Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rể Quý Trời Cho

Rể Quý Trời Cho
Chương 410: Con sắp chết



"Không sai." Dương Minh nhếch miệng cười, đưa tay ấn vào một huyệt đạo trên người Tống Hàng.

Ngay lập tức, Tống Hàng bắt đầu rất đua đớn, giống như có kim châm. Tống Hàng vô cùng kinh hãi, chẳng qua đã chậm, vô cùng đau đớn làm hắn lăn lộn trên mặt đất.

"Mẹ ơi. con chết. con bị giết rồi." Tống Hàng tưởng mình sắp về chầu trời, không ngừng hét lên.

Lăn qua lăn lại, Tống Hàng phát hiện mình còn chưa chết, vì thế càng thêm sợ hãi. Hắn bây giờ như bị trăm ngàn con kiến cắn xé, còn khó chịu hơn chết, tốt nhất là có thể chết.

"Mình bao giờ có thể chết?" Tống Hàng nhếch miệng r*n r*.

"Không chết được, đừng mơ" Dương Minh lạnh lùng nói: "Tao còn không có thói quen trực tiếp giết người"

"Mình không chết?" Tống Hàng mừng rỡ: "Ông, ông nội, cháu thực sự không chết?"

"Mày có phải muốn chết không?" Dương Minh trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nếu mày muốn chết, tao có thể giúp mày.

"Không không, ông nội, cháu không muốn chết. Nhưng bây giờ cháu rất khó chịu. Ông giơ cao đánh khẽ, cháu bây giờ còn khó chịu hơn chết" Tống Hàng mặt mày vặn vẹo, đau đớn kêu lên.

"Mày không muốn chết? Tao thấy mày làm như vậy rõ ràng là muốn chết mà?" Dương Minh đi tới, tiện tay vỗ lên người Tống Hàng. Tống Hàng rên lên một tiếng, thoải mái không ít.

"Cảm ơn, cảm ơn." Tống Hàng chỉ cảm thấy đau đớn trên người đã biến mất, rất vui. Vui vì mình không phải chịu cơn đau đó hành hạ. Chiêu thức đó của Dương Minh làm Tống Hàng quá sợ.

Gì mà cao thủ võ lâm? Cái gì mà võ lâm đại thần? Dương Minh mới là như vậy. Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề nếu so với Dương Minh, chẳng là cái mẹ gì.

"Ông nội, vừa nãy ông dùng chính là điểm huyệt sao?" Tống Hàng cẩn thận hỏi.

"Mày không nghe đến câu biết càng nhiều, chết càng nhanh sao?" Dương Minh hừ lạnh nói.

"Hắc hắc, ông nội, cháu không phải cháu yêu của ông sao" Tống Hàng mặt dày nói: "Cháu biết chút ít chắc không sao chứ?"

"Hừ, mày tốt nhất biết ít một chút" Dương Minh trừng mắt nhìn hắn: "Chuyện của tao không được nói với bất cứ ai. Nếu không tao đảm bảo mày còn đau hơn cả vừa nãy. Con người tao, không thích giết người, nhưng tao thích hành hạ người"

"Đừng mà. ông nội, ông yên tâm. Cháu là cháu của ông, sao dám bán đứng ông" Tống Hàng vội vàng gật đầu nói.

"Còn hai lão già này." Dương Minh nhìn Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề.

"Yên tâm, thiếu hiệp, Hồn Thiên Phách tôi mặc dù làm cho người, nhưng cũng biết báo ơn người. Huống hồ ông chủ Tống đã nói như vậy, chúng tôi càng không thể tùy tiện nói" Hồn Thiên Phách đầy hào khí nói. Hắn đúng là làm cho Vương Tích Phạm, nhưng người giang hồ chú ý chính là nghĩa khí và lời hứa. Dương Minh vừa nãy đã nương tay, cho nên Hồn Thiên Phách nợ tình Dương Minh. Lời Dương Minh, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của hắn, hắn sẽ tuân theo.

Dương Minh gật đầu nhìn Tống Hàng, lạnh nhạt nói:

- Mai tao hy vọng thấy hợp đồng được ký kết, mà mày sẽ không phản pháo nữa. Có lần thứ hai không thể có lần ba. Mày đã là lần thứ hai khiêu chiến sự nhẫn nại của tao. Nhớ, không có lần thứ ba"

"Cháu biết, cháu biết. Ông nội, ông yên tâm, cháu biết nên làm như thế nào" Tống Hàng vội vàng gật đầu. Bây giờ Dương Minh ở trong mắt hắn không khác gì thần. Đối với lời Dương Minh nói, hắn không dám làm trái.

"Ừ, món thịt dê này rất được, mai lúc đến ký hợp đồng, mày mang một chút đến cho tao" Dương Minh phân phó.

"Nhưng mà, ký hợp đồng không phải người của trường đến công ty ký sao?" Tống Hàng cẩn thận hỏi một câu.

"Mày không phải có chân sao? Mày không thể tự đi sao?" Dương Minh nhìn vào chân Tống Hàng: "Nếu mày không muốn đi, tao có thể tìm một lý do giúp mày, ví dụ như tao đánh gãy chân mày?"

"Không. không. ông nội, cháu đi, cháu nhất định đi, đừng đánh, đừng đánh gãy chân cháu" Tống Hàng sợ đến độ ôm lấy hai chân mình, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.

"Ừ, biểu hiện cũng được" Dương Minh gật đầu: "Mấy xiên sắt này mày cầm trả lại, có thể lấy được mười đồng.

"Vâng vâng, ông nội, ông đi ạ" Tống Hàng vội vàng nói.

"Tao đã nói mình định đi đâu, mày muốn đuổi tao đi?" Dương Minh cúi đầu, nhìn Tống Hàng.

"Không. không. ông nội, cháu không nói đuổi ông đi, thật mà" Tống Hàng lắc đầu nói.

"Mày không ngừng khiêu khích lòng kiên nhẫn của tao, mày nói tao có phải nên cho mày ghi nhớ chút chút không?" Dương Minh nói tiếp: "Nếu không hôm nay mày tìm tao gây phiền phức, mai lại tìm đến, tao không có thời gian suốt ngày chơi với mày"

"Không mà, ông nội, sẽ không đâu." Tống Hàng còn tưởng Dương Minh muốn lưu lại bộ phận gì trên người hắn, giật mình, hoảng sợ.

"Cái này khó nói, tao không tin mày" Dương Minh trừng mắt nhìn xuống bên dưới Tống Hàng.

Tống Hàng vô thức bịt ***, không phải chứ? Dương Minh muốn cho hắn thành thái giám?

"c** q**n ra" Dương Minh ra lệnh.

"Đừng mà. ông nội. cháu còn không có con. Tống gia cháu còn chưa có người nối dõi tông đường" Tống Hàng mặt mày nhăn nhó nói.

"Mày có người nối dõi tông đường hay không, quan hệ gì đến tao?" Dương Minh ngẩn ra.

"Ông nội, ông không phải muốn thiến cháu sao?" Tống Hàng hỏi.

"Thiến mày làm gì?" Dương Minh buồn cười, nói: "Chụp mấy bức ảnh mày nhảy ***, nếu như mày còn đến tìm tao phiền phức, tao sẽ tung ảnh ra. Chức tổng giám đốc của mày có lẽ không làm được thì phải"

"Không cần." Tống Hàng thật đúng là không dám gây phiền phức cho Dương Minh nữa. Hắn không dám.

"Ừ?" Dương Minh hừ một tiếng: "Tao thấy nên đổi cách khác?"

"Không không. cháu cởi" Tống Hàng nhảy dựng lên, bắt đầu c** q**n.

"Đưa máy ảnh số cho tao" Dương Minh thản nhiên nói.

"Vâng, vâng, ở đây có." Tống Hàng vội vàng lấy một chiếc máy ảnh trong ngăn kéo ra.

"Cái gì đây? Máy quay?" Dương Minh nhìn thoáng qua Tống Hàng.

"Vâng vâng, ông nội, đây là máy quay đời mới nhất năm nay." Tống Hàng gật đầu nói.

"Như vậy thì quay vậy" Dương Minh tiện tay cầm máy quay lên, nhìn vào, đột nhiên hắn nói: "A? Đây là gì?"

Dương Minh nhìn thấy bên trong còn có mấy đoạn phim, nhìn lướt qua, kết quả bên trong bắt đầu phát cuộc đại chiến trong phòng làm việc giữa Tống Hàng và nữ thư ký Tiểu Lệ.

"Dát, quay được đó" Dương Minh khen một câu: "Không cần quay nữa, có cái này là được rồi. Tao lấy máy quay, mày không có ý kiến gì chứ?"

"Không. không" Tống Hàng nào dám có ý kiến, trừ phi hắn muốn chết. Mặc dù hắn không muốn như vậy, nhưng không có cách nào.

Nhảy *** trong phòng làm việc nếu bị công bố, Tống Hàng không sợ. Nhưng nếu đoạn phim đại chiến với nữ thư ký công bố ra ngoài, vậy Tống Hàng hắn sẽ xong đời.

Hắn có thể ngồi vào vị trí như bây giờ chính là dựa vào bà vợ béo như lợn. Nếu như đoạn phim này bị bà vợ nhìn thấy, Tống Hàng sau này chỉ có thể về làm ***

Dương Minh gật đầu, cầm máy quay ra khỏi nhà Tống Hàng. Đến khi Dương Minh đi rất xa, Tống Hàng mới sợ sệt đứng dậy. Hôm nay Tống Hàng đã quá sợ.

Hắn không dám có suy nghĩ trả thù nữa. Bởi vì hắn hiểu một điều, Dương Minh rất ngưu, ngưu đến độ hắn không thể tưởng tượng.

Trước đó hắn còn cho rằng Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề là võ lâm đại thần đã rất ngưu rồi. Nhưng không đỡ nổi một chiêu của Dương Minh, ngã xuống đất. Lại nghĩ đến cơn đau đớn mình vừa nhận được, Tống Hàng bây giờ đang rất sợ hãi.

Đúng thế, hắn tuyệt đối không dám trêu chọc người này nữa.

Huống hồ, Dương Minh đang nắm được nhược điểm của mình. Hắn càng không dám làm loạn.

Tống Hàng nhìn thoáng qua Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề đang ngã trên mặt đất: "Hai người sao rồi? Có cần đến bệnh viện không?"

"Không cần, tĩnh dưỡng một chút là được" Hồn Thiên Phách lắc đầu.

"Bỏ đi, tốt nhất cứ đến bệnh viện" Tống Hàng lắc đầu: "Chờ chút, tôi gọi xe cho hai người" Dù sao bọn họ là vì mình mà bị thương, Tống Hàng không thể không quan tâm.

"Cảm ơn Tống tổng." Hồn Thiên Phách gật đầu, lão tuổi cũng đã lớn, năng lực không bằng trước, cho nên đến bệnh viện sẽ nhanh hồi phục hơn.

"Chuyện hôm nay, các người đừng nói với Vương tổng." Tống Hàng dặn một câu. Hắn không muốn hai người Hồn Thiên Phách lắm mồm mà gây phiền phức cho Dương Minh.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 411: Hợp đồng có vấn đề



Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề cùng gật đầu, bọn họ không cần thiết phải nói chuyện hôm nay với Vương Tích Phạm. Đây là nỗi nhục của bọn họ, huống hồ đây là thù riêng của Tống Hàng, không quan hệ gì với Vương Tích Phạm.

Nhưng chính vì Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề không nói Dương Minh là người tàn nhẫn cho Vương Tích Phạm biết, Vương Tích Phạm mới không hề đề phòng Dương Minh, còn chỉ coi Dương Minh là kẻ có mâu thuẫn với con trai mình. Điều này khiến hắn bị diệt vong.

Một xiên sắt mười đồng đổi lấy một máy quay HD, mua bán này đúng là lãi. Dương Minh cười cười đi về trường, đến trường liền chuyển tất cả các đoạn phim vào trong máy tính xách tay của mình, sau đó dùng phương pháp nén lại, đặt mật mã, đưa lên mail của mình. Sau đó hắn xóa tất cả đoạn phim trong máy.

Dương Minh vốn cũng định mua một chiếc máy quay, bây giờ có người tự mình đưa lên, giảm được một món.

Tối đó Dương Minh đến chỗ Tiếu Tình. Hắn cũng nói ra chuyện đã nắm được nhược điểm của Tống Hàng ra cho Tiếu Tình nghe, Tiếu Tình nghe xong ôm bụng mà cười, mắng Dương Minh quá xấu.

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Dương Minh hiển nhiên rất quý trọng.

Bên kia phó hiệu trưởng Mã đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu vấn đề của Tống Hàng.

"Hiệu trưởng Hàng, anh nói Tống Hàng này có phải quá đáng không? Không ngờ dám đưa ra yêu cầu đó? Hắn coi trường chúng ta là gì?" Phó hiệu trưởng Mã có chút tức giận nói. Nhất là lão vốn là nhà tri thức, tính cách cổ hủ, xem thường tên tiểu nhân như Tống Hàng: "Hay là anh tìm người có liên quan gây áp lực cho hắn chút?"

"Ai, làm cách nào?" Hiệu trưởng Hàng cười khổ lắc đầu: "Trước không nói tập đoàn quốc tế Hoa Thông là tập đoàn đầu tư bên ngoài, hơn nữa các thiết bị thí nghiệm mà chúng ta cần đều là kỹ thuật được giữ bí mật ở nước ngoài. Người ta muốn bán cho chúng ta thì bán, không muốn bàn chúng ta cũng không có biện pháp. Người ta căn bản không coi chúng ta vào đâu. Nếu có thể gây sức ép cho bọn họ thì các thiết bị kỹ thuật của chúng ta đã không lạc hậu như bây giờ. Mà các công ty khoa học kỹ thuật có ai mà không có chỗ dựa chứ?"

Vậy làm thế nào bây giờ?" Phó hiệu trưởng Mã cũng không hiểu máy: "Chúng ta chấp nhận bị như vậy sao?"

"Được rồi, mai tôi tự mình đi một chuyến" Hiệu trưởng Hàng thở dài nói: "Tống Hàng này tám chín phần là nhằm vào Tiếu Tình.

Hôm sau đang khi hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã đang chuẩn bị đến chi nhánh công ty, Tống Hàng đã xuất hiện trước cổng trường đại học công nghiệp Tùng Giang. Nực cười chính là trong tay hắn lại cầm một đống thịt dê nướng, còn đặt vào trong bình bảo ôn, sợ trời lạnh làm thịt nguội đi.

"Cái này. bà nội, chúng ta bây giờ có thể ký hợp đồng không?" Tống Hàng xuất hiện trong phòng làm việc của Tiếu Tình, tay còn cầm mấy xiên thịt dê nướng: "Đây là tôi mang đến cho ông nội, ông nội nói thích ăn."

"Ừ, để đó, lát tôi chuyển cho Dương Minh" Tiếu Tình lạnh nhạt gật đầu nói, trong lòng có chút tức giận, không nhịn được châm chọc một câu: "Thái độ của anh thay đổi nhanh nhỉ? Hôm qua tôi không đến nhà anh, anh không thất vọng sao?"

"Sao có thể chứ, bà nội, hôm qua đầu tôi bị lừa đá" Tống Hàng vội vàng nói: "Tôi hôm nay đã tỉnh táo lại mà. Bà nội coi hôm qua tôi bị chạm dây thần kinh đi"

"Mang hợp đồng đến không?" Tiếu Tình mặc dù mặt không đổi sắc nhưng trong lòng không vui được. Tống Hàng này, đúng là quá tiểu nhân, trở mặt nhanh hơn trở bàn tay.

"Mang đến, mang đến, ở đây" Tống Hàng vội vàng mở túi ra, hôm nay hắn không mang theo thư ký, chuyện gì cũng tự mình làm.

"Được, tôi gọi điện cho phó hiệu trưởng Mã" Tiếu Tình gật đầu, nàng sợ đêm dài lắm mộng, sớm ký hợp đồng. Lúc đó Tống Hàng muốn đổi ý cũng không thể.

Đang lúc Tiếu Tình nghĩ thì điện thoại bàn vang lên trước khi nàng cầm lấy điện thoại.

"Alo, xin chào, đây là khoa công nghệ" Tiếu Tình nghe điện.

"Tiếu Tình, tôi là hiệu trưởng Hàng. Tôi định cùng phó hiệu trưởng Mã đến công ty Hoa Thông, nói chuyện với Tống tổng lần nữa. Cô có muốn đi không." Giọng của hiệu trưởng Hàng truyền đến.

"Chờ chút, hiệu trưởng Hàng, Tống Hàng đã đến, đang trong phòng làm việc của tôi. Các người trực tiếp đến đây, mang theo cả luật sư, chuẩn bị ký hợp đồng" Tiếu Tình vội vàng nói." Hả? Sao cơ? Cô nói Tống tổng đang trong phòng làm việc của cô? Ký hợp đồng? Cô đồng ý giá mà hắn đưa ra?" Hiệu trưởng Hà khó hiểu hỏi.

"Giá cả là trước kia. đúng, Tống Hàng?" Tiếu Tình nói đến đây quay đầu lại hỏi Tống Hàng một câu.

"Đúng, là trước kia, hơn nữa còn giảm mười phần trăm so với giá lần trước" Tống Hàng vội vàng nói. Hắn sợ Dương Minh tức giận đến nhà tìm hắn. Vì vậy không đợi Dương Minh lên tiếng, hắn còn tự mình giảm giá thêm chút.

Thực ra giá giảm bao nhiêu, Dương Minh cũng không có chỗ tốt gì. Hắn làm như thế này chỉ là vì giúp Tiếu Tình, sợ Tiếu Tình gặp khó khăn mà thôi. Chẳng qua nếu Tống Hàng chủ động giảm giá, Dương Minh cũng không có ý kiến.

"Là như thế này, Tống Hàng chủ động giảm giá một chút, giảm mười phần trăm so với giá lần trước"

"Lại giảm mười phần trăm? Chờ chút, tôi không nghe rõ, đây là giảm so với giá mới, hay là lại giảm thêm mười phần trăm so với giá trước kia?" Hiệu trưởng Hàng như đang nằm mơ, không hiểu rõ ý của Tiếu Tình.

"Giảm so với giá trước kia" Tiếu Tình nói: "Ông đến đây là biết"

"Được, cô chờ chút, chúng tôi lập tức đến" Hiệu trưởng Hàng rất khó hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này? Giảm mười phần trăm so với giá cũ? Điều này sao có thể?

Tống Hàng lại không ngu, sao lại chịu thiệt nhiều như vậy? Chẳng qua bây giờ có nghĩ cũng vô dụng, chỉ có thể gặp Tống Hàng rồi nói.

"Lát nữa không được gọi tôi là bà nội, gọi tôi là trưởng khoa Tiếu" Tiếu Tình phân phó: "Còn có, Dương Minh là em trai nuôi của tôi, anh không được nói lung tung"

"Vâng vâng, tôi biết" Tống Hàng vội vàng gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ, mình đi nói lung tung? Mình có bệnh không? Đó là sát tinh, mình không có việc gì đi tìm hắn làm gì? Mình đâu muốn chết?

Không lâu sau, hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã đến phòng làm việc của Tiếu Tình. Phía sau bọn họ còn có luật sư.

"Tống tổng, sao anh lại đứng thế?" Phó hiệu trưởng Mã thấy Tống Hàng không khỏi sửng sốt. Tống Hàng không ngờ còn chưa ngồi, đứng trong phòng làm việc của Tiếu Tình. Mà Tiếu Tình lại đang ngồi trên ghế.

"Không có gì, không có gì, tôi đứng là được, phó hiệu trưởng Mã, đây là." Tiếu Tình hỏi người bên cạnh Tống Hàng.

"Đây là hiệu trưởng Hàng" Phó hiệu trưởng Mã giới thiệu.

"Hiệu trưởng Hàng, hân hạnh, hân hạnh" Tiếu Tình nhiệt tình đi lên bắt tay hiệu trưởng Hàng, làm cho hiệu trưởng Hàng không hiểu gì cả. Đây là tên tiểu nhân ngông cuồng âm hiểm mà phó hiệu trưởng Mã nói sao? Sao lại khiêm tốn như vậy?

"Chào anh, Tống tổng, rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi nghe nói giá các thiết bị của quý công ty muốn tăng năm lần?" Hiệu trưởng Hàng hỏi.

"Không có gì cả, tôi chuẩn bị giảm mười phần trăm trên giá trước đây cho quý trường" Tống Hàng vội vàng nói.

"Hả?" Phó hiệu trưởng Mã kinh ngạc nói: "Vậy hôm qua anh."

"Cái này, hợp đồng gõ nhầm số." Tống Hàng có chút xấu hổ nhìn Tiếu Tình.

"Hiệu trưởng Hàng, Tống Hàng vừa nãy có nói, đầu anh ta hôm qua bị lừa đá" Tiếu Tình thản nhiên nói.

"Cái gì?" Hiệu trưởng Hàng ngạc nhiên. Lão ở trong trường đã lâu, không giống như lão Mã. Lão hiểu rõ ân oán giữa Tiếu Tình và Tống Hàng. Nhưng bây giờ đột nhiên thấy Tiếu Tình trước mặt bao người mở miệng châm chọc Tống Hàng, không khỏi có chút kỳ quái. Tiếu Tình không nên như vậy chứ. Tống Hàng nếu đã sửa hợp đồng, vậy cần gì phải truy cứu?

Không ngờ rằng Tống Hàng lại gật đầu: "Đúng vậy, bà nội. à không, trưởng khoa Tiếu nói đúng. Đầu tôi hôm qua bị lừa đá"

Hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã nhìn nhau, thật sự không rõ hôm nay Tống Hàng bị làm sao? Sao giống như đột nhiên đổi thành người khác vậy?

"Tống tổng, anh không sao chứ?" Hiệu trưởng Hàng quan tâm hỏi, có ai nói đầu mình bị lừa đá chứ.

"Không có gì, tôi rất tốt. Không, hôm nay tôi rất tốt, đầu óc khôi phục suy nghĩ bình thường, nên vội vàng đến đây ký hợp đồng" Tống Hàng cười cười nhún vai.

"Được rồi, chúng ta bây giờ sẽ ký hợp đồng" Hiệu trưởng Hàng gật đầu. Mặc dù khó hiểu, chẳng qua nếu Tống Hàng nói hắn không có vấn đề gì, vậy mình cũng không cần hỏi nhiều.

Chẳng qua Hiệu trưởng Hàng sợ Tống Hàng lại giở trò gì, liền bảo mấy luật sư đọc cẩn thận hợp đồng này.

"Hiệu trưởng Hàng, phó hiệu trưởng Mã, hợp đồng này có vấn đề" Luật sư nhỏ giọng nói. Có vấn đề, quả nhiên là như vậy? Hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã nghe xong đều rùng mình. Quả nhiên có vấn đề. Hiệu trưởng Hàng vội vàng hỏi: "Vấn đề gì?"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 412: Hai ông cháu



"Hợp đồng này sao toàn điều kiện không bình đẳng" Luật sư khó hiểu nói: "Các điều kiện trong này đều có lợi cho chúng ta. Như vậy thì tập đoàn quốc tế Hoa Thông sẽ bị thiệt. Đây không giống hợp động công bằng, mà giống như muốn lấy lòng chúng ta"

"Lấy lòng" Hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã có chút khó hiểu, chẳng qua nếu không có bất lợi gì cho mình, bọn họ liền ký hợp đồng với Tống Hàng.

Tống Hàng sau khi ký hợp đồng xong mới thở dài một hơi. Cả đêm qua hắn không ngủ ngon, muốn mau chóng ký hợp đồng, miễn cho Dương Minh thấy hắn làm việc không kịp thời, tới tìm hắn, vậy thì xong rồi.

Mặc dù hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã cũng kỳ quái tại sao Tống Hàng lại trở nên cung kính như vậy. Nhưng Tiếu Tình không muốn nhiều lời, bọn họ cũng không hỏi nhiều. Ký hợp đồng xong rồi, công việc của bọn họ đã xong.

Dương Minh rất hài lòng với thái độ của Tống Hàng. Hai hôm nay, cứ đến trưa là Tống Hàng lái xe đến trước cổng trường, cầm một túi thịt dê nướng, đứng đợi Dương Minh xuất hiện.

Cho dù Dương Minh ra muộn, Tống Hàng vẫn nở nụ cười nghênh đón, không hề có vẻ gì bất mãn.

"Ông nội, cháu thấy dê nướng quán này rất ngon, hôm nay mua hai xâu cho ông, còn có thịt trâu nướng, nhiều mỡ rất ngon. Cháu cũng mua hai xiên cho ông nếm thử. Nếu ăn ngon, mai cháu sẽ mua nhiều một chút" Tống Hàng đưa túi thịt trong tay cho Dương Minh: "Ừ, biểu hiện không sai" Dương Minh gật đầu, khen Tống Hàng một câu.

"Nên mà, nên mà. Ông là ông nội, cháu là cháu" Tống Hàng nịnh nọt nói. Mấy hôm nay Tống Hàng thấy Dương Minh đã không tức giận, nói chuyện cũng tốt, cho nên hắn có suy nghĩ mới.

Hai đại thần võ lâm không được, không thể dựa vào được. Dương Minh mới là cường giả chân chính, là người tàn nhẫn. Mình nếu có quan hệ tối với Dương Minh, như vậy sau này nếu gặp phiền phức gì sẽ nhờ Dương Minh giải quyết sẽ không vấn đề gì. Ông giúp cháu là chuyện hiển nhiên. Cho nên Tống Hàng biểu hiện rất tốt.

"Mai mày không cần đến" Dương Minh nhìn Tống Hàng, nói.

"Hả? Ông nội, ông ghét cháu?" Tống Hàng càng hoảng sợ, tưởng rằng mình làm sai cái gì.

"Mày nghĩ nhiều quá. Tao rất hài lòng với biểu hiện của mày mấy hôm nay, tha cho mày mấy ngày" Dương Minh nói: "Dù sao mày cũng là tổng giám đốc công ty, không thể luôn đi mua đồ ăn cho tao"

"Không có gì, không có gì, ông nội, cháu hầu hạ ông là bình thường" Tống Hàng nhếch miệng cười, xem ra mình cố gắng đã có hiệu quả,

"Lúc nào tao muốn ăn sẽ gọi cho mày" Dương Minh nói: "Mày bảo thư ký đưa đến cho tao là được"

"Vậy đâu được, cháu tự mình đến" Tống Hàng không dám chậm trễ. Bây giờ, Dương Minh là ngọn Thái Sơn trong mắt hắn, là ngọn núi không thể vượt qua.

Trong mắt hắn, Dương Minh chính là thần. Tại sao, bởi vì thân phận của Dương Minh là một sinh viên bình thường. Nhưng Tống Hàng biết, Dương Minh tuyệt đối không chỉ là một sinh viên, có sinh viên nào lợi hại như vậy không?

Tống Hàng đột nhiên nghĩ đến một quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc lúc rảnh rỗi trước kia. Cái gì là cao thủ võ lâm ở trong trường, bên trong nói chính là một người tàn nhẫn giấu mình trong trường học.

Dương Minh nhất định là người như vậy. Người tàn nhẫn bây giờ đều thích đến trường học. Truyện trên mạng không phải cũng viết như vậy sao? Cho nên Tống Hàng cảm thấy Dương Minh nhất định là một người cực kỳ lợi hại, không biết chừng là người tu chân. Cho dù là không phải cũng chính là sát thủ.

Đừng có mà nói, tiểu tử Tống Hàng này suy nghĩ thật mạnh, không ngờ lại đoán ra được thân phận thật sự của Dương Minh. Chẳng qua hắn không dám mở miệng hỏi Dương Minh, vậy chẳng khác gì muốn chết. Chẳng may Dương Minh giết hắn diệt khẩu, như vậy được không bằng mất.

"Ông nội, ông còn có gì sai bảo không?" Tống Hàng cung kính hỏi.

"Tạm thời không có. Đúng, hai đại thần bên cạnh mày là từ đâu mà có?" Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Trước đây Tống Hàng nhất định không có hai người này. Nếu không với tính cách của Tống Hàng, lần trước đã có hai người này, như vậy sẽ không để lâu mới đối phó mình. Như vậy lý do chỉ có một, hai người này gần đây mới xuất hiện.

"Ách." Tống Hàng do dự một chút, liền nói ngay ra sự thực. Hắn không dám giấu Dương Minh: "Không giấu ông nội, hai người này mới theo cháu, là ông chủ Vương phái đi giúp cháu"

"Ông chủ Vương? Ông chủ Vương nào?" Dương Minh nhíu mày.

"Vương Tích Phạm, Lão Đại tập đoàn Hùng Phong Vương thị" Tống Hàng chi tiết đáp: "Mới quen mấy hôm trước"

"Vương Tích Phạm?" Trên miệng Dương Minh lóe lên một tia cười lạnh: "Hắn tại sao muốn phái hai người đó cho mày? Là hắn bảo mày tìm tao báo thù?"

"Hắn? Hắn bảo cháu tìm ông? Hắn biết ông? Ông nội" Tống Hàng ngạc nhiên hỏi.

"Không biết" Dương Minh thản nhiên nói: "Ý của tao là hắn phái hai đại thần cho mày làm gì?"

"Thực ra hắn đang muốn nhờ cháu." Tống Hàng không dám giấu. Mặc dù buôn lậu là chuyện lớn, nhưng không đáng gì so với mạng mình. Tống Hàng cảm thấy chỉ cần Dương Minh hỏi, mình trả lời, như vậy Dương Minh nhất định sẽ cao hứng: "Vương Tích Phạm muốn nhờ cháu để buôn lậu."

"Buôn lậu?" Dương Minh nhìn Tống Hàng, nói: "Tao không nghe nhầm chứ? Vương Tích Phạm muốn buôn lậu? Công ty hắn có quan hệ gì với xuất nhập khẩu?"

"Đó là bề ngoài, Vương Tích Phạm trước kia vẫn buôn lậu, nghe nói đã hợp tác với người tiền nhiệm của chấu" Tống Hàng vội vàng nói.

Dương Minh gật đầu, nhìn Tống Hàng, thản nhiên nói: "Tao biết rồi, chuyện của tao, mày sẽ không nói với Vương Tích Phạm kia chứ?"

"Nói với hắn làm gì? Ông là ông nội, hắn là cái mẹ gì" Tống Hàng vội vàng lắc đầu nói: "Yên tâm đi, ông nội, thân phận thật sự của ông nội, cháu không dám tiết lộ"

"Thân phận thật của tao cái gì?" Dương Minh ngạc nhiên, sao giống như mình đang nằm vùng vậy?

"Ông là một người tàn nhẫn" Tống Hàng nói: "Ông biển hiện chỉ là một sinh viên, cháu hiểu rõ."

Dương Minh không còn gì để nói, xem ra Tống Hàng làm đảo lộn thân phận của hắn rồi. Thân phận chính thức của hắn chính là sinh viên. Chẳng qua Dương Minh cũng không muốn giải thích, Tống Hàng muốn nghĩ thế nào thì tùy.

Chẳng qua vì thấy Tống Hàng biết tôn kính mình, Dương Minh quyết định mở lời nhắc nhở một chút: "Vương Tích Phạm kia không phải kẻ tốt đẹp gì, mày phải cẩn thận đó. Đừng để khi hắn ngã, đến lúc đó tao không thể nào giúp được mày"

"Hả?" Tống Hàng sửng sốt, chẳng qua lập tức rõ ràng, thầm nghĩ Dương Minh có thù oán với Vương Tích Phạm. Đúng, may là mình lắm miệng nói chuyện này ra, nếu không về sau mình chết như thế nào cũng không biết.

Chẳng qua nếu Dương Minh có thù oán với Vương Tích Phạm, vậy thì hay rồi. Tống Hàng lập tức bắt đầu ra vẻ chân thành: "Ông nội, ông yên tâm, ông muốn thịt Vương Tích Phạm, cháu sẽ nằm vùng cho ông, chơi trò vô gian đạo với hắn. Hai ông cháu chúng ta thịt chết con mẹ nó"

Dương Minh thực ra không sợ trở mặt với Vương Tích Phạm. Dù sao sớm muộn gì hai người cũng chạm mặt, hắn nếu như biết mình đưa thằng anh trai của hắn vào tù, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Mà Dương Minh cũng căn bản không định tha cho Vương Tích Phạm. Cho nên dù Tống Hàng nói gì với Vương Tích Phạm cũng không quan trọng.

Nhưng xem ra Tống Hàng sẽ không nói ra, hắn hình như rất sợ mình.

"Ừ, chuyện này để sau hãy nói. Tao chỉ nhắc nhở mày, mày tự biết mà làm" Dương Minh thản nhiên nói.

"Yên tâm đi, ông nội, cháu biết làm như thế nào" Tống Hàng nói.

Đuổi Tống Hàng đi, Dương Minh nhíu mày, thì ra Vương Tích Phạm cũng không phải kẻ đứng đắn gì. Đây cũng là lý do để Dương Minh thịt hắn.

Thời điểm cuối năm là lúc tội phạm hoạt động mạnh nhất. Cướp, trộm, hiệu quả gây án cao hơn bình thường rất nhiều.

Trần A Phúc rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu đi gây án trên đường.

Hôm nay hắn muốn đến bệnh viện nhân dân số một Tùng Giang, dọa người ở đây mới có thể tìm được cảm giác.

Tâm lý b**n th** của Trần A Phúc làm hắn phải ẩn nhẫn đến cực hạn. Hắn muốn phát tiết. Đúng thế, đã lâu lắm rồi hắn không đi dọa người. Sau lần dọa Vương Chí Đào, đã là bốn năm tháng.

Trần A Phúc cầm mặt nạ quỷ mới làm ra, mặc một bộ áo choàng màu đen, lén lút biến mất trong bóng đêm.

Sáng hôm sau, bệnh viện nhân dân số một Tùng Giang truyền ra một lời đồn kinh khủng, rất nhiều người ban đêm đi Wc đã gặp quỷ.

Nếu là nơi khác thì còn có thể là lời đồn vô căn cứ. Nhưng đó là bệnh viện, âm khí rất nặng, cho nên rất nhiều người tin.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 413: Con dâu ra mắt bố mẹ chồng



Nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn, bác sĩ và y tá làm ở đó không thấy, nên đều cười trừ, không coi là thật.

Chẳng qua có một việc lạ đó chính là tối hôm sau sự kiện quỷ gây loạn lại xuất hiện. Hơn nữa lần này không chỉ có người bệnh thấy, mà ngay cả bác sĩ trực đêm cũng thấy.

Viện trưởng bệnh viện lúc này mới coi trọng, vội vàng liên lạc với cảnh sát,

"Các đồng chí, mọi người có ý kiến gì với chuyện bệnh viện nhân dân số một Tùng Giang có quỷ?" Trần Phi cầm bản báo cáo, hỏi người của đội hình sự.

"Rõ ràng là có người giả quỷ" Hạ Tuyết bĩu môi.

"Ha ha, đúng, đúng là có người giả quỷ" Trần Phi cười nói: "Đó là chắc chắn. Tôi hỏi chính là mọi người có ý kiến gì không?"

"Ôm cây đợi thỏ" Hạ Tuyết nói.

"Ý kiến này cũng hay, nhưng theo báo cáo thì thấy hai lần quỷ xuất hiện đều ở địa điểm khác nhau. Một lần là ở tầng ba, một lần trên gần tầng thượng, đặc biệt là lần thứ hai, ảnh hưởng rất lớn. Các lãnh đạo đã nghỉ hưu ở Tùng Giang chúng ta đều đến đó chữa bệnh, có một lãnh đạo bị dọa ngã gãy chân" Trần Phi nói: "Ngoài việc đó ra còn chưa có ai bị thương. Chẳng qua điều này làm chúng ta phải chú trọng. Nếu như lúc đó là có bệnh nhân bị bệnh tim, hôm nay chúng ta phải xử lý chính là vụ án mạng"

Mọi người nghe Trần Phi nói xong đều khẽ gật đầu. Cũng may, cũng may là chưa dọa chết người, nếu không chuyện lớn rồi.

"Đây là bản đồ bệnh viện" Trần Phi lấy một bản đồ ra;" Vị lãnh đạo gãy chân, trước khi về hưu là người có quyền lực ở Tùng Giang. Cấp dưới của người này đang nắm quyền to, cho nên yêu cầu chúng ta mau chóng phá án"

Mọi người ngồi đây đều gật đầu, bắt đầu đứng quanh Trần Phi xem bản đồ.

"Bệnh viện có tất cả sáu khu nhà, từng khu nhà từ ba đến mười sáu tầng. Nếu như chúng ta muốn ôm cây đợi thỏ, như vậy sẽ phải huy động lực lượng cảnh sát rất lớn. Người của phòng cảnh sát hình sự chúng ta căn bản là không đủ. Tôi nhất định cần phải nhờ công an cục điều người đến hỗ trợ. Mỗi một khu nhà, mỗi một tầng đều phải có người gác" Trần Phi nói tiếp: "Ngoại trừ ôm cây đợi thỏ, còn có biện pháp nào khác không?"

"Chắc là không có" Mọi người đang ngồi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Đúng thế, thủ phạm gây án ở địa điểm khác nhau, điều này khiến quá trình phá án trở nên khó khăn.

"Nếu như chỉ cần gác ở cửa mỗi tòa nhà thì sao?" Hạ Tuyết đột nhiên nói: "Như vậy chỉ cần chú ý đến nhân vật khả nghi tiền vào sẽ tốt hơn không?"

"Nếu như người giả quỷ là người trong bệnh viện, hoặc là bệnh nhân thì sao?" Trần Phi cười khổ nói: "Trước khi phá án, bất luận ai cũng có thể là thủ phạm. Hạ Tuyết, tôi biết suy nghĩ của Dương ca, chẳng qua Dương ca muốn phá án lớn, còn phải rèn luyện thêm vài năm nữa"

"A" Hạ Tuyết sửng sốt, mặt liền đỏ lên. Mình đúng là vẫn còn non, khó trách không được Trần Phi giao cho đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng. Chẳng qua Hạ Tuyết đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải phá một vụ án lớn cho người khác thấy Hạ Tuyết này cũng được.

Trần A Phúc cầm tờ báo trong tay, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Dát, mình không ngờ làm một lãnh đạo sợ đến độ ngã gãy chân. Một cảm giác thành tựu dâng lên. Trần A Phúc rất hưng phấn, hưng phấn đến độ không thể hình dung.

Nhất là hai hôm nay, nhìn vẻ mặt hoảng hốt, không ngừng hét lên của những người đó, Trần A Phúc càng thêm cao hứng. Chẳng qua Trần A Phúc cũng không phải thằng ngu, sau khi thấy báo chí đưa tin về việc này, cũng biết trong một thời gian mình không thể giả quỷ được. Cảnh sát rất có thể đang ngồi ở bệnh viện đợi mình mắc câu.

Cũng may áp lực trong lòng đã được phát tiết, Trần A Phúc không còn áp lực nhiều như trước. Hắn lại khôi phục thân phận bình thường, đến khách sạn làm việc. Mà mặt nạ quỷ đã bị hắn cất kỹ.

Hôm nay đã là ngày thứ ba khách sạn ngồi chầu chực ở bệnh viện, trước khi có biện pháp hôm qua, chỉ có thể sử dụng phương pháp ôm cây đợi thỏ. Chẳng qua đêm đó bệnh viện vẫn rất yên lặng. Ba ngày liên tiếp mà không xảy ra chuyện gì.

Trần Phi không còn cách nào khác, còn có rất nhiều vụ án muốn phá, không thể cứ quấn lấy vụ án này? Trần Phi chỉ có thể rút một bộ phận người về, những người khác tiếp tục ngồi chầu chực ở khách sạn.

Năm mới đến, hôm nay là ngày mồng một tháng một dương lịch.

Hôm nay, Trần Mộng Nghiên dậy rất sớm, trời còn chưa sáng đã trang điểm mình rất đẹp. Vì sao? Hôm nay chính là ngày con dâu đi gặp mẹ chồng. Lần đầu tiên đến nhà Dương Minh với thân phận bạn gái. Trần Mộng Nghiên. Có thể không khẩn trương sao.

"Mẹ, mẹ bảo con nên mặc quần áo nào cho đẹp?" Trần Mộng Nghiên đứng trước tủ quần áo, lo lắng.

"Ha ha, đứa ngốc, sao phải khẩn trương như vậy. Con cũng không xấu mà" Trần mẫu cười nói: "Hơn nữa mẹ Dương Minh không phải đã nói chuyện điện thoại với con sao, mẹ Dương Minh có ấn tượng tốt với con mà?"

"Nhưng mà. gặp mặt lại khác ạ" Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ: "Hơn nữa đây lại là lần ra mắt đầu tiên"

"Ừ, vậy mẹ tham mưu cho con. Áo lông màu vàng này cũng được, Tiểu Nghiên, con mặc áo này đi" Trần mẫu lấy một chiếc áo lông trong tủ quần áo ra đưa cho Trần Mộng Nghiên.

"A? Cái này?" Trần Mộng Nghiên ngẩn ra: "Cái này không phải áo hồi con học cấp ba sao, hình như hơi trẻ?"

"Không sao đâu? Mẹ thấy rất đáng yêu" Trần mẫu cười nói.

"Mặc vào có phải hơi trẻ con không ạ? Mẹ, con có phải nên mặc già dặn chút không?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Con sao thế, con trong mắt mẹ luôn là đứa trẻ không lớn. Mẹ nghĩ, bố mẹ Dương Minh đối với Dương Minh cũng là như vậy. Cho nên trong mắt bọn họ, con và Dương Minh đều là trẻ nhỏ, mặc già dặn quá sẽ không hay" Trần mẫu vỗ vỗ trán Trần Mộng Nghiên, nói.

"Như vậy ạ. Vâng, con mặc cái này" Trần Mộng Nghiên gật đầu, cầm chiếc áo trong tay.

"Đi thôi, mẹ làm bữa sáng rồi, bố con đang đợi ở trong phòng, chúng ta mau xuống thôi" Trần mẫu nói.

"Vâng ạ" Trần Mộng Nghiên cầm áo, cùng mẹ đi ăn sáng.

Trần Mộng Nghiên hôm nay dậy sớm, Dương Minh sao không phải chứ. Hắn không phải khẩn trương mà ngủ không ngon, mà mới sáng sớm đã bị mẹ đập cửa gọi dậy.

"Dương Minh, mau dậy thôi. Con không phải đi đón con dâu của mẹ sao. Sao còn không dậy?" Dương mẫu gọi ầm ĩ.

"Được rồi ạ, con biết, con dậy đây" Tối qua Dương Minh đấu địa chủ với" Cô giáo dã man" đến nửa đêm. Cô nàng này nói tâm trạng không tốt, tết dương lịch không về chỗ bố mẹ, một mình rất buồn, người yêu lại không thể ở bên. Dương Minh mềm lòng, chơi địa chủ với nàng đến nửa đêm.

Tận nửa đêm mới ngủ làm cho bây giờ đang rất mệt. Hắn mới ngủ chưa đến ba tiếng mà.

Dương Minh buồn ngủ mở cửa phòng ra, đã thấy Dương mẫu sớm ăn mặc chỉnh tề, ngay cả Dương Phụ không chú ý bề ngoài, hôm nay cũng mặc vào chiếc átruyenfull.vn lê mà Dương Minh mua cho, trông rất phấn chấn ngồi trên ghế. Thấy Dương Minh đi ra, lập tức mắng: "Hôm nay là hôm nào mà còn ngủ nướng. Mau đi đánh răng rửa mặt rồi đón Trần Mộng Nghiên đến đây. Bố và mẹ con ở nhà chờ"

"Con biết mà" Dương Minh gật đầu, đi nhanh vào toilet, rửa mặt đánh răng, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.

Bắt một chiếc taxi đi đến trước cửa tiểu khu nhà Trần Mộng Nghiên. Dương Minh gọi điện cho Trần Mộng Nghiên.

"Alo, Mộng Nghiên, anh đến trước cửa khu nhà em rồi" Dương Minh nói.

"Bố mẹ em bảo anh lên ngồi một chút, anh lên không?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Mai đi, không phải đã nói trước rồi sao. Hơn nữa bố mẹ em đã gặp anh, cũng không cần lên chào hỏi gấp như vậy chứ?" Dương Minh nói.

"Được, em xuống ngay" Trần Mộng Nghiên nói: "Anh chờ em khoảng mười phút"

"Ok" Dương Minh dập máy, đợi khoảng năm phút đã thấy Trần Mộng Nghiên đang đi nhanh về phía mình.

"Dát" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên mặc như vậy, vui mừng: "Đây không phải áo lông em mặc hồi lớp mười hai sao?"

"Đúng, anh vẫn nhớ à?" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc, không ngờ Dương Minh còn nhớ. Lớp mười hai chỉ mặc có mấy lần cái áo này, sau đó Trần Mộng Nghiên cảm thấy mặc trông rất trẻ con, nên nàng mua một chiếc áo lông màu trắng.

Tổng cộng mặc không đến mười lần mà Dương Minh lại nhớ rõ. Trong lòng Trần Mộng Nghiên không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 414: Kỷ niệm cấp ba



"Lần đầu em mặc áo này, anh đã nhớ rõ" Dương Minh cười nói: "Hôm đó là giờ thể dục, lớp chúng ta học trượt băng, có một thằng còn cố ý làm em ngã"

"Ồ?" Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh nhắc cũng có chút ấn tượng, hình như đúng là vậy. Tên đó là một học sinh cá biệt trong trường, năm đó cứ quấn lấy mình, lần đó va vào nàng chính là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng. Cũng may Dương Minh kịp thời chạy đến, đỡ nàng dậy. Như vậy mới khiến tên nam sinh kia không thực hiện được âm mưu.

Chẳng qua khi đó Trần Mộng Nghiên không có cảm giác gì đặc biệt cả, chỉ coi hắn là bạn học cùng lớp, không nhớ mấy. Lúc này Dương Minh nhắc đến, nàng mới nhớ.

"Lần đó là anh đỡ em dậy? Thật khéo" Trần Mộng Nghiên cười cười, nhìn Dương Minh, nói: "Thật không ngờ, hai chúng ta cuối cùng lại yêu nhau"

"Gì mà khéo? Anh vẫn để ý đến em. Chiếc áo lông màu vàng của em không ngừng nhảy lên trong tim anh" Dương Minh dở khóc dở cười: "Bây giờ cũng không sợ nói với em, anh lúc đó gần như ngày nào cũng chú ý đến em"

"A." Trần Mộng Nghiên giật mình, dừng lại, ngẩng đầu nhìn Dương Minh, trên miệng không nhịn được nở nụ cười: "Thật chứ?"

"Đương nhiên là thật" Dương Minh cũng dừng lại: "Anh thầm mến em suốt ba năm, không ngờ anh rốt cuộc đã yêu được người tình trong mộng của mình, dát dát"

"Gì mà đã yêu được, khó nghe quá, không đứng đắn gì hết" Trần Mộng Nghiên hơi hối hận, nếu như mình sớm phát hiện Dương Minh có tình cảm với mình, sớm yêu hắn, như vậy hắn còn thích ai khác nữa sao? Có lẽ là không. Hơn nữa ở bên hắn thật thích, thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Trần Mộng Nghiên rất thích cảm giác này. Nàng lại thầm hâm mộ mấy đôi yêu sớm mà lúc trước nàng rất ghét.

Trần Mộng Nghiên bây giờ nghĩ như vậy, nhưng lúc đó thì không, đây là suy nghĩ ở từng gian đoạn.

"Lúc ấy, anh thấy Vương Chí Đào dạy em trượt băng, anh thiết chút nữa dùng băng đao ném hắn" Dương Minh nhớ đến kỷ niệm năm đó.

"Lúc ấy hắn dạy em sao?" Trần Mộng Nghiên lắc đầu, hiển nhiên không thể nhớ: "Vậy sao anh không đến dạy em?"

"Anh lúc đó là vua sức khỏe, học sinh giỏi như em tránh anh còn không kịp" Dương Minh cười khổ nói.

"." Trần Mộng Nghiên trầm ngâm nói: "Học kém. thực ra bây giờ sau khi lên đại học, thấy quan niệm đó đúng là lạc hậu"

"Có thể do lúc đó anh tự ti, cũng có thể là đang chán nản" Dương Minh thở dài nói: "Anh từng gặp một chuyện khiến không dám tiếp cận em"

"Anh nói chính là Tô Nhã?" Trần Mộng Nghiên cắn môi nói.

Dương Minh không trả lời, khẽ gật đầu.

"Anh nói. anh thích em nhất, hay là thích Tô Nhã hơn?" Trần Mộng Nghiên biết hỏi như vậy không ổn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu. Nàng chính là người như vậy. Dương Minh hiểu rõ tính cách của nàng.

Mặc dù hay ghen, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

"Không thể so sánh, cảm giác khác nhau" Dương Minh thành thật nói: "Mộng Nghiên, vấn đề này của em hỏi không có câu trả lời. Ít nhất em chính là bạn gái đầu tiên anh đưa về nhà"

"Hì hì." Trần Mộng Nghiên nghe xong Dương Minh giải thích, trên mặt cười tươi như hoa, vô cùng ngọt ngào, chút ghen tuông nho nhỏ với Tô Nhã đã bay lên chín tầng mây. Đúng, Tô Nhã đã là quá khứ, mình bây giờ mới là bạn gái Dương Minh. Nghĩ đến đây, Dương Minh chủ động đưa tay ra khoác tay Dương Minh.

"Sao, thân mật như vậy, không sợ người nhà em thấy sao?" Dương Minh cười trêu. Trước kia mỗi lần đưa Trần Mộng Nghiên về, nàng không dám quá thân mật với mình.

"Đáng ghét, biết rõ bố mẹ người ta biết anh rồi còn gì" Trần Mộng Nghiên oán trách.

"Chúng ta thêm bước nữa nhé, hôn k*ch t*nh nào" Dương Minh quay đầu lại, cười cười nhìn Trần Mộng Nghiên.

"Được, em đang dùng son, không sợ thì hôn" Trần Mộng Nghiên cũng không chịu yếu thế, dù sao lần trước hôn đã bị bố gặp, nàng không sợ nữa.

Dương Minh không để ý, không cần biết nàng đánh son hay không, hôn chụt vào mặt Trần Mộng Nghiên.

"Anh xấu lắm, hôn mặt người ta" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Không có, anh nói hôn chứ không nói sẽ hôn môi. Em nghĩ quá phức tạp mà thôi" Dương Minh nói.

"Đi chết đi, không để ý đến anh" Trần Mộng Nghiên tức giận nói.

"Hắc hắc" Dương Minh cười một tiếng.

"Đúng, tên khóa trên hôm trước sau đó không tiếp tục dây dưa với em nữa, hơn nữa hôm sau em còn thấy hắn quấn băng trên đầu" Trần Mộng Nghiên đột nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: "Không phải anh làm chứ?"

"Ách. anh đánh hắn một trận" Trần Mộng Nghiên không nhắc, thiếu chút nữa Dương Minh đã quên. Dương Minh đánh nhiều người, sao có thể nhớ hết mọi người chứ.

"Ừ, thủ đoạn hơi cực đoan, chẳng qua ý đồ thì tốt, thưởng cho anh" Trần Mộng Nghiên nói xong, cũng hôn chụt vào mặt Dương Minh.

Trần Mộng Nghiên vốn cao, cao gần mét bảy, cho nên hôn Dương Minh không phí sức lắm.

"Ha ha" Dương Minh vui vẻ: "Em đây là thưởng sao?" Đưa tay lên sờ mặt, dính dính son môi, Dương Minh lắc đầu.

"Hì hì" Trần Mộng Nghiên cao hứng giơ nắm tay lên: "Trả thù thành công"

Hai người bắt một xe taxi, đến phố mua sắm. Hôm nay là lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên đến nhà Dương Minh, hiển nhiên phải mua ít quà, đây là điều nên làm.

"Bố mẹ anh thích gì?" Trần Mộng Nghiên nhìn đủ các thứ trước mặt, hỏi Dương Minh.

Hai người bọn họ đang ở trong cửa hàng bách hóa lớn nhất Tùng Giang. Bây giờ ở khắp nơi trong cửa hàng đều đề biển giảm giá. Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi theo dòng người.

"Bố mẹ anh thực ra cũng không thiếu gì. Em mua gì cũng được, chỉ cần có lòng là được mà. Em mua hoa quả đi, bọn họ sẽ vui" Dương Minh nói.

"Bố anh có hút thuốc không?" Trần Mộng Nghiên đi qua quầy thuốc lá, hỏi.

"Đừng, anh biếu bố em thì được, em là con gái, biếu rượu, thuốc sẽ không hay" Dương Minh lắc đầu nói.

"Nói cũng đúng" Trần Mộng Nghiên gật đầu: "Em mua cho bố mẹ anh mỗi người một chiếc áo nhung nhé?"

"Được đó" Dương Minh nghĩ một chút, áo nhung của bố mẹ là mua khi thị trường giảm giá hồi năm trước, vẫn chưa mua cái mới.

Hai người đến quầy hàng chuyên doanh, nơi này đang giảm giá, mua hai cái sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm.

Trần Mộng Nghiên và Dương Minh cùng nhau mua hai chiếc áo thích hợp người đứng tuổi mặc, sau đó lấy phiếu, chuẩn bị đi trả tiền.

Dương Minh rất tự nhiên rút thẻ ngân hàng ra định trả tiền, nhưng bị Trần Mộng Nghiên ngăn lại: "Em trả"

"Không phải như nhau sao." Dương Minh kinh ngạc nói.

"Khác à nghe, cái khác thì có thể, nhưng đây là tấm lòng của em với bố mẹ anh, đương nhiên em trả tiền mới đúng" Trần Mộng Nghiên nói.

"Được, theo ý em" Dương Minh nói. Gia đình Trần Mộng Nghiên cũng được, hắn không từ chối.

Trả tiền xong, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên bắt taxi về nhà Dương Minh. Vừa lúc chín giờ.

"Nhà anh ở đây à" Trần Mộng Nghiên lần đầu tiên đến nhà Dương Minh, có chút tò mò: "Rất gần trường chúng ta"

"Đúng thế, khi đó anh còn đi xe đạp đi học" Dương Minh gật đầu.

"Đúng, em còn cảm thấy bực mình. Xe của anh đâu? Sao sau này không đi?" Trần Mộng Nghiên thuận miệng hỏi: "Khi đó em còn muốn anh đèo em trên xe đạp đi chơi, cảm giác đó nhất định sẽ rất thích"

"Xe đạp? Đừng nhắc đến, bị người phá rồi" Dương Minh toát mồ hôi, cũng không phải do thằng ranh Kim Cương kia phá của mình sao? Đúng, thằng ranh này còn chưa đền xe cho mình, hôm nào phải gõ hắn một chút.

"Đập? Chuyện gì thế? Anh trêu vào ai?" Trần Mộng Nghiên trở nên khó coi, nàng không thích Dương Minh đánh nhau, nàng lo lắng.

"Gì mà anh đi trêu chọc người. Em biết Kim Cương không?" Dương Minh nói: "Chính là giáo viên thể dục trường mình đó"

"Ừ, em có nghe, có quan hệ gì với anh? Chẳng lẽ xe anh do người này phá?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Chính là hắn." Dương Minh cười khổ nói: "Chẳng qua không phải anh trêu chọc hắn, mà là hắn đi trêu chọc anh" Dương Minh nói chuyện với Triệu Oánh ra một lần cho Trần Mộng Nghiên nghe.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 415: Trong lòng còn có Tô Nhã



"Thì ra là như vậy, chẳng qua Oánh tỷ đối với anh rất tốt" Trần Mộng Nghiên bây giờ đã gọi Triệu Oánh là Oánh tỷ.

"Đúng thế, nếu như không có em và Oánh tỷ, anh cũng chưa chắc có thể đỗ vào đại học" Dương Minh hiển nhiên không thể nói vì mình có dị năng. Đối với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh mặc dù không thể nói là không tin nàng, nhưng không thể như Tiếu Tình.

"Em còn tưởng rằng anh mượn cơ hội theo đuổi em" Trần Mộng Nghiên cười cười.

"Trên thực tế là như vậy" Dương Minh gật đầu.

Đến cửa nhà Dương Minh, Trần Mộng Nghiên lại sợ: "Dương Minh, em lo lắng"

"Không sao đâu, em vừa nãy không phải còn nói còn cười sao. Hơn nữa, mẹ em cũng thích em, không ăn thịt em đâu" Dương Minh an ủi.

"Em vẫn sợ mà." Trần Mộng Nghiên hơi lùi về sau hai bước.

"Không sao đâu, em lâm trận bỏ chạy à" Dương Minh cười nói.

"Nhưng mà" Trần Mộng Nghiên còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng" cạch" cửa bảo vệ trong nhà Dương Minh đã được mở ra.

"Mộng Nghiên, cháu đã đến, sao không gõ cửa?" Dương mẫu cười cười ra đón.

"Cháu. cháu chào bác" Trần Mộng Nghiên thấy không thể trốn được, chỉ có thể đi tới cùng: "Đây là áo mà cháu mua biếu hai bác" Trần Mộng Nghiên là lần đầu đến nhà, không biết nên làm như thế nào. Nàng cũng không có kinh nghiệm, cũng không biết nói gì, đành phải lấy quà ra làm bia đỡ.

"Ha ha" Dương mẫu cười cười cầm lấy: "Được, bác nhận, mau vào đi"

Trần Mộng Nghiên lúc này mới xấu hổ cúi đầu vào nhà Dương Minh. Dương Phụ ngồi trên ghế, cũng đã đứng lên: "Chào mừng, Trần Mộng Nghiên, cháu ngồi đi"

"Cảm ơn bác" Trần Mộng Nghiên gật đầu, nhưng không ngồi xuống.

"Lão Dương, đây là áo mà Mộng Nghiên mua cho hai chúng ta" Dương mẫu đặt quà mà Trần Mộng Nghiên mua lên bàn.

"Tốt quá, tôi đang cần một cái" Dương Phụ vui vẻ cười cầm lấy.

Trần Mộng Nghiên thấy thái độ của bố mẹ Dương Minh với mình rất tốt, yên tâm hơn.

"Đại Minh, đi rửa hoa quả cho Mộng Nghiên" Dương mẫu thấy Dương Minh đứng ngơ ngác ở một bên, vội vàng phân phó.

"Vâng" Dương Minh gật đầu.

"Bác, không cần đâu ạ." Trần Mộng Nghiên vội vàng nói.

"Không phiền gì đâu, bảo nó đi, chúng ta nói chuyện" Dương mẫu nhiệt tình cầm tay Trần Mộng Nghiên.

Dương Minh xuống bếp rửa hoa quả, Dương mẫu và Trần Mộng Nghiên nói chuyện: "Mộng Nghiên, hồi cấp ba cháu và Đại Minh rất tốt hả?"

"Vâng." Trần Mộng Nghiên xấu hổ gật đầu: "Tốt ạ."

"Vậy cũng có thể coi hai đứa là thanh mai trúc mã" Dương mẫu cười nói: "Bố mẹ cháu biết chuyện hai đứa chưa?"

"Biết rồi ạ" Trần Mộng Nghiên đáp.

"Bọn họ nói như thế nào với chuyện của hai đứa?" Dương mẫu hỏi.

"Bố mẹ cháu cảm thấy tốt ạ. Mai cháu và Dương Minh sẽ gặp bố mẹ cháu" Trần Mộng Nghiên nói.

"Ồ? Ngày mai?" Dương Minh cười nói: "Ha ha, vậy càng tốt. Nếu không hay là hôm nào bác và bố Đại Minh đến gặp bố mẹ cháu, xác định chuyện hai đứa"

"A." Trần Mộng Nghiên kinh ngạc, có nhanh quá không? Đã xác định rồi?

"Mẹ, mẹ nói gì thế. Bọn con mới năm thứ nhất mà" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên kinh ngạc, vội vàng giải thích. Hắn mặc dù đang ở trong bếp, nhưng mắt vẫn nhìn ra phòng khác," nhìn thấy" mẹ nói gì.

"Năm thứ nhất thì sao, mẹ chỉ nói bố mẹ hai bên gặp nhau, không có ý gì khác" Dương mẫu nói.

"Được rồi, trước không nói cái này" Dương Phụ cũng thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh đang xấu hổ, vì thế xua tay nói: "Đi, chúng ta xuống bếp, lưu lại không gian riêng tư cho hai đứa"

"Cũng đúng, gần mười giờ rồi, đi nấu cơm thôi" Dương mẫu cũng đứng lên.

"Bác, cháu xuống giúp bác" Trần Mộng Nghiên cũng vội vàng đứng lên. Bởi vì nàng cảm thấy con dâu đủ tư cách ít nhất phải biết xuống bếp. Trong các truyện không phải đều viết như vậy sao?

"Không cần, cháu mặc đẹp như vậy, đừng để bị nhiễm mỡ và khói" Dương mẫu xua tay cười nói: "Cháu và Đại Minh vào phòng chơi đi"

"Cháu xuống giúp hai bác một chút, làm người sai vặt ạ" Trần Mộng Nghiên nói thêm.

"Được, vậy cháu giúp bác rửa rau, cái khác thì không cần" Dương mẫu thấy Trần Mộng Nghiên nói thế, liền gật đầu đáp ứng. Chẳng qua trong lòng cũng rất cao hứng. Mặc dù bây giờ trong lòng bà đã rất hài lòng với cô con dâu này, người vừa đẹp, học lại giỏi, lại biết nấu ăn, như vậy không phải rất tốt sao.

Dương Minh một mình nhàm chán, hắn đành về phòng dọn dẹp một chút. Sáng nay dậy khá vội vàng nên không kịp gấp chăn màn.

Dương Minh gấp chăn màn xong, mở cửa sổ ra lấy không khí, thì thấy Trần Mộng Nghiên đi đến.

"Sao, không giúp nữa à?" Dương Minh hỏi.

"Em cũng muốn, nhưng phòng bếp quá nhỏ, chỉ có thể đứng được hai người, ba người đứng khá chật nên bác bảo em lên" Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ nói.

Dương Minh gật đầu, nhà mình đã cũ, phòng bếp rất nhỏ, không giống như các phòng bếp lớn bây giờ. Dương Minh định hết tết sẽ mua một nhà khác cho bố mẹ ở, nhưng bố mẹ không đồng ý. Bởi vì Dương Phụ làm ngay gần đây, chuyển đi xa sẽ không tiện. Mà ở gần đây không có nhà chung cư nào mới xây để bán, Dương Minh đành thôi.

"Em có thể nhìn quanh chút không?" Trần Mộng Nghiên đi vào phòng Dương Minh, hỏi. Bởi vì nàng xem trên phim thì thấy trong phòng nam sinh đều có những thứ không muốn người ta thấy, ví dụ như truyện ***, đĩa ***.

"Đương nhiên là có thể" Dương Minh cười nói: "Em cứ xem đi" Dù sao trong phòng hắn cũng không có mấy thứ linh tinh đó.

"Tốt quá" Con gái luôn thích tìm ra nhược điểm gì đó của bạn trai, Trần Mộng Nghiên đương nhiên không ngoại lệ.

"Ồ? Ai vậy?" Trần Mộng Nghiên chỉ vào một bức ảnh nhỏ đặt trên giá sách, hỏi.

"Ồ" Dương Minh ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bức ảnh mà Trần Mộng Nghiên chỉ: "Là Tô Nhã"

"Tô Nhã. thì ra cô ấy là Tô Nhã." Trần Mộng Nghiên nhìn cô bé đáng yêu trong bức ảnh, lẩm bẩm. Trần Mộng Nghiên từ nhỏ đã cho mình rất đẹp, nhưng thấy ảnh của Tô Nhã, không thể không thừa nhận cô gái này tương đương mình, thậm chí còn đáng yêu hơn mình một ít.

"Cô ấy rất đẹp" Trần Mộng Nghiên thở dài nói.

"Em không phải hỏi anh giữa em và Tô Nhã ai đẹp hơn sao, tự mình nhận xét" Dương Minh cười nói.

"Sao có thể chứ, ảnh này là hồi còn nhỏ, không thể so sánh. Về em sẽ tìm ảnh hồi cấp hai của mình, đưa cho anh xem" Trần Mộng Nghiên không chịu thua nói.

"Được" Dương Minh gật đầu.

"Vậy anh. cũng phải đặt ảnh của em ở trên giá sách, không được, phải ở đầu giường" Trần Mộng Nghiên biết nếu như bắt Dương Minh cất ảnh Tô Nhã đi là không thể, cho nên chỉ cố gắng muốn được đãi ngộ như Tô Nhã, thậm chí hơn Tô Nhã một chút.

"Được, không vấn đề gì. Em nếu muốn làm hình nền trên máy điện thoại di động của anh cũng được" Dương Minh cảm thấy hơi buồn cười nói.

"Quyết định như vậy" Trần Mộng Nghiên nghiêm nghị nói.

"Dương Minh, anh nói cho em nghe về Tô Nhã được không?" Trần Mộng Nghiên cầm bức ảnh của Tô Nhã lên, do dự một chút rồi nói.

"Nói em sẽ không ghen chứ?" Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, trêu chọc.

"Người ta đâu nhỏ nhen như vậy. Em chỉ muốn biết chuyện của anh" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Tô Nhã, thực ra anh và cô ấy cũng không thể xem là bạn trai bạn gái, chỉ là hơi thích nhau một chút, nhưng vẫn không nói ra" Dương Minh nói chuyện của mình và Tô Nhã ra, Trần Mộng Nghiên nghe xong không khỏi rơi lệ.

Bản thân Trần Mộng Nghiên không thể nào tin mình sẽ rơi lệ vì tình địch. Nhưng chuyện xưa quá xúc động. Dương Minh và Tô Nhã lúc đó thực sự khiến người ta đồng tình. Ngô Trì Nhân kia chính là kẻ ác bá.

"Ngô Trì Nhân kia quá xấu xa, hắn lại còn giữ thư mà Tô Nhã gửi cho anh nữa" Trần Mộng Nghiên bất bình nói.

"Được rồi, chuyện em cũng đã biết, em cũng phải nói chuyện của mình cho anh nghe chứ?" Dương Minh hỏi.

"Em? Em nào có chuyện gì, anh là bạn trai đầu tiên của em" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh: "Biết rồi còn hỏi"

"Ha ha." Dương Minh cười cười.

"Dương Minh, trong lòng anh bây giờ còn có Tô Nhã, phải không?" Trần Mộng Nghiên đột nhiên hỏi.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 416: Chấp nhận Tô Nhã



Nghe Trần Mộng Nghiên nói, trong lòng Dương Minh run lên. Trần Mộng Nghiên quả nhiên vẫn phát hiện điểm gì đó. Dương Minh trầm ngâm không nói, không biết nên trả lời như thế nào.

"Thôi, anh không nói em cũng biết" Trần Mộng Nghiên lắc đầu: "Không có gì, em không giận đâu"

Trần Mộng Nghiên nghĩ chính là dù sao Tô Nhã cũng không có khả năng trở về, nàng sẽ phóng khoáng một chút, nếu không Dương Minh lại nói nàng ghen.

"Hả?" Dương Minh kinh ngạc nói: "Có ý gì? Em tiếp nhận Tô Nhã?"

Trần Mộng Nghiên toát mồ hôi, thầm nghĩ mình nói tiếp nhận cô ta lúc nào? Mình chỉ nói là không giận, chứ không nói như vậy à nghe? Chẳng qua Trần Mộng Nghiên thấy vẻ hưng phấn của Dương Minh, mắt Trần Mộng Nghiên đảo đảo, thầm cân nhắc lợi, hại. Mình lần trước tiếp nhận Lam Lăng như vậy, Dương Minh rõ ràng không thích kiểu đó.

Lúc này nếu mình nói không tiếp nhận, Dương Minh nhất định sẽ mất hứng, phá vỡ mối quan hệ đang tốt đẹp của hai người. Hơn nữa Tô Nhã đã là quá khứ, đã đi ra bên ngoài, đã biến mất nhiều năm, không thể nào xuất hiện quan hệ gì với Dương Minh. Cho nên dù mình nói tiếp nhận cũng không sao. Nghĩ đến đây Trần Mộng Nghiên ra vẻ hào phóng nói: "Đúng, em tiếp nhận cô ấy"

"Thật sao?" Dương Minh nhíu mày, trước mặt mình là Trần Mộng Nghiên sao? Sao lại không giống bình thường? Trần Mộng Nghiên đâu có hào phóng như vậy?

"Thật" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói: "Cao hứng không? Chẳng qua chỉ lần này mà thôi"

"Ha ha" Dương Minh vừa nghe câu nói bổ sung của Trần Mộng Nghiên, sao còn không hiểu ý của nàng. Thầm nghĩ Trần Mộng Nghiên cho rằng Tô Nhã không thể xuất hiện trong cuộc sống của mình nên mới nói vậy.

Chẳng qua Dương Minh không định cứ như vậy mà buông tha. Hừ hừ, Trần Mộng Nghiên, em cũng có lúc thông minh bị thông minh hại. Sau này em không được đổi ý đó. Vì thế Dương Minh nói: "Một lời đã định?"

"Một lời đã định" Trần Mộng Nghiên gật đầu.

"Ôm một cái thưởng nào" Dương Minh giang tay ra.

"Cái gì mà thưởng, rõ ràng anh chiếm tiện nghi" Ngoài miệng thì nàng nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy vào lòng Dương Minh.

Triền miên trên giường một lát, Dương Minh không dám có động tác mạnh, nhiều nhất chỉ ôm hôn một chút, sờ sờ qua quần áo. Bố mẹ Dương Minh đang ở ngoài, lúc nào cũng có thể vào.

Chỉ trong nháy mắt đã đến lúc ăn cơm, mặc dù chỉ có bốn người nhưng bữa cơm hôm nay rất thịnh soạn.

"Nào, Mộng Nghiên, ăn thôi" Dương mẫu gắp thức ăn cho Trần Mộng Nghiên, làm Trần Mộng Nghiên xấu hổ.

"Bác, bác ăn đi ạ, không cần phải gắp cho cháu" Trần Mộng Nghiên cảm thấy mình nên gắp thức ăn cho Dương mẫu mới đúng.

"Đây là miếng ngọc bội tổ truyền nhà bác, hôm nay bác giao nó lại cho cháu" Dương mẫu tháo miếng ngọc bội trên cổ mình xuống, sau đó giao cho Trần Mộng Nghiên: "Đây là lần đầu tiên bác đến nhà bà nội Đại Minh, bà nội Đại Minh cho bác"

"Cái này. quá quý giá" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc nói, điều này đại biểu cái gì? Đại biểu cho Dương mẫu đã tiếp nhận mình?

"Cái gì mà quý trọng, chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, chỉ là một quy củ, muốn làm nó tiếp tục được truyền xuống" Dương mẫu cười nói.

"Cảm ơn bác" Trần Mộng Nghiên run run cầm lấy, rất kích động cầm miếng ngọc bội trên tay, sau đó đeo lên cổ mình.

Trong lòng Trần Mộng Nghiên lúc này rất vui vẻ và yên tâm. Gì mà Tô Nhã, gì mà Tô Nhã, còn có Lâm Chỉ Vận kia, vĩnh viễn không thể so sánh với mình. Mình mới là con dâu chính thức của Dương gia.

Trần Mộng Nghiên rất cao hứng, có chút đắc ý nhìn Dương Minh, nhưng lại thấy Dương Minh đang cười cười với mình, Trần Mộng Nghiên rất xấu hổ, cúi đầu xuống.

Bữa cơm hôm nay rất vui, buổi chiều, Trần Mộng Nghiên đứng dậy cáo từ, Dương Phụ và Dương mẫu cũng không cố giữ lại, dù sao cũng là tết dương lịch, Trần Mộng Nghiên cũng phải về sớm một chút.

Hẹn ngày mai đến nhà Trần Mộng Nghiên chơi, Dương Minh đưa Trần Mộng Nghiên ra xe taxi, về nhà.

"Đại Minh, Trần Mộng Nghiên là cô bé tốt, con phải nắm chặt" Vừa vào cửa, Dương mẫu đã vội vàng nói: "Mấy cậu bé theo đuổi Mộng Nghiên chắc không ít nhỉ? Con đừng để mất nó đó"

"Mẹ, con của mua cũng rất được các cô gái thích đó, mẹ sợ con không tìm được ai khác sao?" Dương Minh dở khóc dở cười. Không nói Trần Mộng Nghiên không phải là cô gái đứng núi này trông núi nọ, mà mình hình như rất có duyên với phụ nữ mà.

"Con dám" Dương mẫu trừng mắt nhìn hắn: "Mẹ đã quyết định, Trần Mộng Nghiên là con dâu của Dương gia chúng ta, con đổi người, mẹ không nhận"

"Được rồi ạ, con biết, mẹ yên tâm đi. Tình cảm của con và Trần Mộng Nghiên rất tốt" Dương Minh đành phải gật đầu nói.

"Ừ, mai con đến nhà Trần Mộng Nghiên cũng không thể đi tay không chứ? Người ta cũng mua quà, con chuẩn bị mang gì đến?" Dương mẫu nói.

"Ồ, lần trước con cầm thuốc từ chỗ bố nuôi về vẫn còn, con cầm đi là được ạ" Dương Minh đã sớm có ý định, Trần Phi là cảnh sát hình sự, thường xuyên phải phá án, thuốc nhất định sẽ không rời tay, biếu Trần Phi là thích hợp nhất.

"Vậy còn mẹ Trần Mộng Nghiên?" Dương mẫu hỏi.

"Ha ha, con đã sớm chuẩn bị rồi, con lấy một chiếc châm cài áo bạch kim ở công ty Trương thúc" Dương Minh cười nói.

"Được, con chuẩn bị tốt là được" Dương Minh gật đầu.

Hôm sau mới sáng sớm Dương Minh đã dậy. Tối qua Dương Minh không dám chơi địa chủ nữa, sớm đã đi ngủ.

Chẳng qua Dương Minh đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nhận được điện của Trần Mộng Nghiên.

"Dương Minh, anh đi chưa?" Trần Mộng Nghiên vội vàng nói: "Chưa, chẳng qua anh đi luôn đây" Dương Minh nói.

"Vậy anh đừng đến vội." Trần Mộng Nghiên nói: "Xin lỗi, Dương Minh, bố em nhận được điện từ đội, nói có một vụ án, phải họp gấp"

"Như vậy à, không có gì" Dương Minh cười cười an ủi: "Công việc của Trần thúc chính là như vậy mà, không sao đâu, hôm khác anh đến"

"Ừm, em xin lỗi, bố em bảo em nói lại với anh" Trần Mộng Nghiên xin lỗi: "Dương Minh, anh không giận chứ?"

"Có gì mà phải giận?" Dương Minh lắc đầu: "Anh chẳng lẽ không biết phân biệt đúng sai sao?"

"Hì hì, vậy là được" Trần Mộng Nghiên nói: "Như vậy đi, em đi ngủ bù đây. Hôm qua biết anh muốn đến, tối mẹ bắt em quét dọn nhà cửa, đến tận nửa đêm"

"Dát. Vậy em mau đi nghỉ đi" Dương Minh cười nói: "Chào mẹ em thay anh"

Vừa dập máy, Dương mẫu lập tức khẩn trương hỏi: "Đại Minh, sao thế? Không muốn con đến?"

"Không có ạ, Trần thúc bởi vì có việc đột xuất nên phải đi họp, hôm khác con đến" Dương Minh không để ý gì, nói.

"Đại Minh, có phải nhà Trần Mộng Nghiên không thích con, có ý kiến với con, lại không tiện nói thẳng nên mới lấy cớ như vậy? Đang kỳ nghỉ mà, sao còn đi họp?" Dương mẫu nghi hoặc nói.

"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Trần thúc là cảnh sát, có việc đột xuất là bình thường" Dương Minh cười khổ nói: "Mẹ không nên làm phức tạp vấn đề. Hơn nữa Trần thúc cũng thích con, con và chú ý sớm đã biết nhau, mẹ đừng suy nghĩ nhiều"

"Hả? Bố Trần Mộng Nghiên là cảnh sát?" Dương mẫu cũng ngẩn ra: "Thật chứ? Không lừa mẹ? Không phải không thích con nên mới lừa con chứ?" Dương mẫu vừa nghe bố Trần Mộng Nghiên là cảnh sát, nghi ngờ cũng giảm đi hơn phân nửa. Bà cũng biết cảnh sát có việc đột xuất là bình thường. Có đôi khi đang nửa đêm còn phải bật dậy chạy đến hiện trường.

"Lừa con làm gì. Mẹ, vụ án kia của con cũng là do Trần thúc phụ trách" Dương Minh dở khóc dở cười.

"Là chuyện con *** cô bé kia?" Dương Minh nghe xong Dương Minh nói, ngẩn ra: "Vậy Trần Mộng Nghiên thì sao? Vậy bố Mộng Nghiên còn có ấn tượng tốt với con sao?"

"Mẹ, con bị người hãm hại mà, đâu có cố ý" Dương Minh lắc đầu nói: "Mẹ yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy"

"Ai, cũng không biết cô bé kia như thế nào nữa, con hại cả đời con nhà người ta" Dương mẫu thở dài một hơi: "Cô bé đó đúng là người tốt, nếu không phải nó đổi ý, con bây giờ vẫn đang ngồi tù"

"Mẹ, con biết, con sẽ bù đắp cho cô ấy" Dương Minh nghiêm giọng nói. Vừa dứt câu, điện thoại di động của Dương Minh vang lên. Dương Minh nhìn thoáng qua thì thấy là Trần Phi gọi tới.

"Alo, Trần thúc" Dương Minh nghe điện.

"Dương Minh à, chú có việc đột xuất, xin lỗi, chú đã bảo Mộng Nghiên gọi cho cháu, nó gọi cho cháu chưa?" Trần Phi vội vàng nói.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 417: Dương Đại Sơn mời khách



"Vâng, cô ấy đã gọi, cháu biết rồi. Chú có việc mà" Dương Minh nói.

"Ừ, cháu đừng nghĩ nhiều, ý của chú, cháu hiểu rõ mà" Trần Phi dặn: "Chú luôn coi trọng cháu"

"Ha ha, cháu hiểu mà" Dương Minh cười nói.

"Vậy là tốt, hôm nào chú mời cháu ăn cơm" Trần Phi nói: "Không nói nữa, chú đến đội rồi"

"Vâng, gặp lại chú sau" Dương Minh tắt máy.

"Bây giờ mẹ yên tâm rồi chứ?" Dương Minh nhún vai cười nói với Dương mẫu vẫn đứng bên nghe lén.

"Thằng bé này." Dương mẫu bị con trai trêu đến đỏ mặt, đành phải nói: "Nếu thật sự có chuyện thì thôi. Vừa hay, con thu xếp một chút, con và bố con hôm nay chuẩn bị đến dự tiệc ở nhà bác"

"Bác?" Dương Minh ngẩn ra: "Bác ấy chủ động mời họ hàng sao?"

Dương Đại Sơn trong ấn tượng của Dương Minh luôn là người thích tránh xa người thân, chẳng lẽ chuyện lần trước làm ông ta thay đổi thái độ?

"Ừ, bác con mời khác. Mẹ và bố con tối qua nhận được điện. Bởi vì hôm nay con đến nhà Trần Mộng Nghiên nên không nói. Bây giờ con không đến đó thì đi cùng bố mẹ" Dương mẫu nói.

"Vâng ạ, vừa lúc con mua quà tặng Dương Lệ mà vẫn chưa đưa cho chị ta" Dương Minh gật đầu nói. Lần trước từ Hồng Công về vẫn chưa gặp được Dương Lệ." Vậy con chuẩn bị một chút, mẹ và bố con cũng chuẩn bị một chút" Dương mẫu phân phó.

"Được" Dương Minh đáp.

Ba người bắt taxi đến biệt thự nhà Dương Đại Sơn. Hôm nay Dương Đại Sơn mời khách ở nhà, đây là lần đầu tiên. Các lần trước đều là ở nhà hàng khách sạn. Dương Đại Sơn ngại nhất chính là người thân đến nhà.

Có lẽ bởi vì lần trước bị bắt, nhà Dương Minh bỏ sức không ít cho nên Dương Đại Sơn rất nhiệt tình bắt chuyện với bọn họ.

"Đại Hải, đến rồi à? Mau vào nhà ngồi. Chị dâu chú đang dưới bếp, không thể ra đón" Dương Đại Sơn nói.

"Bác" Dương Minh chào một câu. Mặc dù có chút thành kiến với lão, nhưng vì bố mẹ, Dương Minh vẫn phải tôn kính một chút. Huống hồ biểu hiện hôm nay của lão không làm người khác chán ghét.

"Dương Minh à, chị cháu trên lầu, cháu đi tìm nó đi, lát nữa Tiểu Ba cũng đến" Dương Đại Sơn nói.

"Vâng, cháu vừa lúc mang quà cho chị ấy, cháu lên đó" Dương Minh gật đầu.

"Ha ha, còn mang quà gì chứ, người một nhà mà" Tính tình Dương Đại Sơn đúng là thay đổi không ít? Tại sao? Cũng không phải là lần trước bị bắt sao.

Sau vụ việc sống chết đó, Dương Đại Sơn thấy được rất nhiều. Cũng không còn phản cảm người thân đến chơi nữa. Bây giờ dù nhà Dương Minh đến vay chút tiền, lão cũng không phản đối. Nhưng lão không biết Dương Minh bây giờ còn nhiều tiền hơn lão nhiều.

Dương Minh lên lầu, đi đến cửa phòng Dương Lệ, gõ cửa. Dương Lệ từ trong nói vọng ra: "Ai đó? Cửa không khóa"

Dương Minh đẩy cửa đi vào: "Là em, Dương Minh"

"Em cũng đến?" Thái độ Dương Đại Sơn đã tốt không có nghĩa Dương Lệ cũng tốt.

"Đến, đây là quà em mang từ Hồng Công về cho chị, có muốn hay không thì tùy" Dương Minh nghe giọng điệu này của Dương Lệ liền tức giận. Ông nợ gì cô, cô đưa cái mặt thối tha đó ra sao? Nếu không phải họ hàng sớm đã tát cho cô một cái.

"Em? Mang cho chị?" Dương Minh chu miệng nói: "Không phải mấy đồ thổ sản gì chứ?"

"Không thích thì tùy" Dương Minh tức giận: "Không thích chị ném ra ngoài cửa sổ"

"Đồ gì, đưa chị xem chút" Dương Lệ ngoài miệng nói không cần, nhưng tay lại không rảnh rỗi, mở cái túi mà Dương Minh đưa cho nàng.

"Túi LV?" Dương Lệ ngẩn ra: "Đây là hàng thật sao? Em có thể mua được sao?"

Dương Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đá cho Dương Lệ một cái: "Không cần thì chị ném đi"

Túi này lúc Dương Minh đi mua túi cho Dương Minh, thuận tiện mua cho Dương Lệ, không nghĩ cô gái này còn bới lông tìm vết.

"Hừ" Dương Lệ hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ thứ đồ giả này cũng được, chờ hôm nào cho Tôn Khiết xem. Tôn Khiết biết hàng, có lẽ nhìn ra được thật giả. Dương Lệ liền nói: "Chị cầm trước, nếu là giả sẽ ném"

"Tùy" Dương Minh chẳng muốn tức với cô ta. Người như vậy, tức cô ta thì chắc tức chết mất.

Không lâu sau, Dương Tiểu Ba cũng đến, đẩy cửa phòng Dương Lệ đi vào: "Anh, chị, hai người đều ở đây à?"

"Ừ, Tiểu Ba, mày cũng đến à" Dương Minh gật đầu cười nói: "Lên cấp ba đã quen chưa?"

"Rất tốt, đại ca, đôi giầy đá bóng anh cho em, đám bạn lớp em hâm mộ đến chết. Lớp em có một thằng béo, bố nó rất giàu, nó về bảo bố mua cho nhưng không mua được. Đến cửa hàng đại lý hỏi thì đó là hàng bên Hồng Công, ở đây không bán" Dương Tiểu Ba đắc ý nói.

"Hả? Tiểu Ba, Dương Minh cũng mua đồ cho em?" Dương Lệ nhìn Dương Tiểu Ba, hỏi.

"Đúng, chị, chị cũng có sao? Thời gian trước đại ca đi Hồng Công" Dương Tiểu Ba nói.

"Chẳng lẽ đây là hàng thật?" Dương Lệ cầm túi LV lên, nhìn nhìn.

Dương Minh chẳng muốn tranh cãi với cô ta, cùng Dương Tiểu Ba xuống lầu.

"Đúng, thằng Trương Tùng kia còn mày gây phiền phức không?" Dương Minh hỏi.

"Không có, Trương Tùng bây giờ là đàn em của em" Dương Tiểu Ba hưng phấn nói: "Bây giờ người trong trường đều biết em là em trai anh, không ai dám gây phiền phức cho em"

"Ngất, uy phong lắm hả?" Dương Minh dở khóc dở cười, cái gì mà mình rất nổi tiếng? Sao nghe như mình rất xấu xa?

"Em cảm thấy rất uy phong" Dương Tiểu Ba gật đầu.

Trong nháy mắt đã đến giờ ăn. Dương Đại Sơn ngồi ở ghế chủ nhà, nói với mọi người: "Bây giờ sẽ tuyên bố một tin tức tốt, tôi đã bán đi, không làm nữa"

Mọi người sửng sốt, đây mà là tin tốt sao? Ngay cả Dương Minh cũng khó hiểu, không biết Dương Đại Sơn muốn nói gì.

"Tôi đã thành lập một công ty địa ốc, năm sau chính thức khai trương" Dương Đại Sơn đắc ý nói: "Dương gia chúng ta coi như bắt đầu quật khởi ở Tùng Giang, đã là gia tộc lớn, sau này chúng ta thường xuyên tụ tập"

Mọi người lúc này nghe xong mới hiểu thì ra Dương Đại Sơn làm ăn lớn, địa ốc đúng là mua bán lớn.

Dương Đại Sơn đúng là đang cảm thấy cả người bay bổng. Bạo Tam Lập là người hợp tác với mình đột nhiên thống nhất cả thế lực hắc đạo Tùng Giang, thân phận Dương Đại Sơn hiển nhiên cũng được tăng lên.

Muốn làm địa ốc, xây dựng, nhất định cần phải có chỗ dựa vững chắc. Hiển nhiên bây giờ Dương Đại Sơn có cái đó. Ai dám nói mình ngưu hơn Bạo Tam Lập? Đương nhiên ngoại trừ Dương Minh.

Mọi người đều nâng chén chúc mừng, mà Dương Minh hiểu rõ ý mà Dương Đại Sơn mời khách. Lão đang muốn khoe khoang thực lực của mình. Bây giờ người lợi hại Dương gia chính là Dương Đại Sơn. Lão có năng lực, hiển nhiên muốn ra vẻ với người thân một chút.

Đương nhiên đều chỉ là bề ngoài, nếu công ty Dương Minh khai trương, có lẽ lão sẽ không nói như vậy.

Chẳng qua Dương Minh cũng không nghĩ gì. Dương Đại Sơn vốn khắc bạc có thể biến thành như vậy, Dương Minh cảm thấy rất được. Đã như vậy còn mong đợi gì hơn?

Trên bàn ăn, Dương Đại Sơn không ngừng khoe khoang lão hôm nay có năng lực, thực lực như thế nào. Chẳng qua lão cũng nói mấy lần nếu mọi người có gì khó khăn, có thể đến tìm lão.

Điều này làm cho Dương Minh cảm thấy khá thoải mái.

Dương Đại Sơn đã thay đổi, bố mẹ Dương Minh và và cả nhà Dương Tiểu Ba đều thấy rõ, bọn họ cũng cảm thấy cao hứng.

Buổi chiều, Dương Đại Sơn chuẩn bị gọi xe chở mọi người đi hát.

Dương Minh thấy bố mẹ khá hăng hái cũng không tiện về trước. Dương Đại Sơn gọi điện đến công ty cho thuê xe, lấy một xe mười hai chỗ, chở mọi người đến KTV Bất Dạ Thiên.

Dương Minh biết Dương Đại Sơn có quan hệ với Bạo Tam Lập, cho nên cũng không khó hiểu. Đó là đại bản doanh của Bạo Tam Lập, Dương Đại Sơn có lẽ là khách quen ở đây.

Quả nhiên người đứng ở cửa cũng biết Dương Đại Sơn.

"Dương tổng, ngài đã đến" Cô gái lễ tân ngoài cửa thấy Dương Đại Sơn lập tức cười đi đến đón.

"Ừ, anh mang người nhà đến chơi, tìm một phòng lớn chút" Dương Đại Sơn nói: "Báo ca có đây không?"

"Báo tổng và Hậu tổng đang bàn bạc chuyện bữa tiệc ngày mai, không có ở đây" Cô gái lễ tân nói.

"Ồ" Dương Đại Sơn gật đầu. Mai là ngày Bạo Tam Lập tổ chức bữa tiệc mời các ông chủ có thân phận ở Tùng Giang, Dương Đại Sơn cũng nhận được thiếp mời.

"Dương tổng, ngài chờ chút, em liên lạc lấy phòng cho ngài" Cô gái nói.

"Tốt, em đi đi" Dương Đại Sơn gật đầu nói. Sau đó nói với mọi người: "Tôi rất quen với ông chủ ở đây, mọi người cứ chơi thoải mái"
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 418: Chạm trán ở KTV



Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Ba đến chỗ này, nên giống hệt lần đầu Dương Minh đến đây, rất tò mò với nơi xa hoa này.

"Đại ca, nơi này đắt lắm nhỉ?" Dương Tiểu Ba nhỏ giọng nói với Dương Minh.

"Ừ, hôm nào anh cho mày một vé, mày đưa Trầm Hoa đến đây chơi" Dương Minh nói: "Ở đây nếu chơi cả đêm chắc mấy ngàn"

"Đắt như vậy?" Dương Tiểu Ba không khỏi chậc lưỡi.

Ngày đó khi Dương Minh trêu chọc Quách Kiện Siêu thì Dương Lệ và Tôn Khiết đã đi, cho nên Dương Lệ cũng không biết Dương Minh quen biết Bạo Tam Lập. Chẳng qua Dương Minh cũng không muốn khoe khoang.

Nếu Dương Đại Sơn thích ra vẻ ngưu trước mặt người nhà, Dương Minh liền thỏa mãn lão. Bố mẹ mình không nói gì, hắn việc gì phải nói.

Dương Lệ rất thành thạo cầm menu gọi đĩa hoa quả, đồ uống, sau đó giao menu cho Dương Đại Sơn.

"Mọi người chọn đi" Dương Đại Sơn đưa menu cho Dương Tiểu Ba.

Bên trong KTV vốn cũng không có nhiều đồ ăn, Dương Lệ cơ bản đã chọn một lần. Dương Tiểu Ba cầm menu không biết gọi gì, không khỏi xấu hổ.

Dương Minh nhìn ra tâm tư của Dương Tiểu Ba, cầm menu, gọi vài chai bia, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.

Đến lúc hát, hầu hết là Dương Lệ hát, Dương Minh không có hứng thú với cái này, bố mẹ Dương Minh cũng là lần đầu tiên đến đây nên cũng không hát hò gì. Nhưng Dương Tiểu Ba bởi vì còn nhỏ, lại chưa được chơi mấy lần cho nên rất hứng thú, muốn được hát.

"Con đi toilet" Dương Lệ hát một hơi dài mới bỏ micro xuống, Dương Tiểu Ba lúc này mới có thể chọn bài.

Nhưng đợi một lúc không thấy Dương Lệ về. Vợ Dương Đại Sơn sốt ruột: "Đại Sơn, Lệ Lệ sao còn không về? Đi WC cũng không lâu như vậy chứ?"

"Đúng thế, sắp hai mươi phút rồi. Hay là bà đi xem chút?" Dương Đại Sơn nhìn đồng hồ trong phòng, sau đó nói.

"Được" Bà vợ vừa nói liền đứng dậy.

"Đại Minh, con và Tiểu Ba đi tìm Lệ Lệ đi" Dương Phụ sao có thể để chị dâu phải đi, vì thế nói với Dương Minh một câu.

"Vâng ạ" Dương Minh mặc dù không có hứng thú gì mấy với việc đi tìm Dương Lệ, nhưng Dương Phụ phân phó, Dương Minh cũng không nói gì.

Dương Minh và Dương Tiểu Ba ra khỏi phòng, đi về phía toilet.

"Đại ca, anh hình như thường xuyên đến đây?" Dương Tiểu Ba thấy Dương Minh rất quen thuộc đường đi ở đây, liền hỏi.

"Ừ, đến mấy lần" Dương Minh gật đầu.

Đang lúc nói chuyện, hai người đi đến gần toilet liền nghe thấy tiếng của Dương Lệ.

"Các người biết tôi là ai không?" Dương Lệ lớn tiếng quát.

"Tôi không cần biết cô là ai, con đ**m, giẫm lên giày da của tao, mày bồi thường đi" Giọng mội người đàn ông truyền tới.

"Cái giày bẩn này mà bắt tôi đền năm ngàn sao? Tôi thấy anh muốn tiền đến điên rồi?" Dương Lệ châm chọc.

"Mẹ kiếp, giày này của ông là làm bằng da cá mập, bắt mày đền năm ngàn đã là ít rồi đó" Thằng đàn ông hùng hổ nói: "Mau đi, ông còn phải đi *** gái. Mày đưa tiền thì tao không nói gì, nếu không, hừ hừ"

"Sao, anh còn dám uy h**p tôi? Trong Bất Dạ Thiên này còn có người dám gây phiền phức cho Dương gia tôi sao? Tôi thấy anh ngứa người rồi đó?" Dương Lệ không thèm coi người này vào đâu.

"Ồ, ngưu à nghe? Còn là Dương gia? Tao hình như chưa nghe nói ở Tùng Giang này có Dương gia đó? Có lẽ Dương gia nhà bọn mày đều là ngu" Thằng này châm chọc.

Dương Minh vốn định đứng xem náo nhiệt, không định đến hỗ trợ. Dù sao hắn biết Dương Đại Sơn có quan hệ với Bạo Tam Lập, nên ở trong Bất Dạ Thiên không có khả năng xảy ra chuyện gì. Nhưng thằng này dám nói Dương gia là ngu, Dương Minh sao có thể nhịn được.

Bước tới, tát vào mặt thằng này: "Mày vừa nói cái gì?"

"Gì?" Thằng này sửng sốt ôm mặt, bị Dương Minh tát cho ngây người. Rốt cuộc có chuyện gì? Mình lừa con bé này, sao đột nhiên có một thằng thanh niên cao to lao tới tát mình?

"Tao hỏi mày vừa nói gì?" Dương Minh trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.

"Tao chưa nói gì mà?" Thằng này hơi sợ, nhìn Dương Minh cao hơn mình một cái đầu, vội vàng lui ra sau hai bước: "Mày là. là ai?"

"Mày không phải nói Dương gia ngu sao?" Dương Minh không muốn ra mặt cho Dương Lệ, tuy nói thằng này đang lừa người, nhưng nhất định là Dương Lệ ra vẻ trước. cho nên Dương Minh chỉ đánh hắn vì hắn chửi người mà thôi.

"Tao." Thằng này khó hiểu: "Tao không nói mày mà?"

"Xin lỗi, tao vừa lúc họ Dương, bố tao họ Dương, cả nhà tao họ Dương" Dương Minh lạnh lùng nói.

"Hả?" Thằng này chịu thua, không phải trùng hợp như vậy chứ? Lưng mình đeo cái gì thế này? Vừa mắng một câu, bên cạnh lập tức xuất hiện thằng họ Dương? Hơn nữa còn là một thằng không dễ dây vào?

"Xin lỗi, tao không mắng mày, tao mắng con này." Thằng này hiểu rõ bản thân mình, Dương Minh rõ ràng là thức sức ăn h**p hắn.

"Phải không? Không mắng tao?" Dương Minh hừ một tiếng: "Ý mày nói tai tao bị bệnh?"

"Không." Thằng này đang định tiếp tục nhận lỗi chẳng qua mắt sáng lên, thấy có người đi về phía này. Hắn không sợ nữa, bên mình có ba người, tại sao phải sợ nó?

"Vương Long, bên này, thằng ranh này gây sự" Hắn la lớn.

"A? Còn có người giúp à?" Dương Minh bị cử động của hắn làm tức cười.

"Mày đang làm gì? Mày là ai?" Thằng tên Vương Long mồm ngậm thuốc đi đến, vừa lên liền dùng tay kéo Dương Minh.

"Mày là ai? Có chuyện gì?" Dương Minh căn bản không để ý đến hắn, dùng tay đẩy, đẩy võ lâm lảo đảo ra sau.

"Mẹ kiếp, mày dám đẩy Vương tổng?" Vương Long còn chưa nói gì, thằng bên cạnh võ lâm đã nhảy ra, vung quyền đánh vào Dương Minh.

"Cút con mẹ mày đi" Dương Minh sao có thể để cho thằng ranh này đánh trúng mình, túm cổ áo hắn, ném ra ngoài." Bịch" một tiếng va vào tường, thằng này không nói lên lời.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện, mày vừa nãy mắng tao, còn tìm hai thằng ngu muốn đánh tao, món nợ này tính như thế nào?" Dương Minh giải quyết xong thằng kia, quay đầu lại trừng mắt nhìn thằng lúc đầu.

Thằng này thấy Dương Minh ghê như vậy không khỏi sợ hãi. Má ơi, sao thằng này tàn nhẫn như vậy? Sớm biết như vậy đã xin xỏ vài câu cho xong.

"Chuyện gì thế? Ai gây sự trong Bất Dạ Thiên?"

Dương Minh đang định tiếp tục dọa thằng này, đột nhiên nghe thấy có một đám người đi đến. Chẳng qua những người này rõ ràng là của Bất Dạ Thiên, là thủ hạ của Bạo Tam Lập.

"A, đây không phải Lý tổng sao, có chuyện gì vậy?" Người cầm đầu biết thằng đàn ông kia, liền nói.

"Cát ca, anh đã đến. Vừa lúc, mấy người bọn chúng đánh người, chúng có hia nam, một nữ" Lý tổng mới vừa nãy rất sợ nhưng thấy người Bất Dạ Thiên tới, liền lấy lại tinh thần. Nhất là Cát ca kia, rất quen thuộc với hắn.

"Bắt mấy người bọn chúng lại" Cát ca đương nhiên nể mặt Lý tổng, Lý tổng là khách quen ở đây, đương nhiên là thiên vị hắn.

"Ai dám bắt con gái tôi?" Một giọng nói vang lên.

Dương Minh có chút buồn cười, giọng này rõ ràng là của Dương Đại Sơn. Thật giống là ở giây phút cuối cùng anh hùng ra mặt.

"A? Dương ca?" Cát ca quay đầu lại thấy Dương Đại Sơn không khỏi sửng sốt. Hắn gọi Dương Đại Sơn khác hẳn Lý tổng.

Vừa nãy chỉ khách khí gọi là Lý tổng, nhưng Dương Đại Sơn lại gọi là Dương ca. Dương ca là bạn của Bạo Tam Lập, địa vị phải khác chứ.

Cho nên so sánh với Lý tổng, Cát ca càng không dám chọc vào Dương Đại Sơn. Đối với Lý tổng chỉ là tôn trọng, nhưng đối với Dương Đại Sơn chính là kính sợ. Nếu không Dương Đại Sơn nói bậy về mình mấy câu với Bạo Tam Lập, như vậy Cát ca thảm rồi.

"Dương ca? Ai là Dương ca của mày? Con gái và cháu Dương ca của mày sắp bị mày bắt đi đó" Dương Đại Sơn rất ngưu, cười lạnh nói. Trông thế thật giống Lão Đại hắc đạo.

"Cái gì? Đây là con gái và cháu của Dương ca?" Cát ca sửng sốt, thầm nghĩ không hay, mình thiếu chút nữa gây họa. Chẳng qua cũng may mình còn chưa ra tay, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.

"Lý Minh Nhật, anh biết đây là ai không? Đây là Dương ca, bạn thân của Báo ca, mau nhận sai với Dương ca" Đối với Lý tổng, Cát ca cũng không muốn đắc tội quá nhiều, dù sao đây cũng là khách đưa tiền đến cho mình xài.
 
Rể Quý Trời Cho
Chương 419: Bạo Tam Lập tôn trọng



"Cát ca, bọn họ." Lý tổng trợn mắt há mồm. Ai là Dương ca? Nơi này có hai Dương ca, một thằng đang túm cổ áo mình, một thằng đang hung tợn đứng ở cách đó không xa, Cát ca đều tôn kính đối với bọn họ.

Mặc kệ, Lý Minh Nhật vừa nghe Dương ca quen biết Báo ca, lập tức ngoan ngoãn ngay. Người này mình không thể trêu vào. Hắn cũng biết đây là Cát ca nể mặt hắn, nếu không đã trực tiếp đuổi hắn ra.

Chẳng qua hai Dương ca này nên xử lý như thế nào? Lý Minh Nhật cắn răng, đầu tiên nói với Dương Minh: "Cái này. Tiểu Dương ca, anh bỏ tôi xuống trước được không, tôi sai rồi, tôi không nên mắng anh."

Dương Minh thấy Dương Đại Sơn đã đến, không tiện sử dụng bạo lực nữa, nếu không bị bố mẹ mình nhìn sẽ không hay. Dương Minh cũng thả lỏng tay ra: "Sau này đừng có tùy tiện mắng người khác là ngu. Bởi vì mày mới là thằng ngu"

"Vâng. vâng" Mặc dù Lý Minh Nhật không thừa nhận mình là ngu, nhưng ngoài miệng không thể không thừa nhận.

"Đại Dương ca, tôi. cái này. xin lỗi, tôi và con gái của anh chỉ là có hiểu lầm, xin lỗi" Lý Minh Nhật gật đầu, cúi người nói với Dương Đại Sơn.

"Hừ, sau này mày nhìn cho kỹ" Dương Đại Sơn rất thích cảm giác này. Từ sau khi Bạo Tam Lập ngưu lên, lão cũng nước lên thuyền lên, cũng ngưu lên. Cảm giác này thật tốt, nhất là trước mặt hai người cháu. Dương Đại Sơn cảm thấy rất thỏa mãn.

Thực ra Dương Đại Sơn rất sùng bái bạo lực. Lão là đàn ông, thích tiền đồng thời cũng thích thế lực. Mà Bạo Tam Lập bây giờ đã mang đến thế lực cho lão.

"Vâng." Lý Minh Nhật gật đầu, mang theo Vương Long và tên kia chán nản rời đi.

"Dương Minh, Tiểu Ba, bác là bạn thân với chủ câu lạc bộ này. Hắn ở trên đường được xưng là Báo ca, chuyện ngầm ở Tùng Giang chúng ta, hắn đều có thể xử lý. Sau này các người nếu bị khi dễ cứ nhắc đến tên hắn là được. Nói là cháu của Dương Đại Sơn" Dương Đại Sơn vỗ vỗ vai Dương Minh và Dương Tiểu Ba, nói.

"Lợi hại như vậy?" Dương Tiểu Ba không nghĩ đến bác mình lại quen biết nhân vật cấp Lão Đại Tùng Giang, có chút kinh ngạc, chẳng qua suy nghĩ một chút vẫn gật đầu. Sau này ra ngoài cũng có thể khoe khoang.

Dương Minh cười cười. Bạo Tam Lập? Ha ha.

"Bác bây giờ cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm ở Tùng Giang, có việc gì cứ gọi điện cho bác" Dương Đại Sơn gật đầu, vừa cười vừa nói.

Dương Minh cười khổ, bỏ đi, thỏa mãn h*m m**n ra vẻ ta đây của ông bác vậy, thực ra lão cũng không dễ dàng gì. Lăn lộn hơn nửa đời người, không dễ dàng gì mới kiếm được chút tiền, bây giờ mới có tiền có thế.

Cảm giác ra vẻ ta đây này, Dương Minh đã hưởng thụ rất nhiều lần, tập mãi thành quen. Cho nên thi thoảng phối hợp cho người khác ra vẻ cũng là chuyện vui.

Dương Lệ rất đắc ý vì bố kịp thời xuất hiện, hoàn toàn quên đi sự thần dũng của Dương Minh lúc trước. Chẳng qua Dương Minh cũng không để ý, tính toán với cô ta làm gì cho mệt?

Đến tối sau khi về nhà, Dương Minh nhận được điện của Hầu Chấn Hám.

"Dương ca, tôi là Đại Hầu" Hầu Chấn Hám nói.

"Ừ, tôi biết có chuyện gì không? Tôi bây giờ đang ở cùng bố mẹ, cậu nói tôi nghe" Dương Minh nhìn bố mẹ ở cách đó không xa, sau đó nhỏ giọng nói với Hầu Chấn Hám.

"Tôi biết" Hầu Chấn Hám lập tức hiểu, sau đó nói: "Tôi dựa theo ý của Dương ca, để Bạo Tam Lập chỉnh đốn đám huynh đệ thuộc hạ, lập một công ty vệ sĩ, mai coi như lễ khai trương. Bữa tiệc mời rất nhiều người nổi tiếng đất Tùng Giang. Dương ca, Bạo Tam Lập hỏi anh có đến không?"

"Hắn hỏi tôi, hay là Y tiên sinh?" Dương Minh hỏi.

"Ồ, là Y tiên sinh" Hầu Chấn Hám vội vàng nói: "Hắn nói chính là ông chủ phía sau"

"Nếu là ông chủ phía sau, hiển nhiên sẽ không xuất hiện" Dương Minh nhỏ giọng nói: "Chưa đến lúc tôi cần xuất hiện"

"Vâng, tôi sẽ nói cho hắn" Hầu Chấn Hám nói.

"Chẳng qua cậu nói cho hắn, tôi đang âm thầm quan sát" Dương Minh cảm thấy cần phải gõ Bạo Tam Lập một chút.

"Không vấn đề gì, tôi hiểu" Hầu Chấn Hám đáp: "Lát nữa Bạo Tam Lập có thể gọi điện cho anh, mời anh mai có mặt ở đó. Đương nhiên đó là với một thân phận khác của anh"

"Được rồi tôi đã biết. Bạo Tam Lập không có ý đồ gì chứ?" Dương Minh hỏi một câu.

"Chắc là không có, hắn rất bội phục với thủ đoạn của Dương ca. Hắn đã rất thỏa mãn với địa vị bây giờ" Hầu Chấn Hám nói

Dương Minh gật đầu không nói nữa, dập máy. Thực ra muốn thống nhất hắc đạo Tùng Giang chỉ là một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn mà thôi. Dương Minh cũng không trông mong có thể dựa vào hắc đạo để đạt lợi ích gì, cũng không muốn phát triển trên con đường này.

Hắn chỉ thích cảm giác khống chế tất cả các thứ trong lòng bàn tay mình, có cảm giác đứng trên đỉnh cao mà thôi.

Từ sau khi đạt được dị năng, cuộc sống trở nên không bình thường. Cho nên Dương Minh muốn biến tất cả những yếu tố bất lợi cho mình trở thành thấp nhất.

Hầu Chấn Hám nói không sai, quả nhiên không lâu sau Bạo Tam Lập đã gọi điện tới.

"Dương ca, tôi là Bạo Tam Lập" Bạo Tam Lập đi thẳng vào vấn đề. Lần trước khi vừa mới thống nhất hắc đạo Tùng Giang, khi đó Bạo Tam Lập rất tự tin, cho nên cách gọi Dương Minh lúc đó cũng từ" Dương ca" chuyển thành" Dương Minh" Chẳng qua gần đây Bạo Tam Lập đã suy nghĩ cẩn thận hơn, hơn nữa mỗi ngày Hầu Chấn Hám không ngừng gõ đầu, tẩy não cho hắn, nói bọn họ làm việc cho ông chủ. Cho nên Bạo Tam Lập cũng trở nên khiêm tốn. Nhất là thành lập công ty vệ sĩ, rất nhanh trở thành Báo tổng, thân phận đã khác, giọng nói không thể như trước. Quan trọng chính là Bất Dạ Thiên đã bị Bạo Tam Lập mua lại. Chủ quán lúc trước cũng là nhân vật ngưu, nhưng so sánh với Bạo Tam Lập bây giờ thì vẫn kém hơn một ít. Người chủ quán này cũng thông minh, biết Bất Dạ Thiên là trụ sở chính của Bạo Tam Lập, liền đưa ra một cái giá hợp lý rồi bán cho Bạo Tam Lập.

Đương nhiên danh nghĩa pháp nhân vẫn là Hầu Chấn Hám bởi vì tiền đều là Dương Minh bỏ ra. Hầu Chấn Hám là người phát ngôn của Y tiên sinh, đương nhiên trở thành pháp nhân.

Mà Bạo Tam Lập cũng không có ý kiến gì với việc này. Hắn không ngu, nếu hắn cướp danh nghĩa pháp nhân, khó tránh khỏi ông chủ sẽ suy nghĩ gì đó. Đến lúc đó trong cơn tức giận không dùng hắn nữa, vậy hắn muốn khóc cũng không kịp.

Cho nên Bạo Tam Lập mặc dù là Lão Đại của bang phái, nhưng chính thức mà nói lại là Hầu Chấn Hám. Đây không phải điều bí mật trong bang phái, mà Bạo Tam Lập cũng không phản đối ý kiến này.

Hắn không dám nắm quyền to, bởi vì hắn cũng tốt, mà Hầu Chấn Hám cũng tốt đều là làm việc cho ông chủ. Chỉ là Hầu Chấn Hám được ông chủ tín nhiệm hơn.

"Ồ, Báo ca, tìm tôi có chuyện gì?" Dương Minh ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ chúc tết tôi?"

"Ha ha, cũng có ý này" Bạo Tam Lập cười nói: "Mai là ngày công ty của tôi khai trương, hai ta coi như có quan hệ từ trong hoạn nạn, sao, đến chứ?"

"Công ty? Công ty gì?" Dương Minh hiển nhiên sẽ không nói hắn đã biết chuyện công ty khai trương.

"Tôi thành lập công ty vệ sĩ, cung cấp dịch vụ bảo vệ cho các khách sạn, câu lạc bộ đêm" Bạo Tam Lập nói: "Ngày mai đến chứ?"

"Ngày mai, tôi không dám chắc." Dương Minh do dự một chút, kỳ thật hắn không muốn đi, chẳng qua cũng không tiện mở miệng từ chối. Dù sao mình xuất hiện bây giờ cũng không thích hợp.

"Được, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ là muốn cho huynh đệ thấy tôi bây giờ đang phát đạt" Bạo Tam Lập nói: "Ngày mai ở đường Hoàng Sơn, đến thì gọi điện cho tôi, tôi phái đàn em đi đón"

"Được" Dương Minh nói: "Tôi sẽ cố gắng"

Dập máy, Dương Minh suy nghĩ một chút, đi nhanh vài bước, đi đến trước mặt bố mẹ.

"Ai gọi cho con thế?" Dương mẫu hỏi Dương Minh.

"A?" Dương Minh càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Trần Mộng Nghiên ạ"

"Ồ, nói gì thế?" Dương mẫu tò mò hỏi.

"Cái này." Dương Minh toát mồ hôi: "Không nói gì ạ"

"Được rồi, đừng hỏi Đại Minh, hai đứa nó nói chuyện yêu đương, bà hỏi làm gì" Dương Phụ cười nói: "Bà có cảm thấy đại ca của tôi tốt hơn trước kia nhiều không?"

"Vâng, em cũng thấy thế, chẳng qua như vậy mới tốt, mới như người một nhà" Dương mẫu gật đầu, hai người chuyển đề tài sang Dương Đại Sơn.

Dương Minh thở dài một hơi, hắn không phải có ý muốn lừa bố mẹ, mà việc này thực sự không có biện pháp nói với họ. Mặc dù Dương Minh cố gắng làm cho Bạo Tam Lập hợp pháp hóa, nhưng nói như thế nào cũng vẫn là hắc đạo, bố mẹ sẽ không hiểu.
 
Back
Top Bottom