳng qua em nhất định phải nghe lời"

"Hình như người ta luôn thế mà." Lâm Chỉ Vận cười nói.

Cùng Trầm Nguyệt Bình đi trả vé xe, sau đó ra khỏi bến xe khách, từ

biệt, Dương Minh gọi điện cho Hầu Chấn Hám: "Đại Hầu, tôi đi Đông Hải,

cậu cũng xuất phát đi, gặp nhau ở trạm thu phí đường cao tốc"

"Vâng, Dương ca" Hầu Chấn Hám luôn trả lời đơn giản như vậy.

Lâm Chỉ Vận nghe thấy Dương Minh nói chắc chắn như vậy nên cũng an tâm

hơn. Vừa nãy do lo lắng nên không để ý Dương Minh đi xe gì. Bây giờ nhìn

mới có chút kinh ngạc: "Xe này sao kỳ quái như vậy? Đúng, em nhớ ra

rồi."

"Ừm, xe này đúng là rất giống khối sắt" Dương Minh gật đầu: "Công năng rất được, chúng ta con gái đi có vẻ hoang dã"

Xe này chính là của Tôn Khiết, tính cách nàng cũng rất quật cường.

"Chủ xe này là nữ?" Lâm Chỉ Vận không nhịn được hỏi một câu.

"Ừ, là bạn ở Đông Hải mà anh nói" Dương Minh cười cười, lái xe, không phát hiện vẻ không ổn của Lâm Chỉ Vận.

Nghe Dương Minh nói, Lâm Chỉ Vận lại hơi ghen. Cô gái đó nhất định quan

hệ thân thiết với Dương Minh, nếu không xe đắt tiền như vậy sao có thể

cho người ta mượn.

Buồn cười chính là Lâm Chỉ Vận thật không ngờ Dương Minh có thể bỏ ra

mấy triệu vì nàng, nhưng nàng lại ghen với người ta. Bến xe khách rất

gần trạm thu phí, cho nên Dương Minh đến sớm hơn Hầu Chấn Hám, dừng le ở

ven đường.

AudiR8 ở trong nước rất phong cách, nhất là Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi

cạnh nhau, càng làm người ta ghen ghét. Nhưng ghen ghét thì ghen ghét,

vẫn có rất nhiều người hâm mộ Dương Minh.

Không lâu sau đã thấy Hầu Chấn Hám lái con xe Jetta đến. Nhưng nói thật,

con xe này tuy cũ kỹ nhưng đi không chậm, phía sau còn có một chiếc xe

mười sáu chỗ.

Dương Minh ấn còi, Hầu Chấn Hám có chút kinh ngạc xuống xe, lúc này mới

phát hiện đó là xe Dương Minh, chẳng qua cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:

"Dương ca, tôi dẫn theo tám người, có dủ không?"

"Chắc là đủ rồi. Các người lát nữa đi theo tôi" Dương Minh nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 461: Vừa đến Đông Hải



Xe Dương Minh mặc dù có thể đi nhanh, nhưng vì còn đám Hầu Chấn Hám ở phía sau nên tốc độ không thể nhanh. Huống hồ trên cao tốc có giới hạn tốc độ, Dương Minh muốn nhanh cũng không được.

Lâm Trường Thanh đã tắt điện thoại di động không có bất cứ cách nào để liên lạc. Cách duy nhất để Dương Minh tìm được lão đó là dựa vào địa chỉ mà Trầm Nguyệt Bình cung cấp.

Đây là một con ngõ nhỏ khá yên tĩnh, Dương Minh phải hỏi thăm mấy người mới tìm được địa chỉ. Một ngôi nhà cũ kỹ, sơn tường đã tróc, có lẽ thành phố cũng có mặt tối như thế này.

Nhìn ba chiếc xe tiến vào hẻm nhỏ, mọi người hai bên đường đều trợn mắt há mồm, nhất là chiếc xe của Dương Minh, đây là xe chỉ thấy trên Tv, càng làm cho mọi người trong ngõ kinh ngạc.

Nhà nghỉ Đại Phát tên trông rất phát tài, nhưng thoạt nhìn không có gì giống thế cả. Căn nhà hai tầng cũ nát, bên trên có một tấm biển hiệu đã sờn màu, viết bốn chữ" Nhà nghỉ Đại Phát" Trước kia nơi này chỉ là nhà trọ

Có thể chủ quán này muốn cho chỗ nghỉ của mình tăng cấp, nhưng hoàn cảnh nơi này như vậy, làm sao có thể tốt lên.

"Xin hỏi ở đây có ai tên Lâm Trường Thanh không?" Dương Minh đi vào nhà nghỉ, hỏi một người phụ nữ đứng tuổi ngồi gật gà gật gù ở quầy lễ tân.

"Lâm Trường Thanh?" người phụ nữ nhìn lướt qua sổ đăng ký trên bàn nhưng không có tên này, liền nói: "Không có người này"

"Ồ? Không đúng" Dương Minh ngẩn ra: "Đúng là đây mà, xin hỏi đây có nhà nghỉ Đại Phát nào nữa không?"

"Cậu nghĩ tôi còn có chi nhánh khác sao?" người phụ nữ bĩu môi nói: "Hai người có muốn ở không? Tiền phòng rất rẻ, đương nhiên ở lâu cũng có thể giảm. Trong phòng có Tv, thích hợp để các đôi yêu nhau xem."

"Hả?" Lâm Chỉ Vận nghe người phụ nữ nói, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ nhìn Dương Minh: "Làm sao bây giờ, bố không có ở đây"

"Anh cũng không biết, theo lý thuyết sẽ không sai mà." Dương Minh lắc đầu, sau đó nói với người phụ nữ: "Chúng tôi ở trọ cũng được"

"Ồ? Tốt quá, theo giờ là 20 đồng, cả ngày là 50 đồng. Ở không?" người phụ nữ vừa nghe thấy Dương Minh muốn ở trọ, liền vui vẻ: "Ở nhiều ngày có thể giảm giá, hơn nữa không cần đăng ký chứng minh thư"

Không cần chứng minh thư? Dương Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. Đúng, nơi này không phải khách sạn lớn, chỉ là một nhà nghỉ nhỏ, quản lý rất lỏng lẻo. Nếu không cần chứng minh thư, người đến đây ở trên cơ bản đều dùng tên giả. Chủ nhà nghỉ dùng cách này để hấp dẫn các đôi nam nữ. Mà bố Lâm Chỉ Vận lại đang trốn nợ, cho nên rất có thể sẽ dùng tên giả. Nghĩ đến đây, mắt Dương Minh sáng lên.

Vừa nãy hắn nói muốn ở trọ cũng bởi vì muốn nói thêm với người phụ nữ này. Vừa nhìn đã biết đó là người hám lợi. Dương Minh chưa nói sẽ ở trọ, chị ta sẽ ra vẻ mơ mơ màng màng buồn ngủ, vừa nói sẽ ở mắt liền sáng lên.

"Được, tôi ở một ngày" Dương Minh rút tờ một trăm ra đưa.

"Được, trước hết lấy một trăm này, trả phòng sẽ tính lại tiền" người phụ nữ này nói.

"Được, không vấn đề gì" Dương Minh gật đầu: "Bà chủ, tôi hỏi chị một câu"

"Chuyện gì, nói đi?" Thái độ của chị ta tốt hơn rất nhiều, cầm tiền rồi, kiểu gì chẳng vui hơn.

"Là như thế này, có người thân gọi điện cho tôi, bảo đang ở đây, chúng tôi đến tìm. Nhưng chị vừa nói người đó không ở đây. Tôi tả về hình dạng của người đó cho chị" Dương Minh nói.

"Được, cậu nói đi, chỗ tôi rất nhiều người không cần đăng ký" người phụ nữ này gật đầu nói.

"Ví dụ như hai người, tôi không cần đăng ký tên"

Dương Minh toát mồ hôi, chị ta mở nhà nghỉ, không sợ tội phạm giết người vào ở sao. Chẳng qua Dương Minh cũng chẳng cần quan tâm. Hắn chỉ tả tướng mạo của Lâm Trường Thanh ra.

"Người này à." người phụ nữ trầm ngâm: "Người như cậu nói, tôi cũng có chút ấn tượng, hình như là một người đàn ông ở trên tầng hai, bốn mươi tuổi, tên gì tôi không rõ. Người này không đăng ký, không biết có phải là Lâm Trường Thanh mà cậu muốn tìm không. Vừa ra ngoài, chưa về"

Lâm Trường Thanh mới ra ngoài ăn cơm, còn chưa đến cửa đã nghe thấy có người nói về mình. Lâm Trường Thanh nghe xong không khỏi giật mình, vội vàng ngừng lại, không dám đi vào trong, mà đứng cạnh cửa cẩn thận quan sát.

Khi lão thấy Lâm Chỉ Vận và Dương Minh, mới thở dài một hơi, đẩy cửa đi vào.

"Chỉ Vận, Dương Minh, hai đứa sao lại đến đây?" Lâm Trường Thanh hỏi.

"Ồ, chính là người này, là người hai người muốn tìm?" người phụ nữ này biết hai nhóm người nhận ra nhau, chẳng qua vẫn nói lấy lệ." Chú Lâm, phòng của chú ở trên tầng à? Chúng cháu cũng thuê một phòng, chúng ta đi lên rồi nói" Dương Minh biết ở đây không tiện nói chuyện.

Dương Minh nói cảm ơn chủ quán một câu, sau đó cùng Lâm Trường Thanh và Lâm Chỉ Vận lên lầu. Phòng Dương Minh ở gần đối diện phòng Lâm Trường Thanh, coi như gần nhau.

Dương Minh đầu tiên là nhìn thoáng qua phòng mình, thiết bị cũng được. Nhà nghỉ này bề ngoài thì xấu, nhưng bên trong quét dọn khá sạch sẽ. Chẳng qua Tv là đồ cổ.

Đám Hầu Chấn Hám thì không sao, ở đâu cũng được, lấy mấy phòng. Chủ quán cười tít mắt, thoáng cái có nhiều người đến ở như vậy.

Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đến phòng Lâm Trường Thanh, đóng cửa lại rồi hỏi: "Chú, cháu nghe cô nói chú gặp phiền phức, rốt cuộc là sao?"

"Ai" Lâm Trường Thanh thở dài một hơi, rồi nói: "Chuyện này phải nói từ đầu"

Thì ra Lâm Trường Thanh vốn làm ở nhà hàng đó, nhưng sau khi Bạo Tam Lập và Vu Hướng Đức đánh nhau, nên ngừng buôn bán. Lâm Trường Thanh cũng phải nghỉ việc.

Không lâu sau, một người làm cùng Lâm Trường Thanh trước đến tìm lão, nói giới thiệu một công việc cho lão.

Đồng nghiệp cũ đang làm ăn với một ông chủ ở Đông Hải, nghe nói một tháng được khoảng chục ngàn.

Lâm Trường Thanh nghe thấy thế liền động tâm, vội vàng chạy đến Đông Hải. Được đồng nghiệp cũ giới thiệu, lão gia nhập một công ty kinh doanh Nhân Nghĩa, làm giám đốc bán hàng.

Mặc dù không có lương, hơn nữa phần trăm cũng rất thấp có năm phần ngàn. Nhưng các hợp đồng của công ty rất lớn, đều trên mấy trăm ngàn đến hơn triệu.

Bởi vì có ưu thế tuyệt đối về giá, cho nên Lâm Trường Thanh rất dễ dàng kiếm được hai hợp đồng hơn trăm ngàn, làm rất tốt, kiếm được hơn ngàn.

Hơn nữa lão có quan hệ rất tốt với hai công ty kia. Mấy hôm trước, Lâm Trường Thanh còn hẹn với hai công ty đó ký hợp đồng trên triệu. Bởi vì là lần hợp tác thứ hai, nên tất cả đều thuận lợi. Đối phương cũng trả trước 20% giá trị hợp đồng như thỏa thuận.

Lâm Trường Thanh rất kích động, hai vụ làm ăn này, mình có thể lãi hơn mười ngàn.

Nhưng điều tốt đẹp không kéo dài. Hai công ty đó giục lấy hàng, Lâm Trường Thanh lại lo lắng phát hiện giám đốc công ty không thấy đâu hết. Hai công ty kia không để ý đến, bọn họ tìm được Lâm Trường Thanh, đòi hàng. Nếu không có hàng thì trả tiền, không đưa ra tòa.

Lâm Trường Thanh rất sợ, vội vàng tìm nhà nghỉ này mà ở, không biết nên làm như thế nào.

"Chú, hợp đồng đã ký với bọn họ đâu? Có bản sao không?" Dương Minh nghe Lâm Trường Thanh nói, trong lòng có chút lo lắng. Đây chính là một công ty lừa đảo, lừa gạt bao lần.

"Hợp đồng? Có, chú có một bản, chờ chút, chú lấy cho cháu xem" Lâm Trường Thanh nghe Dương Minh nói, vội vàng lấy một tờ giấy ra đưa cho Dương Minh.

Dương Minh nhìn qua, liền rất lo lắng. trên bản hợp đồng thì thấy toàn tên Lâm Trường Thanh, không có công ty Nhân Nghĩa.

Nhìn hợp đồng, Dương Minh càng thêm lo lắng. Dương Minh không phải chuyên gia về vấn đề này, nhưng nhìn qua là biết điều khoản của hợp đồng.

Không có một chữ nào nhằm vào công ty Nhân Nghĩa. Nếu có vi phạm đều nhằm vào Lâm Trường Thanh.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 462: Xem TV



Xem hết bản hợp đồng, Dương Minh toát mồ hôi lạnh: "Chú, hợp đồng này sao lại là chú ký? Không phải công ty sao?"

"Không phải, những nhân viên nghiệp vụ như chú đều dùng tên mình để ký" Lâm Trường Thanh thấy không có gì không ổn: "Ông chủ nói như vậy dễ phân biệt ai làm nhiều làm ít, dễ tính toán hoa hồng"

Lý do gì thế này? Xác định ai làm đâu có gì khó, đăng ký cái là được, cần gì phải nhân viên đứng ra ký hợp đồng. Dương Minh bây giờ đang thầm nghĩ khó trách hai công ty đó không tìm cty Nhân Nghĩa, mà lại tìm Lâm Trường Thanh.

"Chú, tình hình bây giờ rất không tốt. Bản hợp đồng này rõ ràng là cái bẫy với các chú. Nếu ông chủ công ty bỏ chạy, tất cả trách nhiệm đều đổ lên người nhân viên" Dương Minh lắc đầu nói.

"Sao có thể chứ?" Lâm Trường Thanh ngẩn ra: "Chú đại biểu công ty ký hợp đồng mà?"

"." Dương Minh không biết nói gì. Xem ra Lâm Trường Thanh hiểu biết rất ít về pháp luật, thủ đoạn đơn giản đó mà không hiểu: "Chú, từ đầu đến cuối bản hợp đồng, không hề nhắc đến công ty Nhân Nghĩa"

"Hả?" Lâm Trường Thanh nghe Dương Minh nói càng thêm hoảng sợ: "Thật hay giả? Vậy hai công ty đó sẽ đòi chú tiền sao?"

"Tình hình bây giờ không phải như thế sao?" Dương Minh cười khổ nói: "Chẳng qua chuyện này không đến mức vô vọng. Chú nói về giám đốc công ty với cháu. Chú có ảnh của giám đốc không?"

"Không có ảnh, chú chưa từng thấy giám đốc như thế nào. Các cuộc họp ở công ty đều là từ xa, mọi người ngồi trong phòng làm việc, nghe giám đốc chỉ thị" Lâm Trường Thanh nói: "Mọi người chỉ biết giám đốc họ Mai, gọi là Mai tổng"

"Mai tổng?" Dương Minh lắc đầu. Nhất định là tên giả, hơn nữa nghe chỉ thị qua điện thoại trông giống bán hàng đa cấp quá.

"Ừ, đám đồng nghiệp khác nói ông chủ tên Mai Nhân Nghĩa" Lâm Trường Thanh gật đầu.

Mai Nhân Nghĩa? Tên này quá ngưu, so với Ngô Trì Nhân thì chẳng kém gì. Một tên là bất nghĩa, một tên là vô sỉ.

"Tình huống bây giờ rất không tốt. Bỏ đi, các đồng nghiệp khác của chú ở đâu? Có hiểu hơn không?" Dương Minh hỏi.

"Không biết, đều trốn đi rồi. Bọn họ hầu hết là những người bị hại, không dám thò mặt ra. Bây giờ nên làm như thế nào?" Lâm Trường Thanh lắc đầu.

"Hợp đồng của chú, cháu đã xem, tổng là hai triệu tư, hai mươi phần trăm là bốn trăm tám mươi ngàn. Chú đừng lo lắng quá, cùng lắm chúng ta bồi thường cho họ từng đó là được mà" Dương Minh an ủi.

"Vậy sao được? Nhiều tiền như vậy, sao có thể bắt cháu trả?" Lâm Trường Thanh ngẩn ra, vội vàng từ chối.

Dương Minh nháy mắt với Lâm Chỉ Vận, bảo nàng nói. Lâm Chỉ Vận không có cách nào, nói: "Bố, Dương Minh không phải người ngoài, cũng lắm coi đó là tiền con bỏ ra là được mà"

"Được" Lâm Trường Thanh thở dài một hơi, nghĩ thầm cứ coi là con gái cho mình vậy.

Mặc dù biết Dương Minh sẽ giải quyết vấn đề giúp mình, nhưng Lâm Trường Thanh không vui cho lắm.

Lâm Chỉ Vận lại không lo lắng nhiều đến chuyện này. Nàng đang lo chuyện ở cùng một phòng với Dương Minh. Lâm Trường Thanh lại không quan tâm đến.

Nhưng Lâm Chỉ Vận lại không quá quen thuộc. Dù sao đây là lần đầu tiên hai người ở chung một phòng.

Về phòng, Lâm Chỉ Vận ngồi ở đầu giường.

"Đói không?" Dương Minh hỏi.

"A?" Lâm Chỉ Vận giật mình, có chút xấu hổ nói: "Không đói, không có gì"

Dương Minh lắc đầu. Hắn biết Lâm Chỉ Vận hơi xấu hổ. Dương Minh cười cười bật Tv lên, nói với Lâm Chỉ Vận: "Em xem Tv, anh ra ngoài tìm bạn nói chuyện"

"Vâng" Lâm Chỉ Vận gật đầu, thấy Dương Minh ra ngoài mới thở dài một tiếng. Dù sao đây là lần đầu hai người ngủ chung một phòng trong khách sạn.

Nàng hơi sợ. Phòng này có mỗi một chiếc giường. Tối nếu ngủ cùng Dương Minh trên giường thì sao? Vậy hắn có làm gì không?

Chẳng qua Lâm Chỉ Vận lại lắc đầu cười mình. Dương Minh không phải không có cơ hội ở bên mình, hơn nữa có lần mình đang ngủ. Nếu Dương Minh có ý đồ với mình, hắn đã không chờ đến bây giờ.

Hơn nữa cho dù Dương Minh xảy ra chuyện gì với mình thì sao chứ? Lâm Chỉ Vận cắn răng. Dương Minh ra khỏi phòng, đến phòng Hầu Chấn Hám.

Hầu Chấn Hám ở trong một phòng đơn, đám thủ hạ được hắn bố trí trong phòng khác. Mặc dù những người này là tâm phúc của hắn, nhưng Dương Minh không thể không cẩn thận. Quan hệ giữa mình và Hầu Chấn Hám không nên tiết lộ quá sớm.

"Dương ca." Hầu Chấn Hám đang nằm trên giường hút thuốc, nhìn thấy Dương Minh vào, liền đứng dậy.

"Cậu nằm đi, nghỉ đi" Dương Minh xua tay, ngồi xuống nói chuyện của Lâm Trường Thanh với Hầu Chấn Hám: "Chuyện chính là như vậy, cậu có ý kiến gì không?"

"Chắc không có biện pháp gì tốt" Hầu Chấn Hám lắc đầu: "Việc này không có chút đầu mối nên rất khó làm. Như vậy đi, tôi dẫn huynh đệ ra ngoài hỏi thăm tình hình. Mai Nhân Nghĩa này làm ăn ở Đông Hải, không thể không tiếp xúc mấy nhân vật địa đầu xà"

"Được, cậu đi đi" Dương Minh gật đầu: "Có tin tức thì gọi lại"

Hầu Chấn Hám rời đi, Dương Minh ngồi trong phòng Hầu Chấn Hám một lát rồi về phòng mình. Hắn sợ Lâm Chỉ Vận xấu hổ nên cho nàng thời gian điều chỉnh tâm trạng.

Nói thật lúc lấy phòng, Dương Minh chỉ lấy một cũng là vì hắn cố ý.

Dương Minh cảm thấy mình nên tiến thêm một bước với Lâm Chỉ Vận.

Thời cơ bây giờ không thể nói đã quá thành thục, nhưng dù sao cũng là kỳ ngộ. Dương Minh quyết định lợi dụng cơ hội này làm quan hệ giữa mình và Lâm Chỉ Vận tốt đẹp hơn.

Cứ như vậy, Dương Minh cũng càng thêm danh chính ngôn thuận chiếu cố nàng.

Mở cửa phòng ra, Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận đang ngồi trên giường xem Tv. Nàng đang cười.

Dương Minh nhìn thì thấy trên Tv là phim hoạt hình Sponge Baby của Mỹ. hắn ngồi xuống cạnh Lâm Chỉ Vận: "Hay không?"

"Hì hì, hay" Lâm Chỉ Vận không nhịn được cười nói: "Ốc sên ở trong đó thật đáng yêu"

"Ai? Là con ốc sên kia?" Dương Minh chỉ vào nhân vật hỏi.

"Đúng, chính là nó." Lâm Chỉ Vận gật đầu nói.

Dương Minh và Lâm Chỉ Vận xem Tv một lát, phim hoạt hình này đúng là rất buồn cười. Dương Minh không nhịn được cười. Sau khi hết phim lại là quảng cáo: "Đổi kênh khác chứ?" Dương Minh hỏi.

"Em không biết điều khiển ở đâu?" Lâm Chỉ Vận lắc đầu cười khổ: "Vừa nãy em tìm mãi. xem quảng cáo nửa tiếng trời mới có được một bộ phim hoạt hình"

"Cái gì?" Dương Minh ngạc nhiên, dở khóc dở cười, vội vàng đi tìm điều khiển Tv.

Cũng may không gian ở đây có hạn, Dương Minh tìm quanh một chút cũng thấy được điều khiển cũ kỹ.

Dương Minh tiện tay ấn ấn, cũng may không làm sao.

"Này" Dương Minh đưa điều khiển cho Lâm Chỉ Vận: "Anh vào toilet cái, vừa nãy uống nhiều nước quá"

"Vâng." Lâm Chỉ Vận cầm lấy điều khiển.

Nhà nghỉ có hệ thống bắt sóng vệ tinh, rất nhiều kênh Lâm Chỉ Vận chưa từng xem, còn có nhiều kênh nói tiếng nước ngoài, Lâm Chỉ Vận không hiểu.

"A. a." Trong Tv đột nhiên truyền đến tiếng tiêu hồn lạc phách, Lâm Chỉ Vận giật mình, thiếu chút nữa đánh rơi điều khiển xuống đất. Âm thanh đó làm nàng đỏ mặt.

Nhìn cảnh trong Tv, Lâm Chỉ Vận càng xấu hổ muốn độn thổ.

Một người phụ nữ ngoại quốc đang ngồi trên người đàn ông ngoại quốc, đang không ngừng di chuyển, miệng còn rên rất to. Lúc này Lâm Chỉ Vận đương nhiên cũng hiểu hai người đang làm gì. Lâm Chỉ Vận cũng không phải em bé, cũng hiểu chuyện nam xxx nữ.

Chẳng qua Lâm Chỉ Vận hơi tò mò, người phụ nữ trong phim hình như rất sướng?

Có thật như vậy không? Lâm Chỉ Vận nhíu mày, nghĩ đến lần đó của mình.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 463: Tiếng gõ cửa kinh khủng



Dương Minh vào toilet thực ra là vì điện thoại di động của hắn rung lên

Dương Minh rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua thì thấy Trần Mộng Nghiên nhắn tin tới: "Dương Minh, anh đang ở đâu? Sao không thấy anh?"

Dương Minh vội vàng gọi điện cho Trần Mộng Nghiên. Chuông kêu hai tiếng, Trần Mộng Nghiên liền nghe điện.

"Dương Minh? Anh đang ở đâu thế?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Anh ở bên ngoài, làm chút chuyện" Dương Minh nói: "Anh bây giờ đang ở Đông Hải"

"Ồ? Sao anh lại đến Đông Hải? Bao giờ thì về?" Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu, sáng lúc ở phòng ăn còn thấy Dương Minh, sao chiều hắn đã đến Đông Hải.

"Một người bạn của anh xảy ra chuyện" Dương Minh nói: "Có thể phải ở đây vài ngày, em đừng lo lắng"

"Vâng" Trần Mộng Nghiên nói: "Anh cẩn thận đó, có chuyện gì phải gọi điện cho em"

"Anh biết" Dương Minh không khỏi cảm động.

Dập máy, Dương Minh rửa mặt, sau đó ra toilet. Lâm Chỉ Vận đang đỏ tía tai nhìn biểu diễn quá đáng trong Tv. Khách sạn này đúng là sang trọng, không ngờ có kênh như thế này?

Lâm Chỉ Vận mặc dù đang thầm mắng trong lòng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình Tv. Lòng hiếu kỳ đôi khi hại chết con mèo, thậm chí một con voi. Lâm Chỉ Vận nhìn người trong Tv, trong lòng lại không khỏi nghĩ đến lần trước của mình. Lần đó mình chỉ thấy đau, đâu sướng như người phụ nữ trên Tv?

Lâm Chỉ Vận lắc đầu, nhìn người phụ nữ trong Tv, lại nhìn mình. Chẳng lẽ do người Châu Á khác Châu Âu? Dáng người không giống nhau, người phụ nữ trên Tv đầy đặn hơn mình nhiều. Không chỉ đầy đặn, mà là to. mông. ngực. Lâm Chỉ Vận toát mồ hôi. Dương Minh từ toilet đi ra, không khỏi ngạc nhiên. Nghe thấy âm thanh đó trên Tv, hắn nhìn thoáng qua hình ảnh, lại nhìn Lâm Chỉ Vận đang đỏ mặt xem Tv, Dương Minh thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Không phải chứ? Lâm Chỉ Vận xem cái này?

Dương Minh trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn Lâm Chỉ Vận.

Cứ như vậy, Lâm Chỉ Vận nhìn Tv, Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận. Tv nhìn. nhìn ai không biết. Một lúc sau, Lâm Chỉ Vận mới tỉnh táo lại. Nàng đột nhiên nghĩ đến Dương Minh sẽ ra khỏi toilet, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía đó. Nhưng nàng lại thấy Dương Minh đang trợn mắt há mồm." A" Lâm Chỉ Vận càng thêm hoảng sợ, vội vàng lấy tay đổi kênh, không ngờ lần này càng ác hơn. Lần trước là nước Mỹ, lần này là Nhật Bản.

Mặc dù không khoa trương như nước Mỹ, nhưng càng thêm sát với cuộc sống. Tiếng y y, a a, không ngừng truyền ra. Dương Minh nhìn mà trợn mắt há mồm.

Chẳng lẽ Lâm Chỉ Vận thích xem loại này. Dương Minh lắc đầu nói: "Chỉ Vận, em thích xem cái này? "

"A. không phải" Lâm Chỉ Vận vội vàng ấn điều khiển, nhưng ai ngờ lại ấn nhầm phím, sang thành phím tiếng, tiếng càng to hơn.

"Cốc cốc cốc" một lúc sau cửa phòng có ai đó gõ.

"Dương Minh, Chỉ Vận, ngủ rồi à?" Là giọng của Lâm Trường Thanh.

May mắn thế nào mà lúc đó người nam trong Tv lại tăng tốc độ, người phụ nữ càng kêu to hơn." Ách." Lâm Trường Thanh lập tức ngậm miệng lại, hiển nhiên lão nghe thấy tiếng ở trong phòng: "Hai đứa cứ. cứ chơi. bố về trước"

Lâm Trường Thanh rất xấu hổ. Thấy con gái và con rể ***, không khỏi đầu đầy mồ hôi. Về đến phòng, mặt lão vẫn còn nóng ran. Lâm Chỉ Vận đổi kênh không có kết quả, đành phải tắt Tv đi.

Vừa nãy. chính là bố. Lâm Chỉ Vận nghĩ đến đây, rất xấu hổ, vội vàng lấy chăn chùm kín đầu." Chỉ Vận, em đang làm gì thế?" Dương Minh cũng không xấu hổ như Lâm Chỉ Vận.

"A. em không muốn sống" Lâm Chỉ Vận thét to: "Em sao dám gặp người."

"Sao thế?" Dương Minh lắc đầu cười khổ nói: "Không phải chỉ là xem Tv sao, có gì đâu, anh cũng xem mà"

"Em biết em nói gì anh cũng không tin" Lâm Chỉ Vận vội vàng nói: "Nhưng em không cố ý mà"

"Anh biết, anh biết." Nhưng trong lòng Dương Minh lại nói: "Không cú ý, sao chăm chú như vậy"

"Anh tin em?" Lâm Chỉ Vận hỏi.

"Tin mà. Em nhất định không phải là cô gái ***" Dương Minh nói.

"." Lâm Chỉ Vận cười khổ trong lòng. Biểu hiện của mình vừa rồi đúng là ***." Được rồi, Chỉ Vận, đừng nghĩ nhiều, xem thì xem, cũng không có gì lớn. Chúng ta đều đã trưởng thành. hiểu cái đó cũng không có gì sai"

Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận xấu hổ, vì thế khuyên nàng.

"Nhưng bố em vừa nãy." Lâm Chỉ Vận nghĩ đến đây lại cảm thấy bất đắc dĩ: "Bố nhất định cho rằng chúng ta."

"Vậy thì sao chứ? Dù sao chú cũng biết quan hệ giữa hai chúng ta mà?" Dương Minh nói.

"Nhưng mà. em vẫn cảm thấy xấu hổ. Dương Minh, anh không cười em chứ?" Lâm Chỉ Vận có chút lo lắng hỏi.

"Anh cười em làm gì. Em có nhiều chuyện hơn trước mặt anh mà" Dương Minh cười nói: "Ví dụ không mặc quần áo chạy vào toilet"

"Đáng ghét" Lâm Chỉ Vận cười mắng, lúc này nàng mới kéo chăn khỏi đầu: "Anh thực sự không cảm thấy gì chứ? "

"Cái gì chứ? Em nói chuyện bố em hả?" Dương Minh hỏi: "Đương nhiên không có gì. Bố em không phải sớm biết chúng ta đã ***"

"Không phải. em nói là em vừa mới. xem chuyện trên Tv" Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói: "Anh có cảm thấy em quá ***"

"Không có, anh cảm thấy rất bình thường" Dương Minh cười nói: "Thực ra thi thoảng anh cũng xem"

"Thật chứ?" Lâm Chỉ Vận hỏi.

"Thật" Dương Minh gật đầu: "Nếu không hai chúng ta cùng xem?"

"Đi chết đi" Lâm Chỉ Vận xấu hổ nói: "Ai thèm xem với anh?"

"Vừa nãy coi như chúng ta cùng xem mà" Dương Minh cười cười, lắc đầu.

"." Lâm Chỉ Vận trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.

Nàng vẫn xấu hổ, mặt đỏ ửng, cái liếc mắt này càng thêm quyến rũ. Dương Minh không khỏi si mê.

"Nhìn gì thế?" Lâm Chỉ Vận đột nhiên phát hiện Dương Minh đang nhìn mình, có chút xấu hổ.

"Không có gì, chỉ là nhìn em thôi" Dương Minh nói: "So với cô gái trong Tv, em đẹp hơn nhiều"

"Cái gì?" Lâm Chỉ Vận có chút tức giận: "Anh so sánh em với người phụ nữ trong Tv?"

"Anh không phải nói em tốt hơn cô ta sao? " Dương Minh cười khổ nói.

"Vậy cũng không được" Lâm Chỉ Vận nói: "Em không giống người trong Tv. không đứng đắn"

"Ha ha" Dương Minh cười một tiếng. Hai người đã bớt xấu hổ hơn.

"Đi, hai ta đến phòng bố em xem. Vừa nãy hình như chú có chuyện muốn tìm chúng ta"

"A? Đến phòng bố" Lâm Chỉ Vận do dự một chút.

"Không sao, giả vờ tự nhiên chút là được, coi như không có chuyện gì" Dương Minh nói: "Chúng ta không nhắc đến, bố em hiển nhiên sẽ không đến"

"Vâng. được." Lâm Chỉ Vận gật đầu, đứng dậy cùng Dương Minh đi đến phòng Lâm Trường Thanh.

Gõ cửa, Lâm Trường Thanh mở cửa phòng ra, thấy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đang mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt, lão không khỏi có chút kỳ quái. Hai người này sao nhanh thế?

"Hai đứa." Lâm Trường Thanh hỏi.

Lâm Chỉ Vận thấy ánh mắt này của bố, cả người nóng lên, vội vàng giải thích: "Bố. bọn con vừa xem Tv, không làm gì hết."

"Xem Tv?" Lâm Trường Thanh ngẩn ra. Lão ở trong nhà nghỉ này được hai ngày, hiển nhiên biết tiết mục này trong Tv. Chẳng qua hai người trẻ tuổi xem loại phim này ở trong phòng, điều diễn ra tiếp theo không cần phải nói. Lâm Trường Thanh không muốn con gái xấu hổ hơn, liền gật đầu nói: "Ồ, xem Tv hả, không có gì, coi như bố không nghe thấy gì cả"

Lâm Trường Thanh nói như vậy càng làm Lâm Chỉ Vận thêm xấu hổ, vội la lên: "Bố, bọn con đúng là chưa làm gì, chỉ xem Tv."
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 464: Lại thấy Xà ca



Lâm Trường Thanh cười nói: "Hai đứa làm gì không quan hệ gì với bố, cũng không cần nói với bố"

"Nhưng mà." Lâm Chỉ Vận còn định giải thích, nhưng lại bị Lâm Trường Thanh cắt ngang.

"Được rồi, Chỉ Vận, đừng như trẻ con thế. Con cũng không còn nhỏ, đã là

cô gái trưởng thành, làm chuyện đó cũng không có gì" Lâm Trường Thanh

phất tay nói: "Nói chuyện chính đi"

Lâm Chỉ Vận đành ngậm miệng, chẳng qua có thể thấy nàng còn muốn nói, chẳng qua không có cơ hội.

"Lâm thúc, chú tìm bọn cháu có chuyện gì?" Dương Minh hỏi.

"Là như thế này chú đột nhiên nghĩ đến một việc muốn nói với cháu, không

biết có tác dụng gì không" Lâm Trường Thanh bảo Dương Minh và Lâm Chỉ

Vận ngồi xuống, sau đó nói.

"Chuyện gì thế ạ? Lâm thúc, chú nói hết những điều chú nghĩ, như vậy sẽ giúp mau tìm được manh mối" Dương Minh gật đầu nói.

"Được, chú nghĩ đến mấy điều quan trọng, nên muốn nói ngay cho cháu" Lâm

Trường Thanh nói: "Lúc chú mới vào công ty, có một đồng nghiệp không

muốn làm nữa. Sau đó người này tìm Mai tổng, yêu cầu thanh toán tiền

lương. Nhưng Mai tổng không cho hắn, ngược lại còn tìm người cho hắn một

trận. Hơn nữa trong cuộc họp, Mai tổng còn nói hắn là bạn thân của Xà

ca Tứ Xà bang. Nếu ai dám làm loạn, sẽ bị đánh gãy chân"

"Tứ Xà bang?" Dương Minh nghe xong kinh ngạc vỗ đùi: "Có quan hệ với Tứ Xà bang? "

"Việc này chú cũng không rõ, cũng có thể là Mai tổng nói ra để dọa mọi

người" Lâm Trường Thanh lắc đầu: "Nhưng chú nghe mấy đồng nghiệp đã làm

trước đó nói, Xà ca hình như có đám xã hội đen chống lưng."

"Như vậy ạ, cháu biết rồi, chú, điều chú vừa nghĩ rất quan trọng" Dương

Minh nói: "Nếu Mai Nhân Nghĩa nói là thật, như vậy tìm được hắn không có

gì khó"

"Thật sao? Vậy thì tốt quá" Lâm Trường Thanh nghe Dương Minh nói điều này có tác dụng, không khỏi cao hứng.

"Lâm thúc, cháu gọi điện cho bạn. Chú và Chỉ Vận nói chuyện, nếu nghĩ được gì nữa, lập tức báo cho cháu" Dương Minh nói.

"Được, cháu đi đi" Lâm Trường Thanh nói.

Dương Minh đi ra ngoài, gọi điện cho Hầu Chấn Hám, có một số việc hắn

không muốn Lâm Trường Thanh và Lâm Chỉ Vận nghe, tốt hơn cho hai người

bọn họ.

"Dương ca, có chuyện gì?" Hầu Chấn Hám nghe điện. Dương Minh có thể nghe được bên kia khá ồn.

"Bên cậu thế nào?" Dương Minh hỏi.

"Tình hình không quá tốt, tôi trong lúc nhất thời không có biện pháp

tiếp xúc với nhân vật quá lợi hại ở Đông Hải. Chúng ta chỉ tiếp xúc được

mấy tên côn đồ, thông qua giới thiệu của bọn họ. Tên to nhất cũng chỉ

là một thằng phụ trách quán rượu mà thôi" Hầu Chấn Hám nói: "Sợ rằng

phải mất mấy hôm"

"Không sao, tôi mới có được một đầu mối quan trọng" Dương Minh nói: "Tôi

nghe nói Mai Nhân Nghĩa có quan hệ khá gần với Tứ Xà bang. Cậu cứ theo

tìm tin tức theo hướng này, tốt nhất có thể tìm được vị trí tổng bộ Tứ

Xà bang, các chuyện khác giao cho tôi"

"Cái gì? Tứ Xà bang?" Hầu Chấn Hám sửng sốt: "Thật hay, thằng chúng tôi

đang tiếp xúc đúng là của Tứ Xà bang. Nếu là như vậy, tôi sẽ xuống tay

với nó"

"Không phải chứ? Như vậy cũng được sao?" Dương Minh cười nói: "Vậy thì

được, cậu chú ý chút, mau làm việc được tên đó. Nếu không được thì dùng

tiền mua chuộc"

"Yên tâm đi, Dương ca, tôi hiểu nên làm như thế nào" Hầu Chấn Hám nói.

Trong phòng, Lâm Trường Thanh nhìn con gái, hỏi: "Chỉ Vận, con và Dương

Minh có dùng biện pháp an toàn không thế, không thể tùy tiện, các con

vẫn là sinh viên"

"A?" Lâm Chỉ Vận xấu hổ cúi đầu, nghe bố nói như vậy càng thêm hoảng sợ: "Bọn con không làm."

Lâm Chỉ Vận muốn giải thích nàng và Dương Minh không làm cái kia, nhưng

Lâm Trường Thanh nghe được lại biến thành: "Không dùng biện pháp an

toàn."

"Cái này không được, Chỉ Vận" Lâm Trường Thanh vội vàng nói: "Con còn nhỏ tuổi, đừng có mà chưa lập gia đình đã làm mẹ."

"Ai." Lâm Chỉ Vận xấu hổ giậm chân, đứng dậy, chạy nhanh ra cửa: "Con về phòng đây."

"Ai, bố nói con không chịu nghe, nhưng đó là vì tốt cho con mà" Lâm Trường Thanh lắc đầu.

"Bịch" Dương Minh dập máy, đang xoay người đi về phòng, mà Lâm Chỉ Vận

lại vừa từ trong phòng chạy ra, kết quả hai người va vào nhau.

Chẳng qua người khác thấy cảnh này lại nghĩ Lâm Chỉ Vận làm nũng nhào vào lòng Dương Minh.

"A?" Lâm Chỉ Vận vô thức muốn tránh ra, lại bị Dương Minh ôm lấy.

"Đừng lộn xộn, em không sợ bố em nghi ngờ sao?" Dương Minh nói: "Hai chúng ta là người yêu, ôm một chút có sao đâu?"

"Ồ." Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói, cũng để cho hắn ôm.

"Lâm thúc, bọn cháu về phòng trước, có việc gì thì gọi cháu" Dương Minh rất tự nhiên nói.

"Đi đi, tình cảm vợ chồng trẻ thật tốt" Lâm Trường Thanh cười nói.

Ra khỏi phòng, Dương Minh vẫn không bỏ Lâm Chỉ Vận ra. Vào trong phòng,

Lâm Chỉ Vận mới thấy không ổn: "Anh làm gì thế, bây giờ chúng ta đã về

phòng rồi"

"A? Anh quên mất" Dương Minh lấy một lý do, bỏ tay xuống.

Lâm Chỉ Vận cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời tin lời Dương Minh nói.

Tổng bộ Tứ Xà bang.

"Xà ca, lần này anh phải giúp tôi. Cảnh sát đang giám sát ga tàu, sân

bay, ngay cả cao tốc ra khỏi Đông Hải cũng bố trí trạm gác" Một tên mập

mạp nói.

"Anh Ngô" Xà ca khách khí nói: "Không phải tôi không giúp anh, mà là không thể"

"Xà ca, anh nói gì thế? Anh thấy huynh đệ gặp nạn rồi bỏ mặc sao?" Tên

họ Ngô sa sầm mặt nói: "Tôi nếu vào tù, anh cũng đừng mong tốt đẹp.

"Công ty Nhân Nghĩa đó là do hai chúng ta cùng bày ra, tiền kiếm được anh cũng được nửa mà"

"Đừng nóng, huynh đệ" Xà ca vỗ vai tên béo, cười nói: "Tôi sao có thể bỏ mặc anh? Anh bây giờ không phải rất an toàn sao?"

"Nhưng mà tôi ở đây mấy ngày chán lắm rồi, tôi không nhịn được" Tên béo

mặt mày nhăn nhó nói: "Đây không phải muốn chết tôi sao?"

"Mới có mấy ngày mà anh đã không nhịn được sao?" Xà ca trừng mắt nói:

"Gần đây chúng ta kiếm được không ít tiền, mỗi người cũng được chục

triệu. Số đó đủ để anh sống sung sướng cả đời. Ra nước ngoài cũng được"

"Nhưng có tiền có tác dụng gì? Không thể tiêu?" Tên béo nói.

"Anh gấp cái gì?" Xà ca cười nói: "Anh cho rằng cảnh sát suốt ngày không

có việc gì làm như vậy sao? Vì một người như anh mà canh giữ sân bay,

ga tầu suốt sao? Chờ tiếng gió im đi, tôi đưa anh đến phương Nam, đến

lúc đó anh sống thoải mái"

"Được" Tên béo gật đầu: "Tôi nghe lời anh"

"Thế mới đúng, người làm đại sự sao lại không biết nhẫn nhịn" Xà ca cười

nói: "Chịu được khổ mới làm kẻ trên mọi người. Anh nhát gan như vậy,

sao có thể sung sướng về sau?"

"Nói cũng đúng" Tên béo cắn răng nói: "Ông nhịn"

Ra khỏi phòng, Xà ca nói với tên đàn em tâm phúc đứng ở cửa, nói: "Trông

chừng thật kỹ, đừng cho nó chạy. Người này mà rơi vào tay cảnh sát,

chúng ta xong đời"

"Yên tâm đi, Xà ca, em sẽ trông chừng hắn" Tên đàn em này gật đầu nói.

"Ừ, nếu nó dám chạy, cần cũng có thể giết nó" Xà ca hung ác nói.

"A? Xà ca, giết nó? Có được không?" Tên đàn em do dự một chút.

"Tên béo là kẻ tham lợi. Tao sợ không cẩn thận sẽ chết trong tay nói" Xà

ca thở dài nói: "Đều do tao lúc đầu tham tiền, mới cùng với nó. Ai,

bỏ đi, không nói nữa"

"Em hiểu, Xà ca" Tên đàn em gật đầu nói: "Em biết nên làm như thế nào"

"Được" Xà ca vỗ vai tên đàn em, nói: "Mày làm việc, tao yên tâm"

Xà ca vừa đi vừa thở dài một tiếng. Hắn mặc dù trong hắc đạo nhưng có

câu quân tử yêu tiền bị người khinh. Không chỉ riêng quân tử, ngay cả

người trên đường cũng có quy củ trên đường. Chuyện lừa gạt sẽ bị mọi

người sỉ nhổ.

Mày muốn chơi hắc đạo, mày có thể làm người trông các tụ điểm, có thể

nhận được tiền bảo vệ. Nhưng nếu mày lừa tiền, vậy lại khác.

Nếu không phải Xà ca muốn Tứ Xà bang phát triển, hắn cũng sẽ không hợp

tác với tên béo làm chuyện này. Lúc ấy huynh đệ của hắn đã phản đối,

nhưng đầu Xà ca lúc ấy đã run lên.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 465: Tôn Tam



"Có xem Tv không?" Dương Minh cầm điều khiển, mở Tv.

"A. óc. ách" Trong Tv truyền đến tiếng kêu chói tai. Lâm Chỉ Vận lúc này lại đỏ mặt, trừng mắt nhìn Dương Minh:

"Anh cố ý hả?"

"A? Không, anh không." Dương Minh vội vàng lắc đầu.

Thực ra Dương Minh đúng là không cố ý. Dương Minh sợ Lâm Chỉ Vận xấu hổ

nên muốn điều chỉnh không khí. Nàng không phải thích xem phim hoạt hình

sao, vậy xem một lát.

Chẳng qua Dương Minh quên kênh vừa nãy đã mở chính là phim ***." Mau tắt

đi, anh còn muốn xem sao?" Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh ngu ngu cầm điều

khiển, không có ý tắt đi, liền mắng hắn.

Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận nói, cười khổ một tiếng, bắt đầu đổi kênh.

Khó khăn lắm mới tìm được một kênh bình thường. Bên trong là một bộ phim

truyền hình, đang đóng đến cảnh Lý Đại Quốc đang đóng quỷ dọa người.

Lâm Chỉ Vận sợ quá giật mình.

"Em nói anh đó, có phải anh cố ý không? Sao lại mở kênh này" Lâm Chỉ Vận chỉ vào mặt quỷ trên Tv, sợ đến độ run lên.

"Cái này có quan hệ gì với anh" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Anh đâu có tài đoán trước"

Vừa nói, Dương Minh lại tiếp tục đổi kênh.

"Đừng đổi, xem cái này đi, rất hay." Lâm Chỉ Vận ngăn lại.

Dương Minh lắc đầu, lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, sao trong nháy mắt

đã đổi rồi? Dương Minh ngồi cạnh Lâm Chỉ Vận, cùng nàng xem Tv.

Thời gian rất nhanh đã trôi đi, chính giờ tối, đến giờ đi ngủ.

"Dương Minh." Lâm Chỉ Vận khó xử. Dù như thế nào thì phòng cũng có một

giường, hai người mà ngủ cùng nhau đúng là. Mặc dù Lâm Chỉ Vận nghĩ

không có gì, nhưng nàng vẫn xấu hổ.

Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận như thế, không khỏi vui mừng, cũng biết nàng muốn nói gì.

"Mệt rồi à? Đi nghỉ đi"

"Em ngủ trước, anh nằm trên ghế là được" Dương Minh chỉ vào chiếc ghế sô pha cũ kỹ trong phòng.

"A?" Lâm Chỉ Vận mặc dù cũng hiểu đây là biện pháp giải quyết tốt nhất,

nhưng thấy chiếc ghế chật hẹp đó, lại không đành lòng. Dương Minh đến

giúp bố mình, nhưng lại bắt hắn ngủ ở ghế, đúng là không thể được. Nhưng

bảo hắn ngủ trên giường, vậy mình không thể nói. Vì thế nàng nói: "Hay

là em ngủ ở ghế"

"Không được" Dương Minh lắc đầu: "Em là bạn gái của anh, sao có thể để em ngủ trên ghế"

Bạn gái? Lâm Chỉ Vận nghe thấy từ mẫn cảm này không khỏi ngẩn ra. Nếu là

bạn gái thì hay rồi, không cần phải ngủ trên ghế. Lâm Chỉ Vận lắc đầu,

cũng không biết Dương Minh đang nói gì.

Lâm Chỉ Vận cảm thấy Dương Minh hình như không giống giả gì hết. Ai lại giúp bạn gái nhiều việc như vậy?

Chẳng qua không thể nào, Dương Minh đã có bạn gái. Lâm Chỉ Vận trong

thời gian qua đã hỏi Cát Hân Dao, biết đó là cô gái tên Trần Mộng

Nghiên. Lâm Chỉ Vận đã thấy Trần Mộng Nghiên từ xa, một cô gái rất đẹp,

tươi trẻ, như một cô công chúa.

Lâm Chỉ Vận mặc dù tự nhận không thể đẹp hơn Trần Mộng Nghiên, nhưng

cũng chỉ hơn kếm một chút thôi mà. Nhưng chỉ một chút này làm Lâm Chỉ

Vận không tự tin. Dương Minh không thể nào thích mình. Lâm Chỉ Vận không

ngừng ám chỉ mình, đề phòng mình ra chuyện ngu ngốc gì đó.

"Vậy. em ngủ?" Lâm Chỉ Vận hỏi.

"Ừ, em ngủ trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc" Dương Minh nói.

"Được, anh cũng ngủ sớm nhé" Lâm Chỉ Vận gật đầu, lên giường.

Dương Minh ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó châm thuốc hút. Sau khi

vào đại học, Dương Minh cũng ít hút thuốc hơn. Nếu không phải gặp chuyện

phiền phức, Dương Minh cũng không hút thuốc.

Nói đến chuyện phiền phức, Dương Minh bây giờ nghĩ đến chuyện với Lâm Chỉ Vận.

Mai Nhân Nghĩa là cái mẹ gì, không tìm được hắn, cùng lắm bỏ chút tiền

ra là được. Chỉ có Lâm Chỉ Vận là phiền phức. Dương Minh bây giờ rõ ràng

cảm nhận được quan hệ giữa mình và Lâm Chỉ Vận đã gần nhau hơn nhiều.

Nhất là vì phim trên Tv, còn có chuyến đi này, Dương Minh cũng có thể

cảm nhận được Lâm Chỉ Vận đã dần không muốn rời xa hắn nữa.

Lâm Chỉ Vận trước đây khi xảy ra chuyện không chắc sẽ gọi cho hắn. Nhưng

Lâm Chỉ Vận bây giờ cứ xảy ra chuyện gì sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên. Mặc

dù quan hệ hai người rất tốt, Dương Minh thấy rõ. Nhưng lại có một vấn

đề khác. Mình và Lâm Chỉ Vận có quan hệ gần gũi, vậy còn Trần Mộng

Nghiên?

Bây giờ xem ra Trần Mộng Nghiên mặc dù biết Lâm Chỉ Vận, nhưng tuyệt đối

không nghĩ Dương Minh sẽ mang nàng về. Trần Mộng Nghiên sở dĩ cho phép

Lam Lăng, là bởi vì Lam Lăng không ở cạnh hắn, ở rất xa.

Nếu như đưa Lâm Chỉ Vận ra ngoài ánh sáng, vậy không biết sẽ xảy ra

chuyện gì. Lâm Chỉ Vận khác với Lam Lăng. Lâm Chỉ Vận là sinh viên đại

học Tùng Giang, lúc nào cũng có thể gặp Trần Mộng Nghiên.

Theo tính cách của Trần Mộng Nghiên, nàng ghen là chuyện nhỏ, chỉ sợ nàng làm ra chuyện cực đoan gì đó.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Minh lại đau đầu. Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Minh lại vang lên.

Hắn vốn nghĩ là Hầu Chấn Hám, nhưng không ngờ lại là Tôn Khiết.

"Alo, Tôn Khiết, không phải lại muốn tôi đó chứ?" Buồn phiền là buồn

phiền, nhưng Dương Minh vẫn cố tỏ ra vui vẻ, trêu người đẹp.

"Đến Đông Hải chưa?" Tôn Khiết không tranh cãi với hắn, hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?"

"Không quá thuận lợi, chuyện này về sẽ nói. Chị tìm tôi có chuyện gì?"

Không đến nước cuối cùng, Dương Minh sẽ không làm phiền Tôn Khiết. Mặc

dù quan hệ giữa hai người khác đặc biệt, nhưng cũng vì quan hệ đặc biệt

này mà làm Dương Minh e dè.

"Một cấp dưới của tôi nói đã nghe được tin tức của người kia" Tôn Khiết nói: "Bao giờ cậu đi gặp hắn?"

"Cái gì? Tìm được rồi? Nhanh như vậy?" Dương Minh giật mình, vui vẻ nói.

Tin của Ngô Trì Nhân đối với hắn mà nói, rất quan trọng.

"Người hình như chưa tìm được. Nhưng cũng có chút tin tức, cụ thể tôi

cũng không rõ lắm. Tôi cho cậu số điện thoại của người kia, cậu liên

lạc" Tôn Khiết nói.

"Được, chị nói đi." Dương Minh cảm thấy tay mình như run lên. Hắn rất

kích động." Số điện thoại 1330xxxxxxxx" Tôn Khiết nói: "Cậu gọi người

này là Tôn thúc là được, cậu cứ nói là bạn tôi"

"Tôn thúc? Là họ hàng của chị à?" Dương Minh kinh ngạc nói.

"Là quản gia nhà tôi, rất tốt đối với tôi. Tôn Khiết cười nói: "Lão sắp

năm mươi rồi, cậu gọi là Tôn thúc cũng không thiệt thòi gì"

"Được, tôi hiểu" Dương Minh nói: "Cảm ơn chị, Tôn Khiết"

"Không phải cậu đã nói quan hệ giữa hai chúng ta cần gì nói cảm ơn sao?" Tôn Khiết không quên trêu Dương Minh một câu.

"Hừ hừ, không phải sao? Tốt, vậy lần sau chúng ta lại đến toilet ở Bất Dạ Thiên?" Dương Minh cười hắc hắc nói.

"Lần sau? Không có lần sau. Cho dù có cũng không phải ở đó." Tôn Khiết cười cười, dập máy.

Điều này khiến Dương Minh ngẩn ra. Tôn Khiết nói gì thế này? Đang ám chỉ với mình sao?

Chẳng qua cô gái này. Dương Minh lắc đầu. Tính cách của Tôn Khiết quá

quái dị, không biết chừng là nói đùa với mình. Nói vậy làm người ta hiểu

lầm thì sao?

Thực ra đúng là Dương Minh đang hiểu lầm. Tôn Khiết thích nói đùa với hắn, nhưng với những người khác, nàng hiếm khi mỉm cười.

Dương Minh theo số điện thoại mà Tôn Khiết cho, gọi điện. Chuông reo hai tiếng, có người nghe máy.

"Alo. Ai đó?" Người bên kia trầm giọng hỏi, đi thẳng vào vấn đề.

"Là Tôn thúc ạ?" Dương Minh hỏi.

"A? Là tôi. xin hỏi là ai đó?" Tôn Tam ngẩn ra. Mấy năm nay người gọi

lão là Tôn thúc không có mấy người. Ngoại trừ Tôn Khiết thì chỉ có Tôn

Chí Vĩ.

Tôn gia có hai anh em. Một là bố Tôn Khiết – Tôn Hồng Quân, người còn

lại là Tôn Khánh Quân – bố Tôn Chí Vĩ. Tôn Tam trước đây không phải tên

như vậy. Nhưng bởi vì làm quản gia ở đây, cho nên đổi tên là Tôn Tam, ý

lão đứng hàng thứ ba.

Mặc dù Tôn Tam chỉ là quản gia, nhưng Tôn Hồng Quân rất coi trọng. Cả

đời Tôn Tam không kết hôn, vì mọi việc ở Tôn gia, cho nên Tôn Khiết và

Tôn Chí Vĩ rất tôn kính lão.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 466: Người thừa kế tương lai của Tôn gia



Chẳng qua chỉ có Tôn Khiết gọi lão là Tôn thúc hoặc Tam thúc. Người trên

đường đều gọi lão là Tam ca hoặc Tam gia, cho nên lão mới kỳ quái.

Cho nên nghe thấy đối phương không phải Tôn Khiết và Tôn Chí Vĩ, Tôn Tam

có chút khó hiểu, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn nhiều.

"Tôn thúc, cháu là bạn Tôn Khiết, là cô ấy bảo cháu gọi điện cho chú" Dương Minh nói.

"Ồ? Tôi biết rồi, tìm một người cho cậu phải không?" Tôn Tam hỏi.

"Vâng, đúng là cháu, Tôn thúc, nghe nói chú có tin tức?" Dương Minh không nhịn được hỏi.

"Ừ, có chút tin tức. Tôi có mấy bức ảnh, cậu lúc nào có thời gian thì

đến xem có phải người này không. Chẳng qua người này không phải Ngô Trì

Nhân, không biết có phải người cậu muốn tìm không" Tôn Tam nói.

"Tôn thúc, bây giờ chú có rảnh không?" Dương Minh đang rất sốt ruột.

Nếu như biết Ngô Trì Nhân ở đâu, vậy có thể biết được Tô Nhã đang ở đâu?

Trong lòng Dương Minh, hắn có một tình cảm không thể hình dung với Tô

Nhã. Đó là một tình cảm không thể nào quên, còn thuần khiết hơn cả tình

yêu, không thân tình nhưng còn hơn cả thâm tình. Dương Minh không biết

mình có yêu Tô Nhã hay không. Bởi vì trong trí nhớ của Dương Minh, Tô

Nhã chỉ là một cô bé. Lúc còn trẻ con đó sao biết tình yêu là gì, chỉ là

hơi thích thích mà thôi"

Nhưng Dương Minh không bao giờ quên được Tô Nhã.

"Bây giờ? Được, cậu đến đường Trung Kiên. Đó có một quán tư nhân. Cậu

không có thẻ hội viên, bảo vệ sẽ không cho cậu vào thì gọi điện cho tôi"

Tôn Tam nói: "Tôi đợi cậu ở đây"

"Vâng, cháu đến ngay" Dương Minh vội vàng nói.

"Có thể tìm được không?" Tôn Tam hỏi một câu: "Cậu không phải người ở Đông Hải thì phải?"

"Vâng, cháu là người Tùng Giang, chẳng qua có biển chỉ đường, không vấn đề gì" Dương Minh nói.

"Được, vậy gặp nhau ở đó" Tôn Tam nói.

Dương Minh không bảo với Lâm Chỉ Vận, một mình xuống lầu, lái xe AudiR8 của Tôn Khiết, rời đi.

Đợt tết dương lịch này, Trần A Phúc và người nhà về Đông Hải, vừa lúc

nhà hàng mà hắn làm đang cho nhân viên nghỉ phép, hắn nghỉ cả mười ngày

liền.

Tối ny, cả nhà Trần A Phúc đang cùng nhau xem Tv.

Nhưng lại xem đúng đoạn Lý Đại Quốc giả quỷ dọa người, d*c v*ng trong lòng Trần A Phúc lại trỗi dậy.

Mắt Trần A Phúc sáng lên, vỗ đùi, nhìn chằm chằm vào Lý Đại Quốc đang

giả quỷ trên Tv, vừa hưng phấn vừa kích động. Tri kỷ, duyên phận. Một

loạt hình ảnh hiện lên trong đầu Trần A Phúc. Không được, Trần A Phúc

biết mình lại muốn phát tiết. Tối nay nhất định phải phát tiết ra ngoài.

Khó khăn lắm mới đợi được người nhà đi ngủ hết, Trần A Phúc mới lấy

trong một ngăn tủ cũ nát ra một chiếc áo màu đen, sau đó lại vào toilet

lấy đôi găng tay.

Chuẩn bị xong, Trần A Phúc cảm thấy còn chưa đủ k*ch th*ch, lại đến

phòng thằng em trước đây, bây giờ đang để đồ linh tinh, tìm được mặt nạ

quỷ.

Trần A Phúc nhếch miệng cười, sau đó cầm công cụ ra khỏi nhà.

Mặc dù Trần A Phúc cũng biết mỗi lần mình phát tác, d*c v*ng b**n th**

trong lòng lại tăng lên, nhưng Trần A Phúc không có biện pháp. Hắn rất

thích hành vi b**n th** này, d*c v*ng trong lòng đẩy hắn vào con đường

không có lối về.

Trần A Phúc cũng không thể khống chế. Bởi vì chuyện này quá k*ch th*ch

làm hắn không thể tự kiềm chế. Đông Hải chắc là rất an toàn. Trần A Phúc

thầm nghĩ lần trước mình làm Tùng Giang long trời lở đất, trong bệnh

viện đầy rẫy cảnh sát. Điều này làm Trần A Phúc không dám có hành động

gì nữa.

Nhưng bây giờ là Đông Hải, nơi này mình chưa phạm tội lần nào, chắc là cảnh sát sẽ không chú ý đến mình?

Chẳng qua cho dù là như vậy, Trần A Phúc cũng không dám gây án ở quá gần nhà mình. Hắn cũng không dám bắt taxi đi ra thật xa.

Vì thế Trần A Phúc đi bộ trên đường không có mục đích, tìm kiếm mục tiêu

mà ra tay. Bình thường thì bệnh viện, khu nghỉ dưỡng là địa điểm thích

hợp nhất đẻ hắn ra tay. Nơi đó hay có người ra vào, hơn nữa người ở nơi

xa lạ, tối nằm ngủ ít nhiều cũng chập chờn. Nếu mình giả làm quỷ dọa bọn

họ, như vậy hiệu quả sẽ rất cao.

Có thể nói Trần A Phúc đã nắm được tâm trạng chung của con người, rất sợ

thứ mình không biết. Nếu ở trong nhà gặp quỷ, cùng với gặp quỷ ở bệnh

viện, hai điều này khác hẳn nhau.

Mặc dù Trần A Phúc lúc còn bé đã ở Đông Hải một thời gian, nhưng mấy năm

nay Đông Hải rất phát triển, đường xá, nhà cửa thay đổi rất nhiều, cho

nên Trần A Phúc cũng mù tịt.

Đi qua đi lại, Trần A Phúc vừa ngẩng đầu lên thì vui vẻ, đúng là đi rách

cả giầy không thấy, chẳng tốn công sức lại tìm ra. Đập vào mắt hắn

chính là" Nhà nghỉ Đại Phát"

Trần A Phúc nhìn thoáng qua thiết kế của nhà nghỉ, cười hắc hắc một

tiếng, từ bên cạnh là có thể trèo lên tầng hai. Trần A Phúc khá nhanh

nhẹn, một chút đã trèo lên được sân thượng của nhà nghỉ.

Dương Minh đi theo biển chỉ đường đến địa điểm mà Tôn Tam nói. Nơi này giống như một biệt thự tư nhân.

Dương Minh trực tiếp chạy xe đến cửa biệt thự. Không ngờ Dương Minh chưa kịp giải thích, bảo vệ đã mở cửa ra.

Dương Minh có chút kỳ quái, chẳng qua vẫn lái xe vào, nghĩ rằng có thể

bọn họ nhận ra xe của Tôn Khiết, giống như lần trước mình đến công ty

Tôn Khiết vậy.

Dương Minh đỗ xe vào bãi, xuống xe. Ngay lúc đó một người đàn ông trung niên cũng mới xuống từ xe Mercedes-Benz S600.

Người đàn ông trung niên nhìn xe Dương Minh, sau đó lại nhìn Dương Minh.

- Tôi là Tôn Tam, người cậu cần tìm.

Tôn Tam nhìn Dương Minh, mắt lóe ra một tia phức tạp.

Tôn Tam hiển nhiên nhận ra xe Dương Minh đi là của Tôn Khiết. Đây cũng

là điều làm lão kinh ngạc. Không sai, Tôn Khiết chưa bao giờ cho đàn ông

mượn xe.

Chuyện trước đây của Tôn Khiết, Tôn Tam hiểu rõ. Cho nên lão biết Tôn

Khiết ghét đàn ông. Bây giờ xe của Tôn Khiết lại cho người thanh niên

này mượn, điều này có nghĩa là gì?

Hơn nữa bình thường Tôn Khiết hiếm khi có chuyện nhờ mình làm. Lần này

vì chuyện của người thanh niên này, Tôn Khiết mấy lần dặn dò phải chú ý,

điều này càng làm cho Tôn Khiết thêm nghi ngờ.

"Tôn thúc?" Dương Minh ngẩn ra, lập tức cũng nghĩ Tôn Tam nhận ra xe của

Tôn Khiết. Dương Minh liền cười nói: "Cháu là Dương Minh"

"Chào cậu" Tôn Tam chủ động đưa tay ra bắt tay Dương Minh. Tôn Tam bình

thường cũng không nhiệt tình như vậy, cũng chỉ khách khí với người Lâm

gia.

Bây giờ khách khí với Dương Minh đó là bởi vì lão hoài nghi thân phận

của Dương Minh. Dương Minh có quan hệ gì với Tôn Khiết? Xem ra từ cách

làm của Tôn Khiết, có thể thấy nàng có quan hệ không phải chỉ là bạn

bình thường với người thanh niên này.

Người này không biết chừng sẽ là con rể Lâm gia sau này. Lâm gia chưa có

người thừa kế. Bởi vì Tôn Tam hiểu rõ tình huống của Tôn Chí Vĩ, đó là

một tên A Đẩu, Lâm gia sau này căn bản không hy vọng vào hắn.

Tôn Khiết mặc dù có năng lực, làm việc cũng được. Nhưng cuối cùng vẫn là

con gái, Lâm gia vẫn cần một người đàn ông duy trì. Cho nên đây là

nguyên nhân mà Tôn Tam khách khí với Dương Minh.

Dương Minh cũng nhìn ra thân phận của Tôn Tam không đơn giản. Thấy Tôn

Tam đưa tay ra, Dương Minh lập tức hơi cúi người bắt tay. Dù lão già này

có địa vị như thế này, thì lão cũng là bề trên của Tôn Khiết. Như vậy

Dương Minh hơi cúi người cũng được mà. Huống chi mình có việc nhờ người

mà.

"Vào rồi nói" Tôn Tam bắt tay Dương Minh, sau đó chỉ vào bên trong.

"Trong này hình như không có nhiều người?" Dương Minh nhìn bãi đỗ xe khá trống trải.

"Đây là nơi riêng biệt của Lâm gia, chỉ những người có thẻ hội viên mới

có thể vào" Tôn Tam giải thích: "Vừa nãy cậu có thể vào là vì bảo vệ

thấy xe của tiểu thư"

"Như vậy à." Dương Minh gật đầu, điều này đã chứng minh suy nghĩ của hắn. Dương Minh cùng Tôn Tam đi vào bên trong.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 467: Hắn tên Mai Nhân Nghĩa



Vào bên trong, Tôn Tam dẫn Dương Minh đến một phòng Vip. Có thể thấy đám nhân viên phục vụ ở đây rất tôn kính Tôn Tam, ngay cả Dương Minh đi theo cũng đối xử rất khách khí.

Từ điểm này có thể biết đây là sản nghiệp của Tôn gia.

"Tam gia, anh Dương, mời vào" Nhân viên phục vụ mở cửa phòng ra cung kính nói.

"Được rồi, cậu xuống đi, có việc gì tôi sẽ gọi" Tôn Tam gật đầu nói với nhân viên phục vụ.

"Vâng Tam gia" nhân viên phục vụ khom người nói.

Dương Minh và Tôn Tam ngồi xuống ghế sô pha.

"Cậu Dương, cậu nhìn xem có phải người này không?" Tôn Tam để một phong bì lên bàn: "Ảnh mà cậu cung cấp cho chúng tôi đã là mấy năm về trước. Người này thoạt nhìn không quá giống, nhưng hình dạng không khác mấy"

Dương Minh không thể đợi được, mở phong bì lấy bức ảnh.

Dương Minh nhíu mày, không sai người này chính là Ngô Trì Nhân. Hình dáng của người này cả đời Dương Minh không thể quên

Mặc dù Ngô Trì Nhân béo hơn trước, mặt tròn hơn, bụng to lên, nhưng coi như không thay đổi nhiều lắm. Tôn Tam lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Trì Nhân, do Ngô Trì Nhân ít thay đổi nên mới có thể nhận ra

"Người này cậu nói là Ngô Trì Nhân, nhưng theo thủ hạ điều tra người này tên là Mai Nhân Nghĩa" Tôn Tam nói.

"Cái gì?" Dương Minh giật mình, chút nữa rơi tấm ảnh xuống đất: "Mai Nhân Nghĩa? Hắn tên là Mai Nhân Nghĩa?"

"Ừ?" Tôn Tam thấy Dương Minh kinh ngạc như vậy, rất kỳ quái hỏi: "Sao thế? Cậu biết Mai Nhân Nghĩa?"

"Không nhận ra nhưng đang tìm hắn" Dương Minh gật đầu nói: "Chú xác định người này gọi là Mai Nhân Nghĩa?"

"Tên thật của hắn có phải là Mai Nhân Nghĩa hay không, tôi không biết. Nhưng rất nhiều người trên đường biết hắn. Hắn là một đàn em của Lão Đại Tứ Xà bang, giống như một quân sư vậy"

Tôn Tam nói.

"Tứ Xà bang?" Dương Minh cười lạnh một tiếng: "Như vậy thì đúng rồi, chính là hắn. Hừ hừ, thật không ngờ Ngô Trì Nhân lại là Mai Nhân Nghĩa. Hai người này chính là một"

"Sao? Cậu có thù oán với Mai Nhân Nghĩa?" Tôn Tam khó hiểu hỏi

"Ha ha, oan gia ngõ hẹp. Không ngờ hai kẻ đó là một. Thật trùng hợp" Dương Minh cười nói: "Quá tốt, quá tốt rồi".

"Cậu Dương, tôi không biết cậu có thân phận gì. Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, Mai Nhân Nghĩa này rất được Tứ Xà bang coi trọng. Cậu nếu như muốn động hắn, sợ rằng Kính Xà sẽ không đồng ý" Tôn Tam nhắc một câu: "Kính Xà chính là Lão Đại Tứ Xà bang".

"Nhãn Kính Xà? Là Xà Ca sao?" Dương Minh hỏi.

"Ừ, người trên đường đều gọi nó như vậy. Chẳng qua đối với tôi mà nói, nó chỉ là kẻ dưới. Nếu có gì cần giúp, cậu cứ nói" Với thân phận của Tôn Tam, sẽ không dễ dàng hứa với người. Nhưng thấy Tôn Khiết thân với Dương Minh, Tôn Tam vẫn dặn một câu. Đây coi như nể mặt Tôn Khiết.

"Xà Ca ư? Hừ hừ, hắn không chịu? Sợ rằng hắn không dám" Dương Minh nghe xong cười lạnh một tiếng.

Bề ngoài Tôn Tam không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Tứ Xà bang đối với Tôn gia mà nói không đáng gì. Nhưng tốt xấu cũng là một bang phái ở Đông Hải. Người thanh niên trước mặt lại không coi Tứ Xà bang vào đâu. Điều này làm Tôn Tam giật mình.

"Được, có gì cần gọi điện cho tôi" Tôn Tam nói.

"Cảm ơn" Dương Minh gật đầu với Tôn Tam: "Chuyện lần này rất cảm ơn chú"

"Không có gì, cậu là bạn của tiểu thư" Tôn Tam nhìn Dương Minh, nói.

Dương Minh lại không hiểu ý ám chỉ của Tôn Tam, chỉ có chút kỳ quái. Tiểu thư của ông nhiều bạn như vậy, mỗi người hàng ngày đều làm phiền ông, không phải bận chết à?

Hôm nay Dương Minh coi như đã hài lòng. Chẳng những biết Ngô Trì Nhân ở đâu, còn biết Mai Nhân Nghĩa chính là Ngô Trì Nhân. Chuyện này quá tốt, bớt được bao chuyện. Chuyện mới chuyện cũ đều tính.

Nhìn xe Audir8 biến mát trong màn đêm, yy trầm ngâm, một lát sau mới rút điện thoại di động ra gọi.

"Alo? Lão Tam, chuyện gì thế?" Một giọng nói trầm ổn vàng lên.

Có thể gọi Tôn Tam như vậy, cũng chỉ có anh em Tôn Hồng Quân. Mà người đang nghe điện chính là Tôn Hồng Quân, người nắm giữa cả Tôn gia.

"Lão gia, có chuyện tôi muốn nói với anh" Tôn Tam nói.

"Rất quan trọng ư? Nếu không phải chuyện quan trọng thì để mai hãy nói. Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ" Tôn Hồng Quân thản nhiên nói.

"Về tiểu thư" Tôn Tam vội vàng nói.

"Ồ?" Tôn Hồng Quân lập tức chú ý. Đối với chuyện của Tôn Khiết, lão rất chú ý: "Chuyện gì, nói đi"

"Thời gian trước tiểu thư bảo tôi tìm giúp một người ở Đông Hải. Tôi lúc ấy không để ý, sai cấp dưới đi làm" Tôn Tam nói: "Chẳng qua tiểu thư nhiều lần giục, nói đây là chuyện của một người bạn rất tốt, bảo tôi mau chóng tìm ra. Vì thế tôi đã dùng đến lực lượng của Tôn gia chúng ta"

"Ừ, nói tiếp" Tôn Hồng Quân tỏ vẻ mình đang chăm chú lắng nghe.

"Không đến một ngày đã tìm được người kia." Tôn Tam nói.

"Việc này có gì chứ? Việc nhỏ như vậy sau này không cần báo với tôi. Tiểu Khiết bây giờ cũng đã lớn, chuyện nó cần làm, chỉ cần không quá đáng, tôi không phản đối. Có lão trông coi, tôi yên tâm" Tôn Hồng Quân lắc đầu cười nói.

"Không phải vậy, lão gia, tôi chỉ nói nguyên nhân câu chyện. Vừa nãy bạn của tiểu thư đến trụ sở ở đường Trung Kiên" Tôn Tam nói tiếp: "Là một cậu thanh niên trẻ tuổi"

"Ồ?" Tôn Hồng Quân lúc này mới thích nghe: "Con trai? Bao tuổi?"

"Thoạt nhìn chắc tương đương tiểu thư. Cụ thể tôi cũng không rõ lắm" Tôn Tam đáp.

"Ừ, tôi biết rồi. Tiểu Khiết cũng nên làm quen mấy người bạn khác giới" Tôn Hồng Quân nói.

"Lão gia, tôi cảm thấy không phải bạn bè khác phái bình thường. Cậu thanh niên đi xe AudiR8 của tiểu thư, hơn nữa tiểu thư cũng nói đó là người bạn rất tốt" Tôn Tam vội vàng nói.

"Vậy sao?" Tôn Hồng Quân trầm ngâm một chút, không biết đang nghĩ gì. Tôn Tam không dám nói tiếp, im lắng chờ đợi. Một lát sau mới nghe Tôn Hồng Quân nói: "Cậu thanh niên đó tên gì? Đang làm gì?"

"Cậu thanh niên đó tên Dương Minh, đang làm gì cũng không rõ, nghe nói là ở Tùng Giang"

Tôn Tam đáp.

"Điều tra, điều tra về cậu Dương Minh này, sau đó nói cho tôi biết" Tôn Hồng Quân phân phó.

"Tôi biết rồi, lão gia" Tôn Tam đáp ứng.

"Tra được cũng không nên làm gì" Tôn Hồng Quân dặn thêm một câu.

"Tôi hiểu" Tôn Tam gật đầu. Lão làm quản gia ở Tôn gia nhiều năm như vậy, hiển nhiên biết chuyện gì nên làm.

.

Trên đường về, Dương Minh gọi điện cảm ơn Tôn Khiết. Tôn Khiết lại cười nói:

"Muốn cảm ơn tôi sao? Như vậy đáp ứng tôi một việc"

"Chuyện gì?" Dương Minh đang khá vui vẻ, mở miệng hỏi: "Chỉ cần tôi có thể làm, chị cứ nói"

"Bây giờ chưa thể nói, chẳng qua cậu đã đồng ý với tôi" Tôn Khiết nói.

"Chị còn chưa nói chuyện gì thì sao tôi có thể đáp ứng?" Dương Minh nghi hoặc, Tôn Khiết này chẳng lẽ đào cái hố bắt mình nhảy vào?

"Nhưng cậu vưa nói chỉ cần việc cậu có thể làm, sẽ làm giúp tôi mà" Tôn Khiết nói.

"Chuyện này cậu có thể làm, hơn nữa rất dễ"

"Được rồi" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Dù như thế nào, Tôn Khiết cũng có ơn với mình. Nếu như cô ấy có việc cần mình, vậy mình không thể từ chối.

"Tốt quá, cậu về Tùng Giang thì gọi điện cho tôi" Tôn Khiết nói: "Tôi có cuộc gọi, không nói vội"

"Được, gặp lại." Dương Minh dập máy.

Tôn Khiết vừa tắt máy, liền nghe cuộc gọi đang ở trạng thái chờ.

"Tiểu Khiết, là bố đây" Tôn Hồng Quân nói.

"Ồ? Bố, muộn như thế này, sao bố còn gọi cho con?" Tôn Khiết nghi hoặc nói: "Bình thường giờ này bố đi ngủ mà?".

"Bố nhớ con, nên gọi cho con, không được sao?" Tôn Hồng Quân nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 468: Lại giả quỷ



"Được, sao lại không được?" Tuy rằng ngoài miệng Tôn Khiết nói vậy, nhưng trong lòng thấy lạ, cha hôm nay sao thế?

"Tiểu Khiết, còn nhớ Quach Đông Xuyên con trai của Quách Kim Bưu không?" Tôn Hồng Quân nói: "Hôm nay Quách Kim Bưu gọi điện cho cha, Quách Đông Xuyên rất hài lòng với con! Khi nào thì các con sẽ gặp lại?"

"Không cần đâu! Con không hài lòng với hắn!" Tôn Khiết trực tiếp từ chối: "Không bàn chuyện này nữa được không?"

"Tiểu Khiết, con đã không còn nhỏ, cho dù không kết hôn cũng phải tìm một bạn trai chứ, cha thấy Quách Đông Xuyên không tệ, bộ dạng tuấn tú lịch sự, cũng coi như là môn đăng hộ đối với con!"

"Cha, Quách Kim Bưu sao có thể giống chúng ta?" Tôn Khiết tức giận nói: "Chúng ta tuy là hắc đạo, nhưng là ở phía sau thao túng, còn nhà hắn là hắc đạo thuần túy."

"Cũng có khác gì đâu!" Tôn Hồng Quân cười nói: "Khó mà tìm được một người giống Tôn gia chúng ta, làm ông chủ phía sau cũng đâu có dễ"

"Cha, dù sao con cũng không thích hắn, chuyện này không cần nhắc lại!" Tôn Khiết không còn kiên nhẫn nói.

"Tiểu Khiết, vậy có phải con đã có bạn trai? Nên con mới không thích Quách Đông Xuyên?" Tôn Hồng Quân hỏi.

"Con có bạn trai? Cha nghe ai nói vậy?" Tôn Khiết sửng sốt: "Cũng không sao, con có bạn trai hay không, cũng không thể ở cùng một chổ với Quách Đông Xuyên"

"Nếu con không có bạn trai, vậy thì có thể xem xét Quách Đông Xuyên một chút, đúng rồi, hắn đã đến Tùng Giang tìm con đó" Tôn Hồng Quân nói.

"Cái gì? Cha để hắn tới?" Tôn Khiết buồn bực, người này đến đây làm gì?

"Không phải, là nó tự đến" Tôn Hồng Quân cười nói: "Chẳng qua, nếu con có bạn trai rồi thì có thể danh chính ngôn thuận cự tuyệt"

"Được rồi, hắn đến thì cứ đến" Tôn Khiết lắc đầu: "Thế cục của Tùng Giang vẫn chưa rõ ràng, hắn còn dám tới? Không sợ bị chém chết?"

"chém chết" cái từ này từ miệng Tôn Khiết nói ra không chút ngại ngùng, có thể tưởng được từ nhỏ Tôn Khiết đã sống trong mấy cái thứ này rồi.

"Cái gì mà không rõ, thân phận của nó rất mẫn cảm, nó không giống với con, mặc dù con là con gái của cha, nhưng con luôn ở Tùng Giang, hơn nữa con lại là con gái nữa, Quách Đông Xuyên nếu muốn đi, vậy thì khó mà nói." Tôn Hồng Quân cười cười, đúng là cáo gì, đại khái là thấy chuyện của Tôn Khiết và Quách Đông Xuyên có tiến triển, nên mới khuyên Quách Đông Xuyên đến Tùng Giang một chuyến.

"Đúng rồi, con đã nhờ Dương Lê chuyển lời cho Bạo Tam Lập, chẳng qua thế lực ở Tùng Giang rất kỳ quái, Bạo Tam Lập mặc dù là lão đại, nhưng hình như không phải" Tôn Khiết nói.

"Con tra trong danh sách của công ty Danh Dương, có tên Hầu Chấn Hám, là người đứng thứ hai trong bang"

"Ừ, chuyện này cha cũng có nghe qua, việc này con cứ tiếp tục theo dõi, có thể liên hợp được không, như vậy thì đối với Tôn gia của chúng ta cũng có chổ tốt" Nói đến chính sự, Tôn Hồng Quân liền đổi giọng.

"Con biết, con sẽ tiếp tục hỏi thăm, Bạo Tam Lập vẫn còn chưa trả lời" Tôn Khiết nói.

.

. Lâm Chỉ Vận hôm nay mệt chết đi được, đang nằm mơ mơ màng màng trên giường, đột nhiên nghe được vài tiếng" đinh đinh đinh" gõ vài trên thủy tinh.

Lúc đầu, Lâm Chỉ Vân cũng không để ý, chẳng qua, âm thanh này có chút kỳ quái, giống như ở bên tai vậy, không ngừng vang lên, đinh đinh đinh, đinh đinh đinh. Lâm Chỉ Vận mơ màng mở con mắt còn buồn ngủ ra, hướng về chổ phát ra âm thanh, xem có gì quan trọng không. trời ơi, có một cái mặt quỷ đang dán trên cửa sổ phòng mình.nó dùng bàn tay gõ lên cái cửa sổ của mình." A!" Lâm Chỉ Vận lập tức hét lên, không còn ý thức, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ." Kha kha kha." Trần A Phúc phát ra một tiếng cười kỳ quái, tiếng cười này là do hắn chuyên môn luyện tập mà ra, nếu một mình nghe được, thì sẽ rất kỳ quái, chẳng qua phối hợp với cảnh tượng bây giờ, thì có chút dọa người. Lâm Chỉ Vận hoảng sợ, nhìn ngoài cửa sổ không biết là cái gì, lạnh run trên giường, muốn hét lên, nhưng rồi không dám hét, vì sợ chọc cái thứ đó giận lên." Chi chi chi chi." lại một tràng cười quái dị, Trần A Phúc tìm mục tiêu nửa ngày, mới phát hiện ra Lâm Chỉ Vận ở một mình, trong phòng không có người lớn cũng chẳng có ai khác có thể gây bất lợi cho Trần A Phúc.

Hù dọa những người nhỏ và yếu, thật là thích! Trần A Phúc thấy khuôn mặt trắng bệch sợ sệt của Lâm Chỉ Vận, trong lòng sảng khoái không thôi!

Lâm Chỉ Vận vừa mới xem một đoạn phim nói về ma quỷ trên TV, vốn còn chút sợ hãi, bây giờ trên cửa sổ lại xuất hiện cái thứ kia, làm cho Lâm Chỉ Vận sợ đến mức muốn hôn mê. không xui như vậy chứ? Vừa mới xem phim ma xong, không phải là thấy ma liền chứ." Dương Minh" Lâm Chỉ Vận cơ hồ gọi theo bản năng, bây giờ nàng hy vọng Dương Minh có thể xuất hiện trước mặt mình. đúng rồi, có phải cái này là do Dương Minh giả trang không?

Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Vận không khỏi do dự, theo lý mà nói, khả năng này không tồn tại, Dương Minh không có khả năng làm ra chuyện giả quỷ này, trực giác nói cho Lâm Chỉ Vận biết, Dương Minh không phải người nhàm chán như vậy.

Nhưng Lâm Chỉ Vận từng xem qua một tiểu thuyết, nói rằng một đôi tình nhân ra ngoài chơi, hai người cùng ở một phòng, nhưng quan hệ hai người chưa đến mức cùng ở một giường.

Cho nên người nam liền chủ động ngủ trong phòng tám, vì thế hai người đều đi nghỉ. Nhưng người nam không cam lòng, hắn đã tính toán rồi, lần này ra ngoài chơi, muốn phát triển quan hệ với người nữ, vì thế liền nghĩ ra một biện pháp xấu xa, chính là giả quỷ dọa người.

Vì thế nửa đêm, mặc một bộ trang phục quỷ đứng ở cửa sổ khách sạn hù dọa nàng, làm cho người nữ sợ đến mức lạnh run lên.

Như vậy, người nữ sợ cực độ, không dám ngủ một mình, cho nên cầu xin sự giúp đỡ của người nam. Người nam nghênh ngang xuất hiện, vì trấn an tâm linh bị thương của người nữ, thế là danh chính ngôn thuận ngủ cùng giường với người nữ, và sau đó xảy ra vài chuyện nên xảy ra. Vì thế, nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Vận liền không tự chủ nghĩ rằng đây có phải là do Dương Minh bày ra không? Chẳng qua kha năng này tựa hồ xa vời quá, vì Dương Minh hẳn là sẽ không xấu xa như vậy.

Chẳng qua, Lâm Chỉ Vận vẫn nửa tin nửa ngờ thử một lần: "Dương Minh, là bạn sao?"

"Kha kha kha kha." Trần A Phúc đương nhiên không nghe Lâm Chỉ Vận nói cái gì, thấy nàng nói chuyện, vì thế hù dọa nàng một chút." Dương Minh, có phải là bạn không?" Lâm Chỉ Vận hoảng sợ nói: "Nếu bạn muốn ngủ trên giường. kỳ thật nói một tiếng là được rồi. không cần phải làm vậy. Dương Minh?"

"Chi chi chi chi." Trần A Phúc tiếp tục cười, không ngừng làm ra các động tác quái dị.

"Ngươi. ngươi rốt cục là ai?" Lâm Chỉ Vận thấy ngoài cửa sổ không trả lời, lại bắt đầu sợ.

"Dương Minh! Đừng đùa nữa. mình để bạn ngủ trên giường là được mà." Giọng nói của Lâm Chỉ Vận mang theo tiếng nức nở, nàng hy vọng thứ trước mắt chính là do Dương Minh giả dạng thành!

Chẳng qua, đáng tiếc là thứ trước mắt không nghe lời nàng, lại còn muốn loạn lên. Lâm Chỉ Vận đổ mồ hôi, đã muốn ướt đẫm đồ." Kịch." một tiếng, cửa phòng mở ra, Lâm Chỉ Vận lại run lên. Không thể nào? Thứ này vào đây? Nhưng nó vẫn ngay cửa sổ mà." Chỉ Vận, bạn gọi tôi?" Dương Minh vừa rồi ở hàng lang nghe được tiếng gọi của Lâm Chỉ Vận, vì thế vội vàng bước lại, mở cửa tiến vào.

Bởi vì lúc này Trần A Phúc đang ở phía sau khách sạn, cho nên lúc Dương Minh để xem dưới lầu, cũng không chú ý đến lầu hai có người.

"A? Dương Minh?" Giọng nói của Lâm Chỉ Vận hình như đã thay đổi, có chút vui sướng không nói nên lời, chẳng qua cũng có chút lo lắng! Nếu thứ kia không phải là do Dương Minh giả dạng, vậy thì là cái gì?

Lâm Chỉ Vận chỉ vào cửa sổ, nói với Dương Minh: "Dương Minh, bạn mau tới đây. cái thứ kia. làm mình sợ muốn chết."

Dương Minh vội vàng ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay của Lâm Chỉ Vận, thấy một mặt quỷ đang úp lên cửa sổ, đang gào thét cái gì đó đó!

Dương Minh không nhát gan giống Lâm Chỉ Vận, nhìn thấy nó, không khỏi nhíu mày, trực tiếp dùng dị năng nhìn, vừa thấy được, Dương Minh nhất thời vui vẻ. thì ra là mày.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 469: Mình sợ



Hả. Trần A Phúc, lại là mày, lần này còn dám giả quỷ đến cửa nhà tao xem ra mày đúng là ăn đò chưa no. Không đánh mày thì mày không thấy thoải mái đúng không.

Trong phòng, Lâm Chỉ Vận cũng không bật đèn, cho nên nhờ ánh trăng mà nhìn thấy rõ Trần A Phúc, nhưng Trần A Phúc thì không thể thấy rõ được, cho nên lúc Dương Minh xuất hiện, hắn cũng không thấy, vẫn tiếp tục hù dọa.

Dương Minh lập tức đến bên cửa sổ nhẹ nhàng gõ vài cái.

"A?" Trần A Phúc sửng sốt, bản thân đang hù dọa người, tại sao lại xuất hiện Dương Minh? Trần A Phúc vừa thấy Dương Minh thì đầu teo lại liền, người này đúng là khắc tinh của mình, mỗi lần đang làm chuyện tốt thì gặp hắn.

Hơn nữa, xui xẻo nhất chính là Dương Minh không sợ quỷ, cho nên cũng không chút cảm giác với hình tượng của mình bây giờ. Trần A Phúc sợ đến mức xém tí đã hụt chân ngã xuống đất, cũng may tay còn nắm lấy cái lan can, nếu không bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.

Dương Minh thừa dịp Trần A Phúc sửng sờ, mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài, sau đó đạp một cái thật mạnh, làm cho Trần A Phúc té xuống đất.

Cũng may tầng hai cũng không cao, Trần A Phúc ngã xuống đất cũng không bị thương nặng gì, chẳng qua cả người bầm tím là không tránh khỏi.

Dương Minh trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, với độ cao này thì đối với Dương Minh chỉ là chuyện nhỏ.

Đi đến bên cạnh Trần A Phúc, Dương Minh kéo hắn lên, lạnh lùng nói: "Đis con mẹ mày chạy đến cửa sổ phòng tao làm gì? Ăn đòn không no hả?"

"Ô ô. ta là quỷ." Trần A Phúc mặc dù biết Dương Minh không sợ quỷ, nhưng vẫn kêu lên theo bản năng.

"Cút con mẹ mày đi, chiêu này không tác dụng với tao!" Dương Minh đạp một cái vào mông Trần A Phúc, lại hỏi: "Lên cửa sổ phòng tao làm gì? Hỏi mày một lần nữa!" Dương Minh hung tợn hỏi.

"Tôi. tôi chỉ hù dọa người." Trần A Phúc tuy rằng bây giờ đang giả quỷ, nhưng cũng rất sợ Dương Minh, cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng.

"Hù người?" Dương Minh sửng sốt, tiểu tử này rãnh rỗi quá? Trời lạnh như vậy, mà cũng giả quỷ hù người? Điên hay sao vậy? Nhìn thấy Trần A Phúc rất sợ mình, không có khả năng là đến để hù dọa mình.

Vậy thì, có lẽ mục đích của Trần A Phúc chính là hù người! Nếu như nói trước đây đi du lịch ở núi Tây Tinh, Trần A Phúc hù dọa Trần Mộng Nghiên vì trả thù mình, thì bây giờ. Nghĩ đến đây, Dương Minh cau mày hỏi: "Mày biết tao là ai không?"

"Biết. không biết. đại gia, tôi làm sao biết anh là ai" Trần A Phúc lỡ miệng, vội vàng sửa lời, hắn cũng không dám thừa nhận mình là Trần A Phúc, nếu để Dương Minh biết là Trần A Phúc, không đánh chết mới lạ!

"Không biết thì mày hù vợ của tao làm gì?" Dương Minh trừng mắt mắng.

"Tôi làm sao biết đó là vợ của anh. tôi chỉ tùy tiện tìm một người để hù thôi."

Trần A Phúc cười khổ, sao mà mình xui xẻo quá vậy, tự nhiên gặp phải Dương Minh!

"Tùy tiện? Mày bị tâm thần hả? Buổi tối không ngủ mà ra ngoài hù người? Thú vị sao?" Dương Minh cả giận nói.

"Cũng tạm được." Trần A Phúc không dám trả lời là thú vị, càng không dám nói là không thú vị, vì cái đáp án nào cũng ăn đòn!

"Tạm được? Tao thấy mày thật sự bị tâm thần rồi!" Dương Minh hùng hổ tát cho Trần A Phúc một cái.

Cái tát làm cho cái mặt nạ bị văng đi, làm Trần A Phúc sợ đến mức trong lòng phát run.

"Đại gia tha mạng." Trần A Phúc như muốn quỳ xuống cầu xin Dương Minh.

"Đi lên lầu với tao!" Dương Minh túm lấy Trần A Phúc lạnh lùng nói, rồi nhấc chân bước lên lầu.

"Đại gia. anh muốn tôi làm gì. tôi không cố ý mà, anh tha cho tôi đi!" Trần A Phúc cả kinh kêu lên.

"Đi lên xin lỗi vợ của tao, bằng không tao nhét mày xuống thông cống!" Dương Minh trừng mắt nhìn hắn.

"Tôi đi, tôi đi, chỉ cần anh không đánh tôi là được." Trần A Phúc vội vàng gật đầu.

Dương Minh dùng sức kéo Trần A Phúc vào cửa khách sạn, bà chủ đã buồn ngủ rồi, cho nên căn bản là không chú ý đến Dương Minh.

Trần A Phúc nhìn Dương Minh dẫn mình đi, trong lòng âm thầm khiếp sợ, tên Dương Minh này quá mạnh mẽ!

Dương Minh dẫn Trần A Phúc vào phòng, vứt hắn xuống sàn, Trần A Phúc nhất thời ngã vật ra." Dương Minh, hắn." Vừa rồi lúc Dương Minh đi ra ngoài bắt quỷ, Lâm Chỉ Vận vẫn luôn nhìn lên cửa sổ, thấy Dương Minh đánh bay cái mặt nạ đi, nàng cũng hiểu được chút chút, thì ra quỷ này là người giả!

Bây giờ thấy Dương Minh dẫn quỷ giả lên đây, nàng có chút khó hiểu, mặc dù biết là giả, nhưng trong lòng vẫn có chút khiếp đảm lùi lại phía sau.

"Nghĩ cái gì vậy?" Dương Minh đạp một cái vào mông của Trần A Phúc, mắng: "Ai cho mày ngủ?"

"A?" Trần A Phúc bị đạp muốn tét mông, chẳng qua không dám lộ ra, nhịn đau cầu xin: "Đại tỷ, em sai rồi, em không nên giả quỷ hù chị."

"Mẹ kiếp!" Dương Minh lại đạp cho một cái nữa: "Mày gọi tao là ông nội, mà kêu nàng là đại tỷ, nàng là vợ của tao đó, không phải mày muốn đảo loạn quan hệ chứ? Ăn đạp chưa đủ hả?"

"Không. không. đừng đạp, đạp nữa em chết mất." Trần A Phúc vội vàng nói.

"Ông nội, bà nội, được rồi, con sai rồi. cầu xin hai người tha thứ cho con!"

"Được rồi, cút!" Dương Minh không chờ Trần A Phúc đứng lên, vừa nói xong, liền túm lấy hắn ném ra ngoài cửa số, rồi đóng cửa phòng lại, không quan tâm đến sống chết của Trần A Phúc.

Dương Minh sở dĩ kéo Trần A Phúc lên xin lỗi Lâm Chỉ Vận, cũng là có nguyên nhân, Lâm Chỉ Vận vừa rồi mới bị hù dọa, tuy rằng đã biết đại khái này là con quỷ giả, nhưng hiệu quả này vẫn không bằng chính mồm con quỷ tự nói ra.

Vì không muốn để Lâm Chỉ Vận bị ám ảnh, cho nên Dương Minh mới kéo Trần A Phúc lên đây.

"Bạn ném hắn xuống như vậy, hắn có té chết không?" Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Trần A Phúc bị ném ra ngoài cửa sổ, không khỏi lo lắng hỏi.

"Bạn còn quản hắn sao? Lúc hắn hù dọa bạn thì hắn có lo lắng cho bạn không?" Dương Minh không để ý, nói.

"Vì sao hắn phải hù mình." Trong lòng Lâm Chỉ Vận vẫn còn chút sợ hãi.

"Ai biết được, bệnh thần kinh mà!" Dương Minh bĩu môi: "Xin lỗi, Chỉ Vận, là mình đến chậm, làm cho bạn sợ hãi."

"A. mình." Lời nói của Dương Minh làm cho Lâm Chỉ Vận vô cùng hổ thẹn, Dương Minh là một người chín nghĩa, sao có thể làm ra chuyện giả quỷ như mình nghĩ được chứ! Vừa rồi mình còn đổ oan cho hắn. nghĩ đến đây, mặt của Lâm Chỉ Vận nóng lên, ngượng ngùng nói: "Là mình không tốt, tự nhiên bị một con quỷ giả hù dọa."

"Được rồi, chuyện qua rồi, tên kia cũng không dám đến đâu, mau ngủ đi." Dương Minh cười nói: "Mình cũng mệt rồi."

Nói xong, Dương Minh liền đi lại cái ghế sô pha.

"Dương Minh." Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh xoay người đi, đột nhiên kêu lên.

"Chuyện gì?" Dương Minh quay đầu lại, nhìn Lâm Chỉ Vận hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Lâm Chỉ Vận cắn môi nói.

"Vậy ngủ sớm một chút đi." Nói xong, Dương Minh liền đi đến ghế sô pha, đặt mông xuống, nhắm hai mắt lại. Lâm Chỉ Vận nằm trên giường, cũng không thể nào ngủ được. Mặc dù biết cái kia là giả, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Cái này cũng giống như xem phim ma, biết rõ đó chỉ là do dàn dựng, nhưng ngồi coi thì vẫn sợ! Lâm Chỉ Vận nằm trên giường, lăn qua lộn lại, nhắm mắt một cái, liền thấy cái mặt quỷ dọa người kia, cùng bàn tay to tướng kia." Ơ." Lâm Chỉ Vận hít một hơi thật sâu, tim đập đùng đùng, căn bản là không thể ngủ được. xem ra, tiểu thuyết kia viết cũng có lý, Lâm Chỉ Vận bây giờ có cảm giác muốn ngủ với Dương Minh! Hơn nữa, ý tưởng này vô cùng mãnh liệt!

Do dự nửa ngày, rốt cục cũng lấy hết dũng khí ra nói: "Bạn. bạn có thể ngủ với mình không?" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back